NGƯỜI MỸ TRẦM LẶNG Graham Greene

ENGLANDChương 17

– Người ta thết một bữa ở đây, anh có biết không? – Tôi nói.

– Tôi không muốn liều vào ăn. Thịt thà… nóng như thế này phải cẩn thận đấy.

– Chẳng phải lo. Họ ăn chay.

– A, chắc ngon lắm…, nhưng tôi ưng biết trước như những thứ của mình ăn (hắn lại ngoạm một miếng bánh nữa). Anh có tin rằng họ có một thợ cơ khí chữa nổi xe không?

– Thợ đủ giỏi để biến ống xả nòng súng cối. Tôi tin rằng xe Bich làm súng cối thì nhất đấy.

Viên thiếu uý trở lại, giơ tay nhanh nhẹn chào theo kiểu nhà binh và bảo cho biết đã cho người vào trại lính tìm thợ. Pyle mời ăn một miếng bánh sandwich, nhưng anh ta từ chối. Với một vẻ lịch sự, anh ta nói:

– Ở đây, chúng tôi có hẳn một bản danh sách những điều quy định về món được phép ăn (tiếng Anh của hắn khá sõi). Thật là vô lý. Nhưng các anh chắc hiểu sống ở một thủ phủ về tôn giáo là thế nào. Tôi cho rằng ở Roma cũng vậy… cũng như ở Canbri – Hắn vừa nói vừa chào kiểu bốc đồng.

Tiếp tục đọc