NHỮNG CUỘC PHIÊU LƯU CỦA HUCKLEBERRY FINN Mark Twain

Mark_TwainGII THIU TÁC GI

Mark Twain sinh năm 1835 và mt năm 1910. Điu kỳ l là vào năm nhà văn ra đi, sao chi Halley rc sáng trên bu tri Florida và khi ông mt, năm 1910, sao chi Halley li mt ln na vy cái đuôi sáng lòa ca mình trên nn tri xanh thm. Như mt ngôi sao vi th ánh sáng rc r qut ngang qua bu tri, Mark Twain đến nay vn được coi là ngôi sao sáng nht trong gii nhng người cm bút trên văn đàn M.

Trong cun tiu s mi nht có ta đ Mark Twain: a Life (Mark Twain – mt cuc đi), tác gi Ron Powers viết: “Mark Twain đã làm thay đi cách nghe nhìn ca người M, ông chính là mt Lincoln trong văn hc”. Ông đã tr li cho nước M ngôn ng và ging điu ca con người bn x nước này, không phi bng li giu nhi hay châm biếm mà bng th văn hc tinh tế và đy cht hài hước.

B m Clemens là cư dân bang Virginia nhưng ông được sinh ra ti Florida, trong mt gia cnh khá cht vt, túng thiếu. Năm 1839, gia đình ông chuyn đến sng ti Hannibal, thành ph nh nm cnh dòng sông Mississippi. Cha mt sm, nhà văn tương lai phi b hc và theo ngh lái tàu kiếm sng. Khi cuc ni chiến bùng n, nhà văn b tàu, b sông nước trôi dt theo cuc sng phiêu lưu nhng dãy núi min Tây nước M. Nhưng nhng ngày tháng lênh đênh trên tàu đã đ li cho ông nhng n tượng sâu sc, tr thành ngun cm hng đ nhà văn viết nên nhng kit tác như Nhng cuc phiêu lưu ca Tom Sawyer (The Adventures of Tom Sawyer -Cuc sng trên sông Mississippi (Life on the Mississippi – 1883) và Nhng cuc phiêu lưu ca Huckleberry Finn ( The Adventures of Huckleberry Finn – 1884).

Nhng m vàng, m bc min vin Tây đã quyến rũ gic mơ làm giàu ca Clemens nhưng vn may không mm cười vi ông. Nhà văn tương lai rách rưới và bi bm đến ni khi đến np đơn xin làm phóng viên mt tòa son báo, Clemens trông ging mt tên ma cà bông hơn là mt người có kh năng cm bút. Sau khi đã đnh hình được mt phong cách báo chí cho riêng mình, cái tên cúng cơm Samuel Clemens được đi thành Mark Twain. Bút danh này xưa nay vn gây tranh cãi trong gii hc gi nghiên cu v cuc đi và s nghip ca nhà văn. Có hai gi thuyết chính. Gi thuyết th nht cho rng, Mark Twain có nghĩa là “mark two” – ch mc nước khong 2 si (tương đương vi 3,7m) – mt thut ng mà nhng người dò sông bin thường dùng đ báo tin cho nhau, ch đường đi an toàn. Gi thuyết th hai gii thích, bút danh này bt ngun t nhng ngày lang bt kỳ h min Tây ca nhà văn. Lúc đó, ông thường vào quán, gi lin hai cút rượu và bo người phc v đánh du “Mark twain” vào hóa đơn ca mình. Nhưng trong mt tài liu, nhà văn viết: “Người thuyn trưởng già, dù chng gii giang và hay ch gì nhiu nhưng ông thường s dng ký t MARK TWAIN đ thông tin v tình hình sông nước. Nhng thông tin này cc kỳ chính xác và có giá tr, nó có nghĩa là an toàn, không nguy him…”.

Con đường đến vi văn hc ca Twain đến nay vn không khi khiến người ta ngc nhiên, khi đu bng mt tác phm hài hước có ta đ The Celebrated Jumping Frog of Calaveras County (Con ếch nhy tr danh Calaveras). Dù ngày nay đc li, tác phm đó không th kiếm ni ca đc gi mt n cười nhưng lúc bây gi, “Con ếch… ” đã giúp ông tr nên ni tiếng ch sau mt đêm. Tiếp đó là nhng chuyến ngao du khp đt nước vi nhng bui nói chuyn trước nhng c ta cht kín, ông đã khiến khán gi cười v bng bng khiếu nói chuyn hài hước và thông minh ca mình.

Vi li thế ca mt nhà báo, Mark Twain đã tìm mi cách đ được đi đây đi đó. Mt ln, đ tham gia chuyến vin du đến Đa Trung Hi, ông đánh đin cho ch bút ca mình vi mt ging điu qu quyết: “Gi cho tôi 1.200 USD, tôi mun ra nước ngoài”. Trên nhng chuyến phiêu lưu, ông đã khiến cho nhng người bn đng hành cười nghiêng ng bng điu b hài hước, thái đ ci m và cách s dng ngôn ng rt đi trn tc.

 
 

Sau đó, như nhiu người đàn ông khác vi mong mun tìm kiếm mt cuc sng n đnh, chàng trai tr Mark Twain bt đu biết yêu. V sau, bàOlivia Langdon Clemens gii thích, tình yêu ca bà dành cho chng là không th cưỡng ni, dù ông lúc nào cũng như mt đa tr không chu ln.

Cuc sng ca hai v chng tr din ra vi mt nhp điu khn trương, gp gáp. Twain tng nói, ông là “nhà văn da trng bn rn nht nước M“. Ít lâu sau, con trai đu ca nhà văn chết vì b st. Cái chết ca đa con thương yêu đã giáng cho ông mt đòn khá đau. Trong cơn trm ut, nhà văn hu như ch sng vi quá kh tui thơ ca chính mình. Nh s giúp đ ca người thư ký, năm 1876, ông đã hoàn thành Nhng cuc phiêu lưu ca Tom Sawyer – tác phm được coi là cun tiu thuyết kinh đin ca văn hc dòng văn hc viết cho thiếu nhi.

Danh tiếng và nhng thành công trong s nghip văn hc đã tng bước xoa du mt mát riêng tư ca nhà văn. Bng vn sng ca nhng ngày lang thang, phiêu bt, nhà văn đu tư vào vic viết nhng cun tiu thuyết ln. Cuc sng trên sông Mississippi là tác phm gi m cho Nhng cuc phiêu lưu ca Huckleberry Finn, cun sách được ông coi là mt dng thc “bu bn” vi Nhng cuc phiêu lưu ca Tom Sawyer. Còn nhà văn M ni tiếng Hemingway cho rng: “Toàn b nn văn hc M hin đi đu bt ngun t Nhng cuc phiêu lưu ca Huckleberry Finn. Đó là mt tác phm hay nht mà chúng ta tng có”.

Nhng năm cui đi, nhà văn đi mt vi mt lot khó khăn chng cht: kinh tế gia đình ln bi, mt người con gái ca ông chết, người con gái khác phát điên, v ông cũng qua đi vì bnh tt.

* V Mark Twain:

– “Twain là nhà văn chân chính đu tiên ca M” – William Faulkner.

– “Twain và tôi cùng chung mt cnh ng. Chúng tôi phi viết làm sao đ đc gi tin rng chúng tôi đang đùa, nếu không h s treo c chúng tôi lên” – George Bernard Shaw.

– “Người M nói chung thường coi gia đình mình là trên hết. Nhưng nếu h có đ ra mt chút tình yêu dành cho người ngoài thì người được la chn s chính là Mark Twain” -Thomas Alva Edison.

 

 

CHƯƠNG 1

 

Có l các bn s không biết tôi, nếu như các bn chưa đc cun sách có tên là “Nhng cuc phiêu lưu ca Tom Sawyer”; nhưng điu đó cũng chng sao. Tác gi cun sách y ông Mark Twain, và trong đó phn ln là ông y đã k s tht. Cũng có nhng ch ông y hơi phóng đi, nhưng đi đa s là nhng câu chuyn có tht. Tôi chưa bao gi thy ai hay nói di hết ln này đến ln khác như cái bà Polly, hay bà goá, hay có l c Mary na. bà Polly tc là dì ca thng Tom, ri Mary, ri bà goá Douglas; tt c nhng người đó đu có xut hin trong cun sách trên đây, và, như tôi đã nói, nó là mt cun sách hu hết đúng s tht, ch tr có vài cái nói hơi quá đáng mà thôi.

Cun sách y có ni dung như sau: Tom và tôi, hai đa mt hôm v được món tin ca bn cướp giu trong hm kín, thế là chúng tôi bng tr nên giàu to. Chia ra, mi đa được đến sáu nghìn đô la, toàn bng vàng c. Đem cht đng s tin vàng y thì khiếp lm. Thế ri lão chánh án Thatcher ly ngay s tin đó ca chúng tôi đem cho vay lãi: còn bn tôi thì my ngày lão tr cho mi đa mt đng, c như thế quanh năm. Còn bà goá Douglas c coi như tôi là đa con đ, và ta li t cho mình cái quyn là phi khai hoá cho tôi. Nhưng tôi nghĩ c sng quanh qun mãi trong cái nhà này thì cũng kh, vì tôi c phi gò mình làm thế nào cho đúng vi mi điu khuôn phép ca bà y. Cho nên, đến lúc không chu đựơc na, tôi phi tính cách chun đi.

Tôi li mc vào người b qun áo cũ rách rưới, và đem theo c cái hũ ko ca tôi na, thế là tôi ra đi và li được t do, tho thích. Nhưng thế nào thng Tom Sawyer nó li lùng được tôi, nó bo rng tôi hin có đang sp sa thành lp mt bn cướp và có th cho tôi nhp bn, nhưng bây gi thì nó khuyên tôi hãy nên quay v vi bà góa và ăn ngoan ngoãn đi đã. Thế là tôi li quay tr v.

Bà goá thy tôi v thì oà lên khóc, bà ta bo tôi là mt con chim non lc đàn ti nghip quá, ri li gi tôi bng bao nhiêu nhng cái tên kì quái, tht ra bà y chng có ý hi tôi đâu. Bà ta li bt tôi phi mc b qun áo mi, cái th qun áo mc vào c toát c m hôi và người như b trói cht vào y. Thôi, thế là nhng cnh cũ trong cái nhà này li tái din. Bà goá rung chuông goi đi ăn, phi liu mà có mt cho đúng gi. Đến ngi bàn ăn ri nhưng cũng chưa được ăn ngay đâu, còn phi ch bà ta đến, li nhi mt hi nhng v các món ăn, mà thc ra chng có gì đáng nói c. Vì món ăn nào thì trước sau cũng vn như vy, toàn nhng đu tha đuôi tho đem trn lên ri đ vào chung quanh mt th nước st.

Ăn ung xong, bà ta dy tôi v chuyn Moses… Tôi thì nghĩ nát c óc mà vn chng hiu được Moses là ai; nhưng ri dn dà tôi cũng hiu là Moses đã chết t lâu lm ri. Thế là tôi cũng b mc, chng hơi đâu mà bn tâm đến Moses làm gì na, vì tôi thiết gì nghe chuyn nhng người đã chết cơ ch.

Lát sau tôi mun hút thuc, tôi mi bo bà goá cho phép tôi được hút. Bà ta nht đnh không cho. Bà ta nói rng đó là mt tt xu mà cũng chng sch s gì ri ra sc khuyên tôi phi c mà b đi đng có hút na. Đy, có nhng người như thế đy, h c dính đến nhng cái mà h chng biết gì v nhng cái đó c. Cũng như bà ta c đi lo lng v chuyn Moses chng bà con h hàng gì vi bà và cũng chng ích li gì cho ai c, vì Moses đã chết t tám đi ri. y thế nhưng bà ta còn c c bt tôi phi ly đó mà hc và bà cho rng như thế là tt lm. Còn chính bn thân bà thì bà cũng hút, c nhiên m cho thế là tt, vì đó là m t hút cơ mà. Cô em ca bà ta, cô Watson là mt bà cô già, người thì khá gy guc, mt thì đeo đôi kính trng, va mi đến chung trong cái nhà này vi bà góa. Bây gi thì li đến lượt cô Watson làm tôi kh vi quyn sách đc đánh vn. Cô y dy tôi tht vt v c đ mt gi đng h thì bà goá li cho cô ngh, còn tôi thì cũng không th chu lâu hơn được. Sut trong mt gi y, tôi tht bun đến chết và c nhp nhm đng ngi không yên. Cô Watson thì c chc chc li: Huck, đng ngi ghếch chân lên thế, ri li: Huck, đng có vn vo như thế, ngi cho ngay ngn nào hoc: Huck, đng có ngáp dài vi vươn vai thế, sao không chu ngi cho t tế? Ri cô y bo cái ng tôi ri cũng ch đến b đy vào nhng nơi kh cc mà thôi. Tôi bo rng tôi cũng đang mun thế đy, thế là cô y tc điên lên. Nhưng tht ra tôi cũng không đnh trêu chc gì cô y c. Tôi chng mun gì khác hơn là cho tôi đi đến mt nơi nào, tôi ch mun có s thay đi mà thôi, ch tôi cũng ch đòi hi gì đc bit c. Cô y bo tôi nói như thế là by b, cô y ch mun ăn thế nào đ được đi đến ch tt đp mà thôi. Nhưng tôi thì thy rng theo con đường ca cô y cũng chng hay gì, cho nên tôi cũng ch thiết. Nhưng tôi không nói ra, vì s nói ra ch thêm phin nhiu. Cô y bo đi đến ch đó thì người ta sut ngày ch có vic đi nhn nhơ đàn hát thôi. Tôi cũng chng thiết cái đó na, nhưng hơi đâu mà nói ra. Tôi hi cô y rng xem chng thng Tom Sawyer nó có th đi đến ch tt đp y được không, cô y bo xét k ra thì không được. Nghe nói vy tôi thích quá, vì tôi, c mun rng hai đa cùng sng vi nhau, đng đa nào đi đâu c.

Cô Watson c bt tôi mãi như vy, tht là khó chu quá, nhưng ngay sau đó, h gi nhng người hu da đen vào, và ai ny cu kinh ri v ch ng. Tôi cũng tr v bung riêng, mang theo mt ngn nến đt trên bàn. Tôi ngi phch xung chiếc ghế bên ca s, c nghĩ đến mt cài gì vui vui, nhưng không sao nghĩ được. Lúc y tôi cm thy mình quá cô đơn và li mong rng giá mình chết đi thì hay nh. Trên bu tri, sao lp lánh. Tiếng lá xào xc trong rng nghe vô cùng bun thm. Tôi nghe thy tiếng cú rúc xa xa như đang hú gi người nào đã qua đi, ri tiếng mt con chim rng hay mt con chó đang gào hét v mt người nào sp chết, gió thì như mun th th điu gì vi tôi mà tôi không th đoán ra được nó đnh nói gì. Nghĩ thế, đâm ra tôi rùng mình lnh toát c người. Ri mt lát, phía rng xa li nghe thy mt th tiếng gì như ma quc nó đnh nói ra nhng điu nó đang băn khoăn nhưng không làm thế nào cho ai hiu được; hình như nó không th nm yên ngh dưới m được mà đêm nào cũng phi đi lang thang ai oán như thế y. Tôi nghĩ vy li càng hong ht, s hãi quá chng, và lúc đó mun có mt người nào ngi bên cnh tôi. Bng mt con nhn đâu nhy đến, lm cm bò trên vai áo, tôi vi ly tay búng nó đi, nó bn ngay vào ngn nến đang cháy, tôi chưa kíp kéo nó ra thì nó đã chết queo. Lúc đó, chng cn phi có ai bo tôi rng đó là mt điu xu và ri tôi s gp phi ri ro, tôi cũng đã hong s lm ri và cung quýt rũ mnh qun áo trên người. Tôi chm dy, quay đi quay li mt ch đến ba bn vòng, ri li làm du trước ngc rt nhiu ln. Ri tôi li ly si dây buc cht m tóc trên đu đ làm cái bùa đui yêu quái đi. Nhưng ri tôi li cũng không tin. Đây là cái tc l khi người nào đánh mt mt cái?, sau tìm thy thì l ra phi đêm đóng nơ trước ca ra vào; nhưng tôi tht cũng chưa nghe thy ai nói rng làm như thế đ tránh khi gp phi điu chng may sau khi đã làm chết mt con nhn bao gi.

Tôi li ngi xung ghế, trong người bi ri không yên. Tôi ly điếu ra hút, vì lúc này trong nhà đã im lng như chết c ri còn bà goá thì cũng chng biết đy là đâu. Ri mt lúc sau na, khá lâu, ri nghe tiếng chuông đng h xa xa ngoài tnh boong – boong – boong dn đim mười hai tiếng, ri đâu đy li yên lng hơn lúc nào hết. Được mt lát, tôi bng nghe thy tiếng cành cây khô gãy phía lùm cây ti đến – li hình như có vt gì đng đy. Tôi ngi im lng nghe lp tc thy rõ ràng có tiếng meo meo t phía đó vang ti. Hay quá! Tôi cũng khe kh đáp li meo meo ri tt pht ngn nến tôi trèo qua ca s ra ngoài, hướng v phía bóng ti, tt nhanh xung đt ri lun vào đám cây. Đúng là thng Tom Sawyer đang ch tôi đó.

 

 

CHƯƠNG 2

   

Hai đa chúng tôi nhón chân đi men theo con đường nh dưới lùm cây phía góc vườn ca bà goá, và c phi cúi lom khom đ đu khi đng vào cành cây. Lúc đi qua ca bếp, tôi vp phi cái r cây nên có tiếng đng. Hai đa vi nm rp người xung đt im thít. Anh da đen to ln làm vic cho cô Watson, tên Jim, lúc đó đang ngi ca bếp. Chúng tôi có th nhìn thy Jim rt rõ, vì sau lưng hn có ánh đèn. Nghe thy đng, Jim choàng dy, thò c ra ngoài nghe ngóng mt lúc ri lên tiếng hi:

– Ai đy?

Nghe mt lát không thy gì, hn king chân nhè nh đi xung đng ngay gia hai đa chúng tôi. Ch giơ tay vi ta chúng tôi có th chm đến người hn. Lâu lm, hình như qua đến my phút không có ly mt tiếng đng nh nào, mà c ba người thì ngay sát cnh nhau như thế. Lúc đó, c chân tôi thy nga, ri đến lưng, ngay ch gia hai b vai. Tưởng như lúc đó mà không được gãi thì chết mt. Ngay lúc đó, Jim lên tiếng hi:

– Này, ái thế, ch nào đy? Quái tht, rõ ràng mình nghe thy có tiếng gì đây mà. Thôi được, tôi đã có cách, tôi c ngi đây cho đến lúc nào tôi nghe thy có tiếng đng na mi thôi.

Nói thế ri hn ngi pht ngay xung đt, gia ch tôi và thng Tom. Hn da lưng vào thân cây, dui thng hai chân ra, suýt na thì chân hn đng phi tôi. Mũi tôi li bt đu thy nga. Cái ti n y nó kéo dài đến sáu by phút và hình như còn lâu hơn thế na. Bây gi thì trong người tôi nga ran lên c thy đến mười mt ch. Tôi tính có l không th chu được như vy đến mt phút na đâu, nhưng tôi vn c cn chc răng và sn sàng chu đng. Va lúc y, tiếng Jim th hn hn, ri sau đó là tiếng hn ngáy. Người tôi lp tc tr li d chu ngay.

Thng Tom ra hiu cho tôi và tôi làm hiu bng cách khe kh hng lên mt tiếng. Hai đa chúng tôi li bò đi. Ra khi ch đó đ mười bước, thng Tom nói thm vào tai tôi rng nó mun trói Jim vào thân cây, đùa mt tí cho vui, nhưng tôi bo đng, nh thc dy làm oang lên thì lúc đó trong nhà h s biết là tôi không có mt trong y. Thng Tom li nói là không có đèn nến gì c, nó mun mò vào trong bếp kiếm my cây nến. Tôi không mun cho nó như vy, tôi bo nh Jim hn tnh dy chy vào thì sao. Nhưng thng Tom nht đnh c mun liu; thế là chúng tôi mò vào nht ba cây nến, ri Tom đ li năm xu trên bàn đ tr tin nến. Ri chúng tôi bước ra, tôi thì nóng rut mun chy biến đi ngay, nhưng không hiu ti sao thng Tom li bò tr li ch Jim, thy nó cúi lom khom như đang nghch ngm cái gì phía trên đu Jim. Tôi phi ch mt lúc khá lâu. Chung quanh vn im ng lng l.

Ch thng Tom quay li, chúng tôi chy theo con đường nh vòng cái hàng rào quanh vườn, ri lát sau chy lên cái dc trên đi phía bên kia nhà. Thng Tom nói là nó đã nhc cái mũ trên đu Jim và mc lên cành cây ngay phía trên ch hn ng, Jim có ca quy mt tí nhưng vn không tnh dy. Chuyn này ri v sau chính Jim li đi phao lên rng có yêu quái bt mt hn ca hn, dn hn đi lang thang khp x, ri mt ln khác cũng k li chuyn này thì Jim l nói rng yêu quái đã dn hn đi xung tn vùng New Orleans. Ln khác na, c mi khi k li chuyn này thì hn li ba thêm mt ít, dn dn cho đến lúc hn nói rng yêu quái đã dn hn đi khp nơi c th gii, làm hn mt gn chết, và lưng hn thì sưng vù c lên. Jim ly làm t mãn v câu chuyn này lm, thành ra cái đó làm cho hn ít đ ý đến nhng anh em da đen khác na. Anh em đi hàng năm sáu dm đến đ nghe Jim k li cái câu chuyn yêu quái này, dn dn trong vùng, Jim đâm ra được coi trng hơn các anh em khác. Nhng người da đen xa đến thì c há hc ming ra mà nhìn Jim khp người, coi như Jim là mt cái kỳ quan vy. Anh em da đen thường hay ch đến đem ti ngi bên cnh bếp la nói chuyn v yêu quái, ma qu; h khi nào có ai đâu nói chuyn y và t ra mình cũng biết đ th v yêu quái thì bng thy Jim cũng đâu mò đến và nói: H ! Anh thì biết gì v yêu quái cơ ch? Thế là anh kia nín thít ngay và ln v phía sau ngi đ nhường ch cho hn. Jim vn luôn luôn có hai đng năm xu buc vào giây đeo c, và khoe rng đó là cái bùa mà t tay qu thn trao cho hn và dn hn rng có th dùng nó mà cha bnh cho mi người; li có th bt c lúc nào cũng gi yêu quái đến được, ch vic nói nh vài tiếng vi đng năm xu đó mà thôi. Nhưng chng bao gi hn cho ai biết là hn s nói vi cái bùa đó như thế nào. Người da đen quanh vùng có cái gì cũng đem đến cho Jim và ch cn được trông thy đng năm xu y mà thôi. Nhưng cũng không ai dám s vào nó vì h s rng đã có bàn tay ca qu thn đt lên đó ri. Tht qu là nguy hi cho Jim vì là k đi như hn mà li giương giương t đc là đã được gp qu thn và b yêu quái dn đi khp mi nơi.

Khi thng Tom vi tôi đến lưng đi, nhìn v phía đi thy ba bn đng la lp loè, có l đó đang có người m chăng. Nhng vì sao khuya trên đu chúng tôi vn lp lánh trông rt đp. dưới kia, gn làng là mt con sông rng đến gn mt dm, lng l trôi mt cách kinh s. Chúng tôi bước xung chân đi đã thy thng Joe Harper vi thng Ben Rogers và hai đa na, đang np trong cái nhà thuc da cũ. Chúng tôi tháo mt chiếc thuyn nh, ri kéo xung phía dưới sông đến hơn hai dm. Đến tn mt cái mô đt ln bên đi mi lên b.

Bn chúng tôi đi đến mt bi rm cây ci chi chít, thng Tom bt c bn phi th gi bí mt. Ri nó ch mt cái hc trên đi, ngay ch bui cây rm rp nht. Chúng tôi thp nến lên, ri li lom khom bò đi. Được gn hai trăm thước thì đến ca hang. Thng Tom loay hoay tìm li, ri thot mt cái nó đã chui xung dưới chân mt bc tường mà ch ai ng rng ch đó có cái l. Chúng tôi lách người theo mt li đi rt hp và đi đến mt nơi trông như căn phòng, va m ướt, va lnh. Ri tt c dng li đó. Thng Tom nói:

– Nào, chúng mình bt đu thành lp mt bn cướp đây và đt tên là bn Tom Sawyer. Nhng ai mun nhp bn thì phi th, và phi ghi tên bng máu.

Đa nào nghe thy cũng thích. Thng Tom rút ra mt mnh giy trong đó nó đã viết sn li thế và đem đc lên. Li thế nói rng tt c nhng đa nào đã vào bn thì phi trung thành, không được tiết l bt c mt bí mt nào; và nếu như có k xâm phm bt c bng cách gì đến mt đa trong bn thì đa y s được lnh đi giết k kia cùng c nhà nó và phi thi hành lnh y; mà không đựơc ăn được ng cho đến khi nào đã giết được chúng và vch vào ngc chúng mt cái du ch thp tc là du hiu riêng ca bn mi mà thôi. Tt c nhng ai không thuc người trong bn thì không được dùng du hiu đó. Mà nếu k khác làm như vy s b đem ra truy t, nếu còn tái phm s b x t. Còn nếu ai thuc trong bn mà tiết l bí mt thì s b cht đu, xác s b đem thiêu đ tro tàn bay t tung tên tui s b ly máu xoá nhoè trong danh sách và không bao gi còn ai nhc nh đến na, người đó s b nguyn ra và mãi mãi s b b quên.

C bn, đa nào cũng nói rng li th như thế tht là hay và hi rng có phi là t thng Tom nó nghĩ ra được như thế không. Nó nói là mt phn do nó nghĩ ra, còn thì rút trong nhng cun sách nói v trm cướp, và bn cướp nào ni tiếng cũng đu làm như vy c.

Li có đa trong bn nghĩ rng nếu đa nào tiết l bí mt thì đem giết c gia đình nó đi có l cũng tt. Thng Tom bo đy cũng là mt ý kiến hay, thế là nó rút bút chì ra viết luôn cái điu đó vào. Thng Ben Rogers hi:

– Thế thng Huck Finn đây thì sao, nó không có gia đình thì làm thế nào?

thế nào không có b à?- Thng Tom hi.

– Có, nó có b, nhưng hin nay không tìm thy b nó được đâu. B nó ch chuyên môn say khướt vi đám người bn thu trong nhà thuc da y, mà đến hơn mt năm nay chng thy b nó quanh qun vùng này na.

Chúng nó bàn mt hi lâu ri đnh đui tôi ra khi bn. Vì chúng nó bo rng đa nào cũng phi có gia đình hay phi có mt người nào đ mà giết, nếu không thì không được và không công bng. Ri chng đa nào nghĩ ra cách gì khác. Đa nào cũng bí c, ngi im bt. Tôi gn phát khóc. Nhưng ri tôi cũng nghĩ ra mt cách, tôi đ ngh vi chúng nó rng có th giết cô Watson được. Chúng nó reo lên: cô Watson, giết được đy. Hay lm… Cho thng Huck vào bn được ri.

Mi đa mi ly kim châm vào đu ngón tay, ly máu ra ký tên; tôi cũng vch tên tôi lên mnh giy y.

Thng Ben Rogers hi:

– Nào, bây gi bn ta đnh hành đng như thế nào đây?

– Ch có vic cướp ca giết người thôi – Thng Tom đáp.

– Nhưng mà cướp ca ai bây gi ch? Cướp nhà ca, hay trâu bò, hay là…

Thng Tom Sawyer ngt li:

– Ly trâu bò vi nhng cái như thế đâu có phi là cướp, đy ch là trm vt. Chúng mình không phi là nhng tên ăn trm. Đó không phi là cái kiu làm ca chúng mình. Đây, chúng mình là nhng tay cường đo; gia đường cái ln, ta chn xe c li, đeo mt n, giết người ri cướp đng h, tin ca hành khách.

– Nhng có nht thiết phi giết người không?

– Có ch. Đó là cách tt nht. Có mt s nhng tay có tiếng tăm thì nghĩ khác, nhưng hu hết đu cho giết người là tt hơn c, tr khi có nhng người mà mình mang h v giam gi trong hang này ch đến khi nào h được chuc li.

– Chuc li? Nghĩa là thế nào?

– Tao cũng ch biết. Nhưng thy người ta vn làm như thế. Tao xem trong sách thy nói như vy. Và c nhiên, chúng mình cũng phi làm như vy ch.

– Nhưng mình không biết nó là cái gì thì mình làm thế nào được ch?

– Sao? Mc k, chúng mình nht đnh phi làm thế. Tao đã bo rng trong sách nói thế mà li. Chúng mày đnh làm khác vi nhng điu nói trong sách à? Đnh làm cho mi th ri đnh ri mù c lên hay sao?

– Này Tom Sawyer, tt c nhng cái đó nói thì hay lm ri, nhưng tht chúng tao không biết rng chuc li là như thế nào. Mình không biết làm như thế nào đi vi h thì gi là chuc? Chính đó là điu chúng tao mun hiu thôi. Nào, mày hiu chuc nghĩa là như thếo?

– Tao không biết. Nhưng có l là nếu mình giam gi h đến khi nào h được chuc li, tc là giam cho đến lúc h chết ch gì?

– Đi khái nó như vy. Thế có phi xong không. Thì ti sao mày không nói rõ t nãy? Nghĩa là mình s giam gi h đến lúc h được chuc cho đến chết; li còn mt đng nhng cái phin phc na cơ, nào là ăn ung đ th này, nào là h luôn tìm cách trn đi này!

– Ben Rogers, mày nói l nh. H làm thế nào mà trn được, đã có người ca mình canh gác ch, h h rc rch là sn sàng bn chết ngay.

– Có người canh gác? à, thế thì tt. Như vy là phi có người ngi đó sut đêm đ canh h và không được ng ch. Tao nghĩ rng như thế thì tht là điên r. Vy thì ti sao không có người nào cm cái gy mà chuc ngay cho h mt cái khi mi bt h v đây có được không?

– Ti sao à? Ti vì sách không có nói đến vic đó ch ti sao na. Này Ben Rogers, tao hi mày có mun làm mi cái cho đúng quy cách hay là mày không mun – ch có thế thôi. Thế mày tưởng rng cái người làm ra nhng cun sách y không biết cái gì là đúng hay sao? Mày tưởng rng mày dy được người ta cái gì ư? Thôi, đng hòng. Không đâu, ông , chúng mày ch có vic làm như thế và chuc h theo đúng quy cách như vy thôi.

– Thôi được, tao không cn. Nhưng dù sao, tao cũng vn bo rng như vy là điên ri. Này, thế chúng mày có giết c đàn bà na không?

– Này, Ben Rogers, nếu tao cũng ngu dt như mày thì tao s không nói chuyn làm gì na. Giết c đàn bà? Không, ch bao gi tao thy trong sách nói như thế c. Mình đưa h v hang, ri luôn luôn lúc nào cũng phi đi đãi vi h rt ngt ngào, dn dà h s đem lòng yêu mình và chng mun đòi tr v nhà na.

– à, nếu mà như vy thì tao đng ý; nhưng chuyn y thì tao không thiết. Vì ri chng bao lâu thì cái hang này ca mình li nhn nháo đy nhng đàn bà, vi nhng người ch đó đ b chuc, ri li không còn ch đ mà cha bn cướp chúng mình na. Nhưng thôi, mày c nói nt đi, tao không hi gì na.

Thng Tommy Barnes còn bé, t nãy đã ng khì, lúc c bn đánh thc nó dy thì thng bé s oà lên khóc, đòi v nhà vi m, và nó bo thôi, nó không mun đi làm cướp na.

C bn thy thế càng trêu nó, gi nó là thng nhè, làm nó tc điên lên và bo nó rng s b ngay lp tc ri đi nói toang tt c bí mt ra. Nhưng thng Tom cho nó năm xu đ nó im đi, ri bo tt c bn hãy v nhà đ đến tun sau li gp nhau, s đi cướp hoc giết mt người nào đó.

Thng Ben Rogers bo rng nó không được ra khi nhà luôn đâu, ch có ngày ch nht thôi, vì thế nó mun rng ch nht sau s bt đu khi s. Nhưng c bn nói là nếu làm vêc đó vào ngày ch nht thì s b qu thn trng pht. Thế là hng. Ri c bn li đng ý là thôi, đ khi nào gp nhau s đnh ngày càng sm càng tt. Ri, chúng nó bu thng Tom Sawyer làm ch huy th nht ca bn, thng Joe Harper làm ch huy th hai. Xong đâu đy, c bn kéo v nhà.

Tôi trèo qua mái chung nga ri lun vào ca s va lúc tri sp sáng. B qun áo mi ca tôi dính đy nhng đt cát bn thu, còn tôi thì mt đt hơi.

 

 

CHƯƠNG 3

 

Đến sáng, tôi b cô Watson thuyết cho mt hi v chuyn qun áo bn thu; còn bà goá thì bà ta không ry mng gì tôi c mà ch lng l lau sch nhng vết bn đi thôi. Thy vy, tôi cũng đâm ra ân hn và tôi nghĩ nếu có th thì cũng nên ăn ngoan ngoãn ít lâu. Ri vô Watson kéo tôi vào trong bung con, cu nguyn. Nhưng chng ăn thua gì. Cô y bo tôi ngày nào cũng phi cu nguyn, và làm như thế thì ri mun gì được ny. Nhưng tht ra có như vy đâu, tôi đã th mãi ri. Mt ln tôi kiếm được cái cn câu mà không có lưỡi câu. Không có lưỡi câu thì chu ch làm ăn gì được. Bà bn ln tôi đã chu khó cu nguyn nhưng không ăn thua gì. Tôi bèn nh cô Watson cu h thì cô y li bo tôi là thng điên. Cô y không nói to sao, còn tôi thì ch làm thế nào mà hiu được.

Mt ln, tôi ngi tít trong rng và nghĩ ngi rt lâu v chuyn y. Tôi t hi nếu như mt con người mun cu nguyn cái gì được cái y thì ti sao lão Deacon Winn li không đòi li được món tin mà lão đã b mt v đám ln? Ti sao bà góa li không ly li được cái hp đng thuc bng bc b mt cp? Ti sao cô Watson li không béo ra được? Không, chng làm gì có chuyn đó đâu; tôi t nh như thế. Tôi bèn đi nói vi bà goá cái ý nghĩa ca tôi như vy thì bà ta bo rng cái th người ta cu nguyn đ mà cô y ch là nhng cái lc được hưởng v tinh thn mà thôi. Cái đó đi vi tôi tht khó hiu quá.

Nhưng ri bà ta bo ý bà ta mun nói là như thế này: rng mình phi giúp đ người khác, làm mi điu mình có th làm cho người khác, luôn luôn săn sóc đến người khác và đng bao gi nghĩ đến mình. Nếu mà tôi hiu đúng thì đây nên tính c cô Watson na. Tôi li đi ra phía ngoài rng và c quanh qun bi óc nghĩ v chuyn đó rt lâu, nhưng tôi không th nào thy cái đó có li gì cho tôi mà ch li cho người khác. Cui cùng, tôi quyết đnh là thôi không băn khoăn gì v chuyn đó na, c đ mc k nó đy. Có đôi khi bà goá kéo tôi ra mt ch và nói v chuyn Thượng đế ban lc; gm nghe mà thèm r rãi. Nhưng cũng có th hôm sau cô Watson li vơ ly chuyn y mà nói khác hn. Tôi nghĩ rng tôi đã thy ra là có hai th ông Thượng đế; ai kh s thì đi theo cái ông Thượng đế mà bà góa nói y, nhưng nếu ai chng may gp phi ông Thượng đế ca cô Watson thì thôi thế là hết đường làm ăn. Tôi nghĩ đi nghĩ li mãi v chuyn này và đnh rng tôi s đi theo cái ông Thượng đế ca bà góa, nếu như ông ta bng lòng; mc du tôi chưa rõ ràng sau này ông ta có còn tt hơn như trước na không, khi biết là tôi dt nát, li hay thích nhng chuyn oái oăm, nh nht.

B tôi thì b đi đã hơn mt năm nay. Điu đó cũng làm cho tôi d chu, vì tôi không mun gp b tôi na. Lúc nào không say rượu mà v được tôi là ch nhng đánh đp; cho nên tôi luôn luôn b chy vào rng, nht là nhng khi b tôi đi do quanh nhà. Hi đó người ta thy b tôi chết trôi quãng sông phía dưới, cách tnh chng khong hai mươi dm. H bo rng cái người chết trôi y đúng là kh người ca b tôi, qun áo rách bươm, có b tóc dài chng ging ai. Mà nhng cái đó thì tht đúng như b tôi ri. Nhưng chng ai nhìn thy rõ mt mũi, vì cái xác đã ngâm dưới nước quá lâu ri nên mt cũng không còn ra mt na. H nói là b tôi trôi nga trên mt nước. H đã vt lên đem chôn trên bãi sông y. Nhưng tôi yên lòng không được bao lâu thì bng nghĩ đến mt điu. Tôi biết rõ ràng là mt người đàn ông chết đui thì không bao gi trôi nga, mà trôi sp. Nếu đúng như thế thì cái xác đó không phi là b tôi, mà có l là mt người đàn bà mc qun áo đàn ông. Nghĩ thế tôi li đâm lo. Tôi đoán thế nào ông y cũng sp quay tr v. Và tôi c mong là ông y đng v na.

Thnh thoàng, bn chúng tôi gi làm cướp, chơi được gn mt tháng, ri sau tôi rút lui, không chơi na. C bn cũng thôi. Chúng tôi chưa cướp ca ai bao gi, chưa giết người nào, mà ch làm gi như thế thôi. Chúng tôi thường chy ra ngoài rng, làm b tn công vào nhng người chăn cu và nhng bà ch xe rau đi ch. Nhưng chúng tôi chng bao gi xúm vào ly ca h cái gì. Thng Tom Sawyer gi nhng con cu là nhng thoi vàng còn nhng c xu hào, bp ci là nhng qun áo đ đc. Xong đâu đy, c bn chúng tôi kéo nhau v hang bàn cãi v nhng hành đng va làm, xem đã giết được bao nhiêu người, đã vch được bao nhiêu du hiu trên người chết. Nhưng ri tôi thy cái đó chng ích li gì. Có mt ln thng Tom phái mt đa chy lên tnh, tay cm mt bó đuc sáng mà nó gi đó là cái khu hiu (tc là cái du hiu ca bn tôi mi khi t tp vi nhau). Ri nó bo rng va mi nhn được tin mt báo do nhng tay do thám ca nó đưa v; báo rng hôm sau s có mt đoàn lái buôn người Tây Ban Nha và người Rp rt giu có s qua đó, đóng tri ngh chân Hang L; đoàn này có hai trăm con voi, sáu trăm con lc đà vi hơn mt ngàn con la, toàn ch kim cương châu báu; mà h ch vn vn có bn trăm lính gác. Vì vy chúng tôi s b trí phc kích, thng Tom nó nói thế, phc kích và phi giết c đoàn người đó ri cướp tht nhanh ly nhng đ vt y. Nó dn chúng tôi phi lau chùi tht k nhng dao kiếm, súng ng và chun b sn sàng. Ng nó thì ngay đến mt cái xe ch rau cũng chng bao gi làm gì được, nhưng nó c nht đnh phi có gươm, có súng lau chùi cho sáng loáng đ làm nhng vic đó; mc du gươm súng đây ch là nhng cái que g, cán chi, có lau chùi hay đánh bóng cho đến rã cánh đi na thì nó cũng vn chng giá tr gì hơn mt đám ci. Tôi không tin rng bn tôi có th đánh ni c mt đoàn người Tây Ban Nha và Rp như thế được, nhưng bng tôi mun được xem voi và lc đà, cho nên hôm sau tôi cũng có mt trong trn phc kích. Hôm đó th by, sau khi nhn được lnh, chúng tôi ra khi rng và chy băng xung chân đi. Nhưng chng thy người Tây Ban Nha và Rp đâu c, cũng ch thy lc đà vi voi na. Ch là đám hc trò nh ca trường nhà Dòng đi cm tri chiu th by. Chúng tôi nhy ùa vào đám đó là lùa ti tr con lên hang. Nhưng bn tôi chng kiếm được gì khác ngoài mt bánh mì ngt vi tht mui thng Ben Rogers v được mt con búp bê rách, thng Joe Harper v được quyn sách hát ca nhà th và mt cun kinh nh. Lúc đó bng thy ông giáo đây chy ra làm chúng tôi phi vt b c xung mà tháo thn. Tôi ch thy kim cương châu báu gì c. Tôi bo thng Tom Sawyer thế. Nó nói chng có vô khi đy à. Nó li bo là có c người Rp, c voi na, đ các th đy. Tôi hi thế sao tôi không trông thy? Nó bo là sao tôi dt thế, nếu mà tôi đã được đc mt cun sách tên là Đông Ki st ri thì tt là s biết mà chng cn phi hi nó như thế na. Nó nói rng đó là do s phù phép nên mi như vy. đó có hàng trăm lính, ri voi, ri kho tàng vân vân… nhưng vì chúng tôi có nhiu k thù, đâu nó gi là nhng nhà o thut đã biến tt c nhng th đó thành đám hc trò tr con đi cm tri cho nên mi hi chúng tôi như vy. Tôi nói rng đã thế thì bây gi đi tìm nhng nhà o thut y mà đánh ch. Thng Tom Sawyer bo tôi là ngc. Nó nói:

– Như thế làm sao được? Nhà o thut có th gi đến mt lô nhng ông thn, h s băm mày ra tng mnh ngay tc khc y ch. Nhng ông thn y to bng cái cây, ln bng cái nhà th y.

Tôi nói:

– Giá chúng minh có vài ông thn như vây giúp mt tay thì có th đánh tan được đám khác không?

– Làm thế nào mà mình có nhng ông thn y được?

– Tao cũng không biết. Nhưng thế làm sao mà h li có được?

– H ly tay c sát vào cái đèn bng thiếc hay vào cái nhn bng st, thế là ông thn kia m m kéo đến, có sm sét và chp lóe hin lên theo quanh mình ri khói bay lên cun cun, ri bt c sai h vic gì là h cũng làm ngay được ch sao. H có th không cn phi dùng đến sc lc mà cũng nh bt mt cái pháo đài hoc đem buc ông giám th ca trường hay bt c ai lên đó ri đi c đi cũng được.

– Thế thì ai có th gi h kéo đến m m chung quanh như vy được?

– Người nào c sát vào chiếc đèn hay chiếc nhn y ch còn ai na. Nhng ông thn này là thuc quyn bt c ai c sát vào cái đèn cái nhn, và phi làm mi cái theo lnh ca người đó. Nếu bo xây mt toà lâu đài bn mươi dm toàn bng kim cương, và cht đy ko cao su vào trong toà lâu đài y, hay bt c cái gì mình mun, ri dn v đó cho mình mt cô công chúa con gái ông Hoàng đế Trung Hoa đ cưới làm v, h đu phi làm theo tt c, mà li phi làm xong nhng cái đó trước khi mt tri mc sáng hôm sau na cơ, li còn thế này na: nhng ông thn y phi đêm cái toà lâu đài đi khp nơi nào mình mun na. Mày hiu chưa?

Tôi nói:

– Nếu thì tao nghĩ rng h ch là mt đám ngc không biết gi ly toà lâu đài y cho mình mà li đi phung phí như vy. Hơn na, nếu tao là mt trong nhng ông thn y thì tao s xin đ thôi, ch ti gì b vic ca mình mà đi hu người ta mi khi h c sát vào cái đèn bng thiếc như thế.

– Huck Finn, mày ngc lm. Khi người ta c sát vào cái đèn thì mun hay không mun đã là nhng ông thn kia thì tt là phi kéo đến ri.

– Thế thì tao cũng s to bng cái này, ln bng cái nhà th à? Vy thì hay lm: tao s đi đến ch đó; nhưng mà tao thì đnh s bt người y phi trèo lên mt cái cây nht x này.

– Thôi đi Huck Finn, nói chuyn vi mày chán tn c. Trong mày cũng không đến ni là không biết gì c, y thế mà hoàn toàn là ngu ngc.

Tôi li phi nghĩ ngi v chuyn này mt vài ba ngày. Tôi tính đ ri s xem trong đó có cái gì tht không. Tôi đi kiếm mt cái đèn bng thiếc đã cũ và mt cái nhn bng st đem ra ngoài rng, ly tay c sát, c sát mãi đến toát c m hôi, trong bng đã tính sn s xây mt toà lâu đài mà bán đi. Nhưng vô ích, chng thy ông thn nào ti c. Sau đó, tôi cho rng tt c nhng chuyn vô lý y ch là mt trong bao nhiêu cái nói láo ca thng Tom Sawyer mà thôi. Tôi đoán chc nó tin rng có nhng người Rp kia và có voi tht; nhưng còn tôi thì tôi nghĩ khác. Vì rõ ràng đó ch là đám hc trò trường nhà Dòng mà thôi.

 

 

CHƯƠNG 4

    

Ba bn tháng trôi qua, bây gi đã đến gia mùa đông. Lâu nay tôi vn đi hc và đã có th đánh vn được, đc được, viết được chút ít và đã có th thuc bng cu chương đến ch sáu ln by là ba mươi lăm. Tôi không tin chc là mình có th gii được hơn thế na nếu mình còn sng. Dù sao thì tôi cũng không thích cái môn toán cho lm.

Lúc đu, tôi rt ghét đến nhà trường, nhưng dn dà đi hc thì tôi thy cũng chu được. Lúc nào thy trong người mt, không bình thường, thì tôi trn hc. Và hôm sau b trn đòn, tôi li hc hành t tế, hăng hơn. C thế, vic hc đi vi tôi d dàng dn dn. Tôi cũng đã quen vi tính nết ca bà goá và thy không đến ni bc mình lm. Sng trong mt căn nhà, ng trên mt chiếc giường riêng, lm khi tôi cũng thy nó trói buc mình thế nào y. Vì thế, trước đy lúc tri còn chưa lnh lm, thnh thong tôi vn hay ln ra ng ngoài rng. Đi vi tôi, như vy là ngh ngơi được. Tôi ch thích nht nhng cách sng cũ. Nhưng khi phi sng mi như thế này, tôi cũng hơi thích mt chút. Bà goá bo tôi rng un theo nhng cái đó tuy có chm chp nhưng chc chn, và cũng không có ch nào chê tránh được c. Bà ta nói là bà ta không đến ni phi h thn v tôi.

Mt bui sáng trong khi đang ăn lót d thế nào tôi đánh đ cái đĩa đng mui. Tôi vi vàng ly tay vét tht nhanh, vt ra sau vai bên trái đ tránh điu đen ri, nhưng bng cô Watson đâu vào đng ngay trước mt và chn li. Cô y bo:

– Huck, b tay ra, sao lúc nào cũng nghch bn thế?

Bà goá thêm vào mt câu nh thôi; nhưng cái đó cũng không th làm cho tôi tránh khi cái không may được, tôi biết như thế lm. Sau ba ăn, tôi bước ra ngoài, trong lòng thy lo lng run s, không biết rng cái điu không may y s rơi vào tôi ch nào và không biết nó s ra sao đây. Cũng có nhng cách đ tránh khi mt s điu đen đi, nhưng trường hp này không trong s đó; cho nên tôi chng còn biết làm thế nào, ch lun qun vi nhng ý nghĩa bun ru s st.

Tôi xung dưới vườn, trèo qua cái ngách hàng rào, bên ch người ta vn ra vào. Trên mt đt, tuyết xung mi được ph vài ba phân, tôi bng thy có vết chân người. Nhng vết chân này t phía núi đã đi ti vết chân dng li ch ngách này mt lúc ri li đi quanh hàng rào. Tht l quá, ai đng quanh qun đó như vy mà sao li không vào. Tôi không sao đoán ra được. Du thế nào, cái đó cũng rt kỳ l. Tôi đang đnh đi ln theo vết chân, nhưng tôi cúi xung nhìn k vết chân đã. Lúc đu không thy có gì, nhưng sau tôi nhn ra. Có mt du ch thp gót giy bên trái đóng bng đinh to, cái đó đ tránh khi gp phi qu thn.

Tôi vùng ngay dy và mi miết chy xung đi. Chc chc li ngoái nhìn v đng sau, nhưng không thy mt ai. Tôi chy ba chân bn cng đến nhà bà chánh án Thatcher. Lão ta thy tôi, hi:

– Sao thế, làm gì mà ht hi thế. Đến ly tin lãi phi không?

Tôi đáp:

– Không phi đâu ông . Thế có tin lãi cho cháu đy ư?

– Có ch. Đến hôm qua va được na năm. Như vy là đi hơn mt trăm năm mươi đô la. Mt món kếch s cho cu đy. Nhưng tt nht là cu hãy c gi li đ tôi góp thêm vào vi món sáu nghìn đng cũ, không thì cu ly v li cũng đến tiêu hết thôi.

– Không, ông , cháu chng mun tiêu đâu c sáu nghìn trước cũng thế. Cháu mun ông cm ly, biếu ông đy, c sáu nghìn, tt c.

Lão ta rt ngc nhiên. Hình như lão ta không th hiu ni ti sao.

Lão hi:

– Cu nói như vy nghĩa là thế nào?

– Xin ông đng hi cháu mt câu nào v cái đó na.

Ông hãy gi ly món tin y, ông có mun thế không?

Lão ta nói:

– Tôi tht khó nghĩ quá. Có chuyn gì thế h cu?

Tôi đáp:

– Xin ông c cm ly c vàng và đng hi cháu làm gì na. Cháu không mun nói di đâu.

Lão ta suy nghĩ mt lát ri nói:

– Thôi tôi hiu ri. Tc là cu mun bán tt c tài sn đó ca cu cho tôi, ch không phi là biếu. Đúng thế ch?

Ri lão viết cái gì trên mt mnh giy, đc lên và nói:

– Cu thy không? Trong này nói là giao kèo. Như vy nghĩa là tôi đã mua c ca cu và tr tin cho cu. Đây nhé cu hãy cm ly mt đô la. Bây gi cu ký vào đây đi.

Tôi ký tên ri ra v

Jim, anh da đen làm vic cho cô Watson, có mt búi lông to bng qu đm mà hn ta ly cái ngăn d dày th tư ca mt con bò, và hn vn dùng cái đó làm trò o thut. Hn bo rng trong búi lông y có con mà nó biết tt c mi th. Đêm đó, tôi tò mò đến ch Jim và nói vi hn rng b tôi trên tuyết. Điu tôi mun biết là b tôi s làm gì và có đnh li đy không? Jim ly búi lông ra, nói lm nhm nhng gì vi nó mt lúc, ri giơ lên cao, li buông ra cho nó rơi xung sàn nhà. Cái búi lông rơi xung đánh bch mt cái và lăn đi vài ba tc. Jim li nht lên, li th cho rơi xung mt ln na, cái búi lông lng nghe. Nhưng vô ích. Jim bo là cái búi lông nó không mun nói. Jim bo rng có khi không có tin thì nó không chu nói đâu. Tôi bo tôi có đng tin hai mươi lăm xu làm gi, đã cũ ri và cũng không th đem tiêu được. Tôi c nói đi nói li mãi như vy (tôi đã tính sn trong bng là không đ đng gì đến đng đô la mà lão chánh án Thatcher va đưa cho tôi). Tôi bo đng tin đó xu lm, nhưng có th là cái búi lông nó chu nhn. Vì có l nó không phân bit được tt xu thế nào chăng. Jim cm ly đng tin, ngi ngi, đưa lên rng cn th, ri xoa xao cho sch. Ri hn bo là s nói khéo đ cho cái búi lông tưởng là đng tin tt. Hn nói là s b đôi mt c khoai sng ri đem p đng tin vào gia, đ qua mt đêm đến sáng hôm sau v không còn thy nó trơ đng ra na và cũng không còn vết bn, bt c ai trên tnh cũng có th nhm mà ly ch đng nói cái búi lông. Trước đy, tôi cũng đã biết ly c khoai làm như thế, nhưng lâu ngày ri quên đi.

Jim đ đng tin xung dưới búi lông ri li quỳ xung lng nghe. Ln này hn bo cái búi lông đã ng qu ri. Hn bo cái búi lông s phán cho tôi được giàu to đến như tôi mun. Tôi bo , được, c làm đi xem nào. Thế là cái búi lông nói vi Jim, và Jim truyn li cho tôi rng:

– Chưa biết là ông b cu s làm gì đây. Có th ông y s đi xa, cũng có th ông y đnh li. Nhưng tt nht là c yên trí và c đ mc ông y mun làm gì thì làm. Có hai v thiên thn đang bay quanh người ông y. Thiên thn trng và sáng lp lánh. Còn mt thiên thn thì đen. Thiên thn trng dn ông y đi theo con đường tt ít lâu, ri thiên thn đen nhy vào và phá hng hết. Chưa th nói được là cui cùng thiên thn nào s bt ông y đi. Nhưng còn cu thì không h gì. Đi cu s gp nhiu cái rc ri, mà cũng có nhiu cái vui mng đy. Có khi cu b đâu đn li có khi m yếu, nhưng ri ln nào cu cũng tr li lành ln như thường. Có hai cô thiếu n bay lượn bên cu trong sut cuc đi cu. Mt cô trng tro, mt cô đen đi. Mt cô giàu mt cô nghèo. Cu s cưới cô nghèo trước, ri sau đến lượt cô giàu. Cu phi tránh xa nhng ch sông nước, xa chng nào hay chng đó. Và nht là đng có làm gì mo him, nh ra người ta ghi tên tui cu vào s thì cu s b treo c.

Đêm đó, lúc tôi va thp cây nến và đi lên bung thì thy b tôi ngi trong đó t bao gi, thôi, đích tht là b tôi ri!

 

 

CHƯƠNG 5

 

Tôi va khép xong cánh ca, quay li thì đã thy ông y ngi đó. Lúc nào trông thy ông y là tôi cũng khiếp s, vì ông y đánh đp tôi quá nhiu. Ngay lúc đó tôi nghĩ cũng kinh hãi lm, nhưng ch mt phút sau, tôi đã thy rng tôi lm – nghĩa là sau cái git mình đu tiên, có th nói như vy, khi mà hơi th ca tôi bng dưng b tc nghn vì chuyn quá bt ng thy ông y đó, thì tôi li không còn thy s na, và như vy thì chng có gì đáng lo ngi.

B tôi chc năm mươi tui. Tóc dài, bù xù, rũ xung, và cáu bn. Nhìn qua b tóc y có th trông thy đôi mt sáng chiếu ra, khác nào như ông y đng np sau dàn nho mà nhìn mình vy. B tóc toàn mt màu đen không mt si bc nào, c hai bên tóc mai dài chng cht vào nhau cũng vy. Nhìn mt ông y tr nhng ch không có râu tóc thì không có màu sc gì khác, ch thy trng, không phi cái trng như ca mi người, nhưng là mt cái trng làm cho nhng th tht ca người ta phi co rúm li. Mt màu trng ca cây leo, mt cái màu trng ca bng con cá. Còn qun áo ông y thì ngoài my mnh rách mướp ra, chng có gì. Ông y ngi vt chân ch ngũ, chiếc giy bên phía chân vt lên đã há mõm, mt ngón chân thò ra ngoài, chc chc li ng nguy. Chiếc mũ ca ông y quăng trên sàn nhà là mt chiếc mũ rng vành, màu đen, đã cũ và trên cái qu mũ đã thng mt l to tướng trông như cái khung ca đ chui xung hm tu vy.

Tôi đng nhìn ông y. Ông y cũng ngi nhìn tôi, lưng ghế hơi ng v đng sau. Tôi đt cây nến xung. Tôi đ ý nhìn ra thy cánh ca s đã dng lên, thì ra ông y đã trèo qua mái nhà kho mà vào đây. Ông y nhìn mãi khp người tôi như vy. Lát sau, ông y lên tiếng:

– Áo qun trông oách lm nh. Mày tưởng mày đã ra v mt người quan trng lm ư?

Tôi đáp:

– Có th như vy, mà cũng có th không.

Ông y li hi:

– Có phi mày vn nói xu tao đy không? T khi tao đi vng xa, mày đây lên mt lên mày lm h? Ri tao s kéo mày xung bt trước khi tao t b mày. Nghe thy người ta nói mày cũng có hc hành, đc được, viết được. Bây gi mày đã tưởng là hơn b mày, phi không; vì b mày không biết đc, biết viết mà. Được, ri tao s cho mày biết. Ai bo mày li có th đi dính dáng đến nhng chuyn điên r như thế, h? Ai bo mày được quyn như thế?

– Bà goá, bà y bo con thế?

– Bà goá? Thế ai bo bà ta nhúng tay vào cái vic không phi ca bà y?

– Chng ai bo bà y c.

– Được ri, tao s dy cho bà y biết là đng có mà dính dáng. Còn mày thì nghe đây: mày hãy thôi đi, không được hc na, nghe không? Tao s bo cho h biết rng đng có nuôi dy mt đa tr đ ri nó lên mt vi b nó và đ cho nó tưởng rng nó đã khá hơn được cái bn thân nó. Tao còn bt được mày đi hc na thì liu hn, nghe không? M mày trước kia không biết đc, mà viết cũng không biết viết cho đến khi chết cũng vn không biết. Cái h nhà này trước khi chết không có ai biết đc biết viết c. Tao cũng không biết. Thế mà bây gi đến mày thì sao li được quyn như vy h? Tao không phi là th người chu ni được cái đó, nghe không? Này, mày th đc lên cho tao nghe xem nào?

Tôi cm mt quyn sách lên, bt đu đc mt tí v đon Washington vi chiến tranh, Tôi đc được.

Chng na phút thì ông ly tay ht bn ngay quyn sách ra góc nhà và nói:

– À, mày li đc được na ư? Nghe người ta nói như vy, nhưng tao còn ng, chưa tin hn. Này nghe đây, hãy thôi đi đng làm cái b ta đây na, tao không thích thế. Tao bo cho mày biết, con ơi. Tao mà bt được mày còn ln vn cái trường hc y na thì tao s dn cho mày mt trn nên thân. Trước hết mày hãy biết là phi nghe li tao đã. Chưa bao gi tao thy có đa con như vy.

Ông y nht lên mt tm nh xanh xanh vàng vàng trong đó có my con bò vi mt đa tr, hi tôi:

– Cái gì đây?

– Cái đó là h thưởng cho con vì đã hc thuc bài

Ông y xé toang ngay bc nh ri nói:

– Tao s cho mày mt cái hay hơn. Tao cho mày cái roi.

Ri ông y ngi lm bm, làu nhàu mt hi lâu và li nói:

– Cái kiu công t bt, sc nc nước hoa ri phi không? Có giường, khăn tri giường. Li có c gương soi na. à, li có c tm thm tri trên sàn nhà na. Còn b mày thì phi ng vi ln trong nhà thuc da. Chưa khi nào tao li thy có đa con như vy. Nht đnh tao phi làm cho mày b hết nhng cái ra v ta đây y đi đã, ri s nói chuyn vi mày sau. Chà, mày còn chưa hết nhng điu b y cơ à, h đn là mày giàu lm, có phi không? Làm thế nào mà mày li giàu được?

– H nói di đy, làm gì có như vy.

– Này, ăn nói vi tao thì liu hn. Tt c nhng cái gì tao đã có th làm được thì bao gi tao đu dám làm c, vy đng có bp tao. Tao ngoài tnh hai ngày hôm nay ri. Xung tn b sông cũng thy người ta nói thế. Cho nên tao mi tìm đến đây. Mai mày phi đưa s tin đó cho tao, tao cn dùng đến tin.

– Con làm gì có tin

– Nói lão. Ông chánh án Thatcher cm s tin đó. Chính mày có. Tao cn đến s tin y.

– Con nói tht đy, con không có tin đâu. B c đến hi ông chánh án Thatcher mà xem, ông y cũng s nói vi b như thế.

– Được, ri tao hi ông y, tao s nói chuyn vi ông y xem đu đuôi ra sao. Này, trong túi mày hin gi có bao nhiêu. Hãy đưa đây tao, tao đang cn.

– Con ch có mt đô la. Con đnh đ

– Đnh đ làm gì mc k mày, tao không cn biết, hãy c đưa đây đã.

Ông y cm ngay ly đng tin ri đưa lên răng cn th xem có tt không; ri ông y nói đi xung ph kiếm ít rượu wishky, bo là c ngày hôm nay chưa được nhp mt tí nào. Bước ra đến ngoài bóng ti ri còn ngoái c li đe tôi đng có làm ra v ta đây mun hơn ông y. Khi tôi đoán là ông y đã b hn ri thì li thy ông quay li thò đu vào tôi hãy coi chng vi cái trường hc y không thì ông y s đi bt v đánh cho mt trn nếu như tôi không chu thôi hc.

Hôm sau, ông y say mm, mò đến nhà lão chánh Thatcher sng s đnh bt lão ta phi đưa hết s tin cho ông y. Nhưng chng ăn thua gì; ri ông y th là s đưa lão chánh ra trước pháp lut.

Lão chánh và bà goá đã đi trình toà cho tôi được thoát khi tay b tôi, và đ toà giao cho mt trong hai người đ đu cho tôi. Nhưng đây li là mt ông chánh án mi đâu v, chng rõ b tôi là người như thế nào, nói rng toà án không có quyn nhúng tay vào vic chia r gia đình người ta, mà trái li phi đoàn t, càng không th bt đa tr phi xa b. Thế là lão chánh Thatcher và ba goá đành phi thôi.

Điu đó làm cho ông b tôi khoái trí lm, đến ni ông y đng ngi không yên. Ông y bo s đánh cho tôi thâm tím mình my nếu tôi không chu lòi tin ra cho ông y. Tôi vay tm ba đng đô la ca lão chánh Thatcher đưa v, ông y li cm đi ung rượu say bí t; ri đi ngi lê la khp nơi ba hoa nhm nhí gây chuyn khp tnh; tay cm cái chu st lang thang đến tn na đêm. Ri người ta mi bt giam ông y li, cho ngi tù mt tun l. Nhưng ông y li bo làm như vây là tho mãn ri; ông y hài lòng lm, vì đã có uy tín đi vi đa con là tôi.

Khi ông y ra khi nhà tù, ông chánh án mi đi v y bo là s dy cho b tôi thành người. Ông chánh án đưa b tôi v nhà riêng, cho ăn mc sch s, đp đ.. Sáng, trưa chiu cùng cho ngi ăn chung vi gia đình, đi đãi vi b tôi rt ngt ngào. Đi khái như vy. Ăn ba chiu xong, ông chánh án ngi nói chuyn cho b tôi nghe v cách sng như thế nào cho đúng mc vi nhng kiu này kiu khác, đến ni b tôi nghe xong phi khóc lên, bo rng mình tht là điên r và đã làm hi c đi mình. B tôi ha t nay s sa đi tư cách và s tr thành mt con người mà không ai h thn v ông y na. Ri li còn mong rng ông chánh án s giúp đ cho và đng có khinh mit mình. Ông chánh án bo nghe b tôi nói nhng li như vy tht là đáng mng. Thế là c v chng ông chánh cũng khóc na. B tôi nói rng cái mà mt con người trước đây vn b hiu lm. Ông chánh thì bo ông cũng tin là như thế. B tôi li nói rng cái mà mt người cn có tn đáy lòng mình y là cm tình. Ông chánh nói: đúng như vy. Thế là c hai bên li khóc. Lúc đến gi đi ng, ông b tôi đng dy, dang tay ra nói:

– Đây, các ông các bà nhìn tôi đây. Xin hãy cm ly tay tôi và cho tôi bt tay. Đây là mt bàn tay trước kia như tay con ln; nhưng bây gi không phi na; mà đây là bàn tay ca mt con người đã bt đu bước vào cuc đi mi. Nếu còn quay li đường cũ s xin chết. Các ông các bà hãy nh k cho nhng li nói y, và xin đng quên là chính tôi đã nói như vy. Bây gi là mt bàn tay sch s ri xin c bt tay đng s.

Ln lượt người này người khác đến bt tay, ri tt c đu khóc. Bà v ông chánh án li còn cúi xung hôn cái bàn tay y. Ri ông b tôi làm du th. Ông chánh án nói rng đó tht là cái lúc thiêng liêng nht, hay là cũng gn như vy. Ri h đưa ông b tôi vào mt căn phòng lng ly, đó là căn phòng riêng. Đến đêm, lúc b tôi khát nước quá mi trèo qua mái cng, bám vào ct tt xung đt, đem cái áo h va mi cho đi đi ly mt chai rượu b, ri li vn chng nào tt y trèo v phòng ngi ung tho thích cho đến lúc sáng rõ mi bò ra, say khướt, đâm c vào cng đến ni tay bên trái b thương my ch. Sáng ngày ra, lúc có người tìm thy ông y thì đã b lnh gn chết cng. Khi mi người bước vào căn phòng riêng kia thì thy đ đc đã lung tung ln xn c lên ri.

Ông chánh án ly làm bun lm. Ông y bo có l ch mt phát súng mi giúp cho ông b tôi sa đi tính nết, ch chng còn cách nào khác na.

 

 

CHƯƠNG 6

 

Thế ri, ngay sau đó b tôi đã li nhm dy, đi loanh quanh, tìm đến nhà lão chánh Thatcher đ bt lão ta phi tr li s tin, ri li đi tìm tôi hi ti sao tôi chưa thôi hc. Ông y nm gi ly tôi mt lúc lâu vào đánh tôi. Nhưng tôi vn c đi hc như thường. Sut ngày phi tránh mt, b trn. Trước kia, tôi không mun đi hc lm, nhưng bây gi tôi li nghĩ mình phi đi hc đ cho b biết tay. Cái v đem x trước pháp lut y sao mà chm chp. Hình như h chưa bt đu hay sao y. Thnh thong tôi c phi đến mượn lão chánh vài ba đô la đ đưa cho ông b tôi và đ khi b đánh đp. Mi ln có tin là ông y li say rượu, và mi ln say rượu là li đi tác quái ngoài tnh, Và mi ln gây chuyn thì li mt ln ngi tù. Quen l như thế ri, nó đã thành tt.

Ông b tôi c quanh qun bám vào bà goá mãi, bà goá bo nếu ông y không chu đi kiếm ăn ch khác thì bà y s làm lôi thôi cho mà xem. Chà, không biết ông y có điên hay không ch; ông y còn nói s t cho mi người biết rng ai là người có quyn biết rng ai là người có quyn hành đi vi Huck Finn. Thế ri mt ngày mùa xuân, ông y rình mò thế nào v được tôi đưa tôi xung mt chiếc thuyn và đi ngược sông khong ba dm; ri chèo lên đến b Illinois, mt nơi có nhiu cây ci rm rp, chng có mt ngôi nhà nào ngoài mt căn lu cũ b cây ci um tùm che kín, ai không biết thì cũng không th tìm ra ch y.

Sut ngày đêm, ông y gi tôi kè kè bên cnh, tôi chng có cách nào trn đi hc được. Thế là hai người sng trong căn lu y. B tôi sut ngày khoá ca; đêm đến ct chìa khoá đu giường. Ông y có mt khu súng mà tôi đoán là đã ly cp được đâu v. Hai người cùng đi câu cá, săn bn, c như vy sng ngày này sang ngày khác. Thnh thong ông y khoá trái ca, nht tôi trong nhà ri đi xung mt ca hàng cách ch đó ba dm, ti bến đò đi chim, đi cá ly rượu uýt sky đêm v say sưa mt chp ri v tôi mà đánh. V sau, bà goá tìm được ch tôi , mi phái người đến rình bt tôi v. Nhưng b tôi vác súng ra đui đi. Sng như vy ít lâu tôi đâm ra quen vi nơi này, và cũng ly làm thích. Tôi thích tt c, tr cái món b đánh đp mà thôi.

Tht là mt kiu lười biếng mà d chu. Sut ngày thoi mái, ch hút thuc, câu cá, không sách v mà cũng chng hc hành gì. Khong hai tháng sau thì qun áo ca tôi đã bn thu, rách rưới c. Tôi cũng không nghĩ rng trước đây vi bà goá đã có lúc nào tôi thích như vy không. Vì đó phi git giũ qun áo. Phi ăn bng bát bng đĩa, phi chi đu, phi đi ng và dy đúng gi, phi luôn luôn lo nghĩ đến quyn sách, quyn v, li b cô Watson nói ra nói vào sut ngày. Tôi không thiết quay tr v nơi y na. Trước đây, tôi đã thôi không ăn nói by b na, vì bà goá không ưa như vy. Nhưng đến bây gi, li bt đu ri, vì b tôi không có ngăn cm gì c. Nhng ngày sng rng tht là thú v, đâu đâu cũng thy khoái như thế c.

Nhưng dn dà khi b tôi đã quá quen thuc vi khu rng này ri thì tôi li bt đu thy không th chu được na. Tôi vn c b đánh đp hoài. Ông y hay đi xa và nht tôi trong nhà. Có mt ln ông y khoá trái ca và nht tôi trong đó và đi vng ba ngày lin. Tôi thy mình cô đơn mt cách kinh khng. Tôi nghĩ rng nh mà ông y chết đui đâu thì tôi c đành chu giam đây không ra được. Tôi s quá và nghĩ bng nht đnh thế nào cũng phi tìm cách trn đi thôi. Đã my ln tôi xoay s mà không được. Không có mt l ca s nào va cho mt con chó chui lt. ng khói lò cũng hp quá không chui qua ni. Cánh ca thì dày, toàn bng nhng phiến g lim rt chc. B tôi đã cn thn mi khi đi vng không đ li mt con dao hay bt c mt vt gì khác trong nhà. Tôi tính có l tôi đã đi lùng khp nơi trong nhà, đến hàng trăm lượt ri lúc nào cũng ch nghĩ cách trn ra, mà thi gian cũng ch dành cho làm vic đó nhưng vn chưa ăn thua. Thế nhưng ln này thì tôi đã tìm ra mt cái ri. Tôi tìm thy mt lưỡi cưa đã cũ han g, không có cán, nhét dưới khe mái nhà. Tôi đem lau sch đi và bt đu khi s. Có mt miếng d đ lót yên nga đóng vào ch tường đã nát phía góc nhà, ngay sau chiếc bàn, đ che gió khi lùa qua nhng khe h thi vào làm tt đèn. Tôi lun xung gm bàn, nâng miếng d lên ri cưa mt l ch đ đ người tôi chui lt. Tht là mt vic mt khá nhiu thì gi, nhưng tôi cũng c gng làm đến cùng. Gia lúc y có tiếng súng ca b tôi n trong rng. Tôi xoá sch nhng du vết, buông miếng d ph xung ri du cưa đi. Va xong thì b tôi bước v.

Nhìn ông y lúc đó v như không được vui. V li vn dĩ đã như thế ri. Ông y nói là va dưới tnh v, và công vic thì hng bét c. Ông trng sư bo b tôi s được kin và được tin, nếu như h đem vic này ra phân x. Nhưng ri h kiếm cách kéo dài vic y ra, mà lão chánh Thatcher thì lão ta tho v cái món này lm. Ri ông y li nói người ta ngoài tnh đang mong có mt v x na đ cho tôi được thoát khi tay b tôi, ri đưa tôi tr v vi bá goá đ bà ta che ch cho, mà h li cho rng ln này thì nht đnh được. Điu đó làm cho tôi rt bi ri, vì ý tôi không mun tr v vi bà goá đ mà b trói buc và đ được khai hóa như tôi vn nói. Xong đó, b tôi bt đu chi, chi tt c mi th, tt c mi người. Nghĩ đến người nào chi người y. Chi mãi chi mãi đ ra điu rng ông y không có cha mt ai, ri sau khi đã chi hết c lượt thì ông y làm mt câu chi tóm tt, k c mt s ln người mà ông y không biết tên tui na. Nghĩa là nhng người mà mi khi nhc đến đ chi thì ông y phi gi là cái thng gì.. gì. Chi chán ri quay li chi t đu.

Ông y nói là đ xem bà goá đnh bt tôi v như thế nào. Ông y s canh gác tôi cn thn, nêu h đnh bày ra trò gì đ la ông y thì có mt ch cách đây sáu by dm ông y s đem tôi đi nhét vào đó, tha h cho h đi săn lùng, lùng đến chán thì thôi cũng không th tìm thy tôi được. Điu đó làm cho tôi cht d. Nhưng ch mt phút thôi. Vì tôi đã tính rng tôi s chng còn đây cho đến lúc ông y làm cái chuyn kia na đâu.

Ông y sai tôi ra ngoài thuyn ly nhng thư ông y va mang v. Có mt bao mỳ khong hơn hai chc cân, mt miếng m, đn và bn chai rượu uýt sky ln, có c mt quyn sách cũ vi hai t báo đ lau chùi, và vài th lt vt khác na. Tôi vác tt c lên, bước ra đ xung mũi thuyn ri ngi ngh. Tôi nghĩ mãi trong bng, tính rng lúc nào trn đi s mang theo khu súng vi my cái cn câu chy vào rng. Tôi đnh s không lỳ mt ch mà s đi khp nơi trong x, s đi v đêm, va săn bn va câu cá mà sng. C như vy đi tht xa đ cho b tôi và bà goá không bao gi có th tìm thy tôi na. Tôi đã nghĩ s cưa đt hn miếng g và chun ngay đi đêm đó nếu mà b tôi đã say khướt ri, mà tôi đoán thế nào ông y cũng say. Tôi nghĩ quá nhiu v chuyn đó đến ni không biết mình ngi đây đã bao lâu. Ti lúc b tôi hét lên gi, hi tôi là ng hay chết đui đó.

Tôi vác tt c mi th vào trong lu. Lúc y, tri đã sp ti. Trong khi tôi đang chun b ba ăn chiu, ông y li nc thêm vào cc rượu na, m người lên ri, ông y li đi gây s. Lúc trước dưới tnh ông y cũng đã say khướt ri, đêm nào cũng ng ngoài v đường, trông rt thm hi, người ta có th cho ông y là Ađam. Khp người đy nhng bùn, khi rượu ngm vào ri ông y thường hay tìm đến gp chính ph. Ln này đến ông y nói.

