BỨC HỌA TRÊN TƯỜNG – Bồ Tùng Linh

LIEU TRAI 01

Các bạn thân mến!

Thể theo yêu cầu của đông đảo độc giả trên mạng, chúng tôi xin giới thiệu với các bạn tác phẩm: “Liêu Trai Chí Dị” của tác giả Bồ Tùng Linh. Ðây là một trong những tác phẩm xuất sắc của văn học Trung Hoa với những câu chuyện hư hư thực thực biểu trưng cho một thế giới phương Ðông thời trung đại, con người không có sự ngăn cách tuyệt đối giữa cõi sống và cõi chết. Bằng sự say mê lượm lặt, ghi chép tích lũy từ những cốt truyện dân gian, sự thăng hoa trong cảm xúc, ngòi bút sáng tạo tài hoa của ông đã viết nên “Liêu Trai Chí Dị”. Chính nhờ tác phẩm này đã đưa Bồ Tùng Linh lên hàng một nhà văn kiệt xuất của thời Thuận Trị – Khang Hy và cũng là một trong những cây bút đoản thiên tiểu thuyết hàng đầu của văn học Trung Hoa cổ điển.

Hy vọng rằng tác phẩm này sẽ đem lại cho các bạn những giờ phút thư giản và hiểu sâu hơn về xã hội và nền văn học Trung Hoa thời Trung Ðại.

Tiếp tục đọc

Ả Q CHÍNH TRUYỆN – Lỗ Tấn

LO TAN A Q CHINH TRUYENTôi có ý viết cho chú AQ mt pho chính truyn đã my năm tri nay ri, nhưng mt đng tính viết, mt đng li ngn ngi. Điu đó đ chng t rng tôi chng có tư cách mt nhà “lp ngôn” tí nào. Ch là xưa nay nhng ngòi bút bt h phi dành đ viết v nhng nhân vt bt h. Thế ri, nhân vt nh văn chương mà trường th, văn chương cũng nh nhân vt mà được lưu truyn. Rút cc, văn chương nh nhân vt hay nhân vt nh văn chương mà được lưu truyn, cũng khó nói cho minh bch. y thế mà chung qui tôi li vn c nghĩ đến viết truyn cho A Q. Thì ra tâm trí tôi như có ma qu ám nh.

Nhưng va cm bút đnh viết thiên văn chương “tch” này, tôi đã cm thy nhiu điu khó khăn.

Mt là cái nhan đ cun truyn. Đc Thánh nói rng: “Danh bt chính tc ngôn bt thun” (Tên không đúng thì li nói không xuôi). y là mt điu mình phi đc bit chú ý. Truyn có nhiu loi: lit truyn, t truyn, ni truyn, ngoi truyn, bit truyn, gia truyn, tiu truyn, …, phin mt ni không có mt tên nào hp c. Gi là “lit truyn” ư? Thì đây nào có phi là mt nhân vt có tên tui bng vai bng la vi nhng nhân vt tai to mt ln trong “chính s” ! Gi là “t truyn” ư? Thì tôi nào có phi là A Q? Còn nói là “ni truyn”, thì A Q quyết không phi là thn tiên. Hay là dùng ch “bit truyn” vy? Khn ni ông Đi Tng thng, ngài chưa h h d cho quc s quán chép “bn truyn” ca A Q bao gi. Vn biết rng mc dù trong b chính s nước Anh không h chép lit truyn các người đánh bc, mà nhà đi văn hào Dickens cũng đã viết ra b Lit truyn nhng người đánh bc. Nhưng mt nhà văn hào có th như thế, ch bn mình thì quyết không xong. Sau na, còn hai ch “gia truyn”. Nhưng tôi không rõ tôi vi A Q có phi là bà con không, mà con cháu y cũng chưa nh tôi viết h bao gi ! Hay gi là “tiu truyn”? Thì A Q cũng chưa h có mt b “đi truyn” nào c. Nói tóm li, truyn này cũng có th cho là mt b “bn truyn”, nhưng xét ra, văn chương ca tôi nôm na mách qué lm, toàn dùng nhng li ca “anh kéo xe, ch bán tương”, l nào li dám lm dng như thế ! Cc chng đã, đành phi mượn hai ch “chính truyn” trong câu đưa đy mà my nhà viết tiu thuyết “không chính quy” vn dùng: “Nhàn thoi hưu đ ngôn quy chính truyn” (Hãy gác nhng chuyn rườm rà đ k li chuyn chính) mà đt cho b sách cái tên “chính truyn”, mc dù hai ch này có th ln ln vi hai ch “chính truyn” trong tên b sách có tiếng ca c nhân là b Thư pháp chính truyn thì cũng mc !

Hai là, l thường phàm viết truyn, người ta vn hay mào đu bng my ch “Ông M, t là M, người x n, x kia …” thế nhưng tôi li không biết A Q h gì hết ? Có mt ln, tưởng như A Q là h Triu ; nhưng đến ngày hôm sau thì li không ly gì làm chc na. y là hôm cu con C C nhà h Triu va thi đ tú tài. Hôm y, tiếng phèng la bèng ! bèng ! báo tin cho làng nước biết. A Q ung luôn hai bát rượu tăm ri khoa chân múa tay nói rng: tin y cũng làm cho y rt v vang, bi vì y vn là bà con vi c Triu ; nếu tính theo đúng thế th trong gia ph thì y còn đng ngang hàng vi ông ni cu tú kia đy ! Lúc đó, nhng người đng xung quanh nghe cũng có v kính n y. Nào ng, hôm sau bác khán làng đã gi A Q đến nhà C C h Triu. Va thy A Q, c mt bng bng mng ngay:

– A Q ! Mày là mt thng khn nn mà mày li dám nhn là hng vi tao kia à !

A Q đng câm ming.

C càng nhìn, càng gin, sn ti my bước na, nói:

– Mày dám nói láo như thế à ? Làm sao tao li h hàng vi th mày được ? Mày là người h Triu à ?

A Q vn đng im thin thít, mun liu thế chun, nhưng C C đã nhy ti, tát cho mt tát vào mt.

– Mày là người h Triu thế nào được kia ch ? Mày mà h Triu vào cái ng nào?

A Q không h bin bác gì v ch y chính là h Triu hay không c, ch đưa tay s vào má bên trái ri cùng bác khán đi ra. Ra khi ca, bác khán còn mng cho mt m na, đành phi knh cho bác hai quan tin rượu. Nhng người biết chyyn đu cho A Q đến là v vn, khi không, chuc ly trn đòn oan, ch nào đã chc gì mình là người h Triu ; mà du có qu là người h Triu đi na thì trước mt C C, cũng không nên nói di như vy. Thế là t đy v sau, không ai nhc đến chuyn A Q h gì na. Vì vy mà tôi không biết được thc tình A Q h gì c.

Ba là, tôi cũng không biết ch tên A Q viết như thế nào. Lúc y còn sng, người ta gi y là A Quây, đến khi chết ri thì ch h ai nhc đến tên y na, còn nói gì đến vic chép vào s sách ! Mà nếu như có vic chép vào s sách, thì đây là ln đu tiên đây, cho nên s khó khăn này tôi vp trước ai hết. Tôi tng có lúc nghĩ k rng : A Quây chính là A Quế hoc là A Quí đây ! Nếu như A Q có cái bit hiu là Nguyt đình, hoc gi y đã ăn sinh nht vào khong tháng tám, thì nht đnh là A Quế đt đi ri. Nhưng y li chưa h có bit hiu – mà có na cũng không ai biết – , li cũng chưa h gi thiếp cho ai vào ngày sinh nht đ người ta gi đến cho nhng bài thơ chúc tng, thành ra viết A Quế là võ đoán. Li nếu như y có mt ông anh hoc ông em tên là A Phú chng hn, thì nht đnh y là A Quí ; nhưng y ch trơ tri có mt mình. Vy viết A Quí cũng chng có bng chng gì. Còn nhng ch l khác cùng âm quây thì tìm không ra. Trước đây, tôi cũng có hi qua cu Tú con c Triu ; nào ng mt người uyên bác như cu ymà cũng mù tt. Cu ta li kết lun rng đó là ti ông Trn Đc Tú đy ! Ông ta ra t Tân thanh niên ri đ xướng vic đem ch Trung quc mà viết theo li ch Tây, thành ra quc túy trm luân, không biết tra kho vào đâu na. Cui cùng, tôi đành phi nh mt người làng lc h h sơ án A Q xem sao. Ròng rã tám tháng tri, người ta mi tr li cho tôi rng : Trong bn án không h thy tên nào đc na ná là A Quây c. Không biết có chc hay không, hoc gi người ta không tra kho gì c cũng nên, nhưng tôi không còn có cách nào khác na. S li “chú âm phù hiu” chưa được thông dng, tôi đành dùng li ch Tây, theo cách phiên âm ca người Anh mà viết thành A Quây, và viết tt là A Q vy. Như thế, tôi đã nhm mt làm theo bn Tân thanh niên, trong lòng cũng hết sc áy náy, nhưng cu Tú còn bí na là tôi đây, biết làm thế nào?

Bn là quê quán A Q. Nếu như y là người h Triu thì theo thói quen hay xưng qun vng, có th chiếu theo ch chú gii trong cun Qun danh bách gia tính mà nói rng : y là người “Thiên thy, min lũng tây”. Nhưng đáng tiếc, A Q h gì chưa rõ lm, thì quê quán y đâu cũng chưa có th đnh được. Tiếng rng A Q sinh bình vn trú ng làng Mùi, nhưng y li c luôn luôn đi ng tr đâu đâu y. Thành th không th nói y là người làng Mùi được. Nếu nói là người làng Mùi thì trái vi phép viết s.

Mt điu an i cho tôi là ch A thì đúng hết sc, quyết không mc vào khuyết đim vơ quàng vơ xiên, có th đưa ra tuyên b cùng các nhà thông thái được. Còn như nhng vic khác, ch mong các đ đ ca ông H Thích Chi là nhng người “sính lch s, sính kho cu” sau này có tìm ra manh mi gì khác chăng? Nhưng lúc đó, e cun A Q chính truyn ca tôi đã mt tích t bao gi ri …

Trên đây cũng cho đi là mt bài ta.

Tình hình làng Mùi dn dn êm đm tr li. Theo nhng tin đn gn đây người ta biết rng: tiếng là bn cách mng đã vào huyn nhưng cũng chng có gì thay đi khác trước. Quan huyn vn là quan huyn cũ, chng qua bây gi gi là quan gì gì y, mà c C cũng làm quan gì gì y! … Nhng chc tước mi, làng Mùi ch ai hiu gì hết. Còn ông lãnh binh thì cũng vn là ông lãnh binh ngày trước. Duy có mt điu đáng s là trong đó có my người cách mng không tt xen vào làm ri lon c lên. Ngay ngày hôm sau, chúng nó đã đi ct đuôi sam ca người ta ri. Nghe đâu bác By Cân làm ngh chèo thuyn trên làng trên đã b chúng co trc, thành th trông không thành hình người na! Tuy nhiên, vic đó cũng chưa đáng s, bi vì dân làng Mùi chng my khi lên huyn, mà du có vic lên huyn thì h cũng không lên na, khi nguy him. Chính AQ lâu nay vn có ý đnh lên huyn thăm người quen, sau lúc được tin này, cũng thôi.

Nhưng làng Mùi thì không th nói không có chút gì thay đi. My hôm sau, dn dn có người đem đuôi sam qun vòng quanh lên đnh đu ngày mt thêm nhiu. Như trên kia đã nói, người đu tiên thi hành vic này c nhiên là cu Tú Triu. Kế theo là hai chú Triu Bch Nhn và Triu Tư Thn. Sau đến là AQ. Giá v mùa hè mà đem đuôi sam qun ngược lên đnh đu buc kết li thành búi tó đng sau thì cũng không có gì là l. Nhưng bây gi, mi đu thu, cho nên cái chính sách “thu hành h lnh” (đem l mùa hè ng dng vào mùa thu) ca my “nhà qun đuôi sam” cũng phi k là mt cao kiến, và như thế, đi vi làng Mùi, không th nói đó không phi là mt cuc ci cách.

Bác Triu Tư Thn, gáy trng thông lng, bng đu đng kia chy ti. Nhng người trông thy đu la to lên:

! Ông cách mng đã ti kia kìa!

AQ nghe, t ra rt phc. Y đã biết chuyn cu Tú qun đuôi sam lên, nhưng không h nghĩ rng nhng người như y cũng có th qun đuôi sam lên được như thế. Bây gi thy Triu Tư Thn làm như vy, y mi nghĩ đến vic bt chước và quyết chí thi hành. Y ly mt chiếc đũa, đem đuôi sam dc ngược lên đnh đu, ngn ngi hi lâu … ri mi mnh dn bước chân đi ra.

AQ đi qua trên con đường làng, người ta nhìn thy, nhưng cũng chng ai nói gì. Lúc đu AQ bun bc, sau y phát cáu. Gn đây, y bng tr thành gt tính. Kỳ thc, không phi đi sng hàng ngày ca y lâu nay có khó khăn gì hơn ngày chưa đi “làm gic”. Người ta đi vi y cũng l đ. Lão ch quán cũng không đòi tin mt ngay na. Nhưng y vn thy bc bi trong lòng. Đã “cách cái mng” đi ri, thì không th ch có như thế này. Nht là có ln gp thng cu D. y li càng tc ln rut.

Thì c thng cu D. nó cũng đem đuôi sam qun ngược lên! Hơn na, nó cũng nghim nhiên dùng mt đon đũa ging như y. AQ không th nghĩ rng thng cu D. cũng làm như y được. Y quyết không cho phép thng cu D. lăng loàn như vy. Thng cu D. là cái thá gì! Y đã đnh tóm ngay ly thng ot con, b cho gy nát chiếc đũa tre trên đu nó đi, x ngay cái đuôi sam xung, ri tát vào mt nó my tát tai đ tr cái ti không biết thân phn mà dám táo gan làm cách mng. Nhưng cui cùng, AQ cũng tha cho nó đi, ch lườm nó bng mt cp mt d tn, ri nh mt bãi nước bt đánh “tách” lên mt tiếng mà thôi!

Trong my ngày y, ch có lão Tây gi là người hay lên huyn. Cu Tú Triu tuy vn có ý nhân câu chuyn gi hòm hôm trước đi bái yết c C mt phen, nhưng ch vì dc đường còn có cái nguy “cht đuôi sam”, nên cu đành rn li. Cu viết mt bc thư theo th cách “lng vàng” gi ngay lão Tây gi mang lên huyn và gii thiu cho cu được vào đng “Tchư díu” (T do). Lên huyn v, lão Tây gi đòi ngay bn đng bc và đưa cho cu Tú mt cái huy hiu bng bc, hình qu đào, đ đeo vào áo dài. Làng Mùi trông thy, càng ly làm kính phc. H bo nhau: Đy là huy hiu đng “Tsư díu” (Th du) (Chú thích người dch: Tiếng quan thoi, ch t do đng cũng như th du đng, đc na ná ging nhau. Vì vy mà dân làng Mùi vn tưởng rng đng T do cũng là mt bn buôn du ht th) đy. Đeo huy hiu y vào thì được ngang hàng vi hàm Hàn lâm. T hôm y, c Triu li oai v hơn c lúc cu con va đ tú tài na kia! Cho nên bây gi c tht là “mc h vô nhân”, gp AQ c cũng chng thèm đ ý đến na.

AQ đang bt bình nhiu ni và thường cm thy hiu qunh … Nghe câu chuyn huy hiu bng bc này, y mi v l ra vì sao y li hiu qunh như thế. Thì ra, làm cách mng mà ch tuyên b rng mình “đu hàng” chưa đ, qun đuôi sam lên cũng chưa đ. Trước hết vn phi làm quen vi bn cách mng đã. Sinh bình AQ ch biết có hai người trong bn đó. Mt người trên huyn thì đ n đã b chém đu đánh s… st ri! Bây gi ch còn lão Tây gi na thôi. Ngoài vic thương lượng vi lão Tây gi ra, AQ không còn có con đường nào khác na.

Cng nhà h Tin va m thì AQ đã rón rén bước vào. Va vào thì y đã hết hn hết vía, vì y thy lão Tây gi đang đng gia sân, mình bn b áo đen, tung như là âu phc, trước ngc cũng có mt tm huy hiu bng bc, hình qu đào, tay cm cái ba-toong mà đ n y đã được biết mùi. Cái đuôi sam ca lão đã dài được non mt thước đã xõa xung vai y như c Lưu Hi Tiên. Trước mt lão, Triu Bch Nhn và ba người vô công ri ngh khác đng nghiêm, kính cn nghe lão nói.

AQ khe kh đi ti, nép sau lưng Triu Bch Nhn trong bng mun chào mt tiếng, nhưng chng biết xưng hô thế nào cho tin. Gi là “Tây gi” thì quyết không được ri, gi là “Tây – cũng không xuôi, mà gi là ông “cách mng” cũng chng gn. Hay là gi là “ông Tây” vy?

Nhưng “ông Tây” vn không nhìn thy y, vì ông ta còn đang trn trng mt lên ging gii rt hăng:

– Ch là tôi thì tôi nóng tính. Cho nên va gp nhau là tôi nói ngay: “Anh Hng! Ta làm ngay đi thôi! Nhưng anh Hng li nói: “No”. “No” là tiếng Ăng-lê, các bác chng hiu đâu. Nếu không thì đã thành công ri! Tuy vy, xem đó ta cũng đ biết anh Hng làm vic cn thn như thế nào! … Anh y my ln có mi tôi lên H Bc cho được. Tôi không chu đi. Đi thì ai mun đến làm vic trong mt huyn nh bé thế này cho!

a! … này ! … này!

AQ đánh bo tht ra được my tiếng lúc lão Tây gi va ngng li. Nhưng không hiu vì sao y li không gi là “ông Tây”.

Bn người đang đng nghe, đu git mình ngonh li nhìn. “Ông Tây” cũng va trông thy AQ.

– Cái gì?

– Tôi …

– Ra ngay!

– Tôi đnh đu hàng …

“Ông Tây” giơ cái gy “đi tang’ lên:

– Cút lp tc!

C Triu Bch Nhn và my lão kia cũng mng om sòm:

– Ông bo mày cút đi, mày không nghe hay sao?

AQ đem hai bàn tay lên che đu ri không kp suy nghĩ, chun thng. May mà “ông Tây” không đui theo. AQ chy rt nhanh khong đ năm sáu mươi bước, mi đi chm chm li. Lúc by gi lòng AQ bng li âu su. Mun làm cách mng nhưng “ông Tây gi” không cho làm. Y không còn có cách nào khác na. T nay còn mong gì có người mũ bch, áo giáp bch đến gi! Bao nhiêu hoài bão, bao nhiêu hy vng, bao nhiêu chí hướng và tin đ, thế là đi đi nhà ma! y là chưa k y s chu bao nhiêu ni nhc nhã khi bn hiếu s s đem câu chuyn này đn đi lên đ cho ti Vương Râu, cu D. có dp cười ct!

Tung như xưa nay AQ chưa h bao gi chán chường như hôm nay. Cho đến c cái đuôi sam qun vòng quanh trên đu, hôm nay y cũng cho là vô v, đáng khinh b hết sc! Y mun đem mà buông xung cho bõ ghét, nhưng ri cũng thôi, không buông xung. Y đi rong mãi đến khuya, ung chu hai bát rượu. Thế ri tinh thn li phn khi hn lên, và y li mơ tưởng đến nhng chiếc mũ bch, áo giáp bch…

Mt hôm, AQ theo l thường đi rong mãi đến khuya, lúc các quán rượu sp đóng ca, mi tr v đn Th Cc.

Đúng! đúng!

Bng có my tiếng m rt l tai, ging tiếng pháo mà không ra tiếng pháo! Vn tính thích n ào và thích xem nhm, AQ mò ra xem. Đng trước mt như có tiếng chân người bước ti. Y lng tai nghe. Bng có người chy t đng kia chy li. Cht trông thy, AQ cũng theo bóng người y chy nt. Người y chy quanh, y cũng quành theo. Người y đng dng li, y cũng đng dng li. Nhìn li phía sau chng có gì. Té ra bóng người chy đó ch là cu D. Y phát bn:

– Cái gì thế?

– H … nhà c Trí … Triu mt cướp!

Cu D. va tr li va th hng hc.

Qu tim AQ cũng thoi thóp, dn ngược. Nói xong, cu D. li chy. AQ cũng chy theo, và còn đng dng li my ln na. Dù sao thì AQ cũng đã làm qua ngh y, cho nên y gan d lm. Y nép vào mt góc đường nghe ngóng, ta h như có tiếng kêu gào, và nhìn k thì ta h như có vô s người đi mũ bch, mc áo giáp bch, tp np khiêng nhng rương hòm, đ đc, chuyn t trong nhà chuyn ra. Cái giường Hng-kông ca m Tú hình như cũng chuyn ra đy ri! Nhưng không thy rõ cho lm. AQ còn mun li gn, nhưng chân vn không nhúc nhích.

Đêm y không có trăng. Trong bóng ti dày đc, cnh làng Mùi vn lng l, lng l như nhng ngày thnh tr đi Hy Hoàng. AQ đng nhìn, nhìn đến phát chán mà vn thy chúng nó ra ra vào vào, khiêng hoài, khiêng mãi. Hết khiêng rương li khiêng đ vt, hết khiêng đ vt li khiêng cái giường Hng-kông ca m Tú … Chúng nó khiêng đến ni làm cho AQ không tin c con mt y na. Nhưng y không đnh li gn, y tr v đn Th Cc.

Đn Th Cc cũng ti đen như mc. Y khép cht ca ngoài, đi lò mò vào nhà, ng người xung giường mt hi rt lâu. Lúc đó tâm thn y mi n đnh và y mi bt đu suy nghĩ v y. Rõ ràng bn đi mũ bch, áo giáp bch đến ri, thế mà chúng nó không thèm gi mình mt tiếng! Chúng nó khiêng by nhiêu đ tt thế mà cũng ch có phn mình. Thôi! Đây li ch là ti cái thng Tây gi kh kia, nó không cho mình “làm gic”! Nếu không, l nào ln này li không có phn mình? AQ càng nghĩ càng tc điên rut lên. Y s gt đu nói mt cách đc đa:

– Không cho t làm gic à! Ch có mt mình mày làm gic thôi à! M cái thng Tây gi này! Được! Mày làm gic! … Làm gic là ti chết chém. T s viết ngay mt lá đơn phát giác đ người ta bt c mày, đem v huyn cht đu, tru di c nhà cho mà xem … S … St! … S …St!

Mãi đến trung thu năm y, làng Mùi mi li thy bóng AQ … C làng ngc nhiên bo nhau: AQ đã v! By gi người ta mi có k t hi: Lâu nay nó đi đâu nh? Xưa kia, mi ln lên huyn v, AQ vn hn h chuyn trò vi mi người. Nhưng ln này, không thế. Vì vy không ai chú ý đến. D thường AQ cũng có th th mt vài câu vi lão t đn Th Cc, nhưng l thường làng Mùi, ch có nhng lúc nào C C h Triu, C C h Tin, hoc thy Tú Triu lên huyn kia thì người ta mi coi là vic quan trng. Còn ngoài ra, c lão Tây gi kia có đi v cũng chng ai quan tâm na là AQ! Vì vy nên lão t cũng không đn đi gì v vic AQ đi c, thành th trong làng không ai biết mi manh gì.

Ln này AQ huyn v khác hn my ln trước. Trông y có v là l. Tri đã nhá nhem ti. Y vào quán rượu, cp mt ngái ng. Y ti trước quy, nn trong lưng ra mt tay đy tin đng và bc hào, xa ra và nói:

– Tin mt đây này, rượu đâu đưa ra đây?

Y mc chiếc áo kép mi, lưng đeo mt cái rut tượng nng trĩu làm cho cái tht lưng s hn xung đng trước thành mt đường vòng cung. làng Mùi, vn có cái thói h thy ai hơi có máu mt thì người ta vn nghĩ: đi vi hng người này thà kính trng h mt chút còn hơn là t v khinh b. Bây gi, dù biết rng vn là AQ đy, nhưng không phi như thng AQ vi tm áo rách do trước na. C nhân có câu: “Sĩ bit tam nht, tin đương quát mc tương đãi” (Chú thích ca người dch: Mt câu danh ngôn ca Lã Mông đi Tam quc nói vi bn. ý nghĩa: Ba ngày không gp mt mt k sĩ thì khi gp li, nên biết trng đãi hơn mi hôm, vì h có th tiến b khác trước nhiu ri.)

Vì vy mà c làng Mùi, t anh hu sáng, ông ch quán, khách ung rượu cho đến k qua đường, đi vi AQ ai ny đu t ra va ng vc va kính trng. Bác ch quán gt đu luôn my cái ri l trò chuyn vn vã:

– Kìa A Q! Đã v đy à?

– Va v xong.

– Phát tài ch? … Thế lâu nay …

trên huyn mà!

Tin đó sáng hôm sau đã lan ra khp làng. C làng ai cũng ước ao biết rõ lai lch cái túi tin và cái áo mi ca AQ. Bi vy, ngoài quán rượu, trong tim trà cho đến dưới hiên đình, người ta ch trm tr dò la tng y chuyn. Kết qu là AQ li được người ta trng vng thêm.

Theo li AQ thì lâu nay y làm công nhà C C trên huyn. Ch mt chút đó cũng đã làm cho người nghe ly làm kiêng n ri. C C vn là h Bch, nhưng vì c vùng ch có mt c là đu c nhân, nên trong lúc xưng hô, cũng không cn phi dùng ch “Bch” mào đu lên trên hai ch c nhân na. Ch gi c C là ai cũng hiu ri. Li xưng hô này chng phi riêng gì cho làng Mùi. Chung quanh vùng này có trăm dm đường đt, ai cũng gi như vy. Đến ni có nhiu người yên trí rng c là h C tên Nhân! Làm công nhà c C là mt điu đáng trng ri, thế mà AQ còn nói: y không thích làm đó na vì cái c C này tht ra cũng “m kiếp chúng nó” lm! My người được nghe câu chuyn này va tiếc r va khoái chí. Khoái chí ch AQ không thèm làm vic vi c C mà tiếc r là sao li không làm.

Vn theo li AQ thì ln này y tr v làng mt phn na cũng là vì y ghét bn người trên huyn. Thì ví d chúng nó c gi cái ghế dài kia là tràng k, li như lúc rán cá chúng nó c gia v bng nhánh hành. Nht là cái thói xu y va khám phá ra, tc là cái kiu bn đàn bà con gái lúc chúng nó đi đng c ưỡn o trông đến khó coi. Tuy vy, AQ cũng nhn rng: trên huyn cũng có nhng điu đáng phc. Tc như làng Mùi đánh bài thì ch biết chơi th bài ba mươi hai con, và ch có mt mình lão Tây gi là biết chơi “mt chược”. Mà trên huyn thì đa ot con mi ny mũi ra cũng chơi mt chược tho ri! C đ chú Tây gi làng đánh th vi mt thng ranh con trên y thì lp tc thy rng ch khác gì “qu s vào đin Diêm vương”! Câu chuyn này nhng k được nghe ai cũng đu ly làm xu h.

– Này, các bác đã thy cht đu người hay chưa nh? Úi chào! Vui lm! Giết ti cách mng y mà! Úi chao chao! Vui, vui quá cơ!

AQ va nói va lc lư cái đu, nước bt c bn vào mt bác Triu Tư Thn đng trước y. Câu chuyn cht đu này, ai nghe cũng phi rùng mình rn gáy. Nhưng AQ li nhìn quanh qut mt hi, bng dang cánh tay phi ra, nhm vào cái c cò hương ca lão Vương Râu đang đng nghe chăm chú b ngay vào gáy:

– S … st!

Lão Vương Râu hết hn hết vía tht ngay c đu ln c xung, nhanh như chp nhoáng, như đá tóe la, trong lúc đó thì người nghe đng xung quanh va s hãi, va thích thú. Sau đó, có my ngày tri, lão Vương Râu vn còn choáng váng c đu óc, nht đnh không dám li gn AQ na; nhng người khác cũng vy.

Trước con mt dân làng Mùi lúc by gi, đa v AQ dù chưa có th nói rng oai hơn C C h Triu, nhưng nói xp x thì cũng chng sai bao nhiêu.

Chng bao lâu, danh tiếng AQ đã lng ly đến trong chn khuê phòng làng Mùi. Thc ra, trong làng Mùi ch có hai nhà có th gi là khuê phòng: y là nhà h Triu và nhà h Tin. Ngoài ra chín phn mười, ch nhà nào là có khuê phòng c; nhưng bung đàn bà con gái nào mà chng gi là khuê phòng? Cho nên danh tiếng AQ đn đi khp khuê phòng cũng cho là mt s l đi! Các bà h gp nhau là trm tr nhng chuyn như là: thím By Trâu va mua li ca AQ được mt chiếc qun la màu xanh lam, cũ mt tí, nhưng “ch có chín hào bc thôi!”, hoc là bà m bác Triu Bch Nhn – mt tin khác nói chính là bà m bác Triu Tư Thn cơ, ch không phi là bà m bác Triu Bch Nhn, chưa có tin nào đúng hơn, ch kim tra li đã – cũng mua được mt cái áo tr con bng vi sa tây điu còn khá mi, mà ch có ba quan tin, c chín mươi hai đng ăn mt quan! Thế ri các bà người nào cũng c mong gp AQ, người thiếu qun la thì mong hi qun la, người thiếu áo sa tây thì lăm le mua áo vi sa tây. Thy AQ, không nhng h không trn tránh na mà thm chí li có nhiu lúc AQ đi đã khá xa ri, h còn chy theo, gi đng li đ hi: “Chú AQ này, còn cái qun la nào na không! Hết c ri à? … Thế, áo vi tây điu cũng được. Còn đy ch? …”

Câu chuyn dn dà t chn khuê phòng vào đến chn khuê các. S là trong lúc đc ý, thím By Trâu đã đem chiếc qun la lên trình c C bà h Triu xem qua. C C bà li nói li vi c C ông và c khen ly khen đ. Ngay ti hôm y, ngi trước mâm cơm, c C ông đưa chuyn đó ra tho lun cùng cu Tú, ri cho rng: cái thng AQ này nht đnh là có nhng s tình kh nghi, chúng ta ca ngõ cũng nên cn thn mt tí … Nhưng ch biết nó còn có gì mua được na hay không? Có l cũng còn có th tt đy. Phn thì hin nay c C bà còn cn mt cái áo gi-lê th tt nhưng phi cho r.

Cuc hi ngh gia tc h Triu quyết đnh s nh thím By Trâu lp tc đi tìm AQ cho được. Do đó, mi có ngoi l th ba này na: ti hôm y được phép chong đèn ch AQ đến.

Đĩa du vơi mãi, vơi mãi … AQ vn chưa đến. C nhà h Triu đu đã st rut, ngáp lên ngáp xung. K thì trách AQ hng h, người thì oán thím By chm chp. C C bà nhng ngi rng câu chuyn do mùa xuân đ n có l làm cho AQ s phm vào mt điu khon trng yếu trong t cam đoan mà không dám đến chăng … Nhưng c C ông bo: không ngi gì, vì chính “ta” truyn gi nó kia mà! Thì ra, c C ông là người cao kiến có khác! Qu nhiên, mt lát sau, AQ cùng thím By Trâu đã ngoài ca bước vào. Thím By th hng hc, chân bước ming nói:

– Chú y c chi đây đy mt không có, hai không có. Con thì con nói: Không biết! Chú c đến mà bm vi hai c. Chú y còn nói … Con thì con nói …

Dưới thm, AQ toét ming ra mt cái, ging như cười, nhưng vn không phi là cười, ri nói to:

– C !

C C va nói va bước ti gn AQ, đưa mt nhìn y t đu đến chân:

– AQ này, nghe nói đ ngày mày đi ra phát tài lm phi không? Thế thì tt, tt lm. Này! à mà nghe nói mày còn mt ít đ cũ … Còn bao nhiêu c đưa đây xem xem … Này! không có ý gì đâu … Ch là ta cn dùng …

– Con va bo thím By đy! Hết c ri.

– Hết ri kia à?

Ging c nghe như tht thanh:

– Sao đã hết chóng làm vy?

– Ch là gp ch quen biết … V li có bao nhiêu đâu ! Anh em h git hết.

– Chc cũng còn mt ít ch?

– Gi ch còn mt bc nghi môn thôi !

C C bà lt đt nói:

– Thế thì đưa đến cho xem vy!

C C ông có v lãnh đm:

– Vy thì sáng mai! C đưa đến đây nhé. Này, AQ này, t rày, bt c đ l gì, h có là c đưa đến đây, ta xem trước nhé…

Cu Tú nói:

– Đây không bao gi tr r đâu mà! Nghe chưa?

M Tú vi liếc nhìn nét mt AQ xem nó có chú ý gì đến li cu Tú hay không.

C C bà nói:

– Ta cn mua mt cái áo gi-lê.

AQ ming vâng vâng d d, nhưng li u oi lùi ra v. Cũng chng ai biết y có nh cho hay không, thành ra c C ông cũng va tht vng, va bc mình, va lo ngi, đến ni quên không ngáp dài na. Cu Tú cũng bt bình vi thái đ ca AQ, nói:

– Cái thng Ong pa tàn này, phi coi chng! Hay là gi ngay lão khán đến bo phi đui ngay đi, không cho trong làng na là hơn hết!

Nhưng c C ông cho rng không nên làm thế, s nó li thù oán lôi thôi. V li xưa nay nhng đa làm ngh y ch bao gi chúng nó làm thói “gà què ăn qun ci xay”, vy nên làng ta chng ngi gì s đó. Còn nhà mình thì ban đêm ng cho tinh tnh mt tí là được ri. Nghe by nhiêu li nghiêm đường dy, cu Tú rt tán thành, vì vy cu cũng lp tc th tiêu đ ngh đem AQ “trc xut cnh ngoi”. Mt mt khác, cu ân cn dn dò thím By Trâu nht thiết không đ cho câu chuyn hôm nay tiết l ra ngoài.

Nhưng ngày hôm sau, lúc thím By đem chiếc qun đi nhum đen thì thím li đem c nhng ch kh nghi v AQ rêu rao vi mi người. May mà thím không nhc nh gì đến chuyn cu Tú có ý “trc xut” AQ. Nhưng thế cũng đã là mt điu bt li cho AQ ri! Trước hết, bác khán tìm ngay vào nhà y ly quách bc nghi môn. Y c bin bch rng, cái bc nghi môn đó C C bo phi đem lên trình c xem đã, nhưng bác khán vn nht đnh chiếm ly. Bác li nhân dp này vòi thêm mt ít “tin rượu” hàng tháng na. Mt s thit thòi khác cho AQ là t hôm y v sau, lòng kính n và s st ca dân làng Mùi đi vi y cũng gim bt nhiu. Tuy chưa dám khinh ra mt đâu, nhưng xem có ý đã không mun li gn y na. Không mun gn y không phi vì s đánh “st” mt cái vào gáy như trước, mà là người ta ch “kính nhi vin chi” na thôi.

Mt bn vô công ri ngh li c đi dò xét v AQ cho ra manh mi. Thì AQ cũng ch giu giếm gì ai c! Y c ngo ngh nói toc tt c nhng điu y đã làm. Do đó, người ta mi biết y chng qua ch là mt vai ph không có gan trèo tường mà cũng không có gan chui ngch. Y ch đng mé ngoài chuyn đ ra mà thôi. Và, có mt đêm, y va b được mt cái gói, còn lão trùm đang chui vào mt ln na, thì trong nhà hô hoán lên; thế là y chun thng, và ngay đêm y, lp tc b huyn v tut làng Mùi. Ri t đy tr đi, y cũng gii ngh luôn nt. Đon tiu s này càng làm tai hi cho danh giá AQ. S là xưa nay dân làng Mùi còn gi cái thái đ “kính nhi vin chi” vi AQ ch vì lo y thù hn. Ai ng chng qua y ch là mt thng ăn trm mà li không có gan đi ăn trm na thì qu tht không có gì đáng s.

Có k nói rng: nhiu người thường ước ao gp được đi th ca mình khe như cp, d như ct, có thế thng trn mi tha thích. Nhược bng yếu như cu, như gà con, thì dù có thng cũng vô ích. Li còn có nhng người, lúc thng ri, mt nhìn thy k thù ca mình hi trước, bây gi đa chết cũng đã chết ri, đa hàng cũng đã cúi đu van xin “cn cơm, cn c” ri, thì trên đi không ai là đch th vi h na, không ai chng chi vi h na, không ai là bn bè, là la tác vi h na, ch mt mình vò võ, chng ai hơn, t khc h cm thy lnh lùng, cô đơn, hiu qunh, và cũng cm thy ni đau đn ca s thng trn. Nhưng AQ ca chúng ta tht chưa h cm thy có cái trng thái hiu qunh nói trên. AQ là mt người bao gi cũng hn h t đc. Phi chăng đó chính là cái biu hin đ chng t rng: văn minh tinh thn ca Trung Hoa nhà ta qu là bc nht trên hoàn cu?

Thì các người xem: AQ lòng đang phơi phi kia kìa !

Tuy nhiên, cuc thng trn này có làm cho AQ cm thy trong tâm hn y khang khác thế nào y ! Y nh nhàng ro bước trên con đường làng mt lúc lâu ri hn h đi v đn Th Cc. L ra, theo l thường, AQ đã ng lưng ra kéo khò khò mt gic ri ; ai ng hôm y, y li không tài nào nhm mt được. Y cm thy đu ngón tay cái và ngón tay tr có cái gì là l: nghe nó c nhn nhn khác mi hôm ! Phi chăng trên gò má cô tiu hi nãy có tí du tí m gì đã dính vào đây? Hay là ch vì s vào gò má cô tiu mà bây gi trơn lỳ như thế này ! …

“Cha thng AQ, đ tuyt t !”

AQ còn như văng vng bên tai by nhiêu tiếng chi. Y nghĩ bng : “Phi ri, đã là đàn ông thì phi có mt người v. Tuyt t thì ri ai cúng cơm cho. Phi có mt người v. Bt hiếu hu tam, vô hu vi đi.” Mà làm cái kiếp qu đói như Nhược Ngao ngày xưa thì trong đi người còn gì thm thiết bng ! K ra ý nghĩ này ca AQ tht đúng vi kinh truyn thánh hin tha trước hết sc. Ch tiếc mt điu là t nay tr đi, AQ không tài nào kim chế ni cái “ni lòng canh cánh” ca y na !

AQ mơ màng:

“Đàn bà ! … Đàn bà ! …”

“Sư c s được ! … Chao ! … Đàn bà ! … Đàn bà ! … Đàn bà ! …”

AQ vn mơ màng …

Ch ai biết ti hôm y, AQ mãi đến my gi mi ngáy; nhưng đi khái là sau lúc nhn thy hai đu ngón tay nhn ứơt như vy thì y cm thy tâm hn nh nhàng, phơi phi hn lên.

“Đàn bà!’ AQ vn c mơ màng.

Ch chng y, chúng ta cũng đã biết cái ging đàn bà nó nguy him là dường nào ri!

Đàn ông nước Trung hoa nhà mình phn đông vn có th thành ông thánh ông hin c. Ch tai hi vì mt lũ đàn bà mà thành ra hng hết! … Nhà Thương xưa kia vì mt con Đát K mà mt nước nhé ! … Ri đến nhà Chu cũng vì mt con Bao T mà tan nát cơ đ nhé ! Đến như nhà Tn … tuy s sách không h chép phân minh, nhưng chúng ta cũng c cho là bi vì đàn bà đi ! … V tt đã sai. Li còn Đng Trác na, thì rõ ràng là b con Điêu Thuyn hãm hi đt đi ri ! …

AQ vn là người hin lành trung hu. Chúng ta không biết rõ y có tng được mt v tôn sư nào dy l nghĩa cho hay không, nhưng đi vi cái đo “nam n hu bit” thì y xưa nay vn gi nghiêm lm. Mt mt khác, đi vi d đoan, tà thuyết, như đi vi cô tiu và chú Tây gi chng hn, thì tht y có cái “chính khí” không h dung th bao gi! Hc thuyết ca y có th tóm tt như sau: phàm là tiu thì nht đnh có tư tình vi sư c, và phàm là đàn bà con gái mà đi ra đường thì nht đnh đi ve trai; người đàn ông đang trò chuyn cùng người đàn bà đng kia thì tt là có tng tu gì ri ch chng không! Đ trng tr lũ chúngnó, AQ vn luôn luôn lườm chúng nó bng mt cp mt d tn, hoc c ý nói to lên my câu “thc gan” cho chúng nó “chết c rut đi được”; còn nếu ch ho lánh thì y lén ra đng sau ném cho mt hòn si vào lưng!

Thế mà ai ng sp đến tui “nhi lp” ri, AQ li b mt cô tiu ám hi làm cho tâm hn c phơi phi lên. Xét theo l giáo thì tâm hn phơi phi lên vì mt người đàn bà tht là điu không nên có, cho nên đàn bà qu là đáng ghét! Giá như hôm y, cp má cô tiu không có cht gì nhn nhn thì AQ đâu đến ni như người b bùa mê? Hay là giá cp má cô ta có mt ln vi che hn đi thì có l AQ cũng không phi mê mn ri! Năm sáu năm v trước, trong mt rp hát cht ních người, có mt ln AQ đã véo vào đùi mt m nào, nhưng vì còn có manh qun, nên không đến ni mê mn như hôm nay. Đng này con tiu kia li không biết che đy đi như thế cho; điu đó đ thy d đoan tht là kh !

AQ vn c mơ màng: “Đàn bà! …”

Đi vi bn con gái mà y cho là “nht đnh ch đi ve trai”, AQ đã nhiu ln đ ý đến chúng nó xem sao. Nhưng chúng nó tuyt nhiên chưa h cười vi y bao gi c. Và trong lúc trò chuyn vi đàn bà, y đã c ý ch đi … thế mà chúng nó cũng tuyt nhiên không nói đến chuyn tng tu n kia! ... A! Đó cũng là mt điu làm cho đàn bà đáng ghét tht, chúng nó ch toàn là đo đc gi c.

Hôm đó, AQ nhà C C h Triu, giã go mt ngày tri. Ăn cơm ti xong, y ngi hút thuc dưới nhà bếp. Nếu làm công nhà nào khác thì ăn cơm ti xong là y đi v nhà. Nhưng nhà C C, cơm ti li ăn sm hơn các nhà khác. Ngày thường nhà này ăn cơm xong là đi ng ngay, l không được đ đèn. Ch có hai trường hp đc bit: mt là ngày cu Tú còn chưa thành đt thì ti li, cu có th đ đèn lên sôi kinh nu s; hai là lúc nào AQ đến làm công thì cũng được phép đ đèn lên mà giã go đêm. Vì cái ngoi l này nên hôm y, trước lúc đi giã go, AQ còn ngi hút thuc.

Vú Ngò, người gái duy nht trong nhà C C h Triu, ra bát đĩa xong cũng tréo my ngi trên chiếc ghế dài mà nói my câu chuyn xì xng vi AQ.

– Cy mà, hai hôm nay không ăn mt ht cơm nào đâu nhé! Ch là c ông mun mua nàng hu …

AQ nghĩ bng: “Đàn bà! … Con vú Ngò, con m gái góa này nó cũng …”

– Mà m Tú cũng đến tháng tám này thì c đy nhé! …

AQ vn mơ màng:

“Đàn bà! …”

Buông ng điếu xung, AQ đng dy. Vú Ngò còn nói li nhi:

– M Tú nhà ta …

Bng AQ xông ti quỳ sp xung trước mt m:

– Chúng ta cùng nhau … chúng ta … nào!

Im phăng phc trong chc lát.

i gii ơi là gii ơi!” M vú ngn đi mt lúc, bng run cm cp, chy ra ngoài la to, my tiếng kêu sau cùng ca m nghe hình như xen ln trong tiếng khóc.

AQ quỳ trước bc tường cũng ngn ngơ mt lúc ri hai tay vơ quàng ly cái ghế không, t t đng dy, ta h cm thy có điu gì không hay. Y thp thm trong bng, vi vàng nht cái tu thuc, git vào tht lưng, đnh đi giã go thì “đp” mt tiếng, ri nghe như tung đòn c đánh mt thôi vào đu. Y vi quay li, đã thy cu Tú đng trước mt, tay cm mt cái đòn tre to tướng.

– Đ làm gic! Thng này, mày …

Cái đòn tre c nhm đu AQ mà b xung. AQ đưa hai bàn tay lên ôm ly đu, thành ra đòn tre c đánh vào my đt tay, đau nhói. AQ chy thng ra khi nhà bếp, đòn tre vn b vào lưng mt thôi khá lâu. “Ong pa tàn !” Cu Tú dùng tiếng quan thoi chi theo.

AQ chy vào nhà giã go, đng mt mình, còn thy ngón tay tê đi, và còn nh ba ch: “Ong pa tàn!”… “Ong pa tàn!”. Câu chi bng tiếng quan thoi này làng mùi xưa nay chưa h ai dùng, ch có nhng người tai mt hay lui ti ca quan mi dùng đến, cũng vì thế mà nghe có v đáng s hơn tt c nhng tiếng chi khác, và do đó đã đ li trong đu óc AQ mt n tượng rt sâu sc. V li lúc đó, AQ cũng đã quên bng cái ý nghĩ v “đàn bà” lâu nay vn ám nh tâm hn y. Nhưng sau trn đòn trn chi đó, AQ cho câu chuyn như thế cũng gi là yên đi, và cm thy chng có gì đáng lo nghĩ na. Y li c đi giã go như thường. Giã được mt chc, y thy bc, ngh tay, s ci áo ra.

Đang ci áo thì nghe ngoài kia có tiếng xôn xao. Bình sình AQ vn thích xem nhng đám n ào. Tc thì y ln theo tiếng n ào chy ra xe, c thế ln mò vào tn nhà C C. Gii nhá nhem nhưng y cũng nhn thy trong đám người tp np, xôn xao đó, có c bà C C đã hai ngày tri không có ht cơm nào trong bng, c thím By Trâu nhà bên cnh, c hai bác Triu Bch Nhãn, Triu Tư Thn, hai người bà con chính tông vi nhà C C.

M Tú tay dt vú Ngò ra khi bung nhà dưới, ming nói:

– Nào, vú c ra ngoài này, chuyn gì mà ln vào trong bung đnh

Thím By Trâu đng cnh cũng nói gom:

– Thì ai ch biết u là người chính đính? Không th như thế mà li đnh làm liu!

Vú Ngò ch nc n khóc, ming lm bm, chng ai nghe rõ ra cái gì c.

AQ nghĩ: “H vui quá! Con m gái góa này đnh gi cái trò gì thế này?” Ri chy đến bên bác Triu Tư Thn, có ý dò xem câu chuyn đu đuôi thế nào. Bng C C Triu vùn vt chy ti, tay cm cái đòn tre to tướng. Thy đòn tre đó, AQ sc nghĩ ra rng câu chuyn này vi trn đòn hi nãy nht đnh có dính dáng vi nhau. Quay mình li y đnh chy tr v gian nhà giã go. Bt đ chiếc đòn tre đã chn ngang đường v. Thế là y li quay tr li, đâm đu chy thng, c nhiên là li ra phía ca sau. Không my chc, y đã v đến đn Th Cc.

Ngi mt hi, AQ nghe tung như da tht có v rn rn và cm thy rét. S là tuy đã sang xuân nhưng thi tiết ban đêm vn còn chưa ly gì làm m, trn vn còn khó chu. Sc nghĩ li cái manh áo cc còn nm nhà h Triu, AQ mun đi ly v, nhưng li s cái đòn tre ca cu Tú. Gia lúc y, bác khán làng đã t ngoài ca bước vào.

– AQ! Con m mày! C đến người nhà c Triu mà mày cũng trêu gho được, tht là mày làm gic! Mày báo hi tao c đêm hôm qua không nhm mt được tí nào! Con m mày!

Ri mng cho mt tràng như thế, vân vân … AQ c nhiên không h cãi li na li. Cui cùng, vì là ban đêm, nên món tin đưa bác khán ung rượu cũng phi gp đôi lên, nhng bn quan. AQ không có mt đng tin nào trong túi đành phi đem cái mũ lông cu gán cho bác khán. Y li còn phi ký mt t cam đoan, tha nhn năm khon sau:

1. Sáng hôm sau, phi đem mt cp nến đ, th nng mt cân, và mt bao nhang đến nhà C C t ti.

2. Phi chu hết tin phí tn bin l tr “tà tht c” cho nhà h Triu.

3. T nay tr đi, không được bén mng đến nhà h Triu na.

4. Nếu sau này vú Ngò có vic gì bt trc thì phi chu hoàn toàn trách nhim.

5. Không được tr li nhà C C đòi tin công giã go, và xin li cái áo còn b li hôm trước.

C nhiên AQ phi nhn tt. Khn mt ni, y không còn mt đng xu nh. Cũng còn may là đang mùa xuân nên cái mn bông cũng không cn cho lm na. Y bèn đem cm ly hai chc quan tin đ thi hành by nhiêu khon trong t điu ước. Sau lúc mình trn trùi tri ph phc trước C C, AQ ra v, vn còn tha li mt ít tin, nhưng y cũng không nghĩ đến vic chuc cái mũ lông cu. Y đem ung rượu hết. Còn bên nhà C C cũng không thy nói gì đến vic cúng bái tr tà gì c. By nhiêu hương đèn đu ct đi đ khi nào C C bà lên chùa l Pht s dùng. Còn tm áo rách thì na to ct đi đ đến tháng tám này m c dùng làm tã lau nước tiu cho em bé, và na nh, nát quá, thì dùng đóng vào gót dép ca vú Ngò.

A Q không nhng tên, h, quê quán đu mp m, cho đến “hành trng” trước kia ra sao cũng không rõ ràng nt. S là người làng Mùi đi vi A Q xưa nay thì cn y làm công cho, hoc ch đem y ra làm trò cười mà thôi, ch không bao gi có ai chú ý đến “hành trng” ca y c. Mà chính y t mình cũng chưa h bao gi nói ti chuyn đó hết. Ch có nhng lúc cãi ln vi ai thì ha hon y mi trng ngược mt lên mà tuyên b :

– Nhà tao xưa kia có b có thế bng my mày kia ! Th mày thm vào đâu !

A Q không h có nhà ca. Y tr ngay trong đn Th Cc làng Mùi. Y cũng không có ngh nghip nht đnh, ch đi làm thuê làm mướn cho người ta, ai thuê gt lúa thì gt lúa, thuê giã go thì giã go, thuê chng thuyn thì chng thuyn. Ng nhng lúc công vic kéo dài thì y li trong nhà ch tm thi hôm đó, xong công vic li đi. Cho nên, người ta có công vic bn bu lm thì còn nh đến A Q, nhưng nh là nh công ăn vic làm, ch nào phi nh gì đến “hành trng” ! Ri đến lúc công vic ri thì luôn c A Q người ta cũng ch nh na, còn nói gì đến “hành trng” !

y thế mà có mt ln, mt ông lão nào đã tâng bc y mt câu như sau : “A Q được vic tht !” Lúc đó A Q đang đánh trn đng trước lão, người gy gò và b u oi ; người ngoài ch ai hiu lão kia nói tht hay chế giu, nhưng A Q rt ly làm đc ý.

A Q li có tính t cao. C by nhiêu mt dân trong làng Mùi, y tuyt nhiên không đếm xa đến ai c. Cho đến hai cu đ trong làng cũng vy, y vn xem thường hết sc. Phú cu đ gi, ngày sau có th thành thy tú gi dã. C C nhà h Triu và C C nhà h Tin là hai người mà trong làng ai ai cũng kính trng, bi vì hai c gia tư đã giàu có, li hai cu con là hai cu đ ; thế mà ch mt mình A Q là không ra v sùng bái lm. Y nghĩ bng : “Con t ngày sau li không làm nên, to bng năm bng mười lũ y à !”. Hơn na, A Q li có th lên mt vi c làng Mùi ch y đã lên huyn my bn, mc dù y có trng gì lũ ph phường. Thì chng hn như cái ghế dài ba thước, rng ba tc, làng Mùi gi là cái “ghế dài”, A Q cũng gi là “ghế dài”, thế mà trên huyn h li gi là “tràng k” ! Y nghĩ bng : “Gi như thế là sai ! Là đáng cười !” làng Mùi, rán cá, người ta bao gi cũng cho thêm mt vài lá hành dài bng ba đt tay, thế mà trên huyn, h li cho nhánh hành thái th vào ! A Q nghĩ bng : “Thế là sai, là đáng cười!” Nhưng người làng Mùi là nhng người nhà quê, chưa h đi đâu c, li chng đáng cười hơn ai hết hay sao ? Mt đi chúng nó chưa h biết trên huyn người ta rán cá như thế nào kia mà! 

A Q là người “trước kia có b có thế“, kiến thc rng, li “được vic”, k ra cũng đã có th gi là người “hoàn toàn” lm ri. Ch đáng tiếc là trong người y còn có mt tí khuyết đim. Bc bi nht là ngay trên đu có mt đám so to tướng chng biết t bao gi. Mc dù đám so đó cũng là vt s hu ca y, nhưng xem trong ý t y thì hình như y cũng chng cho là quý báu gì, bi vì y kiêng tuyt không dùng đến tiếng “so” và tt c nhng tiếng âm gn ging âm “so”. V sau c m rng phm vi dn, tiếng “sáng”, tiếng “rng” cũng kiêng, ri tiếng “đèn”, tiếng “đuc” cũng kiêng tut. Chng c người nào, bt kỳ vô tình hay hu ý mà phm phi huý là A Q ni gin, cái đám so đ ng lên, y nhìn đ đánh giá đi th ri k ít mm ít ming là y chi, k sc yếu là y đánh. Nhưng chng biết thế quái nào, A Q thường vn thua nhiu hơn là được. Do đó y thay đi dn dn chính sách, v sau ch lườm k thù bng mt cp mt gin d na mà thôi.

Nào ng, sau lúc A Q thi hành cái chính sách “lườm nguýt” đó thì bn vô công ri ngh làng Mùi li càng thích chc gho y hơn. H thy mt A Q đâu là y như chúng nó gi v làm b ngc nhiên nói :

Ơ kìa ! Sáng quang lên ri kia kìa !

A Q li ni gin, li lườm bng mt cp mt rt d tn.

Nhưng chúng nó vn không s, c nói :

– À té ra có ngn đèn bo him kia kìa! Không có cách gì đi phó, A Q đành nghĩ ra mt câu đ tr thù :

– Th chúng mày không xng …

Lúc đó, y li có cm tưởng rng cái so trên đu y không phi là mt cái so tm thường mà là mt cái so vinh diu, danh giá na kia. Nhưng như trên kia đã nói, A Q là người kiến thc rng, y biết ngay rng nếu y nói na nht đnh s phm húy, nên y không nói hết câu.

Thế mà lm đa vn chưa chu thôi, c gho y, thành ra cui cùng li đánh nhau. Thc tế thì A Q thua, người ta nm ly cái đuôi sam vàng hoe ca y dúi đu vào tường thình thình bn năm cái lin ri mi h d b đi. Còn A Q thì đng ngn người ra mt lúc, nghĩ bng :

– Nó đánh mình thì khác gì nó đánh b nó.Tht thi bui này hết ch nói !

Ri cũng hn h ra v v đc thng.

Cái điu A Q va nghĩ trong bng, v sau y nói toc ra. Vì vy, nhng k vn hay chc gho y đu biết rõ cái th đon đc thng tưởng tượng đó ca y. Cho nên, t đó h đa nào tóm ly cái đuôi sam vàng hoa ca y, nó cũng bo :

– A Q này ! Đây không phi là con đánh b đâu nhé ! Đây là người đánh con vt, nghe chưa ? Hãy nói đi nào : người đánh con vt !

A Q hai tay c gi ly cái đuôi sam, nghếch đu lên nói :

– Đánh con sâu ! Được chưa ! T là sâu ! Chưa th ra à !

Tuy A Q đã nhn là sâu ri mà nó vn chưa chu th. Nó còn tóm ly đu y dúi luôn năm sáu cái thình thình na vào ch nào gn đó ri mi hn h b đi, yên trí rng sau trn này y có th xu h mà chết đi được ! Nhưng chưa đy mươi giây đng h sau, A Q đã li hn h ra v có v đc thng. Y nhn thy y là người gii nhn nhc bc nht, và ngoài vic “nhn nhc” ra, thì v mi phương din, y vn là người “bc nht”. Trng nguyên cũng ch là người “bc nht” mà thôi ! ”Th mày k vào đâu” !

Sau lúc đã dùng by nhiêu phương pháp thn diu ra đi phó vi k thù, A Q lin khoan khoái đi ti quán rượu, nc luôn my chén, đùa ct vi anh này, cãi ln vi anh kia, li “đc thng” ri mi hn h b v đn Th Cc, ng ra làm mt gic đến sáng.

Giá phng trong túi sn tin thì A Q đi đánh bc. Gia mt đám người xúm nhau ngi xm, A Q mt đm đìa nhng m hôi là m hôi chen ngay vào, tiếng nói giòn hơn ai hết.

– Này, ca Thanh lang, bn quan đy !

– M l !

Bác nhà cái va m va xướng, mt cũng đm đìa nhng m hôi là m hôi.

– Thiên môn l … Bao nhiêu ca giác cho v l ! Ca nhân và Xuyên đường đ li l! Tin A Q đâu ? Đưa đây !

– Ca Xuyên đường mt quan này ! Quan năm này !

Gia by nhiêu tiếng xướng ngân nga đó, tin ca A Q c thế dn dn lun vào túi mt bn người khác, mt cũng như mt y, cũng đm đìa nhng m hôi là m hôi. Cui cùng, A Q đành tháo ra ngoài vòng, đng sau lưng bn con bc mà nhìn vào và hi hp thay cho k khác, cho đến lúc tan sòng mi ngm ngùi tr vào đn Th Cc, đ hôm sau s li vác cp mt sưng húp đi làm thuê.

K ra “mt nga biết đâu không phi là mt điu may cho ông già ca i”. Đã có ln, A Q bt hnh được luôn mt canh bc, nhưng ln y cơ h li như là tht bi.

Đêm hôm y, làng Mùi rước thn. Theo l thường, làng có t chc mt đám hát. Bên rp hát, cũng theo l thường, có my sòng bc. Đi vi A Q, tiếng trng, tiếng phèng la bên rp như phng pht đâu ngoài mười dm đường xa di li. Ch có tiếng xướng ca nhà cái là y nghe rành mch. Y được luôn my hi. Tin đng thành bc hào, bc hào thành bc đng, bc đng cht dn dn thành mt đng ; A Q đc ý, mt mày n hn lên.

– Này ! Thiên môn hai đng này !

A Q không biết rõ ai đánh nhau vi ai và vì c gì, ch thy tiếng mng chi, tiếng đm đá c ào ào lon x c lên, choáng c đu óc mt hi khá lâu. Lúc y ngi dy được thì lũ con bc đã biến đâu mt, c bn người xung quanh hi nãy cũng không thy mt ai na ! A Q cm thy có my ch đau ran lên như va b my qu đm, my cú đá vào người. Trước mt y, mt bn đng nhìn ra v ngc nhiên. A Q bàng hoàng chy v đn Th Cc, ri đến lúc đnh được thn hn thì mi sc nh ra rng đng tin camình cũng bay đâu mt ri. Trong ngày hi, bn phường bc đu là người t chiếng, biết dò đâu cho ra manh mi ?

Rõ ràng mt đng bc đng trng xóa lên đó, mà li là ca mình, thế mà bây gi biến đâu mt ! C cho là “con nó cướp ca b đi” và t mng mình là “đ con sâu” cũng vn không khuây được. Ln y, A Q mi hơi cm thy ni đau kh ca mt cuc bi trn tht tình.

Nhưng chng my chc là A Q li đã chuyn bi thành thng. Y s dang cánh tay phi lên, rán hết sc đánh vào mt y luôn hai bt tai, đau ran lên. Đánh xong, y hình như đã h d, ta h người đánh là mình là người b đánh bi li là mt “mình” nào khác … Ri mt lát, y có cm tưởng rng y va mi đánh mt đa nào y, mc dù còn đau nhc c mt mũi. Y h lòng h d ng lưng xung giường.

Sau lúc nhà h Triu mt cướp thì phn đông dân làng Mùi va thích chí va s hãi. AQ cũng vy, y va thích chí va s hãi.

Nhưng bn hôm sau, gia lúc đêm khuya, y bng b bt lên huyn. Gii ti đen. Mt toán lính, mt đi tun đinh, mt đi cnh sát, năm tên mt thám, lng lng đi v làng Mùi, tha lúc đêm ti mò mò, vây kín ly đn Th Cc, lp ngay my khu súng liên thanh chĩa mũi vào trong đn. Nhưng AQ không h xông ra. Mt hi khá lâu, trong đn vn im phăng phc, tuyt không đng tĩnh gì c. Viên lãnh binh st rut, phi treo hai vn quan tin thưởng, mi có hai chú tun đinh mo him trèo tường vào. Thế ri, trong ngoài hưởng ng cùng nhau, toán quân thc vào mt lot, tóm ngay được AQ. Mãi đến lúc b lôi ra ngoài ca, đng bên khu súng liên thanh, AQ mi hơi tnh gic … V huyn, tri va đúng trưa. Người ta dt y ti mt nha môn đã nát, ri b quanh năm sáu góc đường na, người ta đy y vào gian nhà nh. Y đương bước thp bước cao đi vào thì cái cánh ca làm bng nhng súc g nguyên phiến đã đóng sp ngay li sau gót chân y. Ba mt khác đu là nhng bc tường vôi. Nhìn k vào trong góc phòng, y thy hai người khác đã đy t trước.

AQ bng hi hp nhưng không ly làm kh s. S là gian phòng này so vi cái bung ng ca y đn Th Cc k còn cao ráo, sáng sa hơn nhiu. Hai lão kia xem chng cũng đu là nhà quê c. Y dn dà trò chuyn hi thăm. Mt lão nói:

– T b bt là vì ông ni t còn thiếu c C mt món n cũ.

Còn lão kia thì ch biết vì sao mà b bt c. H hi AQ … nhanh nhn tr li:

– T à! T đnh làm gic!

Chiu hôm y, người ta li dt AQ đến mt công đường to. Mt lão già đu trc ngi trên cao. AQ nghĩ bng: lão già này chc là mt lão sư c hn … Nhưng nhìn thy mt toán lính đng sp hàng dưới và mười my người na hai bên, đu bn áo dài, người thì đu cũng trc như lão già, người thì đuôi sam dài có mt thước xõa xung như lão Tây gi, người nào người ny, mt b c tht, hm hm nhìn AQ. AQ biết ngay rng: lão trc này chng phi là tay va. Thế là my khp đu gi ca y t nhiên như rã hn ra, và y quỳ sp xung. Bn áo dài nt n om sòm:

– Đng mà nói! Không phi quỳ!

AQ xem chng cũng hiu h nói gì, nhưng không tài nào đng dy được. Cái thn xác mà hin gi phút này y không t ch được na ch c ngã sp xung. Thế là y đành c thế mà quỳ.

– Quen cái thói nô l!

Bn áo dài mng, ging khinh b, nhưng ri cũng không bo y đng dy na.

Lão già đu trc nhìn thng vào mt AQ, nói rt thong th, rõ ràng:

– C thú thc đi là hơn, khi phi tra kho thêm kh. Ta biết hết ri! Thú đi ri tha cho …

Bn áo dài cũng quát to lên:

– Khai đi!

AQ nghĩ ngi, p úng khá lâu, ri tr li tiếng được tiếng mt:

– Con vn có ý đi đu …

Lão già hi, ging rt là hòa nhã:

– Vy thì sao không đến?

– Thưa lão Tây gi nó không cho …

– Nói by! Bây gi mi nói thì chm quá ri! Hin nay bn đng đng vi mày đâu?

– Cái gì kia ?

– Bn ăn cướp nhà h Triu hôm trước y mà?

– Nào chúng nó có li gi con đâu? Chúng nó t mình chúng nó chuyn đi.

Nhc li chuyn đó, AQ còn ra v căm tc.

– Chúng nó đi v đâu? Khai ri ta tha cho. Ging lão trc nói rt là ngt ngào.

– Bm, con không biết. Nào chúng nó có gi con đâu!

Ri thy lão trc nháy mt cái. Thế là AQ li b dn v tri giam. Đến sáng hôm sau, y mi b lôi ra ln na.

Quang cnh công đường vn như ngày hôm qua. Ngi trên vn cái lão trc đu hôm qua. AQ vn quỳ sp xung đt. Lão trc đu ngt ngào hi:

– Còn mun nói thêm gì na không?

AQ nghĩ chng biết nói gì, s tr li:

– Không .

Ri mt lão áo dài đưa mt t giy và mt qun bút đến trước AQ nhét vào tay AQ lúc đó cơ h “hn rơi phách rng”. S là ln này là ln đu tiên bàn tay ca y mi có liên quan đến mt cái qun bút. Y còn chưa biết cm thế nào thì người đó đã ch cho y mt ch trên t giy, bo ký vào đy. Y tay nm cht ly qun bút, ming lm bm thưa, va s hãi, va xu h:

– Con … Con … không biết ch !

– Thế thì đ cho tin, vo đy mt cái vòng tròn vy!

AQ đnh v mt cái vòng tròn, khn mt ni là tay cm bút c run đây đy. Người kia phi đem t giy gii rng lên trên mt đt h y. Y bèn nm bò xung, rán hết sc bình sinh, v mt cái vòng. S người ta cười, y quyết v cho tròn. Nhưng cái bút đáng ghét kia không nhng nng quá th mà li không chu cho y điu khin. C tng khúc, tng khúc mt, y đu các nét v li, nhưng h cái vòng sp khít thì cái bút li chch ra ngoài. Thành th ch v được mt cái hình xiên xo, méo mó in như là ht dưa.

AQ còn thn v ch mình v không được tròn, nhưng người kia không đ ý đến, đã ging ly bút, giy ri. Thế ri mt ti li đem y tr v tri giam như cũ.

V đến tri giam ln th hai này, AQ cũng không ra v bun bã cho lm. Y nghĩ rng: “Người ta sinh ra trong tri đt thì tt cũng phi có lúc b dt vào dt ra trong ngoài mt cái tri giam, có lúc cũng phi nm ly qun bút mà v mt cái vòng tròn. Ch có v không được tròn thì mi tht là cái vết nhơ nhuc trong đi mình mà thôi”. Nhưng chng my chc y đã quên ngay và tâm hn y đã thnh thơi hn. Y nghĩ bng: “Con cháu t ngày sau hn là v được tròn trĩnh hơn t bây gi!”, ri ng thng.

Nhưng đêm y, có mt người không ng được. y là c C. C rt bt bình vi ông lãnh. C thì ch trương rng: cn nht là phi hi cho ra tang vt, mà ông lãnh thì bo: phi ra oai cho chúng nó s. Gn đây, ông lãnh đã khinh c ra mt. Ông ta đp bàn đp ghế nói:

– Phi giết mt thng cho trăm nghìn thng khác s ch! Ông xem, tôi ra làm cách mng chưa được hai mươi ngày tri mà đã xy ra mười my v ăn cướp, thế mà không v nào truy ra c, còn gì là th din ca tôi! Bây gi truy ra được ri, ông li nói ngang. Không được! Vic này là phn vic ca tôi …

C C bí, ch biết tr li thế nào … Nhưng c vn gi ý kiến ca c và nói rng: nếu không tìm cho ra tang vt thì c s lp tc t chc bang bin. Ông lãnh tr li:

– Cái y tùy ý ông.

Vì vy, ti hôm y c C không ng được mt tí nào. Cũng may hôm sau, c không h t chc.

Ln th ba, người ta dt AQ ra ngoài tri giam, tc là ngay sau cái đêm c C không nhm mt t đu hôm sut sáng. AQ ra đến công đường vn thy cái lão trc chiếu l ngi đy. AQ cũng chiếu l quỳ sp xung.

Lão trc li c ngt ngào hi:

– Thế còn mun nói gì na không?

AQ nghĩ mt hi, ch biết nói gì c, tr li:

– Bm không !

Bn áo dài, áo ngn lin khoác cho y mt cái áo vi tây trng trên có my ch mc đen. AQ ly làm bun kh vô cùng là vì cái áo đó hơi ging áo đi tang; ăn bn như thế s có “xúi quy” chăng? Nhưng ngay lúc y, người ta đã bt y trói cánh kh li và lôi ra khi nha môn ri.

AQ b người ta đy lên mt chiếc xe không mui, ngi chung vi my chú áo cc. Tc thì xe m máy. Mt toán lính và my chú tun đinh vác súng đi trước, hai bên đường rt nhiu người hếch m đng xem. AQ không biết phía sau có nhng gì. Bng y cht nghĩ rng: hay là chúng nó đưa mình đi cht đu! Hong quá! Hai mt y quáng hn lên, ri hai tai c nghe vù vù. Y dường như ngt đi. Nhưng y cũng chưa ngt hn, có lúc lo s, có lúc thn nhiên. Y cm thy rng: người ta sinh ra trong tri đt, trước sau cũng có th có mt ln b cht đu!

Nhưng AQ còn nhn ra đường li, và hơi ly làm l sao li không đi thng ti trường chém? Nào y có biết đâu rng bây gi người ta còn đem y bêu ph đ cho mi người trông thy đã. Nhưng dù có biết thế chăng na thì y cũng ch nghĩ rng: người ta sinh ra trong tri đt, trước sau cũng có mt ln phi bêu ph đ cho mi người trông thy như vy!

AQ bây gi đã v l ra ri! Đây là con đường quanh ra trường chém ri! Y thn th nhìn ra hai bên đường. Hai bên đường, người xem như kiến. Tình c, trong đám đông, y bng thy mt vú Ngò. Đã lâu không gp vú, thì ra vú đã lên huyn làm công. AQ bng thn thy mình không có khí phách đ hát lên vài câu. Bao nhiêu tư tưởng cun cun trong đu óc y như mt cơn lc. Bài “Gái góa thăm m” hát lên cũng chng oai v gì; còn câu “Ăn năn đà quá mun” trong tn “Long h đu” xem ra cũng yếu lm. Thôi thì hát câu “Th chp cương tiên tương n đ” vy! Ri y dang tay lên. Lúc đó y mi nh ra rng hai tay y đã b trói cht. Vì vy mà y cũng ch hát câu “Th chp cương tiên” na.

“Hai chc năm sau s có …” Gia lúc ngn ngang trăm mi, AQ bng pht ra mt câu xưa nay y chưa h nói được bao gi. Tht là không có thy mà vn c có th gii được.

– Hay lm!

Mt tiếng gào như tiếng sói gm lên gia đám người.

Chiếc xe c đi thng. Gia by nhiêu tiếng khen n ào, AQ liếc mt nhìn vú Ngò. Nhưng hình như vú không thy AQ, ch đng tht thn nhìn my khu súng trên vai bn lính.

AQ li nhìn vào đám người đang reo hò.

Trong giây phút này, tư tưởng AQ li cun cun lên trong đu óc y như mt cơn lc. Bn năm v trước, y đã gp phi mt con sói đói c theo riết ly y, đnh ăn tht y. Lúc by gi, y s tưởng chết ngt đi. May sao trong tay còn có mt con dao ra y mi liu mng cm c v được đến làng Mùi. Đến nay, y còn nh mãi đôi mt con sói va d tn, va khiếp s, c lp lánh lên y như hai ngn la ma trơi, ch mi đng xa trông mà đã nghe đau nhói c da tht. y thế mà trong gi phút này, AQ li gp nhng cp mt ghê tm hơn thế, ghê tm như chưa bao gi ghê tm bng, va l đ, va sc bén, gn mà như xa, theo riết y, không nhng nut chng li nói ca y mà chc cu xé thân hình y.

Ri nhng cp mt đó li hòa thành mt khi cu xé c tâm hn y na.

– Cu tôi vi, i tri ơi!

Nhưng AQ không nói nên li được. Mt y đã ti sm li, tai nghe vù vù: y cm thy thân hình y tan ra thành tng ht bi.

*

V nh hưởng lúc đó ca s vic trên đây thì rõ rt nht li là nhà c C. C nhà c đu rên r v s quan tư không chu tìm cho ra tang vt. Sau na là nhà C C h Triu. Không nhng trong lúc lên huyn đi báo, cu Tú đã b bn cách mng không tt nó ct mt cái đuôi sam, mà nhà c li còn phi np hai vn quan tin thưởng cho hai tên tun đinh đã mo him trèo tường vào bt AQ hôm trước. Thành ra c nhà c càng rên r tn. Hai gia đình này t đy v sau đu có v điêu tàn như các bc “di lão”.

Còn như v dư lun, thì c làng Mùi đu nht trí công nhn rng: AQ không phi là người lương thin, chng c là y đã b bn. Vì rng: nếu là người lương thin thì sao li b bn kia chú! Trên huyn thì dư lun không ly gì làm hay lm. Phn nhiu h không tha mãn. H bo: bn người trông không vui mt bng chém. Mà cái tên t tù kia trông bun cười thế nào y. Đã b đưa đi bêu ph mt hi như vy mà cũng không hát lên được mt câu, thành ra đi theo nó bao nhiêu đường đt, ch mt công toi.

Ti hôm mười bn rng ngày rm tháng Chín niên hiu Tuyên thng năm th ba, tc là hôm AQ bán cái rut tượng cho chú Triu Bch Nhn, vào hi canh ba, lúc bn gi, mt chiếc thuyn ván, mui đen, khá to ghé vào bến trước nhà h Triu gia lúc đêm khuya tri ti mò mò, dân làng đang ng say, không ai hay biết gì hết. Và chưa m sáng thì chiếc thuyn đã ri khi bến, ch có my người trông thy mà thôi. Sau lúc đã dò la, thm thì thm tht cùng nhau khá lâu, người ta mi biết rng: chính là thuyn nhà c C.

Thuyn nhà c C đã đưa đến cho làng Mùi mt ni lo âu hết sc ln. Chưa đúng ng, c làng đã nhn nháo hn lên. Chiếc thuyn này v đây đ làm gì thì nhà c Triu hết sc gi bí mt. Nhưng trong các quán rượu và các hàng nước, đâu đâu người ta cũng đn dy lên rng: bn Cách mng sp vào huyn nên c C chy v làng lánh nn. Ch có thím By là bo không phi. Thím y nói: ch có my hòm qun áo cũ trên c C gi xung nh gi h, nhưng c Triu không nhn và gi li ngay. Ch là cu Tú Triu và c C xưa nay không tương đc gì, cho nên trong lúc hon nn, hai nhà nht đnh không có th san s ni lo ni bun cùng nhau. V li thím By ngay bên cnh nhà c Triu, thy tn mt, nghe tn tai, cho nên chc hn là không sai.

Mc dù như thế, tiếng đn vn lan rng ra. Người ta bo nhau: hình như c C không v, nhưng c có viết mt bc thư rt dài đ làm thân vi C C. C C làng ta cũng đã nghĩ li, và c cho rng: cũng ch có hi gì nên đã cho gi cái hòm li. Cái hòm y hin gi nhét dưới gm giường c bà nm. Còn như tin tc v bn Cách mng thì có k nói chính ti hôm qua chúng nó đã vào huyn ri, chú nào chú y áo giáp bch, mũ bch, ăn bn trng toát mt lot đ tang cho vua Sùng Chính.

Xua kia, AQ đã my ln nghe người ta nói đến cách mng. Năm nay, y li đã thy chém bn Cách mng đ va ri. Nhưng trong óc y đã có sn mt ý kiến chng biết ngun gc t đâu cho rng: làm cách mng tc là làm gic; làm gic tc là báo hi y. Vì vy nên xưa nay, y vn ghét cay ghét đng bn Cách mng. Ng đâu chính bn đó đã làm cho c C danh giá khp vùng như thế kia mà cũng phi s, thì y cũng đã hơi ly làm “lác mt”. Hung na là y li thy lũ đàn ông đàn bà khn nn làng Mùi cung quít lên như vy, thì y càng khoái chí. Y nghĩ bng: “Cách mng cũng hay! Cách m cái mng lũ chúng nó đi! Ghét quá đi mt! Gin quá đi mt! … T, t cũng s đi đu hàng cách mng.”

Gn đây, AQ túng thiếu, thành th y cũng có ý bt bình. Phn thì trưa hôm y, bng đói, ung hai bát rượu, cho nên y càng choáng váng say. Y va nghĩ ngi va ro bước, tâm hn li nghe nh nhàng hn h lên. Ri ch biết thế quái nào mà bng y đã tưởng tượng ngay rng y là người cách mng, và c bn dân làng Mùi đã thành “tù binh” ca y c ri! Trong lúc đc ý, bt giác y hét to lên my tiếng:

– Làm gic nào! làm gic nào!

Dân làng Mùi by gi đu nhìn AQ bng cp mt s hãi vô cùng. Điu đáng thương hi đó xưa nay y chưa tng thy. Thành ra y thích chí vô hn, chng khác gì nng tháng sáu mà được ung nước đá vy! Y càng hn h ro bước và nói to:

– Hay lm! T mun gì s được ny! T ưa ai là người y được nh!

Cc, cc, tùng, tùng! Ăn năn đà quá mun! Ch vì quá chén mà Trnh hin đ b giết oan … a … a … Tùng tùng, tùng tùng, cc … Cc cc, tùng tùng … Th cp (i i i) cương (i i) liên (i-a) tương n đ.

Trước nhà C C h Triu, hai b con và hai người bà con chính tông ca c đang đng xúm cng bàn v cách mng. AQ không trông thy, c ngang nhiên ro bước và vn hát:

– Tùng ! tùng …

– Này bác Q ơi!

C C gi khe kh và có v s st.

Xưa nay, đã bao gi AQ nghĩ người ta li có th kết lin ch “bác” vi tên mình đ gi. Vy nên y cho rng người ta còn nói chuyn gì đâu đâu y, ch chng liên can gì đến mình. Y c hát:

– Cc, cc, cc, … Tùng … tùng … tùng.

– Bác Q này!

– Ăn năn đà quá mun, à …!

Cu Tú đành phi gi thng:

– AQ à!

Lúc đó AQ mi dng chân, nghếch đu li hi:

– Cái gì thế?

– Bác Q này … Đ này …

C C bng không biết nói gì na

– Đ này! … phát tài ch?

– Vâng ! Phát tài hn ch l! Mun gì là được ny!

– À, à bác Q này! Bn mình là bn nghèo vi nhau c, thì chc chng l gì …

Triu Bch Nhn rt rè nói, c ý dò xem ý t nhà cách mng như thế nào.

– Bn nghèo à? Anh li không phong lưu bng my tôi y à?

Va nói xong, AQ đã bước đi.

My người nhà h Triu nghe mà phát khiếp, đng lng đi mt hi. Chiu hôm y, hai b con nhà h Triu bàn bc cùng nhau, cho mãi đến lúc đ đèn mi thôi. Còn chú Triu Bch Nhn va v đến nhà là ci ngay cái rut tượng, bo ch v giu kín vào dưới đáy hòm.

AQ hn h nh bước trên con đường làng mt hi khá lâu. V đến đn Th Cc thì y đã tnh rượu hn. Chiu hôm y, lão t đi vi y cũng t y nhã nhn khác thường, mi y ung chén nước trà. Y nài lão thết y luôn hai khu bánh na. Ăn xong, y còn ly mt đon nến bn lng thp d và c cái cc nến mang v bung nh ca y, đ đèn lên, mt mình nm ngh. Gi này, bao nhiêu ý nghĩ tt đp, bao nhiêu nim vui mà y không tài nào t nên li, đang nhy múa trong đu óc y ging như ngn đèn đêm nguyên đán vy:

“Làm gic! Cũng vui đy ch! Mt bn làm cách mng tuyn là mũ bch, áo giáp bch, ai ny tay cm dao bn, roi st, lu đn, súng trường, nng ba chia, câu liêm chy c đến đn Th Cc gi: “AQ! Chúng ta cùng đi, đi!” Thế là cùng nhau đi …

Lúc đó ti dân làng Mùi khn nn trông mi bun cười! Chúng nó s quì ràn rt xung van xin:”AQ tha chết cho tôi đi!” Nhưng ai mà nghe chúng nó! Thng cu D. đáng ti chết trước. Ri C C h Triu, c lão Tú na, c thng Tây gi na … Có nên tha thng nào không nh? K ra lão Vương Râu thì tha ra cũng chng h gì, nhưng bt tt!

