HOA DẠI LANG THANG – kỳ cuối

CR 03 - 16Tàu đến ngay lúc giữa trưa. đó là điều làm mọi người rất ngạc nhiên. Không biết nó từ đâu đi vào vùng biển này, lù lù tiến vào chỗ bãi cát đen.

Người ta hỏi những người tổ chức tại sao không có xuồng nhỏ để đưa hành khách ra tàu thì được đáp rằng không cần xuồng nhỏ vì nước triều đang lên, tàu sẽ cặp sát bờ, mọi người chỉ việc lội ra, leo lên và đi, đi một cách công khai giữa ban ngày ban mặt không phải giấu diếm ai cả vì bến bãi đã được mua đứt rồi.

Nhưng mọi việc đã diễn ra không “gọn nhẹ” như người ta tưởng.

Ðể tránh bị mắc cạn, chiếc tàu phải đậu ở độ sâu bốn mét, nó không thể vào sát hơn được nữa và chính vì thế những rắc rối đã xảy ra từ những giây phút đầu tiên.

Ðàn bà con nít được cho ra tàu trước nhưng phần lớn trong số này không biết bơi. Tuy đang giữa ban ngày và biển trong vắt nhưng những người không biết bơi vẫn rất sợ khi nước lên tới ngực và hoàn toàn họ có thể chới với nếu bị xô đẩy hoặc bị một con sóng nhỏ ập tới.

Thang dây từ trên tàu được ném xuống và những người biết bơi đã phải vất vả để đưa dần đám đàn bà con nít này lên tàu. Những người còn lại xô đẩy nhau, chới với trong nước, quậy đạp loạn xạ, la lối chửi rủa. Ðám con nít kêu khóc. Xách tay rơi xuống nước, nổi vật vờ, tiếng la lối như bị cướp giật. Chủ tàu đứng trên mũi hét lớn: Tiếp tục đọc

HOA DẠI LANG THANG – kỳ 15

CR 03 - 15-Em ngủ đi. ngày mai chúng ta còn nhiều việc phải làm lắm.

-Em không ngủ được, Phượng nói, em thấy anh có cái gì khác thường. Từ khi lão mù đi rồi, em thấy anh trở nên xa lạ. Anh đang nghĩ gì vậy?

Hề lắng nghe biển và nhìn ngọn lửa nhỏ cháy leo lét bên cạnh, hắn xoay người ôm cô gái:

-Thôi, ngủ đi, khuya lắm rồi.

-Em hoàn toàn không buồn ngủ một tí nào cả. Hình như nước triều đang rút xuống phải không?

Họ nhìn ra biển nhưng chỉ thấy một màu đen kịt, tuy vậy tiếng sóng nghe có vẻ xa hơn.

-Anh nói đi. Anh đang dự tính chuyện gì vậy?

-Chúng ta sắp xa nhau rồi.

-Tại sao?

-Vì anh muốn như vậy.

-Nhưng em không muốn.

-Em sẽ không thể cưỡng lại ý của ba.

Phượng vùi mặt mình trong ngực thằng hề.

-Anh cho rằng em sẽ đi với ba em sao?

-Không. Nhưng anh muốn em ra đi.

-Còn anh?

-Anh vẫn là một thằng hề giữa cuộc đời này.

-Còn em thì muốn được mãi mãi ở bên anh.

-Em sẽ không thể chịu đựng nổi anh đâu. Chúng ta mới sống với nhau có hơn một năm. Em sẽ không thể chịu đựng lâu hơn nữa. Tiếp tục đọc