– H! Thế mà cũng gi là chính ph à? Th xem nó đã làm sao nào. Này là pháp lut này. Pháp lut sn sàng bt con người ta đem đi đy h? Đa con riêng ca người ta phi lo lng vt v mt bao nhiêu công phu nuôi dy. Phi, đúng thế, người ta có con nuôi cho khôn ln, đến lúc nó sp sa đi làm đi ăn đ kiếm cái gì nuôi nng đ đn cho b thì bây gi hoá ra như vy. Pháp lut làm ra đ giúp đ người ta ch. Thế mà cũng gi là chính ph! Chng phi chính ph đếch gì c. Pháp lut đi ng h cái lão chánh Thatcher y và giúp nó ly hết c cơ nghip ca tôi à? Đây này, pháp lut làm thế này đây; pháp lut ly người ta sáu nghìn đô la ri dn người ta vào mt cái by cũ k mt cái nhà như thế này này, đ người ta phi đi lang thang, vi nhng qun áo cho ln mc cũng không đáng. y thế mà cũng gi là chính ph. Vi cái chính ph như thế này thì người ta chng ai có quyn gì c. Có lúc tôi nghĩ rng thà c nht quyết b cái x này mà đi còn hơn. Phi, tôi nói vi mi người như vy đy, tôi nói thng vào mt lão Thatcher như vy đy. Vô khi người đã nghe tôi nói thế và có th chng thc là tôi đã nói thế. Tôi bo rng ch cn cho tôi hai xu là lp tc b cái x đang nguyn ra này mà đi ngay và không bao gi thèm quay tr v na. Mà ai cũng nói th c. Đây này, hãy th nhìn cái mũ ca tôi xem – nếu như các ngày còn có th gi nó là cái mũ, cái chóp thì bt ra, còn cái qu mũ thì tt xung mt đến tn cm. Làm sao còn ra cái mũ được na. Chui đu vào cái mũ thì khác nào như nhét vào cái ng khói lò sưởi. Đây này, nhìn xem, cái mũ tôi đi nó thế này này. Nếu như tôi có được đ nhng quyn li ca tôi thì tôi đã là mt trong nhng người giu có nht tnh ri…

À, phi, phi, cái chính ph này tht tt lm. Đy, th xem. Có mt anh da đen t do Ohio đến, anh ta li da trng, gn như mt người da trng. Anh ta mc mt chiếc áo sơ mi trng nht chưa ai thy bao gi, đi mt cái mũ bnh nht. Không ai trong tnh này li có qun áo đp hơn ca anh ta; ri anh ta li có chiếc đng h vàng, vi dây vàng, có mt chiếc gy đu bt bc, tht là mt tay triu phú, tóc hoa râm, ghê gm nht x này. Các ngài nghĩ sao? Thiên h bo anh là mt giáo sư đi hc, có th nói các th tiếng, biết đ mi th. Mà đó cũng chưa phi là cái t nht đâu. H còn bo rng anh ta c ngi nhà cũng có th bu c được. À, thế thì ai mà nghe được cơ ch. Tôi nghĩ không biết cái x này ri s ra làm sao đây? Hôm bu c, tôi sp sa đi b phiếu – nếu như tôi không say rượu và có th đi ti đi được – thì bng nghe nói rng nước này có mt bang người ta không cho người da đen bu c, thì tôi lp tc rút ngay phiếu li. Tôi bo rng tôi s không bao gi thèm đi bu c, trong x mun nói tôi ra sao thì nói. Tôi còn sng mt ngày nào nht đnh tôi s không đi b phiếu. C nhìn thái đ thn nhiên ca anh da đen đó thì xem, anh ra s không sn sàng nhường ch cho tôi đâu, nếu như tôi không đy anh ta sang mt bên. Tôi bo mi người rng ti sao li không đem anh da đen y mà bán đu giá? Tôi ch cn biết thế. Các ngài có hiu người ta tr li tôi thế nào không? Còn thế nào na, h nói rng anh ta đến x này chưa được sáu tháng nên không th đem bán được. à, thì ra đây là mt cái chính ph t cho mình là chính ph, và c khăng khăng mãi rng mình là chính ph, tưởng như thế là chính ph; y thế mà c lng thinh đến sáu tháng mi dám đng chm đến mt anh da đen đi cướp ca, gm ghiếc; mc áo sơ mi trng và t do đàng hoàng y, Ri thì…

B tôi va nói va đi li như vy, và cũng không đ ý rng đôi chân đã già nhưng còn do dai y đưa mình đến tn đâu. Bng thế nào ngã dúi c đu vào cái thùng tht mui, st c hai ng chân. Thôi, thế là phn cui bài din văn ca ông y biến thành mt th ngôn ng hết sc soi ni – phn ln vn ch nói đến anh da đen và chính ph – trong khi ông y bc mình đã cái thùng lăn khp nhà. Ông ây đi lò cò mt chân quanh phòng, tay ôm mt bên ng chân, ri th xung ri li ôm chân kia, ri bt thình lình co chân đp vào cái thùng mt nhát rt mnh. Nhưng chng may thế nào vì mt bên giy há mõm có my ngón chân thò ra. Đâm vào cái thùng; ông y kêu rú lên mt tiếng nghe rn tóc gáy; thế là ông y lăn ra đt, tay ôm ly đu ngón chân. Bây gi thì không biết ông y chi tôi bao gi. Sau này, chính là ông y cũng nói li như vy. Ông y đã tng nghe nói đến c Sowberry Hagan hi còn oanh lit và bo rng c đã nh hưởng đến ông y. Nhưng tôi thì cho rng có l đó ch là chuyn b tôi ba đt ra mà thôi.

Ăn ba chiu xong, b tôi li v ly chai rượu, bo là trong đó còn đ đ ung hai ln bình thường và mt ln tht say na. Ln nào cũng nói vy. Tôi đã đnh bng rng trong khong đ mt gi đng h thì ông y s say mm không biết gì na, lúc đó tôi s ly cp cái chìa khoá hoc cưa đt hn miếng g đ chui ra; mt trong hai cách. B tôi vn ung tì tì ri lát sau nm vt xung giường. Nhưng tht là tôi chng gp may tý nào. Không phi là b tôi ng say, mà ch mt thôi. Ông y làu nhàu, lèm nhèm, quay bên này, gi bên kia mt lúc lâu. Sau cùng, tôi ch mãi cũng bun ng quá không sao m mt được na. Thành ra, trước khi hiu rng mình ra sao thì tôi đã ng tít t lúc nào mà ngn nến thì vn đang cháy.

Tôi không rõ mình đã ng được bao nhiêu lâu; nhưng bng có tiếng hét làm tôi git mình tnh dy. Nhìn b tôi mt rt gin d, chy quanh t góc này sang góc kia, ming thì hét có rn. Ông y bo rn bò lên chân ri bng vùng dy la hét, kêu là có mt con m vào má. Tôi ch thy con rn đâu c, còn ông y thì c vn chy quanh trong nhà, ming kêu: Bt nó ra! Bt nó ra! Nó cn vào c tôi đây này! Chưa bao gi tôi thy ai có đôi mt d tn như thế. Được mt lúc, ông y mt quá ngã vt xung th dc; ri ln người đi rt nhanh, chân đp phi mi đ đc trong nhà, tay thì qu qunh đp vào không khí, ming vn là hét, kêu rng có ma qu đâu đến bt ông y đi. Dn dn mt quá, ông y nm im mt lúc, nhưng ming vn rn rĩ. Ri nm im hn, không còn tiếng đng gì na. Tôi vng nghe tiếng cú rúc và tiếng chó sói sa trong rng xa; và lúc đó không gian im lng mt cách khng khiếp. B tôi vn nm yên góc nhà. Lát sau, ông y nhm dy nghiêng đu v mt bên nghe ngóng, ri nói khe kh:

– Lc – cc, lc – cc; người chết đi qua đây; lc – cc, lc – cc; chúng nó đui theo tôi đy, nhưng tôi không đi đâu. Ôi, ôi, h đã đến đây ri này! Đng mó vào người tôi! Đng! Đng! Cút đi, tay h sao mà lnh quá thế! B tôi ra nào! Ôi! ôi! Xin tha cho thng khn nn này!

Ri ông y quỳ c bn chân, va bò va ly đ người ta tha cho, ri li cun mình vào trong chăn, ri lúc xung gn chiếc bàn cũ bng gc thông; ming vn van xin, van xin chán ri khóc. Qua cái mn chăn, tôi nghe rõ mn mt tng tiếng.

Ri lát sau na, ông y tung chăn ra đng thng người lên. Mt trông càng d tn, nhìn chm chp vào tôi và bước đến gn. Ông y đui tôi chy quanh trong nhà, tay cm con dao nhíp, ming gi tôi là thn chết, và nói là s giết tôi. Như vy thành ra tôi không đến gn ông y được. Tôi van xin, bo ông y rng tôi ch là thng Huck đy thôi. Nhưng ông y cười lên mt tiếng ghê rn, gm lên chi li và c thế đui tôi. Tôi chy, ri bng quay ngot người li lun dưới tay ông y, thế nào ông y qu li túm được lưng áo tôi. Tôi đã nghĩ bng thôi thế là mình chết. Nhưng nhanh như chp tôi li tt được áo ra và chy thoát. Được mt chc, ông y mt quá qu xung, da lưng vào cánh ca, vào bo rng ông y ngh mt phút ri s giết tôi. Ông y nhét con dao xung đít, bo là ng mt tí cho kho đã ri s cho tôi biết tay.

Ri ông y gt gà ng. Lát sau, tôi chui tt vào gm ghế, khe kh nhoi lên, không có mt tí tiếng đng nào và tôi nhc khu súng xung. Tôi rút cái quy lát ra đ coi li chc chn xem có đàn không, ri tôi đt súng lên trên cái thùng c ci, chĩa ming súng vào đúng b tôi. Ri tôi ngi yên đó ch xem ông y có đng đy gì không. Lúc đó sao mà thi gian đi chm chp và lng l thế.

 

 

CHƯƠNG 7

 

Đy! Mày đnh làm gì thế này?

Tôi m choàng mt ra nhình quanh, c nghĩ xem mình đang đâu. Lúc đó mt tri đã mc, và tôi va đánh mt gic say. B tôi đang đng trước mt, coi v bun bã mt mi. B tôi hi:

– Mày đem súng ra đây làm gì?

Tôi đoán là b tôi chng biết gì v nhng cái ông y đã làm đêm trước, nên tôi nói:

– Có ai đnh vào nhà hay sao y, nên con phi ngi đy gác.

– Sao mày không gi cho tao dy?

– Có, con đã gi b dy nhng không được. Lay mãi b không dy.

– Thôi được, mày đng có ngi đây nói lôi thôi na. Ra ngoài kia xem đu dây có con cá nào không đem v ăn ba sáng. Tí na tao ra.

B tôi m khoá, tôi chy vt ra b sông. Thy my cành ci trôi lnh bnh và lác đác nhng mnh v cây, tôi biết là nước đã bt đu lên. Tôi nghĩ bng giá lúc này ngoài tnh thì đã đang chơi đùa tho thích. Tháng sáu vào mùa nước lên, đi vi tôi bao gi cũng có nhiu may mn. Vì h nước lên thì có ci g trôi xung, li có nhng mnh bè mng, có khi đến my chc cái mt lúc. Thế là ch vic vt lên đem bán cho xưởng g hay nhà máy cưa thôi.

Tôi theo dc b sông đi ngược lên phía trên, mt mt đ ý b tôi, mt mt nhìn xem nước lên có gì kiếm chc được chăng. Bng có mt chiếc xung trôi ti, chiếc xung rt đp, khong ba bn thước chiu dài, mũi xung nghnh lên như con vt. T trên b sông, tôi chui đu nhy tùm xung như con ếch, c mc nguyên quân áo như vy bi ra ch có chiếc xung. Tôi đoán thế nào cũng có người nm trong xung, vì thường hay có nhng người nm bên trong khi y mói thò đu ra cười cho mt m. Nhưng ln này thì không. Chc hn đây là mt chiếc xung b b trôi. Tôi trèo lên ri ly chân khua nước đánh vào b. Tôi nghĩ bng chc b tôi trông thy s thích lm – cái xung đáng giá mười đô la – Nhưng vào đến b vn chưa thy b tôi đâu. Tôi đy xung vào mt cái khe nh, bên trên um tùm nhng lá nh và liu, lúc đó tôi bng ny ra ý nghĩ khác. Tôi tính s giu k chiếc xung đi, như vy đáng l chy trn vào rng thì tôi s xuôi dòng sông đ dăm chc dm và cm mt ch, ch phi mt thì gi mà không phi vt v chy b.

Ch này khá gn căn lu. Tôi tưởng như nghe thy tiếng chân b tôi đi ti. Nhưng tôi đã giu xung ri, giu xong tôi bước nhìn qua bi liu, thy b tôi đang bước xung con đường nh và đang giương súng lên ngm bn chim. Như vy tc là ông y chưa biết gì c.

Lúc b tôi quay li, tôi lúng túng v vi ly mt chiếc cn câu. Ông y hi tôi làm gì mà lâu thế, tôi bo va ngã xung sông nên mi lâu như vy. Tôi biết ông y nhìn thy qun áo tôi thì ướt sũng thì thế nào cũng hi. Hai người kéo được năm con cá to đu dây ri quay v căn lu.

Ăn ba sáng xong, chúng tôi đi nm ng li. Hai người đu đã mt nh. Tôi nghĩ xem có cách gì đ b tôi và bà goá đu không th theo đui được na. Có l tin vào may ri, đi tht xa đ h không tìm được tôi na là chc chn hơn c. Vì biết đâu li không có chuyn gì xy ra. Nghĩ mt hi lâu, chng tìm ra cách gì. B tôi ngi nhm dy mt lát, ung nước, ri nói:

– Ln sau có người nào đến rình mò chung quanh đây, mày phi gi tao ra ngay, nghe không? Cái người đó đến đây không phi là mun tt đâu. Tao s bn chết. Ln sau nh gi ra, nghe không?

Ri ông y li nm vt xung ng. Cái điu ông y va nói tht hp lý vi tôi. Tôi t nh rng mình có th vin vào cái c đó, và t nay s không còn ai nghĩ đến chuyn đui theo tôi na.

Đến đ mười hai gi trưa thì hai chúng tôi bước ta khi nhà đi dc theo b sông. Nước sông lên khá nhanh. Cành cây mc cũng trôi theo vi nước lên. Lúc sau có mt cái bè chín mnh trôi xung. Chúng tôi đánh thuyn ra kéo vào b. Ri đi ăn ba trưa. Nếu là người nào khác không phi là b tôi thì đã ch đó sut ngày xem có th nht thêm cái gì khác, nhưng b tôi không phi là người như vy. Chín mng bè y cũng đ đ kiếm ăn mt ln, vì như vy là ông y có th đem lên tnh bán được ri. Thế là ông y li khoá trái ca nht tôi vào và ra ly thuyn con kéo nhng mng bè đi. Lúc đó khong ba rưỡi chiu. Tôi đoán đêm nay ông y s không v. Tôi ch đến lúc tính rng ông y đã đi khi ri mi đem cái cưa ra và tiếp tc cưa ch tường g y. Trước khi b tôi sang bến bên kia b sông thì tôi cũng đã chui qua khi l. Nhìn b tôi vi chiếc bè ch còn là mt chm nh trên mt nước rt xa.

Tôi ly bao mì và đem ra ch giu xung gt cành lá um tùm ra đt xung vào đó. Ri ly m, ly chai rượu uýt sky, ly tt cphê vi đường đ trong nhà ra ly hết đn, c bông nhi thuc, c gáo múc nước, chu g, ly mt cái thìa vi mt cc st, ly cưa ca tôi và hai cái chăn, cái xoong và m pha cà phê. Tôi ly c cn câu, diêm và nhng th khác, bt c cái gì ch đáng mt xu cũng ly. Xong ri, tôi quét dn sch s. Tôi cn có mt cái rìu, nhưng trong nhà chng có cái nào. Ch có mt cái đ tn đng ci, nhưng tôi đã có ý đnh trước ri nên c đ đó. Tôi ly khu súng na. Thế là xong tt c mi th.

Vì phi bò qua cái l ra ngoài và chuyn nhiu th đ đc qua l nên mt đt ch này b cày lên mt khong ln. Cho nên tôi tính rng t phía ngoài tôi s ph lên đ che ch g gh vi vết mùn cưa. Ri tôi lp mng g tr li ch cũ. Tôi k hai hòn cui dưới và mt hòn trên đ gi cho cht mnh g vào đó, và ch y nghiêng dc đi mà li không chm ti đt. Nếu như có người đng cách xa bn năm bước thì không th nhìn thy ch b cưa và không th biết được, v li đây là phía sau nhà và có l cũng chng ai v vn đi vòng ra đó làm gì.

Còn t trong này ra đến ch giu xung thì toàn là c nên không có du vết gì đ li c. Tôi do quanh mt lượt xem li. Tôi đng trên b sông nhìn ra phía xa. Tt c đu an toàn. Ri tôi cm cây súng đi mt quãng vào rng. Thường ln nhà h b chung trong tri mà đi thì d biến thành ln rng. Tôi lin bn ngay cho anh ln này mt phát ri kéo v nhà.

Tôi ly cái rìu choàng mt nhát tht mnh vào ca. Đp mãi, đp khá lâu mi phá được ca. Tôi kéo con ln vào trong, lôi đến gn cái bàn ri b mt nhát rìu vào c con ln, đ nó nm dưới đt như thế mt lúc cho tuôn máu ra. Tôi nói đt vì đó là đt thc, đt nn thôi, chng lát g gì c, sau đó tôi kim mt cái bao cũ nhét đy nhng hòn cui to vào bao, đ nng cho tôi có th kéo được, ri tính t ch con ln tôi kéo cái bao cui ra ca, kéo qua rng cây đến ch b sông, ri vt xung đó. Chiếc bao cui chìm nghm, mt tăm. Ai nhìn cũng có th thy rng đã có mt vt gì b kéo lê trên mt đt. Tôi mun thng Tom Sawyer có mt đây lúc này vì tôi biết nó s rt thích cái chuyn như thế này và còn thêm tht vào đó cho có v ly kỳ na. Vì nhng chuyn như thế thì chng có ai huênh hoang hơn thng Tom Sawyer được đâu.

Ri tôi nh my si tóc, bôi đy máu vào lưỡi rìu, dính my si tóc vào cái rìu, đem vt góc nhà. Tôi bế con ln lên ôm vào ngc, ly vt áo chùm ta ngoài (đ cho nói khi r máu xung) ra đến mt ch phía sau nhà qung con ln xung sông. By gi tôi li nghĩ đến mt cái khác na. Tôi ra xung ly bao bt mì và cái cưa đem vào nhà. Tôi đ bao mì vào ch cũ, ly cưa chc mt l dưới đy bao, phi ly cưa mà chc vì đây chng có con dao nhíp làm mi vic. Ri tôi xách cái bao mì đi chng mt trăm thước qua b bãi c, ri qua bi liu phía đông ca căn lu, đến mt cái h nông nhưng rng đến năm dm mc đy nhng cây sy có th đến mùa thì cũng đy nhng vt na. Có mt con ngòi nh dn đến b bên kia h xa ti my dm. Tôi không biết ch nào nhưng chc chn nó không chy ra sông. Mì rơi qua l bao ra ngoài, vch thành mt vt dài sut t nhà nó ra đến h. Tôi vt c hòn đá mài ca b tôi đó na, đ cho có v vô tình mà làm như vy. Ri tôi ly mt si dây buc tím cái l bao mì li cho nó khi tuôn ra na. Ri li đem c bao mì vi cái cưa tr v xung.

Lúc này tri đã gn ti. Tôi đy chiếc xung xung phía dưới, ch lùm cây liu trên b r xung, và tôi ngi đó ch trăng lên. Tôi buc xung vào gc liu, ly mt miếng banh ra ăn, ăn xong nm ng ra xung, hút mt điếu thuc đ nghĩ ra kế hoch mi. Tôi t bo thế nào ri h cũng theo vết cái bao cui ln ra b sông ri dc theo b đi tìm mình. Ri li theo vết bt mì ra đến h, và theo ngòi đi đến ch nào đó đ tìm bn cướp đã giết tôi và ly đ đc. H s sc so trên sông vi mi cái vic là đi tìm xác tôi thôi.

Tìm mãi h s mt và chán ch bun nghĩ đến tôi na. Hay lm, tôi có th dng li bt c nơi nào tôi mun. Đo Jackson là nơi tôi có th trú chân được. Tôi biết k cái đo y lm, chng có ai đến đó bao gi. Ri đêm đêm tôi có th đánh xung lên đnh, đi mò quanh qun, và ly cp nhng th gì tôi cn dùng đến.

Lúc đó tôi đã khá mt. Điu trước nht là phi ng. Khi tnh dy phi mt đến mt phút tôi không biết là mình đang đâu. Tôi ngi dy, nhìn quanh, hơi s. Ri tôi nh ra. Con sông rng bao la hàng dm. Trăng sáng quá. Tôi không sao đêm hết nhng mnh g trôi, đen sì, lng l cách b vài trăm thước. Mi vt đu im lng như chết. Hình như đã khuya lm ri thì phi, tôi ngi thy như đã khuya lm. Chc các bn cũng hiu tôi đnh nói gì – tôi không tìm ra ch đ nói cho đúng được.

Tôi ngáp mt cái tht dài, vươn vai. Va đnh ci áo ra và bt đu lên đường thì bng nghe thy tiếng gì xa xa trên mt nước. Tôi lng tai nghe và nhn ra ngay đó là tiếng ct kt ca mái chèo nghiến vào cc chèo trong đêm khuya tĩnh mch. Tôi thò đu ra ngoài bi liu, thy mt chiếc thuyn đang lướt trên sông. Không th đoán được trên thuyn có bao nhiêu người. Ch cho nó đến gn qua mt mi thy trên thuyn ch có mt người. Tôi đoán có l là b tôi, mc du trong bng tôi nghĩ rng ông y chưa th v được. Chiếc thuyn vn trôi theo dòng nước, qua ch tôi np, ri lát sau ghé vào b, ch nước đng. Nó ghé gn đến ni suýt na thì tôi vi tay ra ly khu súng và nhm hn. Ôi, thôi đúng là b tôi ri – mà li không say rượu na, vì c xem cái cách gác mái chèo thì đ biết.

Tôi không đ mt mt tí thì gi nào. Ch mt phút sau đó là tôi đã lướt xung xung phía dưới sông, nh và nhanh, trong bóng ti sát gn b. Tôi chèo đi đến hơn hai dm, ri chèo thêm my trăm thước na ra gia sông. Vì ch lát na là tôi s đi qua bến đò, nh có người trông thy h s gi.

Tôi cho xung đi gia đám ci trôi trên sông, nhét my cây xung đáy xung đ cho nó c thế trôi đi. Tôi li nm xung ngh, hút mt điu thuc, mt nhìn lên bu tri trong không vn mt đám mây. Đêm sáng trăng mà nm nga mt lên nhìn tri thì thy nó cao vô cùng; tôi chưa bao gi thy tri cao như thế. Nhng đêm như vy, người ta có th nghe rõ tiếng đng trên mt nước rt xa. Tôi nghe có tiếng người nói chuyn phía bến đò. Tôi nghe rõ mn mt tng câu hò. Mt người nói bây gi đã đến đ ngày dài mà đêm thì ngn ri.

Mt người khác nói đây chưa phi là mt trong nhng đêm ngn; và c hai cùng cười. Ri h đánh thc mt người khác dy đ li cười, nhưng người kia không cười văng mt câu tc bo đ cho anh ta ng yên. Người th nht bo thôi đ đem cái đó v nói vi m v già – m s nghe lt tai. Ri bo rng cái đó chưa thm gì đi vi nhng cái hn nói t trước đến gi. Tôi li nghe mt người nói bây gi đã gn ba gi sáng ri; mun đng đ cho phi ch đến hơn mt tun l na mi sáng. Ri sau đó câu chuyn xa dn; xa dn, tôi không nghe rõ tng tiếng na. Nhưng vn còn nghe thy tiếng rì rm, thnh thong vài tiếng cười, nhưng hình như đã xa lm.

Bây gi, tôi đã cách xa phi dưới bến đò. Tôi ngi dy, nhìn thy đo Jackson, khong hơn hai dm phía dưới dòng sông. Đo có nhiu cây ci rm rp, nm gia sông, va to va ti, va vng vàng như mt chiếc tàu thu ln không có đèn. Đường cp vào cng không có gì ngăn tr c, nhng mô đt đã chìm xung dưới mt nước.

Tôi chèo đến nơi không mt nhiu thì gi lm. Tôi quành xung qua ch nước xoáy và r vào dòng êm, ri, lướt hn vào ch nước đng, cp vào b v phía Illinois. Tôi đy xung vào mt cái vũng sâu trong b mà tôi đã biết t trước. Tôi phi r nhng đám liu ra đ đy xung vào, và tôi làm tht nhanh đ khi có ai phía ngoài trông thy.

Tôi lên ngi trên mt cây g đã ng xung đu hòn đo và nhìn ra sông rng. Nhìn nhng đám g trôi đen xì, ri nhìn v phía tnh cách đó ba dm, thy có ba bn ánh đèn lp lánh. Mt chiếc bè g to tướng đang t phía trên đi xung, cách ch tôi ngi chng mt dm; gia hè thp mt ngòn đèn. Tôi nhìn theo mt chiếc bè l l trôi đến ngay ch tôi mt người nói: Chèo kho lên! Thế! Miết cnh má chèo xung cơ! Tôi nghe tiếng oang oang như người đó đng ngay cnh mình vy.

Tri đã bt đu xam xám. Tôi bước vào trong rng nm xung ng mt gic trước khi ăn ba sáng.

 

 

CHƯƠNG 8

 

Lúc tôi tnh dy, mt tri đã lên cao lm ri, tôi đoán lúc y đã hơn tám gi. Tôi nm trên c, trong bóng râm mát lnh, đâu nghĩ đến nhiu th, tôi cm thy được ngh ngơi, va vng d, va tho thích. Qua mt vài tháng trng, tôi có th trông thy mt tri. Chung quanh toàn là cây to nên ch não cũng ti c. Cũng có ch ánh nng xuyên qua k lá chiếu xung mt đt, và ánh nng ch đó rung rinh như mt làn gió nh thi qua. Mt đôi sóc ngi trên cành nhìn tôi rúc rích kêu mt cách thân mt.

Tôi thy đây thoi mái, vng vàng quá li hoá lười không mun ngi dy nu ba n lót d. Nhưng ri lúc nhm mt ng li thì tôi bng nghe thy tiếng n bùm phía ngoài sông. Tôi nhm dy, chng khuu tay nghe ngóng. Lúc sau li thy có mt tiếng na. Tôi đng hn dy bước ra và nhìn ra ngoài mt k h trong tùm cây. Mt đám khói mù tri trên mt nước, lan đi xa dn – có l đến tn bến đò. Ri chiếc thuyn ch đy nhng người đang đi xung phía dưới này. Bây gi tôi đã biết có chuyn gì ri. Bùm! mt làn khói trng t chiếc phun ra. Đó là đi bác h đang bn xung sông đ cho xác tôi ni lên trên mt nước.

Tôi đã đói bng, nhưng lúc này chưa th nhóm la lên được, vì h có th trông thy khói. Cho nên vn c phi ngi đó nhìn khói đi bác và nghe tiếng n. Quãng sông đây rng càng đp. Nếu như có cái gì lt lòng thì tôi s ngi đó tht lâu đ xem h đi tìm xác chết ca tôi như thế nào. Tôi nghĩ không hiu ti sao người ta li hy nhét thu ngân vào nhng khoanh bánh th trôi sông, ri nhng khoanh bánh y trôi thng đến ch nào có xác người chết đui thì nó s đng li. Tôi t bo c yên xem thế nào, nếu không thy có nhng khoanh bánh như vy trôi đến tìm tôi thì tôi s t ra mt. Tôi đi vòng hòn đo sang phía b Illinois xem may ra có gì chăng. Và tôi không đến ni tht vng. Có mt khoanh bánh tht to trôi ti. Tôi ly mt cái que dài khu vào, nhưng b trượt chân, khoanh bánh li trôi ra xa. Ch tôi đng đó là ch dòng nước chy gn b nht, tôi đã biết ri. Lát sau li có miếng khác trôi đến, và ln này tôi vt lên được. Tôi cy cái nút bt và lc lc cho thy ngân rơi ra ri đưa lên mm cn. Chà, đúng là mt miếng bánh chính cng ri, rt giá tr, không phi như cái th bánh ngô khn nn mà tôi vn phi ăn t trước.

Tôi đi tìm mt ch tt trong đám cây rm rp, ngi trên mt khúc g va nhai bánh va theo dõi chiếc thuyn, trong lòng khoan khoái vô cùng. Bng tôi git mình; vì lúc đó tôi nghĩ nh bà goá, hoc ông thy trường, hoc mt người nào đy đã cu nguyn đ cho nhng miếng bánh này tìm thy tôi ri thì sao đây. Nếu thế thì trong bánh chc là phi có cái gì. Nghĩa là có mt cái mà khi nhng người nhà bà góa hay ông thy trường đã cu nguyn vào đó ri, tc là nó đã nm trong miếng bánh ri? Nhưng tôi nghĩ đi vi tôi chc không h gì. V có gì đi na thì chc cũng ch là điu tt lành cho tôi mà thôi.

Tôi châm la hút điếu thuc, kéo mt hơi dài, ri li ngi nhìn ra ngoài. Chiếc thuyn vn đi theo dòng, và tôi s có dp nhìn k xem nhng ai ngi trên thuyn y khi nào nó xung đến gn ch tôi. Vì thế nào nó cũng đến gn, như miếng bánh đã trôi được ti đó. Lúc nó đến tht gn ch tôi ri, tôi b điếu ra và đi v ch lúc nãy tôi vt miếng bánh. Tôi nm pht xung np sau khúc g, ch này hơi quanh đãng, cho nên đu khúc g nt tôi có th ghé nhìn ra ngoài được.

Ri chiếc thuyn đến gn na, sát gn đến ni ch vt mt mnh ván là có th bước lên b được. Trên thuyn đ mt mi người; b tôi, lão chánh Thatcher, ri Becky con gái lão Thatcher, ri Joe Harper, ri thng Tom Sawyer, ri dì Polly ca thng Tom, ri c Sid, c Mary, ri my người khác na. Ai cũng đang bàn v v ám sát. Nhưng bng người ch thuyn nói:

– Coi k đây nhé, dòng nước ch này chy gn b nht, có l nó b dt lên đt và mc vào mt bi cây nào đó gn b nước. Tôi hy vng như vy.

Nhưng riêng tôi thì chng mong thế. C bn người nhm lên, nhô ra mn thuyn, gn ngay trước mt tôi, và ai ny im lng chăm chú nhìn. Tôi trông thy h rt rõ, nhưng h thì không th nhìn thy tôi. Bng người ch thuyn hét lên:

– Lùi ra này.

Ri tiếng đi bác n vang ngay trước mt làm tai tôi ù điếc c và mt thì gn như b mù vì đám khói súng, suýt na tôi tưởng là mình đi đt. Nếu như trong đó có đn tht thì chc là h s thy được cái xác đang tìm. Ly tri may quá, tôi nhìn thy mình không b thương gì c. Chiếc thuyn li tiếp tc đi và khut sau ch ngot ca hòn đo. Thnh thong còn nghe thy tiếng bùm, bùm xa dn, ri đến đ mt gi sau không nghe thy gì na. Hòn đo dài ba dm, tôi đoán h đã đi ti đu đng kia ri thôi chu b không tìm kiếm na. Nhưng h còn tiếp tc. H đi vòng đu đng kia hòn đo ri c thế đi theo quãng sông hp lên phía b Missouri ri quay tr v. Thôi thế là bây gi yên chuyn ri. Chng còn ai đi tìm kiếm tôi na. Tôi ly đ đc xung lên, cm mt ch ngh chân xinh xinh trong đám cây rm. Tôi ly chăn dng thành cái lu nh ri đ các đ đc trong đó cho khi b mưa ướt. Tôi bt mt con cá, ly lưỡi cưa m cá, và ch đến khi mt tri ln thì bt đu nhen ngn la tri ca tôi lên nu ba ăn chiu. Sau đó, tôi th sn mt dây câu xung sông đ sáng mai dy có cá ăn ba sáng.

Tri ti hn, tôi ngi bên đng la hút thuc và cm thy rt thú v. Nhưng dn dn tôi cũng thy nó cô đơn thế nào y, nếu tôi ra ngi bên b sông nghe sóng nước rì rm chy, nhìn lên tri đếm sao, ri li đếm nhng cành cây vi bè mng trôi t trên kia xung; chán ri đi ng. Khi đ giết thì gi. Không th ngi yên như thế mãi được, sao ri cũng phi sm chm dt đi.

Tôi vn c sng như thế ba ngày đêm. Chng có gì khác. Mi s vn thế. Ngày hôm sau na, tôi lùng chung quanh ch tôi , ln xung phía dưới hòn đo. Tôi làm ch hòn đo. C hòn đo là ca tôi, phi nói như vy, và tôi mun biết k tt c mi th v hòn đo này. Thc ra, ch là mun cho qua thì gi. Tôi tìm được rt nhiu dâu chín và rt ngon, ri c nho xanh mùa hè; c nhng trái cơm xôi cũng bt đu nhú ra, dn dà ri cũng s đến lúc được hái c thôi.

C như vy, tôi đi lang thang mãi vào rng sâu cho đến lúc tôi đoán ch này không còn xa đu kia ca hòn đo là my na. Tôi có khu súng trên tay nhưng chưa bn mt phát nào. Súng ch là đ h thân, và tôi cũng nghĩ s bn mt con vt gì gn hang ca nó. Va lúc đó, suýt na thì tôi dm phi mt con rn khá ln, con rn lun vào đám c hoa mà chy. Tôi đui theo đnh bn cho được con rn. Tôi đang bám riết bng thế nào đâm ngay phi mt đám tro ca ngn la tri nào còn đang âm cháy.

Tim tôi như nhy lên trong lng ngc. Tôi không đi nhìn xem có gì na, tôi t t h súng xung và khe kh đi git lùi bng đu ngón chân, lùi rt nhanh. Thnh thong dng li mt giây trong đám cành lá um tùm và nghe ngóng; nhưng hơi th ca tôi phì phào mnh quá nên tai tôi không còn nghe thy gì. Tôi hít vào mt hơi dài, ri li nghe; ri li hít hơi na. Thy mt thân cây gãy nm ngang, tôi đã tưởng có người. Dm phi mt cành cây khô gy rác mt tiếng, tôi cũng tưởng như có ai ct hơi th ca tôi làm hai và tôi ch còn gi được mt na hơi th rt ngn.

Tr v chiếc lu, tôi thy trong lòng không yên. Thy mình không còn được mnh bo như trước na. Nhưng tôi t bo: thì gi đâu mà đi quanh qun. Ri li đem tt c đ đc dn xung xung đ khi có ai trông thy. Tôi tt ngn la, xoa xoa đng tro ra chung quanh đ trông có v như ngn la cũ đt t năm ngoái, ri tôi trèo lên cây ngi.

Tôi đoán chng ngi trên cây đã đến vài tiếng đng h, chng thy gì, cũng không nghe thy gì khác. Nhưng trong bng thì tưởng như đã nghe thy, nhìn thy hàng ngàn th. Thôi, tôi không th nào mãi trên cây như vy được. Sau đó, tôi tt xung nhng chiếc vn đng trong đám cây rm rp mt luôn luôn ngó nhìn ra ngoài. Tôi ch mi ăn vài cái qu trên cây vi mt ít thc ăn còn đ li t ba sáng.

Lúc đó đã đến đêm ri. Bng tôi đói mm. Ch đến lúc tht ti mt, tôi mi thò ra khi b, trước lúc trăng lên, và đy xung v phía b Illinois, khong non na dm. Tôi đi vào rng nu ba ăn chiu và tính s li đây sut đêm. Bng tôi nghe tiếng lc cc, lc cc. Tôi t bo: có nga đến. Sau đó, có tiếng người. Tôi li vi vàng bê tt c xung xung, ri li b vào rng xem có thy gì không. Bò chưa được my bước, nghe có tiếng người nói:

– Nếu đi tìm được mt ch nào tt thì ta nên dng li đây hơn, nga đã mt lm ri. Đ coi chung quanh đây nào.

Tôi không ch đi gì na, tun tr lùi và đy xung đi ngay. Tôi li buc xung vào ch cũ và đnh ng dưới xung.

Tôi không ng đựơc nhiu. V chăng cũng không th ng vì phi nghĩ ngi. Mi lúc cht tnh dy tôi tưởng như có người nào đến túm ly c tôi. Thành ra ng cũng chng có ích gì. Dn dn, tôi t bo mình không th sng như thế này được, phi đi tìm xem ai cái người đến sng trên hòn đo này vi tôi như vy. Tôi s tìm cho ra, nếu không thì phi chun đi. Tôi nghĩ nên làm ngay là hay hơn c.

Ri tôi li đy xung lướt ra khi b mt quãng, và c đ cho xung trôi xung phía dưới.

Trăng vòi vi. Tr nhng ch có bóng ti ra, ánh trăng soi sáng như ban ngày. Tôi đánh xung đi như thế đến như đến mt gi đng h; mi vt đu im lng và ng say như nhng tng đá. Ln này tôi đã đến tn đu kia hòn đo. Mt làn gió hiu hiu mát lnh bt đu thi ti. Nói như vy nghĩa là sp hết đêm ri. Tôi ly chân đp nước, quay ngot mũi xung và đi đến ven rng. Tôi ngi xung mt thân cây đ, nhìn qua đám lá cây. Trăng đã chy đi đâu ri, và màn đen li ph trên sông. Nhưng lát sau, nhìn lên qua ngn cây thy mt vt sang sáng, tôi biết li sp đến ban ngày. Tôi cm súng lén đi đến ch gp cái la tri hi sm. Đi được mt hai phút li dng bước nghe ngóng. Nhưng ri thay là không tìm thy có ánh la. Tôi t t, rt cn thn, bước đến ch đó. Ti nơi, nhìn vào thy trên mt đt có người nm.

Tôi đã tưởng ma. Người nm đó qun mt mnh chăn lên đu và gi đu ngay gn k đng la, Tôi đng im lng đng sau bi rm, cách ch người đó nm chng hơn mt thước, và nhìn chm chp. Tri đã m m sáng. Lát sau, người đó ngáp, vươn vai ri tung chăn ra, hoá ra Jim, anh da đen làm vic cho cô Watson. Tôi tht rt mng được thy Jim đây. Tôi lên tiếng:

– Chào Jim!

Ri nhy vt ra.

Jim git mình nhy chm lên và nhìn tôi kinh hãi. Ri hn quỳ xung, chp hai tay nói:

– Xin đng làm gì tôi, đng! Tôi không bao gi làm hi đến ma đâu. Bao gi tôi cũng yêu nhng người đã chết, và làm gì được cho người chết tôi cũng xin làm. Xin cu tr li dưới sông đi. Cu đâu ra thế, xin cu đng làm gì Jim, ti nghip. Tôi bao gi cũng là bn ca cu đây mà!

Tôi cũng chng phi mt nhiu thì gi đ nói cho hn hiu là không phi tôi đã chết. Tôi gp Jim đây mng quá. Bây gi tôi không còn cô đơn na. Tôi bo hn là nếu hn có đi mách vi mi người rng tôi đây thì tôi cũng không s. Tôi c nói mãi mà hn vn ngi đó nhìn tôi chng hé ming. Ri tôi bo.

– Tri sáng ri. Ta hãy ăn lót d thôi. Anh thi la lên đi.

– Nhóm la lên làm gì. Đ mà nướng dâu vi my cái rau di đây à? Nhưng mà cu có khu súng đy phi không? Có th kiếm cái gì mà ăn hơn là qu dâu cu !

– Du vi rau di, ô thế anh sng bng nhng th đó à?

– Tôi ch kiếm được cái gì khác

, thế anh hòn đo này bao nhiêu lâu ri?

– Tôi đến đây ngay sau cái đêm cu b giết đy!

– Sao, sut t hôm y đến nay à?

– Vâng, đúng đy

– Thế thì chc anh gn chết đói ri đy nh?

– Ti tính bây gi nếu có thì tôi ăn được nhiu lm. Được, cu . Thế cu trên hòn đo này bao nhiêu lâu ri?

– T cái đêm tôi b giết y

, sao thế nh? Thế cu sng bng gì? à, nhưng mà cu có khu súng. Phi, cu có súng. Thế thì tt lm. Bây gi cu đi bn con gì đi, ri tôi đây nhóm la lên.

C hai chúng tôi ra ch giu xung. Ri trong khi Jim nhóm bếp trên mt đám c gia ch cây ci quanh đãng thì tôi đi ly bánh m và cà phê, ly m pha cà phê; ly cái xoong, ri đường, ri cc st. Anh da đen rt hong sanh ta nghĩ rng tt c nhng th này đu do có phép phù thu ra c. Tôi kiếm được con cá to, Jim ly con dao nhíp ca hn m cá ri đem rán.

Làm xong, chúng tôi c nm trên c mà ăn ba sáng nóng st. Jim ăn ct lc, vì hn đã qúa đói. No nê ri, chúng tôi nm dài ra không bun làm gì na.

Ri Jim nói:

– Nhưng này, cu Huck, thế ra không phi là cu thì ai b giết trong cái nhà y?

Lúc đó tôi mi k li đu đuôi câu chuyn cho hn nghe; hn bo tht là tài tình. Hn nói rng ngay Tom Sawyer cũng không th có mo nào hay hơn cái ca tôi được. Tôi hi:

– Jim, thế anh làm sao mà li đến ch này, và làm thế nào mà đến đựơc?

Hn có v lúng túng đến mt phút không nói gì, ri mi tr li:

– Có l tôi không nên nói thì hơn, cu

– Sao thế Jim?

– Vì nhiu l. Nhưng nếu tôi nói vi cu thì cu đng nói li vi ai nhé, cu Huck!

– Jim, tôi th không nói vi ai c

– Được, tôi tin cu. Tôi… tôi trn đi đy.

– Jim!

– Đy, cu đã bo là không nói mà. Cu nh là cu ha rng không nói li vi ai đy, cu Huck.

, tôi đã nói thế ri mà li. Tôi bo không nói là không nói. Tôi s gi li ha. Dù cho người ta có bo tôi là tên hèn mt, thuc phe chng áp bc người da đen, và cho người ta khinh tôi vì đã gi ming thì cũng được, chng sao c. Tôi s không nói. Mà tôi cũng không tr v ch đó na cơ mà. Thôi, bây gi anh k li tt c đi.

Đây, thế này cu . Bà cô, tc là bà Watson y, sut ngày c dn vt tôi và đi đãi vi tôi t quá lm. Thế nhưng bà y vn bo rng s không đem tôi xung Orleans đ bán tôi đi đâu. Mà tôi thì thy quanh vùng gn đây có mt người buôn nô l da đen mi ti, tôi bt đu s s. Thế ri có mt đêm khuya, tôi bò đến bên ca, ca không khép kín, tôi nghe bà y nói vi bà goá rng s đem tôi đi Orleans bán, nhưng chưa mun bán ngay, là vì còn có th nèo thêm được tám trăm đng đô la v tôi na. Vi s tin ln như vy thì chc bà y không th dng được. Bà goá thì mun bo bà y đng làm thế. Nhưng lúc đó tôi không ch đ nghe xem v sau thế nào. Tôi trn đi tht nhanh. Tôi nói tht vi cu như vy đy.

Tôi ăn mt ba tht no ri chy ro xung đi, hy vng có th đánh cp được mt chiếc xung nào dc b sông trên tnh chăng, nhưng có nhiu người đi li quá, tôi phi np vào cái quán rượu cũ đã đ nát bên sông đ ch cho mi người đi hết đã. Tôi phi ch đến hết năm. Chung quanh lúc nào cũng thy có người. Đến khong sáu gi thì thuyn bt đu đi qua cũng ch thy nói chuyn v vic b cu va lên tnh báo tin là cu b giết. My chiếc thuyn đi sau cũng toàn ch nhng ông bà sang trng đi đến tn nơi đ xem xét. Thnh thong, h ghé thuyn vào b ngh mt lát ri li tiếp tc đi. Thành th nghe nói chuyn tôi mi được biết đu đuôi vic giết người ch. Nghe nói cu b giết tht, tôi đau lòng quá, cu Huck . Nhưng bây gi thì tôi không còn đau lòng na.

Sut ngày tôi c phi nm trn đây như thế. Bng đói nhưng s thì tôi không s. Vì tôi biết bà Watson và bà goá ăn sáng xong thì đi xem vic đó ngay. Như vy cũng phi đi hết ngày. Và các bà y cũng biết rng ban ngày thì tôi đi chăn bò nên cũng ch thy tôi quanh qun đy được, có hi đến tôi thì cũng phi ch đến ti mt. Còn bn người làm khác thì không ai cn đến tôi làm gì, mà các ch va ra khi nhà thì h cũng chun đi ngh hết.

Tri sm ti, tôi mi mò ra; đi dc theo con đường ven sông và đi chng vài ba dm đến mt nơi không có nhà ca gì c. Tôi đã tính k trong đu là s làm như thế nào ri. Cu , nếu như tôi c đi b thế thì chó nó có th đánh hơi tìm thy tôi, nếu tôi ăn cp mt cái xung đ qua sông thì h thy mt thuyn s biết và tìm được tôi sang sông ch nào và ri cũng mò được vết chân tôi. Cho nên tôi đã nghĩ ch có vài bè mng thì hơn c, vì đi mng s chng đ li du vết gì.

Ri lúc đó có ánh đèn chiếu, tôi toàn người ra v ly mt mnh ván đang trôi trước mt, bơi ra đến gia sông; người tôi ln vào vi đám ci mc trôi trên sông, tôi rt c li và c thế bi xuôi dòng nước mt quãng xa theo my mnh bè trôi. Ri tôi c va rt c va bơi như vy; li kéo thêm c my cây ci vào vi mnh ván cho chc. Lúc đó mây kéo đen cn tri ti được mt lúc. Tôi leo lên nm trên tm ván phía có đèn sáng vn có người đi li. Nước sông đang lên to, chy xiết. Tôi d đoán khong đến bn gi sáng thì tôi đã trôi đến hai mươi lăm dm v phía sông; tôi mi bơi vào b trước lúc tri sáng. Ri tôi đi vào rng v phía Illinois.

Nhưng tht tôi chng may. Lúc tôi va đến đu hòn đo thì có mt người cm đèn đi sau. Thy không th chm tr được, tôi lp tc nhoài người xung nước ri hòn đo bơi đi ch khác. Gm tht, tôi tưởng ch nào cũng có th lên b được, y thế mà không đâu, b sông ch nào cũng dng đng lên c. Khi bơi gn đến đu đng kia thì hòn đo thì tìm ra được mt ch tt. Tôi đi vào rng, nghĩ bng không th tiếp tc dùng bè mng được na, vì bè trôi như vy thì thế nào cũng gp ánh đèn. Tôi có cái điếu và cái bao đng thuc đã rách vi my que diêm trong áo mà không b dính ướt, thế là yên trí ri.

– Thế sut t ba đó đến nay, anh không có tht, có bánh gì ăn ư? Sao không kiếm c dưới bùn mà ăn?

– Làm thế nào ra ly được. Làm sao mà móc lên được? Ch có hòn đá trong tay thì làm ăn gì? Li đêm ti na thì ly thế nào? Ban ngày thì tôi không dám ra b sông s có người trông thy.

– À, ra thế, vy là anh c phi sut ngày trong rng. Đúng ri. Thế anh có nghe thy h bn súng đi bác không?

– Có ch. Tôi biết là h đang tìm cu. Tôi có trông thy h qua đây. Tôi np trong bi nhìn ra.

Mt vài con chim non đây bay ti, ch bay tng quãng ngn mt vài thước ri li đu. Jim bo đó là đim mưa. Hn bo gà con bay vt là sp mưa nên thy chim bay như thế cũng đoán là sp mưa. Tôi đnh bt vài con chim, nhưng Jim không cho. Hn bo làm thế chết đy. Hn nói rng b đ ra hn trước kia có mt ln m nng, ri có người khác bt chim thì ông bo hn là làm như thế thì b hn s chết. y thế mà chết tht.

Jim li bo là không nên tính trước mình s nu ăn ba chiu bng th gì, vì như vy s gp điu không may. Ri lúc mt tri ln mà đem rũ cái khăn tri bàn cũng thế. Hn li bo người khi mt tri mc sáng hôm sau, nhng con ong y nó s biết trước. Nếu khong thì đám ong cũng m lit, không chu làm gì na và cũng chết nt, Jim bo là ging ong không bao gi đt nhng anh ngc. Nhưng tôi không tin như vy, vì đã my ln th ri mà vn không thy nó đt.

Trước đy, tôi đã tng nghe nói nhng chuyn y nhưng không được nghe tt c mi th. Jim biết các th đim báo hiu. Hn bo hn biết hu hết. Tôi nói hình như tôi thy tt c mi đim báo hiu đu là báo nhng chuyn chng may c, nên tôi hi Jim xem có cái nào báo hiu tt không? Jim nói:

– ít lm. Và nhng cái đó cũng chng ích li gì cho ai c. Cu mun biết đ làm gì, mun gi ly nó à? Ri Jim li nói:

– Nếu cánh tay và ngc mình có nhiu lông thì đó là du hiu sp giu to đy. Đim như thế thì còn có ích; vì càng có nhiu lông càng may mn. Cu thy không, có th là thi gian đu mình nghèo khó. Nhưng nếu không biết trước rng đó là đim mình s giu thì có th chán nn mà t t mt.

– Thế anh có nhiu lông tay không, Jim?

– Hi như vy có ích gì, cu không nhìn thy tôi có đy à.

, thế anh có giu không?

– Không, trước kia đã có mt ln tôi giu ri, và ri tôi s li giu na. Mt ln tôi có mười bn đng đô là, nhưng tôi đêm đi buôn đu cơ, chng may thế nào mt hết.

– Đu cơ cái gì, Jim?

– Trước hết là tích tr

– Tích tri gì?

– Còn cái gì na – gia súc, cu biết không. Tôi b ra mười đô la mua mt con bò cái. Nhưng ri suýt na tôi chng còn đng nào vì con bò va vào tay tôi nó đã chế ngoo.

– Thế là anh mt mười đô la nh?

– Không, tôi không mt c mười đng, Tôi ch mt gn chín đng thôi. Vì tôi đem da bò bán được đng mt.

– Như vy là anh còn li năm đng mt. Thế anh còn đu cơ cái gì khc na không?

– Có ch. Cu có biết cái lão da đen tht làm cho c Bradish không? Hn ta mi lp ra mt cái nhà băng. Hn bo ai b vào đó mt đô la thì cui năm có th ly ra bn đô la. Thế là tt c anh em da đen đu b tin vào đó. Nhưng h cũng ch có bao nhiêu. Ch mi ti là nhiu nht. Tôi b ra hơn bn đô là, và tôi bo nếu không được thì tôi s t mình lp ra nhà băng vy. C nhiên là lão da đen y không mun đ tôi nhúng tay vào vic y mà vì hn bo nếu lp hai nhà bng thì không đ đ chy vic. Vì vy hn bo tôi có th b vào đó nm đng đô la đến cun năm tr tôi thành ba mươi lăm đng.

Thế là tôi b tin vào. Tôi tính rng sau đó s li đu tư c mươi lăm đô la y luôn đ cho vn càng to na. Có mt anh da đen khác tên là Bob, mi tu được căn nhà g mà ch nhà anh ta không biết, tôi bèn mua li ca anh ta và bo đến cui năm thì anh ta s đến ly ba mươi lăm đô la. Nhưng đến đêm hôm đó thì đã có người nào ly cp mt căn nhà đó ri. Hôm sau thì lão da đen tht đến bo tôi rng nhà băng cũng đã đ. Thế là c bn chng đa nào ly được tin v.

– Vy còn li mười xu thì anh làm gì, Jim?

y, lúc đó tôi sp đem tiêu mười xu đó thì tôi bng nm mơ, và gic mơ bo tôi là nên đem mười xu y cho mt anh da đen tên là Balum Balum, h gi tt tên hn là Ass Hn là mt trong nhng người rt ngc nghếch, cu có biết không? Nhưng hn ta li hay gp may, thy h nói vy, tôi ch biết. Còn tôi thì chng gp may bao gi. Gic mơ y bo tôi rng Balum s đem mười xu ca tôi đi đu tư và s làm cho tôi phát tài. Thế là tôi đưa tin cho Balum. Khi hn vào nhà th nghe thy ông mc sư nói k nào b tin vào cái thùng này cho Chúa thì s được Chúa ban li gp trăm ln. Thế là Balum móc túi ly ra mười xu b ngay vào thùng. Ri hn cúi xung nhìn xem có trong thùng đó có ban li cái gì cho hn không.

, thế có cái gì ban li không?

– Có đâu, chng thy gì c. Tôi cũng chng làm thế nào ly li được cái tin y na. Balum cũng chu. Thôi, tôi chng ti gì mà đem tin cho vay na, nếu như tôi không chc chn. S được ban li gp trăm ln s tin b ra! Ông mc sư nói thế đy! Nếu tôi ly li được mười xu y thì coi như hoà, và như vy là đã may mn lm ri.

– Thôi Jim , dù sao thế cũng được, vì sau này còn có lúc anh giu na có mà.

– Phi, bây gi tôi đang giu đây, cu đến gn nhà xem. Tôi đã có cái thân tôi ri. Thân tôi đáng giá tám trăm đng đô la đy. Trước kia tôi ch mong có tin, nhưng đến bây gi tôi chng thiết na.

 

 

CHƯƠNG 9

    

Tôi mun đi coi li cái ch đúng gia hòn đo mà tôi đã tìm ra trong khi thám him. C hai chúng tôi cùng đi và tìm ra ngay, vì hòn đo ch có ba dm chiu dài và phn tư dm chiu ngang.

Ch này là mt cái gò cao đ hơn chc thước va dài va dc. Chúng tôi trèo lên đnh gò cũng khá vt v, vì hai bên sườn dc đng li bi cây rt rm, phi ln tng bước vòng quanh gò, ri lát sau mi tìm thy mt cái hang ln trong vách đá, ăn sâu đến tn đnh v phía b Illinois. Cái hang rng bng hai ba căn phòng ghép li và Jim có th đng thng người trong đó được. Ch này lnh lm. Jim mun đem ngay đ đc ca chúng tôi vào đây, nhưng tôi bo hơi đâu mà sut ngày trèo lên trèo xung.

Jim bo chúng tôi đã có cái xung giu ch kín, và đ đc thì đ trong hang này, nếu có ái đến đo, thì chúng tôi có th trn chy vào đây. Mà nếu h không đem theo chó đi thì không th tìm thy chúng tôi được. Jim còn bo rng nhng con chim non đã báo trước là tri sp mưa chng l đ cho đ đc ướt hết c hay sao?

Thế là chúng tôi quay v xung, đy xung lên phía b ngang ch có cái hang ri khuân tt c đ đc lên hang. Sau đó chúng tôi tìm mt ch gn đó giu xung, giu trong mt bi liu rm rp. Chúng tôi vt my con cá đu dây lên, ri th lưỡi câu xung nước và bt đu chun b ăn trưa.

Ca hàng khá rng có th đ đ lăn mt thùng rượu to vào được. Mt phía bên ca hàng có ch đt nhô ra, bng phng, có th ly ch này làm bếp rt tt. Chúng tôi đt bếp nu ba trưa.

Chúng tôi tri chăn phía trong làm cái thm đ ngi đó ăn. Còn đ đc tin ly đu đ bên trong c. Mt lúc sau, tri ti sm li và bt đu có sm chp; qu là nhng con chim kia báo trước rt đúng. Lp tc tri mưa lin, đ nước xung như thác, và chưa bao gi tôi thy gió thi d tn như thế. Đó là cơn giông thường xy vào mùa hè. Tri càng ti, nhìn ra ngoài mi vt xanh xanh tím tím rt đp. Nước mưa đ xung nhiu đến ni nhng ngn cây cao cao mt chút là nhìn cũng không rõ; trông ch như cái mng nhn. Ri mi cơn gió thi đến thì kéo nhng cây y ngã xung và biến đi c cái màu xám nht dưới nhng cành lá. Ri li mt trn gió khác d hơn cun đến bt nhng cành cây phi vươn ra như nhng cánh tay thú vt. Ri sau đó, đến lúc ch nào cũng biến sang màu xanh màu tím c ri thì – úi chà; bng sáng hn lên, trong cơn giông bão y c th nhìn lên nhng ngn cây xa xa mà xem, li có th thy nó xa hơn lúc nãy hàng trăm thước; ri ch trong mt giây đng h li ti như bưng; lúc đó mi nghe thy tiếng sét vang lên mt cách kinh khng khiếp, ri đến nhng tiếng m m, rm rm, dn dn t trên cao vng xung và đi đến tn phía bên kia thế gii, y như tiếng người ta ln cái thùng rng xung cu thang vy, mà cu thang dài cơ, cái tiếng nó cũng rm rm như vy. Tôi nói:

– Thú quá Jim ! Tôi ch mun đây ch không đi đâu c. Đưa cho tôi mt khúc cá và mt miếng bánh nóng nào.

– Đy nhé, nếu không có Jim thì cu cũng chng lên trên hang này, mà cu trong đám rng kia không có gì ăn, và chưa biết chng li b chết đui na đy. Gà con nó biết lúc nào sp mưa c chim con cũng thế.

Nước sông vn lên cao, lên mãi đến mươi mười hai ngày, tràn c lên b. Nước ngp trên hòn đo đến hơn mt thước nhng ch thp và đu hòn đo v phía b Illinois. Phía y, đo rng đến my dm, nhưng v phía Missouri thì cũng đến na dm vì b Missouri khác nào như mt bc tường ln dng đng.

Ban ngày chúng tôi có th chèo xung đi li khp trên đo. Tri khá lnh. trong rng sâu thì li càng ti, mc du bên ngoài tri vn nng. Chúng tôi cho xung đi lách gia nhng thân cây. Có nhiu ch nho trĩu xung vướng li đi, phi quay li đi vòng li khác. Nhng ch có cây mc đ xung có th có th; có rn, và nhng con vt khác. Khi nào đo b ngp nước mt vài ngày thì nhng con vt đó tht là hin lành vì chúng đã b quá đói ri. Lúc y có th chèo xung đến tn nơi, thò tay ra là bt được ngay. Nhưng có rn và rùa thì không được, vì chúng lun xung đáy nước c. mt ch trong hang chúng tôi cũng có nhiu ging này lm, mun bt đ mà nuôi cũng được vô khi.

Mt đêm chúng tôi vt được c mt đon bè g, toàn bng nhng tm ván g thông. Rng đến ba thước, dài bn năm thước, dày đến hai mươi phân. G này lát nn nhà rt chc. Ban ngày chúng tôi cũng thy nhiu mnh g đã cưa ri trôi qua đy, nhưng chúng tôi đ mc cho nó trôi đi; vì ban ngày chúng tôi không dám thò ra ngoài.

Mt đêm khác, lúc chúng tôi ra đến đu hòn đo vào lúc gn sáng, thì thy c mt căn nhà g t phía trên, trôi đến b phía Tây. Căn nhà có gác; nm nghiêng nghiêng sp đ. Chúng tôi trèo xung ra, nhy lên ri leo qua ca s tng gác mà vào. Chúng tôi mi buc xung lin vào đó và ngi ch cho sáng rõ.

Chiếc nhà trôi đến đu hòn đo thì tri bt đu sáng. T ngoài ca s, chúng tôi nhìn vào thy có mt chiếc giường, mt cái bàn, hai cái ghế cũ và trên sàn gác thì bao nhiêu th đ đc khác; trên vách li có mc c qun áo na. Có mt vt gì nm trên sàn trong góc nhà trông như người. Jim lên tiếng gi:

– Này! Này!

Không thy đng đy. Tôi li gi na. Ri Jim nói:

– Cái người này không phi ng, mà là chết, Cu đng im đây, đ tôi vào xem.

Jim đi vào, cúi xung nhìn, ri nói:

– Mt người chết. Đúng ri, mà li trn trung na. Hn b bn vào lưng. Tôi chc đã b chết hai ba ngày nay ri. Vào đây, cu Huck, nhưng mà đng nhìn mt hn, có nhiu vết rch, kinh lm.

Tôi không dám nhìn. Jim vt cái qun áo rách ph lên người chết. Nhưng vic gì hn phi làm thế, tôi có mun xem người chết đâu. Có mt đng nhng lá bài cũ đã bn quăng ri rác trên sàn nhà, my chai uýt sky, vài cái mt n làm bng vi đen; còn trên vách thì ch nào cũng có nhng ch viết rt dt vi nhng hình v nguch ngoc bng than ci. Có hai chiếc áo cũ bng vi dày, mt cái mũ đi đi nng, my cái đ lót ca đàn bà treo trên tường, vi my cái qun đán ông na. Chúng tôi nht đem b c vào xung đ sau này có lúc s dùng đến. Trên sàn li có mt chiếc mũ ca tr con, tôi cũng nht lên nt.

Ri có mt chai sa trong đó còn sa, mt chiếc mũ cao su cho tr con bú đã rách. Chúng tôi đnh ly c chai sa nhưng đã v ri. Có mt cái hòm cũ rách nát mà mt cái rương bn bng lông đã gãy bn l. C hai đu m toang, nhưng trong chng còn cái gì đáng giá. Trông cái kiu đ đc vt lng chng thế này chúng tôi đoán rng người nào đó đã vi vã b chy và không bình tĩnh đ có th đem được hết đ đc đi.

Chúng tôi nht được mt cái đèn st cũ, mt con dao thái tht đã mt chuôi vi mt con dao găm kiu Barlow còn mi, mua ca hàng nào cũng phi đến hai hào; vi mt lô cây nến m bò, mt cái chân nến bng st; mt cái cc st, ri cái chăn còn đế đp chăn đã b chut gm, mt cái bao con đng đ khâu có đ c kim ch sáp ong, khuy cái cn câu ch nh bng ngón tay út ca tôi mà my cai lưỡi câu thì to sù, mt cun da hong, mt cái c d chó, mt – cái móng nga, my l thuc chng có nhãn hiu gì c. Ri va lúc chúng tôi sp b đi thì li thy mt cái bàn chi nga còn khá tt. Jim nht thêm được mt cái vĩ kéo đàn bà cũ, đt, vi mt cái chân g. Nhng dây da đã đt c, nhưng buc li cũng còn tt, mc du tôi dùng thì dài quá mà Jim thì hơi ngn. Ri sau mc du đã kiếm quanh nhưng không thy đựơc cái chân bên kia na.

Thế là chúng tôi v được mt m to và khuân tt c đi. Lúc sp ra khi căn nhà thy mình đã b đưa trôi đi đến phn tư dm v phía dưới hòn đo, mà tri lúc y đã sáng rõ, cho nên tôi bo Jim nm xung xung ly cái chăn con đp ph lên người. Vì nếu Jim ngi dy người ta trông thy s biết ngay là mt anh da đen b trn. Tôi chèo xung v phía b Illinois, b trôi thêm mt quãng đến na dm na. Đến ch nước lng, tôi bơi ngược dn lên. Không sy ra chuyn gì và cũng chng có ai c. Chúng tôi tr v nhà, an toàn.

 

 

CHƯƠNG 10

 

Ăn ba sáng xong xuôi, tôi mun nói chuyn v cái người chết trong căn nhà trôi y và mun đoán th xem vì sao mà b giết. Nhưng Jim không thích nói chuyn y. Jim bo nói chuyn s gp điu không may, hơn na người chết có th hin v. Jim nói rng người chết mà không được chôn thì li hay hin v nhiu hơn là người chết được chôn ct t tế. Điu đó nghe cũng có lý, nên tôi không nói gì na; nhưng tôi không th nghĩ mãi v chuyn này, mun biết ai đã bn người kia và bn đ làm gì?

Chúng tôi lc li trong đám qun áo mang v, tìm được tám đng đô la bng bc khâu kín vào đường vin ca mt cái mn áo ngoài. Jim bo có l cái người trong nhà đó ăn cp chiếc áo, vì nếu biết có tin thì đã không đ li. Tôi nói có l h giu người y đây, nhưng Jim vn không mun nói gì v chuyn này. Tôi nói:

– Anh bo là không may; thế hôm kia tôi tìm thy cái da rn lt trên đnh gò đy thì là anh bo sao? Anh ch nói là s vào da rn lt s gp điu không may nht trên đi đy ư? Đy, không may đây này; chúng mình nht được bao nhiêu là th này, li được c tám đô la na. Tôi mong ngày nào cũng gp cái không may thế này, Jim !

– Đng tưởng, cu ơi, đng tưởng. Cu ch vi mng. Ri cu s thy. Cu nên nh ri s thy, tôi bo tht đy.

Qu nhiên cái không may đến tht đy. Chúng tôi nói vi nhau câu chuyn y vào ngày th ba. Thế thì đến ngày th sáu, sau ba ăn chiu, chúng tôi đang nm chơi trên bãi c đnh gò, thuc hút va hết, tôi tr v hang ly thuc bng thy mt con rn nm trong đó. Tôi giết con rn chết ngay, nhưng tôi cun n li vt xung dưới chăn ch Jim nm. Cũng là nghch t nhiên vy thôi, tưởng rng Jim bt ng thy thế mà s thì mình s được mt m cười. Nhưng đên đêm, vic con rn tôi đã quen khuy đi ri, lúc Jim va chui vào chăn và tôi va châm đèn lên thì con rn cái đã trong t lúc nào, nó m ngay vào Jim.

Jim nhy chm lên hét, tôi soi đèn nhìn thy con rn cái đang cun li ly đà và sp văng mình mt cái na. Tôi v ly gy đp luôn mt nhát chết, còn Jim thì quơ ly chai rượu uýt sky ca b tôi đ c vào ming. Jim đi chân đt, và con rn đã m vào đúng góc chân Jim. Tôi mi thy rng mình tht điên r ti sao không nh rng mình đánh chết mt con rn ri đ đó thì con rn v hay chng nó s tìm đến cun tròn nm bên cnh. Jim bo tôi cht đt đu con rn đi vt ra ngoài xa, ri lt da đem nướng mt mu rng như vy s cha được đc. Hn li bo tôi dt cái vòng đuôi c hai con rn mà buc vào c tay na. Jim bo như thế s không vic gì c. Ri lng l đi ra ngoài, đem vt xác hai con rn và bi cây tht xa; vì tôi không nghch như vy có hơn không.

Jim nc rượu, li nc rượu, thnh thong vươn c, lc lư cái đu và rú lên; nhưng sau mi ln tr li bình thường ri th li nc rượu. Chân Jim sưng vù lên rt nhanh, ri đến bp chân na. Dn dân rượu ngm và tôi nghĩ Jim s không vêc gì. Nhưng tôi li còn nghĩ thà b rn cn còn hơn là nc rượu uýt sky kia ca b tôi.

Jim nm lit bn ngày đêm. Ri nhng ch sưng biến mt và Jim đi li được. Tôi nghĩ bng nht đnh t nay s không mó vào cái da rn lt na, vì vy đã thy nó ti hi như thế nào ri. Jim bo rng hn mong t ln sau tôi s tin li hn. Ri hn nhc li là s vào cái da rn lt thì hết sc không may, mà có l mình chưa biết rõ s tai hi đến như thế nào. Jim nói thà là phi liếc nhìn mt trăng lưỡi lim qua phía vai bên trái đến mt nghìn ln còn hơn là phi cm trong tay cái da rn lt. T tôi cũng thy thế, vì tôi cũng hiu nhìn mt trăng lưỡi lim qua phía bên trái ca mình là mt trong nhng điu không cn thn và di dt nht mà không ai làm bao gi. Ông c Huck Bunker đã có mt ln làm như vy ri c khoe mãi. Thế mà ch mi chưa được hai mươi năm đã có chuyn ông c say rượu và ngã t trên chòi cao xung đt, nm sóng sượt như mt thanh g đ chèn gc cây, có th nói như vy; ri h phi khiêng ông c qua ca s đ cho quan tài mà đem chn. Nghe h k li như vy, tôi chưa trông thy tn mt. B tôi cũng nói thế. Dù sao cũng là do ông c đã dám nhìn mt trăng cái kiu như thế. Tht là điên di.

Ngày ngày trôi qua, nước sông đã rút xung nm gia hai b ri. Vic đu tin chúng tôi làm mc mi vào mt lưỡi câu to, mi bng con th lt da. Th mi xung, bt được mt con cá he ln bng người, dài gn hai thước nng gn mt trăm cân. Chúng tôi không kéo ni con cá lên, mà ch biết chng nó có th lôi chúng tôi đến tn Illinois y. Đành c đ mc đy mà nhìn nó quy đến lúc nó chết. Chúng tôi moi được mt chiếc khung đng trong rut con cá, vi mt qu bóng ra, trong đó có mt cun dây lõi. Jim bo là cái y đã có sn trong qu bóng t trước, h đem bc ra ngoài làm thành qu bóng. Tôi chc đây là con cá to nht chưa bao gi thy con cá nào to hơn thế. Nếu là trong làng thì đã bán được nhiu tin lm. Vi con cá như thế này, h cht ra làm nhiu khúc nh tng na cân mt đem ra ch bán; ai cũng mun mua mt vài miếng. tht nó trng như tuyết, đem rán lên rt thơm.

Sang hôm sau, tôi bo Jim rng mình thy bun và mi mt, nên mun tìm cách nào hot đng lên mt chút. Tôi đnh ra phía ngoài sông xem có cái gì đó không. Jim cũng đng ý như thế, nhưng bo tôi ch đến ti hãy đi và phi đ ý nhìn cn thn. Hn nghĩ mt lúc ri nói tôi có nên b my cái qun áo cũ đang mc đi và ci trang làm cô gái chăng? ý kiến đó nghe cũng hay. Thế là chúng tôi đêm mt cái váy vi ct ngn đi, xn ng qun lên đến đu gi ri mc váy vào. Jim ly cái lưỡi câu túm đng sau váy lên trông rt va mt. Tôi đi cái mũ rng vành lên, buc dây mũ xung cm. Nếu như có người nào mun nhìn tn nơi và xem mt tôi thì cũng phi cúi xung như nhìn vào ng khói bếp lò. Jim bo là chng ai nhn được ra tôi đâu, dù ngay gia ban ngày cũng vy, khó mà nhn ra lm. Sut ngày hôm đó tôi tp đi li cho quen, dn dn tôi cũng thy mình khá thoi mái trong cái b đ y; nhưng Jim bo tôi đi chưa ging cái dáng điu người con gái; và bo tôi phi thôi không được kéo váy lên đ đút tay vào túi qun na. Tôi theo li, bt chước được đúng hơn.

Tri va ti thì tôi đi xung lên phía b Illinois.

Tôi đi quá lên phía tnh, dưới bến đò mt quãng, dòng nước đưa xung tôi đến tn cui tnh. Tôi được xung bước lên, đi dc theo chân đê. Có ánh sáng trong mt căn lu nh hình như đã lâu không ai . Tôi ly làm l không biết ai đã đến đây ri. Tôi ln đi lên, ghé mt nhìn qua khe ca s. Trong lu, mt người đàn bà chc bn mươi tui đang ngi khu dưới ngn nến đt trên chiếc bàn bng g thông. Tôi không nhn ra mt; bà ta là mt người là đây mi đến, vì trong tnh này không có ai là tôi không biết mt. Thế này thì may quá; vì lúc nãy tôi đang còn s lo rng đến đây nh có ai có th nhn ra tiếng nói ca tôi và biết được tôi chăng. Nhưng nếu người đàn bà kia đã đến cái tnh nh này được hai ngày ri thì bà ta có th nói được cho tôi nghe tt c nhng điu tôi mun biết.

Nghĩ vy, tôi gõ ca, và t nhc li cho tôi khi quen rng mình đang đóng gi mt cô con gái.

 

 

CHƯƠNG 11

 

Người đàn bà nói:

– C vào.

Tôi bước vào. Bà ta nói:

– Ngi xung đây.

Tôi ngi xung. Bà ta nhìn khp người tôi bng mt đôi mt nh nhưng rt sáng, ri hi:

– Tên cháu là gì?

– Sara Willim

– Cháu đâu? Có gn đây không?

– Không, cháu Hookerville, cách đây by dm v phía dưới kia. Cháu đi b sut t đó lên đy, bây gi đã mt ri.

– Chc, cháu cũng đói ri nh, Đ tôi kiếm cái gì cho cháu ăn nhé.

– Không, cháu không đói đâu. Lúc nãy cháu đã dng li mt tri cách đây hai dm, lúc y thì đói nhưng bây gi thì không đói na. Vì vy nên cháu mi đi chm. M cháu m nng, không có tin mà cũng chng còn gì. Cháu đi tìm đ báo tin cho bác cháu là Abner Moore. M cháu bo là bác cháu phía đu tnh dưới kia. Cháu chưa đến nơi này bao gi. Bà có biết bác cháu không?

– Không, tôi chưa biết ai c. Tôi mi đến đây chưa được hai tun. T ch này đến cui tnh cũng nhiu đường đt lm đy. Cháu hãy ngh li đêm nay đây. Hãy b mũ ra đã.

– Không , tôi đáp. Không, cháu ch ngh đây mt lát ri li đi ngay thôi, cháu ch s đêm ti đâu.

Bà ta bo là s không đ cho tôi đi mt mình đâu. Chng bà ta sp v, khong đ mt gi rưỡi na thôi, và bà ta s bo ông chng cùng đi vi tôi. Ri bà ta nói luôn v chuyn chng, cùng nhng người quen thuc đu sông, cui sông, v nhng chuyn trước kia nơi cũ sung sướng bao nhiêu, ri vì không biết mà li đến cái tnh này tht là dài vô cùng, đáng l c mt mình thì hơn – và vân vân, vân vân… Đến ni tôi đâm s vì mình đã di dt mò vào đây đ hi ba ta v nhng chuyn tnh. Nhưng ri lát sau bà ta nói đến chuyn b tôi và v giết người. Tôi mun c đ cho bà ta nói mà nghe. Nào là chuyn tôi vi thng Tom Sawyer kiếm được mười hai nghìn đô la (bà ta nói là hai mươi nghìn), nào là tt c mi chuyn v b tôi, bo b tôi là người rt ngang ngnh, và tôi cũng là người rt ngang ngnh. Ri cui cùng bà ta nói đến ch tôi b giết. Tôi hi:

– Ai giết thế? Cháu Hookerville nghe người ta nói nhiu v chuyn y, nhưng cháu không biết ai là người giết Huck Finn.

– Tôi nghĩ dân đây cũng có nhiu cái đc bit tht đy. Chính tôi cũng mun biết ai là người đã giết Huck Finn.

– Không! Tht thế ư bà?

– Lúc đu thì hu hết ai cũng nghĩ thế. Nhưng ri đến bui chiu thì người ta li thay đi ý kiến và bo rng đó là do mt tên da đen đã b trn tên là Jim giết Huck Finn.

ơ không – hn…

Tôi im bt ngay. Tôi nghĩ rng tt hơn là c ngi im. Bà ta nói tiếp, không đ ý đến câu tôi va nói chen vào.

– Tên da đen b trn đúng vào cái đêm Huck Finn b giết. H treo gii thưởng đ bt nó: ba trăm đô la. Ri cũng treo gii thưởng đ bt c b thng Finn na: hai trăm đô la. Cháu biết không, lão ta ra tnh vào bui sáng hôm sau khi xy ra v giết người; lão ta k li chuyn y ri li đi vi h trên chiếc thuyn dò tìm xác chết. Thế ri ngay sau đó, lão ta cũng b trn đi nt. Chiu ti h đnh đem lão ra x thì lão ta cũng trn mt ri. Ri hôm sau li thy tên da đen b trn đi na. H bo là hi mười gi đêm hôm xy ra v giết người thì trông thy nó. Thế là h buc ti cho nó, cháu có biết không. Sau khi h đã chc chn như thế ri thì hôm sau li thy lão Finn mò v, khóc vang lên, đòi lão chánh Thatcher phi b tin đi lùng bt tên da đen khp vùng Illinois. Lão chánh đưa ra mt ít tin, đến ti, b thng Finn li say rượu và quanh qun đến tn na đêm vi hai người l mt rt xu xí, ri cùng vi hai người này ra đi. T đó đến nay không thy lão ta quay v na, mà người ta cũng chng đi tìm lão làm gì. K như chuyn này đã qua ri; nhưng bây gi có người cho rng chính lão Finn đã giết con ri b trí nhng cái như thế đ mi người tưởng rng có k cướp gây ra vic này; đ ri lão ta được ly s tin ca thng Huck mà chng lo gì phi b ai kin cáo na. H bo rng lão ta làm như thế không tt. , mà tôi nghĩ rng lão ta khôn ngoan lm. Nếu như trong vòng mt năm na lão ta không tr v thì thế là yên chuyn. Chng có chng c gì buc lão ta được, cháu hiu không. Thế là lúc đó mi chuyn đu n c, và lão ta được đàng hoàng tiêu tin ca thng Huck d như chơi.