“Đ đc, thì c vào thng nhà C C phá ngay cái rương ra xem … Tin đng … vàng bc … áo sa … Mà trước hết phi khuân ngay cái giường Hông-kông ca m Tú v đn Th Cc cái đã … Ngoài ra, còn b bàn ghế nhà h Tin cũng chuyn v nt. Hay là ta dùng ngay b ca nhà h Triu vy? L c nhiên mình bt tt phi b tay ra khuân vác. Bo thng cu D. khiêng đi, mau lên! Chm là tát vào mt …

” Lão Triu Tư Thn có con em, nhưng xu quá! Còn con gái thím By Trâu, vài năm na hng nói chuyn … V lão Tây gi … con này đã chung ch vi mt thng đàn ông không có đuôi sam … Chao! Tm … Th đàn bà y ch ra trò! M Tú Triu phi mt cái là trên mi mt có mt cái so! Mà … con m vú Ngò lâu nay đi đâu nh? Bc mt ni là cái bàn chân ch ta to quá! …”

Gia lúc đu óc còn ri beng vi by nhiêu ý nghĩ thì AQ đã ngáy khò khò. Cây nến bn lng va cháy mt đ dăm phân, ngn la lp lòe chiếu vào cái ming hoác rng ca y.

“Ha! Ha!” AQ bng git mình dy, kêu to mt tiếng ri nghếch đu lên, hong ht nhìn quanh nhìn qut. Nhìn thy đon nến bn lng vn còn, y li ng người ra ng.

Ngày hôm sau, AQ thc dy rt mun. Y chy ra nhìn trên con đường làng, thì đâu vào đy, ch có gì thay đi. Mà cái bng ca y nghe vn đói! Y ngm nghĩ hi lâu cũng ch nghĩ ra cái gì c. Nhưng bng hình như y đã có mt quyết đnh gì, ri cũng chng biết là vô tình hay hu ý, y li nh bước ln đến chùa Tĩnh tu.

Sau bc tường có tr hai cánh ca sơn đen, cnh chùa vn vng lng như mùa xuân đ n. AQ ngm nghĩ mt chc, ri bước ti gõ ca. Mt con chó sa t trong chùa sa ra. AQ vi vàng nht ly mnh gch v bước ti gõ mnh vào cánh ca. Gõ mãi đến lúc cánh ca đy nhng vết gch đó mi nghe có tiếng người ra m.

AQ vi nm cht ly my mnh gch trong tay, đng theo thế mã b, sn sàng cm c vi con Mc. Nhưng ca chùa ch hé ra mt tí, con Mc cũng chng thy xông ta. Nhìn vào, ch thy sư bà hôm n.

– Bác li ti đây làm gì na kia?

Sư bà hi, ging ht hơ ht hi.

– Cách mng ri! Bà biết không?

AQ tr li vu vơ.

– Cách mng, cách mng ! Đã cách mt ln ri! Các bác còn mun cách chúng tôi đến như thế nào na kia!

Hai con mt sư bà đ bng hn lên.

– Thế nào?

AQ rt ly làm ngc nhiên hi.

– Bác không biết hay sao? Chúng nó đã đến đây”cách” hết ri! Nhà bác không biết đó thôi.

AQ càng ly làm ngc nhiên.

– Ai kia ?

– Lão Tú vi lão Tây gi y mà! …

Tht là mt điu bt ng cho AQ, làm cho y hết sc ngơ ngác. Sư bà thy y mt hn nhu khí, tc thì đóng ca li. AQ li đy ca nhưng không tài nào xô cho ra được na. Y gi mt thôi na, ch mt ai tr li.

Đó là chuyn xy ra bui sáng. Cu Tú bt tin rt nhy, va biết được rng bn Cách mng đã vào huyn đêm hôm trước, cu lin đem đuôi sam qun vòng quanh trên đu, va sáng thì tc tc qua h Tin thăm lão Tây gi, là người xưa nay cu ch ưa tí nào, nhưng ngày nay trong vn hi mi, trong thi kỳ “cùng nhau mưu cuc duy tân” này, hai ông trò chuyn bng dưng thành ra thân mt, rt tâm đu ý hp như hai đng chí. Hai ông hn hò cùng nhau đi làm cách mng. Hai nhà cách mng bàn bc hi lâu mi sc nh ra rng: trong chùa Tĩnh tu còn có mt cái bài v th vua vi my ch “Hoàng đế vn tuế, vn vn tuế …” phi “cách” ngay mi được. Thế là hai ông cùng nhau ti chùa Tĩnh tu làm mt cuc cách mng. Sư bà ra cn tr, nói my câu; hai ông cho là sưng h chính ph Mãn Thanh, nhè vào đu bà ta b ba-toong xung. Cô tiu thì mãi lúc hai ông đi đã xa mi hoàn hn. Kim đim đ nhà chùa li, thì thy cái bài v c nhiên b đp nát ra gia chùa mà cái lư hương Tuyên Đc xưa nay vn đ th trước tượng Đc Quan Âm đã biến đâu mt ri!

Câu chuyn trên đây mãi v sau AQ mi biết. Y ly làm hi hn vì ng quá gic mà l dp, nhưng cũng gin ti chúng nó không ti gi y cùng đi. Y nghĩ li: “L nào chúng nó li chưa biết là mình đã đu hàng cách mng ri hay sao?”

L bái t t nhà h Triu xong xuôi, AQ v đến đn Th Cc thì mt tri đã ln. Y dn dn cm thy hình như trên đi có cái gì là l. Nghĩ đi nghĩ li, y nhn ra rng: nguyên nhân ch vì y trn. Sc nh còn mt mnh áo cc kép, y lin ly khoác vào, ri ng lưng xung cho đến lúc tnh gic, m mt ra thì ánh mt tri đã chói li trên mái tường phía tây bên kia. Y ngi dy, lm bm:

– M kiếp!

Thế ri, cũng như mi hôm sau khi ng dy, AQ bước ra, đi rong trên con đường làng. Bây gi, y không nghe da tht but như lúc trn na, nhưng dn dn y li c cm thy trên đi có cái gì là l tht. Tung như tt c bn đàn bà con gái làng Mùi t hôm nay tr đi bng dưng đua nhau mà h ngươi. C thy mt AQ đâu là chúng nó xô nhau trn bit vào tn trong ca. Thm chí thím By Trâu đã ngót năm chc tui đu ri cũng vy, thím ta cũng hc theo người khác vi vàng ln tránh đi. Không nhng thế, thím ta còn hi h gi đa con gái ca thím non mười tui đu vào nt! AQ ly làm l lùng hết sc. Y t hi: “Quái! sao c lũ chúng nó đ này li đua nhau hc điu b các cô tiu thư như thế là thế nào nh? My con đĩ này rõ khéo! …”

Ri đến nhng ngày sau, AQ càng thy nhiu s l lùng khác na. Mt là lão ch quán rượu nht đnh không bán chu cho y na. Hai là, lão t đn Th Cc cũng nói lm nhm như mun ng ý thúc gic y dn đi ch khác. Ba là, không nh rõ bao nhiêu ngày tri ri, nhưng đã khá lâu, không h có người nào gi y đi làm vt na! Ca hàng rượu không bán chu thì nhn đi cũng xong, lão t mun đui thì ln la còn có th được, ch có điu không ai gi đi làm thì chết đói. Đến thế này thì tht là “m kiếp”!

AQ không tài nào chu ni tình cnh y na. Y đành phi liu tìm đến my nhà ch xưa nay vn thuê y làm vt đ dò xem tình hình, ch tr nhà C C h Triu ra là không dám ti. Nhưng tình hình đã đi khác. Đến đâu là y như trong nhà đã thy mt lão đàn ông mt mũi hết sc kh bước ra xua tay đui như đui ăn mày:

– Không có! Không có! Đi đi! …

AQ cũng ngc nhiên. Y nghĩ bng: nhng nhà này xưa nay vn cn mình làm thuê, thế mà bây gi bng dưng không mt ai có vic gì na c. Nht đnh là có điu gì oái oăm đây ch chng không. Đ ý dò la, y mi v ra rng: bn h có công vic gì là toàn đi gi thng cu Don. Cái thng cu D. là mt thng nhãi con, gày gò, m yếu. Theo con mt AQ thì nó còn thua c lão Vương Râu xm na kia! … Thế mà ai ng chính cái thng nhãi con này li đã ht ngang bát cơm ca y! Bi vy, ln này y tc điên lên hơn ln nào hết. Trong lúc hm hm ro bước, y bng vô tình giơ cánh tay lên, ming nói:

Ngã th chp (i i i) cương (i) tiên cương (i i i) n đ! (Chú gii ca người dch: Mt câu hát tu mã trong các tung c Trung quc. Dch nghĩa: Tay cm con roi st (t) sp đánh mày. AQ vn là khách quen các rp tung!)

My hôm sau, tình c AQ bng gp thng cu D. trước bc tường xế qua nhà C C h Tin. Tc ng có câu: “K thù gp mt nhau thì mt trông thy rõ mười mươi”. AQ bước ti, cu D. cũng dng chân đng li.

AQ mng và lườm cu D. bng mt cp mt rt d tn, ri nh mt bãi nước bt:

– Đ súc sinh!

– T là ging sâu b, tha d chưa?

Câu tr li nhún nhường ca cu D. trái li làm cho AQ càng điên tiết. Nhưng trong tay AQ lúc by gi không sn có mt cây “roi st” nên y đành phi v ti, dang cánh tay ra c níu ly cái đuôi sam ca cu D. Cu D., mt tay gi cht đuôi sam ca mình, còn tay kia c gò ly đuôi sam ca AQ … AQ cũng lt đt đưa cánh tay còn rnh kia ra gi tht cht ly đuôi sam ca y. So vi AQ đ trước thì sc vóc cu D. thm vào đâu. Nhưng gn đây, phi nhn đói, y cũng gày gò, m yếu không khác gì cu D. … Bi vy, lc lượng hai bên đch th tht là tương đương. Bn cánh tay ging co ly hai cái đu, hai lưng cũng đu gò cong hn li, in bóng lên bc tường vôi trng xóa nhà h Tin thành mt đường vòng cung y như mt cái cu vng màu chàm, lâu có đến na gi đng h là ít.

Nhng người đng xem hình như mun hòa gii, nói:

– Ho l, Ho l!

Mt bn khác cũng gào to lên:

– Ho, ho! (Li người dch: Ho trong tiếng Trung quc còn có nghĩa là thôi, thôi.)

Không rõ h có ý hòa gii hay là khen, hay là xúi gic. Nhưng c hai chú đu không ai nghe thy gì c. H AQ tiến lên ba bước thi cu D. lùi li ba bước, ri c hai đng li. Mà cu D. bước ti ba bước thì AQ li lùi ba bước, ri c hai li đng li. Có đ ngót na gi, hoc gi hai mươi phút cũng nên – làng Mùi không có đng h nên khó nói cho đích xác – đu hai chú đu bc hơi lên, m hôi trán chy đm đìa … Bng thy AQ b tay ra. Ngay lúc y, cu D. cũng b tay ra nt. C hai chú cùng mt lúc đng thng dy, cùng mt lúc lùi ra xa, ri c hai ln vào đám người đng xem.

AQ còn ngonh đu li:

– Nh ly nhé ! Con m mày !

Cu D. cũng ngonh đu li, chi bi:

– Con m mày, nh ly nhé !

Trn “long h đu” này kết cc đi khái có th nói là “bt phân thng ph“. Không biết khán gi có được hài lòng lm không, bi vì không nghe ai bàn tán gì. Nhưng vn không mt ai gi AQ đi làm thuê c.

Mt hôm, tri m, gió thi hiu hiu có khí v tiết hè. Thế mà AQ vn rn rn rét. Tuy vy, rét cũng còn có th chu được. Kh nht là cái bng đói. Mn bông, mũ lông cu, áo, đu không còn cái nào na. C cái áo chn bông cũng bán ri. Bây gi còn mt cái qun, ch nh cũng ci nt đi hay sao? Còn như cái manh áo kép rách kia thì đem biếu người ta đóng gót dép ha có k ly, ch đem bán thì mt đng xu cũng ch đt! Đã nhiu phen, AQ nhng ước ao bt được chui tin con nhà ai đánh rơi gia đường, nhưng chưa h thy chui nào c. Cũng li nhiu phen, y c nhìn k c bn góc nhà y , may có thy gì chăng, nhưng bn góc nhà vn trng không, có gì đâu! AQ bèn quyết chí đi kiếm ăn vy.

Trên con đường làng, AQ lang thang đi kiếm ăn. Y nhìn thy nhng quán rượu, nhng hàng quà, hàng bánh xưa nay vn quen. Nhưng y đu lng đi qua, không nhng không dng chân li mà cũng không có ý thèm thung gì c. Điu AQ ước ao bây gi không phi nhng thc đó. Y ước ao nhng gì, chính y cũng không rõ.

Làng Mùi vn là mt làng bé nh, đi ch my chc là cùng làng. Trước làng có nhiu rung sâu, trông toàn mt màu xanh mướt ca m non. Gia đng, mt vài chm đen đen, tròn tròn có v linh đng: y là my chú nông phu đang cm ci làm vic. Nhưng AQ bng đâu nghĩ đến vic thưởng thc cái cnh vui v đó ca đng quê. Y c cúi đu ro bước. Y cm thy cnh đó không dính dáng gì vi vic y đi kiếm ăn c. Mt lát sau, y đến chùa Tĩnh Tu.

Xung quanh chùa cũng có mt cánh đng sâu. My bc tường quét vôi trng ni hn lên gia cánh đng xanh thm. Đám đt mé sau nhà chùa, gn bc tường đt thp, là mt vườn rau. AQ do d mt lúc, nhìn quanh nhìn qut mt lúc, không thy mt ai qua li. Y trèo lên tường, níu ly cành h th ô. Đt sét đu tường lác đác rã xung. Chân y cũng run lp cp. Cui cùng, y v được mt cành dâu, phóc ngay vào trong vườn. Trong chùa, góc này rt là sm ut. Ch him điu đây không có rượu, không có bánh bao, không có mt thc gì “nhai được” tt c. Gn bc tường phía tây, có mt lùm tre, dưới lùm tre có nhiu búp măng, khn ni by nhiêu măng li toàn là măng chưa nu. Còn my lung rau thì th đã kết ht, th đương đâm bông, th thì già ci. Cay đng như mt cu đ hng thi, AQ chm chm đi ln ra mé trước. Nét mt y bng hn h hn lên. Y va trông thy my vng c ci. Y ngi xm ngay xung, rt my gc. Thot tiên, mt cái đu tròn tròn lù lù ra t trong ca nách. Cái đu y va lù ra li tht vào ngay: rõ ràng là cô tiu hôm n. Xưa nay, lũ tiu này, AQ xem bng rác. Nhưng đi cũng phi tùy thi thế, cho nên AQ lt đt nh bn gc cái, ngt lá vt đi ri nhét c vào thân áo. Gia lúc đó thì sư bà va trong chùa đi ra.

– Nam mô a di đà Pht! AQ này, sao li nhy vào vườn mà ăn cp ca nhà chùa làm vy! Ái chà! Nam mô a di đà Pht! Ti chết! Ái chà chà! … Nam mô a di đà Pht!

AQ chân bước, mt nhìn quanh, nói:

– Ai nhy vào vườn nh trm ci nhà bà? Bao gi nào?

Sư bà ch vào thân áo:

– Bao gi na? Đy kia! …

– Đây là ca nhà bà đy à? Bà gi lên xem nó có thưa không? …

AQ chưa nói xong đã b chy … S là mt con chó đen to tướng đâu chy thc ra đui. Con mc này vn nm đng ca trước, chng biết vì l gì bây gi li tót mãi ra tn sau này. Con chó va đui va cn, và sp đp mt miếng vào ngang đùi AQ. May sao, t thân áo mt c ci té ra. Mc ta git mình mt cái, đng dng hn li. Trong lúc y, AQ đã trèo lên cây dâu, nhy phc qua tường, ri c người ln c ci cũng lăn nhào ra mái ngoài. Trong vườn, dưới gc cây dâu, ch còn con Mc đng cn ăng ng và sư bà đng nim pht.

AQ nhng áy náy lo rng cô tiu s li th con Mc ra đui theo. Lt đt, y nht my c ci ri cm đu chy. Dc đường, y còn nht thêm my hòn đá phòng b. Nhưng không thy nó ra, y vt đá, va chy, va gm c ci, va nghĩ bng “Vùng này ngó b làm ăn chng xong! Ta đi lên huyn vy!”

Gm hết ba c ci, AQ nht quyết s lên huyn.

V NHNG CHUYĐC THNG CA AQ

Tiếng rng AQ bao gi cũng “đc thng”, nhưng tht ra mãi đến ngày được C C nhà h Triu tát cho my tát tai vào mt thì y mi ni tiếng hn.

Đưa hai quan tin rượu knh bác khán xong xuôi ri, AQ ut c v nhà, ng lưng xung giường, nghĩ bng: “Thi bui này, hết ch nói ! Con đánh b !” Nhưng y li sc nghĩ ra rng: C C nhà h Triu oai v biết bao nhiêu mà mình cũng xem như là bà con mình, cho nên y li dn dn t v đc ý. Ri y đng dy, hát bài “Gái góa thăm m” và đi ti quán rượu. Trong lúc đó, y có cm tưởng là C C nhà h Triu vn là nhân vt oai v hơn ai hết.

Nói nghe ra có v lnh lùng, nhưng t hôm AQ b đánh, qu nhiên người làng đi vi y xem chng kiêng n hơn trước nhiu. Thy vy, AQ nghĩ bng: “Hn có l bi vì mình là bc b C C nhà h Triu !” Tht ra, nào có phi thế. Theo l thường, làng Mùi nếu tên Kèo đánh tên Ct, anh Ba đánh anh Năm thì xưa nay chng ai đ ý đến c. Nhưng nếu có dính dáng đến mt nhân vt “xù” như là C C nhà h Triu chng hn thì mi có tiếng đn. Lúc đã có tiếng đn thì không nhng người đánh đã có danh có giá mà luôn c người b đánh cũng nh đó mà ly lng. Còn như nói đến s phi trái thì nht đnh là li v AQ ri, không cn phi bàn na. Ti sao vy? Thì c l C C nhà h Triu li có th có li được hay sao? Nhưng, nếu AQ có li, thì sao người ta li có v kiêng n y hơn trước? Nào ai biết đâu đy ! K xuyên tc thì cho rng hoc gi là vì AQ nói y là bà con vi C C h Triu, tuy b đánh đy, song người ta vn e rng AQ nói cũng có phn nào đúng, thà kiêng n y chút đnh có l cũng êm hơn. Nếu không phi như thế thì có th nói là AQ cũng như con bò thái lao tế thánh, tuy cũng ch là mt con vt, chng khác con dê, con ln thường, nhưng đã được Đc Thánh ngài nhúng đũa vào ri thì bao nhiêu tiên nho đ bác nào dám đng vào na !

T đó AQ đc ý được my năm ròng.

Ri, đến mùa xuân năm n, AQ say mm bước đi trên con đường làng, bng thy lão Vương Râu xm đang mình trn trùi tri, ngi bt rn bên mt góc tường dưới bóng mt tri. Bt giác, AQ cũng nghe nga ran c mình lên. Cái lão Vương Râu xm này, râu va xm li va lm so, trong làng vn quen gi là lão Vương So Xm, nhưng AQ b bt ch “so” đi. Và AQ khinh lão ra mt. C trong ý t AQ thì so chng ly gì làm l c, ch b râu quai nón kia mi là kỳ quc, mi là chướng mt. Thế ri AQ s ngi xung cnh Vương Râu xm. K ra, nếu là k khác thì chưa hn AQ đã ngi mt cách vô ý vô t như vy. Nhưng lão râu xm này thì s cóc gì mà chng ngi ! Nói trng ra, AQ chu ngi như thế này là v vang cho lão ta lm ri.

AQ cũng ci mnh áo cc đp rách ra, và cũng mn mò, tìm tòi mt lúc. Chng biết vì áo mi git hay vì AQ lơ đnh mà mt hi khá lâu, y ch bt được có ba bn con thôi ! Liếc qua bên cnh thy lão râu xm đã làm luôn mt lúc ba, bn, năm, sáu con, và c con này đến con khác, chét vào răng, cúp nghe đánh “bp” lên tng tiếng mt !

AQ lúc đu còn tht vng, sau phi cáu lên. Làm sao cái lão Vương Râu xm đáng ghét thế kia mà li bt được nhiu rn như vy, còn mình thì ít i thế này, còn gì là th thng na? Y mun tìm cho ra mt hai chú rõ to, thế mà vn không được ! Tìm đi tìm li, mãi mi được mt chú choai choai. AQ nét mt hm hm, nhét vào gia cp môi dày, rán hết sc cúp mt cái, thế mà tiếng cúp li ch tt mt tiếng, vn không kêu to bng Vương Râu xm.

Vết so trên đu AQ đ bng lên. Y vt m áo xung đt, nh mt bãi nước bt, nói:

– Đ sâu róm !

– Đ chó gh, mày mng ai đy !

Vương Râu xm va tr li va ngước mt lên, ra v khinh b.

Gn đây, AQ tiếng được người ta kiêng n và cũng hay lên mt, nhưng gp ti lưu manh trong làng thường cà kha vi y thì y vn e s. Ch có ln này là tinh thn thượng võ ca y li hăng lên ghê lm ! Cái thng râu quai nón xm xoàm c mt kia mà cũng dám nói lếu nói láo à ?

– Thng nào nghe là chi thng y !

AQ đng pht dy, hai tay chng nnh.

– Thng này li nga xương ng ri hn?

Vương Râu xm va nói va khoác áo lên mình, cũng đng dy.

AQ tưởng nó đnh chun, thc ngay vào, cho mt qu đm. Nào ng qu đm chưa bén tm thì Vương Râu xm đã tóm ly AQ git mt cái, AQ long chong ngã sp xung. Tc thì Vương Râu xm níu ly cái đuôi sam, lôi ti bên tường, đnh chiếu l dúi đu vào tường … AQ nghếch đu lên nói:

– Người quân t ch đu khu, ai đi đu sc?

Hình như lão Vương Râu xm này không “quân t” cho lm, nên nó không đếm xa ti câu nói y, c dúi đu AQ vào tường luôn năm cái lin, đon rán sc xô mt cái tht mnh làm cho AQ ngã té ra đng kia có đến năm sáu thước, by gi mi h d, đc ý b đi.

Trong ký c ca AQ tht là chưa bao gi có mt chuyn nhc nhã như thế. S là đi vi Vương Râu xm quai nón kia, AQ cười nó thì có, ch bao gi nó li dám cười AQ? Nói gì đến chuyn đm đá ! Thế mà ln này … nó dám thượng cng chân h cng tay, ai ng như thế được ! Chng l li đúng như người ta nói: vì đc Hoàng đế sp b khoa thi, không cn ly tú tài c nhân na, do đó mà thanh thế h Triu nhà mình t nay kém oai đi. Có thế chúng nó mi dám xem thường xem mình khinh ra mt.

AQ đng ngơ ngác ch hiu thế nào c.

Đng xa có người đi ti. Thì chính là k thù ca AQ. Hn là đa mà AQ xưa nay vn ghét đt mt đi được. y là thng con c C C nhà h Tin. Trước đây, hn có lên hc trường tây trên tnh, ri không biết thế nào li tut sang Nht. Va năm sau, hn v nhà, cp dò c ngay đơ ra, cái đuôi sam cũng biến đâu mt. M hn khóc bù lu bù loa my mươi bn, ri v hn cũng nhy xung giếng đnh t t ba ln lin. V sau m m hn đi đâu cũng nói: “Cái đuôi sam kia là b mt bn côn đ phc rượu cho say ri ct mt đi đy ! L ra cháu nó có th làm quan to ri kia … Nhưng bây gi thì đành phi ch cho tóc dài tr li đã ri mi nói chuyn y !”. Nhưng AQ không chu tin như vy, c gi cu c nhà h Tin là “”thng Tây gi“, là “Hán gian”, h thy mt là chi thm trong bng.

Điu mà AQ ghét cay ghét đng là cái đuôi sam gi ca hn. Đến cái đuôi sam mà cũng gi nt thì còn gì là nhân cách? Thế mà con v hn không biết đường nhy xung giếng mt ln th tư na cho chết quách đi, thì th đàn bà y quyết không phi là hng người chính đính ! …

Lão “Tây gi” đi li gn.

– Thng trc ! Đ con la !

Xưa nay AQ thy hn, vn ch chi thm trong bng. Nhưng ln này vì “chính khí” mà ni gin, và vì mun tr thù, nên trong lúc vô tình y đã tht thành li. Ai ng “thng trc” đã hm hm bước ti, tay cm cht cái ba-toong sơn vàng mà y vn gi là cái gy đi tang. Trong giây lát, y biết ngay là có l hn s đánh, cho nên y trin hết gân, gò c hai vai lên mà ch … Thì qu nhiên, đp, đp ! ta h cái gy kia đã giáng vào đu y ri !

– T nói thng kia cơ mà !

AQ ch đa bé đng bên cnh, phân bua.

Đp ! đp ! đp !

Đy li là vic nhc nhã th hai trong ký c AQ. Cũng may là ngay sau my tiếng đp ! đp ! đó thì AQ đã li ta h cho thế là xong hn đi mt chuyn, và y đã cm thy trong người nh nhõm. V li, “quên” là cái bu bi gia truyn, rt thn hiu ca AQ trong nhng trường hp này. AQ chm rãi đi ti quán rượu, có v đc ý.

Nhưng trước mt y, cô tiu chùa Tĩnh tu đã đâu đng kia đi li. Ngày thường, c mi ln gp cô tiu này là thế nào AQ cũng chi mt câu, hung h hôm nay, sau khi y va b nhc. AQ sc nh điu gì, thế là li ni gin. Y nghĩ bng: Thì ra vì hôm nay ông bước chân ra ca là gp ngay ly mày. Tho nào xúi quy như thế !

AQ bước ti, nh mt bãi nước bt đánh toch mt cái:

– Khc ! Phì !

Cô tiu c cúi đu đi, không ngonh li. AQ sn ti gn cô ta, bng giơ tay xoa ngay vào cái đu va mi co, cười gn lên và nói:

– Con trc ! V nhanh lên, sư c ch kia kìa !

– Nga chân nga tay à?

Cô tiu mt đ bng, va nói va ro bước. Bao nhiêu người trong quán rượu đu cười lên. Thy trò chơi ca mình có người thưởng thc, AQ càng cao hng tn:

– Sư c s được, t li không s được à?

Ri AQ véo mt cái vào má cô tiu. Bao nhiêu người trong quán li cười lên mt thôi na. AQ đc ý. Mun cho by nhiêu “khán gi” được hài lòng, y rán sc véo luôn mt cái na tht mnh vào má cô bé ri mi buông tay.

Sau khi lp được “chiến công” này, AQ đã quên c Vương Râu xm, quên c lão “Tây gi” ri; và hình như bao nhiêu ni bt bình, bao nhiêu điu “xúi quy” ngày hôm y đu đã ra được sch sành sanh. Mà l lùng thay, lúc by gi y nghe hình như người y nh hn đi, nh hơn lúc b my ba-toong đánh đp ! đp ! vào đu na. AQ hn h ta h như bay bng lên tít mãi trên my tng mây.

Xa xa đng kia còn văng vng nghe tiếng cô tiu chi lng trong tiếng khóc: “Cha thng AQ ! Đ tuyt t!”

– Ha ! Ha ! Ha !

AQ cười đc ý.

– Ha ! Ha ! Ha ! Ha !

Bao nhiêu người trong quán rượu cũng cười, cũng đc ý gn bng AQ.

Mt chiếc cu bc trên dòng sông hp, ngăn thành ph vi ngoi ô. Sang khi cu, s thay đi đt ngt. Con đường xù xì lên nhng đá và đt đ. Nhng đa con nít, phn nhiu có mt di bùa vàng buc c áo, gin nhau gia đường, chi đùa nhau cũng khá thô tc. Mt đa bé tí lem luc bước trên hai cng chân chưa vng và khóc bi be. Vài con chó chy nhong nhong, cúi ngi bã mía. Tng khong mt, hai bên mép đường, my đa con gái ngi bán mía, em nh đt ngi cnh đ trông gi luôn.

Hai dãy nhà lp xp ni dài, ca che bng phên chng nghiêng nghiêng hoc bng mành tre rt to nan. Trên giu râm bt, vt phơi trơ trn nhng qun áo bn thu, yếm váy vá chng đp.

Sông l đ lê dòng hp màu vàng đc. V chiu, nht là nhng ngày ch nht hay ngày l, người trong ph ra ngi b sông câu cá. Có người âu phc, có người ra dáng th máy, có my cu hc trò, và không biết ti sao, đôi khi li có c mt bác lính mũ chào mào. H ngi kiên nhn d thường, chn đu cn câu dưới mt hòn gch hoc đá, đon lơ đãng ngm cnh vt hoc nhìn li nhng người đng chơi trên cu nhìn h.

My người đàn bà li xung vo go, ra rau, chè hoc bèo. H cũng có ý đng xa mt tí nhng người đang git yếm váy. H khua tay trên nước my cái cho bt và rác dãn ra theo vòng sóng, đon nhúng r xung.

Đng xa, mt người đàn bà rán sc vung quá đu chiếc chiếu cun dt ri đp lên mt nước rt mnh, khiến n bt nhng tiếng như tiếng súng.

Gia cái xã hi ngoi ô y, Mân sng đã my tháng nay. Anh dy hc mt trường tư trong tnh, sau nhng bui dy, anh tr v túp tranh dng ngay cnh cu, thuê mười đng mt năm. Anh chưa quen thuc hn vi cái xã hi mà anh cho là ô hp y. Nht là nhng lúc nghe hàng xóm chi bi nhau om sòm, anh không nén được phin bc.

Túp lu Mân ti om om. Mi sáng, son và chm bài, anh phi chong ngn đèn du mãi đến by gi. Cái ca s chn song tre, cnh đó kê bàn làm vic, nhìn ra con đường nh dn xung bến sông. Người gánh nước qua li luôn, làm rn trí anh. Nước đng vũng, my con vt đến khong m lc sc, hơi bùn tanh nht, có khi thi hoc, xông lên nc mũi.

Mt s lm l đã đy đa Mân đến cnh này. Chc my người hàng xóm ca Mân chng ai ng rng cái ông giáo quèn va v sng cnh h và có b xơ xác, đã có ln qun tr hàng vn bc. Trước, Mân chung m đn đin vi mt người cùng huyn tên Bc Hói. , đó không phi mt tên Tàu, hay Cao Miên. Nhưng l ra – sau này Mân hi hn và nghĩ li – vi mt cái tên như vy, Mân phi đ phòng hơn mi phi. Có nhng cái tên hình như tin đnh. Hn hói mt na đu, nên có bit danh y. Tên Bc cũng chng hay ho gì, khi nó dùng đ ghép nhng ch kép như: bc ác, bc bo, bi bc.

Qu nhiên, Bc Hói la Mân. Hn nm được mt ch h ca Mân, đâm đơn kin và tranh ly c đn đin. Mân thu vét tin còn li đ theo kin, nên bây gi nghèo xơ xác. Mân có ca người kinh doanh cái óc bao quát công vic và cái khiếu đón đu thi cơ. Nhưng anh đã tin người quá. Bao nhiêu nhng nhà doanh nghip đu có qu tim khô khan và khóe mt nghi k. H ngm gi miếng vi c nhng người tâm phúc. Cũng mt đôi khi Mân đã ng lòng Bc Hói, nhưng đ ri t thn vi mình, t thn vì đã gán cho k khác nhng tình ý mà hn y không có.

Bây gi Mân sng đon tuyt vi mu đi va qua. Anh nguyn quên hết c; anh bóp chết trong lòng hình nh Bc Hói cũng như k nim sâu cay ca mt cuc tht bi đau đn. Ngh lc anh dng mt bc tường cao ngăn hn hin ti vi quá kh. Ca thi cũ, nếu Mân còn gi li cái gì, thì đó là cái kinh nghim v lòng người, càng quý báu vì giá mua càng đt.

được ít lâu nơi ngoi ô, Mân có mt bn láng ging mi. Mt chiu đi dy v, đang đng thơ thn trước ca, Mân thy anh ta chuyn đ đc t xe bò vào túp tranh bên cnh. Anh không nhìn thng vào mt hn, nhưng đoán chng hn trc ba bn mươi. Mt hi sau, ăn cơm xong, anh ra vườn thì li thy hn đng ra tay. Hn quay nhìn sang phía anh, nhưng cúi đu nên anh không nhn rõ được mt hn. Trong bóng hoàng hôn, anh tò mò ngm hn lâu lm. Khuôn mt hn tròn tròn, đu đn, anh ch biết có thế. Cht tiếng reo ni lên ngoài phía sông: hn mt con cá va mc câu, gia s vui mng huyên náo và hơi tr con ca nhng người xem. Hn chưa quen tiếng n ào y, ngước nhìn, và Mân được dp nhn ra mt b mt hin lành, nhũn nhn. Nhưng cùng mt lúc, Mân đt ngt cm thy cái gì như mt phin ry: có l bi anh b bt cht đang nhìn trm hn. Anh bèn quay vào.

Vú già nói cho anh biết là hn sp m mt quán rượu đón nhng ông Xã bác Nhiêu lên tnh: rng hn tên là To. Đàn bà là nhng cơ quan thông tn thc nhy.

Tin báo ca vú già khiến lòng Mân nao lên mt nim gì gn như gin d. Hàng xóm ca anh chưa đ m ĩ hay sao mà hn còn lo t tp li nhng ông Lý toét, nhng bác Nhiêu, chén rượu tht chó vào ri hét oang oang như đ cho c tri nghe!

Chiu hôm sau trong lúc ngi trông nom hc trò làm bài, Mân sc nh li gic mng hi đêm. Có nhiu khi hi c gic mng đã cũ tr li trí nh mt cách đt ngt như thế, trong mt hoàn cnh không liên quan gì vi chuyn trong mng c. Hình như anh đã thy trong chiêm bao mt cnh gì náo đng lm, có đim chút kinh hoàng thì phi, nhưng không nh rõ chuyn gì. Mà hình như gia s hn đn ca nhng hình nh, có thoáng qua bóng dáng người láng ging mi ca anh.

Sau bui dy, trái vi thói thường, Mân đi do quanh vùng anh . Khi qua trước ca hàng rượu, anh quay nhìn vào mt thoáng mau. Không hiu ti sao anh c phi chú ý đến To. Hn đang sp li my phong thuc lào trên quy hàng, sc ngng lên. Hn đon đ chào:

– Thưa ông giáo đi chơi… Ông ghé tm vào chơi xơi nước .

Mân không bng lòng vi mình vì đã đ cho hn bt cht lung mt mình. Anh tr li:

– Cám ơn bác. Đ hôm sau.

Hn có dáng nhã thip, và mt n cười nhũn nhn, d thương. Qun áo sch s, tóc chi gn. Nhưng nhng điu y, không biết ti sao, ch làm Mân ghét thêm hn. Hình như trong anh có tiếng nh thm: Hãy coi chng! Hãy coi chng cái b ngoài y!

Đáp li li mi nhã thip ca hn, Mân đã ly mt ging hơi xng, hoc ít ra cũng khô khan. Nhưng mà anh không thy t thn vì s thiếu l đ kia; trái li anh có mt chút tha thuê trong thâm tâm.

Sau đó my hôm, vú già li nói chuyn vi Mân v người láng ging mi. Vú k rng lúc sáng, mt ông Phó lý ghé vào hàng hn ung rượu, ri ra ch; mt lát sau hn bt được trên bàn cái túi, m ra thy my t bc; hn vi vàng thuê xe ra ch, ri chy sc khp ch tìm cho được người khách lơ đnh kia, giao gi cn thn.

Câu chuyn y khiến Mân càng ác cm vi hn thêm. Anh nuôi sâu cái đnh kiến vô lý rng hn ch có th là mt đa gian tham. Chà! Nếu mt hôm nào đó, người ta bt chp được hn đang pha nước vào rượu, hn Mân s bng lòng vô cùng. Anh gt đui vú già xung bếp. Anh cm thy hơi lo ngi, lo ngi cho lòng t ái, như khi nghe ai đưa lý l đ đánh đ mt tin tưởng hn nhiên nhưng sâu sc ca mình.

Sau cùng, Mân nghĩ ra. Chà, đó ch là mt tn kch dàn mt. Hn đã bày ra kế y đ chiêu khách đến ca hàng mi ca hn. Ông Phó lý nào đó ch là người hn thuê đóng trò. ý nghĩ đó làm cho Mân h hê.

Mt bui sáng, Mân va ra ca, mt toán con nít đùa nhau xô c vào anh. Sách v anh cm trong tay văng ra đường. Chúng vi b chy. Va lúc y, To đi ngang qua, ý chng lên ph. Hn kêu lên:

– Ng nghch thế thì thôi!

Đon cúi xung nht h mt quyn v. Mân vi tranh nht, nhưng không kp. Hn phi bi cn thn, trao tr Mân và nói:

– Con nít mình không biết dy d, đa nào cũng hn xược.

Hn kèm li nói bng mt n cười như đ cu xin tha th cho bn tr.

Mân nói: “Cám ơn”, đon gi xe lên trường. Anh t nhn mình vì đã đ phi chu ơn hn. Hn càng đáng ghét.

Bài lun lý dy hôm y, v s công bng, hiến dp cho Mân nghĩ v hn mt cách đúng đn hơn. Người ta ít khi kim soát lòng mình, vì lười biếng, và nht là vì nhát gan; người ta s không bin gii được cho nhng hành đng, nhng tình cm ca mình. Mân nhn thy mình vô lý. Anh đã bt công vi To. Hn có làm gì anh đâu? Trái li hn lch thip và ân cn vi anh.

Mân t hi duyên c cái ác cm l lùng kia. Có l bi To là người chng kiến mt quãng đi suy bi ca anh chăng? Nhưng không, ác cm ca anh cũ hơn kia; nó đã dy lên đt ngt ngay t cuc giáp mt đu tiên; anh thy phin ry bc bi khi va trông thy hn. My lâu nay anh vn lánh mt hn – tuy vn chú ý ngm – đ tránh cái phin bc khó hiu. Mân nghĩ rng cái phin bc y thuc v v chng trước khi lan sang đa ht tinh thn; chc hn có mt cái cm hay mt cái mũi không ưa mt anh.

T đó Mân đ tâm quan sát hn. Anh tha nhng dp hiếm hn đng vườn sau đ ghé mt qua khe vách nhìn trm rt lâu. Anh không tìm ra s gì mi. Mt hn vn có v hn hu, trong nhng nét cân đi, tròn trn. Sau anh nghĩ ra: li ca anh là đã nhìn k quá. Khi mình tò mò ngm mt người thân, bn mình hay m mình chng hn, khi mình đ ý đến tng nét lông mày, tng vành môi, tng nếp mi mt, thì mình nhn thy – điu này có v trái ngược nhưng mà qu thc thế – người y không ging bn mình, m mình na.

Mt hôm vú già báo rng To đánh tiếng mun nh Mân tho h cái đơn xin m thêm cái tiu bài mt nhãn rượu khác. Tin y khiến Mân vui thích: bây gi anh nm được chng c cái làm ơn ca hn sáng hôm n ch là v li. Nhưng anh không quên li dng dp tt này đ tìm hiu cái điu làm anh thc mc t my hôm. Anh bo vi vú già hn hn đúng tám gi ti sang nhà anh.

Chiu hôm y anh đi mượn mt chiếc đèn ln, đem v treo gia nhà. Ai hiu được s b trí chu đáo ca anh, đ đi ti mc đích nh nht như thế nào, tt phi bun cười.

Đèn treo thp sáng choang. Sau ba cơm, Mân ngi làm vic bàn, nghĩa là quay lưng ra ca. Khi To đến, tiếng guc trên bc đá s báo trước. Đi hn vào quá ngưỡng ca mt chút, anh s vt quay nhìn ra. Anh không lóa mt, vì đã quen vi ánh sáng cây đèn trên bàn làm vic. Lúc đó, ngn đèn ln s chiếu chênh chếch xung mt hn, và làm ni bt nhng nét li lõm.

Cái vic xy ra y như Mân đã d đoán. Gn tám gi ti, To bước vào. Mân xô ghế rt mnh, quay nhìn. Mt ni sng s đt ngt chiếm ly anh, ln vi cái cm giác phin bc mà anh đã tng biết rõ.

Làm sao lâu nay anh không nhn thy điu đó? Mt hn phng pht ging mt Bc Hói.

L TN – 1941

Rút t tp truyn ngn Nm v

Ngun: thongtinlls3@gmail.com

TẬP TRUYỆN NGẮN Dino Buzzati

Dino Buzzati sinh năm 1906, mt năm 1972 Milan (Italy). Trước khi viết văn, ông là ha sĩ và nhà báo, tng là phóng viên chiến trường ca t Corriere della Sera. Vi Hoang mc Tácta (1940), ông tr thành mt trong nhng tên tui ln ca thế k 20. Ch đ quen thuc ca Buzzati là s chy trn thi gian, đnh mnh loài người, s hãi đi vi hư vô, tht bi ca s sng, bí n ca ni đau và cái ác.

BUZZATI 02

NHNG NGƯỜI BN

Ông lão làm đàn luýt Amedeo Torti và bà v đang ngi ung cà phê. Lúc đó bn tr đã đi ng. Như l thường, hai người nhìn nhau yên lng.  Nhưng đt nhiên bà v nói :

” Tôi phi nói vi ông mt vic…Sut ngày hôm nay tôi luôn có mt cm giác rt l…Như là ti nay ông Appacher s đến thăm chúng ta.”

“Thôi, không có đùa v chuyn này đó nhé!” Ông chng đáp li bng mt thái đ cáu gt. Bi vì Toni Appacher, bn thiết ca ông  và là nhà chế to đàn violon, đã chết hai mươi ngày trước đó.

“Em biết, em biết…là mt điu ghê gm” bà v nói” nhưng đó là mt ý tưởng mà em không sao t b được.”

” À, giá như…” Ông Torti  lm bm vi mt s mâu thun mơ h nhưng không mun đào sâu  đ tài. Và ông lc đu.

Hai người im lng. Lúc đó là mười gi kém mười lăm. Mt lát sau có tiếng chuông ca. Tiếng chuông kéo dài, gic giã. C hai  git ny mình.

“Ai mà đến vào gi này?” bà v lm bm.

H  nghe có tiếng dép lết thếch ca  cô làm phòng Ines  trong hành lang, tiếng  m ca, ri có tiếng thì thm. Lát sau cô ta xut hin trong phòng khách; mt tái mét.

“Chuyn gì vy Ines?” Bà v hi

Cô làm phòng lm lét nhìn ông ch, ging cà lăm :” Thưa…mi ông ra… xem…ngoài đó…!”

“Mà ai? Ai vy?” bà ch hi  bng ging gin d, dù đã biết chc người ngoài đó là ai.

Cô Ines cúi gm người xung, như người ta thường làm khi th l mt bí mt. Li l ca cô tuôn ra nh như  gió thi :” Có…có…ông ch ơi, ra mà xem…Thy Appacher đã tr li!”

” By!” Ông Torti gin d, cáu gt trước thái đn ca cô gái ri quay sang bà v :” Đ tôi ra cho…bà c ngi đây.”

Ông bước ra, đng phi cnh t ngoài hành lang, ri kéo mnh cánh ca m ra phòng ngoài.

Nơi đây, có ông Appacher đang đng, v rt rè. Đó không ging ông Appacher như l thường mà gy gò hơn và hình thù thì không rõ nét. Đó là mt bóng ma? Có l  chưa phi vy. Có l  là ông ta chưa  gii phóng hết nhng th mà loài người gi là vt cht. Mt con ma, nhưng còn mt phn khá ln tht xương. Ông ta ăn mc như thói quen ngày nào, b complet màu xám, áo chemise sc xanh da tri và tht cà vt hai màu, đ và xanh nước bin.  Ông đng, v bn chn, hai tay  mân mê chiếc mũ lát rng vành  (xin hiu cho : con ma qun áo, con ma cà vt…vv)

Ông Torti không phi là người d b n tượng. Ngược li là khác. Thế nhưng ông ta đng trân trân, như ngt th. Mt người bn  tái xut hin trong nhà mình mà trước đó 20 ngày chính ông  đã  tin linh cu ca bn ra nghĩa trang đâu có phi là mt chuyn đùa.

“Amadeo!” gã Appacher ming mm cười, khe kh  gi  tên ông như đ thăm dò.

“Anh đây à? đây à?” lão Torti gào lên như s v, bi,  t nhng tình cm trái ngược và xáo đng trong lòng lão, chng hiu sao, ch ny sinh mt s tc gin. Gp li người bn cũ chng phi là nim an i tuyt vi sao? Lão Torti chng phi s sn sàng tr tin triu đ thc hin được cuc gp mt này sao? Vâng, đúng vy, lão s tr mà không cn nghĩ ngi. Lão s tr  vi bt c giá nào.  Thế ti sao ngay lúc này lão không cm nhn được nim hnh phúc đó? Ti sao lão ch thy tc gin? Có l là sau ni kinh hoàng, khóc lóc, nén mình vì  li ích, lão chng mun phi làm li t đu? Hay là trong nhng ngày chôn ct,  nim xót thương cho bn đã trút ra đến cn kit và lúc này có l  chng còn gì na?

” Vâng, tôi đây” gã Appacher tr li, tay vn mân mê  vành mũ lát.” Nhưng tôi… anh biết là  gia chúng ta, chng nên khách sáo…  có l tôi làm phin anh…”

“Làm phin à? anh gi là làm phin à?” Lão Torti ln ging, vì cơn gin đang lôi cun  lão.” Anh  tr v t nơi mà tôi chng cn biết là đâu, và…trong tình trng này…thế mà anh gi là làm phin à! Can đm quá vy, ông bn!”

Ri lão Torti như nói mt cách tuyt vng vi chính mình :” Bây gi thì tôi biết phi làm sao đây?”.

“Nghe tôi nói nè, ông Torti…Ông đng gin d… Đó đâu phi là li tôi… Thế gii bên kia  (gã phát mt c ch mơ h) ln xn quá…. Tóm li là tôi phi li bên này thêm mt tháng na…Khong mt tháng thôi ch chng hơn đâu… và anh đã biết là căn nhà ca tôi đã b người khác chiếm gi…”

” Vy thì sao? B anh mun nói là anh s li đây đ ng à?”

” Ng h? bây gi thì tôi đâu có ng na…Không phi ng đâu anh…Tôi ch cn có mt góc nh…tôi ha s không làm phin, tôi không ăn, không ung và không…nói trng ra là tôi chng cn dùng toa lét…Anh biết không? Thc ra là  đ tránh phi đi sut đêm, có khi đi dưới mưa.”

” Nhưng mưa….làm  anh ướt à?”

” Dĩ nhiên là không th làm tôi ướt” gã kh cười” nhưng mà nó cũng làm tôi khó chu lm”         

” Vy là anh mun trú qua đêm đây?”

“Vâng, nếu anh cho phép…”

” Tôi cho phép anh!… Tôi không hiu…Môt người thông minh, mt người bn cũ…Mt người đã tng tri biết bao kinh nghim trường đi…làm thế nào mà không hiu nh? À, mà anh chưa bao gi có mt  mái gia đình!”.

Gã kia, bi ri, bước tng bước git lùi v phía ca.” Xin li anh, tôi tưởng… Ch có mt tháng thôi mà…”

” Vy là anh chng mun hiu phi không?” Lão Torti làm như mình b xúc phm.”Không phi vì tôi mà tôi bn tâm đâu… bn tr con!…Chính là vì bn tr con!… B anh tưởng  cho 2 đa bé thơ ngây chưa đến mười tui trông thy anh là chng có gì, sao? Đáng lý anh phi biết là tôi đang trong hoàn cnh nào ch. Xin li anh nếu tôi quá thng thn nhé, xem đây, anh  là mt con ma…và nơi nào có nhng đa con ca tôi, tôi không th đ cho mt con ma hin din, ông bn thân yêu …”

” Vy là không được?”

” Ông bn thân yêu ơi, tôi chng biết nói sao…” Lão Torti b lng câu nói. Gã Appacher đt nhiên biến mt. Lão Torti ch kp nghe thy tiếng chân chy tht nhanh xung cu thang.

*

Sau bui hoà tu, ông Mario Tamburlani giám đc nhc vin tr v nhà lúc không gi ba mươi phút. Đng trước ngch ca ca căn h nhà mình, va mi vn mt vòng trong khoá thì nghe tiếng gi kh đng sau lưng mình :”Nhc trưởng, Nhc trưởng!”. Git mình quay li, ông thy Appacher.

Nhc trưởng Tamburlani là mt người được biết đến như mt nhà ngoi giao gii, savoir faire [1], có kh năng ng x trong mi tình hung đi. Người ta có th xem đó là tài năng hay th thut, nhưng chính nh nó mà ông ta đã leo đến đnh cao dù vi tài năng khiêm tn ca mình. Trong tích tc ông ta cân nhc tình hình.

“Chào ông bn yêu mến” Ông ta  reo lên vi mt ging thân tình và thng thiết ri chìa tay cho bn nhưng ý t dng li khong cách chng mt mét.” ôi bn ơi, nếu anh biết là khong trng…”

“Cái gì, cái gì” gã kia hi li vì thông thường các giác quan ca ma rt ít nhy bén.” Xin li ông, bây gi tôi không còn nghe rõ như ngày xưa…”

, tôi hiu mà…Nhưng ông bn  cũng nên hiu là tôi không th nói ln. Bà xã tôi, Alda, đang ng và…”

” Xin li, ông có th cho tôi vào mt lát không? Tôi đã đi b rt nhiu gi ri…”

” Không, không được đâu. Con  Blitz s  đánh hơi và biết ngay.”“ Sao, ông nói sao?”“ Blitz, con chó lai sói ca tôi y, ông biết nó mà…Nó s sa m lên và c chung cư này s b đánh thc…”           

”Vy là…ch vài ngày mà cũng không được sao?” 

”Ông đến vi tôi h? Ui chao, ông bn Appacher ơi, Được ch, được ch… đi vi mt người thân thiết như ông…Nhưng, tha li  nhé, vi mt con chó như vy chúng ta s  phi làm sao?”

Lý do đó  làm  gã Appacher sng s. Ông lin tìm cách khêu gi tình cm :” Nhc trưởng, mt tháng trước khi  đc điếu văn nghĩa trang  ông đã khóc lóc thm thiết trước khi người ta ph đt. Ông còn nh ch? Tôi đã nghe rt rõ tiếng nc n ca ông.”

” Ông bn ơi, xin ông đng nhc đến na…nó làm tôi ngt th  (ri ông ta đưa mt bàn tay lên ngc)… Ôi chúa ơi, hình như con Blitz…”

Lúc đó, t phía trong căn h  có tiếng gm g.

“Ông bn… ch mt chút nhé… tôi vào trong mt lát đ  d cho con chó khó ưa này ngoan ngoãn. Ông bn thân ơi…ch mt lát thôi nhé.”

Ri nhanh như con lươn ông lách mình vào bên trong và  đóng ca, cài cht cn thn. Sau đó, yên lng.

Gã Appacher đi vài phút. Lát sau gã gi nh :”Nhc trưởng Tamburlani, Nhc trưởng Tamburlani”. Nhưng phía trong không có tiếng đáp li. Gã gõ nh lên cánh ca. Mà ch có s yên lng tuyt đi.

Đêm nng n trôi qua. Lúc này gã Appacher đnh th đến nhà Gianna, mt cô gái d dãi  và tt bng, mà lão đã tng ăn ng vi cô nàng. Cô Gianna cư ng   mt căn h hai phòng  trong mt chung cư khá xa trung tâm thành ph. Khi gã đến thì đng h đã ch ba gi hơn. Cũng may là, ca chính ca toà nhà ch khép h, như vn thường xy ra trong các  khu  chung cư đông đúc như t ong. Appacher mt nhc leo lên tng năm. Lúc này gã đã mt mi vì đi quá nhiu ri.

Dù bên ngoài ti đen nhưng gã Appacher không my khó khăn  tìm ra ca vào căn h. Gã gõ nhè nh. Gã phi đi khá lâu mi nghe được tiếng đng bên trong. Sau đó là ging ngái ng ca cô gái:” Ai vy? Ai mà đến vào gi này thế?”

” Có mt mình em h? M  ca cho anh đi…Toni đây”

“Gi này à?” nàng lp li câu hi, tuy không vui lm nhưng vn gi v chiu bn như thường l ”ch đó…em ra ngay.”. Gã Appacher nghe tiếng lê dép u oi trên sàn nhà, tiếng bt công tc đin ri tiếng vn chìa trong khoá. Ri, ca m, Gianna sp sa chy v giường nm, đ mc  người đàn ông, thì hình dáng ca gã Appacher đã làm nàng git mình. Nàng sng s nhìn gã mt lát và t trong cõi  mù m ngái ng bng phát sinh mt trí nh kinh hn.” Mà anh…mà anh…mà anh…”. Ý nàng mun nói : mà anh đã chết, bây gi tôi nh ra ri. Nhưng không có can đm. Nàng bước git lùi, hai tay giang ra như sn sàng xô đy nếu anh có ý tiến đến gn nàng.”Mà anh…mà anh…” Sau đó   nàng nói to, như hét.” Đi ra… làm ơn đi ra đi!” nàng van lơn, đôi mt giương ra trong ni kinh hoàng.

“Anh van em, Gianna…Anh ch mun ngh ngơi mt chút thôi mà”.

“Không, không, Đi ra, đi! Sao anh có th nghĩ là… Anh làm em ni điên ri đó. Đi ra, đi. B anh mun đánh thc c chung cư này h?”

Ri thy gã Appacher không  có ý  nghe li, cô gái, mt vn không ri ông bn quý, đưa tay s son tìm  mt cái gì trên mt chiếc k nm phía sau lưng mình. Và nhng ngón tay nàng r trúng chiếc kéo.

“Anh đi, anh đi mà” gã đàn ông lp bp  nhưng cô gái, bng tt c can đm ca s tuyt vng, đã  cha mũi kéo vào ngc gã.  Mũi kéo không gp phi tr ngi, xuyên  tht ngt vào bóng ma.”, Toni, tha li, em không mun thế” nàng git mình nói thế, trong khi gã mm cười :

” Không, không…ui chao…nht quá…anh van em…nht quá!” ri gã bt cười như mt thng điên. Bên ngoài,  tiếng ca ca căn h b đm lên tht mnh. Ri mt ging nói hét lên gin d :”  Chuyn gì đây?  Bây gi là bn gi sáng. Chúa ơi, va va thôi ch!”. Gã Appacher vt biến đi như mt cơn gió.

Bây gi thì th đến nơi nào na? Đến cha x ca nhà th  thánh Calisto chăng? Phi ri, đến vi cha Raimondo, người bn cũ t thi hc trung hc, người đã đến ban phép và an i  lúc gã còn nm trên giường bnh trước khi sp v nước Chúa? Nhưng ”Đi ra, đi ra… đ qu” chính là s chào đón ca  đc cha x ngay khi gã làm đàn violon xut hin.

” Con là Appacher đây, cha không nhn ra sao?… Đc cha Raimondo, xin ngài cho tôi nương náu đây vi ngài. Lát na  tri đã sáng ri. Không có ai cho tôi tá túc c. Tt c bn bè đu t b tôi. Ít ra là ngài…”

“Tôi đâu có biết ông là ai”  đc cha x tr li vi ging u su và trnh trng. Anh có th là ma qu hay có khi ch là mt o giác, tôi không biết rõ. Nhưng nếu anh tht là Appacher thì, đây, anh c vào đi, đó là chiếc giường ca tôi, anh c nm xung và ngh ngơi…”

” Cám ơn, con  xin cm ơn cha. Con biết thế nào…”

” Anh đng quan tâm” ông cha x tiếp li mt cách êm ái” anh đng bn tâm nếu tôi đang b đc tng giám mc nghi ng…Tôi xin anh đng quan tâm, nếu s hin din ca anh nơi này có th làm ri thêm tình thế, đ nó thành nghiêm trng hơn…Tóm li là anh đng quan tâm gì đến tôi. Nếu anh được phái đến nơi này đ làm tôi st nghip thì xin xem đó là ý Chúa! Mà…anh làm gì vy? anh b đi à?”

Và chính vì nhng tình hung này mà  loài ma- nếu có vài con ma bt hnh buc phi sng  trên trái đt- chúng không mun sng vi chúng ta mà nó thường tìm đến nhng căn nhà b hoang, gia nhng phế tích tàn li ca các ngôi tháp, gia nhng  nhà nguyn l loi trên vách đá, hay trên nhng cm đá cô đơn  trên b bin mà sóng v rì rào, rì rào ri dn dn làm cho đ nát./.

TRƯƠNG VĂN DÂN

Chuyn ng t  nguyên tác : Gli amici  ca  Dino Buzzati và gi trc tiếp cho Đào Hiếu


[1]  biết ng x  (Nguyên văn bng tiếng Pháp)

*

 

BY TNG NHÀ

Mt sáng tháng ba đp tri, sau c ngày ngi tàu ha, Giuseppe Corte Corte đi vào trong thành ph nơi có mt bnh vin ni tiếng. Anh cm thy người gai gai lnh, nhưng vn quyết đnh đi b t nhà ga đến bnh vin. Anh xách theo mình mt chiếc va li nh.

Các bác sĩ đã khám thy Giuseppe Corte có biu hin ca bnh và dù sao thì h đã gi anh đến điu tr ti bnh vin ni tiếng, chuyên đc tr các căn bnh như thế. đây có các bác sĩ hàng đu làm vic và được trang b các y c hin đi nht.

Giuseppe Corte nhìn thy bnh vin t đng xa và nhn ra ngay qua mt bc nh trong cun sách qung cáo nh. Bnh vin trông tht ni tri. Toà nhà by tng màu trng vi nhng phn nhô ra và nhng hc tường hơi hơi ging mt khách sn. Bao quanh là nhng cây cao.

Sau khi khám sơ b, trước khi bt đu xét nghim, Giuseppe Corte được xếp vào nm trong mt phòng bnh d chu tng trên cùng – tng by. Đ đc màu sáng, giy dán tường sch s, nhng chiếc ghế g bc vi sc s. Ca s trông ra mt quang cnh kỳ l, tri dài đến mt trong các đi l đp như tranh v ca thành ph. Tt c đây toát lên v thanh bình, hiếu khách và ta sáng nim hy vng.

Giuseppe Corte nm ngay xung giường, bt ngn đèn đt đu giường và ly quyn sách mang theo ra đc. Sau đó mt n y tá bước vào và hi xem anh có cn gì không.

Giuseppe Corte không cn gì c. Ngược li anh thy thích thú đưa ra mt lot câu hi vi cô y tá tr trung v bnh vin. Thế là anh biết được đim đc bit l lùng ca bnh vin này. Các bnh nhân nm vin theo các tng tùy thuc vào tình trng ca h. tng trên cùng – tng by là nhng bnh nhân nh nht. Bnh nhân tng sáu không hn là nng nhưng cn phi theo dõi sát sao. Nm tng năm là nhng bnh nhân b biến chng nng và c như thế cho đến tn tng hai. Tng hai dành cho nhng bnh nhân nguy kch. Còn nhng bnh nhân tng mt thì thc s không còn hy vng cha khi.

Cách b trí khác thường này ca bnh vin đơn gin hóa đến ti đa vic săn sóc bnh nhân. Thêm vào đó, nhng bnh nhân nh có th không phi đ phòng nhng người mà ngày cui ca h đã được tính đến.

Toàn b bnh nhân được chia thành by mc. Mi tng là mt thế gii khép kín thu nh vi nhng qui đnh và truyn thng riêng ca mình. Phòng nào cũng có mt bác sĩ ca mình. Vì thế xut hin nhng cách thc cha bnh riêng. Chúng vn có đim khác nhau mc dù bác sĩ trưởng ch đo công vic ca bnh vin theo mt hướng.

Khi cô y tá đi khi, Giuseppe Corte cm thy người đã hết rét. Anh đến bên ca s. Mt thành ph xa l m ra trước mt anh. Nhưng anh không quan tâm đến thành ph. Anh hy vng nhìn thy nhng bnh nhân các tng bên dưới. Nhng phn nhô ra ca toà nhà cho phép anh làm điu đó. Giuseppe Corte chú ý đến các ca s tng mt. Các ca s xa xa đâu đó và ch trông thy t phía bên. Vì thế anh không nhìn thy gì đc bit. Hu như tt c các ca s đu b đóng kín bi các ca chp xám xt.

Ngay lúc đó mt người đàn ông thò đu ra t ca s phòng bên cnh. Thnh thong h li đưa mt nhìn nhau có ý chào hi, vì không biết phá v s im lng như thế nào. Cui cùng, Giuseppe Corte lên tiếng trước:

– Anh cũng mi vào vin à?

– Không, đã hai tháng ri… – người phòng bên tr li và sau mt lúc im lng, anh ta nói thêm không t tin lm: – Tôi nhìn thy em trai tôi dưới kia.

– Em trai?

– Phi, – người phòng bên tr li. – Chúng tôi cùng vào nm vin. Đây là trường hp thc s hãn hu. Nhưng em tôi bnh ngày mt nng. Anh hình dung xem, bây gi chú y đang nm tng bn.

– Gì cơ, tng bn á?

– Tng bn, – anh ta xác nhn. Ging anh ta ru rĩ và s hãi đến mc Giuseppe Corte bt giác rùng mình.

– Thế nm tng bn là nhng bnh nhân tht s nng à? – anh tò mò hi.

– Ly Chúa, h vn chưa mt hết hy vng, – người phòng bên lc đu. – Nhưng chính anh biết đy, nim vui còn ít lm.

– S hết đi, – Corte nói tiếp bng mt ging khá thoi mái và hài hước như th nói đến chuyn bun gì đó không liên quan đến anh, – nếu nhng bnh nhân nng nm tng bn thì s b chuyn xung tng mt phi không?

, tng mt thì hoàn toàn không có người sng. Các bác sĩ đó phi bó tay. Lúc đó đến vic ca cha đo. Lúc đó, s hết đi…

– Thế nhưng tng mt không nhiu bnh nhân, – Giuseppe Corte ngt li anh ta, anh không chu được khi nghe s khng đnh li nhng li ca mình. – Hu như tt c các phòng đu che rèm kín mít.

– Bây gi vn còn mt s đ m, còn bui sáng đã đâu vào đy, – người phòng bên nhếch môi cười cay đng. – Nếu tt c các ca chp m ra, nghĩa là bnh nhân va mi chết. T anh thy đy, nhng tng khác các ca s đu được che kín rèm. Xin li anh, – anh ta nói tiếp, t t nghiêng người xung. – Hình như tri tr lnh. Tôi phi vào nm đây. Chúc anh mau bình phc.

Người phòng bên biến mt, ô ca trng không, ca s đóng sm li. Sau đó đèn trong phòng vt tt. Giuseppe Corte đng bt đng cnh ca s, đưa mt nhìn nhng ca chp m toang dưới tng mt. Anh nhìn chúng, lòng lo âu v bnh tt khi c hình dung ra nhng bí n u ám ca nơi báo trước đim g này – nơi người ta chuyn bnh nhân đến đ chết. Giuseppe Corte cm thy lòng nh hơn đôi chút vì anh đang quan sát chúng t đng xa. Hoàng hôn buông xung thành ph. Các ô ca s vn rt nhiu ca bnh vin vt sáng lên. Mt mt bnh vin trông như mt cung đin sáng choang ngày l. Duy ch tng mt, dưới chân mt tin hình vòng tròn, hàng chc ô ca s đang hoác ra nhng cái ming đen sì.

Nhng s liu khám sc khe chung khiến Giuseppe Corte yên tâm. Thường thì người ta vn d đoán là nó ti hơn, và sâu trong lòng mình anh đã chun b nghe chn đoán khc nghit ca bác sĩ. Anh hn s không h ngc nhiên nếu bác sĩ tuyên b rng anh phi nm tng thp hơn. Thân nhit hu như không h, dù tình trng chung không ti. Bác sĩ điu tr thm chí còn đng viên Corte. Theo li ông ta nói thì các mm bnh đã xut hin nhưng mc đ rt nh. Có th hai, ba tun na chúng s hoàn toàn biến mt.

– Nghĩa là tôi li tng by? – Giuseppe Corte hi mt cách quan tâm.

– Tt nhiên! – bác sĩ tr li, v vai anh thân mt. – Thế anh đnh xung đâu? Tng bn ch? – ông ta bt cười c như th mình va đưa ra mt điu vô lý.

– Vy thì được, – Corte nói. – Có điu, ông biết đy, ch cn mc bnh, thì s bt đu cm thy bt kỳ ni kinh hoàng nào…

Giuseppe Corte nm li trong phòng bnh mà h đã xếp cho anh ngay t đu. Dn dn anh làm quen vi nhng bnh nhân khác – tranh th nhng ngày hiếm hoi h cho phép anh dy. Anh bc tc thc hin nhng yêu cu ca các bác sĩ và gng hết sc đ nhanh khi bnh. Tuy nhiên tình trng ca anh không có nhng chuyn biến rõ ràng.

Khong 10 ngày sau mt y sĩ già đến gp Giuseppe Corte. Y sĩ đưa ra cho anh mt yêu cu hết sc thân tình. Ngày mai mt quý bà cùng vi hai con nh phi vào vin. Hai phòng bnh ngay bên cnh phòng anh còn trng. Nhưng mt phòng na thì không đ. Liu ngài Corte có đng ý chuyn đến phòng khác, cũng tin nghi và rng rãi như thế hay không?

Tt nhiên Giuseppe Corte không phn đi. Vi anh phòng này hay phòng khác có gì khác đâu? Mà nơi mi cô y tá s d thương như thế nào?

– Xin chân thành cm ơn ngài, – y sĩ nói, hơi nghiêng người xung. – Tôi biết nhng người như ngài s làm thế. Nếu ngài không phn đi, mt gi na chúng ta s chuyn. Ngài thy đy, chúng ta phi chuyn xung tng dưới, – anh ta nói tiếp nh như lông hng. – Rt tiếc là tng này không còn phòng trng nào na. Tôi cam đoan vi anh đây ch là tm thi, – khi nhìn thy Corte ngi phch xung giường và đnh t ý bt bình viên y sĩ vi vàng nói: – Tm thi thôi. Sau hai ngày na, ngay khi có phòng trng, anh s có th chuyn lên trên.

– Thành thc mà nói, – Corte cười nh đ t thái đ rng anh hoàn toàn không phi là tr con, – toàn b vic chuyn bnh nhân này qu là không đúng vi tôi.

– Ngài sao thế, vic này đâu liên quan đến sc khe ca ngài. Tt nhiên tôi hiu ý ngài. Nhưng vn đ không phi như thế. Đây đơn gin là phi ga lăng vi ph n. Bà y rt cn bên cnh các con mình, ch thế thôi. Và xin ngài đng nghĩ là dường như đây còn che giu chuyn gì đó nhé! – ông ta va nói va cười.

– Như tôi biết, – Giuseppe Corte nói. – Ch cn tôi xuôi theo, đây là du hiu xu.

Thế là Corte b chuyn xung tng sáu. Anh t tin rng vic chuyn chng liên quan gì đến bnh tt hay tình trng nng thêm ca nó. Tuy nhiên, chính ý nghĩ bây gi gia anh và thế gii bình thường ca nhng người khe mnh đã xut hin mt bc tường ngăn cách làm anh khó chu. tng by, ti đim đến, vn có s giao tiếp vi nhng người khác. Có th nói rng cuc sng bình thường vn din ra. tng sáu thì đúng là mt bnh vin thc s. Hành đng ca các bác sĩ, các y tá và k c nhng bnh nhân đã khác. H nói công khai rng đây ch cha các bnh nhân, mc dù chính ra không b bnh nng. Khi nói chuyn vi các bnh nhân khác, vi các bác sĩ và các ch h lý, Giuseppe Corte nhn ra rng tng này mi liên h vi tng by khác hn. tng by không hn là bnh nhân, mà ch là nhng người quá c lo. Nói mt cách nghiêm túc thì chính tt c được bt đu ch t tng sáu.

Giuseppe Corte đoán rng anh s li lên tng by, nơi anh s không d dàng gì làm theo nhng li căn dn ca bác sĩ. Đ tr v, anh cn phi khi đng mt cơ chế không đơn gin, dù sao cũng không phi n lc nhiu. Nếu anh c ngi không như thế, s không ai nghĩ đến vic chuyn anh lên trên, ch “nhng người gn như khe mnh”.

Giuseppe Corte thm quyết đnh s không hy sinh nhng quyn li và không đ hoàn cnh x mũi. Anh khng đnh vi các bnh nhân khác rng ch xung đây mt đôi ngày, rng chính anh chuyn xung tng dưới vì kính trng ph n và rng ngay khi có phòng trng, anh s li lên tng by. H nghe anh nói mà không h t ra chú ý và dường như ph ha theo anh mt cách u oi.

Khi nói chuyn vi bác sĩ mi, Giuseppe Corte tin vào l phi ca mình. Bác sĩ tha nhn rng Corte hin nhiên có th tng by. Bnh anh h-o-à-n – t-o-à-n – n-h- – đ tăng hiu qu li nói ca mình, ông ta nhn mnh tng âm tiết. Tuy nhiên, theo ý kiến ông ta, tng sáu vic chăm sóc và cha tr thm chí còn tt hơn.

– Ông biết đy, – bnh nhân ngt li ông ta. – Chính ông đã nói rng ch ca tôi là tng by. Thế nên tôi mun quay tr li tng by.

– Không ai phn đi, – bác sĩ chng đ. – Công vic ca tôi là đưa ra cho anh li khuyên. Và tôi nói không phi vi tư cách là mt bác sĩ, mà như mt người bn chân tình. Tôi nhc li là bnh anh thc dng nh, s không phóng đi nếu nói rng anh hoàn toàn không b bnh. Trường hp ca anh khác nhng dng tương t là lây lan rng hơn. Tôi nói mt cách đơn gin hơn: tiến trin bnh cc thp, nhưng quy mô li đáng k. Quá trình phá hy các tế bào, – ln đu tiên Giuseppe Corte nghe thy nhng li đáng s này trong sut thi gian anh vào nm vin, – quá trình phá hy các tế bào chc chn đang giai đon đu. Có th nó còn chưa bt đu. Tuy nhiên chiu hướng chung, tôi nhc li, chiu hướng lan bnh đng thi đến các b phn ln trong cơ th. Vì thế, theo tôi, anh nên điu tr đây, tng sáu. Chúng tôi s cho anh mt khóa tr liu nhanh vn được gii thiu trong nhng trường hp tương t.

Vài ngày sau Giuseppe Corte được thông báo rng tng giám đc bnh vin, sau khi bàn bc kĩ vi các đng nghip đã thay đi trt t sp xếp bnh nhân. Mc đ ca mi bnh nhân, nếu có th nói thế, đã gim xung phn nào. Ph thuc vào vic cha tr, các bác sĩ điu tr chia bnh nhân ra làm hai loi (có th nói ni b như thế). Hin loi nng hơn theo trt t bt buc s chuyn xung tng thp hơn. Chng hn mt na bnh nhân t tng sáu – nhng bnh nhân có dng bnh đang tiến trin, cn phi chuyn xung tng năm; còn nhng bnh nhân nng hơn ca tng by s chuyn xung tng sáu. Ngay lp tc Giuseppe Corte thích s thuyên chuyn mi này. Bây gi đơn gin là anh s tr v tng by ca mình.

Corte đã phí công khi chia s nhng d đnh ca mình vi cô y tá; anh đã phi sng st. Anh cũng s được chuyn, nhưng không phi lên trên – tng by, mà là xung dưới – tng năm. Vì sao thì cô y tá rõ ràng my may không biết, Corte đã b lit vào loi bnh nhân “nng” ca tng sáu, và gi anh s b chuyn xung tng thp hơn.

Trn tĩnh li t cú sc đu tiên, Giuseppe Corte tr nên hung d. Anh gào thét lên rng h đang x mũi anh, rng anh không mun nghe thy mt chút nào v vic chuyn xung tng dưới, rng anh có quyn ca mình và rng ban hành chính ca bnh vin không th pht l chn đoán ca các bác sĩ mt cách trng trn như thế.

Khi anh kêu gào đến kit sc thì bác sĩ đến đ trn an anh. Bác sĩ khuyên Corte bình tĩnh, nếu không thân nhit ca anh s li tăng vt lên và gii thích rng đã có s hiu nhm, ít nht thì cũng mt phn nào đó. Ông ta li khng đnh là v nguyên tc Giuseppe Corte phi nm tng by, nhưng ngay lp tc nói tiếp rng có mt s ý kiến khác v trường hp ca anh, dù hết sc cá nhân. Thc cht bnh như anh rõ ràng đã có th lit vào loi phc tp khi tính đến vùng bnh đang lan rng. Chính ông ta không hiu vì sao anh li b lit vào loi bnh nhân nng ca tng sáu. Rõ ràng là viên thư ký sáng nay gi đin t phòng giám đc đ hi li bnh án ca Giuseppe Corte đã ghi sai nhng kết qu y hc. Hơn hết là ban giám đc đã c tình “coi thường” kết lun ca ông ta v tình trng bnh nhân: h nói ông ta là mt bác sĩ có kinh nghim, nhưng quá ch quan. Nói chung, bác sĩ này đã thuyết phc Corte trước hết không nên lo lng và không nên phn đi vic thuyên chuyn. Vì điu quan trng là cn phi nghĩ đến vic cha tr, ch không phi là nm đâu.

– V vic cha tr, – cui cùng ông bác sĩ nói thêm. – Bác sĩ điu tr tng năm có kinh nghim hơn nhiu. Bnh vin có mt nguyên tc ngm là bnh nhân càng chuyn xung tng thp hơn, các bác sĩ càng gii hơn. Ít nht thì ban giám đc cho là như thế. Các phòng đu thun li và tin nghi. Ca s trông ra phong cnh tuyt vi. Ch t tng ba tr xung thì tm nhìn mi b che lp bi các ngn cây.

Đến chiu thân nhit ca Giuseppe Corte thường tăng lên. Anh nghe nhng li gii thích dài dòng ca bác sĩ và cm thy mt mi. Cui cùng thì anh không còn chút sc lc nào na, không mun và không phn đi s thuyên chuyn bt công na. Anh cho phép chuyn mình đi mà không phn đi mt li nào c.

tng năm, Giuseppe Corte nhn thy chính điu dưới đây dù ít cũng là nim an i đi vi anh: theo ý kiến thng nht ca các bác sĩ, y tá, bnh nhân, anh là bnh nhân nh nht trong c tng. tng này anh may mn hơn c. Nhưng Corte bun ru bi ý nghĩ rng gia anh và thế gii cũng nhng người bình thường gi đã là hai bc tường ngăn cách.

Mùa xuân ùa đến vi tt c. Không khí tr nên m áp hơn, nhưng Corte đã thôi không nhìn ra ngoài ca s như nhng ngày đu. Đúng ra là ni kinh hoàng đã tr thành điu thc v vn. Corte đã phí công nhìn xung các ca s tng mt, vì tình cm ca anh đã b hn lon, còn cơn run khác thường lan khp cơ th. Phn ln các ô ca s vn đóng kín như trước và hình như chúng gn hơn nhiu.

Thnh thong bnh tình ca anh dường như n đnh. Hai ngày sau chân phi ca Corte bt đu ni ban, có gì đó ging như b chàm. Mt ngày trôi qua, ri ngày na, mà nt ban vn không biến mt.

– Nhng nt ban này hoàn toàn không liên quan đến bnh chính, – bác sĩ gii thích -. Phn ng này thm chí còn có chính nhng người khe mnh. Cách phòng bnh hiu qu là phi tiến hành tr liu nhanh bng tia gamma.

– Thế ch các ông có tr liu như thế không? – Corte hi.

– Còn phi nói, – bác sĩ t hào đáp. – Bnh vin ca chúng tôi có tt c nhng thiết b cn thiết. Nhưng qu tht là có mt cái khó…

– Còn cái khó nào na? – Corte hi, thoáng linh cm thy điu bt n.

– Vâng “cái khó” có l rt khó nói, – bác sĩ mào đu. – Ý tôi là máy chiếu tia gamma li ch tng bn, còn tôi lúc này hn s không thuyết phc anh ba ln chuyn ch trong mt ngày.

– Làm sao đây?

– Mong anh gi bình tĩnh, c khi cơn thnh n ca anh còn chưa nguôi hn, đ chuyn xung tng bn.

– Đ ri! – Giuseppe Corte kêu lên mt cách tuyt vng. – Tôi chuyn thế là đ ri! Tôi s đi xung tng bn ch bng đôi chân mình.

– Tt nhiên, – bác sĩ xung ging cu hòa và c gng không gây áp lc , – nhưng anh biết đy, vi tư cách là bác sĩ điu tr, tôi cm anh đi xung dưới ba ln trong ngày.

Điu khó chu nht là nt ban không nhng không hết, mà còn bt đu lan dn. Giuseppe Corte thc s thy bt an và vùi đu sut trong chăn. Anh không chu nhượng b thêm ba ngày na. Ri chính Corte đã phi yêu cu bác sĩ sp xếp khóa tr liu cho anh và chuyn anh xung tng dưới.

tng bn Giuseppe Corte thm ly làm vui vì đây anh rõ ràng là ngoi l. Các bnh nhân tng này thc s bnh nng, h hu như không đng dy ni. Anh t cho mình hưởng sung sướng bng cách đi t phòng bnh ca mình đến phòng làm th tc và ngược li – cùng vi nhng tiếng hô đy ngc nhiên và khích l ca các cô y tá.

Khi nói chuyn vi bác sĩ điu tr mi, Giuseppe Corte vin vào hoàn cnh đc bit ca mình. Ch cn nghĩ: bnh nhân, mà ch nm đúng qui đnh ca bnh nhân đó là tng by, thì bng dưng b chuyn xung tng bn. Khi nào nt ban này khi, anh s chuyn ngay lên trên. Anh s không cho qua nhng cái c thoái thác mi nào na. Anh có quyn nm trên tng by.

– Tt nhiên là tng by, còn tng nào na! – bác sĩ bt cười, kết thúc vic khám. – Các bnh nhân luôn quá c nghĩ! Và tôi là người đu tiên cam đoan rng tình trng ca anh không ti, vì thế anh hãy vui lên. Trong bnh s rõ ràng không thy biu hin xu đi đt ngt. Nhưng gia c tng này và tng by, th li cho tôi nói thng, vn có đôi ch khác nhau! Tôi nhc li là trường hp ca anh không nng đến mc y, nhưng bnh vn là bnh!

– Thế thì xung tng nào, – Giuseppe Corte bt ng ni nóng, – các ông s chuyn tôi xung tng nào na?

– Nào, anh biết đy, anh đng nóng tính như thế, tôi mi ch khám sơ b. Cn không dưới mt tun đ đưa ra quyết đnh cui cùng.

– Được ri-được ri, – Corte không chu thôi, – nhưng dù sao ông có th nói phng chng như thế đúng không?

Đ trn an bnh nhân, bác sĩ làm ra v suy nghĩ, sau đó gt gù và nói mt cách rõ ràng:

– Anh biết đy, nói chung có th xếp anh tng sáu! Vâng-vâng, tng sáu, – ông ta nói tiếp như th khng đnh vi mình.

Bác sĩ đoán rng bng cách đó s v yên bnh nhân. Tuy nhiên mt Giuseppe Corte vn l v lo lng. Bnh nhân nhn thc được là các bác sĩ các tng trên đã la anh. Bác sĩ mi này rõ ràng là dũng cm hơn và có lương tâm hơn, – chính người này sâu trong lòng mình cho rng ch ca Giuseppe Corte không phi tng by, mà tng năm và hung h thuc loi nhng bnh nhân nng! Corte cm thy thc s chán ngán. Vào chiu hôm nay thân nhit anh đt ngt tăng lên.