HOA DẠI LANG THANG – kỳ 14

CR 03 - 14Tối qua hai người không về ngủ ở góc nhà thờ, họ ở trong một căn phòng xa lạ, tồi tàn. Ðó là một sòng bạc nhỏ chìm ngập trong thứ ánh sáng lù mù đầy khói thuốc lá và hơi người, hơi rượu. Bọn đánh bạc đa số là dân lơ xe đò, dân chợ trời và những anh cán bộ phe phẩy. Thằng hề nhập cuộc rất say mê, từ chiều hắn không ăn uống gì cả. Phượng mua một khúc bánh mì ngồi gặm một mình và đánh cầm chừng để yểm trợ cho thằng hề. Ðến nửa đêm vận đỏ mới bắt đầu lóe lên trong lòng bàn tay của thằng hề. Những ngón tay dài, thanh nhã xòe những quân bài rực rỡ như cái đuôi công. Hắn chơi đầy cảm hứng, gương mặt thanh thản, không cần đắn đo, không nhíu mày bóp trán. Hắn thả lá bài xuống chiếu nhẹ như một cánh hoa rơi, thế mà vận đỏ cứ ửng lên trên những lá bài. Những tờ giấy bạc một ngàn, hai ngàn, năm ngàn… nhăn nheo. Tiền hắn đè dưới chân, bề bộn như rác.

Ðến sáng thì canh bạc đã tàn nhưng hắn không phải là người đứng dậy trước. Hắn nhìn quanh chiếu bạc:

-Nghỉ nhé?

Chẳng ai phản đối gì cả. Vài người nằm gục tại chỗ ngủ, những người khác đứng dậy bỏ đi. Hề thảy túi bạc cho Phượng và nói:

-Anh thích tắm biển một lát rồi chúng ta ăn sáng.

Nhưng họ không tắm quá mười lăm phút vì không thấy hứng thú. Tuy nhiên biển cũng làm cho hai người tươi tỉnh hơn. Hề nói:

-Kiếm một khách sạn thật sang.

Họ đi dọc theo bãi biển, lên cái dốc đá và theo con đường nhỏ vào một khách sạn. Tiếp tục đọc

HOA DẠI LANG THANG – kỳ 13

CR 03 - 13Tối qua hai người không về ngủ ở góc nhà thờ, họ ở trong một căn phòng xa lạ, tồi tàn. Ðó là một sòng bạc nhỏ chìm ngập trong thứ ánh sáng lù mù đầy khói thuốc lá và hơi người, hơi rượu. Bọn đánh bạc đa số là dân lơ xe đò, dân chợ trời và những anh cán bộ phe phẩy. Thằng hề nhập cuộc rất say mê, từ chiều hắn không ăn uống gì cả. Phượng mua một khúc bánh mì ngồi gặm một mình và đánh cầm chừng để yểm trợ cho thằng hề. Ðến nửa đêm vận đỏ mới bắt đầu lóe lên trong lòng bàn tay của thằng hề. Những ngón tay dài, thanh nhã xòe những quân bài rực rỡ như cái đuôi công. Hắn chơi đầy cảm hứng, gương mặt thanh thản, không cần đắn đo, không nhíu mày bóp trán. Hắn thả lá bài xuống chiếu nhẹ như một cánh hoa rơi, thế mà vận đỏ cứ ửng lên trên những lá bài. Những tờ giấy bạc một ngàn, hai ngàn, năm ngàn… nhăn nheo. Tiền hắn đè dưới chân, bề bộn như rác.

Ðến sáng thì canh bạc đã tàn nhưng hắn không phải là người đứng dậy trước. Hắn nhìn quanh chiếu bạc:

-Nghỉ nhé?

Chẳng ai phản đối gì cả. Vài người nằm gục tại chỗ ngủ, những người khác đứng dậy bỏ đi. Hề thảy túi bạc cho Phượng và nói:

-Anh thích tắm biển một lát rồi chúng ta ăn sáng.

Nhưng họ không tắm quá mười lăm phút vì không thấy hứng thú. Tuy nhiên biển cũng làm cho hai người tươi tỉnh hơn. Hề nói:

-Kiếm một khách sạn thật sang.

Họ đi dọc theo bãi biển, lên cái dốc đá và theo con đường nhỏ vào một khách sạn.

Họ ngồi ăn sáng một cách chậm rãi, buồn tẻ.

Hề ngắm nghía những hình chạm xà cừ trên bức bình phong ngăn cách bàn hai người với bàn phía trong. Bốn tấm bình phong sơn mài được chạm hình Mai, Lan, Trúc, Cúc một cách công phu mặc dù đường nét trong tranh thô thiển, rẻ tiền. Hề hỏi:

-Em có vẻ mệt?