– Vâng, cháu cũng nghĩ như thế. Cháu thy cái đó, ch có gì khó. Thế bây gi mi người đã thôi không ai nghĩ rng anh da đen làm vic đó hay sao?

không, không phi mi người đâu. Nhiu người vn cho là tên da đen làm chuyn y. Nhưng ri đây h s bt được tên da đen, và có l h vn còn nghi cho nó lm.

– Sao, h vn đang tìm bt hn ư?

hay, cháu tht ngây thơ nh. Có phi ngày nào người ta cũng d dàng kiếm được ba trăm đô la đâu. Có người cho rng tên da đen trn không xa đây lm. Tôi cũng nghĩ thế, nhưng tôi chưa nói vi ai. Cách đây vài ba, tôi nói chuyn vi mt đôi v chng già căn nhà g bên hàng xóm, h bo rng ít có người nào đến hòn đo tít dưới kia, gi là đo Jackson y. Tôi hi thế có ai trên đo y không? H nói: không, chng có ai đó c. Tôi không nói gì na, nhưng trong đu tôi vn suy nghĩ. Tôi đây cũng gn nên tôi chc chn là đã có trông thy khói phía đó bc lên, phía đu hòn đo y, trước đây mt vài ngày. Tôi t hi có l tên da đen y trn hòn đo chăng. Tôi bo dù sao cũng nên chu khó đi đến hòn đo y mà lùng mt phen xem sao. T hôm y, tôi li không thy khói lên na, nên tôi nghĩ nếu có tên da đen tht thì nó đã b đi nơi khác ri. Nhưng chng tôi s đi lên đó xem, đi cùng vi mt người na. Ông y đi ngược lên đu sông, hôm nay mi tr v. Cách đây hai gi ông y va bước v nhà thì tôi đã nói chuyn y ngay.

Lúc này tôi tht bi ri vô cùng, không th ngi im được na. Tôi không c đng hai bàn tay mt tí mi được, tôi nht chiếc kim khâu đ trên bàn và xâu ch. Tay tôi run ly by, không xâu được. Người đàn bà ngng nói trông lên, và nhìn tôi vi mt v hơi là l, ri mm cười. Tôi b kim ch xung làm ra v như chính mình cũng đang quan tâm đến chuyn y, tôi nói:

– Ba trăm đô la, món tin y to lm. Cháu cũng mong cho m cháu có được s tin như thế. Thế chng bà đêm nay có đi hòn đo y không?

, có ch. Ông y đang lên ph vi các người tôi va nói ban nãy đ kiếm mt cái xung và đ xem có mượn được khu súng na không. Khong quá na đêm là các ông y s đi đy.

– Sao không đi đ đến ban ngày có nhìn rõ hơn không?

– Phi, nhưng ban ngày tên da đen cũng li nhìn mình d hơn. Qua na đêm tên da đen có th ng say, như vy các ông có th đi lun qua rng và nếu như nó có dt la trong đêm ti thì có th d tìm hơn.

– Không chc chn như vy đâu.

Người đàn bà nhìn tôi vi v nhóc mách, làm cho tôi càng ngi chng yên. Ba ta hi:

– Lúc nãy, cháu nói tên là gì nh?

– M – Mary William

Quái, hình như lúc nãy không phi tôi nói là Mary hay sao y. Nghĩ thế nhưng tôi không nhìn lên. Hình như lũc nãy tôi nói là Sara thì phi. Tôi cm thy như đang b dn vào góc tường, đâm ra s không dám ngước lên nhìn na. Bà ta càng im lng, tôi càng thy bi ri. Nhưng ri bà ta hi:

– Tôi tưởng khi nãy mi vào cháu nói là Sara cơ mà?

– Vâng, đúng thế đy . Sara Mary William, Sara là tên đu ca cháu. Có người gi là Sara, có người gi là Mary.

– à ra thế đy?

Tôi đã thy d th hơn ri. Nhưng tôi mong dù sao cũng không phi ngi đó na.

Tôi vn chưa nhìn lên được.

Nhưng ri bà ta li bt sang chuyn nào là đi sng vt v, nghèo kh như thế nào, ri nào là đây chut chy ra chy vào t do là chúng nó làm ch cái nhà này y, vân vân… . Lúc đó tôi cũng d chu hơn, Bà ta nói lin v chuyn chut. C chc chc li thy mt con chut thò mõm ra khi cái l góc nhà. Bà ta bo là phi luôn luôn cm mt cái gì trong tay đ lúc nào nhà mt mình thì ném chut. Không thì lũ chut ch đ cho ba ra ngi yên. Bà ta đưa cho tôi xem mt thi chì đã vn xon li như cái nút, và bo vn dùng cái đó đ ném chut rt tt. Nhưng mi đây vài ngày bà ta b sái tay vn đ ý rình, ri bt thình lình ném băng mt cái, nhưng còn cách con chut rt xa. Bà ta kêu i mt tiếng; thế là li đau tay. Ri bà ta bo tôi ném th con sau. Tôi mun b ra đi trước khi chng bà ta v, nhưng ri thế nào li không đi được. Tôi v ly thi chì, ch lúc có mt con chut na thò mõm ra là tôi ném liu. Thi chì trúng con chut nm lăn ra đó, trúng mt con chut m. Bà ta bo gii tht, và tưởng tôi s ném con sau na. Bà ta đi nht thi chì li, ri đem đến mt cun si và bo tôi g giúp. Tôi chìa hai tay ra, bà ta mc cun si vào tay tôi và li tiếp tc nói chuyn v v chng bà ta na. Nhưng ri bà ta im bt ri nói:

– Đ ý nhìn chut nhé. Cháu c cm sn thi chì trong tay đi.

Bà ta th thi chì vào vt váy ca tôi va lúc tôi khép hai chân li đ gi ly thi chì. Bà ta li nói chuyn. Nhưng ch được mt lúc. Ri bà ta nhc cun si ra nhìn thng vào mt tôi v vui đùa hi:

– Này, nói tht đi, tên cháu là gì?

– Bà nói sao?

– Tên tht ca cô là gì? Là Bin, là Tom hãy Bob? hay là gì?

Tôi tưởng mình run lên mt chiếc lá, và tht cũng không biết làm thế nào. Nhưng tôi tr li:

– Xin bà đng trêu gho mt cô gái kh s như cháu. Nếu cháu ngi đây mà có làm phin bà thì cháu xin…

– Không, không, cháu đng đi đâu. Hãy c ngi yên đây. Tôi không làm hi gì cháu đâu, và cũng không đi nói cho ai biết v cháu đâu, cháu c tin tôi, cháu nói tht vi tôi đi. Tôi s gi kín cho cháu na, tôi s giúp đ cháu. Tôi s bo c chng tôi gi kín cho cháu na, nếu cháu mun. Cháu hiu không, cháu ch là mt con nga non kh di b bày mà chy đi thôi, chng có gì khác. Mà có sao đâu cơ ch, Cháu bi đi đãi kh s ri cháu quyết tâm là phi trn đi ch gì. Kh, ti nghip quá, tôi s không nói vi ai v cháu đâu. Bây gi thì hãy nói hết c cho tôi nghe đi, nào cu… con trai ngoan ngoãn.

Tôi nghĩ bng c đóng kch mãi thì cũng chng ăn thua gì, tôi s thú tht vi bà ta và nói hết c ra, nhưng bà ta phi không nut li ha mi được. Thế ri tôi nói vi bà ta rng b m tôi đã chết c, ri pháp lut đã trói buc tôi phi vi mt người ch đin va già va đc ác vùng cách xa con sng đến ba mươi dm. Người ta cư x vi tôi t quá nên không th đy được na. Nhân lúc lão ch đin kia vng nhà vài ngày, tôi mi tha cơ b trn và ăn cp my cái qun áo ca con gái lão ta, đi ròng rã ba đêm nay bây gi tôi mi ti đây. Đêm thì đi, ngày thì np vào mt nơi ng. Cái bc bánh vi tht mang theo ch đ ăn dc đường. Tôi li nói là tôi tin rng ông bác tôi là Abner Moore s nuôi tôi, vì vy tôi mi ln mò đến vùng Goshen này.

– Goshen đâu, cu bé ơi! Đây không phi là Goshen, đây là Peterburg. Goshen mãi mười dm đi ngược lên trên sông na cơ mà. Ai bo vi cu đây là Goshen?

– Vy ư? Thế mà có mt người cháu gp lúc còn t m sáng hôm nay, lúc cháu đnh r vào rng đ ng, bo cháu đến ngã ba thì r bên phi, ri đi năm dm na thì đến Goshen.

– Chc hn ta say rượu. Hn nói thế là hoàn toàn sai ri.

– Vâng, trông hn ta đúng là say rượu. Nhưng thôi thì bây gi làm thế nào được. Cháu li phi đi quãng đường na. Cháu s tìm đến Goshen trước khi tri sáng.

– Khoan đã, hãy ch mt lát, đ tôi ly cái gì cho cu ăn qua loa đã. Hn là cu phi đói ri.

Bà ta đem cho tôi ăn ri li hi:

– Này cu, khi mt con bò đang nm dưới đt mà nó đng đng nào lên trước? Tr li ngay, không được nghĩ. Đng nào đng lên trước?

– Đng đuôi

– Thế rêu mc trên thân cây thì mc phía nào?

– Phía bc

– Nếu mười lăm con bò ăn c trên đi thì bao nhiêu con châu đu v mt phía?

– C mười lăm con

– Được, như thế là tôi biết cu đã nông thôn. Tôi tưởng cu li đnh bp tôi na. Thế bây gi tên tht ca cu là gì?

– George Peter bà .

– Được, cu nh đây nhé, George. Trước khi đi cu hãy nh nói vi tôi rng cu là Alexander ri đến ngoài đường thì nói rng tôi bt gp được cu thì cu chính là tên George Alexander. Mà đng có mc cái đ vi cũ y đi đến ch nào có đàn bà. Cu đóng gi cô gái nghèo thì được đy nhưng đàn ông người ta vn đ ý. Tht ti nghip cho cu, lúc nào x ch vào l kim thì đng có gi cho im cái kim ri hãy x ch vào l kim; đàn bà bao gi người ta cũng làm thế, còn đàn ông thì khác. Ri khi nào ném chut hay ném vt gì khác thì hãy nh king chân lên mt tí, ri giơ tay lên qua đu làm ra v hết sc ngựơng nghu, và ném cách xa con chut chng mt vài thước. Phi ném thế nào trông nó có v cng nhc sut t b vai xung, y như có mt cái cht vai mà xoay cánh tay đi, như vy nó mi ra con gái, ch không phi nếm bng c tay hay khuu tay và giang rng cánh tay sang mt phía như con trai. Ri li còn nh rng khi mt cô gái cũng nhích hai đâu gi ra ch không kp vào nhau như cu làm khi nãy đ gi thi chì. L gì đâu, ngay t cu x ch vào l kim, tôi đã biết rng cu là con trai, cho nên tôi mi th li cái đó đ biết chc chn. Thôi, bây gi đi tìm bác cu đi, Sara Mary William Georgo Alexander Peter. Nếu có gp chuyn gì lôi thôi thì nhn v cho tôi, tc là bà Judith Loftus. Tôi có th làm gì đựơc tôi s làm đ giúp đ cu. C theo con đường ven sông, và ln sau có đi b xa thế thì phi đi giy đi tt vào, Đường ven sông có nhiu si đá; tôi tính đến được Goshen thì chân cu s đau lm đy.

Tôi đi ngược lên phía trên sông đ dăm chc thước ri quay ln li, vt chy đến ch đ xung, dưới căn nhà đó mt quãng. Tôi nhy vào xung, vi vã chèo đi. Tôi đi ngược lên khá xa, đến tn đu hòn đo, ri tt ngang. Tôi ci m chiếc mũ ra, vì bây gi cũng chng cn phi ci trang làm gì na. Khi nãy đi đến gia chng thy tiếng chuông vang đi, nhoà trên mt nước nhưng nghe còn rõ, đã mười mt gi. Đến đu hòn đo, mc du gió đang thi mnh tôi cũng không cn lánh xung na mà c nhm đâm thng vào ch có khúc g mà tôi đã np hi mi ti và đã tng đt la mt nơi cao ráo. Tôi chèo riết đến ch chúng tôi , hơn mt dm v phía dưới. Ri lên b, nhy vt qua khúc g, trèo lên đnh gò vào chy xc vào hang. Jim nm đó, đang ng say trên mt đt. Tôi lay hn dy và nói:

– Dy đi, chết ri Jim ơi. Không được chm tr mt phút nào. H đang lùng bt chúng mình đy!

Jim chng hi han gì cũng chng nói năng nhưng c nhìn cái điu hn hp tp khong na gi sau đó cũng biết hn đang s lm. Lúc chiếc bè đã sn sàng đ ra khi cái bi liu, nơi chúng tôi vn giu đó. Vic đu tiên là chúng tôi tt ri đng la trong hang, và sau đó cũng không thp mt cây nến nào lên c.

Tôi ly xung chèo ra khi b mt quãng đ thăm dò trước. Nhưng giá có mt cái thuyn nào đ ngay đó cũng không thy gì được, vì tri ti đen, ch có ánh sáng sao, chng nhìn thy gì. Ri chúng tôi đy bè ra, cho bè lướt xung dòng sông, trong bóng ti đi qua phía đu đng kia hòn đo, im lng như chết không ai hé ming câu nào.

 

 

CHƯƠNG 12

    

Có l cũng phi đến gn mt gi đêm thì chúng tôi mi ti phía dưới hòn đo. Mà hình như bè ca chúng tôi đi chm vô cùng. Nếu như có chiếc thuyn hay tàu nào đi ti thì chúng tôi đến phi sang xung mà b chy lên b Illinois ngay. Nhưng tht may, chng có thuyn bè nào đi ti, và chúng tôi cũng không nghĩ đến b khu súng vào trong xung, hoc cn câu hay đ ăn gì c. Lúc đó chúng ti vi quá, cung lên, không nghĩ thu hết mi th. V li tt c cái gì cũng b hết lên bè thì không li.

Nếu như hai người kia h tìm đến hòn đo thì tôi chc thế nào thì cũng thy ch la tri ca chúng tôi s rình đó sut đêm ch cho Jim đến. Dù sao h cũng còn xa hơn ch chúng tôi, và nếu như đám la ca chúng tôi đánh la được h thì đó cũng không phi li ti tôi. Nhưng càng chơi x được h đến đâu thì c chơi.

Khi tia sáng đu tiên ca ban ngày ló ra, chúng tôi buc bè vào mt cái khe gn bãi ln phía Illinois; ly rìu cht mt ít cành cây bông ph lên đ làm ra v như ven sông này t lâu đã có mt ch lõm vào như vy. Phía đu là mt cái b cát. cây bông mc râm rp tua ta như răng ba.

Bên phía b Illinois là núi. Còn bên b Illinois thì toàn là cây to. Quãng sông này có con lch chy v phía b Illinois, nên chúng tôi không s có ai đi qua đây. Chúng tôi nm đó sut ngày, nhìn theo nhng bè mng vi tàu thu đi xung phía b Illinois, c nhng chiếc tàu đi ngược lên chy m m gia sông. Tôi k li cho Jim nghe cái lúc tôi ngi nói chuyn huyên thuyên vi cái người đàn bà y, và Jim bo tôi đó tht là mt người đàn bà quái l; nếu như chính bà ta đã lùng bt chúng tôi thì chc s chng ti gì ngi rình đng la tri đâu, mà trái li, thưa ngài, bà ta s dt cho đi lùng bt đy. Tôi bo thế thì ti sao bà ta không xui chng đem chó đi? Jim nói rng hn đoán chc là bà ta đã nghĩ đến chuyn y khi người chng sp sa đi, và chc là ông kia lên tnh kiếm con chó nên mi mt nhiu thì gi như vy. Có thế thì mình mi chy được đến ch này xa làng xóm đến mười sáu mười by dm ch, nếu không thì mình s còn được li cái tnh cũ k y. Tôi nghĩ chng nào mà h chưa tóm được mình thì cũng chng cn biết nguyên nhân ti sao h chưa bt được mình.

Tri bt đu xm ti, thì chúng tôi thò đu ra khi m cánh bông, nhìn trước nhìn sau, không thy gì. Ri Jim nhc my mnh ván trên bè lên, dng thành mt cái lu đ có th chui vào đó khi mưa nng và đ che đ đc cho khi ướt. Jim li làm thêm bên ngoài mt cái nn g cao khong ba mươi phân đ mi khi gp tàu thu có sóng to v vào thì khi bn ướt lên đ đc. gia lu chúng tôi làm mt cái ch trũng xung đ đt vào đy, chng mt tc, quây g chung quanh đ làm bếp la, gp khi tri mưa rét, và cũng đ trong lu na cho người ta khi trông thy. Chúng tôi dng mt chiếc gy ngn đu gy có chc đ treo cái đèn cũ lên khi nào gp tàu thu đi xuôi xung, đ tránh khi b đâm vào nhau. Còn đi vi nhng thuyn bè đi ngược sông thì chúng tôi không phi thp đèn làm gì, nếu như không gp trường hp gi là đi tt ngang; vì nước sông trên mt thì chy khá mnh, dưới lòng sông thì nhiu soi ngm, cho nên thuyn bè đi ngược không phi lúc nào h cũng đi gia dòng mà hay chn ch nào nước ít chy xiết hơn mi đi.

Trong đêm th hai, chúng tôi đi chng by tám tiếng đng h, trên dòng nước chy nhanh mi gi đến bn dm. Chúng tôi bt cá, tán chuyn, thnh thong li nhy xung tm mt tí cho khi bun ng. Đi trên sông ln và lng l này nghe nó nghiêm trang làm sao y. Chúng tôi nm nga nhìn sao trên tri không lúc nào dám nghĩ đến nói to, cũng không my lúc cười. Ch ngm ming phì phào my tiếng. Nói chung là tiết tri rt đp, đêm đó đêm sau, ri đêm sau na chng xy ra chuyn gì.

Đêm nào chúng tôi cũng qua nhng nơi có th trn, có khi th trn nm lưng đi xa, ch nhìn thy mt vt ánh sáng dài mà không rõ nhà ca. Đêm th năm, chúng tôi qua St Louis, trông như c mt thế gii sáng rc. Peterburg, h vn bo là St louis có đến hai ba vn dân, nhưng tôi không tin mãi đến lúc qua đy vào hai gi đêm nhìn thy ánh sáng rc r như vy tôi mi cho là tht. Phía trong thành ph, chng có mt tiếng đng nào, mi người đã đi ng c.

Đêm nào cũng thế tôi thường vn lên b vào lúc mười gi đêm, đến mt cái làng nh mua mươi mười lăm xu bánh hay tht hoc th gì đó đ ăn, có khi tôi mò bt và xách v mt con gà nào không chu nm chung cn thn. B tôi trước kia vn thường nói là lúc nào có dp bt gà thì c bt, vì như thế mình không bao gi quên mt vic nghĩa c c. Chính mt tôi chưa tng bao gi thy b tôi không cn gà c, nhưng nói như vy thì thy ông y vn nói luôn.

Có nhng lúc tri tang tng sáng, tôi lun vào cánh đng mượn tm qu dưa hay qu bí, hoc ngô khoai gì đó. B tôi thường vn bo là mựơn ca ai cái gì mà mình vn nghĩ rng sau này s có lúc tr người ta thì điu đó không phi là xu. Nhưng bà goá thì li bo rng đy chng phi gì khác ngoài cái danh t mm mng đ thay cho ch ăn cp mà thôi, và nhng người đng đn chng có ai làm thế. Jim thì cho rng bà goá nói cũng có phn đúng, và b tôi cũng có phn đúng. Như vy thì tt hơn là ta ly vài ba th gì đi ri bo h rng ln sau thôi không ly na. Và Jim cho rng như thế thì v sau có mượn nhng cái khác cũng không sao. Thế là chúng tôi nói chuyn nên ly dưa, hay bí, hay nhng th khác. Nhưng ri đến sáng thì chúng tôi gii quyết vic đó n tha, và kết lun rng s ly táo di vi lê di. Trước đó, chúng tôi c băn khoăn mãi là mình làm điu không phi, nhưng bây gi thì yên tâm ri. Riêng tôi cũng thy hài lòng vì đã gii quyết được như vy, mt mt vì táo di ăn chng ra gì, còn lê di thì có chín cũng phi vài ba tháng na.

Thnh thong chúng tôi bn được mt con l đi mò lúc còn sáng sm hay vào lúc đêm ti nó chưa chu đi kiếm ch ng. Nhng lúc đó thì đi sng ca chúng tôi li xôm lm.

Đến th năm, mn dưới St Louis, chúng tôi gp mt cơn giông ln vào quãng quá na đêm, sm chp m m, mưa đ xung rào rào. Chúng tôi chui vào lu và đ mc cho bè trôi. Khi chp loé lên, trông thy c mt di sông ln và hai bên b là nhng mm núi đá cao ngt. Bng tôi gi: Jim ơi, trông kìa. Đó lá mt chiếc tàu thu đâm phi mm đá. Chúng tôi đưa thng bè đến nơi. Chp sáng lên nhìn rt rõ. Chiếc tàu nghiêng hn đi, mt phn đng mũi tàu đã chui xung nước. Mi ln chp lên có th trông thy tng cái ct nh trông sáng bóng, có chiếc ghế trong bung lái vi mt cái mũ treo đng sau ghế.

Trong đêm giông t như thế này mà đi xa nhà, mi vt đu có v như bí mt quá, tôi nghĩ bt c đa nào khác cũng đu phi có cm giác như tôi khi nhìn thy chiếc tàu đm nm đó bun như chết gia dòng sông y. Tôi mun trèo lên chiếc tàu đm này đ coi chung quanh mt chút xem có gì không. Tôi nói.

– Ta trèo lên đi Jim

Lúc đu Jim im lng không nói, sau mi đáp:

– Tôi ch trèo lên cái tàu đm y làm gì. Chúng mình đã làm ti ri thì tt hơn đng làm ti thêm na, như trong sách nói y. Nh có người canh gác trên tàu đó thì sao?

Tôi nói:

– Canh gì, có canh cái con kh, chng canh gác gì đây đâu, anh tưởng ai di gì mà đây canh gác cái bung máy vi bung lái trong đêm gió bão như thế này, nht là chưa biết lúc nào cái tàu nó s v và chìm xung lòng sông.

Jim không biết nói thế nào, đành chu. Tôi li nói:

– V li, chúng mình có th mượn tm cái gì đáng giá trong bung ông thuyn trưởng. Xì gà, anh có biết không, mi điếu xì gà đáng giá năm xu, nht đnh như vy. Thuyn trưởng trên nhng con tàu chy sông bao gi cũng giàu, lương mi tháng đến sáu mươi đô la và h mun mua cái gì thì không bao gi thèm tiếc r mt xu. Ly mt cây nến trong bc ra đây, Jim chưa lên đó lc li thì tôi không th ngi im được. Anh tưởng nếu thng Tom Sawyer đây nó không chu ngi im ư? Không đâu, tôi đánh cuc vi anh là nó không chu đy. Nó s gi đây là cuc phiêu lưu, đúng thế đy; và ri cui cùng thế nào cũng phi trèo lên cái tàu đm này. Ri nó li không thêm tht bao nhiêu chuyn ly kỳ, ba bao nhiêu th khác vào đó na à? C lên mà xem, Jim, ri anh s tưởng như mình là Columbus đi tìm ra châu lc mi cho mà xem. Lên đi. Tôi ch ước giá lúc này có thng Tom Sawyer đây thôi.

Jim làu nhàu mt chút, nhưng ri cũng nghe theo. Hn bo thôi không được nói thêm gì na, có nói thì nói tht kh. Chp loè lên va lúc chúng tôi nhìn rõ được cái tàu đm và ghé đến. Chúng tôi tìm cái ct trc đ bôc dây bè vào đó. Mt tàu ch này cao. Trong bóng đêm, chúng tôi ln nh theo sườn tàu đi đến ca bung lái; cm thy như chân mình ln đi quá chm. Chúng tôi đưa tay ra r r phía trước đ tránh đâm vào cc, vì tri ti đen, chng nhìn thy mt tí gì. Dn dn nhìn lâu quen mt qua cái sáng màn đêm, trèo lên được. Mt bước na là đến ca bung thuyn trưởng. Ca đã m sn. Đng cnh Jim tôi nhìn xung bung máy thy có mt tia sáng và cũng ngay lúc đó hình như chúng tôi nghe thy có tiếng người rì rm phía đó.

Jim ghé vào tai tôi nói thm rng hn s lm, bo tôi đi ra thôi. Tôi bo , và đang sp sa quay v ch bè thì nghe có tiếng la lên.

– Ôi, thôi, van các anh, đng, tôi th s không nói.

Tiếng mt người khác to hơn:

– Mày nói di, Jim Turner. Trước kia mày cũng đã làm thế. Bao gi mày cũng đòi ly qúa cái phn hưởng, và ln nào mày cũng được c, vì mày da nếu không được như thế thì mày s đi t cáo. Ln này mày li vn nói thế. Mày là con chó, xu nht, gian trá nht cái x này.

Lúc này thì Jim đã b ra bè ri. Tôi thì b cái tính tò mò gi mình li, tôi t bo; phi thng Tom Sawyer thì lúc này nó không chu b đi đâu. Vy thì tôi cũng thế, phi xem đây có chuyn gì cái đã. Tôi li nép vào ch ti lom khom bò lách đi, ch có cách có ngăn bung ca thuyn trưởng là đến ch đó. Tôi ngó vào thy mt người nm trên sàn nhà b trói cht chân tay, có hai người khác đng đm chân lên, mtngười xách cái đèn lù mù trong tay, còn người kia cm khu súng lc. Người cm súng chĩa ming súng vào đu người nm dưới đt, nói:

– Thà như vy. Tao mun bn chết mày, đ con chn hôi.

Người nm dưới sàn nghnh c lên nói:

, tôi xin anh, đng, anh Bill, tôi nht đnh s không bao gi nói:

Mi ln như vy người cm đèn li cười:

– Tht mày không nói? Mày chưa bao gi nói tht hơn thế c, có phi thế không nào? Nghe nó van xin mày! Nếu mình không tính cách trói nó li thì nó giết c bn mình đy. Mà này đnh giết chúng tao đ làm gì? Mày chng được gì c đâu. Đây ch là chúng tao mun gi quyn li cho chúng tao mà thôi. Nhưng mà tao s không đ cho mày da ai được na, nghe không, Jim Turner. Thôi b súng đi Bill.

Bill nói:

– Tao không mun thế, Jake Packark. Tao mun giết nó. Chng phi trước nó đã giết lão Hatfield như thế đy ư? Bây gi giết nó còn không đáng hay sao?

– Nhưng tao không mun cho nó chết, và tao đã có ý đnh ca tao ri.

Người nm dưới đt khóc mếu.

– Ly anh tha cho anh Jack Packard! Tôi còn sng s không bao gi quên anh.

Packard không đ ý đến nhng li nói y, treo chiếc đèn lên mt cái đinh và đi ra phía ch tôi np trong bóng ti và gi Bill cùng ra.

Tôi vi toài người tht nhanh đi chng vài thước, nhưng tàu chòng chành thành ra không toài được xa, đ h đi ra khi dm lên người mình và bt được, tôi bò ngược lên phía trên bung lái. Người đi đu dò dm trong bóng ti, ti bung lái ngay cnh ch tôi n; ri nói:

– Đây, vào đây.

Hn được vào, Bill vào theo. Nhưng trước khi hau người bước hn vào tôi đã kp lách lên cái giường treo phía trên và nm thu gn vào mt góc. Trong bng ly làm hi hn rng mình t nhiên bò đến ch này. H đng ngay bên cnh, tay vn vào thành giường nói chuyn. Tôi không trông thy rõ hai người, nhưng có th biết h đng ch nào vì mm h th ra toàn là hơi rượu uýt sky. Cũng may là tôi không ung rượu uýt sky; nhưng cái đó chng có gì hơn; h vn không th biết có tôi nm đó vì tôi không th. Tôi đâm ra quá s ri. V li nếu th thì cũng không nghe được câu chuyn. H nói rt nh và chm rãi. Bill thì mun biết ngay Turner. Hn nói:

– Nó đã bo nói ra, chc thế nào nó cũng s nói ra. Nếu chúng minh phi đưa cho nó c phn ca chúng mình thì cũng vn không hơn gì, nht là sau c mt phen vt v và cái cách mình hu h nó như thế. Tt c nhng chuyn mình làm ri nó s đi t cáo hết; mày nghe không? Tao s th tiêu nó đi là hết.

Packard đim nhiên nói:

– Tao cũng tính thế.

– Con kh. Tao đã tưởng mày không mun thế. Nếu vy thì tt lm. Thôi ta làm đi thôi.

– Khoan đã, tao chưa nói xong. Nghe đây này, bn thì tt nhng có cách khác lng l hơn nếu như cn phi giết nó. Tao nghĩ thế này: nếu treo c nó lên thì sau này mình đi đâu s áy náy trong lòng. Nếu có cách gì đi khái như thế mà không có gì phi bn tâm và cũng không nguy him cho mình na thì nên làm, mày có nghĩ thế phi không?

– Phi, nhưng lúc này làm thế nào khác được?

– Không, tao nghĩ rng hãy tìm quanh qun đây nht nhng th mình thy trong bung lái đem lên b giu đi đã. Ri ch xem. Tôi chc ch trong vòng hơn hai tiếng đng h na là chiếc tàu này s v và chìm nghm xung đáy nước. Nghe không? Nó s chết đui luôn, mà không oán trách ái được, ch t oán nó thôi. Tao tính giết nó bng cách này như vy là n hơn c. Tao không mun giết mt người mà v sau c phi bn tâm y mãi. Điu đó không tt, mà không phi là đo đc. Có phi không?

, tao nghĩ mày nói cũng phi. Nhưng tàu nó không v không chìm thì sao?

– Thì dù sao mình cũng c đi hai tiếng đng h xem thế nào đã ch

– Được, thôi đi!

Hai người bước ra, và tôi cũng lách ra theo, m hôi toát lnh c người. Tôi bò lên phía trước. Ti như mc. Tôi kh lên tiếng gi: Jim, ngay phía bên cánh tay tôi, tiếng Jim đáp li, nghe như mt tiếng than th. Tôi nói:

– Nhanh lên Jim. Không có thì gi v vn, than th na đâu. Trong kia có mt bn cướp. Nếu mình tìm ly cái thuyn ca chúng và th cho nó buông trôi đi đ chúng nó không thoát khi cái tàu đm này, thì s có mt thng trong bn chúng chết không ca được. Còn nếu ta tìm được cái thuyn ca bn chúng thì ta có th làm sao cho c bn chúng hết ca vì viên qun trưởng s đến tóm c chúng. Nào mau lên, tôi đi phía bên ca bung lái, còn anh chy sang phía bên kia. Anh hay ra bè ri…

Ôi, tri ơi, bè? Còn bè đâu na? Nó đã đt dây buc trôi đi mt ri – thôi, thế là chết kt đây thôi!

 

 

CHƯƠNG 13

 

Tôi nghn th, gn như sp qu xung. B kt trên mt cái tàu đm vi mt bn cướp thế này! Nhưng thôi, ch có thì gi mà ngi than khóc na. Chúng tôi phi tìm cách g ly cái gì đy mà thoát mi được. Chúng tôi va đi va rung lên thành tàu, mà sao nói li chm chp thế na ch, hình như đi được ti đng sau lái phi mt đến mt tun l.

Chng thy bóng dáng chiếc thuyn nào c. Jim thì nói rng không chc hn có th bước đi được na không, hn s quá đến ni không còn sc mà bước na – hn bo thế. Nhưng tôi gic c đi, nếu b kt trên cái tàu đm này thì chc chết. Chúng tôi li dò dm đi. Ln được ti đng sau lái, nhô ra phía ca kính bám cht vào ô ca, nhưng ô ca đã gn chìm xung mt nước. Lúc ra đến ca ln đ đi sang bung hành khách thì thy có mt chiếc xung con đó.

Đúng là xung ri, tôi nhìn thy rõ ràng.

Tri ơi! Không còn mng nào đáng mng hơn na. Tôi va đnh trèo lên thì cánh ca cht m. Mt người thò đu ra ch cách ch tôi đ na thước. Tôi tưởng thế là chết, nhưng ri người kia li tht đu vào nói:

– Nhc cái đèn lên mt tí thì mi nhìn thy được, Bill ơi!

Hn ta vt mt cái bc gì vào khoang tàu, ri bước vào theo bc xung. Đó là Packard. Ri đến Bill vào theo na. Packard nói nh:

– Xong c ri, đy đi

– Tôi không đánh đu được lên cánh ca, vì sc yếu quá.

Bill nói:

– Gi ly nhé, mày đã soát k li nó chưa?

– Chưa, mày có soát li không?

– Không, nhưng mà nó chưa ly phn ca nó đâu.

– Thôi, thế được ri, đi đi, không cn phi ly đ đc và b tin li.

– Nhưng này, liu có th nghi là mình b lên làm gì không?

– Có l không. Nhưng dù sao mình cũng ăn chc ri. Đi thôi.

Ri h đi ra.

Cánh ca đóng đánh sm mt cái, vì nó bên phía đc đóng vào. Ch trong mt na tích tc, tôi đã nhy vào chiếc xung con. Jim lp cp nhy theo sau, tôi rút con dao nhíp ra ct đt dây thng. Thế là chun.

Chúng tôi không h đng đến mt cái mái chèo, không nói mà cũng không thì thm, ngay c th mnh cũng không dám na. Cho xung lướt nh đi, im lng như chết, đi qua cái gung tàu, ri đi qua đng lái, ri mt vài giây đng h sau, chúng tôi đã cách xa cái tàu đm đến gn trăm thước. Bóng ti đã hoàn toàn che lp hết không còn nhìn thy gì chiếc tàu na. Và chúng tôi biết rng mình đã thoát.

Khi đã xa khong ba bn trăm thước ri, quay li nhìn, thy cái đèn loé lên mt chút ánh sáng ch khung ca bung máy chng mt giây đng h. Chúng tôi biết là nhng gã kia không ri được khi tàu và cũng đang lúng túng, chng hơn gì cái tên Jim Turner đang b trói.

Ri Jim cm ly mái chèo, chúng tôi cho thuyn vượt nhanh lên đ tìm cái bè ca chúng tôi.

Đến lúc này, tôi mi bt đu nghĩ đến my gã kia, vì tht ra khi nãy chng còn bng d nào mà lo cho h c. Tôi bt đu nghĩ rng, ngay c đi vi nhng k giết người đi na thì trường hp b chết kt như thế này tht là kinh khung. Tôi t bo không th nói đến chuyn mình tr thành k sát nhân, thế thì sao tôi li có th thích đ cho h như thế được. Tôi bo Jim:

– H thy ch nào có ánh đèn thì chúng mình s cp vào khong mt trăm thước trên ch đó, tìm mt ch đ anh có th đem chiếc xung con này np kín được, còn tôi s đi tìm người nào cùng đến ch tàu đm lúc nãy đ mà cu cho bn cướp y.

Nhưng ý kiến đó không thc hin được, vì va nói xong thì cơn bão li kéo đến, và ln này còn ghê gm hơn. Mưa đ xung mà không có chp c. Tôi nghĩ lúc này ai ny đu ng hết. Chúng tôi c lao xung đi theo dòng sông, tìm ánh đèn, tìm cái bè ca chúng tôi. Mt lúc sau rt lâu, mưa tnh nhưng tri vn còn nng mây, li có tiếng sm ù ù ri mt tia chp loè lên, chúng tôi thy trước mt có vt gì màu đen đen trôi lnh bnh, vào chúng tôi li vượt lên đui.

Đó là cái bè. Chúng tôi vô cùng mng r, li trèo lên. Phía b bên phi chênh chếch v dưới mt tí chúng tôi cht thy ánh đèn. Tôi đnh s ti đó. Trong chiếc xung còn đy nhng đ đc mà bn cướp kia ly được đã cht vào. Chúng tôi khuân vt lên bè được mt đng. Tôi bo Jim c cho xuôi xung phía dưới na đi. Tôi tr cho hn trông thy cái ánh sáng mà hn tưởng như mình đã đi xa gn hai dm, ánh đèn lúc nãy vn lp lánh cho đến lúc chúng tôi ti gn. Tôi cm mái chèo lên, đy xung đến ch có ánh sáng. Tôi càng đến gn thì li thy ba bn ánh sáng na loé lên phía lưng đi. Ra đây là mt cái làng. Tôi tiến đến ch có ánh sáng gn b nht, mái chèo vn gác đ cho xung nh trôi. Đến tn nơi nhìn k hóa ra mt chiếc đèn lng đang treo trên ct ca mt chiếc tàu phá. Tôi bước lên tìm người gác, thy mt anh chàng nào đang ng đó, đu chui v phía trước và rúc hai đu gi mà ng. Tôi kh đp vào vai hn hai cái ri lên tiếng làm ra điu khóc mếu.

Anh ta git mình choàng dy, nhìn ra ch thy có tôi, mi ngáp mt cái, vươn vai ri nói:

– H, cái gì thế? Đng có khóc, chú em. Làm sao, làm sao?

Tôi đáp:

– B tôi, m tôi, và ch tôi, và…

Ri tôi dng li. Anh ta hi:

, thôi đng lo. C yên trí. Ai mà không có khó khăn, nhưng ri cũng xong c. Sao, h làm sao?

– Hơ – h… nhưng có phi ông là người gác tàu không?

– Phi – Anh ta tr li vi mt ging khoái trá. Ta là thuyn trưởng, là ch tàu, là ph vic, là lái tàu, là người gác, là ch huy trên boong, có khi ta là hàng hoá, là hành khách đi tàu na. Ta đây không giàu có bng lão Jim Hornback đâu, và ta đây cũng không th ăn tt vi thng Tom, Dick, Harry như lão Jim được, nhưng ta đã bo lãnh nhiu ln là ta s không đi ch cho lão, bi vì hãy nghe đâu này, đi ta là đi thu th, mà nếu như ta sng xa thành ph hai dm thì ta cũng bum lm, vì cái chn này chng có chuyn gì thú v; ta đây không phi vì tin bc ca lão ta đâu, ta bo không cn…

Tôi chen vào nói:

– H đang sp chết đến nơi ri và…

– Ai?

– Còn ai na, b, m ch và cô Hooker, nếu ông có th ly cái tàu này đi đến ch đó…

– Ch nào, h đang đâu?

trên tàu đm

– Tàu nào đm?

– Tàu nào na, ch có mt cái thôi ch

– H! Có phi chú em nói cái tàu Walter Scott đy không?

– Phi

– Tri ôi, chết cha, h ra đây làm gì thế?

– Không phi là h mun ra đy

– Ta biết! Chết tht ri, nếu h không thoát ra mau thì nguy lm. Mà sao h li có th không may như vy được?

– Có gì đâu, chc có Hooker đnh ngược phía y lên tnh ch

– Phi, ri sao na?

– Cô y đnh đi đường đó đ đến Booth Landing, ri thế nào đến lúc tri ti cô y li đi vi mt người hu da đen đnh đi mt chiếc đò ch nga lên mt nhà người bn ri đó đến sut đêm, cái cô bn gì y tôi ch nh rõ tên, y thế ri đang đi thế nào li tut mt mái chèo, còn đò mi quay ngang ri trôi xung, đng lái lao đi trước, xa đến gn hai dm, ri đâm ngay vào chiếc tàu đm, c người chèo đò, c người hu da đen na, đu mt tích. Còn cô Hooker thì bám được vào chiếc tàu đm. Sau mt lúc xm ti đ mt gi đng h, chúng tôi chèo thuyn dc xuôi tìm kiếm nhưng tri ti quá không nhìn thy chiếc tàu đm thành ra cũng đm phi nó nt, chúng tôi cũng b lt thuyn. Tt c chúng tôi đu lên được, ch tr có Bill Whipple. Ôi tri ơi, Bill là người thông minh lm. Tôi nghĩ ti sao tôi li không chết thay cho Bill cơ ch!

– Chú Goerge ơi, tht ta chưa nghe thy điu đau đn như thế bao gi! Thế ri các người làm sao na?

– Chúng tôi gào to lên gi, nhưng ch đó sông rng quá, chng ai nghe thy. Ri b tôi mi bo có ai lên b mà kêu cu đi ch. Ch có mình tôi biết bơi, tôi bèn đi ngay, cô Hooker bo tôi là nếu không đi gi được người cu cho nhanh thì phi v đây ngay và gi bác cô y đi đ ông y s tính cách gii quyết. Tôi đi đến gn mt dm tìm mãi, mong làm sao tìm được người đến cu giúp, nhưng ai h cũng bo: Tri ơi, đêm ti, sông nước như thế này, cu làm sao được, phi tìm ly cái tàu phà cơ. Đy, bây gi xin ông đi cho và…

– Chà, ta cũng mun đy, nhưng m kiếp, ta không biết có nên làm không. Mà ai là người đng ra tr tin cho ta đây? Có phi b chú không?

– Sao? Cái đó c nhiên ch. Cô Hooker cô y bo tôi thế mà, đc bit là bác cô y là ông Hornback…

– Chết cha, lão ta là bác cô y ư? Đây này, ta bo nhé, chú đi quanh cái ch có đèn kia kìa, ri ngot sang phía Tây, đi chng mt phn tư dm thì đến mt cái quán, bo h ch cho chú đi ngay và lão Jim Hornback ri lão ta s ký giy tr tin cho. Mà chú đng có la cà, vì lão ta đang cn biết tin tc thế nào. Bo vi lão rng ta s đm bo cho cô cháu lão an toàn trước khi lão đi lên tnh. Thôi, ba chân bn cng chy đi mau lên. Còn ta s ra gn đây tìm bác th máy.

Tôi đi quành ra ch có đèn, nhưng ch cho hn ra va đi ra phía góc thì tôi quay ln li và nhy xung chiếc xung con ca tôi chun thng. Tôi cho xung đi dc theo b có ch nước đng vào khong sáu trăm thước, ri tôi np vào đám thuyn g đu đy xem, vì tôi chưa thy chiếc tàu phá bến đi ra thì chưa yên tâm. Nhưng nói cho cùng thì tôi cũng cm thy khoan khoái vì đã vt v vi đám cướp kia mà trong khi đó nhiu người khác ch ai làm như thế. Tôi mong rng bà goá biết v chuyn này. Tôi chc m s ly làm t hào v tôi đã cu giúp nhng tay bt tr y vì nhng người bt tr, nhng k vô tích s y li là nhng k mà bà goá và nhng người đng đn hay quan tâm đến.

Ri mt lúc lâu thy chiếc tàu đm thì nãy đi ti, đen lù lù, t t trôi xung. Lúc trông thy nó mt cm giác lành lnh làm tôi git mình. Trông nó tht đ s, và trong giây phút tôi nghĩ rng nếu có người nào trong đó thì rt khó mà sng được. Tôi đy xung ra gn và hú lên mt tiếng kh gi, nhưng không có tiếng tr li, tt c đu im lng như chết. Tôi cm thy hơi bun v đám cướp, nhưng cũng không bun lm, vì tôi nghĩ nếu như thiên h người ta có th mc nhiên được thì tôi cũng có th được.

Ri thy cái tàu phá đi ti. Tôi lin chèo xung ra gia sông đến mt ch có dòng nước ngm, ri khi tôi đã chc chn là ra ngoài tm mt nhìn ca người khác, tôi gác mái chèo lên, quay li nhìn chiếc tàu phá đi theo th mt làn khói che kín c chiếc tàu hng đi trước, có cái xác ca cô Hooker mà cái anh thuyn trưởng khi nãy yên trí rng trong đó có cái xác ca cô ta và nghĩ rng s đem được v cho lão Hornback. Ri lát sau na thì cái tàu phà đ mc cho chiếc tàu trước c đi, còn nó thì r vào bến. Còn tôi li tr v công vic ca tôi và đy xung xuôi xung dòng sông.

Ch lâu lm tôi mi thây ánh đèn ca Jim, khi ánh đèn y loá lên nhìn như cách xa hàng ngàn dm.

Lúc này, phía chân tri đã hng lên mt màu xanh xám, thế là chúng tôi li mò vào hòn đo, giu kín cái bè đánh đm chiếc xung con, ri quay li ng như chết.

 

 

CHƯƠNG 14

 

Đến lúc chúng tôi thc đy mi gi cái bc đ ca bn cướp đã ly trên chiếc tàu hng ra xem, thy nào là giy, chăn màn, qun áo, vi đ mi th khác, mt bô sách, mt cái ng nhòm và ba hp xì gà. Tht c đi chúng tôi chưa bao gi li giàu có như thế. Xì gà thuc vào loi ngon hng nht. C bui chiu chúng tôi nm trong rng nói chuyn. Tôi thì đc sách, rt thú v. Tôi k li cho Jim nghe tt c nhng chuyn din ra trên chiếc tàu hng và ch phà tàu, ri tôi bo rng đó là nhng chuyn phiêu lưu. Nhưng Jim bo hn không thích nhng cái phiêu lưu như thế na. Hn nói rng lúc đó tôi tò mò vào trong khoang tàu, hn cũng bò lui li đ lên bè thì thy bè đã trôi đi ri, hn gn như chết điếng và nghĩ rng như thế là hết đi, dù sao cũng không thoát khi nơi này, và nếu như không có ai đến cu thì s chết đui mt. Mà nếu có ai cu thì cũng s bt hn đêm v lĩnh thưởng, ri cô Watson s đem hn bán xung min Nam. Chc chn như vy. Hn đúng đy. Thường hn nói vn có lý. Hn có mt b óc không bình thường đi vi trình đ ca mt người da đen.

Tôi đc cho Jim nghe khá nhiu v chuyn nhng vua chúa, nhng qun công, bá tước vân vân… nào là h ăn mc xa hoa lng ly bao nhiêu th kiu cách trên người, gi nhau bng nhng th tiếng như: tâu hoàng thượng, thưa b trên, tâu b h v… v… ch không gi nhau là ông. Jim ngi nghe, mt tròn xoe, rt chăm chú. Hn nói:

– Tôi không biết sao h li có nhiu đến như thế. Trước kia, tôi ch nghe nói đến mi mt ông vua thôi, mà thnh thong lm mi nói đến, tc là cái ông vua Sollermun y, ch đâu có biết là cu phi đếm nhng ông vua y như đếm bò đếm nga y nh. Thế mi ông vua như vy được bao nhiêu tin.?

– Được à? Các ông đó mun đến mt ngàn đô la mt tháng cũng có; mà mun bao nhiêu cũng được by nhiêu. Cái gì cũng là ca các ông y c.

– Ô, hay nh? Thế các ông y làm gì, cu Huck ?

– Các ông y chng làm gì c. Sao anh ngc thế? Các ông y ch ngi đó thôi.

-By! Tht thế ư?

– C nhiên là như thế ri. Các ông y ch ngi đó. Có l tr nhng thí d như có chiến tranh thì các ông y ra trn. Nhưng lúc khác thì ngi ườn, hoc đi săn bn, và… sut… Jim có nghe thy tiếng gì không?

Chúng tôi nh chân bước ra nhìn, nhưng không có gì c, ch có tiếng lch bch ca mt con tàu đi v xuôi, chy qua đó. Hai đa li quay v ch.

Tôi nói tiếp:

còn nhng lúc khác, như khi nào các ông y bun thì ngó đến cái ngh vin, nếu có ai không làm theo thì các ông y đp vào đu, nhưng phn nhiu là các ông vua y ch quanh qun trong n cung.

– Trong cái gì?

– N cung

– N cung là cái gì?

– Là cái ch các ông y đ nhng bà v trong đó. Anh không hiu thế nào là n cung à? Vua Sollermun trước kia cũng có mt cái n cung như thế, và có đến mt triu người v.

– à, phi ri, phi ri. Tôi quên đi mt. N cung là mt cái nhà cha người, tôi chc thế. Đi khái nó ging như lúc nhn nháo trong cái tri tr y ch gì. Tôi chc là khi nhng bà v y cái ln vi nhau thì phi biết! Tha h mà nhn nháo. Ri li còn nghe h nói rng vua Sollermun là người khôn ngoan nht trên đi. Tôi ch tin như vy. Ti sao? Nếu là người khôn ngoan thì ti sao li sng mãi trong cái cnh lung tung y như thế. Không, đúng là ông y không khôn ngoan đâu. Mt người khôn ngoan thì phi dng lên cái nhà máy làm thc ăn, và khi nào mun ngh thì đóng ca nhà máy y li ch.

– Nhưng dù sao ông y xưa kia vn là người khôn ngoan nht, vì chính bà goá cũng bo tôi thế mà.

– Bà goá y nói thế nào tôi không biết, ch vua Sollermun nht đnh không phi là người khôn ngoan. Ông y có nhng cách phân x người ta mà tôi chưa tng thy bao gi. Cu có biết câu chuyn đa bé con mà ông y đnh cho cht ra làm hai không?

– Có, bà góa cũng có nói cho tôi nghe chuyn này

– Đy! Thế! Chng phi là cái chuyn cay đng nht trên đi y ư? Cu th nghĩ xem. Chuyn đó rc ri như thế, bên này là mt người đàn bà, cu nghe không, thí d cu là mt người đàn bà khác; tôi là Sollermun, và cái t đô la này là đa tr con. C hai bên đu đòi ly. Vy tôi làm thế nào. Tôi có nên đi hi láng ging rng t đô la này là ca ai không, ri s giao nó cho người nào có nguyên vn c t giy bc; tt c nhng ai có óc thc tế đu làm như vy, có phi không? y thế mà tôi li đi xé t đô la ra làm đôi và đưa mt na cho cu, còn mt na cho người đàn bà kia. y đy, ông Sollermun ông y làm cái cách như vy đi vi mt đa bé con y đy. Bây gi tôi th hi cu: mt na t bc y thì còn dùng làm gì được? Chng mua gì được. Thế thì mt na đa bé còn làm gì đựơc. Tôi thì c cho là có đến mt triu ông vua làm như thế cũng vn chng đáng mt xu.

– Thôi đi, Jim, anh nói sai bét ri, láo lếu, anh nói sai đến hàng ngàn dm.

– Ai, tôi y à? Xin cu. Đng có nói đến chuyn đo lường ca cu vi tôi đi. Tôi biết rng khi tôi trông thy rõ cái gì là tôi hiu ý ngay. Và ý nghĩa cái này không th ln sang kia được. Cái chuyn cãi nhau như thế không phi là đ giành ly được mt na đa bé, mà là tt c đa bé, mà cái người nào tưởng rng có th gii quyết vic cãi c vi nhau bng cách chia mi bên mt na đa bé, như vy là cái người đi mưa mà li không biết tránh đâu cho khi mưa. Thôi, cu đng nói chuyn vi tôi v Sollermun na, cu Huck , tôi biết rõ c đng sau gáy ca ông y na.

– Nhưng tôi bo là anh nói không đúng ch cơ mà!

– Mc k cái s đo lường y ca cu. Cái gì tôi biết là tôi biết. Cu phi hiu rng cái thùng đ đong s tht nó còn đo được sâu hơn na. Sai hay đúng thì nó ngay cái cách phân x ca ông Sollermun y ch đâu. Cu th ly ví d mt người có mt hay hai đa con xem, có phi người đó dám hy sinh tr con không? Không, ch có như thế. Người đó s biết giá tr ca tr con như thế nào. Nhưng nếu cu ly mt người mà hn có đ năm triu đa tr trong nhà thì lúc đó li khác. Hn s sn sàng cht đôi đa tr như cht mt con mèo. Bi vì hn có nhiu mà. Mt hay hai đa tr, nhiu hơn hay ít hơn, cái đó có nghĩa lý gì đi vi Sollermun đâu?

– Tôi chưa bao gi thy có mt anh da đen nào như vy. Nếu như hn có mt ý nim gì trong đu thì không thếo bt hn b đi được. Hn là người da đen đã ph báng Sollermun nhiu nht mà bây gi tôi mi biết là mt. Thế là tôi phi nói chuyn các vua chúa khác, b chuyn Sollermun sang mt bên. Tôi nó v vua Louis th mười sáu Pháp đã b cht đu t lâu ri, và nói đến cu con nh ca ông y, là thái t, đáng l li tr lên làm vua, nhưng b người ta bt b ngc, và nghe có người nói là cu ta b chết trong đó.

– Kh, ti nghip cho cu bé!

– Nhưng li có người nói là cu ta thoát chết và đã đi sang M.

– Thế thì hay! Nhưng chc là cu y cũng không có ch kiếm ăn nh. Cu ta đnh làm gì?

– Biết đâu đy. Trong đám nhng ông vua y có người thì đi làm cnh sát, có người thì đi dy hc tiếng Pháp.

, thế người Pháp h không nói như chúng ta à, cu Huck?

– Không, Jim , anh mà nghe người ta nói thì anh ch hiu câu nào đâu, mt ch cũng không hiu.

thế thì tôi ngc tht. Vy làm thế nào?

– Tôi cũng ch biết. Nhưng nó thế đy. Tôi có thy mt vài tiếng ca h trong cun sách. Thí d như có mt người đến hi anh: “Parlez – vous francais ?” thì anh nghĩ thế nào?

– Tôi chng nghĩ thế nào c. Tôi s đp cho hn mt cái vào đu, nghĩa là nếu hn ta không phi người da trng. Nếu là người da đen thì tôi không cho phép ai gi tôi thế.

– Im đi, đó không phi là gi anh đâu. Đó ch là hi anh có biết nói tiếng Pháp không?

, thế sao hn không nói thng ra như vy có được không?

– Chính hn nói như vy đy ch. Đó là cách nói ca người Pháp đy.

, thế thì tht là quái g, kỳ cc. Mà thôi, tôi không thích nghe chuyn y na. Chng có nghĩa lý gì c.

– Đây này nhé, Jim, tôi hi con mèo nó có nói như chúng ta không nào?

– Không, mèo nào nói thế

– à, thế còn con bò?

– Bò cũng không

– Thế con mèo có nói như con bò không? Hay con bò có nói như con mèo không?

– Không

– Vy thì con n nói khác con kia là t nhiên và đúng, có phi không?

– C nhiên ri

– Và con mèo, con bò nói khác chúng ta có phi cũng là t nhiên và đúng không?

, nht đnh là như thế ri

– à, thế thì ti sao người Pháp nói khác chúng ta ti là không đúng và không t nhiên. Anh th tr li tôi xem.

– Thế con mèo có phi là người khác không, cu Huck?

– Không

– à, thế thì con mèo không th nói như người được. Thế con bò có phi là người không – con bò có phi là con mèo không?

– Không, chng con nào là con mèo c.

– à, thế thì quái l tht, ti sao hn li không có th nói được như người. Cu th tr li tôi xem nào?

Tôi thy ngi nói chuyn như vy ch là phí li vô ích. Tôi không th nào hc ni cái cách lý s ca người da đen được. Thế là tôi thôi.

 

 

CHƯƠNG 15

 

Chúng tôi tính ch ba đêm na thì s ti Cairo, tc là nơi cùng tt vùng Illinois, ch mà sông Ohio chy vào, và chính nơi đó là nơi chúng tôi đnh đến. Chúng tôi s đem bán cái bè đi và lên mt chiếc tàu thu ri c thế ngược sông Ohio qua nhng bang t do, như vy không còn gì đáng lo ngi na.

Đến đêm th hai, sương mù bng ph dy đc nên chúng tôi phi tìm đến mt cái khe đ buc bè li. Vì không nên c liu mng đi trong sương mù. Nhưng lúc tôi đang chèo xung lên phía trên, đem theo mt cái cn móc thì cn tìm được ch nào đ móc mà ch có nhng đám sy nh. Tôi qut cái dây câu đ nó cun vào mt cây sy b nước, nhưng chính ch này li có mt dòng nước chy xiết đến ni nh bt c r cây lên và ri c thế nó trôi mãi. Sương màu càng xung nng, làm tôi đâm lo s đến na phút đng h không ca quy gì được. Không có bè đây thì li càng không nhìn được xa quá hai chc thước. Tôi nhy v phía lái xung nm ly cái mái chèo và đy lùi ra mt nhát. Nhưng xung vn không nhúc nhích đi. Thì ra tôi vi quá chưa ci dây. Tôi đng dy đnh tháo dây ra, nhưng không bình tĩnh, hai bàn tay run lên không làm gì được.

Va ci dây ra xong, tôi chèo ngay đi tìm bè, chiếc bè m cúng ch nng nhng đ đc ca chúng tôi ngay ch đu khe kia. Tìm được ngay vì chch đó có dm sáu chc thước. Chính cái lúc tôi va đến gn đó thì li đâm ngay vào mt màn sương mù dy đc hơn na, không sao biết li ra; khác nào như mt người đã chết hn ri.

Tôi nghĩ có l không chèo xung đi na, trước hết hãy cho vào gn bãi hay lên ch nào đã. Tôi phi ngi im đ cho xung trôi, và cái lúc đó mà phi ngi im bó tay là điu rt kh tâm. Tôi đng hng lên mt tiếng và nghe ngóng. Xa xa phía dưới tôi nghe thy mt tiếng nh vng li, mi hoàn hn. Tôi ln đến gn nghe cho rõ hơn. Đến gn hơn na, nó li phía bên trái. Ri không nghe thy gì na, tôi cũng không tìm na vì c phi quay xung đi bn phía, trái li tôi c hướng phía trước mt đi lên mãi.

Lúc y tôi mun rng có người nào đó giá c gõ vào cái xoong và gõ đu thì mi d biết ch nào mà tìm. Nhưng li không có ai gõ, và chính cái yên lng gia mt vài tiếng đng hng như vy càng làm cho tôi lúng túng. Tôi đi lên na thì bng tôi thy tiếng hú phía sau lưng. Thôi, tôi b bao vây tht ri. Đó đúng là tiếng hú ca người nào khác. Nht đnh là tôi b bao vây ri.

Tôi vt mái chèo xung. Li nghe thy tiếng hú vn sau lưng, nhưng t mt nơi khác. Nó mò đến, nó đi ch, t nó tr li, chc chc li im lng ri li vang lên trước mt; tôi biết rng dòng nước đã quay đu xung ca tôi xung phía dưới ri, nếu như đó là Jim ch không phi người ch bè nào khác hú lên thì tôi yên trí. Trong đám sương mù thì chng còn cái nào nhìn bng mt hay nghe bng tai mà li còn t nhiên được na.

Tiếng hú vn tiếp tc, khong mt phút sau, tôi đâm sm ngay vào mt cái bãi có my cây to lù lù như ma đó, ri dòng nước li đy tôi sang bên trái li đâm vào b na, gia mt đám ci mc trôi lnh đnh gp phi chiếc xung nó dn li kêu răng rc. Và dòng nước thì vn lng l lách qua đám ci.

Lát sau, sương xung li càng dy đc. Càng im lng. Tôi ngi im hn, nghe tiếng trng ngc đp thình thình. Tôi nghĩ nếu như tim tôi đp đến tc đ mt trăm thì không th được na.

Tôi đành chu. Và tôi biết là ti sao li đâm ra thế này. Đám bão soi này là mt hòn đo, và Jim thì đã b trôi dt sang phía bên kia. Chng có con lch nào có th đi sang trong khong mười phút được. Trên đo này cũng có cây g to như mi hòn đo khác; có l cũng đến năm sáu dm chiu dài và na dm chiu ngang.

Tôi vn ngi im, vnh tai nghe đến mười lăm phút. C nhiên xung vn trôi, đến năm sáu dm mt gi. Nhưng trong bng thì không dám mong như thế. Có th cm thy mình như nm chết ngt trên mt nước. Nếu như không có mt cây ci nào đi qua thì không th được rng mình đang trôi nhanh chm như thế nào. Nhưng cũng ch nín hơi, suy nghĩ và nhìn cây ci đi qua thôi. Nếu như ai chưa tng biết trong đêm khuya, mt mình đám sương mù nó bun chán và cô đơn như thế nào, thì hãy c th mt ln mà xem s thy.

Ri vào khong mt na gi sau, thnh thong tôi li lên tiếng rú gi. Sau đó thy có tiếng t xa đáp li, c theo dõi nhưng không được, và tôi đoán là mình đã lc vào mt nơi chng cht nhiu khe lch. Tôi nhìn hai bên b ch thy ti mò. Có lúc nhìn rõ thy tng con ngòi, có lúc ch đoán phng vì nghe tiếng nước v vào b bãi. Tôi cũng chng bun hú lên gi trong đám nhng còn đt lô nhô này na, mà ch ln đi mt lát na thôi, vì tht còn kh hơn là tìm ma trơi. Chưa bao gi tôi li thy tiếng vang nó c quanh qun và nó đi ch mt cách nhanh chóng như vy.

Đến bn năm ln, tôi phi g xung ra cho khi mc vào bãi đ tránh cho khi đâm vào nhng mô đá ngoài sông. Tôi đoán chc chiếc bè cũng đâm vào bãi nhiu ln; nếu không thì nó đã đi được và có th nghe thy được nó cho. Bè vn trôi nhanh hơn xung.

Ri, hình như tôi li đâm ra sông na đây này nhưng vn chưa thy tiếng hú đâu. Tôi đoán Jim đã đâm vào đng g nào đó, và có l thế đi đt. Tôi mt quá, nm xung xung và t bo thôi mc k không thèm bn tâm đến nó na. Tôi nghĩ bng có l nên chp mt đi mt tí.

Nhưng hoá ra không phi là chp mt, vì lúc tôi thc dy thì đã có ánh sao lp lánh trên tri, sương mù đã tan; tôi làm mt gic dài đng lái. Lúc đu tôi không biết mình đang đâu. Tôi tưởng mình vn đang mê, nhưng khi nghĩ li dn dn thy mình như nhng chuyn va qua đã xy ra t tun l trước.

Ch này sông rng mt cách khng khiếp, hai bên b toàn nhng cây cao ngôi sao. Tôi nhìn xung phía dưới sông có mt vt gì đen đen trên mt nước. Tôi vượt đến nơi nhìn hoá ra ch là hai cây g mc buc vào vi nhau. Ri li thy mt vt khác, đui đến nhìn cũng không phi. Ri mt ln khác na, và ln này đúng là cái bè ca chúng tôi.

Đến tn nơi thì thy Jim đang ngi gc, đu kp vào gia hai đu gi mà ng, còn tay phi thì gác lên mái chèo đng lái. Mái chèo trên đã v, trên mt b đy nhng lá cây, cành cây, ci rác. Chiếc bè đã gp mt phen điêu đng.

Tôi buc xung vào bè ri đến nm ngay bên cnh Jim, bt đu ngáp, dui thng chân ra đp vào Jim mt cái, và nói:

– Này Jim, tôi ng phi không? Sao anh không đánh thc tôi dy!

– Tri ơi, cu Huck đy ư? Chưa phi cu đã chết à, chưa chết đui à, cu li quay v đây à? May qúa cu ơi, may quá. Tht không ng. Đ yên tôi nhìn cu xem đã nào, đ tôi s cu xem đã nào. Đúng ri, cu chưa chết, cu vn còn sng và quay v đây, đúng cu Huck ri, cu Huck đây ri. Tri ơi, may quá!

– Anh làm sao thế anh Jim. Anh đã ung rượu đy à?

– Ung rượu? Tôi mà ung rượu? Tôi có ung rượu bao gi?

thế thì sao anh nói l thế?

– Tôi nó thế nào mà l?

– Còn thế nào na. Ti sao anh nói ra toàn nhng chuên tôi hin v vi nhng cái gì gì y. Làm như tôi chết không bng!

– Cu Huck, Huck Finn, cu hãy nhìn thng vào mt tôi đây. Nhìn thng vào mt cơ. Có phi cu đã đi mt không?

– Đi mt? Quái nh tôi chng hiu anh nói thế là nghĩa thế nào? Tôi có đi đâu đâu. Mà đi đâu mi được ch?

– Không, cu nghe đây này. Nht đnh là có chuyn gì không hay ri. Có phi tôi là tôi không? Hay tôi là ai? Tôi đây hay đâu? Tôi mun biết như thế.

, tôi nghĩ rng anh đang đây, nguyên vn c người, nhưng tôi cho rng anh b lon óc hay làm sao đó, Jim

– Tôi đang đây, phi không? Được, thế cu tr li cho tôi cái này nhé: có phi lúc trước cu nhy vào xung đ đem buc bè vào đu khe không?

– Không, đâu có. Đu bè nào? Tôi chng thy cái khe nào c.

– Cu không thy cái khe nào c ư? Đây này, có phi cái dây bè đt trôi xung dòng sông, ri đ cu li mt mình vi chiếc xung trong sương mù không?

– Sương mù nào?

– Còn sương mù nào na. Sương mù ph sut c đêm đy thôi. Thế cu chng hú gi và tôi hú tr li là gì đy. Ri đến lúc mình lc lung tung c trong cái hòn đo này mà chng ai biết ai đâu đy ư? Ri tôi b đâm vào mt cái bão rm, loay hoay mãi suýt chết đui! Đy, có phi thế không? Hay là không phi? Cu tr li tôi đi

– Ôi, thế thì tôi chu Jim . Tôi chng thy gì c. Sương mù, ri đo, ri lung tung các th, tôi chng thy gì hết. Tôi vn ngi đây nói chuyn vi anh sut c đêm cho đến lúc anh đi ng cách đây mười phút, và tôi nghĩ là tôi cũng ng. Chc anh ung rượu cho nên ng mê thế nào y.

– Vô lý, làm thế nào mà tôi li ng mê thy tt c nhng chuyn y trong mười phút được?

– Thôi đng nói na. Đúng là anh ng mê ri, vì chng có chuyn gì xy ra c.

– Nhưng rõ ràng tôi thy tt c nhng cái đó cơ mà, cu Huck

– Rõ ràng hay không rõ ràng tôi không biết, nhưng chng có gì c. Tôi biết là đúng như vy, vì sut t lúc đó tôi vn đây.

Jim lng im đến năm phút không nói gì, ch ngi đó nghĩ ngi, Ri hn nói:

– Được, hãy c cho rng tôi ng mê đi đã, cu Huck , nhưng tht tôi th rng chưa bao gi tôi ng mê li ghê gm như vy. Và chưa có ln nào ng mê xong mà người li thy mt như ln này.

, không h gì, mt gic mơ bao gi cũng làm cho người ta mt mi. Nhưng cái gic mơ này nghe nói cũng thú v đy; anh k li cho tôi nghe đi, Jim.

Thế là Jim bt đu k li sut t lúc đó, đúng như chuyn đã xy ra, và Jim cũng thêm tht vào đó khá nhiu na. Ri Jim bo phi đoán nó ra như thế này, vì đó là thánh báo ng. Hn nói rng cái đu khe th nht là mt người đnh giúp chúng tôi, nhưng dòng nước li là mt người th hai mun ct đt chúng tôi phi xa người kia. Nhng tiếng hú thnh thong vng đến tai là nhng li báo ng đi vi chúng tôi, và nếu như chúng tôi không c gng tìm cách hiu cho ra thì chúng tôi có th tránh được. Mt lô nhng khe lch khác là nhng khó khăn t rng chúng tôi sp sa cái c vi nhng người gây s và tt c nhng người xu khác. Nhưng nếu chúng tôi chú ý cn thn đến công vic ca mình, đng có k li vi ai đng có làm cho nó rc ri thêm, thì chúng tôi có th tránh được tai v, thoát khi đám sương mù, ra ngoài sông quang đãng, và đó là nhng x t do; ri t đy s không gp tai ha gì na. Cái lúc tôi tr v bè thì mây đen đang kéo ti khá nhiu. nhưng đến bây gi thì tri li sáng sa ri.

Tôi nói:

– Hay lm, anh đoán như thế cũng được đy, Jim . Nhưng mình còn đ nhng cái này đâu làm gì? Tôi va nói va ch tay vào nhng đám lá cây, ci rác trên bè vi chiếc mái chèo v. Bây gi nhng cái đó li càng trông thy rõ ràng. Jim nhìn đám ci rác, ri nhìn tôi, ri li nhìn đám ci rác. Hn ta bi chuyn mơ ám nh trong đu qúa mnh đến ni hình như không dám xua đui ngay nó đi đ nhìn li nhng s vt chung quanh cho đúng. Nhưng ri sau khi hn đã nhìn k mt lượt nhng th đó, hn nhìn trng trng vào tôi, không cười, và nói:

– Đ làm gì ư? Ri tôi nói cho cu nghe đây này. Sau khi tôi đã mt qúa vi chuyn loay hoay đó ri mà gi cu mãi không thy, tôi mi đi ng, mà trong lòng tôi thì đau đn vô cùng vì đã mt cu. Tôi cũng chng cn biết là tôi và cái bè s ra sao na. Lúc tôi tnh dy thì thy cu li tr v nguyên vn, tôi a nước mt ra, có th quỳ xung mà hôn chân cu, vì tôi vui mng quá đi. Vy mà cu li có th ba đt ra đ mà nói di thng Jim này. Cái đám kia là ci, là rác, và đó là nhng cái bn thu mà người ta nhét vào đu óc bn mình đ làm cho bn mình xu h.

Ri Jim lng l đng dy bước vào trong lu, không nói thêm mt câu nào na. Thôi thế là đ qúa ri. Tôi cm thy mình tht xu xa đến ni suýt na ti li mun cúi xung hôn chân Jim đ hn quay li.

Đến mười lăm phút qua tôi mi đng dy được, đến xin li trước mt mt người da đen. Nhưng làm vic đó xong ri không bao gi tôi còn phi ăn năn hi hn na. V sau tôi không dám chơi đùa Jim nhng kiu by b như thế, và riêng v chuyn này, nếu tôi biết rng Jim nghĩ như vy thì tôi đã không dám đùa.

 

 

CHƯƠNG 16

 

Chúng tôi ng gn hết ngày, đến đêm li ra đi theo sau mt cái bè ln dài như mt đám rước. Bn góc bè có bn mái chèo to và dài, chúng tôi đoán bè phi ch đến ba bn chc người. Trên bè li có năm cái lu to gia có mt cái bếp l thiên, ri mi đu bè li có mt ct c tht cao na. Trông cái bè này tht là oai. Trên nhng bè ln như thế này, người ch bè hn là phi giá tr lm.

Chúng tôi chèo đi và vn theo dòng sông ti mt nơi mênh mông. V đêm mây kéo lên cao và tri đã bt đu nóng rc. Sông rt rng, và hai b kín đc nhng cây to; nhìn rng cây như chng thy có ch nào ánh sáng mt tri lt qua được. Chúng tôi nói chuyn vi nhau v Cairo, không biết đến bao gi mi đến và trông thy được Cairo được. Tôi bo hình như s không ti được đâu, vì tôi nghe đn đó ch có đ hơn chc căn nhà và nếu như ban đêm h không thp đèn lên thì làm sao chúng tôi biết rng mình đi qua đó được? Jim nói đến ch nào có hai con sông ln gp nhau là đúng đy. Nhưng tôi bo có l mình đi vòng đng đu mt hòn đo ri li quay li con sông cũ hay sao y. Điu đó làm cho Jim lo lng – c ti na cũng vy. Cho nên vn đ là: Bây gi làm như thế nào đây? Tôi bo h c trông thy ánh đèn là r ngay vào b, nói vi người ta là b tôi đi sau vi mt cái tàu buôn, và vì là mt người mi vào ngh nên không rõ Cairo còn bo xa na. Jim cho đó là mt ý kiến hay. Thế là chúng tôi hút thuc ngi ch.

Lúc này chng có vic gì làm mà ch chăm chú đ ý tìm th trn cho khi nh đi qua mà không nhìn thy. Jim bo chc chn là s trông thy, vì nếu trông thy thì s li phi sng trong mt x nô l và không th tìm thy t do na. Bng lát sau, hn nhy lên nói:

– Kìa kìa!

Nhưng không phi. Đó ch là ma trơi hay đom đóm thôi. Ri hn li ngi xung, chăm chú nhìn như trước. Jim bo rng khi đã đến gn x t do thì thy người hn run lên như st. Còn tôi, có th nói rng điu đó làm tôi cũng run đến phát st lên khi nghe Jim nói như vy. Vì tôi cũng đã bt đu cm thy trong đu hn là người t do nht. Và cái đo là ti ai? Ti tôi ch ai. Trong ý thc tôi không th hiu ni cái đó như thế nào và vì sao? Nó làm cho tôi băn khoăn mãi mà không sao ngi yên được, không th đng im mt ch được. Trước kia có bao gi tôi quen thucc vi ý nghĩa đó, mà bây gi tôi đang nghĩ li chính là cái đó. Bây gi, nó ám nh tôi, bam tay tôi và càng ngày càng làm cho bt rt. Tôi c t nh rng đó không phi là li ti tôi, vì không phi chính tôi làm cho Jim chy trn khi tay người ch có quyn hành đi vi hn. Nhưng không làm thế nào được, luôn luôn ý thc được rng vn tnh dy và nói: mày phi biết rng Jim nó trn đi là vì t do, và mày không th lên b mà nói vi ai đựơc như vy được. Thế đy, tôi không có cách nào tránh được ý nghĩ y. Và chính ch đó là ch nó xut hin. ý thc li bo tôi: Cô Watson có làm gì mày đâu mà mày li thn nhiên nhìn anh da đen ca cô y b trn và mày không h nois mt li nào như vy? Cái người đàn bà ti nghip y đi x vi mày thế nào mà mày li x t vi người ta như thế? Người ta dy mày hc hành, dy mày ăn , và đi đãi vi mày tt đ điu. Thế cơ mà? Tôi bng cm thy mình hèn quá, xu xa quá và ch mun chết. Tôi bn chn đi li trên bè, t x mng mình; còn Jim thì cũng st rut đi đi li li như tôi. C hai người, ch ai gi được im lng. Chc chc, hn quay ngot người li, nói: Cairo kia kìa! Tiếng nói như phát đn bn xuyên qua người tôi. Và tôi cũng nghĩ rng nếu đó là Cairo thì có l s chết mt cách khn kh.

Trong lúc tôi đang t vn mình thì Jim c luôn ming nói to. Hn nói rng sau khi ti mt x t do thì vic đu tiên hn làm là s đi gi tiết kim và s không bao gi tiêu mt đng xu nh. Đến khi nào đ tin, hn s tu người v hin đang làm thuê cho mt cái tri gn nơi cô Watson . Ri c hai v chng s làm lng đ tu ly hai đa con v, nếu như ch không chu bán chúng nó thì s nh mt người đi cướp chúng nó v.

Tôi nghe nói thế mà lnh toát người. T xưa chưa bao gi hn dám nói đến nhng chuyn y. C th nhìn cái phút mà hn cm thy trong người sp được t do nó khác trước như thế nào. Tht đúng như câu phương ngôn người ta thường nói: Cho người da đen mt tc thì hn s đòi mt thước. Tôi nghĩ, cái này là do tôi không suy tính trước. Đây là mt người da đen mà tôi đã giúp cho hn trn đi, bây gi hn nht quyết nói rng s đi cướp con hn v, con ca ai tôi cng chng biết na; mt người da đen chưa bao gi2 làm gì hi tôi c.

Tôi rt tiếc thy Jim nói như vy. Tht là hèn qua. ý thc ca tôi tr li kích thước tôi thêm sôi sc. Cho đến khi tôi tr li ý thc ca tôi rng: Được, c đ đy cho tôi, bao gi cũng chưa quá mun. Nhìn thy ánh đèn là tôi s chèo ngay xung vào b và s nói ra.

Tr li xong, tôi thy d chu, sung sướng, nh như mt chiếc lông bay bng. Bao nhiêu nhng cái bt rt đu tiêu tan c. Tôi quay ra chăm chú nhìn ánh đèn, trong bng thm vui. Lát sau, có ánh sáng loé lên. Jim hét lên;

– Yên trí ri, cu Huck ơi, nhy lên đi, nhy lên đi. Đây đúng là Cairo ca ta đây ri, tôi biết lm.