Thi gian Corte tng bn là yên n nht k t lúc anh nhp vin. Bác sĩ điu tr là người d chu, quan tâm và ân cn hiếm thy. Ông ngi bên Corte khá lâu. H nói chuyn v nhiu ch đ. Corte thích thú duy trì cuc nói chuyn v thi gian làm thy cãi ca mình và nói chung là v cuc sng trên thế gii. Anh c gng thuyết phc mình tin rng anh còn quan h vi nhng người khe mnh, rng anh còn liên quan đến thế gii ca công vic như trước kia, rng anh quan tâm cp nht đến nhng s kin xã hi. Nhưng điu này không đem li điu gì c. Sm hay mun thì cuc nói chuyn vn không tránh khi phi nhc đến bnh tt.

Mong mun đt được dù ch mt tiến trin nào đó đi vi Giuseppe Corte đã tr thành o tưởng. Nh tr liu bng tia gamma, nt ban đã ngng lan, nhưng không th làm nó biến mt. Hàng ngày Giuseppe Corte không ngt nói vi bác sĩ v điu này. Anh gi tinh thn và thm chí th gây cười, nhưng xem ra không đt được thành công đc bit.

– Bác sĩ, ông nói xem, – mt ln anh hi, – quá trình phá hy các tế bào ca tôi như thế nào?

– Ly chúa, anh nói gì thế! – bác sĩ trách anh. – Và anh chp điu này t ai vy? Công vic như thế không được ri! Mà bnh nhân gi tên bnh cơ đy! Đng đ tôi nghe điu gì tương t thế t anh na.

– Được ri, – Corte ngt li, – nhưng dù sao ông vn không tr li.

– Gi tôi xin tr li, – bác sĩ lch s nói. – Quá trình phá hy tế bào ca anh thuc loi yếu nht, anh nghe thy ch, yếu nht. Dù tôi đã xác đnh vi anh là nó đu đn.

– Đu đn, ông ma mai à?

– Không nên đ cho tôi nhng gì tôi không nói. Tôi ch nói “đu đn”. Tuy nhiên, nó vn thế trong phn ln các trường hp. Thm chí nhng chng viêm nh đôi khi cn phi c điu tr cp tc ln lâu dài.

– Khi nào tôi có hy vng khi bnh?

– Khi nào à? D đoán trong nhng trường hp này qu là khó… Mc dù anh biết rng… – ông ta nói sau mt lúc suy nghĩ. – Tôi thy anh hơi thao cung – s sm khi… Anh biết đy, tôi hn s khuyên anh… nếu không e là làm anh tc gin?

– Gì đây, bác sĩ, gì đây?

– Tôi đt ra mt vn đ rõ ràng. Gi s chính tôi b bnh như thế, thm chí là bnh nh, và vào nm vin ca chúng tôi (Nhân tin, tt hơn là không tìm thy). Thì ngay t ngày đu tiên, anh có hiu điu này không, tôi hn s không nghĩ đến vic nm mt trong nhng tng dưới. Tôi có l s nm

– Tng đu tiên, – Corte nói chêm vào và mm cười gi to.

– Đng nói by b! Tng đu tiên! – bác sĩ ma mai đáp. – Anh nói đy nhé! Mà đy chính xác là tng ba hay thm chí tng hai. các tng thp thì vic cha tr tt hơn đáng k. Tôi xin đm bo. Thiết b đó mnh và hin đi hơn, k c nhân s cũng có kinh nghim hơn. Anh có biết người đng viên c bnh vin chúng tôi là ai không?

– Có phi giáo sư Dati không?

– Chính ông y. Chính giáo sư Dati là tác gi phương pháp cha bnh ca chúng tôi. Chính ông đã lp ra d án trang thiết b bnh vin. Giáo sư Dati – người thy chung ca chúng tôi. Mà ông y làm vic, nói thế này nhé, gia tng mt và tng hai. đó ông y phát tiết năng lượng lãnh đo ca mình. Nhưng anh hãy tin là li nói và nh hưởng ca giáo sư không lên được đến tng ba. Càng lên cao, nhng ch th ca ông càng gim uy lc. Chúng mt đi ý nghĩa ca mình và trình ra trong thế gii gi di. Trái tim ca bnh vin chúng tôi là bên dưới. Vì vy, nếu anh mun cha khi bnh – anh s mun xung tng dưới.

– Nói tóm li, – ging Giuseppe Corte run lên, – ông khuyên tôi…

– Còn mt điu na tôi mun nói thêm, – bác sĩ vn bình tĩnh, – rng trong trường hp ca anh chúng tôi có tiến hành kích thích da. Chuyn nh, nhưng phát chán ngy. Nếu nt ban lúc nào đó vn còn, thì tht s đáng bun chút ít. Mà anh hiu không kém gì tôi là gi tinh thn quan trng như thế nào đi vi vic bình phc. Tr liu bng tia gamma mi là mt na công vic. Anh hi vì sao à? Có th vic chiếu gii chưa đ mnh. Dù thế nào chăng na thì thiết b tng ba vn mnh hơn. Do đó xác sut loi b chàm cao hơn nhiu. Còn điu này nghĩa là gì? Điu này nghĩa là ngay sau đó cơ th hi phc – cái khó khăn nht đã đng sau. Nếu anh chn ch, s không có đường quay li. Khi anh cm thy người khe, anh s lên ch chúng tôi, thm chí lên cao hơn – tng năm, sáu, k c tng by mà không có tr ngi gì… Tt c s ph thuc vào “nhng tiến b” ca anh.

– Qu thc ông nghĩ là vic cha tr s nhanh hơn ch?

– Chc chn. Tôi nói như th tôi đang trường hp ca anh vy.

Bác sĩ nói vi Giuseppe Corte kiu như thế hàng ngày. Cui cùng thì bnh nhân hoàn toàn b hành h vì vết chàm. Bt chp trc giác không mun xung tng dưới, anh quyết đnh nghe theo li bác sĩ và chuyn xung tng thp hơn.

tng ba Giuseppe Corte nhn ra ngay s vui v bt thường ca các bác sĩ và đi ngũ phc v. Tht là l vì nhng bnh nhân nm đây đang gp nguy him thc s. Ngày qua ngày s vui v đó ch tăng lên. Giuseppe Corte bt chuyn vi mt n y tá đ hi sao h li vui như thế.

– Phi chăng anh không biết? – cô y tá đáp. – Ba ngày na chúng tôi s đi ngh.

– Đi ngh là sao?

– Rt đơn gin: tng ba đóng ca hai tun, và toàn b đi ngũ nhân s đi ngh. Ch chúng tôi tt c các tng thay phiên nhau đi ngh.

– Còn bnh nhân?

– Vì bnh nhân không nhiu, hai tng s ni thành mt.

– Nghĩa là các ch gp bnh nhân tng ba và tng bn li?

– Không, – cô y tá cha li. – Tng ba và tng hai. S chuyn bnh nhân t tng ba xung.

– Xung tng hai? – Mt Giuseppe Corte tái nht như người chết. – Tôi s phi chuyn xung tng hai?

– Vâng. Anh sao thế? Sau hai tun chúng tôi s v và anh s quay li phòng này. Theo tôi, không có gì phi s.

Thế nhưng Giuseppe Corte hết sc s hãi. Anh linh cm thy mt điu hoàn toàn khác. Nhưng anh không th thuyết phc h thôi không đi ngh. Thêm vào đó anh tin rng khóa tr liu cp tc mi s có li cho anh, vì nt ban gn như đã mt. Anh không quyết tâm t ra phn đi vic liên tc b chuyn. Dù sao anh đã nài n, bt chp nhng li châm chc ca các y tá, đ h gn vào ca phòng bnh mi ca anh tm bin ghi: “Giuseppe Corte Corte. Tng ba. Tm thi.”. Trong lch s bnh vin chưa bao gi xy ra điu gì tương t. Nhưng các bác sĩ không phn đi: người nóng tính như Corte, bt c li cm đoán nào cũng có th gây chn đng mnh vi anh ta.

Cn phi ch hai tun, không hơn không kém. Giuseppe Corte bt đu ương bướng đếm ngày. Anh nm bt đng trên giường và hàng gi lin nhìn đ đc. tng hai vt dng đã không còn mi và không vui mt như các phòng bnh ca nhng tng trên. đây chúng đ s hơn, cng hơn và lnh lùng hơn. Thnh thong Giuseppe Corte căng tai lng nghe âm thanh t tng dưới – tng chết chóc, tng ca “nhng người phi b chết”, nhng tiếng rên hp hi xa xôi dường như vng đến tai anh.

Tt nhiên tt c chuyn này không th không hành h Corte. Lòng anh đã không yên, mà bnh tt vn bên mình. Anh thường xuyên st cao, người yếu hơn. Mùa hè đang thi kỳ oi nht. Các ca s hu như luôn đ m. Nhưng nhìn qua chúng rõ ràng không còn thy được nóc thành ph, không c nhng ngôi nhà. Ch thy bc tường cây xanh lét bao quanh bnh vin.

Mt tun trôi qua. Khong gn hai gi chiu mt y sĩ và ba h lý đt ngt bước vào phòng bnh.

– Như vy là chúng ta đã sn sàng chuyn? – y sĩ hi bng ging pha trò có v hin t.

– Chuyn là thế nào? – Giuseppe Corte khó nhc hi. – Các anh li đùa. Tng ba còn đi ngh mt tun na mi v.

– Tng ba đây là sao? – y sĩ hi li mt cách khó hiu. – Tôi có lnh chuyn anh xung tng mt. Đây anh xem, – và anh ta chìa ra t thông báo chuyn bnh nhân xung tng dưới. T thông báo do chính giáo sư Dati ký.

Ni kinh hoàng và gin d đã lên đến c, gi tràn hết ra ngoài. C tng nhà b inh tai bi nhng tiếng kêu gào đy gin d.

– Ly Chúa, yên nào, – các h lý kêu lên. – Tng này toàn bnh nhân nng đy.

Nhưng không ngăn li được.

Người ph trách, có hc và lch thip lao b v phía có tiếng kêu. Sau khi nghe k li, ông ta đưa mt nhìn t giy và lng nghe Corte. Sau đó gin d quay v phía anh y sĩ và nói rng có s hiu nhm, rng ông ta không đưa ra nhng lnh như thế này, và đôi khi bnh vin vn đ xy ra tình trng ln xn, rng người ta luôn giu ông mi chuyn… Trách mng y sĩ xong, ông ta lch s gii thích vi bnh nhân và xin li mt cách chân thành.

– Chuyn là, – bác sĩ nói, – đúng mt gi trước giáo sư Dati đã đi công tác ngn ngày và s tr v sau hai ngày na. Tôi hết sc bun nhưng không th trái lnh ông được. Anh hãy tin rng chính ông cũng ly làm tiếc v điu này. Thế cơ đy! Tôi không c tình đ chuyn như thế xy ra phi không?

Toàn thân Giuseppe Corte run lên không ngt. Người ta nhìn anh thương hi. Cui cùng anh mt t ch. Anh hong s như tr con. Cơn nc n tuyt vng ca Corte còn vng ra t phòng anh khá lâu.

Anh nm dài trên giường. Hơi nóng gia trưa hè ph khp thành ph. Corte nhìn nhng cây xanh ngoài ca s, anh có cm giác dường như anh rơi vào mt thế gii nào đó trong sut. Thế gii được to thành t nhng bc tường kỳ l, được xây bng gch vô trùng, thế gii ca s yên tĩnh chết chóc và nhng hình nhân trng toát, trng rng và vô cm. Đt nhiên anh thy l là nhng cây ngoài ca s cũng hư o. Sau đó anh chc thế vì nhn thy nhng chiếc lá cây không h lay đng.

Cm giác đó làm Giuseppe Corte s đến mc anh gi cô h lý mang kính vin anh thường không đeo khi nm trên giường, đến cho anh. Ch khi đó anh mi bình tâm đôi chút. Qua kính dù sao anh vn thy nhng thân cây có tht, còn nhng chiếc lá, dù yếu t, vn đng đy trước gió.

Cô h lý đi khi. T lúc hơn 3 gi phòng bnh tuyt đi yên tĩnh. Sáu tng nhà, sáu pháo đài kinh hoàng do sơ sut ca ai đó đã đè lên người Giuseppe Corte bng toàn b sc nng nhn tâm ca nó. Phi mt bao nhiêu năm đ anh bò lên khi b vc này?

Ti sao trong phòng bnh li ti đen như thế? Vì gi đang còn là ban ngày. Bng nhng n lc cui cùng, Giuseppe Corte khó khăn như người b bi lit nhìn chiếc đng h đ trên chiếc bàn cnh giường. Ba gi rưỡi. Đo mt nhìn, anh nhìn thy các ca chp, khi tuân theo mt ý chí kỳ bí, chm chm h xung, đ ngăn con đường ra thế gii.

 

  

CHIC ÁO KỲ D

Trương Văn Dân chuyn ng t  nguyên tác : LA GIACCA STREGATA

Mc dù thích ăn mc trang nhã nhưng ít khi tôi quan tâm đến cách phc sc và áo qun k khác.

Thế nhưng trong d hi ti nhà mt người bn Milano tôi đã gp mt người đàn ông, khong 40 tui, đp lng ly trong b qun áo rt thi trang. Tôi chưa biết ông y là ai vì gp mt ln đu ; và điu thường xy ra là rt khó nh tên người l mt trong khi gii thiu. Tuy thế cũng có lúc chúng tôi tình c ngi gn nhau ri bt đu câu chuyn. Ông ta là mt người hiu biết, ăn nói bt thip nhưng trên mt sao có v bun bun. Ri có l trong mt lúc thân mt quá đáng- Phi chi Chuá đã cn ngăn – tôi đã khen li ct may tuyt xo v b đ ông ta đang mc và còn dám hi thêm ai là th may ca ông ta.

Gã đàn ông n mt n cười rt l ; dường như gã đang ch tôi hi câu hi đó :” Không ai biết lão đâu, nhưng lão ta đáng là mt bc thy. Lão rt kén khách và làm vic rt tuỳ tin”. “Nghĩa là tôi …?” “i dào, ông c hi th xem .Tên lão ta là Corticella, Alfonso Corticella, nhà ph Ferrara s 17″. “Chc đt tin lm phi không ?”. “Có l vy, nhưng tht tình thì tôi không biết : B đ này lão y may cho tôi đã ba năm nhưng đến nay vn chưa gi phiếu tính tin”. “Tên ông ta là Corticella ? ph Ferrara s 17 phi không ?” “Ðúng đy” gã đàn ông l mt tr li ri b đi nhp bn vi mt nhóm khác.

ph Ferrara s 17 tôi thy mt căn nhà bình thường như nhng căn nhà khác và ch ca Alfonso Corticella không khác gì ch ca nhng người th may bình thường. Chính ông ta bước ra m ca cho tôi. Ðó là mt lão già, tóc hãy còn đen nhưng chc là được nhum.

Tôi hơi bt ng vì lão ta không h làm khó d. Ngược li, hình như lão ta đang php phng mun tôi tr thành mt khách hàng.Tôi gii thích đã biết được đa ch ca lão ta như thế nào, ngi khen tài may ct ri yêu cu may cho tôi mt b đ. Chúng tôi chn mt xp vi màu xám tro, lão ta ly s đo và bo rng s cho người mang đến nhà đ th. Tôi có hi giá, nhưng lão bo là không vi gì, trước sau gì mình cũng s tha thun. Tht là mt người d thương, ban đu tôi nghĩ thế, nhưng lúc sau, trên đường tr v nhà, tôi mi nhn ra rng lão già y đã đ li trong tôi mt ni bc rt l lùng (có l vì n cười nhơm nhp và quái d ca lão). Ðt nhiên tôi không còn ý đnh gp li lão ta. Nhưng đã quá tr, tôi đã đt may qun áo.Và chng hai mươi ngày na thì xong.

Khi người ta mang đ đến th, tôi đng ngm mình vài phút trước gương. Ðúng là mt kit tác. Nhưng không hiu vì sao tôi không mun mc nó na; có l vì cht nh đến lão th may quái đn. Thế ri nhiu tun l trôi qua trước khi tôi chn mc.

Tôi còn nh cái ngày hôm y. Ðó là mt sáng th ba, vào tháng tư và tri đang đ cơn mưa . Khi mc xong b đ – áo vest, qun và gillet – tôi vui mng nhn ra là không có ch nào cht hay căng cng như vn thường xy ra vi nhng qun áo mi. B đ ôm chn ly người tôi mt cách tuyt vi.

Thường thường thì tôi không b gì c vào túi phi, tt c các giy t tôi đu cho vào túi bên trái. Tôi nói thế đ gii thích vì sao sau vài gi s, tình c thc tay vào túi phi, tôi cht nhn ra bên trong có mt tm giy. Có l đó là phiếu tính tin ca lão th may ?

Nhưng không. Ðó là tm giy bc 10 nghìn lia *[1]

Tôi git ny người. Chc chn không phi tôi b vào nhưng cũng tht vô lý nếu nghĩ đó là trò đuà ca lão th may. Chng l li là món quà ca bà làm phòng , người duy nht sau lão Corticella có cơ hi đến gn chiếc áo ? Hay là bc gi ? Tôi đưa ra ánh sáng đ nhìn cho k và đi chiếu vi nhưng t bc khác .Ðúng là bc tht và không còn gì đ nghi ng .

Ch còn mt cách gii thích có th tin được : s sơ ý ca lão Corticella. Mt người khách nào đó đến tr tin lúc lão ta không có sn bóp, đ tránh ct ba lão đã tm cho vào túi áo ca tôi đang móc vào mt hình nhân g nm gn đó. Trường hp tương t như vy vn thường xy ra luôn.

Tôi nhn chuông gi cô thư ký vi ý đnh nh viết mt bc thư cho lão Corticella đ tr li s tin không phi ca tôi. Nhưng không hiu sao, tôi li cho tay vào túi áo mt ln na.

– Thưa ông cn chuyn gì ?… Ông không được khe à ? Cô thư ký va bước vào va hi, chc cũng va nhìn thy khuôn mt tôi tái lên như ca mt xác chết. Trong túi áo, nhng ngón tay ca tôi va đng phi cnh ca mt tm giy khác, trước đó my phút chưa h có .

– Không, cũng chng có gì nghiêm trng. Tôi nói . Tôi hơi chóng mt mt tí nhưng

do này vn hay xy ra luôn. Có l do quá mi mt. Cô có th ra ngoài, tôi đnh đc cho cô đánh máy mt bc thư nhưng không gp lm, đ khi khác làm cũng được.

Cho đến khi cô gái bước hn ra khi phòng tôi mi dám rút tm giy t túi áo ra. Ðó cũng là mt tm giy bc 10 nghìn lia. Tôi làm th mt ln th ba na, và ln này t bc th ba li xut hin.

Trng ngc tôi đánh liên hi. Tôi có cm tưởng là mình đang b lôi cun, vì nhng lý do bí n, vào mt chuyn c tích mà người ta vn k cho con nít nhưng ch ai tin là có tht. Vin c là không được kho, tôi b s tr v nhà. Tôi cn suy nghĩ mt mình. May thay bà lão làm phòng cũng đã đi ri. Tôi đóng ca, h màn sáo xung . Ri bt đu nhanh nhn rút nhng tm giy bc, tm này đến tm khác, t chiếc túi thn kỳ tưởng chng như bt tn.

Tôi làm công vic đó vi mt s căng thng thn kinh ghê gm, php phng lo là đến mt lúc nào đó phép l s ngng hiu nghim.Tôi mun làm đến chiu, sut bui ti cho đến khi tích tr thành bc t. Nhưng sc ca tôi có hn và đến mt lúc cũng yếu dn.

Trước mt tôi là mt đng bc cao ngt. Ðiu quan trng là làm sao ct giu đ không ai có th nghi ng.Tôi đ cái rương đng thm và sp xếp nhng t giy bc thành tng đng nh, va đt vào đáy rương va đếm nhm. Tt c va đúng 58 triu lia.

Sáng hôm sau bà lão làm phòng đánh thc tôi dy, ngc nhiên thy tôi ng mà vn còn mc nguyên qun áo. Tôi gượng cười gii thích là ti qua đã hơi quá chén ri cơn bun ng kéo đến bt ng.

Mt ni lo : bà lão yêu cu tôi ci áo đ đem chi cho thng nếp.

Tôi vi đáp là đã đến gi phi đi và không còn có th thay đ kp na .

Sau đó tôi hi h đến mt tim bán y phc đ mua mt b đ mi, cũng loi vi tương t ; tôi s đưa nó cho bà dn phòng ; còn chiếc áo kia, chiếc áo mà ch trong vài ngày s làm tôi tr thành mt trong nhng người đy quyn lc trên thế gii , tôi s ct du vào mt nơi an toàn nht.

Tôi không hiu là tôi đang sng trong mt gic mơ,có hnh phúc không hay đang b ngt th dưới sc nng quá ln ca đnh mnh. Ngoài đường ph, qua lp áo choàng, tôi luôn luôn s song nơi có cái túi thn kỳ . Mi ln như thế tôi li th phào nh nhõm. Dưới làn vi tiếng rào ro ca nhng t giy bc chm nhau đã mang li cho tôi câu tr li đy khích l.

Nhưng mt s trùng hp ngu nhiên đã làm ngui lnh nim vui mê hong ca tôi. Sáng hôm sau các nht báo đu tường thut đy đ chi tiết v v cướp xy ra ngày hôm trước. Mt chiếc xe ti bc thép ca ngân hàng, sau khi thu tin các chi nhánh đ mang v tr s đã b bn tên cướp tn công và ht trn trên ph Palmanova. Khi mi người đ xô chy đến, bn chúng đã phi bn đ thoát thân ; và có mt khách b hành b chết. Nhưng điu làm tôi vô cùng kích đng là s tin b cướp : 58 triu lia (như s tin ca tôi ).

L nào có mt mi liên quan v s giàu có bt ng ca tôi và s tin do bn cướp chiếm đot, vì hai vic đã xy ra đng thi ? Tht vô lý nếu có ai nghĩ thế . Còn tôi, tôi không phi là mt k mê tín. Nhưng s vic cũng làm cho lòng tôi dao đng. Và hoang mang.

Chuyn đi thì các bn cũng tha biết : càng có nhiu bao nhiêu, người ta càng ham mun by nhiêu.Tôi đã giàu ri, nếu xét đến thói quen khiêm tn và gan d ca tôi. Nhưng caí bóng m ca cuc sng giàu sang không gii hn c thôi thúc mãi. Ngay ti hôm y tôi li bt tay vào vic. Gi thì tôi tiến hành mt cách bình tĩnh và ít căng thng hơn. 135 triu khác li được ct chng bên đng tin hôm trước.

Ðêm hôm đó tôi không chp mt được. Linh tính đang báo hiu mt điu gì nguy him ? Hay là ni dày vò lương tâm ca k nhn được may mn mà không h có mt công lao xng đáng nào? Hoc mt ni ân hn mơ h? Ngày hôm sau khi tri chưa kp sáng tôi đã nhy xung giường, mc qun áo và vi vã chy ra ngoài đ tìm mua t báo .

Va đc xong tôi như b ngp. Mt trn ho hon kho xăng đã thiêu hu toàn b khu nhà trên ph San Cloro. Ngn la đã lan ra và đt cháy két st ca mt cơ quan bt đng sn, biến ra tro s tin 135 triu. Trong lúc cu cha, hai nhân viên cu ho đã b thit mng.

Gi tôi phi kê khai ra đây tng ti ác ca tôi chăng ? Phi, bi vì lúc này tôi tha biết là s tin mà chiếc áo l kỳ đã cho tôi tìm thy đã đến t ti ác, t máu, t nhng tuyt vng, t chết chóc ; nó đến t đa ngc . Nhưng trong tôi vn còn ng li s di la ca lý trí, đang chi t mi thú nhn v bt kỳ mt trách nhim nào. Và c thế nhng cám d c tiếp tc tái din – d quá mà – và cái bàn tay c thc vào túi ri nhng ngón tay tham lam c nm cht nhng t bc mi. Tin. Nhng đng bc tuyt vi.

Không cn b căn nhà cũ ( đ tránh b dòm ngó ) nhưng trong mt thi gian ngn tôi đã mua được mt căn bit th, sm nhiu bc tranh đt giá, di chuyn bng xe hơi sang trng và b vic làm s vì lý do sc kho ; tôi đi du lch khp nơi trên thế gii bên cnh nhng người đàn bà tr đp.

Tôi vn biết c mi ln tôi rút tin t chiếc áo thì mt nơi nào đó li xy ra mt biến c đau thương và bi thm. Nhưng đó ch là mt ý thc rt mơ h vì không có bng chng gì rõ rt. Ri dn dn sau nhng ln ly thêm tin, lương tâm tôi bt đu thoái hoá, tr nên đn mt. Còn lão th may ? Tôi đã gi đin thoi cho lão ta đ hi phiếu tính tin nhưng chng có ai tr li . Tôi có đi tìm lão ph Ferrara, nhưng người ta bo lão đã di cư ra nước ngoài mà không ai biết chính xác là đâu. Tt c nhng điu này dường như đu có ng ý chng t, dù tôi vn chưa h hay biết, rng tôi đã tho hip vi qu.

Cho đến mt hôm, trong ngôi nhà mà tôi đã sng t nhiu năm, mt bui sáng người ta tìm thy mt bà lão 60 tui chết ngt vì gas ; Bà ta đã t t vì đánh mt 30 nghìn lia tin hưu bng lãnh ra t ba trước ( và đã lt vào tay tôi ).

Ð ri. Ð ri. Tôi phi hu b chiếc áo qu quái này đ khi phi rơi vào đáy vc. Tôi không th nhượng li cho ai vì trò chơi đn mt này s tiếp din (Ai mà có th cưỡng li được sc cám d ca nó ? ). Cn phi hu nó thôi .

Tôi lái xe đến mt thung lũng vng v trên dãy núi Alpe. Dng xe trên mt bãi c tôi đi v hướng khu rng. Không có ai đi theo. Vượt qua khu rng tôi đến mt vách núi lm chm đá. Nơi đây, gia hai tng đá khng l nm bên lòng núi, tôi đt lên chiếc áo khn nn, chế xăng và châm la. Sau ít phút nó chn là mt đng tro.

Nhưng khi tia la cui cùng va đo lên và sp tt, t phía sau lưng tôi vang lên mt ging người như ch cách chng vài ba thước: Tr quá ri, tr quá ri ! Hong hn, tôi quay đu như con rn. Nhưng không có ai c. Tôi chăm chú nhìn xung quanh, nhy t mõm đá này sang mm đá khác đ tìm k khn nn nào va lên tiếng. Nhưng chng thy gì. Ch có đá và đá.

Dù va tri qua mt trn đng tim nhưng khi xung thung lũng lòng tôi cũng nh nhõm phn nào. Rt cuc tôi đã được t do. Và giàu na, tht may .

khi đến bãi c thì chiếc xe hơi ca tôi không còn na. Và khi tr v thành ph thì cái bit th lng ly ca tôi cũng biến đi đâu mt ; thay vào đó là mt mnh đt hoang có my cc g dng tm bng : Ðt đ bán ca th xã. Ri nhng trương mc ngân hàng, tôi cũng ch biết gii thích ra sao, đã hoàn toàn trng rng. Nhng bó c phn ct trong các hc an toàn cũng biến đi đâu mt.Và bi, ch toàn là bi nm trong đáy ca chiếc rương đng thm .

Gi thì tôi li bt đu làm vic mt cách khó khăn, tôi phn đu vi nhiu cay đng và điu l nht là hình như ch my ai ngc nhiên v s phá sn đt ngt ca tôi.

Nhưng tôi tha hiu rng câu chuyn chiếc áo vn chưa chm dt. Tôi biết là mt ngày nào đó chuông ca s reo, tôi s ra m ca và trước mt s xut hin n cười quái đn ca lão th may khn nn, đến đ đòi thanh toán món n năm xưa.

TRƯƠNG VĂN DÂN CHUYN NG

Chú thích:

* Tin Ý : 10 nghìn Lire tương đương (1996) 7 đô la M : Lúc tác gi viết tr giá ln hơn nhiu

 

 

CIRCÉ  CON

Dch gi: Đc Lâm

Cách đây đ mt năm, tôi nhn thy anh bn Umberto Scandri ca tôi đang thay đi mt cách cc đim.Umberto được ba mươi sáu tui ; là ch nhà in, nhà xut bn, anh cũng ho tranh vi mt phong cách hay hay. Trí thc không ai bng. Vy mà gương mt anh trông ging mt võ sĩ quyn Anh hơn : trt, cng, cau có mt cách đáng yêu ; nhưng đôi mt bé tí ca anh sáng ngi s thông minh và lòng nhân t. Mt con tim trong trng ngây thơ nhưng cùng lúc mt bn tính đy ngh lc và đc đoán.

Mc dù anh tr tui hơn tôi, mt mi tình bn tuyt vi ny n gia hai chúng tôi, da vào lòng tin nhau và nhng ước mơ chung. Mt công vic tình c đã giúp chúng tôi gn gũi nhau ; ri t đó chúng tôi có thói quen hay gp nhau vào mi chiu, mc dù Umberto đã thành hôn. Nhưng cô v ca anh là mt người hin du đến đ m nht.

Tt. Cách đây đ mt năm nhng cuc gp g gia chúng tôi thưa dn. Umberto có nhng công vic khn cp, nhng bui hn làm ăn, luôn luôn mt c mi nào đó. Nhng ln hiếm hoi mà tôi tìm chn được anh li, anh c như đang trên cung trăng, nóng ny, âu lo, c chp. Anh mà thường nht rt vui v và ci m. Người ta có cm tưởng là anh đang lên cơn st. Tôi tha hiu rng mt ni lo lng đang dày vò anh. Nhưng tôi không đt nng vn đ. Nếu anh, mt người tính tình rt chân thành, mà không nói, điu đó có nghĩa rng mt lý do nghiêm trng nào đó khiến anh phi im lng. Và qu là tôi không đ lượng tí nào nếu tôi c nài đ biết chuyn.

Cho đến mt bui chiu kia – ti qung trường Cng Hoà, tôi nh thế, tri đang mưa – anh nm ly tay áo tôi và vi mt ging nói mà tôi không nhn ra, gn như ht hong, nghe như ging mt đa tr, anh bo vi tôi :

<< Mt tai ho đã đến vi tôi.>>

Chao ôi ! tôi đã hiu t lâu, nhưng tôi gi v như không biết.

<< Chuyn gì xy đến cho anh thế ? >>

Anh nhìn tôi, v cu xin, ta như anh đang ch đi s tha th trước.

<< Mt người đàn bà, anh thì thm.

– Tôi đã đoán thế. >>

Người đàn ông trong thi tr trung sung mãn ca tui đi, t tin, tràn đy sinh lc và ý tưởng, tuyt vi trong s hăng say và mau mn trong nhng quyết đnh trước cơn nguy biến và nghch cnh đã tr thành con giòi thm hi đang run ry này.

<< Thếy có yêu anh không ?

– Không.

– Thế thì sao ?

– Thì cũng chính vì thế đy.>>

Anh k cho tôi nghe vi mt s di dào chi tiết vô b và chán ngt cô nàng là ai, đi x ra sao vi anh và anh đã như thế nào mà không còn sng ni khi không có cô ta ; nói tóm li là mt trong nhng câu chuyn đáng thương hi đy ry hàng vn trên cõi đi khn kh ca chúng ta.

Tuy thế Umberto ý thc được cái tình trng phi lý này, anh thì si tình còn cô ta thì cóc cn tình yêu ca anh. Anh nói cô ta đp, vâng, nhưng anh, không như nhng người đàn ông khác trong trường hp này, biến cô ta thành mt n thn. Ngược li, anh miêu t cô nàng như mt k tàn nhn, tính toán, xo trá, tham tin, vi mt qu tim cng như đá. Nhưng anh li không xa lánh cô được. Tôi hi :

<< Anh có tin tht rng anh không tài nào b rơi cô ta được sao ?

– Bây gi thì không.

– Nhưng anh tha hiu rng mt người đàn bà như thế giế

– Cô ta s đưa tôi vào s dit vong, anh mun nói thế phi không. Đương nhiên là tôi ý thc điu y ch, nhưng mà…>>

Hai hôm sau tôi gp cô ta. Cô ta ngi trên chiếc ghế đi-văn (divan), trong căn phòng nh ca người bn tôi. Rt tr, mt gương mt lanh li và linh hot như ca các cô gái nh, mt làn da mn màng hãy còn căng bi cái tươi thm không t được ca tui xuân thì, nhng ln tóc dài đen nhánh cun tròn to cho cô nàng mt kiu tóc l kỳ ca thế kỳ 19, mt thân hình ca mt cô bé gái đang ln. Đp ư ? Tôi ch biết nói sao. Hn là mt mu người l thường, va thô tc va lch s. Nhưng gia dáng dp cô ta và nhng gì mà Umberto đã k li cho tôi nghe có mt s mâu thun không vượt qua ni. Tt c cô ta nói lên s vui tươi, hn nhiên, yêu đi, mt s buông th thơ ngây cho nhng đòi hi ca cuc sng ; hay ít ra là có v thế.

Vi tôi cô y rt là t tế. Cô va nhìn tôi va chuyn trò huyên thuyên và đôi môi hé n nhng n cười liến thong tinh nghch. Cô ta có v hơi quá trn trong vic làm y, c như là cô có ý đnh chinh phc tôi vy. Và cô ta chng ngó ngàng gì đến Umberto ta như anh không có mt đy. Umberto, ngi dưới chân cô ta, lng ngm cô nàng vi v mt đc ra, môi n mt n cười gượng go.

Vi mt c ch s sàng mt cách tuyt vi, Lunella sa chiếc váy trên người li, đ lt vào ánh mt người nhìn nhng điu cm k. Và ri cô nghiêng đu, ra v khiêu khích, ta như mt con bé n sinh xc xược :

<< Ông biết tôi là ai không ? Tôi là cung phong, cô ta nói vi tôi, tôi là con chim còi vùng bin, tôi là chiếc móng trên tri. Tôi là… tôi là mt con bé tuyt vi.>>

Và cô cười, l v sung sướng.

Ngay lúc đó, tôi cm nhn được sau nhng điu b tr con y mt ngun năng lc vô tn và rt tinh vi cho s di trá. Tôi không tài nào gii thích được ti sao. Gn như mt cm giác có th s mó được.

Cui cùng cô ta quay sang Umberto.

– Mocci, cô ta hi vi mt n cười duyên dáng mơn trn nht, xem kìa, nói vi em đi : con sóc nh ca anh…

Umberto lc đu na sung sướng na ngi ngùng.

-Nào, Mocci, nói vi em đi : con sóc nh ca anh…>>

Tôi nhìn cô . Vi mt v mt kh di Umberto thì thm :

– Con sóc nh

– Ca anh, cô khuyến khích anh.

– Con sóc nh ca anh >>, b khc phc, người đàn ông đc rõ tng li.

Thế là Lunella chúm đôi môi xinh đp li có l đ nhi ging mt nhân vt anh hùng nào đó trong thế gii loài thú ca Walt Disney : << S-kii-dz…s-kii-dz>>, cô ta làm duyên làm dáng như mt đa bé gái nh. Trong ánh mt cô ta biu l mt s ma mai châm biếm, mt nim vui thú chiếm hu lnh lùng đến ni mà tôi cm thy mt lung n lnh chy dài dc theo sng lưng.

Sau đó, khi cô đã ra v, tôi hi Umberto :

-Sao anh li đ cho cô ta gi anh là Mocci ? Anh có nhn thc rng anh đang đi đến đâu chưa và cô ta đã làm cho anh tr nên hèn h đến mc nào không ?

! anh kêu lên, nên dung th cho cô y. Cô y hãy còn tht tr di !

Ri sau đó tôi không còn gp li anh và c cô ta na trong vòng nhiu tháng. Chuyn gì đã xy ra ? Tôi gi đin thoi : không tăm hơi gì c. Tôi tìm đến nhà anh : không tăm hơi gì c. Cái cuc tình đáng nguyn ra kia đã hút mt anh.Tiếc thay, mt người tht tuyt diu và tht nhân t.

Nhưng cách đây vài ngày cô v anh cho người gi tôi. Tôi đến ngay. Cô k cho tôi nghe nhng gì tôi đã biết ri. Cô khóc lóc. Cô van nài tôi giúp cô y. T mười lăm ngày nay cô không gp Umberto và anh cũng không có đt chân đến hãng. Anh như đã bay biến đi đâu mt. Anh đã b chuyn không may ri. Tôi ha s tìm kiếm anh.

Tìm kiếm ư ? Cái ý nghĩ đu tiên đến vi tôi là Lunella. Tôi s đến nhà cô . Cô ta hn nhiên phi biết chuyn gì ri, có l cô ta s k cho tôi nhng điu láo khoét t đu đến cui nhưng dù sao đi na vn còn hơn không. May thay tôi có đa ch ca cô nàng.

Tôi đến đy vào lúc ba gi trưa. Nếu cô ta mà biết tôi s đến thì cô ta cũng đã không th sa son được đp hơn thế na. Mt chiếc áo đm ngn tht gin d, nhưng đy gi cm vi chiếc c h ngc khiến người nhìn phi lúng túng. Cô ta hoàn toàn l v thoi mái. Cô ta kho khon, vui v, li có v hơi b kích đng tí xíu na.

Cô ta sng trong mt căn nhà ging như nhng loi nhà nh kiu xưa dành cho nhng ph n đc thân, đy o tưởng sai lm, vi nhng đ đc theo li c h gi to, chiếc máy truyn hình, chiếc may quay đĩa hát, nhng tm thm Ba Tư gi và trên tường nhng bc phong cnh xu xí đóng trong các khung m vàng. Cô ta mi tôi mt cc rượu whisky và đ mt đĩa hát ca Joe Sentieri.

-À này, tôi hi cô ta bng cách đi thng ngay vào đ, Umberto ra sao ri ?

– Umberto ? cô ta nói vi v ngc nhiên. Tôi tht s cũng mun biết đy. T nhiu tháng nay… ! đã hơn hai tháng nay tôi không gp anh ta. Mt gã d thương nhưng thc phin phc. Ông th nghĩ xem, anh ta li phi lòng tôi, ông đã đoán thế, phi không ? Và ri , nói trng ra, phhuut…nhưng ti sao ta c tiếp tc gi nhau ông bà cô… Anh có phin không nếu ta xưng hô anh em vi nhau ? Như vy mình tht d dàng trò chuyn hơn.

– Cô không gp anh y t hai tháng nay à ? tôi hi, không ra v tin lm.

– Bobi, Mocci ! cô không tr li tôi, thét lên vào lúc đó.

Nghe tiếng gi ca cô ta hai con chó chy ùa vào phòng khách. Mt con chó bông lùn thp và mt con chó bóc-xơ (boxer). Con boxer hơi béo và nhu nhược và, không hiu ti sao, tôi có cm tưởng như đã tng trông thy nó nơi nào ri.

Chúng nó đ xô ti Lunella. Cô nàng va cười va c ghìm gi chúng li.

-Này, này, ngoan nào, thôi được ri.

C hai con đu cung nhit. Mt cách tham lam chúng tìm cách liếm c, má và ming cô ta. Cô ta đng lên và đi ly mt cây gy nh màu đ bóng, dài đ mt thước.

– Cây này dùng đ làm gì thế ?

– Thì còn gì na ! đ dy chúng.

Tôi đ ý là con boxer không nhìn tôi. Nó li còn có v như b quy ry bi s hin din ca tôi. Nó lùi li nếu ti tìm cách s nó. L tht. Thông thường nhng con boxer luôn luôn nhìn thng vào mt.

-Anh Dino biết không, Lunella nói, và, va ngi xung di-văn cô ta va ta vào ngui tôi cho tôi cm nhn thy c thân hình cô nhưng ch trong mt khonh khc thôi, anh có biết là Mocci qu là mt con chó ngoan.

– À ! thế sao? tôi nói. Nhưng xin li nhé, Umberto…

– Nhìn kìa, em van anh, cô nn nì, anh xem kìa nó thông minh làm sao y.>>

Cô ta nhc np mt chiếc hp s đy nhng bánh ngt. Cô nhón mt chiếc vi bàn tay trái, giơ lên ngay trước mm ca con boxer đang th hn hn.

<< Gii, Mocci, ch này.>>

Con chó nghếch mm v phía chiếc bánh và ra v đnh cn ly nó. Cô nàng nhanh nhn đp cây gy vào mũi nó. Con chó tr li tư thế cũ, va vy đuôi mãnh lit.

Thế ri, vi tay trái cô đt vng vàng chiếc bánh trên mũi con chó. Và vi tay phi cô giương chic gy lên đe do.

– Ch này, Mocci, ngoan nào.>>

Chiếc bánh nm thăng bng trên mũi, con boxer ngi yên và hai hàng dãi chy ra t hai bên mm nó.

-Ch đy, tao bo thế.

S ch đi kéo dài c phút. Cui cùng con boxer không nhn ni na và tìm cách đp chiếc bánh. Nhanh như chp cô ta giáng cây gy xung nó mt cú mnh. Chiếc bánh ngt rơi xung đt.

xem kìa lũ chúng nó tht háu ăn >>cô ta nói vi tôi v mt sung sướng.

Con chó bông nh, cũng đang lo s, theo dõi ráo riết s vic đang xy ra.

Sau rt con boxer cũng được chiếc bánh mà nó vi nut chng ngay. Nhưng Lunella li th thách nó thêm ln na.

<< Này, Mocci, đưa chân đây. Này, đưa chân cho tao, và sau đó mày s được mt cái vut ve.>>

Con boxer, ánh mt tuyt vng dán cht vào đôi mt cô , nhc chân phi lên. Mt cú mnh ca chiếc gy khiến nó b chân xung.

<< Không phi chân này ; chân kia. >>

Và con boxer đưa chân trái ra. Lunella đùa gin quá đáng.

<< Ti sao cô gi nó là Mocci ? tôi hi. Không phi là cô cũng đã gi Umberto như thế sao ?

– Phi ri. Nhưng đó là mt s tình c ngu nhiên… Hoc ai biết được nào, có th đó là mt du hiu rng, trong thâm tâm em, em đã yêu mến Umberto tht nhiu…>>

Và cô ta nhìn tôi cười, vi v mt tht khác thường ca cô , va ngây thơ và va xc láo.

Kế tiếp cô nàng quay sang con chó bông nh.

<< Nào Bobi, li đây vi m yêu ca con.>>

Cô ta ôm nó vào lòng, vut ve mơn trn nó, nó nm yên cho cô ta nâng niu nó.

Con boxer ganh tc, lông đng dng lên.

<< Mocci, Mocci >>, tôi gi.

Nhưng không nhm gì c, nó đã nht đnh không biết đến tôi con này.

<< L nh, tôi nói, nó có mt vết so khoé mt trái. Ging như Umberto.

– Tht à ? Lunella tr li nét mt hn h. Em đã không nhn thy điu y. >>

Con boxer không còn vy đuôi na. Cô ch ca nó tiếp tc ve vut con chó kia. Mocci nhy chm ti và tìm cách cn vào chân k tình đch ca nó.

Lunella nhy dng lên, bc tc.

<< Đ con chó bn thu – và cô co chân đá vào mm nó mt cú mnh bng tt c sc lc ca cô ta -, mày ganh à ? Đi nm đi, tc khc, đ lưu manh >>, và bùm mt cú đá khác gin d.

Con boxer nhìn cô ch nó vi ánh mt van lơn ri rút lui và chui trn dưới gm bàn.

<< Anh có thy con chó bn thu này không ? M ta nói không mt chút xót thương. Nhưng nó b đáng đi nó ri. Phi đi x vi lũ nó như thế đy, nếu không chúng nó tr thành ch hết c. Mi ln chúng làm by, phi cho chúng mt trn đòn nên thân và nht là phi đp vào mũi chúng, vì ch y làm chúng đau đn nht. Sau đó chúng tr nên ngoan ngoãn như thiên thn.>>

Và cô ct tiếng cười, v đc thng.

Ngi xm dưới gm bàn, run ry, con boxer cui cùng mi nhìn tôi. Đó là cái nhìn ca mt k đau kh, bi trn, yếu đui, b hy dit, b làm nhc song vn hãy còn nh v nim t hào ca tui tr mình đã đánh mt.

Nó nhìn tôi. Và nhng giòng nước mt ca nó tuôn chy. Ôi ! đôi đng t y, sc mt y, linh hn y… Nó nhìn tôi làm sao y. Ti nghip Umberto…

Dch xong ngày 30.10.2007 ti Antony

Chú thích:

*Circé : trong truyn thn thoi Hy-Lp, Circé, con gái ca Hélios (thn Mt Tri), là mt n thn có phép thn thông biến hoá và gii v đc dược.

Trong truyn thơ ca dài ni tiếng ” l’ Odyssée ” (Du Ký) ca Homère, Circé đã biến tt c nhng người bn đng hành ca Ulysse, nhn vt anh hùng chính ca truyn phiêu lưu, thành nhng chú ln sau khi đã d d h ăn nm vi mình. Nhưng Circé đã gp tht bi vi Ulysse vì v anh hùng này đã được ung thn dược trước.

 

 

COLOMBRE

Trương Văn Dân chuyn ng

Khi Stefano Roi tròn mười hai tui, thay vì xin quà tng cho ngày sinh nht, nó yêu cu ba nó, là thuyn trưởng và ch nhân mt chiếc tàu bum, dn nó ra khơi.

“Khi con ln” nó nói “con cũng s đi bin như ba. Và con mun ch huy nhng chiếc tàu đp và to hơn na.”

“Xin chuá ban phước lành cho con” ba nó tr li. Và hôm y cũng chính là ngày thuyn ra khơi, ông vui v dn thng bé đi theo.

Ðó là mt ngày bin lng và rc r ánh mt tri. Vì ln đu được đt bước lên tàu nên Stefano sung sướng chy tung tăng khp nơi, tr mt nhìn nhng máy móc kỳ l ri dng li quan sát nhng thao tác phc tp lúc xoay bum. Nó tò mò hi nhiu câu ng nghĩnh làm các thu th phì cười, nhưng ai ny cũng đu kiên nhn gii thích cho nó. Khi chy đến đuôi tàu, thng bé cht đng li. Nó chăm chú quan sát mt cái gì thp thoáng trên mt nước, thot n thot hin, cách xa hai, ba trăm thước ngay ch cui ca làn bt trng bám phía sau lưng tàu.

Mc dù thuyn đang lướt nhanh theo chiu gió, nhưng vt y c gi nguyên mt khong cách. Và tuy chưa biết đích thc là cái gì, nhưng hình dng kỳ quái ca nó đã thu hút thng bé mt cách mãnh lit.

Người cha không thy con đi do trên bong, ông ln tiếng kêu nhưng không nghe đáp li, đành ri phòng ch huy đ đi tìm.

“Stefano, con làm gì mà đng như tri trng vy ?” ông hi sau khi thy nó đng đuôi tàu, mt đăm đăm nhìn vào làn sóng phía sau.

” Ba ơi, đến xem cái này”

Người cha tiến đến, chú mc nhìn theo hướng ch ca con, nhưng ông chng thy gì c.”Có cái gì đen đen thnh thong nhô lên mt nước ” thng bé nói “đang chy theo chúng ta”

“Tuy tui bn mươi, nhưng mt ba còn tt lm. Song ba có thy gì đâu.”

Nhưng thng bé c tiếp tc nài n, ông đành phi đi ly ng nhòm ri sau đó chăm chú nhìn ra khơi, ch cui đám bt trng. Stefano thy mt cha tái mét.

“Cái gì vy ? Ti sao mt ba trng thế ?”

” Chuá ơi, phi chi cha con ta đng trông thy nó ” ông thuyn trưởng bun ru than th. ” Bây gi ba rt s cho con. Cái mà con trông thy nhô lên t mt nước và chy theo chúng ta, không phi là mt vt tm thường. Ðó là Colombre. Nó là mt loài cá mà bt c thy th đi dương nào trên thế gii cũng đu kinh s. Ðó là mt loài cá mp rt kỳ bí và nguy him, tinh ranh hơn c loài người. Có nhng lý do mà có l không ai biết được là nó t chn mt nn nhân và sau đó theo sát, năm này qua năm n, sut mt đi, cho đến khi không xé được xác gã. Ðiu kỳ d là chuyn này : Không có ai có th trông thy nó nếu không phi chính nn nhân hay nhng người cùng chung huyết tc “

” Ðó không phi là mt chuyn c tích sao ?”

“Không. Ba chưa bao gi trông thy nó. Nhưng đã nghe người ta t nó rt nhiu ln, nên ba nhn ra ngay. Cái mt như con tê giác, cái mm luôn luôn ngm li và há ra, còn cái hàm răng thì kinh khiếp lm. Stefano, tht không còn nghi ng gì na, tiếc rng colombre đã chn con làm nn nhân nên khi nào con còn đi trên bin nó s không bao gi đ con yên. Hãy nghe ba nói đây : Bây gi chúng ta tr v đt lin, con lên b và k t nay dù bt kỳ lý do nào con cũng không được xung thuyn. Con phi ha vi ba. Ngh đi bin không th là phương tin mưu sinh ca con được na. Con ơi, con nên an phn và nh là trên đt lin con cũng có th làm giàu được “.

Nói xong điu đó, ông cho quay thuyn đi ngược vô cng và ly c thình lình b đau, ông cho thng bé lên b .Ri ông li ra khơi, không có nó.

Thng bé hoàn toàn b kích đng. Nó đng trên b nhìn dõi theo cho đến khi ct bum cui cùng chìm khut phía chân tri. Bin hin ra mênh mông và trên cu tàu chng còn ai na. Nhưng c nheo mt, nó còn thy mt chm đen đang nhp nhô trên sóng nước : con Colombre “ca nó” đang tri lên hp xung, kiên nhn ch đi nó.

K t lúc y thng bé được tách ri khi bin bng rt nhiu nguyên c. Ba nó gi đi hc mt thành ph cách xa bin hng trăm cây s. Và có mt quãng thi gian dài trong môi trường mi, Stefano không còn nghĩ ngi gì v con hi quái. Thế nhưng trong nhng dp v thăm nhà, khi có mt phút rnh ri, vic đu tiên ca nó là chy đến cu tàu, tưởng ch đ kim li xem chơi ch trong thâm tâm nó vn nghĩ là mình đang làm mt điu tha thãi. Sau nhiu thi gian, gi s rng câu chuyn mà ba nó k là có tht đi na, con Colombre chc cũng đã b cuc săn ri.

Nhưng Stefano đng sng, kinh hoàng, tim đp lên lon x. Trên mt bin, cách cu tàu chng hai ba trăm thước, con cá khn nn đang tri lên hp xung mt cách chm rãi, thnh thong ngoi đu lên mt nước quay nhìn v phía đt lin,dường như đang hi hp ch xem khi nào Stefano tái xut hin.

C thế, ý nghĩ có mt k t thù đang ch đi nó ngày đêm tr thành mt ni ám nh không ri. Và mc dù đang sng trong mt thành ph xa xôi, nhiu đêm thc gic nó vn mang cm giác bt an. Ðúng là nó đang mt nơi an toàn, gia nó và con Colombre có mt khong cách hng trăm cây s. Thế nhưng nó biết rng, phiá bên kia nhng dãy núi, nhng cm rng, nhng bình nguyên, con cá mp vn đang đi nó. Và nếu như nó có chuyn đi đến mt lc đa nào xa xôi hơn na, thì con Colombre chc cũng s theo rình rp trên mt b bin nào đó gn bên, như s ngoan c bo tàn ca đnh mnh.

Là mt đa bé khôn ngoan và chăm ch, Stefano tiếp tc hc vi kết qu kh quan và khi ln lên nó tìm được mt vic làm có lương cao ti mt ca hàng trong thành ph. Lúc y ba nó đã chết vì bo bnh, chiếc tàu bum ca ông đã được m nó bán đi và nó được th hưởng mt gia tài kha khá. Công vic, bn bè, gii trí, tình yêu đu đi… đến gi thì Stefano đang sng cuc đi ca nó, dù ý nghĩ v Colombre vn còn ám nh, va như mt ni đau, va như mt o nh đy hp dn ; Nhưng thi gian chng nhng không làm m nht , mà dường như còn kích thich thêm lên.

Nhng thoã mãn được đem li t cuc sng an nhàn và sung túc tuy rt ln nhưng s quyến rũ ca vc thm li còn ln hơn nhiu. Khi tròn hai mươi hai tui, Stefano xin ngh vic và t giã bn bè trong thành ph đ tr v quê cũ , xin phép m cho nó tiếp tc ngh nghip ca cha. Người đàn bà, Stefano chưa bao gi tiết l vi m v chuyn con Colombre, rt vui mng trước quyết đnh hiếu tho ca con. Có mt người con b bin đ sng trên đt lin, trong lòng bà lúc nào cũng xem như mt s phn bi truyn thng gia đình.

K t đy Stefano bt đu nhng cuc hi hành, anh chng t mình hi đ các phm cht cn thiết cho người đi bin, sc chu đng do dai, và mt tinh thn can đm. Anh đi, đi mãi và sau đuôi ca chiếc tàu bum, không k ngày đêm và thi tiết xu, tt, con Colombre vn mt nhc đui theo. Stefano tha biết đy là s nguyn ra và là s phán xét ca mình, nhưng có l do chính ý nghĩ này mà anh không bao gi tìm cách xa lánh nó. Và trên tàu không có ai trông thy con quái vt đó, tr anh.

“Bn my có thy gì phía y không ?” thnh thong anh ch v phía đuôi tàu và hi bn thy th.

“Không.Chúng tao không thy gì c. Cái gì thế ?”

“Tao cũng không biết na. Hình như là…”

“B my trông thy con Colombre hã ” bn thy th cười ln, và khi cười chúng đưa tay r st, như người ta thường làm đ x xui.

“Ti sao bn my cười ? Ti sao chúng my r st ?”

“Bi vì Colombre là mt con vt không tha th .Và nếu nó đui theo chiếc tàu này có nghĩa là mt người trong chúng ta đã tn s.”

Nhưng Stefano không chu buông ra. S hăm do liên tc hình như ch làm anh tăng thêm ngh lc, nim đam mê bin c và can đm trong nhng gi phút chiến đu vi him nguy.

Sau khi tin là mình đã tho ngh, vi s tin ca cha đ li anh hùn vn vi mt người bn đ mua mt tàu hơi nước ch hàng, sau đó anh thành ch nhân và nh nhng chuyến hàng may mn, cui cùng anh đã tu được mt thương thuyn và dn dn đt đến nhng cái đích cao hơn. Nhưng nhng thành công và hng triu đng kiếm được cũng chng giúp anh g được ni ám nh xa xưa trong tâm hn ; Trái li anh cũng chưa bao gi nghĩ đến chuyn bán tàu đ lui li đt lin hay lao vào mt cuc mưu sinh khác.

Hi hành, hi hành… chính là ý nghĩ duy nht ca anh. Va đt chân lên đt lin sau mt chuyến hi trình, lòng anh đã xn xang và mun khi hành ngay. Anh tha biết là ngoài khơi có con Colombre đang đi anh, và Colombre đng nghĩa vi s phá sn hoàn toàn ca đi mình. Nhưng có h chi. S kích thích không sao kim chế, c thúc anh lên đường đ tiếp tc lênh đênh t đi dương này đến đi dương khác.

Cho đến mt hôm, Stefano đt nhiên nhn thy mình già, già lm ; và không có ai bên cnh ông có th biết được ti sao, giàu như thế, ông chưa chu b cái ngh bc bo trên sóng nước. Ông già nua và bt hnh mt cách đng cay, bi vì nguyên c s hin hu ca đi mình ông đã tiêu phí hết trong mt cuc trn chy điên cung, đ tránh mt k t thù trên bin. Nhưng s cám d ca vc thm còn ln hơn nim vui v mt đi sng an nhàn và sung túc.

Mt bui chiu, trong khi chiếc tàu tráng l ca ông còn th neo ngoài bến cng nơi ông đã sinh ra, ông linh tính là mình sp chết. Ông cho gi người sĩ quan ph tá tin cn, yêu cu không được ngăn cn nhng gì ông sp làm. Viên sĩ quan đành phi ha trong danh d.

Có được s bo đm này ri, Stefano tiết l chuyn con Colombre đã đui theo ông mt cách vô vng t năm mươi năm qua. Viên sĩ quan lng nghe vi dáng điu tht thn.

“Nó đã đui theo tôi đến tn cùng thế gii ” ông nói ” bng mt s trung thành mà ngay c nhng người bn cao quý nht cũng không th làm hơn. Bây gi thì tôi sp chết. Nhưng chc nó cũng đã già và mt mi kinh khng lm.Tôi không th phn bi nó.”

Th l xong, ông cho th mt chiếc thuyn con xung bin ri leo lên, sau khi bo ly cho mình mt thanh lao st .

“Gi tôi đi tìm nó đây” ông nói thế. “Tôi không th đ nó tht vng. Nhưng tôi s chiến đu vi tt c tàn lc.”

Bng nhng đng tác mt mi ông chèo ra khơi. Các sĩ quan và thy th nhìn thy ông biến mt ngoài xa, trên mt nước phng lng, chìm hút trong bóng ti ca đêm đen. Bu tri lúc y có mt mnh trăng lưỡi lim đang le lói sáng.

Ông không phi nhc công nhiu. Bt thình lình cái mt khng khiếp ca Colombre nhô lên t phiá hông thuyn.

“Tao đây “ Stefano gm lên.” My c tn công đi ” và ông thu hết tàn lc, giương cao thanh lao st đ chun b phóng ra .

” Uúi , Uúi ” tiếng con colombre vang lên vi ging điu thiết tha ging như li cu khn ” đi không biết bao nhiêu đường gi mi gp được my. Tao cũng mt gn chết. My bt tao bơi mun ht hơi luôn. Mà my c trn, trn mi. My thit ch hiu gì c

“Hiu cái gì ?” Stefano hét to lên.

“Ðâu pha tao chy theo đ xé xác my như my vn tưởng. Tao ch vâng lnh Thy vương đến giao my cái này đây “

Con cá mp lè lưỡi đ dâng cho lão thuyn trưởng mt vt nh tròn tròn lp lánh.

Stefano cm lên tay và chăm chú nhìn. Ðó là mt viên ngc có kích thước hiếm thy. Ông nhn ra ngay là viên Hi Ngc ni tiếng mà ai mang nó s có được may mn, quyn lc, tình yêu và s bình thn trong tâm hn. Nhưng gi thì đã l tr ri.

“Trơì ơi ! ” ông lc đu mt cách bun bã và nói ln lên. ” Tt c là mt s sai lm. Tao đã hoang phí s hin hu ca tao và li còn hu hoi cuc đi my na “

” Vĩnh bit , thng đàn ông khn kh ” Colombre vi đáp li.

Ri nó ln xung vùng nước đen mt dng.

Hai tháng sau có mt chiếc thuyn nh tp lên mt bãi đá do nhng đt sóng phn hi. Mt vài chàng ngư ph trông thy nên tò mò tiến đến xem. Trên chiếc thuyn con, vn tư thế ngi, có mt b xương người trng hếu : gia nhng k tay còn kp cht mt viên đá cui hình tròn.

Colombre là mt con cá có kích thước ln, nhìn rt gm và rt hiếm hoi. Tuỳ vùng bin và phong tc ca th dân sng trên b, nó cũng còn được gi là Kolomber, Kahloubrha, kalonga, kalu-balu, chalung-gra. L mt điu là các nhà sinh vt không có ai biết nó. Vài người còn dám cho là không hin hu../.

TRƯƠNG VĂN DÂN Chuyn ng

 

 

ĐÊM YÊN TĨNH

Nàng tht lên mt tiếng th dài trong gic ng. đu giường đng kia chàng đang ngi trên đi-văng đc sách dưới ánh sáng ca ngn đèn ng được che bng mt chiếc chp đèn hình nón. Chàng ngước mt nhìn lên. Nàng kh rùng mình, lc đu như th mun rũ b cái gì đó, m mt ra ri nhìn chm chm vào chàng trai vi mt v sng s như th mi nhìn thy chàng ln đu. Sau đó nàng hơi mm cười.

– Có chuyn gì thế, em yêu?

– Không có chuyn gì, không biết ti sao em li có mt cm giác lo âu s hãi. Em hơi mt vì đi đường, chuyn y là bình thường, vi li người em hơi nóng, em đng lo, sáng mai em s thy không sao c.

Nàng im lng vài giây, đôi mt m to vn nhìn chàng chm chm. Đi vi h là nhng người thành ph v đây, thì s yên tĩnh ca căn nhà quê cũ k này là hoàn toàn quá sc tưởng tượng. Nó hoàn toàn là mt khi im lìm khép kín có v như đang cha đng bên trong mt s ch đi, như th các bc tường, xà nhà, đ đc trong phòng, tt c có v như đang nín th.

Sau đó nàng bình tĩnh hi:

– Anh Carlo, có cái gì ngoài vườn thế?

– Ngoài vườn ư?

– Carlo, em xin anh, vì đng nào thì anh cũng đã đng lên ri, xin anh ngó ra ngoài mt chút coi, bi vì em có cm giác như th

– Như th có ai đó chăng? Em nghĩ gì l thế? Ai có th ngoài vườn vào lúc này? K trm ư? – Ri chàng bt cười. – Bn trm có nhng vic khác cn làm hơn là lng vng quanh nhng căn nhà ti tàn như thế này.

– Em xin anh, Carlo, anh c ngó qua mt chút xem.

Chàng đng lên, m ca kính ri ca chp, nhìn ra ngoài và t v ngc nhiên. Bui chiu va có bão ln, vy mà gi đây, trong mt không khí trong lành đến khó tin, mt trăng tròn tra đang ri ánh sáng vng vc xung khu vườn bt đng, hoang vng và tĩnh lng, bi vì c nhng con dế và nhng con ếch cũng đang ng bên trong cnh im lìm.

Đó là mt mnh vườn rt đơn sơ, trên đó có mt bãi c phng phiu vi mt li đi ri si trng chy vòng quanh và chia ra thành nhiu li đi nh, và ch có xung quanh vườn là được trng nhng lung hoa tươi. Nhưng nó chính là khu vườn tui thơ ca chàng, mt phn đau đn trong cuc đi ca chàng, mt biu tượng ca nhng ni nim hnh phúc mt mát, và trong nhng đêm trăng, nó luôn có v như mun nói chuyn vi chàng bng nhng li bóng gió say sưa và không th hiu ni. phía Đông, trong cnh sp bóng ti tăm, hin lên mt hàng rào cây duyên xen ln nhng khong trng hình vòng cung, phía Nam có mt đám cây táo nh, phía Bc có mt li bc thang dn đến mnh vườn rau cùng căn nhà kho thơ mng cha thóc lúa, phía Tây là căn nhà . Tt c đang yên ngh trong cnh gi cm và tuyt vi mô t thiên nhiên ng say dưới ánh trăng mà không ai có th gii thích được. Mc dù vy, như mi ln, quang cnh đó gây cho chàng mt ni vò xé sâu xa như đng trước mt v đp ý v mà tt nhiên chàng có th thưởng ngon nhưng không bao gi có th chiếm hu được nó.

– Carlo, – Ma ria vn nm trên giường lo lng ct tiếng gi, vì nàng thy chàng đng nhìn bt đng bên ca s. – Có ai thế?

Chàng đóng ca kính đ mc ca chp vn m ri quay tr vào.

– Không có ai c, em yêu. Ch có ánh trăng vng vc. Chưa bao gi anh thy mt s yên tĩnh đến như vy – Chàng cm ly sách ri li ngi xung đi-văng.

Lúc này là mười mt gi mười phút. Đúng lúc đó, đu vườn phía Đông Nam, trong bóng ti ca hàng cây duyên, mt chiếc np hang n trong đám c t t hé m đ l ra li vào ca mt chiếc hang sâu mt hút dưới lòng đt. Bng chc có mt hình hài thô đm đen đùa chui ra khi hang ri lao nhanh ra ngoài theo đường zích zc.

Trên thân cây có mt con châu chu nh đang ngh ngơi trong trng thái no nê khoan khoái, chiếc bng xanh ca nó php phng theo nhp th. Nhng chiếc móng vut ca mt con nhn đt hung d cm sâu vào ngc con châu chu ri cu xé con vt. Cái thân th bé nh ca con châu chu giy gia làm cho nhng chiếc chân sau dài ngong ca nó rung lên, nhưng ch rung được mt ln. Nhng chiếc gng kìm khng khiếp bt đu bt gãy chiếc đu ca nó và bây gi chúng sc sâu vào trong bng. T nhng vết rách trào ra dòng dch v và k sát nhân bt đu vc mm vào ung mt cách say sưa.

Vì quá say sưa vi ba chén, con nhn không kp thi nhn ra được mt con vt đen đúa khng l đang tiến đến gn t phía sau. Bp? Vn nm gi con châu chu trong chân, con nhn cùng vi nn nhân ca nó mt hút vĩnh vin vào trong hng ca mt con cóc.

Nhưng toàn b khu vườn vn chìm trong cnh bình yên và thơ mng linh thiêng.

Mt mũi tiêm đc cm sâu vào bp chân mm ca mt con sên đang di chuyn chm chp v phía vườn rau. Nó còn bò thêm được hai centimet na vi đu óc quay cung, đ ri nó nhn ra rng cái chân không còn nghe theo nó na và rng thế là nó đi đt ri. Mc dù nó đang dn dn ngt lm, nhưng nó vn cm thy hai hàm răng ca con sâu đang cn xé tht da nó đ khoét sâu cái thân th béo mp và mm mi đáng t hào ca nó.

Trong cơn hp hi nhc nhã cui cùng, nó vn còn kp nhn ra, vi mt cm giác tho mãn còn rt li, rng cái con sâu va tn công nó đã b mt con nhn khng l bóp chết và xé xác trong nháy mt.

Xa xa đng kia đang din ra mt thiên dim tình thơ mng. Vi chiếc đèn nhp nháy bt hết c, mt con đom đóm đc bay lượn xung quanh đm sáng bt đng ca mt nàng đom đóm vô cùng hp dn đang nhàn ri đu trên mt chiếc lá. “Đng ý hay không?” “Đng ý hay không?” Nó tiến đến gn cô th vut ve và được cho phép. Dc vng ái tình đã làm cho nó quên mt rng mt bãi c dưới ánh trăng có th tr thành mt đa ngc như thế nào. Đúng lúc nó đang ôm p cô đom đóm thì mt con b da màu vàng lao ti xé tan nát bng nó. Chiếc đèn nh xíu ca nó vn không ngng nhp nháy như đang hi “Đng ý hay không”, trong khi tên k cướp đã nut được na người ca nó.

Trong khi y cách đó không quá na mét đang din ra mt s hn lon dã man. Nhưng nó ch din ra trong giây lát. Mt vt gì đó có kích thước khng l đáp xung nh nhàng t trên cao như mt tia chp. Con cóc ban nãy cm thy trên lưng mình có mt s qun qui chết người, nó đnh ngoái li nhìn. Nhưng nó đã b nhc bng lên không trong móng vut ca mt con cú già.

Nhưng nếu anh ngm nhìn khu vườn thì s chng thy gì c. Toàn b khu vườn vn chìm trong cnh thơ mng và yên bình linh thiêng.

Cái bui hi ch ca t thn đó đã được bt đu t chiu ti. Gi đây nó đang din ra mc quyết lit nht. Và nó s tiếp tc cho đến sm mai. Khp khu vườn ch nào cũng có cnh tàn sát, giết chóc, hành hình. Nhng con dao m cm vào não nhng chiếc móc pht đt chân, móc vy và thc sâu vào ph tng, nhng chiếc răng cn xé, nhng chiếc ngòi tiêm nc đc và cht gây mê, nhng si dây bt trói, nhng cht dch ăn mòn có kh năng làm hoá lng c nhng k nô l còn sng. T nhng cư dân bé nh nht làm t trong đám rêu phong, như nhũng con giun tí xíu, nhng con vt thân khp…, đến nhng con sâu, con nhn, b da, đến nhng loài đng vt nhiu chân, và c thế lên đến nhng loài đng vt cp cao hơn như thn ln, b cp, cóc nhái, chut chũi, chim cú, mt đi quân đông đúc nhng k sát nhân đang trin khai tàn sát, chém giết, hành h, m bng, cn xé nhau. Như th trong mt thành ph ln đêm đêm có hàng vn tên sát nhân khát máu và được vũ trang đến tn răng chui ra khi hang ln vào nhà người ta mà ct c người ta trong lúc người ta đang ng.

Bt cht dưới vườn anh chàng ca sĩ dế mèn bng nín bt vì b mt con chut chũi phang mt cú chết người vào đu. Nm cnh bi cây là chiếc đèn đã tt ca mt con đom đóm b mt con b da cn nát. Ging hát ca con ếch biến thành tiếng nc nghn trong ming mt con rn nước. Và con bướm nh thì không còn có dp được quay tr li va đp vào ca kính sáng đèn vì nó đang phi giy giua trong d dày ca con dơi. Ni khng khiếp, kinh hoàng cùng vi s hu dit, hp hi và chết chóc dành cho hàng nghìn sinh mng ca Thượng đế chính là cái được coi là gic ng đêm ca mt khu vườn rng ba mươi trên hai mươi mét. Và s vic như vy cũng đang din ra trên nhng cánh đng quanh đây, nó cũng din ra c bên kia dãy núi đang phn chiếu lp loáng ánh trăng vi v nht nht và huyn bí. Và trên khp b mt trái đt ch nào cũng ging như vy ngay khi đêm xung: cnh hu dit trit h, giết chóc. Và khi đêm ti tan đi ri mt tri xut hin, thì mt s phá phách đm máu khác li bt đu, vi nhng tên sát nhân khác, nhưng vn vi mt s tàn bo như nhau. S vic đã tn ti như vy k t khi thế gii hình thành và mãi mãi s vn như vy cho đến ngày tn thế.

Ma ria trn trc trên giường tht ra nhng câu nói ri rc vô nghĩa. Sau đó nàng li m đôi mt to hong ht:

– Anh Carlo, giá mà anh biết em đã mơ mt gic mơ khng khiếp như thế nào, em mơ ngoài kia có ai đó đang b giết.

– Thôi nào, c mà bình tâm li đi, em yêu, anh cũng s đi ng bây gi đây.

– Carlo, xin anh đng gin, nhưng em vn có cái cm giác kỳ l y, rng ngoài vườn đang xy ra mt điu gì đó.

– Liu đu óc em đnh nghĩ v cái gì vy?

– Anh đng t chi em, anh Carlo , vì qu thc là em rt mun anh ngó ra ngoài mt chút.

Chàng lc đu mm cười, đng dy m ca kính nhìn ra ngoài.

Thế gii đang yên ngh trong mt s tĩnh lng vô hn tràn ngp ánh trăng. Vn cái cm giác mê hoc y, vn mt ni bt an bí him y.

– Ng yên đi em, chng có ma nào c, chưa bao gi anh được chng kiến mt cnh yên bình như thế này.

 

 

GP G EINSTEIN

Dch gi: Đoàn T Huyến

Mt ti tháng Mười, sau ngày làm vic căng thng, Albert Einstein đang mt mình do chơi dc con đường hai bên trng cây ca thành ph Princeton thì xy ra mt vic l lùng. Hoàn toàn bt ng và không có bt c mt nguyên nhân đc bit nào, khi ý nghĩ t do chuyn t s vt này sang s vt khác ging như con chó x xích, ông đã đt đến được cái sut đi tng là mc đích ông gng hướng ti trong các mơ ước ca mình. Trong mt thoáng, Albert Einstein cht thy xung quanh mình cái gi là không gian cong, và ông kp xem xét nó t mt góc cnh, ht như bây gi bn đc có th xem xét quyn sách này trên tay.

Người ta cho rng, trí tu ca con người không đ sc đ nm bt hin tượng un cong ca không gian – không ch có chiu rng, chiu dài, chiu sâu mà còn có c mt chiu th tưn nào đó na: s tn ti ca nó đã được chng minh, mc dù nó nm ngoài kh năng cm nhn ca con người. Xung quanh chúng ta có mt bc tường nào đó và con người, đang tiến thng v phía trước trên đôi cánh tư duy không mt mi ca mình, bay lên mi lúc mt cao hơn, bng đng phi. C Pithagore, c Platon, c Dante, cho dù h có sng đến tn ngày hôm nay đi na, cũng không th vượt qua được bc tường đó, vì rng mt chân lý như vy không khuôn va trong kích thước b não ca chúng ta.

Tuy nhiên, cũng có người cho rng có th nm bt được không gian cong bng nhng năm tháng dài thí nghim và tư duy cc kỳ căng thng. Mt vài nhà bác hc, trong khi thế gii xung quanh h sng cuc sng bình thường, các lò cao và các đu tu nh khói, hàng triu người b mng nơi chiến trn, còn trong bóng ti ca các công viên thành ph nhng cp tình nhân âu yếm hôn nhau, thì các nhà bác hc cô đơn đó, bng n lc trí tu phi thường ca mình – ít ra là trong các huyn thoi cũng nói như vy – đã nhìn thy được, dù ch trong mt thoáng chc ngn ngi (dường như có mt sc mnh nào đó nâng h lên phía trên vc thm ri li ngay tc khc kéo h v ch cũ) và kp xem xét cái không gian cong – đnh cao không th đt ti ca tòa vũ tr.

Nhưng thường thường, v hin tượng kỳ l này, người ta không đưa ra khoe khoang và không ai chúc mng các anh hùng, không có các dàn kèn đng chào đón, các cuc phng vn, các tm huân chương k nim, vì rng nhng chiến thng đó mang tính cht hết sc cá nhân, ch đơn gin là mt người nào đó có th nói: tôi đã cm thn được không gian cong. Bi vì không h có giy chng nhn, không hnh chp, không h có bt c mt cái gì tương t kh dĩ chng minh điu đó là có tht.

Thế nhưng, khi nhng khonh khc đó xut hin và tư duy ca chúng ta trong đà bay mnh m dường như tìm được khe h rt khó nhn thy trên bc tường, lun qua đó, lt vào cái thế gii đóng kín đi vi chúng ta, và cái trước đây ch là mt công thc tru tượng được sinh ra và phát trin ngoài chúng ta, cht tr thành chính bn thân cuc sng ca chúng ta, ôi, khi đó, trong nháy mt, biến thành mây khói tt c nhng ni lo bun, bn bu ba chiu ca chúng ta, và chúng ta – sc mnh trí tu con người mi kỳ l làm sao! – vt bc lên cao và bay lượn trên mt cái gì đó rt ging như s vĩnh cu.

Chính đó là điu xy ra vi giáo sư Albert Einstein vào bui ti tháng Mười n. Trong bu không khí trong sut ta pha lê, đây đó nhng ngn đèn đường cháy sáng như mun ganh đua vi ánh sao V N, và trái tim – mt khi cơ bí him ca con người – tha sc hít vào mình cái thanh bình ngt lành ca Chúa. Mc dù Albert Einstein, mt nhà thông thái và không vướng bn b vinh hoa thường tình trn thế, vào thi đim đó ông cũng cm thy mình tri vượt hơn hn mi người, ging như mt k ăn mày kiết xác nht cht nhn thy túi mình đy p vàng ngc.

Nhưng ngay tc khc, dường như đ trng pht thói cao ngo y, chân lý bí n đó vt biến mt đi cũng nhanh ht như lúc hin đến. Lin đó, Albert Einstein nhn thy ch mình đang đng là mt nơi hoàn toàn xa l đi vi ông. Nhà bác hc bước dc theo con đường nh hai bên trng cây xanh, bn phía không h thy nhà ca, lu quán. Ch có mt ct bơm xăng, sơn sc vàng đen loang l vi qu cu bng kính chiếu sáng phía trên. Bên cnh, trên chiếc ghế bng g, mt gã da đen ngi đi khách hàng. Gã mc áo lin qun bo h lao đng, đi mũ th thao bóng chày màu đ chói.

Albert Einstein đã đnh đi ngang qua thì gã da đen đng lên và đi thng v phía ông vài bước.

– Mister!- Gã gi.

Gi đây, khi gã đng, có th thy rng đó là mt người rt cao, khuôn mt d coi, cân đi mt cách đáng ngc nhiên, rt đp trai theo kiu châu Phi. Gã cười l hàm răng trng lóa trong bóng ti va buông xanh biếc.

– Thưa ngài, – gã da đen nói – ngài có la không ? – Gã chìa ra điếu thuc lá hút d đã b tt.

– Tôi không hút – Einstein đáp và dng li, phn nhiu là do ngc nhiên.

Gã da đen li lên tiếng.

– Thế ngài có th cho tôi tin ung rượu được không? – Gã cao ln, tr khe và trơ tráo.

Einstein lc li các túi.

– Tôi không biết… Tôi không mang theo gì c… Tôi không quen… Tôi, qu tht, đáng tiếc… – Ông nói ri toan bước đi tiếp.

– Cám ơn ngài! Gã da đen nói – Nhưng… xin li.

– Anh còn cn gì na? – Einstein hi.

– Tôi cn ông. Chính vì vy mà tôi đây.

– Cn tôi? Có chuyn gì thế?

– Tôi cn ông. – Gã da đen nói. – Cho mt vic bí mt. Và điu đó tôi ch có th nói th nói thm vi ông mà thôi.

Hai hàm răng trng ca k l mt như tr nên trng hơn vì tri lúc này gn như đã ti hn. Gã ghé sát vào tai Einstein.

– Tôi là qu Iblich. – Gã thì thm – Tc là Thn Chết, đến đây đ bt linh hn ông.

Einstein lùi li mt bước.

– Tôi thy – ging ông tr nên gay gt, – tôi thy anh có v đã quá chén.

Gã da đen bước đến bên hàng cây xanh, b mt cành nh và ch trong chp mt nhng chiếc lá xanh biến màu, héo rũ xung và tr nên xám xt. Gã chúm ming thi, và tt c, nhng chiếc lá, c cành cây, tan thành đám bi nh.

Einstein cúi đu.

– Hm, qu tht! Có nghĩa đúng là hết… Nhưng sao, ngay ti đây, bui ti… ngoài ph thế này à?

– Tôi được lnh như vy.

Einstein nhìn quanh, nhưng bn phía không mt bóng người. Vn con đường nh, nhng ngn đèn đường và xa xa phía dưới, ngã tư, lp loáng đèn ôtô. Ông nhìn lên tri – bu tri trong và sáng. Nhng ngôi sao vn cháy rc r các v trí ca mình. Riêng sao V N va ln khut nơi chân tri.

Einstein nói:

– Này, anh hãy hoãn cho tôi mt tháng. Làm sao mà anh li đến đúng cái lúc tôi đang hoàn thành mt công trình! Tôi xin anh cho tôi ch mt tháng thôi.

– Cái mà ông đnh phát minh – gã da đen nói, – ông đi vi tôi, đến bên đó s tìm thy ngay.

– Đó là nhng chuyn hoàn toàn khác nhau: liu tt c nhng gì chúng tôi d dàng biết được thế gii bên kia có đáng giá không? Công trình ca tôi có mt giá tr nghiêm túc. Tôi đã trăn tr đeo đui nó ba chc năm. Và gi đây, khi ch còn li mt ít na…

Gã da đen cười khy.

– Ông bo là mt tháng à?… Thôi được, nhưng ông ch có ln khi hết hn đy. Cho dù ông có trn xung tn đáy ca hm m sâu nht, tôi cũng tìm ra ông.

Einstein đnh hi thêm mt câu na, nhưng người đi thoi ca ông đã biến mt.

Mt tháng là khong thi gian rt dài khi phi sng xa người ta yêu du nhưng li hết sc ngn ngi khi anh ch đi s gi ca thn chết. Tưởng như nó ngn hơn c mt tiếng th dài. Và ri nó đã hết. Mt bui chiu, khi ch còn li mt mình, Einstein tìm đến nơi đã hn. Vn ct xăng y, vn chiếc ghế dài y, còn ngi trên ghế là gã da đen, ch có điu bây gi đã khoác thêm ngoài b bo h lao đng mt chiếc áo capt nhà binh cũ – tri đã chuyn sang rét đm.

– Tôi đã đến đây. – Einstein kh chm tay vào vai gã, nói.

– Thế công vic ca ông ra sao ri? Xong chưa?

– Chưa, chưa xong được – Nhà bác hc bun ru đáp – Hãy cho tôi thêm mt tháng. Mt ln này na thôi, tôi th đy. Tôi tin là ln này s hoàn thành được. Anh biết không, tôi làm vic như điên sut ngày đêm, mà vn không kp. Nhưng còn li có chút xíu na thôi.

Gã da đen xoay người, nhún vai.