-Em không quen thức đêm như vừa rồi? Ăn không thấy ngon gì cả.

Hề nói:

-Lát mình sẽ ngủ bù, tối đi chơi. Hình như tối nay có trăng.

Hai người vừa định gọi tính tiền thì nghe phía bên kia bình phong có tiếng người nói:

-Ðảng Dân Chủ Thiên Chúa Giáo Ðức sẽ thắng lớn. Chưa gì mà đảng Xã hội đã nhận thất bại. Bọn Tây Ðức nó tung tiền ra quá, chịu không nổi. Tiếp tục đọc

HOA DẠI LANG THANG – kỳ 12

CR 03 - 12Ðám đông bu quanh một góc chợ. khu chợ cũng tồi tàn như chính cái thị xã nghèo nàn lụp xụp này. Thị xã miền biển tháng Năm đầy gió hú và mưa giông. Biển động mạnh, nước đục ngầu và sóng gào thét suốt đêm. Sáng ra mặt trời lên rất chậm, có khi nó nằm mãi trong mây làm cho thành phố cũng lười biếng, ngái ngủ. Bảy giờ hơn mới có một chuyến xe đò rời bến với năm ba người hành khách. Người bán bánh mì già rao hàng như một lời than kéo dài, tiếng chó sủa bâng quơ lạc điệu, ngơ ngác trong phố vắng tanh không người. Chỉ có khu chợ sớm là đông một chút. Thằng hề làm trò ảo thuật trên thềm chợ. Hắn không có gì cả ngoài một cái khăn voan màu đỏ tía, một chiếc mũ quả dưa làm bằng giấy hộp thuốc lá, một cái gậy nhỏ và mấy quả bóng bàn, một bộ bài tây. Tuy vậy hắn cũng thu hút được đám đông. Lần đầu tiên ra mắt công chúng Phượng cũng ngượng ngùng nhưng cô thấy hề tự nhiên quá, vui nhộn và lưu loát quá nên cô tự tin hơn. Cô chỉ phụ những việc lặt vặt như đưa cho hề cây gậy, nhặt một quả bóng rơi xuống đất hoặc châm cho hề điếu thuốc lá. Tất cả những việc khác hề đảm nhiệm hết. Sang đến ngày thứ tư Phượng đã có thể tự đệm đàn ghita và hát. Nhưng giọng của Phượng khàn quá, giọng đó chỉ thích hợp với không khí phòng trà còn ở góc chợ Phượng không được công chúng thích lắm. Nhưng có cô, những tiết mục của hề cũng đỡ tẻ nhạt. Nó giúp cho khán giả nghỉ xả hơi và hề có thì giờ nhặt tiền rớt dưới đất.

Hề chổng ngược đầu đi bằng hai tay nên hai ống quần rộng thùng thình của hắn cứ tuột xuống, lòi hai cái ống quyển khẳng khiu đến tội nghiệp. Lần diễn sau đó Phượng nghĩ cách dùng dây thun buộc hai ống quần lại và nhờ thế hề có thể trồng cây chuối ngược một cách thoải mái. Công chúng thích thú và cười. Phượng thì khóc. Bởi vì Phượng hiểu người đàn ông được gọi là thằng hề ấy. Nhưng những giọt nước mắt ấy bị kìm lại nhiều lần và những lần sau nó không ứa ra nữa. Tất cả mọi thứ đã trở nên bình thường. Tiếp tục đọc

HOA DẠI LANG THANG – Truyện dài Đào Hiếu – kỳ 11

11Chợ xổm được nhóm ngay lối đi trong làng, hề dựng xe đầu chợ. Phượng nói:

-Anh đứng đây đợi em.

Chợ thưa thớt. Những rổ trái cây, những thúng đậu phộng, đậu xanh, những sạp bán thịt rừng bày hai bên đường. Dân cư ở đây ăn mặc lôi thôi lếch thếch theo lối những người làm rẫy. Ða số mặc áo lính, áo bảo hộ lao động cũ sờn bạc màu. Phượng đến cuối chợ vẫn không tìm thấy thứ mình muốn mua. Lúc quay lại đã thấy thằng hề ôm một con khỉ nhỏ.