Tôi nói:

– Đ tôi ly xung đi xem, Jim . Nhưng không chc đâu, Jim biết không?

Hn chy ra sa son chiếc xung, ci b áo cũ ca hn lót xung vào tôi ngi, ri đưa mái chèo cho tôi. Tôi va đi, hn nói theo:

– Chng my chc tôi s được hét lên vì sung sướng, và tôi s nói: Tt c là nh cu Huck. Tôi là người t do, và nếu như không có Huck thì tôi không th nào t do; chính Huck đã to ra cái t do đóe cho tôi. Jim tôi s không bao gi quên cu Huck, cu là người bn tt nht mà tôi chưa có bao gi, và bây gi đây, cu là người bn duy nht ca Jim.

Tôi chèo xung đi, nóng rut mun đem chuyn này nói ra nhưng khi nghe hn nói nhng li y thì hình như rut gan tôi b bt c ra ngoài. Tôi chm chp chèo đi, và tôi không tin rng tôi vui lòng hay không vui lòng mà đi đây. Cách xa đ dăm chc thước, Jim li nói:

– Cu chính tht là cu Huck, cu là người da trng duy nht đã gi li ha vi Jim đy.

Tôi cm thy đau lòng. Nhưng tôi li t nh: phi làm vic đó, không th đng được. Ngay lúc đó có mt chiếc thuyn ch hai người đi ti, tay cm súng. H dng li, tôi cũng dng li. Mt người hi:

– Cái gì đng kia?

Tôi đáp

– Bè đy

– Cái bè đó là ca mày h?

– Đúng vy

– Có người nào trên y không?

– D ch có mt người thôi

– Có năm tên da đen va chy trn v phía trên kia, ch đu sông y. Cái người ca mày da trng hay đen?

Tôi không tr li ngay được. Tôi đnh tr li nhưng không nói ra được. Trong mt hai giâu tôi lúng túng chng ra thế nào, không ra ngoài na, không co cái gan ca mt con th. Tôi thy mình đã yêu mm quá ri. Tôi đành thôi không dám nghĩ như lúc nãy na và nói:

– Da trng

– Đ chúng to t đi xem

Tôi nói:

– Vâng, mi các ông đi xem, vì đó là b tôi đang trên y. Và có l nh các ông đy giúp cái bè lên ch có ánh đèn. Ông y m, c m tôi và cô Mary Anne cũng vy.

, qu quái, chúng tao còn đang vi đây. Nhưng có l chúng ta cũng nên giúp mt tý. Đim cm ly mái chèo đi.

Tôi cm mái chèo đy thuyn đi. H cũng đi. Chèo được vài ba nhát, tôi nói:

– B tôi s cm ơn các ông lm đy. Nh ai giúp đ đy vào b h cũng đu b đi c, mà mình tôi thì không làm ni.

, cái đóe bao gi cũng thế. Tht là t. Này, chú bé, b mày m thế nào?

… cũng chng có gì nguy lm

H dng tay. Ch còn mt quãng ngn na là đến b. Mt người nói:

– Bé con, mày nói di. B mày làm sao? Tr li cho tht không thì đng trách tao

– Vâng, tôi… thưa ông, tôi nói tht… nhưng xin các ông đng b chúng tôi. Vì là… vì đó là… các ông ơi, các ông đi trước đi, đ tôi đi sau ri vt cái đu dây cho, các ông ch li gn bè, xin ch!

– Lùi thuyn li, John, lùi li – Mt người nói. H chèo thuyn lui li. Tránh xa ra, bé con – tránh sang bên đi, mau lên. Đ con kh, không khéo gió li thi cái ca y vào chúng tao ri đy. B mày mc bnh đu mùa, chc hn là mày biết ri. Sao mày không nói ngay. Mày mun cho bnh nó lan ra hay sao?

Tôi lp bp tr li:

– Không, không , lúc trước tôi đã nói vi mi người ri, h lng đi, h b mc chúng tôi.

– Kh chưa, chc có chuyn gì đó thôi. Chúng tao thy mày mà thương hi quá, nhưng chúng tao… Thôi mc k, khômg nói na chúng tao không muôn b lây bnh đu mùa, nghe không? Đây này, tao bo đng có lên b, mày lên b thì s lây bnh lung tung c. Hãy chèo xung phía dưới kia đ hai mươi dm ri s đến mt th trn b bên trái. Lúc đó là sáng ri. đến khi nào nh người ta đoán là bnh đu mùa, nghe không. Thôi, bây gi chúng tao s giúp mày mt vic. Mày c dc theo đây xuôi thuyn xung đó nhé, mày cũng là đa bé ngoan đy. Không nên lên b ch có ánh đèn kia làm gì, đy ch là cái làn g thôi. Này, có l b mày nghèo lm phi không, chc lão ta gp nhiu chuyn ri ro đy. Đây này, tao đ cho mt đng tin hai người đô lă bng vàng trên miếng ván đây này, nó trôi đến ch mày thì vi tay sang mà ly. B mc mày thì tht t quá, nhưng ly chúa, tao s b lây bnh đu mùa, mày hiu không?

Người đó la nói:

– Khoan đã, Packer. Này, đ đng tin hai mười đô là lên miếng ván h tôi. Thôi, chào chú bé nhé, c làm như ông Packer đã bo mày thì yên trí

– Đúng đy. Thôi chào chú, chào chú. Nếu chú mày trông thy tên da đen nào chy trn thì kêu người ta bt ly nó, như vy s được tin đy.

Tôi đáp:

– Vâng, chào các ông. Nếu tôi thy tên da đen nào thì tôi s không đ cho nó chy đâu.

H đi ri, tôi mi tr v bè, cm thy mình xu xa, hèn h quá, vì tôi biết rt rõ rng mình đã làm mt vic sai lm. Tôi thy rng đi vi tôi nếu có hc làm điu gì phi thì cũng đến vô ích thôi, mt người lúc bé không tp làm điu gì phi thì ln lên cũng chng ra gì. Sau này gp nhng lúc khó khăn thì ch có ai giúp đ hoc làm cho ăn gì, li còn có th b đánh đp na. Tôi suy nghĩ mt phút, ri t nh: nếu như lúc nãy mình làm điu không phi là đưa Jim ra, thì có phi bây gi thy d th hơn không? Nhưng tôi li nói: Không. Nếu như thế thì mình s thy kh tâm ch, s thy bt rt như chính bây gi mình đang bt rt ri đây. Ri tôi li t bo: hc làm điu phi đ làm gì trong khi làm điu phi thì kh tâm và làm điu trái thì không thy phin lòng gì c. Mà li lc thì có phi hai đng cùng như nhau không? Tôi thy bí, không tr li được câu đó. Sau cùng tôi nghĩ chng ti gì mà bn tâm v chuyn y na. Tuy thế nhưng v sau nó vn c luôn luôn quanh qun trong đu óc.

Tôi bước vào trong lu. Jim không có đy. Tôi tìm quanh, không thy. Tôi gi:

– Jim!

– Tôi đây, cu Huck ơi. H đi xa chưa? Cu đng nói to.

Thì ra Jim núp dưới sông, dưới mài chèo đng sau lái, ch thò cái mũi lên trên mt nước. Tôi bo hn là h đi xa ri, hn mi trèo lên. Jim nói:

– Tôi nghe sut c câu chuyn, tôi mi lun xung sông và đnh bơi vào b nếu như h lên bè. Nhưng sau thy h đi ri tôi quay li. Nhưng cu làm thế nào mà đánh la được h tài thế, h cu Huck? Gii tht đy cu . Như thế là cu li cu Jim mt ln na. Jim không th nào quên được cái đó đâu, cu Huck .

Ri chng tôi bàn vi nhau v chuyn tin. Tht là mt món tin ln đy ch, nhng hai mươi đô la. Jim bo bây gi có th ly vé đi thu được, và s tin đó đ có th đi đến nhng x t do. Hn bo vài chc dm thì đi bè cũng ch my, nhưng mun đến nơi mau hơn na cơ.

Đến lúc tri tng sáng, chúng tôi buc bè li và Jim đi tìm ch giu rt khéo. Ri sut ngày hn cú cm ci buc đ đc thành tng bc và sn sàng đ ri b chiếc bè.

Khong mười gi đêm hôm đó, chúng tôi nhm phía có anh đèn th trn b sông bên trái. Tôi xung xung chèo ra hi thăm. mt chc, gp mt người đi chiếc thuyn con ra sông đ mc dây câu. Tôi đến gn hi:

– Ông ơi, có phi ch th trn kia là Cairo không?

– Cairo nào đâu. Không! Mày điên hay sao thế?

– Thế là cái gì h ông?

– Nếu mun biết thì đi đến đó mà hi. Mày mà còn đây quy ry tao ch na phút thôi thì cũng đng có trách tao.

Tôi quay tr v bè, Jim tht vng vô cùng, nhưng tôi bo không sao, ch sp ti có th là Cairo ri.

Chúng tôi li đi qua mt th trn khác trước khi tri sáng. Và tôi li mò ra ngoài, nhưng ch này thì ch có núi, tôi không đi na. Jim bo là Cairo không có núi đi gì đâu. Tôi cũng quên đi mt. Ban ngày chúng tôi li ngh mt cái hc bãi bên trên b sông. Tôi bt đu ng ng mt cái gì. Jim cũng thế. Tôi nói:

– Hay có l chúng mình đã đi qua Cairo trong cái đêm sương mù y ri Jim.

– Đng nói chuyn y na, cu Huck. Nhng người da đen nghèo kh ch l không bao gi gp may mn c ư. Tôi vn nghĩ rng cái da rn lt ly chưa đến lúc đó báo oan đâu đy.

– Giá như trước kia đng nhìn vào cái da rn y có phi tt không Jim nh. Tôi nghĩ giá như đng nhìn vào nó thì hơn.

– Cái đó không phi li cu đâu, cu Huck. Vì là cu không biết đy ch. Cu đng t trách mình như vy.

Tri sáng rõ. Đây đúng là nước xanh ca con sông Ohio chy vào phía trong này, và ngoài kia là bãi Muddy. Thôi thế là đi tong chuyn đi Cairo.

Chúng tôi bàn tính vi nhau mãi. lên b bây gi thì không nên. Đy bè đi ngược dòng thì c nhiên là không đi được. Chng có cách nào khác, ch ch đến đêm, xung xung đi quay li xem mày ra có gì chăng. Thế là sut ngày chúng tôi ng trong rng rm, đ ly li sc. Cho đến chp ti quay ra ch giu bè thì thy chiếc xung đã biến mt.

Chúng tôi lng người đi mt lát, không nói. Chng còn biết nói gì na. C hai đa chúng tôi đu hiu rng đy là cái da rn nó báo oan đây, vy thì còn nói đến nó làm gì na. Lúc đó tht đúng như chúng tôi đã làm mt cái gì ti li, và nghĩ rng s còn gp chuyn ri roi na đây. Nghĩ mãi và c hai đa c lng im hoài.

Nhưng ri lát sau, chúng tôi li bàn tính vi nhau nên xem làm thế nào. Và không tìm được cách nào hơn là c phi chèo bè đi xuôi na cho đến lúc nào may ra tu được chiếc xung đã ri mi quay tr li. Chúng tôi không mun đi mượn xung, vì quanh đó chng có ái. Giá b tôi thì đã đi mượn ri đy, nhưng mượn cái kiu như thế người ta s biết và đui theo.

Lúc tri đã ti, chúng tôi li bò ra bè.

Nhng ai còn chưa tin rng mó tay vào cái da rn lt là mt điu hết sc di dt và sau đó cái da ráng nó s báo hi như thế nào, thì bây gi cũng s phi tin, nếu như người ta thy tình cnh ca chúng tôi lúc này.

Ch có th mua xung được là ch gn nơi nào b sông có nhiu bè đóng li đó. Nhưng chúng tôi không thy ch nào có nhiu bè đóng li c, nên c phi tiếp tc đến hơn ba tiếng đng h. Đêm đã bt đu ng sang màu xám m m, và đó là du hiu li sp có sương mù. Không th nào nhìn rõ hơn b sông ch li ch lõm, và cũng không nhìn ra xa được na. Đêm đã khuya lm và yên tính. Lúc đó bng có chiếc tàu thy đang đi ngược dòng lên phía trên. Chúng tôi thp đèn lên và nghĩ rng chiếc tàu thu s trông thy mình. Nhng tàu đi ngược dòng thường không bao gi đi sát chúng tôi, h đi cách xa tn phía ngoài và theo nhng ch nào mà dòng nước bên dưới không chy xiết lm. Nhưng vào nhng đêm mù như thế này thì h c đi thng tut.

Chúng tôi có th nghe rõ tiếng lch xch nhưng không trông thy rõ tàu thu trước khi nó ti gn. Chiếc tàu như đang nhm thng phía chúng tôi đi lên. Thường thường h vn làm như thế đ th xem h có th đi sát ti mc nào mà vn không chm. Có khi cái gung tàu ca h đp gy mt mt mái chèo ca người ta ri, lúc đó anh lái tàu li còn thò đu ra cười. tưởng như vy là hay lm. Chiếc tàu thu tiên đến, chúng tôi bng bo d có l nó đnh liếm mình đây, mà hình như nó không có v gì là tránh ra c. Chiếc tàu to lm, li đi nhanh na, trông như mt đám mây to đen tua ta nhng gung và có nhng con đom đóm xung quanh. Nhưng ri bt thình lình nó qut ra, trông lù lù khung khiếp, vi mt dãy ca sáng lên trông như mt hàm răng ln đ chót, vi nhng gung nhng mái mun p c lên đu chúng tôi. Có tiếng thét gi, ri mt hi chuông lc vang lên đ hãm mãy li, nhng tiếng càu nhàu chi, tiếng máy rít, và va lúc Jim nhy sang mt bên, tôi cũng nhy sang mt bên, thì chiếc gung tàu đã qut thng cái bè ca chúng tôi v tan.

Tôi lao người xung nước và ln sâu xung đy sông, vì chiếc gung to đến tám chín thước như thế có th đp vào đu mình chưa biết chng, và tôi cũng cn phi tránh cho tht xa. Tôi có th ln dưới nước đến mt phút, nhưng ln này tôi tưởng là mình đã đáy nước đến mt phút rưỡi. Ri tôi ngoi lên mt nước, vì đã gn nght th. Tôi đưa tay lên nhay nhay cho nước ra khi l mũi, xì xì vài cái. C nhiên là ch này nước cun, và chiếc tàu kia ch sau đ mười giây là chy máy như thường, vì có bao gi h thèm biết đến s phn nhng người đi trên thuyn bè ra sao. Lúc đó, chiếc tàu li lch xch đi, ri mt hút trong đám sương mù, mc du tiếng máy vng li tôi vn còn nghe thy.

Tôi lên tiếng gi Jim đến hàng chc ln, nhưng không thy tr li. Sau tôi bám ly mt mnh ván gn đó, ri ly chân đp nước bơi vào b, đy mnh ván đi trước. Nhưng bng tôi nhn ra nước cun v phía b bên trái, nghĩa là tôi đang đi ngược, nên tôi li quay li bơi theo dòng nước chy. Qua sông dài đến hai dm, xa lcm, phi lâu lm mi qua được. Tôi vào đến b sông, yên n, ri trèo lên bãi. Trước mt ch thy có mt con đường nh, nhưng tôi c lò dò đi trên đám đt g gh mt quãng đến non na dm, đi ngang mt toà nhà xây kiu c, có hai nếp, t lúc nào mà không hay.

Tôi va đnh vượt lên chy qua đó thì mt đàn chó đâu chay ra c nhè tôi mà sa m lên. Tôi biết là li sp nguy na ri đây

 

 

CHƯƠNG 17

    

Chng mt phút sau có tiếng người trong ca s mà không thò đu ra ngoài nói:

– Làm cái gì thế? Ai đy?

Tôi tr li:

– Cháu đây

– Cháu là ai?

– Thưa ông, cháu là George Jackson

– Mun gì?

– Cháu chng mun gì c, ông . Cháu ch mun đi qua, nhưng my con chó này không đ cháu đi.

– Đêm hôm thế này, mò mm đây làm gì thế?

– Thưa ông, cháu không có mò mm gì đâu. Cháu trên tàu thy va b ngã xung sông đây mà.

– Ô, tht thế ư? Có ai thp cái đèn lên tí nào. Anh bo tên anh là gì nh?

– George Jackson, ông . Cháu ch là mt cu bé thôi.

– Này, c nói tht đi, không vic gì mà s. Không ai đánh đâu. Nhưng mà đng có nhúc nhích. đâu đng yên đy. Bod, Tom, có đa nào dy đem cái súng ra đây. George Jackson có ai đi cùng vi mày na không?

– Không , không có ai c

Tôi nghe tiếng người lc sc trong nhà, ri thy có ánh sáng bt lên. Tiếng người khi nãy nói:

– Cho lui cái đèn ra xa kia, Betsy, sao mà ngc thế, không biết gì c. Đ cái đèn trên sàn, ngay sau ca ra vào y. Bod, Tom chúng mày đã sn sàng c chưa, ngi vào ch.

– Sn sàng c

– Nào, George Jackson, mày có biết h nhà Shepherdsons không?

– Không, ông , tôi chng nghe nói đến cái tên đó bao gi

– Được, có th là mày chưa nghe nói đến, cũng có th là nghe nói đến ri. Thôi được, sn sàng c ri đy. Bước lên, George Jackson. Coi chng, không được hp tp, bước tht chm. Nếu có ai đi cùng vi mày thì phi đ nó đng li, nó mà bước lên s b hn chết. Nào tiến lên, chm ch. T tay đy cánh ca ra, va đ lách vào thôi, nghe không?

Tôi không hp tp bước lên, mà có mun cũng không được. Mi ln ch bước vào mt bước chm và không có tiếng đông nào, ch nghe thy tim tôi đp. Lũ chó cũng im lng như bn người, chúng nó theo sau cách tôi mt tí. Bước đến bc ca, tôi nghe tiếng m khoá, nhc cái thang chn ca ra và rút then cài. Tôi đt tay lên ca, nh đy mt tí, mt tí mt. Ri có tiếng nói:

– Thế thôi, được ri, thò đu vào. Tôi đưa đu vào, nhưng trong bng vn lo, s h cht mt đu.

Ngn nến đ trên sàn nhà, và h đã đng c quanh đó. H nhìn tôi, tôi cũng nhìn h đến gn na phút: ba người to ln cm súng trong tay lăm lăm chĩa vào tôi, làm tôi rn c người, tht đy. Người nhiu tui nht, tóc đã hơi bc, chc đ sáu mươ; người th hai quãnh ba mươi hay hơn, c hai đu trông đp, chng chc. Và mt người đàn bà đng ti, tóc hoa râm, khuôn mt nh nhn. Đng sau người đàn bà là hai thiếu ph còn tr mà tôi nhìn không được rõ lm. Người đàn ông cao tui nói:

– Thế, được ri. Bước vào đi

Tôi va bước vào thì người đó đã khoá tt ngay ca li, cái then chn c thang ngang, ri bo người đàn ông tr mang súng đến. C bn bước vào phòng bên có tri mt cái thm mi, ri chm li mt góc gn ca s thông r đường, không còn ai đng li đó na. Ri h cm cây nên lên, nhìn tôi cn thân và nói:

, nó không phi là Shepherdsons. Nó chng có v gì là Shepherdsons c. Ri người nhiu tui bo tôi đng ngi đ cho h lc soát xem có vũ khí gì không đã – vì không phi là có ý gì hi tôi đâu, mà ch là đ cho chc chn đó thôi. Lão ta không thc tay vào túi tôi mà ch ln ln bên ngoài thôi, ri bo: được ri. Lão bo tôi bây gi c t nhiên như nhà, vi li nói đ các th v ti na. Nhưng người đàn bà đng tui nói:

– Chết cha, này ông Saul, thng bé ướt đm c người thế này. Mà có l nó cũng còn đói na ch?

, phi đy, Rachel , tôi quên mt.

Người đàn bà nói:

– Betsy (đây là mt người đàn bà da đen), chy đi kiếm cái gì cho nó ăn, kh ti nghip cu bé, còn mt cô đi gi Buck dy, bo nó, à thôi, nó đây ri. Buck, đem cu bé này đoi ci qun áo ướt ra và ly đ nào khô ca mày ra mc vào cho nó.

Trong Buck cũng trc tui tôi, mười ba hay mười bn gì đó, tuy hn hơi to ln hơn tôi mt chút. Nó ch mc mi cái áo sơ mi, và đu tóc thì rt bn. Nó bước đến. ming ngáp và ly ngón tay di mt, còn tay kia kéo lê khu súng. Nó hi:

– Không có bn Shepherdsons ngoài đó ch?

C đám người nói:

– Không, báo đng gi đy thôi

Nó nói:

– Tưởng nếu có bn y thì tôi đã v được mt đa

C bn cười. Bod nói:

– Này, Buck, nhưng mà mày đến chm quá, có the chúng nó chp hết c bn mình đy.

– Sau ti không còn ai na ư? Như thế không được. Bao gi tôi cũng b tt li thế này, ch được thy gì c.

Yên trí, Buck con ơi – Lão kia nói. Ri mày s tha h, đng lo. Thôi cư đi đi, làm theo m mày bo đi đã

Chúng tôi lên gác, vào bung vi thng Buck, nó đưa mc vào. Mc xong, nó hi tên tôi là gì, tôi chưa nói thì nó đã ch cho tôi xem mt con sáo su vi mt con th nó va mi bt được trong rng hôm kia, ri nói hi tôi rng cái lúc tt nến thì Moses đâu.

Tôi bo tôi không biết và cũng chưa nghe nói cái đó bao gi. Nó bo:

– Thế mày th đoán xem

Tôi tr li:

– Tao làm thế nào mà đoán được, vì tao đã nghe nói bao gi đâu

– Nhưng mày có th đoán được ch, d lm

Tôi hi:

– Cây nến nào? Tao không biết nó đâu c. đâu?

– Ô hay, trong ch tôi y ch đâu

– à, nếu mày biết là đâu ri thì còn phi hi tao làm gì na?

– M kiếp, đó là mt câu đ, mày không thy à? Này, mày đnh li đây bao lâu? Mày phi đây mi nhé. Chúng mình tha h đi săn bn, bây gi không phi đi hc na. Mày có con cho nào không? Tao có mt con chó, đưa nó ra ngoài sông, nếu tao ném cái gì ra sông thì nó s bơi ra nht v được. Mày có thích đi sc so ngày ch nht không? Và chy lung tung chơi các th như vy không? Chc mày không thích h, nhưng tao thích lm. Mày mc c nhng cái này vào na đi. Có l tao cũng mc thêm vào na. Nhưng thôi, nóng quá. Xong chưa? Được ri, thôi đi đi ông bn.

Bánh mì ngui, tht bò cũng ngui. Ri bơ, bánh sa. H đã chun b sn cho tôi nhng th đó. Và như vy còn tt hơn nhng cái tôi đã được ăn t trước đến nay nhiu lm. Buck, và m nó, và c nhà đu hút thuc bng nhng cái tu con, tr có người đàn bà da đen lúc nãy vi hai thiếu ph. C nhà va hút va nói chuyn. Tôi cũng va ăn va nói. Hai thiếu ph ngi gia đng cun si, tóc xoã xung sau lưng. Người nào cũng hi chuyn tôi. Tôi k li nào là b tôi vi gia đình sng mt cái trang tri nh tít đng cui vùng Arkansaw. Chi tôi là Mary Ann b đi ly chng và không biết tin tc gì na. Ri Bill li đi tìm hai v chng ch tôi cũng không tin gì v. Còn Tom và Mort thì chết ri; v sau c nhà ch còn có b tôi vi tôi, mà b tôi thì ri khó khăn sa sút chng còn gì; vì thế sau khí b tôi chết, tôi nht nhnh my th đ li mà đi. Vì cái tri đó không phi là ca nhà chúng tôi nên mi b ra ngoài sông đáp tàu thu, chng may thế nào đi đường tôi b rt xung sông thành ra mi mò ti đây. H bo tôi c coi đây như nhà và mun li đến bao gi cũng được. Lúc đó đã gn sáng, mi người đi ng c, tôi cũng đi ng vi Buck, lúc tnh dy đã mun, và tôi quên khut đi mt tên mình là gì, thế có chết không ch. Tôi nm đó đến mt gi đng h, c nghĩ li xem. Lúc Buck thc dy tôi hi:

– Buck, mày có đánh vn được không?

– Được, nó đáp

– Tao chc mày không đánh vn ni tên tao đâu, tôi nói thế. Nó tr li:

– Tao bo cái gì mày dám làm thì tao cũng làm được

, thế mày th đánh vn đi tao xem nào

– G-e-o-r-g-e. J-a-c-k-s-o-n, đó mày xem

– Khá lm, đúng đy. Tao c tưởng mày không đánh vn được. Cái tên y cũng không đến ni lng cng khó đánh vn cho lm, có th đc được ngay không cn phi nghĩ ngi.

Tôi nh k trong bng, đ nh chc na có ai bo tôi đánh vn thì tôi cũng có th nói ngay được nhanh chóng, ra v như tôi đã quen vi tên mình lm.

Đây là mt cái gia đình khá tt bng. Và cái nhà này cũng hết sc là xinh xn na. Tôi chưa thy cái nhà nào vùng này xinh đp và kiu cách như nhà này. Trên ca ra vào không có cht bng st hay bng g buc vào miếng dây da hong, nhưng li có cái núm bng đng đ quay, uy như nhng nhà thành ph. Trong phòng khách không k giường ng cũng không đ cái gì khác làm giường c. Có rt nhiu phòng như thế ngoài tnh h kê giường c. Có mt cái l sưởi to, dưới lót gch, và gch chúng quanh rt sch s, đ chót, vì là h đ nước lên đó ri ly gch khác kỳ c đi. Có khi người ta li sơn lên mt nước sơn đ, thường gi là màu nâu Tây Ban Nha, y như nhng căn nhà ngoài thành ph. Có nhng con chó to bng đng có th đi được c ct nhà. gia b lò sưởi có mt cái đng h, mt bc tranh phong cnh thành ph v vào mt na dưới miếng kính, ri mt cái khoang tròn gia đ làm mt tri, sau miếng kính đng h y có th trông thy qu lc đưa đi đưa li. Nghe cái đng h đánh chuông hay lm, thnh thong, mt anh chàng lái rong nào đí đi qua, vào lau chùi nó và điu chnh nó cho đúng ch tc thì nó đánh lin hi mt trăm năm mười tiếng cho ti khi được tháo ra. Ch nhà ch d gì bán nó vi bt c mt cái giá nào đâu.

Ri hai bên đng h li có con vt trông rt l. làm bng mt th gì như phn son, sơn màu sc s.

Cnh con vt bên này có mt con mèo bng s, còn bên kia có con chó bng s; mi khi n vào đu nó mt cái thì nó kêu oé lên mt tiếng, nhưng li không há ming ra, mà cũng chng t ra tc gin hay vui mng gì c. Nó kêu dưới đít. Vì có hai cái qut làm bng lòng cánh con gà rng lp phía sau. Trên bàn đ gia phòng có mt cái âu bng s trông thy rt đp, cht đy nhng táo, cam, đào, nho, trông đ đ vàng vàng và đp hơn nhng qu thường; nhưng đó không phi hoa qu tht và có th trông thy nhng ch đã bong ln v ngoài trơ c đt trng trong ra.

Trên mt bàn ph mt chiếc khăn tri bàn bng vi du, đp, gia khăn v con chim ưng xanh đ, chung quanh sơn mt đường vin. H bo là chiếc khăn đó mang t Philadelphia v. Cũng có mt ít sách na, xếp cn thn my góc bàn. Mt quyn là cun kinh thánh trong v rt nhiu tranh nh. Mt quyn là cun Nhng bước đường ca Pilgrim nói v mt người b nhà đi mà không nói ti sao. Thnh thong tôi vn đc cái truyn này. Nhưng li nói trong đó khá hay, nhưng phi cái hơi cc cn. Mt quyn khác là cun Hy sinh vì bn, trong đó có rt nhiu truyn hay, thơ hay, nhưng tôi không đc thơ. Mt cun là Nhng bài din văn ca Henry Clay, ri mt cun na là Y hc trong gia đình ca bác sĩ Gunn, trong đó nói v tt c nhng gì ta phi làm khi trong nhà có người m đau hoc chết. Ri li có mt quyn sách v nhng bài hát mng Thánh, và mt lô nhng sách khác na. Li có nhng chiếc ghế con rt xinh, chân đóng choi ra, và ngi rt vng, gia mt ghế không trũng mà cũng không s tt như mt cái r cũ.

H có c tranh treo trên tường – nht là tranh v Wasingtons là Lafayettes v nhng trn đánh nhau, v cao nguyên Mary, và mt bc tranh gi là Ký bn Tuyên ngôn. Có mt s bc tranh mà gi h là ký ho, trong đó v hình mt trong nhng người con gái gia đình này đã chết ri, đó là cô ta t v hi mi mười lăm tui. Nhng tranh này khác vi mi bc tranh mà trước đây tôi vn thường thy – nó phn nhiu là đen hơn tranh thường. Mt cái v người đàn bà mc áo đen mng, tht nh dưới cánh tay, vi nhng miếng xoè ra như bp ci gia c tay áo, vi mt cái mũ chp lên đu có mnh voan đen xoà xung, vi hai c chân trng chung quanh qun dây đen, đeo đôi giy đen ch nh bng nhng lưỡi dao tr; người đàn bà trong tranh cúi xung bun bã, bên mt cái bia m phía bên phi, dướie mt cây liu t, còn tay kia thì cm chiếc khăn trng vi mt cái gi đan; dưới bc tranh viết rng: Hi ơi, em không bao gi còn được thy anh na!. Còn mt bc tranh khác thì v người đàn bà tr tui, có bao nhiêu tóc chi ngược hết c trên đnh đu, ri tht nút đng trước bng mt cái lược trông như cái lưng ghế da, bà ta đang khóc, mt úp vào chiếc khăn, li có mt con chim chết nm nga trên tay kia, hai chân ngng ngược, ri dưới tranh thì viết: Hi ơi, ta s không bao gi còn được nghe mi hót na! Ri li có mt bc tranh khác v mt người đàn bà tr tui ngi bên ca s nhìn trăng, nước mt chy ròng ròng xung má: mt tay cm bc thư m sn, có du trin đen mt bên bc thư, đưa chiếc khung nh nh có mt si dây lên ming cn; dưới tranh thì đ là: Có phi anh ra đi chăng, hi anh, anh ơi ri! Nhng bc tranh y đu đp c, tôi chc thế, nhưng hình như tôi không thích lm. Vì h c lúc nào tôi bun thì nó li làm cho tôi thy nng n thêm. Ai cũng ly làm tiếc rng cô ta chết, vì cô đang còn đnh v rt nhiu nhng bc tranh như thế. Ai cũng thy rng cô ta đã được nhng gì mà mi người mt nhng gì. Nhưng tôi nghĩ rng vi cái tính tình ca cô y như thế thì cũng nên ra nghĩa đa mà ngh ngơi thì hơn. Khi cô y ch cu nguyn làm sao cho cô y được sng đến khi nào v xong bc tranh y thôi, thế nhưng cô y vn không sng được. Đó là bc tranh v mt người thiếu ph mc chiếc áo dài trng, đng bên thành cu, sp sa nhy xung sông, tóc xoã xung sau lưng, mt ngược lên nhìn trăng, nước mt tràn tr, hai tay khoanh trước ngc, li có hai cánh tay khác giơ ra đng trước mt, ri li có hai tay khác na vi lên gn mt trăng – ý đây là đ xem đôi tay nào tt hơn thì ly, còn nhng tay khác thì s xoá đo. Nhưng mà như tôi đã nói trên, cô y chết trước khi có ý đnh dt khoát; và bây gi h vn gi bc tranh y treo trên đu giường trong bung cô y. C mi ln đến ngày sinh nht cô y thì h li kết hoa lên bc tranh y.Hi trước còn có mt cái màn còn ph lên trên. Người thiếu ph trong tranh có khuôn mt nh và xinh, nhưng vì có nhiu tay quá thành ra trông như mt con nhn, tôi thy như vy đy.

Người con gái này khi còn sng có mt quyn s tay trong đó đ nhng chiếc là ướp, và hay chép li nhng câu chuyn hoc tâm s ca người m, ly trong t tp chí Presbyterian Observer, ri làm xung dưới đó nhng bài thơ cm hng được ty nghĩ ra. Thơ cũng hay đáo đ. Dưới đây là bài thơ ca cô y viết v mt cu bé tên là Stephen Dowling Bost b ngã xung giếng chết:

bài thơ viếng Stephen Dowling Bost đã chết.

Có phi em Stephen m.

Có phi em Stephen chết?

Có phi nhng trái tim bun thêm nng

Có phi nhng người đưa em khóc?

Không, đâu phi là s mnh.

Ca em Stephen Dowling Bost.

Dù nhng trái tim quanh em có nng

Cũng không phi vì đau m đâu em.

Chng tiếng nc n nào hàn gn được hình em.

Chng có gì xoá ni vết đau.

Cũng chng gì bù đp li tên em.

Hi Stephen Dowling Bost.

Mc cho đn đau, không phá ni tình yêu.

Mái đu còn nguyên m tóc.

Mc cho rut gan đau khiến em ngã xuông.

Em vn là Stephen Dowling Bost.

Ôi, không! Hãy nhìn bng đôi mt đm l.

Khi ta nghe k chuyn v s phn em.

Hn bay lên trên thế gii lnh lùng.

Khi em sa chân xung giếng.

Vt em lên và dc nước trong người.

Nhưng tôi thôi đã quá mun ri.

Hn em đã bay v nơi nào chng thy.

nơi nào, tt lành, vĩ đi?

Nếu như cô Emmeline Grangerford có th làm được nhng bài thơ như thế này t lúc mi mười bn tui thì không biết ri v sau s còn làm được nhng gì na. Thng Buck nói rng cô y có th nguch ngoc ra mt bài thơ d dàng như chơi. Chng lúc nào là cô ta không suy nghĩ. Nó bo cô y h xung mt dòng, ri nếu không tìm ra câu nào na cho hp vn vi câu nào na cho hp vn vi câu trên là xoá đi ngay và lp tc th xung mt câu khác, ròi c th mãi. Cô y phi thích riêng mt cái gì, có th viết bt c cái gì mình chn mà bo cô ta viết cũng được. Nhưng phi là thơ bun. Mi ln có mt người nào chết, đàn ông hay đàn bà, hay tr con là cô y viết ngay được mt cái gì đ viếng người chết đó trước khi cái xác lnh ngt. Cô y gi đó là nhng li ca ngi. Hàng xóm láng giếng h nói rng c theo trt t thì trước hết là bác sĩ, ri đến Emmeline, mà ch đến cùng mt lúc. Ri cô y sôi ni đưa ra mt vn thơ ng vào tên người chết, gi là Whistler. Ri v sau này, cô y thay đi tính nết dn dn, chng bao gi kêu ca, nhưng người thì c gy mòn và không sng được na. Ti nghip quá, nhiu ln tôi đi, lên căn bung còn trước kia cô y thường làm vic, ly cun s tay trong đo ra xem, nhìn nhng bc tranh cô y v, làm tôi cũng đâm ra bun bã và thy thương thươngy. Tôi yêu mến c gia đình này, c người chết na, tt c, và tôi không đ xy ra chuên gì. Kh thay cho cô Emmeline khi cô còn sng làm thơ v nhng người chết đi thì chng có mt ai làm bài thơ nào v cô c. Vì thế, tôi cũng c bóp trán nghĩ mt vài câu, nhưng chng thế nào nghĩ ra được. Cái gia đình này gìn gi bung cô Emmeline rt sch s, gòn gàng, và mi vt đu đ nguyên như ý thích ca cô khi còn sng và cũng không có ai đến ng đó c. Bà m cô t mình quét dn chăm sóc căn bung này, mc du trong nhà có nhiu người da đen hu h. Bà y vào trong bung này ngi khâu và phn nhiu hay đc kinh đây.

à quyên, tôi đang nói chuyn v cái phòng khách. đây có nhiu ca s, màn ca trng, có hình v nhng toà lâu dài c, giàn nho quanh tường vi nhng đàn bò, đàn nga đang ung nước. Có mt chiếc đàn dương cm nh đã cũ, mà trong đó tôi chc có c xoong cho. Mi khi nghe các cô trong nhà hát bài Nhng dây liên h cui cùng đã đt hay chơi bài Trn giao chiến Prague thì tht là không có gì hay cho bng. Tường chung quanh các phòng đu đp thch cao, hu hết phòng nào cũng có tri thm trên sàng nhà. Và toàn b cái nhà này đu quét vôi bên ngoài.

Đó là mt căn nhà hai bếp. Khong trng gia hai bếp nhà có mái che và lát g cn thn. Đôi khi gia trưa đem kê mt chiếc bàn đó ngi rt mát m, rt thú v. Chng có gì hơn thế được na. Và nếu trong nhng ba ăn làm ngon na thì tht tuyt, khôn còn gì bng.

 

 

CHƯƠNG 18

 

Đi tá Grangerford là mt người thượng lưu, các bn thy đó. Ông là mt người thượng lưu v mi mt: c gia đình ông cũng vy. Ông ta xut thân nơi danh môn như người ta thường nói, và cái đó đi vi mt con người cũng giá tr như đi vi mt con nga; như bà goá Douglas vn nói thế, và không ai có th chi cãi được rng m là quý phái hàng đu tnh. Chính b tôi cũng vn nói thế na, mc du b tôi cũng chng có giá tr gì hơn mt con mèo hoang. Đi tá Grangerford cao ln nhưng mnh khnh. có mt nước da ngăm ngăm li nhn nht, c khuôn mt không có ch nào hng hào. Sáng nào ông cũng co râu nhn nhi khp c b mt gy guc ca ông. Ông có mt đôi môi vào loi mng nht, hai l mũi vào loi nh nht, mũi g cao, lông mày rm, đôi mt vào loi đen nht, lõm sâu đến ni tưởng như đôi mt y t trong hang thăm thm mà nhìn vào ta vy, có th nói như thế. Trán ông cao, tóc hoa râm, thng và xoã xung tn hai vai. Hai bàn tay va mng, va dài. Trong đi ông, mie ngày ông thy mt chiếc áo lót và thng mt b qun áo, sut t đu đến chân toàn bng n trng, nhìn mà chói c mt. Ri nhng ngày ch nht, ông mc thêm mt chiếc áo khoác ngoài có đuôi màu xanh có khuy đng. Tay ôm cm mt chiếc can bng g đào, đu cán bt bc. Không h bao gi ông t ra vô tâm mt chút nào, và cũng không bao gi t ra nóng ny gin d vi ai. Ông c gng đ tt vi mi người, bàn có th cm thy thế, do đó mà tin ông. Thnh thong ông mm cười, trông tht d thương. Nhưng khi nào ông y đng thng người lênn như pho tượng thn t do, và t dưới đôi lông mày bt đu có ánh sáng long lanh phát ra, bn có th mun tìm cái cây mà trèo lên ngay, và s biết ri sau có chuyn gì. Ông y không cn phi bo người coi chng ăn – thế mà ông y đến ch nào là ai ny đu ngoan ngoãn c. Mi người đu thích có ông gn – thường ông y như ánh sáng mt tri – nghĩa là tôi mun nói rng nó như gp khi tiết tri tt y. Khi mt tri đi vào đám mây thì ti sm đến na phút, và ch thế thôi. Ri chng đến mt tun l sau vn chng có chuyn gì xy ra c.

Bui sáng, khi ông cùng phu nhân bước xung nhà thì mi người đng du chào hi. Ông bà chưa xung thì c nhà cũng chưa ái dám ngi. Ri Tom và Bod đi ra t rượu, rót ln my th rượu vào vi nhau đem đen đưa cho ông. Ông cm lên tay, ch Tom và Bod đã rót c mi th xong ri và c hai đa đã cúi xung nói: Xin mi cha m ri li chào đ mi th kiu trên đi, ri li nói cm t nưũa, tt c mi cùng ung. Sau đó, Tom và Bod đ mt thìa nước vào đường, cho mt tý đường vào uýt sky hay rượu Brandy vào đáy cc, đưa cho tôi và Buck, ri li đến lượt chúng tôi cùng ung chúc mng hai ông bà y na.

Bob là con ln nht. Ri đến Tom, c hai đu cao ln, đp trai, vai rng, mt ngâm đen, tóc đen và dài, mt cũng đen na. Hai người đu mc đ n trng, cũng sut t đu đến chân như ông già thượng lưu kia và đi mũ cói rng vành.

Ri đến lượt cô Charlotte. Cô hai mươi lăm tui, cao ln, v hãnh din, khi nào không ni nóng lên thì cũng c gng t ra tt bng. Nhưng lúc cô y ni nóng lên thì vn có th làm cho bn phi rung đôi cng, chng khác nào ông b cô c. Cô y khá đp.

Còn cô em, Sophia, thì li khác hn ch. Cô rt hin hu, d thường như mt con chim b câu. Cô mi hai mươi tui. Mi người trong nhà đu có riêng mt người da đen hu h. C thng Buck cũng có. Người da đen h dành cho tôi thì tha h ri vic,vì tôi không bao gi mun ai làm h tôi cái gì c. Còn thng Buck thì lúc nào cũng sai bo, gt nhng c lên.

Đó là tt c nhng người có mt trong gia đình. Đáng l còn nhiu hơn na, nhưng ba người con trai ln đã b giết c, vi cô Emmeline cũng đa chết ri.

Ông già thượng lưu này có my cái trang tri vi hơn mt trăm ngươi da đen làm vic. Thnh thong có mt đám người đến đy, đi nga t mt nơi cách đây mươi mười lăm dm. H li năm sáu ngày, ăn ung lù bù trên sông hay quanh nhà, nhy nhót, nô đùa trong rng lúc ban ngày. Ri đến đem vào trong nhà li nhy. Nhng người này phn ln là h hàng ca gia đình. H mang theo c súng. Mà phi nói rng đây toàn là súng hng tt và đp c.

Có mt dòng h quý phái khác gn đy, đ năm sáu gia đình phn ln mang tên h Shepherdsons. H cũng tiếng tăm, cũng thuc hàng danh môn, giàu có, to ln như h nhà Grangerford đu dùng chung mt cái bến tàu thy cách nhà chúng tôi chng hai dm. Thnh thong tôi vn ra đó cùng vi my người ca nhà này, thường thy có mt đám người nhà Shepherdsons cưỡi nhng con nga rt đep qua đó.

Mt hôm Buck và tôi vào rng săn bn, cht nghe thy tiếng nga chy ti. Chúng tôi đang qua đường Buck nói:

– Mau lên nhy vào rng!

Chúng tôi nhy vào rng, np trong bi nhìn qua k lá ra ngoài. Lát sau có mt chàng trai tr, đp đàng phi nga v phía này, ngi trên nga vng vàng như mt tay k bình. Hn ta có mt cây súng đeo trên phía trước yên nga. Tôi đã gp hn mt ln ri. Đó là Harney Shepherdsons. Bng mt tiếng súng ca Buck n tt qua mang tai tôi, và chiếc mũ đi trên đu ca Harney bt tung lên. Hn vi cm ly súng ri lao thng nga đến ch có tiếng n. Nhưng chúng tôi không đi. Chúng tôi nhy vt qua rng chy biến đi. Rng không rm rp lm, nên tôi có th va chy va ngoái c li nhìn đ tránh đn. Hai ln thy Harney nhm ming súng vào Buck nhưng ri hn li không trông thy. Chúng tôi chy mt mch v đến tn nhà. Ông già thượng lưu nhìn chúng tôi, đôi mt sáng lên mt chútm, ý chng là ông y vui lòng, tôi đoán thế. Nhưng ri mt ông li u xung,và nói vi mt ging nh nhàng:

– Tao không thích cái li t trong bi rm bn ra như vy. Ti sao mày không đng gia đường cái mà bn?

-Bn Shepherdsons cũng thế, b . Bao gi chúng nó cũng tìm ch có li thế hơn.

Cô Charlotte nghe Buck k li chuyn y, ngng cao đu lên như mt bà hoàng, l mũi n ra và đôi mt nhp nháy. Hai người con trai thì nét mt sa sm nhưng không nói gì. Cô Sophia thì tái mt đi, nhưng ri khi nghe nói người kia không b trúng đ, cô li tr li như thường.

Lát sau, tôi kéo Buck đi xung nhà xay lúa, ngi dưới bóng cây nói chuyn riêng. Tôi hi:

– Lúc đó mày đnh giết nó tht à. Buck ?

– Tao đnh tht ch

– Thế nó làm gì mày?

– Nó y à? Nó chng làm gì tao bao gi đâu

, thế mày đnh giết nó làm gì ch?

– Đn đin là cái gì?

– Ô hay, mày sinh trưởng đâu mà không biết đn đin là cái gì ư?

– Tao ch nghe thy bao gi c. Mày th nói tao nghe nào

Buck nói”

– Thế này này, đn đin là như thế này: Mt người có xung đt vi mt người khác, ri giết đi. Ri anh em người b giết ngươi này. Ri anh em người này li giết người kia. C hai bên đu c giết nhau như thế mãi. Sau ri đến anh em h li cũng dính vào đó na, ri dn dn ai cũng b giết c, thế là không còn đn đin na. Nhưng đo là c mt chuyn lâu dài cơ.

– Thế cái chuyn này đã có lâu chưa, Buck?

, tao nghĩ có l lâu ri đy. Đến ba mươi năm nay ri, hay hơn thế na. Có cái chuyn gì rc ri y, ri li có cái chuyn kin cáo gì đó phi gii quyết, ri tòa án x mt người trong đám, thế là người này đng dy bn luôn người được kin kia mt phát mà cái đó là c nhiên thôi, ai ch thế.

– Cái gì rc ri h Buck? Rung đt phi không?

– Có l như vy, tao cũng chng biết

, thế lúc đó ai bn? Người ca nhà tao biết được. Lâu lm ri.

– Thế không ai biết à?

, có ch, b tao biết, tao chc là thế, và nhng người trong nhà này biết c. Nhưng bây gi h không biết rng t lúc đu đánh nhau như thế nào.

– Đã có nhiu người b giết chưa Buck?

– Có, nhiu ln suýt na thì phi làm đám tang. Nhưng không phi ln nào cũng bn hn chết được c đâu. B tao cũng có my viên đn nm trong người, nhưng ng y không cn, vì ch là đn nh thi. Bod đã b đâm bng con dao săn, và Tom cũng đã b trúng đn mt vài ln.

– Thế năm nay có ai giết khong, Buck?

– Có, bên chúng tao giết được mt người, và bên h cũng giết được mt người. Khong ba tháng trước, em h tao là thng Bud, nó mi mười bn tui, đang đi nga trong rng bên kia sông, nó chng mang vũ khí gì đi theo, điên r đến thế cơ ch, đang đi mt ch vng thì nó nghe thy tiếng nga sau lưng, quay li thy lão Baldy Shepherdsons đang đui đến gn, trong tay lão cm súng và tóc trng ca lão bay trước gió. Thế thì đáng l nhy sang bên và chy vào rng, thng Bud li c phi nga chy vt lên đng trước, Thế là hai người c bám sát nhau đui đến hơn năm dm y. Lão già kia c mun vượt lên trước mà không được. Sau cùng thng Bud thy như vy vô ích quá, nó mi dng nga li đ nếu như có phi ăn đn thì cũng là trước mt, mày hiu không. Thế là lão già kia vượt lên bn nó chết. Nhưng ri lão già kia cũng không may được lâu,vì ch trong vòng mt tun l thì nhng người ca nhà bên này đã cho lão đi chu tri ngay.

– Tao cho lão già kia hèn, Buck

– Không, lão ta không hèn đâu. C trông lão ta thì biết. Trong đám nhà Shepherdsons chng có ai hèn nhát đâu. Và trong h nhà Grangerford này cũng không có ai hèn c. Mày biết không, có mt hôm lão già y đã chng li vi bà người ca nhà Grangerford này trong na gi và rút cc là lão ta thng trn. My người lúc y đu đi nga c, lão ta nhy xung nga np sau mt đng g, ri cho nga đng ra đng trước đ đ đn. My người nhà Grangerford thì vn ngi trên nga bao vây chung quanh lão già, ngm lão bn. Lão ta cũng bn tr li. Sau đó, c lão già và con nga chy được v nhà, máu me đy người, què lê kéo dt; nhưng còn my người nhà Grangerford thì phi khiêng v. Mt người chết ngay, còn mt người na hôm sau cũng chết nt. Không, ông ơi, nếu ra trn mà ch có nhng người hèn nhát thì chng bao gi dám chm trán vi nhng người nhà Grangerford đâu; và cũng chng ai nuôi nhng ngươi như thế đâu.

Ch nht đó, chúng tôi đi l nhà th, cách nhà đ ba dăm. Ai cũng đi nga c. Mi người đu mang súng theo mình, c Buck cũng thế. Buck kp súng vào đùi hoc da súng vào tường vi tay ra là ly được ngay. Nhưng người bên nhà Shepherdsons cũng vy. Tht là ch cu nguyn bn ngoài thôi, nào là nói thương yêu nhau như anh em, vi nhng câu khác kiu như thế, nghe mà phát n nhưng ri ai cũng nói là cu nguyn như thế là rt tt, c lúc tr v nhà đi dc đường cũng nói như vy, h nói mt lô nhng điu v lòng trung thành, v tt lành, v nhng tri đt gì tôi cũng không biết na. Và tôi cm thy đây là mt trong nhng ngày ch nht chán nht mà tôi đã tng được nếm.

Đ mt gi sau ba ăn trưa, mi người đu tn mát đi c. Người ngi ghế, người v bung riêng, và không khí tht bun t. Buck vi mt con chó ra nm dài trên c ng dưới nng. Tôi cũng đi lên bung và nghĩ bng cũng phi ng mt gic. Thy cô Sophia hin hu đang đng ca, bên cnh bung chúng tôi. Cô y kéo tôi v bung riêng ca cô y, kh đóng ca li, và hi tôi có yêu mến cô ây không. Tôi bo tôi có yêu. C y bo tôi làm giúp cô y mt vic và đng nói vi ai c. Tôi bo được. Ri cô y nói là đ quên cun kinh thánh trên ghế nhà th cùng vi hai quyn sách na, bo tôi lng l ra khi nhà đi đến đó ly v h; và nh đng nói vi ai. Tôi bo được, đ tôi đi ly cho. Tôi ln ra ngoài nhà, ri thng đường chy đến đó. Trong nhà th chng có mt ai, cól ch có vài con ln. Vì ca nhà th không đóng, và mùa hè ln nó thích cái sàn g cao ráo trong nhà th, mát m hơn. Nếu các bn đ ý s thy; có nhiu người ch khi nào không th đi nhà th được thì mi thôi không đi thôi, ch ln thì khác.

Tôi t bo là chc có chuyn gì đây. Mt người con gái mà li lo cung lên v chuyn quên cun kinh thánh như thế này thì không phi là t nhiên. Tôi cm cun sách rũ mt cái, mt mnh giy con rơi ra có nét bút chì viết Hai gi rưỡi. Tôi lc li mt ln na, nhưng không thy gì khác. Tôi không nghĩ ra được nó là cái gì, nên b mu giy tr li. Khi tôi tr v nhà, lên gác thy cô Sophia vn đng ch ca ch tôi. Cô y li kéo tôi vào, đóng ca li, ri tìm được mu giy trong cun sách, đc xong thy có v vui mng. Bng nhiên tôi chưa kp nghĩ gì thì cô y đã nm ly tay tôi và bo tôi là cu bé tt nht trên đi, dn tôi đng nói vi ai c. Cô y đ mt lên mt phút, đôi mt sáng lên, lúc đó nhìn cô y đp vô cùng. Tôi ngc nhiên, nhưng sau bình tĩnh li ri tôi mi hi rng cái mu giy y là thế nào. Cô y hi tôi đã đc được ch viết không, tôi bo không, ch mi tp gch nét cô y bo rng mnh giy đó ch là đ đánh giu ch đang đc gi thôi, ri li bo tôi có th chy ra ngoài mà chơi được.

Tôi đi xung b sông, suy nghĩ v chuyn này. Cht thy anh da đen ca tôi bước theo sau. Lúc chúng tôi đi đến ch khut trong nhà không trông thy đượcm, hn mi quay li nhìn mt giây, ri chy đến ch tôi nói:

– Cu George, nếu cu đi quá xung cái đm dưới kia, tôi s ch cho cu xem mt lũ chn nước.

Tôi nghĩ bng quái l nh, t hôm qua hn đã nói cái đó ri. Hn cũng biết rng ch ai thích chn nước cho lm và cũng không ai đi săn cái ging đó c. Nhưng ti sao hn li nói thế? Tôi bo;

– Được, anh đi trước đi

Tôi bước theo hn đến na dm, ri r ra phía đm, phi li mt quãng đến mt cá chân đ na dm na: chúng tôi đến mt ch đt bng va cao va khô ráo, có nhiu cây ci, bi rm, và có c cho na. Hn nói:

– Cy George, cu bước quá vào trong kia my bước. Nó trong đó. Tôi đã được thy trước ri, bây gi tôi không cn xem na.

Nói xong hn chy biến đi ngay ri khut sau mt đám cây không thy đâu na. Tôi bước vào phía trong, đến mt ch trng ch rng khong chng bng mtt cái phòng, chung quanh có lá nho che kín, bng thy mt người nm ng trong đó. Tri ơi, thì ra đó là Jim ca tôi!

Tôi gi Jim dy, và tôi đoán thế nào trông thy tôi hn cũng li kinh hoàng cho mà xem.Nhưng không. Hn ch mng r đến gn khóc mà không ly làm ngc nhiên chút nào. Hn k li rng đêm đó hn bơi theo sau tôi và có nghe thy tiếng tôi gi my ln nhưng không đáp, vì s có người nhn ra và li bt hn v làm nô l na. Hn nói:

– Tôi b đau mt tí nên không bơi nhanh được, b cu b li đng sau khá xa. Lúc cu lên b ri thì tôi tính có th lên đt s theo kp cu mà không cn phi gi. Nhưng đến khi trông thy tòa nhà đó thì tôi bt đu đi chm li. Tôi đng xa nên không nghe rõ h nói nhng gì vi cu; tôi cũng s by chó na. Đến lúc đã yên lng c ri thì tôi biết là cu đã vào bên trong cái nhà đó. Vì vy tôi mi ra ngòai rng nm ch cu sut mt ngày. Sáng sm hôm sau có my người da đen đi làm đng, h bt gp tôi và ch cho tôi trn vào ch này. Ch này có đm nước ngăn vi trong kia nên lũ chó không th đánh hơi được. C đến đem thì anh em h đem cho tôi ít đ ăn, và h có k cho tôi nghe v cu trong đó ra sao.

– Sao anh không bo Jack dn tôi ra đây sm hơn na Jim?

– Không mun phin cu, Huck . Cu bo có th làm gì được đâu nhưng bây gi thì yên trí ri. Tôi đã mua được xoong, cho, thc ăn đ c. Tht may quá. Đêm đêm tôi li mò ra vá víu cái bè, tôi…

– Bè nào, Jim?

– Bè cũ ca chúng mình y

– Thế nghĩa là cái bè ca chúng mình không b tan tành ư?

– Không, không đâu. Nó ch v mt phn. Còn mt đu vn nguyên, chng h gì c. Nếu không ln xung nước quá sâu, nếu đêm đó không s hãi mà bo dn mt tí như câu phương ngôn vn nói y, thì chúng ta có th gi cái bè li được. Nhưng ch lo, vì bây gi đã sa li gn như mi ri, và li có mt lô nhng th khác na, ngay ch chúng ta b mt y.

– Anh làm thế nào mà li tìm được bè v, Jim, anh đui theo à?

– Tôi nm trong rng này thì làm sao đui theo được? Không, cu , có my anh em ra đen tìm thy nó nm kt bãi gn đây. H đem giu vào mt cái hc dưới bi liu, ri h bàn tán cãi c vi nhau mãi v cái bè không biết là ca ai. Va lúc đó tôi đi ti và nói cho h biết rng cái bè đó không phi ca ai c, mà là ca cu và tôi. Tôi hi có phi h đnh ly tài sn ca mt người da trng thượng lưu hay không mà li đem giu đi như vy? Ri tôi cho mi người mt hào; người nào cũng tha mãn lm. Ri tôi bo nếu có nhng cái bè khác na trôi đến thì h s li có tin. H đi vi tôi tt lm cu! Nhưng anh em da đen y mà. Mi khi tôi cn h giúp đ gì thì ch phi nói đến hai ln đâu, cu . Cái thng Jack y là mt người da đen tt đy, và nó cũng khá nhanh nhu.

, hn tt đy. Hn cũng ch bao gi nói vi tôi là anh đây. Hn bo tôi ti đây hn ch cho xem lũ chn nước. Nếu như có chuyn gì xy ra thì hn không b liên ly đâu. Hn có th nói là chưa trông thy chúng mình đi vi nhau bao gi, và như thế người ta s tin là tht.

Tôi không mun nói nhiu v ngày hôm sau ra sao. Tôi ch k vn tt như thế này: Tôi thc dy t lúc còn t m sáng, đang đnh quay ra ng na thì bng nhn thy lúc đó rt yên tĩnh, hình như không có ai đng đy gì c. Điu đó hơi bt thường. Sau tôi li thây Buck đã dy và đi t lúc nào. Tôi vùng dy, ly làm l, và đi xung nhà dưới. Chng có ai đó. Mi vt đu im lng. Bên ngoài cũng thế. Tôi không hiu như vy là thế nào. Bước ra đng g, tôi đến ch Jack hi:

– Có chuyn gì đy?

Hn đáp:

– Cu không biết à?

– Vâng. Cô Sophia cô y trn đi ri. Trn đi tht ri. Cô y trn vào lúc gia đêm, chăng ai biết c. Cô y trn đi đ ly cái anh chàng Harney Shepherdsons y, cu biết khôngm. Nghe h đn thế. Gia đình thì mi biết cách đây đ na gi thôi, có l không ti, và h vi vã đi ngay. Ln này tht là mt ln vi vã, súng ng, nga ngho rm rp chưa tng thy. Các ông y đã đi lon báo cho h hàng c ri. Ông c Saul và my cu thì đem súng ra b sông đ tìm giết anh chàng kia, vì rt có th là anh ta đem cô Sophia qua sông. Tôi đoán có l sp sy ra nhiu chuyn lôi thôi na đy.

– Buck nó dy sao không gi tôi?

– Tôi chc cu y c ý như thế đy. H không mun cho cu dính vào chuyn này. Cu Buck cu y lên đn và bo rng sp đi bt mt tên Shepherdsons v. bên kia h đông người lm, tôi chc thế, cu th tính xem mau ra cu y có đi chõm được mt người nào không?

Tôi chy vt ra b sông tht nhanh. Ri mt lúc thì nghe thy súng n bn b. Ra đến cái lán g gn bến tàu thy, tôi tìm loanh quanh trong đám cây xem có ch nào kín đ np, ri tôi trèo lên mt cái chc cây xa tm súng đ xem xét. Có mt đám g khá cht cao gn hai thước kế đó, tôi đnh chy đến np đng sau, nghĩ bng có th chc chn hơn. Bn năm người cưỡi nga chy rm rm quanh đó, ch đt trng trước mt lán g. H va chi, va hét, đang đnh tóm hai cu thanh niên đang np đng sau đng g dc bến tàu thy. Nhưng h không vào ti được. Mi ln mt người trong đám kia thò ra phía ngòai sông, khi đng g mt tí thì t trong đng g li có người bn ra. Hai cu kia ngi xm, da lưng vào phía sau đng g, thành ra có th kim soát được c đường ra đường vào.

Lát sau, my người không chy quanh và cũng không la hét na. H đi v phía nhà kho. Lp tc có mt cu đúng dy bn mt phát súng t đng g ra trúng mt người trong bn kia ngã nga. H nhy vt c xung nga đ nht người b thương đem v nhà kho, va lúc đó hai cu kia b chy. Hai cu chy được na đường t ch đó ra đến ch tôi np thì cht my người kia trông thy, h lin nhy lên ngâ đui theo. H vượt gn đến nơi nhưng không ăn thua, hai cu kia chy nhanh lm, đã tt vào đng g ngay trước mt cái cây ca tôi np. Thế là li thế hơn bn kia. Mt người trong hai cu đó là Buck, còn mt cu gy gò trc mười chín tui.

Bn người đó sc so mt lúc chúng quanh ri b đi. H va đi khut thì tôi lên tiếng gi Buck. Lúc đu nó ra. Nó ngc nhiên s hãi. Xong nó bo tôi nhìn k xem và h nhng người kia quay li thì báo cho nó biết. Nó bo bn người kia đã sn âm mưu gì ri, nên thế nào cũng quay li. Tôi mun ri khi cây này, nhưng li không dám. Bng thy thng Buck khóc vang lên và nói rng nó và anh h nó là Joe (tc là cái cu cùng chy kia) c ngày hôm nay còn phi trn tránh na. Nó nói là b nó và hai anh nó b giết c ri, và bên kia phía k thù cũng có haiư ba người b giết. Nó bo là bn nhà Shepherdsons b trí phc kích. Nó nói b nó và hai anh nó va đánh va ch h hàng kéo đến nhưng cánh nhà Shepherdsons quá mnh. Tôi hi thế còn Harney và cô Sophia thì ra sao. Nó bo hai người đã qua sông sang bên kia ri, không vic gì c. Tôi nghe thế mng lm. Nhưng thng Buck thì không thế, nó rt bc mình nghĩ đến hôm trước đã không th giết được Harney cái ba trong rng y. Tôi chưa h bao gi li thy như vy.

Bng pàng! pàng! pàng! ba bn phát súng n. C hai đa kia b nga, chy lun qua rng bò đến sau lưng t lúc nào. C hai đa chy ra nhy xung sông. C hai đa đu b thương. Và trong lúc hai đa bơi xuôi theo dòng sông thì my người kia chy lên b bn theo, ming kêu giết chúng nó đi, giết chúng nó đi. Tôi nghe thy thế đau đn quá suýt ngã t trên cây xung. Tôi không dám k tiếp nhng chuyn xy ra sau đó na,vì nói ra hết sc đau lòng. Tôi nghĩ giá đêm đó đng ra b sông đ khi nhìn thy nhng cnh y thì hơn. Sau, tôi không th nào quên được, nhiu khi ng c mê thy chúng nó na.

Tôi tít ngn cây cho đến lúc xm ti, vì s quá không dám bò xung. Thnh thong, tôi còn nghe tiếng súng trong rng xa, và hai ln tôi trông rõ nhng đám người đi nga mang súng chy qua lán g, và tôi đoán rng chuyn rc ri y vn còn đang tiếp din. Tôi quá sc kinh hãi, đnh bng s không bao gi còn quay li căn nhà đó na, và tôi nghĩ dù sao mình cũng không b khin trách. Tôi đoán rng cái mu giy kia có nghĩa là cô Sophia đo gp Harney ch nào đó vào lúc hai gi rưỡi đ cùng đi trn. Tôi thy đáng l tôi phi nói cho by biết v chuyn mnh giy đó vi cái hành đng hơi l lùng ca cô, như vy b cô s giam cô li thì đâu có th xy ra nhng chuyn giết người kinh khng như thế này được.

trên cây tt xung ri, tôi mi bò theo dc b sông mt quãng, thy hai cái xác nm trên b nước. Tôi c sc kéo hai cái xác vào phía trong này và lt mt lên xem, ri tôi chy biến đi tht nhanh. Lúc nhìn ra mt Buck, tôi khóc lên hi lâu, vì nó đi vi tôi tht tt bng.

Ri tri ti hn. Tôi không dám đến gân nhà, mà đi xuyên qua rng tìm v cái đm. Jim không còn đó na. Tôi li hc tc len li qua đám cây liu, nóng lòng mun nhy ngay lên thuyn mà đi cho thoát khi cái x khng khiếp này. Chiếc bè cũng đi đâu ri. Tri ơi, tôi s quá! Đến hơn mt phút đng h, tôi b nghn th. Ri tôi kêu lên mt tiếng. Cách ch tôi đng ch đ vài thước, bng có tiếng nói:

– May quá, tri ơi, có phi cu đy không? Cu khe kh ch

Đó là tiếng Jim. Trước nay, tôi chưa h nghe thy tiếng nói nào nó làm cho mình yên lòng đến thế. Tôi nhy vt qua b nước và lên bè. Jim ôm cht ly tôi. Hn thy tôi mng r quá, Jim nói:

– May quá, cu ơi, tôi dưới này đã tưởng cu li chết ri. Jack nó đến đây và nói có l cu b trúng đàn hay sao y mà không thy cu tr v nhà na. Tôi đnh đy bè xung dưới đó đ ch h Jack nó quay li cho tôi biết chc chn là cu đã chết thì tôi s đánh bè đi ngay. Thế là bây gi cu đã quay li đây ri, tôi sung sướng quá.

Tôi nói:

– Hay lm, thế thì li càng tt. Như vy, h s không tìm tôi na vì tưởng tôi đã bi giết ri, và b trôi sông ri. Trên kia có xác người, có th làm cho h tưởng như vy. Thôi ta đi mau lên, Jim ơi, hãy đy nhanh ra gia dòng đi đã.

Cho đến khi bè ca chúng tôi đã đi ngược chng vài dm v phía dưới và ra đến gia dòng sông Mississppi, chúng tôi mi yên tâm. Ri chúng tôi treo đèn báo hiu lên, trong lòng nghĩ là mt ln na li thoát nn và được t do. T hôm qua, tôi chưa có cái gì vào bng. Jim ly ra my chiếc bánh mì rán; bánh sa, li có c tht, c rau xanh na. Trên đi tht không còn gì ngon hơn là ăn nóng st như thế này. Tôi va ăn va nói chuyn vi Jim rât vui v. Tôi mng đã thoát khi v đn đin; và Jim cũng mng được thoát khi đm nước. Chúng tôi bo nhau rút cc là chng đâu hơn cái bè ca chúng mình c. Nhng nói khác thì đâu cũng cht chi, nght th. Nhưng trenê b thì không thế. trên bè, mình s cm thy hoàn toàn t do, d th và vng tâm.

 

 

CHƯƠNG 19

 

Li vài ba ngày đêm na qua; tôi nghĩ rng có th nói là my đêm đó tôi qua, lướt qua, mt cách yên tĩnh, êm du và nên thơ na. Đây này,chúng tôi đã qua nhng ngày gi đó như thế này. Con sông va to va rng – có ch đến mt dm, dm rưỡi. Chúng tôi đi đêm đi ngày tìm ch kín ng. C gn hết đêm thì thôi không chèo na, tìm ch nước lng gn cái khe nào đó buc bè li, ri cht mt ít cành cây bông di hay cành liu ph lên bè, ri th dây câu xung. Ri nhy xung sông tm cho mát m tnh táo con người. Ri ngi ch mt bãi cát nào đó có nước sâu đến gi và ch ánh sáng ban ngày đến. Chung quanh không mt tiếng đng, hoàn toàn yên tĩnh, hình như khp c th gii đu ng c. Có l thnh thong ch nghe tiếng ch ương kêu. Vt đu tiên trông thy bên kia mt nước ch là mt rng cây dài im lng, không th thy gì khác. Ri mt mnh nhàn nht trên nn tri, mnh nht đó ta dn ra, dòng sông cũng như rng thêm ra na; không còn là đen na mà xam xám. Xa xa có th thy được nhng chm đen trôi xuôi, trôi mãi, nhng chiếc thuyn bum hay gì đó, nhng vt đen dài t nhng bè g. Đôi khi có th nghe tiếng mái chèo v nước, hay tiếng nói lao xao. Yên tĩnh quá nên tiếng càng vang đi xa. Chc chc li thy mt vt trên mt nước, nhìn k cái vt có th nhn ra ngay đó là mt cái cây b nh bt c r và cun trôi đi thành th trông như vy, ri sương mù cun tròn thành tng cun trên mt nước. Phía đông, tri bt đu ng đ, ri đến sông, và có th chiếc lu g ven rng phía bên kia sông, có l là mt cái làn g gì đó, nếu như ng là trong đó có gì thì có th cho mt con chó vào đy mà sc so. Ri gió lành lnh thi vào người, nghe man mát, êm du, thơm thơm mùi g và hoa rng. Nhưng cũng có khi không th, trái li có mùi cá chết quanh đó, xông lên, tanh nng. Sau đó, tri sáng hn. Mi vt đu như cười vui dưới nng, và tiếng chim hót líu lo.

Lúc này dù có mt chút khói bay lên cũng không ai thy được. Chúng tôi nhc vài con cá đu dây lên làm mt ba ăn nóng st. Ri chúng tôi li ngi nhìn dòng sông vng v.Người đã bt đu mt mi, chúng tôi lăn ra ng. Chc chc li tnh dy, ngó ra ngoài xem có gì. Có l là mt chiếc tàu đang l kh leo ngược dòng sông tít tn b bên kia; nhìn xa không th nói rng đó là tàu chân vt đng sau hay có gung hai bên nách. Ri mt gi đng h na trôi qua, chng có gì mà xem, mà nghe na, ch là vng lng.

Lát sau có mt chiếc bè trôi qua mé ngoài. Có l trên bè có mt thng cha nào đang b ci, vì h thường hay b ci ngay trên bè. T trong này nhìn ta h có th thy cái rìu loáng giơ lên và đúng lúc cái rìu đưa lên quá đu anh ta thì nghe kch mt cáim tiếng vang phi mt mt lúc đi trên mt nước ri mi đến tai mình. Ri chúng tôi li nm ườn ra đó lng nghe yên tĩnh tr li. Có mt ln sương mù dày đc, thuyn bè qua li phi gõ leng keng vào soong cho đ cho tàu thy khi đâm phi. Mt chiếc phà hay bè gì đó đi qua ch chúng tôi, gn sát đến ni chúng tôi nghe rõ c tiếng h nói chuyn, văng tc và cười vang, rõ mn mt, tuy chng nhìn thy gì, c như b bưng mt; lúc y tht là ging như tiếng ma ln vn trong không gian mà qua đó vy. Jim bo có l là ma tht đy. Tôi nói:

– Không đâu, nếu là mà thì nó đã ch nói: sương mù tan đi.

Ri chng bao lâu na li đến đêm, và chúng tôi li ra đi. Bè ra đến gia sông ri, chúng tôi đ mc cho nó trôi, k cho dòng nước đưa ti đâu thì ti. Chúng tôi châm thuc hút, th chân xung nước khuy khuy, và nói đ các chuyn. Sut ngày sut đêm, chúng tôi ch ci trn, mui cũng mc. Cái b qun áo mà gia đình bà Buck may cho tôi đp quá thành ra mc không thun tin. V li tôi cũng không đ ý đến qun áo lm đâu.

Đôi khi thy như c mt con sông này là thuc v chúng tôi. Nhìn qua mt nước, xa xa bên kia là b sông, và đo, và có l có mt ánh la, mt ngn đn nến trong khung ca s. Có khi lên trên mt nước cũng có mt vài ánh la na. Đó là đèn trên bè hay trên phà, và có l li được nghe c tiếng đàn vĩ cm hay tiếng hát vng ra. Sng trên mt chiếc bè hay chiếc mng, thú v biết bao nhiêu. Trên đu chúng tôi ch có tri cao, lm đm nhng vì sao, và chúng tôi thường nm nga lên nhìn tri, bàn cãi vi nhau không biết rng nhng ngôi sao đó là do ai làm ra đy, tôi ch bo là t nó có. Tôi bo nếu mà làm ra nhiu sao như vy thì chc phi mt nhiu ngày gi lm. Jim bo đó là ông trăng ông y đ ra nhng ông sao kia ch. , mà nghe cũng có lý, nên tôi cũng không th nói gì đ bác cái thuyết đó đi được. Và vì tôi cũng đã trông thy con ếch nó đ được nhiu lm, như vy thì cũng có th là do ông trăng đ ra nhng ông sao y. Chúng tôi li hay nhìn c sao sa na, nhìn theo nhng vt ca nó chy dài xung chân tri. Jim bo rng đó là nhng ngôi sao hư hng, bay kìa khi t.

Mt vài ln vào gi ti đen, chúng tôi li gp tàu thu đi qua, thnh thong nó li pht ra c mt bu tri đy nhng tia la t ng khói, ri nhng ta la y rơi xung như mưa xung sông, trông đp vô cùng. Ri nó r v mt phía khác, ánh sáng lp lánh ca nó m dn, tiếng ùng c ca nó cũng ng đi, và dòng sông li tr li im lng. Mt lát sau, khi chiếc tàu đã đi xa ri, sóng ca nó mi ti ch chúng tôi làm dp dnh cái bè đôi chút; ri thì chng nghe thy gì na, mà cũng không th nói được là bao lâu. Có l tr ra ch còn vài tiếng ếch nhái hay vt gì đó thôi.

Qúă na đêm, dân hai bên b đã ng c, hai b sông li ti om đến vài ba tiếng đng h. Trong nhng khung ca s không còn ánh la na. Nhng ánh la y chính là đng h ca chúng tôi. Khi ánh la đu tiên hin lên, đó là báo hiu tri sp sáng, thế là chúng tôi tìm ch giu và buc bè li ngay.

Mt bui sáng, vào lúc mt tri va mc, tôi v được mt chiếc xung, chèo qua mt ch nước chy xiết đ đi lên phía b chính, ch cách đó vài trăm thước. Ri chèo quá lên na chng mt dm, đến ch có bi cây gn mt khi rng thông đ xem có kiếm được ít qu dâu nào chăng. Tôi va đi đến mt ch hm ch bng li cho bò đi qua đó thì bng có hai người đâu t trong con đường nh đó chy xc ra. Tôi nghĩ bng, thôi thế này là nguy ri, bi vì nếu như có ai đi tìm ai đây thì cũng ch là tôi hay Jim mà thôi. Tôi đang sp chun thì my người kia đã chy ti gn, gi tôi và nh tôi cu h. H bo h có làm gì nên ti đau, thế mà người ta đang đui bt. Ri bo là sp có người có chó đui đến nơi bây gi. H mun nhy ngay vào chiếc xung ca tôi, nhưng tôi nói:

y chm, đng làm thế. Tôi đã nghe thy tiếng nga gì đâu. Các ông có đ thì gi chui qua cái bi kia, theo con đường nh đi ln xung nước ri li vòng sang đây hãy xung xung, như thế thì chó nó mi không đánh hơi tìm được.

H làm theo; tôi h va bước lên xung là tôi chèo đi tht nhanh quay v ch chúng tôi giu bè. Khong năm mươi phút sau thì thy tiếng chó, tiếng người va sa va la hét. Chúng tôi nghe thy đám kia đã ti bi cây, nhưng không nhìn thy h. Hình như h dng li đó và sc so chung quanh mt lát. Chúng tôi đi càng xa, không nghe thy gì na. Đi được mt quãng đến gn mt dm khut rng và ra đến sông ln thì mi th đu yên tĩnh. Chúng tôi r vào cái khe ri np vào đám rung bông; và thế là hoàn toàn yên tâm.

Mt người trc by mươi tui hay hơn, đu hói và tóc mai đã bc. Lão ta có mt chiếc mũ rng vành đã cũ, mt chiếc áo lót màu xanh xám, mt cái qun màu xanh đã cũ rách, đu ng qun nhét vào c giy. Trên tay lão ta khoác mt chiếc áo ngoài có đuôi màu xanh và có khuy đng óng ánh. C hai người đu đeo b va to va nng, và va bn.

Còn người kia trc ba mươi tui, ăn mc tm thường.