– Tt c loài người các ông chng khác gì nhau. Không bao gi chu va lòng. Sn sàng quỳ gi đ xin gia hn. Bao gi cũng tìm ra lý do…

– Nhưng vn đ tôi nghiên cu rt phc tp. Chưa bao gi có ai…

– Tôi biết, tôi biết – gã Thn Chết ct ngang li ông – Ông tìm chìa khóa đ m ca vào vũ tr ch gì?

C hai im lng. Cm thy tht lnh lo trong bóng ti đy sương mù ca tri đêm đã tht s sang đông. Trong nhng đêm như thế này chng ai mun bước ra khi nhà.

– Thế nào? – Einstein hi.

– Thôi được, ông v đi… Nhưng nên nh là mt tháng trôi qua chóng lm.

Và qu tht, nó trôi qua lúc nào không biết. Chưa bao gi thi gian nut chng c bn tun l mt cách ngu nghiến như vy. Vào đêm tháng Mười Hai hôm đó, mt ngn gió giá băng thi nhng chiếc lá rng cui cùng xào xc lăn trên mt đường ri đá. Nhng si tóc bc ca nhà bác hc x ra dưới vành mũ bêrê bay pht phơ. Và vn li ct xăng y, bên cnh là gã da đen ngi xm, mũ trùm kín đu, và dường như đang ng gt.

Einstein bước đến, rt rè chm tay vào vai gã.

– Tôi đã đến.

Gã da đen va hai hàm răng vào nhau và co rúm người li trong chiếc áo capt:

– Ông đy à?

– Vâng, tôi.

– Nghĩa là ông đã làm xong.

– Vâng, nh tri, tôi đã làm xong.

– Cuc đu thế k đã kết thúc? Thế nào, ông đã thy cái ông tìm ra ri ch? Đã m x được vũ tr ri à?

– Đúng thế. – Einstein mm cười đáp và kh hng ging ho. – trong mt chng mc nào đó có th nói gi đây mi chuyn vi vũ tr đu đã n tha.

– Vy thì ta đi. Ông đã sn sàng chu chuyến đi này ch?

– Tt nhiên, đó là điu kin mà.

Gã Iblich bng nhy vt dy và phá ra cười – cười rt to, rt ci m, rt da đen. Ri gã chc ngón tr bàn tay phi vào bng Einstein khiến ông long chong suýt ngã.

– Thôi được, thôi được, ông bn bp già lõi … Ông v nhà đi… chy nhanh lên, nếu không mun viêm phi… Bây gi tôi tm thi không cn ông na.

– Anh tha tôi?… Nếu thế thì tt c nhng trò kia đ làm gì?

– Đ cho ông hoàn thành công trình ca mình. Ch có vy thôi. Và tôi đã làm được điu đó… Nếu tôi không da ông thì ai biết được ông còn kéo dài bao lâu na.

– Công trình ca tôi? Thế anh cn nó đ làm gì?

– Tôi thì chng cn đ làm gì c… nhưng các sếp trên ca tôi, dưới kia, nhng chúa qu cp cao hơn… h nói rng ngay t nhng phát minh đu tiên ca mình ông đã phc v cho h rt đc lc… Mc dù ông không có li, nhưng đúng là như vy đy. Ông có thích hay không, thưa giáo sư quý mến, nhưng đa ngc đã áp dng các phát minh ca ông rt hiu nghim. Bây gi chúng tôi đu tư nhng khon chi phí cho trang thiết b, phương tin…

– V vn! – Einstein phn n quát lên – Hi trên thế gii có cái gì vô hi hơn không? Đó ch là nhng công thc, thun túy tru tượng, khá là khách quan…

– Đúng ri! – Iblich hét vang, li chc ngón tay vào bng nhà bác hc. – Ôi, ngài c quá! Hóa ra người ta c tôi đến đây phí công vô ích? Theo ngài, h đã làm gì? Không, không đâu, ngài đã làm vic rt tt. Các sếp ca tôi dưới kia s rt hài lòng! Ôi, giá như ngài biết được!…

– Giá như tôi biết được cái gì?

Nhưng gã da đen đã biến mt.

Không còn c cây xăng, không còn c chiếc ghế dài. Ch có màn đêm, gió lnh và nhng ánh đèn ôtô xa xa phía dưới kia. Thành ph Princeton bang New Jersey.

 

 

HAI NGƯỜI TÀI X

Trương Văn Dân chuyn ng t  nguyên tác : I due autisti ca Dino Buzzati

Nhiu năm đã trôi qua nhưng tôi vn còn thm hi là hai người tài xế đã nói gì trên đường ch linh cu m tôi đến nghĩa trang .

Ðó là mt cuc hành trình dài hơn 300 km, tuy xa l vng người nhưng xe đi rt chm. Lũ con chúng tôi theo sau bng xe hơi, gi khong cách chng 100 thước, và đng h đánh du tc đ 60 km/gi. Có th loi xe tang được chế to đ di chuyn chm nhưng sao tôi c nghĩ là có mt quy lut nào đó, xem tc đ là mt điu bt kính vi người đã khut. Ðiu này hơi vô lý – bi tôi tin là m tôi s rt thích nếu xe chy 120 km/gi, ít ra cũng to cho người cái cm giác v mt chuyến đi bình thường như nhng dp hè v Belluno ngh mát.

Ba đó là mt ngày tháng sáu tuyt vi ; hai bên con đường quen thuc mà m tôi đã đi qua hng trăm ln đang hin ra nhng cánh đng bát ngát mà bây gi người không nhìn thy na. Mt tri lúc y đã lên cao, hơi nóng trên đường nha bc lên làm đoàn xe phía trước ging như đang lng lơ trong không khí.

Ðng h vn tc ch 60 km/gi, chiếc xe tang như đng yên ti ch vì có rt nhiu xe qua mt , trên đó ch nhng người đang sng t do, hay nhng cô gái th tóc bay trong gió, ngi cnh các thanh niên trên xe lt trn. Ri nhng xe cam nhông, k c loi kéo r mt cũng vượt qua phía trước … tôi nghĩ sao mà di thế, phi chi người ta ch linh cu m tôi trên mt xe th thao màu đ, phóng hết tc lc đ hiến dâng cho người thêm chút na v đi sng thc, thay vì chm chp lăn trên đường như mt đám tang.

Bi nhng lý do đó nên tôi hay mun biết là hai người tài xế đã nói nhng gì; mt người khong ba mươi lăm tui cao chng thước tám, có khuôn mt hin lành, còn người kia cũng to con và có màu da sm nng. Tôi đã thoáng thy h ngay t lúc khi hành và cht nghĩ vi vóc dáng như thế h không my phù hp vi vic lái xe tang; mt chiếc cam nhông ch ng st chc s thích nghi vi h nhiu hơn .

S dĩ tôi mun biết là h đã nói vi nhau nhng gì bi vì đó là câu chuyn cui cùng ca loài người, nhng li l cui cùng ca cuc sng mà m tôi còn nghe được; vì trong cuc hành trình dài và nhàm chán đó thế nào mà hai gã tài xế không nói chuyn vi nhau ; còn vic sau lưng h có linh cu m tôi thì đi vi h nào có quan trng gì, dĩ nhiên, công vic này đã quá quen vi h, nếu không chc h đã chn ngh khác .

Ðó là nhng li cui mà m tôi còn nghe được vì sau khi đến nghĩa trang các nghi l ca nhà th s bt đu, và t lúc y nhng âm thanh và li l s không còn dành cho cuc sng này na, mà dành cho mt thế gii khác.

H đang nói vi nhau v chuyn gì ? v s oi bc ? V thi gian cn thiết khi quay li ? H k chuyn gia đình hay bàn v kết qu các trn túc cu ba trước ? H ch cho nhau nhng quán ăn ngon nm ri rác dc đường ri tiếc r vì không ngng li được ? Hay bàn tán v xe hơi vi nhng hiu biết v cơ gii như nhng tay sành sõi ? Tuy là tài xế xe tang, nhưng có my ai liên quan đến môi trường cơ khí mà không đam mê máy móc ? Hay h tâm s vi nhau v nhng cuc phiêu lưu tình ái ? My còn nh con bé tóc vàng bán nước cái quán cnh trm xăng mà bn mình thường dng li ? Ðúng là con đó đó. Thôi đng xo cha ni, tao không tin. Thit mà, tao th lin đó… Hoc h đang k cho nhau nhng chuyn tiếu lâm tc tĩu ? Bi vì hai gã đó c tưởng chng có ai ; cái hòm g đóng kín nm đng sau như không hin hu, vì h đã quên ri…

Và m tôi phi nghe nhng li đùa bn y cùng vi nhng trn cười khoái trá ? Chc thế, người đã nghe và con tim đn đau ca người li co tht thêm lên, chng phi vì xem thường hai gã đàn ông l mt mà chính vì ni cay đng là phi nghe nhng li l đó thay vì nghe ging nói ca nhng đa con mà người hng yêu thương.

Tôi còn nh lúc gn đến Vicenza, khi cái nóng trưa tròn bóng làm rung m bóng hình mi vt, đã bàng hoàng nghĩ li là thi gian sau này tôi đã sng quá ít bên cnh m. Ri cht nghe mt mũi nhn but đau gia ngc, như người ta thường gi là nim ân hn.

Ngay lúc y – không hiu sao trước đóì vn chưa h xy ra – âm vang ging nói ca người bt đu di li trong tôi, ca nhng bui sáng đến phòng người trước khi ra tòa son : ” M có kho không ? ” “đêm qua m ng được ” ( mà tôi biết là nh nhng mũi thuc an thn ) ” con đi làm nghen m” ” thôi con đi đi “.

Tôi bước được vài bước trong hành lang thì ging nói đy s hãi ca người vng đến : ” Dino !” Tôi quay li . ” Con v ăn trưa ch ?” ” D” ” Còn ba cơm chiu ? “.

” Còn ba cơm chiu ?” Chuá ơi, trong câu hi bình thường đó có n cha mt ước vng nh nhoi. Người không yêu cu cũng không đòi hi gì tôi, ch nói đ hi thăm mt tin tc thế thôi.

Nhưng tôi đang có nhng cuc hn hò ngu xun, vi nhng đa con gái chưa chc đã thương yêu gì tôi, thm chí còn cóc cn đến tôi na…nhưng ý nghĩ tr v nhà lúc tám gi ba mươi ti trong căn nhà bun thm, đượm không khí già nua bnh hon như ni chết cn k đã làm tôi s hãi ; mà đã có my ai can đm thú nhn nhng điu kinh khng này, dù rng rt tht ? “Con cũng không biết na, con s đin thoi v sau ” tôi thường tr li như thế. Và tôi chc thông báo là s không v. Có l người cũng biết là tôi s nói thế nên hai tiếng “đi đi ” mang mt ni bun vô tn. Nhưng tôi là mt đa con ích k. Ích k như tt c nhng đa con.

Lúc đó tôi không h ân hn, không h ăn năn hay có mt ray rc nào . ” Con s đin thoi v ” và người đã tha hiu là tôi s không v nhà ăn ti.

M tôi già nua, bnh tt và biết là ngày tàn sp đến nên s rt hài lòng nếu tôi v ăn ti nhà đ bà bt cô đơn. Bà ch cn tôi hin din, dù không nói li nào hay đôi khi gt gng v nhng vic bt như ý trong ngày. Nm bt đng trên giường nhưng bà s thy m lòng và được an i nếu nghe tiếng lc đc ca tôi ăn cơm trong bếp.

Nhưng tôi thì không. Tôi qu tht là thng khn nn và ngu đn vì trong khi tôi đi khp thành ph Milano đ vui chơi cùng bè bn thì chính đng sinh thành, đim tưa tht và duy nht, sinh vt có mt không hai trên cõi đi có kh năng thông cm và yêu thương, trái tim duy nht có th rướm máu vì tôi ( và tôi s không bao gi tìm được du sng thêm ba trăm năm na ) đang nm ch chết .

Tôi ch cn nói vài li vi người trước ba ăn ti v công vic và sinh hot trong ngày, tôi ngi trên đi văng và m nm dui cng trên giường. Ri sau ba cơm ti, m vui lòng đ tôi đi đâu mc k ; người đâu có tiếc gì, trái li, còn vui mng na nếu tôi có nhng cơ hi gii khuây. Nhưng trước khi ra khi nhà đ lao mình trong đêm ti tôi s đến chào người “ m đã chích thuc chưa ?” ” Chích ri , m hy vng là đêm nay ng được “.

M ch yêu cu có thế. Nhưng ngay c điu nh nhoi này tôi cũng không làm được, do lòng ích k thp hèn. Bi vì tôi là con ; và trong s ích k ca k làm con tôi đã không cn biết là mình đã thương m bao nhiêu. Ð bây gi, trong đon cui cuc đi, người phi nghe nhng li tán gu, nhng chuyn tiếu lâm và tiếng cười thô l ca hai gã đàn ông l mt. Ðy là món quà cui cùng mà cuc đi đã dành cho m.

Gi thì quá tr ri, tr mt cách kinh khng. Ðã gn hai năm qua tng đá đã h xung đ mãi mãi đóng kín ngôi m trong lòng đt, nơi ánh sáng l m có linh cu ca ông bà, cha m nm chng cht lên nhau. Ðt đã lp kín nhng đường rãnh, đây đó mc lưa thưa vài chòm c di. My chu hoa mi đt trong chu đng vài tháng trước gi phai tàn đến ni không còn nhn ra hình dáng. Không. Nhng ngày m bnh hon và biết mình sp chết chc chn s không bao gi lui li. M vn câm lng, m không trách móc gì tôi và có th là người đã tha ti cho tôi, bi vì tôi là con ca m. Mà chc là m đã tha ti cho tôi. Thế nhưng c mi ln nghĩ đến, tâm hn tôi mãi mãi bt an.

Mi mt nim đau s được khc lên tm bia bng cht liu diu kỳ, so vi nó cm thch vn còn mm như đt sét. Và thi gian dù vô tn cũng chưa đ đ làm nó phai m. Sau mt triu thế k nim đau và ni cô đơn ca m do tôi to ra s còn mãi mãi. Và tôi s không th nào cu vãn. Tôi ch còn biết th dài, và hy vng là người nhìn thy.

Nhưng m không nhìn thy tôi. Người đã chết và xác thân b hu hoi, không còn sng na hay đúng hơn là chng còn gì ngoài nhng mc ra ca hình hài đã b tháng năm xúc phm, theo s phân hy kinh hoàng và đau đn ca thi gian.

Không còn gì ? Ðúng là không còn gì . Mà qu tht v m tôi đã không còn gì na ?

Biết đâu ! Có khi , nht là trong nhng chiu đơn đc tôi lng nghe mt cm xúc l lùng . Có mt điu gì đó xâm nhp trong tôi mà trước đó vài giây chưa h có, như mt bn th mơ h ng tr trong tôi làm tôi không còn cô đc, và mi c ch, mi mt li đu như có chng nhân ca mt linh hn bí n. M ! Nhưng phép l ch kéo dài rt ít, chng mt gi rưỡi ch không hơn. Ri sau đó dòng đi li tiếp tc nghin nát tôi dưới nhng bánh xe khô khc và bo tàn ca nó ./.

 

 

K CHT GI

Mt bui sáng, ha sĩ quen biết Lucio Predonzani, 46 tui, by lâu nay đã lui v n cư ti quê nhà Vimercate, m t báo hàng ngày ra đc. Ông vô cùng sng st khi thy trang ba có mt dòng tít:

“Mt tn tht ln đi vi nn ngh thut Italia: ha sĩ Predonzani đã t trn”.

Bên dưới là mt mu tin nh:

“Vimercate đêm 21 tháng 2. Sau mt cơn đau đt ngt, mc dù được các bác sĩ tn tình cu cha nhưng không có kết qu, cách đây hai hôm ha sĩ Lucio Predonzani đã t trn. Th theo nguyn vng ca người quá cô, bn cáo phó này được đăng sau khi l an táng đã được c hành”.

Tiếp theo là mt bài tưởng nim dài gn mt ct báo đy nhng li tán dương ký tên nhà phê bình ngh thut Giovanni Steffani. Thm chí còn có mt bc nh chp nhà ha sĩ cách đây khong hai mươi năm.

Vô cùng kinh ngc, Predonzani vi đc lướt bài điếu văn, và mc dù đc lướt, ông vn nhanh chóng phát hin ra mt vài câu văn có ý châm chc xen k mt cách khéo léo gia nhng li tán tng.

– Matilde? Cô Matilde đâu ri? – Predonzani gi to khi đã đnh thn.

– Chuyn gì thế h mình? – tiếng v ông phòng bên vng sang.

– Vào đây, vào đây tôi bo!

– Đi em mt chút, em đang d tay là my cái áo.

– C vào đây đã nào, tri đt ơi!

Ging ông hong ht đến ni Matilde vi vt b bàn là chy sang phòng ông.

– Này cô xem đi! – Ông ha sĩ rên r đưa t báo cho v.

Ch đc báo mt tái dn, và vi s phi lý kỳ diu ca đàn bà, ch bt khóc mt cách tuyt vng.

– Ôi anh Lucio thân yêu, anh Lucio khn kh ca em, cc vàng ca em, – ch thn thc trong tiếng nc.

Cui cùng thì cái cnh này cũng làm cho ông chng phát cáu.

– Này cô điên đy à? Thế cô không thy tôi đang ngi s s ra đây ư? Cô không thy là h nhm à?

Ch Mtilde lp tc nín bt nhìn chng, nét mt tr li tươi tnh, ri đt nhiên, cũng tht d dàng như khi ch va khóc, ch không nhn được cười.

– Ôi ly chúa tôi, tht bun cười, ôi tht là khôi hài… Tha li cho em nhé, anh Lucio…, mt tn tht đi vi nn ngh thut…, thế đây anh vn khe như vâm? – ch ôm bng va nói va cười.

– Thôi đ ri! – Ông ha sĩ bc mình quát lên. – Cô không hiu gì à? Tht kinh khng, kinh khng? Được ri, tôi s cho gã ch bút biết tay. Hn s phi tr giá đt cho cái trò đùa này!

Thế ri ông Predonzani vi vàng ra thành ph và đến ngay tòa báo. Ông ch bút nng nhit đón tiếp ông:

thưa nhà ha sĩ bc thy, mi ngài ngi. y đng, mi ngài ngi sang đây. Xin mi ngài hút thuc… ôi cái bt la chết tit này… Gt tàn đây… Nào bây gi mi ngài cho biết lý do gì cho phép tôi được hân hnh đón tiếp ngài như thế này?

Ông ta v vt hay qu không biết gì v cái chuyn đăng báo kia? Ông Predonzani cm thy lúng túng:

à báo hôm nay… trang ba… có đăng tin là tôi đã chết…

– Đăng tin ngài chết ư? – ông ch bút cm ly mt t báo đang đ trên bàn ri gi ra đc. Ông ta có v lúng túng giây lát, ch giây lát thôi, ri bình tĩnh li mt cách tài tình.

– À vâng, vâng, có chuyn không n đây, phi không ? Mt s nhm ln kỳ l.

Ông ta làm ra v như mt người b trách mng con mình trước mt mt người qua đường b con mình trêu gho.

Ông Predonzani nóng tiết.

– Nhm ln cái gì? – ông gm lên. – Ông giết tôi ri đy! Tht ghê tm.

– Vâng, vâng, – ông ch bút bình thn nói. – Có l bài báo đã vượt quá d đnh ban đu… Nhưng mt khác, tôi hy vng là ông đã đánh giá đúng lòng tôn kính ca bn báo đi vi tác phm ca ông…

– Tôn kính ư? Ông làm hi tôi thì có.

– Vâng, phi công nhn là có my đim không chính xác…

– Tôi còn sng mà ông bo tôi đã chết… Thế mà ông li gi đó là my đim không chính xác! Ông làm tôi phát điên lên được ông phi đính chính li ngay. Và tt nhiên tôi có quyn yêu cu phi được bi thường thit hi.

– Thit hi ư? Nhưng thưa ông bn thân mến, – Ông ta chuyn t ch “ngài” sang ch “ông bn” mt cách trơn tru, đây là mt du hiu chng tt lành gì. – Ông không thy là ông đã gp mt điu cc kỳ may mn à? Nếu là người khác thì người ta đã nhy cng lên vì vui sướng đy.

– May mn cái gì?

– Là vì sau khi mt ngh sĩ qua đi thì lp tc tác phm ca ông ta lên giá ngay. Tht vô tình, vâng tht vô tình là chúng tôi đã to cho ông mt dp may hiếm có.

– Thế tôi… tôi phi gi v chết tht à?… Tôi phi biến mt à?

– Hn ri, nếu ông mun li dng dp may có mt không hai này… Tri đt ơi, chng l ông li b l dp hay sao. Này nhé, ông th nghĩ xem, người ta s t chc cho ông mt cuc trưng bày tranh sau khi chết… Chính chúng tôi cũng s c gng qung cáo cho ông… Cái đó s đem li cho ông hàng triu đng, ông , và không phi ch có thế thôi đâu.

– Thế còn tôi? Tôi s không được l mt na ư?

– Yên xem nào: ông có cu em trai nào không?

– Có, nhưng đ làm gì? Chú y hin đang sng Nam Phi.

– Tuyt? Anh y có ging ông không?

– Cũng khá ging. Ch có điu là chú y đ râu.

– Hay lm: ông cũng đ râu đi. Và ông s đóng gi em trai mình. Mi vic s đâu vào đy c… Ông hãy nghe tôi: tt hơn hết là ông c đ mc mi vic mun ra sao thì ra… Sau này ông s hiu… Còn nếu ông mun đính chính cái tin này thì… Thc tình tôi cũng không biết sau này ai s được li… Xin li ông nhé, nhưng tôi xin nói tht là có đính chính cũng vô ích. Người ta không ưa nhng người chết sng li đâu… Ngay c trong gii ngh thut cũng vy, ông biết đy, người ta đã tn biết bao hương nến cho ông ri mà bây gi ông li sng li thì ch làm cho mi người khó chu mà thôi.

Ông Predonzani không th nói là không đng ý. Ông v quê, giam mình trong bung kín đ ch cho râu mc dài ra. Còn v ông thì mc đ tang. Bn bè ln lượt đến chia bun cùng v ông, đc bit là Oscar Pradelli, anh này cũng là ha sĩ và trước đây luôn là cái bóng ca Predonzani. Tiếp đó là các khách hàng đến mua tranh: đó là nhng người buôn tranh, là các nhà sưu tm tranh. Nhng người đánh hơi thy mt món hi. Nhng bc tranh trước kia khó mà bán được 40, 50 nghìn đng thì nay bán vi giá 200 nghìn là thường. Trong khi đó ti mt nơi kín đáo Predonzani tiếp tc v hết bc tranh này đến bc tranh khác và dĩ nhiên là ông đ lùi ngày tháng li.

Sau mt tháng, khi râu đã mc khá tt ông Predonzani mi dám xut hin, t gii thiu là em trai ca nhà ha sĩ quá c và va Nam Phi tr v. Ông đeo kính và c pha mt ging nói ngoi lai. Tuy vy thiên h vn bo ông ging anh trai như hai git nước.

Sau nhng ngày cm c, gi đây ông th sc do chơi, và mt ln vì tò mò ông đã vào thăm nghĩa đa. Ti khu nhà m ca dòng h ông, ông thy mt ông th khc đang khc tên ông cùng ngày sinh và ngày mt lên tm bia đá ln trước ca nhà m.

Ông nói vi người th khc rng ông là em trai ca người quá c. Ông ly chìa khóa m cánh ca bng đng ca nhà m ri bước vào bên trong. Mt lot quan tài xếp chng lên nhau, trong đó có mt chiếc mi đóng, rt đp, trên np có gn mt tm bng bng đng thau vi dòng ch “Lucio Predonzani”. Np quan tài được gn bng đinh vít. Vi mt ni lo âu mơ h, ông gõ gõ ngón tay vào mt đu quan tài. Tiếng gõ vang lên âm thanh ca mt chiếc quan tài rng. Ông yên trí t nh: càng tt.

Tht kỳ l, khi Oscar Pradelli càng năng lui ti nhà ông thì Matilde – v ông – xem ra li càng như hi xuân tr li. B đ tang trông rt hp vi ch. Ông Predonzani theo dõi s biến đi ca v mình vi mt thái đ bao dung pha ln ni lo âu. Mt bui ti ông cht cm thy thèm khát v mình, điu mà đã my năm nay không còn xut hin ông na. Ông đang thèm khát chính người v góa ca mình. V phn Pradelli, liu lòng nhit tình ca anh ta có t ra không đúng lúc không? Nhưng khi Predonzam lưu ý Matilde v chuyn này thì ch ta gin gi mng ông:

– Anh đng có nghĩ v vn? Ti nghip anh Oscar. Anh y là người bn chân chính duy nht ca anh. Anh y là người duy nht thc lòng thương tiếc anh. Anh y đã làm hết sc mình đ cho em bt cô đơn, thế mà anh li nghi ng anh y. Anh không biết xu h à?

Trong lúc đó thành ph người ta t chc mt cuc trin lãm tranh ca Predonzani, tht là mt thành công ln. Tr các khon chi phí đi, cuc trin lãm đã thu được năm triu rưởi đng. Sau đy người ta nhanh chóng quên đi ông ha sĩ Predonzani cùng nhng bc tranh ca ông, nhanh chóng mt cách kỳ l. Tên ông càng ngày càng ít xut hin trên báo chí, và chng bao lâu người ta đã quên bng ông.

Ông Predonzani ngc nhiên đau đn nhn thy rng thiếu ông thế gii vn không h suy chuyn; thiếu ông mt tri vn mc đng đông và ln đng tây như ngày nào; cũng như trước đây, sáng sáng các bà ni tr vn rũ thm ngoài tri, tàu ha vn chy ngược chy xuôi, thiên h vn ăn ung và gii trí như thường l và đêm đêm, trai gái vn đng hôn nhau trong công viên thành ph.

Cho đến mt hôm, sau khi đi lang thang ngoài đng v, ông Predonzani nhn ra chiếc áo đi mưa ca ông bn quý hóa Oscar Pradelli ca mình treo trước ca. Ngôi nhà chìm trong cnh im ng đy v m cúng mi chào. Bên trong vng ra nhng ging nói thì thm xen ln nhng tiếng rên r ngt ngào.

Ông Predonzani rón rén quay lui. Ông nh nhàng bước ra cng ri đi v phía nghĩa đa. Ti hôm đó tri mưa lâm thâm êm .

Bước ti truc cng nhà m ca giòng h, ông đưa mt nhìn quanh. Không mt bóng người. Ông lin rút chìa khóa m cánh ca bng đng ra.

Trong khi bóng ti c lan dn ông Predoilzani thong th dùng con dao nhíp vn nhng chiếc đinh vít tiên np chiếc quan tài mi nht ra, đó là chiếc quan tài “ca ông”: ông Lucio Predonzani.

Ông bình tĩnh m np quan tài ri nm vào trong, la chiu cho đúng vi tư thế ca nhng người s vĩnh vin ng gic ng ngàn thu. Ông cm thy d chu hơn là ông vn tưởng.

Không mt chút bi ri, ông thong th kéo np quan tài đy li. Khi np quan tài sp sa đóng kín, ông dng tay mt chút đ nghe ngóng xem có ai gi mình không. Nhưng chng có ai gi c.

Thế là ông lin buông tay cho np quan tài bt kín li.

 

 

NGÀY TN TH

Mt bui sáng khong mười gi, mt nm đm khng l xut hin trên bu tri thành ph. Ri t t m ra và gi nguyên như vy, không di chuyn, như là mt cái vòm khng l ca s hy hai. Trông ging như đá, nhưng không phi là đá; trông ging như tht nhưng không phi. Ðó là Thượng đế, và là ngày tn thế. Mt tiếng rì rm, mà đây tr thành rên r, kia nghe như la hét, lan truyn trong nhng khu ca thành ph, cho đến khi ln dn thành mt ging đc nht, hoà hp và d s, dâng cao the thé như tiếng kèn trompet.

Luisa và Pietro đang trong mt qung trường nh, sưởi m bi ánh nng sm, bao bc bi khung cnh l và mt phn là nhng khu vườn. Nhưng trên bu tri, mt đ cao khó lường, bàn tay treo lơ lng. Ca s được m tung gia nhng tiếng kêu khóc s hãi, trong khi nhng tiếng la hét ban đu ca thành ph dn chìm xung, và nhng người ph n na kín na h nhìn ra đ xem s khi huyn. Người ta ri nhà, rt nhiu trong s h vùng chy. H cm thy s cn thiết phi di đng, phi làm gì đó, bt c th gì, nhưng h không biết hướng v đâu. Luisa bt khóc nc n không kìm được: “Em biết mà,” cô lp bp gia tiếng thn thc, “Em biết là mi s s phi kết thúc như thế này, không phi khi mà ta đang nhà th, không phi khi ta đang cu nguyn. Em không cn biết, không cn đ ý, và bây gi em cm thy mi s s phi din ra như thế này!” Pietro phi làm gì đ an i cô? Thm chí anh cũng đang khóc như mt đa nh. Phn ln mi người mt đu giàn da, đc bit là ph n. Ch có hai thy dòng, hai người đàn ông nh bé lanh ln, đi ngang vui v như là như h đang trên đường đến d tic. “Gi ri đi nhng người thông thái!” h vui sướng cm thán, ro bước tiếp tht nhanh, hướng v nhng khách b hành có danh vng nht.

“Các ông chng còn thông thái na, nh ? Gi bn tôi là người thông thái!” h lên ging châm chc. “Luôn b nho báng, luôn b xem là ngu đn — gi đ xem ai là người thông thái cho biết!” Vui v như lũ hc trò, h đi ngang qua gia mt đám đông đang ln dn, nhng người nhìn h trng trng nhưng không dám làm mt c ch cn tr. Ít phút sau khi h đã mt hút vào mt ngõ hp, mt người đàn ông nhào theo tìm h mt cách đy bn năng, như là mt cơ hi đã b đ cho vut mt. “Ly Chúa!” anh ta gào lên, t đm vào trán mình, “quên nghĩ là h có th ra ti cho bn ta.” “Tc tht!” ai đó tiếp li tht nhanh, “Bn ta tht là ngu! H hin ra ngay trước mũi mình mà li đ cho h đi mt!” Mà ai có th đui kp vi nhng thy dòng nhanh nhu ?

Trong lúc đó thì đàn bà và nhng người đàn ông đc ác, nhng người trước kia t ra ngo mn, gi đang tr v t nhà th, chi ra, tht vng và đy chán nn. Nhng người giáo s nghe xưng ti thông minh hơn đã biến mt – người ta cho hay – có l b mua bi nhng người có thế lc và nhng tay đi tư bn công nghip. Tht là l, nhưng mà tin bc kỳ diu thay bo toàn được uy tín ca nó cho dù đây là ngày tn thế; người ta đoán chng rng có th vài phút, vài gi, hay vài ngày còn sót li, nhưng làm sao biết được. V nhng giáo s còn sót li, mt đám đông cht ních d s to thành trong nhà th nên có h cũng như không. Người ta nói rng nhng v xô xát nghiêm trng thường xy ra gây bi nhng đám người quá đông, và rng nhng tên lường gt mc áo thy tu còn đ ngh gi đin thoi đến tn nhà đ nghe xưng ti vi giá ct c. Mt khác thì nhng cp còn tr hi h đm mình làm tình ln cui cùng, dui dài trên c trong vườn, không h t ra mt chút ý đnh gi v kim chế nào. Bàn tay, lúc đó, đã đi sang màu tro, cho dù mt tri vn còn chiếu sáng, và như là mt kết qu, còn đáng s hơn na. Tiếng đn rng thm ha sp xy ra bt đu lan nhanh; mt vài người tin chc h s chng thy bui trưa.

Va lúc đó mt tu s còn tr được phát hin trên mt ban công nh, duyên dáng ca mt bit th, cao hơn mt đường mt chút (ban công được lên ti bi hai dãy tng cp hình nan qut). Vi đu thu gia hai vai, anh ta chy như là s b thy đi ra t đó. Tht là l khi thy mt tu s vào gi này, trong căn nhà xa x đó cư ng bi nhng gái làng chơi hng sang. “Mt tu s! Mt tu s!” được nghe la lên khp mi nơi. Vi tc đ ca ánh sáng, đám đông thành công trong vic chn anh ta li trước khi v tu s đi mt. “Hãy ra ti cho chúng tôi! Hãy ra ti cho chúng tôi!” h kêu khóc vi anh ta. Anh chàng tái mt, b lôi kéo đến mt ch xinh xn nhô ra t ban công như là mt bc ging được che ph; có v như là được xây nên cho mc đích này. Hàng tá đàn ông đàn bà lp tc hp li vi nhau, to thành tiếng hò hét, tràn lên t phía dưới, trèo lên nhng ch trang trí nhô ra, bám vào nhng cây ct, và g ca lan can; mà sau hết có v không cao lm.

V tu s bt đu nghe xưng ti. Rt nhanh anh lng nghe nhng li bí mt không kp th t nhng người xa l (nhng người mà vào lúc này không còn quan tâm đến vic người khác có nghe h hay không). Trước khi h kết thúc anh làm du thánh giá nho nh bng tay phi, gii ti cho h, và lp tc quay sang người có ti kế tiếp. Nhưng có nhiu người quá. V tu s nhìn quanh, chóng mt, c ước lượng cái bin ti li đang dâng cn được ty sch.

Bng c gng hết sc, Luisa và Pietro cũng đến được dưới chân anh ta, ch ti phiên mình, và được nghe xưng ti. “Con không h đi l, con nói di,” cô gái tr gào tht nhanh trong mt cơn điên b s nhc, s rng cô s không kp gi, “và sau đó là tt c nhng ti li gì cha mun cng hết cũng được, tht đy, và con không phi nói điu này bi vì con s nhng người đây, hãy tin con, ch vì con ao ước được gn Chúa, con th vi cha,” và v tu s b thuyết phc bi lòng thành ca cô. “Ego te absolvo,” anh ta thì thm, và quay sang lng nghe Pietro.

Bây gi thì mt s mong ch không din t được dâng lên trong bn đàn ông. Mt người hi: “Còn bao lâu na thì đến gi phán x cui cùng?” Mt người khác, có v hiu biết, nhìn đng h. “Còn mười phút,” ông ta nói ging đy quyết đoán. V tu s nghe người đàn ông và thình lình c ri bước. Nhưng, chưa tha mãn, đám đông gi anh ta la. Trông anh ta như đang lên cơn st. Rõ ràng làn sóng li xưng ti đến vi anh ta không khác hơn li thì thào vô nghĩa lý; anh ta làm du thánh giá cái này tiếp theo cái kia, lp li câu Ego te absovo đy máy móc.

“Còn tám phút!” mt ging đàn ông trong đám đông ct lên. V giáo s run ry tht s, anh ta gim chân lên mt đá cm thch như là mt đa tr đang làm nũng. “Còn tôi? Còn tôi thì sao? ” anh ta bt đu khn nài, tuyt vng. H đã lường gt anh s cu ri tâm hn anh, nhng người đáng nguyn ra; qu s bt hết h đi, không cn biết bao nhiêu. Nhưng làm sao t anh có th gii thoát cho anh được ?

Anh ta gn khóc. “Còn tôi? Tôi ? ” anh ta hi mt ngàn tín đ, tham lam được vào thiên đường. Nhưng không có ai đ ý đến anh ta c.

Nguyn Ðc Thanh Quang dch

 

 

NGN THÁP EIFFEL

(Truyn gi tưởng ca Dino Buzzati)

Cái thi tôi làm vic xây ct tháp Eiffel là mt thi đp. Và tôi đã không cm nhân được rng lúc y tôi đang có hnh phúc.

Công trình xây dng tháp Eiffel là mt điu vĩ đi và tht tuyt vi. Gi đây, các bn không th hiu được điu y na. Tháp Eiffel t nay không còn có gì ging như ngày xưa na. Bt đu là kích thuc. Tháp như đã b rút nh li. Tôi mà khi nào đi ngang qua phía dưới, tôi hay ngước mt lên và nhìn. Nhưng tôi khó mà nhn ra được cái thế gii mà tôi đã sng nhng ngày đp nht trong đi. Các du khách bước vào thang máy, leo lên tng nht, trèo lên tng nhì, reo thng tht, cười, chp nh , vi nhng cun phim màu. Ti nghip… h không biết, h chng có th bao gi biết được. Ngày nay người ta đc trong các sách hướng dn du lch rng tháp Eiffel cao ba trăm thước, cng thêm vào ngn ăng-ten vin thông hai mươi thước. Đó cũng là điu mà các báo thi đó đăng ti, trước khi công trình xây ct bt đu. Và ba trăm thước cũng đã là mt s điên r đi vi công chúng. Xì, ba trăm thước. Tôi lúc đó đang làm ti công trường Rungis, gn Neuilly. Tôi là mt công nhân cơ khí gii. Mt bui chiu, trên đường v nhà, mt người đàn ông đi mũ cao thành, li bn mươi tui chn tôi li. – Có phi ông là André Lejeune không ? – Vâng, chính tôi, thế còn ông là ai ? – Tôi là k sư Gustave Eiffel và tôi mun đ ngh vi ông mt chuyn. Nhưng trước tiên, tôi cn phi cho ông xem cái này. Xe tôi đu đây này. Tôi trèo lên xe ca viên k sư, ông ta đưa tôi ti mt nhà kho rng ln nm trên mt bãi đt trng vòng đai thành ph. đy có khong ba mươi người tr tui đang cm ci im lng ngi làm vic trước nhng bàn v to ln và không bun ngng mt lên ném mt cái nhìn v phía chúng tôi. Viên k sư dn tôi đến cui phòng. Nơi đó, mt tm bng cao hai thước được kê sát tường và trên bng có v hình mt cái tháp. – Tôi xây dng cho Paris, cho nước Pháp, cho c thế gii , cái tháp mà ông thy đó. Bng st. Đó s là ngn tháp cao nht trn gian. – Cao bao nhiêu ? tôi hi. – Đ án chính thc d trù mt chiu cao ba trăm thước. Nhưng đy là con s mà tôi đã tha thun vi chính quyn, đ khi làm h kinh hong. Tht s ra s cao hơn rt nhiu. – Bn trăm à ? – Cu tr ơi, c tin tôi đi, hin ti tôi không th nói gì cho cu. Chúng ta đng vi hăng tiết lm. Nhưng đúng là mt công trình tuyt diu và mt s vinh hnh dù ch được tham gia. Tôi đích thân đến tìm ông vì nghe nói ông là mt th máy tuyt ho. Lương tháng ông bao nhiêu ti Runtiron ? Tôi cho ông ta biết s lương ca tôi. – Nếu anh đến làm vic cho tôi, viên k sư đt ngt thay đi li xưng hô thân mt, anh s lãnh gp ba ln nhiu hơn. Tôi nhn li. Nhưng viên k sư h ging nói thêm : – Tôi quên mt mt chi tiết, anh bn André thân . Tôi rt mun anh cng tác vi chúng tôi, nhưng trước tiên anh phi ha vi tôi điu này. – Tôi hy vng rng đó không phi là mt điu đng chm đến danh d, tôi nói mò, trong lòng hơi chao đng bi vn ca ông ta. – Gi bí mt, ông ta nói. – Bí mt gì ? – Anh có th ha danh d vi tôi rng anh s không nói vi ai, ngay c nhng người thân ca anh, v vic làm ca chúng ta ? Không k vi bt c mt ai v nhng gì anh s làm và anh s làm như thế nào công vic y ? Không tiết l nhng con s, nhng kích thước, nhng d kin ? Hãy suy nghĩ k càng, hãy suy nghĩ v điu này trước khi ký kết nơi đây. Bi vì mt ngày nào đó có th s bí mt này s đè nng trên vai anh. Ông ta đưa tôi mt mu đơn in sn, vi t giao kèo vic làm mà trong đó có ghi điu cam kết gi bí mt. Tôi h bút ký. Công trường bao gm c nhng hàng trăm công nhân, có th lên đến vài nghìn người. Chng nhng tôi không bao gi quen biết hết tt c mà tôi li càng không thy mt tt c mi người vì chúng tôi làm vic theo tng ê – kíp, không tiếp ni nhau và trn ba ngày đêm lin. Sau khi nn móng đã được xây, chúng tôi, nhng tay th cơ khí bt đu ráp dng nhng tr st. Gia chúng tôi, ngay t đu, ít có li trao đi, có l vì li th nguyn. Tuy nhiên, vi nhng gì tai nghe lượm lt được, tôi hiu ra rng các bn th thuyn ca tôi đã nhn công vic làm này ch vì s tin lương đc bit . Nói tht ra, không mt ai tin rng cái tháp s được xây xong. Mi người đu nghĩ rng đây là mt chuyn điên r, trên sc người. Thế nhưng, sau khi bn chiếc chân khng l bng st được cm cht trong đt, thì cái sườn st vươn cao lên thy rõ. Phía bên kia ca khu đt được rào kín, chung quanh công trường rng ln, nhng đám đông t tp ngày đêm, đ nhìn ngm chúng tôi đang thi đua trên cao, trông như nhng con côn trùng bé tí đong đưa trên mng nhn. Các vòm hình vòng cung nơi b đã được hàn cht, bn ct sườn gn như nhô thng lên và sau đó vút lên không trung đ ri nhp li thành mt tr càng lúc càng mnh mai khi càng vươn lên cao. Vào tháng th tám, chúng tôi đã lên đến đ cao 100 và tt c công nhân viên được đãi mt chu tic trong mt quán ăn bên b sông Seine. Tôi không còn nghe thy nhng li than van tuyt vng na. Ngược li, mt nim hng khi kỳ l xâm chiếm ly nhng người th, nhng ông xếp ê – kíp, nhng chuyên viên k thut , nhng viên k sư, ta như chúng tôi đang sp đng trước mt biến c hi hu. Mt bui sáng, vào nhng ngày đu tháng mười, chúng tôi b chìm đm trong màn sương mù. Chúng tôi c ng rng mt lp mây thp đang đng trên nn tri Paris, nhưng không phi thế. Hu hết nhng nơi chung quanh không khí vn trong lành. – Ê ! nhìn tí xíu cái ng kia kìa Claude Gallumet nói vi tôi. Anh ta là mt trong nhng tên th nh con nht và tháo vát nht trong nhóm ca tôi. Anh đã tr thành bn thân ca tôi. T mt cái ng to bng nha gn vào cái sườn st, mt lung khói trng phun ra. Có tt c bn ng, mi ng mt góc tháp. T đó tuôn ra nhng cm khói dày dc dn dn t li thành mt đám mây lơ lng, không lên không xung, và dưới cánh dù bông to y, bn chúng tôi tiếp tc làm vic. Mà ti sao thế ? Vì s bí mt đó ư ? Chúng tôi được các nhà thu xây ct khon đãi mt chu tic khác khi chúng tôi đt đến đ cao 200, và ngay c báo chí cũng nói đến. Nhưng chung quanh công trường không còn đám đông đng xem na, cái mũ sương mù kỳ cc y hoàn toàn che du chúng tôi khi tm mt nhìn ca h. Và báo chí khen ngi cái mo y : s cô đng ca hơi nước – h gii thích như thế – khiến các th xây ct nhng toà kiến trúc cao ngt trong không gian không chú ý đến cái vc thm phía dưới h ; và điu đó giúp h tránh được s chóng mt. By tht : trước hết bi vì chúng tôi hoàn toàn đã quen vi cái trng không ; và ngay c khi b chóng mt, chúng tôi s không gp tai ha gì vì mi người chúng tôi đếu mang mt si dây nt da chc nch được ni dn vào mt si dây ct vào nhng thanh sườn st xung quanh. 250, 280, 300… hai năm đã trôi qua. Chúng tôi đến giai đon cui ca cuc phiêu lưu chăng ? Mt bui chiu chúng tôi được triu tp dưới cái vòm ln hình ch thp dưới chân tháp và ông k sư Eiffel nói chuyn vi chúng tôi. S ký kết ca chúng tôi – ông ta lên tiếng – đã đến ngày mãn hn, chúng tôi đã chng t s bn chí, s gan d, s can đm ca mình và hãng s cho chúng tôi mt khon tin thưởng đc bit. Ai mun ngh vic thì c đi. Nhưng ông ta, k sư Eiffel, hy vng rng s có nhng người t nguyn sn sàng tiếp tc. Tiếp tc vic gì ? Ông k sư không th gii thích cho chúng tôi được, ch xin chúng tôi hãy tin tưởng nơi ông ta, điu đó rt đáng làm. Cũng như nhiu người khác, tôi li. Và thế là tr thành mt s thông đng điên r gia chúng tôi mà không mt người ngoi cuc nào nghi ng gì c bi l mi người trong chúng tôi hơn bao gi hết gi s trung thành đi vi vic bí mt kia. Và chính thế mà vào đ cao 300, thay vì bt đu thiết lp chiếc sườn cho đnh úp trên cùng, chúng tôi li dng thêm nhng ct tr mi bng thép chng cht lên nhau hướng v vòm tri cao hun hút. Thi chng thi, st chng st, kèo chng kèo, và nhng đinh c và nhng nhát búa b, vng mây vang rn âm thanh như mt thùng đàn. Riêng chúng tôi, chúng tôi tn by tng mây. Cho đến lúc mà, c mi miết trèo lên cao, chúng tôi tri ra khi vùng mây nm tt li phía bên dưới chúng tôi, và người dân Paris vn tiếp tc không nhìn thy chúng tôi vì cái tm chn bng hơi nước kia, nhưng tht s chúng tôi ling trên không trung tinh khiết và trong sáng ca nhng đnh cao. Và vào nhng bui sáng có gió chúng tôi trông thy tn xa xa dãy núi Alpes ph tuyết. T nay chúng tôi trên mt đ tht cao mà s di chuyn lên và xung ca nhng tay th chiếm hơn mt na gi làm vic. Vào thi đó chưa có thang máy. Tng ngày mt thi gian làm vic hu hiu càng vơi dn đi. Đã sp đến lúc mà, khi va lên đến đnh, chúng tôi li phi chun b đi xung. Và cái tháp ngng cao thêm na, dù ch mt thước thôi. Thế là được đưa ra quyết đnh dng trên cao , cho chúng tôi, gia nhng giàn st, nhng túp lu g, như nhng t chim, mà người ta s không nhìn thy t thành ph bi l nhng căn nhà này s được che bi lp mây mù nhân to. Chúng tôi ng trên đó, ăn trên đó, và khi chiu xung chúng tôi chơi bài nếu không bun ct tiếng ca vang nhng bài xướng lng danh v các o tưởng và thng li. Chúng tôi thay phiên nhau xung ph và ch vào nhng ngày l lc. Và thế ri t đó chúng tôi bt đu nghi ng s tht tuyt vi này và hiu dn dn lý do ca s bí mt. Chúng tôi không còn có cm tưởng rng mình là nhng người th máy na, mà chính th là nhng người tiên phong, nhng nhà thám him, chúng tôi là nhng v anh hùng, nhng bc thánh. Dn dn chúng tôi ý thc ra rng công trình xây dng tháp Eiffel s vĩnh vin không bao gi chm dt, gi đây chúng tôi mi t gii thích được vì sao ông k sư đã đòi hi cái b quá kh như thế và bn cái chân st khng l y hoàn toàn quá mc. Vic xây dng s không bao gi ngưng và cho đến cui thi tháp Eiffel s tiếp tc vươn lên tri, vượt qua nhng tng mây, nhng bão bùng, nhng chp đnh ca Hi Mã Lp Sơn. Ngày nào mà Chúa còn cho chúng tôi sc lc thì chúng tôi vn còn tiếp tc vn xiết đinh c ráp dính các tr thép vào nhau, càng lúc càng cao thêm lên, và sau chúng tôi các con cháu chúng tôi s tiếp ni công vic, và không mt ai trong cái thành ph Paris bp dí này s biết mt điu gì c, cái thế gii đáng thương này s chng ng vc gì c. C nhiên, phía dưới, không sm thì mun h s mt kiên nhn, s có nhng s phn đi và nhng cuc cht vn ti Ngh Vin, vì lý do gì mà chúng nó vn chưa hoàn tt xong cái tháp vô tích s y ? Ba trăm thước theo d tính đã đt xong t đây, thế thì còn ch gì na đ mà không xây đĩnh tháp ? Nhưng chúng tôi s tìm ra c, chc chn là chúng tôi s cài được trước người ca chúng tôi ti Ngh Vin hoc trong các B, chúng tôi s thành công trong kế hoch làm cho s vic b đình tr li, người ta s đành chu, và riêng bn chúng tôi s mãi mãi lên cao hơn na trên tri, mt chn lưu đày tuyt vi. Bên dưới, dưới vùng mây trng, mt lot súng n rn vang. Chúng tôi xung mt đon đường khá dài, chúng tôi đi xuyên qua đám mây, đến ch tn cùng thp nht ca lp sa mù, chúng tôi nhoài người ra nhìn v phía công trường qua ng vin kính, nhng lc lượng cnh sát, nhng đi hiến binh, nhng đoàn v binh cng hòa đang tiến ti. đy có nào các đi đi, các tiu đoàn, các đi quân, qu tha ma bt chúng nó đi cho ri ! H đưa đến chúng tôi mt s gi ca Ngh Vin : hãy hàng đu và đi xung ngay. bn chó đ ! Quyết đnh ti hu trong vòng sáu gi, sau đó, h s n sùng vi nhng nòng súng trường, súng liên thanh, đi bác hng nh, cái đó cũng khá tt cho bn mi đy, đ con hoang. Mt tên phn đ bn thu đã phn bi chúng tôi. Người con trai ca ông k sư Eiffel, bi l ông c đã qua đi và đã được chôn ct t lâu, mt mày xanh như mt tàu lá chui. Làm sao chúng ta có th chng đ được đây ? Nghĩ đến gia đình h hàng thân thương, chúng tôi đành quy hàng. H tháo g bài thơ mà chúng tôi đã nâng cao lên tn mây xanh, h cht đt mũi tên ba trăm thước cao, ti đó h cm ngay trước mt chúng tôi cái th mũ úp d hình tht s ti t mà bn còn trông thy cho đến ngày nay. Vng mây che du chúng tôi trước kia không còn na, h còn kin cáo lên toà đi hình bên sông Seine, vì cái đám mây y. Cái tháp b thui cht được quét trn lên mt lp sơn bóng màu xám, nhng lá c dài được treo lòng thòng pht phơ trong nng, hôm nay là ngày l khai trương. V Tng Thng đến nơi, trang phc trong chiếc áo vét đuôi dài và chiếc mũ cao thành, trong c xe hoàng cung mui gp được kéo bi bn con nga. Như nhng lưỡi lê, các hi kèn lnh ca đi kèn đng bay vút trong ánh sáng. Các khán đài danh d tươi sáng lng ly vi các quan khách phu nhân y trang cu kỳ sang trng. V Tng Thng duyt binh hàng ngũ phân đi thiết giáp. Nhng người bán huy hiu và các phù hiu mũ đi qua li trong đám đông. Nng, nhng n cười, s thoi mái, s trang trng. T phía bên kia vòng rào cn, lc lõng trong đám đông người cùng kh, bn chúng tôi, nhng người th già nua mt mi ca cái tháp, chúng tôi lng nhìn nhau, và nhng giòng nước mt chy xung hàm râu bc xám ca chúng tôi. Chao ôi ! tui thanh xuân … (Antony, dch vào nhng ngày đu h 2006. ) 03.07.2006 Đc Lâm

 

NGƯỜI THIU N BAY QUA

Nguyên tác: The Falling Girl

Marta được 19 tui. Cô nhìn qua mái ca toà nhà cao tng, và thy thành ph dưới thp kia sáng lên trong ánh hoàng hôn. Cô cm thy không chng c ni cơn chóng mt. Toà nhà cao tng màu sáng bc, hùng vĩ và ni bt lên trong bui ti đp đ và trong sch. Đó đây gió thi lơ thơ mt vài si mây, nhng si mây ni bt trên nn xanh dương đm ca bu tri, mt mu xanh dương tht đm đến khó tin. Tht s đây là gi khc mà thành ph đang b tràn ngp trong mt nim cm hng và bt c người nào không mù loà đu b nó tóm ly. T đ cao chóng mt này, cô gái nhìn thy các đường ph và hình khi ca các toà nhà cao tng đang vn mình trong cơn ngt cm kéo dài ca bui hoàng hôn, và ti ngay đim nơi mà màu trng ca nhng toà nhà chm dt, mu xanh ca bin bt đu. Nhìn t trên cao, bin trông như là đang dâng lên. Và bi vì nhng tm khăn mng ca đêm đang tiến đến t phía đông, thành ph tr nên mt vc thm ngt ngào đang bng cháy vi nhng ánh đèn đánh nhp. Trong thành ph đó là nhng người đàn ông đy quyn lc, và nhng người đàn bà còn nhiu quyn lc hơn na, nhng chiếc áo lông và nhng chiếc đàn vĩ cm, nhng chiếc xe bóng loáng màu sc như mã não, nhng bng hiu bng nê-ông ca các hp đêm, nhng con đường đưa vào các dinh th ti đen, nhng h nước, nhng viên kim cương, nhng khu vườn im lng già ci, nhng bui hp mt, nhng thèm khát, nhng cuc tình vng trm, và, trên hết, trò ma thut đy cun hút ca bui ti này khêu gi lên nhng gic mơ ca s vĩ đi và huy hoàng.

Nhìn thy tt c nhng điu y, Marta nghiêng người ra ngoài thành lan-can mt cách tuyt vng và t đ mình rơi xung. Cô cm thy là mình bnh bng lơ lng trong không khí, nhưng tht s là cô đang rơi xung. Vi đ cao đc bit ca toà nhà, nhng đường ph và công viên mãi dưới đáy kia còn xa quá. Ai có th biết được là còn phi mt bao lâu na cô mi xung ti đó. Thế nhưng người con gái vn đang rơi.

Vào gi này, nhng sân thượng và nhng ban-công ca các tng nhà trên cao đang đy đc nhng con người lch lãm và giàu có; h đang ung rượu và trao đi nhng câu chuyn ngô nghê vô nghĩa. H tn ra thành tng nhóm, và câu chuyn ca h át c tiếng nhc. Marta rơi ngang qua h và nhiu người ngó ra ngoài đ nhìn cô.

Nhng chuyến bay kiu này (đa s là do các thiếu n thc hin, tht s là vy) cũng không phi là quá hiếm hoi nơi toà cao c đang nói, và chúng to nên mt s chia trí đy thích thú cho nhng người sng ti đây; đó cũng là lý do vì sao giá thuê ca nhng căn chung cư này tht đt.

Mt tri vn chưa hoàn toàn ln và nó đã làm hết sc mình đ tô đim cho b qun áo gin d ca Marta. Cô gái mc mt tm áo dài mùa xuân khiêm tn, không đt tin, mua d dàng t ca hàng bình dân. Thế nhưng cái ánh sáng tr tình ca bui hoàng hôn đã phn nào làm tôn giá tr ca chiếc áo lên, khiến nó trông đp và đt tin.

T các ban-công ca nhng nhà triu phú, nhng bàn tay lch thip đưa ra v phía cô gái, vi nhng hoa và rượu. “Thưa cô, xin mi cô ung mt ly nhé?… Cánh bướm du dàng ơi, so không ngng li mt phút vi chúng tôi nào?”

Cô gái cười, bay chp chi ti ch, lòng đy hnh phúc (nhưng trong lúc đó cô ta vn đang rơi xung): “Không, xin cám ơn các bn. Tôi không th. Tôi đang bn.”

“Cô đi đâu thế?” h hi.

“Ô, xin đng bt tôi phi nói ra,” Marta tr li, vy hai tay chào trong mt điu b thân thin.

Mt chàng trai, cao, da sm nng, trông rt phong đ, đưa mt cánh tay ra đ đón bt cô. Cô gái thích anh chàng. Thế nhưng Marta tht nhanh đã t bo v mình: “Sao anh li dám đường đt như thế, thưa anh?” và cô cũng có đ thì gi đ đánh nh vào mũi anh chàng mt cái.

Nhng con người đp đ này, như thế, là có quan tâm đến nàng và điu này làm cho người con gái rt ly làm tho mãn. Cô ta cm thy hn h và thy mình đy phong cách. Trên nhng sân thượng đy hoa kia, gia nhng người hu bàn mc áo trng bn rn đi li và gia âm thanh tràn đy ca nhng bài hát xa l, người ta dng li đ nói chuyn vài phút, có l ít hơn, v người con gái tr va bay qua (t trên đnh xung ti đáy, theo chiu dc dĩ nhiên). Có nhng người nghĩ là cô trông xinh, nhng người khác nghĩ cô cũng tàm tm, ai cũng đ ý đến cô.

“Cô có c mt cuc đi trước mt,” h nói vi cô gái, “sao cô li vi vàng như thế? Cô vn còn có thi gian đ chy nhy và bn rn mà. Hãy ngng li đây vi chúng tôi mt lúc na đã. Đây ch là mt bui hp mt nh, khiêm tn và trong vòng thân hu, tht đy mà, cô s có mt dp vui.”

Cô ra du tr li nhưng lc t trường đã nhanh chóng đưa cô xung tng dưới, ri hai, ba, bn tng dưới na; tht s, đúng y như là cnh bn vui v chy nhy tung tăng khi bn ch mi mười chín tui đi.

Dĩ nhiên, khong không gian chia cách cô gái vi mt bng dưới đáy kia, có nghĩa là, t mt đường tính lên, là bao la vô tn. Đúng là cô gái đã bt đu rơi được mt lúc ri, nhưng mt đường vn luôn luôn có v như còn rt xa.

Tuy nhiên, trong lúc đó, mt tri đã ln mình xung bin; người ta có th thy nó biến đi, biến mình thành mt chiếc nm đ lung linh. Kết qu là, nó không còn chiếu ra nhng tia sáng sinh đng đ soi chiếu tm áo cô gái và làm cho cô tr thành mt vì sao chi quyến rũ na. Tht hay là nhng ca s và sân thượng ca toà cao c hu như là đu được thp đèn, và ánh sáng phn chiếu dt đy ánh bc lên cô khi cô t t bay qua.

Gi đây, Marta không còn nhìn thy nhng nhóm người thoi mái trong nhng căn chung cư na; thnh thong, cũng có nhng khung cnh làm ăn vi nhng người nhân viên, vi nhng tm áo choàng đen và xanh mc ngoài, ngi thành nhng hàng dài ti bàn giy ca h. Nhiu người trong nhóm h là nhng người tr bng hoc ln hơn tui cô gái tí chút, và lúc này, mt mi sau mt ngày làm vic, thnh thong h li ri mt khi công vic và khi nhng bàn đánh máy ch ca mình. Và như thế h cũng nhìn thy cô gái. Có vài người chy đến bên ca s. “Cô đi đâu đy? Sao li nhanh thế? Cô là ai vy?”, ging nói to ca h đui theo nàng. Người ta có th nghe ra được mt điu gì đó gn vi s ghen t trong nhng li nói y.

“H đang ch tôi phía dưới kia,” người con gái tr li. “Tôi không th ngng li được. Tha li cho tôi.” Và mt ln na cô gái li cười, vy tay trên đường bay xung, nhưng tiếng cười không còn ging như tiếng cười ca nàng trước đó na. Đêm đã trùm xung mt cách xo quyt và Marta bt đu cm thy lnh.

Trong lúc đó, nhìn xung dưới, người con gái thy mt qung ánh sáng chói li ch ca vào ca toà nhà. Nơi đây, nhng chiếc xe đen bóng, dài, ni đuôi nhau đu li (t mt khong cách xa, trông chúng nh như nhng con kiến), và bao nhiêu là đàn ông và đàn bà tuôn ra, ai cũng nôn nóng đi vào bên trong. Hình như cô gái nhìn ra ánh sáng lp lánh ca nhng viên kim cương trong đám đông người y. Trên đu cng vào, nhng lá c đang tung bay.

Hin nhiên là người ta đang t chc mt bui party ln, đúng là loi party mà Marta hng mơ ước đến khi cô còn nh. Chúa ơi, nàng không th b l nó được. dưới đó, cơ hi đang ch đi nàng, đnh mnh, tình yêu, s lên ngôi tht s ca đi nàng. Chng biết nàng có đến kp lúc hay không?

Bng nàng tc gin nhn thy có mt cô gái khác cũng đang rơi xung vào khong 30 mét phía trên nàng. Cô ta rõ ràng là xinh đp hơn Marta và cô mc mt b trang phc d hi khá sang trng. Vì mt lý do không sao hiu ni, cô nàng đang bay xung nhanh hơn Marta, đến ni ch mt lúc na thôi là cô gái y s vượt qua nàng và biến mt vào đám đông dưới kia, mc cho Marta lên tiếng gi cô ta. Không còn nghi ng gì na, cô ta s đến bui party trước Marta; có th là cô ta đã có mt kế hoch toàn ho đ gt nàng qua mt bên.

Thế ri nàng nhn ra là h không cô đơn. Dc theo toà nhà, nhiu người con gái tr trung khác cũng đang đâm đu xung. Khuôn mt h căng thng vi s phn khích ca chuyến bay, nhng bàn tay h hân hoan vy gi như có ý nói: hãy nhìn chúng tôi này, chúng tôi đây, hãy đem đến cho chúng tôi s gii trí, thế gii này không phi là ca chúng tôi hay sao?

Vy ra đây là mt cuc thi. Và cô gái ch có mt chiếc áo nh tm thường trong khi nhng người con gái khác đu ăn mc sang trng như nhng cô người mu cao cp, và vài người trong nhóm còn choàng thêm nhng khăn choàng làm bng lông chn quanh nhng b vai trn ca h. Hết sc t tin khi bt đu bước nhy ca mình, bây gi Marta cm thy mt lung run ry đang lan to và ln dn lên trong người nàng; có th đó ch là do tri lnh thôi; nhưng đó cũng có th là do s s hãi na, s s hãi là đã làm mt điu sai lm mà không còn cơ hi đ sa cha.

Bây gi vào bui ti thì mi s có v đã chm tr. Nhng chiếc ca s đang tng chiếc tng chiếc ti đen đi, nhng âm vang ca tiếng nhc tr nên hiếm hoi hơn, nhng văn phòng đã trng vng, nhng chàng trai tr không còn vươn người bên nhng bu ca s đ chìa nhng bàn tay ca h ra. Bây gi là my gi ri? Ch li vào ca toà nhà bên dưới—trong lúc này đã tr nên phình to ra, và bây gi người ta có th phân bit được các chi tiết v mt kiến trúc—nhng ngn đèn vn còn cháy sáng, nhưng s náo đng ca dòng xe c đã không còn. Tht s, thnh thong, vn có nhng nhóm nh người túa ra t nhng li đi chính ri mt mi tn đi xa. Ri nhng ánh đèn ca li vào cũng b tt mt.

Marta cm thy trái tim ca nàng tht li. Than ôi, nàng s không đến kp bui d vũ. Liếc nhìn lên phía trên, nàng thy đnh tháp nhn ca toà nhà cao tng vi tt c quyn uy đc ác ca nó. Lúc này hu như tt c đu hoàn toàn ti đen. Nơi nhng tng nhà trên cùng, mt vài chiếc ca s đó đây vn còn chiếu sáng đèn. Và trên cao na, nhng tia sáng đu tiên ca bui bình minh bt đu lan to.

Trong phòng ăn ca lu th hai mươi tám, mt người đàn ông vào khong bn mươi tui đang dùng cà-phê sáng và đang đc báo trong khi bà v ca ông ta đang dn dp li phòng c. Chiếc đng h trên tường đim 8 gi 45. Mt cái bóng bt ng bay ngang qua ca s.

“Alberto!” người v kêu lên. “Ông có thy không? Mt người đàn bà va bay qua.”

“Ai?” người đàn ông nói mà không ri mt khi t báo.

“Mt người đàn bà già,” bà v tr li. “Mt bà già l kh. Bà lão trông có v ht hong.”

“Luôn luôn là như vy,” người đàn ông lm bm. nhng tng thp dưới này, ch có nhng người ph n già bay qua. Bà có th thy nhng cô gái đp t tng th mt trăm năm mươi trn. Không phi là không có lý do mà nhng căn lu trên y giá thuê tht là đt tin.”

“Ít nht là dưới này cũng có ưu đim,” bà v nhn xét, “là người ta có th nghe thy tiếng rơi đánh huch mt cái khi mà h chm đt.”

“Ln này thì ngay c điu y cũng không có,” người đàn ông nói, lc lc cái đu, sau khi ông đng lng nghe mt vài phút. Ri ông ung thêm mt hp cà-phê na.

Bùi Vĩnh Phúc chuyn ng

(*) Theo bn dch tiếng Anh ca Lawrence Venuti, “The Falling Girl”, in trong tp Sudden Fiction International do Robert Shapard & James Thomas biên tp / Nxb W.W. Norton & Company, New York, 1989

 

 

NHNG GÃ TH SĂN

Trương Văn Dân chuyn ng t nguyên tác : cacciatori di vecchi

Roberto Saggini, qun tr viên mt xưởng giy nh, 46 tui, tóc hoa râm, dng xe trước tim thuc lá vào lúc hai gi khuya, không hiu sao hãy còn m ca.

Ði mt lát, anh ra ngay gã nói vi cô gái ngi bên cnh. Ðó là mt cô gái đp, dưới ánh sáng ca ngn đèn đường, đôi môi đ ca cô hin lên như mt đoá hoa.

Trước ca tim không còn ch nên gã phi đu xe cách mt qung khá xa. Lúc y là mt ti tháng năm, bu không khí ca mùa xuân m áp nhưng đường ph vng tanh.

Gã vào tim đ mua thuc lá ; Khi ra đến ngch ca thì cht nghe t xa vng li nhng tiếng gào quái đn.

Tiếng rú phát ra t căn nhà phiá trước ? T con hm nh ? Hay t lp nha tri đường đang phát sinh nhng hình thù ma quái ? Hai, ba, năm, by bóng người đang tiến đến theo hình vòng cung đ bao vây chiếc xe hơi. Ðánh đi ! Ðánh chết thng già !

Tiếng rú vang lên nhc óc, khi ngân dài, khi ngt quãng như trng thúc quân. Trong gi vng lng ca đêm khuya nó đánh thc gic ng ca toàn khu ph, và mi người đu rùng mình np kín trong chăn, phó mc cho thượng đế s phn k bt hnh đang b bn du côn qun nhng đòn hi ch.

Roberto đánh hơi thy s him nguy. Bn chúng đang nhm vào anh. Ðó là thi đim mà nhng người trên 40 tui phi suy đi tính li nhiu ln trước khi liu lĩnh xut hin trên đường ph vào nhng gi khuya khot. Ngoài 40 h là nhng lão già. Và đi vi người già, thế h tr vn mang lòng khinh b. Ni oán ghét âm thm kích thích lòng căm gin ca cháu vi ông bà, ca con vi cha m. Hơn thế, chúng còn lp ra nhng câu lc b, nhng đoàn th căm hn người già, xem h như nhng k trách nhim cho s không hài lòng ca chúng – Dù nhng bun phin, tht vng hay bt mãn đó rt bình thường ca tui tr du h sng bt c nơi đâu. Trong đêm ti các toán tiu tr được gi đi, nht là đến nhng vùng ngoi ô đ săn đui nhng lão già. Nếu tóm được mt người nào đó, chúng s đánh cho tơi t, lt trung, qut bng roi, vy sơn lên thân th h ri sau đó ct vào thân cây hay tr đin. Trong mt vài trường hp có k đã quá tay và đi xa hơn thế. Ri khi ánh bình minh va ló dng, người ta kinh hoàng nhìn nhng xác chết đã biến hình trên đường ph.

Vn đ ca bn tr ! Nhng dn vt muôn đi ca ngàn năm lch s, cam chu t đi cha đến đi con đã bt đu bùng n. Báo chí, truyn thanh, truyn hình và phim nh li còn tham gia, ng h. Bn tr được ngi khen, được ve vãn, được c đng và khuyến khích đ chiếm lĩnh quyn hành bng bt c phương tin nào. Thm chí có c nhng lão già, phn vì s phong trào đang lan rng nên ph ho theo đ kiếm đim, phn cũng mun chng t rng, dù đã 50, 60 tui nhưng tinh thn ca hy còn tr lm, rng h hoàn toàn chia x vi nhng nguyn vng và nim đau ca bn tr. o tưởng. Tt c ch vô ích. Dù h có nói thế này hay thế n, bn tr vn chng đi, vn xem mình là ch nhân ca thế gii, vn cương quyết đòi li nhng quyn hành cho đến nay còn nm trong tay các lão già. Tui già là mt ti, như các biu ng giăng cao ca h.

Ðy là mc đích cu nhng cuc thanh trng ban đêm mà chính quyn luôn s hãi và sn sàng nhm mt con mt. Ðáng kiếp h, nhng lão già thi thây l ra phi nhà, ai bo đi ra đường khiêu khích bn tr làm chi .

Nhng lão già sánh đôi vi các cô gái tr thường được chiếu c mt cách đc bit. Lúc y trò vui ca nhng tên bo lon đt đến đnh cao nht. Trường hp thường xy ra là người đàn ông b ct li, b qut bng roi và chng kiến cô bn gái hng chu mi xúc phm trên thân th bi nhng người đng trang la.

Roberto Saggini đo lường s nguy him. Gã thm tính : Mình s không chy kp đến chiếc xe hơi. Nhưng mình có th trn vào tim thuc lá. Nhng thng khn nn y s không dám vào theo. Còn cô y thì có đ thi gian .

Silvia ! Silvia ! cho n máy và chy đi. Nhanh lên ! May quá, cô y lin hiu ý . Như mt tia chp cô chuyn sang bên tay lái, m máy, cài s ri lao nhanh v phiá trước vi tiếng máy n rn vang .

Gã đàn ông th mt hơi dài nh nhõm. Bây gi gã phi lo cho mình. Gã quay người li đnh tìm li thoát trong tim thuc lá. Nhưng ngay lúc y ca tim va đóng p li.

M ca, m ca giùm đi ! gã van lơn, nhưng bên trong không có ai đáp li. Như mi ln, khi nhng cuc thanh trng ca bn tr xy ra, mi người đu rúc vào trong v c. Không ai mun b liên can.

Không th mt mt giây nào na. Dưới ánh sáng ca ngn đèn đường , by, tám tên đang chm chm tiến v phía gã, không vi , vì quá chc s tóm được con mi .

Trong đám đó có mt tên cao ln, mt tai tái, đu co trc, mc chiếc áo thun đ có in ch R màu trng. Chết m ri, Saggini than lên như thế. Ch R y báo chí đã nói liên tc t my tháng nay. Ðó là du hiu ca Sergio Regora, tên chúa đng hung d, mà người ta đn rng chính tay hn đã hành ti hơn 50 lão già.

Cách duy nht là chy liu. Phía bên trái cui đường có khu đt dùng làm khu gii trí. Làm thế nào đến được nơi đó bình yên ri trong hn đn ca lu tri mình s trn thoát d dàng .

Gã vt chy, nhanh như chp – sc gã còn kho lm – nhưng đuôi mt cũng va thy t bên phi mt cô gái đang tiến đến chn ngang đường. Cô cũng mc mt chiếc áo thun đ có in hình ch R màu trng. Cô gái tuy hơi lùn nhưng khuôn mt khá xinh, cái ming rng đang gào to : Ðng li ! Con heo già đng li ! Bàn tay phi cô lăm lăm cm chiếc roi nga bng da .

Cô gái đnh cm roi qut vào mình gã. Nhưng gã đàn ông đang ngon trn nên cô đã không th ngăn được mà li còn b ht nhào xung đt trước khi kp tr tay.

Vòng vây được m rng, Saggini thu tt c hơi sc lướt nhanh vào khu đt được chiếu sáng l m. Gp chiếc hàng rào dng tm đ phân ranh khu gii trí, gã phóng qua ri chy v nơi ti nht. Nhưng bn tr vn bám riết đng sau.

Nó đnh trn à, thng chó chết, Sergio Regora gào lên, nhưng không cn hp tp vì tin chc s tóm được con mi. Ðnh chng li chúng ông ư ?

Mt tên đàn em tiến đến gn : Thưa đi ca em cn trình vi đi ca mt vic . Bn tr đang dng li ranh gii khu gii trí.

– Ðnh nói bây gi à ?

– D, hình như tên đó là ba em

– Sao? Con heo già đó là cha my à ?

– D, hình như ng !

– Càng tt ch sao !

– D, nhưng…

– Cái gì đó ? Tao mong là my không có ý phá đám.

– D đâu có . Nhưng em thy sao …

– My thương lão à ?

– Úi chà, thương gì cái lão ngu y. Em đâu có ưa cái thói hách dch ca lão.

– Vy thì sao ?

– D thưa đi ca , nhưng em thy sao sao y.

– My đúng là con sa – Nhc ơi là nhc – Vi cha tao thì ti gi chưa xy ra nhưng tao chc s vô cùng thích thú. Thôi, đi đi. Phi tóm c cho bng được lão y …

Saggini ngi thu hình trong bóng ti, hơi th hn hn sau cơn chy vt giò lên c.

Gã nép mình dưới chân lu, có l là ca mt đoàn xiếc nh, c tìm cách n núp dưới nhng vt che.

Cách bên cnh chng năm, sáu mét là mt xe carovan có ánh đèn t ca s đang chiếu sáng. Không gian b xé rách bi tiếng hú ca bn du côn. Có tiếng đng trong xe ri mt người đàn bà mp mp cht ló đu ra khung ca nh, tò mò .

ơi, bà ơi, Saggini kh kêu lên t ch np không ly gì chc lm.

Cái gì đó, ging người đàn bà lãnh đm .

Tôi van bà. Cho tôi vào đi. Tôi b đui. Bn tr đnh giết tôi.

Không được đâu ! Chúng tôi không mun b phin .

Tôi s tr bà hai mươi nghìn lire [1]* nếu bà cho tôi vào.

Cái gì ?

Hai mươi nghìn lire *.

Không được đâu. Chúng tôi là nhng người làm ăn lương thin. Nói xong bà rút lui và đóng ca . Saggini nghe tiếng móc xích bên trong ri ánh đèn cũng tt ngm .

Yên lng. Không còn nghe tiếng nói và tiếng chân người. Băng đng đã b cuc ri sao ? Mt chiếc đng h t xa đim lên báo hai gi mười lăm phút. Mt chiếc đng h t xa đim lên báo hai gi ba mươi phút. Mt chiếc đng h t xa đim lên báo hai gi bn mươi lăm phút.

Chú ý không gây tiếng đng, Saggini chm rãi đng lên. Lúc này có l mình trn được.

Bt ng mt tên khn nn nhào ti và vung cánh phi vi cái gì trong tay không thy rõ. Saggini trong chp mt vt nh đến nhiu năm trước mt người bn đã tng căn dn : Nếu có k nào đó đnh tn công, ch cn cho nó mt cú vào cm, va đánh va nhy lên; như thế không phi ch có sc ca cú đm mà là toàn thân đánh nó.

Saggini thc hành ngay cú nhy và nm tay va phi mt vt gì cng ngt, gây nên mt âm thanh khô khc. Ái da, k lãnh đòn hét to lên ri ôm cm rên r. Khuôn mt hn nhăn lên vì đau đn ri ngã nga v đng sau. Saggini cht nhn ra con mình. My h Ettore ? Ri gã cuí xung đnh chăm sóc nó .

Nhưng ba bn bóng người cht hin ra trong bóng ti. Nó đây ri, nó đây ri, đánh chết thng già !

Như mt thng điên, Saggini nhy t vùng ti này đến vùng ti khác, theo sau là hơi th dn dp ca nhng k săn người, càng lúc càng hung d và gn gũi sau lưng. Bt ng mt thanh st qut trúng ngay mt gã, đau kinh khng. Gã chy mt cách tuyt vng, c tìm mt ch núp xung quanh nhưng bn tr đã dn gã đến gii hn ca hàng rào. Khu gii trí không có th mang li cho gã s cu ri nào na.

Xa xa cách chng vài trăm thước gã va thoáng thy nhng bc thang. Sc mnh ca tuyt vng đã làm gã vượt qua khong cách đó mà không h b đui theo. S nhm l đó làm cho bn tr b bt ng và ch đến phút cui, khi gã đã chy đến bìa mt khu rng nh, báo đng mi được đưa ra : Phiá đó, phiá đó…Nó đnh trn trong rng . Ðánh chết thng già !

Cuc săn bt li tái din và gã biết mình thoát chết nếu kéo dài đến lúc bình minh. Nhưng còn thiếu bao nhiêu gi na ? Nhng chiếc đng h đây đó đim gi, nhưng lòng bn lon gã không th đếm được nhng tiếng gõ chuông. Gã cm cúi lướt qua nhiu trũng thp, leo nhng dc cao, chy băng qua con sông nh. . . nhưng c mi khi quay đu li, ba bóng người vn ráo riết bám theo bén gót.

Khi sc đã gn tàn, gã c leo qua mt bc tường dng đng. T đnh, gã cht thy trên nhng nóc nhà phía xa bu tri đã bt đu ng sáng. Nhưng đã quá tr ri.

Gã cm thy hoàn toàn kit sc. T cái má b thương nhng tia máu đang dn dn rn chy. Và Regora sp đến kp. Gã va thy trong bóng ti l m hai hàm răng trng dã loé ra cười đc thng.

Hai người đng đi din nhau, trên đnh mt ngn đi có nhiu c di. Regora cũng chưa cn phi đánh. Ð tránh hn, Saggini lùi ra sau mt bước, không dm lên đim ta nên ngã nhào xung dc lm chm nhng bi gai và mõm đá. T dưới sâu nghe vng li tiếng di ca khi tht ; sau đó là nhng tiếng rên .

Nó chưa chết . Nhưng cũng được tr mt trn nên thân. Regora phát biu. Gi thì chúng ta chun thôi. Biết đâu bn cnh sát không ni hng đi lùng bt t.

Bn tr ri đi tng nhóm, va đi va bàn tán v cuc săn đui va qua ,xen nhng trn cười khoái trá. Nhưng cuc săn đã kéo dài quá đi. Chưa có thng già nào đã làm cho bn chúng nhc nhn đến thế. Và bn chúng cũng bt đu thm mt. Không hiu sao nhưng bn chúng vô cùng mt mi. Nhóm tr tan dn.

Regora đi vi cô con gái. Chúng va đi đến mt qung trường được chiếu sáng.

– Cái gì trên đu anh thế ? cô gái hi

– Còn em ? Em cũng vy.

Chúng tiến đến gn nhau, người n chăm chú nhìn người kia .

– Chúa ơi ! Mt anh ghê quá ! Sao li có nhng vt trng trên tóc thế kia ?

– Em cũng thế ! Mt ca em cũng rt gm .

Mt ni lo bt ng. Ði vi Regora cm giác này chưa xy đến bao gi. Hn tiến gn mt ca kính đ soi cho k.

Trong khung kính hn va nhìn thy mt gã đàn ông khong năm mươi tui, đôi mt và gò má x xung, còn caí c thì nhăn như c chim rái cá. Hn c gượng cười và thy trên ming đã mt hai răng ca.

Mt cơn ác mng chăng ? Hn cht quay li. Ða con gái đã biến mt t lúc nào và t cui qung trường đang bt ng xut hin ba tên tr tui. Bn chúng năm đa, tám đa. Chúng hú lên nhng tiếng hú dài ghê rn : Ðánh đi ! Ðánh chết thng già !

Regora bt đu chy vi tt c tàn lc ca mình. Nhưng sc ca hn gi hãy còn quá ít. Tui tr, cái quãng thi gian đy kiêu hãnh và bo tàn dường như phi kéo dài tht lâu, không bao gi chm dt. Nhưng đ đt cháy nó ch cn mt đêm thôi. Bây gi hn không còn gì đ phung phí na. Bây gi thng già chính là hn. Và đã đến phiên mình.

(Milano 1996)

Chú thích:

[1] * Tin ý . Hai mươi nghìn lia tr giá (1996) khong 14 USD. Lúc tác gi viết tr giá ln hơn nhiu.

 

 

NHNG MÔ ĐT TRONG VƯỜN

Dch gi : Đc Lâm

(Truyn gi tưởng )

Khi màn đêm rơi xung, tôi có cái thú là đi do quanh vườn. Bn đng tưởng lm rng tôi giu sang. Mt ngôi vườn như ca tôi, các bn đu có cà. Và sau này bn s hiu vì sao.