-Nó có cắn không? Phượng hỏi.

-Làm thân với nó đi.

Phượng bế con khỉ nhỏ lên và nhớ tới con gấu nhà mình.

Hề hỏi:

-Có mua được không?

Phượng lắc đầu. Hề chở cô gái đi sâu vào trong thị trấn. Những hàng quán mọc lên lô nhô không hàng lối. Mái tranh và mái tôn xen lẫn nhau, những cây rừng thấp được chừa lại, lá cây bám đầy đất đỏ, những tiệm phở mở nhạc xập xình. Dân làm rẫy ngồi trong quán đều quay ra nhìn hai người. Ðàn dê đi qua, ngáng trước đầu xe, hề phải dừng lại đợi. Phượng nói: Tiếp tục đọc

HOA DẠI LANG THANG – kỳ 10

10Chiếc Toyota 800 vừa rẽ sang đường Trần Hưng Ðạo thì Phượng phát hiện bị theo dõi. Kẻ đang bám theo là bốn công an hình sự mặc thường phục đi xe CD 90 màu đen. Mã Long cho xe tăng tốc hướng thẳng về phía Sài Gòn.

-Ôm cua bùng binh chợ Bến Thành, đậu ở cửa Nam. Tao và Phượng xuống chạy vô chợ còn mày chạy thẳng qua Nguyễn Trãi.

Phượng nói:

-Có một thằng đã gặp em trong phòng thẩm vấn của đại úy Tùng.

Ðồng hồ trên nóc chợ Bến Thành chỉ hai mươi giờ mười phút. Chiếc Toyota 800 dừng gấp trước cửa Nam. Hùng và Phượng phóng xuống xe. Phượng xách chiếc vali còn Hùng chạy theo yểm trợ. Giờ ấy chợ đã đóng cửa nhưng hai người cũng luồn lách được trong đám người đi bộ, lẩn vào bóng tối đường Phan Bội Châu. Hai chiếc CD 90 băng qua đường nhưng vì ở góc đó xe từ dưới đường Lê Lợi đổ lên quá nhiều nên bị mắc kẹt giữa lộ. Hai người trinh sát ngồi sau xe phải chạy bộ đuổi theo Phượng và Hùng lúc ấy đã lên một chiếc Cub chờ sẵn và phóng đi về hướng Tạ Thu Thâu.

Hai chiếc CD 90 cũng vừa trờ tới. Cuộc rượt đuổi diễn ra ngay trước mắt những người đi đường. Các cửa tiệm bán quần áo đang chuẩn bị đóng cửa cũng trở nên huyên náo. Người ta túa ra đường đông nghẹt.

Hùng cho xe ngoặt qua đường Nguyễn Trung Trực. Hai chiếc CD rẽ theo, bắn súng chỉ thiên mấy phát liền. Tới đường Nguyễn Du thì Hùng quẹo trái, xả hết ga. Tiếp tục đọc

HOA DẠI LANG THANG – kỳ 09

09Chuyện đại úy tùng ly dị vợ đã diễn ra ngoài dự tính. Giữa lúc anh ta đang nghĩ cách gây chiến thì thời cơ đến một cách đột ngột. Tùng điên tiết, la hét như phát rồ. Lúc ấy chính anh cũng không rõ là mình đang gây chiến để li dị hay đang tiếc của.

-Cô là đồ bò. Cái đầu cô là đầu bò. Tôi đã ngăn cản cô năm lần bảy lượt tại sao cô vẫn cãi lời tôi?

-Có ăn có chịu. Lâu nay mỗi tháng cái nhà này tiêu bao nhiêu? Nhà có hai người lớn và một đứa con nít mà tiêu gần triệu bạc.

-Tiêu gì mà gần triệu bạc?

-Xin lỗi anh, nội tiền thuốc lá của anh ngày hai bao đã bốn ngàn rồi. Rồi là cà phê cà pháo, xăng nhớt. Tiền mua sách của anh bao nhiêu? (Vân chỉ cái tủ sách). Anh nhìn mà xem, sách mua về như núi. Có thấy anh đọc cuốn nào đâu.

