ĐỐT ĐỜI 31 – Truyện dài Đào Hiếu

HO KY HOA.Đối với ông, vùng sông nước này hoàn toàn xa lạ: những bến sông, những cây cầu và những con đường không biết chạy về đâu?

Ông cũng không biết con thuyền nhỏ đang thả neo giữa sông kia để làm gì.

-Người ta đang câu cá chép.

-Sao con biết là người ta câu cá chép?

-Vì con đã từng sống ở đây, trên một thuyền câu cá chép như vậy.

Đó là thời điểm mà người ta xây những khu đô thị mới trên địa bàn quận Bảy. Lãnh thổ của tụi con bị lấn chiếm, công an bố ráp thường xuyên, tụi con phải chia ra từng nhóm nhỏ, ba bốn đứa tấp vô một vỉa hè, đầu chợ hay những khu đất trống cạnh các bãi xe tải chở rau quả.

Đêm ấy trời mưa, tụi con phải chui vào trong lồng chợ ngủ trên bục xi măng của những người bán thịt cá vì đó là vị trí cao nhất và cũng khô ráo nhất trong chợ. Nhưng tụi con không thể nào ngủ được vì mùi tanh cá. Cả đám ngồi chụm đầu lại khóc.

Đứa nào cũng kêu nhớ nhà.

Sáng hôm sau con quyết định gặp mẹ. Con đến núp vô lùm cây bên hông chợ. Mẹ thường đi chợ trễ vì sáng sớm bà phải bán cà phê cho các tài xế xe tải.

Khoảng 10 giờ đã thấy mẹ xuất hiện trên con đường đất dọc theo rừng dừa nước. Mẹ mặc một bộ đồ vải bông màu sậm, đi dép nhựa, tay xách cái giỏ lát. Con theo dõi từng bước đi của mẹ cho tới khi mẹ mất hút trong lồng chợ.

Con đợi. Chừng nửa tiếng sau, mẹ từ trong lồng chợ bước ra, một tay cầm cái giỏ lát đựng đồ ăn một tay ôm bịch gạo. Mẹ đi chậm chạp trong nắng trưa chói chang. Con chịu không nổi liền bước ra khỏi bụi cây.

“Mẹ ơi!”

Mẹ nhận ra con ngay lập tức. Mẹ bước nhanh tới. Nhưng khi hai mẹ con còn cách nhau chừng năm bước thì con bỏ chạy.

Mẹ hốt hoảng gọi:

“Ngọc ơi! Ngọc!”

Con quay lại nhìn nhưng vẫn chạy. Con thấy mẹ đuổi theo, vất vả vì cái giỏ lát và bịch gạo. Nhưng con nhanh hơn. Biến mất trong xóm.

Ngày hôm đó con không biết về đâu.

Xế chiều con trôi dạt đến một bến sông. Đó là chỗ bố và con đang ngồi đây. Lúc ấy có chiếc thuyền câu đang đậu.

Người đàn bà dưới thuyền thấy con ngồi khóc một mình liền hỏi:

“Con làm gì ở đây?”

“Con đi lạc.”

“Nhà con ở đâu? Để cô đưa con về.”

“Con không nhớ nhà ở đâu. Con đi lạc từ hôm qua tới giờ.”

Người đàn bà ấy đưa con xuống thuyền. Con thấy có một người đàn ông đang ngồi nhậu trong khoang. Ông ta không thèm nhìn con và cũng không đáp lại lời chào của con. Nhưng ông ta câu cá rất giỏi. Ông thường câu cá chép vào lúc giữa trưa và rộng cá trong cái vò lớn đặt giữa khoang thuyền.

Chiều đến, ông ngồi nhậu một mình với cá nướng và rượu trắng. Con phụ giúp việc nấu ăn và giặt quần áo.

Ngày nọ vào lúc chạng vạng, khi ông ta đang nhậu ở mũi thuyền thì rượu hết. Ông sai vợ lên bờ mua rượu. Lúc ấy con đang sắp xếp lại mấy thứ đồ đạc lỉnh kỉnh trong khoang thì ông ta bước vô.

