NGUYỄN NGỌC TƯ

CÁNH ĐỒNG BẤT TẬN

NGUYEN NGOC TUPhn 1

Con kinh nh nm vt qua mt cánh đng rng. Và khi chúng tôi quyết đnh dng li, mùa hn hung hãn dường như cũng gom hết nng đ xung nơi này. Nhng cây lúa chết non trên đng, thân đã khô cong như tàn nhang chưa rng, nm vào bàn tay là nát vn. Cha tôi tháo cái khung tre chn dưới sàn ghe, by vt lúc nhúc chen ra, cung quýt, nháo nhào quy ngp xung mt nước váng phèn. Mt lp phèn mi, vàng sm quánh li trên b lông ca nhng con vt đói, nhp nháp bám trên vai Đin khi nó trm mình bơi đi cm cc, giăng lưới rào by vt li. Tôi bưng cái cà ràng lên b, nhóm ci.

Ri ngn la hoi hót th dưới ni cơm đã lên tim, người đàn bà vn còn nm trên ghe. Ngay c ý đnh ngi dy cũng xao xác tan mau dưới nhng tiếng rên dài. Môi ch sưng vu ra, xanh dn. Và tay, và chân, và dưới cái áo mà tôi đã đp cho là mt cái áo khác đã b xé t tơi phơi nhng mng tht người ta cu nhéo tím ngt.

Và nhng chân tóc trên đu ch cũng đang t máu. Người ta đã lòn tay, ngoay chúng đ kéo ch lê lết hết mt quãng đường xóm, trước khi dng chân mt chút nhà máy chà go. H ging ném, h quăng qut ch trên cái nn vương vãi tru. Vai n chính, mt người đàn bà xc xếch đã lc ging, đôi lúc l đi vì ghen tuông và kit sc. Nhưng đám đông ro rc chung quanh đã vc tinh thn ch ta dy, h dùng chân đá vói vào cái thân xác t tơi kia bng v hn hc, h hê, quên pht v lúa tht bát cháy khô trên đng, quên ni lo đói no gia mùa giáp ht. Cuc vui hn s dài, nếu như không có mt ý tưởng mi ny ra trong cơn phn khích. H dùng dao phay cht mái tóc dày kia, dc dc, hì hc như pht mt nm c cng và khô. Khi đuôi tóc dt lìa, được t do, ch vùng dy, lao nhanh xung ghe chúng tôi như mt tiếng thét, lăn qua chân tôi, đến ch cha, làm đ nhng bao tru cha va mi xếp.

Tiếp tục đọc