Ăn sáng xong, chúng tôi nm ngh, nói chuyn và cái đu tiên là bây gi mi v l ra hai người kia không ai biết ai c.

Lão già hói đu bo anh kia:

– Anh có chuyn gì mà phi chy trn thế?

– Tôi bán mt th hàng dùng đ làm cho mt nhng vết đen cáu bn răng, nhưng không làm2 mt được vết đen mà li làm mt c men răng. Tôi nán li thêm mt đêm na và đnh chun thì gia đường bt gp ông đang chy v phía này, ông bo tôi là h đang đến và ông nh tôi giúp cho ông trn đi vi. Tôi mi bo ông rng chính tôi cũng đang sp có tai v đây, thế là ông và tôi cùng chy đy. Đu đuôi có thế thôi, thế ông có chuyn gì?

– Tôi y à, tôi đàng làm mt trò qung cáo đ b rượu. Làm đã được đến mt tun l, và ai cung thích c, nht là đám đàn bà thích lm. Làm cái trò này cũng phát tài. Đây nhé, vào xem c tính mi người mt hào, tr con và da đen không mt tin, mi ti cũng được năm đến sáu đô la. Tr này đang có cơ pht thì bng đêm qua có người đi nói rng tôi ch bp thôi và chính tôi vn ngm ngm bán rượu. Sáng nay có mt tên da đen đến lay tôi dy và bo người ta đang lng l tp hp li, đem c chó c nga đi bt tôi v trng tr và có th s đánh cho tôi mt trn đau, ri li có th bi hn ón lên đu, nh hết c râu tóc và đem tôi ln trên đường st cũng chưa biết chng. Tôi ch kp ăn sáng gì c, mà cũng không đói na.

Người kia nói:

– Ông bn già ơi, tôi tính có l hai chúng ta có th cùng làm ăn vi nhau được đy, ông nghĩ thế nào?

– Tôi thì d thôi. Nhưng anh làm ngh gì là chính?

– In báo. Đó là ngh chính ca tôi. Thnh thong chế to vài th thuc men. Din viên sân khu chuyên v ngành bi kch, ông biết không. Cũng có khi thun tin thì xoay ra ngh thôi miên, hoc cha bnh thn kinh. Mà đi ngh na thì dy hát, dy đa lý; có khi làm vài ba cuc din thuyết. , tôi làm nhiu th lm. Có cái gì làm cái y cho nên cũng không làm cái gì lâu. Thế ông thì sng bng ngh gì?

– Trong đi tôi đã khá nhiu ln làm bác sĩ. Cái chính là sng bng hai bàn tay này. Cha bnh ung thư, bi lit và nhng lai như thế. Nhưng khi có người nào khám phá ra s tht thì cũng khó kiếm ăn đy. Còn ngoài ra thì đi thuyết giáo, hp tri ging đo.

Đến mt lúc sau, không ai nói na. Ri người tr tui hơn th dài mt cái nói:

– Tri ơi!

Lão già hói đu hi:

– Cái gì mà tri ơi?

– Tôi nghĩ rng mình c phi sng đ mà sng cái cuc đi như thế này mãi, ri đ b mt dn cái phm giá ca mình đi gia nhng người đng loi như thế này ư? Nói xong, đưa chiếc khăn lên chm chm vào k mt.

Lão già li hi vi ging có v đàn anh:

– Kh, ti nghip, thế nhng người cùng đi vi anh có tt lm không?

– Có, h đi đãi vi tôi cũng khá. Có th chu được. V li có ai dám h thp tôi được trong khi tôi c như thế. Ch có tôi t h thp mà thôi. Tôi không tránh các người đâu, tôi không tránh ai c. Tôi chu hết. Mc k cho cái s đi lnh lùng này nó dn ti ch nào đau kh nht thì dn. Nhưng có mt điu tôi biết chc chn là s có mt nm m đi tôi đâu đó. K, s đi c vic din ra như nó vn din ra t trước đến nay đi, ri cướp tt c mi th ca tôi đi – nhng người thân yêu, gia sn, tt tt c. Nhưng mà nó cướp thế nào được nm m y. Mt ngày kia, tôi s nhm mt xung và quên hết mi s, và trái tim đau kh đã tan v ca tôi s được ngh ngơi.

Nói ri, anh ta li lau nước mt.

Lão già hói đu nói:

– Anh lôi cái trái tim đau kh đã tan v y ca anh vi chúng tôi đây đ làm gì mi được cơ ch? Chúng tôi có làm gì anh đâu?

– Tôi biết các người không làm gì tôi c. Tôi có tránh các người đâu, đó là t tôi hi xung mà thôi nên tôi phi chu đng tt c, tôi có dám ca thán gì đâu.

– Anh h mình xung ch nào? Ch nào mi được cơ ch?

– Có nói ra thì mi người cũng chng tin tôi đâu. Nhưng thôi, mc k, chng sao. Cái bí mt ca cuc đi tôi.

– Bí mt đi anh? Có phi anh đnh nói là…

– Thưa các ngài – Anh ta nói mt cách trnh trng – tôi s tiết l cho các ngài nghe, vì tôi thy rng tôi có th tin các ngài. Chính tôi đây là mt ông Quân công.

Nghe đến đó, Jim tr mt ra nhìn, và hình như tôi cũng vy. Ri lão già đu hói nói:

– Vô lí, sao li thế được.

– Vâng, c thân sinh ra ông tôi là người con c ca công tước Bilgewater; chy trn đến x này vào khong cui thế k trước đ được th cái không khí trong lành ca t do; ri ly v đy, ri chết đi, đ li mt đa con trai. Công tước Bilgewater cũng qua đi vào thi gian y. Người con th hai ca công tước được tha hưởng cái chc v y cùng vi tt c tài sn nhưng c thân sinh ra ông tôi mi chính thc là công tước thì li b rơi. Như vy đáng l ra tôi phi là công tước Bilgewater vy. y thế mà bây gi, tôi đây thm hi thế này. Tôi b người ta xua đui, b đi x lnh lùng khinh b; cuc đi rách rưới, lang thang, đau đn và b h xung cái thế cùng, phi đánh bn vi nhng người khn kh trên mi cái bè g.

Jim nghe xong ly làm thương hi anh ta lm. Tôi cũng vy. Chúng tôi đnh tìm cách an i nhưng anh ta nói an i làm gì vô ích; không ai có th an i anh ta được na. Anh ta bo răng nếu như chúng tôi có mun tha nhn anh ta như thế còn tt hơn là bt c gì khác. Chung tôi bo: được chúng tôi s tha nhnm, nhng tha nhn như thế nào thì anh ta phi nói cho biết. Anh ta bo mi khi chúng tôi nói chuyn vi anh ta thì phi nghiêng mình chào và nói “Thưa qun công”, “thưa quý ngài” vân vân… và nếu như chúng tôi gi anh ta bng cái tên Bilgewater thì cũng không sao, và nói rng cái tên đó dù sao cũng ch là danh v thôi ch không phi là tên; và li bo rng mt người trong chúng tôi phi đng hu bên khi anh ta ăn ung; và phi làm tt c mi vic lt vt mà anh ta sai bo.

Tt c nhng cái đo cũng chng khó gì nên chúng tôi ngoan ngoãn làm theo. Sut c ba trưa, Jim đng quanh đó hu anh ta và nói: “Qun công có dùng cái này, dùng cái kia không ?” vân vân… Quân công có v hài lòng lm.

Nhưng còn cái lão già thì im lng không nói gì. Lão ta t v khó chu vi điu b ca anh chàng công tước kia lm. Hình như lão ta đang nghĩ gì trong đu. Đến cui bui chiu, lão nói:

– Này, Bilgewater, tôi rt thông cm vi anh. Nhưng anh không phi là người duy nht gp nhng khó khăn như vy đâu.

– Không ư?

– Đúng vy. Anh không phi là người duy nht đã b người ta h b mt cách trng trn như vy đâu!

– Tri!

– Không, anh không phi là người duy nht giáu kín bí mt v đi mình đâu. Nói đến đó ta bt đy khóc tc tưởi.

– Khoan đã, ông đnh nói gì vy?

– Bilgewater, tôi có th tin anh được không? – Lão ta hi, ging vn còn nc n.

– Tôi th sng đ d, chết mang theo – Anh kia cm tay lão này, nm cht ly, ri nói tiếp – Ông nói đi, bí mt ca đi ông là gì vy?

– Bilgewater, tôi là hoàng t kế v đy.

Ln này thì c Jim và tôi đu tr mt ra nhìn lão. Qun công hi:

– Ông nói sao?

– Phi, anh bn , li tôi va nói là s thc đy. Lúc này, trong mt anh là v hoàng t ti nghip, Louis th mười by, còn ca Louis th mười sau và Marry Antonette đây.

– Là ông ư? Vi tui ca ông là ngn này ư? Nếu như là Charlemagne cui cùng thì năm nay cũng phi sáu trăm tui ri.

– Vì gian kh đã biến tôi thành con người tàn l như thế này đy, Bilgewater . Gian kh đã làm cho tóc tôi bc trng ra và hi như thế này đy. Trước mt các v, mt k mc b qun áo xanh bn thu, k b lang thang đy đa, b chà đp và đau đn này chính là vua nước Pháp đy.

Nói xong, lão ta c khóc mãi khiến tôi và Jim không biết làm sao thế nào. Chúng tôi thường thy thương lão li hãnh din na vì lão đến đây vi chúng tôi. Thế là chúng tôi bước đến n i lão ta, như đã an i qun công lúc trước. Nhưng lão nói rng an i cũng vô ích, ch có cái chết mi giúp lão gii ta mi bun đau. Nhưng lão cũng thy d chu v ca lão chng hn như quỳ mt bên gi xung khi nói vi lão và bao gi cũng xưng hô là: Tâu hoàng thượng, ri đng hu bên cnh lão khi lão ăn ung, và trước mt lão không được ngi nếu lão không cho phép. Thế là Jim và tôi li phi xưng hô lão ta là hoàng thượng, làm cái này cái khác cho lão, và c phi đng mãi khi nào lão cho phép mi được ngi. Cái đó làm cho lão ta khoái lm, t va rt vui v, thú v. Nhưng qun công thì li thy khó chu v chuyn này. Dù thế, Nhà vua vn t v rt thn mt vi quân công. Lão nói rng tt c dòng công tước Bilgewater đu được vua cha ca lão ta tưởng đến và vn được vi vào cung đin luôn. Nhưng qun công có v bc tc. Lát sau, nhà vua li nói:

– Chúng ta chng cùng vi nhau trên cái bè g này bao lâu na, Bilgewater , vy thì hà c gì mà anh phi bun? Tôi sinh ra không phi là qun công, đâu phi li ti tôi. Anh sinh ra không phi là vua, cũng đâu phi li ti anh. Thế thì vic gì mà phi nghĩ ngi? Chp nhn và tn dng hoàn cnh ca mình là điu mà chúng ta nên làm. Hơn na cuc sng nơi đây không đến mc quá khó chu, thc ăn, thc ung vn đy đ. Thôi, ta bt tay nhau đi, qun công, chúng ta là bn cơ mà.

Qun công chìa tay ra bt. Tôi và Jim thy thế cũng mng. Không khí đang nng n bng tiêu tan và chúng tôi thy như vy cũng vui lây. Trên mt chiếc bè, mi người phi vui v, hòa thun vi nhau thì cuc sng mi d chu đôi phút. Chng bao lâu tôi mi nhn ra hai gã này chng phi là vua hay quân công gì c mà ch là nhng tên lưu manh chuyên la đo, trm cướp. Nhưng tôi không h răng nói na li mà cũng chng to thái đ gì c. Đó là cách tt nht đ không gây ra nhng chuyn cãi c rc ri. Nếu chúng mun được gi là vua hay quân công thì tôi cũng gi min sao cho gia đình êm m. Tôi cũng không nói vi Jim vì xét cũng chng có ích li gì. Nếu như tôi không hc được cái gì khác ca b tôi thì đây tôi đã hc được mt điu là: c sng chúng vi nhng th người như thế này, và đ mc cho h mun làm gì thì làm.

 

 

CHƯƠNG 20

 

H hi tôi rt nhiu câu: To sao chúng tôi ph kín cái bè như thế? Ti sao li ngh vào ban ngày mà ban đêm li đi? Jim có phi là tên da đen đang chy trn không?

Tôi nói:

– Tri ơi, đi nào li có anh da đen chy trn xung min Nam không?

H bo không có chuyn y. Tôi nói luôn:

– Gia đình tôi Pike, vùng Missouri. Gia đình tôi chết c, ch còn li tôi, b tôi và em tôi là Ike. B tôi b quê đi xung vi chú tôi là Ben. Chú tôi có mt cái xung máy chuyên ch khách qua sông, v phía dưới kia, cách Orleans bn mươi tư dm. B tôi nghèo lm, li n nn na. Vì thế khi b tôi đi ri chng đ li mt th gì khác ngoài s tin mười sáu đô la vi anh da đen là Jim. Vi s tin ít i đó, chúng tôi không th vượt qua quãng đường đó bng tàu thy hay các phương tin khác. Thế ri nước lũ kéo, b tôi may mn kiếm được mt cái bè, và chúng tôi quyết đnh đi Orleans. Nhưng tht không may mn, mt đêm đi hc đường mt cái tàu thy đâm phi mt bên bè. Chúng tôi nhy xung sông, ln tht sâu đ tránh cho gung tàu khi đp phi; Jim và tôi thoát nn. Nhưng còn b tôi lúc đó say rượu và em Ike ca tôi mi lên bn tui thì không thy ngoi lên na. Vài ngày sau đó, chúng tôi gp muôn vàn khó khăn, vì có nhng người đi thuyn ra gia sông đnh bt Jim, h bo Jim là mt tên da đen đang chy trn. Vì thế bây gi chúng tôi không đi ban ngày na, mà đi đêm cho khi phin.

Qun công nói:

– Đ yên tôi tính xem có cách nào đi ban ngày được không. Tôi nghĩ cái đã. Tôi s trình bày ra mt mo có th gii quyết được cái đó. Hôm nay thì hãy khoan chưa tính vi, vì c nhiên ban ngày này chúng ta chưa nên đi qua cái th trn trong kia, nh xy ra chuyn chng lành.

Đến đêm, tri bt đu tôi đen và có v sp mưa. Chp git loang loáng phía cui tri. Qun công và nhà vua vào lu ca chúng tôi xem ch ăn ng ra sao. Giường ca tôi là mt ô rơm, nhưng còn êm hơn giường ca Jim khi, bi đó là mt cái tri bng thân cây ngô. Thân ngô cng kèo, mi khi tr mình, đám lá héo kêu lo xo khiến cho mình phi tnh ng. Qun công đòi ng trên giường ca tôi nhưng nhà vua không chu. Lão nói:

– Anh nên biết rng v chc tước mà nói thì tôi đây không th hp vi mt cái bng thân ngô hơn anh. Vì vy, anh nên t biết thân biết phn nên nm trên cái giường đó là thích hp nht…

Jim vi tôi toát c m hôi vì s hai người li gây ra rc ri. Nhưng cũng may, qun công nói:

– S phn tôi đi đến đâu cũng đen đi. Bo kh đau mà tôi đã phi hng chu t trước đến nay đã làm tôi mt hết nhu khí. Tôi xin nhượng b thôi. Cái s ca tôi nó thế mà. Trên cõi đi này, ch có tôi là cô đơn… Xin c đ cho tôi đau kh, tôi có th chu đng được.

Chúng tôi lên đường khi tri đã ti hn. Nhà vua ra lnh cho chúng tôi phi đy bè ra gia sông và chng nào đã ra khi thành ph khá xa mi được lên đèn. Lát sau, chúng tôi thy nhng chùm đèn loang loáng bên sông. Đó là th trn. Bè c thế lướt qua khong na dm mt cách trót lt. Đi được gn mt dm, chúng tôi treo đèn hin lên. Khong mười gi đêm, tri đ mưa tm tã, gió rít lên tng hi, sm sét ì m. Nhà vua bo hai chúng tôi phi thay phiên nhau canh gác cn thn cho đến lúc nào tri tnh hn. Còn lão ta vi qun công chui vào lu ng. Tôi phi gác cho đên mười hai gi đêm. Nhưng nếu có nm trong giường chc tôi cũng chng tài nào mà nhm mt được. Thc ra, c tun, có phi ngày nào cũng mưa bão như thế này đâu. Gió rít lên tng hi rùng rn. Thnh thong li có mt tia chp kéo nhng nht, soi rõ nhng mm đt trng xóa mt quãng dài đến na dm. Nhưng hòn đo nhìn qua mưa như b ph mt màn bi. Cây ci như quay cung trong gió. Tiếng xot, tiếng m ni lên, ri lan ra xa dn. Sóng v mnh té ướt hết c người tôi bên bè. Nhưng vì tôi chng mc qun áo gì c nên không s ướt. Cũng may nh có chp lóe lên mà chúng tôi nhìn thy nhng mm đá ngm t xa nên không b va vào chúng.

Tôi đng gác đến na chng thì bun ng quá, Jim bo hn s gác h tôi. Lúc nào Jim cũng rt tt đi vi tôi. Tôi bò vào trong lu, nhưng vua và qun công nm xoay ngang, xoay dc nên chng còn ch cho tôi na. Tôi đành ra ng bên ngòai lu vy, mc cho mưa gió đang gào rít. Đến khong hai gi, sóng li ni lên d di. Jim đnh gi tôi nhưng li thôi vì hn nghĩ mc sóng này cũng chưa nguy him lm. Nhưng hn lm, ngay sau đó, mt ngn sóng to chm lên tn đu tôi. Jim nhìn tôi cười như nc n. Sóng li lao đến và di lên sut người tôi. Jim thy thế cười v bng. Hn ta là mt người da đen d cười mà tôi ít gp.

Tôi ra đng gác thay cho Jim. Hn va đt lưng xung đã gáy khò khò. Dn dn, cơn giông tan đi. Lúc ánh sáng đu tiên ló rng, tôi đánh thc Jim dy ri đưa bè vào ch np.

Ăn sáng xong, nhà vua ly ra mt c bài tay đã cũ ri cùng qun công đánh bài ăn tin, mi ván năm xu. Chơi chán ri, h bàn nhau m chiến dch mi. Qun công lc li trong túi, ly ra mt tp nhng mnh giy đã in ch sn, ri đc to lên. Mt t viết: “Bác sĩ danh tiếng ca kinh thành Paris là Armand de Montanbal s din thuyết ging v cách cha bnh thn kinh … ngày… Giá vào ca là mt hào, cung cp nhng bng tra cu v tính cht ca bnh, mi bng hai mươi lăm xu”. Qun công nói rng bác sĩ y chính là anh ta. Mt t khác li nói rng anh ta là Garrick Younger Iung, Drury Lane, thành ph Luân Đôn, nhà ngh sĩ ni tiếng chuyn din b kch ca Shakespears ni tiếng trên thế gii. Trong nhng mnh giy khác, anh ta li mang nhng tên khác và làm nhiu ngh rt l, thí d như có mt chiếc gy thn đ đi tìm nước, tìm vàng: đ đánh tan nhng bùa chú ca phù thy vân vân. Sau đó, anh ta nói:

– Nhưng hp dn nht vn là môn ngh thut sân khu. Ngài đã bao gi được lên sân khu chưa?

– Chưa – Nhà vua đáp.

Qun công nói:

– Vy thì, ch vài ngày na, ngài s được dp lên sân khu. Đến mt th trn ln nào gn đây, ta s thuê mt cái rp và s biu din mt màn du kiếm trong v: “Vua Richard và Juliet”. Ngài thy thế nào?

– Bilgewater, tôi sn sàng làm bt c cái gì min là có tin. Nhưng tôi chưa bao gi din kch, mà xưa nay cũng chưa được xem my. Hi tôi còn nh, cha tôi thường đưa tôi đi xem, nhưng lúc đó tôi còn quá nh. Anh xem có th dy tôi được không?

– Chuyn nh y mà!

– Thế thì được. Dù sao tôi cũng đang mun có cái gì mi m mt chút. Ta bt đu ngày đi.

Ri qun công gii thích Romeo là ai, Juliet là ai, và nói rng anh ta s đóng vai Romeo, còn bây gi nhà vua s đóng vai Juliet.

– Nhưng, qun công này, Juliet là mt cô gái xinh đp như vy, tôi e rng cái đu hói ca tôi không được phù hp cho lm.

– Ngài đng lo. Dân quê đây s chng bao gi nghĩ đến điu đó đâu. V li, khi mc trang phc vào, trông ngài khác hn đi. Nàng Juliet đng trên lan can, ngm trăng trước khi quay vào đi ng, và nàng đã mc vào người chiếc áo ng, vi chiếc áo khoác và đi chiếc mũ thêu đăng tên đ trn đi cho d. Nhưng đ trang phcư cho cái màn kch y đây.

Anh ta lôi trong b ra hai ba b qun áo bng vi màn thô, bo rng đó là nhng chiến bào thi Trung c ca vai Richard đ tam, và ca người đi th kia na. Ri mt cái áo lót dài mc ban đêm bng vi trng vi mt chiếc áo khoác ngoài đ đánh nhau. Nhà vua ly làm thích lm. Sau đó, qun công đem quyn sách ca anh ta ra đc nhng đon nói v chuyn trên đây, va đc va hoa chân múă tay cho đúng điu b cn phi biu din. Ri anh ta đưa cun sách cho nhà vua, bo ông ta phi đc thuc nhng phn din ca mình.

Cách ch chúng tôi khong ba dm có mt th trn nh. Sau ba ăn trưa, qun công nói đã tìm ra mt mo đ có th đi ban ngày được mà không nguy him gì cho Jim. Anh ta bo s vào ph đ lo liu chuyn này. Nhà vua nói rng lão cùng đi vi đ giúp mt tay. Chúng tôi đã hết cà phê nên Jim bo tôi có l cũng nên đánh xung đi cùng vi h đ mua v mt ít.

Khi đến th trn, đường vng tanh không mt bóng người, xung quanh im lng như t như ngày ch nht. Chúng tôi gp mt người da đen đang nm dưới nng, trên mt cái sân gn đường cái. Anh ta nói rng tt c nhng ai còn quá nh, quá già hoc quá yếu mi nhà, còn li đu đi d l trong rng ri. Nhà vua hi thăm đường đi, ri r tôi đi cùng.

Qun công thì mun đi tìm nhà in. Chúng tôi tìm được mt xưởng in nh nm trên gác mt hiu th mc. Th mc và th in đu đi l, mà ca thì không khóa. Xưởng in bn thu, ln xn, đy nhng vết mc, li có nhng mnh giy v nga và v nhng anh da đen cưỡi nga chy trn, dán khp chung quanh tường. Qun công ci b áo ra, bo rng công vic ca anh ta thế là đã n ri. Tôi và nhà vua đi đến ch l hi. Chng na gi sau, chúng tôi mi ti ch y. M hôi chy ra như tm vì ngày hôm đó tri rt oi bc. Hàng nghìn người xa đến hai chc dm cũng v t tp đây. Trong rng, đy nhng nga vi xe, nga buc ri rác khp nơi. Có nhng chiếc lu làm bng cc cây ph cành lá lên trên, bán chanh, bán gng, vi nhng qa da ln, bánh lá và nhiu th khác na.

Trong nhng túp lu khác có v rng rãi hơn, mi người đang cu nguyn. Ghế dài làm bng nhng mnh ván mng có l đ cm gy vào đó mà gác chân nhưng không có lưng ta. Mc sư ging đo trên nhng bc g cao hơn góc lu. Đàn bà đi mũ, mc áo bng d n, có bà thì mang theo ô. Mt s nhng anh nam gii đi chân đt, tr con ch có mi mnh áo bng vi thô che thân. Các c già ngi đan trong khi đám trai làng thì ngm ngm tán gái.

Trong ngôi lu th nht, mt mc sư điu khin mt bài thánh ca. Ông ta hát hai câu đu, mi người hát theo, nghe cũng hay đáo đ. Tiếng hát mi lúc càng thêm sôi ni. Dân chúng như mi lúc mt hăng hơn, càng hát càng to. Đến cui bài ca, h gào lên, có người hét na. Riư mc sư bt đu ging đo. Ông ra đi đi li trên bc, bước sang bên này, bước sang bên kia, bước ra đng trước, chân tay chng lúc nào ngi ngh.

Mt lúc sau, người ta không còn nghe thy mc sư nói gì na. C đám người lao lên chiếc ghế dành cho nhng k sám hi. H khóc lóc, kêu la, lăn ln trong tht hn đn.

Thế ri, nhà vua bước lên. Mc sư mi lão ta nói chuyn vi dân chúng. Tiếng nói ca ông ta làm tt c đu im lng. Lão k rng lão ta chính là mt tên cướp bin trên n Đ Dương ba mươi năm nay. Trong mt trn giao chiến mùa xuân năm ngoái, các đng bn ca hn b giết rt nhiu. Bây gi lão ta cn ly thêm nhng người mi. Nhưng đêm qua, trên đường đi, lão li b cướp không còn mt xu và b ném lên tàu.Chuyn đó lão li thy mng. Lão thm ha t nay tr đi, lão s sng khác. Lão ta s tr v n Đ Dương khuyên nh nhng tên cướp bin còn li đi vào cuc sng lương thin. Lão tin rng lão làm tt vic này hơn ai hết bi vì lão đã quen vi mi tên cướp. Và mc du trong túi lão ta không còn tin mà phi đi lâu lm mi tr v ti đó được nhưng vn c đi.Và mi ln ci hóa được mt tên cướp nào, lão s nói vi tên đó rng: “Xin đng cm ơn tôi. Tt c nhng ơn hu y là thuc v nhng người dân ti l hi Pokeville, nhng k đã cu giúp nhân loi, và v mc sư kia, người bn chân tht nht mà anh chưa bao gi có”.

Nói xong, lão ta khóc hu hu. Mi người thy th cũng khóc. Ri có vài người kêu lên.

– Chúng ta hãyquyên tin đ giúp đ ông ta!

Thế là có đến năm sáu người xô ti, nhưng li có người nói:

– Bo ông y chìa mũ và chúng ta b tin vào đó.

Mi người khác cũng nói thế, c ông mc sư na, Thế là nhà vua chìa mũ ra, đi mt vòng khp đám người, va lau nước mt, cu chúc cho h, cm ơn mi người đã có lòng tt đi vi nhng tên cướp bin. Thnh thong, li có vài cô gái xinh đp nước mt lã ch bước đến xin được lão hôn mt cái đ ghi nh. Lão ta ưng ngay, có người b lão ôm cht ly hôn đến năm sáu ln. Ri lão ta được mi li chơi mt tun l. Ri ai cũng mun mi lão ta v nhà mình h nói đó là vinh d đi vi h. Nhưng lão ta t chi vì đang vi phi tr li n Đ Dương đ thuyết phc đng bn.

V đến bè g, lão ta đếm được c thy tám mươi by đô la và by mươi lăm xu. Lão ta còn nng được hai chai Whiskt đ dưới hòm mt chiếc xe ven rng. Lão nói đây là v khá nht, hơn c nhng ngày mà lão phi đo ging đo như ông mc sư kia.

Qun công thì nghĩ rng mình đã làm được mt vic còn thú v hơn nhà vua nhiu. Anh ta đã in cho my người ch đin vài th như in giy mua nga, và đã nhn được bn đô la. Ri anh ta li kiếm thêm được mười đô la na v qung cáo cho mt t báo. Thế là anh ta thu được chín đô la rưỡi, và cho rng hôm đó mình đã làm mt vic lương thin.

Ri anh ta đưa cho chúng tôi xem mt bn cáo th mà anh ta đã in không tính tin, vì cái đó là làm cho chúng tôi. Đy là cái tranh v mt anh da đen chy trn, trên vai vác mt cái gy, đu gy đeo mt cái bc, dưới đ dòng ch: “Hai trăm đô la tin thưởng”. Người trong tranh chính là Jim. Bn cáo th còn nói rng Jim đã chy trn khi đn đin St Jacque, bn mươi dm v phía dưới New Orleans t mùa đông năm ngoái và hình như chy v phương Bc, nếu ai bt được hn thì đưa hn tr v s được tin thưởng và được tr các khon chi tiêu khác.

Qun công nói:

– T hôm nay, nếu mun, chúng ta có th đi ban ngày. H gp ai, chúng ta có th ly dây thng trói chân tay Jim li, đt Jim trong lu kia, ri giơ cái giy này ra nói là chúng ta bt được hn bên sông. Vì không đ tin đi tàu cho nên phi mượn cái bè g này đ đi lĩnh thưởng. Nếu như có vòng st xích st mà quàng vào Jim thì hơn, nhưng nó li không ăn khp vi chuyn chúng ta nghèo quá. Cho nên dây thng là hp lí hơn c.

Tt c chúng tôi đu cho rng qun công tht là khôn ngoan. Và như vy, chúng tôi đi ban ngày cũng chng lo gì c. Chúng tôi bàn vi nhau đêm đó có th đi thêm my dm na đ ra khi vùng này ri sau đó mun đi đâu thì tùy. Chúng tôi nm xung, im lng không nói, đến gn mười gi đêm khng ló ra. Ri chúng tôi nh nhàng ra đi, cách th trn khá xa, và cũng không mc đèn hiu lên cho đến lúc chúng tôi đi khut hn.

Jim gi tôi dy đ gác vào lúc bn gi sáng. Hn hi:

– Cu Huck ơi, cu có nghĩ rng chúng ta s còn gp ông vua nào khác trong chuyến đi này, na không?

Tôi đáp:

– Không.

– Hn nói:

– Thế thì được. Hai ông vua như thế này thì quá đ ri. Ông vua này thì nghin rượu. Còn ông qun công kia thì cũng chng hơn gì.

Có lúc tôi thy Jim c nài n nhà vua nói tiếng Pháp đ hn th nghe xem; nhưng lão bo rng lão đến x này đã lâu ri, nên bây gi lão quên hết c.

 

 

CHƯƠNG 21

 

Mt tri đã lên cao, nhưng chúng tôi vn tiếp tc đi không phi dng li giu bè như mi khi. Thnh thong, nhà vua và qun công li bước ra, trông dáng mt mi. Nhưng khi nhy xung sông tm th h li tnh táo ngay. Ăn sáng xong, nhà vua tháo giy, xn qun lên và th chân xung nước. Ri lão châm thuc hút và ngi lm nhm cho thuc lòng cái phn ca lão trong v Romeo và Juliet. Lúc đã khá thuc ri, lão cùng vi qun công hai người lp th. Qun công phi dy đi dy li nhiu ln, bt lão tp thơ dài, bt đ tay lên trái tim. Sau mt hi tp dượt, anh ta khen lão và nói:

– Ch có điu ngài mi khi gi đến tên Romeo là ngài li rng lên như chó sói. Ngài phi nói tht nh nhàng, như thế này này: Ro- me- o. Đy, như thế, vì Juliet là cô gái du dng nên cô y không th rít lên như mt con la được.

Sau đó, hai người li ly ra mt đôi kiếm mà qun công đẽơ bng g, và bt đu tp đu kiếm. Qun công đóng vai là vua Richard đ tam. Hai bên chy đui nhau trên bè trông đến khiếp. Bt cht, nhà vua trượt chân ngã tòm xung nước. H li ngi nghĩ, nói vi nhau v đ các th chuyn phiêu lưu mà h đã tng tri qua trước đây.

Ăn ba trưa xong, qun công nói vi nhà vua:

– Chúng ta phi làm cho màn din hay vào hng nht, ngài hiu không? V ì thế, chúng ta phi thêm tht đôi chút cho phong phú, nh khán gi li yêu cu din thêm, c nói “encore” thì chúng ta còn cái mà din.

– Encore là gì, Bilgewater?

Qun công ging cho lão nghe, ri nói:

– Tôi s đáp li yêu cu ca h bng mt điu nhy điên cuông ca vùng cao nguyên hoc ca các thùy th. Còn ngài, ngài có th làm đon đc thoi ca Hamlet.

– Cái gì ca Hamlet?

– Đc thoi ca Hamlet. Đó là đon ni tiếng nht ca Shakespear. Ly chúa, nó thiêng liêng vô cùng, bao gi cũng làm cho khán gi say mê. Tôi không có c đon y trong sách này mà ch có mt tp thôi. Đ tôi đi đi li li mt chút, xem có nh li được chăng.

Qun công đi lên đi xung v suy nghĩ tn lm, đôi lông mày dướn cao trông rt d tn. Ri anh ra th dài thườn thượt, mt git nước mt nóng hi lăn trên má, trông nc cười lm. Lát sau, anh ta nh ra và bo chúng tôi chú ý. Vi mt điu b quý phái, mt chân bước lên, hai tay giơ ra phía trước, đu hơi ng v đng sau, xong anh ta bt đu nghiến hai hàm răng ken két, nói như mê sng và đôi ch dn ging. Tôi chưa bao gie được xem mt cnh din nào như vy. Nhn mnh vào tng ch, tht xưa nay chưa bao gi tôi được thy din như vy. C bài đc thoi ch toàn thy gm rú ri li thút thít.

Nhà vua mê cái đon này lm, cho nên va hc xong là nh ngay. Hình như lão sinh ra đi là đ din vai này. Lão đóng th. Các điu b, khóc mếu hay long chong ngã ca lão trông tht là đáng yêu.

Nhng ngày đi trên sông, cái bè g đã tr thành mt nơi thú v không đâu bng, vì sut ngày, chúng tôi được xem các trn đu kiếm và tp dượt. Mt bui sáng, chúng tôi đến vùng Arcansaw. Đó là mt th trn nh nm trên b sông. Chúng tôi buc bè li mt ch cách đó gn mt dm có cây thông trùm trên ri c bn tr Jim đi xung th trn đó xem có ch nào trình din được không.

Tht là may mn. nơi này có mt gánh xiếc sp din vào bui chiu. Dân quê đã bt đu lc tc kéo đến. H đem theo c nga, xe. Gánh xiếc sé ri th trn trước khi tri ti nên v din ca chúng tôi càng d thành công. Qun công hi thuê li cái rp, và chúng tôi đi dán qung cáo. Qung cáo viết như thế này:

Kch Shakespeare phc hưng!!!

Mt bui trình din li kì và hp dn

Ch có mt đêm duy nht!

Do các kch sĩ ni tiếng thế gii đm nhim:

David Garrich con, thuc kch vin Drury Lane ti Luân Đôn

Edmund Kean thuc kch vin hoàng gia… trong mt màn kch tuyt vi ca Shakespeare có ta đ

Màn t tình trên ban công

trong

Romeo và Juliet

vai Romeo… … … … … . do ông Garrich đóng

vai Juliet… … … … … .. do ông Kean đóng.

Cùng toàn ban trình din!

Trang phc mi, dng c mi, bài trí mi!

* Li còn din: Mt màn rt rng rn, vĩ đi, đ máu

Đu kiếm ln

Trong v “Vua Richard đ tam”

vai vua Richard đ tam… … … … do ông Garrick đóng

vai Richmond… … … … … … … .. do ông Kean đóng.

* Và li còn din

(Do yêu cu đc bit)

Màn đc thoi bt h ca Hamlet!

Di ngh sĩ tr danh Kean trình bày.

Đã tng din liên tc 300 tôi lin Pari.

Ch din ti đây có mt đêm

Giá vé vào ca: 25 xu. Tr con và nhng người ln theo hu: mt hào.

Chúng tôi đi khp th trn đ dán qung cáo. Nhà ca hàng hiu nơi đây đu đã cũ nát, xiêu vo. Các cánh ca đã nt n, khô cng mà khng được sơn li. Nn nhà nào cũng cao hơn mt đường khong mt mnh vườn nh, nhưng không trng trt nhiu, ch vài cây hoa quỳ, hoa mào gà, còn li ngn ngang nhng giây rách, mnh chai, rác rưởi vi đ hp. Cánh cng thì làm bng đ mt th mnh g ghép vào nhau trông ti tàn lm, qun công nói là t thi Colomb gì đó. Trong vườn đôi khi có c đàn ln vào đó sc so.

Các ca hiu chy dc sut ph. Trước mi căn nhà đu có mái hiên đ khách hàng có th buc nga vào đó. Dưới nhng mái con y là nhng cái bc bng g, nên nhng k vô công ri ngh đến ngi c ngày, nga tay cm dao gt nhng cái bc y; ming nhai thuc bm bm, thnh thong ngáp chán ch này ri lân la sang ch kia, hai tay đút vào túi qun, ch lúc nào gãiư hay xin thuc lá thì mi rút tay ra. Câu nói nhiu nht trong bn h là:

– Hans, cho tao mt điếu!

– Không, tao ch còn mt điếu. Xin thng Bin y.

Có th là Bin s cho anh kia mt điếu, cũng có th hn bo là không có. Có nhng anh chàng chng có ly mt xu trên đi. Khi nào thèm thuc li đi xin hoc vay. H nói vi người này người khác:

– Jack, mày cho tao vay mt nm thuc. Nm thuc cui cùng tao li va mi cho thng Bin Thompson mt ri

Nhưng hn ta nói di, và ch đánh la được người l. Nhưng cái anh Jack kia tha biết mo ca hn ta nên nói:

– Mày cho nó ri phi không? Mày hãy tr tao nhng nm thuc mày vay trước đi đã, ri tao s cho mày vay hn mt vài tn thuc na mà không bt mày phi tr lãi gì hết

– Tao đã tr mày ri cơ mà.

– Phi, mà đã tr tao được vài ln, nhưng th thuc mày tr cho tao ch dành cho bn da đen hút thôi…

Tt c mi ph xá, đường g ngõ ly li. Ch nào cũng ch thy bùn, bùn đen như hc ín, có ch ngp đến ba bn mười phân. Ln chy lung tung khp nơi, kêu n n. Mt con ln nái cùng vi mt đàn ln con, mình bê bết bùn nghênh ngang gia đường ph khiến người phi dt sang hai bên. Khi ln con xúm đến bú thì ln m nm dưỡi ra, lim dim đôi mt, ve vy đôi tai, trông con ln m có v sung sướng như người ta va được lĩnh lương. Ri nó nghe thy tiếng hô đoán: “Tiger, cn chết nó đi!” Con ln vùng dy chy, kêu mt tiếng kinh s trước cnh hai con chó mi con cn mt bên tai con ln, ri my chc con chó khác đâu chy đến. Tt c nhng anh chàng vô công ri ngh kia đng dy, chy ra xem, cười phá lên và t v rt khoái trá. Sau đó, h quay v ch cũ, ngi cho đến lúc nào có mt v chó cn nhau na li kéo ra. Không có gì làm cho bn người này tnh táo và khoái trá hơn là mt v chó cn ln nhau. Nếu không thì h cũng bt mt con chó đó đang đi lang thang, bôi nha cây vào con chó ri châm la đt, hay buc mt cái hp st vào đuôi con chó và ngi nhìn nó hong ht chy cung lên cho đến chết. Ngoài b sông, my căn nhà nm xiêu vo, ng nghiêng như sp đ sp. Nhng người my căn nhà này đã b đi c. B sông đã b nước xói mòn, khiến các ngôi nhà như đang b treo lơ lng, và th trn c lùi vào mãi.

Càng gn đến trưa, xe c kéo đến càng đông, cht ních c ph xá. Có nhng nhà đi c gia đình, mang theo đ ăn t nhà quê lên và ngi ngay trong xe mà ăn. H ung rt nhiu rượu whisky. Chính tôi đã chng kiến ba v đánh nhau. Bng nhiên có người kêu:

– Lão Boggs ti này! Tháng nào lão cũng mò lên đây đ được say! Lão ti ri đy, chúng mày ơi!

C bn người ăn không ngi ri kia có v thích thú lm, tôi đoán bn người này thường hay trêu gho lão Boggs. Mi người bn nói:

– Không biết ln này lão ta s thanh toán đa nào đây. Nếu tp hp được tt c nhng người mà lão thanh toán được trong hai mươi năm qua thì chc chn lão ta s thành người ni tiếng.

Mt người khác trong bn nói:

– Tao mong lãơ Boggs s da tao, vì tao biết còn mt nghìn năm na tao mi chết.

Lão Boggs phi nga m m ti, ming la hét như người da đ, ri nói ln:

– Tránh đường cho tao đi nếu không tao gim chết hết bây gi. Giá quan tài tăng vt thì dng đ ti tao đy.

Lão ta say rượu, ngt ngưởng trên yên nga. Lão trc ngoài năm mươi, mt đ gay gt như mt gà chi. Mi người thy lão đu la lên gi, cười và chế nho lão. Lão chào li và nói s tr v gp, vì còn phi lên ph giết tên đi tá Sherburn, và khu hiu ca lão là: Thanh toán t lên to đu nht ri mi đến bn nhãi nhép.

Trông thy tôi, lão thúc nga đến gn hi:

– Thng nhóc kia, mày đâu đến? Mày mun chết không?

Nói xong, lão đi luôn. Tôi khiếp quá, nhưng có người bo:

– Lão ta không có ý gì đâu, lúc nào say cũng đu như thế c. Nhưng lão ta là mt người tt bng nht Arcansaw đy. Lão chng đánh ai bao gi, c lúc say ln lúc tnh.

Lão Boggs phi nga qua mt ca hiu to nht trong th trn, ri dng li, cúi xung ngó qua chiếc mành che ca bên mái ngoài, nhìn vào trong nhà gi:

– Sherburn, ra đây. Ra đây gp k mà mày đã đánh la. Mày là con chó tao đang đui, và tao s bt được mày.

Ri lão ta c thế réo Sherburn lên gi bng đ các th tên. C ph kéo ra đông nght, va nghe va cười. Lát sau, có mt người trông b v ăn mc sang trng bước ra ngoài ca hiu, đám người đng quanh giãn ra hai bên nhường li cho đi. Người đó nói vi lão Boggs, chm rãi và có v rt bình tĩnh:

– Tao chán cái trò này lm ri, tao s c chu đng mày mt gi na thôi. Sau mt gi, nếu mày còn m mm ra nói đng đến tao na, thì dù cho mày có đi xa đến đâu tao cũng tìm được mày.

Ri người kia quay vào. Đám người chung quanh có đng im, không ai đng đy, và cũng không còn dám cười na. Lão Boggs thúc nga chy đi, ming vn la hét, réo tên Sherburn tht to. Lão chy xung phía dưới ph, ri mt chc li quay tr lên dng nga trước ca hiu, ming vn la hét. Mt s người gn đó đnh bo lão ta thôi đi, nhưng lão ta không chu. H bo ch còn mười lăm phút na là đến mt gi, và lão nên v nhà ngay đi. Nhưng chng ăn thua gì. Lão ta li gân c lên chi, vt chiếc mũ xung bùn đ cho nga dm lên, ri li qut nga chy xung cui ph, mái tóc hoa râm ca lão bay bay trước gió. Tt c đám người kìm được nga ca lão li; c sc gò con nga xung đ ri gi mm lão cho im đi, nhưng vô ích. Lão li lng lên đu ph và chi Sherburn. Bng có người nói:

– Tìm con gái lão đến đây, nhanh lên. May ra thì lão ta nghe li con gái lão đy.

Có người chy đi tìm. Tôi đi xung dưới ph ri dng li. Đ năm mươi phút sau đã li thy lão Boggs chy xung, nhưng bây gi không ngi nga na. Lão ta chy qua ph đến ch tôi đang đng, đu trn, hai bên có hai người bn xc cánh tay và kéo lão đi. Lão ta có v khó chu nhưng không nói, không nhng lão không ging kéo v đng sau mà còn làm như đi vi lên phía trước na.

Có tiếng người gi to:

– Boggs!

Tôi quay li nhìn xem ai gi, hóa ra viên đi tá Sherburn khi nãy. Ông ta đng im gia đường, tay phi cm mt khu súng giơ lên, không ngm; mà nòng súng thì chĩa lên tri. Cùng lúc đó thy mt cô gái chy ti, có hai người kia quay li xem ai gi lão ta; khi trông thy khu súng, my người kia nhy vi sang mt bên, chiếc nòng súng chm chm h xung, chĩa thng. Lão Boggs giơ hai tay lên tri nói:

i! Xin ông đng bn!

Đoàng! Phát th nht n, lão Boggs long chong thì li, hai cánh tay chơi vi. Đoàng! Phát th hai tiếp, và lão ta ngã chui xung mt đt, hai cánh tay dui thng. Cô con gái va kp hét to lên mt tiếng nhy đến, ngã vt xung bên xác b, khóc:

– Tri ơi, nó giết b tôi ri, nó giết b tôi ri!

Đám người xúm đến xung quanh, người n chen người kia, và nhng người bên trong thì c đy nhng người khác lùi li:

– Lui ra, lùi ra, đ lão ta có không khí mà th ch!

Vin đi tá Sherburn quăng khu súng xung đt, ri quay gót đi thng.

H đưa lãơ Boggs vào mt ca hiu thuc nh. Đám người vn quây đến chung quanh. C th trn cùng kéo đến. Tôi chy lên kiếm được mt ch bên ca s gn ngay ch đ lão Boggs. H đt lão nm2 trên nn nhà và đ mt cun kinh ln kê xung dưới đu lão. Ri li ly mt cun kinh khác m ra đ trên ngc lão. Trước đó, h xé chiếc áo lót ca lão ra, tôi nhìn rõ vết đn. Lão ta th ht ra đến hơn mt chc cái, ri sau đó, lão nm im lm. Lão đã chết.

H kéo cô con gái ra ngoài. Cô con gái vn còn kêu khóc, nhưng h đưa cô ta đi. Cô ta mi đ mười sáu tui, trông rt hin lành, xinh đp, nhưng da mt đã tái vì s hãi.

C dân th trn đu đã túm tm vào ch đó, chen chúc nhau, xô đy nhau, thúc nhau đ làm sao vào được gn ca s nhìn thy lão Boggs: nhưng nhng người đng trước không chu nhường, nhng người đng sau thì luôn ming:

– Này, anh kia xem đ ri sao còn c đng mãi đây. Đi ra cho người khác xem vi ch

H cãi nhau kch lit. Tôi lun ra ngoài, s li xy ra chuyn lôi thôi na. Ph xá đông nght người. Trông ai cũng có v như vi vã. Nhng người đã chng kiến lúc băn thì k đu đuôi câu chuyn, ri mi người k như thế li có mt đám đông quây chung quanh, dng tai lên nghe. Mt người cao lên khênh, tóc dài tay cm mt chiếc gy chăn cu, đang đng ch tr cái khong đt mà lãơ Boggs đng và ch Sherburn đng khi nãy. Mi người theo anh chàng t ch này đến ch kia, nhìn hn làm cái th, ri gt gt cái đu t ra mìmh đã hiu, ri li cúi xung chng tay vào đùi nhìn người kia li đng thng dy bước đến ch Sherburn đng, cau đôi lông mày li, kéo cái vành mũ xung tn mt rie kêu lên.

– Boggs!

Và gi chiếc gy ca hn ta, ming nói:

– Đoàng!

Và hn ngã vt ra. Mi người thy th bo rng hn ta đã din li rt đúng và vic xy ra lúc nãy cũng hoàn toàn như vy. Ri có đến hơn chc người rút nhng chai rượu trong túi đưa cho hn.

Lát sau, có người nói rng Sherburn s b x ti, Ai cũng bàn tán v chuyn y, ri tt c kéo nhau đi, người nào y ming hét như điên. H git ly nhng băng vi đ đem đi treo c Sherburn.

 

 

CHƯƠNG 22

    

H đ x đến nhà Sherburn, gào thét d di như nhng người da đ. Mi th đu b git sang hai bên hoc b đy lên phía trước, hoc b đè bp tht kinh khng. Tr con dn đu hò hét mi người tránh xa. Đàn bà thò đu nhìn ra qua các khung ca s. Tr con da đen trèo lên cây. Nhng anh da đen khác và các cô gái thì nhìn qua hng rào. Đám người kéo đi đến đâu thì nhng người đng xem ch đó chy tn đi hoc lùi vào tn bên trong. Rt nhiu đàn bà con gái trông thy thế thì khiếp đm, khóc váng lên vì s.

H kéo đến được hàng rào nhà Sherburn cht ních. Ch đó là mt cái sân rng chng sáu thước. Có tiếng người nói:

– Kéo đ hàng rào xung, kéo đ xung!

Tiếp đó là tiếng răng rc, chiếc hàng rào sp xung, mi người tràn vào như nước lũ. Va lúc y Sherburn bước ra, tay cm mt khu súng hai nòng, đng đàng hoàng, rt bình tĩnh, chng chc, không nói na li. Tiếng n ào bng im bt, và đám người cùng đng sng li.

Sherburn vn không nói gì ch đng đó nhìn xung. Im lng đến rn người. Sherburn đưa mt chm rãi nhìn quanh mt lượt. Hn nhìn đến đâu thì người ch đó lng ánh mt đi nơi khác. Ri bng nhiên Sherburn cười lên mt tiếng lnh toát như ăn cơm nhai phi ht sn. Hn lên tiếng, ging khinh b:

– Cái trò gia đình ca các người tht là tc cười! Các người c tưởng là mình có đ can đm đ gia hình mt người đàn ông đy chăng? Các người tưởng rng đem bôi hn ínq vào gt tóc nhng người đàn bà nghèo túng, bơ vơ là anh hùng lm sao? Như vy ri các anh tưởng cũng có th mó tay vào mt người đàn ông na chăng? Hàng vn các người cũng chng làm gì ni mt người như tôi đâu. Các người tưởng tôi không biết các người là như thế nào ư? Thế thì các người đã lm. Tôi đã đi t phương Nam ti phương Bc nên tôi tha biết con người đây rt hèn nhát. phương Bc, người ta đ cho k khác đè đu cưỡi c, ri v đến nhà cu nguyn, chu nhn nhc. Còn phương Nam, người ta hung hãn đi cướp gia ban ngày. Báo chí thì ca ngi các người là mt dân tc can đm, thành th các người c tưởng rng mình can đm hơn dân tc khác. Ti sao các người khôn thng tay trng tr tên sát nhân đó? Bi vì các người s bn bè ca tên giết người s bn lén vào lưng các người. Cho nên các người l đi. Nhân lúc đêm ti, có người kéo theo hàng trăm nhng k hèn nhát, mang mt n, đi gia hình tên sát nhân đó. Điu sai lm ca các người là không có mt người dn đu và không dám nhìn vào bóng ti đ mà thy cái mt n ca chính mình. Các người ch mang theo mt con người chng ra con người – Buck Harness kia kìa – và nếu như không có hn xúi gic thì các người cũng chng làm được trò trng gì.

Các người cũng chng mun đến đây vì khônga thích lôi thôi và nguy him. Nhưng thng Buck Harness c hét lên “Giết nó đi! Giết nó đi!” cho nên các người không dám rút lui s người ta s biết mình là đ hèn nhát. Ri các người rm r kéo đến đây, ming thì th là s làm nhng điu đng tri. Nhưng điu đáng xu h nht ca đám người hn lon là h không chiến đu bng cái tinh thn dũng cm có trong người h, mà li bng cái dũng cm mượn ca đông đo, ca người dn đu. Nhưng còn xu h hơn khi đám đông đó chng có ly mt người dn đu ra hn như các người lúc này. Bây gi, các người nên tr v nhà và đóng ca cho tht cht li. Nếu các người mun gia hình người nào đó, thì các người nên chn bóng ti như kiu ca nhng người phương Nam. Thôi xéo ngay đi cho ta nh.

Nói đến đó, hn giơ khu súng lên ri lên đn. C đám người bng lùi li, ri giãn dn, ri chy ra khp các ng. Còn tên Buck Harness hèn h cũng chy theo đám người.

Tôi đi đến ch rp xiếc là lun ra phía sau, ch cho đến người gác đi qua ri chui vào dưới lu. Dù vn còn đng hai mươi đô la và mt s tin khác, nhưng tôi nghĩ nên đ dành vì biết đâu có lúc dùng đến, nht là đang xa nhà xa ca và sng gia nhng người l. Tôi không phn đi vic phi b tin ra xem xiếc, nhưng không cn phi b ra thì càng tt hơn.

Đó là mt gánh xiếc rt đàng hoàng. Nhưng đoàn đàn ông bà cưỡi nga đi hàng đôi trong tht đp mt. Đàn ông mc áo chn qun đùi, chân không giày, tay đ trên đùi rt d dàng vng chãi. Còn đàn bà thì rt xinh tươi trông như nhng bà hoàng, áo qun sang trong đánh giá đến hàng triu đô la, li có gài c kim cương vào áo na. Tôi chưa bao gi thy đp như thế c. Tng người ln lượt đng lên đi vòng quanh vũ đài rt uyn chuyn. Đàn ông thì cao ln, oai v, chng chc, còn đàn bà thì mc áo màu hng bay php phi, mm mi.

Mi lúc h đi mt nhanh hơn, tt c đu nhy múa, đưa mt chân lên ri li đưa chân kia lên. Nhưng con nga nghiêng đu khi người điu khin đi xung quanh, va đi va qut roi la hét. Mi người v tay hoan hô cung nhit.

Trong bui trình din, h làm nhiu trò rt khác l. Lúc anh h bước ra thì mi người cười như nc n. Tôi không hiu hn làm thế nào mà li nghĩ ra được nhiu trò và li nhanh nhn như thế. Tôi thì có cho tp đến mt năm cũng không làm được như vy. Bng có mt anh chàng sat rượu đâu đến đnh bước vào vũ đài, nói rng anh ta mun đi nga. Anh ta bo có th đi nga chng kém gì nhng người lúc nãy. H đnh gi anh ta đng li nhưng anh ta không nghe và bui din phi tm ngng. Nhng người đi xem la ó, chi mng anh ta làm anhe ta càng khng hơn. Có my khán gi nhy ra khi hàng ghế bước vào trong vũ đài nói: “Đánh cho nó mt trn, mém nó ra ngoài kia” Mt vài bà s hãi hét lên. Thế ri người ch xiếc nói rng nếu như anh chàng kia ha không gây ra chuyn gì na thì s đ anh ta đi nga. Mi người cười và bo đ cho anh chàng kia bước vào. Anh ta va ngi lên mình nga thì con nga c thế nhy lng lên khp nơi. Hai người trong gánh xiếc chy ra, có gì ly dâu cương mà cũng không được, còn anh chàng say rượu kia thì c ôm cht ly c con nga, c mi ln nó nhy lên thì anh ta li chng vó lên tri khiến khán gi cười chy c nước mt. Sau cùng, con nga chu đng yên, ri lng thng đi vòng quanh vũ đài; anh chàng kia vn nm trên lưng nga, tay bám cht ly c nga, chân bên này thõng xung lng lng gn mt đt, ri li chân bên kia. Mi người cười ng nghiêng. Riêng tôi thì ch ly thế làm khoái trá, mà li run s thay cho anh kia. Nhưng ri, bng anh ta ngi pht dây, nm ly dây cương, nghiêng bên n, nghiêng bên kia, ri cht nhy lên, b dây cương và đng thng người; còn con nga thì bt đu phi như bay. Anh ta vn đng như thường trên mình nga mt cách d dàng như không h say rượu. Ri va phi nga, anh ta va ci b qun áo bên ngoài vt xung đt. Anh ta mc nhiu qun áo quá, tt c nhng mười by cái qun áo. Thế là anh ta hin nguyên dng là mt chàng trai khôn ngô tun tú, ri anh ta qun tht mnh vào con nga cho nó hí vang lên. Cui cùng, anh ta nhy xung, chào khán gi ri chy vào trong. Tt c mi người ngc nhiên reo hò m ĩ.

Ông ch gánh xiếc gi b t ra là mt k va b mc la, nhưng thc ra anh chàng kia chính là người ca gánh xiếc! Anh ta đã ba ra cái trò cười y mà chng cho ai biết trước c. Tôi khônge biết có gánh xiếc nào đàng hoàng hơn thế na không, nhưng du sao tôi thy cũng tm được.

Đêm đó, đến lượt chúng tôi trình din, nhưng ch có khong mười hai người đến xem, va đ tin phí tn. Trong khi xem, h cười không ngng, làm cho qun công phát khùng lên. Mi người b v t khi bui dine chưa kết thúc, ch còn li mt thng bé đang ng say như chết. Thế là qun công bo rng người dân Arcansaw ngu ngc nên không hiu được Shakespeare. Anh ta nói rng h ch hp vi th kch r tin thôi. Cho là mình đã nm được th hiếu ca dân vùng này, sáng hôm sau, anh ta kiếm đâu được mt t giy vi mt ít mc đen đem v nghuch ngoc my t qung cáo đem dán khp nơi. T quàng cáo viết thế này:

Ti nhà x án!

Ch din có ba ti!

Hài kch sĩ ni tiếng thế gii

David Garrick em

Edmund Kean anh c

Ngh sĩ kch vin Luân Đôn và kch vin

Đi lc trong v bi kch rùng rn.

Con hươu cao c ca nhà vua

Giá vé vào ca: 5 hào

Đàn bà, tr con không được vào xem!

Qun công nói:

– Nếu ln này mà h không đến xem thì ta cũng chu không th hiu ni dân vùng này na.

 

 

CHƯƠNG 23

    

Sut c ngày, qun công vi nhà vua vt v chun b, nào là dng sân khu, căng phông màn, trèo đèn… Đêm đó, rp cht níck người đến xem. Khi đã quá đông rim qun công mi không đng soát vé na mà đi vòng phía sau lên sân khu, ra trước màn din thuyết. Anh ta hết li ca tng v bi kch này và nói rng đây là mt v kch rùng rn chưa bao gi có, khi đã làm cho mi người sut rut mun xem quá, anh ta mi cun phông màn lên. Mt phút sau, nhà vua lm cm bò ra, không mt mnh vi che thân. Khp người lão, v nhng nht nhng vt bng đ các màu, trông rc r như cái vng trông va có v d tn và rt ng nghĩnh. Công chúng cười lăn ln. Sau khi nhà vua đã nhy vào phía cui sân khu ri, công chúng li v tay m lên, hú gi bt nhà vua phi din li, ri sau đó li mt ln na. C ch nhìn nhng vt vn mà nhà vua ngu ngc kia bôi lên ngườ thì đến con bò cũng phi bt cười.

Sau đó, qun công h màn xung, cúi chào khán gi, nói rng v kch vĩ đi này ch còn din hai đêm na thôi, vì còn phi tr v Luân Đôn din theo hp đng đã ký kết, mà vé nhà hát Drury Lane thì đã bán hết sch. Anh ta li cúi chào mt ln na, và nói rng nếu như v kch đã làm cho mi người được hài lòng thì mong khán gi mách bo cho bn bè thân thuc đến xem.

My chc người nhao nhao lên hi:

– Thế là hết ri ư? Ch có vy thôi sao?

Qun công nói rng đúng vy. Thế là mi người kêu lên “Đ la đo!”, ri tc gin đng lên đnh xông vào sân khu và nhng kch sĩ na. Nhng bng lúc đó có mt người to ln, oai v, nhy lên mt chiếc ghế, nói to lên:

– Khoan đã, tôi xin vài câu, thưa các ông!

H đng li nghe.

– Chúng nó đã bp chúng ta, bp mt cách trng trn. Nhưng chúng ta không mun c th trn này cười vào mt chúng ta. Vì vy, bây gi chúng ta hãy ra v, nếu có ai thôi v bui din này, chúng ta c ca ngi hết li đ nhnge ti hôm sau h li b la nuhư chúng. Mi người thy có đúng không?

Hôm sau, khp th trn, ai cũng khen bui biu din tht là tuyt. Và đêm đó, rp li cht cng nhng người. Đám khán gi ln này li b la như đêm trước. Tôi, nhà vua và qun công tr v bè ăn ti, sau đó, đến na đêm, hai người bo tôi vi Jim đy bè ra gia sông ri đem giu vào mt ch phía dưới th trn khong hai dm.

Đêm th ba, rp li cht cng người xem. H không phi là khán gi mi, mà vn là nhng người đã xem hai đêm trước. Tôi đng ca, bên cnh qun công, thy người nào túi cũng phng to. Tôi ngi thy mùi trng thi, bt ci thi, vi nhng th khác như thế. Có tt c sáu mươi tư người đã bước vào rp. Tôi cũng đi vào trong rp nhưng khó chu quá nên đi ra ngay. Mt lúc sau, khi mi ch ngi đu đông đ c ri, qun công cho anh chàng đng gn đó hai mươi lăm xu, bo hn gi ca giúp mt lát ri anh ta đi vòng v phía sân khu. Tôi bước theo. Va ra đến góc nhà và bước vào ch ti, qun công nói:

– Chy ra khi dãy ph này, nhanh lên. Ri ti ch giu bè, làm như b ma đui y nhé.

Tôi chy, ri anh ta cũng chy. Chúng tôi ti ch bè cùng mt lúc, và ch trong hai giây đng h, chúng tôi đã cho bè xung dòng. Mi vt đu ti đen, im lng. Bè ra đến gia sông, không ai nói mt tiếng. Tôi nghĩ ti nghip cho nhà vua lúc này còn li trong rp vi đám khán gi kia là lão đã chết mt thôi. Nhưng va lúc y, lão t trong lu bò ra hi:

– Thế nào, ln này kiếm được bao nhiêu?

Thì ra nhà vua đã không vào th trn đêm đó.

Đi đến mười dm ri mà chúng tôi vn chưa dám đt đèn lên. Bây gi mi thp đèn ăn ba ti. Nhà vua vi qun công cười khoái trá v cái cách mà h mua vui cho công chúng. Qun công nói:

– Toàn là nhng bn ngu ngc. Tôi đã biết trước là bn đi xem ti đu thế nào cũng câm ming đ cho tt c các đám khác b la, và tôi cung biết h s còn đ cho mình đến đêm th ba mi ra tay. Có l bây gi h biến cuc đi xem kch thanh chuyến đi chơi vi đy đ nhng loi thc phm mang theo.

Hai tên lưu manh này đã b túi được bn trăm sáu mươi đô la trong ba ti. Tôi chưa h thy h thu được nhiu tin như vy. Lúc sau, h đã nm xung ng và ngáy m m. Jim hi tôi:

– Huck, cu không thy bn này làm ăn rt ma quái ư?

Tôi nói:

– Không, chng có gì là ma quái c.

– Sao li không, cu Huck?

– Vì tôi nghĩ là bn h ai cũng đu như vy c.

– Này, cu Huck, thì tt c nhng bn vua này đu là cướp c thôi.

– Đúng vy đó. Theo tôi hiu, tt c bn vua chúa đu lưu manh c.

– Thế ư?

– Anh cú đc sách thì s thy hết thôi. Chng hn như vua Henry đ tám không bng người qun lý trường dòng. Ri như Sáclơ đ nh, ri Luis mười bn, Luis mười lăm, ri James đ nh… vv. Vua Henry đ tám mi ngày ly mt v mi, ri đến sáng hôm sau thì đem đi chém đu. Hn ta làm cái vic đó cũng thn nhiên như gi người đem đĩa trng lên thôi. Hn ta nói: “Đem nàng Nell Gwuynn đến đây!”. H đem nàng đến. Ri hôm sau, hn ra lnh: “Chém đu đi!”. Thế là chém. Và hn ta li bt mi nàng mt đem phi k cho hn nghe mt câu chuyn. Ri hn ta góp nht nhng nhng chuyn y li thành truyn “Nghìn l mt đêm”. Anh không biết đến nhng ông vua y, ch tôi thì tôi biết h lm. Và nhà vua đi vi chúng ta đy là mt trong nhng ông vua có th gi là trong sch nhg trong lch s đy. Còn như tay Henry kia thì hn ta ng vc c b đ ra hn là công tước Wellington na. Hn ta dìm b xung b nước như dìm mt con mèo y. Nếu có người nào đ tin gn ch hn ngi thì hn nht hết. Hn chưa th ngm mm li nếu như chưa nói di được ai cái gì. Đy, vua Henry là loi khn nn như vy đó. Hn chng cn bày ra cái trò din kch nhưng trng trn dân chúng phi np tin cho hn.

– Nhưng nhà vua này cũngư thôi tha như vy mà cu Huck.

– H thế c thôi, Jim . Chúng mình đành phi chu thôi, lch s cũng không thy nói đến cái đó.

– Du sao, qun công cũng con khá hơn.

– Đúng vy, nhưng cũng không khác nhiu lm. Qun công này là hng khá c đy. Khi anh ta say rượu thì nhìn kĩ cũng khó mà phân bit ni vi nhà vua.

– Thôi, tôi chng mun nghe nhng chuyn v các ông vua y na đâu, cu Huck . Tôi không chu ni h na ri.

– Tôi cũng thy thế, Jim . Nhng vì chúng mình đang phi sng cùng vi h, cho nên phi c mà chu. Cũng có lúc tôi mong được thy mt nước nào mà không còn vua na.

Tôi cũng chng mun nói cho Jim hiu rng nhng người này không phi là vua tht và qun công tht vì chng có ích gì c. Hơn na, phân bit gia tht và gi không phi là chuyn d.

Tôi đi ng. Jim không gi tôi dy mà gác luôn h tôi. Lúc tôi thc dy, tri đã sáng, và tôi thy Jim ngi đó, đu gc lên hai đu gi, đang rên r trong ming. Tôi hiu rng Jim đang nghĩ v v con nơi xa. Jim đang bun, nh nhà, vì trong đi Jim trước kia chưa bao gi phi xa nhà. Và tôi tin rng Jim lo lng đến nhng người thân yêu ca Jim cũng như nhng người da trng lo lng đến ba con ca mình. Điu đó nghe hình như không được t nhiên, nhưng tôi nghĩ có l như thế đy. Thường c đến đêm là Jim hay lm rm như vy, có nhng lúc Jim tưởng tôi đã ng ri, Jim nói:

– Ti nghip con bé Lizabeth, ti nghip Johny. Kh thân các con quá, chng bao gi b còn được gp li các con na đâu!

Jim là mt người da đen tt bng.

Ln này, tôi nói vi Jim mt chút v chuyn v con ca hn. Hn nói:

– Hôm nay tôi thy kh s như vy là vì tôi nghe thy đng xa, trên b sông kia, có tiếng đánh đp làm cho tôi nh đến mt chuyn đi vi con bé Lizabeth. Hi nó mi lên bn tui, mà nó đã b bnh st nng đến líu c lưỡi. Nhưng ri nó cũng khi. Mt hôm nó đng chơi ngoài ca, tôi bo nó:

– Đóng ca li đi, con!

Nó không làm mà c đng đó, ch nhìn tôi và cười. Tôi bc mình quá, quá to lên:

– Mày có nghe thy tao nói không? Đóng ca vào!

Nó vn c đng đó mà cười. Tôi điên rut lên:

– Mày không nghe li nào h?

Ri tôi đánh cho nó mt cái tát vào đu. Con bé ngã lăn ra đt. Tôi đi sang bung bên, mười phút sau tôi tr li thy ca vn còn m, và con bé vn đng đó, mt cm nhìn xung đt, nước mt chy ròng ròng. Tri ơi, lúc đó tôi mi tc điên lên! Tôi đang đnh bước ti thì mt cơn gió đâu thi đến, cánh ca s đ sau lưng con bé. Tôi hong s chy đến, toàn thân tôi run bn lên, cúi xung nhìn con bé. Nó vn đng im như không có chuyn gì xy ra. Tôi rú lên khóc và ôm cht nó vào lòng. Tôi nói: “Tôi nghip con tôi! Xin Thượng đế hãy tha th cho thng Jim khn kh này”. Thì ra, con bé đã hoàn toàn câm và điếc t bao gi ri, vy mà tôi đi x vi nó như thế đy!

 

 

CHƯƠNG 24

 

Gn ti hôm sau, chúng tôi neo bè dưới mt gc cây liu, hai bên b sông đu có làng mc. Qun công và nhà vua li bt đu bàn bc chương trình hat đng trên th trn này. Jim nói vi qun công rng đng đi lâu quá, ch chng my tiếng đng hm thôi vì mình Jim nm sut ngày trong lu và b trói như thế thì mt mi lm. Mi khi đi vng, chúng tôi trói Jim li, đ nh có ai bt cht đến, trông thy hn b trói thì thì cho rng hn đã b bt. Qun công cũng đng ý cho rng c sut ngày nm mà b trói như vy cũng kh tht, vì thế anh ta s nghĩ xem có cách nào hay hơn không.

Qun công qu tht là người thông minh. Anh ta nghĩ ngày ra mt kế: cho Jim mc qun áo ca vua Lear, đeo mt b tóc gi bng lông đuôi nga trng; ri anh ta ly bút v phông bôi lên mt, lên tay, lên tai, lên c Jim mt màu xanh xám, trông như người b chết trôi đến chín ngày. Khiếp, chưa bao gi trông ghê tm thế. Ri qun công ly mt mnh g và viết lên:

Người Rp tâm thn, rt nguy him khi ni cơn.

Ri anh ta treo mnh g đó vào mt cành cây, cách lu đ vài thước. Jim ly làm hài lòng lm vì như vy còn hơn là ngày nào cũng b trói, nm đó mà c run lên khi khi nghe thy tiếng đng. Qun công bo Jim c yên trí, và nếu có lng vng đây thì bước ra khi lu, gi b như mt k điên ri hú lên mt tiếng như thú rng, thì người ta s s mà chy đi ngay. Nghe cũng hay đy. Nhưng đó là đi vi ai cơ ch còn Jim thì người ta ch cn nhìn thy là cũng đ s ch chng cn anh ta phi hú lên na.

Hai tên lưu manh này li đnh din kch như hôm trước mt ln na đ thu thêm ít tin. Nhưng ri h nghĩ rng như vy cũng nguy him, và có l biết đâu nhng tin tc v bui din hôm trước đã lan ti tn dưới này ri. H không tìm được mo nào khác, sau đó qun công nói đ anh ta nm nghĩ mt hai tiếng đng h na xem có th làm gì được không. Nhà vua bo nếu không có chương trình mi thì lão ta c đ mc Thượng Đế đnh đot s phn ca lão. ch ngh ln trước, chúng tôi đu mua qun áo mi. Qun áo ca nhà vua đen tuyn, trông lão oai v ra phết. Chưa bao gi thy qun áo li có th thay đi con người như thế. Trước kia, trông lão lôi thôi, lếch thếch, nhưng bây gi khi lão nhc b cái mũ trng xung, nghiêng người chào và mm cười mt cái thì trông tht nghiêm trang tưởng như lão đã tng là mt giáo sĩ Do Thái. Jim quét dn cái xung và tôi chun b sn mái chèo. Có mt chiếc tàu thy đ đ d hàng bên b phía trên kia cách th trn khong ba dm. Nhà vua nói:

– C xem cách ăn mc ca ta thế này thì ai cũng nghĩ rng ta là St Louis hay Cincinati xung. Huck, chúng ta s đi tàu thy đến làng dưới kia.

Nói đến chuyn được đi tàu thy thì tôi chng cn phi đ gi đến hai ln. Tôi đy xung theo dc b phía bên này mt quãng na dm, ri dò ch nào nước chy nh mà đi. Lát sau, chúng tôi gp mt chàng thanh niên trông quê mùa, có v ng nghch, đang ngi trên thân cây, lau m hôi nh nhi trên mt. Bên cnh anh ta có hai cái bao ln.

Nhà vua bo:

– Quay mũi xung vào b đi.

Tôi đy xung quay vào.

– Này, anh kia đi đâu? – Nhà vua hi.

– Tôi đi ra tàu thy đ đến Orleans

Nhà vua nói:

– Lên đây! Khoan đã, đ người hu ca tôi xách đ cho my cái bao. Nhy lên giúp ông y đi, Adolphus. (Chc lão mun bo tôi đy).

Tôi lên b, xách my cái b xung, ri ba người cùng đi. Anh kia cm ơn ri rít và nói rng tri nóng nc thế này mà phi vác my cái này đi thì tht là vt v. Anh ta hi nhà vua đi đâu, lão nói rng sáng nay lão vào mt ngôi làng phía trên kia, ri đi my dm nă đếm thăm mt người bn cũ mt cái tri gn đây. Anh chàng kia nói:

– Lúc nãy mi trông thy bác, tôi t bo chc đây là ông Wilks, nhưng ri tôi li bo không vì nếu là ông Wilks thì không đi ngược sông như thế này. Chc bác không phi là ông Wilks ch?

– Không, tên tôi là Blodgett, Elexandre Blodgett, mc sư Elexandre Blodgett, nói vy cho đúng. Nhưng chính tôi đây cũng đang nghĩ v ông Wilks không hiu ti sao lúc này còn chưa ti đây, hay ông ta gp chuyn gì không may?

– Thc ra, v vt cht ông ta chng mt gì c. Nhưng ông ta không kp gp người anh trai là Peter va mi chết. Hình như hai anh em h t hi nh đến gi chưa được gp nhau – và cũng chưa được thy người em tên là William na. Người em này va câm va điếc. William mi có ngoài ba mươi, ba mươi lăm tui gì đó. Ch có Peter và George đến vùng này thôi. George đã có v. C hai v chng cùng chết năm ngoái. Bây gi còn li ch có Harvey và William thế mà h đến không kp ri.

– Thế có ai bo cho h không?

– Có ch, chng hai tháng này ri, t lúc Peter mi bt đu m. Lão ta già lm ri. Còn nhng đa con gái ca George thì còn nh quá, không giúp đ được gì lão c. Ch có Mary Jane tóc đ thôi. Sau khi v chng George chết, lão ta thy cô đơn vô cùng và cũng không mun sng na. Lão ta cu mong được gp li Harvey đến gn tuyt vng, c William cũng vy. Lão ta có đ li mt lá thư cho Harvey, trong thư đó có nói lão giu ca ch nào, và mun rng ti sn đ li chia cho nhng cô con gái ca George, vì George trước kia không có gì đ li cho con cái. Tt c lá thư ch viết có thế thôi.

– Ti sao anh li nghĩ rng Harvey không đến được, Harvey hin nay đâu?

tn bên Anh cơ, vùng Sheffield gì đó, nghe đâu làm mc sư. T trước đến nay, ông ta chưa v đây ln nào. Ông ta bn lm… mà có l ông ta không nhn được thư ca Peter…

– Tht ti nghip cho Peter, giá lão được trông thy mt anh em nh. Va ri, anh nói là đi Orleans phi không?

– Vâng, nhưng đy ch là chng đu thôi. Th t tun sau, tôi li đáo tàu thy đi Ryo Janeero, bác tôi đó mà.

– Đi xa gm nh, nhưng chc là thích lm. Tôi cũng mun đi lm. Có phi Mary Jane là cô ln nht không nh. Còn nhng cô khác bao nhiêu tui ri?

– Mary Jane mi mười chín, Susan mười lăm, và Joanna mười bn. Cô út b st môi nhưng li chăm ch làm ăn.

– Tôi nghip cho nhng cô gái bé bng mà b m côi.

– Đáng l thì các cô y còn kh hơn thế na. Nhưng lão Peter có nhiu bn quen, và h không đ cho nhng cô này phi kh. Nhng người đó, lão Peter chơi thân hơn c và thnh thong có viết thư nói v h mi khi gi thư v nước Anh; vì vy Harvey mà đến đây thì cũng có th tìm ra nhng bn bè quen thuc.

Nhà vua c hi mãi v chuyn này đến lúc anh chàng tr tui kia hết c không còn gì đ nói na. Mà quái l, lão ta chng hi thăm gì đến ai khác hay cái th gì khác trong tnh, mà ch toàn hi đến chuyn gia đình nhà Wilks kia thôi. Ri lão hi đến ngh nghip ca Peter – làm ngh thuc da, hi đến George – làm ngh th mc, ri đến Harvey, là mc sư … Lão li hi:

– Ti sao anh li phi đi ngược lên ch tàu thy?

– Vì đó là mt chiếc tàu to nên không lách vào đây được, tôi cũng s nó không đ đy đâu. Tàu Cincinati thì nó đ, ch con tàu St Louis này thì không biết thế nào

– Thế Peter Wilks có giu không?

