Nguyễn Ngọc Tư: CÁNH ĐỒNG BẤT TẬN
Phần 1
Con kinh nhỏ nằm vắt qua một cánh đồng rộng. Và khi chúng tôi quyết định dừng lại, mùa hạn hung hãn dường nhưcũng gom hết nắng đổ xuống nơi này. Những cây lúa chết non trên đồng, thân đã khô cong như tàn nhang chưa rụng, nắm vào bàn tay là nát vụn. Cha tôi tháo cái khung tre chắn dưới sàn ghe, bầy vịt lúc nhúc chen ra, cuống quýt, nháo nhào quẫy ngụp xuống mặt nước váng phèn. Một lớp phèn mới, vàng sẫm quánh lại trên bộ lông của những con vịt đói, nhớp nháp bám trên vai Điền khi nó trầm mình bơi đi cặm cọc, giăng lưới rào bầy vịt lại. Tôi bưng cái cà ràng lên bờ, nhóm củi.
Rồi ngọn lửa hoi hót thở dưới nồi cơm đã lên tim, người đàn bà vẫn còn nằm trên ghe. Ngay cả ý định ngồi dậy cũng xao xác tan mau dưới những tiếng rên dài. Môi chị sưng vểu ra, xanh dờn. Và tay, và chân, và dưới cái áo mà tôi đã đắp cho là một cái áo khác đã bị xé tả tơi phơi những mảng thịt người ta cấu nhéo tím ngắt.
ĐỌC TIẾP: https://daohieuvn.wordpress.com/2000/05/26/nguyen-ngoc-tu/
Nguyễn Thúy Hằng: GIÓ
Ngôi làng nằm chênh vênh giữa một khoảng đất lớn, nó không hẳn là cao nguyên, không hẳn là đồng bằng. Nhìn từ xa, ngôi làng trông giống cây nấm độc sần sùi, màu mè và to ụ nằm nghiêng nghiêng trên mảnh đất cong veo. Vì địa thế kỳ quặc mà ngôi làng cũng trải qua nhiều phen thay đổi lớn.
Mới đầu, họ chỉ là một túm năm người đến đây, nhưng chỉ sau hai năm, tám đứa trẻ ra đời, nâng dân số lên thành mười ba người. Con số tăng nhanh cũng không lấy làm ngạc nhiên, vì khi ấy, Bố trong một đêm mưa gió quyết định giao phối với bốn người phụ nữ còn lại. Năm đầu họ đẻ ra bốn đứa nhóc. Năm thứ hai thêm bốn đứa nữa, chưa kể một trong số bốn người phụ nữ phải mang bầu đôi hai đứa, nhưng khi chị rặn ra thì chúng chỉ là hai nắm đất nâu, bé tẹo nằm trong bàn tay. Mọi người hãi quá bèn vùi hai nắm cát vào bếp lửa, chúng cháy xèo nhanh chóng và tỏa ra mùi giun đất nồng nặc. Nhưng hai tuần sau, tại chiếc giường đơn sơ làm bằng củi ghép lại, người phụ nữ ấy ngủ một giấc say chưa từng có, rồi chị mơ thấy ngôi làng trống không, chị vừa đi vừa khóc vì bụng đói cồn cào, thế rồi chị bốc cát mà ăn, ăn cho đến bụng no kềnh ra thì chị bắt đầu thấy đau bụng đi tiêu, nhịn thế nào cũng không được nên chị đành ngồi thụp sau gốc cây và rặn. Lúc ấy trời gần sáng và mọi người kinh hãi khi nghe tiếng trẻ con khóc từ chỗ chị nằm. Mọi người chạy đến thì thấy một đứa bé nằm ngo ngoe giữa lòng người mẹ.
ĐỌC TIẾP: https://daohieuvn.wordpress.com/2000/05/26/gio-nguyen-thuy-hang/
Pingback: NGUYỄN THÚY HẰNG từ miền đất xa lạ | TÁC PHẨM Đào Hiếu