Trong bóng đêm, mc dù chưa hn hoàn toàn là bóng ti vì mt th ánh sáng du dàng ht đến t nhng khung ca s thp đèn ca nhà, trong bóng đêm tôi bước trên thm c, đôi giy tôi hơi lún sâu trong c, và va đi tôi va suy nghĩ, và va suy nghĩ tôi va ngước mt nhìn xem bu tri có trong thanh hay chăng, nn tri có sao soi không, tôi va nhìn ngm chúng va t đt cho mình đy câu hi. Tuy nhiên có nhng đêm tôi không t hi lòng mình, các vì sao giăng trên cao, trên tôi, hoàn toàn ngu xun và ch gii thích được điu gì cho tôi.

Tôi còn là mt thng bé con khi, trong mt cuc đi do đêm trong vườn, tôi vp phi mt chướng ngi vt. Không thy rõ đó là gì, tôi bt la mt que diêm. Trên mt phng ca bãi c, tht l lùng, có mt khi u. Có l ông làm vườn đã làm mt cái gì đó, tôi nghĩ vy, ngày mai tôi s hi ông ta.

Ngày hôm sau, tôi gi ông làm vườn, ông ta tên Giacomo. Tôi nói vi ông ta :

<< Ông đã làm gì trong vườn thế, có cái gì trông ging như mt nm đt trên thm c, chiu hôm qua tôi vp phi và sáng hôm nay tôi thy nó khi mt tri lên. Đó là mt mô đt thuôn dài và hp, ging như mt nm m. Ông có th cho tôi biết đó là gì không ?

– Thưa cu, không nhng nó ging mt nm m, ông làm vườn Giacomo nói, mà đó chính thc là mt nm m. Bi vì hôm qua, thưa cu, mt trong nhng người bn ca cu đã mt.>>

Tht đúng thế. Người bn thân mến nht ca tôi là Sandro Bartoli đã chết v s trên min núi, anh y được hai mươi mt tui.

<< Ông mun nói là anh bn ca tôi đã được chôn ct ti nơi đây ? tôi nói vi Giacomo.

– Không, ông ta tr li, người bn cu, ông Bartolini – ông ta có li phát ngôn như thế vì ông y thuc vào loi thế h cũ và do đó còn gi phong cách cung kính – như cu biết đã được chôn ti chân núi. Nhưng ti nơi đây trong vườn, bãi c đã t nhô lên, bi l đó là ngôi vườn ca cu, thưa cu , và nhng gì s xy đến trong đi cu s có s tác đng nơi đây.

– Ôi thôi, tôi van ông, đó là nhng mê tín d đoan by b, tôi bo ông ta, ông hãy làm vui lòng tôi bng cách san bng cái mô đt này.

– Thưa cu, tôi không làm được đu , ông ta tr li tôi, và hàng vn người làm vườn như tôi cũng s không th nào thành công hơn trong vic san bng nm đt này.>>

Sau đó, chng ai làm gì c và mô đt vn tn ti : tôi tiếp tc mi bui chiu, khi bóng ti đã buông xung, đi do trong vườn và thnh thong tôi vp phài mô đt nhưng cũng chng thường xuyên lm vì khu vườn khá ln; cái mô đt rng đ sáu mươi phân và dài li mt thước chín, c mc bên trên và mô đt ch cao khong hai mươi lăm phân bên trên mt cánh đng cò. Đương nhiên, mi ln tôi vp chân vào nó, là tôi nh đến anh y, người bn thân yêu đã mt. Nhưng có th là trái ngược li. Có th tôi s vp phi mô đt ch vì lúc y tôi đang nghĩ đến bn tôi. Nhng chuyn như thế khó mà hiu được, khó mà làm sáng t.

T d như đôi ba tháng có th trôi qua mà tôi chng gp, trong bóng ti, trong chuyến do đêm ca tôi, cái ch li y. Trong trường hp đó, nhng k nim v anh li tr v trong tôi, tôi ngưng bước và trong s im lng ca đêm, tôi hi to :

” Anh ng ư ? “

Nhưng anh không tr li.

Đương nhiên là anh ng, nhưng xa nơi này, dưới nhng vách đá, trong mt nghĩa trang min núi, và dn dn nhng năm tháng trôi qua người ta không còn nh đến anh na, chng còn ai mang hoa đến cho anh.

Thế ri nhiu năm dài trôi qua và mt chiu kia, trong lúc đi do, đúng ngay mt góc vườn đi ngược, tôi vp phi mt mô đt khác.

Suýt tí na là tôi đã té lăn knh ra ; mười hai gi đêm đã đim, mi người đã đi ng nhưng cơn bc tc ca tôi quá đ đến đi tôi kêu lên : << Giacomo… Giacomo >>, đ đánh thc ông ta dy. Mt khung ca s bt đèn, Giacomo nhoài người ra ngoài.

<< Li cái mô đt gì na đây ? tôi hét lên. Ông đã cào xi đây ?

– Thưa ông, không . Tuy nhiên cùng lúc đó, mt trong nhng người bn đng nghip mà ông yêu quý đã ra đi, ông ta nói. Ông y tên là Cornali. >>

Mt thi gian sau đó, tôi vp phi mt mô đt th ba và, mc dù đêm đã quá đen đc, ln này tôi vn gi Giacomo đang ng. Tôi tha hiu rt rõ ý nghĩa ca mô đt đó nhưng ngày hôm nay tôi không có nhn được tin bun và tôi lo lng tìm hiu. Giacomo, vn đim tĩnh, xut hin nơi khung ca s :

<< Ai thế ? tôi hi. Có ai đã chết ?

– Vâng, thưa ông, ông ta nói. Ông y tên là Giuseppe Patanè. >>

Và sau đó vài năm trôi qua khá yên tnh nhưng có đôi lúc s tăng vt ca s mô đt trong bãi c ca khu vườn khá nhanh. Có nhng nm đt nh, nhưng cũng có nhng mô đt khng l nhô cao lên mà ta không th bước ngang qua được mà phi trèo lên mt bên dc ri đi xung bên kia, ging như nhng ngn đi con. Có hai mô đt rt ln xut hin trong mt khong cách ngn ngi, v chng cn phi hi Giacomo vic gì đã xy ra. Bên dưới đó, trong hai nm m cao như loài bò rng, được nht kín nhng giây phút thân thương ca đi tôi đã chm dt mt cách nghit ngã.

Vì lý do đó, mi ln trong bóng ti tôi vp phi hai gò đt kinh khng y, bao nhiêu dòng k nim đau xót khơi dy li trong tôi và tôi đng đó, như mt đa tr kinh hãi, gi tên tng người bn tôi. Tôi gi tên Cornali, Patanè, Rebizzi, Longanesi, Mauri, tôi gi tt c nhng người bn đã ln lên cùng tôi, nhng k đã làm vic nhiu năm dài cùng tôi. Và vi mt ging ct cao thêm hơn : Negro ? Vergani ? Ta như tôi đang đim danh… Nhưng không mt ai tr li.

Thế ri dn dn, khu vườn tôi ngày xưa nhn nhi và d đi biến thành mt bãi chiến trường, c hn là vn còn đy nhưng cánh đng c nhp nhô chng cht nhng cn, nhng gò, nhng khi u, nhng ch li và mi mt cc bướu như thế liên h đến mt tên, mi tên liên h đến mt người bn, mi mt người bn liên h đến mt ngôi m xa xăm và mt khong trng trong tôi.

Và mùa hè kế đó ni lên mt gò cao đến đ mà khi tôi đến gn, bóng dáng ca nó che khut mt tôi các vì sao, nó to ln như mt con voi, như mt ngôi nhà nh, tht là kinh khng khi phi trèo lên, c như là trèo núi vy, tôi phi tránh nó và đi vòng.

Ngày hôm đó tôi không có nhn hung tin gì c và chính vì thế mà cái mi m này trong vườn làm tôi kinh ngc vô cùng. Nhưng thêm mt ln na tôi đã biết ngay : người bn thân nht thi tui tr ca tôi đã ra đi, gia anh và tôi biết bao nhiêu là chân tht, chúng tôi đã cùng khám phá ra thế gii này, cuc đi này và nhng gì tt đp nht, chúng tôi đã cùng nhau nghiên cu thơ ca, tranh ha, âm nhc và thám him núi non và l đương nhiên là đ cht cha tt c cái cht liu vô tn này như mt s tóm lược và tng hp bng các danh t ngn gn nht, tht phi cn mt ngn núi con.

Vào lúc đó trong lòng tôi ni lên mt s chng đi. Không, không th như thế được, Tôi t bo, lòng kinh hong. Và mt ln na tôi gi tên các bn tôi. Cornali, Patanè, Rebizzi, Longanesi, Mauri, Negro, Vergani, Segàla, Orlandi, Chiarelli, Brambilla. Đến đây như có mt làn hơi th thong trong đêm tr li tôi <<vâng >>,tôi cam đoan rng có mt th tiếng nói vi tôi << vâng >>, môt ging nói đến t mt thế gii khác, nhưng có l đó ch là tiếng kêu ca mt con chim đêm vì khu vườn tôi được loài chim ăn đêm ưa thích.

Bây gi, xin đng bo tôi rng :

<< Ti sao ông c li nhi toàn chuyn đau bun thế, cuc đi t nó đã quá ngn ngi và gian nan ri, sao còn di dt đu đc cuc sng bng nhng đnh tâm; v chăng, nhng su mun này không dính dáng gì đến chúng tôi c, ch có anh, riêng anh thôi mi liên can đến. >>

Tôi tr li quý v rng không, chao ôi ! nhng chuyn này cũng dính dáng quý v đy. Tht là tt biết my, tôi tha hiu, nếu không dính dáng gì đến quý v. Bi vì câu chuyn v nhng mô đt này xy đến cho tt c mi người và mi cá nhân chúng ta, cui cùng tôi xin được gii thích, là ch ca mt ngôi vườn mà nhng hin tượng đau đn này xy ra. Đây là mt câu chuyn cũ xưa được lp đi lp li t thu ban đu ca nhng k nguyên và s còn tái din li vi quý v. Và đây không phi là mt đon văn ng ngôn, s vic rành rành như thế đy.

Hin nhiên tôi t hi, nếu trong mt khu vườn nào đó mt ngày kia tri lên mt mô đt liên h đến tôi, ! ch là mt mô đt nh thuc loi hng ba, gn như là mt làn gn nhp nhô trên thm c mà người ta không tài nào nhìn thy ngay c lúc mt tri đng bóng. Dù sao đi na, s có mt người nào đó trên cõi đi này, ít nht mt người, s vp phi nó.

Cũng có th vì cái tính khó ưa ca tôimà tôi s chết cô đc như mt con chó cui mt hành lang cũ k hoang vng. Và tuy thế mt người nào đy bui chiu đó s vp phi cái mô đt nh trong vườn h và cũng s vp phi đêm kế tiếp và mi ln đó h s nh đến, xin th li cho cái o tường ca tôi, vi mt tí chút hi tiếc v mt gã đàn ông nào đó có tên gi là Dino Buzzati.

Antony,dch xong ngày 26.10.2006

Đc Lâm

 

 

NÔ L

Dch gi: Đc Lâm

(Truyn gi tưởng)

Vô tình, do mt s tình c ngu nhiên, khi m ca nhà vi chiếc chìa khóa ca mình, Luigi đã không gây ra mt tiếng đng nào.

Ông ta nhân cơ hi đó, vi s vui thích làm mt điu bt ng, rón rén đi nh vào nhà.

Ch va mi vào trong, ông đã đoán trước là có Clara nhà. V điu đó, chưa bao gi ông ta lm. Ta dư hiu thế nào s hin din ca mt người đàn bà làm thay đi bu không khí chung quanh. Ông cm thy mt ngun an i t đó. Ông yêu nàng đến đ mà mi ln đi đâu v, mc dù tht là phi lý, ông lo s rng nàng đã b đi vĩnh vin trong thi gian y.

Ông đi đến cui phòng ngoài mà không làm sàn nhà kêu ko kt, tiếp tc vi ít ri ro hơn trên nn gch bông ca hành lang. T t ông nghnh c dò xét nhà bếp.

À ! Clara đang đy. Ông nhìn thy chiếc lưng nàng, cách xa ông không đy hai thước. Nàng đang đng và, không mt chút nghi ng s hin din ca Luigi, bn bu sa son gì đó trên bàn. Ch cn nhìn sau gáy nàng, ông biết nàng đang mm cười. Tht là mt con người đáng yêu và tuyt vi biết my ! Hn là nàng đang son mt trong nhng món ăn ông hng ưa thích và nàng đang sung sướng thưởng thc trước s hài lòng ca ông.

Đt ngt, nàng nhích sang mt bên, bây gi nàng nghiêng người khong ba phn tư v phía Luigi, ông nhìn thy đường cong rn chc ca gò má nàng, nhng ngn lông mi, chiếc đu mũi biu l v tht cao c và xc xược, nét phác ca đôi môi lúc y đang vnh lên vì mt n cười ( hay vì s c gng chăm chú ?).

Ri gương mt du yêu kia cái nhìn ca ông lướt xung đôi bàn tay nay đã l ra. Luigi sau cùng nhìn thy được Clara đang làm gì.

Trên mt chiếc khay có lót mt tm khăn thêu. mt tá loi bánh nh xếp lp vi na qu mt anh đào nm ngay gia mt bánh; tht đúng là th bánh mà ông nhm nháp đy thú v; nhng chiếc bánh xem chng như đã hoàn toàn xong. Thế nhưng Clara vn tiếp tc s nn chúng như th mang li cho chúng nét chm phá cui cùng.

Nhưng qu tht là mt công vic l lùng ! Vi hai ngón tay trái Clara tách nhng qu mt anh đào, và đúng vào ch y, vi mt loi qu bóp con hay chiếc l con mà nàng cm trong bàn tay phi, nàng cho rơi xung – hình như là thế – mt nhúm bt trng. Sau đó nàng đt qu anh đào v ch cũ va nhn cht lên mt bánh.

Qu thc tình Clara yêu ông tht ! Có bao gi mà mt người đàn bà nào khác đã dành cho ông, mt gã đàn ông đã già nua vi din mo nói đúng ra là xu xí, nhiu ân cn yêu thương thế ? Và tht là mt thiếu n tuyt vi, mt mu người t tế và hay ho ! Hn tt c mi người đu ganh t ông.

Ngm nghĩ v s may mn gn như khó tin ca mình, Luigi đnh lên tiếng, khi ông cht thy kinh ngc v s chăm chú đc bit ca Clara mà trong đó – ch lúc này ông mi nhn ra – có mt cái gì đó lén lút, ta như mt người đang làm mt điu b cm đoán. Và thình lình – cú sét vào mt sáng nng đp – mt mi nghi hoc khng khiếp xâm chiếm ly ông : và nếu bt đ cht bt trong qu bóp nh kia là thuc đc ?

Cùng lúc đó, do mt s kết hp nhng ý nghĩ chp nhoáng, mt lot s kin vn vt mà ông không h đ tâm đến hin v trong trí nh ông ; ngay lúc này, khi chp ni chúng li k nhau, chúng mang v đáng ngi. Mt s c ch lnh lùng ca Clara, mt s hành đng bt mãn, mt vài ánh mt khó hiu, mt vài s nn nì l thường đ ông ăn nhiu hơn, đ ông dùng li thêm món này món n.

Vi mt tâm trng phn n đang bc phát lên, Luigi tìm cách xua đui ý tưởng quái g y. Làm thế nào mà li tưởng tượng ra mt điu phi lý như thế ? Nhưng ý tưởng đó li vi tr v ngay trong mt s hăm h càng ác lit hơn. Và thế ri, bt cht, nhng mi tương quan gia ông và Clara hin ra dưới mt khía cnh mi, mà ông chưa h cân nhc đến. Có th nào mt người đàn bà như Clara li yêu ông tht tình chăng ? Nguyên do nào, nếu không phi là quyn li, đã gi nàng li bên ông ? Các bng chng c th v tình thương nàng dành cho ông là gì ? Nhng âu yếm vut ve, nhng n cười mm, nhng chăm chút m thc ? Mt người đàn bà đóng kch rt là d dàng. Và trong trường hp ca nàng, s ch đi st rut tha kế mt gia tài kếch sù phi chăng đến t bn năng ?

Đúng ngay lúc đó, Luigi buông tiếng th dài, nàng bt thình lình quay li và trong khonh khc ca mt giây, nhưng có th còn ít hơn na, có th không phi là thế, có th đó ch là tác dng ca trí tưởng tượng b kích đng cao đ ca ông, gương mt yêu du kia biu l nét kinh hoàng, nhưng tc khc, vi mt s nhanh chóng không tưởng được, gương mt kia đim tĩnh tr li, hé n li mt n cười.

<< Tri ! Anh làm em hết hn ! Clara kêu lên, nhưng ti sao li đùa gin như thế, cưng ca em ? >>

Ông ta :

<< Em đang làm gì thế ?

– Anh không thy à ? My cái bánh ca anh…

– Thế còn qu bóp con kia, là gì thế ?

– Qu bóp con nào ? >>

Clara xòe hai bàn tay ra cho thy nàng không có gì trong tay c, chiếc l đã biến đi nơi nào ch ai biết.

<< Không, không, cái bt mà em đang rc…

– Bt gì ? Anh thy by ri sao, cưng ơi ? Em đang đ my trái mt anh đào… Còn anh ? nói cho em nghe đi : bác sĩ đã nói gì vi anh ?

– Tc ! anh có cm tưởng ông ta ch hiu gì c… Ông ta nói v chng viêm d dày… viêm túi mt… Vn đ ch các cơn đau ca anh không khi… và càng ngày anh càng thy yếu sc hơn.

! bn đàn ông các anh, ch cn đau mt chút thôi là đã xìu ri… Nè, ráng lên tí xíu đi, hi xưa anh cũng đã tng b đau như vy.

– Đúng, nhưng chưa bao gi đau như ln này.

! cưng ơi, nếu là bnh nng, anh đã ăn không thy ngon. >>

Ông quan sát nàng, ông lng tai nghe nàng nói. Không. Nàng không th nào đang nói di, không th nào nàng đang din kch. Nhưng thế còn cái qu bóp con hay chiếc l con, ông đã trông thy nó hn hòi, nó đâu mt ri ? Vi s nhanh nhn ca mt o thut gia, Clara đã giu được nó trong người chăng ? Trên chiếc bàn trong bếp không có gì c, trên nhng chiếc t khác cũng không có gì nt, trên nn nhà cũng không, không c trong thùng rác.

Bây gi ông t hi : và ti sao Clara có ý đu đc mình ? Đ hưởng tài sn ca mình ư ? Tuy nhiên làm sao nàng biết được nàng là người tha kế toàn b gia sn ca mình ? Chưa bao gi mình h môi th l điu này vi nàng. Và t di chúc, nàng đâu có đc nó.

Có chc chn là nàng đã không đc nó chăng ? Thêm mt mi hoài nghi na. Luigi hp tp đi vào phòng làm vic, ông m mt ngăn kéo, t đó ông ly ra mt chiếc hp, t cái hp ông lôi ra mt phong bì đã gp li vi đa ch : Di Chúc.

Phong bì đã dược dán kín. Nhưng Luigi đưa nó đến gn chiếc đèn đ trông rõ hơn. L nh, sát dưới ánh đèn người ta nhn thy mt vt nhòe chy dc theo cái np bì thư : ta như bc thư đã được m ra bng hơi nước và được dán li vi keo.

Mt ni lo s úp chp ly ông. S chết ư ? S b th tiêu ư ? Không t hơn thế na. Ni khiếp s mt Clara. Ti vì ông hiu rng nàng có ý đnh giết ông. Và tt nhiên ông phi phn kháng li bng cách này hay cách n. Lt mt n nàng ư ? T cáo nàng ư ? Cho cnh sát bt gi nàng ư ? Cuc hôn nhân ca hai người s đ v dù cách nào đi na. Nhưng không có nàng, không có Clara, làm thế nào Luigi có th sng được ?

S cn nói chuyn vi nàng, được mt li gii thích tr nên mãnh lit và cùng lúc y nim hy vng dai dng rng ông đã lm, rng tt c ch là mt ý nghĩ ngông, rng không có th thuc đc đó (dù trong thâm tâm ông , ông biết rt rõ là có).

<< Clara >>, ông gi.

Tiếng nàng vng t gian bếp ph :

<< Nè, Luigi, ra đây, bàn dn xong ri.

– Anh ra đây >>, ông tr li.

Ông sang phòng ăn và ngi xung ghế. Có món cháo loãng nu vi cà chua.

<< Clara, ông nói.

– Có chuyn gì vy ? nàng hi vi mt n cười.

– Anh cn nói vi em mt điu.

– Anh làm gì mà bí mt vy…

– Mi va lúc nãy, khi anh vào nhà, và trong lúc em đang làm bánh, và khi anh nhìn thy em… tóm li anh cn nói vi em… mt điu cn thiết tuyt đi…>>

Nàng vn nhìn ông ming mm cười : nàng vô ti chăng ? Hay đó là nim s st ? Hay là s ma mai ?

<< Khi anh vào nhà, ông nói tiếp, anh nhìn thy em trong lúc em đang làm vic và em cm trong tay mt th gì đó, mt loi qu bóp nho nh, và hình như vi cái đó em đ cái gì lên bánh.

– Anh b lóa mt ri, nàng tr li mt cách thn nhiên.

– Anh mong như thế hơn.

– Ti sao vy ? >>

Nàng có mt ging nói tht chân tht đến đ ông t hi rng có phi ông đã nm mơ. Nhưng cơn st đang hoành hành ông.

<< Em nghe này, Clara, anh s không cm thy an tâm nếu anh không nói tt c vi em… Khi anh thy em làm cái vic đó…

– Nhưng anh cho biết vic gì mi được ch ? Anh nm mơ sao ?

– Đ anh nói xong… trong mt giây… tht là nc cười, anh biết thế… >>

Trong lòng ông run s, trong khi giây phút khó tránh dn dn đến, có th đây là ln cui ông trò chuyn vi Clara, ln cui cùng ông nhìn thy nàng, và ý nghĩ y lm ông điên lên; và mc dù thế ông không th nào im được, không th được.

<< … Trong mt giây… mt ý nghĩ phi lý… đng nhìn anh như thế… anh thích nói tht lòng… anh cht có ý nghi ng em…

– Em làm sao ?… và n cười tr thành mt tiếng cười ln.

– Đáng cười lm, anh biết… cái ý nghi ng, em nghĩ xem, là em mun đu đc anh… >>

Va nhìn trng vào mt ông, Clara tiếp tc cười nhưng không phi là mt ging cười vui, nó lnh lo, đó là mt lưỡi dao bng thép sc bén. Và ri nàng nghiến răng ; và ging nói nàng cht cha căm hn.

<< À ! thì ra vy ? Anh tin như vy à ?…Lòng tin cùa anh là như thế ? Tình yêu ca anh là như thế ?… Tôi đã đ ý anh t lâu ri… Đã vy tôi còn làm bánh cho anh ăn… Và gi đây anh li nói vi tôi là bánh có thuc đc, h ? >>

Ông t v cung cung :

<< Em nghe anh, Clara, đng gin, đng…

– À ! bánh ca tôi có thuc đc ? Anh s cho cái sc kho bé nh ca anh à, ông s đau phi không ? Vy anh biết tôi s làm gì không ? Tôi s đ bánh vô thùng rác.>>

Va đng lên khi bàn ăn nàng mang chiếc khay bánh và đi v phía bếp va luôn ming thét to hơn :

<< Tôi s đ bánh vô thùng rác… Nhưng tôi s không thêm mt giây nào na trong cái nhà này. Tôi chán cái nhà này cũng đã t lâu ri. Tôi đi đây. Và tôi hy vng rng nh ơn Chúa tôi s chng bao gi gp li anh. >>

Kinh hoàng, Luigi ni gót nàng :

<< Đng, Clara, anh van em, đng làm như thế, anh đùa mà, anh van em, đưa cho anh nhng chiếc bánh nh ca em.

– Không, nàng nói, bây gi thì tôi không đưa cho anh na, cho du anh có vì thế mà chết. >>

Đ gi nàng li ông ôm ly vòng eo nàng. Nàng đng li nét mt trơ ì.

<< Hãy t tế vi anh, đưa cho anh nhng chiếc bánh nh đi. >>

Clara xoay người li, nâng chiếc mâm cao lên. Ông xoè bàn tay ra.

<< Tôi đã nói vi anh là khôôông. Tôi đ bánh vô thùng rác. Và tôi đi ngay, anh có hiu chưa ? >>

Ông vi quỳ gi xung, ôm ly chân nàng :

<< Clara, anh van em, ông rên r, em không th b đi được, em không th, Clara, hãy t tế vi anh, đưa cho anh bánh.

– Xin li đi, nàng nói v đc thng, chiếc khay vn giơ cao.

– Vâng, Clara, tha li cho anh.

– Nói : “tha li cho anh” ba ln.

– Tha li cho anh, tha li cho anh, tha li cho anh.

– Tôi s cho anh mt cái, người đàn bà nói.

– Không, anh mun tt c.

– Tt, ăn đi nhưng phi quỳ gi , và nàng h chiếc khay xung.

Clara vn còn đây, Clara s không b đi. Bng mt s khuây kha ti tin ca tâm hn, Luigi nhón ly mt chiếc bánh con và cn ngu nghiến vào. Cái chết là mt thiên đường, chính vì nó đến t nàng.

Antony, 29.10.2006

Đc Lâm

 

 

SÁNG TH

By gi Đc Chúa Vn năng va xong vic vi vũ tr: các ngôi sao, tinh vân, hành tinh, sao chi được xếp đt ln xn mt cách phóng túng. Ngài đang hài lòng ngm nghía tác phm ca mình thì thy mt trong hng hà sa s nhng k sư – chuyên viên thiết kế tiến li gn ngài vi v mt hết sc bn rn.

Đó là thn Odnom, mt trong nhng v thn thế h mi thông minh và năng đng hơn c (bn nht thiết phi quên ngay các v thánh có cánh mc áo trng đi nhé; cánh và áo trng ch là sn phm tưởng tượng ca các ha sĩ thi xưa, chng qua vì h thy v thế thì đp).

– Con mun gì chăng? – Chúa Sáng Thế thân mt hi.

– Vâng, thưa Đng Ti cao, – v thn kiến trúc tr li. – Trước khi ngài đt ch Hết và ban phước cho tác phm tuyt diu ca ngài, con mun dâng ngài xem mt đ án nh mà con vi vài đng nghip tr va nghĩ ra. À, vài th ph thôi, hết sc vt vãnh so vi toàn b phn còn li, mt chi tiết nh, nhưng chúng con cho rng có l cũng thú v.

T cp tài liu đang cm tay, thn rút ra mt t giy có v mt dng hình cu.

– Xem nào, – Đng Vn Năng nói, tt nhiên là ngài đã t tường toàn b đ án, nhưng ngài ra v không biết gì và gi v tò mò đ làm va lòng nhng kiến trúc sư gii nht ca ngài.

Kế hoch rt c th, có đ nhng đánh giá cn thiết.

– Xem xem, đây có th gì nh? – Đng Sáng thế nói, tiếp tc màn ngoi giao ca mình. – Ta có th bo đây là mt tinh cu, nhưng ch phi chúng ta đã xây hàng t t tinh cu đó sao? Có cn phi làm thêm mt cái na, vi kích thước hn hp thế này không?

– Thc ra đây đúng là mt hành tinh nh, – v thn – kiến trúc sư tha nhn – nhưng không như hàng t hành tinh khác, nó có vài th đc đáo.

Thn gii thích rng nó s quay quanh mt ngôi sao, khong cách đ nó có đ nhit lượng cn thiết nhưng không quá nóng; thn lit kê chi tiết bn d toán vi s lượng tng th và giá c tương ng. Và vi mc đích gì? Ch là nếu hi đ mi điu kin cn như thế, trên tinh cu nh nhoi y có th to tiếp ra mt hin tượng rt lý thú: cuc sng.

Hin nhiên là Đng Sáng thế chng cn nhiu gii thích dài dòng. Hiu biết ca mt mình ngài hn là hơn tt c nhng thn-kiến trúc sư, thn-đc công, thn-th n cng li. ngài mm cười. Ý tưởng v hòn bi nh lc gia vô hn không gian, mang hng hà nhng s sng c sinh ra, giao phi, nhân lên và chết làm ngài thích thú. Tt nhiên thôi, bi cho dù d án là do thn Odnom và các cng s đ ra, thì tính cho cùng nó vn là t ngài, khi nguyên ca vn vt.

Yên tâm trước s tiếp nhn thân tình ca Thượng đế, thn-kiến trúc huýt lên mt tiếng sáo chói tai và lp tc hàng nghìn, tôi đang nói gì nh, hàng nghìn à, không, hàng trăm nghìn và có th đến hàng triu v thn khác hin ra ngay trước mt.

Điu này làm Đng Sáng thế hong ht. Nếu ch có mt v đ đt ý kiến thôi thì cũng được đi. Nhưng nếu mi v thn kia mang đến np mt đ án riêng vi các gii thích cn thiết thì chuyn này phi kéo dài đến vài thế k mt. Tuy nhiên, vi lòng tt vô biên, ngài đành chun b chp nhn th thách. Bn hay quy qu là mt tai ương vĩnh cu. Ngài ch biết th dài…

Odnom làm ngài yên tâm. Không có gì phi s. Đám đông các thn này đu là các nhà v mu. y ban điu hành ca tinh cu mi đã đt h v các loài sinh vt – cây ci và đng vt – cn thiết cho tinh cu mi. Odnom và đng nghip đã không lãng phí thì gi. Thay cho vic đưa ra các kế hoch tru tượng, h đã tiên liu các chi tiết nh nht. Và có l t thâm tâm, h mun đt Đng Ti cao trước s đã ri vi mt công vic hoàn ho đến thế. Nhưng chng cn phi vy.

Cuc diu hành đáng chán ca bn xin x mà ngài ch đi hóa ra li biến thành mt d huy hoàng và vui tươi. Ngài không ch chăm chú xem xét phn ln – nếu không phi tt c – các bc v cây c sinh vt mà còn hăng hái tham gia vào các tranh lun liên tc ny ra gia các tác gi.

Mi nhà to mu hin nhiên đu mơ ước tác phm ca mình được thông qua, được khen na thì càng tt. Nhưng trình đ to mu là hết sc khác nhau. Như bt c nơi nào trong vũ tr, mt s đông nhng k tm thường phi lăn lưng ra chế to cái mà chúng ta có th gi là “nn tng vng chc” cho t nhiên: các th v, tuy thường có trí tưởng tượng khá hn chế, nhưng cn cù bù thông minh, h đã ln lượt v ra các vi sinh vt, rêu, đa y, côn trùng, đi khái nhng loài mà thi đó được xếp vào loi ít quan trng nht. Ri đến các ngh s tài năng, bn ngông cung, bn lòe bp c gng ta sáng và thu hút chú ý bng cách to ra các loài kỳ d, phc tp, hoành tráng và đôi khi quái đn. Vài loi trong s đó, ví d rng vi hơn chc cái đu, tt nhiên là b t chi và vt vào st rác.

Các bc v được th hin trên loi giy xn nht vi màu sc và đ ln bng vt tht. Điu này rõ ràng đy tác gi ca các sinh vt bé nh xung hàng th yếu. Các tác gi ca vi khun, virus và các loài tương t gn như không được ai đ ý, mc dù công lao ca h là không th ph nhn. H xut hin vi nhng miếng giy bé bng tem thư, có nhng ký hiu li ti mà con mt người thường ca chúng ta không th thy được (nhưng mt h thì thy, tt nhiên). Trong đám này có tác gi ca các đng vt thân khp, đi đi li li vi quyn ký ha to bng cái mt mui, ch nhng người khác tán thưởng v duyên dáng ca các vi đng vt tương lai nhang nhác ging gu con, nhưng chng ai thèm đ ý. May thay Đng Toàn năng vn chng b sót điu gì, đã gi cho v này mt cái nháy mt làm m lòng, đáng giá bng cái bt tay nhit tình nht.

Mt cuc tranh cãi gay gt n ra gia tác gi ca lc đà hai bướu và lc đà mt bướu, ai cũng cho rng mình là người đu tiên nghĩ ra cái bướu, như th đó là mt sáng chế thiên tài. C hai được công chúng đón nhn mt cách khá lnh nht: phn ln cho rng chúng xu đến thm hi. Chúng được chp nhn chng qua là cho công bng.

D án v khng long b đa s la ó phn đi. Mt nhóm các thn táo bo nhiu tham vng đã t chc mt cuc diu hành, giương cao nhng tm bng khng l có hình loài đng vt lc lưỡng này. S phô trương như thế rõ ràng đã gây n tượng mnh. Dù sao thì loài thú ngoi c này cũng là s thi phng hơi quá đáng và không có nhiu kh năng là chúng s sng sót. Nhưng đ khi làm các ngh s dũng cm tht vng – h đã đ bao tài năng công sc vào đó – Đng Sáng thế Ti thượng vn cho thông qua.

Mt trn cười n ra trước hình v con voi. Đ dài ca cái mũi có v hơi quá đáng, thm chí l bch. Tác gi vc li là đy không phi cái mũi, mà là mt cơ quan đc bit, có th gi là cái vòi chng hn. T này khá là thích đáng và được vài người hoan hô. Đng Toàn năng mm cười. Và con voi cũng thành công lt qua vòng thi.

Đi li, cá voi dành được thành công tc thi và ngon mc. Sáu v thn bay ti, khiêng mt tm ván ngoi c có chân dung con vt khng l. Nó to được thin cm cho mi người và khơi dy s hoan hô nhit lit.

Nhưng làm sao mà nh hết được cuc kim đim vô tn y? Trong s nhng cái đinh ni tri nht, chúng tôi có th k ra mt s loi bướm ln màu sc sc s, trăn khng l, cây cù tùng, chim thy t, chim công, chó, hoa hng, b chét. Tt c đng thanh tiên đoán mt tương lai lâu dài và xán ln cho ba loài cui cùng này.

Trong lúc đó, gia đám đông các thn đang chen chúc sôi ni quanh Đng Toàn năng, khao khát được ban khen, mt v đơn đc đi đi li li vi cun giy cp nách: tht là mt k quy ry bc nht khó chu! Hn có gương mt sáng sa, tht thế, cái này không ai ph nhn. Nhưng hn mi đáng ghét làm sao! Đến hai chc ln là ít hn sn s chen vai thích cánh người khác hòng leo lên hàng đu, thu hút s chú ý ca Đi Ch nhân. Nhưng s hăng máu kiêu ngo ca hn làm người ta phát ghét. Và các đng nghip gi đò không thy, đy hn ra hàng sau.

Nhưng điu này chng làm hn chùn lòng. i chà! Cui cùng hn cũng chen được đến chân Đng Sáng thế, và trước khi đám đng nghip có thì gi ngăn tr, hn tri cun giy ra trưng thành qu tài năng ca mình trước nhng con mt thn thánh. Các bc v th hin mt đng vt trông khá đáng ghét, nếu không nói là đáng ghê tm, tuy nhiên đp vào mt người ta vì s khác bit hoàn toàn so vi nhng th được trình din cho đến lúc đó. Mt bên là con đc, mt bên là con cái. Như nhiu đng vt khác, chúng có t chi, nhưng ít nht nếu suy đoán t hình ra, thì chúng ch dùng có hai chi đ đi li. Không có lông, nếu không k vài túm ch này ch kia, nht là trên đu, như mt cái bm. Hai chi còn li lòng thòng bên hông trông khá nc cười. Cái mõm hơn ging kh, loài đã vượt qua vòng thi. Hình dáng không được thanh nhã, hòa hp và đp như các loài chim cá hay sâu b cánh cng mà nguu ngoào, lóng ngóng, hơi nh nht thế nào đó, như th đúng lúc quyết đnh, tác gi vào đâm mt và nn chí.

Đng Toàn Năng liếc qua:

– Không th nói là chúng tht đp được! – ngài va nhìn va bo, thân tình gim nh s nghiêm khc trong phán xét, – nhưng có th con vt này có vài công năng đc bit chăng?

– Vâng, ly Chúa tôi, – k đáng ghét khng đnh -. Nói mt cách khiêm tn thì đây là mt sáng chế kỳ diu. Đây s là đàn ông và đây là đàn bà. Tách bit vi khía cnh hình th mà con tha nhn là còn cn tranh cãi, con đã tìm ra cách đ chúng có th – xin ngài tha th cho s táo gan ca con – ging ngài, thưa Đng Ti cao. Đây s là loài duy nht trong mi vt có được lý trí, loài duy nht biết đến s tn ti ca ngài, loài duy nht s th cúng ngài. Vinh danh ngài chúng s xây nhng ngôi đn vĩ đi, và chúng s lao vào nhng cuc chiến đy chết chóc.

– Chà chà chà! Con mun nói đây s là loài có trí tu à? – Đng Toàn Năng nói. – Tin ta đi, con ca ta, không, không có loài trí tu nào hết. May thay cho đến nay vũ tr vn được min tr khi chúng. Và ta hy vng s tiếp tc như thế cho đến tn cùng các thiên niên k. Con ca ta ơi, ta không chi rng sáng to ca con thc s là thiên tài. Nhưng con có th bo đm s thành công ca nó chăng? Cái loài con đã nghĩ ra này có các phm cht đc bit, có th thế, nhưng nếu xét theo điu b ca chúng thì có v đây s là ngun ry rà vô tn. Tuy nhiên, ta phi nói là ta rt sung sướng tha nhn tài năng ca con. Thm chí ta có th trao huy chương cho con. Nhưng ta nghĩ con nên t b ý đ này thì hơn. Cái loài này, nếu ta mm lòng mà to ra thì khá chc chn là mt ngày chúng s mang li nhng phin hà t hi nht. Không, không, b đi thôi.

Và ngài đui k quy ry đi vi mt c ch đy tình ph t.

Tác gi ca con người cau có b đi dưới nhng n cười thm ranh mãnh ca đng nghip. Mun làm ra v xut sc à… Sau đó đến lượt tác gi ca gà gô đen.

Đó là mt ngày đáng nh và vui v như mi gi phút huy hoàng trong hy vng và đi ch nhng điu tt đp đang trên đường hình thành nhưng chưa hoàn tt. Trái Đt s sinh ra vi nhng kỳ quan tt đp và tàn ác, vi s an lc và s hãi, tình yêu và cái chết. Loài nhiu chân, loài si, giun sán, đi bàng, tò vò, linh dương, đ quyên. Sư t!

K đáng ghét vn đi đi li li, không mt mi và, ôi dào, trông đến là chán, vi cái cp tài liu ca hn. Hn không ri mt khi ngôi cao, c tìm trong mt Đi Ch nhân mt du hiu bãi b lnh cũ. Tuy nhiên các đ tài Người đang theo dõi li hoàn toàn khác: chim ưng và trùng đế giày, chim ri và cây bông, khun cu và cá chép.

Cho đến lúc Trái Đt đã đy tràn nhng loài đáng yêu và ghê tm, hin lành và hoang dã, khng khiếp, tí xíu, lng ly. Tiếng rì rm ca xao đng, ca tim đp, tiếng rên r, âm ư, lúc rúc, líu lo bt đu ni lên t rng t bin. Đêm xung. Các nhà to mu nhn được s đng ý ti thượng, b đi, tha mãn v mt này hay mt khác. Mt mi, Đng Ti cao li mt mình trong không gian vô hn lp lánh sao. Ngài chìm vào gic ng, thanh thn…

Ngài cm thy gu áo ca mình b ai kéo nh. Ngài m mt nhìn xung và thy k quy ry đã quay li: hn li m bc v ra và đăm đăm nhìn ngài khn khon. Con người! Ý tưởng mi điên r và nguy him làm sao. Nhưng tn sâu xa, đó cũng là trò chơi quyến rũ, là s cám d ln lao đến chng nào. Nói cho cùng, có th nó cũng đáng công. Dào, thôi thì ra sao thì ra. Vi li vào lúc sáng thế người ta cũng nên lc quan.

– Nào, đưa đây, – Đng Toàn năng nói và cm ly bn v đnh mnh.

Và ngài h bút ký.

Phan Mai dch t tiếng Pháp

 

 

THI HN

Trương Văn Dân chuyn ng 

Vi n cười d mến trên môi, ông bác sĩ ra hiu cho v bnh nhân ri tiến ra phía ca. Người đàn bà hiu ý.

Ra đến hành lang, ông nghiêm mt và nói bng ging thông cm :

” Thưa bà, đây thc là mt bn phn không th thoái thoát. Chao ôi, tôi phi trình bày s tht vi bà..ông nhà….”

“Nguy lm sao?” Bà v hi.

“Thưa bà ” Ông ta nói: “Rt tiếc là….tình trng đã đến lúc…cn phi nhìn thng vào s vic…”

“Chúa ơi, b bác sĩ mun nói là …”

“Không phi đâu, chưa cn phi cung lên như thế…nhưng có th nói là …có th nói là trong vòng ba tháng. Phi, chng ba tháng na…”

“Không còn cách gì sao?”

“Thưa bà, Bà cũng biết là không có bt kỳ mt gii hn nào đi vi Chúa ; nhưng, vi nhng gì mà nn khoa hc nghèo nàn ca chúng ta cho phép đánh giá thì…Tôi xin nhc li ti đa là ba tháng. Phi, ba tháng “

Trái tim ca người đàn bà như tht li. Bà gp người qun qui. Bà đưa hai tay lên che mt và khóc rng lên “Chúa ơi, Chúa ơi ! Ti nghip anh quá, Giulio ơi!”

Khi v khoa trưởng đng bên giường ra du mi v người bnh bước ra ngoài, bà lin bước theo.

Va ra khi phòng, người thy thuc nh nhàng khép ca li. Sau đó ông c ly ging đã chun b cho nhng tình hung đc bit :

“Thưa bà ” Ông ta nói ” Ði vi mt thy thuc thì đây là công vic khó khăn nht. Tuy nhiên tôi buc phi nói tht…chng bà…”

” Nguy lm hã bác sĩ ? “

“Thưa bà ” v trưởng khoa h thp ging ” Ðó là lý do mà tôi khó trình bày “. Nhưng điu thiết yếu là bà hãy…”

“Vy là… Vy là…hình như ông mun nói…”

“Bà nên hiu là không nên nói trước nhng gì s xy ra. Nhưng ….tôi có th gi s là…mt năm na…phi, ít nht là mt năm.”

“Như vy là không th cha được ?”

“Thưa bà, không có điu gì là không th, ngay c phép l cũng có th xy ra. Nhưng đi vi nhng gì mà khoa hc cho phép tôi hiu ..thì có th nói chng mt năm.”

Người đàn bà khn kh run ly by, bà cúi đu đưa hai tay ph mt và bt khóc, tuyt vng “Ti nghip mình quá, mình ơi! “

Ri có lúc tia nhìn ca v bác sĩ chuyên khoa và v ca người bnh giao nhau. Bà ngm hiu là ông đang mi mình ra ngoài.

H b bnh nhân li. Ra đến hành lang, sau khi đóng ca phòng, v giáo sư c ly ging nh nh và đy thông cãm :

“Tôi tht khó x khi phi thi hành mt bn phn hoàn toàn ngoài ý mun. Thưa bà, tôi buc lòng phi báo cho bà hay… chng bà…”

“Nguy ngp lm sao, thưa bác sĩ “

Người thy thuc kh kính tr li:

“Thưa bà, nói di trong nhng trường hp như thế này là mt hành đng không đng đn. Bi thế tôi không th du bà là…”

“Thưa bác sĩ, xin bác sĩ c nói tt c s tht.”

“Xin bà nh là không nên đt cái cày phía trước con trâu.Chưa phi xy ra lin đâu…Tôi cũng không th nào nói mt cách chính xác được…nhưng ít nht cũng được ba năm na “

“Như vy là không còn hy vng ?”

“Tôi tht có li nếu c to cho bà nhng o tưởng vô ích..tiếc là tình trng đã rõ ràng quá ri..ch trong vòng ba năm.”

Người đàn bà bt hnh không kim được na. Bà qu xung, hét to và nước mt tuôn trào xung má:

“Ôi , anh ơi! “

Trong phòng người bnh yên lng như t nhưng dường như nh thn giao cách cãm mà bà v ca bnh nhân biết được là v bác sĩ lng danh mun bước ra ngoài đ thưa chuyn vi bà.

H cùng ra ngoài hành lang và khi chc rng bnh nhân không th nào nghe được, v thy thuc cúi xung áp sát tai người v và nói va đ nghe :

“Thưa bà, đây là phút khó khăn nht ca ngh y nhưng tôi không th nào làm khác hơn là báo cho bà …chng bà…”

“Không còn cách gì na? “

“Thưa bà“, ông ta nói ” Tôi s không thành tht nếu c dùng li l quanh co vi dng ý …”

“Kh chưa .Thế mà tôi c hy vng…”

“Không, thưa bà.Tôi không mun du bà bt c điu gì, nhưng tôi cũng chng mun thy bà đn đau thm thiết khi hãy còn quá sm. Ðúng là tôi đã thy ngày đnh mnh s đến gn nhưng không th đến trước hai mươi năm.”

“Ðây là mt bn án không có khoan hng? “

“Cũng có th là như vy. Tôi không th che du s tht. Nhiu lm là hai mươi năm.Tôi không th bo đãm hơn thế đâu. “

Người đàn bà rng ri. Ð khi té, bà phi chng tay vào tường, ri nghn ngào : “Không, không th nào như thế. Ti nghip anh quá Giulio ơi! “

Ông bác sĩ đng hng ho ri nhìn người đàn bà đang đng trước mt mình phía bên kia giường bnh, ngm ý mi bà bước ra ngoài.

Va ra đến bên ngoài, bà ta nm ly tay v thy thuc và hi bng ging lo âu:

“Thế nào, thưa giáo sư? “

V bác sĩ tr li bng ging như đang tuyên b li phán quyết :

“Thưa bà, cho phép tôi được nói tht. Chng bà…”

” Chúng ta đành bó tay cam chu sao?

Người thy thuc hơi lúng túng :

“Tôi xin ha danh d là nếu có bt kỳ kh năng dù mong manh nào…nhưng thế này thì….”

“Chúa ơi, khng khiếp quá .Chúa ơi “

“Tôi thông cm vi bà. Xin cho phép tôi được chia s ni đau này nhưng đây không phi là bnh đt qu. Tôi nghĩ là thi gian đ nó gây ra s bt hnh cũng phi rt dài…ít nht là năm mươi năm.”

“Và s không có cách nào tránh khi?”

“Thưa bà không.Tôi xin nói vi tt c tm lòng, bà hãy tin li tôi. Có th có mt xê xích nào đó, nhưng không th nào nhiu hơn năm mươi năm.”

Sau đó là s yên lng. Ri bng nhiên người đàn bà khóc thét, tưởng như có cc than hng đang đt cháy tâm can :”Hu…u Hu…u ! Không th như thế được. Ti nghip chng tôi. Ti nghip mình quá, mình ơi ! “

Nhưng bt thình lình bà ta đim tnh li. Bà nhìn chòng chc vào mt người thy thuc ri nm cht c tay ông :

“Giáo sư ơi, thế thì…tôi va nghe ông nói mt điu kinh khng. Nhưng tôi nghĩ sau năm mươi năm, na thế k, sau năm mươi năm thì tôi, ông cũng thế, như vy không phi là mt bn án cho tt c hay sao? “

“Thưa bà, đúng vy. Sau năm mươi năm tt c chúng ta đu s được vùi sâu dưới ba tt đt, hay có th là thế. Nhưng có mt điu khác bit đã cu vt chúng ta nhưng nó li là bn án cho chng bà. Ði vi chúng ta, ít ra cũng chưa có gì được minh đnh. Chúng ta có th sng thêm na, có l bng tt c nhng nim vui ngu xun, như khi chúng ta mười, mười hai tui. Chúng ta cũng có th chết sau mt gi, sau mười ngày, sau mt tháng…nhưng điu đó không quan trng. Bi vì đó là mt chuyn khác. Nhưng vi chng bà thì không. Ði vi ông ta thì bn án đã được tuyên x. S chết, t nó có l cũng chưa phi là mt điu kinh khng. Trước sau gì chúng ta cũng đu chết c. Nhưng min là chúng ta đng bao gi biết nó, dù sau mt thế k, hai thế k, cái thi gian chính xác mà nó s xy ra. “/.

 

 

THƯA ÔNG CH NHIM

Dch gi : Nguyn Minh Hoàng

Thưa ông Ch nhim

Mi vic bây gi đu tuỳ thuc nơi ông c, tuỳ nơi ông mà nhng li thú nhn tôi đang đau đn tht ra đây s cu thoát tôi hay s dìm tôi xung bùn đ làm cho tôi mt hết tiếng tăm và không ngoi lên được na.

Câu chuyn rt dài và tôi cũng không hiu tôi đã làm thế nào đ gi bí mt cho đến hôm nay. Gia đình tôi, bn bè tôi, đng nghip tôi chưa bao gi có mt my may nghi ng nào c.

Nhưng ta phi đi ngược thi gian, ít ra cũng quãng ba mươi năm v trước. Do y tôi ch là mt ký gi săn tin tm thường ca t báo mà hin ông đang điu khin. Tôi làm vic chăm ch, siêng năng vi rt nhiu thin ý, nhưng tôi li không có gì xut sc. Bui ti, lúc tôi đưa cho người trưởng phòng tin tc nhng bài tường thut ngăn ngn ca tôi v các v trm, các tai nn xe c, các cuc l lc thì gn như lúc nào tôi cũng xót xa trông thchúng b hành h không chút tiếc thương. Nhiu khi c mt câu b xóa đi hoc viết li, nhng ch b sa cha, nhng đon b ngt đi, nhng phn b thêm vào, nhng ch b đi thay đ loi. Tuy là đau kh đy, nhưng tôi cũng biết là người trưởng phòng tin không có ác ý gì khi làm thế. Mà trái li. Vì tht ra trước kia cũng như bây gitôi khôngviết được mt cái gì cho ra hn c. Người ta mà không tng c tôi ra khi tòa báo ch là nh cái tính tôi st sng, chu khó đi khp nơi đ nht nhnh các tin tc, các vic xy ra trong thành ph mà thôi.

Tuy nhiên, trong thâm tâm, tôi vn nuôi tham vng làm văn. Mi khi mt đng nghip nh tui hơn tôi in được mt bài báo hoc mt người đng thi vi tôi xut bn được mt quyn sách và nht là khi tôi thy bài báo hoc quyn sách y được mi người chào đón thì s thèm thung, ghen t li ray rt tâm can tôi không khác gì mt chiếc kim tm đc.

Thnh thong tôi cũng bt chước viết kho lun, làm thơ, sáng tác truyn ngn. Nhưng ln nào cũng thế, ch được my dòng là cây bút ri khi bàn tay. Tôi đc li và biết là bài ca tôi không đng vng. Thế là tôi đâm ra có nhng lúc chán nn, ác đc. May thay nhng cái y ch thoáng qua thôi. Ý đnh viết văn li lng xung, tôi làm vic đ quên, c nghĩ đến nhng chuyn khác và nhìn chung, thì cuc đi vn tiếp tc xuôi dòng, có th nói là bình thn.

Cho đến mt hôm, mt người mà trước đây tôi chưa h gp, đã đến tìm tôi ti toà báo. Hn ta khong bn mươi, vóc dáng thp bé nhưng đy đà, mt mũi kht kh, ngái ng. Giá không được cái d dãi, xu xoà, nhún nhường đ bù li thì có l hn ta s là mt người không ngi được. Nét ni bt hơn c hn là tính nhún nhường. Hn bo tôi tên hn là Ileano Bissat, ng tnh Trente và là chú rut ca mt trong nhng bn hc cũ ca tôi. Hn có v, có hai con. Trước kia hn làm ngh gi kho hàng nhưng vì m nên b mt vic và bây gi thì không còn biết xoay s làm sao đ cho có mt ít tin.

Tôi hi:

– Như thế thì tôi giúp bác được gì?

Hn thu mình li tht nh và đáp:

– Tôi đã nghĩ như thế này, xin nói đ ông xét cho. Tôi vn có cái thói xu hay viết lách, tôi viết truyn dài, truyn ngn… Thng Henri (tc anh bn cũ ca tôi) đã đc qua, nó cho là không t lm nên khuyên tôi đi tìm ông. Ông làm vic trong mt toà báo ln, ông quen biết nhiu, có hu thun, có thế lc… như thế chc ông có th?…

– Tôi y à? Tri ơi, bác có biết đâu tôi ch là mt người tha, có hay không có tôi cũng ch ai cn biết. Hơn na t báo không đăng nhng tác phm văn chương không mang ch ký ca nhng nhà văn ni tiếng.

– Nhưng ông…

– Tôi không phi là nhà văn. Tôi ch là mt ký gi quèn. Sao bác li có li đùa như thế được?

Trong lúc tôi nói câu này thì conma văn chương trong tôi có v tht vng, châm cho tôi mt cái làm tôi đau nhói mn sườn.

Riêng lão kia thì li mm cười khó hiu:

– Nhưng ông, có l ông vn thích ký tên ông dưới nhng tác phm văn chương!

– Cái y thì đã hn. Nhưng tôi thì tác phm đâu!

, ông Buzzati , ông ch nên đánh giá ông quá thp như thế. Ông còn tr, tương lai ông còn dài. Ri ông s thy. Nhưng ông đang bn, tôi tht đã quy ry ông, tôi hãy xin kiếu đã. À, mà ông cho phép tôi được đ li đây my cái truyn v vn này. Nếu có bao gi ông được ri quãng na tiếng đng h thì xin ông th đo mt nhìn qua cho. Bng như không ri thì thôi, cũng chng sao, ông nhé!

– Nhưng tôi xin nói vi bác ln na là tôi không th giúp gì được c. Không phi là tôi thiếu thin chí đâu.

– Biết đâu đy? Biết đâu đy? (Hn đã ra đến ca và cúi xung tht thp đ chào tôi). Nhiu khi ch cn mt s tình c… Xin ông c đc th xem. Có th là s không phí thì gi ca ông đâu, ông !

*

Thế là hn đ li trên bàn giy ca tôi mt chng bn tho kếch sù. Tôi sđc ư? Xin ch có ai tưởng thế mà lm. Tôi mang v nhà, qung lên mt chiếc t thp gia nhng đng sách và nhng m giy t linhtinh khác và b mc như thế khong gn hai tháng.

Tôi quên hn, không nghĩ đến na. Cho đến mt bui ti, thao thc mãi khôngng được, tôi bng ny ý đnh viết th mt cái truyn xem sao. Tht ra thì lúc y tôi không có ly mt ý nào trong óc, nhưng tham vnglàm văn thì bao gi nó cũng kèm sát bên tôi.

Không còn mt t giy nào trong cái ngăn kéo mà tôi vn đ giy. Tôi nh là trên chiếc t thp, gia các đng sách hình như vn có mt quyn v cũ ch mi dùng có my trang. Tôi bèn lc li đ tìm và làm đ mt chng giy t tung toé ra trên sàn gác.

S tình c chăng? Trong lúc tôi cúi nht, mt tôi bng nhìn thy mt t giy đánh máy t trong mt chiếc bìa cng rơi ra. Tôi đc mt dòng, hai dòng, tôi ngng li ngc nhiên, ri đc hết. Tôi tìm t tiếp theo và li đc. Ri tôi đc nt các t khác. Đó là mt cái truyn ca lão Bissat.

Lúc by gi, tôi cm thy ghen tc l lùng, mt s ghen tc mà mãi đến bây gi, sau ba mươi năm, vn không du xung. Tri ơi, sao li có th như thế được? Mt cái truyn va l, va mi, va hay. Có th là nó không hay quá, cũng có th là nó không hay gì c, mà trái li, d cũng nên. Nhưng nó li ging ht tng ch mt vi cái truyn mà tôi vn ao ước viết, đc nó tôi có cm giác nhìn thy tôi trong đó. Nó ging tôi quá lm. Đúng là nhng cái mà tôi đã đnh viết ra, nhưng vô phúc thay tôi li không có đ tài đ viết. Nhng khung cnh ca tôi, nhng s thích ca tôi, lòng căm phn ca tôi. Tôi thích cái truyn đến tưởng chng có th chết ngay đi được.

Thán phc? Không. Tôi điên lên thì có: điên lên vì trông thy có k thc hin nhng cái mà tôi, ngay t nh, tôi đã ước mơ thc hin mà không được. Tht là mt s trùng hp l lùng! Và k đáng ghét y, bng cách cho in tác phm, li còn s “ct c ngay dưới chân tôi” na. Hn s là người đu tiên được bước chân vào cái đa ht huyn bí nơi tôi vn gi o vng m mt con đường mi. Như thế thì bây gi, gi d tôi có viết được mt cái gì hay hochăng na, mi người cũng s không tin, s xem tôi là mt tên ăn cp văn, mt k không lương thin.

Bissat không đ li đa ch nên tôi không biết tìm hn đâu. Đành phi đi hn t đến mt mình. Nhưng nếu gp li hn, tôi s nói cho hn biết tôi.

Mãi đến tháng sau, tôi mi thy hn tr li và ln này thì còn l phép và nhũn nhn hơn ln đu tiên gp bi.

– Ông đã đc chưa ?

Tôi đáp:

– Đã đc ri.

Ri tôi do d không biết có nên nói tht vi hn hay không?

– Thế ông có cm tưởng ra sao?

– Chà!… Cũng khá. Nhưng báo tôi li không đăng.

– Vì tôi là mt k không tên tui?

– Chính thế.

Hn nghĩ ngi mt lúc ri nói:

– Xin ông c thành tht cho tôi được biết. Nhng cái y, nếu là ca ông viết ra thay vì là ca tôi, thì không biết chúng tôi có tý hy vng nào được đăng hay không ông nh? Ông là mt biên tp viên, ông là người trong tòa báo.

– Ôi chao, tôi cũng không biết được. Đành rng ông ch nhim là người có tư tưởng rng và khá can đm.

Nét mt nht nht như xác chết ca Bissat sáng rc hn lên:

– Như thế ti sao ta không th xem sao?

– Th gì?

– Ông ! Tôi xin nói tht vi ông. Hin nay tôi ch cn tin. Tôi không có tham vng gì xa xôi c. Viết văn đi vi tôi ch là mt cách tiêu khin cho qua thì gi. Tôi nói thế đ ông thy rng nếu được ông sn lòng giúp, tôi xin nhường tt cho ông.

– Thế nghĩa là thế nào?

– Nghĩa là tôi nhường c cho ông ch sao? Ca ông c đy. Ông mun dùng vào vic gì thì dùng. Tôi viết, nhưng ông thì là tác gi. Ông còn tr mà tôi thì già ri, tôi hơn ông đến nhng hai mươi tui. đi không ai thích “lăng-xê” nhng người già. Trái li, nhng tác gi tr va bước vào ngh thì li được gii phê bình chú ý đến hơn. Ri ông s thy. Hp tác vi nhau, chúng ta nht đnh thành công.

– Nhưng như thế là lường gt, là li dng bác ri thôi.

– Sao li gi là li dng? Ông tr tin sòng phng. Tôi nh ông đ bán được món hàng. Cái nhãn hiu, ông có thay đi, tôi cũng chng cn. V li như thế li càng tin cho tôi. Cái quan trng là nhng gì mà tôi viết ra được ông chiếu c đến.

– Vô lý. Không th được. Bác có biết thế là nguy cho tôi không? Nếu l ra côngvic b bi lthì sao? Và khi các bn tho ca bác đã được đăng hết c ri, khi trong tay tôi chng còn cái truyn nào, khi y tôi mi xoay x sao đây?

– Dĩ nhiên là tôi s cnh ông đ cung cp đu đu cho ông nhng khi ông cn đến, ông nhìn thng vào mt tôi xem. Tôi có v gì là thng phn bi ông hay không ch? Ông s thế có phi không? Kh cho cái thân tôi!

– Nhưng ng bác đau m đt ngt thì sao?

– Thì ông cũng s đau m như tôi sut trong thi gian y.

– Thế nhng lúc t báo sai tôi đi ra ngai quc làm phóng s?

– Tôi s cùng đi vi ông.

– Đi bng tin ca tôi à?

… hn phi thế. Ch l… Nhưng tính tôi d lm, ông không lo. Tôi s không quy ry gì ông đâu.

*

Chúng tôi bàn cãi rt lâu. Cui cùng là mt bn giao kèo phó thác s phn ca tôi trong tay mt người l khiến tôi có th tr thành nn nhân ca nhng v “săng-ta” b i hoc tiêu tan tt c tiếng tăm. Nhưng lúc y tôi đã b cám d quá mt ri, tác phm ca lão Bissat hay tuyt làm sao và cái danh vng thì nó c chp chn, chp chn… làm tôi loé mt.

Các điu khon ca bn giao kèo cũng gin d. Bissat cam kết: th nht s viết cho tôi bt c nhng gì mà tôi mun và s đ tên tôi là tác gith hai s đi theo tôi và giúp đ tôi nhng lúc tôi xê dch và làm phóng s cho t báo; th ba s tuyt đi gi kín chuyn này vàth tư s không viết gì cho chính mình hoc cho mt người th ba. Phn tôi, tôi s đưa cho hn 80 phn trăm s tin thu hach. Và mi vic đã din ra như thế.

Tôi xin vào gp ông ch nhim và yêu cu ông đc th mt cái truyn ca tôi. Ông nhìn tôi mt cách soi mói l lùng, nheo mt li và cho tp giy vào ngăn kéo. Tôi vi rút lui có trt t vì tôi đã cũng trù liu là mình s được tiếp đón như thế nào ri. Ch đi mt cáigì khác hơn, có ha chăng là ngc. Nhưng cái truyn (ca lão Bissat) hay lm. Tôi có tin tưởng tràn tr.

Bn hôm sau nó xut hin trang ba, gia s ngc nhiên ca tôi và ca các đng nghip. Tht là mt s kin làm chng mi người. Tht là mt s kin làm chn đng mi người. Nhưng có mt điu mà không ai ng được là thay vì h thn và hi hn thì tôi li đâm ra thích. Tôi say sưa vì các li tán tng làm như tht s tôi rtxng đáng đượcmi người tán tng. Và dn dntôi li còn t bo tôi là chính tôich không ai khác đãviết cái truyn y.

Tiếptheo là nhiu truyn khác và sau rt là mt quyn tiu thuyết hay tuyt trn đi.Tôi tr thành mt hin tượng l trong văn gii. Người ta chp nh tôi, người ta phng vntôi. Lúc y tôi mi nhn ra là tôi li còn có nhng kh năng nói di và nhng đòi hi mà trước đến naytôivn không ng.

V phía Bissat,hn gi rt đúng các điu khan giao kèo. Khi lô truyn ngn đu tiên đã tiêu th hết thì hn lin viết cho tôi nhng truyn khác hay như nhau, không kém gì các truyn trước. Hn yênlng trong bóng ti như li đã ha. Xung quanh tôi người ta d ngh, nhưng v sau nhngs ng vc cũng ln lượt tan đi. Tôi đâm ra ni tiếng. Tôi di b mc tin tc, thành mt nhà vănviết “trang ba” và bt đu kiếm được rt nhiu tin. Trong thi gian y Bissat sinh thêm ba đa con, xây mt ngôi bit th cnhb bin và tumt chiếc xe hơi.

Hn vn l phép, vn nhũn nhn như trước. Hn không bao gi nhc đến, dù là bng nhng li bóng gió,cái danh vng mà nh hn tôi đã được hưởng. Nhưng lúc nào hn cũng cn tin và hn bònrút tôi đến tn xương ty.

S tinnhun bút tr cho tôi t báo luôn luôn gi bí mt, nhưng trong các xí nghip to vncó nhngchuyn, mà vì vô tâm, đã b l đến tai người ngòai. Không nhiu thì ít, aicũng biết là c đến mi cui tháng tôi được lĩnh mt đng giybc to bng cái núi. Và mi người không hiu ti sao tôili chưa đi chơi bng xe Maserati, không có nhng cô tình nhân tr đeo đy kim cương và mc áo choàng lông cáo, không có du thuyn, không có chung nga đua.Nhng bc triu y, tôi đã làm gì? L tht! Do đó mà có tiếng đn đãi rng tôi làvua hà tin. Tôi c gng gii thích mãi mà vn chưa xuôi.

Đi khái câu chuyn là thế. Và bây gi, thưa ông ch nhim, tôi xin đi thng đến vn đ. Bissat đã cam đoan vi tôi rng hn không màng đến danh vng, và tôi tin là đúng. Mi nguy không đến vi tôi t đó, mà là đến t cái s lúc nào Bissat hn cũng cn tin; hn cn và gia đình ca các con hn cũng cn. Hn là mt cái giếng không đáy. 80 phn trăm s tin nhun bút ca tôi không đ cho hn na. Hn làm tôi phi n nn lung tung ra vì hn. Nhưng lúc nào hn cũng nh nh, xu xòa, khiêm tn đến cái đ làm tôi lm ging.

Cách đây hai tun l, gia hn và tôi đã xy ra mt v bt đng ý kiến sau gn ba mươi năm cùng trong tình trng cng sinh. Hn đòi tôi phi đưa thêm cho hn nhng s tin ph tri khng l không có ghi trong bn giao kèo. Tôi t chi. Hn không nói gì c, không hăm da mà cũng không làm ra v là sp nói tac câu chuyn ra cho mi người biết. Hn ch ngưng, không giao hàng cho tôina. Nói tóm lilà hn đình công, hn không viết mtdòng nào c. T mười lăm hôm nay đc gi không có gì ca tôi đ đc.

Chính vì thế, thưa ông ch nhim, mà cuicùng tôi phi buc lòng tiết l cuc âm mưu bt chính kia và trông đi tm lòng qung đica ông đ cu xin ông tha th. Ông s bmc xác tôi chăng? Ông s đ s nghip tôi tan ramây khói chăng? Dù sao tôi cũng là k by lâu đã tn ty, c gng bng mi cách,hay cũng như d, đúng cũng như sai, đ giúp chouytín ca t báo mi ngày mt tăng thêm mãi. Ông còn nh có nhng truyn ca tôi đã xut hin như nhng tng sao băng rc r, phá tans lãnh đm nhy nha ca lòai người? Chúng mi đp làm sao! Xin ông c hiutôi. Xin ông th đ ra mt gii pháp. Mt s tăng lương chng hn, hai mươi hoc ba mươi vn mt tháng. Trong khi ch đi khang hai mươi vn cũng tm đ. Hoc trong trường hp không tăng lương được, xin ông vui lòng cho vay vy. Mt triu. Đi vit báo mt triuchng có là bao, nhưng nó s giúptôi thoát nn.

Tr phi, thưa ông ch nhim, ông là người hòan tòan không ging vi người mà tôi đã tung tượng t trước đến nay. Tr phi ông mng rxem đây là mt dp tt đ ông ném tôi ra ca. Ông có biết là ngay bây gi ông đã có quyntng c tôi đi mà không phi tr mt đng thit hi nào không? Mun thế ông ch cn mang bc thư này, không b mt cái du phy nào, cho đăng lên trang ba ca t báo.

Nhưng tôi tin là không.Ông s không làm thế. Mà trái li.Cho đến bây gi ông vn được tiếng là người tt, ông không bao gi đang tay đy mt k khn nn xung vc sâu, dù cho kẻấy có phm ti ty tri chăng na.

V li t báo ông không bao githèm đăng nhng cái quái qu như thế này. Tôicòn biết nói sao! Vì riêng tôi, tôi viết ti như con chó. Tôi không quen viết văn. Ngh viết văn không phi nghca tôi. Tôi không dính dáng gì vi nhng thiên truyn tuyt vi mà Bissat đã cung cp cho tôi đ tôi ký tên vào ri xưng là tác gi.

Không.Dù cho xy ra cái s phi lý là ông s là ngườihung ác ch chc làm hi đi tôi, ông cũng s không bao gi cho đăng bc thư đnmt này, bc thư đã làmtôi tn không biếtbao nhiêu là nước mt và máu. Nếu ông làm thế tbáo s b nguy mt thôi.

Nguyn Minh Hòang dch

Ngun: VIT NAM THƯ QUÁN

HỒI ỨC VỀ NHỮNG CÔ ĐIẾM BUỒN CỦA TÔI Gabriel Garcia Márquez – Nobel Văn học 1982

Gabriel_Garcia_MarquezLI GII THIU

Gabriel García Marquez được bn đc Vit Nam biết đến qua bn tiếng Vit chun xác và giàu cm xúc ca c dch gi Nguyn Trung Đc, vi “Trăm năm cô đơn”, “Tình yêu thi th t”, “ Ngài đi tá ch thư”, “ Tướng quân gia mê hn trn”, “Gi xu”, “ Mười hai truyn phiêu dt”…Và gn đây là t truyn ni tiếng “ Sng đ k li” qua bn dch ca Lê Xuân Quỳnh.

Vi tư duy ngh thut đc đáo, Márquez đã th hin trong các tác phm ca mình mt tình yêu va thơ ngây va sâu sc, mãnh lit đi vi con người, vi cuc đi. Ông đã nhn được nhiu gii thưởng ln, trong đó có gii Nobel văn hc vào năm 1982.

Có mt ln G.G Márquez đã nói : “Trên thc tế, mi nhà văn ch viết mt cun sách. Cun sách mà tôi đang viết là cun sách v “cái cô đơn”.

Qu thc, sau hơn 50 năm cm bút, Márquez đã vn viết v cái cô đơn trong mt câu chuyn khác: tác phm “ Hi c v nhng cô gái điếm bun ca tôi”.

Đó là câu chuyn ca mt nhà báo già. Sinh ra trong mt gia đình trung lưu nhưng ông sm m côi cha m. Trong căn nhà cũ k, ông đã sng mt cuc sng hoàn toàn cô đơn, không v con, không bn bè. Ông đã tng dy ng pháp tiếng La Tinh và Tây Ban Nha. Sau đó, ông biên tp tin tc và viết bình lun âm nhc cho mt t báo đa phương đến năm 90 tui. Và chính trong bui sáng k nim sinh nht ln th 90 y, ông bng ao ước có mt đêm tình ái nng say vi mt thiếu n còn trinh nguyên.

Cái ý mun kỳ l đó thôi thúc ông đến đ ông tìm cách liên h vi mt người đàn bà mi lái mà ông quen t ngày còn tr, nh bà ta giúp đ bt chp ni xu h.

Ông đã đến nơi hn vi mt cô bé đang say ng. Khi ông ra v, ông đt lên trán cô n hôn vĩnh bit và li cu Chúa gi h trinh tiết cho cô. Thế nhưng, chính s cô đơn ca tui già đã khiến ông nhiu ln na đến gp cô bé. Mi ln, ông li thêm yêu thương cô. Ông đem nhng bc tranh, nhng bó hoa, nhng cun sách…bày trong căn phòng đ sm mai, khi thc dy, cô bé cm thy m cúng. Ông hát ru cô bé bài hát v Delgadina – cô công chúa út được vua cha yêu quý. Ông gi cô là Delgadina . Ông nhn thy s hin din vô hình ca cô trong căn nhà vng lng ca ông. Cuc sng nhàn t, nghèo cc ca ông như có mt ý nghĩa, đó là nim yêu thương, lo lng cho tương lai ca cô bé. Ln đu tiên, ông nhn ra “Nim thích thú thc s khi được ngm nhìn thân th người ph n ng say mà không b áp lc ca dc vng hay bi ri vì ngượng ngùng”.

Tác phm “ Hi c v nhng cô gái điếm bun ca tôi” ca G.G. Márquez khiến người đc nh đến “Người đp say ng” ca nhà văn Kawabata. tht kỳ l cho cuc gp g gia hai nhà văn sng trong hai nn văn hoá xa nhau, khác l vi nhau là M La Tinh và Nht Bn. Nhng ông gìà- nhân vt trong tác phm ca h, trong c gng tuyt vng đ tìm li tui tr đã tìm thy mt tình cm khác. Đó là nim thương xót vi con người, đc bit là nhng người ph n. Nhân vt ca Kawabata khi đến ng bên người ph n đã có ý nghĩ : “Đến đy ng ging như ng vi Đc Pht np kín đâu đây vy”. Trong mt cách hành x khác, mt cách din đt khác, nhân vt ca G.G.Márquez cũng đt được tình cm thanh khiết đó.

Đi vi G.G.Márquez viết v “Cái cô đơn” ca mt con người, mt dòng h, mt đt nước chính là đ “sáng to ra mt huyn thoi khác hn, mt huyn thoi mi, hp dn ca cuc sng, nơi không ai b k khác đnh đot s phn mình, ngay c cái cách thc chết, nơi tình yêu có li thoát và hnh phúc là cái có kh năng thc s; và nơi nhng dòng h b kết án Trăm năm cô đơn cui cùng và mãi mãi s có vn may ln th nht đ tái sinh trên mt đt này”. ( din văn nhn gii Nobel văn chương ca Márquez – theo Nguyn Trung Đc)

 

CHƯƠNG MỘT

 

Vào cái năm tròn chín mươi tui, tôi mun t thưởng mt đêm tình cung điên vi mt thiếu n còn trinh nguyên. Tôi bng nh đến Rosa Cabarcas, bà ch mt nhà cha vn thường hay báo cho các khách hàng sp mi khi có sn mt ca l. Tôi không bao gi quỳ gi trước th ca l này cũng như trước bt c li mi mc tc tĩu nào ca bà ta; y thế nhưng bà ta cũng chng h tin vào tính rõ ràng trong nguyên tc sng ca tôi. Mà đo đc cũng thay đi theo thi gian, bà ta mm cười ranh mãnh nói, ri ông s thy. Bà ta ít hơn tôi dăm ba tui, và t nhiu năm nay tôi không còn biết tin tc gì vy na, có khi đã chết ri cũng nên. Nhưng ngay khi tiếng chuông đin thoi đu tiên va ngt, tôi đã nhn ra ging nói ca bà ta và lin phang ngay không chút úp m:

– Ngày hôm nay thì tôi mun.

Bà ta th dài: Ái dà, ngài thông thái bun bã ca tôi, ông đã mt dng hai mươi năm nay ri bng tr li đòi hi điu không th có vào lúc này. Ngay lp tc bà ta hi phc được tài ngh ca mình và đưa ra cho tôi la chn c na tá phương án khoái lc, nhưng đu đã qua s dng c ri. Tôi nhc li: phi là trinh nguyên và ngay trong ti hôm nay. Bà ta cnh giác hi: Thế ông đnh th điu gì vy? Chng gì c, tôi tr li và cm thy chua xót vì b đim huyt đúng ch đau nht ca mình, tôi biết rõ cái gì mình làm được và cái gì không làm được, thưa bà. Bà ta bình thn nói rng các v thông thái biết đ th nhưng chng biết gì : Nhng Virgo duy nht còn rơi rt li trên thế gian là các ông, nhng người ca tháng Tám (1). Ti sao ông không đt hàng cho tôi t sm hơn? Làm sao d báo trước được nim cm hng, tôi nói. Nhưng có l có th ch đi được chăng, bà ta nói và bao gi cũng t ra hiu biết hơn bt c mt người đàn ông nào, ri đ ngh tôi ch thêm hai ngày đ có th lc li mi ngóc ngách th trường. Tôi nói mt cách nghiêm túc vi bà ta rng trong mt phi v kiu này, vào tui ca tôi, thì mi gi là bng c mt năm. Thế thì không th được, bà ta nói không chút ngn ngi, nhưng không sao, thế này càng thêm hp dn, m kiếp, tôi s gi cho ông trong vòng mt gi na vy.

K ra thì tôi không cn nói ra điu này, bi vì người ta có th nhn ra tôi t xa c dm: tôi xu trai, nhút nhát và c l. By lâu nay tôi đã c sc làm đ mi chuyn đ chng t điu ngược li. Nhưng gia thanh niên bch nht hôm nay, tôi đã t mình quyết đnh, hoàn toàn t do, k hết mình là người như thế nào dù ch là đ làm cho lương tâm bt nng n. Tôi đã bt đu ngày hôm nay bng cú đin thoi khác thường cho bà Rosa Cabarcas, đây s là khi ngun ca mt cuc đi mi vào cái tui mà phn ln nhng người khác đã chết ri.

Tôi sng trong mt căn nhà có t thi thuc đa bên phía va hè có ánh mt tri ca công viên San Nicolas, nơi tôi đã tri qua tt c nhng ngày sng không có đàn bà và cũng chng có tài sn, cũng là nơi b m tôi đến sng và ri chết, cũng là nơi mà tôi d đnh s chết đơn côi ngay chính trên chiếc giường mà mình đã sinh ra, vào cái ngày mà hy vng còn xa xăm và không chút gì đau đn.

Căn nhà này được b tôi mua công khai t cui thế k XIX, tng trt được ông cho mt công ty ca Italia thuê làm ca hàng bán đ may mc cao cp, còn lu hai được gi li làm chn p hnh phúc gia ông và mt trong nhng người con gái ca ông bà ch công ty, công nương Florina de Dios Cargamantos, người din tu xut sc các tác phm âm nhc ca Mozact, biết nhiu ngoi ng và sùng bái Garibaldi (1), cũng là người ph n đp nht và tài năng xut sc nht ca thành ph: đó chính là m tôi.

Ngôi nhà rt rng rãi và sáng sa vi nhng mái vòm trát vôi va và nhng khoang nn lát gch men x Florencia ca Italia, cùng bn ca kính hướng ra mt bao lơn chung, nơi vào nhng đêm tháng ba, m tôi thường ngi hát nhng khúc tình ca vi các ch em h người Italia. Cũng t nơi này người ta có th nhìn thy công viên San Nicolas, nhà th ln và tượng đài Cristobal Colon, và xa hơn là các khu nhà kho ca cng sông và đường chân tri rng m trên con sông ln Magdalena cách ca bin ch hai mươi dm. Điu khó chu duy nht ca căn nhà là ánh nng c ln lượt chiếu ri qua tng ca s nên buc phi đóng hết đ có th ng trưa trong cái cnh chp chong ti oi . Khi ch còn li mt mình trên thế gian, vào tui ba mươi hai, tôi chuyn qua phòng ca b m, có ca thông sang thư phòng và bt đu ln lượt bán tt c nhng gì tha đ sinh sng, ch tr các cun sách và chiếc dương cm kiu c.

Trong sut bn mươi năm ròng, tôi làm ngh thi hn cho các bn tin đin ca t nht báo El Diario de La Paz, tc là biên tp hoàn chnh các bn tin theo văn phong bn đa trên cơ s nhng tin tc khp nơi trên thế gii được truyn qua làn sóng ngn hoc dưới dng ký hiu moóc mà chúng tôi tóm được t trên khong không vũ tr. Ngày nay, tôi sng thoi thóp được là nh chút lương hưu ca cái ngh đã b tuyt dit đó; nh chút đnh thu nhp ph cp hưu trí ngh giáo viên dy môn ng pháp tiếng Tây Ban Nha và La Tinh, nhưng hoàn toàn không đuc ph cp hưu trí t công vic viết không biết mt mi các bài xã lun cho các s báo ch nht và li càng không đuc xu nào cho biết bao nhiêu bài c vũ các ngh s ni tiếng được đăng trên các ph trương âm nhc và sân khu. Sut c đi, tôi chưa bao gi làm vic gì khác ngoài chuyn viết lách; nhưng tôi không có ni nim đam mê và năng khiếu ca người k chuyn, li hoàn toàn mù tt v các quy lut cu thành tác phm kch ngh, và nếu tôi có phiêu du vào công vic này thì chng qua cũng ch vì quá tin vào biết bao nhiêu th mà mình đã hc được trong sut cuc đi. Nói theo hơi hướng lãng mn thì tôi là hng người vô danh tiu tt chng đ li cho ngui đi bt c th gì ngoi tr nhng s vic mà tôi sp c gng k ra đây trong ký c v mi tình ln ca mình.

Cũng như mi ln, cái ngày đánh du chín mươi tui ca tôi đuc nh đến đúng vào lúc năm gi sáng. Đó là ngày th sáu nên công vic phi làm duy nht ca tôi là viết mt bài có ký tên s đăng vào s ch nht ca t nht báo El Diario de La Paz. Sáng sm đã xut hin các triu chng báo hiu mt ngày không hnh phúc: xương ct trong người tôi đau nhc, hu môn bng rát, và sm báo bão rn vang sau ba tháng tri khô hn. Tôi tranh th tm trong khi cà phê đang được chun b ri ung mt ly pha vi mt ong cùng vi hai chiếc bánh ngô tráng vi trng, và vn b đ áo lin qun vi mn vn dùng nhà.