Tùng đập bàn la lớn:

-Hỗn láo. Tôi đọc sách tôi phải thưa với cô à? Chứ cái gì trên đầu giường kia?

-Ừ, anh có đọc, nhưng anh coi qua vài trang là ngủ, còn sách Tây thì chỉ coi hình.

-Ðừng đánh lạc hướng. Tùng đi tới đi lui như con khỉ trong chuồng thú – Cô định lấp liếm lỗi của cô hả? Cô là con mẹ tham lam và ngu xuẩn. Cô không hiểu rằng nó làm ba cái thứ nước hoa dỏm đó lời bao nhiêu mà nó dám trả lãi cho cô mười bốn phần trăm một tháng? Nếu cô có chút ít thông minh thì cô cũng thừa hiểu là nó bịp. Tại sao cô dám đưa mười triệu bạc gởi cho cái thằng chó đẻ ấy? Tiếp tục đọc

HOA DẠI LANG THANG – kỳ 08

08Tối nay Phượng ăn mặc cầu kỳ diêm dúa như một cô gái nhảy. Cô lấy một vé ở ngay hàng đầu rạp xiếc, vừa nhai kẹo cao su vừa xem thằng hề làm trò. Tối nay hắn diễn nhạt phèo, chỉ có tụi con nít là cười. Ðiều đó làm hắn thất vọng, nhưng chính khi thất vọng, hắn lại có vẻ trầm lặng và tâm trạng ấy hoàn toàn tương phản với bộ mặt hề, vì thế mà trông rất buồn cười.

Ðến một lúc chợt thấy khán giả im lặng quá hắn đâm hoảng, vội vàng kéo trong túi quần ra một chiếc khăn voan màu đỏ. Hắn cầm chiếc khăn vẫy trước mặt mấy cái rồi nhe răng cười. Hắn lật qua lật lại cái khăn để tỏ cho thấy rằng đây chỉ là một cái khăn bình thường, xong hắn cột gút lại, dùng hai tay kéo mạnh hai đầu khăn cho chỗ thắt nút thít chặt. Sau đó hắn bước xuống sân khấu chọn một khán giả.

Có lẽ cách ăn mặc diêm dúa của Phượng làm hắn chú ý. Hắn dừng lại trước mặt cô, đưa cái khăn bảo cô thắt thêm một gút nữa và kéo thử hai đầu khăn. Phượng thấy thương hại hắn nên cũng làm theo, thằng hề cám ơn cô và đến trước một khán giả khác. Ðó là một thanh niên, anh ta cũng được yêu cầu làm như Phượng. Tiếp tục đọc

HOA DẠI LANG THANG – kỳ 07

07Tùng đến quán cà phê sớm hơn năm phút nhưng Phượng đã ngồi chờ ở đó rồi. Họ đi Thủ Ðức ngay.

Phượng hỏi:

-Tụi nó sửa xe, anh có vừa lòng không?

-Ðược.

Tùng cho xe tăng tốc độ.

-Ở nhà có chuyện gì vậy?

-Không có gì.

-Em thấy anh buồn mà.

-Buồn năm phút.

-Sau năm phút sẽ là cái gì?

-Sẽ là rừng cao su. Em có thích rừng cao su không?

-Không. Em thích ngắm cái gì trơ trụi khô cằn.

Tùng cho xe chậm lại:

-Vậy thì mất công đi xa làm gì?

-Em muốn tìm những nấm mồ vô chủ, để xem nó đìu hiu như thế nào?

Tùng cười:

-Ðược. Anh sẽ cho em viếng mộ Ðạm Tiên. Nhưng tại sao em lại có ý nghĩ kỳ cục như vậy? Ở nhà anh hình dung một cuộc hẹn hò khác hẳn.

Phượng lục túi du lịch của mình, lấy lon bia đưa cho Tùng. Hoàng hôn đến. Nắng nhạt đi, lang thang trên những đám mây, những ngọn cây, còn mặt đất thì dịu mát.

Tùng dừng xe lại khi gặp một lối mòn nhỏ dẫn vô một vùng gò đống khô cằn, thế đất mấp mô như gò mả, mọc đầy cỏ gai xương rồng, nho dại. Tiếp tục đọc