– Khá giu đy. Lão có nhà ca, rung đt, và nghe nói lão ta đ li ba bn nghìn đng chôn giu đâu đó.

– Lão ta chết bao gi vy?

– Đêm qua

– Chc mai thì đưa đám?

– Vâng, nghe đâu trưa mai.

– Đáng bun quá; nhưng chúng ta trước sau cũng thế c thôi. Cho nên, chúng ta c chun b sn đi là va.

– Đúng thế đy, ông . M tôi cũng vn thường nói thế.

Chúng tôi đến ch tàu đ thì nó đã sp d hàng xong, ch mt tí na là chy. Nhà vua không nói tí gì v chuyn lên tàu c; thành ra tôi cũng chng được đi tàu. Khi con tàu đi xa tôi, nhà vua mi bo tôi chèo quá lên trên mt dm na. Đến nơi vng v, lão bước lên b nói:

– Bây gi quay xung v đưa qun công lên đây, nh đem theo c my bao vi mi na. Nếu anh ta đã đi sang bên kia sông thì sang đó tìm anh ta v, bo anh ta thế nào cũng lên đây ngay nhé. Nhanh lên!

Tôi biết lão ta đang tính chuyn gì, nhưng tôi không nói. Khi đưa qun công đến, chúng tôi giu xung rt kĩ. Nhà vua k li vi qun công t đu đến cui câu chuyn mà lão va nghe được. Trong khi nói chuyn, lão ta c nói bng ging người Anh, cũng ging đáo đ. Ri lão hi:

– Bilgewater, anh đóng vai người va câm va điếc được không?

Qun công bo là được vì đã có mt ln anh ta gi làm người va câm va điếc ri. Thế là bn chúng tôi ngi đó đi chuyến tàu thy.

Khong quá trưa, có vài chiếc tàu nh đi ti, nhưng nó không đi xa. Mt lúc sau, có chiếc tàu to, h gi vào. Ngoài tàu cho xung con vào đón. C ba chúng tôi bước lên tàu. Tàu này t Cincinati ti. Nhưng khi chúng tôi lên tàu ri, h thy chúng tôi nói ch đáp tàu mt quãng bn năm dm thôi, h chi cho môt hi, và bo rng h không đ li cho chúng tôi xung đâu. Nhưng nhà vua rt bình tĩnh. Lão nói:

– Nếu chúng tôi tr mi mt dm mt đô la, thì tàu có chu ch không?

Nghe nói thế, h đng ý ngay và không còn bc tc na. Đến ch chúng tôi ch, chiếc tàu cho ch chúng tôi vào b. Có đến hơn hai chc người trông thy xung chúng tôi đến thì đ xô ra. Nhà vua hi:

– Các v có th ch cho tôi biết ch ca ông Peter Wilks đâu không?

Bn người kia nhìn nhau lc đu v bun bã. Nhưng mt người tr li bng mt ging rt nhã nhn:

– Rt tiếc, thưa ông. Nhưng chúng tôi ch có th cho ông biết ch mà ông y còn ti hôm quă thôi.

Ri bt thình lình, nhà vua òa lên khóc nc n, ôm chm ly người kia, va khóc va nói:

– Than ôi, người anh tôi nghip ca chúng tôi đã qua đi ri, chúng tôi không bao gi còn được trông thy mt na! Ôi, đau đn quá!

Ri lão ta quay li, ra hiu cho qun công. Thế là qun công vt hai cái bao xung đt ri cũng òa lên khóc. Tôi chưa thy tên nào xo quyt như hai tên này bao gi.

Đám người kia xúm li, t v thương hi, h ra sc an i, ri mang giúp hai cái bao lên đi, đ cho hai người vn vào vai h mà khóc, và k li cho nhà vua nghe tt c v gi phút cui cùng ca ông anh. Còn nhà vua dùng tay ra hiu nói li vi qun công, ri c hai làm như mt ông anh làm ngh thuc da y thì khác nào như mt đo vy. Tht tôi chưa h nghĩ con người li gian xo như vy.

 

 

CHƯƠNG 25

    

Ch trong hai phút, c th trn đu đã biết tin này. H đ xô t bn phía đến. Lát sau, chúng tôi b mt đám đông người quây xung quanh, tiếng n ào rm rp như mt cuc diu hành vy. Ca ln, ca nh đâu cũng đy nhng người; chc chc li có tiếng người hi:

– Có phi h đy không?

Và tiếng trong đámư người tr li ngay:

– Đúng vy.

Chúng tôi bước đến ngôi nhà ca Peter, mi người chen chúc nhau, ba người con gái đang đng trước ca. Mary Jane tóc đ, nhưng không nh hưởng gì đến sc đp lng ly ca cô ta. Cô ta rt mng, khuôn mt rng r hn lên, đôi mt sáng long lanh khi thy chú bác đã v. Nhà vua đang rng hai tay ra, và Mary Jane nhy đến; cô st môi chy đến ch qun công . Mi người, nht là đám đàn bà, reo lên vì sung sướng vì thy h gp nhau đm m như vy.

Ri nhà vua nháy riêng vi qun công, ri lão nhìn quanh nhà, nhìn cái quan tài đt góc nhà, kê trên hai chiếc ghế. Lão cùng vi qun công, mt bên tay vn vào vai nhau, còn bên tay kia che mt, bước chm chm, nghiêm trang đến ch đt quan tài. Mi người lui li đ ly ch cho hai người đi vào, bao nhiêu tiếng nói chuyn xì xào im bt, có người nói sut, ri tt c b mũ ra, cúi đu xung chiếc quan tài, thong nhìn mt cái, ri c hai bt òa lên khóc tht to mà đến tn Orleans cũng có th nghe thy. Ri h vòng tay ôm ly c nhau, gc đu vào vai nhau, đến ba phút hay có l bn phút mà chưa ri nhau ra. Đáng chú ý là mi người khác cũng đu làm như vy, khiến cnh tượng tr nên thê thm chưa tng thy. Ri mi người đng ra mt đu quan tài, quỳ xung, ta trán vào chiếc quan tài đ mi người chung quanh cu nguyn cho h. Ai cũng khóc rng lên, c nhng cô con gái ti nghip kia na, ri các bà, các cô, chng ai nói mt li, trnh trng bước đến hôn lên trán h, ri đ tay lên đu, mt ngng lên tri, nước mt chy lã chã xung, ri li bt lên khóc nc n, người trước làm ri đến người sau cũng thế. Tôi chưa bao gi trông thy cnh b i như vy.

Lát sau nhà vua đng lên, nước mt tràn tr và bt đu nói. Lão nói rng tht là mt điu vô cùng đau đn cho lão và em lão đã mt người thân yêu sau khi đã đi đường xa bn nghìn dm v đây mà không còn được trông thy người xu s; ri lão li nói nhng ni đau đó được du bt và được an i phn nào do tình cm ca bà con và nhng git nước mt thiêng liêng kia, và t đáy lòng xin cm t mi người, ri lão ta li nc n tuôn ra mt tràng nhng li tng nim a men, và quay ra khóc lng c ngườie na.

Lúc lão ta va dt li thì có người trong đám kia hát lên mt bài thánh ca, nhng người khác cũng hát theo, làm cho không khí rn ràng hn lên. Âm nhc tht là có tác dng. Sau tt c nhng câu nói rng tuếch ca nhà vua, tôi tháy không khí mát du hn đi và còn có v lương thin na. Ri nhà vua li tiếp tc khua môi múa mép. Lão nói rng lão và nhng cô cháu gái kia s rt ly làm mng nếu như mt s các bn thân ca gia đình nán li cùng ăn ba ti. Lão còn nhc li tên ca nhng người bn thân mà lão đã kp nhm thuc. H bước ti bt tay nhà vua, cm ơn lão, nói chuyn vi lão; ri bt tay qun công mà không nói gì, ch mm cười gt gt đu.

Ri sau đó, nhà vua li ba hoa hi thăm v mi người, mi con chó trong tnh, gi đích tên ri nhc đến bao nhiêu nhng chuyn lt vt đã xy ra lúc này lúc khác vùng này, hoc nói đến gia đình George hay Peter. Lão luôn luôn nhc đến vic Peter viết thư cho lão nói nhng chuyn y đúng như nhng gì mà anh chàng ngc nghếch ban nãy ngi trên xung đã vô tình k cho lão nghe. Ri cô Mary Jane đi ly lá thư b cô đã đ li. Nhà vua cm lá thư đó đc to lên và li khóc. Trong thư nói đ li căn nhà vi ba nghìn đng đô la vàng cho các cô con gái; đ li xưởng thuc da (đáng giá by nghìn đng) và ba nghìn đô la vàng cho Harvey và William. Bc thư nói rng tt c sáu nghìn đô la vàng đó giu dưới hm nhà. Thế là hai tên bp bm này nói rng s đi tìm ly món tin đó lên đ cho được rõ ràng, dt khoát. H bo tôi cùng đi, đem mt cây nến đi theo. Chúng tôi bước xung và đóng ca hm li. Khi trông thy bc tin, chúng đ c ra mt đt, trông sáng đp vô cùng, toàn mt màu vàng lp lánh! Đôi mt ca nhà vua sáng hn lên! Lão đp tay vào vai qun công nói:

– Thy chưa, tuyt vi đy ch? Hơn hn nhng trò din kch ca anh còn gì?

Qun công gt đu công nhn. Hai người mân mê s mó đng tin vàng, xiết đi xiết li trong lòng bàn tay, ri li th cho rơi xung mt đt. Ri nhà vua nói:

– Chng phi suy nghĩ gì na. Chúng ta đang làm anh em vi mt người chết giàu có. Bây gi thì anh tin vào Thượng đế ri ch? Tôi đã xoay s nhiu ri, ch có cách nào hơn.

Tuy rt sung sướng vi đng tin nhưng hai tên bp bm vn đếm li và chúng bc tc khi thy thiếu mt bn trăm mười năm đô la.

Nhà vua nói:

– M kiếp, hn ta đã làm gì vi bn trăm mười lăm đô la kia nh?

C hai tìm quanh qun trong hm mt lát, ri qun công nói:

– Chc là hn đau yếu quá nên đếm nhm. Tt hơn là c lng im đi. Chúng mình cũng chia nhau chu thit ch y vy.

– Chúng ta có th chu thit ch thiếu y, nhưng chúng ta phi lên trên kia, m bc ra, ri đếm tine trước mt tt c mi người, đ cho không ai nghi ng gì c. Nhưng mà người chết li nói rng c thy có sáu nghìn đô la, cho nên chúng ta không mun s tin nàyb thiếu.

Qun công nói:

– Thôi được, đ tôi bù vào ch thiếu đó cho.

Nhà vua nói:

– ý kiến ca anh tht là sáng sut. Anh qu là người thông minh hiếm có đy. Tht đáng tiếc, trò din kch không còn giúp chúng ta được na.

Ri lão ci áo ra và dc nt các túi.

H mng quá, vì s tin b ra bù va tròn chn sáu nghìn đô la.

Qun công nói:

– Này, tôi nghĩ ra cái này na. Chúng ta lên nhà trên đếm món tin này, ri đưa c cho các cô con gái.

– Hay quá, qun công. Đ tôi ôm hôn anh mt cái đã nào. Tht là mt cao kiến. Anh đúng là bc thy, không còn chê vào đâu được. Dù h có còn ng vc chúng ta thì hành đng này s xóa tan hết ngay.

Chúng tôi đi lên nhà trên đã thy mi người ngi quây chung quanh chiếc bàn. Nhà vua b bc tin ra đếm và đ riêng tng đng ba trăm đô la mt, tt c thành hai mươi đng nh, trông rt đp mt. Mi người đu liếm môi có v thèm thung. Sau khi cho tin vào bc, nhà vua đng dy làm mt hi din thuyết na. Lão nói:

– Thưa tt c các bn, ông anh ti nghip ca tôi đã t ra hết sc rng lượng vi nhng k còn sng. Ông đã nghĩ đến nhng đa con non di mà ông yêu mến, che ch, gi đây không cha không m. Vâng, chúng tôi cũng hiu rng ông anh ca chúng tôi còn mun quan tâm đến chúng nhiu hơn na, nhưng có l ông y còn bn tâm đến William và tôi, s rng tình anh em không được trn vn. Nhưng trong lòng tôi qu là không nghĩ đến điu đó. Tôi không n lòng nào li ly đi nhng đng tin ca nhng đa cháu bé di mà ông anh tôi yêu quý vô cùng… Có l William cũng không phn đi tôi. Được, tôi s hi chú nó.

Lão ta quay li giơ tay ra hiu vi quân công. Anh kia nhìn lão ta làm v ng ngn, s st mt lúc, ri bng như hiu lão đnh nói gì, bèn chy đến bên nhà vua, ú my tiếng l v vui mng và ôm cht ly lão đến mười lăm phút mi buông ra. Ri nhà vua li nói:

– Tôi biết mà, chú y cũng rt vui lòng làm như tôi. Mary Janem, Susan, Joanna, các cháu hãy cm ly hết s tin này đi. Đó là món quà ca cha cháu đ li, tuy lnh lùng nhưng nó s có ích cho các cháu.

Mary Jane bước đến bên cnh nhà vua, Susan và cô st môi thì đến ch qun công, ôm cht ly mà hôn, tôi chưa tng thy hôn ghê như thế bao gi. Ri mi người xúm quanh, nước mt chy ròng ròng, ai cũng bt tay hai anh chàng bp bm kia. Mi người nói:

– Tht là quý hóa! Các ông là nhng người tt quá.

Lát sau, ai ny li nói chuyn v k xu s. Nào là ông y tt bng như thế nào, ông y chết đi thit thòi biết bao nhiêu… Bng nhiên, mt ông cm bnh t ngòai bước vào. Người đó ch đng nghe và nhìn, không nói na li, và cũng không ai nói vi người đó câu nào, vì lúc này h đang mi nghe nhà vua nói chuyn. Nhà vua đang nói đến gia chng, lão nói thế này:

– … Các v là nhng bn thân ca ông anh tôi, vì thế, ti nay xin mi các v li đây c. Chúng tôi mong rng ngày mai tt c mi người khác cũng đu ti, vì lúc còn sng, ông anh tôi đu yêu mến tt c. Chúng tôi cũng mun làm đám cho ông y được đàng hoàng mt cho c công chúng được biết.

Ri c thế lão tă c dài dòng văn t như là ch nói cho mi mình lão nghe. Chc chc, lão li bàn li chuyn ct đám, đến ni qun công đng gn đó nghe không th chu được na đánh viết my ch vào mt mu giy nh. “Gi là tang l ch không phi là ct đám”, ri gp nh mu giy li và đưa mu giy qua đu mi người cho nhà vua. Nhà vua cm mu giy lên đc, ri đút túi, và li nói:

– Ti nghip cho William, chú nó lúc nào cũng chu đáo, nhc tôi nh mi mi người d tang l và bo tôi phi đón tiếp mi người cho chu đáo. Nhưng chú y c yên tâm, chính tôi cũng đã nghĩ như thế.

Ri lão ta li tiếp tc câu chuyn, thnh thong vn nói nhm tang l thành ct đám. Khi nói đến ln th ba, lão mi gii thích:

– Tôi hay nói t ct đám mà không nói là tang l là vì t tang l tuy là t thông thường nhưng hin nay bên nước Anh người ta ít dùng.

Lão ta tht là trơ trn, tôi chưa bao gi thy ai như vy. Thế ri, ông cm bnh kia cười vào mt nhà vua. Mi người t ý khó chu. H nói.

ơ kìa, bác sĩ Robinson, bác chưa biết tin gì à? Đây là Harvy Wilks.

Nhà vua cười vn vã, đưa tay ra đnh bt tay và hi:

– Có phi đó là bác sĩ, người bn tt ca ông anh ti nghip ca tôi đó không? Tôi…

– Đng đng vào người tôi. – Ông kia đáp – Ông nói ông là mt người Anh, có phi không? Đó là mt kiu bt chước d nht mà tôi chưa tng gp bao gi. Ông là em ca Peter Wilks? Không, ông ch là mt tên đi bp.

Mi người sng s, túm tm quanh ông bác sĩ kia đnh khuyên ông ta không nên quá li như vy, và c gii thích rng đó chính là Harvey vì lão biết tên tt c mi người, biết tên c nhng con chó na. H c khn khon xin ông bác sĩ đng làm gì tn thương đến Harvey và nhng cô con gái kia. Nhưng vô ích, ông bác sĩ vn làm m lên, bo rng bt c người nào t cho mìmh là người Anh mà không nói đúng thì ch là mt anh đi la đo, di trá… My cô con gái đáng thương kia bám cht ly nhà vua mà khóc. Bt cht ông bác sĩ quay v phía my cô và nói:

– Tôi là bn ca cha các cô, và tôi cũng là bn ca các cô. Vì vy, tôi mun che ch cho các cô và gi cho các cô khi b người khác làm hi. Các cô phi đui ngay tên lưu manh kia ra khi ca. Hn ch là k mo danh tm thường nht đến đây vi nhng m kiến thc mà hn vô tình đánh cp đâu đó. Li còn nhng k điên ri đây giúp cho các cô tưởng tht thêm na. Mary Jane Wilks, cô biết rng tôi không h màng chút li lc gì trong chuyn này. Cô hãy nghe li tôi, đui tên x lá ra ngoài. Tôi xin cô, cô có ưng không?

Mary Jane đng thng dy, nói vi ging dt khoát:

– Đây là câu tr li ca tôi. – Tôi nói, cô va nhc bc tin lên đt vào tay nhà vua – Chú hãy cm ly c sáu nghìn đô la này, và chú hãy mang đi góp c phn cho cháu và hai em cháu, đâu và như thế nào là tùy chú, chúng cháu không cn phi ký giy biên nhn gì c.

Ri cô ta đng sang mt bên, vòng tay ôm ly nhà vua, còn Susan và cô st môi cũng đến đng phía bên kia. Mi người v tay tán thưởng, nhy m m trên sàn nhà. Nhà vua ngng lên cười mt cách kiêu hãnh.

Bác sĩ kia nói:

– Thôi được. Tôi không dính gì đến chuyn này na. Nhưng tôi xin nói trước rng s đến lúc các người hi hn khi nghĩ đến ngày hôm nay.

Rôi ông ta bước ra.

Nhà vua đáp vi ging ma mai:

– Được lm, bác sĩ , chúng tôi s c gng tìm đến bác sĩ.

Tt c mi người cười m lên, và h nói rng đó là mt câu nói ma thâm thúy nht.

 

 

CHƯƠNG 26

 

Khi mi người đã ra v, nhà vua hi Mary Jane có còn phòng nào đ ngh không. Cô ta nói còn mt phòng tha đ cho chú William, phòng riêng ca cô thì dànhư cho lão vì lão to ln hơn, còn cô s sang phòng các cô em ng tm trên mt chiếc giường con. Trên gác cũng còn mt ch và có c giường na. Nhà vua nói rng ch đó thì đ cho người hu ca lão – tc là tôi.

Mary Jane ch cho bn h phòng ngh. Phòng trông cũng bình thường, nhưng gn gàng và sch s. Cô ta bo s dn qun áo, đ đc lt vt ca cô trong phòng nếu như chú Hary mun thế, nhưng nhà vua t chi. Qun áo ca cô ta mc trên tường, bên ngoài có cái màn vi che, th xung tn sàn g. mt góc, có hai cái hp nh đng đ trang sc. Góc kia mt cái hp đàn và các th đ chơi khác; hình như các cô gái ch ngi chơi vi nhau phòng này. Nhà vua nói là đ như vy cho nó có không khí gia đình hơn, và vui v hơn, dng di chuyn đi đâu hết. Phòng qun công nh hơn nhưng cũng khá đp. Còn phòng ca tôi thì cũng tm được.

Đêm đó, h đánh chén mt ba ra trò. Tt c các ông bà đu có mt. Tôi đng đng sau nhà vua và qun công đ hu h, còn nhng người da đen hu h các v khách khác. Mary Jane ngôi đu bàn, bên cnh là Susan; có chê tt c các món ăn, nào là bánh sao mà làm d quá, món tht sao mà ti quá, món gà rán sao mà dai quá. Đàn bà rt hay có cái ging như thế, ct đ nhc khéo cho người khác khen mình. Còn nhng người d ba ăn thì thy món nào cũng ngon c. H nói:

– Cô làm thế nào mà bánh nướng thơm thế? Cô tìm đâu nhng loi rau ngon thế? … vv.

Khi mi người đã ăn xong, tôi và cô st môi đem nhng thc ăn tha xung bếp ngi ăn vi nhau. Trong khi đó, nhng người khác giúp anh da đen quét dn bàn ghế. Cô st môi hi chuyn tôi v nước Anh. Tht là nguy hi, giá lúc này có l n thì tôi cũng chui ngay xung đt. Cô ta hi:

– Anh đã trông thy vua nước Anh bao gi chưa?

– Ai, William đ t y à? Tt nhiên ri, ông y vn hay đi l nhà th chúng tôi.

Tôi biết là William đã chết t lâu, nhưng tôi c mc k. Thy tôi nói là vua hay đi l nhà th ch tôi, cô ta li hi:

– Sao? Đi l luôn à?

– Phi, đi luôn. Ghế ông y ngi ngay đng trước ch chúng tôi y; phía bên ch ging đo.

– Tôi tưởng ông y Luân Đôn ch?

– Phi, ông y Luân Đôn ch còn đâu na?

– Nhưng tôi tưởng anh Sheffield cơ mà?

Tôi đâm ra lúng túng. Tôi phi làm b như b mc mt cái xương gà trong c đ có thì gi suy nghĩ. Ri tôi nói:

– Nghĩa là tôi mun nói rng ông y vn hay đến l nhà th chúng tôi khi nào ông y ti Sheffield. Đó ch là v mùa hè thôi, nhưng khi ông y đi tm bin y mà.

– Anh nói thế nào y! Sheffield đâu có gn bin

– Ai bo là gn bin?

– Anh va nói mà.

– Tôi nói bao gi?

– Chính anh va nói mà li.

– Không, tôi không nói.

– Anh có nói.

– Tôi chng nói thế bao gi.

– Thế anh va nó cái gì?

– Tôi nói là ông y đến đ tm bin.

– Được, làm thế nào mà ông y li tm bin được trong khi Sheffield không gn bin?

– Thế cô trông thy nước Congress bao gi chưa?

– Ri

– Thế cô có phi đi đến đó ly nước không?

– Đi làm gì?

– Vy thì vua William cũng không cn phi ra tn bin đtm.

– Thế làm thế nào?

– Thì làm như mi người đây đi ly nước Congress ch sao, nghĩa là ly vào thùng. Trong cung đin Sheffield có lò nu, và ông y mun tm nước bin nóng.

– Thế thì tôi hiu ri. Vy mà anh không nói t đu cho khi mt thi gian.

Lúc cô ta nói câu y thì tôi thy mình yên tâm và khoái lm. Sau đó, cô ta li hi:

– Thế anh có đi l nhà th không?

– Có, đi luôn

– Anh ngi đâu!

– Ngi trong ghế.

– Ghế ca ai?

– Ghế ca ông Harvey.

– Chú y cn phi ghế?

– Phi có ghế mà ngi ch? Thế cô tưởng đ làm gì?

– Tôi tưởng chú đng lên ging đàn ch?

Hng bét ri, tôi quên khuy đi mt rng chú cô ta là mt ông mc sư. Thế là tôi li phi làm trò hóc xương gà na đ suy nghĩ. Ri tôi nói:

– Thế cô tưởng rng trong nhà th ch có mt người ging đo thôi ư?

– Có nhiu đ làm gì?

– Đ ging đo trước mt nhà vua. Cô tht l. Nhà th ch tôi có ti mười by mc sư có mà.

– Mười by mc sư? nếu thế thì phi ging đến mt tun l mi hết à?

– Không phi tt c nhng người đó ging trong mt ngày, mà ch có mt người thôi.

– Thế, nhng người kia làm gì?

– Thì ngi quanh đ, đi quyên tin, hoc làm cái này cái khác. Nhưng phn nhiu là không làm gì c.

– H ti đó làm gì?

– Đó là nhim v ca h. Cô chng biết là gì c.

– Tôi không cn biết nhng cái v vn như thế na. Tôi hi anh điu này: bên nước Anh, nhng k hu h được đi đãi như thế nào? Có tt hơn là chúng tôi đi vi nhng người da đen đây không?

– Không, đó, người ta coi bn đy t chng ra cái quái gì c. H đi đãi t hơn chó y.

– H có cho ngh nhng ngày l như đây không? Chng hn như ngày Chúa giáng sinh, Tết, hay ngày quc khánh không?

– Đúng là cô chưa được đi đến nước Anh bao gi, cô st… à cô Joanna . Bên đóm t đu năm đến cui năm, được đi xem xiếc, xem hát, chng có gì hết.

– Cũng không đi nhà th na?

, không đi nhà th.

– Thế sao anh vn được đi nhà th?

Tôi li mt ln na tc hng. Tôi quên mt rng tôi là người hu h ca chú cô ta. Nhưng ri tôi vi vàng gii thích rng tôi là người hu thân cn nên mun đi nhà th hay không tùy ý, vì lut pháp cho phép như vy. Nhưng tôi gii thích không xuôi tai lm và cô ta t ra không va lòng. Cô ta bo.

– Này, t trước đến gi, anh toàn la di tôi có phi không?

Tôi đáp:

– Tôi nói tht mà.

– Đúng không?

– Đúng.

– Anh đ tay lên cun thánh kinh này và nhc li đi.

Vi tôi, cun kinh hay sách gì đi chăng na cũng chng khác nhau gì, nên tôi đ tay lên và nhc li. Cô ta có v tha mãn hơn mt tí. Cô ta nói:

– Được, tôi tin mt phn nhưng không phi là tt c.

Mary Jane t ngoài ca bước vào cùng vi Susan lên tiếng:

– Joanna, em không tin gì vy? Cu y là người nơi xa đến đây, em nói thế là không tt đâu. Nếu người ta đi vi em cũng thế thì sao?

– Ch lúc nào cũng bênh vc người khác chm chp. Em có làm gì anh y đâu. Anh y ba ra vài chuyn ba đt, và em bo là em không tin, ch có thế thôi. Chc anh y cũng không th chu được các vt đó ch, phi không?

– Dù là chuyn vt hay chuyn ln, nhưng cu y là người mi đến nhà mình, nói thế không được. Nếu em vào đa v cu y, em s thy xu h. Không nên nói nhng gì làm cho người khác thy xu h.

– Nhưng mà, anh y nói rng…

– Ch không quan tâm đến cu y nói gì. Điu quan trng là em phi đi đãi tt vi anh y, và đ cho anh y phi cm giác rng mình đang sng nước ngoài, gia nhng người xa l.

Tôi thm nghĩ:

– Mt cô gái như thế mà ta n đ cho cái lão hèn h kia cướp hết tin ca!

Ri đến cô Susan li mng cho cô st môi mt trn na.

Tôi thm nghĩ:

– Đây là cô gái th hai mà tôi đang đ cho lão kia cướp hết tin ca.

Ri Mary Jane li nói na, dù ging vn du dàng, trìu mến, đó là cách nói ca cô y. Nói xong, cô st môi ti nghip kia òa lên khóc tc tưởi.

Hai cô ch nói:

– Bây gi, em phi xin li cu y đi.

Cô em xin li, và xin li rt đáng yêu. Tôi nghe mà cm đng và ước ao có th k mt nghìn câu chuyn láo toét đ li được nghe cô y xin li na.

Tôi li thm nghĩ:

– Đây là cô gái th ba mà tôi đang đ cho lão kia cướp hết tin ca.

Sau đó, h đi ra ngoài đ tôi được t nhiên và cm thy mình sng gia nhng người bn thân. Tôi cm thy mình xu xa, hèn h quá, và nghĩ phi tìm cách giu s tin kia đi cho các cô y mi được.

Tôi bước đi ra ngoài, nghĩ vn vơ, ri đi ng. Tnh dy, nm mt mình, tôi li nghĩ đến chuyn y. Tôi t bo có nên đến nhà ông bác sĩ kia t cáo chuyn la bp này ra? Không th được. Ông ta s khai ai là người t cáo ra, nhà vua và qun công có th đánh tôi chết. Hay là tim đến nói riêng vi cô Mary Jane? Cũng không ăn thua. Nhy t ra nghi ng và bn kia biết thóp s ly tin chun đi mt. Ch còn cách này là hay nht: tôi s ly cp s tin đó, và ly cp như thế nào cho h không nghi ng cho tôi. Bn chúng đang v được món hi, chng nào chúng chưa vơ vét hét thì chúng chưa chu đi. Như vy là tôi còn đ thi gi tính chuyn y. Tôi s ly cp bc tin và giu đi. Ri tôi s b đi, và viết li cho cô Mary Jane mt lá thư, bo cho cô y biết tôi giu tin ch nào. Nếu như đêm nay có th giu được thì nên giu ngay; vì ông bác sĩ kia chưa phi đã thôi đâu mà s còn làm cho ra nh, và bn này có th s mà chun cũng chưa biết chng.

Nghĩ thế, tôi mò đến phòng ca h. Hành lang trên gác ti om, nhưng tôi cũng tìm ra phòng qun công. Tôi đưa tay ra r r chung quanh, nhưng lúc đó tôi bng nh ra hình như nhà vua không đ cho ai ngoài lão ra được gi s tin kia. Tôi li mò đến phòng lão ta, s chung quanh. Ti quá, không có mt cái nến nào, mà nếu có, tôi cũng chng dm thp lên. Tôi đành nm đây nghe ngóng xem thế nào đã. Vào lúc đó có tiếng chân h bước ti, tôi bò vào gm giường, nhưng nghĩ ch đó không n, đáng băn khoăn thì s thy cái màn che qun áo ca Mary Jane, thế là tôi ln ngay vào trong màn và nép vào gia đng qun áo, đng đó tht im lng.

Chúng tôi vào phòng ri đng đóng ca. Vic đu tiên qun công làm là cúi xung nhìn vào gm giừơng. Cũng may là tôi đã không trn trong gm giường. Mi khi người ta đnh dò xét mt chuyn riêng ca ai thì c hay np dưới gm giường. H ngi xung, nhà vua nói:

– Nói gì thì nhanh lên. Chúng mình còn phi xung đó mà lo đám ma, ch ngi mãi đây càng có điu kin cho h bàn tán.

– Tôi thy lo lm. Thng cha bác sĩ y ri s gây s cho chúng ta mà xem. Tôi va nghĩ ra mt kế, không biết ý ông thế nào.

– Kế gì?

– Chúng ta hãy chun khi ch này trước ba gi sáng, đem theo tt c nhng đ đc ca mình ra bè chy v xuôi. Ly được s tin đó là quá đ ri. Tôi s chun r trước b trí.

Nghe hn nói thế, tôi thyư quá và đâm ra tht vng.

Nhà vua ngt li và hi:

– Thế còn s tài sn chưa bán, tám chín nghìn đô la ch ít gì. Mà li còn tt c, toàn nhng th bán được giá c.

Qun công càu nhàu, bo là cái bc tin kia cũng đ ri, chng nên tham quá na – và cũng không nên cướp tt c nhng gì ca my cô gái m côi na.

Nhà vua nói:

– Anh này nói l nh. Chúng ta không cướp cái gì khác ngoài đám tin này. Cái người nào mua tài sn thì người đó b la thôi, vì khi h biết tài sn này không phi là ca mình thì nó s tr thành tài sn nhà nước. Ri nhà li tr v my cô gái m côi kia. Thế là đ ri. Chúng nó còn tr, còn khóc, có th d dàng kiếm ăn được. Anh th nghĩ xem, hàng nghìn, hàng nghìn đng sp vào tay mình ri. H chng có gì phi kêu ca c.

Lý l ca nhà vua làm qun công cũng phi xiêu lòng. Nhưng anh vn lo lng khi li vì s ông bác sĩ kia gây chuyn. Nhưng nhà vua li nói:

– Mc k cái thng cha bác sĩ y! Vic gì mà phi lo thế. Khi nhng đưa ngu ngc th trn này đng v phía mình. Chúng ta nm được phn đa ri.

Nói xong, hai người chun b xung nhà. Qun công nói:

– Tôi nghĩ đ tin như thế chưa chc chn.

Nghe nói vy, tôi mng quá. Thế là tôi không phi khí khăn tìm kiếm na. Nhà vua hi

– Ti sao?

– Vì Mary Jane s phi vào trong phòng này ly qun áo tang, my tên da đen quét dn phòng, sp xếp đ đc li cho ngay ngn, chúng có th trông thy bc tin và mượn tm mt ít thì sao?

Nhà vua nói:

– Anh sáng sut lm.

Ri lão đi vào ch màn che qun áo ch cách tôi đ hơn mt thước. Tôi nép cht vào tường, đng tht im, mc du lúc đó tôi đã bt đu run. Tôi đang tính nếu h bt được tôi đây thì tôi s nói thế nào thì nhà vua đã ly bc tin ra và nhét vào dưới đm, n sâu mãi vào chng gn mt thước. Chúng bo ch đó an toàn vì tên da đen có sa son li giường thì cũng ch làm bên trên thôi. Tôi ch h va đi đến lưng chng cu thang là ly bc tin ra, chy lên gác ch tôi nm, giu vào mt ch ch lúc nào thun tin s tính. Tôi nghĩ có l đem giu mt ch nào ngoài căn nhà này thì hơn. Vì nếu h thy mt thì trước hết là sc so k trong nhà đã.

Ri tôi quay tr vào nhà, qun áo gn gh. Tôi mun đi ng mà không được vì đang lo nghĩ nhiu v chuyn này. Lát sau, nhà vua và qun công tr lên; tôi nm ra đm, thò đu ra k vào tay vn cu thang, ch xem có chuyn gì xy ra không. Nhưng không có chuyn gì c.

Thế là tôi ch đến lúc yên ng hn mi ln nh cái tay vn cu thang đi xung nhà.

 

 

CHƯƠNG 27

 

Tôi ghé tai sát ca phòng ca tên la đo, chúng đang ngáy khò khò. Tôi king chân rón rén đi xung cu thang. Chung quanh không mt tiếng đng. Tôi lách nhìn qua khe ca phòng ăn, thy nhng người ngi gác quan tài đã ng say. Ca phòng ăn thông sang phòng khách. Chiếc quan tài đ đó. Mi phòng thp mt ngn nến. Tôi đi qua, ca phòng khách vn m, nhưng không có ai, ch có xác ca Peter. Thế là tôi lướt nh ra ngoài; nhưng ca trước đã khóa. Va lúc đó, tôi nghe thy tiếng chân người xung cu thang, ngay sau lưng. Tôi chy vào phòng kháchm, nhìn thoáng chung quanh mt cái, thy ngoài quan tài ra chng còn ch nào mà np c. Np quan tài đ h ra my tc, trông thy mt người chết ph mt miếng vi ướt, vi đng vi nim. Tôi tun vi cái bc tin xung dưới np quan tài, ngay dưới ch hai tay người chết đ vt chéo. Lúc chm phi, tôi thy lnh run c người. Ri tôi chy vt qua phòng ăn, np sau cánh ca.

Người va bước vào là cô Mary Jane. Cô ta đến ch quan tài ri quỳ xung nhìn vào trong, rút khăn mùi xoa và khóc thút thít, lưng xoay li phía tôi. Tôi bước ra ngoài, lúc đó qua phòng ăn, đ tin chc là nhng người ngi canh gác kia không trông thy tôi nên tôi đng li nhòm qua khe ca. H không đng đy gì, như thế là yên tâm.

Tôi v giường nm, trong bng hãy còn s vì nhng cái mình va làm, vt v mà nguy him. Tôi tính khi nào chúng tôi đi xuôi xung dưới kia đ mt trăm dm, tôi có th viết thư v báo cho cô Mary Jane, và cô y có th đào m lên mà ly li s tin. Nhưng nh vic nó không phi din ra như thế, lúc đóng quan tài người ta khám phá ra bc tin giu trong đó thì sao. Thế là, nhà vua s li v được, và tôi cũng chng có cơ hi mà ly li được. Lúc này, tôi li mun bò xung ly bc tin ra. Nhưng không dám ri na. Tri sáng dn. My người ngi canh đã bt đu tnh gic. Nếu xung na thì rt có th b tóm mà trong tay có sáu nghìn đô la. Thôi tt hơn hết là không dính dáng đến chuyn đó na.

Đến sáng, tôi đi xung nhà dưới thì phòng khách đã đóng ca, và my người canh gác đã đi c. Ch còn li nhng người trong nhà cùng vi bà góa Barley và bn chúng tôi. Tôi nhìn k nét mt h xem có thay đi gì không, nhưng chng thy có gì khác. Đến trưa, người qun tang cùng vi mt người na ti. H khênh quan tài ra gia nhà, đt trên hai chiếc ghế, ri xếp tt c nhng ghế khác thành hành, li còn mượn thêm ghế my nhà hàng xóm v đ cht c phòng ăn, phòng khách. Tôi nhìn np quan tài thy vn đ như cũ, nhưng vì xung quanh có nhiu người nên tôi không dám bước đến gn nhìn vào trong đó.

Lát sau, nhiu người lc tc kéo đến. Hai tên la bp và nhng cô gái đến ngi dãy ghế trên ngay đu quan tài. Trong sut na gi, đoàn người ni đuôi nhau đi chm chm quanh quan tài, mt nhìn vào người chết mt phút v nghiêm trang, trnh trng. Nhng cô gái và hai tên la bp thì đưa khăn lên chm mt ri cúi xung thn thc. Ch thy tiếng chân đi lt xt trên nn nhà và nhng tiếng h mũi bi vì người ta đến d mt đám tang thì hay h mũi nhiu hơn là nhng ch khác, đôi khi nhà th na.

Khi mi người đã đến đông đ, người qun tang mi bước ra, tay đeo găng đen, dáng điu rt bình thn. Ông ta sa son li mt ln cui, thu xếp cho mi người yên v đâu đó. Ông ta không nói gì hết; bo người này ra đây, gic cho người khác vào kia, dn li đi ch này ra ch khác, ch toàn làm bng nhng cái gt đu và ra hiu bng c hai tay c. Ri ông ra đng sát vào tường. Đúng là mt người nh nhàng, thanhh thoát chưa tng có. Hình như ông ta chng bao gi cười.

H đã mượn sn mt chiếc đàn phong cm đã cũ. Khi mi người đã sn sàng, mt thiếu ph tr mi ngi xung bt đu c nhc, nghe bun thm đến nu rut. Mi người hát lên theo tiếng . Ri linh mc Hobson trnh trng, t t lên tiếng. Va lúc linh mc bt đu sp nói thì bng có tiếng kêu rt kinh khng t dưới nhà vng lên. Đó là tiếng sa ca mt con chó. Ông linh mc c phi đng ch bên cnh quan tài cho đến khi con chó hết kêu mi vì nếu không thì thì chng ai nghe thy ông nói gì. Nhưng người qun tang giơ tay lên làm hiu cho lính mc như mun nói: “C yên tâm, đã có tôi”. Ông ta cúi khom người đi men theo bc tường, tuy vy vai ông ta vn nhô cao lên hơn đy mi người. Tiếng sa ca con chó vang lên mi lúc mt to hơn. Ông ta đi qua hai phòng ri r khut xung nhà dưới. Hai giây đng h sau, tôi nghe có tiếng đp mnh, con chó rng lên vài tiếng na ri im hn. Ông linh mc lúc y mi trnh trng bt đu ging l. Vài phút sau, ông qun tang đi men tường tr lên, đu và vai nhp nhô qua my bc tường trong căn phòng, ri ông ta đng thng người dy, ly tay che ming, vươn c qua đu mi người ra phía ông linh mc, nói thm nhưng bng mt ging hơi gt: Nó bt được mt con chut ri li cúi người xung đi v ch cũ. Mi người có v h hê lm, vì h đang mun biết chuyn gì. Cái chuyn nh như thế chng đáng biết, nhưng mi người li rt đ ý. Trong th trn này ông qun tang là người biết đến nhiu nht.

Bài ging đo ca mc sư tuy hay nhưng quá dài. Ri sau đó, li đến nhà vua bước ra li nhi mt hi na. Khi mi vic đu xong, người qun tang mi bước đến quan tài cm cái khóa đ vn c. Lúc đó, tôi hi hp lm, mt nhìn chm chp vào ông qun tang. Nhưng ông ta ch t t nh tay h cái ván thiên xung, ri bt c tht cht. Thế là xong! Tôi t hi nh có người nào gian trá đã ly cái bc tin y ra ri thì sao? Có nên viết thư cho cô Mary Jane không nh? Nh viết ri mà cô y đào m lên không tìm thy gì thì s bo mình là người thế nào? Không khéo chính mình li b đi tù. Thôi thà không viết gì c còn hơn. Mi th bây gi trong đu tôi c ri tnh c lên. Càng nghĩ, tôi li càng thy rc ri thêm, c đ mc k nó ra sao thì ra.

Mai táng xong, chúng tôi quay tr v nhà. Tôi li đ ý nhìn các b mt xem sao, nhưng không tìm thy gì trong nhng nét mt y c, tôi chu không hiu được.

Bui ti, nhà vua đi thăm nhng người quen thuc, làm ra v thân mt. Lão nói rng bà con giáo dân ca lão bên nước Anh đang st rut mong lão lm, cho nên lão cũng mau chóng thu xếp, gii quyết cho xong đ tr v. Lão nói rt tiếc rng phi vi vã như thế. Mi người cũng nói vy, h mong lão có th lâu hơn. Lão li nói rng lão và William s cùng đem nhng cô cháu gái kia v nước. Nghe vy, ai cũng thy mng cho các cô gái s được nương ta vào h hàng. Còn các cô gái thy lão nói như thế thì cũng sung sướng. Các cô gic lão ta bán nhà bán đt cho nhanh chóng. H hân hoan bao nhiêu thì tôi càng đau lòng by nhiêu vì thy h b la bp. Nhưng tôi không có cách nào đ xoay chuyn tình thế.

Sau đó, nhà vua rao bán nhà ca, cơ nghip cùng vi nhng người da đen làm vic đây hai ngày sau khi chôn ct, nhưng trước đó ai mun mua riêng cái gì cũng được.

Ngày hôm sau, khi tang l đã xong, thì nhng nim vui ca các cô gái b vp phi tr ngi th nht. Có vài người buôn nô l tìm đến, nhà vua đem bán tt c nhng người da đen làm vic trong nhà bng mt giá va phi và ly ngân phiếu. Thế là nhng người da đen ln lượt ra đi. Hai người con trai thì ngược lên Memphis, người m thì xung Orleans. Các cô ch và h ôm ly nhau khóc lóc bun ru vô hn. Các cô con gái nói rng không ng li phi thy cnh gia đình chia s và phi đem h bán đi thế này. H ôm ly nhau khóc mãi, làm tôi ch mun vch mt bn đu cáng ngay lp tc đ nhng người da đen được li cùng cô ch. Vic mua bán làm cho mi người trong th trn bt bình, cho rng như thế là tàn nhn. Danh d ca hai lão đi bp cũng b gim đi đôi chút. Nhưng lão già điên r kia c mt mc làm theo ý lão, mc cho qun công ngăn cn.

Hôm sau là ngày bán đu giá. Tri va sáng, nhà vua và qun công lên gác gi tôi dy. Nhìn mt hai người, tôi đoán ngay là có chuyn. Nhà vua hi:

– Đêm trước, mày có vào bung tao không?

– Thưa đc vua không , – Nhng lúc ch có riêng bn này thì tôi vn thường xưng hô vi lão ta như thế.

– Vy đêm qua mày có vào không?

– Thưă đc vua không

– Mày th danh d đi, không được di trá.

– D xin th danh d tôi nói tht. T lúc cô Mary Jane dn đc vua và ngài qun công lên phòng, tôi không ti gn đó làm gì c.

Qun công hi:

– Mày có thy ai đến đó không?

– Thưa ngài, tôi không nh rõ lm

– C nh li đi.

Tôi im lng đ nghĩ xem có cách gì nói không, ri đáp.

– Có, tôi thy my người da đen vào đó.

C hai git mình, ri qun công li hi:

– Tt c bn da đen à?

– Không, không phi phi tt c cùng vào lúc, tôi trông thy mt ln thôi.

– Lúc nào?

– Hôm đưa ma, nhưng không phi lúc sáng sm đâu, tôi cũng ng dy mun. Tôi va bước xung cu thang thì thy h.

– C nói đi! Chúng làm gì na? Chúng làm như thế nào?

– H ch nh nhàng thôi. Tôi nghĩ h vào đó đ dn phòng ca đc vua. Có l lúc đó đc vua đã dy ri, nhưng h thy ngài còn nm nên mi li kéo nhau khe kh đi ra đ khi làm nh hưởng đến ngài.

C hai nhìn nhau bun ru, thu não. Nhà vua nói:

– Thế này thì hng bét mi chuyn ri còn gì.

Qun công suy nghĩ mt lúc ri bt cười khy và nói:

– Bn da đen chơi mt v cao tay đy. Chúng nó gi b như đau kh lm trước khi chúng nó đi khi nơi này. Tôi, ông và tt c mi người đu nghĩ như thế c. Đng tưởng bn da đen không có tài cán gì. Tôi mà có vn và có mt cái rp hát thì tôi s tuyn ngay bn này vào làm din viên. Thôi thế là bây gi chúng mình đã đem bán h đi đi ly mt bài hát. Thế mà mình li cũng chưa được hát cái bài hát đó cơ ch. à này, thế cái bài hát đó đâu ri nh, cái bn giao kèo y mà?

– Phi ra ngân hàng mà ly ch!

– Thôi thế cũng còn may chán.

Tôi ra b rt rè hi:

– Có chuyn gì thế?

Nhà vua nhìn tôi bc mình nói:

– Không vic gì đến mày! Đng có cõ mõm vào chuyn ca ngừơi khác. Chng nào còn trong cái th trn này thì mày phi biết gi kín mm ming, nghe không?

Ri lão quay ra nói vi qun công:

– Chúng ta đng có gì c, c im lng thôi.

H bước xung cu thang, qun công còn thì thm nói:

– Bán cho nhanh, lãi ít cũng được.Nhanh chóng mà cm tin trong tay.

Nhà vua nhe răng cười, nhìn qun công nói:

– Tôi đang tính c gng bán c đi cho nhanh vi s lãi ti đa. Nếu không được nhiu, hay chng được tí nào, thì cái đó là li ti tôi hay ti anh?

– Nếu ngài chu nghe li tôi, thì bây gi lũ da đen vn còn trong nhà và chúng ta đã chun vi bc tin to ri.

Nhà vua s l chuyn nên chy vòng lên ch tôi đ đe tôi là không được nói vi ai v chuyn tôi trông thy anh da đen trong phòng lão đi ra, bi vì như thế thì ai cũng biết ngay là có chuyn. Ri lão tht thu đi v phòng, t chi ra mình mt hi và nói rng đu đuôi cũng là ti lão c, không chu nm nán li trong phòng như mi sáng, ri th rng t ln sau tr đi không có di như thế. Ri h đi bàn tán gì vi nhau na. Còn tôi thì mng thm trong bng vì đã đ ti cho nhng người da đen mà li không làm hi gì đến h c.

 

 

CHƯƠNG 28

 

Jim bo rng vic khc ch là khó hơn c. Nhưng Tom nht đnh bt Jim phi viết. Tù nhân phi đ li bút tích ca mình lên tường đ lưu li v sau, c huy hiu ca mình na.

Jim nói:

– Cu Tom ơi, tôi chng có huy hiu riêng gì c mà ch có mi cái áo này ca cu đưa cho và tôi phi viết nht ký lên đó thôi.

– Anh không hiu gì c, Jim , huy hiu khác cơ, không phi như thế đâu.

Tôi bo:

– Jim nói đúng đy. Anh ta không có huy hiu nào đâu.

Tom đáp:

– Tao biết, nhưng Jim phi có mt cái huy hiu đ li trước khi ra khi nơi này.

Thế là thng Tom ngi bóp trán nghĩ ra mt cái huy hiu cho Jim. Lát sau, nó bo là đã nghĩ ra rt nhiu nhưng không biết nên chn ly cái nào. Cui cùng, nó chn ly mt kiu và bo:

– Trên cáo huy hiu y v mt vòng tròn xung quanh, phía trước là mt hình chéo màu vàng, có con chó nm, t ra là nô l, dưới chân con chó là cái xích, ri có ch đ ghi công trng màu xanh lá cây, có răng cưa xung quanh, mt hình ch V màu xanh lá cây phía trên cùng ca huy hiu, ba đường nghiêng trên nn mu xanh da tri vi nhiu nét chm. Mt cái biu tượng anh da đen chy trn vác mt bc hành lý, còn li biu tượng hai thng đi theo giúp đ, tc là mày vi tao.

Thế là nó gii quyết xong chuyn v cái huy hiu, bây gi nó làm nt cái phn còn li, tc là vch ra mt bài t bit, bo rng Jim phi có mt bài viết như vy, trong sách người ta đã nói thế. Nó viết sn trên mu giy, ri đc to lên:

1) Nơi đây, mt trái tim b giam cm đang tan v.

2) Nơi đây, mt tù nhân đáng thương, b cuc đi và bè bn rung b, phi sng héo hon, tàn t.

3) Nơi đây, mt trái tim cô đơn tan v, mt tinh thn đã mt mi sau ba mươi by năm b giam cm cô qunh.

4) Nơi đây, con ca Louis th mười bn đã qua đi không nhà ca, không bn bè thân thuc, sau ba mươi by năm tù đy.

Khi đc nhng câu đó, ging thng Tom run lên vì xúc đng. Lúc đc xong, nó không biết nên chn câu nào đ cho Jim viết lên tường vì câu nào thy cũng hay c; sau cùng nó bo nên đ cho Jim viết tt c my câu đó lên. Jim nói là phi đến mt năm anh ta mi viết xong tng đy ch, cho nên Tom s viết ra ngoài, và hn ch vic nhìn theo đó mà vch lên tường. Ri nó nói:

– Viết lên g thì không n ri, vì trong tháp giam làm gì có tường bng g. Chúng mình phi khc ch vào đá mi đúng.

Jim bo khc trên đá còn khó hơn trên g, như vy còn lâu hn mi khc xong mà trn ra được. Nhưng Tom bo s đ tôi giúp. Ri nó nhìn xem tôi và Jim viết đến đâu ri. Làm cái này tht là mt vic rt khó khăn và châm chp, đôi bàn tay tôi đã đau li càng đau hơn mà công vic dường như không tiến thêm chút nào. Tom nói:

– Tao nghĩ ra mt cách. Chúng mình phi đi kiếm mt hòn đá đ làm huy hiu và viết ch luôn. dưới xưởng có mt hòn đá xay rt ln, chúng mình s đưa lên đây ri viết các th vào đó, li có th dùng nó mà mài bút, mài cưa được.

Tht là mt ý tưởng kì quái, nhưng chúng tôi nghĩ có th làm được. Lúc đó chưa đến na đêm, chúng tôi ra ngoài và ln xung xưởng, ch còn đ Jim li làm vic ca hn. Chúng tôi khiêng hòn đá ra ngoài ri lăn v nhà, nhưng nng quá, my ln nó suýt ri dp chân. Tom bo thế nào cũng có đa b đá rơi vào chân trước khi khênh v đến nơi. Được na đường, chúng tôi mt quá, lo đo, m hôi ra ướt đm. Chúng tôi đành phi gi Jim, Jim ngi dy và nhc cái dây xích ra khi chân giường, bò ra khi l đến ch đ hòn đá, Jim và tôi nhc hòn đá lên, đi nh như không, còn thng Tom thì ch huy. Nó có th ch huy được bt c đa tr nào khác. Nó có th làm được đ mi th.

Cái l chúng tôi đào cũng khá to, nhưng hòn đá vn không th lt qua được, Jim cm ly cuc đào rng thêm ra. Tom ly đinh vch lên tng đá và bo Jim đc theo nhng vết đã vch. Nó bo Jim làm đến khi nào nến tt thì hãy đi ng, đem giu hòn đá xung dưới ri nm lên đó mà ng. Chúng tôi giúp Jim mc li cái xích vào chân giường, ri chúng tôi cũng sa son đi ng. Nhưng bng nhiên, thng Tom li nói:

– Trong này có con nhn nào không, Jim?

– Không có, cu .

– Được, đ tôi đi kiếm mt ít cho.

– Ôi, tôi s lm. Thà có rn còn hơn là nhn.

Tom nghĩ mt vài phút ri nói:

– Mt ý kiến hay đy. Thế anh đ đâu?

– Đ cái gì cơ, cu Tom?

– Con rn ch cái gì?

– Ly chúa, nếu có con rn bò vào đây thì tôi lp tc phi chi qua cái l tường kia mà chy thôi.

– Ôi, Jim, anh đng có s thế. Anh có th chinh phc được nó ch?

– Chinh phc ư?

– Phi, d thôi. Bt c con vt nào mà anh yêu quý nó thì nó cũng biết ơn, và không bao gi nó làm hi anh. Anh c th xem. Ri nó có th đ anh qun nó chung quanh c và rúc đu nó vào ming anh na cơ.

– Tôi xin cu, tôi không dám nghe đâu! Nó s đ tôi đưa cái đu nó vào mm tôi ư? Không bao gi. Mà hơn na, tôi không mun cho nó ng chung vi tôi.

– Jim, anh đng có ngu di như vy. Mt tù nhân phi có mt con vt đ làm bn ch. T trước đến nay, chưa có ai nuôi rn c, nên anh là người đu tiên làm được vic đó thì càng v vang ch sao.

– Cu Tom ơi, tôi không mun cái v vang y. Con rn s m vào tôi. Không, cu , tôi không mun làm cái chuyn đó.

– M kiếp, thế anh không th được ư? Tôi ch mun anh th thôi. Nếu anh không thích thì không cn phi gi nó mãi cơ mà!

– Nhưng trong lúc tôi th thì nó đã cn tôi ri còn gì. Cu Tom ơi, tôi không mun làm nhng cái đó đâu. Nếu cu Huck mà đem mt con rn vào đây thì tôi b đi ngay, nht đnh thế.

, thì thôi vy. Đ chúng tôi kiếm cho anh vài ba con rn không đc vy.

– Tôi cũng không chu được, cu Tom . Tôi nói tht vi cu, chưa bao gi tôi thy lo ngi và kh như thế này.

– Thế đây có chut không?

– Không, tôi ch thy con nào.

– Thôi thế chúng tôi kiếm cho anh my con chut…

– Tôi không cn chut, cu Tom . Nó là con vt đáng ghét nht c hay quy nhiu người ta, trèo c lên người, cn chân không cho người ta ng. Thà cu đưa rn thường vào đy ch, đng đưa chut vào đây. Tôi không cn dùng đến chut làm gì.

– Nhưng mà anh phi có chut ch. Anh đng lo ngi, h đu làm như thế c. Tù nhân không bao gi có chut, h hun luyn nó nhiu mưu mo, ri nhng con chut đó tr thành gn gũi như con rui vy. Mà anh li còn phi chơi âm nhc cho chúng nghe na ch. Anh có cái gì đ chơi âm nhc không?

– Tôi ch có cái lược gy vi mt mnh giy, đ làm cái đàn búng thôi. Nhưng tôi chc chn chúng nó không thích đàn búng.

– Có ch. Chúng nó không phân bit th âm nhc nào. Đàn búng đi vi chut là tt lm ri. Con vt nào cũng thích âm nhc, mà trong nhà giam thì nó li càng ưa na, nht là nhc bun thm. Chut nó thích lm. Nó s bò ra xem anh có cái gì l thế. Ban đêm, trước khi đi ng và bui sáng sm ng dy, anh phi ngi trên giường mt lúc và chơi cái đàn búng y. Anh chơi đ hai phút thì anh s thy đ các th chut, rn, nhn v… v… nó cm thy bun thay cho anh và s kéo ti chung quanh anh.

-Vâng, tôi cũng nghĩ thế. Nhưng lúc này tôi chng hiu gì c, tôi s c gng làm theo nếu như tôi phi làm. Tôi s làm cho nhng con vt y bng lòng và không có chuyn gì lôi thôi trong nhà c.

Tom nghĩ thêm mt lúc na xem còn có gì khác na không, ri nó nói:

– Còn mt cái na tôi quên mt. Anh có th trng hoa đây không?

– Tôi không biết, nhưng có l được. Nhưng trong này ti lm, và tôi thì cũng chng cn hoa, ch rc ri thêm.

– Anh c th xem sao. Nhng tù nhân khác h cũng trng hoa mà.

đây chc là trông được hoa đuôi mèo, nhưng trng nó chng bõ công.

– Anh đng tưởng thế. Chúng tôi s tìm cho anh mt cây con, và anh trng nó vào góc nhà kia kìa. Đng gi nó lá hoa đuôi mèo, phi gi nó là Pitchiola mi đúng. Và anh phi tưới cho nó bng nước mt.

– Sao thế? đây tôi có khi nước mưa.

– Không được tưới bng nước mưa, anh phi tưới bng nước mt. Ai cũng làm như vy mà.

– Cu Tom ơi, thế thì cây hoa y s chết mt thôi, vì chng my khi tôi khóc.

Tom lúng túng chng biết nói gì. Nhưng sau mt hi suy nghĩ, nó bo Jim ly c hành bôi vào mt đ có nước mt. Nó ha rng s nht mt c hành ri bui sáng s ngm b vào trong bình cà phê ca Jim, Jim bo như thế thì s có mùi hành trong cà phê, ri Jim kêu ca các kế hoch ca Tom, nào là trng cây hoa đuôi mèo, đánh đàn cho chut nghe, vut ve rn, nhn, ngoài ra li còn phi mài bút, ri khc ch vào đá, ri viết nht ký v… v… tht là rc ri, phin nhiu. Hn nói mt hi khiến thng Tom cũng nn chí. Tom bo rng nó đã nghĩ ra bao nhiêu th đó cũng ch mun làm cho Jim được ni danh, thế mà Jim còn kêu ca tht là ung công. Nghe vy, Jim hi hn và t nay Jim s không cư x như vy na. Sau đó, tôi và Tom tr v phòng đi ng.

 

 

CHƯƠNG 29

 

H kéo đến mt ông già trông rt lch s cùng vi mt người tr hơn, trông cũng khá chng chc, cánh tay phi đeo mt cái băng. Hình như chuyn này không phi là đùa. Có l nhà vua vi qun công cũng đang cht d. Tôi chc h s s tái mt. Nhưng không, h chng t v gì c. Qun công vn c đim nhiên đi ú quanh đó, v tha mãn. Còn nhà vua thì nhìn lên nhìn xung, v ngn ngi lo lng; hình như cái đó làm cho lão đau lòng vì nghĩ rng trên đi làm gì li có nhng tên la bp x lá như vy. Rt nhiu người đng chung quanh nhà vua đ ng h lão. Mt lát sau, ông già sang trng bt đu nói. Tôi nhn thy ngay rng ông ta nói đúng như mt người Anh thc s ch không ging vi kiu ca nhà vua. Ông ta nói đi khái thế này:

– Đây tht là mt điu kỳ l mà tôi không th ng ti được. Em tôi và tôi gp chuyn không may; em tôi b gãy tay, và hành lý ca chúng tôi b đưa nhm lên th trn khác. Tôi là Harvey, em ca Peter Wilks; còn đây là người em William. William không nghe thy gì và không nói được, cũng không làm du hiu được nhiu lm vì chú y đã gãy mt mt cánh tay. Trong mt vài ngày na ly được hành lý v, chúng tôi s có đ bng chng. Nhưng t nay đến lúc đó, tôi không mun nói gì thêm na, chúng tôi v khách sn và ch đó.

Ri hai người bước đi. Nhà vua cười, li nhi mt hi:

– Gy tay, điu đó là có th, phi không các v? Và li tin li đi vi mt anh bp mà phi làm du hiu. Mt hành lý, đây mi là mt mưu mo thông minh!

Ri lão ta cười hô h, mi người khác cũng cười theo, ch tr có ba bn người là không tán thành. Mt trong nhng người y là ông bác sĩ. Người th hai là mt ông trông rt lch s, tay xách vali,va mi tàu thy bước xung lúc nãy và đang nói chuyn nh vi ông bác sĩ, thnh thong nhìn lên nhà vua và hai người li gt gt cái đu. Đó là trng sư Levi Ben va t Louisville tr v. Người th ba to ln, vm v, va mi bước ti, nghe ông già lúc nãy nói bây gi đang nghe nhà vua nói. Nhà vua nói xong, người đó nhìn lên hi:

– Nếu ông là Harvey Wilks thì hi ông đến th trn này t bao gi?

– Trước hôm đưa tang, thưa ông.

– Nhưng mà vào lúc my gi?

– Vào bui chiu, khong mt hai tiếng đng h trước lúc mt tri ln.

– Ông đến bng cách gì?

– Tôi đi tàu Susan Powell t Cincinati đến.

– Thế ông làm thế nào li lên bến tàu vào bui sáng được, ông đi xung à?

– Tôi không lên bến tàu vào bui sáng.

– Nói by.

Nhiu người bước đến yêu cu người kia không được nói năng như vy đi vi mt mc sư.

– Mc sư à? Treo c nó lên, nó là mt thng la bp. Nó lên bến tày sáng hôm đó. Chính tôi đó ch đâu và trông thy nó. Nó đi xung, đi cùng vi Tim Collins và mt thng bé na.

Bác sĩ kia hi:

– Nếu anh trông thy thng bé y na thì anh có nhn được ra nó không, Hines?

– Nhn ra ch. A, nó kia ri.

Người đó ch đúng vào tôi. Bác sĩ nói:

– Thưa các v, tôi chưa dám chc hai người va ti lúc nãy có phi là bp hay không, nhưng còn hai thng cha đây mà không phi là nhng tên la bp thì tôi ch là mt thng ngc. Tôi nghĩ rng bn phn ca chúng ta là phi gi không đ nó chy khi nơi này cho đến khi nào chúng ta rõ được s tình. Mi người đi theo tôi đến khách sn và cho đi cht vi hai người mi ti kia; tôi chc chúng ta có th tìm được cái gì đó.

Mi người t v gin d tr nhng k đng v phe nhà vua. Thế là tt c chúng tôi phi đi. Lúc y mt tri sp ln. Ông bác sĩư nm ly tay tôi dt đi, nm nh thôi, nhưng không chu buông tôi ra mt chút nào. Mi người bước vào mt căn phòng rng ln trong khách sn, ri cho mi hai người lúc nãy ti. Ông bác sĩ lên tiếng trước:

– Tôi không mun làm gì quá đáng đi vi hai người này, nhưng vì tôi nghĩ h là nhng tên la bp, và h có th có nhng âm mưu mà ta không biết. Liu chúng có dám chun đi mà li đ li cái bc tin ca Peter Wilks không? Chc không đâu. Nếu nhng tên này không phi là nhng tay la bp thì chc s ly bc tin đó ra đây đ chúng ta gi cho đến lúc nào chng minh được h là lương thin, mi người có đng ý thế không?

Mi người tr li đng ý. Tôi nghĩ thế là h đã dn được bn tôi vào ch kt ngay t lúc đu. Nhưng nhà vua ch t ra hơi bun. Lão nói:

– Thưa các v, tôi cũng mong rng bc tin còn đó, vì tôi không mun ngăn tr vic tìm ra đu đuôi câu chuyn này. Nhưng bc tin không còn đó. Không tin các v c cho người đi lc soát.

– Ông đ tin đâu?

– Khi có cháu gái đưa cho, tôi đem giu xung dưới đm giường ng ca tôi, vì đây ít ngày nên không mun đêm tin đó gi vào nhà băng. Tôi c ng nhng người da đen lương thin như nhng người hu ca tôi, ai ng cũng đã cum hết s tin đó trước khi ri khi nơi này. Người hu ca tôi đây có th nói rõ cái đó đ các ngài biết.

Ông bác sĩ vi nhiu người khác cũng nói:

– Thôi đi!

Chng ai tin li lão ta c. Có mt người hi tôi rng tôi có trông thy nhng người da đen đánh cp tin không. Tôi nói rng ch thy h trong bung vi vã đi ra. Tôi tưởng rng h s đánh thc ông ch tôi nên h phi bước ra ngoài. Nhưng ông bác sĩ sng s hi tôi:

– Mày có phi là người Anh không?

Tôi bo phi, ri ông ta và mi người cùng cười, nói:

– Li mt tên bp!

Chúng tôi bi lên nói xung hàng vài gi mà không thy ai nói gì đến vic ăn ung na. H bt nhà vua k li đu đuôi câu chuyn ca lão, ri li bo ông già sang trng kia cũng k đu đuôi câu chuyn ca mình. Nhưng chng ai dám khng đnh ông già kia nói tht hay nhà vua này nói di c. Lát sau, h bo tôi đng ra nói li tt c nhng gì tôi biết. Nhà vua đưa mt liếc nhìn tôi, do đó tôi cũng biết là nên nói thế nào cho phi. Tôi bt đu nói v thành ph Sheffield, chúng tôi sng đó thế nào, nói mi th v h nhà Wilks bên Anh. Nhưng tôi chưa nói xong thì ông bác sĩ kia đã phá lên cười, ri Levi Ben, ông trng sư na h nói:

– Thôi, chú máy không quen nói di nên nói chi li lm.

Tôi chng đ ý đến li khen, thy được thoát là mng lm ri.

Bây gi, ông bác sĩ li quay sang bên, nói:

– Giá như ông có mt th trn này ngay t nhng hôm đu thì có hay không, ông Levi Ben?

Nhà vua giơ tay ra nói xen vào:

– Thế ra đây là người bn mà ông anh ca tôi vn thường nói đến trong thư đy ư?

Ông trng sư bt tay lão ra, mm cười có v hài lòng, ri hai người chào hi nhau mt tí, ri đng li sang bên nói nh. Lúc sau ông trng sư nói to lên:

– Được ri, tôi s cm giy t ca hai bên đây đ biết rõ thc hư thế nào.

Thế là h ly giy bút ra. Nhà vua ngi xung vo đu sang mt bên, viết nguch ngoc cái gì trên đó. Ri h li đưa bút cho qun công, anh ta có v lo s. Nhưng anh ta vn cm ly bút viết. Ri ông trng sư li quay sang phía ông già kia nói:

– Ông và em ông, xin viết cho mt vài dòng ch vào đây và ký tên dưới.

Ông già kia viết nhưng không ai đc được ch gì. Ông trng sư rút trong túi ra mt tp thư cũ, nhìn k trong đó ri li nhìn ch viết ca ông già kia, ri nhìn sang ch viết ca nhà vua vi qun công, t v rt ngc nhiên nói:

– L nh, nhng bc thư cũ này là ca Harvey Wilks và đây là hai bút tích. Ai cũng có th thy rng nhng người kia đã không viết đúng như vy. Còn ch viết ca ông già này, ai cũng có th thy d dàng lá không phi ch ca ông…

Ông già kia ngt li:

– Tôi xin có li gii thích. Không ai có th đc được ch ca tôi, tr có ông em tôi kia mà thôi. Vì thế ông em vn chép li thư tôi viết. Nhng lá thư mà ông cm đu là ch ca em tôi, không phi ch ca tôi.

– Ra thế, – Ông trng sư nói – Tôi cũng có mt s thư ca William na đây. Vy nếu ông đ ông y viết cho mt vài dòng thì ta có th… .

– Em tôi không viết tay trái được, nếu tay phi ca ông em tôi không b gy thì các ngài có th thy rõ là ông hai th thư mà xem – cùng mt người viết c.

Ông trng sư xem ri nói:

– Tôi thy có l đúng, tôi thy hai th ch rt ging nhau. Được! Tôi nghĩ rng chúng ta sp đi đến ch gii quyết ri đây, nhưng phn nào còn chưa rõ lm. Dù sao cũng có mt điu đã có th chng minh rng hai người này không phi là anh em nhà Wilks.

Va nói, ông tă va quay sang phía nhà vua và qun công.

Đến nước này mà lão ta vn không chu thua. Lão bo rng William là mt người bướng bnh và hay đùa, rng lúc hn đt bút lên giy cũng ch là làm mt trò đùa nghch ca hn. Ri lão ta li lm nhm mt hi cho đến lúc lão tưởng rng chính lão đang nói đến mình tht. Nhưng ông già kia ngt li:

– Tôi nghĩ ra mt cách, đây có v nào đã đến giúp vic khâm lim cho ông Peter Wilks trước khi đem chôn ct không?

Có tiếng người nói:

– C! Tôi và Ab Tunrner làm vic đó. C hai chúng toi đến đy

Ri ông già đó quay sang hi nhà vua:

– Ông có thêt cho tôi biết là trên ngc Peter có xăm hình gì không?

Ln này thì nguy to ri. Nếu lão không nhanh chóng tr li thì s không còn đường mà thoát. Làm sao lão biết được trên ngc k đã chết có xăm hình gì. Lão ra tái mt đi mt lúc, mi người như vươn mt chút ra phía trước chăm chăm nhìn vào lão. Lão vn không chu, quyết đi đến cùng đ làm cho mi người không bt nn và trn đi được. Lão vn ngi đó đàng hoàng, lát sau lão ta mm cười và tr li:

– Đó tht là mt câu hi khó tr li. Vâng, thưa ngài, tôi có th nói cho ngài biết là trên ngc người chết có xăm hình gì. Đó ch là mt mũi tên rt nh, màu xanh, nếu như không nhìn tht gn thì không th thy. Nào, ngài nghĩ sao?

Tôi chưa bao gi thy ai trơ tráo như hn.

Ông già kia quay ngay sang phía Ab Turner và người bn ca Ab Turner, đôi mt sáng lên vì trong bng nghĩ rng ln này thì tóm được nhà vua ri. Ông già hi:

– Đó, các ông đã nghe thy ông kia nói gì ri! Vy thì trên ngc Peter Wilks có xăm như vy không?

C hai người cùng tr li:

– Chúng tôi không thy có du nào như thế c

– Hay lm, – Ông già kia nói tiếp – Trên ngc Peter, các ông thy có my ch nh P và B vi ch W, giă ba ch có gch, tc là P – B – W như thế này không?

Hai tên kia li nói:

– Không, chúng tôi không thy. Chng có du hiu gì c

Lúc đó thì mi người hoang mang, ri h hét lên:

– Toàn nhng tên la bp c! Đem vt c chúng xung sông đi!

Nhưng ông trng sư nhy lên bàn hét to:

– Các v, xin hãy nghe tôi nói mt câu, ch mt câu thôi. Còn mt cách duy nht, ta hãy đi đào cái xác lên xem.

Mi người đng tình, mun đi ngay, nhưng ông trng sư và bác sĩ nói ln:

– Khoan đã! Tóm c c bn người vi thng bế này dn đi na.

Mi người kêu lên:

– Được, và nếu không thy nhng hình xăm đó thì chúng tôi s đem treo c c bn.

Tôi s quá, không thoát được na ri. H nm cht ly chúng tôi dn đi ra thng nghĩa đa phía dưới sông đ hơn mt dm. C th trn chy theo sau, om xòm c lên. Lúc đó mi chín gi ti.

Khi đi qua nhà, tôi nghĩ gía đng bo cô Mary Jane đi ra ngoi ô, nếu không thì bây giy đã ra cu tôi và vch mt my tên khn kiếp kia.

C đám người ln theo b sông ging như nhng mèo hoang. Tri ti sm li, gió thi rung rung nhng cánh lá cây khiến tôi vô cùng s hãi.

Nếu như h không tìm thy vết xăm thì sao? Nghĩ đến cái chết s s trước mt, tôi không th nào chu được. Tri mi lúc mt ti, rt thun tin đ trn, nhưng Hines nm cht c tay tôi. Anh ta tc gin, lôi tôi đi xnh xch, tôi phi bước nhanh lên đ khi b hn kéo.

Đoàn người kéo ra nghĩa đa đông như kiến, mang theo hàng trăm cái xng, nhưng không người nào nghĩ đến mang theo mt cái đèn. Nhưng h c đào theo nhng ánh đèn lp lánh xa chiếu đến, trong khi đó, mt người chy đến căn nhà gn nht nghĩa đa chng na dm đ mượn đèn.

H c đào mãi. Tri ti đen như mc, gió thi ù ù, chp lia nhoang nhoang sm vang m m; nhưng h chng đ ý gì đến chuyn đó. H mi miết đào, có lúc chp lâu đến mt phút rt sáng có th trông thy mi th mi người trong cái đám đông y, trông thy c nhng cái xng đy đt t dưới m vt lên. Ri lát sau, tri li ti đen chng thy gì na.

Sau cùng, h ly được quan tài lên và ny đinh đóng np ra. Ai cũng c chen chúc nhau đ lách vào nhìn. Tht là kinh khng, Hines vn c nm cht ly c tay tôi kéo đi. Tôi c tưởng hn s quên tôi đó, vì hn cũngư đang chăm chú theo dõi.

Bng có mt tí chp soi sáng rc c mt vùng, và có tiếng người kêu lên.

– Ly Chúa, bc tin nm trên ngc người chết này!

Hines rú lên mt tiếng như mi người, bng c tay tôi ra ri xô mt cái tht nhanh, chen vào gia đám người đ nhìn; tôi tha cơ lách ra ngoài, chy ra đường mà không ai nhìn thy.

Tôi chy như bay trên đường. ít nht là tôi cũng thy ch có mt mình tôi vi bóng ti, và thnh thong có chp vi tiếng mưa rào rào, tiếng gió rít, tiếng sm rn.

V đến th trn, tôi không thy mt bóng người vì vy tôi c đàng hoàng đi gia ph chính. Đi gn đến nhà, tôi đ ý nhìn xem có thy gì chăng. Chng có đèn đóm gì c, nhà ti om, tôi bun nn, tht vng, không hiu ti sao. Nhưng ri tôi va qua ca nhà thì thy có ánh la lóe lên ca bung ca Mary Jane. Tim tôi như mun v tung ra. Ngay sau lúc đó, căn nhà tr li ti đen phía sau lưng tôi, ri không thy gì na. Tôi nghĩ cô y tht là mt người con gái có nhiu ngh lc nht mà tôi đã tng gp.

Khi đ ra khi th trn khá xa, tôi mi nhìn k xem có cái thuyn con nào đ mượn tm. Va lúc đó chp lóe lên, tôi thy mt cái xung không buce dây xích mà ch buc bng dây thng. Tôi nhy ngay xung vi vã chèo đi.

Ra đến bè thì đã kit sc, ch mun nm ngay xung mà th mt lát. Nhưng va trèo lên tôi đã lên tiếng gi:

– Jim, ra đây, th bè đi ngay thôi! May quá, chúng minh thoát được bn nó ri.

Jim chui ra, dang rng hai cánh tay đnh ôm tôi vào lòng. Hn vô cùng mng r, nhưng khi có ánh sáng chp, tôi bng im bt, nhìn hn và git lùi. Tôi quên mt rng hn đang đóng gi anh rp chết ri. Nhưng Jim mc k, c ôm cht ly tôi, mng cho tôi. Hn sung sướng quá vì thy tôi đã tr v đã thoát được hai tên la bp. Nhưng tôi nói:

– Đ lúc khác nói chuyn! Hãy tháo dây bè và đi đã!

Thế là ch hai giây đng h sau chúng tôi đã xuôi dòng sông, cm thy sung sướng li được t do, trên sông ln ch có mình, mà không còn ai quy ry na!

Tôi đã phi nhy lên my cái và đp gót chân cho sướng mt lúc vì không th nhìn được. Nhưng khi tôi đp gót chân đến ln th ba thì tôi nghe thy mt tiếng đng quen quen. Tôi nín th lng nghe và đi xem. Đúng lúc mt tia chp sáng lên chiếu rõ trên mt nước, tôi nhìn thy h ngi cm mái chèo và đang đy thuyn ti. Đó là nhà vua vi qun công.