Đ tài ca bài báo ngày hôm đó, đương nhiên là v tui chín mươi ca tôi. Tôi không bao gi nghĩ đến tui tác như nhng git nước c ln lượt t mái nhà rơi xung đ nhc ta thi gian còn li ca cuc đi mình. Hi còn bé tôi đã nghe nói rng khi ai đó b chết, nhng con chy được nuôi trong tóc s hong ht bò ra khp gi đ làm nhc gia ch. Chuyn này làm tôi kinh s đến mc phi co trc đu đ đi hc và s tóc lm chm còn li tôi còn phi thường xuyên gi bng loi xà phòng mt hng dùng tm cho chó. Thế nên gi này tôi có th nói thng rng, t nh tôi đã có ý thc biết xu h trước mi người ngoài xã hi hơn là s chết.

T my tháng trước tôi đã có d đnh bài viết v ngày sinh ca mình không phi là li than vãn v nhng năm tháng đã đi qua, mà là điu ngược li: s tôn vinh tui già. Ngay đu bài báo tôi đã đt câu hi lúc nào mình đã t ý thc được đã già và tôi tin là vic này ch mi xy ra my hôm trước ngày sinh nht chín mươi tui. tui bn mươi hai, tôi đã phi đi khám cơn đau vai làm ngp th. Bác s không cho chuyn này là quan trng: Đó chnhng cơn đau t nhiên tui ca anh thôi, ông ta nói vi tôi.

– Trong trường hp này – tôi nói vi ông ta – điu không t nhiên chính là tui ca tôi.

Viên bác s nhìn tôi cười thương hi. Tôi thy anh là mt triết gia, ông ta nói vi tôi. Đy là ln đu tiên tôi nghĩ v tui già ca mình, nhưng ri nhanh chóng quên ngay vic này.Tôi quen dn vi chuyn mi ngày khi thc dy li thy đau mình đau my đâu đó trong người và nó c lan dn theo tui tác. Thnh thong nó như là mt cú đá ca thn chết nhưng ngày hôm sau thì như li tan biến. Vào thi kỳ này tôi nghe nói triu chng tui già đu tiên xut hin khi người ta bng thy mình ging vi b. Thế thì mình đựơc tuyên án có tui thanh xuân vĩnh vin ri, lúc đó tôi nghĩ như vy, bi vì khi nhìn nghiêng, gương mt nga ca tôi chng h có nét gì ging vi v mt thô ráp ca cư dân vùng bin Caribê ca b, cũng chng ging nét La Mã vương gi ca gương mt m. S tht là nhng thay đi din ra rt chm chp nên khó nhn ra và người ta c thy trong cơ th mình chng có gì biến đi, ch có người khác mi có th cnh báo được t vic nhìn b ngoài.

T thp niên th năm tr đi, khi xut hin nhng l hng đu tiên trong trí nh, tôi mi bt đu tưởng tượng ra tui già. Mò mm tìm khp nhà cp kính cho đến khi phát hin ra mình đang đeo trên mt hoc vô ý đ trong bình tưới cây, hoc đc sách mà quên không b kính nhìn xa ra. Có ngày tôi ăn sáng hai ln vì quên là đã đim tâm mt ln trước đó, và tôi cũng hc được cách nhn biết nhng tín hiu nhc nh ca bn bè khi h không mun nói thng rng câu chuyn tôi đang k h đã tng nghe t tun truc mt ln ri. Đến lúc đó, tôi đã sp sn trong trí nh mt danh sách các gương mt quen biết cùng vi tên ca tng người, nhưng khi gp mt, chào nhau thì tôi không th ghép đúng tên vi gương mt va thy được.

Tôi không bao gi lo lng v tình dc ca mình, bi vì sc mnh không ph thuc vào tôi nhiu bng l thuc vào các nàng, vì chính h s biết cách thc và lý do khi thèm mun. Hôm nay tôi cười nho nhng chàng trai mi tui tám mươi đã s hãi hi bác s v nhng thay đi bt cht đó mà không biết rng tui chín mươi còn t hi hơn na, dù lúc này chng quan trng gì na: đó ch là nhng him nguy khi người ta còn đang sng. Ngược li, cuc đi s thng nếu người già ch quên đi nhng gì không tht h trng và không my khi lãng quên nhng chuyn mà chúng ta thc s quan tâm.

Ciceron (1) đã minh ha điu này bng my nét bút: Không có người già nào quên được nơi giu kho báu ca mình.

Vi nhng suy nghĩ này, và mt vài ý tưởng khác, tôi đã viết xong bn tho đu tiên ca bài báo khi ánh nng tháng Tám ngp tràn trên hàng cây bàng công viên và c trên con tàu thu chy trên sông ch thư tín hú còi inh i đang tiến vào kênh dn đến cng, chm c tun nay vì nước sông xung thp. Tôi nghĩ: thế là tui chín mươi ca mình cũng đã đến. Tôi không bao gi biết ti sao, và cũng không có ý đnh tìm hiu, khi nh đến nhng vic này tôi li quyết đnh gi đin thoi cho bà Rosa Cabarcas nh giúp t chc l sinh nht bng mt đêm phóng đãng. Tôi đã có nhng năm tháng gi gìn thân xác hoàn toàn thánh thin ch lo đc đi đc li các tác phm c đin và ch nghe các chương trình âm nhc bác hc, nhưng ước vng ngày hôm y mãnh lit và bc xúc đến ni tôi c tưởng đó chính là điu nhn gi ca Chúa tri. Sau khi gi đin thoi, tôi không còn tiếp tc viết đuc na. Tôi treo võng vào góc tường phòng đc sách nơi ánh nng bui sáng không lt vào được, và nm vt xung, ngc như b cơn thèm khát ch đi bóp nght.

Tôi đã tng là mt đa tr nghch ngm có mt người m đa tài, nhưng b bnh lao phi tiêu dit tui năm mươi, có mt người b rt chung hình thc, hu như không mc li lm gì và b chết vào lúc sáng sm ngay trên giường góa ba đúng vào ngày người ta ký hip ước Neerlandia chm dt cuc chiến tranh “ Mt ngàn ngày” và cũng kết thúc biết bao cuc ni chiến khác trong sut thế k trước. Nn hoà bình đã làm đi thay thành ph theo hướng chng ai lường trước và chng ai thích thú gì. Mt đám đông ph n t do đam mê làm giàu cho nhng quán rượu trên ph Ancha, và sau đó là bãi đt Abello và bây gi là đi l Colon, chính ngay trong thành ph ca tâm hn tôi, mt thành ph rt được coi trng vì nhng công dân trong sch và vì ánh sáng trong sut ca nó.

Tôi không bao gi ng vi bt c người đàn bà nào mà không tr tin, k c vi mt s ít vn không phi là gái chuyên nghip thì tôi cũng c thuyết phc h, bng lý hoc bng vũ lc, là phi nhn tin dù ch đ vt vào st rác. Vào nhng năm hai mươi tui, tôi bt đu thng kê ghi chép li tên h, tui tác, nơi chn và tóm tt v hoàn cnh và phong cách ca các cô y. Cho đến năm năm mươi tui tôi đã ăn nm vi năm trăm mười bn người ph n ít nht mt ln. Tôi đã ngưng bn lit kê khi cơ th mình không còn đ sc vi nhiu người được na tuy vn có th tiếp tc vic tính toán mà không cn đến giy t. Tôi có triết lý đo đc riêng. Tôi không bao gi tham gia vào các cuc l hi theo nhóm hay các cuc đàm đo nơi công cng, cũng không chia s chuyn kín vi ai hoc k chuyn phiêu lưu v thân xác hay tâm hn vi bt c người nào, bi vì, t khi còn tr tôi đã nghim ra rng không có cuc phiêu lưu nào tránh khi s trng pht.

Mi quan h khác l duy nht là vi cô gái Damiana trung thành sut trong nhiu năm. Thi y cô ta như là mt bé gái, ging người th dân, kho mnh và có chút gì hoang di, nói ít nhưng dt khoát, thường đi chân đt đ khi làm phin tôi lúc đang viết lách. Tôi nh là lúc đó tôi đang nm trên võng ngoài hành lang đc Cô gái x Andaluz kho mnh, và vô tình nhìn thy cô ta đang cúi người xung git qun áo, váy thì ngn cũn cn đ l phía sau hai đu gi quá hp dn. Không kìm ni cung nhit, tôi sán đến nhc cô ta đng dy, kéo qun lót xung đến đu gi và tn công cô y t phía sau. y, thưa ông, cô ta nói cùng vi tiếng rên bun bã, không ai người ta làm chuyn kỳ cc thế này. Cô ta run cm cp nhưng vn đng nguyên chc chn. Cm thy xu h vì đã làm nhc cô y, tôi mun tr s tin gp đôi s phi tr cho nhng cô đt giá nht lúc đó, nhưng cô ta dt khoát không chu nhn mt xu nào, thế là tôi phi tăng thêm tin công tháng cho người thường xuyên git qun áo và thường xuyên làm ngược như thế.

Có đôi ln tôi nghĩ rng bn thng kê chuyn chăn gi là phn chính ca bn danh mc nhng điu hèn mn trong cuc sng phóng túng ca chính mình và cái đu đ cho cun sách này bng như t trên tri rơi xung : Hi c v nhng cô gái điếm bun ca tôi. Cuc sng xã hi ca tôi, nguc li, chng có gì thú v: m côi c cha và m, đc thân không chút tương lai, nhà báo quèn, bn ln vào đến vòng chung kết trong các cuc thi chơi hoa thành ph Cartagena và là nhân vt rt đuc các nhà v tranh biếm ho ưa thích nh nét xu trai mu mc. Đó cũng chính là: mt cuc đi b đánh mt ngay t đu, khi vào mt bui chiu, m dt tay tôi, lúc mười chín tui, đến toà son báo El Diario de La Paz xem người ta có th đăng được hay không mt bài phóng s v sinh hot trường hc do tôi viết trong lp hc môn tiếng Tây Ban Nha và ng văn. Bài đó được đăng vào s báo hôm ch nht vi vài li gii thiu kiu đng viên ca ông tng biên tp. My năm sau, khi biết m tôi đã phi tr tin cho ngưòi ta đăng bài đó và by bài tiếp theo, thì cũng đã quá mun đ tôi t thy xu h, và lúc này chương mc hàng tun ca chúng tôi cũng t chp cánh bay, hơn na tôi đã là mt biên tp viên tin tc và người viết các bài phê bình v âm nhc.

T khi được nhn bng tú tài loi gii, tôi đã bt đu đi dy môn ng pháp tiếng Tây Ban Nha và tiếng La Tinh ba trường công mt lúc. Tôi là thy giáo ti, không được đào to, không có đam mê ngh nghip và cũng chng có chút tình thương nào đi vi nhng đa bé khn kh coi vic đến trường là cách d nht đ trn chy khi s tàn bo ca b m. Điu duy nht mà tôi có th làm được là vây hãm lũ tr con trong ni khiếp s chiếc thước g khiến ti thiu chúng phi nh bài thơ mà tôi ưa thích : Fabio ơi, sao đn đau, lúc này trước mt anh, ch còn nhng cánh đng đơn côi, ngn đi khô héo, vn đã mt thi là x Ý rng r. Mãi khi đã v già tôi mi vô tình biết rng bn hc trò đã lén đt cho tôi bit hiu Giáo sư Đi khô héo.

Đy là tt c nhng gì cuc đi đã dành cho tôi và tôi cũng không làm gì đ buc nó phi cho thêm. Tôi dùng ba trưa mt mình gia hai gi lên lp và sáu gi chiu thì đến toà son báo đ săn lùng các tín hiu t khong không trên tri. Mười mt gi đêm, khi báo đã lên khuôn, mi là lúc bt đu cuc sng thc ca tôi. Mi tun l tôi qua đêm trong Khu ph người Hoa hai hoc ba ln vi nhng người đp khác nhau, đến mc tôi đã tng hai ln được chn là khách hàng mu mc ca năm. Sau khi ăn ti quán café Roma gn ch làm vic, tôi chn bt c nhà cha nào và lén lút đi vào bng ca sau. Lúc đu tôi làm vic này theo ý thích nhưng cui cùng nó li tr thành mt phn ca công vic báo chí nh vào tính mau mm mau ming ca các v chính khách vn thường hay th l bí mt quc gia cho các người tình mt đêm mà không biết rng ngay sát vách bìa các tông có đôi tai ca đi din báo chí đang dng lên nghe hết li ca h. Đương nhiên qua con đường này, tôi cũng đã phát hin ra rng thiên h đã cho tôi thích sng đc thân là đ ti ti được đi hành lc vi tr em m côi ph Ti phm. Tôi có cái may mn là quên nhanh chuyn đàm tiếu này, bi vì tôi cũng đã tng được người ta nói nhiu điu tt đp v mình, và tôi coi trng mi điu người ta bàn tán v mình nếu có giá tr.

Tôi không bao gi có nhng người bn ln, và s ít người gn gũi thì li New York. Nói cách khác: là h đu đã chết, bi vì tôi quan nim New York là nơi mà nhng linh hn khn kh s đến đ khi tiêu hóa hết s tht v cuc sng nng n ca mình. T khi v hưu, tôi ít vic phi làm ngoi tr vic c chiu chiu th sáu hàng tun phi đến toà báo đưa bài viết cho s ch nht, hoc mt vài vic lt vt khác : các bui hoà nhc Vin ngh thut, các bui khai mc trin lãm tranh Trung tâm ngh thut mà tôi vn là mt thành viên sáng lp, dăm ba bui nói chuyn v các vn đ xã hi Hip hi ci thin công cng, hoc là mt s kin trng đi nào đó ví như mùa biu din tác phm Fabregas nhà hát Apolo. Hi tr tôi thường đi xem phim các rp không có mái che, nơi chúng tôi có th bt ng được chiêm ngưỡng cnh nguyt thc hoc b cm mo vì nhng cơn mưa rào bt cht. Nhưng cái làm tôi thích thú hơn c không phi là nhng cun phim mà là nhng con chim đêm có th cùng ng vi mình vi cái giá ca mt vé vào ca hoc cho ng mà không ly tin hoc cho n. Bi vì đin nh không phi là loi hình ngh thut ca tôi. S sùng bái tc tĩu đi vi Shirley Temple là git nước tràn ly.

Nhng chuyến đi duy nht ca tôi là bn ln đến Hi ch hoa thành ph Cartagena, trước khi tôi tròn hai mươi tui, và mt chuyến đi mt mi sut đêm trên tàu thy theo li mi ca Sacracmento Montiel đ d khai trương hp đêm ca anh ta thành ph Santa Marta. V sinh hot gia đình, tôi là người ăn ít và d ăn. Khi Damiana già c không nu nướng được na, thì món ăn thông thường ca tôi là trng tráng vi khoai tây quán café Roma sau khi báo đã lên khuôn.

Như vy, là hôm trước ngày sinh nht th chín mươi, tôi không ăn ba trưa và cũng không th tp trung tư tưởng cho vic đc sách mà c ngong ngóng ch tin tc ca bà Rosa Cabarcas. Tiếng ve kêu ra r trong cái nóng oi lúc hai gi chiu và ánh nng gay gt ln lượt chiếu qua các ca s m toang làm tôi phi thay đi v trí chiếc võng ba ln. Tôi luôn cm thy sinh nht ca mình là ngày nóng nht trong năm, và tôi đã hc được cách chu đng, nhưng ngày hôm đó thì không th chu đng ni. Lúc bn gi chiu, tôi c làm nguôi ngoai cái nóng bng sáu bn nhc dành cho xêlô ca Jean Sabastien Bach qua din tu ca nhc s Pablo Casals. Tôi vn coi các bn này là nhng tác phm âm nhc uyên bác nht, nhưng hôm đó thay vì làm cho tôi thư giãn nhng bn nhc này li càng làm mt mi thêm. Tôi ng thiếp đi ngay bn nhc th hai mà tôi thy có v hơi chm rãi, và trong gic mơ chp chn tôi hình dung tiếng đàn xêlô rn rĩ như cnh chiếc tàu bun bã ra đi. Và ngay lp tc tiếng chuông đin thoi làm tôi bng tnh, ri tiếng nói khàn đc ca bà Rosa Cabarcas đã tr li cuc sng cho tôi. Ông có vn may ca thng ngc, bà ta nói. Tôi tìm được mt khá hơn c điu ông mong mun, nhưng có mt điu nguy him: nó ch mi chưa đy mười bn tui. Tôi không quan tâm đến vic nó va thay tã lót, tôi nói đùa tuy chưa hiu bà ta nói nguy him là vì lý do gì. Không phi tai ho đi vi ông, bà ta nói, mà ai s chu tr công cho tôi trong ba năm ngi tù đây?

Tt nhiên s chng ai tr c, nht là li cho bà ta. Người đàn bà này đã thu hoch nhng mùa bi thu bng món hàng đc là thân xác các em gái nh tui, dn dt vào ngh và vt kit chúng cho đến khi đy sang cuc sng tàn t ca nhng cô gái điếm mt hng trong nhà cha lâu đi ca m da đen Eufemia. Không bao gi bà ta phi tr mt xu tin pht nào, bi vì sân vườn ca bà ta là min khoái lc (1) ca quan chc đa phương t viên tnh trưởng đến nhân viên quèn ca toà th chính, và chng có gì là khó hiu nếu biết rng bà ch có đ mi quyn năng đ được phm ti tha thích. V thn trng vào gi chót ca bà ta chng qua ch là cách moi thêm tin ca khách, vì vic làm d b trng pht bao nhiêu thì càng phi tr tin cao hơn by nhiêu. Mc đ nguy him ca dch v đã được ngã giá tăng thêm hai đng peso na, và chúng tôi tha thun vi nhau là tôi s đến nhà bà ta vào lúc mười gi đêm vi năm đng peso tin mt đt cc trước. Không th sm hơn mt phút vì đa bé gái còn phi cho các em ăn, ng và đưa bà m b thp khp lit chân tay lên giường ng xong đã.

Còn bn gi na. Thi gian trôi đi thì tim tôi li càng hi hp đến ngp th. Tôi c công vô ích làm thi gian trôi chm li bng vic kéo dài chuyn ăn vn qun áo. Tt nhiên chng có đ gì mi c vì chính Damiana còn nói tôi ăn vn như v cha c. Tôi dùng dao co li b râu, ri phi ch cho nước b nng hâm nóng trong h thng ng nước ngoài tri ngui đi mi vào tm được. Ch có vic c dùng khăn lau khô người cũng đã li làm tôi toát m hôi. Tôi chn mc qun áo phù hp vi cuc phiêu lưu bui ti: b veston bng vi lanh màu trng , áo sơ mi sc xanh c cn và cravat bng la Trung Hoa, đôi giày có thêm gót bng km và chiếc đng h m vàng có dây đeo bng kim loi gn vào ve áo. Cui cùng tôi phi gp hai ng qun vào phía trong đ mi người không nhn ra là chân tôi co li c mt gang tay.

Tôi ni tiếng là người tn tin bi vì không ai có th hình dung ra khu vc nơi tôi đang cư ng li có người nghèo nàn đến thế, nhưng s tht là mt đêm vui chơi như hôm nay qu đã vượt rt xa tim lc ca tôi. Tôi móc hai đng peso trong hc t giu dưới giường đ thuê phòng, bn đng cho bà ch, ba đng cho đa bé gái và năm đng d tr cho ba ăn ti và mt vài chi phí nh nht khác. Tc là, mười bn đng mà toà báo tr cho nhng bài báo đăng trên ph trương ch nht ca c tháng. Tôi giu s tin sau dây lưng ri xc du thơm ca hãng Lanman & Kemp-Barclay & Co. Tôi bng cm thy tim như tht li vì ni lo lng và khi chuông đng h đim tám tiếng, tôi dò dm đi xung cu thang m ti, toát m hôi vì lo, và ra khi nhà, lao vào ánh sáng ca đêm trước ngày sinh ca chính mình.

Tri mát m. Nhng nhóm toàn đàn ông đang gào thét bình lun v bóng đá trên ph đi b Colon, gia nhng chiếc xe taxi đang ch khách gia đường lát gch. Mt đi kèn đng đang chơi nhng bài valse nhè nh dưới hàng cây đy hoa. Mt cô điếm nghèo đang đón khách trên đường Los Notarios xin tôi điếu thuc lá như mi ln, và tôi tr li: Tôi đã b thuc lá cho đến hôm nay là ba mươi ba năm, hai tháng và mười by ngày ri. Khi đi ngang qua ca hàng Vàng, tôi nhìn vào nhng khung kính rc r và thy rõ cái mà tôi không cm thy đuc là mình đã già kh và ăn mc thì quá t.

Gn đến mười gi, tôi lên xe taxi và yêu cu tài xế đưa tôi đến nghĩa trang Hoàn Cu đ anh ta không biết tôi s đi đâu. Anh ta vui v nhìn tôi qua kính chiếu hu và nói : Đng làm tôi git mình kiu đó, thưa ngài thông thái, cu Chúa cho tôi cũng được sng như ngài. Chúng tôi cùng xung trước nghĩa trang và vì anh ta không có tin l thi li nên chúng tôi phi đi mt ca hàng ăn ca th dân, nơi vào các bui sáng sm nhng k say rượu bét nhè thường khóc thương nhng người đã chết. Khi tính tin xong, tay lái xe nghiêm ngh nói vi tôi: Ngài phi cn thn đy nhé, vì bây gi nhà ca bà Rosa Cabarcas không được bo kê như ngày xưa đâu. Tôi ch còn biết cm ơn anh ta, và cũng như tt c mi người, tôi hoàn toàn tin chc rng không có mt bí mt nào dưới bu tri này mà cánh lái xe taxi ph đi b Colon không t tường.

Tôi đi vào khu ph nghèo chng còn ging tý gì nơi trước đây tôi đã tng quen thuc. Vn là nhng đường ph rng đy cát bng vi nhng ngôi nhà ca rng m, nhng bc tường bng g thô mc, mái bng lá c và nhng sân vườn đy đá si. Nhưng cư dân thì không còn được yên tĩnh na. phn ln các nhà đu có nhng đám khiêu vũ ngày th sáu m t trong ra ngoài. Vi năm mươi xu, ai cũng có th mua vé vào đám khiêu vũ mà mình thích nht, nhưng cũng có th ln theo ai đó vào nhy cùng. Trong b đ quái d, va đi tôi va mun chui xung đt, nhưng không có ai đ ý đến tôi, tr mt tay người lai da nâu gy còm đang ngi ngái ng trên bu ca nhà hàng xóm.

– Vĩnh bit ngài tiến s – hn ta thành tht hét to vi tôi. – chúc hnh phúc trong cát bi nhé.

Còn có th làm gì hơn là cm ơn anh ta? Tôi phi dng li ba ln đ ly hơi mi lên được cái dc cui cùng. T đó có th nhìn thy mt trăng to như chiếc dĩa bng đng đang chiếu sáng t chân tri, và mt cơn đau bng bt thường khiến tôi lo lng cho s phn ca mình, nhưng cui cùng thì cũng qua khi. Cui con đường nơi khu ph chìm trong khu vườn cây ăn trái, tôi đi vào tim ca bà Rosa Cabarcas.

Hình như nó không còn như trước. Hi xưa nó vn là nhà cha kín đáo nht và cũng ni tiếng nht. Mt người đàn bà to béo mà chúng tôi phong là thượng sĩ cha cháy, không ch vì to xác mà còn vì tính hiu qu trong vic dp tt rt nhanh ngn la trong lòng đám khách hàng. Nhưng ni cô đơn đã làm héo mòn thân xác bà ta, làm da nhăn nheo và làm cho ging nói sc gn hơn như tiếng ca đa bé già c. Người đàn bà trước đây ch còn gi li được hàm răng chc kho, duy nht có mt chiếc được bc vàng đ làm duyên. Bà ta vn đ tang người chng b chết lúc mi có năm mươi tui đi tm thung, và ri phi đeo tang thêm mt ln na cho người con trai duy nht. Bà ta ch còn ánh mt sáng, sng đng, nhưng đy v đc ác và, nhìn qua ánh mt y, tôi nghim ra rng tính khí bà ta không h thay đi.

Tim ch có mt đm sáng nht ht t trên trn xung và trong các t không h bày bán bt c th gì dù ch là đ làm bình phong cho th dch v không được rao to mà ai cũng biết. Rosa Cabarcas đang sp xếp phòng cho mt khách hàng khi tôi rón rén đi vào. Tôi không biết là thc s bà ta không nhn ra mình hay gi v như thế đ gi đúng th tc. Tôi ngi xung ghế ch bà ta làm xong vic và c dng li trong ký c hình nh người đàn bà này trước đây. Hơn hai ln, khi chúng tôi còn khe mnh, bà ta đã tng kéo tôi ra khi cơn hong s. Tôi tin là bà ta đã đc được ý nghĩ ca tôi nên quay li nháy mt vi tôi. Thi gian như không đi qua người đàn ông, bà ta bun bã th dài. Tôi mun nnh khéo bà ta : Vi bà thì có đy, nhưng li làm bà tr li. Nói tht nhé, bà ta nói, cái mt nga chết ca ông cũng đã sng li ri đy. Có l là vì tôi thay đi ch ăn cũng nên, tôi nói đùa vi bà ta. y t ra phn chn. Nếu tôi nh đúng thì ông đã tng có ph n hu h đu tt mt ti, bà ta nói vi tôi. Thế cô ta thế nào ri? Tôi c tình lng tránh. K t khi chúng ta không gp nhau, đim khác duy nht là thnh thong tôi thy nóng đít. Bà ta có ngay li chn đoán: Vì ít dùng đến đy mà. Tôi ch dùng nó như Chúa đã to ra mà thôi, tôi nói vi bà ta, nhưng đúng là trước đây tôi thy nóng cháy đó, và luôn luôn vào nhng ngày trăng tròn. Rosa tìm trong hòm kim ch và ly ra mt l du màu xanh có mùi du xoa bóp làm t cây kim sa. Ông bo con bé dùng ngón tay bôi du này cho ông, bà ta va nói va xoay xoay ngón tay tr mt cách thành tho.Tôi đáp li là nh Đc Chúa tôi vn còn đ kh năng t bo v được mình, không cn bôi cái th v vn đó. Bà ta chế nho: Ái chà, thưa thy, xin tha mng sng cho con. Thôi tùy ông.

Con bé trong phòng t lúc mười gi, bà ta nói vi tôi; nó đp, sch s và ngoan nhưng đang s chết khiếp, bi vì con bn gái ca nó trn đi cùng mt tay bc vác Gayra đã chy máu sut hai gi lin. Nhưng, bà Rosa tha nhn, người ta phi hiu rng bn người Gayra có tiếng là thô bo. Ri bà ta nói tiếp: Ti nghip con bé, nó phi làm vic đơm cúc sut ngày nhà máy. Tôi thy vic này đâu có gì nng nhc. Đàn ông c nghĩ vy, bà ta đáp li, nhưng vic này còn nng nhc hơn đo đá na đy. Ngoài ra bà ta còn thú nhn đã cho con bé ung mt hp cht đng vi kim loi pha và r cây n lang và gi này nó đang ng say. Tôi s bà ta k nhng chuyn thương tâm đó như mt mánh đ nâng giá, nhưng không phi như vy, bà ta nói, li ca tôi là li vàng. Vi mt quy tc bt di bt dch : vic gì thêm là phi tr thêm tin, tin mt tr trước. Và đúng như thế.

Tôi đi theo bà ta qua khu vườn, mà lòng thy xót xa cho nước da khô héo và kiu đi khó nhc vi đôi chân sưng phng trong đôi tt bng bông thô ca bà y. Mt trăng rm đã lên cao gia bu tri và thế gii như chìm đm trong bin nước xanh. Bên cnh tim có mt căn nhà mái lp bng lá c dùng cho các bui l hi ca gii công chc, có nhiu ghế bng da và võng treo trên cc. Cui vườn nơi bt đu rng cây ăn qu có mt dãy sáu căn phòng ng xây bng gch không nung, các ca s có lưới chn mui. Phòng duy nht có người chìm trong ánh đèn m và vng tiếng hát ca Tona, cô gái da đen đang hát bài ca tht tình qua đài phát thanh. Rosa Cabarcas th mnh: Điu hát bolero chính là cuc sng. Tôi đng ý vi bà ta, nhưng cho đến tn bây gi tôi vn chưa dám viết ca t cho loi nhc bolero. Bà ta đy ca, vào trong phòng mt lát ri quay tr ra. Con bé vn ng say, bà ta nói. Có l nên đ cho nó ngh ngơi tt c thi gian mà cơ th yêu cu, đêm ca ông s dài hơn đêm ca con bé na đy. Tôi bc bi : Thế bà bo tôi cn phi làm gì nào? Ông t biết, bà ta nói vi ging h hi không đúng ch, dù gì chăng na ông cũng là người thông thái mà. Bà ta xoay người và đ tôi đng mt mình vi ni bt an trong lòng.

Không còn đường thi lui. Tôi bước vào phòng vi trái tim v tung, và thy bé gái đang ng, trn tri trên chiếc giường rng mênh mông như khi mi được sinh ra. Nó nm hơi nghiêng mt quay ra phía ca, toàn thân được ngn đèn sáng chói t trên trn chiếu thng xung l rõ mi chi tiết. Tôi ngi xung mép giường chiêm ngưỡng bng c năm giác quan. Nó có nước da nâu và nng m. Người ta đã buc nó theo chế đ v sinh và làm đp cn thn đến tng lông tơ ca mu âm h. H đã un tóc và bôi sơn t nhiên cho móng tay và móng chân ca nó, nhưng làn da bánh mt vn còn thô rám và không h được chăm chút. Cp vú mi nhú như ca đa bé trai nhưng đã thy n cha năng lượng bí n sp n bung ra. Nét xut sc nht trên thân th ca nó chính là đôi chân to vi nhng ngón dài và thuôn như ngón tay. Toàn thân ướt đm m hôi lóng lánh mc dù trong phòng có qut máy, và tri càng v khuya càng nóng hm hp. Không th nào tưởng tượng được gương mt ca bé gái này ra sao sau lp phm phết dy, dưới lp bt go quết đy hai má, cp lông mi gi, lông mày và mí mt như b hun khói đen và cp môi được làm to thêm bng ko sô-cô-la. Nhưng tt c không th làm sai lch được đc tính ca nó: mũi cao, lông mày chm, đôi môi mng chín. Tôi nghĩ: Đúng là con bò cái tơ hin lành.

Mười mt gi, tôi làm các th tc thường ngày trong bung v sinh nơi y phc ca cô bé nghèo được vt rt cn thn như ca người giàu có trên mt chiếc ghế: b đ in hoa bướm, mt qun lót màu vàng rách và đôi dép bng si cây xương rng. Trên m y phc đ chiếc vòng đeo tay loi bán h giá và mt dây chuyn mnh mai đeo tm huy hiu nh Đc M đng trinh. Trên np lavabo có chiếc ví đng bút tô môi, thi son, mt chìa khoá và my đng bc l. Tt c đu r tin và cũ k khiến tôi phi tưởng tượng xem còn có ai nghèo như cô bé này không.

Tôi ci qun áo và treo tht cn thn trên tng mc áo đ khi nhàu chiếc áo sơ mi bng la và mt nếp b veston. Tôi đi tiu vào bn cu, ngi đúng cách mà ngày bé m Florina de Dios đã dy đ không ướt g lót, và dù hết sc khiêm tn, tôi cũng phi nói rng dòng nước chy vn ào ào và liên tc như ca chú nga hoang vy. Trước khi ri khi bung, tôi còn quay li nhìn trong gương. Con nga nhìn tôi qua gương không phi có nét ca k b chết mà đy nét bun thm, và có c cái cm như ca Đc Giáo hoàng, đôi mi mt sưng húp, bm lưa thưa mà tôi coi là biu tượng nhc s ca mình.

– Đ ct đái – tôi nói vi con bé – ta biết làm gì nếu em không yêu ta?

C không đánh thc con bé dy, tôi ngi trn như nhng ngay mép giường và vi cp mt vn đã quá quen vi ánh sáng o màu đ, tôi xem xét tng ly tng tý thân th nó. Tôi dùng lòng ngón tay tr lướt nh dc gáy đm m hôi ca con bé và toàn thân nó rung lên như dây đàn. Nó nm quay li, ming rên m và bao bc tôi trong bu không khí đy hơi th chua chua ca nó. Tôi dùng ngón tr và ngón cái bóp mũi nó, toàn thân nó li run lên, nghiêng đu và quay lưng li phía tôi mà không h tnh ng. Bt cht, tôi c dùng đu gi đy hai chân cô bé ra xa nhau. Trong hai ln đu, cô bé gng cơ bp ca mình, nhưng ri cô bé như hơi chùng xung. Mt dòng nước m chy râm ran trong huyết mch ca tôi và con thú hưu trí trong người tôi t t bng tnh dy sau gic ng dài.

Delgadina, tâm hn ca tôi ơi, tôi thiết tha cu khn cô ta. Nàng Delgadina. Cô bé ct tiếng rên su thm, vut khi cp đùi ca tôi, quay lưng li và cun người như con c thu mình trong v. Hp cht đng và kim loi pha vi r cây n lang có l đã tác dng vi tôi cũng như vi cô bé, bi vì đã chng có gì xy ra vi cô bé và vi bt c ai. Nhưng tôi thy vic y ch có gì quan trng c. Tôi t hi đánh thc cô bé dy làm gì khi bn thân mình cm thy nhc nhã, bun bã, và nht là quá lnh lo.

Tôi nghe tiếng chuông đim rõ ràng vào lúc mười hai gi đêm, thế là bt đu sáng sm ngày 29 tháng Tám, ngày Kh hnh ca Thánh Juan Bautista. Ai đó khóc to ngoài đường ph nhưng chng ai đ ý đến hn . Tôi cu nguyn cho hn, nếu như hn cn, và cu nguyn cho chính mình đ t ơn nhng gì mình đã nhn được: Đng ai t la di mình, đng nghĩ rng điu ta ch đi s kéo dài hơn nhng gì ta thy. Bé gái rên r trong gic mơ, và tôi cũng cu nguyn cho nó: Rng mi s s din ra như cách nó phi xy ra. Sau đó tôi tt radio và đèn đ đi ng.

Sáng sm tôi tnh dy mà vn chưa nh là mình đang đâu. Bé gái vn ng say, quay lưng v phía tôi trong tư thế bào thai trong bng m. Tôi có cm giác mơ h là trong đêm qua hình như cô bé đã tr dy trong bóng ti và mình có nghe thy tiếng nước chy ào trong bung tm, nhưng đó cũng có th ch là gic mơ. Đây là chuyn mi đi vi tôi. Tôi không biết các mo quyến rũ đàn bà, và thường ch biết chn người yêu mt đêm mt cách tình c theo biu giá hơn là theo s hp dn, và chúng tôi làm tình không chút tình yêu, nhiu ln chưa ci b hết xiêm y, và luôn luôn trong bóng ti đ tưởng tượng mình khá hơn. Ti hôm đó tôi phát hin ra nim thích thú thc s khi ngm nhìn thân th người ph n ng say mà không b áp lc ca dc vng hay bi ri vì ngượng ngùng.

Tôi tr dy vào lúc năm gi sáng, lo lng vì phi giao bài báo ch nht cho toà son trước mười hai gi trưa. Tôi làm v sinh thường nht vn vi ni đau bng rát ca tui dy thì, và khi git nước x tôi cm thy bao ni hn thù truc đây ca mình đu b cun vào cng hết. Khi cm thy sng khoái và đã ăn vn chnh t xong, tôi quay li phòng ng thì bé gái vn nm nga ng say dưới ánh sáng du dàng ca bui sm mai chiếu xuyên qua giường, hai cánh tay rng m bt chéo nhau và vn hoàn toàn làm ch trinh tiết ca mình. Tt c tin bc còn li, ca tôi và ca nó, tôi đ c trên gi và tôi vĩnh bit mãi mãi bé gái bng mt n hôn trên trán. Vào bui sáng sm, căn nhà, cũng như mi hp đêm khác, gn vi thiên đường hơn c. Tôi ri khi nơi đó bng ca sau vườn nhưng không gp ai. Dưới ánh nng chói chang ngoài ph, tôi bt đu cm thy sc nng ca chín mươi năm đè lên mình, và bt đu đếm tng phút mt s phút giây ban đêm còn li đ đến vi cái chết.

 

  

CHƯƠNG HAI

 

Tôi viết nhng dòng hi c này trong thư phòng bé nh mà b tôi đ li vi nhng vách t đng sách đang b mc rng vì s nhn ni ca by mi mt. Nhưng dù sao đi na, đ làm nt nhng công vic còn li trên thế gian này tôi vn còn đ các loi t đin, cùng hai loi tiu thuyết đu tiên trong b Nhng s kin lch s quc gia ca Benito Perez Galdos, và vi Núi thn ca Thomas Mann vn tng dy tôi hiu tính hài hước ca ngui m đã mt vì bnh lao phi.

Khác vi các loi đ đc khác và khác hn c bn thân tôi, chiếc bàn mà tôi đang viết hình như ngày càng khe mnh hơn bi vì nó được ông ni tôi, vn là th mc trên tàu thu, làm ra bng các loi g quý. K c khi không cn viết lách gì, sáng nào tôi cũng sp xếp li bàn làm vic vì tôi là mt người k tính đến mc đã b mt bao cơ hi tình yêu. Ngang tm vi tay, bao gi tôi cũng đ các cun sách tòng phm vi mình trong ti viết lách: đó là hai tp T đin có minh ha đu tiên ca Vin Hàn lâm Hoàng gia in năm 1903; cun Kho báu ca ngôn ng Tây Ban Nha ca Don Sebastian de Covarrubias; cun Ng pháp ca Don Andres Bello, và đ gii đáp nhng thc mc v ng nghĩa vn thường xy ra, tôi có cun T đin tư tưởng rt mi m ca Don Julio Casares, và đc bit là đ tìm nhng t đng nghĩa và phn nghĩa có cun T vng ca ngôn ng Italia ca Nicola Zingarelli, đ luôn giúp tôi nh ngôn ng ca m mà tôi đã hc t khi còn nm trong nôi, và cun T đin tiếng La Tinh vn là m ca hai ngôn ng kia nên tôi coi như tiếng m đ ca mình.

bên trái bàn viết ca tôi luôn đ năm t giy kh ln đ viết các bài báo ch nht, và chiếc cc bng sng đng phn thơm mà tôi thích hơn chiếc túi bng giy khô hin đi. bên phi, có ng mc và ng đng chiếc bút m vàng bi vì đến lúc này tôi vn dùng bút thung viết theo li ch La Mã do m Florina de Dios dy cho ch không viết theo ch nn nót chính thc ca chng bà vn là mt công chng viên và mt kế toán tn ty đến hơi th cui cùng. T lâu tòa son báo đã bt chúng tôi phi viết bng máy đánh ch đ d tính khong trng trên báo và d sa bn km, nhưng tôi không bao gi b được thói xu viết tay ri sau đó mi cm ci m cò trên máy. Tôi được hưởng th đc quyn chng hay ho gì này vì là nhân viên lâu năm nht tòa báo. Ngày hôm nay, tuy đã hưu trí nhưng chưa h tht bi, tôi vn hưởng đc quyn thiêng liêng được viết ti nhà, vi ng đin thoi đ ngoài đ không b ai quy ry, và nht là không b ai đng đng sau lưng nhòm ngó, kim duyt nhng gì mình đang viết.

Tôi sng không chó, không chim, không người giúp vic ngoi tr bà Damiana trung thành luôn gii thoát cho tôi nhng chuyn rc ri ít ng ti và mi tun vn đến nhà tôi mt ln xem có vic gì phi làm không, mc dù mt ca bà ta đã kém nhưng trí não thì còn rt sâu sc. Khi nm trên giường ch chết, m còn nhc tôi phi ly v sm vi mt người ph n da trng, và rng chúng tôi phi có ít nht ba đa con, trong đó phi có mt đa bé gái mang tên ca m như m đã tng mang tên ca m và bà ngoi mình. Tôi vn thường xuyên nh li m dn, nhưng li có ý nim rt mm do linh hot v tui tr nên c t cho là không bao gi mun trong vic ly v. Cho đến mi bui trưa nóng nc tôi đi nhm ca phòng trong căn nhà mà gia đình Palomares de Castro có bãi bin Pradomar, và bt ng thy Ximena Ortiz, cô con gái út ca h đang nm lõa th ng trưa trong phòng. Cô ta nm nghiêng quay lưng ra phía ca nhưng bng quay đu nhìn qua vai nhanh đến mc tôi không kp trn chy. Chà chà, xin li nhé, tôi ch kp tht thà nói câu đó. Cô ta mm cười, quay hn người v phía tôi nhanh như loài hong và phơi bày hết toàn thân. Không gian tht thân mt. Không hoàn toàn ch có da tht mà trên vành tai cô cài mt bông hoa đc nhiu cánh màu vàng như nàng Olimpia trong tranh ca Manet và đeo vòng vàng c tay phi và mt chui vòng c bng các ht ngc nh. Tôi chưa tng tưởng tượng mình li có th đuc thy mt điu gì làm bi ri đến như vy trong nhng năm tháng còn li ca cuc đi, và ngày hôm nay tôi có th khng đnh là lúc đó mình đã có lý.

Tôi đóng mnh ca ra vào, xu h vì s vng v ca bn thân và c quên đi s vic này. Nhưng Ximena Ortiz li ngăn cn tôi làm vic đó. Nàng liên tc gi các li nhn qua các bn gái chung ca hai người, nhng bc thư khiêu khích, nhng li đe da dã man, trong khi tin đn chúng tôi yêu nhau phát điên dù chưa th l ra thì đã lan truyn khp nơi. Không th chu ni. Nàng có đôi mt ca mèo hoang, mt thân hình bc la dù mc qun áo hay không và mt mái tóc dày màu vàng óng vi li búi tóc kiu đàn bà làm tôi khóc vì tc gin trên gi. Vn biết không bao gi dn đến tình yêu, nhưng s hp dn qu quái ca nàng đi vi tôi tht nng cháy đến mc tôi phi tìm cách gim nhit bng vic tiếp xúc vi nhng người đàn bà mt xanh tm thường khác. Tôi không bao gi dp tt được ngn la k nim v nàng khi nm trên giường Pradomar, và thế là tôi phi h vũ khí, chính thc xin cu hôn , trao nhn cưới và công b ngày t chc đám cưới tht to trước l Pentecôte (1).

Tin này làm bùng n mnh hơn Khu ph người Hoa so vi các câu lc b. Lúc đu người ta trêu đùa nhưng sau đó tr thành quan đim đi lp vi mi quan nim hàn lâm vì nó coi hôn nhân là mt trng thái khôi hài hơn là mt vic thiêng liêng. Giai đon yêu đương ca hai chúng tôi cũng din ra đúng nghi thc ca nn đo đc Gia tô giáo trên sân thượng treo đy hoa phong lan rng x Amadôn và cây dương x. Tôi thường đến vào lúc by gi ti vi b veston lanh màu trng, và tt nhiên vi mt món quà là đ th công hoc ko sô-cô-la Thy S, ri nói chuyn na mt khu na tht đến mười gi dưới s giám sát ca bà cô Argenida luôn ng gà ng gt ngay t cái nháy mt đu tiên như trong các tiu thuyết thi thượng.

Chúng tôi càng biết k v nhau thì Ximena càng tr nên háu trai, cung nhit, nàng luôn ci bt áo lót và váy trong cho nh người nht là khi gió nóng tháng Sáu thi v, và cũng d mường tượng sc tàn phá ca nàng khi chúng tôi đng trong bóng ti. Hai tháng sau khi yêu nhau, chúng tôi không còn chuyn gì đ nói, nàng đ xut ra đ tài con cái ch bng cách đan các đôi giày nho nh bng len cho tr sơ sinh. Tôi, người yêu tinh tế, cũng hc đan cùng nàng và thế là chúng tôi tri qua nhng gi phút vô tích s trước l cưới, tôi thì đan các đôi giy be bé bng len màu xanh cho con trai còn nàng thì đan len màu hng cho con gái ri thách đ xem ai s đúng, c thế cho đến khi đ cho hơn na trăm đa con. Trước khi đng h đim mười gi tôi lên xe nga ri đi thng đến khu ph người Hoa đ qua đêm trong s yên bình ca Chúa.

L hi tin đưa tui đc thân ca tôi được din ra khu ph người Hoa sôi ni hơn nhiu so vi cũng l y cng nhc Câu lc b. S đi lp đã giúp tôi biết được trong hai thế gii trên thc tế đâu là thế gii mình, nhưng tôi vn nuôi o tưởng rng c hai thế gii y đu là ca mình tùy theo thi khc c th, bi vì t bt c thế gii nào tôi cũng thy, trong tiếng th dài xa dn thế gii kia như hai con tàu gp nhau ri xa nhau ngoài bin khơi. Bui khiêu vũ đêm trước ngày hp hôn trong nhà th “Dưới quyn năng ca Chúa” gm c mt nghi l cui cùng dưới s điu khin ca cha c người x Galaxia rt lúng túng trong chuyn thông tc này. Ông ta bt tt c đàn bà con gái phi mang khăn che mt và vòng hoa bưởi đ thành hôn vi tôi trong l thánh hóa hoàn vũ. Đó là mt đêm nhiu chuyn phm thánh thn vì có đến hai mươi mt trong s các cô có mt đã ha yêu và luôn vâng li tôi còn tôi đn đáp li cho h bng nim hnh phúc và s nuôi dưỡng c sau khi đã xung m.

Tôi không ng được vì đim báo s có chuyn vô phương cu cha. T sáng sm tôi bt đu đếm tng bước thi gian ca chiếc đng h nhà th ln, cho đến khi nó đim by tiếng chuông đáng s là lúc tôi phi có mt nhà th. Tiếng chuông đin thoi bt đu vang lên t lúc tám gi sáng, kéo dài và lỳ lm, khn thiết sut c tiếng đng h. Không nhng không tr li mà tôi còn không dám th ln. My phút trước lúc mười gi, bt đu có tiếng gi ca, lúc đu là bng nm đm, ri sau đó bng tiếng kêu ca nhng ging người quen và đáng ghét. Tôi s là ca s b đ sp vì mt tai nn nghiêm trng nào đó bt cht xy ra, nhưng khong mười mt gi thì căn nhà tr li bu không khí im lng rn tóc gáy thường có xy ra sau nhng tai ha ln. Lúc y tôi mi khóc thương nàng và thương mình ri thành tâm cu nguyn đng bao gi gp li nàng trong sut nhng ngày còn li ca đi mình. Có l mt v thánh nào đó đã nghe na chng li nguyn cu ca tôi nên ngay trong đêm đó Ximena Ortiz đã b đi nước ngoài và mãi mãi hai mươi năm sau mi tr v nước, có chng môn đăng h đi và by đa con mà đáng ra phi là con ca tôi.

Sau chuyn đáng s nhc đó, tôi phi vt v lm mi gi được ch làm vic và chuyên mc thường xuyên trên t Diario de La Paz. Nhưng chuyên mc ca tôi b đy xung tn trang mười mt chng phi vì do đó, mà chính là vì lúc này thế k XX đang p đến đy khí thế mnh m. Nhng bước tiến b đã tr thanh huyn thoi trong thành ph. Tt c đu thay đi; nhng chiếc máy bay bt đu bay trên tri và mt doanh nhân n t trên mt chuyến bay ca chiếc phi cơ Junker đã qung mt bao ch đy thư tín xung đt đ sáng to ra ngh bưu chính hàng không.

Điu duy nht còn y nguyên là nhng bài ca tôi đăng trên báo. Nhng thế h mi công kích kch lit nhng bài đó, coi như mt th xác ướp ca quá kh cn chôn vùi, nhưng tôi vn duy trì chúng vi cùng ging điu, không chút nhân nhượng, không chút nhân nhượng, chng li bu không khí. Tôi hoàn toàn điếc vi tt c. Lúc này chuyên mc đã ra đi được bn mươi năm, nhưng nhng biên tp viên tr vn coi là chuyên mc v vn là đa con hoang. Ch bút t báo thi kỳ đó đã gi tôi đến văn phòng đ nhc nh phi viết theo ging điu ca trào lưu mi. Vi thái đ trnh trng, ông ta nói vi tôi : Thế gii đang tiến lên. Vâng, tôi nói vi ông ta, đang tiến lên, nhưng vn quay quanh mt tri. Tôi vn duy trì bài báo ch nht vì người ta không tìm ra ai có th thu tin và biên tp li tin đin như tôi. Ngày hôm nay tôi nhn thy là hi y mình đã có lý và vì sao li như vy. Nhng người tr tui lúc đó trong vòng xoáy ca cuc mưu sinh đm chìm trong o mng v tương lai, cho đến khi thc tế dy h biết rng tương lai không phi như h mơ tưởng và thế là h phát hin ra s hoài nim nh thương. Đó chính là nhng bài báo ch nht ca tôi, như là mt di ch kho c trong đng đ nát ca quá kh, và h nhn ra rng, nhng bài đó không ch dành cho nhng người già mà c cho nhng người thanh niên không s tui già. Nhng bài đó li được quay v đăng trên trang chính lun và trong trường hp đc bit, được đăng ngay trên trang nht.

Ai hi tôi cũng luôn tr li tht : các cô gái điếm đã không đ tôi có đ thi gian ly v. Tuy nhiên tôi phi tha nhn rng li gii thích này mình ch kp nghĩ ra đúng vào sinh nht th chín mươi, khi va ra khi nhà ca Rosa Cabarcas và quyết chí không bao gi khiêu khích s phn na. Tôi t cm thy mình đã biến thành ngươi khác. Ma qu đã biến nhm tôi thành mt k mnh m ta như đám lính đang gác sau chn song st bao quanh công viên. Tôi thy Damiana bò lau sàn phòng khách và cp đùi còn rt tr trung so vi tui tác ca bà ta đã khơi dy trong tôi nhng rung cm ca mt thi xa xăm trước đây. Chc bà ta cũng cm thy như vy nên dùng váy che kín li. tôi không kìm nén được s cám d mun hi bà ta: Damiana ơi, cô có th nói vi tôi điu này được không: cô đang nh đến chuyn gì vy? Tôi chng nh gì c, bà ta nói, nhưng câu hi ca ông li gi tôi nh chuyn y. Tôi cm thy nghn trong ngc. Tôi chưa bao gi biết yêu, tôi nói vi bà ta. Bà ta đáp li ngay tc thì: Tôi thì có đy. Và nói nt câu chuyn trong khi không ngưng công vic: Tôi đã khóc thm sut hai mươi hai năm vì ông đy. Trái tim tôi đp rn ràng. Tôi tìm mt li ra xng đáng, và nói vi bà ta: l ra chúng ta đã là mt cp xng đôi va la ri. Bây gi ông mi nói điu đó vi tôi thì quá d, bà ta nói, bi vì ông không còn làm gì được na, thm chí cũng không làm được vic an i ông. Khi ra khi nhà, bà ta nói vi tôi mt cách t nhiên hơn : Có l ông s không tin điu tôi nói đây, nhưng qu tht đến lúc này tôi vn tiếp tc là mt thiếu n trinh nguyên, nh ơn Chúa.

Ngay sau đó tôi phát hin ra là bà y đã cm đy hoa hng đ vào các l hoa và bày khp nơi trong nhà, và mt danh thiếp trên gi: Chúc ông sng đến trăm tui. Lòng trĩu nng vì bun, tôi ngi vào viết tiếp bài báo ch nht b b d na chng t ngày hôm trước. Tôi viết mt hơi trong chưa đy hai tiếng đng h thì xong và phi khéo lm mi móc hết tim gan trong lòng mình ra mà không đ ai nhn thy tiếng khóc thm. Nh nim hưng khi mun mn, tôi quyết đnh giã t công vic vi li thông báo rng bài báo này đt du chm hết hnh phúc cho mt chuyên mc vn sng dai dng mt cách xng đáng sut bao năm qua và không h gây ra điu tiếng nào khiến tôi phi chết.

Tôi có ý đnh là đ bn tho bài viết ca tòa son ri quay v nhà ngay. Nhưng không th. Toàn b nhân viên tòa báo đã có mt đy đ đ t cha l sinh nht cho tôi. Toà nhà đang sa cha li, khp nơi đy dàn giáo và tng đng gch vn lnh lo, nhưng người ta đã tm dng công vic này li đ cho tòa son t chc bui l. Trên mt chiếc bàn g, bày đy đ ung đ chúc rượu và nhiu tng phm gói trong giy hoa. Sng st vì ánh đèn liên tc ca các loi máy nh, tôi đã được chp rt nhiu nh k nim.

Tôi rt vui mng được gp nhiu nhà báo ca đài phát thanh và các báo khác trong thành ph : La Prensa, báo bui sáng ca phái bo th, El Nacional, báo bui chiu theo khuynh hướng git gân vn tìm cách làm du s căng thng trt t xã hi bng các truyn tình cm được đăng ti tng kỳ. Vic h cùng có mt chng có gì là l c bi vì thành ph này, trong lúc các v tướng soái c gây chiến tranh bng xã hi lun vi nhau thì lính tráng vn duy trì nguyên tình hu ngh.

Trong bui l còn có mt, hoàn toàn ngoài gi làm vic thường ngày, người ph trách công tác kim duyt báo chí, Don Jeronimo Ortega, người mà chúng tôi vn gi là Người đàn ông đáng ghét lúc chín gi bi vì ông ta luôn luôn đến đúng vào gi đó và bui ti cùng vi chiếc bút chì đm máu ca tên bo chúa bo th. Ông ta đy cho đến khi tin chc rng không có mt ch nào có hi trong s báo phát hành sáng hôm sau. Ông ta rt căm ghét cá nhân tôi vì tôi vn t cao v vn kiến thc ng pháp hoc cũng có th tôi hay dùng các t tiếng Italia mà không đ trong ngoc kép hoc viết nghiêng trong các trường hp c th mà tôi cho rng tiếng Italia biu cm hơn tiếng Tây Ban Nha, đó cũng là mt chuyn bình thường gia hai ngôn ng anh em sinh đôi này. Sau bn năm gm g nhau, cui cùng chúng tôi đành chp nhn vic này như ý thc kém ca riêng tng người.

Các cô thư ký bê ra chiếc bánh ngt vi chín mươi ngn nến đang cháy làm tôi ln đu tiên phi nh đến s năm tui ca mình. Tôi phi c nén dòng nước mt khi mi người cùng ca bài chúc mng sinh nht và tôi li nh đến đa bé gái mt cách hết sc vô lý. Đó không phi là mt phút giây tc gin mà là lòng thương cm mun mn đi vi mt sinh linh bé nh mà tôi tưởng là không bao gi còn nh đến na. Khi bài ca thánh thin va xong thì ai đó đt vào tay tôi con dao đ ct bánh ngt. Vì s xy ra chuyn đùa bn nên không ai mo him ng khu bài din văn nào. Tôi cũng thà chết ch không chu đáp li nhng bài din văn. Đ kết thúc l mng, trưởng ban biên tp mà tôi vn không ưa lm đã đưa chúng tôi tr li thc tế hà khc. Bây gi đã đến lúc , thưa v trưởng lão chín mươi tui, ông ta nói vi tôi, bài báo ca ông đâu?

S tht là trong sut bui chiu tôi cm thy túi như đang âm cháy, nhưng nim cm xúc đang ngm sâu vào trái tim tôi không còn lòng d nào di nước lnh vào bui l mng th bng bài t chc ca mình. Tôi nói: Ln này thì không có bài. Ông trưởng ban biên tp t ý bc tc vi thiếu sót mà sut t thế k trước vn được coi là không th nào chp nhn được. Xin ông hiu cho duy nht ln này, tôi nói vi ông y, tôi có mt đêm hết sc khó chu nên sáng dy đ đn c người. Đáng ra ông cũng có th viết v vic này đy ch, ông ta chua chát nói đùa. Bn đc cũng mun biết ngay tc thì cuc sng tui chín mươi s ra sao. Mt trong nhng cô thư ký xen vào. Biết đâu đó li là mt bí quyết hay cũng nên, cô ta nói, và tinh quái nhìn tôi. Chán quá, tôi nghĩ, ngượng ngùng là mt thói phn trc. Mt cô khác, mt mày sáng rc, ch ngón tay v phía tôi. Tuyt quá! Ông vn còn gi được nét thn đ mt rt lch thip. S hn xược ca cô ta làm tôi thêm ngượng ngp, mt đ càng thêm đ hơn. Có l hôm qua là mt đêm chiến đu d lm đy, cô thư ký lúc đu nói: Tht đáng ghen t lm! Và cô ta dành cho tôi mt n hôn đ li vết son trên má. Các tay phó nháy chp liên tc.

Trong lúc choáng ngp, tôi đã trao bài báo cho trưởng ban biên tp và nói vi ông ta lúc nãy ch là chuyn đùa còn bài đây mi ông cm ly, và tôi b trn trong lot v tay cui cùng đ không có mt khi mi người phát hin ra bài báo chính là đơn t chc sau na thế k tù túng.

Ni khát khao ca tôi kéo dài sut đêm khi v nhà tôi bóc các gói tng phm sinh nht. Nhng người th sp ch tng tôi mt máy pha cà phê chy đin ging như ba cái mà tôi có trong nhng sinh nht trước. Nhng th in typo tng tôi giy phép nhn mt con mèo quý được nuôi trong tri mèo ca qun. Phòng qun tr cp cho tôi mt khon tr cp tượng trưng. Các cô thư ký thì tng tôi ba chiếc qun lót bng la có in du son các n hôn, và mt danh thiếp bày t h sn sàng giúp tôi ci chúng ra. Tôi cht nghĩ là mt trong nhng điu hay ca tui già là các cô bn tr được tha thích khiêu khích, kích đng vì tưởng chúng tôi đã b loi ra khi vòng chiến ri.

Tôi không bao gi xác minh đựơc ai là người đã gi cho tôi đĩa hát vi hai mươi bn khúc khai tu ca Chonpin do ngh sĩ Stefan Askenase trình din. Phn ln các biên tp viên tng tôi các cun sách thi thượng. Khi tôi chưa bóc hết các hp tng phm thì Rosa Cabarcas đã gi đin thoi đến đ hi mt câu mà tôi hoàn toàn không mun nghe: Chuyn gì đã xy ra gia ông và con bé vy? Chng có chuyn gì c, tôi nói mà không cn suy nghĩ. Thm chí không thèm đánh thc nó dy mà ông cho rng không có chuyn gì à? Rosa Cabarcas nói. Ph n không bao gi tha li cho th đàn ông coi thường đ trưng din ln đu tiên ca h. Tôi thanh minh vi bà ta rng con bé không th quá mt mi ch vì vic đơm cúc áo, và có l nó gi v ng vì s. Điu nghiêm trng duy nht, bà Rosa nói, là con bé c nghĩ đúng là nó là đ không xài đuc na, là th b đi, và tôi cũng không thích là người rêu rao điu này mi nơi.

Tôi không cho bà ta cái thú vui được hù da tôi. Mà dù có là như vy đi na, tôi nói vi bà ta, thì tình trng ca con bé tht đáng thương nên không th dùng nó dù là ng hay là thc: đó là th da tht ca bnh vin. Rosa Cabarcas h ging: Li là do quá vi vàng trong đi x, nhưng có cách sa cha li lm ri, ông s thy. Bà ta ha s bt con bé nhn ti,và nếu cn thì bt nó tr li tin. Ông thy thế nào? Bà b ngay trò đó đi, tôi nói vi bà ta, đây chng có quyn gì xy ra c, và ngược li s vic va qua còn chng t tôi không còn đ kh năng làm ba th trò qu đó na. Trên phương din này, đa bé gái đã có lý: tôi không dùng đụơc na, là đ b đi ri. Tôi dp đin thoi và t thy lòng mình tràn ngp mt th tình cm mà trong c cuc đi chưa được hưởng, đó là được gii thoái khi tình cm nô l áp đt cho tôi t lúc mi mười ba tui.

By gi ti, tôi được mi làm khách danh d trong bui hoà nhc ti hi trường Vin M thut do hai nhc s Jacques Thibault và Alfred Cortot trình din tuyt vi violon và piano bn sonat ca Cesar Frank và trong gi gii lao tôi còn được nghe nhng li khen ngi tht lòng. Nhc s bc thy Pedro Biava, người thy vĩ đi ca chúng tôi còn lôi tôi đi tng bung đ gii thiu tôi vi các nhc công khác. Trong tình trng phn khích tôi còn nói li chúc mng h vì bn sonat ca Schumann mà thc ra chưa h được trình din khiến ai đó phi vng v ci chính công khai. S nhm ln hai bn sonat vì thiếu hiu biết âm nhc ca tôi đã làm bu không khí lúc đó tr nên nng n, và còn tr nên t hi hơn khi tôi đnh sa cha sai lm trong bài tường thut bui hòa nhc được đăng báo hôm ch nht.

Ln đu tiên trong đi tôi cm thy mình có th giết chết ai đó. Đy tc gin đn đau trong lòng, tôi tr v nhà bên tai vn vng nhng câu tr li qu quái mà chúng tôi chưa kp nói ra, thế là k c vic đc sách và nghe nhc cũng không xoa du được lòng tôi. Va may, bà Rosa Cabarcas đã lôi tôi ra khi tình trng chán chường bng mt câu hét trong đin thoi: Tôi rt hnh phúc được đc bài báo v ông , bi vì truc đây tôi không tin là ông mi có chín mươi tui, c tưởng là mt trăm tui cơ. Tôi ngi ngùng đáp li : Thế tc là bà đã thy tôi quá hom hem phi không ? Ngược li, bà ta nói, tôi rt ngc nhiên thy ông còn rt phong đ. Rt hay là ông không ging my ông lão già râu xanh luôn nói tăng tui đ mi người tưởng mình còn sung lm. Ri bà ta đi ging ngay: Này, tôi dành cho ông ca l đây. Tôi thc s kinh ngc: Cái gì vy? Đa bé gái, bà ta nói.

Tôi không kp suy nghĩ. Cm ơn, tôi nói vi bà ta, nhưng ba th trò y đã thành chuyn xưa ri. Bà ta nói xa xôi: Tôi s gi đến tn nhà cho ông, bc trong giy Tàu và s được hp nóng bng g cây đàn hương, tt c đu cho không ly tin. Tôi vn cương quyết t chi, và bà ta đưa ra mt li gii thích hp dn khiến tôi thy là chân thc. Bà ta nói rng hôm th sáu va qua đa bé gái trong tình trng quá mt mi vì đã phi khâu bng tay hai trăm cái cúc áo. Rng đúng là nó đã rt s b cưỡng đot đm máu, nhưng bây gi đã được giáo hun là phi biết hy sinh. Rng ti hôm ng vi tôi nó có tr dy đi v sinh nhưng thy tôi ng quá say nên nó thương hi không dám đánh thc và sáng sm khi nó dy thì tôi đã đi ri. Tôi bc mình vì kiu la tr con vô tích s này. Dù gì, bà Rosa Cabarcas nói tiếp, thì con bé cũng rt hi hn. Tôi nghip nó quá, mà nó đang ngi trước mt tôi đây này. Ông mun tôi chuyn nó đến không? Không, ly Chúa, tôi nói vi bà ta.

Tôi bt đu viết thì cô thư ký toà báo gi đin thoi. Cô ta nói là ông ch bút mun gp tôi vào hi mười mt gi trưa ngày hôm sau. Tôi đến đúng gi. Tiếng n ào ca vic sa nhà không làm tôi khó chu, bu không khí như loãng ra theo nhp búa đp, vì bi xi măng và khói hc ín, nhưng ban biên tp đã hc đuc cách suy nghĩ trong cnh tượng hn lon thường ngày đó. Nhưng văn phòng ca ch bút thì ngược li, vn lnh cóng và tĩnh lng, như mt x s lý tưởng ch không phi là đt nước chúng tôi.

Marco Tulio, người ch bút th ba, vi v tr thơ, đã đng dy khi thy tôi bước vào nhưng vn không ngưng cuc nói chuyn đin thoi, giơ tay qua bàn viết bt tay tôi và ch ghế mi tôi ngi. Tôi đã nghĩ là không có ai nói đu dây đin thoi phía bên kia mà chng qua ông ta nghĩ ra trò này đ gây n tượng vi mình nhưng ngay sau đó tôi phát hin ra ông ta đang nói chuyn vi viên thng đc, và đúng là mt cuc nói chuyn khó khăn gia hai k thù đch phi gi thái đ thân mt. Ngoài ra, tôi tin rng ông ta c t ra cng rn trước mt tôi mc dù vn phi đng như khi nói chuyn vi nhà chc trách.

Rõ ràng ông ta còn toát lên v thanh khiết. Ông ta mi có hai mươi chín tui nhưng đã nói đựơc bn th tiếng và ba bng thc s quc tế, khác hn vi ch bút đu tiên, tc là ông ni, vn tr thành người làm báo thc nghim khi đã gom đuc mt s vn kha khá nh ngh buôn nô l đàn bà da trng. Ông ta có kiu cách d chu, người hơi mp và trm tĩnh và điu duy nht có nguy cơ nh hưởng đến v oai phong ca ông chính là ging nói không tht. Ông ta vn áo khoác th thao, trên ve áo cài bông hoa phong lan rc r, mi th trên người ông đu mang dáng v t nhiên, nhưng không h có nhân viên văn phòng. Đã mt gn hai tiếng đng h chăm chút chuyn ăn mc trước khi đến đây, tôi bng cm thy h thn vì s nghèo nàn và li càng thêm t gin chính mình.

Hơn na, nc đc chết người nm ngay bc nh chp toàn b nhân viên cơ quan đúng hôm k nim ln th 25 ngày thành lp báo, trong đó người ta đánh du ch thp trên đu nhng người s ln lượt b chết. Tôi là người th ba tính t bên phi qua, đi mũ rơm vành thng, tht cravat nút tht to vi mt viên ngc gn trên chiếc ghim cài, vi b ria mép kiu đi tá dân s mà tôi vn đ cho đến năm bn mươi tui, và cp kính vin th gng kim loi mà sau na thế k tôi không cn dùng na. Tôi đã thy bc nh này treo nhiu văn phòng khác nhau, nhưng ch đến lúc đó tôi mi cm nhn được thông đip ca nó: trong s bn mươi tám người đu tiên ch còn li bn người chúng tôi còn sng, trong s đó người tr nht đang th án tù hai mươi năm vì ti giết hi nhiu người.

Nói chuyn đin thoi xong, viên ch bút kinh ngc thy tôi đang nhìn tm nh, ri mm cười. Nhng du thp ngoc không phi do tôi v, ông ta nói. Tôi thy nó rt chướng. Ông ta ngi xung bên bàn viết và đi ging: Xin cho phép tôi được nói rng trong s nhng người tôi quen biết, ông là người khó lường trước nht. Và trước s ngc nhiên ca tôi, ông nói thng tut : Tôi nói điu này chính là vì vic xin t chc ca ông. Tôi ch kp nói : Đó là đi mà. Ông ta cãi li rng chính vì l đó mà gii pháp này là không thích hp .

Ông ta thy bài báo là rt tuyt, và nhng gì vi v tui già là đon hay nht mà trước đây ông chưa tng được đc, và vì vy tht là vô nghĩa nếu kết thúc bài báo bng mt quyết đnh ging như cái chết dân s. Cũng còn may, ông ta nói, Người đàn ông đáng ghét lúc chín gi đã đc bài báo đúng lúc trang xã lun va lên khuôn và hn ta thy không th chp nhn được. Không tham kho ý kiến ca bt c ai, hn đã gch chéo t trên xung dưới bng nét bút chì Torquemada. Sáng nay, khi biết s vic tôi đã ra lnh gi công văn phn đi đến viên thng đc. Đó là trách nhim ca tôi, nhưng nói riêng vi ông, tôi rt cm ơn tính khí đc đoán ca tên nhân viên kim duyt. Tc là tôi không sn sàng chp nhn đình ch mc báo. Tôi tha thiết đ ngh ông, ông ta nói, không được t b con tàu đang gia bin khơi. Và ông ta kết lun bng mt phong cách vĩ đi : chúng ta còn rt nhiu điu phi nói v âm nhc.

Thy ông ta cương quyết như vy nên tôi không mun dùng li l quanh co làm trm trng thêm nhng bt đng. Trên thc tế, lúc by gi tôi cũng chưa tìm được mt lý do chính đáng nào đ t b công vic nng nhc này và cũng hong s trước ý nghĩ mt ln na phi nói nht trí vi ông ch bút ch đ tranh th thi gian. Tôi phi c kim chế đ ông ta không nhn ra nim xúc đng vô s đang chc làm tôi a nước mt. Thế là mt ln na , cũng như mi ln, tôi li quyết đnh làm cái công vic thường xuyên t bao năm nay.

Tun l sau đó, trong tình trng nghi ng hơn là mng vui, tôi đến tri nuôi mèo đ nhn con mèo, tng phm ca nhng người th in. Tôi vô duyên trong vic nuôi thú vt cũng như vi nhng đa bé trước khi biết nói. Tôi thy chúng như lũ câm t linh hn. Tôi không ghét chúng nhưng không th chu được chúng vì mình không th hc được cách thương lượng vi chúng.Tôi thy hoàn toàn phi t nhiên khi mt người hiu chó hơn là hiu v mình, li còn dy nó ăn và không ăn theo gi gic nht đnh, hay dy nó tr li câu hi và cùng chia s ni bun. Nhưng nếu không đi nhn con mèo ca th in li thành ra bt nhã. Hơn na nó là mt con mèo ging x Angora, có b lông màu hng bóng mượt và đôi mt sáng, tiếng kêu gn như sp nói thành li. H còn cho tôi mt chiếc gi mây cùng giy chng nhn xut x ca ging mèo và mt cun sách hướng dn nuôi mèo như cun dy cách lp ráp chiếc xe đp.

Mt toán quân cnh kim tra giy chng minh ca tt c mi người trước khi cho phép vào công viên San Nicolas. Tôi chưa bao gi thy chuyn tương t cũng chưa bao gi hình dung ra điu gì khó chu như triu chng ca tui già. Đó là mt đi tun tra bn người dưới s ch huy ca mt viên s quan tr măng. H là nhng người gc nhà quê , rn ri và ít li, toát ra mùi chung tri. Viên s quan theo dõi tt c mi người vi cái v ca dân min núi Andes va xung bãi bin. Sau khi xem xét giy chng minh và th nhà báo ca tôi , ông ta lin hi tôi mang gì trong gi mây. Mt con mèo, tôi nói. Anh ta mun xem. Tôi cn thn m np gi vì s con mèo chy mt, nhưng mt nhân viên li mun xem dưới gi có giu gì không nên b con mèo cào vào tay. Viên s quan lin can thip. Đúng là mt con mèo quý, anh ta nói và xoa vào nó ri thì thm gì đó. Con mèo không cn nhưng cũng không đ ý đến anh ta. Nó bao nhiêu tui ri nh? Anh ta hi. Không biết , tôi nói, người ta va tng tôi. Tôi hi ông điu này vì nó già quá ri, có l phi mười tui đy. Tôi đnh hi vì sao anh ta biết và hi thêm nhiu chuyn khác na, nhưng bt chp tính cách lch duyt và cách ăn nói hoa m ca anh ta, tôi cũng chng có bng d nào mun nói chuyn. Tôi thy hình như là mt con mèo hoang vn có nhiu khp nơi, anh ta nói. Ông nhìn xem này, có v nó không quen ông mà ngược li chính ông li quen vi nó, đ yên cho đến khi nó tin ông đã. Anh ta đy np gi li và hi tôi: Ông làm ngh gì? Nhà báo. T bao lâu ri? T mt thế k nay ri, tôi nói. Tôi không nghi ng điu này, anh ta nói. Bt cht tay tôi và trước khi chào t bit, anh ta còn nói mt câu va có th là mt li khuyên cũng có th là mt li đe do:

– Ông phi cn thn đy.

Bui trưa tôi ngt đin thoi đ trn trong âm nhc vi mt chương trình tuyt hay: khúc rapsodia cho kèn clarinet và dàn nhc ca Wagnet , cho kèn saxophone ca Debussy và ngũ tu đàn dây ca Bruckner, và như lc vào chn thiên đường. Ri bng nhiên tôi thy ti sm li.Tôi cm thy có gì đó đang ng nguy dưới gm bàn, hình như không phi là mt vt sng mà mt bóng ma đang cà vào chân làm tôi hét to và nhy bt dy. Đó chính là con mèo vi cái đuôi dài rt đp, vi dáng v chm chp và bí him. Tôi rn róc gáy khi nghĩ rng mình nhà mt mình vi mt sinh linh sng mà li không phi là người.

Khi chuông nhà th ln đim by tiếng, thì trên bu tri rc màu hng ch có mt ánh sao duy nht sáng long lanh, mt chiếc tàu thy hú tiếng còi t bit bun bã, và tôi cm thy trong hng nghèn nghn tt c nhng mi tình có th đã tng có hoc không h có. Tôi không chu được na. Tôi nhc đin thoi lên vi trái tim đ ngay đu lưỡi, t t quay bn s đ khi nhm, ri khi tiếng chuông th ba va đ tôi đã nhn ra ging nói quen. Này, bà ơi, tôi th dài nói, th li cho s thô bo sáng nay nhé. Bà ta bình thn đáp: Ông khi lo, tôi ch ông gi t sáng đến gi. Tôi cnh báo: Tôi mun đa bé gái phi ch tôi trong tình trng mà Chúa đã đưa nó đến thế gii này và không bôi bt c th gì trên mt đy nhé. Bà ta cười ùng c trong hng. S đúng như điu ông mun, bà ta nói, nhưng như thế thì ông s mt cái thú được ci tng th mt ra như các ông già khác vn khoái làm, mà tôi không biết ti sao. Tôi thì biết rõ ti sao, tôi nói vi bà ta. Bi vì h càng ngày càng già đi. Bà ta coi như đã xong hp đng.

– Được thôi – bà ta nói – như vy là đúng mười gi ti nay, trước khi món cá rán b ngui.

 

 

 CHƯƠNG BA

 

Con bé có th tên là gì nh? Bà ch nhà không nói cho tôi biết. Khi nói v bà ta ch kêu là: bé gái. Và thế là tôi biến t đó thành mt tên cúng cơm, đi khái ging như cách gi đa bé gái mt tròn hoc con thuyn bum nh xinh. Ngoài ra, bà Rosa Cabarcas cũng có thói quen đt cho mi cô gái điếm mt cái tên khác nhau tuỳ thuc vào khách hàng. Tôi thích nhìn mt tng cô đ đoán tên, và ngay t đu tôi đã tin chc rng cô bé này phi có cái tên dài đi loi như Filomena, Saturnina hoc Nicolasa. Tôi đang nghĩ ngi v chuyn tên này thì cô bé xoay người và quay lưng li phía tôi, đ li trên giường mt vũng nước rng bng thân th, trông như máu. Tôi ht hong mt mt lúc mi xác đnh đuc đó ch là vũng m hôi đng trên tm drap tri giường. Rosa Cabarcas đã khuyên tôi đi x cn trng vi cô bé vì nó vn chưa hết git thót t bui gp g đu tiên. Hơn na: chính nghi thc long trng va ri ch làm nó thêm s hãi nên đã phi tăng nng đ thuc Valerian bng r cây n lang, thế là nó ng say sưa đến mc không ai n đánh thc mà không hát ru. Tôi quay ra dùng khăn thm m hôi cho cô bé và thm thì hát bài ca ca Delgadina, người con gái út được vua cha yêu chiu. Tôi thm đến đâu thì phn thân th ướt đm m hôi ca cô bé càng l ra đến đó hoà trong tiếng hát ca tôi: Delgadina, Delgadina, em s là vt làm tin mà anh yêu du. Tôi rt khoái công vic này vì c lau khô xong phía này thì thân th ca bé gái li ướt đm phía khác làm cho bài hát không th nào kết thúc được. Delgadina ơi, em hãy tnh dy, mc váy la đi em, tôi tiếp tc hát ru vào tai cô bé. Cui cùng, đến đon nhng người hu cn ca vua phát hin ra cô đã chết khát trên giường thì tôi cm thy cô bé hình như sp tnh dy khi nghe thy tên gi. Như vy tên ca cô bé chính là : Delgadina.

Tôi quay li giường vi chiếc qun lót có in các n hôn ca các n đng nghip và nm xung bên cnh cô bé. Tôi ng mt mch đến năm gi sáng trong tiếng th đu đu êm ái ca đa bé gái. Không kp ra mt, tôi vi vàng mc qun áo, và ch đến lúc đó tôi mơi nhìn thy dòng ch được viết bng son môi trên tm gương trong bung tm: Con h không ăn nơi xa. Tôi biết rõ là đêm truc chưa có câu này và đã không có ai lt vào trong phòng sut đêm, thế chc là tng phm mng sinh nht ca qu s ri. Tiêng sm đáng s trùm lên tôi ngay ca ra vào và căn phòng tràn ngp mùi đt m ướt trước cơn mưa. Tôi không chy trn kp. Trước khi gi được xe taxi, tri đã đ sp lên đu tôi mt cơn mưa rào tm tã, vn ít khi xy ra trong thành ph t tháng Năm đến tháng Mười khiến nhng đường ph đy cát nóng tr thành dòng nuc cun phăng tt c ra phía b sông. Sau ba tháng hn hán, cơn mưa bt thung trong tháng Chín đó va là may mn va là đi ha.

Va m ca vào nhà tôi đã gp ngay cm giác là mình không sng cô đc . Tôi kp nhìn thy ánh mt con mèo va nhy khi b ghế bành ra phía ban công. Trên dĩa ca nó vn còn thc ăn mà tôi không dành cho nó. Mùi nước đái chua khm và phân còn nóng hi ca nó sc nc trong phòng. Tôi đã đ công sc nghiên cu v nó như đã tng hc tiếng La tinh. Theo sách hướng dn thì loài mèo thường bi đt đ giu phân ca mình, và nhng nhà không có vườn như nhà ca tôi, chúng thường làm vic này trong nhng chu cây cnh hoc bt c góc khut nào. Vì vy người ta khuyên ngay t ngày đu tiên nên chun b sn mt hp đng cát và hướng dn nó đi vào đó, và chính tôi đã làm đúng li hướng dn này. Người ta cũng nói rng điu đu tiên phi làm nhà mi là đánh du mi ngóc ngách nơi con mèo thường đi tiu, và tôi cũng làm như vy, nhưng sách li không hướng dn cách dy nó đi đúng ch như thế nào. Tôi đã theo sát đ làm quen vi thói quen gc ca nó, nhưng đã không th phát hin ra nhng nơi nó giu phân, nơi nó ngh và lý do nhng cáu bn bt thường ca nó. Tôi mun dy nó ăn đúng gi, dùng thùng cát đ trên sân thượng, không leo lên giường khi tôi ng và không đánh hơi các món ăn đ trên bàn, và tôi cũng không th làm cho nó hiu được rng nó có quyn coi căn nhà là ca mình nhưng không th coi căn nhà như mt th chiến li phm chiến tranh. Thế là tôi đành đ nó mun làm sao thì làm.

Vào lúc chiu tà, li thêm cơn mưa rào na p đến vi nhng cơn gió mnh ta như mun phá tung căn nhà. Tôi ht xì hơi liên tc, đu đau nhc và st cao, nhưng li cm thy mnh m hơn bao gi hết và cũng chng hiu vì sao. Tôi bày cho ra khp sàn nhà đ hng nước mưa rơi t nhng ch dt trên mái nhà và thy có thêm nhiu ch dt mi t mùa đông năm ngoái. T ch dt ln nht nước bt đu tràn ngp phía bên phi ca phòng đc sách. Tôi vi vàng tìm cách cu ngay các tác gi c đin Hy Lp và La Tinh đang sinh sng phía đó, nhưng khi ly các cun sách ra tôi gp ngay mt dòng nước phun cc mnh t l thng ng nước trong tường. Tôi dùng gi c bt li được tý nào hay tý đó cho kp cu các cun sách. Mưa gió gào thét cung lon ngoài công viên . Bng mt ánh chp ma quái kèm theo tiếng sm kinh hoàng đã làm cho bu không khí sc mùi lưu huỳnh, và gió mnh đp các ca kính ban công và bão bin làm tung hết cht ca cũng ào đy vào nhà. Tuy nhiên, chưa đy mười phút, tri bng tnh mưa. Ánh nng chói chang làm khô ngay nhng đường ph ngp đy gch vn lnh cóng và tri li nóng tr li.

