“Vô minh duyên Hành. Hành duyên Thức. Thức duyên Danh Sắc…” (Thập nhị nhân duyên)
TÁC PHẨM NÀY ĐÃ RA ĐỜI NHƯ THẾ NÀO?
*
Nếu tôi không gặp người đàn bà ấy thì không thể có tác phẩm này, thậm chí tôi sẽ không hề có ý định, có chút ý tưởng hay dự cảm nào về một đề tài mà tôi không hề ấp ủ dù chỉ như ươm một hạt mầm nhỏ xíu trong trí tưởng.
Người đàn bà ấy là ma-đam X, một người Pháp gốc Việt, có chồng con sống ở Mantes La Jolie, phía nam Paris khoảng 20 cây số.
Thoạt tiên đó là một người xa lạ. Chúng tôi quen nhau trên facebook. Bà đọc những bài viết, những tác phẩm của tôi, và trở thành bạn thân.
Bà là giám đốc một công ty du lịch ở Paris nên có dịp đi khắp thế giới. Trong chuyến về thăm Việt Nam, chúng tôi gặp nhau trong quán cà phê và tôi được biết tuy đời sống của bà rất thoải mái nhưng bà là một cư sỹ. Bà ăn chay trường. Cả chồng và con bà đều ăn chay trường.
Trưa hôm đó bà mời tôi một bữa cơm chay và câu chuyện về chúng sinh, về khổ nạn, về giải thoát… lại được tiếp tục, không phải qua kinh kệ hay giáo lý mà qua những chuyện kể theo cách riêng của bà: thông minh, độc đáo, khác người.
Những tưởng gặp nhau chỉ một lần, nhưng câu chuyện của bà gần như bất tận, kinh nghiệm sống của bà mênh mông… nên chúng tôi phài gặp nhau nhiều lần nữa trước khi bà sang làm việc với chi nhánh ở Canada.
Tại phi trường, bà dặn tôi viết đến đâu gởi cho bà đến đấy. Tôi hứa. Nhưng thực tình tôi không chắc mình có thể viết được và viết thành công về một đề tài mới mẻ và quá khó đối với tôi như vậy.
Mặc kệ, tôi cứ bắt đầu. Tôi gởi thử cho bà đọc chương đầu tiên và bà thích đến độ bảo tôi đưa lên mạng gấp. Tôi nói viết chưa xong và chưa biết mình sẽ dẫn dắt câu chuyện đi đến đâu, kết thúc thế nào. Bà hỏi: “Anh có biết đời mình sẽ kết thúc như thế nào không? Chắc là không. Thế sao anh vẫn sống? Vậy thì tác phẩm này cũng vậy. Hãy cứ cho nó ra đời như nụ hoa vừa hé. Nó sẽ nở thành bông hoa rực rỡ ngát hương hay sẽ tàn lụi, nó sẽ kết trái ngọt hay đắng không quan trọng. Nó phải được sống như anh và em. Nó phải sống dù vô thường. Dù vô minh.”
Tôi nghe lời bà và hôm nay tôi đưa lên mạng.
Vì vậy có thể nó sẽ không xuất hiện đều đặn, có thể nó sẽ tàn lụi nửa chừng, nhưng cũng có thể nó sẽ kết trái ngọt ngào.
Bà đã viết cho tôi từ Vancouver: “Em vẫn tin rằng anh sẽ thành công. Vì sao? Vì chỉ bằng những chuyện kể vụn vặt, có khi chỉ một câu nói, mà anh đã viết được những trang thật kỳ lạ, thật đẹp, thật bất ngờ. Huống chi…”
Cho nên mặc dù tôi đang chịu rất nhiều khó khăn, rủi ro, buồn khổ trong đại dịch Covid 19, tôi vẫn cố gắng viết dù tác phẩm hãy còn hư ảo như khuôn mặt một ai đó trong ánh chạng vạng của hoàng hôn.
Ngày 10/11/2020