“Này nhỏ. Ra đây chơi.”

Con nói là con đang bận dọn dẹp. Ông ta bước tới gần rồi bất ngờ vồ lấy con. Con né qua bên nên ông ta chỉ nắm được cánh tay. Con la lớn:

“Cô ơi, cô!”

Nhưng ổng đã kéo con về phía ổng. Con lòn dưới nách ổng, thoát ra được và nhảy xuống nước. Con bơi một mạch xuôi theo dòng chảy, tấp vô bờ cách chỗ thuyền đậu một khoảng khá xa. Con bám mấy gốc cây dại leo lên bờ, chạy băng qua những đám ruộng nước.

Lúc ấy trời tối thui, đường quê lại không có điện, cũng không có nhà cửa gì cả, con cứ chạy về phía trước mà không biết sẽ về đâu. Chạy một lúc thì dừng lại thở, rồi đi bộ, rồi chạy tiếp. Chừng một tiếng đồng hồ sau con thấy có ánh đèn liền tấp vô, thấy một người đàn bà đang nằm trên võng. Con hỏi:

“Cô ơi, cầu Phú Xuân đi hướng nào?”

“Cứ đi thẳng.”

Con tưởng đi một chặp sẽ tới, ai dè đi hoài, đi hoài chỉ thấy toàn ruộng và dừa nước. Con vừa đi vừa khóc nhưng không dám dừng chân sợ người ta hãm hại lần nữa.

Rồi cứ đi miết, đi miết tới khi trời sáng. Lúc ấy có nhiều xe chạy trên đường và con thấy cảnh vật chung quanh quen quen. Đi một hồi nữa thì tới cầu Phú Xuân. Con bước lên cầu, tựa lưng vào thành cầu ngủ mê đi.

*

-Đời con sao buồn quá vậy? Thật tội nghiệp cho con. Nhưng bây giờ mọi chuyện đã qua rồi, con nên làm lại cuộc đời.

-Nhưng con nghèo quá, con sẽ làm lại cuộc đời như thế nào?

-Con nên lập gia đình.

-Con chưa nghĩ tới chuyện đó. Vì đâu phải dễ.

-Bố sẽ giúp con. Con hãy kiếm cho mình một người bạn trai đi.

Ngọc im lặng. Ông đợi một lúc. Ông lắng nghe bóng tối và sự tĩnh mịch của sông nước. Ông lắng nghe những cơn gió. Và chờ câu trả lới. Nhưng Ngọc vẫn im lặng.

-Sao vậy? Ông hỏi.

-Sẽ không bao giờ có chuyện đó đâu.

-Như vậy con sẽ không lấy chồng sao?

-Không.

-Tại sao?

-Vì con không thể quên một người…

-Ai vậy?

-Người đó đang ở trong tù.

Câu trả lời ấy làm ông thảng thốt. Chung quanh im lặng. Hình như cả trời đất và dòng sông cũng đang ngỡ ngàng.

Một nỗi thương cảm chợt đến, lan toả trong tâm thức ông. Trời ơi, sao kiếp người lại tàn nhẫn đến vậy? Cô gái nhỏ bé này chưa đủ khốn khổ sao mà lại còn ném nó vào một tình huống nghiệt ngã như thế?

Tình huống ấy sẽ kéo theo số phận của Thuỳ Vân và cả ông nữa. Tiếng thở dài rất nhẹ nhưng có sức lay động sâu thẳm. Ngọc quay nhìn ông.

-Bố sao vậy?

-Bố không sao.

-Con biết bố có điều gì không ổn mà.

-Cho dù có điều gì đi nữa thì bố cũng sẽ lo cho con. Con phải được hạnh phúc. Con phải được bù đắp. Bố hứa với con như vậy.

ĐÀO HIẾU (còn tiếp)

Bình luận về bài viết này