Khi cơn mưa rào qua đi, tôi li tiếp tc có cm giác không ch có mt mình trong nhà. Tôi ch có cách t gii thích duy nht là mi s vic có tht thì người ta thường d quên đi, nhưng có nhng vic không có tht thì c tn ti trong ký c y như nó đã tng xy ra vy. C mi ln nh đến trn mưa rào là tôi li t thy không đơn đc trong nhà mà luôn luôn có mt Delgadina. Tôi cm thy nàng rt gn gũi vào ban đêm thm chí còn ngi thy hơi th ca nàng trong phòng ng và tiếng mch đp kh khàng nơi má ca nàng trên chiếc gi ca tôi. Ch có như vy tôi mi hiu được ti sao mình đã làm được bao nhiêu vic trong mt khong thi gian ngn ngi. Tôi nh là nàng trong b đ thêu hoa đã trèo lên chiếc ghế phòng đc sách, tnh táo tiếp ly tng cun sách đ cu nó khi b dt ướt. Tôi đã thy nàng chy đi chy li khp nơi trong nhà nuc ngp đến đu gi đ chng chi li cơn mưa gió. Tôi còn nh là sáng hôm sau nàng còn chun b ba đim tâm không h có và chun b c bàn ăn trong khi tôi lau sàn nhà và sp xếp li đ đc sau cơn hng thy. Không bao gi tôi quên được ánh mt ti sm ca nàng khi chúng tôi cùng ăn đim tâm: Ti sao mãi đến tn khi già c thế này anh mi quen em? Tôi còn nói tht vi nàng: Tui tác không phi là s năm mà người ta có mà chính là cái mà người ta cm thy trong cơ th mình.

T đó tôi c ghi nh mãi hình nh rõ ràng ca nàng trong ký c đến mc mun làm gì nàng cũng được . Tôi thay đi màu mt ca nàng tuỳ theo trng thái tâm hn ca chính mình: màu nước khi tôi thc dy vào bui sáng, màu mt khi tôi cười và màu la khi tôi cãi nhau vi nàng. Tôi khoác trang phc cho nàng tuỳ theo tui tác và điu kin phù hp vi tâm lý tng lúc ca tôi: nàng mc b đ cô dâu say đm tui hai mươi, y phc ca loi gái gi tui bn mươi, như n hoàng x Babilon tui by mươi và như n thánh tui mt trăm. Chúng tôi song ca nhng bn tình ca ca Puccini, điu bolero ca Agustin Lara , điu tango ca Carlos Gardel, và đã mt ln chúng tôi xác đnh được rng nhng ai không hát thì không th hình dung ra nim hnh phúc được hát dân ca. Hôm nay, tôi biết đó không phi là o giác mà chính là điu huyn diu ca mi tình đu ca tôi tui chín mươi.

Khi căn nhà đã dn dp xong, tôi lin gi đin cho Rosa Cabarcas. Chúa ơi! Bà ta tht lên khi nghe thy tiếng nói ca tôi, tôi tung ông chết đui ri ch. Tôi không hiu ni sao ông li đòi ng vi con bé mà không thèm đng đến nó cơ ch. Ông có toàn quyn không thích nó, nhưng ti thiu cũng phi hành x như người ln. Tôi c gii thích nhưng bà ta đã đi đ tài : Dù sao tôi cũng đã chun b cho ông mt cô khác ln tui hơn mt chút, đp và cũng còn trinh nguyên. B ca con bé mun đi nó ly mt căn nhà, nhưng cũng có th mc c gim bt giá. Tim tôi nghn li. Ngay lp tc tôi phn đi, tôi mun con bé cũ cơ, và c như mi khi, không được đ tht bi, cãi vã, không k nim xu. Đường dây đin thoi im ng, và cui cùng cũng có tiếng nói nhn nhc như t nh mt mình: Được thôi, đúng như thy thuc vn nói, đây đúng là chng bnh điên lon già nua.

Mt hn vì cô bé Delgadina say ng, tôi đã vô tình thay đi dn tinh thn ca các bài báo ch nht ca mình. Dù v bt c đ tài gì, thì tôi cũng ch viết cho cô y, cười, khóc trong các bài báo cũng vì cô ta, và trong tng câu ch cũng đu có git đi tôi tuôn chy. Thay vì công thc báo chí truyn thông vn theo t bao năm nay, tôi viết các bài đó như nhng bc thư tình mà mi người đc có th t coi là ca chính bn thân mình. Tôi đ ngh cho đăng các bài này không bng ch nhà in mà bng chính nét ch viết tay ca tôi. Trưởng ban biên tp thì cho rng đây li là mt trò vô tích s ca tui già, nhưng viên ch bút thì thuyết phc li ông ta bng câu nói mà đến tn bây gi vn còn vang vng trong toà son:

– Ông ch nhm: nhng người điên hin lành thường đi trước thi đi đy nhé.

Đông đo công chng đã hưởng ng ngay lp tc và nhit tình, nhng bc thư si tình ti tp bay v tòa báo. Mt s bc được tài phát thanh s dng trong bn tin thi s khi không có đ tin tc cn thiết vào phút chót, và người ta còn sao li bng cách in rônêo hoc giy than thành các t bướm bán cùng vi thuc lá nhp lu các góc ph đường San Blas. Ban đu rõ ràng nhng bài báo này ch là ni đam mê được t giãi bày tình cm ca tôi, nhưng dn dà quen nếp say mê đ tr thành ging điu ca mt người đàn ông chín mươi tui không chu hc cách suy nghĩ ca người già. Cng đng trí thc, theo thói quen, t ra e ngi, s st và chia r, trong khi đó các nhà đoán tướng ch ít suy tư thì cãi nhau m ti khi phân tích các nét ch ca tôi. Chính h đã làm chia r các linh hn, đt nóng các cuc tranh lun và làm cho ni ch mong hoài nim tr thành mt sng ca mi người.

Khong cui năm, tôi thương lượng vi bà Rosa Cabarcas cho phép đ li trong phòng ng chiếc qut đin, các đ dùng bàn trang đim và nhng th khác mà tôi s mang đến đ cho căn phòng có th lâu dài được.Tôi vn đến vào mười gi đêm nhưng luôn mang theo mt th gì đó cho cô bé, hoc cho s thích ca c hai, và dành dăm phút đng h lôi nhng đ được giu kín ra trang hoàng li sân khu ban đêm ca hai chúng tôi. Trước khi ra đi, bao gi cũng trước năm gi sáng, tôi li ct giu chúng trong ch được khóa k đ tr li căn phòng cho mc đích nguyên thu bn thu là chn dung thân ca nhng mi tình bun bã ca đám khách vãng lai. Mt sm mai n, tôi bng nghe thy Marcos Perez, phát thanh viên sáng giá nht ca đài phát thanh, đc bài báo ch nht ca tôi trong bn tin đnh kỳ vào th hai hàng tun. Khi đã nén được cơn bun nôn, tôi kinh s nói: Delgadina thế là em đã biết ri nhé, s ni tiếng như là mt bà già to béo không ng vi ta nhưng khi ta bng tnh dy đã thy bà ta luôn đng nhìn cui giường.

Ngày n tôi li ăn sáng vi Rosa Cabarcas, người mà tôi đã không còn coi là già khm na dù cái v tang tóc nghiêm ngh và chiếc mũ đen vn sùm sp che khut hàng mi ca bà ta. Nhng ba đim tâm ca bà ta vn ni tiếng là linh đình, vi nhng món ăn trn đy ht tiêu. Va cn miếng đu tiên, ming tôi đã bng rát và nước mt nước mũi chy đm đìa: Ti nay, chng cn trăng tròn tôi cũng s cm thy bng rát l đít. Xin ông đng than th na, bà ta nói. Nếu ông cm thy bng rát y là nh Tri ông vn còn cái đó đy.

Bà ta t ra ngc nhiên khi tôi nhc đến tên Delgadina. Tên con bé đâu phi như vy, bà ta nói, nó tên là…Bà đng nói na, tôi ngt li bà ta, đi vi tôi nó chính là Delgadina. Bà ta nhún vai: Được thôi, dù sao thì nó cũng đã là ca ông ri, nhưng tôi thy cái tên này hơi có v li tiu đy. Tôi k li chuyn dòng ch con h mà cô bé viết trên tm gương. Chc chn không phi là con bé, Rosa nói, vì nó có biết đc biết viết gì đâu.Thế thì ca ai vy? Bà ta nhún vai: Có th là ca ai đó trước đây đã chết trong phòng.

Tôi tn dng ba ăn sáng đ dn ép Rosa Cabarcas bng nhng đ ngh ti thiu cho hnh phúc và sc đp ca Delgadina. Vi v láu lnh hc trò, bà ta chp nhn ngay không h đn đo. Bun cười tht nh! Bà ta nói vi tôi. Tôi cm thy như ông đang cu hôn con bé vy. À mà này, bà ta bng nói, sao ông không cưới nó làm v luôn đi? Tôi như b tri trng. Nói tht nhé, bà ta nhn mnh, làm thế ông s thy r hơn đy. Cui cùng thì tui ca ông vn đ là dùng được hay không dùng được, nhưng ông đã nói vi tôi là vic này ông đã gii quyết xong ri mà. Tôi ngt li bà ta: Tình dc là liu thuc an i khi người ta không có đ tình yêu.

Bà ta bt cười. Ái chà, thưa nhà thông thái, tôi vn biết t xưa đến nay ông luôn luôn là mt đng nam nhi, và bây gi tôi rt vui mng vì ông vn gi được phong đ đó trong khi các k thù ca ông đã phi buông vũ khí. Người ta nói nhiu v ông cũng có lý tht. Thế bà đã nghe nói nhiu v ông Marcos Perez chưa? Mi người đu nghe li ông ta đy, tôi nói vi bà ta đ chuyn đ tài. Nhưng bà ta li nhn mnh: Nhưng ngày hôm qua trong mc Mt tý trong mt gi ca tt c mi người giáo sư Mamacho y Cano cũng nói rng thế gii bây gi không còn ging như trước đây na bi vì không còn nhiu đng nam nhi như ông.

Cui tun đó tôi thy Delgadina b st và ho. Tôi lin đánh thc bà Rosa Cabarcas dy đ đưa cho tôi nhng phương thuc dân dã t chế, và bà ta đưa mt túi thuc cp cu đến phòng ng. Ba ngày sau, Delgadina vn tiếp tc m mt nên không đi làm công vic thường nht là đơm cúc áo được. Thy thuc đã cho cô bé mt toa thuc dân dã chng cm cúm bình thường và d báo s dt cơn trong mt tun l, nhưng ông ta rt hong s vì tình trng suy dinh dưỡng ca nó. Tôi không gp cô bé na vì cho là cn phi như vy, và tranh th thi gian sa sang li căn phòng.

Tôi li mang đến mt bc tranh v bng bút mc ca Cecilia Porras đ minh ha cho tp truyn ngn Tt c chúng ta đu đang ch đi ca Alvaro Cepeda. Tôi còn mang đến sáu tp Juan Cristóbal ca Romain Rolland đ chăn dt nhng đêm không ng ca mình. Như vy là khi có th quay li thì Delgadina s thy phòng ng xng đáng vi nim hnh phúc dài lâu: bu không khí đã được cht chng côn trùng trn hương thơm làm cho trong sch, tường được sơn màu hng, bóng đèn màu sc s, hoa tươi cm đy các l hoa, nhng cun sách ưa thích ca tôi, nhng bc tranh đp ca m tôi. Tôi thay chiếc đài bán dn cũ bng cái mi có băng sóng ngn đ nghe được chương trình nhc bác hc cho Delgadina có th ng gia dòng âm thanh các bài t tu ca Mozart, nhưng có mt đêm tôi phát hin ra là nó đã điu chnh sang đài phát thanh chuyn phát các chương trình ca nhc bolero thi thượng. Đó chc chn là s thích âm nhc ca cô bé, và tôi chp nhn không chút đau kh vì thi trai tr tôi cũng đã hết lòng yêu mến điu nhc này. Ngày hôm sau, trước khi v nhà tôi dùng sơn môi viết lên chiếc gương soi: Bé em ca anh, chúng ta đang đơn đc trên thế gii.

Thi kỳ này tôi có n tượng là l là cô bé đang ln lên trước tui. Tôi nói điu này vi Rosa Cabarcas và bà ta thy điu đó là t nhiên. Ngày năm tháng Mười Hai ti nó s tròn mười lăm tui đy, bà ta nói vi tôi. ng đúng vào cung Nhân mã đy[6]. Tôi c băn khoăn không biết điu này có thc không đ làm l sinh nht. Tng cô bé quà gì được nh? Mt chiếc xe đp, Rosa Cabarcas nói: Hàng ngày con bé phi đi xuyên qua thành ph hai ln đ đến ch đơm cúc áo đy. Bà ta ch cho tôi chiếc xe đp nó đang dùng đ sân sau. Tôi thy nó chng khác gì mt đng st vn, hoàn toàn không xng đáng vi người ph n đang được yêu thương. Nhưng tôi rt xúc đng vì đó đúng là mt bng chng rõ ràng chng t Delgadina hin hu trong đi thc.

Khi mua chiếc xe đp tt nht cho cô bé, tôi không kìm được ý thích đi th mt vài vòng trong sân kho. Tr li câu hi ca người bán hàng v tui tác, tôi nói theo kiu lp lng ca người già: Tôi s có chín mươi mt tui. Anh nhân viên nói đúng điu tôi mong mun: Nhưng trông ông tr hơn hai mươi tui đy. Bn thân tôi cũng không hiu ni làm sao mình vn gi được thói quen nghch ngm thi hc trò và cm thy sung sướng lâng lâng trong lòng. Tôi bt đu hát. Lúc đu ch hát nho nh cho chính mình nghe, ri hát tht to như mun v lng ngc vi v cao ngo ca Caruso, va đp xe chy gia nhng ca hàng sc màu loè lot và cnh buôn bán điên r ca khu ch bình dân. Mi người vui thích nhìn tôi, gi tôi ri rít, khuyến khích tôi tham gia vào cuc đua xe lăn vòng quanh đt nước Colombia. Tôi giơ tay vy chào mi người như mt thy th hnh phúc và vn không ngng hát ca. Trong tun l đó, đ chào đón tháng Mười Hai, tôi viết mt bài báo mnh bo khác: Làm thế nào đ cm thy hnh phúc khi ngi trên xe đp tui chín mươi.

Đêm sinh nht cô bé, tôi hát cho Delgadina nghe toàn b bài ca và hôn toàn thân cô cho đến khi không còn đ hơi sc na mi thôi: dc theo sng lưng, tng đt xương mt, cho đến mông đít trng xanh nht nht, bên sườn có vết so, bên sườn có trái tim không mt mi ca em. Tôi hôn đến đâu thì thân th cô bé nóng dn lên đến đó và toát lên mùi hương đng c ni. Cô bé cũng đáp li nhng n hôn ca tôi bng nhng rung đng mi tng tc da tht, và mi ch trên da tht ca bé tôi li thy đ nng m khác nhau, mt hương v riêng, mt tiếng rên mi, và toàn thân bé như rung lên liên tiếp các nt nhc trong bn hp âm ri và hai núm vú hé n như hoa dù tôi không đng đến. Tôi bt đu thiu thiu ng vào lúc sáng sm khi cm thy tiếng rì rm ca đám đông ngoài bin và ni s hãi ca hàng cây như xuyên qua trái tim mình. Lúc y tôi đi ngay vào bung tm và viết lên trên tm gương: Delgadina ca đi anh, nhng làn gió Giáng sinh đã thi nến ri.

Mt trong nhng k nim hnh phúc nht đi tôi chính là cm giác xao xuyến trong lòng bui sáng sm ngày n khi va bước ra khi trường hc. Chuyn gì đã xy ra vi tôi nh? Cô giáo ngơ ngác nói vi tôi: Chà, hoá ra em không biết đó là nhng làn gió bin à? Tám mươi năm sau, mt ln na tôi li cm thy làn gió khi tnh dy trên giường ca Delgadina, cũng trong mt sáng tháng Mười Hai đến rt đúng hn vi bu tri trong sut, nhng cơn bão cát, nhng cơn lc ngoài đường ph làm tc mái nhà và tc váy các cô bé hc sinh. Lúc này, thành ph như vang vng tiếng ma qu. Trong đêm lng gió bin người ta vn nghe thy tiếng hò hét t khu ch vng lên đến tn nhng khu dân cư cao nht như ngay góc ph. Nên cũng chng có gì l nếu lng trong tiếng gió tháng Mười Hai ta vn nghe thy tiếng nhng người đang tn mác đâu đó trong nhng hp đêm xa xôi nht.

Tuy nhiên, nhng cơn gió bin cũng mang li tin chng tt lành gì là Delgadina không th qua l Giáng sinh cùng tôi vì cô bé phi vi gia đình mình. Nếu có điu gì làm tôi căm ghét nht thế gian này thì đó chính là nhng ngày l bt buc trong đó người ta khóc vì vui sướng, nhng bui bn pháo hoa, nhng bài hát mng trong l Nô-en, nhng dây hoa giy chng liên quan gì đến đa tr đã ra đi cách đây hơn hai nghìn năm trong mt chung nga nghèo nàn. Tuy nhiên khi đêm đến, tôi không cm ni ni nh mong và tôi đã đến phòng ng không có cô bé say ng. Tôi ng rt ngon, và tnh dy cùng vi mt con gu nhi bông đi được hai chân như gu trng Bc cc cùng vi mt tm danh thiếp ghi: Đ tng người b xu xí. Rosa Cabarcas đã có ln nói vi tôi là Delgadina đang hc đc qua nhng bài ging ca tôi viết trên gương, và nét ch đp ca em khiến tôi thy khâm phc. Nhưng chính bà ta li làm tôi bun vì cái tin quá t hi: con gu là quà ca chính bà ta, thế là tôi quyết đnh qua đêm đón Năm mi ngay nhà mình và lên giường t lúc tám gi ti ri ng không h vương vn chút cay đng nào. Tôi cm thy hnh phúc, bi vì vào thi khc mười hai gi đêm, trong tiếng chuông vang vang bc tc, tiếng còi tm ca các nhà máy và xe cu ha, tiếng th than ca các con tàu thy, tiếng n ca thuc súng, ca pháo, tôi cm thy Delgadina đi rón rén vào nhà, nm xung bên cnh tôi và trao cho tôi mt n hôn. Tht đến ni trên ming tôi còn đng mùi hương cam tho ca nàng.

 

  

CHƯƠNG BỐN

 

Đu năm mi, chúng tôi bt đu quen như hai người sng chung và cùng tnh táo, bi vì tôi đã tìm được mt âm đ ging nói cn trng khiến cô bé dù không tnh dy nhưng vn nghe hiu được, và tr li tôi bng ngôn ng t nhiên ca thân th mình. Trng thái tâm lý ca cô bé được biu l qua cách ng. T ch mt mi kit sc và hoang di thu ban đu, dn dn th trng ni tâm em thanh thn hơn làm cho sc mt cũng ngày càng đp và làm phong phú hơn gic ng mơ. Tôi k cho em v cuc đi mình, đc vào tai em bn tho các bài báo ch nht trong đó hình nh ca em, và ch duy nht ca em, n hin trong tng dòng mà không cn phi viết ra thành văn.

Tôi đ trên gi đôi hoa tai bng cm thch vn là ca m tôi trước đây. Ln gp sau, cô bé đeo vào tai nhưng trông không đp. Tôi li đưa nhng bông tai khác hp hơn vi màu da ca em. Tôi gii thích: Nhng chiếc hoa tai đu tiên không phù hp vi kiu tóc em. Nhng chiếc hoa tai này s hp vi em hơn. Cô bé không đeo bt c loi nào trong nhng ln gp sau đó, nhưng ln th ba thì đeo loi tôi đã ch dn. Thế là tôi hiu ngay là cô bé không làm theo mnh lnh nhưng vn sn sàng dành cơ hi chiu theo ý thích ca tôi. Nhng ngày đó tôi đã quen vi li sinh hot gia đình này, nhưng tôi không ng loã th na mà mang theo b qun áo ng bng la Trung Hoa đã lâu không dùng đến vì không có ai ci cho tôi.

Tôi bt đu đc cho cô bé Hoàng t bé ca Saint-Exupéry, mt tác gi người Pháp được đc gi khp thế gii khâm phc hơn chính người Pháp. Lúc đu tôi đc truyn mua vui mà không đánh thc cô bé dy, thm chí phi đến hai ngày lin đ đc cho xong cun sách. Sau đó chúng tôi tiếp tc vi Truyn ngn ca Perrault, và Lch s thiêng liêng, Nghìn l mt đêm vi các bn in được lành mnh hóa dành cho tr em, và tôi nhn thy tuỳ theo mch truyn mà gic ng ca em sâu hay nông. Khi cm thy em đã thc s ng sâu, tôi lin tt đèn ôm cô bé ng cho đến khi gà gáy sáng.

Tôi cm thy hnh phúc đến mc nh nhàng hôn lên mí mt ca cô bé, và đêm n trong mt loáng như ánh sáng vt trên tri: cô bé mm cười ln đu tiên. Sau đó, em li vô c quay lưng li phía tôi, và bc tc nói: Chính con bé Isabel làm cho nhng con c phi khóc. Kích thích bi o giác mt cuc đi thoi, tôi lin hi li em bng chính ging điu đó: Thế nhng con c là ca ai? Cô bé không tr li. Tiếng nói ca em mang đm cht bình dân nhưng dường như không phi ca em mà ca ai đó nm chính trong cơ th ca em nói ra. Mi nghi ng nhanh chóng biến mt khi tâm hn tôi: tôi thích em trong trng thái say ng.

Vn đ duy nht ca tôi là con mèo. Nó chán ăn và cáu bn, hai ngày lin nm co qup góc nhà và hung hãn cào cu khi tôi đnh b nó vào gi mây cho Damiana đưa đến bác sĩ thú y. Ngay sau khi nhét được nó vào túi si cây xương rng, Damiana lin đưa đi ngay. Mt lúc sau, t tri nuôi mèo bà ta gi v xin lnh ca tôi đ giết con mèo vì không còn cách nào khác. Ti sao? Bi vì nó quá già, Damiana nói. Tôi bc bi nghĩ rng ngay như mình cũng có th b rang sng trên lò nướng tht mèo. Tôi cm thy bt lc gia hai ngn la: tôi chưa hc được tình cm yêu thương mèo, nhưng cũng không có trái tim đ tàn nhn đ ra lnh giết con mèo ch đơn gin vì nó quá già. Sách hướng dn đ đâu mt ri nh?

S kin này làm tôi xúc đng mnh đến ni tôi phi viết mt bài báo cho s ch nht vi đu đ ăn cp được ca Neruda[7]: Có đúng mèo là mt con h nh phòng khách hay không? Bài báo, mt ln na, li gây nên mt cuc tranh cãi rm r chia bn đc thành hai phe, mt phe ng h mt phe chng li loài mèo. Trong năm ngày đu đã thng thế lun đim cho rng vic h th con mèo là hp lý nhưng vì lý do bo v sc kho cng đng ch không phi vì nó quá già.

Sau cái chết ca m, tôi thường lo lng rng khi ng s b ai đó đng đến người mình. Mt ti n, tôi cm thy điu này, nhưng tiếng nói ca ai đó làm tôi an tâm: Figlio mio poveretto[8]. Tôi li cm nhn được điu này mt ln na vào bui sáng sm trong phòng ca Delgadina, và tôi sung sướng nghĩ rng cô bé đã chm vào người tôi. Nhưng không phi: người đó chính là Rosa Cabarcas đang đng trong bóng ti. Ông mc qun áo vào và đi theo tôi ngay, bà ta nói, đang có chuyn rc ri to.

Chuyn nghiêm trng hơn nhiu so vi s tưởng tượng ca tôi. Mt trong nhng khách hàng sp nht ca nhà cha va b đâm chết ngay trong phòng đu tiên. K giết người đã b trn. Thi th mp ú, không qun áo nhưng li đi giày trông tái mét như con gà luc đang nm trong vũng máu ngay trên giường. Va bước chân vào tôi đã nhn ra ngay ông ta: J.M.B., mt ch ngân hàng ln, ni tiếng v thân xác khng l, v tính thân thin và cách ăn vn, và nht là v n nếp gia phong. c có hai vết thương tím ngt như hai vành môi và bng có mt vết đâm dài vn còn chy máu. Tht da vn còn mm. Ngoài các vết thương, tôi có n tượng mnh hơn c là thy chiếc bao cao su đã được lng vào dương vt và hình như chưa kp dùng trong hành đng tình dc thì đã b đâm chết.

Rosa Cabarcas không biết ông ta đã đi vi ai bi vì ông y cũng có đc quyn đi ca sau phía vườn cây. Cũng không loi tr k đi cùng cũng là mt người đàn ông. Bà ch nhà ch mun nh tôi giúp mc li qun áo cho thi th. Bà ta tin chc là tôi đang lo lng nghĩ rng chuyn chết chóc đây xy ra như cơm ba. Không có vic gì khó hơn là mc qun áo cho mt người chết, tôi nói vi bà ta. Tôi làm vic này vì s chăn dt ca Chúa Tri, bà ta đáp li. Nếu có ai gi h tôi cái xác chết thì công vic s d dàng hơn. Tôi nhc bà ta: Thế bà đã hình dung ra vic không ai li tin mt xác chết đy vết đâm chém li được mc trong b qun áo ca mt công t còn nguyên vn ch?

Tôi run lên vì lo s cho Delgadina. Tt nht là ông mang con bé đó đi theo, Rosa Cabarcas nói vi tôi. Thà chết còn hơn, tôi nói vi bà ta ming đng ngt. Bà ta nhn ra ngay tt c và không du s khinh khi: Ông đang run cm cp! Vì con bé đy, tôi nói dù ch là phân na s tht. Bà phi báo cho con bé ra đi trước khi có ai đó đến đây. Nht trí thôi, bà ta nói, mc dù ông s chng gp rc ri nào đâu vì là nhà báo. Bà cũng thế, tôi nói vi chút bc mình. Bà là người duy nht thuc phái t do được quyn lãnh đo chính ph này.

Thành ph này vn được tiếng là yên bình và an toàn k t khi mi ra đi, y thế mà năm nào cũng có mt v giết người dã man và đy tai tiếng. Cái chết n cũng chưa phi là tt c. Bn tin chính thc vi tít ln và đy p chi tiết gii thích rng ông ch ngân hàng tr tui đã b đâm nhiu nhát dao đến chết trên đường quc l Pradomar vì lý do khó hiu. Ông chưa tng có k thù. Thông báo ca chính quyn thì ch rõ nghi ng rng nhng k sát nhân có th nm trong s nhng người t nn t quê ra các thành ph hin đang gây nên mt làn sóng ti phm hình s hoàn toàn xa l vi ý thc công dân ca tuyt đi dân chúng. Ngay trong nhng gi đu tiên đã có hơn năm mươi người b bt.

Tôi đến và cãi vã n ào vi biên tp viên ph trách tư pháp, mt nhà báo đin hình ca nhng năm hai mươi, đu đi mũ lưỡi trai nha màu xanh và ng tay áo cài khuy, lúc nào cũng mun đi trước mi s vic. Tuy nhiên, lúc này anh ta ch biết mt vài chi tiết vn vt liên quan đến ti ác, và tôi phi b sung thêm nhng chi tiết khác mt cách hết sc thn trng. Và thế là hai chúng tôi cùng viết mt bn tin dài năm trang đánh máy được đăng tám ct trên trang nht ca báo vi li chú gii là theo ngun tin đáng tin cy, mt th bóng ma muôn thu mà nhà báo chúng tôi vn s dng. Nhưng Người đàn ông đáng ghét vào lúc chín gi – tc nhân viên kim duyt vào lúc báo chun b lên khuôn – không h run tay sa li ni dung cho ging y thông báo chính thc coi đó là v tn công ca bn cướp đường thuc đng t do. Tôi t an i lương tâm bng vic vác b mt su thm cùng đông đo mi người đi trong đám tang b i và đông đúc nht ca thế k.

Ti hôm y, va v đến nhà là tôi đã gi đin ngay cho Rosa Cabarcas đ hi xem Delgadina có vic gì không nhưng không có ai tr li sut bn ngày lin. Ngày th năm, tôi nghiến răng đến nhà bà ta. Các ca ra vào đu b niêm phong, không phi do cnh sát mà là do ngành y tế. Nhng người hàng xóm không hay biết mt tý gì. Không có mt du hiu nào v Delgadina khiến tôi phi bt đu cuc tìm kiếm quyết lit và nhiu khi quá l bch đến mc th hn hà hn hn vì kit sc. Sut trong nhiu ngày liên tc tôi ngi bc thang lên xung ti công viên đy bi bm nơi bn tr con vn nghch ngm leo lên tượng đài Simón Bolivar, và quan sát tt c nhng cô gái tr đi xe đp. H đp xe qua li như nhng con nai tơ đp, gn gũi tưởng như nhm mt cũng chp được. Khi đã hết hy vng, tôi lin ln trn vào ni an bình ca điu hát bolero. C như mt k b say cht men đc: mi li bài hát đu gi nh cô bé. Trước đây tôi luôn cn có s im lng đ viết vì hn tôi thm đm cht âm nhc hơn là cht văn chương. Nhưng bây gi thì ngược li: tôi ch viết được trong tiếng nhc belero. Hình nh em đy p đi tôi. Trong sut hai tun l đó, nhng bài báo tôi viết đu tr thành nhng bc thư tình mu mc. Ngược hn vi s đông đc gi trong các bc thư gi đến, ông trưởng ban biên tp li đ ngh tôi h nhit bt la tình yêu trong khi chúng tôi nghĩ cách làm sao an i cho được nhng k tình si.

T cnh bt an trong lòng đã làm suy kit sc lc ca tôi. Tnh dy t năm gi sáng nhưng tôi vn nm trong bóng ti chp chong ca phòng ng đ hình dung ra Delgadina trong đi thc đang đánh thc các em dy, mc qun áo cho chúng đến trường, cho chúng ăn sáng nếu như có th đ ăn, ri sau đó đp xe xuyên qua thành ph đ thc hin án pht sut ngày ngi đơm cúc áo. Tôi kinh ngc t hi: Trong khi đơm cúc áo, người ph n s nghĩ gì nh? Nghĩ đến tôi chăng? Liu cô bé có đi tìm Rosa Cabarcas đ li được gp tôi không nh? Sut c tun l tôi không thay qun lót, không tm gi, không co râu, không đánh răng bi vì tình yêu đến vi tôi quá mun đ làm đp vi ai được na. Damiana tưởng tôi b m khi thy tôi nm loã th trên võng vào lúc mười gi sáng. Tôi nhìn bà ta vi đôi mt đm đui và r c hai cùng loã th luôn. Bà ta khinh khnh nói vi tôi:

– Ông có nghĩ mình s làm được gì nếu tôi đng ý?

Thế là tôi mi cht hiu ni đau kh đang gm nhm người tôi đến mc đ nào. Tôi không còn nhn ra chính mình trong ni đau thơ di. Tôi không dám ri khi nhà vì s l mt nhng cú đin thoi gi đến. Tôi ngi viết mà không ri khi chiếc đin thoi, mi tiếng chuông reo li làm tim tôi nhy bn lên vì nghĩ rng đó là Rosa Cabarcas gi đến. Thnh thong tôi li ngng công vic đ gi cho bà ta, và sut ngày tôi gi liên tc cho đến khi hiu rng chiếc đin thoi hoàn toàn vô cm.

Mt bui chiu mưa, va tr v nhà, tôi đã thy con mèo nm cun tròn ngay bc ca ra vào. Trông nó bn thu, tàn t mt cách đáng thương. Quyn sách hướng dn ch ra rng nó đang b m và tôi phi thc hin mt s bin pháp đ cu nó. Khi đnh đi ngh, tôi bng ny ra ý nghĩ là chính nó có th dn tôi ln theo du vết ca Delgadina. Tôi đem nó trong túi đi ch đến tn nhà ca bà Rosa Cabarcas, lúc này vn còn b niêm phong nên không có mt tí du hiu s sng nào. Con mèo hăng hái nhy ra khi cái túi xung vườn và mt hút trong lùm cây. Tôi gõ ca và nghe thy mt tiếng nói ca mt quân nhân nào đó: Ai đến đây? Người lương thin đây, tôi nói. Tôi đến tìm bà ch quán. đây không có bà ch nào c, tiếng nói li vng t trong nhà ra. Ti thiu cũng nh ông m ca đ tôi tìm con mèo, tôi nài n. Không có mèo nào c, ông ta nói. Tôi hi: Ông là ai vy?

– Chng là ai c – Ging nói vng ra.

Tôi luôn hiu rng chết vì tình chng qua ch như tm giy pháp bng thơ ca mà thôi. Bui chiu hôm đó, khi tr v nhà, không có mèo và cô bé đi cùng, tôi nghim ra rng mình không ch có th s chết mà thc ra thì đang chết dn chết mòn vì tình. Nhưng tôi cũng nhn thy mt s tht ngược hn li: nim vui trong đau kh ca tôi vn không h thay đi. Tôi đã mt mười lăm năm đ c dch bng được mt bài hát ca Leopardi và mãi đến chiu hôm đó tôi mi cm nhn mt cách sâu sc ý nghĩa ca nó: Hn tôi sao đn đau, tình yêu sao đng cay.

Mi người vô cùng lo lng khi thy tôi mc qun áo lót và râu ria lm chm bước vào toà báo. Toà nhà mi được nâng cp, mi người mt ngăn, chung ánh sáng đèn chiếu t trên trn, mi nhìn c tưởng như trong nhà h sinh. Bu không khí im lng gi to khiến ai cũng phi nói năng nh nh và đi li rón rén. tin snh treo ba bc tranh sơn du v ba ch bút đm đương chc v sut đi, trông như các v phó vương đã chết và nhng bc nh ca các v khách quý. Phòng hp chính rng rãi treo bc nh khng l ca toàn b ban biên tp hin nay chp hôm sinh nht tôi. Tôi liên tưởng ngay đến bc chp hi tôi ba mươi tui và mt ln na tôi s hãi nhn ra trong nh mình còn già đi nhanh và t hi hơn nhiu so vi trong đi thc. Cô thư ký hôn tôi trong bui mng sinh nht đã hi có phi tôi đang m không. Tôi sung sướng nói tht điu mà chc cô ta không tin: Tôi đang m vì tình. Cô ta nói: Tiếc là không phi vì em! Tôi đáp li: Biết đâu đy.

Tay biên tp viên ph trách khi tư pháp va đi ra khi khoang làm vic va nói to rng khu vc nhà hát thành ph có hai xác chết con gái chưa xác đnh được danh tính. Tôi git mình hi li: C my tui? Tr lm, ông ta nói. Có th là nhng người chy lon tnh lên b bn đao ph ca chính quyn đui theo giết chết. Tôi th phào nh nhõm. Tình hình căng thng này c lng lng xâm nhp vào chúng ta như mt vết máu loang mãi, tôi nói. Tuy đã đi xa, nhưng tay biên tp khi tư pháp vn hét to:

– Không phi như vết máu, sư ph ơi, mà là bãi ct.

My ngày sau, tôi còn gp điu t hi hơn na. Hôm đó, có mt cô gái mang cái túi ging ht túi đng mèo hôm trước bt ng đi qua trước quán sách Mundo như mt lung gió lnh. Tôi vi vàng đui theo cô ta, chen chúc gia đám đông vào lúc mười hai gi trưa nóng như đ la. Cô ta rt đp, bước đi tht dài và mm mi, khéo léo len li gia nhng người b hành đông đo khiến tôi rt vt v bám theo. Cui cùng thì tôi cũng đui kp và nhìn thng vào mt cô ta. Cô bé ly tay gt mnh tôi ra mà không thèm nói li xin li và tiếp tc bước đi. Không phi là cô bé mà tôi đang tìm kiếm, nhưng chính tính cách cao ngo ca cô ta còn làm tôi đau đn hơn c vic nếu cô ta chính là em bé ca tôi. Ngay tc khc tôi hiu rng mình không th nhn ra Delgadina khi cô bé thc và mc qun áo và rng cô bé cũng không th biết tôi là ai vì có bao gi nhìn thy đâu. Trong ba ngày điên r, tôi ngi đan mười hai đôi tt màu xanh và hng cho tr sơ sinh, c gng không nghe, không hát, không tơ tưởng đến nhng bài hát khiến tôi nh đến Delgadina.

Tôi thc s chng biết làm gì vi ni đau tâm hn và bt đu nhn ra mình đã già, bt lc trước tình yêu. Minh chng đau đn cho vic này chính là v tai nn mà tôi đã chng kiến: mt chiếc xe buýt cán mt cô gái đi xe đp ngay gia trung tâm khu thương mi. Khi xe cp cu va đưa cô bé đi khi, mi người mi thy hết cnh nát vn ca chiếc xe đp trong vũng máu tươi. Tôi xúc đng mnh không ch vì đám st vn mà chính vì chiếc xe đp có cùng nhãn hiu, mu mã và màu sc ging ht chiếc mà tôi đã tng Delgadina.

Các nhân chng đu xác nhn người đi xe đp b thương là mt cô gái rt tr, cao và gy, có mái tóc ct ngn xoăn tít. Hoàn toàn hong ht, tôi vi nhy lên chiếc taxi đu tiên đi qua đ đến bnh vin Tế bn, mt căn nhà c l tường bng đt th hoàng trông chng khác gì nhà tù. Tôi phi mt na tiếng đng h đ vào và na tiếng khác đ ra khi khu vườn cây đy mùi hương thơm ca trái cây nơi mt người đàn bà khn kh chn ngang đường và nhìn chm chm vào mt tôi, nói:

– Tao là người mà bây không đến tìm đây.

Đến lúc đó tôi mi nh ra là trong vườn này có nhng người điên hin lành ca c qun được t do đi li. Tôi phi đưa th nhà báo cho ban giám đc bnh vin, h mi chu c mt y tá dn đến phòng cp cu. Trong s nhp vin có ghi các s liu: Tên h Rosalba Rios, mười sáu tui, không rõ ngh nghip. Triu chng: v hp s, choáng. Chn đoán tiếp tc theo dõi. Tôi hi trưởng phòng cp cu liu có th đến tn nơi thăm cô ta được không vi hy vng là ông ta t chi, nhưng h li vui v dn đi ngay đ mong tôi có bài viết v tình trng ti tàn ca bnh vin đang b b rơi.

Chúng tôi đi qua căn phòng màu mè loè lot sc mùi a-xít fénic vi nhng bnh nhân nm cht đng trên giường. Cui phòng, trong mt bung đơn đ chiếc cáng bng st trên đó nm thng đơ cô gái mà chúng tôi đang tìm. Hp s qun đy băng trng, b mt không còn nhn ra được na, st so và tím bm, nhưng ch nhìn đôi bàn chân tôi cũng biết là không phi cô bé cn tìm. Tôi bng t hi: Mình s làm gì nếu đúng là cô bé nh?

Dù trong lòng còn ri tinh lên vì chuyn ti hôm trước, nhưng ngày hôm sau tôi vn có đ lòng can đm đi đến tn nhà máy may áo sơ mi, nơi theo li ca Rosa Cabarcas là cô bé đang làm vic. Tôi xin phép ông ch nhà máy cho đi xem các phân xưởng có th s thành hình mu ca mt d án tm c châu lc ca Liên hp quc. Ông ch, mt người Libăng da thô dày và ít nói đã m toang vương quc ca mình vi hy vng s được đu tư thành mt tm gương toàn cu.

Trong mt khung nhà rng ln ngp trong ánh đin, ba trăm thiếu n mc áo blu trng vi vết tro bôi trên trán[9] đang mi miết đơm cúc. Khi biết chúng tôi vào, h đu ngước nhìn lên như nhng cô hc trò nh và liếc nhìn chúng tôi trong khi viên qun đc ging gii v nhng đóng góp ca h cho nn ngh thut đơm cúc áo. Tôi quan sát b mt tng cô và php phng lo s phát hin ra Delgadina mc đ qun áo và đang thc. Nhưng chính mt trong s các cô gái li phát hin ra tôi bng ánh mt thán phc đến d s và hi không chút n nang:

– Thưa ông, có phi chính ông là người viết các bc thư tình trên báo không ?

Tôi chưa bao gi hình dung ni mt bé gái say ng li có th gây ra chuyn khó x cho mình như vy. Tôi trn chy khi nhà máy không kp chia tay vi ai và cũng chng kp suy nghĩ xem liu trong s các thiếu n trinh nguyên kia có người con gái mình đang c tìm hay không. Khi ra khi tôi ch có mt tình cm duy nht trên đi là mun khóc.

Sau đúng mt tháng thì Rosa Cabarcas gi đin đến đ đưa ra li gii thích không tưởng tượng ni: bà ta đã có nhng ngày ngh xng đáng thành ph Cartagena sau v giết hi ông ch ngân hàng. Tt nhiên là tôi không tin li bà ta, nhưng cũng chúc mng bà ta đã tai qua nn khi và đ bà ta huyên thuyên tiếp nhng điu di trá trước khi hi điu đang làm tim tôi thn thc:

– Thế cô bé thì sao?

Rosa Cabarcas im lng mt lúc lâu. Nó vn đó, mãi sau bà ta mi nói, nhưng li c tìm cách lng tránh: Phi ch thêm mt thi gian na. Bao nhiêu lâu? Tôi vn chưa d kiến được, ri tôi s báo cho ông biết. Tôi thy bà sp cúp máy lin nói ngay: Ch tí đã, phi cho tôi chút ánh sáng ch. Không có tia sáng nào c, bà ta nói, và kết lun: Ông phi cn thn đy vì chuyn này có th làm hi ông, và nht là làm hi con bé. Tôi không phi là k hay nhõng nho đâu. Tôi năn n bà ta cho phép dù mt ln duy nht tiếp cn đến s tht. Dù sao đi na, tôi nói, tôi và bà đu là tòng phm c mà. Bà ta không h lùi bước. Yên tâm đi, bà ta nói, con bé vn kho mnh và vn ch tôi gi đin, nhưng ngay lúc này chng có chuyn gì làm đâu và tôi cũng không nói gì thêm na. Xin chào ông.

Tôi vn cm chiếc đin thoi trên tay mà không biết tiếp tc nói gì được na, bi vì đã quá biết không th moi bà ta bt c chuyn gì bng cách ép buc. Quá trưa, tôi li đi đến nhà bà ta, ch còn ch trông vào điu may ri. Căn nhà vn ca đóng then cài cùng vi du niêm phong ca ngành y tế. Tôi nghĩ là Rosa Cabarcas đã gi tôi t mt nơi khác, có th t thành ph khác, đó qu là mt đim xu. Tuy vy, lúc sáu gi chiu, thi khc ít ng nht, bà ta đã x qua đin thoi đến tôi nhng ký hiu riêng ca mình:

– Này, bây gi được ri đy.

Mười gi đêm, toàn thân run ry và môi mím cht đ khi bt ra tiếng khóc, tôi mang theo nhng hp sô- cô- la Thu Sĩ, bánh mt hnh nhân và ko cùng mt gi hoa hng cháy đ đ ph lên giường. Cánh ca khép h, đèn sáng và t chiếc đài bán dn vng ra bn sonat s mt cho violon và piano ca Brahms. Delgadina nm trên giường rc r và khác l khiến mãi tôi mi nhn ra.

Cô bé đã ln hơn, nhưng không phi là v kích thước mà v nét già dăn hơn hai hoc ba tui, và trông cũng loã th hơn bao gi hết. Đôi gò má như cao hơn, làn da sm nng bin, đôi môi mng, mái tóc ct ngn và xoăn tít khiến b mt em có nét rng r ca tượng Apolo ca Praxíteles. Cp vú ca em cũng phng phao hn lên không còn nm gn trong lòng bàn tay tôi được na, vòng eo cũng đã đnh hình, khung xương đã tr nên rn ri và hài hoà hơn hn. Tôi say sưa vi nhng thành tu ca t nhiên nhưng li ht hong trước nhng nét gi to: lông mi gi, móng tay và móng chân sơn màu sm xà c và mt mùi nước hoa sc nc chng có v gì là tình yêu c. Tuy nhiên, điu làm tôi ni gin chính là m tài sn cô bé mang trên người: khuyên tai khm ngc bích, vòng đeo c bng ngc t nhiên, mt vòng đeo tay lp lánh và thêu khéo léo, và đôi giày gót bng. Bng tôi đy làn hơi l.

– Đ con điếm! – Tôi thét lên.

Qu d nói vào tai tôi mt ý nghĩ đen ti. Và đúng là như vy: trong đêm xy ra ti ác, Rosa Cabarcas có l đã không kp và không đ bình tĩnh quay li báo cho cô bé, và cnh sát đã thy cô ta nm mt mình trong phòng, mt đa tr v thành niên, b ép buc. Không ai dám hành s như Rosa Cabarcas trong trường hp này: bà ta bán trinh ca đa bé cho mt trong nhng viên sếp sòng đ đi ly s an toàn ca chính mình trong v giết người. Điu đu tiên, tt nhiên là phi làm chìm đi v bê bi này. Tht là tuyt vi làm sao! Mt chuyến đi hưởng tun trăng mt cho c ba người, cô bé và k n thì trên giường còn Rosa Cabarcas thì trên sân thượng khách sn sang trng hưởng nim hnh phúc được thoát ti. Mù quáng vì s tc gin quái d, tôi ln lượt ném mi th trong phòng vào tường: bóng đèn, chiếc dài, chiếc qut đin, tm gương, ly, cc. Tôi không làm vi vã nhưng liên tc, hết sc n ào và vi nim say sưa trong khuôn phép cuc đi. Đa bé ny bt lên ngay sau tiếng n đu tiên, nhưng không nhìn tôi mà cun tròn mình li quay lưng v phía tôi và c nm như thế trong cơn co git s hãi cho đến khi dt tiếng đp phá. Đám gà mái trong vườn và lũ chó cũng làm tăng thêm tiếng hn lon m ĩ. Dù tc gin mù quáng, tôi vn còn đ minh mn và hng khi đ sn sàng châm la đt nhà thì va lúc Rosa Cabarcas trong b đ ng bình thn xut hin ngay ca ra vào. Bà ta không nói gì. Bà ta nhìn ước lượng mc đ cnh tàn phá và thy rõ bé gái đang nm cun tròn như con c, đu giu trong hai cánh tay: s hãi nhưng còn nguyên vn.

– Tri ơi! – Rosa Cabarcas kêu lên – Sao tôi không có được mt tình yêu như kiu này!

Bà ta thương hi nhìn tôi t đu đến chân ri ra lnh: Đi nào. Tôi đi theo bà ta đến tn phòng. Rosa Cabarcas im lng đưa cc nước và ra hiu cho tôi ngi đi din và lng nghe tôi tâm s. Nào, bà ta nói, bây gi thì ông phi cư x như mt người ln, và nói cho tôi biết chuyn gì đã xy ra?

Tôi nói vi bà ta nhng gì mà tôi coi là s tht va phát hin ra. Rosa Cabarcas im lng nghe, không h t ra ngc nhiên nhưng cui cùng thì mt mày cũng rng r hn lên. Tuyt tht, bà ta nói. Tôi thường nói rng ghen tuông biết nhiu hơn s tht. Và bà ta lin nói thng tut mi chuyn đã xy ra trong thc tế. Đúng là trong đêm xy ra ti ác, bà ta nói, vì quá ht hong nên tôi đã quên mt con bé say ng trong phòng. Mt trong nhng khách hàng sp, viên lut sư ca người b sát hi, không nhng làm vic phân phát quà cáp và hi l cho nhng nơi cn thiết mà còn mi Rosa Cabarcas đi ngh mt khách sn sang trng thành ph Cartagena đ ch cho v xì-can-đan chìm xung. Ông hãy tin li tôi, Rosa Cabarcas nói, trong sut thi gian đó không lúc nào tôi quên được ông và con bé. Ngày hôm kia tôi mi v đến đây thì gi đin ngay cho ông, nhưng không ai tr li. Ngược li, bé gái thì đến ngay tc thì, nhưng trông nó quá ư thm hi nên tôi phi tm táp cho nó h ông, phi sm qun áo và đưa nó đi m vin đ người ta sa sang li cho nó như mt bà hoàng. Ông thy rõ ri đó: trông nó tuyt ho. Ti sao có qun áo sang trng ư? Đó là trang phc mà tôi phi thuê cho các em út ca mình khi đi khiêu vũ vi khách. Đ trang sc ư? Đó là ca tôi c đy: ch cn s vào là ông thy nó toàn bng kim cương gi và bng st tây. Thôi, đng gi trò v vn na.Và và ta kết lun: Ông đến đó ngay đi, đánh thc con bé dy, xin li nó và gi ly nó luôn đi. Ông và con bé xng đáng được hưởng hnh phúc hơn ai hết đy.

Tôi n lc phi thường đ tin li bà ta, nhưng tình vn thng lý. Đ gái điếm! Tôn nói, trong lòng rng rc la tc gin. Đó chính là các ngươi! Tôi hét to: Đ gái điếm ct đái! Tôi không thèm biết gì v bà và bt c mt m đàn bà hư đn nào khác trên thế gian này na, càng không cn biết gì v con bé đó. T ca ra và tôi ra du vĩnh bit. Rosa Cabarcas không nghi ng điu này.

Cu chúa lôi ông đi – bà ta nhếch mép bun bã nói, và quay ngay v đi thc. Dù sao tôi cũng s gi ông bn khai thit hi mà ông đã gây ra trong phòng ng.

 

  

 

CHƯƠNG NĂM

 

Đang đc Nhng ngày mười lăm tháng Ba thì tôi bt gp mt câu bun thm mà tác gi cho rng là ca Julius Cesar: Ta không th kết liu cuc đi trong thân phn mt con người mà nhng k khác vn tin là ta phi như vy. Tôi không th xác minh được ngun gc tht s ca câu này có hay không trong các tác phm ca Julius Cesar hoc là trong các tác phm ca nhà chuyên viết tiu s ca ông, t Suetonio đến Carcopino, nhưng câu này rt đáng nh. Trong my tháng tiếp theo ca cuc đi tôi, chính thuyết đnh mnh ca ông đã truyn cho tôi lòng quyết tâm còn đang thiếu không nhng đ viết cun hi ký này mà còn đ bt đu li không chút sượng sùng mi tình vi Delgadina.

Không mt giây phút nào lòng tôi bình yên, ăn ung kém hn, và sút cân đến mc qun mc rng thùng thình. Nhng cơn đau trước chy lung tung trong người nay hn trong xương ct, tính khí thay đi tht thường, đêm thì tnh như sáo nhưng không th đc và cũng không nghe ni âm nhc; ngày thì ngược li đu óc c mê mê tnh tnh nhưng li không th nào ng được.

Nim an i bng t trên tri rơi xung. Trên chuyến xe buýt cht như nêm chy tuyến Lome Fresca, mt bà ngi bên cnh mà tôi không biết lên t bến xe nào đã ghé vào tai tôi nói nh: Ông vn còn chiến đu được đy ch? Đó chính là Casilda Armenta, mt mi tình kiu ăn bánh tr tin ngày xưa, người đã phi chu đng tôi như mt khách hàng thường xuyên t cái thi bà ta còn là mt cô gái tr kiêu kỳ. Khi đã v hưu, m d, không đng xu dính túi, bà ta đã ly mt người Hoa làm ngh trng rau, nh vy được mang h, được giúp đ và có th được hưởng chút tình yêu. By mươi ba tui, thân th đã tr li như xưa, vn đp và vn đy cá tính mnh m, và cũng gi nguyên tính phóng túng ca ngh nghip cũ.

Bà ta đưa tôi v nhà, mt khu nhà vườn trng rau kiu người Hoa trên đi bên đường dn ra bin. Chúng tôi ngi trên nhng chiếc ghế b kiu bãi bin ngay sân thượng m ti gia nhng cây dương x và thiên tuế, và nhng lng chim treo lng lng trên giá. Trên sườn đi, nhng người Hoa đi nón lá đang trng rau dưới cái nng chói chang và xa xa hai mũi đá du dòng sông chy lan ra tn my dm ngoài bin khơi xanh xám ca ca bin Ceniza. Đang ngi nói chuyn, chúng tôi bng nhìn thy chiếc tàu ch khách vượt đi dương sơn màu trng toát t t tiến vào ca sông và chúng tôi im lng dõi theo nó cho đến tn khi nghe rõ tiếng còi bun thm như tiếng rng ca con bò đc cng sông. Bà ta th dài. Ông có nhn thy điu gì không? Hơn na thế k qua, đây là ln đu tiên tôi không đón tiếp ông trên giường. Chúng ta đã là người khác ri, tôi nói. Không đ ý đến li tôi, bà ta vn tiếp tc nói: Mi khi trên đài phát thanh người ta nói điu gì đó v ông, nào là khen ông được mi người quý mến, nào ông là bc thy v tình yêu, tôi li nghĩ trên đi này không ai hiu được nét duyên và mánh li ca ông bng tôi. Thc s, bà ta nói, không có ai chu đng được ông tt hơn tôi.

Tôi không chu được na. Bà ta cũng cm thy điu đó khi nhìn thy đôi mt đm l ca tôi, và ch đến lúc đó có l bà ta mi phát hin ra rng tôi không còn là người như trước đây na và tôi cũng c nhìn bà ta vi lòng can đm ca mt k không còn tin chính mình. Bây gi tôi già ri, tôi nói vi bà ta. Chúng ta đu già c ri, bà ta th dài. Có th bên trong ta không cm thy nhưng bên ngoài thì ai cũng thy rõ điu này.

Không th không m lòng mình, và vì vy tôi lin k cho bà ta nghe toàn b câu chuyn đang đt cháy tâm can mình, t ln gi đin thoi đu tiên cho bà Rosa Cabarcas trước hôm sinh nht chín mươi tui, cho đến cái đêm bi thm đp v mi th trong phòng ng và không bao gi quay tr li đó na. Bà ta chăm chú nghe chuyn tm phào ca tôi mà như đang sng trong đó vy, suy ngm mt lúc lâu ri mm cười:

– Ông mun làm gì thì làm, nhưng không được đ mt con bé này – Bà ta nói vi tôi – Không có gì bt hnh bng chết trong cô đơn.

Chúng tôi đi đến cng Colombia trên chuyến tàu ha bé nh như đ chơi và chy chm như nga đi bước mt. Chúng tôi ngi ăn trưa trước bến cng làm bng g đã mc nát, nơi mà trước khi no vét ca bin Ceniza, tt c tàu bè khp nơi trên thế gii đu phi cp vào đ mi người có th vào được đt nước Colombia. Chúng tôi ngi dưới bóng cây c và được các cô hu bàn da đen to ln phc v món cá rán vi cơm da và chui xanh. Chúng tôi ng gà ng gt trong cơn bun ng nng n vào lúc hai gi chiu ri li tiếp tc trò chuyn cho đến khi bin chìm trong ráng đ rc r ca chiu tà. Qu thc tôi thy rt tuyt vi. Ông hãy nhìn nơi chúng ta đến đ hưởng tun trăng mt này, bà ta nói đùa. Ri tiếp tc nói nghiêm chnh: Hôm nay quay nhìn li trước đây, tôi thy c mt hàng dài ngót ngàn người đàn ông đã nm chung giường vi tôi, và có lúc tôi đã hết lòng mong ước được thc s có hn mt người dù là k t hi nht. Nh ơn Chúa tôi đã kp gp được ông chng người Trung Hoa. C như kết hôn vi ngón tay út, nhưng ông y là ca riêng tôi.

Bà ta nhìn vào mt tôi như thăm dò phn ng trước điu va k, ri nói tiếp: Thế thì ngay bây gi ông phi đi tìm cô bé ti nghip đó, dù nhng gì người ta nói rt đúng v ghen tuông, dù gì đi na thì ông không được đ ai cướp mt điu tt đp ca mình. Còn điu này na, không có lãng mn kiu ông ni đâu nhé. Nói tht nhé, bà ta chân tình kết thúc: ông đng đ đến chết mà vn chưa được hưởng s tuyt diu ca vic chăn gi trong nim yêu thương say đm.

Ngay hôm sau, tôi run run quay s đin thoi. Mt phn vì s căng thng trước cuc gp li Delgadina, mt phn vì không biết bà Rosa Cabarcas s đáp li ra sao. Trước đó chúng tôi đã tranh cãi quyết lit vì bà ta đã tính quá mc nhng thit hi mà tôi đã gây ra phòng ng. Tôi đã phi bán đi mt trong nhng bc tranh thân thương nht ca m mà giá tr có th là c mt gia tài, nhưng lúc cn thiết nó ch đáp ng được mt phn mười kỳ vng ca tôi. Tôi phi cng thêm toàn b s tin tiết kim ri đưa đến cho Rosa Cabarcas vi phương châm bt di bt dch: Bà cm ly hoc là t b luôn. Đó là mt hành đng t sát, bi vì ch cn bán đi mt trong nhng bí mt ca tôi, bà ta cũng đã có th làm tiêu tan danh tiếng ca tôi ri. Nhưng bà ta không đá hu mà ch gi li nhng bc tranh còn li sau cái đêm đp phá ca tôi. Tôi là k bi trn ngay ln chơi đu tiên: tôi không còn Delgadina, không có Rosa Cabarcas và cũng hết c tin tiết kim. Tuy nhiên, tôi cũng nghe thy tiếng chuông đin thoi mt ln, hai ln, ba ln và cui cùng là bà y: Xem nào? Tôi không ct ni lên li. Tôi cúp đin thoi. Tôi nm vt xung võng, c trn tĩnh bng nhng vn thơ tình kh hnh ca Satie, và m hôi đ ra ướt đm c nhng dây võng. Cho đến tn ngày hôm sau tôi vn không có đ can đm đ gi đin thoi.

– Thôi được, này m đàn bà kia – Tôi nói mt cách cng ci – Ngày hôm nay thì tôi mun.

Tt nhiên là Rosa Cabarcas đã đoán biết trước tt c. Chà, ngài thông thái bun bã ca tôi ơi, bà ta th dài vi v luôn đc thng, ông đã mt hút sut hai tháng lin ri nay quay li ch đ nói điu o tưởng. Bà ta k cho tôi nghe rng đã hơn tháng nay chưa gp li Delgadina, nhưng hình như cô bé đã hi phc sau cú sc đêm phá bĩnh ca tôi nên không h đ cp gì chuyn đó và cũng không hi han gì v tôi na, rng cô ta rt hài lòng vi công vic mi, d chu hơn và được tr lương cao hơn so vi vic đơm cúc. Mt đt sóng la rng rc đt cháy lòng tôi. Ch có th là làm điếm thôi, tôi nói. Rosa Cabarcas đáp li ngay: Ông đng ngu mui như thế, nếu làm thế thì nó đã đây ri. Hoc gi nó có th nơi nào tt hơn được không? Cách lý gii nhanh chóng ca bà ta làm tôi càng thêm nghi ng: Làm sao tôi có th biết là con bé không đó? Trong trường hp này, bà ta đáp tr, tt nht là ông không nên biết đến điu đó na. Không ư? Tôi li căm ghét bà ta mt ln na. Rosa Cabarcas, đ t ra đã chu, ha s đi lùng sc tìm con bé. Cũng không có nhiu hy vng đâu, bi vì đin thoi nhà bà hàng xóm mà tôi vn nh đ gi cho nó đã b ct ri và tôi thì chng h có mt ý nim gì v nơi cư trú ca con bé. Nhưng cũng không đến mc phi chết vì tuyt vng, m kiếp, bà ta nói, mt gi na tôi s gi cho ông.

Mt gi mà hóa ra ba ngày, nhưng bà ta đã tìm được cô bé trong tình trng sn sàng khe mnh. Tôi sượng sùng tr li và hôn lên tng phn da tht ca em, như sám hi vy, sut t mười hai gi đêm cho đến khi gà gáy sáng. Mt li xin li dài mà tôi ha s còn lp đi lp li mãi mãi và mt ln na li bt đu t đu. Căn phòng b phá b ri b dùng vào nhng vic t hi nên làm mt hết nhng gì trước đây tôi đã đt vào đó. Bà ta c đ nguyên như vy và bo tôi mun nâng cp lên thì phi t làm ly vì vn chưa tr hết n. Tuy nhiên, tình hình kinh tế ca tôi đã rơi xung tn đáy ri. Tin hưu trí càng ngày càng ít. Vài ba th trong nhà có th bán được – tr nhng đ trang sc thiêng liêng ca m – thì chng còn giá tr thương mi, không có th gì quá cũ đ tr thành đ c. thi kỳ hoàng kim, viên tnh trưởng đã tng đưa ra mt li đ ngh hết sc hp dn đ mua toàn b khi sách ca các tác gi c đin Hy Lp, La Tinh và Tây Ban Nha ca tôi cho thư vin ca tnh, nhưng lúc đó tôi không có lòng nào bán chúng đi. Sau này, tình hình chính tr thay đi và tình hình thế gii ngày càng t đi nên không có ai trong chính quyn nghĩ đến ngh thut và văn hc na. Mt mi vì không tìm được mt gii pháp trong sch, tôi đút túi tt c s trang sc mà Delgadina đã tr li và đi tìm cách bán nhng ngõ hm ti tăm gn khu ph ch. Vi v mt nhà thông thái đãng trí, tôi lượn l vài ln trước nhng quán ăn dơ bn ti tàn cht cng khách, nhng ca hàng bán sách cũ và ca hàng cm đ, nhưng lòng t trng ca m tôi, Florina de Dios, đã ngăn bước: tôi không dám. Thế là tôi quyết đnh ngng cao đu vào bán cho ca hàng vàng bc lâu đi và có uy tín nht thành ph.

Anh chàng nhân viên ca hàng đeo kính mt tròng vào mt, va xem xét đ trang sc va hi tôi v mt vài vic. Anh ta có phm cht, phong cách và tính cn trng ca mt v thy thuc. Tôi gii thích cho anh ta biết rng tt c s đ trang sc này đu là di vt tha kế ca m tôi. Anh ta nheo mt tán thành sau mi li gii thích và sau cùng g kính mt tròng ra.

– Tôi ly làm tiếc – anh ta nói – nhưng tt c đu làm bng đít chai.

Trước s kinh ngc ca tôi, anh gii thích vi v thương cm nh nhàng: Cũng còn may là vàng vn đúng là vàng và bch kim vn đúng là bch kim. Tôi s túi qun đ kim tra li xem có đúng là đã mang theo hóa đơn mua hàng trước đây không ri nói không chút hn hc:

-Nhưng tt c đã được mua ca hàng đáng kính này hơn mt trăm năm trước đy.

Anh ta không h t ra lúng túng. Trong các đ trang sc tha kế, anh ta nói, cũng thường b mt nhng phn quý giá nht; b nhng k ngang ngược trong gia đình thay đi hoc b các th kim hoàn lưu manh nào đó hoán đi, và ch khi có ai đó mun bán mi phát hin ra s gian ln. Nhưng xin phép ông my phút, anh ta nói và mang toàn b đ trang sc đi vào sau cánh ca cui phòng. Mt lúc sau quay li, mi tôi ngi ch ghế mà không gii thích gì c và tiếp tc làm vic.

Tôi quan sát ca hàng. Trước đây tôi đã cùng m đến đây mt vài ln, và vn còn nh câu nói ca ming ca bà: Đng nói vi b nhé. Trong đu tôi bng loé lên mt ý nghĩ: Liu Rosa Cabarcas và Delgadina có tho thun bán đ tht và tr li tôi đ gi không?

Khi mi nghi ng đt cháy lòng thì tôi được cô thư ký mi đi theo qua chiếc ca cui phòng đến văn phòng nh có dãy t đng to. Mt gã khng l ăn mc lôi thôi đng bt dy sau bàn làm vic và nhit tình bt cht tay tôi, xưng hô thân mt như bn cũ. Chúng mình đã cùng hc trường cp ba vi nhau, ông ta nói thay cho li chào hi. Tôi nh ra ngay: Ông ta vn là cu th bóng đá gii nht trường và là vô đch ca nhng nhà cha đu tiên ca chúng tôi. Đã khá lâu không gp li ông ta và thy tôi hom hem già c nên ông ta nhm vi mt bn hc t thu nh.

Trên mt kính bàn làm vic đã m sn mt quyn h sơ lưu tr có ghi li lai lch các đ trang sc ca m tôi. Mt danh mc chính xác vi ngày mua và các chi tiết do chính bà đã thay đi các viên đá quý ca hai thế h nhng người đàn bà đp và trng danh d ca dòng h Cargamantos, và đã bán đ tht cho chính ca hàng này. Chuyn này đã xy ra t thi người cha ca ông ch hin nay còn cai qun ca hàng, còn ông ta và tôi còn đang ngi trên ghế nhà trường. Nhưng ông ta đã trn an tôi: Nhng trò láu cá này vn thường xy ra nhng gia đình ln khi b hon nn, h phi làm đ gii quyết mt nhu cu cp bách mà không phi hy sinh lòng t trng và danh tiếng. Trước thc tế phũ phàng, tôi thà gi tt c li như mt k nim v người m Florina de Dios khác mà trước đây mình chưa biết.

Đu tháng By, tôi cm thy khong cách thc s ca cái chết. Trái tim tôi lon nhp và tôi bt đu nhìn thy và cm thy nhng đim d cui cùng khp nơi. Đim rõ nht là trong bui hoà nhc Bo tàng M thut. H thng điu hoà không khí b hng và nhng người tinh túy nht ca nn ngh thut và văn chương đã b hp nóng trong mt căn phòng cht cng người, nhưng điu kỳ diu ca âm nhc vn to nên bu không khí thiên đường. Cui cùng, khi bn nhc Allegreto poco mosso bt đu cũng là lúc người tôi run bn lên vì ý tưởng rõ ràng đây là bui hoà nhc cui cùng mà s phn dành cho mình trước khi chết. Tôi không cm thy đau đn và s hãi mà ch thy xúc đng mãnh lit vì mình đã được sng vi bui hoà nhc này.

Cui cùng thì tôi, toàn thân ướt đm m hôi, cũng m được li ra gia các vòng tay và máy chp nh, và vô tình gp Ximena Ortiz,trông như mt n chúa mt trăm tui trên xe lăn. Bn thân s có mt ca bà đã như mt li tuyên án trng ti đi vi tôi. Bà vn b đ la màu trng ngà, mm mi như chính làn da ca mình, mang vòng ngc chính hiu qun ba vòng quanh c, mái tóc màu xà c ct ngn đúng mt nhng năm hai mươi vi mt đuôi tóc hình cánh én mt bên má, và đôi mt ánh vàng rng r dưới vng thâm qung t nhiên đuôi mt. Mi th đu như trái ngược vi tin đn là trí não ca bà đã trng rng vì mt hết trí nh. Đng chết lng trước bà ta, tôi c kìm làn hơi la đang bc lên mt và lng l cúi chào. Bà ta mm cười như mt n hoàng ri nm tay tôi. Tôi cht nhn ra đây là đnh mnh mà mình không th b qua đ có th g miếng xương b hóc t by lâu nay. T bao năm nay tôi đã mơ ti giây phút này, tôi nói vi bà ta. Hình nhưy không hiu. Tht vy à! bà ta nói. Thế ông là ai? Tôi không bao gi biết được lúc đó bà ta tht s đã quên hay đó là s tr thù cui cùng ca đi bà.

Nim tin là mình có th chết đến vi tôi cũng mt dp như thế này my hôm trước sinh nht th năm mươi, vào mt đêm hi hoá trang khi tôi đang nhy điu tan-gô vi mt người đàn bà ghê gm mà tôi chưa bao gi thy mt, béo hơn tôi đến bn mươi cân Anh[10] và cao hơn tôi đến hai tc, nhưng li đ tôi lôi đi nh nhàng như chiếc lông chim trước gió. Khi nhy múa, chúng tôi ôm nhau cht đến mc tôi cm thy c dòng máu đang chy trong huyết qun ca bà ta. Tôi như b ru ng vì hơi th nng n, mùi hôi nách nng nc, cp vú khng l ca bà ta, và ln đu tiên b rung đng mnh, tôi như b ngã b chng vì tiếng hò hét ca cái chết. Đó như mt li phán truyn dã man vang ngay bên tai tôi: Bây mun làm gì thì làm, nhưng trong năm nay hoc trong mt trăm năm na bây s chết vĩnh vin.

Bà ta git mình b tôi ra: Cái gì thế? Không có gì đâu, tôi nói vi bà ta nhưng c kìm gi trái tim mình:

– Tôi run vì bà.

T hôm đó tôi bt đu tính toán cuc đi không phi bng tng năm mà mười năm mt. Mười năm ca tui năm mươi có giá tr quyết đnh bi vì tôi nhn ra là mi người đu ít tui hơn mình. Mười năm ca tui sáu mươi rt căng thng vì tôi nghĩ rng mình không còn đ thi gian đ mc sai lm na. Mười năm ca tui by mươi tht đáng s vì nhiu lúc tôi đã tưởng đó là nhng tháng ngày cui cùng. Tuy nhiên, khi tnh dy thy mình còn sng trong bui sáng đu tiên ca nhng năm chín mươi tui trên giường hnh phúc vi Delgadina, tôi vui v thy rng cuc đi không phi như dòng sông ngu đc ca Heraclite[11], mà là mt dp duy nht được xoay trên que xiên ngang và tiếp tc được nướng tiếp mt khác trong chín mươi năm na.

Tôi li tr nên mau nước mt. Bt c tình cm thương yêu nào cũng làm tôi nghn ngào trong c hng mà không phi lúc nào cũng nén được, và tôi nghĩ đến chuyn t b nim vui đơn đc chăm sóc gic ng ca Delgadina không ch vì biết mình sp chết mà còn vì ni đau, thương cô bé s sng thiếu mình trong nhng năm còn li ca đi em. Mt trong nhng ngày bt đnh đó, tôi đãng trí đi đến đường ph cao quý Notorios và kinh ngc thy cái nhà tr r mt nơi mà lúc chưa đy mười hai tui, tôi b cưỡng bc hc bài hc đu tiên ngh thut làm tình nay ch còn là mt đng gch vn. Thi trước nó đã tng là mt căn nhà ca mt hãng tàu bin lng ly bc nht thành ph vi nhng hàng ct đá hoa cương trng có vin các lá đng gi vàng, quây quanh mt khu vườn có vòm thu tinh by màu rng r như trong nhà kính. tng trt, có ca ra vào kiu gô-tích là tr s trong sut hơn mt thế k ca Phòng công chng thi thuc đa, cũng chính là nơi sut c đi đy mơ ước hão huyn b tôi đã làm vic, phát tài phát lc và ri phá sn. Các gia đình ng cư đu tiên đã dn dn t b các tng trên, nhường ch cho đi quân nhng cô gái làm tin mt hng lên xung sut đêm cho đến tn sáng vi các khách hàng chp được các quán nhu bên cng sông gn đó vi cái giá mt đng rưỡi peso. Mt ln, khi chưa đy mười hai tui, còn mc qun đùi và giày hc trò trường tiu hc, không nén được tò mò xem các tng trên có gì trong khi b đang vt ln vi mt trong vô vàn cuc hp bt tn, tôi đã đi lên trên và thy mt quang cnh thn tiên. Nhng người đàn bà đã bán r thân xác ca mình cho đến tn sáng bch, đang đi li trong nhà t mười gi trưa dưới cái nóng hm hp ca vòm thu tinh nên đành phi loã th và luôn ming hét k li nhng cuc phiêu lưu đêm hôm trước. Tôi vô cùng s hãi. Ch còn cách trn ngay theo li va lên, nhưng ngay lp tc mt người đàn bà trn như nhng, tht chc nch sc mùi xà phòng r tin ôm choàng ly tôi t phía sau lưng, nhc bng lên đưa v bung ngăn bng bìa gia tiếng reo hò và hoan hô cung nhit ca nhng người đàn bà loã l khác đang thuê nhà đó. Bà ta đè nga tôi xung chiếc giường dành cho bn người, ci qun ca tôi vi tài khéo léo bc thy, ri nm lên người tôi, nhưng ni s hãi chy lnh but trong người khiến tôi không th tiếp nhn bà ta trên cương v người đàn ông. Đêm hôn đó, trên giường nhà mình, xu h vì cuc cưỡng bc bui sáng, tôi ch ng được có hơn mt tiếng đng h còn thì trn trc vi nim khát khao được gp li bà ta. Bui sáng hôm sau, trong khi nhng k thc khuya còn đang ng rn thì tôi run run trèo lên bung đánh thc bà ta dy, va khóc to thành tiếng vi tình yêu cung điên cho đến khi bà ta, không chút thương xót, đưa mình đến ca vào đi thc, Bà ta tên là Castorina và là n hoàng ca cái nhà đó.

Cuc tình trong nhà tr này giá mt đng đi vi nhng mi tình chp nhoáng vãng lai, nhưng rt ít người trong chúng tôi biết rng vi giá này cũng có th kéo dài đến hai mươi bn tiếng đng h. T đó, Castorina đã dn dt tôi vào cái thế gii chết tit nơi bà ta mi các khách hàng nghèo cùng dùng ba ăn đim tâm kha khá, cho h mượn xà phòng, cha đau răng cho h, và trong nhng trường hp khn cp hơn, còn cho h mt cuc tình t thin.

Không còn ai nh đến Castorina bt t na, vn đã chết không biết t lúc nào, nhưng bà ta là mt người đàn bà đi lên t nhng góc ph khn cùng cng sông đ chiếm gi ngai vàng thiêng liêng ca m thánh ln nht, bà ta cũng thường mang miếng vi bt kiu cướp bin che mt mt b mt trong cuc đánh ln quán nhu. Tay v sĩ cui cùng ca bà ta, mt người da đen hnh phúc sinh tnh Camaguay, Cuba, được gi là Jonas, vn là mt trong nhng nhc công thi kèn trompét có tiếng th đô La Habana cho đến khi b tai nn xe la mt sch hàm răng luôn cười rng r.

Sau chuyến đi thăm cay đng đó, tôi cm thy tim mình đau nhói mà trong sut ba ngày không mt loi thuc ca thy lang vườn nào làm du bt. Tôi vi đến khám ông bác sĩ, thành viên mt dòng tc ni tiếng, cháu ni ca người thy thuc đã khám cho tôi lúc bn mươi hai tui. Tôi git mình tưởng gp li chính ông thy thuc trước đây vì viên bác sĩ cũng già khm như ông ni tui by mươi vi cái đu sm b hói và đôi kính cn dày cp và vi v bun bã thm hi. Viên bác sĩ khám t m toàn thân tôi chăm chú c y như mt th kim hoàn. Ông nghe ngc, lưng, xem mch, phn x ca đu gi, đáy mt, màu ca mi dưới. Khi ngơi tay, trong khi tôi thay đi v trí nm trên bàn khám thì ông ta đưa ra nhng câu hi nhanh và mơ h khiến tôi không kp nghĩ câu tr li. Sau mt gi đng h, ông nhìn tôi và cười sung sướng. Tt thôi, ông ta nói, tôi tin là mình chng có vic gì làm vi ông c. Thế nghĩa là sao? Nghĩa là th trng quá tt so vi tui ca ông. Kỳ l tht, tôi nói, ông ni ca ông cũng nói câu y như thế này khi tôi bn mươi hai tui, làm như thi gian chưa tng trôi không bng. Ông gp ai thì người ta cũng luôn nói như vy, ông ta nói tiếp, bi vì bao gi ông cũng có mt tui nào đó. Đ khiêu khích buc ông ta nói li phán quyết đáng s, tôi nói: Tui vĩnh vin duy nht chính là cái chết. Đúng vy, ông ta nói, nhưng không d đến được tui y vi mt th trng kho mnh như ông bây gi. Tôi rt ly làm tiếc là không th làm hài lòng ông được.

Đó là nhng k nim rt cao đp, nhưng đêm trước ngày sinh, 29 tháng Tám, tôi cm thy sc nng kinh hn ca mt thế k đang lng l ch mình khi tôi khó nhc leo lên cu thang nhà. Lúc đó, mt ln na tôi li nhìn thy m, Florina de Dios, trên giường ca tôi cũng chính là giường ca bà đã dùng cho đến tn khi chết, m li cu nguyn cho tôi y như ln cui cùng tôi gp bà, hai gi trước khi bà mt. Tôi lo lng hiu vic này có th là đim báo hiu cui cùng là mình s không qua khi tui chín mươi nên vi vàng gi đin thoi yêu cu Rosa Cabarcas phi đưa ngay cô bé ca tôi đến trong đêm nay. Tôi li gi bà ta ln na vào lúc tám gi ti và bà ta vn nhc li là không th được. Phi làm bng được, bng bt c giá nào, tôi s hãi hét lên và dp máy đin thoi quên c chào. Nhưng mười lăm phút sau bà ta gi đin li:

– Được ri, con bé đã đây.

Tôi đến vào lúc mười gi hai mươi phút, và lt hết nhng con bài cui cùng cho Rosa Cabarcas, đó chính là nhng quyết đnh ca tôi đi vi bé gái sau cái kết cc đáng s ca chính mình. Bà ta c nghĩ là tôi vn còn n tượng v v người đàn ông b đâm chết nên nói đùa: Nếu ông chết thì dt khoát không phi là đây, ông hãy hình dung như vy. Nhưng tôi li nói vi bà ta: Bà c nói chuyến tàu ho cng Colombia s đè lên người tôi đi, nhưng tôi tha biết đng st vn đáng thương đó li không đ kh năng giết hi ai c.

Chun b sn sàng cho đêm đó, tôi nm nga ch đi kết cc đau bun ca nhng giây phút đu tiên ca tui chín mươi mt. Tôi nghe tiếng chuông nhà th vng li t nơi xa, cm thy hương thơm ngào ngt ca tâm hn Delgadina ng say bên cnh, nghe thy tiếng la hét nơi chân tri xa, tiếng khóc thn thc ca ai đó có l đã chết ngay trong phòng này mt thế k trước. Tôi lin tt đèn và vi lòng can đm cui cùng, tôi lng các ngón tay mình vi các ngón tay cô bé đ dt tay nhau cùng đi. Tôi đếm mười hai tiếng chuông vi mười hai git l cui cùng ca mình cho đến khi gà bt đu gáy sáng, và sau đó là nhng hi chuông vinh quang, nhng tràng pháo hoa ngày l hi phn khi chào mng tôi đã kho mnh và an toàn vượt qua tui chín mươi.

Nhng li nói đu tiên ca tôi dành cho Rosa Cabarcas: Tôi s mua ca bà toàn b khu nhà, gm ca hàng và vườn tược. Bà ta nói vi tôi: Chúng ta hãy làm mt cuc thách đ kiu người già: ai trong hai ta mà sng sót thì s được hưởng toàn b tài sn ca người kia, và điu này s được ký kết ti phòng công chng. Không được, bi vì nếu tôi chết thì mi tài sn ca tôi phi thuc v cô bé. Thì cũng như vy thôi, Rosa Cabarcas nói, tôi s chăm sóc cô bé và sau đó tôi s đ li toàn b tài sn, ca ông và ca tôi, cho nó; tôi có ai khác trên đi này na đâu. Trong khi đó, chúng ta s sa li căn phòng ca ông cho tht tươm tt, nhà tm tht tt, có điu hoà nhit đ, có sách ca ông, có âm nhc ca ông.

– Bà nghĩ rng cô bé s nht trí ch?

Ái chà, nhà thông thái bun bã ơi, đúng là ông đã già nhưng không ngu mui – Rosa Cabarcas cười ngt ngho nói – Đa bé đáng thương đó đang mê mui vì yêu thương ông đy.

Tôi đi ra ph ngp tràn ánh nng và ln đu tiên tôi nhn ra chính mình chân tri xa ca thế k th nht ca cuc đi. Căn nhà ca tôi, im lng và hoàn toàn gn gàng n nếp, bt đu hưởng sc màu ca bình minh hnh phúc. Damiana hát to dưới bếp và con mèo sng li c đuôi vào giày tôi ri đi theo tôi đến tn bàn viết. Giy t héo mòn, l mc, chiếc bút lông ngng ca tôi đu đã được sp xếp gn gàng tr li, khi ánh nng mt tri lp lánh gia hàng cây bàng ngoài công viên và chiếc tàu thy chy trên sông ch thư tín vn b chm mt tun vì hn hán, đã kéo còi n ã đi vào cng. Cui cùng thì đó chính là đi thc, vi trái tim tôi mnh khe nhưng đã b tuyên án s chết vì tình yêu đp đ trong cơn hp hi hnh phúc vào mt ngày nào đó tui ngoài mt trăm ca tôi.