Tôi ngã khy xung ván bè. Tôi làm như vy đ khi bt lên tiếng khóc mà thôi.

 

 

CHƯƠNG 30

 

Va lên ti bè. nhà vua bước ngay đến ch tôi, túm ly c áo tôi và hi:

– Mày đnh b rơi chúng tao h, ch con? Mày chán chúng tao ri ư?

Tôi đáp:

– D, thưa ngàim, không . Tôi xin ngài

– Thế thì mày đnh gi trò gì? Nói mau, nếu không tao lt da mày ngay bây gi.

– Tôi s k cho ngài nghe mi chuyn xy ra. Người mà cm tay tôi, ông y tt lm, bo rng ông y cũng có mt đa con ln bng tôi mi chết năm ngoái, vì vy thy tôi gp nguy him cũng thương tình. Khi mi người nhao nhao lên vì thy bc tin trong quan tài, ông ta b tay tôi ra, và nói kh: “Chy đi, nếu không có h treo c mày lên đy”. Thế là tôi chy. Tôi chng làm thế nào được. Tôi c chy miết cho đến khi tìm thy chiếc xung, ri đến bè bo Jim chun nhanh lên không có h bt tôi đem treo c. Tôi c lo lng cho ngài và qun công, Jim cũng thế. Ngài c hi Jim mà xem có đúng thế không.

Jim cũng bo đúng như thế. Nhà vua quát Jim ri li nm c tôi đòi dìm tôi xung sông cho chết. Nhưng qun công can.

– Th thng bé ra! Tôi hi ông lúc ông thoát được thì ông có nghĩ đến nó không? Chc là không ch.

Nhà vua buông tôi ra, ri chi ra cái th trn cùng mi người đó. Nhưng qun công nói:

– Ông nên t chi mình thì hơn, vì chính ông là người đáng chi nht. T đu đến cui, ông đã chng làm được vic gì ra hn c, tr chuyn ông bình tĩnh nghĩ ra mũi tên màu xanh trên ngc người chết. Nếu không thì thế nào chúng nó cũng bt giam mình ch cho đám hành lý ca bn người Anh kia đến ri thì là ngi tù! Sau đó là cái bc tin cu thoát mt ln na. Nếu mà nhng thng điên y không sôi sc kéo đi thì đêm nay tôi và ông c tht cà vt mà ng luôn mt gic.

H im lng mt lúc ri nhà vua nói lơ đãng:

– Thế mà mình li c ng rng bn da đen ăn cp.

Tôi git mình.

Qun công nói chua chát:

, tôi cũng tưởng thế.

Chng na phút sau, nhà vua li nói:

– ít nht, tôi cũng nghĩ thế.

Qun công nói, cũng mt ging như nhà vua:

– Tôi cũng tưởng li vy.

Nhà vua có v như gt lên:

– Này, Bilgewater, anh nói tưởng thế là có nghĩa gì?

Qun công bc mình đáp:

– Vy ông đnh nói cái gì?

Nhà vua ma mai:

– Có l lúc đó anh còn ngái ng nên không biết mình đáng làm gì.

Qun công nhy chm lên:

, ông cho tôi là thng điên đy à? Ông tưởng tôi không biết đa nào giu tin vào cái quan tài đó hay sao?

– Tt nhiên là anh biết vì chính anh giu vào đó

– Nói by!

Qun công xông ti. Nhà vua kêu lên:

– B tay ra! Đng bóp c tôi như vy. Tôi không nói th na.

Qun công nói:

– Chính ông gi tin, ri t tay mình giy vào đó, và đnh có dp thì ra đó đào lên mt mình ông hưởng

– Đi đã, qun công, anh hãy thành tht tr li tôi câu này. Nếu anh giu tin vào đó thì anh c nói, tôi s tin anh và nhng điu t nãy đến gi xí xóa

– Lão già kia, tôi không giu, không đi nào tôi làm cái trò đó.

– Thôi được, tôi tin anh. Nhưng anh tr li cho tôi mt câu na thôi, trong bng, anh có nghĩ rng mình s ly tin và giy nó đi không?

Qun công không nói gì, lát sau mi tr li:

– Nếu có nghĩ như thế thì cũng không sao. Còn ông thì không nhng trong bng nghĩ thế mà còn làm thế na.

– Tôi th, nếu tôi làm thế thì tôi chết ngay lp tc. Tôi có nghĩ đến chuyn đó, nhưng mà anh hay là ai đó đã làm trước tôi ri.

– H, chính ông đã ăn cp, ông phi thú tht ch.

Nhà vua lp bp ri th dài:

, thì tôi ly.

Tôi mng rơn khi thy nhà vua nói thế. Qun công b tay lão ra, nói:

– Nếu mà ông còn chi na thì tôi dìm ông chết. Bây gi, ông còn ngi đy mà khóc lóc như đa tr con à! Tôi chưa bao gi gp mt lão già tham lam như ông. Thế mà, lúc nào tôi cũng tin ông như là b tôi vy. Đáng l ông phi thy xu h khi thy người ta đ ti cho my người da đen vô ti ch. Tht là tôi cũng ng ngn mà li đi tin nhng cái trò y. Thì ra bây gi tôi mi hiu ông đã ba ra chuyn thiếu tin trong bc đ tôi b nt cái tin kiếm được ti din kch ra, đ ông cum hết.

Nhà vua st st đáp:

– Chính anh nghĩ ra cái trò bù tin y ch, ch phi tôi đâu.

– Câm ming li. Tôi không mun nghe ông nói na! Bây gi thì ông đã thy kết qu ri đó. Chúng nó đã ly li được tt c tin bc ca chúng nó mà li được thêm c ca mình na. Thôi ng đi. Chng nào ông còn sng thì đng có làm gì thit đến tin ca tôi na!

Thế là nhà vua bò vào trong lu, v ly chai rượu nc mt hơi. ri sau đến qun công cũng v ly chai na. Khong na gi sau, hai tên lưu manh li thân thin vi nhau như thường, chúng ôm nhau ng. ngáy khò khò. C hai tên đu bình tĩnh tr li, nhưng tôi thy nhà vua chưa tht bình tĩnh lm v v cái chuyn đã không chi ni được vic giu cái bc tin. Điu đó làm tôi khoái lm.

Ch cho chúng ngáy to, chúng tôi mi ngi nói chuyn vi nhau, và tôi k li cho Jim nghe tt c đu đuôi câu chuyn.

 

 

CHƯƠNG 31

 

Nhiu ngày sau đó, chúng tôi không dám dng li mt th trn nào na, mà cho bé đi thng. Chúng tôi xuôi v phương Nam, nơi đó khí hu m áp và cũng khá xa nhà. Cây ci um tùm, dây leo lng lng nhng cành cây ln, trông như tng b rây xám dài. Ln đu tiên tôi thy nhng cây đó, và hình như nó làm cho rng cây càng thêm uy nghiêm bun thm. Đến đây, hai tên la đo nghĩ rng đã hết nguy him nên li vào các làng xóm đ kiếm chác.

That tiên, chúng trò chuyn v nn nghin rượu, nhưng chúng cũng chng kiếm đ tin đ mua rượu cho chúng ung. Khi đến làng khác, chúng m lp dy khiêu vũ, nhưng chúng cũng ch nhy như mt con kangguru, vì thế chúng b công chúng cũng ch nhy vào, đui đi ngay. Mt ln khác, chúng li đnh din thuyết, nhưng chưa nói được my câu thì c ta đã đng dy chi cho mt trn, ri tng c đi. Chúng còn làm nhng trò ging đo, thôi miên, cha bnh, bói toán, mi th mt tí, nhưng hình như nhng ln này đu ri ro c. Sau cùng, chúng chán quá, nm ì trên bè sut na ngày nói chng rng, v bun ru, tht vng lm.

Sau cùng, chúng chm đu vào nhau bàn bc hai ba tiếng đng h có v bí mt lm. Jim vi tôi thy lo, chc là chúng li đang tính toán vi nhau mt chuyn gì xu xa na đây. Nghĩ mãi, chúng tôi đoán là chúng bàn tính vi nhau vào mt nhà nào hay ca hiu nào, hay sp đi làm bc gi. Thế là chúng tôi s quá, tha thun vi nhau là nht đnh không dính dáng gì đến nhng hành đng ca chúng và nếu có điu kin, chúng tôie cũng b chy luôn.

Mt bui sm, chúng tôi giu bè vào mt ch an toàn, cách mt cái làng ti tàn tên là Pikesville ti hai dm. Nhà vùa lên b, dn chúng tôi hãy np vào mt nơi ch lão lên ph gò la xem có ai đn gì v chuyn din kch Hoàng gia kim c chưa. Lão ta nói rng nếu ch đến trưa không thy lão tr v tc là qun công vi tôi s lên theo.

Qun công có v bn chn, gt gng. Anh ta mng chúng tôi t nhng chuyn nh tr đi. Chc là có chuyn gì sp xy ra đây. Tôi rt mng vì đến trưa ri không thy nhà vua v. Thế là tôi và qun công lên b đi vào làng, tìm nhà vua. Lát sau, chúng tôi thy lão phía sau mt chiếc tàu đánh cá, lão đang b n vào mt ngôi nhà cht hp, và b mt đám vô li đang trêu chc… Còn lão thì chi váng lên và da nt bn người kia. Qun công đến nơi thy thế li bo rng đó là mt lão gìa điên. Nhà vua mng li ông qun công. Tha lúc hai người đang chi nhau kch lit, tôi chun ra, chy nhanh như bay xung con đường ven sông. Tôi chy đến ch giu bè, mt đt hơi, nhưng trong lòng rt vui sướng. Tôi gi:

– Jim ơi, th bè thôi, mình thoát ri.

Nhưng không có tiếng tr li, và cũng không thy ai trong lu bò ra. Jim đã đi mt ri! Tôi gi to mt tiếng, ri mt tiếng na – li mt tiếng na; chy hết ng này ng khác vào rng, hú lên, hét lên, nhưng vô ích – JIm đã b mt ri. Tôi ngi xung khóc nc n. Lúc sau, tôi tr li đường cái, trong bng nghĩ xem nên làm thế nào. Bng thy mt thng bé đâu đi ti, tôi hi có thy mt người da đen ăn mc như thế không. Nó đáp:

– Có

– Thế anh ta đâu ri? Tôi hi:

dưới nhà ông Silas Phelps, cách đây hai dm. Nó là mt tên da đen chy trn; h bt được. Anh đi tìm nó phi không?

– Không, tôi không tim. Tôi gp nó trong rng cáchh đây hai tiếng đng h. Nó bo nếu tôi mà kêu lên thì nó m bng moi gan ri bt tôi nm xung và năm im đó. Tôi phi nm. T lúc y, tôi c trong rng, s quá không dám ra.

Thng bé nói:

– Thôi bây gi anh không phi s na, h đã bt được nó ri. Hình như nó chy v phương Nam thì phi.

– Cũng may mà nó đã b bt.

– Được thưởng hai trăm đô la đy, ngon lành quá ri còn gì.

nh, nếu tôi mà ln hơn mt chút thì nó không thoát khi tôi đâu, vì chính tôi gp nó trước. Thế ai bt được nó?

– Mt lão già, ri lão ta li bán cho mt người khác ly bn chc đô la vì phi đi ngay cùng người bn nên không ch được. Thế có l không? Tôi thì tôi ch, đến by năm cũng được.

– Tôi cũng thế. Nhưng có l lão ta có chuyn gì không được rõ ràng lm nên mi bán r như vy.

, chuyn này có gì mà không rõ ràng. Chính mt tôi trông thy giy truy nã nó, v c hình nó, nói là nó đn đin nào chy đến, hình như dưới New Orleans y mà. Này, anh có thuc cho xin mt điếu.

Tôi bo không có. Thế là nó b đi. Tôi tr ra bè, ngi trong lu nghĩ ngi. Tôi nghĩ đến nhc c đu mà cũng không tìm được cách nào thoát khi cái thuyn rc ri này. Sau mt chuyến đi dài đng đng, sau bao nhiêu khó khăn kh s vi my tên bp bm, bây gi li thành ra không đi đến đâu c. Bn chúng ch vì bn mươi đô la mà đang tâm chơi cho Jim mt v như thế và bt Jim tr li làm nô l na thì làm nô l gn nhà ca hn cũng còn nghìn ln hơn là ch xa l. Cho nên, tôi đnh viết thư cho thng Tom Sawyer đ báo nó nói cho cô Watson biết hin gi Jim đang đâu. Nhưng nghĩ kĩ, tôi li b ý nghĩ đó ngay. Vì hai l: cô y chc rt kinh tm tên da đen vô ơn bc nghĩa đã b cô mà đi, và cô ta s bán hn đi ngay. Mà nếu như cô ta không làm thế thì c nhiên Jim lúc nào cũng phi kh tâm thy mình xu xa hèn h. Bây gi làm thế nào? Ri li còn chuyn người ta đn đi rng Huck Finn đã giúp cho mt người da đen chy trn. Nếu tôi gp mt người nào trong th trn thì tôi s phi quỳ xung mà h thn liếm giy cho h ư? Đi là như vy đy: ai đã làm mt vic gì xu xa thì không mun nhn nhng cái hu qu ca vic đó. Tôi càng suy nghĩ càng thy lương tâm cn rt, và li càng cm thy mình xu xa hèn h. Sau cùng, tôi có cm giác như bàn tay ca Thượng Đế va tát vào mt tôi, bo cho tôi biết rng Thượng Đế vn theo dõi mi vic làm ti li ca tôi. Chính tôi đã cướp mt người nô l da đen ca mt người đàn bà ti nghip chưa tng làm gì hi tôi. Tôi li thy ti li ca mình và s hãi quá lm. Tôi c gng t an i mình bng cách nghĩ rng mình vn sinh ra đã xy xa ri thì cái đó cũng đáng trách lm. Nhưng trong người tôi li vn có mt cái gì như nói: Có cái trường nhà dòng y, mày phi đến đó hc, nếu mày có đến đó hc thì người ta s dy mày rng nhng k nào làm cái vic như mày đã làm đi vi tên da đen đó thì s b thiêu chết.

Tôi rùng mình s hãi, và tôi tính phi cu nguyn đ tr thành người lương thin. Tôi quỳ xung. Nhưng chng nghĩ ra câu gì. Ti sao thế nh? Có l không th di trá được Thượng Đế cũng như bn thân. Tôi biết ti sao không tìm ra được nhng li cu nguyn, ch vì tôi không thng thn, không tht lòng. Tôi đnh t b ti li, nhưng lương tâm tôi vn cha cht điu đó… Thượng Đế biết tt c nên đng cu nguyn cho điu di trá. Tôi đã hiu được điu đó.

Tôi băn khoăn vô cùng. Lát sau, tôi ny ra mt ý nghĩ và t bo: s viết thư đ xem ri sau đó cu nguyn được chăng. L quá, nghĩ đến đó thì cm thy mình nh nhõm như mt lông hng. Bao nhiêu băn khoăn tiêu tán hết c. Tôi cm cái bút chì ly mt mnh giy, hăm h ngi xung viết.

“Cô Watson, anh da đen Jim ca cô chy trn xung dưới này, cách Pikesville hai dm. Ông Phelps bt được hn và s đem tr cô đ ly thưởng nếu cô gi tin xung.”

Huck Finn

Tôi cm thy d chu như va trút được mi ti li. Và tôi nghĩ bây gi thì có th cu nguyn được. Nhưng tôi chưa cu nguyn ngay, mà còn đt mnh giy xung dưới, ngi nghĩ ngi. Mi vic đã din ra tt đp ngay vào lúc tôi tuyt vng nht. Tôi li nghĩ đến c chuyến đi cùng vi Jim dc con sông này. Jim luôn bên tôi, ngày cũng như đêm, dưới trăng cũng như trong giông t. Chúng tôi nói chuyn, hát cười trên con bè trôi theo dòng nước. Tôi không th tìm thy mt điu gì khiến tôi ghét Jim được mà ngược li. Jim đng gác thay cho tôi, đáng l gi tôi dy thì hn vn đ tôi ng; Jim sung sướng, mng r khi thy tôi thoát nn tr v; và bao gi Jim cũng gi tôi bng cái tên thân yêu, chiu chuông tôi, có th vì tôi mà làm tt c. Ri tôi li nh đến lúc tôi cu Jim và bo my người rng trên bè có mt người đang b bnh đu mùa, và Jim bo tôi là người bn tt nht ca Jim trên đi. Nghĩ thế, tôi nhìn xung mnh giy va viết.

Tht là khó x. Tôi nht mnh giy lên, mân mê trong tay. Người tôi run ly by vì đây là lúc tôi phi quyết đnh làm theo mt trong hai điu. Tôi nghĩ mt phút, nín th, ri t bo:

– Thôi được, mình sn sàng đi xung đa ngc.

Thế là tôi xé toang mnh giy.

Tôi xua đui hết mi th trong đu, và nói rng mình s lao theo con đường xu xa vì tôi sinh ra đi đã như thế ri, không th nào khác được. Tôi phi ra tay cu Jim thoát khi đi nô l. Nếu như tôi còn có th nghĩ được gì xu xa hơn na tôi cũng làm.

Tôi nghĩ đến kế hoch hành đng. Sau mt hi suy đi tính li, tôi quyết đnh la chn kế hoch mà tôi thy thích hp. Tôi đy bè v hướng mt hòn đo có nhiu cây ci phía dưới sông, ch đến lúc tri tôi thì giu bé vào mt nơi ri quay vào trong lu. Tôi ng đó sut đêm, dy t lúc tri chưa sáng. Tôi ăn lót d, mc b qun áo, bước xung xung chèo vào b. Tôi đu xung mt ch mà tôi đoán rng đó là nhà Phelps, giu gói qun áo ven rng ri cho nước tràn vào ngp xung, b đá vào đó và đ đánh chìm xung đ ri sau lúc nào cn có th tìm được. Ri tôi bước lên đường. Đi qua trước xưởng thy có cái bin đ: Xưởng ca Phepls. Tôi đi đến my căn nhà cách đó vài trăm thước, dán mt nhìn vào trong mà không thy ai cm mc du bâygi tri đã sáng rõ lm ri. Nhưng không h gì vì lúc này chưa mun gp ai, ch mun thăm do xem ch này là đâu. Theo kế hoch, tôi làm ra v là người t th trn đến ch không phi t phía dưới lên. Người đu tiên tôi gp li hóa ra là qun công. Anh ta đang dán t qung cáo v kch “Hoàng gia c kim có mt”. Bn chúng vn chng biết s là gì. Tôi chưa kp tránh đi thì anh ta đã trông thy. Anh ta có v ngc nhiên, gi:

– Mày đây ra thế? Cái bè đ đâu? Có giu vào ch kín không?

Tôi đáp:

– Tôi cũng đang đnh hi qun công câu đó.

Anh ta có v không vui, nói:

– Mày hi tao câu y có ý gì?

Tôi nói:

– Hôm qua, khi thy nhà vua trong ngôi nhà đó, tôi nghĩ còn lâu ông ta mi tnh rượu nên tôi đi lang thang xung ph đ giết thì gi. Lúc đó, có người đến cho tôi mt hào bo đưa xung cho ông ta qua sông ri đi bt con cu lc. Thế là tôi đi theo ông ta. Nhưng đến khi dn cu ra xung. Con cu khe quá, git dây ra chy mt và chúng tôi phi đui theo. Chy khp các hang cùng ngõ hm cho đến ti không thy, tôi đánh tr v bè. V đến nơi thì cũng không thy bè na. Tôi t bo chc các ông gp chuyn không hay nên b đi ri mang theo c anh da đen ca tôi na. Thế là tôi ngi pht xung đó khóc. Sut đêm tôi phi ng trong rng. Kh thân Jim!

– Hn có bn mươi đô. Lúc chúng mình bt gp hn ngôi nhà rách nát đó chính là lúc lão ta đánh bc và thua không còn đng nào, ch còn ít tin l đ mua rượu. Khi tao đưa hn v đến nơi đã thy mt cái bè ri. Chúng tao cho rng mày đã đánh cp bè chun đi ri.

– Nhưng còn anh da đen ca tôi na cơ mà? Anh ta là người thân duy nht ca tôi.

– Chúng tao không nghĩ thế. Thc ra, chúng tao coi nó như tài sn ca chúng tao ri. Thế là lúc thy bè mt ri, chúng tao tr v tay trng nên mi li làm cái trò din kch này. Tao chưa có gì vào bng c. Mt hào y đâu, đưa đây.

Tôi còn nhiu tin nên đưa luôn cho anh ta mt hào nhưng bo anh ta hãy mua mt cái gì ăn cho tôi cùng ăn vi, vì tt c tin ch có th thôi mà t hôm qua đến gi tôi cũng chưa ăn gì c. Anh ta không nói gì. Mt phút sau, anh ta hi tôi:

– Mày có nghĩ rng tên da đen đó s t cáo chúng tao không? Nó mà làm thế chúng tao s lt da nó.

– Nó làm sao mà dám t cáo các ngài? Nó chy trn ri cơ mà?

– Lão già y đã bán nó ri, nhưng chng chia cho tao mt đng nào. S tin y cũng hết sch ri.

Tôi òa lên khóc:

– Bán đi à? Nó là tên da đen ca tôi. Nó là tin ca tôi. Tr tên da đen cho tôi đây.

– Mày không đòi li được đâu, đng có khóc na. Nghe đây này, mày có đnh chơi t cáo chúng tao không? Tao không th tin mày được.

Tôi thy trong mt anh ta có mt v d tn. Tôi vn khóc và nói:

– Tôi không mun t cáo ai c. Tôi phi đi tìm tên da đen ca tôi đây.

Anh ta đng đó, trong tay vn còn cm mt t qung cáo, nhíu mày suy nghĩ. Anh ta bo:

– Chúng tao còn đy ba ngày. Nếu mày ha vi tao là không t cáo tao, và không đ cho tên da đen t cáo tao thì tao s bo cho mày biết tìm nó đâu.

Tôi ha. Anh ta li nói:

– Có mt người ch tri tên là Silas Ph…

Anh ta bng ngng li. Chc là anh ta đã đnh nói tht, anh ta li thay đi ý đnh. Anh ta vn chưa tin tôi, mun tôi đi khi nơi này trong ba ngày. Anh ta nói tiếp:

– Cái người mua thng Jim là Abram Foster, cách đây bn mươi dm, vùng quê, trên đường đi Lafayette

Tôi nói:

– Được, tôi đi đến đó ngay chiu nay, ch ba ngày s đến nơi.

– Không, mày nên đi ngay bây gi. Trên đường đng có la cà, trò chuyn vi ai, nếu không s gp chuyn rc ri đy.

Tôi cũng ch mong có thế, trong đu tôi có kế hoch ri. Anh ta nói:

– Thôi đi ngay đi. Khi nào gp ông Abram Foster, mày mun nói gì cũng được. Có l mày có th nói đ ông ta tin rng Jim là tên da đen ca mày, chc rng hn cũng chng hi giy t gì đâu. Thôi đi đi, gp ông ta mun nói gì thì nói, nhưng mày phi nh rng t đây đến đó không được m ming nói gì c.

Tôi đi phía ngoi thành. Tuy không ngóai c li nhưng tôi vn cm thy anh ta đang theo dõi mình. Tôi đi thng ra ngoi thành cách đó chng mt dm ri dng li, qut vào rng và quay v ch nhà ông Phelps. Tôi d đnh phi thc hin kế hoch ca mình ngay không đ Jim kp t cáo bn chúng li thêm phn rc ri. Ch mong sao thoát khi bn chúng là mng ri.

 

 

CHƯƠNG 32

 

Khi đi đến đó thì thy tt c đu yên tĩnh như ngày ch nht. Tri nng gay gt. Mi người đã ra đng làm vic. Ch có tiếng vo ve ca đàn rui li càng làm cho không khí thêm buôn bã. Tôi có cm giác như mi người đu chết c. Mi làn gió thi qua làm rung rinh nhng đám lá, cnh vt càng thêm bun. Nói chung nhìn cnh này, người ta ch mun chết đ quên đi tt c.

Tri ca ông Phelps là mt đn đin nh trng bông có mt hàng rào st chy quanh. Mt cái cng làm bng nhng mnh g cưa vn. Trong sân có my đám c, trơ tri xơ xác. Mt căn nhà g hai gian cho người da trng , g x nh, chp vi nhaư bng va đã nhiu ln được quet vôi. Mt căn bếp, có cái mái rng bc cu lên nhà trên. Mt cái nhà đ ci sau bếp. Ba căn bung cho người da đen ngay bên. Cnh hàng rào, phía sau, có mt cái lu nh đ đ tro than. Trên ca bếp, lng chng my thùng đng nước. Chó nm sưởi nng. Trong góc vườn có vài ba bóng cây lèo tèo. Ngoài hàng rào li có mt mnh vườn na vi mt giàn dưa. Sau đó là cánh đng bông, sau cánh đng bông là khu rng.

Tôi đi quanh mt vòng ri trèo lên cái mái nhà đ tro bước vào phía bếp. Đi được vài bước, tôi nghe thy mt tiếng sè ca bánh xe vang lên mt hi, ri dn dn lng đi. Lúc đó, tôi mun chết quá vì tiếng y sao mà thm thương đến vy. Tôi vn đi thng vào, trong đu chưa nghĩ được điu gì, mà ch phó mc cho Thượng Đế.

Đi được na chng, mt con chó, ri mt con khác nhy x đến. C nhiên là tôi đng im, nhìn nó. Đến gn na phút, tôi như b quay đng gia mt cái vòng bánh xe đ đi phó vi lũq chó. Đến mười lăm con vây chung quanh, giơ thng mõm vào tôi, sa rít lên. Vài con khác chui qua hàng rào và t các góc vườn kéo đến vây kín ly tôi.

Mt người đàn bà da đen trong bếp chy ra, trong tay cm cái chy lăn bt, đui chó! Ch ta qut cho mi con mt nhát, chúng kêu ăng ng chy đi. Thế ri ch mt giây sau, chungs quay li, quy đuôi chung quanh tôi ra v thân thin lm.

Theo sau người đàn bà da đen là mt đa con gái và hai thng con trai da đen, ch mc mt cái áo vi dày, đến bíu ly áo m và np sau lưng m mà nhìn tôi s st, như mi đa tr da đen khác vn thường như thế. Ri thy mt người đàn bà da trng t trong nhà bước ra, chng bn nhăm năm mười tui, đu trn, trên tay đang cm que đan, theo sau là my đa tr da trng, cùng np sau m mà nhìn tôi. Bà ta cười vi mt v rt mng r và nói:

– Cháu đy ư?

Tôi chưa kp nghĩ gì đã tr li ngay:

– Thưa bà, vâng

Bà ta ôm cht ly tôi, nước mt tuôn ra ròng ròng. Ôm và lay chưa đ, bà ta còn lien mm:

– Cháu không ging m cháu lm như cô tưởng. Nhưng ly Chúa, dì nhìn thy cháu là mng lm ri! Dì ch mun cn ngay cháu mt cái! Các con ơi, anh h Tom ca các con đây này! Chào anh đi!

Nhưng chúng nó vn đút ngón tay vào ming và np sau m. Bà ta nói tiếp:

– Lize, mang đ ăn nóng lên cho cu đi này. Hay là cháu đã ăn sáng trên tàu ri?

Tôi nói đã ăn trên tàu. Bà ta dt tôi vào trong nhà, lũ tr chy theo sau. Vào nhà ri, bà tôi đt tôi ngi xung mt chiếc ghế ta ri bà ta li ngi xung mt chiếc ghế đu con, cm ly hai tay tôi, hi:

– Nào, đ dì nhìn kĩ mt cháu ca di mt chút. Tht bõ bao nhiêu năm dì mong ch cháu. Sao cháu đến mun thế, hay là tàu mc cn?

– Thưa bà vâng, tàu b

– Cháu đng gi là bà mà gi là di Saly. Thế tàu mc cn đâu?

Tôi không biết nói ngay thế nào, vì tôi không biết tàu trên xung hay dưới lên. Nhưng tôi đoán là đó là tàu dưới Orleans lên. Nhưng như thế vn chưa yên tâm vì tôi không biết tên nhng bến dưới đó. Tôi nghĩ rng cn phi ba ra mt cái tên hay là gi quên mt ch b mc cn, hay là… Tôi bng ny ra mt ý, tôi nói:

– Không phi là tàu b mc là b n ni hơi.

– Ly Chúa, có ai vic gì không?

– Không , ch có mt tên da đen b chết.

– May quá. My ln trước, vn có người b thương đy. Cách đây hai năm, chú Silas ca cháu đi t dưới Newsrleans lên, tàu Lally Rocck cũng n ni hơi và làm mt người b thương. Hình như v sau người đó chết. Chú Silas có quen mt nhà Baton Rouge biết anh ta lm. à, cô nh ra ri, anh ta đã chết. Chú Silas đến đy ln nào cũng nhc đến cháu. Chú va đi cách đây không quá mt gi, lát na s v. Chc cháu gp chú trên đường ri phi không? Ông y già nên hơi lú ln…

– Cháu không gp ai c, di Saly . Tàu cp bến t sáng sm, cháu còn đ hành lý trên bến và đi do quanh th trn đ khi v đây sm quá.

– Cháu gi hành lý cho ai?

– Cháu không gi ai c

– Nh người ta ăn cp thì sao?

– Không, cháu giuvào mt ch kín lm, không ai ly được.

– Cháu đến sm như vy thì làm sao ăn sáng được?

Tôi lo lng không biết nói thế nào, nhưng ri tôi cũng đáp:

– Ông thuyn trưởng thy cháu đng gn đó đã dn cháu vào phòng ăn ca thy th và cho ăn nhiu th lm.

Tôi cm thy bn chn nên không nghe thy rõ na. Tôi ch mun kéo lũ tr kia đi ngay đ hi dò xem tôi là ai. Nhưng bà Phelps c bám ly tôi, hi tôi hết chuyn này sang chuyn khác. Lát sau, bà hi tôi mt câu làm tôi git bn c người.

– Thôi, bây gi cháu nói cho dì biết v m cháu và mi người trong gia đình nhé. Cháu nghĩ gì và nh được nhng gì thì c nói li vi dì hết đi nào.

Tôi cng hng. Thượng Đế đã b tôi ri. Thôi thì đành phi liu vy. Tôi đã m ming đnh nói, nhưng bng bà y kéo tôi ra đy vào đng sau giường và nói:

– Chú v đây này! Cúi đu xung, thp na, đ chú mày không nhìn thy. Dì trêu chú cho vui. Các con đng nói gì nghe không?

Bây gi, tôi đang trong tình thế khó x, nhưng lo cũng chng ích gì, ch có vic đng im, và sn sàng ch chết thôi.

Ông già bước vào nhà. B giường che khut nên tôi không thy gì. Bà Phelps chy ùa ra, hi:

– Nó đến chưa?

– Chưa – Ông chng đáp.

– Hay nó li gp chuyn không hay ri?

Ông kia tr li:

– Không biết được. Tôi cũng thy lo lm.

– Lo à? Tôi còn điên người lên đây này. L ra nó phi ti ri ch, hay gia đường ông không nhìn thy nó?

– Saly, làm sao gp mà li không nhn ra nó được.

– Thế nào ch y cũng tránh mình. Đáng l nó phi v ti đây ri. Có l ông không tht nó đy thôi. Nó…

– Thôi bà đng nói gì na. Tôi cũng đang ri c rut lên đây. Nhưng chng có lý do gì mà nó li ti ri, không th nào nó ti ri mà tôi li không gp. Kinh khng quá, chc là li có chuyn gì xy ra trên tàu ri.

– Kìa, Silas, ông có nhìn trên đường kia kìa, có phi ai đến đó không?

Ông ta nhô người ra phía ca s ngay trên đu giường, ngay lúc đó bà ta cúi nhanh xung chân giường kéo tôi ra, tôi bước ra, và lúc ông kia quay li thy bà v đng đó tươi cười, mt đ lên như mt cái bếp la, còn tôi thì đng bên cnh rt rè, e s. Ông ta nhìn tôi chm chm ri hi:

– Ai vy?

– Ông không biết ai đy ư?

– Không, tôi chu thôi.

– Tom Sawyer đy!

Suýt na thì tôi ngt xu, ngã vt xung đt. Nhưng ông kia đã nm ly tay tôi, lay lay mãi, còn bà v thì nhy vòng quanh, va cười, va nói. Hai v chng hi tôi bao nhiêu câu v Sid, v Mary vi tt c bà con trong h hàng.

Nhưng h vui mt thì tôi vui mười. Tôi thy như mình li mi sinh ra, tôi vui mng vì được biết tôi là ai. Hai tiếng đng h va qua, tôi đã s hút hn. Tôi có nói thêm cho h biết nhiu cái na v gia đình tôi – nghĩa là nói v gia đình nhà thng Tom Sawyer y. Ri tôi k li chuyn tàu b n ni hơi sông Trng, và phi li đó ba ngày. Đến lúc này thì tôi đã thy khá yên tâm, nhưng vn còn nhiu điu đáng lo. Đóng vai Tom Sawyer thì d dàng lm, nhưng tôi li thót tim khi nghe thy tiếng tàu chy xình xch ngoài sông vì nh thng Tom nó đi chuyến tàu y đến thì sao?

Không th đ như vy được. Tôi phi ra ngoài đường mà đón nó trước. Nghĩ vy, tôi bo mi người rng tôi mun đi ly hành lý v. Ông chng cũng mun đi vi tôi, nhưng tôi t chi, vì tôi cũng t đánh xe nga đi được và không mun làm phin đến ông.

 

 

CHƯƠNG 33

 

Tôi đánh xe nga lên th trn. Đi được na đường, tôi gp mt chiếc xe khác đi ti. Đúng là thng Tom Sawyer ri. Tôi dng xe li ch cho nó đi ti. Tôi nói to:

– Dng xe li!

Tom há hc ming, lng người đi, ri nut nước bt chng vài ln và nói:

– Tao có làm gì hi mày đâu. Sao mày còn hin v đây da tao?

Tôi nói:

– Tao có chết đâu mà hin v.

Nghe tiếng nói ca tôi, nó có v đ s hơn, nhưng vn run. Nó nói

– Mày không đùa tao đy ch? Mày không phi là ma ch?

– Tao không phi là ma đâu.

– Nhưng tao vn chưa hiu. Thế không phi là mày b giết ri ư?

– Không, tao chưa b giết bao gi c. Mày li gn đây và nếu không tin thì c s vào tao mà xem.

Nó đến gn s tôi, thy đúng tht, nó mng r quá nhưng nó chưa biết làm thế nào. Và nó mun biết ngay tt c mi chuyn nhưng tôi bo lát na s nói, và bây gi hãy bo người đánh xe đi đy đã. Ri tôi kéo nó ra mt ch, tôi nói cho nó nghe chuyn khó x ca tôi và hi nó xem phi x lý thế nào. Suy nghĩ mt phút, nó nói:

– Được ri, tao đã có cách. Ly cái hòm ca tao đ sang xe mày và c coi như ca mày, ri mày quay li đi chm chm, tính thế nào va đ thì gi v đến nhà. Còn tao quay lên tnh mt lúc ri li bt đu đi tr li, đến đó sau mày khong mười lăm phút hay na gi, và lúc đu mày phi làm như là không biết tao là ai mi được.

Tôi nói:

– Khoan đã. Còn mt chuyn này na. Tc là có mt tên da đen đây, tao đang c cu cho nó không b làm nô l na, tên hn là Jim. Thng Jim ca cô Watson y mà

Nó ngc nhiên:

– Sao? Thng Jim à? Nó… nó… .

Tôi nói ngay:

– Tao biết mày đnh nói gì. Mày s bo đây là vic xu xa, hèn h: nhưng nếu như thế thì sao? Tao biết như thế là không hay gì nhưng tao s đi đánh cp nó. Mày phi gi kín đng cho ai biết, nghe không?

Mt nó sáng lên:

– Tao s giúp mày đi cướp nó v!

Đó là nói ngc nhiên nht là tôi chưa tng nghe và tôi sn sàng có th nói rng thng Tom đáng cho tôi kính phc rt nhiu. Nhưng có điu là tôi chưa th tin nó được, Tom Sawyer mà li là mt thng đi cướp người da đen ư?

Tôi bo:

– Thôi đi, mày đng đùa như vy.

– Tao nói nghiêm chnh đy.

Tôi nói:

– Thôi được, đùa hay không đùa cũng vy, nếu mày nghe nói v mt tên da đen chy trn thì mày phi nh rng mày không biết gì v nó c, và tao cũng không biết gì v hn.

Nó đi ly cái hòm b vào xe tôi, ri nó đi đng nó, tôi đi đng tôi. Nhưng thế nào tôi li quên khuy phi cho xe đi chm, vì trong lòng mng r quá và đang nghĩ đến rt nhiu th. Thành ra tôi v đến nhà quá nhanh. Ông Phelps đang đng trước ca ch tôi, thy tôi đã v nói:

– Chà, không th ng rng cái con nga này li chy nhanh như thế. Thế mà nó không ra mt tí m hôi nào, không ướt mt cái lông nào đây này. Tuyt tht. Bây gi, ai mà tr đến mt trăm đô la, mình cũng không bán nó na. Thế mà trước kia, mình đnh bán có mười lăm đng, tưởng nó cũng ch đáng giá by nhiêu thôi.

Ông ta ch nói có th. Tôi chưa thy ông già nào li tt bng và hin lành như vy. Ông vn là mt ch đin và kiêm luôn chc mc sư na. Ông ta t mình b tin ra xây mt cái nhà th cui đn đin, và ông ta đi ging đo đó không phi ly tin. phương Nam, có rt nhiu người va là ch đin, va là mc sư như vy.

Khong na gi sau, xe ca thng Tom đến trước ca. Dì Saly cũng nhìn thy qua ca s. Dì nói:

– Có ai đến thế nh? Có l là mt người l, Jimmy (tên mt đa con). Con chy ra bo Lize dn thêm mt đĩa ăn na nhé.

Mi người kéo ra ca trước vì đây rt ít có người l đến thăm. Thng Tom đã bước đến hàng rào và đang đi vào nhà, chiếc xe nga tiếp tc đi vào làng, và chúng tôi đu đã đng c ngoài ca. Tom mc qun áo may sn, dáng điu đàng hoàng. Nó không phi là mt đa rt rè như mt con cu. Lúc nó bước đến gn chúng tôi, nó b mũ ra mt cách duyên dáng, lch s, y như là nó cm mt cái np hp có nhng con bướm đang đu và ng trong đó mà nó không mun kh đng ti. Nó hi:

– Xin hi đây có phi là nhà Archibald Nichols không ?

Ông Phen tr li:

– Không phi ri. Rt tiếc người đánh xe nga đã la cu. Nhà ông Nichols cách đây ba dm na cơ. Vào đây đã.

Tom quay li nhìn và nói:

– Mun mt ri, xe đã đi xa quá.

– Cu c vào đây ăn ti vi chúng tôi đã, ri chúng tôi s cho xe đưa cu đến nhà ông Nichols.

, cháu không dám làm phin ông bà thế. Cháu đi b mt lát là đến nơi thôi mà.

– Nhưng chúng tôi không đ cu đi b được. Người phương Nam rt hiu khách. Hãy c vào đây đã.

Dì Saly nói:

– Xin mi vào, chúng tôi không thy phin đâu. Cu phi nn li đây đã. Đường đến đó xa nhng ba dm mà bi lm, chúng tôi không th đ cu đi b. V li, chúng tôi đã cho người dn thêm bát đĩa ri. Cháu c t nhiên Thompson.

Thế là Tom cm ơn mt cách rt nhit tình và rt khéo, làm ra v min cưỡng bước vào nhà; ri nó nói rng nó là người vùng Ohio mi đến và nó tên là William Thompson.

Nó thao thao bt tuyt v mi chuyn nó ba ra Ohio, tôi đã bt đu thy khó chu và lo lng không biết nó đnh làm thế nào đ giúp tôi thoát khi cái tính trng đàng khó khăn này. Sau cùng, đang nói chuyn bng nó đng lên và hôn ngay vào ming dì Saly, sau tr li ngi đàng hoàng trong ghế ca nó, và li tiếp tc nói chuyn. Dì Saly git thót người, ly mu bàn tay lau ming và nói:

– Thng bé này láo quá!

Nó có v như b xúc phm nói:

– Thưa bà, sao li thế ?

– Mày tưởng tao là ai? Mày hôn tao nghĩa là thế nào?

Nó li làm ra v rt l đm đáp:

-Thưa bà, không có nghĩa thế nào c, cháu tưởng bà thích thế.

Mày điên hay sao? – Bà ta v ly cái chày lăn bt đnh đp cho nó mt nhát nhưng bà ta cũng kìm li được – Sao mày li nghĩ rng tao thích thế?

– Cháu không biết na. H bo rng bà thích như thế.

– Đa nào bo mày thế là nhng đa điên r. Tao chưa nghe thy ai nói l thế. H là ai?

– Tt c mi người đu nói thế, thưa bà.

Đến lúc này thì bà Saly không chu được na, mt bà chp chp, my ngón tay ca quy như mun cào nó, và hi:

– Tt c mi người là ai? Tên h là gì? Nói mau, không thì đng trách.

Thng Tom đng dy, làm ra v tht vng, nht mũ lên ri nói:

– Cháu xin li. Cháu không ng mi chuyn li xy ra như thế này. H đu bo cháu phi hôn ba vì bà rt thích như vy. T gi cháu ha s không làm như vy na, tr khi bà yêu cu mà thôi.

– Tao yêu cu? T bé đến gi, tao chưa khi nào thy chuyn l như thế. Nht là hng người như mày.

Nó nhìn chung quanh, có v như mun tìm gp mt ánh mt thân mt, ri nhìn đên ông Phelps và hi:

– Ông có nghĩ rng bà y mun cho cháu hôn bà y không, thưa ông?

– Không, tôi không nghĩ thế.

Ri nó li nhìn tôi cũng kiu như vy, và hi:

– Tom, mày có nghĩ rng dì Saly s dang hai tay ra và gi: Sid Sawyer không?

– Ly Chúa – Dì Saly kêu lên mt tiếng và nhy đến ch nó – cái thng ranh này, mày đánh la dì thế à? Dí nó va sp ôm ly nó thì nó gt ra nói:

– Không được, phi ch dì yêu cu đã!

Thế là bà y yêu cu nó ngay, và ôm cht ly nó hôn lin my cái, ri quay nó sang phía ông chng, ông chng cũng hôn nó mt chp na. Lát sau, yên lng c ri, dì y nói:

– Chưa bao gi dì thy bt ng như vy. Dì chú tưởng ch có Tom đến thôi. Trong thư ch nói rng thng Tom s đến.

Nó nói”

– Đó là vì dì ch mun có thng Tom đến thôi, còn ngoài ra không mun ai đến na. Nhưng cháu c xin mãi, sau cùng, m cháu mi cho cháu đi na. Xung tàu ri, Tom vi cháu bàn nhau rng phi làm cho dì ngc nhiên, đ nó đến trước ri cháu gi v như đi qua tt vào, làm như mt người l.

– Suýt na thì cháu b gãy răng đy. T lâu lm, dì không b sc quá như vy. , nghĩ đến lúc cháu hôn cô mt cái như thế dì ngc nhiên đến chết khiếp.

Chúng tôi ăn ba tra ngoài hành lang rng ni lin gia nhà trên vi nhà bếp. Trên bàn by bin đ th, đến by gia đinh ăn mi hết, món nào cũng nóng st c. Chú Silas quan tâm đến món ăn lm, và không bao gi đ ngui c.

Sut c bui chiu hôm đó nói bao nhiêu th chuyn thng Tom và tôi c phi luôn luôn đ phòng. Nhưng chng ai nói gì đến tên da đen chy trn c, mà chúng tôi cũng s không nhc đến. Đến ba ti, có mt đa bé hi:

– B cho anh Tom, anh Sid và con đi xem hát được không?

– Không – Ông b tr li – có l không din đâu, mà có thì các cháu cũng không đi được, vì tên da đen chy trn nói vi ông Burton nói s báo cho mi người biết, ln này có l h s tng c my cái thng ăn hi y ra khi đây.

Tôi không biết làm thế nào được. Tom và tôi cũng ng mt bung trên gác và chung mt giường. Ly c vì mt qúa, ăn xong chúng tôi xin đi ng ngay. Ri chúng tôi trèo qua ca s, ôm ct đèn tt xung đt ri đi vào th trn. Vì tôi không tin rng nhng người đây đã có ai mách cho nhà vua và qun công biết cho nên nếu tôi không ai đi báo cho h biết thì h s b nguy him.

Trên đường đi, Tom k li cho tôi nghe tt c các chuyn v vic mi người tưởng tôi b giết như thế nào, ri b tôi cũng biến mt không tr v na, ri khi Jim trn đi thì đó xôn xao như thế nào. Còn tôi thì k cho nó nghe v hai tên khn kiếp din kch “Hoàng gia c kim có mt”, k chuyn du lch trên chiếc bè g t đó đến nay. Khong tám gi rưỡi, chúng tôi đã vào đến gia th trn, bng thy mt đám người tt đuc đang kéo đi, gõ xoong cho và thi tù và. Chúng tôi vi nhy tránh sang bên đường cho h đi. Lúc h đi qua, chúng tôi thy h dt nhà vua vi qun công đi, hai người b kt vào mt thanh st, khp người h đã b bôi hc ín và dính c lông lá vào, không còn ra người na. Tôi thy cnh đó cũng đng lòng và ly làm tiếc cho hai cái tên khn khiếp đáng thương y. Sao con người đi vi con người li có th đc ác mt cách ghê tm như th nh?

Chúng tôi biết bao gi đã quá mun, chng làm thế nào được na. Khi hi mt vài người, h nói rng mi người ai cũng đến xem kch, làm ra v không biết gì. Ch đến khi nhà vua đang múa máy trên sân khu, ri có mt người ra hiu, thế là tt c rp ùa lên bt đi.

Chúng tôi tr v nhà, và không còn hăm h như lúc đi na. Tôi thy mình có mt phn đáng trách mc dù tôi chng liên quan gì đến v này. Dù mình làm điu phi hay điu trái, nếu con người không nhn thc ra được thì nó vn cu xé mình như thường. Thng Tom Sawyer cũng nói như thế.

 

 

CHƯƠNG 34

 

Chúng tôi thôi không nói chuyn mà bt đu suy nghĩ. Lát sau, Tom nói:

– Này Huck, chúng mình ngc quá. Có th mà cũng không nghĩ ra. Tao biết Jim đâu ri.

đâu?

trong cái lu phía dưới nhà đ tro y. Mày không nh đến ba ăn thy có mt anh da đen đi vào đó mang theo ít thc ăn là gì?

– Có.

– Mày nghĩ hn đem cho ai?

– Cho chó.

– Tao cũng tưởng thế. Nhưng mà không phi mang cho chó đâu.

– Ti sao?

– Vì có miếng dưa trong đó.

– Đúng vy, tao cũng đ ý cái đó. Nhưng mà tao nghĩ chó cũng có th ăn dưa lm ch, thành ra chng nghi ng gì c.

– Anh da đen lúc vào thì m khóa, lúc ra li khóa vào ri đưa chìa cho chú Phelps. Có đưa nghĩ là có người. Có khóa tc là có người b giam. Mà có lý nào trong mt cái đn đin nh này li có đến hai người b giam, vì tao thy mi người đu tt c. Đúng là Jim b giam ri. Tao nht đnh s tim ra Jim. Bây gi máy tính mt kế hoch đ cướp Jim ra, tao cũng nghĩ mt kế na, ri chúng mình xem cái nào hơn thì làm.

Thng Tom qu là c. Nếu tôi cũng có mt cái đu như nó thì tôi đã chng b nhà vua và qun công hành h by lâu nay. Tôi đang nghĩ kế, nhưng ch nghĩ loáng thoáng thôi. Mt lát sau, Tom hi:

– Nghĩ xong chưa?

– Ri. – Tôi đáp.

– Mày nói xem nào.

Tôi nói:

– Kế ca tao là thế này. Chúng mình đi tim Jim, vic này thì d thôi. Đem mai, tao đi vt xung ca tao giu ch hòn đo. Đến đêm, chúng mình ăn cp chìa khóa ca ông y sau khi ông y đi ng. Ri chun thng ra sông, cho Jim lên bè, ngày thì trn tránh, đêm li đi, như là tao vi Jim vn làm trước đây y. Như vy có được không?

– Được không à? Tt nhiên là được nhưng ging như chut căn nhau vy. Kế hoch gì mà quá đơn gin, chng có g là git gân li kì. Nếu sau này người ra có bàn tán thì cũng qua loa thôi. Vy thì chán lm

Tôi không nói gì, vì tôi cũng không mong gì khác hơn, bi kế hoch ca nó bao gi cũng hay nht. Tht thế. Nó nói v kế hoch ca nó. Nghe xong, tôi thy phi mười lăm người như tôi mi nghĩ ra được và như thế mi làm cho Jim tr thành mt người t do như tôi. Tôi bng lòng và chúng tôi lao vào thc hin ngay. Tôi không cn phi nói ra đây cái kế hoch đó thế nào, cái đó s còn thay đi trong khi tiến hành và phi làm thêm vào đó nhiu cái khác na.

Có mt điu chc chn nht là thng Tom Sawyer rt hăng hái đi cướp anh da đen kia ra khi vòng nô l. Điu y đi vi tôi đã là quá sc tưởng tượng. Đây là mt thng bé đáng kính trng, được dy d t tế, và có mt tính khí đc bit. Nhưng người trong nhà nó cũng thế. Nó xut sc lm ch không m c, nó biết cái này cái khác ch không ngu dt; nó không ti t, mà li tt bng. Thế mà bây gi đây nó li không mt chút kiêu ngo cúi mình làm cái vic đó, mt vic s làm cho nó xu h và gia đình nó xu h trước mi người. Như thế tht là mt th din quá, và tôi nghĩ phi bo cho nó ngay như vy. Vì là bn thân ca nó nên tôi phi khuyên nó b cái ý nghĩ đó đi, đ t cu ly mình. Tôi va đnh nói thì nó đã chn tôi li và bo:

– Mày tưởng tao không biết tao đang làm gì à?

.

– Tao đã nói là tao giúp mày cướp li tên da đen đúng không?

– Đúng vy.

– Thế mày còn đnh gì na?

Nó ch nói có th và tôi cũng ch nói thế. Tôi biết nói thêm na cũng vô ích vì khi nào nó nói thì nht đnh nó s làm. Nhưng tôi vn không hiu ti sao nó li mun đâm đu vào nhng vic như thế này. Tôi đành c đ mc, và chng bun nghĩ ngi đến cái đó làm gì na.

Lúc chũng tôi v đến nhà thì đã ti mt và rt yên tĩnh. Chúng tôi ln ra cái lu phía dưới nhà đ tro đ dò la. Chúng tôi qua sân xem đàn chó có sa m ĩ không. Nhưng lũ chó nhn ra chúng tôi, không sa gì c. Bước đến cái lu, nhìn k đng trước và c hai bên, chúng tôi thy mt cái ca s vuông nho nh, bên ngoài có mt miếng ván đóng cht. Tôi nói:

– Ch này được đy. Cái l này va to va đ đ cho Jim chui lt nếu mình tháo được mnh ván kia ra.

Tom nói:

– Thế thì đơn gin như tr bàn tay. Tao nghĩ chúng mình có th tìm cách nào khó hơn thế na cơ.

, vy chúng mình cưa tm ván đó.

– Như thế cũng tm được, có v bí mt, gay go. Nhưng tao nghĩ chúng mình có th tìm cách nào lâu gp đôi như thế, không vic gì mà vi, đ đi xem quanh đây đã.

Gia cái lu vi hàng rào còn có mt mái che dài bng c căn lu, nhưng nh hp hơn, ch đ mt thước. Ca đi vào đã khóa cht. Thng Tom ra ch nhà kho tìm quanh qun, đem v mt thanh st vn dùng đ ny np hòm. Nó ly thanh st ny bt mt ca ra. Dây xích rơi xung. Chúng tôi m ca bước vào, ri đóng ca li. Đánh mt que diêm lên thy mái che này ch là da lưng vào căn lu thôi ch không có đường thông sang. Bên trong ch có my cái cuc xng đã mòn. Hết que diêm, chúng tôi bước ra, ghép cái móc ca st tr li, ca đóng li như cũ. Thng Tom mng thm. Nó nói:

– Thến. Chúng mình s đào l cho hn ra. Phi mt đến mt tun l.

Ri chúng tôi v bung. Tôi vào bng ca sau, ch vic nhc cái dây da lên là m được ca, vì h không buc. Nhưng thng Tom Sawyer cho rng như vy là không được ly kỳ lm, cho nên nó phi trèo cái ct đn mà lên. Ba ln nó trèo đến na chng li tt xung. Ln th ba ngã mt cái tưởng v óc, nó đnh thôi, nhưng sau khi nghĩ mt lát, nó li trèo ln na. Ln này thì được.

Sáng hôm sau, chúng tôi dy sm đi, đi xung nhà ca người da đen đ làm quen vi anh da đen vn đem thc ăn cho Jim. H va ăn sáng xong xp sa ra đng, còn anh da đen vn đến ch Jim thì đang xếp bánh tht vi nhng th khác vào mt cái ni st. Khi mi người đã đi thì chìa khóa được mang xung.

Anh da đen này trông mt tht hin lành. Qun áo thì ly dây buc túm tng ch. Cái đó là đ tr ma qu. Hn nói rng my đêm va ri ma qu đến quy nhiu hn tn lm, hn trông thy nhiu th kỳ l, nghe thy đ các th tiếng nói, tiếng đng l lùng, và hn không dám tin rng trong đi hn t trước đến nay li b ma qu quy nhiu thế. Hn nói rt sôi ni và k đi k li nhng cái đáng lo s y, mà quên hn rng bây gi hn sp phi làm gì. Tom hi:

– Nhng thc ăn này đ làm gì thế? Cho chó ăn ư?

Anh da đen dn dn hé mt n cười, và đáp:

– Con chó l lm. Cu có mun đi xem không?

– Có ch

Tôi hích Tom mt cái, nói thm:

– Sao li gia ban ngày thế này? Kế hoch có phi thế đâu?

– Trước không phi thế, nhưng bây gi phi thế.

Chúng tôi đi ra, nhưng tôi không thích lm. Lúc bước vào trong lu, chng nhìn thy gì vì ti quá. Nhưng đúng là Jim trong đó ri, Jim trông thy chúng tôi, gi m lên:

– Ôi, cu Huck, li c cu Tom đó na ư?

Tôi đã biết trước thế nào chuyn này cũng xy ra. Biết làm sao bây gi? Anh da đen tht lên:

– Ly Chúa, hn ta biết các cu ư?

Tom nhìn anh da đen này, v như sng st ngc nhiên hi li:

– Ai biết chúng tôi?

– Tên da đen này y.

– Tôi không biết rõ na. Nhưng sao anh li nghĩ thế?

– Thì va ri hn gi các cu đy thôi?

Tom có v lúng túng nói:

– L nh? Ai gi? Gi bao gi? Gi thế nào?

Ri nó bình tĩnh quay li phía tôi, hi tiếp:

– Mày có nghe thy ai gi không?

Dĩ nhiên tôi không th nào nói khác được và bo:

– Không, tao chng thy ai gi c.

Ri nó quay li Jim, t v như k xa l, hi:

– Có phi anh va gi chúng tôi không?

Jim đáp:

– Không, tôi không gi gì c.

– Anh đã gp chúng tôi bao gi chưa?

– Chưa .

Tom quay li, anh da đen lúc này s hãi và tht vng nó nghiêm ging nói:

– Ti sao anh li nghĩ rng có người gi?

– Ôi, thưa cu, li bn ma qu nó đang ám tôi đy. Nó c quanh qun vi tôi như thế này thì tôi s đến chết thôi. Xin cu đng nói cái đó cho ai biết c, không thì ông Silas li chi mng tôi, ông y bo là không có ma quái gì c.

Tom cho hn ta mt hào, và bo đng s, ha không nói cho ai biết. Li bo hn mua thêm dây mà buc túm qun áo na. Ri nó quay li phía Jim nói:

– Không biết ch Silas có đnh treo c tên da đen này lên không. Nếu tao mà bt được tên da đen nào vô ơn chy trn thì tao phi treo c lên ch không tha.

Và trong lúc anh da đen bước ra ngoài ca đ nhìn cho k đng hào, đưa lên rng cn xem có tt không thì Tom nói thm vào tai Jim:

– Đng l ra là biết chúng tôi. Đến đêm, nghe thy tiếng đào đt thì đó là chúng tôi đào đy. Chúng tôi s đưa anh ra.

Jim ch kp nm ly tay chúng tôi mà xiết cht. Anh da đen kia quay li, và chúng tôi bo khi nào hn cn thì s đến na. Hn nói là hn mong như thế lm vì c ti đến là bn ma quái hay tìm đến hn, cho nên có người bên cnh thì càng đ s.

 

 

CHƯƠNG 35

    

Gn mt gi na mi đến lúc ăn sáng, chúng tôi chy vào rng. Thng Tom bo phi có ánh sáng đ đào đt, đèn thì l quá, nên chúng tôi phi đi gom nhng cành ci mc phát sáng mà người ta gi là ci đom đóm. Chúng toi nht v mt ôm giu trong bãi c rm. Khi ngi ngh, Tom nói, v như không va lòng:

– Mi th d dàng quá và chán lm. Tìm ra mt kế hoch khó khăn không phi là d. Chng có người nào canh gác tù nhân đ mình b thuôc mê. Còn Jim ch xích có mt bên chân vào giường, thành ra mình ch có vic nhc cái giường lên ri rút cái xích ra. Còn chú Silas li đưa chìa khóa cho cái anh da đen ng ngn kia. Jim cũng có th chui ra đng l ca s được, ch có điu là không th kéo lê cái dây xích mà chy đi xa được. Chán quá, tao thy mi xếp đt có v tm thường quá, vì vy, mình phi to ra đ mi th khó khăn. Cu hn ra khi đây mà phi tri qua nhiu khó khăn nguy him thì mi oai ch. Nếu như không có ai người ta gây ra nhng khó khăn y cho mình thì t mình cũng phi nghĩ mà đt ra nhng khó khăn y. à, tao nghĩ có th dùng c cái cưa nếu như có dp.

– Dùng cưa làm gì?

– Cưa cái chân giường ca Jim đ mà tháo xích ra ch.

– Thế mày va nói là có th nâng cái giường lên thì rút xích ra được ngay đây thôi?

– Mày ngc như con bò y. Mày chơi thế thì chng khác gì kiu bn tr con nó chơi c. Thế mày chưa đc sách bao gi ư? Baron Trenck, Cadanova. Benvenuto Challeey, Henry đ t, tt c nhng v anh hùng y, mày chưa đc bao gi ư? Có ai cu thoát cho người b giam bng cách đàn bà như thế bao gi? Phi cưa đt cái chân giường ra làm đôi, ri xóa b hết du vết mùn cưa đi đ không ai nhìn thy, bôi mt ít đt hay m bn gì đó vào ch cưa y đ cho viên qun gia dù có tinh mt đến đâu cũng không th nhìn thy vết cưa và tưởng rng cái chân giường mt cái cho nó sp xung, ri nhc cái xích ra. Thế là xong. Ch còn vic bc cái thang dây vào l châu mai ri leo ra tt xung mt cái hào. dưới đó đã có sn nga và nhng người hu, h mi đ mình ngi lên trên yên nga, thế ri đi; đi v quê hương languedoc hayy Nava, hay nơi nào đó. Ôi, tht là tuyt. Tao mun có mt con đường hào dn đến căn lu y. Nếu chúng mình có thì gi thì s đào mt đường hào.

Tôi hi:

– Nhưng chúng mình đnh cho nó lun ra ch chân tường bung giam y cơ mà, cn gì phi đào đường hào na?

Nó không nghe tôi nói gì. Nó đã quên rng có tôi ngi đó, và quên hết c. Nó tì tay vào cm suy nghĩ. Lát sau, nó th dài lc đu. Ri li th dài nói:

– Không, không được, không cn lm.

– Mày bo không cn cái gì?

– à, chuyn cưa cái chân thng Jim đi y mà.

– Tri! Sao li thế? Thế mày đnh cưa chân Jim đi làm gì?

– Mt s nhng người ni tiếng làm thế đy. Hpj không tháo được dây xích, thế là h cht băng ngay mt cánh tay ca h đi. Thà còn mt chân còn hơn. Nhưng có l mình không nên làm thế. Trương hp này cũng không cn lm, v li Jim là mt tên da đen, s không hiu ni ti sao li làm như vy đâu. Nhưng mình có th làm cho hn chiếc thang dây. Chúng mìn có th xé cái khăn tri giường ra làm cho hn chiếc thang dây được. Và chúng mình có th nhét thang dây vào mt cái bánh đưa cho hn. H vn làm như vy đy. Mà phi có nhng chiếc bánh tht to.

– Mày nói thế nào y. Jim làm gì mà cn mt cái thang dây?

– Làm gì à? Hn có th giu vào trong giường y. Ai cũng làm thế c nên Jim cũng phi làm thế ch. Huck, hình như mày không mun làm cái gì cho nó đúng quy tc c, mày c mun lúc nào cũng làm cái gì mi m. Thế mày không nghĩ rng h cn du vết li à?

Tôi nói:

– Được, nếu như ai cũng làm vy thì chúng mình cũng làm theo cho đúng vi lut l. Nhưng Tom Sawyer này, nếu mà chúng mình đem xé nh khăn tri giường ra đ làm cho Jim cái thang dây thì chúng mình s có chuyn rc ri vi dì Saly đy. Bây gi tao thy thế này, làm mt cái thang bng v cây thì cũng giu kín được. Còn Jim, hn chưa có kinh nghim gì nên bt c cái gì vi hn cũng là tt.

– Huck Finn, nếu tao cũng dt như mày thì thà tao im đi còn hơn. Có ai nghe nói mt người b giam mà li trn đi bng mt cái thang v cây bao gi? Như thế thì l bch hết sc.

– Thôi được, tùy mày. Hay là đi mượn mt cái khăn tri giường ngoài dây phơi?

Nó bo thế cũng được. Nhưng ri nó li ny ra mt ý nghĩ na:

– Mượn mt cái áo sơ mi na.

– Đ làm gì, Tom?

– Đ cho Jim viết nht ký vào đó

– Nht ký cái kh gì, Jim có biết viết đâu.

– Không biết viết, nhưng hn có th nguch ngoc vài vch cũng được. Chúng mình làm cho hn mt cái bút bng thìa st hay bng cái mnh st đóng đai thùng.

– Mình dt lông con ngng làm cho hn mt cái bút có hơn không? Li nhanh na.

Nhng người b giam có trông thy ngng đâu mà ly được lông ngng làm bút, sao mày ngu thế? H bao gi cũng phi ly nhng đ tht cng, tht sù sì, như cái chân đng ca cây đèn nến hoc mt cái gì khác mà h v được trong tháp giam đ làm bút. Ri phi mt đến hàng tun, hàng tháng mi làm thành cái bút, vì phi đêm nó mài lên tường nhà giam. Mà có lông ngng h cũng không dùng đâu. Vì như vy nó không đúng quy tc

– Thế thì ly gì làm mc?

– Nhiu người dùng g st vi nước mt làm mc, nhưng đó là kiu tm thường và đàn bà lm. Nhng tay danh tiếng thì dùng máu ca mình làm mc. Jim có th làm được thế. Và khi nào hn mun gi mt cái thư nh, bình thường mà bí mt, đ cho mi người biết là hn b giam đâu, hn có th viết cái đó lên đáy mt đĩa st, ri ném qua ca s. Bn Mt n st thường vn làm như vy, tht là tuyt.

– Jim làm gì có đĩa st? H cho hn ăn bng cái xoong.

– Điu đó không quan trng. Mình kiếm cho hn vài cái đĩa.

– Nhưng ai mà đc được ch ca hn?

– Chng sao. Hn ch vic viết lên đĩa ri ném ra ngoài thôi. Có cn gì phi đc đâu. Hu hết mi người không th đc ni mt người b giam viết nhng gì đĩa st.

– Thế thì phí mt cái đĩa quá.

– Có phi đĩa ca tù nhân đâu mà s phí.

– Thế là đĩa ca người nào đó, phi không?

, c cho là ca ai đó, nhưng tù nhân cn gì phi quan tâm.

Nó bng dng li không nói na, vì chúng tôi đã nghe thy tiếng chuông gi v ăn sáng. Chúng tôi chy vi v nhà.

Sáng hôm đó, tôi mượn mt cái khăn tri giường vi mt cái áo sơ mi ngoài dây phơi, tìm mt cái b cũ nhét nhng th đó vào, ri xung nhà dưới đi ly nhng cây ci mc ri cho tt c vào b. Tôi gi là mượn, vì b tôi thường vn gi thế. Nhưng thng Tom nó bo đó không phi là mượn, đó là ăn cp. Nó nói rng hai đa là đi din cho nhng người b giam; mà nhng người b giam thì bt c cách nào làm cho h có đ dùng cũng đu được c, mà cũng không ai vì thế mà trách h. Đi vi mt người b giam mà ly cp nhng th mình cn dùng đ có th trn ra đó thì không phi là ti ác, đó là quyn ca h, thng Tom bo thế. Vy thì nếu chúng tôi là đi din cho nhng người b giam, chúng tôi hoàn toàn có quyn thay mt người đó ăn cp bt c đ vt gì, ít nht có th dùng được đ mà trn ra khi nhà giam. Nó li bo rng nếu như mình không phi là nhng người b bt giam thì cái đó li là chuyn khác, và nếu ai không phi là người b bt giam mà li ăn cp thì ch là người rt xu xa. Vì thế, chúng tôi cho rng có th ăn cp mi vt gì ly được. Thế mà, có mt hôm, tôi ly cp mt qu dưa trong vườn ca anh da đen đem ra ăn, thì nó mng tôi ghê lm, ri nó tr cho nhng người da đen mt hào mà không nói rng cho tin đ làm gì. Tom bo rng ch ăn cp nhng th gì cn dùng mà thôi. Tôi bo rng tôi cn mt qu dưa. Nó li bo rng không cn đến qu dưa đ ra khi nhà giam. Nó bo nếu như tôi giu đi được mt con dao, ri đưa cho Jim đ hn giết tên qun gia thì như thế s là rt tt. Tôi cũng đành chu như vy, mc du tôi thy chng ti gì mà vin vông xa xôi, thà c chén ngay mt qu dưa còn hơn.

Thế ri, bui sáng hôm đó, ch cho mi người đã đi ra đng hết, thng Tom mi mang cái b vào sau lu, trong khi đó tôi dng li đ canh gác. Lát sau nó đi ra, hai đa chúng tôi ngi xung đóng ci nói chuyn. Nó bo:

– Mi th xong c ri, ch thiếu dng c thôi, nhưng vic này không khó lm.

– Dng c gì? – Tôi hi.

– Dng c đ đào ch còn đ làm gì na? Chúng mình không đnh đào vào trong y đ lôi hn ra ư?

Nó quay nhìn tôi vi mt v như thương hi mà làm cho người ra đến phát khóc, ri nói:

– Huck Finn, mày có bao gi nghe nói mt người b giam mà li có cuc xng đ mà đào bi không? Thế sao không đưa chìa khóa cho hn cho rnh chuyn?

Tôi nói:

, thế mình không cn cuc xng thì cn cái gì?

– Vài con dao.

– Dao mà đào được à?

– Phi

– Tao thy chuyn này khùng quá.

– Tao có cn biết. Theo tao, đó là cách làm đúng quy tc. Chng có cách nào khác. Tao chưa nghe thy nói có cách nào khác c. Tao đã đc đ các sách nói v nhng chuyn này. Bao gi h cũng đào đt bng dao, mà mày nên nh rng không phi là đào đt đâu nhé, mà thường là đào qua đã na cơ. Mà như vy mt không biết bao nhiêu là tun l y. Đy, mày có biết mt tù nhân đào lâu đài Deep Marseille trong thi gian bao lâu không?

– Tao không biết.

– Mày th đoán xem.

– Mt tháng rưỡi là cùng.

– Ba mươi by năm, ri ông ta chui ra đến tn Trung Quc. Như thế đy. Giá mà cái nn nhà này cũng bng đá cng thì hay biết my.

– Jim có quen ai Trung Quc đâu?

– Điu y thì liên quan gì. Người kia cũng thế thôi. Nhưng mà mày đi xa vn đ ri, quay v vi chuyn chính đi thôi.

– Thôi được, tao không cn biết là hn ra đến ch nào, min là ra đến bên ngoài. Ch có điu, Jim hn già yếu quá nên đào bng dao mà chui ra thì không th làm được. Hn s không sng được đến lúc đó đâu!

– Có ch, sng được. Chc mày nghĩ rng phi đến ba mươi by năm mi đào qua được cái móng đt này, có phi không?

– Thế mt bao nhiêu lâu?

– Mình không th đ kéo dài quá lâu được, vì nếu đ lâu quá thì chú Silas tn dưới New Orleans có th nghe thy là Jim không còn đy na và s làm m lên. Chính xác thì ti mình phi cn đến my năm, nhưng chúng mình không th làm thế được. Vì vy, chúng mình đào thng ngay vào, đào tht nhanh, ri sau chúng mình b đó và c nghĩ rng minh đã đào ba mươi by năm. Ri chúng mình kéo hn ra, khi có báo đng là đy hn đi ngay. Theo tao, đy là cách tt nht.

, mày nói thế nghe còn được. Tưởng tượng thì cũng chng sao mà li không gây rc ri gì c. C tưởng tượng rng mình đào đến mt trăm năm mười năm cũng được. Được ri, đ tao chy đi kiếm vài con dao đã.

Nó bo:

– Ly ba con v nhé, tao cn mt con làm cưa.

Tôi nói:

– Tom này, nếu mày không cho tao là trái vi quy tc thi tao bo mày là có mt cái lưỡi cưa g, git mái đng sau nhà bếp kia kìa.

Nó có v chán ngán, tht vng, tr li tôi:

– Tao chng còn biết dy mày như thế nào na đây. Thôi chy đi kiếm v đây ba con dao, nh là ba con đy.

Thế là tôi chy đi.

 

 

CHƯƠNG 36

    

Đêm đó, chúng tôi ch mi người đã đi ng, mi leo ct đèn tt xung, ri chy đến mái hiên, ly đng la đom đóm ra, và bt đu vào vic. Chúng tôi dn mi th đ đc lnh knh đi, đ quang mt ch khong hơn mt thước gia nn đt. Tom bo ch đó là ngay phía sau giường nm ca Jim, và chúng tôi s đào t đó và trong bung giam. Đến khi đào qua ri thì vn không có ai bên kia có th biết rng ch đó có l, vì cái chân ph giường ca Jim thò xung gn mt đt, phi nâng nó lên và cúi xung nhìn thì mi thy l được. Thế là chúng tôi ly dao găm đào, đào mãi đến gn na đêm. Sau ri mt quá, hai tay thì đã rp c lên, thế mà vn chưa thy ăn thua gì my. Sau cùng tôi nói:

– Tom Sawyer, đây không phi là công vic ba mươi by năm, mà là ba mươi tám năm.

Nó không nói gì mà ch th dài, ri mt chc nó ngng tay đào. Tôi biết rng nó đang nghĩ gì. Nó nói:

– Vô ích, Huck . Làm thế này chng ăn thua gì c. Nếu chúng mình là tù nhân thì chúng mình làm bao nhiêu năm cũng được, chng vic gì mà vi, mi ngày ch b ra my phút đ đào thôi. Nhưng mà chúng mình không có nhiu thì gi. Nếu chúng mình đnh làm mt đêm na như thế này thì chúng mình phi ngh mt tun l cho tay đ đau rát đã, không thì chưa th cm dao mà đào được ngay đâu.

– Thế thì làm thế nào, Tom?

– Đ tao nói cho mày nghe. Tao không mun b đâu, vì như vy là không đúng và không có đo đc. Nhưng ch còn mt cách là chúng mình phi đào bng cuc mà b dao đi.

Tôi bo:

– Thy chưa? Đu óc mày tnh táo hơn ri đy, Tom Sawyer . Đo đc hay không đo đc thì dùng cuc vn là đúng. Khi tao bt tay vào vic cướp mt người da đen, hay mt qu dưa, hay mt quyn sách ca trường nhà dòng thì tao không cn quan tâm vic đó có đo đc hay không. Cái tao cn là anh da đen ca tao, cái tao cn là qu dưa ca tao, hoc cái tao cn là quyn sách ca trường nhà dòng, và nếu cái cuc là tin nht thì tao dùng cái cuc. Tao ly cái cuc đ đào cho ra anh da đen, cho ra qu dưa hay quyn sách y, và tao không thèm đếm xa đến vic nhng nhà có danh tiếng nghĩ nó như thế nào!

Nó nói”

– Trong trường hp này, dùng cuc và b dao cũng là được. Nếu không, thì tao cũng chng chu chp nhn điu y và nht đnh không chu đng im mà nhìn nhng quy tc b làm sai đi. Đi vi mày, mày có th dùng cuc thay da mà chng phi suy nghĩ gì c vì mày không có cách nào khác. Nhưng tao thì khác vì tao biết không nhng cách hay hơn. Đưa tao con dao!

Nó đã cm mt con dao ri, nhưng tôi vn c đưa con dao ca tôi cho nó. Nó vt xung nói:

– Đưa tao con dao cơ mà.

Tôi không biết nên làm như thế nào nhưng ri tôi cũng nghĩ ra. Tôi bi trong đám đ cũ, ly ra mt cái cuc và đưa cho nó. Nó cm lât và bt đu làm, không nói gì c.

Nó vn thế, rt nguyên tc.

Tôi nht lên mt cái xng, c hai hì hc hàng na gi và đào được mt l khá to. Lúc lên gác, nhìn qua ca s, tôi thy Tom li đang c sc trèo ct đèn, song không sao trèo được, vì tay nó đã đau quá. Sau cùng, nó nói:

– Vô ích, chng trèo được. Mày có cách nào khác không?

– Có, nhưng ch s mày bo không đúng quy tc. Mày đi cu thang mà lên.

Thế là nó làm theo li tôi.

Hôm sau, Tom ly cp mt cái thìa bng thiếc, vi mt cái chân nến bng đng trong nhà đ làm bút cho Jim, cùng vi sáu cây nến m bò. Còn tôi thì xung bung ca người da đen đ kiếm cơ hi ly cp ba cái đĩa st. Tom bo như vy không đ. Nhưng tôi cho rng s không có ai nhìn thy nhng cái đĩa Jim ném ra. Như vy, chúng tôi có th nht v và li dùng được na. Tom đng ý. Nó nói:

– Bây gi, làm thế nào đưa nhng cái đó vào cho Jim được.

Tôi bo:

– Bây gi đào xong thì mình nhét vào l y.

Nó có v không chu ý kiến ca tôi và đăm chiu suy nghĩ. Lát sau, nó bo là đã tìm ra hai, ba cách, nhưng chưa cn phi quyết đnh chn cách nào c. Trước hết, phi báo cho Jim đã.

Đêm y, khong mười gi, chúng tôi li đu ct đèn xung, đem theo mt cây nến, nghe ngóng dưới cái l ca s thy Jim đang ngáy. Chúng tôi vt cây nến vào, Jim vn không tnh dy. Chúng tôi li bt đu vào cuc đt, xúc đt, đ hai tiếng rưỡi sau thì xong hn. Chúng tôi chui qua gm giường Jim vào trong bung giam, tìm thy cây nến, thp lên, đng nhìn Jim mt lúc. Hn vn hin hu, mnh khe như thường. Chúng tôi khe khé lay hn dy. Trông thy chúng tôi, Jim mng quýnh, suýt phát khóc, gi chúng tôi vi đ các th tiếng thân mt mà hn có th nghĩ được. Hn mun chúng tôi tìm mt mnh st đ cưa đt cái xích chân hn ri chy trn ngay, không chm tr. Nhưng Tom li cho rng như thế là không đúng quy tc và ngi nói cho Jim nghe mt lot kế hoch. Jim vui v đng ý. Tom cũng hi Jim rt nhiu chuyn. Jim bo rng ông Silas c mt vài ngày li đến cu nguyn cùng vi hn, và dì Saly cũng vào xem hn ăn ung có được tươm tt đy đ không và bo hai ông bà y cũng t ra tt vi hn.

Tom nói:

– Thôi được, chúng tôi s gi cho anh các th qua ông bà y.

Tôi nói:

– Đng làm như vy, tao chưa thy ai di dt như thế bao gi.

Nhưng Tom chng thèm nghe. Khi nó đã có ý đnh sn trong đu thì bao gi nó cũng làm cái cách như vy.

Nó bo Jim rng chúng tôi s bí mt lun chiếc thang dây và nhiu th khác vào mt cái bánh do Nat, anh da đen vn đem thc ăn cho Jim, mang đến. Nó còn nhc Jim đng đ cho Nat trông thy mình m nhng th đó. Nhưng đ vt nho nh, chúng tôi s b trong túi áo ca chú Silas và Jim phi ly cp đó; chúng tôi s buc nhng th lt vt vào dây áo làm bếp ca dì Saly hoc vào trong túi áo làm bếp y, nếu có cơ hi, và dn Jim nhng cái đó dùng đ làm gì. Ri nó li bo Jim làm thế nào đ ly máu ca hn mà viết nht ký vào chiếc áo sơ mi v… v… Mc dù Jim chng hiu gì c, nhưng Tom bo rng người da trng nên hiu biết nhiu hơn Jim. Thế là Jim bng lòng và nói là s làm theo mi điu Tom bo hn.

Jim có rt nhiu tu thuc bng g, và có c thuc. Thế là chúng tôi li ngi trò chuyn rt vui v. Sau đó, chúng tôi li bò qua l ra ngoài và tr v bung ng. Hai bàn tay nát bét nhưng Tom thì khóai lm. Nó bo đó là trò chơi thú v nht, thông minh nht, và ao ước được tiếp tc cho đến sut đi, thm chí kéo dài ti tám mươi năm sau, tn đến đi con cháu chúng tôi. Và chc chn chúng tôi s tr thành nhng nhân vt ni tiếng.

Bui sáng, chúng tôi ra đng ci cht cái chân nến bng đng ra làm my mnh, ri Tim b vào túi cùng vi my cái thìa. Chúng tôi xung nhà ca người da đen; trong khí tôi đánh lc s chú ý ca Nat thì Tom nhét mt mu chân nến vào gia cái bánh trong ni thc ăn đem cho Jim ri đi theo Nat. Lúc Jim cn vào miếng bánh thì tưởng như răng mun gãy hết. Jim không kêu ca gì, ch bo rng đó là ht sn thường ln vào trong bánh thôi. Sau đó, Jim không cn thng vào bánh na mà ly dĩa chc vào đó ba bn ch xem trước đã.

Trong lúc chúng tôi đang đng dưới ánh sáng lù mù thì bng hai con chó t dưới gm giường Jim chui lên, ri các con khác c theo nhau chui c ra, c thy đến mười mt con cht c cái bung. Thôi chết ri, chúng tôi quên không cài ca. Anh da đen Nat ch kp kêu lên mt tiếng “Ma!”, ri lo đo ngã vt xung nn nhà, ming rên như sp chết. Tom đy mnh cánh ca, quăng miếng tht trong phn thc phm ca Jim ra ngòai, thế là đàn chó xô nhau chy ra. Tom chy ra theo, ri tr li và không quên khép ca. Tom d dành ngon ngt anh chàng da đen và hi hn đã nhìn thy nhng gì. Hn ngi dy, chp mt mt hi và nói:

– Cu Sid, chc cu s bo tôi là thng điên, nhưng thc s tôi va nhìn thy mt triu con chó, hay ma qu, hay cái gì đy. Tôi tưởng lúc đó là tôi có th chết ngay đi được. Tôi thy s quá, chúng nó nhy x c vào người tôi. Thế mà lúc đó tôi không làm sao được. Ch mun chúng nó đ cho tôi được yên.

Tom nói:

– à, đơn gin. Chúng nó li kéo vào đây gia lúc tên da đen chy trn này ăn sáng vì chúng nó đói, có th thôi. Anh phi làm mt cái bánh riêng cho ma qu.

– Ôi, cu Sid ơi, tôi không biết thế nào bánh cho ma qu là gì. Tôi chưa nghe đến cái đó bao gi.

– Thế thì đ tôi làm.

– Thế thì quý hóa.Tôi xin quỳ xung dưới chân cu mà ly.

– Vì anh đã có lòng tt ch cho chúng tôi tên da đen chy trn. Nhưng anh phi rt cn thn. Khi chúng tôi b vào trong ni thì anh cũng không được nhìn vào đó. Lúc Jim ly nhng thc ăn trong ni ra, anh cũng không được nhìn, và nht là không được s mó vào, nh xy ra chuyn gì tôi không biết đâu đy.

– Không được s mó vào ư? Vy thì có cho tôi hàng triu đô la thì tôi cũng chng thèm mó tay.

 

 

CHƯƠNG 37

    

Mi th đu đã được sp sn. Chúng tôi đi đến cái đng rác sân sau, lc li tìm được cái chu git cũ bng thiếc, đêm vá li nhng ch thng đ ly cp ít bt mì cho đy vào đy. Sau đó, chúng tôi đi lên nhà, ăn sáng, li nht được vài cái đinh đóng thuyn. Thng Tom bo cái đó rt tt cho tù nhân dùng đ viết tên mình và nhng điu đau kh ca mình lên giường nhà giam. Chúng tôi b mt cái đinh vào túi áo làm bếp ca di Saly đang vt trên ghế, còn cái đinh kia thì git vào băng mũ ca chú Silas đ trên bàn giy, vì chúng tôi thy bn tr nó là sáng nay b m nó s đến thăm tên da đen b trn. Tôi li b mt cái thià vào túi áo ngoài ca chú Silas na. Dì Saly vn chưa đến, chúng tôi phi ngi ch mt lúc.

Mt lúc sau, dì Saly đến, mt đ phng phng. Mt tay rót cà phê, mt tay cc vào đu đa bé ngi gn đó nht, và nói:

– Tao lc li khp nhà mà không tìm thy mt cái áo sơ mi đâu c.

Tim tôi như rng xung, miếng bánh nut vào c hng như tc li và làm bt ra tiếng ho, miếng bánh bn ra, bay qua bàn, trúng ngay vào mt đa bé ngi trước mt, dính đét vào đy. Nó hét lên mt tiếng. Còn thng Tom thì mt tái xanh đi mt lát, nhưng sau đó li tr li như thường. Ri li mt s kin na làm chúng tôi lnh toát c người. Chú Silas nói:

– L tht, tôi nh rõ ràng là đã ci áo ra ri, vì…

– Tôi biết ông đã ci nó ra, vì hôm qua nó còn ngòai dây phơi, chính tôi trông thy. Nhưng li mt ri. Thôi ông đi ly cái áo khác mà mc, ri tôi may cho ông cái áo khác. Ông phi gi gìn qun áo cho cn thn ch.

– Tôi biết, Saly , nhưng cái đó không hoàn toàn li ti tôi. Tôi có trông thy cái áo sơ mi y đâu tr khi tôi mc lên người, mà nếu tôi mc vào người thì ch có lý gì li mt được.

– Vâng, không phi li ti ông nếu như ông không biết. Mà không phi ch mt có mt cái áo thôi đâu. Như vy cũng chưa hết. Mười cái thìa, bây gi còn chín. Có th con bê nó tha cái áo đi, nhưng ch bao gi bê li tha cái thìa đi được. Chc chn như vy.

– Còn cái gì mt na, Saly?

– Mt sáu cây nến na, có th là chut tha nến đi. Nhưng tôi không hiu ti sao nó li vào được, vì ông vn luôn luôn bt nhng l hng và nó không th chui vào được. Nếu nó mà chui na thì nó còn chui c vào trong tóc ông ng na y.

– Thôi, tôi biết là li ca tôi ri. Do này tôi lơ là quá, đến mai tôi s không còn đ mt l nào không bt na

, ch vi đâu, sang năm cũng được…

Tiếng tay đp mt cái xung bàn, đa bé đang sc ngón tay vào bát đường vi rút ra. Va lúc đó mt người đàn bà da đen bước vào nói:

– Thưa bà, mt khăn tri giường cũng b mt ri.

– Mt khăn tri giường! Quái l chưa?

Chú Silas v mt bun bã:

– Đ hôm nay tôi s đi bt các l ngay.

– Thôi đi ông. Chut nào đi tha khăn tri giường? Mt đâu? Lize!

– Thưa bà, tôi không biết được . Hôm qua, nó còn trên dây phơi, mà bây gi đã thy mt ri, không còn na.

– Thế này thì lon c ri. Tôi chưa h thy thế bao gi, t thu bé đến nay, áo sơ mi ri khăn tri giường; ri thìa; ri…

Mt thng bé đâu bước vào:

– Thưa bà, li mt mt chân nến bng đng na .

– Cút ngay đi, đ chết tit, không thì tao nn cho bây gi.

Dì Saly gin sôi sùng sc. Tôi ngi khn thm trong bng, đnh ln ra ngoài đ đi trong rng ch cho đến khi không khí du đi mt chút. Mi người đu im lnh, s st. Cui cùng, chú Silas ngn người ra vì thy cái thìa trong túi áo mình. Dì Saly đng sng li, giơ tay lên, há c ming ra. Còn tôi thì ch mun chui tt xung đt. Dì Saly nói:

– Tôi biết ngay mà. Thế là ông vn đ nó trong túi áo. Không chng cũng có c nhng cái khác na trong túi y. Sao nó li vào đy được?

– Tôi tht s không biết. Có l ăn sáng vì mi đc kinh nên tôi b chiếc thìa vào túi mà c ng là quyn thánh kinh. Đ tôi đi xem nào, nếu cun kinh có còn ch đó hay không. Có th tôi đã b cun kinh xung và đã nht lên cái thìa, và…

– Ôi thôi, mi người hãy đi đi, đng có ai đến gn tôi trong khi tôi đang điên tiết đây.

Nếu nhưy ch nói nh mt mình thôi thì tôi cũng đã nghe thy ri, hung h đây li quát tháo lên thế na thì giá có chết ri tôi cũng nhm dy mà nghe. Chúng tôi đi qua phòng ng, thy ông chú ct mũ đi lên, cái đinh thuyn git mũ rơi xung sàn nhà. Chú y ch lng lng nht lên đ vào cái thanh mc áo, không nói gì và c thế bước ra. Tom thy thế mi li nh ra cái thìa. Nó nói:

– Thôi, có l không th tin cy mà gi đ qua chú y được na đâu. Nhưng mà chú y li làm ơn cho mình v chuyn cái thìa mà ông ta không biết, cho nên chúng ta cũng nên t ơn chú y bng vic đi bt đi các hang chut.

dưới hm có rt nhiu hang chut nên chúng tôi phi mt đến mt tiếng đng h mi bt hết, nhưng chúng tôi bt rt cn thn. Bng có tiếng chân bước lên cu thang chúng tôi vi tt pht đèn và np vào mt ch. Chú Silas đến, tay cm mt cây nến, mt tay cm các th dng c, mt thn th. Chú y đi vòng t hang chut này đến hang chut khác. Ri chú y đng dy dng li my phút suy nghĩ. Chú y mê mn bước ra phía cu thang, ming lm bm:

– Mình không nh rng mình đã bt nhng l này t bao gi. Mình phi đi nói vi Saly ngay bây gi, và như thế thì mình không có gì đáng trách v chuyn chut c. Nhưng thôi, có nói cũng chng ích gì.

Chú y va đi lên bc thang thì chúng tôi chun theo ra. Chú y bao gi cũng d thường.

Tom rt băn khoăn không biết làm thế nào đ có cái thìa. Suy nghĩ mt lúc, nó dn tôi bây gi phi làm như thế nào. Chúng tôi đi đến ch ch đ r thìa cho ti khi dì Saly ti. Tom đếm thìa đ ra mt bên, ri thì chun mt cái vào tay áo. Ri thng Tom nói:

– Di Saly, ch có chín cái thìa thôi đây.

y bo:

– Thôi cháu đng quy ry dì na. Dì biết ri, chính dì đã đếm ri.

– Dì , cháu đã đếm li hai ln mà vn ch thy có chín cái thôi.

y có v st rut không chu được na, nhưng cũng đếm li. Đếm xong, dì y bo:

– Đúng là ch có chín cái – Quái l chưa, đ đếm li na xem nào.

Tôi kh th tay b tr li cái thìa tôi đang cm, ri sau khi cô y đếm xong mi nói:

– Mười cái đây ri!

y va mng r li va lo ngi. Nhưng ri thng Tom li bo:

– Không, dì ơi, làm gì có mười cái?

– Cháu không thy dì va đếm hay sao?

– Cháu biết, nhưng mà…

– Được, di đếm li nhé.

Tôi li th đi mt cái, đếm xong li ch thy có chín cái như lúc nãy. Thế là dì y tc quá sp điên tht. Nhưng dì y vn đếm đi đếm li mãi, đếm trong r ri li đếm ngòai r, lúc thì đ, lúc thì thiếu. Tc quá, dì y cm cái r thìa quăng ra góc nhà, văng c vào con mèo đang nm đó ri quát bon tôi cút đi đ cho dì y được yên. Thế là chúng tôi được cái thìa và b vào túi áo làm bếp ca dì trong lúc dì đang quát tháo đui chúng tôi đi. Đến gn trưa thì Jim nhn được c cái thìa ln cái đinh. Chúng tôi rt thú v v chuyn y. Nó bo rng sau khi cô y đếm như vy trong ba ngày na thì dì y s đành chu b, và ai còn bo cô y đếm na thì dì y giết cũng chưa biết chng.

Đêm đó, chúng tôi li vt cái khăn tri giường lên dây thép như cũ và đánh cp mt chiếc khác trong t. Ri b li, rôi ly đi, c như vy lin my ngày, cho đến lúc dì y không biết được là có bao nhiêu khăn na, ri không bun đếm xem có bao nhiêu cái na. Bây gi là chúng tôi yên trí. Yên trí v cái áo, cái khăn và nhng cây nến, nh có chuyn con bé, chuyn chut và chuyn đếm ln, còn cái chân nến bng đng thì không thy nói gì. Nhưng ri chc cũng s n ra.

Nhưng làm được cái bánh tht là c mt công trình. Chúng tôi gp hết khó khăn này đến khó khăn khác mi làm xong cái bánh y. Chúng tôi đem vào rng, nu trong đó nu xong rt thích chí. Nhưng không phi làm trong mt ngày mà đã xong đâu. Chúng tôi phi dùng đến ba cái chu đy bt, b bng khp người, mt cay xè. Sau cùng, chúng tôi nghĩ ra là phi nhét c cái thang dây vào trong bánh đã. Đêm sau chúng tôi bò vào ch Jim, ly cái khăn tri giường xé nh ra hình nhiu si dây xe li vi nhau, cho đến gn sáng, chúng tôi làm được mt cái dây thng rt đp, có th chu được sc nng ca mt người. Gn trưa, chúng tôi ra ngòai rng, nhưng không nhét vào trong bánh được. Dây làm bng c cái khăn tri giường như thế thì đến bn mươi cái bánh mi cha ni, mà vn còn tha đ mà cho vào súp, vào nước chm na mi hết. Nhưng chúng tôi không cn cái đó. Tt c điu cn thiết là ch ct nhét cho đ vào cái bánh, ch còn li, chúng tôi vt c đi. Chúng tôi không đun nu gì bng chu, vì s thiếc chy. Nhưng chú Silas li có mt cái lông p bng đng mà chúng tôi rt quý, vì đó là ca t tiên đ li, có cán bng g, t bên Anh gi sang, chú y đem ct giu tn trên khoang dưới mái nhà cùng vi mt lô nhng bình, l và nhiu th giá tr khác.

Thc ra nó cũng không đánh giá là my, nhưng vì nó là đ c nên coi trng như vy thôi. Chúng tôi ly đem ra ngòai rng, nu cái bánh th nht thì bng, nhưng đến cái bánh sau thì được. Chúng tôi ly ra lau chùi, ly bt xát đi mt lượt, cho lên bếp than, ri cht nhng mu giy vn vào, đ mt cc bt ướt, đy np li, cho than hng lên trên np. Sau đng xa hơn mt thước, tay cm cái cán dài, ngui mát, và mười lăm phút sau đã có mt cái bánh trông rt đp mt. Nhưng người nào ăn chiếc bánh y s b đau d dày nm lit.

Lúc chúng tôi đt cái bánh có ma qu y vào trong ni đ đem cho Jim thì Nat không dám nhìn. Ri chúng tôi đ ba cái đĩa st xung đy ni, dưới các thc ăn khác. Thế là Jim có đ các th ri. Va nhn được nhng cái đó Jim b ngay bánh ra ly cái dây giu xung r, ri vch mt vài du hiu lên đĩa st ném qua l ca s ra ngoài.

 

 

CHƯƠNG 38

 

Jim bo rng vic khc ch là khó hơn c. Nhưng Tom nht đnh bt Jim phi viết. Tù nhân phi đ li bút tích ca mình lên tường đ lưu li v sau, c huy hiu ca mình na.

Jim nói:

– Cu Tom ơi, tôi chng có huy hiu riêng gì c mà ch có mi cái áo này ca cu đưa cho và tôi phi viết nht ký lên đó thôi.

– Anh không hiu gì c, Jim , huy hiu khác cơ, không phi như thế đâu.

Tôi bo:

– Jim nói đúng đy. Anh ta không có huy hiu nào đâu.

Tom đáp:

– Tao biết, nhưng Jim phi có mt cái huy hiu đ li trước khi ra khi nơi này.

Thế là thng Tom ngi bóp trán nghĩ ra mt cái huy hiu cho Jim. Lát sau, nó bo là đã nghĩ ra rt nhiu nhưng không biết nên chn ly cái nào. Cui cùng, nó chn ly mt kiu và bo:

– Trên cáo huy hiu y v mt vòng tròn xung quanh, phía trước là mt hình chéo màu vàng, có con chó nm, t ra là nô l, dưới chân con chó là cái xích, ri có ch đ ghi công trng màu xanh lá cây, có răng cưa xung quanh, mt hình ch V màu xanh lá cây phía trên cùng ca huy hiu, ba đường nghiêng trên nn mu xanh da tri vi nhiu nét chm. Mt cái biu tượng anh da đen chy trn vác mt bc hành lý, còn li biu tượng hai thng đi theo giúp đ, tc là mày vi tao.

Thế là nó gii quyết xong chuyn v cái huy hiu, bây gi nó làm nt cái phn còn li, tc là vch ra mt bài t bit, bo rng Jim phi có mt bài viết như vy, trong sách người ta đã nói thế. Nó viết sn trên mu giy, ri đc to lên:

1) Nơi đây, mt trái tim b giam cm đang tan v.

2) Nơi đây, mt tù nhân đáng thương, b cuc đi và bè bn rung b, phi sng héo hon, tàn t.

3) Nơi đây, mt trái tim cô đơn tan v, mt tinh thn đã mt mi sau ba mươi by năm b giam cm cô qunh.

4) Nơi đây, con ca Louis th mười bn đã qua đi không nhà ca, không bn bè thân thuc, sau ba mươi by năm tù đy.

Khi đc nhng câu đó, ging thng Tom run lên vì xúc đng. Lúc đc xong, nó không biết nên chn câu nào đ cho Jim viết lên tường vì câu nào thy cũng hay c; sau cùng nó bo nên đ cho Jim viết tt c my câu đó lên. Jim nói là phi đến mt năm anh ta mi viết xong tng đy ch, cho nên Tom s viết ra ngoài, và hn ch vic nhìn theo đó mà vch lên tường. Ri nó nói:

– Viết lên g thì không n ri, vì trong tháp giam làm gì có tường bng g. Chúng mình phi khc ch vào đá mi đúng.

Jim bo khc trên đá còn khó hơn trên g, như vy còn lâu hn mi khc xong mà trn ra được. Nhưng Tom bo s đ tôi giúp. Ri nó nhìn xem tôi và Jim viết đến đâu ri. Làm cái này tht là mt vic rt khó khăn và châm chp, đôi bàn tay tôi đã đau li càng đau hơn mà công vic dường như không tiến thêm chút nào. Tom nói:

– Tao nghĩ ra mt cách. Chúng mình phi đi kiếm mt hòn đá đ làm huy hiu và viết ch luôn. dưới xưởng có mt hòn đá xay rt ln, chúng mình s đưa lên đây ri viết các th vào đó, li có th dùng nó mà mài bút, mài cưa được.

Tht là mt ý tưởng kì quái, nhưng chúng tôi nghĩ có th làm được. Lúc đó chưa đến na đêm, chúng tôi ra ngoài và ln xung xưởng, ch còn đ Jim li làm vic ca hn. Chúng tôi khiêng hòn đá ra ngoài ri lăn v nhà, nhưng nng quá, my ln nó suýt ri dp chân. Tom bo thế nào cũng có đa b đá rơi vào chân trước khi khênh v đến nơi. Được na đường, chúng tôi mt quá, lo đo, m hôi ra ướt đm. Chúng tôi đành phi gi Jim, Jim ngi dy và nhc cái dây xích ra khi chân giường, bò ra khi l đến ch đ hòn đá, Jim và tôi nhc hòn đá lên, đi nh như không, còn thng Tom thì ch huy. Nó có th ch huy được bt c đa tr nào khác. Nó có th làm được đ mi th.

Cái l chúng tôi đào cũng khá to, nhưng hòn đá vn không th lt qua được, Jim cm ly cuc đào rng thêm ra. Tom ly đinh vch lên tng đá và bo Jim đc theo nhng vết đã vch. Nó bo Jim làm đến khi nào nến tt thì hãy đi ng, đem giu hòn đá xung dưới ri nm lên đó mà ng. Chúng tôi giúp Jim mc li cái xích vào chân giường, ri chúng tôi cũng sa son đi ng. Nhưng bng nhiên, thng Tom li nói:

– Trong này có con nhn nào không, Jim?

– Không có, cu .

– Được, đ tôi đi kiếm mt ít cho.

– Ôi, tôi s lm. Thà có rn còn hơn là nhn.

Tom nghĩ mt vài phút ri nói:

– Mt ý kiến hay đy. Thế anh đ đâu?

– Đ cái gì cơ, cu Tom?

– Con rn ch cái gì?

– Ly chúa, nếu có con rn bò vào đây thì tôi lp tc phi chi qua cái l tường kia mà chy thôi.

– Ôi, Jim, anh đng có s thế. Anh có th chinh phc được nó ch?

– Chinh phc ư?

– Phi, d thôi. Bt c con vt nào mà anh yêu quý nó thì nó cũng biết ơn, và không bao gi nó làm hi anh. Anh c th xem. Ri nó có th đ anh qun nó chung quanh c và rúc đu nó vào ming anh na cơ.

– Tôi xin cu, tôi không dám nghe đâu! Nó s đ tôi đưa cái đu nó vào mm tôi ư? Không bao gi. Mà hơn na, tôi không mun cho nó ng chung vi tôi.

– Jim, anh đng có ngu di như vy. Mt tù nhân phi có mt con vt đ làm bn ch. T trước đến nay, chưa có ai nuôi rn c, nên anh là người đu tiên làm được vic đó thì càng v vang ch sao.

– Cu Tom ơi, tôi không mun cái v vang y. Con rn s m vào tôi. Không, cu , tôi không mun làm cái chuyn đó.

– M kiếp, thế anh không th được ư? Tôi ch mun anh th thôi. Nếu anh không thích thì không cn phi gi nó mãi cơ mà!

– Nhưng trong lúc tôi th thì nó đã cn tôi ri còn gì. Cu Tom ơi, tôi không mun làm nhng cái đó đâu. Nếu cu Huck mà đem mt con rn vào đây thì tôi b đi ngay, nht đnh thế.

, thì thôi vy. Đ chúng tôi kiếm cho anh vài ba con rn không đc vy.

– Tôi cũng không chu được, cu Tom . Tôi nói tht vi cu, chưa bao gi tôi thy lo ngi và kh như thế này.

– Thế đây có chut không?

– Không, tôi ch thy con nào.

– Thôi thế chúng tôi kiếm cho anh my con chut…

– Tôi không cn chut, cu Tom . Nó là con vt đáng ghét nht c hay quy nhiu người ta, trèo c lên người, cn chân không cho người ta ng. Thà cu đưa rn thường vào đy ch, đng đưa chut vào đây. Tôi không cn dùng đến chut làm gì.

– Nhưng mà anh phi có chut ch. Anh đng lo ngi, h đu làm như thế c. Tù nhân không bao gi có chut, h hun luyn nó nhiu mưu mo, ri nhng con chut đó tr thành gn gũi như con rui vy. Mà anh li còn phi chơi âm nhc cho chúng nghe na ch. Anh có cái gì đ chơi âm nhc không?

– Tôi ch có cái lược gy vi mt mnh giy, đ làm cái đàn búng thôi. Nhưng tôi chc chn chúng nó không thích đàn búng.

– Có ch. Chúng nó không phân bit th âm nhc nào. Đàn búng đi vi chut là tt lm ri. Con vt nào cũng thích âm nhc, mà trong nhà giam thì nó li càng ưa na, nht là nhc bun thm. Chut nó thích lm. Nó s bò ra xem anh có cái gì l thế. Ban đêm, trước khi đi ng và bui sáng sm ng dy, anh phi ngi trên giường mt lúc và chơi cái đàn búng y. Anh chơi đ hai phút thì anh s thy đ các th chut, rn, nhn v… v… nó cm thy bun thay cho anh và s kéo ti chung quanh anh.

-Vâng, tôi cũng nghĩ thế. Nhưng lúc này tôi chng hiu gì c, tôi s c gng làm theo nếu như tôi phi làm. Tôi s làm cho nhng con vt y bng lòng và không có chuyn gì lôi thôi trong nhà c.

Tom nghĩ thêm mt lúc na xem còn có gì khác na không, ri nó nói:

– Còn mt cái na tôi quên mt. Anh có th trng hoa đây không?

– Tôi không biết, nhưng có l được. Nhưng trong này ti lm, và tôi thì cũng chng cn hoa, ch rc ri thêm.

– Anh c th xem sao. Nhng tù nhân khác h cũng trng hoa mà.

đây chc là trông được hoa đuôi mèo, nhưng trng nó chng bõ công.

– Anh đng tưởng thế. Chúng tôi s tìm cho anh mt cây con, và anh trng nó vào góc nhà kia kìa. Đng gi nó lá hoa đuôi mèo, phi gi nó là Pitchiola mi đúng. Và anh phi tưới cho nó bng nước mt.

– Sao thế? đây tôi có khi nước mưa.

– Không được tưới bng nước mưa, anh phi tưới bng nước mt. Ai cũng làm như vy mà.

– Cu Tom ơi, thế thì cây hoa y s chết mt thôi, vì chng my khi tôi khóc.

Tom lúng túng chng biết nói gì. Nhưng sau mt hi suy nghĩ, nó bo Jim ly c hành bôi vào mt đ có nước mt. Nó ha rng s nht mt c hành ri bui sáng s ngm b vào trong bình cà phê ca Jim, Jim bo như thế thì s có mùi hành trong cà phê, ri Jim kêu ca các kế hoch ca Tom, nào là trng cây hoa đuôi mèo, đánh đàn cho chut nghe, vut ve rn, nhn, ngoài ra li còn phi mài bút, ri khc ch vào đá, ri viết nht ký v… v… tht là rc ri, phin nhiu. Hn nói mt hi khiến thng Tom cũng nn chí. Tom bo rng nó đã nghĩ ra bao nhiêu th đó cũng ch mun làm cho Jim được ni danh, thế mà Jim còn kêu ca tht là ung công. Nghe vy, Jim hi hn và t nay Jim s không cư x như vy na. Sau đó, tôi và Tom tr v phòng đi ng.

 

 

CHƯƠNG 39

    

Bui sáng hôm sau, chúng tôi vào làng mua mt cái by chut ri đem xung nhà. Ch trong đ mt gi, chúng tôi đã bt được ti mười lăm con to b. Ri chúng tôi đem ct cn thn dưới gm giường dì Saly. Nhưng đến lúc chúng tôi đang đi tìm bt nhn thì thng bé Tomas Phelps trông thy cái by chut đ đó, nó m ra xem. C lũ chut chy ra toán lon, va lúc y, dì Saly bước vào. Chúng tôi tr v thì thy dì y đang đng trên đu giường kêu la m ĩ, còn lũ chut thì chy thc mng. Dì ly roi đánh hai đa chúng tôi mt trn.

Chúng tôi bt được mt lũ nhn, rp, ếch nhái, sâu b, chúng tôi còn mun ly c t ong bu v, nhưng không thành công. C gia đình ong còn đang trong t. Chúng tôi c đng ch mãi, đnh bng làm cho chúng mt l ri bt. Nhưng ngược li, chúng tôi b đi tìm rn, bt được vái chc con rn c, b vào mt cái b ri đem v bung. Va lúc y đn gi ăn cơm ti. Nhưng cái b không buc cht trên ming thành ra rn bò đi hết. Chc chc li thy mt con t trên trn nhà rơi xung. Mà nó li rơi vào đĩa thc ăn, vào lưng, vào gáy mình. Con nào trông cũng đp, nhưng đi vi dì Saly thì khác. Dì y thy rn thì kinh tm lm. Mi khi có con rn rơi xung dì y li rú lên và chy mt hút. Tôi chưa thy người đàn bà nào mà s rn như thế. Phi đến mt tun l sau khi cái đám rn mi đi ra hết khi nhà. Dì Saly vn còn s. Tht là l, nhưng thng Tom nó bo là đàn bà ai cũng thế c.

C mi khi có mt con rn bò qua chy thì chúng tôi li b ném mt trn đòn. Tôi thì không s đòn, vì nó cũng chng đau đn gì. Tôi ch ngi phi đi bt lũ rn khác. Chưa bao gi thy có cái bung nào li vui như cái bung ca Jim khi tt c nhng con y bò ra nghe âm nhc và đến bên cnh Jim. Jim không lúc nào được yên tân mà chp mt, khi nhng con rn ng thì chut li bò ra, khi chut quay vào thì rn li ra gác cho nên lúc nào Jim cũng thy có mt bn dưới chân, mt bn trên đu; Jim đnh tìm mt ch khác nm thì lũ nhn li bò ti. Hn bo nếu mà hn được thoát ra ln này thì s không bao gi muôn làm tù nhân na, có tr tin hn cũng không thiết.

Ba tun l sau, mi vic đu n c. Chiếc áo đã được đưa vào trước, mi ln có mt con chut cn thì Jim li nhm dy viết mt dòng nht ký; khi mc còn ướt, bút đã làm xong, ch và du hiu đã khc c lên hòn đá xay; chân giường đã cưa đt làm đôi, và chúng tôi đã phi ăn hết mùn cưa. Làm xong cái đó, chúng tôi b đau bng d di tưởng như sp chết. Chú Silas đã my ln viết thư v đn đin dưới Orleans đ báo cho người lên đem anh da đen y v, nhưng không thy tr li, vì dưới đó làm gì có đn đin y. Sau cùng, chú y bo rng s đăng tin Jim lên báo St Louis và Orleans. Khi chú y nhc đến St Louis làm tôi git mình lnh toát c người. Lúc đó thng Tom quyết đnh viết thư nc danh.

– Là cái gì? – Tôi hi.

– Là đ báo cho người ta biết đang có chuyn gì. Khi trước, Louis th mười sáu đnh trn khi ngc thì có mt cô gái hu cn làm vic đó. Thường thường là m người b giam đi qun áo cho con, m thì li, còn người con thì ci trang mc qun áo m đ trn ra. Chúng mình cũng làm thế.

– Nhưng vic phi báo cho người ta. Người nào biết thì mc h.

– Tao biết ri, nhưng nếu mình không báo cho h biết thì không có ai và không có gì can thip đến chúng mình c. Thành ra tt c nhng vic vt v khó khăn ca cái giá tr gì, không nghĩa lý nào hết ư?

– Tao li thích thế.

Nó nhìn tôi dè bu.

– Mày đng nói na cho tao nh.

Tôi nói:

Tao không phn đi đâu, mày làm thế nào cũng được. Thế mày tìm đâu ra người hu gái y?

– Mày s là người hu gái đó. Gia na đêm, mày lun vào và mc áo vàng đó vào.

– Thế thì được, nhưng tao mc qun áo ca tao thế này thì cũng đưa được thư vào ch sao?

– Như thế thì mày li không ra người hu gái cn na.

– Nhưng có ai nhìn tao đâu?

– Chng sao. Mình làm là vì nhim v, ch vic gì phi lo nghĩ rng có ai trông thy mình không. Mày không hiu gì c ư?

– Được, tao là người hu gái, thế còn ai là m ca Jim?

– Tao là m Jim. Tao s mc mt cái áo ca dì Saly.

– Được, vy lúc tao và Jim trn đi, mày phi li trong nhà giam đó.

– Không phi ch có th. Tao s nhét rơm r vào đy qun áo Jim và đ trên giường gi làm m hn. Jim s mc qun áo ca dì Saly tao đem đến, và c ba chúng mình cùng trn. Khi mt người tù nhân vào loi ni tiếng trn đi, thì người ta gi đó là vượt ngc.

Thế ri Tom viết thư nc danh, và đêm đó tôi mc cái áo vàng ca đàn bà vào, đem thư nc danh đến nhét xung dưới ca, đúng như thng Tom dn.

Thư viết:

Chú ý: Sp có chuyn ln xy ra. Phi đ ý cho k.

Người bn vô danh.

Đêm sau, chúng tôi dán mt cái tranh đo thng Tom v, bng máu có mt cái s người vi hai cái xương chéo rán ca trước. Và đêm ti na li dán ca sau vi mt cái tranh v quan tài. C gia đình đu run s. Cánh ca đóng mnh cũng làm cho gì Saly git mình. Dì y s không dám đi ng nhưng không nói ra. Thế là công vic tiến hành rt tt. Sáng sm hôm sau va lúc tri rng thì chúng tôi đã viết xong bc thư na và t ly làm l rng không hiu ti sao mình li tài thế. Đến ba ti, h nói rng my anh da đen s đng gác sut đêm c hai ca đng trước, đng sau nhà. Thng Tom tt xung ct đèn dán cái thư đó vào gáy anh da đen ri quay lên. Thư viết thế này:

“Đng phn bi li tôi, tôi mun là người bn ca ngài. Hin nay, đang có mt toán giết người rt nguy him s cướp tên da đen chy trn ca ngài, và h khuyên ngài đng ngăn cn h. Tôi là mt người trong toán h, nhưng tôi mun t b chúng và sng mt cuc sng đi lương thin, cho nên tôi mun báo cho ngài biết. H s t phía Bc đi xung, qua hàng rào, vào đúng na đêm, mang theo mt chìa khóa gi vào bung tên da đen đ cướp hn ra. Tôi s đng gn đó, nếu thy có gì nguy him thì tôi thi mt tiếng còi. Khi nào chúng đến gn thì tôi s không thi còi mà kêu be be như mt con cu. Ri trong khi h tháo dây xích thì ngài hãy đến mà khóa chn h bên trong và có th giết h như thế nào là tùy ngài. Ngài đng làm gì khác ngoài các cách tôi đã bo ngài trên đây; nếu không thì h s nghi ng là có chuyn gì và s hú lên gi c bn đến gii thoát. Tôi không đòi hi mt phn thưởng gì c, mà ch biết rng tôi đã làm mt vic chân chính”.

Người bn vô danh

chương xl

Sau khi ăn sáng, chúng tôi thy khoan khóai bèn ra sông vt cái xung lên ri đi câu cá, li mang theo c thc ăn bui trưa. Mãi đến gn ti, chúng tôi mi v, thy c nhà đang rt lo s, Ăn ti xong, h gic chúng tôi đi ng, nhưng đến lưng chng cu thang, thy dì Saly đã quay lưng đi ri, chúng tôi ln xung t ly mt ít đô la ăn ngui đem v bung và đi ng, cho đến mt gi rưỡi thì dy. Thng Tom mc áo ca dì Saly nó mi ly cp được và đem đ ăn đi. Nó bo tôi:

– Bơ đâu ri?

– Tao b mt miếng to vào bánh mì ri.

– Sao không có đy?

– Không có bơ cũng được.

– Mày xung nhà ly đi. Tao đi nhét rm r vào qun áo Jim đ gi làm m hn, ri tao sn sàng ch đó kêu be như con cu, h mày đến thì c vào ngay.

Ri nó đi ra, và tôi xung nhà hm. Tôi ly miếng bánh ri tt đèn, ln nhành qua nhà dưới. Bng dì Saly tay cm mt cây nến đâu đi ti, tôi vi b miếng bánh vào trong mũ ri chp lên đu. Trông thy tôi, dì y hi:

– Cháu dưới nhà hm lên ư?

– Thưa… vâng.

– Cháu dưới đó làm gì?

– Không làm gì .

– Đúng không?

– Đúng .

– Thế thì đang đêm thế này xung đó làm gì?

– Thưa … cháu không biết .

– Không biết? Đng tr li dì như thế, Tom. Dì mun biết cháu làm gì dưới đó?

– Cháu chng làm gì c, dì Saly , cháu th đy.

Tôi đã tưởng dì y đ cho đi, vì mi ln dì vn làm như vy. Nhưng có l do này có nhiu chuyn bt thường xy ra trong nhà nên dì y đ ý đến tng cái nho nh. Dì y nói rt cương quyết.

– Vào trong phòng và đng ch đó. Đ dì xem thế nào đã, ri s nói chuyn.

– Dì y đi ri, tôi m ca bước vào phòng khách. Tht ngc nhiên, mt đám đông đang trong phòng. Mười lăm người ng tri, người nào trong tay cũng cm súng c. Tôi ngi phch xung. H đang thì thm nói chuyn vi nhau, trông ai cũng có v bc mình, khó chu, nhưng vn làm ra b như không có gì. Nhưng tôi biết, vì thy h c nhc mũ ra li đi mũ vào, đng lên ngi xung, tay thì vân vê khuy áo. Chính tôi cũng st rut, nhưng tôi không b mũ ra như h.

Tôi mong dì Saly đến đui tôi ra ngoài đ tôi còn chy ra bo thng Tom là hai đa đã làm to chuyn quá và bây gi phi cùng vi Jim mà chy trn đi trước khi bn người kia bc mình lên v được chúng tôi thì chết.

Ri lát sau cô y đến hi tôi nhiu câu, nhưng tôi không th nào tr li ngay được mà tôi không biết tr li như thế nào. Nhưng người kia thì đang nóng rut mun khi s ngay. Trông h như đang điên lên c. H bo ch còn my phút na là đến na đêm. Vài ba người khác thì bo hãy khoan, đ ch tiếng be ca con cu kêu lên làm hiu đã. Còn dì Saly thì c hi dn tôi mãi, tôi s quá run bn người lên và như sp ngã gc xung. Trong phòng mi lúc mt nóng nc. Miếng bơ đ trong mũ tôi bt đu chy, chy ròng ròng xung qua mang tai và chy xung gáy. Bng có mt người nói:

– Đ tôi đi đến đó trước đã, ch chúng nó ti là bt.

Tôi suýt na qu xung, mt vt bơ chy xung gia trán. Dì Saly trông thy, tái bch c mt và kêu lên:

-Tri ơi, thng bé làm sao thế này? Đúng là nó b đay màng não ri đây, óc chy c ra đây này.

Mi người chy đến xem. Cô y nhc cái mũ lên đu tôi ra, miếng bánh cũng rơi xung, ch bơ còn li thì dính lên đu; thế là cô y nm ly tôi lay mt hi nói:

, cháu làm cho dì s quá.Tht may là không đến ni quá t như dì tưởng. Sau cháu không nói ngay cho dì khi lo lng. Thôi bây gi cháu đi ng đi, đng có ló mt đây t gi đến sáng na nhé.

Ch mt giây đng h, tôi đã nhy lên gác, tt ngay xung ct đen và ln trong bóng ti đi ra phía hiên nhà. Tôi lo quá không nói gì được na. Nhưng tôi bo thng Tom tht nhanh là phi chun ngay đi, đng chm mt phút, trong nhà đy nhng người, h mang c súng.

Mt nó sáng lên, nó hi:

, tht thế h? Huck này, nếu din li cái trò này, tao tính có th kéo được đến hai trăm người ti. Hay là mình hoãn đến…

Tôi ngt li nó:

– Phi đi ngay thôi. Jim đâu?

– Bên cnh mày, c giơ tay ra vi là s thy. Jim mc xong qun áo ri. Bây gi chúng mình chun ra ngoài và làm hiu nhé.

Ngay lúc đó, chúng tôi nghe thy tiếng chân rm rp ca mi người, ri tiếng m khóa, mt người nói:

– Tôi bo là hãy còn sm quá; chúng nó chưa đến, ca còn khóa. Vài người vào sn bên trong phc ch ti, h chúng nó đến là giết luôn, còn nhng người kia đng dàn ra mt quãng và nghe ngóng.

H bước vào, nhưng trong đêm ti không nhìn thy chúng tôi. Suýt na h gim phi chúng tôi trong khi chúng tôi đang chui xung gm giường. Nhưng chúng tôi chui lt và nh nhàng chun ra ngoài. Jim ra trước, ri đến tôi. Tom ra sau cùng. Đó là theo lnh ca Tom. Chúng tôi bò ra phía ca, Tom bo chúng tôi dng li nhìn qua khe ca trước đã, nhưng ti quá chng thy gì. Nó ly khuu tay huých mt cái ra hiu cho Jim bò lên trước. Nó đi sau cùng. Nó li ghé tai vào khe ca nghe ngóng, vn thy bước chân đi lo xo bên ngòai. Sau đó, nó huých chúng tôi, chúng tôi bò đi lom khom, nín th, không có mt tiếng đng, và c thế ra đến hàng rào theo kiu bn người da đ. Tôi và Jim trèo qua ri, nhưng thng Tom li móc qun áo vào đu cc c lúng túng đó mãi. Bng nghe thy tiếng chân chy đến, nó phi ging mnh làm gy c cc kêu đánh rc mt cái. Nó va kp chy theo chúng tôi thì có tiếng người quát:

– Ai đy? Tr li mau, nếu không tao bn b!

Chúng tôi không tr li, c cm đu cm c chy. Mt đám người lao đến. Đoàng, đoàng, đoàng! Đn hay vèo vèo xunh quanh chúng tôi. H la lên:

– Chúng đây ri! Chúng chy ra b sông! Anh em ơi, đui theo đi. Th cho ra mau lên!

H ùa đến. Chúng tôi nghe rt rõ vì h đi giày ng, ming la hét, còn chúng tôi không đi giy ng và cũng không la hét. Chúng tôi r vào con đường nh dn đến xưởng. Lúc h chy gn ti sau lưng, chúng tôi tránh sang bên np vào bi đ cho h đi qua, ri li bước ra chy sau lưng h. Lũ chó chy đến, sa váng c lên nghe như có đến mt triu con. Chúng tôi đng nguyên đó ch cho lũ chó đến nơi. Toàn là chó nhà nên khi thy chúng tôi, chúng quy đuôi mng ri li kéo chy lên phía trước theo bn h đang lc sc là hét. Ri chúng tôi quay ngược lên phía trên sông, ming huýt sáo đàng hoàng sau lưng h; đi đến gn xưởng ri r vào bi cây ch buc cái xung ca tôi. Chúng tôi nhy c vào xung chèo ra gia sông, và c gng không làm gì quá m ĩ. Thế là chúng tôi chèo đi, nh nhàng, thoi mái, nhm phía hòn đo tôi đã giu chiếc bè. Chúng tôi vn còn nghe tiếng người la hét, tiếng chó sa dc b sông. Cho đến lúc đã đi xa, nhng tiếng đó mi m dn và mt hn. Bước lên bè ri, tôi nói:

– Jim, bây gi anh được t do ri, và chc s không bao gi còn phi làm nô l na.

Chúng tôi đa nào cũng khóai trá lm. Nhưng thng Tom nó khóai hơn c, vì nó b mt viên đn vào bp chân.

Tôi và Jim nghe thy thì không còn vui được na. Vết thương làm nó đau lm, máu chy nhiu. Chúng tôi cho nó nm vào trong lu ri xé mt cái áo ca qun công còn đ đó ra băng bó cho nó. Nhưng nó nói:

– Đ tao làm ly. Đng dng li đây, như thế cuc vượt ngc mi thành. Cho bè đi đi thôi! Mình làm rt tài, tài tht đy. Tao nghĩ rng mình có cái tài ca Louis th mười sáu đy, không, chúng mình còn vượt xa hơn thế na. Chúng mình làm d dàng như chơi. Thôi, lên đường đi, nhanh lên.

Jim và tôi nhìn nhau suy nghĩ. Mt phút sau, tôi bo

– Jim nói đi!

Jim ni:

– Tôi nghĩ thế này, cu Huck . Gi s cu là người được cu thoát, và mt trong nhng người cu cu b thương thì liu cu có đang tâm đ cho người b thương đó nm ch chết không? Chc là không! Và Jim cũng không làm như vy đâu. Nếu không có bác sĩ thì nht đnh Jim không đi khi nơi này cho dù phi ch bn mươi năm na.

Tôi, Jim nói rt tht lòng. Tôi bo Tom là đ tôi đi tìm bác sĩ. Nó nht đnh khăng khăng không nghe; nhưng Jim và tôi cũng không chu. Nó đnh bò ra ngoài t tay tháo bè nhưng chúng tôi cũng không cho nó làm thế. Nó cn nhn mt hi, xong ri cũng thôi.

Thy tôi chun b bung sn sàng, nó nói:

– Thôi được, nếu như mày nht đnh đi thì tao bo mày nhng vic cn làm khi vào trong làng, Mày đóng ca vào, bt mt bác sĩ và trói cht li, bo ông ta thế phi im không nói gì, ri đ mt bc vàng vào tay ông ta, đưa ông ta đi khp các li tt và đường hm trong ch ti, ri dt ông ta xung xung, đi mt lượt vòng quanh các hòn đo. Mày phi lc li khp các túi ca ông ta, không đ ông ta gi mt mu phn nào, nếu không ông ta s ly phn đánh du vào cái bè này đ ri sau li tìm thy được.

Tôi ha s làm đúng như vy, còn Jim pho np trong rng cho đến khi nào thy bác sĩ đến và đi khi bè thì mi tr li.

chương xli

Bác sĩ là mt người đã nhiu tui và có v hin lành. Tôi đánh thc ông ta dy và bo ông y rng hai anh em tôi đang trên đo Tây Ban Nha đi săn bn t chiu hôm qua trên mt cái bè. Đến gia đêm, chng may nm mê bóp phi cò súng. Súng n trúng ngay vào chân. Cho nên mi bác sĩ đến đó cha cho và đng nói gì v chuyn này, đng cho ai biết, vì đem nay chúng tôi mun tr v nhà làm cho người nhà phi ngc nhiên. Ông ta hi:

– Người nhà ca cháu là ai vy?

– Nhà Phelps, dưới kia.

– à, ra vy.

Lát sau, ông y li hi:

– Cháu nói bn cháu b thương như thế nào nh?

– Bn y mơ ng, ri b trúng đn.

– L nh!

Thế ri ông bác sĩ thp đèn, xách túi thuc đi ra. Nhưng đến lúc trông thy cái xung, ông ta không thích bo là xung nh quá ch đ va mt người, ngi hai người thì không chc chn. Tôi nói:

– Ông đng s, ba người chúng cháu vn ngi tt mà.

– Sao li ba người?

– Cháu, Sid và… và… súng na là ba.

– à ra thế

Ông ta đt chân lên mn xung, nhn th ri lc đu bo là đ ông y phi tìm mt cái xung to hơn, song xung nào cũng buc dây xích và khóa c. Thế là ông ta li trèo xung ca tôi, bo tôi ch ông ta quay li.

Tôi bng ny ra mt ý nghĩ. Tôi t bo: nh ông ta không cha khi ngay được cái chân ca Tom thì sao? Nh phi cha đến ba bn ngày thì sao? Chúng tôi làm thế nào? Phi ch đó đến khi ông ta cha xong ư? Tôi biết làm gì bao gi? Tôi s ch, lúc nào ông ta quay li, nếu ông ta bo không đi na thì tôi s xung đó, nếu cn thì bơi xung, chúng tôi s bt gi ông ta trói li, ri đưa xung dưới kia, và sau khi cha xong cho Tom ri s tr cho ông ta xng đáng bng tt c nhng gì chúng tôi có. Sau s đ ông ta lên b.

Thế ri tôi nm ng lưng vào đng ci g gn đó đ chp mt mt lát. Đến lúc tnh dy đ thy mt tri lên đến đnh đu. Tôi vùng dy chy ngay đến nhà bác sĩ thì h bo là bác sĩ đi t đêm chưa v. Tôi nghĩ bng thế này thì nguy cho Tom lm. Tôi phi đi ra hòn đo ngay. Tôi quay ra, đến ch r góc đường thì đâm ngay đu vào bng chú Silas. Chú y hi:

Ơ kìa Tom, cháu đi đâu t lúc đó đến gi?

– Cháu chng đi đâu c, cháu và Sid đi đui tên da đen chy trn.

– Mày đi nhng đâu? Dì chúng mày đang st c rut lên kia kìa.

Tôi đáp”

– Dì st rut, chúng cháu có sao đâu. Chúng cháu chy theo bn người vi lũ chó, nhưng h chy nhanh quá, chúng cháu b lc, sau chúng cháu tưởng nghe thy h dưới sông, chúng cháu ly xung đui theo và sang bên kia sông, nhưng vn chng thy h đâu c. Ri chúng cháu lên b ngi ngh, mt quá, mi buc cái xung li và ng mt gic, va mi dy cách đây mt gi thôi. Xong chúng cháu chèo xung v đây đ nghe tin tc xem thế nào. Sid chy ra nhà bưu đin đ nghe ngóng, còn cháu thì ra đây xem có gì ăn ri chúng cháu mi v nhà.

Thế là c hai người cùng ra nhà bưu đin đ tìm Sid. Nhưng tôi biết tt nhiên là Sid không có đy. Ông chú li nhn được mt lá thư mi gi ti. Chúng tôi ngi đi thêm mt lát na không thy Sid. Ông y bo phi đi v thôi, đêr cho dì Saly biết là chúng tôi không sao, còn Sid s t tìm v. V đến nhà, dì Saly mng r quá, na cười, na khóc, ôm cht ly tôi, cho tôi ăn mt cái bánh tht ngon và dì y bo ch Sid v cũng cho ăn thế na.

Trong nhà đy cht nhng người, h ăn ung, nói chuyn n ào. Bà Hotchkiss c lin thong liên mm.

– Ch Phelps này, ti đã vào xem cái bung giam đó ri, và tôi thy tên da đen tht là l. Tôi cũng bo vi ch Damrell như thế, có phi không ch Damrell? Chà, nó quái g tht. C xem hòn đá xay đó thì biết. Nào là tan nát trái tim, nào là sng mòn mi ba mươi by năm, ri con đ ca Louis… lm th vô cùng. Cái tên da đen này tht là quái g!

Bà Damrell nói:

– Mà cái thang làm toàn bng gi rách y, không biết là nó dùng cái đó đ làm gì ch?

– Nhưng làm thế nào mà nó li đem hòn đá xay vào đó được ch? Đa nào đào cái l y ch?

– Tôi cũng đang đnh hi thế đy. Không biết thế nào mà nó đem được hòn đá xay vào đy. Mt mình nó mang được à? Nht đnh là có đa nào giúp nó, chà, mà nhiu đa giúp na; phi có đến hơn mt chc đa giúp cái thng da đen y. Tôi mà biết đa nào thì tôi lt da tt c bn da đen vùng này đi! Chà!

– Hơn chc người y à? Có đến bn chc người cũng chng làm hết được, by nhiêu th y. Đy, c th nhìn vào đng dao, cưa, cuc, xng y mà xem. mt lm ch, ri li cái chân giường cưa đt y là cũng phi sáu người làm hết mt tun l, cái tên da đen làm bng rơm r đ trên giường y, ri thì cái…

– Quái l, hn đêm nào cũng phi có mt đám da đen vào đó mà làm đến bn tun l mi được by nhiêu th, ch Phelps . Đy, c xem cái áo đy, c mi mt tc áo là có mt du hiu bí mt ca dân châu Phi viết bng máu! Chc là phi có mt bn luôn luôn đó ch không đâu. Tôi là c tr ngay hai đô la cho người nào đc được cho tôi nghe nhng ch bí mt y, mà cái tên da đen nào viết cho tôi cũng phi hi xem ra sao ch

– Có người giúp nó đy, tôi chc các v đây cũng nghĩ thế c nếu như các v đng li trong cái bung đó mt lúc. Chúng nó có th đánh cp tt c mi th, dù cho mình đng cnh. Chúng nó đánh cp cái áo ngay trên dây thép. Còn cái khăn tri giường mà chúng nó làm thang y, có ai mà không bo là chúng nó đánh cp được? Ri bt mì, ri nến, chân nến, thìa, c cái lông p cũ, ri đến mt nghìn th mà tôi không nh hết na; ri cái áo vi ca tôi. Thế ri tôi vi Silas, vi Sid, vi Tom, sut ngày đem canh gác. Đy! Như tôi nói đy, ch có người nào trong chúng tôi thy đng tĩnh gì c. y thế mà đùng mt cái, nó đi qua ngay dưới mũi mình và làm cho mình mt m; chng nhng thế mà li còn c đám cướp da đ na, thế ri bây gi nó cum được c tên da đen y đi mà c mười sáu người vi hai mươi con chó đui theo cũng không ăn thua gì! Đến ma qu cũng không th làm ghê gm hơn thế và nhanh chóng như thế được. Lũ chó ca chúng tôi đy, các v đã biết, thế mà c by chó cũng chng tìm được du vết gì c

– Ghê tht, tôi chưa bao gi

– S tht đy! Khiếp quá, tôi không dám đi ng, không dám nm, không dám ngi. Tôi c cu Chúa, mong sao nó đng đánh cp mt người nào trong gai đình đi! Ban ngày, tôi cũng đến phát điên lên, trên gác có hai thng cháu nó ng, tôi c phi đóng ca khóa cht li. Ai mà không lo s cơ ch. C mi ngày ghê gm hơn, ri ma qu li ám nh na, đâm ra tôi làm lm th di dt. Thế ri, tôi li nghĩ nếu mình là đa tr nm trên đó, mà thy ca li không khóa thì…

t dng li, nhìn quanh qun, lúc đôi mt y trông thy tôi, tôi đng dy bước ra ngoài ngay. Dì y kéo tôi li, hôn tôi và v vào đu tôi, đang ngi đó nghĩ miên man, bng dì y git mình, ging ht hong:

– Đã gn ti ri mà thng Sid còn chưa v! Hay nó gp chuyn gì ri?

Tôi thy may quá, vt đng dy nói:

– Không, cháu đng đi na. Mt đa mt tích còn chưa đ hay sao? Đến gi ăn mà nó không v thì đ chú đi tìm.

Đến gi ăn ti, nó vn chưa v. Thế là ăn xong, chú Silas đi ngay.

Đến mười gi chú y quay v, mt bun bã, vì chng thy tăm hơi thng Tom đâu c. Dì Saly lo lm; nhưng chú Silas bo không sao đâu, ri đến sáng mai nó s v. Dì Saly tm yên tâm, nhưng vn còn c ngi đy ch đ đèn sáng cho thng Tom trông thy mà tìm v.

Lát sau tôi đi lên gác. Dì y cũng đem cây nến lên theo, dt tôi vào trong buông, v v tôi nhiu quá khiến tôi thy xu h, không dám nhìn thng vào mt dì y na. Ri dì y ngi xung bên giường nói chuyn vi tôi mt lúc lâu, và bo thng Sid tht là mt đa thông minh. Chc chc li hi tôi rng liu nó có b lc đâu không, hay b thương, hay chết đui, hay là lúc này nó đang nm đâu đy. Ri nước mt dì y lng l chy xung, tôi phi bo vi dì y rng thng Sid vn vô s, và sáng mai thế nào nó cũng v. Sau dì y nm cht tay tôi, có l hôn tôi na, bo tôi nhc li cây y đi, c nói na như thế đi cho dì y yên tâm vì dì đang bi ri lm. Ri dì y bước ra, quay li nhìn tôi trìu mến và nói:

– Dì không khóa ca đâu, Tom . Ch kia có ca s, gn ct đèn, nhưng cháu phi ngoan nghe không, đng có đi đâu đy. Phi thương dì!

Tôi thì st rut ch mun đi xem thng Tom thế nào. Đã sp sa bò dy đi, xong thế nào li thôi.

Nhưng tôi vn nghĩ đến dì Saly, nghĩ đến thng Tom trn trc ng không yên. Hai ln tôi tt ct đèn xung ln ra phía ngòai, ri quay li nhìn ngn nến ca s và thy đôi mt dì Saly nhìn ra ngòai đường, nước mt chy ròng, tôi li nghĩ rng mình phi làm cái gì cho dì y, nhưng không làm gì được. Ln th ba, tôi dy t lúc t m sáng, xung dưới nhà, thy dì Saly vn còn ngi đó, dì y đã ng gc trên bàn tay.

chương xlii

Chú Silas đi tìm thng Tom t trước lúc ăn sáng đã v, nhưng vn không thy tăm tích thng Tom đâu c. Hai v chng ngi bên bàn nghĩ ngi không nói mt câu, trông rt bun bã. Tách cà phê đã ngui lnh mà h vn không thiết ăn gì. Mt lát ông nói:

– Tôi đã đưa thư cho bà chưa?

– Thư nào?

– Lá thư tôi nhn được bưu đin hôm qua.

– Không, ông có đưa thư nào cho tôi đâu.

– Có l tôi quên đy.

Ông lc soát trong túi không thy, ri đi đến ch nào đó đ ly cái thư đưa li cho bà. Bà nói:

– Thư Peterburg gi ti à, thư ca ch y đây.

Tôi nghĩ bng có l nên đi ra ngoài chơi mt lát thì hơn. Nhưng dì Saly chưa kp m thư ra thì bng rơi bc thư xuông và dì chy ra. Đó là thng Tom đang nm trên mt cái cáng có đm, ri ông bác sĩ, ri Jim, mc qun áo vi, hai tay b trói ra đng trước vi mt lô người theo sau. Tôi nht vi bc thư giu đi. Dì Saly lao đến ch Tom va khóc va nói:

– Ôi, nó chết ri, tôi biết mà…

Thng Tom quay đu li nói nh cái gì đó, thế là dì Saly li giơ hai tay lên.

– Ôi, ly Chúa, nó còn sng! Thế là mày ri.

Ri dì hôn nó, chy bay vào nhà sa son giường, ri rít ra lnh làm cho đám người da đen cũng cung c lên. Tôi đi theo đám người đ xem h s làm gì Jim còn ông bác sĩ kia và chú Silas theo Tom vào trong nhà. Bn người kia có v gin d, người thì mun đem JIm treo c lên ngay đ làm gương cho nhng người da đen khác, nhưng người khác li nói không nên làm như thế vì hn không phi là người da đen ca vùng này, nh ch hn đến bt đn thì sao. Nghe nói thế, h bt gin d đi mt chút. H chi Jim ghê lm. Chc chc li có người đá cho Jim mt cái. Nhưng Jim không nói gì, và làm như không biết tôi là ai. Ri h li đem nht Jim vào cái bung giam cũ, cho Jim mc qun áo cũ, li xích hn vào tm ván to lát dưới nn nhà, li xích c hai tay, hai chân, và h bo rng ch cho ăn bánh không vi nước thôi, ch lúc nào ch hn đến hoc là đem bán đu giá. Ri h bt li cái l chúng tôi đào, và giao cho hai người đêm nào cũng phi cm súng đng canh; ban ngày thì buc mt con chó d trước ca. Xong đâu đy, h sp sa ra v, t bit Jim bng mt câu chi thì ông bác sĩ kia đến, ông bác sĩ nhìn qua mt cái ri nói:

– Bà con đng đi đãi vi hn t bc như vy, vì hn không phi là mt tên da đen xu đâu. Lúc tôi đến tìm cu bé kia, tôi không có ai giúp đ đ gp được viên đn ra. Mà tôi cũng không thê nào b cu bé này đó được, cu bé thì mi lúc mt nguy kch. Cu ta như điên lên, nht đnh không cho tôi đến gn, và bo tôi rng nếu tôi mà vch phn vào cái bè thì cu ta s giết tôi. Tôi thy không th làm gì được vi cu ta. Bng lúc đó thy anh da đen này đâu bò ra nói rng s giúp mt tay. C nhiên, tôi đã nghĩ ngay rng đó là tên da đen chy trn. Thế là tôi c phi li đó sut mt ngày mt đêm. Tht là b kt đy! nhà tôi có my bnh nhân đang đi, tôi mun chy v xem h thế nào, nhưng không được, vì tôi cũng s anh da đen chy trn mt thì tôi s b người ta trách móc; và lúc y li không có thuyn bè nào đi qua mà gi c. Thế là phi ch cho đến tn sáng nay. Mà tôi chưa thy có anh da đen nào li khéo tay và trung thành hơn thế; anh ta li hy sinh cái t do ca mình đ làm vic đó. Anh ta cũng rt mt mi na. Tôi thy rõ rng là gn đây chc anh ta làm vic nhiu lm. Mt người da đen như thế thì đáng giá mt ngàn đô la lm, và đáng đi đãi t tế hơn na. Ri thy có my người đi thuyn ti, cũng may là anh da đen lúc đó đang ngi trên tm ván gc xung hai đu gi ng say, tôi ra hiu cho chiếc thuyn li gn, h mi nhy lên gi cht ly anh da đen và trói li, thành ra chúng tôi cũng chng khó khăn lm. Còn cu bé thì cũng nm thiếp đi. Chúng tôi b mái chèo sang cái bè chèo đi, ri nh nhàng đ li, buc bè vào. Anh da đen này t đu đến cui vn không có mt tí gì t ra là mun nhúc nhích hoc nói mt câu gì. Anh ta không phi là mt người da đen xu đâu, tôi nghĩ như vy đy.

Có người nói:

– Phi, tôi cũng thy thế.

Ri nhng người khác cũng du đi đôi chút. Tôi thm cám ơn cái ông bác sĩ già y đã nói đ cho Jim, ông ta là người tt bng có mt không hai. Mi người đu đng ý rng Jim đã làm rt tt, đáng được khen và được thưởng na. Thế là mi người đu thành tht ha rng h s không chi Jim na.

Ri h đi ra, nht Jim trong y và khóa ca li. Tôi mong có người nào nói rng có th b bt đi mt vài cái xích cho Jim vì my cái xích kia nng quá, cho Jim được ăn rau, ăn tht vi bánh, vi nước. Nhưng chng có ai nghĩ đến điu đó c. Dì Saly sut ngày đêm thường trc trong phòng người m, h lúc nào thy chú Silas quanh qun đó thì tôi li tránh đi.

Sáng hôm sau, thy Tom khá hơn, và dì Saly đi ng mt lát, tôi ln vào phòng người m, nếu thy nó thc thì s cùng nhau bă ra mt câu chuyn sao cho hp lý. Nhưng nó vn ng, mt mũi xanh xao, ch không hng hào như hôm nó mi đến. Tôi ngi xung, ch cho nó tnh dy. Khong na gi sau, dì Saly bước vào, tôi git mình. Dì y bo tôi lng im, ri ngi xung bên tôi. Dì t v mng r vì Tom đã tr li bình thường. Ri chúng tôi ngi đó nhìn. Lát sau, nó ca quy, m mt ra rt t nhiên. Nó nhìn mt cái ri nói:

– Sao mình li nhà? Cái bè đâu ri?

– Yên n c ri – Tôi đáp.

– Thế còn Jim?

– Cũng thế – Tôi tr li, ging không được bình tĩnh lăm. Nó li nói:

– Thế thì tuyt lm! Mày có nói vi dì không?

Tôi đang đnh tr li thì dì Saly chen vào hi”

– V cái gì, cháu?

– V tt c mi chuyn đã din ra.

– Chuyn gì?

– Chuyn chúng cháu th anh da đen ra…

– Sao? Th tên da đen … Thng bé này nó nói gì thế? Nó li nói mê mt ri.

– Không, cháu mê đâu. Chính Tom và cháu th hn ra đy…

Thế là nó bt đu k, còn dì Saly ngi im nghe nó. Còn tôi, thy mình nói chen vào cũng vô ích.

– Chúng cháu phi mt bao nhiêu công sc vào đó, hàng tun l, hàng gi, hàng đêm lúc c nhà đi ng hết. Ri chúng cháu ăn cp c nến, khăn tri giường, áo ca dì, ri thìa, đĩa st, dao găm, lng p, đá xay, bt mì, đ các th khác. Dì không th nghĩ rng nhng cái cưa, cái bút nhng ch hiu y… đ làm gì; và dì cũng không tưởng tượng được cái trò thú v y. Ri chúng cháu cũng v c nhng hình quan tài, viết thư ncc danh ca bon cướp, chúng cháu vn c tt lên tt xung cái ct đèn; ri đào cái l trong nhà giam, làm cái thang dây, ri nu cái bánh và nhét thang dây vào đó, ri đưa thìa và nhng th khác vào cái túi áo làm bếp ca dì.

– Ly Chúa! – Dì Saly tht lên.

-… . Ri chúng cháu li đem chut và rn vào đó đ nó làm bn vi Jim; ri dì gi thng Tom li đây lâu quá đến ni chy c miếng bơ đ trên mũ và suýt na thì dì làm hng c công vic ca chúng cháu. Ri chúng cháu b đui theo, cháu b mc li nên mi trúng đn. Chúng cháu tránh vào bên đường đ cho h đi qua, ri ly xung chèo ra bè. Tt c đu tt đp, và Jim được t do. Dì thy có hp dn không?

– T thu cha sinh m đ đến gi, dì chưa tng nghe chuyn nào kì quái như vy. Thì ra nhng thng rannh, chúng mày đã gây ra tt c cái chuyn rc ri này làm cho mi người cung quýt lên và s chết khiếp. Chng l chúng mày thích làm cho dì đêm nào cũng phi kh s thế ư. Chúng mày là nhng tên qu quái, dì s cho chúng mày mt trn đ mà cha kiu đùa ma mãnh y đi.

Nhưng thng Tom li vui thích lm. Nó thao thao luôn mm. Dì Saly thì va bc bun cười. Dì y nói:

– Bây gi chúng mày đã được vui chơi tha thích ri, dì mà bt được chúng mày còn quan h vi nó na thì…

– Quan h vi ai? – Thng Tom va cười va hi, v rt ngc nhiên.

– Vi ai à? Tên da đen chy trn ch ai? Mày tưởng ai na?

– Tom nhìn tôi rt nghiêm ngh và hi:

– Tom, sao mày va bo vi tao là n c? Hn đã trn được chưa?

Dì Saly hi:

– Tên da đen chy trn y à? Tt nhiên là chưa được. H đã bt nó v, và li nht nó vào trong bung y ri, ch cho ăn bánh và nước không thôi, buc dây xích cn thn, ch đến bao gi người ta đến xin hay đem bán đi.

Tom đang nm trên giường bng ngi nhm ngay dy, mt đ ngu, hai l mũi php phng như mang cá, ri nó nhìn tôi hét:

– H không có quyn bt Jim. Mày chy ngay đi, th hn ra! Hn không phi là nô l, hn cũng t do như mi người trên trái đt này!

-Thng bé này nói l nh?

– Dì Saly, nhng gì cháu nói đu là s tht c đy. Cháu và thng Tom na đu biết rõ v hn. Cô Watson đã chết t hai tháng nay ri, và cô y rt xu h vì đã đnh đem bán hn xung min Nam. Cô y bo thế là cô y đã bng lòng đ hn được t do.

– Cháu biết rng nó đã t do ri thì còn đnh tr li t do gì cho nó na?

– Đy mi là vn đ. Chng qua là cháu thích chuyn phiêu lưu, và cháu đã phi xông pha vào máu la đ làm cái đó. Ly Chúa! Dì Polly!

Lúc đó, tôi thy dường như dì polly đng bên trong khung ca, hin du và oai nghiêm như mt bà tiên.

Dì Saly chy ra ôm chm ly gì Poly, suýt na thì va c đu vào bà y, ri khóc lên, còn tôi thì chui tt vào gm giường. Tôi ghé mt nhìn ra, trong chc lát, dì Polly ca thng Tom đi vào, nhìn nó chm chm qua đôi mc knh ca bà y như sp sa nghin nát nó. Ri bà y nói:

– Tom, mày quay mt đi còn hơn. Nếu là tao thì tao cũng làm như vy.

Dì Saly kêu lên:

– Ô hay, nó không phi là thng Tom, nó là thng Sid, Tom! Tom! Thng Tom nó đã chy đâu ri, nó va mi có đây mà!

– Cô mun nói là thng Huck Finn đâu đy à? Chng l tôi nuôi thng nhãi con y bao nhiêu năm nay mà không nhân ra nó hay sao? Huck Finn, ra khi gm giường đi!

Tôi chui ra, nhưng không được t nhiên như trước na.

Dì Saly hong lon đu óc, còn chú Silas, khi nghe thy mi chuyn, chú y cũng hong lon không kém. Đêm y, chú gi c nhà ra cu nguyn đ cho chú y tnh li. Thế ri dì Polly ca thng Tom mi k hết li rng tôi là ai, tôi là thế nào, và tôi phi đng dy nói đu đuôi ti sao. Dì Saly chen vào ngt li:

– Cháu c gi cô là dì Saly, cô đã quen ri, không cn phi đi na.

Bà Polly bo là thng Tom nói đúng, cô Watson đã đ cho Jim được t do. Như vây. Thng Tom t trước vào mình tt c nhng cái kh s vt v đ gii phóng cho anh da đen đã được t do! Và đến mãi đến lúc này, tôi mi hiu mt người được giáo dc như thng Tom li cùng tôi đi gii phóng cho mt ten da đen.

Ri bà Polly k dì Saly viết thư cho bà y nói rng Tom và Sid đã nói ti nơi yên n c; thì bà y đã t nh:

– Khi cho nó đi mt mình không cn phi có ai đi kèm, mình không nghĩ li xy ra cơ s này. Bây gi mình li phi vt v ln li hơn mt nghìn dm xung dưới đó, đ mà xem còn thng nào tên là Sid na. Mà hi thì không thy cô y tr li gì c.

Dì Saly nói:

– Em có nhn được tin gì ca ch đâu?

– Tôi có viết thư cho cô hai ln hi rng thng Sid đy nghĩa là thế nào?

– Em không h nhn được lá thư nào ca ch.

– Li là mày, Tom!

– Sao cơ ? – Nó đáp, v nghch ngm.

– Mày đng hi tao cái gì na. Đưa thư ra đây!

– Thư nào ?

– Thư nào na. Tao bc mình ri đy, mày còn đnh nói di na thì tao…

– D, trong hòm y. Nó vn nguyên như lúc cháu ly bưu đin v. Cháu không xem, mà cũng không s đến. Nhưng cháu đoán là s có chuyn rc ri, nên cháu…

– Tao nht đnh phi lt da mày mi được. Tôi còn viết mt cái thư na, báo tin cho cô là tôi đang sp xung đây, hay là nó cũng… .

– Thư y mi đến hôm qua; em chưa đc, nhưng em đã ct nó ri.

Tôi mun đánh cuc ngay hai đô la rng hin ti dì Saly không có lá thư y, nhưng nghĩ li thy mình nên im lng thì hay hơn. Thế là tôi không nói na li

 

 

CHƯƠNG 40

    

Ngay lúc gp riêng được Tom, tôi lin hi nó nghĩ thế nào trong thi gian vượt ngc? Nó s tính thế nào nếu như cuc vượt ngc thành công và tr li t do cho Jim như thế nào? Nó bo nếu chúng tôi cu được Jim ra yên lành thì s cho hn ngi bè trôi v dưới xuôi, và cùng đi mo him đến tn ca sông, lúc đó bo cho hn biết là hn đã được t do ri, sau đy đưa hn lên tàu thy v nhà, tr công cho hn, gi tt c nhng anh em da đen chung quanh đến nhy mua rước hn vào trong th trn, có kèn trng đi đu cn thn; hn s tr thành mt v anh hùng, và hai đa tôi cũng thế. Nhưng tôi nghĩ cũng đã làm được gn như vy ri.

Chúng tôi giúp Jim được thoát khi xing xích, Khi biết Jim đã giúp bác sĩ trông nom Tom như thế nào thì dì Polly, chú Silas và dì Saly đu cm đng lm, khen ngi hết li, cho Jim ăn đ các th mà Jim thích, ngh ngơi, và chng phi làm gì c. Tom cho Jim bn mươi đô la vì đã là mt người b giam rt kiên nhn và đóng cái vai trò đó rt khá. Jim sướng chết đi được, bt ra nói:

– Cu Huck này, ti nói có sai đâu? Tôi bo cu là ngc tôi có nhiu lông, đó là du hiu may mn; ri tôi còn nói là trước kia tôi đã mt ln giu có, sau này s còn giàu na. Thế là bây gi đúng ri nhé. Đây, tin đây này. Tôi đã bo mà, tôi biết chc là có ngày tôi s giàu na, đúng tht như chính tôi bây gi đây này.

Ri Tom nói chuyn mãi, nó bo rng đ đêm nào ba người chúng tôi li đi ra ngoài kia kiếm vài th dng c và làm mt chuyến phiêu lưu vài ba tun l na vào tn lãnh th người da đ. Tôi bo được, tôi cũng thích thế, nhưng tôi không có tin mua dng c, và tôi nghĩ rng nhà cũng chng có đâu; vì có l b tôi đã tr v đó ri và đã ly hết tin ch lão chánh án Thatcher mà đem đi ung rượu.

Tom nói:

– Không, chưa đâu. Tt c hơn sáu nghìn đô la vn còn c đó, và b mày t đó đến nay cũng không thy tr v na.

Jim nói trnh trng:

– Ông y không v na đâu. cu Huck .

Tôi hi”

– Sao Jim li nói thế?

– Tôi biết chc điu đó mà, cu đng hi na.

Nhưng tôi gng hi mãi, sau cùng hn nói:

– Cu có nh cái nhà trôi trên sông y không. Trong đó có mt người chết, có chiếc khăn ph mt. Tôi vào lt lên xem ri không cho cu vào xem đy ư? Cu có th ly tin ca cu v lúc nào tùy ý, vì người chết trong cái nhà đó chính là ông y đy.

Bây gi, thng Tom đã gn khi hn. Nó buc viên đn vào mt cái dây đeo lên c đ làm cái đng h và thnh thong li gi ra xem gi.

Tôi không biết viết gì thêm na cho cun sách này. Nếu như tôi biết là viết mt cun sách s khó khăn như thế nào thì tôi s chng viết, mà cũng không có ý đnh viết na. Nhưng dù sao, tôi cũng phi đi ngay đến đa phn ca nhng người da đ vì dì Saly đnh nuôi tôi và khai hóa cho tôi; mà tôi thì tôi không chu được điu đó, tôi đã tha biết v nó ri.

Hết