Tháng 5 năm 2004.

Dch Gi: LÊ XUÂN QUỲNH 

……………………………………………………..

Chú thích

[1] Virgo: Xử nữ, người mang mệnh Xử nữ, cung thứ sáu của hoàng đạo, tương ứng từ ngày 22 tháng Tám đến 23 tháng Chín.

[2] Garibaldi: chiến sĩ yêu nước Italia ( 1807- 1882) đã từng chiến đấu chống nước Áo vì sự thống nhất của Italia.

[3] Ciceron: chính khách, nhà tư tưởng và diễn giả nổi tiếng thời La Mã cổ đại, sống từ năm 106 đến 43 trước công nguyên.

[4] Nguyên văn: xứ Arcadia – một vùng quê của Hi Lạp mà các nhà thơ cổ biến thành xứ sở của thơ ngây và hạnh phúc.

[5] Pentecôte: lễ hạ trần – theo Gia tô giáo; lễ năm mươi ngày sau lễ Vượt qua – theo đạo Do Thái.

[6] Nhân mã: Cung thứ chín trong hoàng đạo.

[7] Pablo Neruda ( 1904 – 1973 ): Nhà thơ lớn của Chilê, giải Nobel văn học năm 1971.

[8] Figlio mio poveretto: Tiếng Ý trong nguyên bản, có nghĩa “Đứa con trai nhỏ tội nghiệp của tôi’.

[9] Lễ tro: Nghi thức xức tro trên đầu biểu hiện sự ăn năn sám hối khởi đầu mùa chay của đạo Gia tô

NGÔI NHÀ CỦA MATRIONA Aleksandr Isaevich Solzhenitsyn

AleksandrIsaevich Solzhenitsyn (sinh 1918), nhà văn Nga, gii thưởng Nobel Văn chương 1970. Ngôi nhà ca Matriona là mt trong nhng truyn ngn ni tiếng nht ca ông.

SOLZHENITSYN truyen nganPhần 1

Ti km 184 tuyến đường st Matxcơva – Murom và Kazan, có đến hơn na năm sau ngày xy ra s c, tt c các chuyến tàu đu gim tc, chy tht chm. Hành khách c dán mũi vào ca kính, kéo ra ca lên xung: đang sa đường hay sao vy? Hay tàu chy sai gi?

Không. Qua khi đon đường này, tàu li bt đu tăng tc, hành khách tr v ch.

Riêng cánh lái tàu là biết rõ ngn ngành.

Và c tôi na.

1Mùa hè 1956, t sa mc nóng bng và bi bm, tôi tr v nước Nga mà chưa biết đi đâu. Chng mt nơi nào trên đt nước có người đang đi hay vy gi tôi – tôi bit tích đã mười năm. Tôi đơn gin mun v min Trung cho đ nóng, có tiếng lá rng xào xc. Nhng mun đi, đi mãi đ ri mt hút vào nơi sâu kín nht ca nước Nga, nếu có nơi nào như vy.

Mt năm trước ngày xy ra s c, bên này dãy Ural, tôi không kiếm được vic làm, chng l li đi làm phu phen tp dch. Đến mt chân th đin mt công trường t tế cũng đng hòng xin được. Thc lòng tôi ch mun đi dy hc. Nhng người am hiu bo tôi đng phí công đi li, mt tin tàu xe vô ích.

Nhưng ri cũng có chuyn biến. Lên hết cu thang Phòng Giáo dc Nhân dân tnh…, tôi hi thăm Phòng T chc và ngc nhiên khi thy cán b đây không ngi bên trong cánh ca bc da màu đen mà li ngi sau vách kính như trong hiu thuc. Tôi rt rè đến bên ô ca, cúi xung hi:

– Anh cho biết Phòng có cn giáo viên dy toán mt trường nào cách xa đường st không? Tôi mun đnh cư luôn mt nơi như vy.

Người ta soát xét tng câu tng ch trong h sơ ca tôi, chy hết phòng này sang phòng khác và gi đin đi đâu đó. K cũng là s l đây: ai cũng c xin v thành ph, nht là thành ph ln, càng ln càng hay. Và tôi được xếp luôn mt ch: Đng Cao. Riêng cái tên cũng đã làm tôi vui sướng.

Cái tên đã không đánh la tôi. Trên mt ngn đi nm gia nhng khe nước nh, ri li nhng ngn đi nh khác, có rng vây quanh, bên mt đm nước và mt con đp nh, Đng Cao chính là nơi mà sng chết đu rt đi thanh bình. Tôi đã ngi rt lâu trên mt gc cây rng và ước chi ngày ngày không cn ăn sáng ăn trưa, min sao được lưu li nơi này, đêm đêm nghe tiếng cành lá xào xc trên mái nhà, không bao gi nghe thy tiếng loa đài t bt c đâu và tt c thế gian đu im lng.

Nhưng than ôi, đây người ta không sn xut bánh mì! Không buôn bán thc phm! C làng phi lên tn th xã khuân v hàng bao ti đ ăn thc ung.

Tôi quay li Phòng T chc đ nài n bên ô ca nh. Thot tiên người ta còn không mun tiếp chuyn tôi na. Nhưng ri h li chy hết phòng này phòng n, gi đin, than phin và cui cùng, đánh máy vào Lnh điu đng ca tôi: “Torfoproduct”.

Torfoproduct? Ch nghĩa như thế thì đến Turghenev cũng chào thua! 1

Ti ga xép Torfoproduct, ngay trước cái lán g sơ sài có treo tm bin quy đnh dt khoát: “Ch lên tàu t ga chính”. Bên cnh là dòng ch vch thêm bng mũi đinh: “Và min vé”. Còn quy vé, cũng vi cái cười chua chát như vy là dòng ch khc hn bng dao: “Không có vé“. Sau này tôi mi hiu được ý t thâm trm ca nhng ph đ trên. Đến Torfoproduct thì d, nhưng đi thì khó đy.

vùng này cũng đã tng ng tr nhng cánh rng vng lng, thâm u, sau cách mng vn còn nguyên. Ri rng b tàn phá bi bàn tay ca đo quân khai thác than bùn và mt nông trang tp th kế bên. Ch tch nông trang là Gorscov đã đn tri nhiu hecta rng, đem g xung tnh Odessa bán hái ra tin, nông trang nh đó mi pht lên.

Gia nhng khu đt thp Torfo đã hình thành mt khu lao đng ln xn gm nhng lán g đơn điu, vách trát thô sơ, mu nhà thnh hành vào nhng năm ba mươi và nhng ngôi nhà nh có chm tr mt tin, vách hiên lp kính – mu nhà thp k năm mươi. Nhưng trong nhà li không có vách ngăn chm trn nên tôi chng tìm đâu ra được mt ch tr kín đáo.

Bên trên khu lao đng, khói nhà máy bc lên nghi ngút. Ct ngang khu là mt di đường st kh hp, và nhng chiếc đu máy cũng pht khói mù mt, rú còi inh i, kéo nhng toa tàu ch than bùn đóng bánh màu nâu tái vùn vt lao đi. Rt có th ti nay, bên trên ca s ra vào câu lc b, tiếng máy quay đĩa li m vang, còn dc ph thì nhng gã say mc sc làm trò, k c nói chuyn vi nhau bng đao búa.

Tôi li mơ v mt góc khut ca nước Nga. Phi chăng nơi tôi va t b y, tôi đã có th sng trong mt túp khata 2 bng đt nn, ngonh mt ra sa mc. đó đêm v gió tht trong lành tươi mát, và ch mt tri sao rng m trên đu.

Trên chiếc ghế dài trong ga, tôi không tài nào chp mt được. Tri hng sáng là tôi đã ct bước tha thn trong khu lao đng. Tôi gp mt cái ch rt nh. Có mi mt người đàn bà đng bán sa lúc tinh mơ. Tôi ung ngay mt chai.

Ging nói ca người ph n khiến tôi sng st. Nó ngân nga như hát, còn li l ca ch li khiến tôi nh v châu Á xa xôi.

– Ung đi à, ung đi cho ngt cho ngon. B anh t đâu đến phi không?

– Thế ch người đâu? – Tôi tươi tnh hn lên.

Và ri tôi được biết quanh đây không phi ai cũng là th m than bùn, rng bên kia đường st có mt gò cao, bên kia gò cao là mt ngôi làng, đó là làng Talnovo c kính t thi Zigan phu nhân vi nhng cánh rng hùng vĩ. Tiếp đó là làng mc tri dài: Tsaslisy, Ovintxy, Xputni, Severtni, Sestimirovo – càng ra xa đường xe la, thôn làng càng ho lánh hơn cho đến tn vùng h.

Nhng tên đt tên làng vang lên bên tai tôi như nhng li an i. Nhng đa danh đã gieo vào lòng tôi nim hy vng còn tìm li được mt nước Nga có t bao gi.

Tôi nh người ph n mi quen h bán xong hàng thì dn tôi đến Talnovo và tìm giúp mt nơi tr.

Tôi là khách xp ri thôi: ngoài lương bng ra, nhà trường còn ha cho tôi mt ôtô than bùn đ chng chi vi ngày đông tháng giá. V lo lng va xóa đi nhng nét du dàng trên gương mt ch bng tiêu tan. V chng ch hin nay còn phi chăm sóc m già cao tui nên nhà không có ch cho thuê, ch đưa tôi đi khp các nơi trong h ngoài làng. Nhưng ri cũng không sao tìm được ch kín đáo, đâu đâu cũng n ào cht chi.

Chúng tôi đi mãi đến mt con sông nh, nước đã cn khênh, có cu bc qua. Khp làng chưa thy đâu có cnh sc nên thơ đến thế: vài ba cây liu, mt ngôi nhà cũ k, vt tung tăng bơi li dưới ao, my con ngng kéo đến bên b, giũ lông giũ cánh.

– Chúng ta ghé vào nhà bà Matriona mt tí vy, – người dn đường ca tôi chng như đã nn. – Nhà này thì chng được gn gàng đâu, y có mt mình, li còn đau m na.

Nhà bà Matriona ngay gn đy, mái hai đ dc, lp ván, mt dãy bn ca s nh phía sau và mt ca s trang trí nh trên gác thượng, ngay dưới mt tng nóc con con. Nhà cao đến mười tám súc g tròn, nhưng mái đã mc, nhng súc g vn chc khe vách nhà và cng chính đu bc phếch bc phơ, np g cũng bong dn.

Cánh cng đã cài then, nhưng người dn đường ca tôi không gõ ca mà lun tay vào kéo then ra – cng đóng ch đ ngăn súc vt và người l thôi mà. Sân thì không có mái che nhưng nhà thì có nhiu phn, đu gn kết vi nhau, có mái tiếp ni. Vào nhà qua ca chính, khách gp ngay nhng bc thang dn lên các nhà cu rng rãi có mái che cao. Bên trái có cu thang dn lên nhà ph – mt gian tách bit không có lò sưởi, và cu thang dn xung các bung kho. Bên phi là nhà chính có gác bên trên và hm bên dưới.

Ngôi nhà được ct t lâu, rng rãi đàng hoàng, dành cho c mt gia đình ln, vy mà gi đây ch còn mi mt bà già cô đơn đã lc tun.

Khi tôi bước vào nhà thì bà đang nm trên b chiếc lò sưởi Nga ngay cnh ca chính, trên người đp mt tm vi rách nhem nhuc, không rõ vi gì nhưng chc chn là đ b đi vi người làm ăn t tế.

Ngôi nhà khá rng và đc bit là phn sáng sa cnh ca s có đt nhng chu cây cnh bng gm, bng g trên nhng chiếc ghế đu, ghế dài. Chúng kha lp ni cô đơn ca bà ch bng c mt đám đông câm lng nhưng tràn đy sc sng. Chúng góp nht tng tia sáng nghèo nàn bên hướng bc mà vươn lên tươi tt. T sau ng khói lò sưởi, trong ánh chiu tà, khuôn mt bu bu ca bà ch hin ra rõ ràng, đau đn trước mt tôi. Qua ánh mt m đc ca bà, tôi có th thy được bnh tt đã làm bà kit sc.

Tiếp chuyn khách, bà vn c nm sp trên b bếp lò, không kê gi, đu hướng ra ca, còn tôi đng phía dưới. Bà không t v vui mng khi có người đến thuê nhà mà ch than phin v căn bnh quái ác mà lúc này bà va mi dt cơn đau: không phi tháng nào bà cũng đau, nhưng mi ln đau

– … là c phi hai ba ngày, mà lúc đã nm bp mt nơi thì còn lo chuyn ăn ung cho anh thế nào được na. Còn nhà ca thì tôi nào có tiếc, anh đến càng vui.

Bà mách tôi tìm đến nhng nhà có ch tin hơn, đ phin toái cho tôi hơn. Nhưng tôi đã thy cái s tôi là phi trong ngôi nhà này, ngôi nhà ti tăm có chiếc gương m soi không rõ mt, hai t áp phích sc s r tin qung cáo bán sách và c đng cho v gt treo trên tường vi mc đích trang trí. Tôi còn thích đây vì Matriona quá nghèo không có máy thu thanh, quá cô đơn chng có người trò chuyn.

Và mc dù Matriona Vaxilievna đã bt tôi đi khp làng, khi tôi quay li còn mt mc thác:

– Tôi vng lm, ch biết nu nướng gì c thế này thì phc dch làm sao? – Nhưng bà đã xung đón tôi, thm chí còn sáng mt lên khi thy tôi quay li.

Chúng tôi đã tha thun vi nhau v giá c, v khon than bùn mà nhà trường s cho ch đến.

Mãi sau này tôi mi được biết là đã nhiu năm nay Matriona Vaxilievna chng kiếm được rup nào. Bà không có lương hưu. H hàng thân thích tr giúp chng được là bao. nông trang tp th thì đi làm ch lĩnh th, làm gì có tin. Th công nht được gã thng kê vào s mt cun s chm công nhem nhuc.

Vy là tôi đến tr nhà Matriona Vaxilievna. Chúng tôi không ngăn bung. Giường ca bà đt mt xó ca cnh bếp lò, còn tôi thì m chiếc giường gp ra bên ca s và dn gn đám cây cnh con cưng ca Matriona li, dành mt phn ánh sáng cho chiếc bàn con kê dưới mt ca s khác. Đin trong làng đã được kéo t Satura ti t nhng năm hai mươi. Báo chí hi đó gi đèn đin là “đèn ca Ilits”, còn cánh mugic thì c tr mt ra kêu “La Sa hoàng!”

Có th đi vi dân giàu có trong làng thì ngôi nhà ca Matriona chng nghĩa lý gì nhưng đi vi chúng tôi thì nhà khá tt vào c mùa thu ln mùa đông năm y: có mưa nhà vn không b dt, gió but thì gn v sáng mi pht ra t ming bếp lò, k c nhng ngày gió thi t phía thi tiết đang cơn t hi.

Ngoài Matriona và tôi, trong nhà còn có mt con mèo, mt lũ chut, gián.

Con mèo cũng đã già, nhưng điu đáng nói là nó tht mt chân. Matriona thương tình nht nó v và nó cũng đã quen. Nó thì vn đi bn chân nhưng là đi tp tnh đến vo c người: nó gượng nh cái chân đau. Khi nó nhy t trên b lò sưởi xung sàn nhà thì tiếng đng phát ra không nh không êm như tiếng mèo nhy mà là mt tiếng đp mnh ca c ba chân mt lúc: hp! – Tiếng đp mnh đến ni tôi phi git mình, chưa quen ngay được. Nhng lúc đó c ba chân nó dng xung sàn, chân th tư co li.

Nhưng nhà có chut không phi vì mèo què không bt được chut: nó lao như tên bn vào đám chut trong góc và tha ngay ra mt con, cn cht gia hai hàm răng. Nhưng mèo không làm gì được chut vì không biết t bao gi, v ch nhân phong lưu nào đó đã dán lên vách nhà Matriona loi giy bi tường màu xanh lá m, có rãnh, mà không ch mt lp – nhng năm lp lin. Các lp giy thì dính cht vào nhau, riêng lp dán vào vách thì nhiu ch b bong keo, to nên mt lp áo ca vách nhà. Gia nhng súc g làm vách và giy bi tường, chut to cho chúng nhng li đi và ngang nhiên chy lot sot. Con mèo đưa mt gin d dõi theo tiếng lot sot kia, nhưng chng làm gì được.

Thnh thong mèo cũng ăn c gián, nhưng ri nó chán. Cái duy nht mà lũ gián còn n trng là gii phân cách gia ming chiếc lò sưởi Nga và nhà bếp vi nhà trên. Gián không bò lên nhà trên. Ngược li trong nhà bếp, gián nhung nhúc c đêm. Nhng ln đêm khuya tôi xung bếp ung nước, c bt đèn lên là thy hu như toàn b mt sàn, mt ghế và thm chí mt vách hin lên dưới mt màu cánh gián lp la lp lánh. Tôi mang borac t phòng hóa nghim v trn vi bt đ tr gián. Gián gim đi, nhưng Matriona li s chết mt mèo. Chúng tôi ngng rc thuc, gián li sinh sôi ny n.

Đêm đêm, khi Matriona đã ng, còn tôi ngi bên bàn thì tiếng chut chy nhanh thnh thong vang lên st sot cũng chìm đi trong tiếng gián lo xo lào xào dưới bếp nghe như tiếng sóng bin rì rào t xa vng ti. Nhưng tôi đã quen vi bn hp âm này vì trong đó có gì là đc ác và gi trá đâu. Tiếng lo xo ca gián là s sng ca loài vt mà thôi.

Và tôi cũng đã quen vi người đp kch cm trên t áp phích sut ngày lng lng chìa ra trước mt tôi nhng trước tác ca Belinxki, Panfiorov và c mt chng sách gì đó na. Tôi đã quen vi tt c nhng gì hin hu trong ngôi nhà ca Matriona.

Matriona thường dy vào bn, năm gi sáng. Chiếc đng h qu lc ca Matriona đã được hai mươi by năm k t ngày mua ca hàng hp tác xã tiêu th. Nó thường xuyên chy nhanh nhưng Matriona không h áy náy: còn hơn là chy chm, sáng ra rt d mun gi. Bà bt ngn đèn con dưới bếp lên ri rón rén, nh nhàng đ khi phát ra tiếng đng, bà nhóm lò, đi vt sa dê (gia súc ca bà có đc mt con dê cái sng con lông màu trng đc thôi), sau đó đi ly nước và nu ăn bng ba cái ni gang: mt cho tôi, mt cho bà và mt cho dê. Bà ly khoai tây dưới hm nhà lên, chn nhng c bé nht cho dê, bé va cho mình, khoai ca tôi bng qu trng gà. Khoai nhà trng chng bao gi được to c: đt thì đt cát, t nhng năm trước chiến tranh đến gi vn chng có phân, ch trng khoai tây hết năm này sang năm khác.

Tôi hu như không nghe thy tiếng đng nào t trong bếp. Mùa đông tôi dy mun, mãi mi vươn người, thò đu ra khi chăn và áo lông. Hai chân còn được đp thêm mt chiếc áo bông dã chiến, giường tri đm rơm. Bao nhiêu th đã m cho tôi ngay gia nhng đêm băng giá t phương bc tràn xung áp đo nhng chiếc ca s ti tàn ca chúng tôi.

Nghe tiếng đng nh t phía sau vách bếp, ln nào tôi cũng ct tiếng chào khe kh:

– Chúc bui sáng tt lành, Matriona Vaxilievna!

Và bao gi tôi cũng được đáp li bng chính li chúc đó, bt đu bng tiếng m trm m như tiếng nhng người bà trong c tích:

, … tôi cũng chúc anh như vy!

Và mt lát sau:

– Ba sáng có ri đy.

Ba sáng có nhng gì thì bà không nói, nhưng cũng d đoán thôi: khoai tây luc hoc xúp khoai tây, không thì cháo đi mch (năm y Torfoproduct không th mua được các loi ngũ cc khác và ngay c đi mch người ta cũng tranh nhau khuân hàng bao ti v nuôi ln, loi lương thc r tin mà). Các món không phi lúc nào cũng được nêm mui va vn, thường b quá la, tôi thường b cn bám chân răng và rát c.

Nhưng li không phi Matriona: Torfoproduct không có bơ, du thc vt thì khách hàng phi tranh nhau, ch có m hn hp là sn. Hơn na, theo quan sát ca tôi, cái bếp lò Nga không tht đc dng trong nu nướng, nhit t các phía tiếp cn chiếc ni gang không đu đn. Nhưng có l nó đã đến vi t tiên chúng ta t thi đ đá vì ch cn nhóm mt ln là lò cháy sut đêm, gi được đ ăn thc ung nóng sut c ngày cho người và gia súc. Ng cnh bếp lò thì m.

Tôi ngoan ngoãn chén hết các món được chế biến cho mình, chu khó nht b rác rưởi chng may ln vào, chng hn mt si tóc, mu than bùn, cái cng gián. Tôi không dám trách Matriona. Nói cho cùng, chính bà đã chn trước: “Tôi vng lm, ch biết nu nướng gì c thế này thì phc dch làm sao?”

– Cám ơn bà, – tôi nói rt chân thành.

– Có gì mà cám ơn? Vì anh đi tt vi tôi ư? – N cười rng r ca bà đã khiến tôi quên hết nhng điu nh nht. Ri bà đưa cp mt màu xanh nht nhìn tôi, v tht thà: – Nào, anh ăn gì vào ba sau nào?

Ba sau đây là ba ti! Hàng ngày tôi vn ăn hai ba như ngoài mt trn. Thì cũng ch là các món khoai tây.

Tôi cam chu cnh này, vì cuc sng đã dy tôi rng ý nghĩa ca s tn ti hàng ngày không nm miếng ăn. Đi vi tôi, điu đáng quý hơn chính là n cười kia – n cười hin hin trên gương mt bu bu ca người ph n kia, n cười mà rút cc tôi đã không tài nào ghi li được bng máy nh. Trước con mt lnh lùng ca chiếc ng kính đang chĩa thng vào mình, dáng v ca Matriona rt khác, không gượng go thì cũng ra điu nghiêm ngh.

Duy mi mt ln tôi ghi li được hình nh bà đang nhìn qua ca s xung đường, cười rt t nhiên.

Mùa thu năm y Matriona có lm chuyn bc mình. S là mi có chế đ hưu bng mi, ch em hàng xóm c khuyên bà c gng xin tr cp. Bà là người hoàn toàn không nơi nương ta, vy mà mi bt đu m nng, đã b nông trang tp th thi hi. Matriona phi chu quá nhiu ni bt công: bà b bnh như thế mà vn không được coi là người mt sc; bà đã làm vic nông trang đến mt phn tư thế k nhưng ch người làm vic nhà máy mi được hưởng lương hưu. Như vy bà ch còn biết đi xin tin tut ca chng: gia đình bà b mt người lao đng chính, người nuôi dưỡng gia đình. Nhưng chng bà đã mt mười hai năm ri, ngay t hi đu chiến tranh, thành th bây gi mà đi xin chng nhn v ngch bc ca ông nhng đơn v khác nhau là rt khó. Vn đ đt ra là phi xin được đ giy t có ghi rõ mc lương, dù ch 300 rup/tháng; li phi có giy chng nhn v tình trng không nơi nương ta ca bà; ri giy khai sinh; sau đó mang đ giy t lên Phòng Bo him xã hi; ri còn phi làm li giy t vì sai sót. Np xong giy còn phi đi li hi thăm kết qu.

Công vic khó khăn ch Phòng Bo him xã hi cách nhà bà đến 20 km v phía đông, Xô viết xã – 10 km v phía tây, Xô viết khu – mt gi đi b v phía bc. Bà đã chy khp các văn phòng hai tháng, tn nhiu thi gian vào th tc nhiêu khê. Mi bn b mt đt mt ngày. Đến Xô viết xã thì hôm nay thư ký đi vng – đi vng là đi vng, vy thôi, các xã bao gi ch thế. Vy thì hôm sau li đến. By gi thư ký có mt nhưng li không mang du đến. Hôm sau na vy. Nhưng li đành đ đến hôm khác vì giy vn chưa xong, b ký nhm sang giy khác – giy t ca Matriona ghim c thành mt tp mà.

– H hành tôi quá xá, Ignatitr , – bà than phin vi tôi sau by nhiêu phen công cc công cò. – Mt bao công sc!

Nhưng bà cũng ch nhăn nhó mt lúc thôi. Tôi đã phát hin ra phương thuc đc hiu giúp bà ly li khí thế, y là công vic. Có chán chường tht vng đến đâu thì ri cũng ngay sau đó, hoc là v ly cái xng đi d khoai tây, hoc kp ly cái bao ti vào nách đi kiếm than bùn, không thì xách cái gi đan đi sâu vào rng hái qu kim anh, vit qut… Công vic xong xuôi, Matriona kh cúi chào tm bit, nhưng không phi là tm bit nhng chiếc bàn giy văn phòng, mà là tm bit nhng lùm cây bi trong rng, tr v nhà vi v mt rng r, n cười tươi tn trên môi, cho dù lưng có gp li vì mang vác.

– Tôi yên chí t nay biết ch ly ri, Ignatitr , – bà nói v than bùn. – Ch này thì min chê luôn!

– Kìa Matriona Vaxilievna, ch l ch than bùn ca tôi còn chưa đ dùng hay sao? C mt xe đy.

, ch y thì ăn thua gì! Bng y na, li phi bng y na thì mi gi là đ. Mùa đông đây ghê gm lm, đt bao nhiêu cũng không va. Than bùn thì xưa nay chúng tôi vn đi kiếm hàng ngày, đng tướng! Bây gi mà có than tôi li không cõng hết ba ôtô ư? Nhưng thế thì s b bt ngay. Có mt m đây sp phi ra tòa đy.

_______________

Chú thích ca dch gi:

1 đây hai t sn phm (product) và than bùn (torfo…) được viết lin đ to đa danh, mt li “sn xut” t hơi “mi”.2 Kiu nhà ph biến trước đây ca nông dân Ucraina, Belaruxia và min Nam nước Nga.

 

 PHẦN 2

 Vâng, đúng là như vy. Hơi th d dn ca mùa đông đang ph đến khiến lòng người hong s. Xung quanh nhng rng là rng, nhưng cht đt vn chng kiếm đâu ra được. Cn cu vn quay tròn trên các đm than nhưng than bùn thì không bán cho dân mà ch ch v cho thượng cp cùng cánh ăn theo; nhà giáo, thy thuc, công nhân nhà máy thì được cp phát tng ô tô mt. Chng có quy đnh gì v nhiên liu c, mà cũng không nên hi v chuyn đó. Ch tch nông trang đi li trong làng đôn đc kim tra, trao đi, nói đ th chuyn, riêng chuyn cht đt thì chng bao gi đ cp đến. Thì chính ông ta cũng tích tr mà. Trước sau mùa đông cũng s v, dù chng có ai mong đi.

Trước đây khi mi người ăn cp g ca lãnh chúa, bây gi thì ăn cp than bùn ca liên hip xí nghip, thế thôi. Ph n kéo nhau tng tp năm người, mười người cho đ s. H đi ngay gia ban ngày. Mùa hè than bùn được khai thác khp nơi trong vùng m, được dn li thành tng đám đ phơi. Than cháy tt còn có nguyên nhân là liên hip không th vn chuyn đi ngay được. Than khô dn cho đến tn mùa thu, có khi còn phi ch tuyết nếu đường vn còn nát, xe chưa chy được hoc liên hip vn còn bí v phương tin. Đây s là thi cơ cho các bà các ch. Than mà m thì bao ti than vơi, than khô thì đy, gn gp đôi than m. Mi bao ti c 2 put 3 vi hành trình có lúc đến 3 km va đ cho mt bn nhóm lò. Mùa đông thì nhng hai trăm ngày. Đt lò thì sáng nhóm lò Nga, ti nhóm lò Hà Lan. Lò Nga thì ch được nhóm bui sáng, lò Hà Lan bui ti.

– Ch nói nhăng nói cui! – Matriona ni xung vi mt người nào đó trong tưởng tượng. – Nga không có mà không è c ra mà kéo thì hi ly đâu ra! T không quen sõng lưng! Mùa đông thì kéo xe trượt tuyết, mùa hè thì vác ci, đúng thế đy gii !

Các bà các ch mi ngày đi my chuyến lin. Nhng ngày đp tri Matriona vác v đến sáu bao ti. Than ca tôi thì bà đ phơi ra đy, còn than ca mình thì ct k dưới gm nhà cu, ti ti mang ván xung che che đy đy.

– Chúng nó đoán già đoán non k nó, – bà mm cười, đưa tay qut m hôi trán, – mình ct thế này thì có mà tìm vào mt!

Liên hip xí nghip đã hành đng ra sao? H không đ biên chế cho phép ri quân ra canh gi tt c các đm than. V phn th hin trên s sách, sn lượng khai thác ln buc phi khu tr phn tht thoát, phn hao ht do mưa. Thi thong, đi tun tra tp trung ra quân và chp được mt “đi tượng” bên cng làng. Các bà các ch vt hết bao ti chy tán lon. Thi thong, theo tin cáo giác, h cho người đến nhà dân khám xét, lp biên bn ghi rõ khi lượng than phi pháp và da đưa ra tòa. Các bà các ch đành tm ngh, nhưng mùa đông rc rch đến gn buc h đêm đêm li phi lên đường cùng nhng chiếc xe trượt tuyết.

Đ ý quan sát Matriona, tôi nhn thy ngoài công vic ni tr, hàng ngày bà còn phi gii quyết khá nhiu vic khác. Vì đã sp xếp sn trong đu nên c sáng ra va ng dy bà đã biết hôm y phi làm gì. Ngoài vic kiếm than bùn, ngoài vic thu gom nhng gc cây c th đã được máy kéo đánh bt lên trên đm, ngoài món vit qut dm trong nhng chiếc thùng ln (Nếm th cho nó ê răng mt cái xem nào, Ignatitr! – Bà thường mi tôi), ngoài vic d khoai tây, ngoài vic chy tin tut, bà còn phi đi kiếm đâu đó mt ít c khô cho con dê duy nht có b lông màu trng đc ca mình na.

– Sao bà không nuôi ly mt con bò cái, Matriona Vaxilievna?

, , Ignatitr, – Matriona gii thích, bà đang đng trong ca bếp, người quay v phía chiếc bàn viết ca tôi, trước ngc đeo chiếc tp d hơi bn. – Tôi dùng sa con dê cũng tm đ ri. Tôi mà nuôi bò thì có mà ch xác ra cho nó ăn! Hai bên nn đường st cũng có ch c đy, ra đy mà ct c! C trong rng cũng min ct – lâm nghip qun hết ri. Còn nông trang thì người ta chng khiến tôi đi ct c, người ta bo tôi bây gi không còn là nông trang viên na. Mà ngay c nông trang viên cũng phi ct bng hết v cho nông trang, mun có c thì đc xung tuyết mà ly, còn c gi quái gì na?… Gia v hè đã tng sôi lên v c đy ri còn gì, t Petrov đến Ilits. C mà c như Sâm Cao Ly 4…

Vy là đi vi Matriona, riêng vic lo c cho mi mng dê còm cũng đ hết hơi. Ngay t sáng bà đã tay ti tay lim đi đến nhng nơi mà bà nh là có c mc bên mép đường, b rung, quanh nhng h nước nh trong đm. Lèn cht mt bao ti c tươi nng trch, bà tha v đ mt đng tướng sân. Ri bà gy c khô dn bng nng gy rơm.

Ông ch tch nông trang mi, mt cán b mi được điu đng t thành ph xung, đã trin khai công vic đu tiên là giao đt trng rau cho tt c nhng người mt sc. Matriona được nhn mười lăm xotka 5 đt cát, trong đó có mười xotka hoang hóa vì chưa có kênh mương. Tuy nhiên, vi bng y đt, Matriona đã được thu dng, li là quân ca nông trang. Nhng lúc thiếu người, các bà các ch c kiếm c đ vng mt thì bà v ông ch tch li đến gp Matriona. Bà ta cũng là người thành th, tác phong cương quyết. Vi chiếc bành tô ngn và ánh mt gườm gườm, trông bà ta như mt n quân nhân.

Bà ta bước thng vào nhà, không chào, đưa mt nghiêm ngh nhìn Matriona khiến bà cht d.

– Thếế! – V ông ch tch nói rành rt. – Đng chí Grigorievna nh? Phi giúp đ nông trang! Mai phi ra đng ri phân!

Matriona n mt n cười ngượng ngùng như đang ngượng thay cho v ông ch tch khi bà này không có tin đ tr công cho bà.

– Vâng, đy, – Matriona r rà. – Tôi đang m, đúng thế. Thành th lúc này không tham gia được. – Nhưng li vi vàng nói cha: – Mai my gi h bà?

– Nh mang theo cái cào răng! – Ch tch phu nhân dn xong b đi, chiếc váy vi cng quèo kêu st sot.

– Thế cơ đy! – Matriona nói vi theo người va đi khi. – Mang cào đi na đy! Nông trang ch thế thôi: xng không, cào chng có. Thế nhà tôi không có đàn ông thì ai tra cán cho tôi đây?

Ri bà ngm nghĩ sut c bui ti:

– Chán hết ch nói, Ignatitr ! Làm ăn cái kiu như thế thì phng nước non gì? C vic đng chng xng mà ngóng còi nhà máy mười hai gi trưa. Thế mà còn lôi thôi đ th, nhng là tp hp, đim danh. Ch như ngày trước c vic ai người y làm thì đúng là cm đu cm c mà làm, loáng cái đã trưa, vèo cái đã ti.

Dù sao sáng hôm sau bà cũng vác cào đi làm.

Có điu là khi có vic thì không ch người ca nông trang mà bt c ch em nào, dù ch là người có h xa hay đơn gin là hàng xóm, cũng đến gp Matriona t ti và nói:

– Matriona, mai sang giúp tôi vi nhé. D nt khoai tây y mà.

Và Matriona không th t chi được. Bà đành gác vic nhà li đ đi giúp hàng xóm và khi v đến nhà còn khoe rt vô tư, không h ghen t vi ai:

– Ignatitr này, khoai nhà cô y to c thế ch l! D sướng c tay, không mun v na, đúng thế đy, gii !

Không mt bui cày nương nào là thiếu mt Matriona. Ph n Talnovo đã xác đnh được rng làm đt nương mà c mt mình mt xng mà bao gi cũng tn công mt sc nhiu hơn so vi vic sáu người cùng kéo mt lưỡi cày, cày c sáu nương. Vic này người ta cũng gi Matriona đến giúp.

– Thế các bà có tr tin công cho bà y không? – V sau tôi buc lòng phi hi mi người.

– Bà y không ly đâu. Bà y không cn ai phi băn khoăn.

Matriona còn rt mt mi ln đến lượt phi lo chuyn ăn ung cho hai cu chăn dê: mt cu thì to khe, va câm va điếc, cu kia thì mi ln, môi lúc nào cũng đưa đy mt mu xì gà ướt nhoét. Mt tháng rưỡi mt ngày thôi, nhưng Matriona cũng phi chi tiêu tn kém. Bà đến ca hàng hp tác xã tiêu th mua nào cá hp, nào đường, nào bơ, nhng th mà bà chng dám ăn. Thì ra các bà thường sĩ din vi nhau, ai cũng mun cho các cu chăn dê ăn ung tươm tt trên tài thiên h.

– Phi biết s gã th may vi thng chăn gia súc, – bà gii thích. – Mình mà có gì trái ý bn này là chúng nó rêu rao khp làng trên xóm dưới ngay thôi.

Vy mà trong cuc sng lao đao ln đn ca bà, thnh thong Matriona còn m nng, nm lit giường đến hai ngày hai đêm. Bà không rên r kêu ca, thm chí hu như không nhúc nhích. Nhng ngày đó thì bà Masa, bn thân ca Matriona t hi tr thường đến chăm sóc con dê và nhóm h lò. Bn thân Matriona thì không ăn không ung, không đòi hi tí gì. Talvono mà mi bác sĩ trm xá khu đến nhà thì b coi la cao ngo, coi khinh hàng xóm. Có ln người ta đã mi được mt bà bác sĩ đến khám cho Matriona. Bà này t ra quái ác, lnh cho Matriona bao gi dy được thì phi t dn xác lên trm xá. Matriona buc phi lên trm xá, người ta ly mu xét nghim ca bà gi lên bnh vin qun ri mt hút luôn, chng có tin tc gì na. Cũng ti Matriona c.

Công vic vy gi con người tr li vi cuc sng. Matriona nhanh chóng gượng dy được, lúc đu c đng chm chp, sau hot bát dn.

– Anh chưa được thy tôi ngày trước đy, Ignatitr , – Matriona t hào k li. – Bao ti than ca tôi toàn năm put hết – không là cái đinh gì! B chng tôi quát: “Matriona! Sm lưng con bây gi!” Ri thì ch g súc 6… Con Voltsok ca chúng tôi là mt con nga chiến, khe…

– Sao li là nga chiến?

– Người ta đi con nga b thương này ly con nga ca chúng tôi đ lên đường ra trn. Hóa ra con này là con nga đc chng. Có ln nó t nhiên phát hong, kéo thng chiếc xe trượt tuyết xung h, cánh đàn ông nhy hết ra ngoài thế mà tôi chp ly dây cương ghì li được, đúng thế đy. Con nga được ăn thóc kiu mch. Nga ăn kiu mch y à, không biết nng là gì đâu nhé.

Nhưng Matriona cũng chng gan góc gì cho lm. Bà s đám cháy, s chp, s nht là xe la, không rõ vì sao.

– Tôi đang mun đi Treruxti thì đoàn tàu t Netxaevka tr ti, tr hai con mt to thô l ra, đường ray rên xiết – khiếp, người tôi nóng ran, hai đu gi run bn bt. Đúng thế đy, gii ! – Matriona t ly làm ngc nhiên và nhún vai.

– Ti người ta không bán vé chăng, Matriona Vaxilievna?

quy vé ư? Ch bán vé ghế mm thôi. Mà tàu thì sp chuyn bánh ri! Chúng tôi bt gp mt cánh ca không khóa, thế là nhy đi lên, chng vé vung gì c – cũng may là toàn toa hng bét, c vic nm dài ra ghế. Vì thế chúng nó mi không bán vé, quân ăn hi y mà, chúng nó thì cn biết đến ai…

Vy mà đến mùa đông năm y, cuc sng ca Matriona đã tr nên d th hơn bao gi hết. Bà bt đu được hưởng tr cp lâu dài tám mươi rup/tháng. Nhà trường và tôi tr cho bà hơn mt trăm.

– Hm! Bây gi thì Matriona không nên chết mt tí nào! – Mt s người hàng xóm đã bt đu ghen t. – Già ri, tin vào na đ đâu cho hết.

– Cái gì, tr cp lâu dài ư? – Nhng người khác phn bác. – Nhà nước thì có gì là chc chn đâu. Nay thế này mai thế khác.

Matriona đt đóng mt đôi ng d, mua mt cái áo khoác mi. Bà còn cha mt cái áo capt cũ thành mt chiếc bành tô. Chiếc áo capt đó – đ đng phc ca nhân viên ngành đường st – là ca chng Kira, con gái nuôi ca bà, tng cho bà. Anh ta là tài xế xe la Treruxti. Ông th may gù trong làng đã lót vào chiếc áo d đó mt lp bông đ có mt chiếc bành tô tuyt ho mà sáu mươi tui đu bà mi được x tay.

Đến gia mùa đông Matriona đã khâu vào trong lp lót bành tô hai trăm rup dành cho tang l. Bà vui v nói:

– T nay tôi cũng được yên lòng mt chút, Ignatitr .

Tháng chp trôi qua, tháng giêng trôi qua – hai tháng lin bà không b m. Càng ngày bà càng hay sang nhà bà Masa vào bui ti, ngi cn ht quì vi nhau. Bà không r ai đến nhà vào bui ti, s nh hưởng đến công vic ca tôi. Mãi đến L Ba Vua, v đến nhà tôi thy mi người đang nhy múa. Tôi làm quen vi ba bà em rut ca Matriona. Thi gian qua đây tôi rt ít nghe nói v các bà em ca bà, hay h s Matriona nh v h?

L hi năm đó, có mi chuyn không hay làm phin lòng Matriona: bà đã đi năm dm 7 đến nhà th đ xin nước thánh, đã đt bình nước xin ban phép ca mình gia nhng bình nước khác. L ban phép kết thúc, các bà các ch xúm vào tranh nhau ly nước. Matriona chm chân tt li, cui cùng chng thy bình nước ca mình đâu na. Cũng ch thy bình nước nào đ li. Mt thế này hn là ác qu đã ly đi.

– Ch em ơi! – Matriona đi gia nhng người đang cu nguyn. – Có ai ly nhm nước thánh ca tôi không? Bình nước thánh y?

Không ai nhn là đã ly nhm. Hay là tr con nó nghch? Trong nhà th lúc này cũng có my đa con trai nh tui. Matriona v nhà mà lòng bun rười rượi: năm nào cũng xin được nước thánh, năm nay thì không.

Tuy nhiên cũng không th nói rng Matriona là mt con chiên ngoan đo. Thm chí bà còn mang màu sc mt tín đ Ngu tượng giáo nhiu hơn: bà mt mc tin rng c vào l Thánh Ivan Poxny mà bước vào nương vườn thì năm sau s b mt mùa; bão tuyết mà cun lên thì t là đâu đó có người đã tht c chết; va chân vào ca là nhà sp có khách. vi bà bao nhiêu lâu mà tôi vn chưa thy bà cu nguyn, làm du thánh bao gi. Nhưng bt tay vào vic gì bà cũng “Ly Chúa”, ln nào tôi đi đến trường bà cũng “Cu Chúa phù h cho anh!”. Có th là bà vn cu nguyn nhưng không mun đ l ra vì ngượng vi tôi hoc không mun làm tôi mt t nhiên. Khám th thì nhà trên, tượng thánh Nikolai Ugotnik đt trong bếp. Ngày thường thì nhng nơi đó không đ đèn, vào kì l nguyn thì có, các ngày l thánh thì Matriona bt đèn lên ngay t sáng.

Tuy nhiên, bà vn ít ti hơn con mèo tht ca bà. Nó còn bt chut.

Matriona càng ngày càng c gng tranh th thi gian đ chăm chú lng nghe các chương trình phát thanh qua máy thu thanh ca tôi (tôi không quên lp riêng cho mình mt phát hin – Matriona gi các cm đin như thế! Cái máy thu thanh nh bé không quy ry tôi được vì tôi có th đưa tay tt máy vào bt c lúc nào, nhưng qu tht đi vi tôi, t chn xa xôi ho lánh này, nó đã tr thành mt dng c thăm dò, phát hin). Năm y, mi tun người ta tiếp đón, tin đưa hai ba đoàn đi biu nước ngoài, đưa đi biu đến nhiu thành ph, t chc mitting. Ngày nào cũng đy ry nhng thông báo quan trng v chiêu đãi, tic tùng.

Matriona chau mày, th dài đánh thượt:

– Ăn ung sut, ming ăn núi l thôi mà!

Nghe tin v nhng loi máy mi va được phát minh, Matriona ct tiếng lu bu trong bếp:

– Lúc nào cũng máy mi, máy mi, thế máy cũ không làm thì vt đi đâu?

Người ta còn d báo trong năm đó v tinh nhân to ca trái đt s được phóng lên qu đo. Matriona lc đu nhún vai:

– Khiếp tht, thế thì người ta s làm biến đi mùa đông hay mùa hè mt thôi.

Saliapin hát nhng bài hát Nga. Matriona đng nghe mt lúc lâu ri nói dt khoát:

– Hát kiu gì y, không như dân mình hát.

– Bà nói thế nào y ch, Matriona Vaxilievna, bà nghe li đi!

Bà li nghe, mm cht môi, ri nói:

– Không. Không chun. Không phi li hát ca chúng ta. Ca sĩ li còn khoe ging na.

Bù li, Matriona cũng đã làm tôi cm thy mát rut. Đài phát li mt chương trình hòa nhc mt s bn tình khúc ca Glinka. Đt nhiên sau năm bn tình khúc thính phòng, Matriona co ro đi t phía sau vách bếp lên, tay gi cht tp d, cp mt m rm l:

– Đây này, đây mi là hn ca chúng ta… – bà thì thm.

——————————-

Chú thích ca dch gi:

3 1 put = 16,38 kg.

4 Nguyên văn: c như là c mt.

5 1 xotka bng 1% hecta tc 100m2.

6 Lược mt câu: Cái gã ng rng li không chy đến ghếch h súc g lên xe ch l!

7 1 verxta (dm Nga) = 1,06 km.

 

  

PHẦN 3

Matriona đã quen có tôi, tôi cũng đã quen có bà, và chúng tôi sng vi nhau mt cách tht thà dung d. Bà không gây tr ngi gì cho công vic bui ti kéo dài dng dc ca tôi, không căn vn thế này thế khác. Cho đến thi đim đó, tôi không thy bà cái thói tò mò tc mch thường thy ph n, c th là cho đến thi đim đó, bà t ra tế nh ti mc chưa h hi thăm tôi đã có v hay chưa, ly v t bao gi. Các bà các ch Talvono c xon ly bà mà hi thăm v tôi. Bà bo h:

– Ai mun biết thì đi mà hi người ta. Tôi ch biết anh y là người nơi khác đến thôi.

Ít lâu sau, khi tôi th l vi bà rng tôi đã tù khá lâu thì bà ch gt đu, ý như bà đã ng ng như thế t trước.

Cũng như bà, tôi ch nhìn thy mt Matriona ca hôm nay, mt bà già l loi cô qunh. Tôi cũng không khơi dy quá kh ca bà, cũng không hi vng tìm được chút gì trong đó.

Tôi biết rng Matriona ly chng t trước Cách mng, ri luôn trong ngôi nhà chúng tôi đang , bt tay ngay vào quán xuyến công vic gia đình vì m chng và người ch gái vy ca chng đu đã mt, và ngay bui sáng đu tiên sau ngày cưới, Matriona đã phi đâm đu vào bếp. Tôi biết rng bà đã sinh được sáu người con nhưng đu chết yu nên chưa bao gi có được hai con còn sng. V sau bà có mt cô con gái nuôi tên là Kira. Chng Matriona đã ra trn không v. Giy báo t cũng không. Các chiến hu đng hương cùng đi đi nói rng ông hoc đã b bt làm tù binh hoc đã hi sinh nhưng không tìm thy thi hài. Mười mt năm sau chiến tranh, Matriona đã t nh lòng là hãy c coi ông như người đã mt. Thà như vy còn hơn. Ch gi d bây gi ông vn sng thì cũng phi là người có v đâu đó tn Brazil hoc Australia. Và làng Talnovo ln tiếng Nga ông cũng quên dn…

Mt ln trường v, tôi thy trong nhà có khách. Mt ông già cao ln, tóc vn còn xanh, mũ lông đ trên đu gi, đang ngi chiếc ghế ta mà Matriona đy ra gia phòng, v phía chiếc bếp lò Hà Lan, mi khách ngi chơi. Râu tóc đen dày, hu như chưa có si bc, trùm kín gương mt ông: b ria mép rm rp màu đen nhp làm mt vi b râu cm to b cũng màu đen, thành th mm ming ch còn hin ra thp thoáng; hai vt râu quai nón rm rt màu đen chy t dưới lên đón ly nhng m tóc đen buông t trên xung, che gn kín c hai tai; cp lông mày sâu róm cong chm vào nhau. Ch có trán là hin ra như mt mái vòm nhn thín ni lin vi c khoang đu hói rng bên trên. Trước mt tôi, toàn b dung mo ca ông già toát lên v thông minh và đĩnh đc. Ông ta ngi vi v rt rè, hai tay đt trên trc cây gy đang chng thng xung sàn – ông ngi trong tư thế nóng lòng ch đi và rõ ràng là không nói chuyn nhiu vi Matriona lúc này đang lúi húi bên kia vách bếp.

Khi tôi bước vào nhà, ông nh nhàng quay cái đu oai v v phía tôi và ct tiếng chào, gi đúng tên tôi:

– Thy giáo!… Tôi nhìn thy không được rõ. Thng con tôi hc vi thy đy. Nó là Grigoriev Antoxka…

Không cn ông phi nói thêm gì na. Đang nóng lòng mun được giúp đ ông già đáng kính này, tôi không đ ông phi nói nhng li vô ích na, tôi biết c ri. Grigoriev Antoxka là mt cu bé trng tro c ch, hai má ng hng, hc sinh lp 8G. Nó đến trường như đi ngh mát, ngi trong lp mm cười nht nho. V nhà, nó chng bao gi ngó đến sách v. Tuy nhiên, vi mc tiêu phn đu đt thành tích cao v dy và hc, gi vng danh hiu vinh quang mà các trường trong huyn trong tnh chúng tôi và các tnh bn đã giành được, hết năm này sang năm khác, nhà trường vn cho nó lên lp. Nó đã hiu rõ rng cho dù các thy có da dm thế nào đi na thì cui năm nó vn được lên lp như thường, hc làm gì cho nhc xác! Hc lp 8 ri mà nó vn chng biết gì v phân s, không phân bit được các kiu tam giác. Trong hai quý đu ca năm hc nó b toàn đim hai môn tôi dy, sang quý ba chc cũng vy thôi.

Nhưng vi ông già mù d, người b người li đáng tui ông thng Antoxka, người đang cu cnh tôi đây – liu tôi có th nói được rng nhà trường đã la di ông hết năm này sang năm khác, tôi không th la di ông được na, nếu không tôi s làm hng hết lp hc, tôi s biến thành k ba hoa và tôi s phi nh tot vào toàn b lao đng và danh hiu ca chính mình?

Song tôi li đành nhn nhc gii thích vi ông rng con ông quá xao nhãng hc hành, đến trường hay v nhà đu nói di quanh, phi kim tra s đim ca nó thường xuyên hơn và c hai bên phi thc s nghiêm khc vi nó.

– Còn nghiêm khc thế nào na, thưa thy, – ông khách đoan chc vi tôi. – Tun nào tôi cũng đánh đòn nó c. Đánh đau.

Qua câu chuyn tôi bng nh ra là có ln Matriona không hiu vì lý do gì cũng đã đ ngh gii quyết vic gì đó cho thng Antoxka Grigoriev, nhưng tôi đã không hi là nó có h như thế nào vi bà, và tôi đã t chi. Còn bây gi Matriona cũng ra đng trong khung ca bếp vi v khn cu nhưng chng nói gì. Và khi Faddeia Mironovitr đã t bit tôi vi li đ ngh được gp li tôi đ được biết tin tc, tôi lin hi Matriona:

– Matriona Vaxilievna này, tôi chưa hiu, Antoxka nó là thế nào vi bà nh?

– Con ca anh chng, – Matriona tr li ct ln ri đi vt sa dê.

Hiu ri, ông già tóc đen kiên nhn đó là anh rut chng bà, mt quân nhân mt tích.

Sut bui ti, Matriona không đ cp gì đến chuyn đó na. Mãi ti khuya, khi tôi đã quên bng v ông già, đang làm vic trong ngôi nhà yên tĩnh, ch còn lo xo tiếng gián và tiếng tích tc ca đng h, – Matriona bng nói vng ra t trong góc ti ca bà:

– Ignatitr này, ngày xưa tôi suýt ly ông y đy.

Tôi thm chí đã quên khuy đi s hin din ca bà, không nghe thy bà nói gì, nhưng ging nói ca bà vng ra t ch ti nghe hi hp c như ông già kia đang tình t vi bà 8.

Rõ ràng là c bui ti hôm nay Matriona ch nghĩ v chuyn đó.

Bà bước ra khi chiếc giường lót gi ti tàn, chm rãi đến bên tôi, chng như đang nhp bước vi nhng li tâm s. Tôi ng người vào lưng ghế và ln đu tiên tôi nhìn thy Matriona khác hn mi ngày.

Trong căn phòng ln, um tùm cây cnh này thì phía trên b ti. Ngn đèn bàn ch chiếu sáng nhng quyn v ca tôi, nên khi tôi đưa mt t ch sáng nhìn ra thì c căn phòng chìm trong ánh hng hng. Matriona t trong đó hin ra. Tôi thy hình như đôi má ca bà không còn vàng vt na, mà cũng ng hng lên.

– Ông y là người đu tiên dm hi tôi… trước Efim… Ông y là anh. Năm y tôi mười chín tui, Faddeia thì hai mươi ba. Ngày y nhà h ngay trong ngôi nhà này đy. Nhà ca h đy. Ông c thân sinh ra h ct lên đy.

Tôi bt giác đưa mt nhìn quanh. Trước mt tôi, xuyên qua lp áo màu xanh nht thếch bng giy bi tường, bên trong có chut chy, ngôi nhà mc nát xám xt bng hin ra mi m, thu y vn tươi màu, g súc nhn nhi, thơm phc mùi nha cây.

– Thế bà vi ông y thì thế nào?…

– Mùa hè năm y… chúng tôi vào rng ngi, – bà thì thm. – Cánh rng nh y bây gi là khu chung nga đy, người ta cht cây đi… Tôi sp ly ông y thì chiến tranh chng Đc n ra, Ignatitr . Faddeia được lnh lên đường ra trn.

Matriona b lng câu chuyn – trước mt tôi sáng rc lên cái tháng by xanh, trng và vàng ca năm mt ngàn chín trăm mười bn: bu tri vn thanh bình, mây nhn nhơ bay và không khí làm vic sôi ni trên đng lúa chín. Tôi mường tượng thy hai người đang sánh vai nhau: chàng trai vm v, tóc đen nhánh, vai vác lim bên cô thôn n má hng, tay ôm bó lúa. Và h ct lên tiếng hát, hát mãi dưới tri xanh, nhng bài hát t lâu làng quê không hát na, nhng bài hát không th hát cùng máy móc.

– Ông y ra trn ri bit tăm luôn… Sut ba năm tôi đã sng khép kín, dc lòng ch đi. Vn c là bt vô âm tín…

Trong khong m ti, đi din vi tôi là gương mt bu bu ca Matriona qun trong tm khăn trùm bc phếch. Gương mt y dường như không còn nhng nếp nhăn, không còn l ra gia tm khăn xoàng xĩnh thường ngày mà là mt gương mt thanh xuân thng tht trước mt s la chn đáng s.

Vâng. Vâng… Tôi hiu… Lá rng, tuyết rơi – ri tuyết li tan. Người ta li cày, li gieo, li gt. Và lá li rng, và tuyết li rơi. Và mt cuc cách mng. Và mt cuc cách mng khác. Và c thế gii đo ln.

– M h mt, thế là Efim đt vn đ vi tôi. Ông y bo: Trước đây cu đã mun đến làm người nhà này, thì bây gi hãy đến đi! Efim kém tôi mt tui. Các c đây thường nói: “Thun ri thì cưới cho nhanh, ch đ tròng trành gió git thuyn nghiêng” 9. Gia đình h cũng đang thiếu người trông nom quán xuyến. Tôi đã ly ông y… Chúng tôi làm l thành hôn vào ngày l Thánh Petrov thì đến ngày l Thánh Mikol vào mùa đông… Faddeia tr v… t tri tù binh Hunggari.

Matriona nhm mt li.

Tôi ngi lng thinh.

Bà quay người v phía ca c như đó là mt nhân chng sng:

– Ông y dng li bên ngưỡng ca. Tôi hét toáng lên. Suýt na thì tôi đã nhào ra ph phc dưới chân ông!… Không th được… Ông y nói: Nó mà không phi là em rut ta thì ta đã băm chết c hai đa ri!

Tôi rùng mình. T s xúc đng hay s hãi ca bà, tôi đã hình dung ra mt cách sng đng cái giây phút ông đang đng gia nhng cánh ca sm màu, râu tóc đen nhánh, tay vung chiếc rìu lên trước mt Matriona.

Nhưng bà đã bình tâm tr li, đng tì người vào lưng ta ca chiếc ghế trước mt và k bng mt ging du dương:

– Kh thân ông y! Gái làng có thiếu gì đâu nhưng nht đnh ông y không ly. Ông y nói: Tôi s đi tìm cái tên em, tìm mt Matriona khác. Và ông y cũng đã mang t Lipovka v mt Matriona, ct mt ngôi nhà riêng mà bây gi h vn đang đy, hôm nào anh ch đi qua nhà h đ đến trường.

À ra thế! Bây gi tôi mi hiu là tôi đã nhiu ln nhìn thy bà Matriona th hai. Tôi không thích bà ta: bà ta c đến vi Matriona ca tôi đ than phin v vic b chng đánh, ri chng keo kit, hành h bà ta. Bà ta khóc đến lâu đây, lúc nào cũng nghn ngào, thn thc.

Hóa ra Matriona ca tôi cũng chng bn tâm đến vic Faddeia đánh v, c hiếp c nhà.

– Ông nhà tôi thì chng bao gi đánh tôi, – bà nói v Efim. – Ra ngoài thì ông y vn chong nhau vi bn đàn ông, nhưng vi tôi thì qu chưa tng… Riêng cái ln tôi cãi nhau vi bà ch ông y thì ông y có cm cái thìa cp mt cái vào trán tôi. Đang ăn tôi bng đng pht dy, hét toáng my câu 10 ri b vào rng. T đó v sau, ông y không bao gi đng đến tôi na.

Xem chng Faddeia cũng có gì đáng hi tiếc đâu: Matriona th hai ca ông cũng sinh cho ông được sáu đa (Antoxka là út, mt đa lì lm), c sáu đa đu đu c. Còn v chng Matriona – Efim thì tt c my đa con đu chết yu hết, không chng bnh gì mà chng đa nào đu được đến ba tháng tui.

– Mt đa con gái, nó là Elena, lt lòng ra vn khóc, vy mà tm ra xong là nó đi luôn, không còn phi tm ra cho thi hài na. Đám cưới ca tôi nhm vào ngày l Thánh Petrov thì l an táng đa th sáu là thng Alekxander cũng li nhm vào ngày l Thánh Petrov.

Và c làng đu nht mc cho rng Matriona đã b phù phép.

– Tôi b phù phép đy! – Đến nay Matriona vn gt gù xác nhn. – Người ta ch tôi đến nhà mt cu n tu đ cha bnh, bà ta làm cho tôi phát ho lên, bt c ra bng được con nhái đang b ym trong bng. Chán! Chng ăn thua gì c!

Năm tháng trôi đi như nước chy qua cu… Năm bn mươi mt Faddeia không trúng tuyn vì mt kém, còn Efim trúng tuyn. Và cũng ging người anh trai hi Thế chiến th nht, người em li bit tích vào Thế chiến th hai. Nhưng người em thì đã không bao gi tr li. Ngôi nhà trước đây lúc nào cũng đông vui nhn nhp mà nay hoang vng tiêu điu – và bà Matriona cô qunh cũng đang héo tàn trong đó.

Và bà đã xin ca bà Matriona th hai ti nghip mt khúc rut ca bà ta (hay là mt git máu ca Faddeia?): đa con gái bé ca h, Kira.

Sut mười năm, bà đã nuôi dy cô gái như con đ, thay cho nhng đa con xu s ca mình. Trước khi tôi đến đây ít lâu, bà đã g cô cho mt chàng tài xế xe la Trerusti. Đi vi bà, ngun tr giúp nh nhoi duy nht hin nay là thnh thong h mang đường, nếu giết ln thì mang m cho bà.

Lúc đang khn kh vì bnh tt và nghĩ mình sp chết, Matriona đã dn li rng sau khi bà mt, Kira s được tha hưởng căn nhà ph. Còn nhà chính thì bà không đ đng đến. Ba bà em ca bà đã nhm nhe ri.

Ti hôm đó, Matriona đã bc bch vi tôi tt c ni lòng. Và, như thường l, mi dây ràng buc và ý nghĩa cuc đi bà, nhng điu mà tôi va loáng thoáng nhn ra, đã hin dn ra trong thc tế vào chính nhng ngày này. Kira đã t Trerusti v, ông già Faddeia đang lo: mun xin và gi được lô đt Trerusti thì v chng nhà nó phi ct cho được mt căn nhà. Căn nhà ph ca Matriona hoàn toàn phù hp. Không còn cách nào khác vì biết đào đâu ra g na. Trong vic chiếm lĩnh lô đt Trerusti thì chính Kira ln chng cô đu không st rut bng b, ông st rut thay cho h.

Ông Faddeia t đó thường xuyên đến ch chúng tôi, ra công c sc khuyên bo ri ép buc Matriona phi cho chúng căn nhà ngay bây gi, ngay lúc bà còn sng. Nhng ln ông đến, tôi thy ông không còn là mt lão già chng gy hom hem, ch cn mt va chm nh hay mt li nói nng thôi là đ đ lăn knh. Tuy đã hơi còng vì đau eo lưng nhưng nom lão vn gn gàng cân đi, ngoài sáu mươi mà râu tóc hãy còn xanh, nhit huyết có tha.

Hai đêm lin Matriona không chp mt được. Tht khó nghĩ quá. Bn thân căn nhà đ không thì bà không tiếc, cũng như nói chung thì công sc, ca ci ca mình bà chng tiếc xót gì bao gi. Mà căn nhà ph thì bà cũng đã cho Kira được tha kế ri. Nhưng bo bây gi đem tháo d cái căn nhà bà đã bn chc năm nay thì bà cũng hãi. Thm chí như tôi, mt người khách tr, cũng thy đau lòng mt khi nhng tm ván, nhng súc g kia b cy bt, tháo ri. Và như thế thì toàn b cuc đi Matriona cũng coi như hết.

Nhưng nhng người đang nng nc đòi nhà thì vn bo rng có th tháo d căn nhà ngay khi bà còn sng.

Thế là vào mt sáng tháng hai, Faddeia kéo c tp năm tay rìu gm toàn con trai con r đến cy vách ken két, phang nn m m. Mt Faddeia lp lánh v tinh anh ca mt người tho vic. Tuy không thng lưng lên được, lão vn khéo léo đu lên tn vì kèo và làm vic luôn tay, quát gi người n người kia ph giúp. Căn nhà này do lão cùng vi b lão t tay ct dng t ngày lão còn là mt gã thiếu niên. Căn nhà này làm ra chính là dành cho lão, cu con trai c, sau này ly v ra riêng. Còn bây gi lão đang hùng h tháo tung ra đ chuyn đi nơi khác.

H đánh s các súc g vách và ván lát trn ri tháo d căn nhà ph vi bung kho, còn nhà chính vi các gii nhà cu va b ct ngn thì h thưng tm bng ván mng. H b qua nhng khe h còn l ra trên vách – mi s đu cho thy k phá hoi không phi là người xây dng. V chăng h cũng chng nghĩ rng Matriona còn sng đây lâu.

Trong lúc đàn ông d nhà thì đàn bà con gái xúm vào ct rượu cho ba tic khi hành ch tin đâu mà ung vodka. Kira mang t tnh Mátxcơva v cho Matriona mt put đường kính, ban đêm bà thường lén lút mang đường ra và chai đi kiếm rượu ngang.

G súc đã được mang ra xếp ngay ngn trước cng, anh con r lái tàu đã v Trerusti gi máy kéo.

Nhưng ngay hôm đó bão tuyết đã tràn v. Bão tuyết quay cung sut hai ngày đêm, đường sá ngp trong nhng đng tuyết ln. Ri khi đường va được dn, xe ti bt đu chy được vài chuyến thì tri bng m lên, mây mù m ướt kéo đến, và ch trong mt ngày, tuyết tan chy thành sui kêu róc rách, nước dây lép nhép c vào trong ng ng.

——————–

Chú thích ca dch gi:

8 Nguyên văn: đang thuyết phc bà.

9 Nguyên văn: Gái khôn ly chng sau l Thánh Pokrov, gái di ly chng sau l Thánh Petrov.

10 Nguyên văn: Tôi quát: “Các người chết hết đi, tc c n hng mà chết hết c đi, đ ăn hi!”.

 

  

PHẦN 4

Sut hai tun l, căn nhà ph không chu np mình cho máy kéo! Hai tun l y Matriona c ra ngn vào ngơ như k mt hn. Bà quá đi đau lòng v vic ba bà em v thy s tình, đã hùa nhau vào mng ch là ngu ngc khi đem cho mt căn nhà, đòi t mt ch ri đùng đùng b đi.

Cũng vào nhng ngày này, con mèo tht b nhà đi hoang ri mt hút luôn. Hết chuyn này đến chuyn khác. Càng nu rut thêm.

Cui cùng, đường sá đang sũng nước không đi li được đã rn li dưới tri băng giá. Mt ngày tươi sáng bng lên, nng vàng rc r, lòng người nh nhõm lâng lâng. Ti hôm trước, Matriona đã có mt gic mơ đp. Ngay t sáng, bà đã biết rng tôi đang mun chp mt bc nh có người nào đó đng bên mt c máy dt kiu c (quanh đây có hai nhà có loi máy dt này, h dt thm thô). Bà cười ngượng nghu:

– My hôm na, Ignatitr nhé! Đ tôi cho cái căn nhà nó đi đi đã. Tôi s gióng cái máy dt ca tôi lên, nó còn nguyên vn mà anh, ri anh chp nhé! Đúng thế đy gii !

Bà mun cho người đi thy li hình bóng mình trong quá kh đây! ngôi nhà đã b thu ngn li, ô ca s lnh lo đã ng hng lên trong tiết tri băng giá, dưới ánh sáng đang lan ta t mt mt tri đ i đng xa. Và ánh sáng du dàng này đang sưởi m khuôn mt Matriona. Khuôn mt ca nhng người lương tâm thanh thn bao gi cũng đp.

trường v khi chiu đã mun, tôi thy mt cnh tượng nhn nháo đang din ra trước cng. C xe trượt c ln mi toanh ca máy kéo đã cht đy g súc, nhưng g vn còn nhiu – và c nhà lão Faddeia cùng nhng người đến làm giúp bèn t tay đóng thêm mt c xe trượt na. Mi người làm vic như điên, đy v hung hăng thường thy my k đã đánh hơi thy mt món hi hay mt ba bét nhè, toái loái. H quát hét lon xà ngu, cãi nhau m ti.

Tranh lun đã n ra v vic kéo xe trượt như thế nào, kéo tng cái hay kéo c hai mt lúc. Gã con trai tht chân và chàng con r lái tàu ca Faddeia thì cho rng không th kéo c hai mt lúc, máy không kéo ni. Vi thân hình lc lưỡng, mt to phèn pht, dáng v t tin, gã lái máy kéo ct ging khàn khàn kêu la gã biết hết ri, lái xe mà l, gã s kéo tut c hai! Gã đã nhn ch khoán căn nhà ch không chy chuyến. Mt đêm mà chy nhng hai chuyến hai nhăm cây s cng mt chuyến quay v thì có thánh chy kp! Sáng mai gã đã phi có mt gara cùng vi chiếc máy kéo, không mun can ti đánh trm xe đi làm thuê ly tin b túi.

Faddeia thì đang nôn nóng mun chuyn hết căn nhà đi ngay hôm nay nên lão lc đu ra hiu cho các con nhượng b gã kia “cho nó xong đi”.

Matriona chy ti chy lui gia đám đàn ông, xăng xái giúp đ mi người cht g lên xe. Tôi thy bà mc chiếc áo bông dã chiến ca tôi, hai ng tay áo c qut vào băng bn g, và tôi đã nhc bà mt câu vi v khó chu. Chiếc áo đó là vt k nim ca tôi, nó đã p tôi trong nhng tháng năm gian kh.

Ln đu tiên tôi bc bõ vi Matriona Vaxilievna là như vy đó.

– Gii đt ơi, kh thân tôi đu óc thế này này! – Bà lung cung. – Tôi vơ quàng cái áo, li không nh là áo ca anh ch l! Xin li anh, Ignatitr nhé. – Và bà ci áo đem phơi.

Vic bc xếp đã hoàn thành và tt c mười người đàn ông va làm vic rùng rùng kéo qua ch bàn làm vic ca tôi, vén mành chui tt c vào trong bếp. T trong đó vng ra tiếng cc chm nhau nghe xa xa, thnh thong có tiếng chai cp mnh, riêng ging nói thì mt lúc mt to, li l mi lúc mt bc đng. Gã lái máy kéo huênh hoang mt tc đến gii. Mùi rượu ngang nng nc xc vào mũi tôi. Nhưng h ung không lâu, ti ri, phi vi. H kéo ra ngoài. Vi nét mt d dn, gã lái máy kéo có v dương dương t đc. áp ti căn nhà v Trerusti có chàng con r lái tàu, anh con trai tht chân ca Faddeia và mt thng cháu na. Còn na thì gii tán. Faddeia vung gy đui theo ai đó đ bo cái gì không biết. Gã tht chân nán li bên bàn làm vic ca tôi, châm thuc hút và bng nói rng gã rt quý thím Matriona, gã mi ly v và mi có con trai. Có người quát gi gã, gã đi ra. Tiếng máy kéo ct lên xình xch ngoài đường.

Người cui cùng t trong bếp lao ra là Matriona. Bà đưa mt nhìn theo đoàn xe, lc đu vi v lo lng. Bà mc áo khoác vào, trùm khăn lên đu. Ra đến ca bà nói vi tôi:

– Thuê ly hai cái máy kéo thì đã làm sao? Hng cái này còn có cái kia. Bây gi thì cơ s ra sao có mà gii biết!…

Ri bà lt đt chy theo.

Cuc rượu cùng nhng tiếng cãi vã om sòm và cnh nhn nháo qua đi, ngôi nhà trng tri, but giá bng tr nên im lng l thường. Bên ngoài tri đã ti mt. Tôi cũng mc áo bông vào và ngi xung bên bàn. Tiếng máy kéo nh dn ri mt hút.

Mt gi trôi qua, ri mt gi na. Thêm mt gi th ba. Matriona vn chưa v nhưng tôi đ rng bà đã đến nhà bà bn Masa sau khi tin bit đoàn xe.

Li mt gi na trôi qua. Li tiếp. Không ch có bóng ti mà mt bu tnh mch thâm u đã buông xung làng quê. Lúc by gii không hiu được vì sao li im ng đến thế – thì ra là sut bui ti không có chuyến tàu nào chy qua tuyến đường st cách ch chúng tôi na dm. Máy thu thanh tôi đã tt và tôi nhn thy đêm nay chut chy hn chưa tng thy: dưới nhng lp giy, chut chy băng băng, mi lúc mt ngang tàng, m ĩ, va chy va kêu chí chóe, giy kêu soàn sot liên hi.

Tôi tnh hn ra. Đã quá mười hai gi đêm mà Matriona vn chưa v.

Bng tôi nghe có tiếng my người đang nói khá to. Nhng tiếng nói còn xa, nhưng đúng là người ta đang đi v phía chúng tôi. Đúng, ch mt lát sau, tiếng đp ca m m vang lên cng. Mt ging nói l, hách dch quát lên bt m cng ngay. Tôi bm đèn sc bước ra trong bóng ti dày đc. C làng đu đang ng, ca s các nhà vn ti om, tuyết đã tan đến mt tun nay và cũng không còn ánh phn quang. Tôi xoay cái cht dưới, m ca cho h vào. Bn người mc áo capt cùng bước vào nhà. Ai mà ch bc mình khi có người l mc áo capt xc vào nhà vào ban đêm mà mm ming c bô bô.

Dưới ánh đèn tôi thy có hai người mc áo capt ca nhân viên đường st. Người ln tui hơn, to béo, có khuôn mt rt ging gã lái máy kéo, ct tiếng hi:

– Bà ch đâu?

– Tôi không biết.

– Thế chiếc máy kéo hai cái xe trượt ra đi t nhà này phi không?

– T nhà này.

– H ung rượu đây trước khi đi ch?

C bn người đu nheo mt nhìn quanh, tt c chìm trong ánh nh nh vì không được ngn đèn bàn chiếu sáng. Tôi hiu ra rng người đó đã bt hoc đang truy lùng ai đó.

– Có chuyn gì vy?

– Ông hãy tr li câu hi!

– Nhưng…

– H lên đường khi đang say rượu phi không?

– H đã ung rượu đây ch?

Có ai đó đã giết người ư? Hay là không được phép chuyn nhà như vy? Bao nhiêu nghi vn hin ra dn dp trong đu. Duy có mt điu rt rõ: Matriona rt có th vào tù vì ti nu rượu lu.

Tôi lùi v phía ca bếp và đng che nó đi.

– Tht tình tôi không đ ý. Tôi không thy.

(Mà tôi không thy tht, ch nghe thy thôi).

Tôi đưa tay làm mt điu b bt lc như ch còn biết mi xem khung cnh căn nhà: ánh đèn du nh chiếu xung sách v, c mt đám cây cnh um tùm nép mình vào mt góc, chiếc giường gp khc kh ca mt n sĩ. Chng có du vết gì ca s ăn chơi.

Chính h cũng bc mình khi thy đây chng có vết tích rượu chè gì c. Va quay ra ca h va bo nhau rng bn người kia không ung rượu đây nhưng giá mà phát hin ra bng chng đây thì đp quá. Tôi tin h ra ca và c gng hi xem va có chuyn gì. Mãi lúc ra đến cng, mt người trong s bn h mi tr li tôi, ging lu bu:

– Đi tong hết ri. Thi th ch còn ch mt, chết không vn xác.

Mt người khác nói thêm:

– Đã thm vào đâu! Tàu tc hành 21 suýt trt đường ray kia kìa!

Và h đi luôn.

Ai, h là ai? Chết hết c ri ư? Nhng ai mà chết hết? Matriona đâu ri?

Tôi quay ngay vào nhà, vén mành chui xung bếp. Mùi rượu ngang xc vào mũi đến phát bun nôn. C mt bãi chiến trường: ghế đu, ghế dài đ ngn ngang, chai không lăn lóc, mt chai rượu còn ung d, cc ln cc bé, cá trích b tha, hành, m ln vn vn.

Đúng là mt cnh tang thương. Ch có nhng con gián là vn bình thn bò đi bò li trên chiến đa hoang tàn.

Tôi lao vào dn dp. Tôi súc ra chai, dn sch bàn ăn, chuyn ghế ra ngoài, ch rượu ngang còn tha thì đem giu xung căn hm ti om, tít tn trong góc.

Mãi đến lúc xong vic tôi mi đng đc ra gia ngôi nhà trng tri: không biết người ta nói cái gì v tàu tc hành 21 y. Chuyn gì vy? Có th là ban nãy mình nên đ cho h thy hết cnh tượng này? Tôi bt đu thy hoang mang. Nhưng sao li có cái tác phong khn nn coi thường qun chúng như thế? Không gii thích gì cho dân hiu c.

Cánh cng bng rít lên ken két. Tôi chy vi ra:

– Matriona Vaxilievna đy ư?

Bà bn Masa ca Matriona long chong bước vào nhà:

– Matriona… Ôi Matriona ca chúng ta, Ignatitr ơi…

Tôi dìu bà ra ghế ngi và bà bt đu k vi ging st sùi.

Đường cái ct ngang đường st trên mt mm đi, rt dc. Không có chn tàu. Chiếc xe trượt th nht va được kéo qua thì tut cáp, và chiếc xe trượt th hai, chiếc xe đóng ly y, rung lên và gy răng rc ngay gia đường tàu – Faddeia đã không cho g tt đ đóng cái xe này. Gã lái máy kéo và cu con trai tht ca Faddeia kéo chiếc xe trượt th nht ra ngoài mt quãng ri lùi máy kéo li đ móc cáp vào chiếc xe trượt th hai. Matriona không hiu thế nào cũng lo đo chy theo, lt vào quãng gia chiếc máy kéo và chiếc xe trượt y. Mà bà y thì làm được cái quái gì cho bn đàn ông cơ ch. Lúc nào bà y cũng xen vào công vic ca đàn ông. Ngày xưa bà y suýt b nga qut xung h băng trên h ri y ch. Mà bà y mò ra quãng đường tàu khn nn y làm gì không biết? Căn nhà ph thì cho ri, làm hết bn phn ri. Thng tài xế xe la đang tr mt canh chng chuyến tàu t Trerusti sang, quyết phát hin sm đèn hiu ca tàu – thì t chiu ngược li, t phía nhà ga y, có hai cái đu máy ni nhau chy git lùi, không có đèn hiu. Sao li không có đèn thì chưa rõ ch nếu đu máy chy git lùi thì thng tài xế xe la s b bi than toa than nước bay vào mt, nhìn không rõ na. Thế là c ba người lúc by gi đang lúi húi gia chiếc máy kéo và chiếc xe trượt, đu b hai cái đu tàu nghin nát. Máy kéo b hng, xe trượt thành g vn, đường ray chng ngược lên, c hai đu tàu đu đ knh ra.

– Hai cái đu máy lao ti mà h li không nghe thy gì ư?

– Máy kéo đang n máy m m mà l.

– Còn xác ba người thì thế nào?

– Người ta chưa cho ti gn. Còn bo v hin trường.

– Tôi có nghe nói v chuyến tàu tc hành… Tàu tc hành hay sao y nh?…

– Còn chuyến tàu tc hành mười gi thì xut phát t ga, cũng đang trên đường đến đy. Nhưng khi hai chiếc đu máy đ thì hai gã lái tàu may phúc nhy ngay ra được, h chy ngược tr li và vy tay ra hiu cho tàu dng li và đoàn tàu đã kp dng li ngay trước my đon đường ray chng ngược… Thng cháu ông già cũng b chn thương vì g súc. Nó đang trn nhà Klavka, không mun cho mi người biết là nó cũng theo ra đó. Li phi đng ra làm chng thì ry!… Ngu si hưởng thái bình là hơn c… Còn chng Kira may mà không h hn gì. Hn tht c t t nhưng được mi người cu thoát. Hn nói: Chính vì tôi mà cô tôi chết, anh tôi chết. Hn ra đu thú ngay, b gi ri. Nhưng còn trò gì na, vào nhà thương điên thì có. Ôi Matriona, Matriona yêu quý…

Matriona không còn na. Mt người thân yêu đã b giết hi. Vy mà ngay trong ngày tn thế, tôi đã bc vi bà v cái áo bông.

Cô gái được v bng màu sc đ vàng lòe lot trong t qung cáo sách vn mm cười vui v.

Bà Masa ngi khóc thêm mt lúc. Và khi đã đng lên đ ra v, bà cht hi:

– Ignatitr này! Anh có nh… có cái áo len màu xám ca Matriona… Bà y có dn là mai kia bà y mt thì bé Tanka nhà tôi s được nhn cái áo, đúng không anh?

Trong ánh sáng m o, bà nhìn tôi vi v hi vng – l nào tôi li quên?

Nhưng tôi vn nh:

– Bà y có dn, đúng đy.

– Thế thì thế này, anh cho tôi cm luôn nhé? Sáng mai người nhà h đến thì còn ly thế nào được na.

Và người bn na thế k ca Matriona, người duy nht trong làng chân thành yêu mến bà li đưa mt nhìn tôi vi v khn cu và hi vng…

Có l phi thế thôi.

– Tt nhiên… Bà cm v đi… – tôi đng ý.

Bà ta m cái rương con, ly cái áo ra thu vào vt áo và ra v.

Lũ chut lên cơn điên, chy lon x trên vách, và tp giy bi tường màu xanh lá m nhp nhô dn sóng trên lưng chut.

Tôi chng biết đi đâu na. T người ta s còn đến vi tôi, ly li khai ca tôi. Sáng mai tôi vn phi đến trường. Đã hơn hai gi sáng. Tt nht là khóa ca đi nm.

Phi khóa ca vì Matriona không còn tr v na.

Tôi đi nm mà không tt đèn. Lũ chut vn rít lên, gn như rên r và chy đi chy li liên hi. Đu óc mt mi, ý nghĩ ri rc, tôi không th nào xua đui được ni s đang ám nh tôi: dường như Matriona đang cung cung chy đi chy li đ nói li t bit vi xung quanh, vi ngôi nhà ca mình.

Và đt nhiên tôi mường tượng thy Faddeia hin ra trước ca ra vào, râu tóc đen nhánh, tay lăm lăm cái rìu: “Nếu nó không phi là em rut ta thì ta đã băm chết c hai!”

Bn chc năm qua, li đe da ca lão vn hin hu trong nhà như mt lưỡi tm sét treo lơ lng, – và nó đã giáng xung phũ phàng đến vy.

 

 

PHẦN 5

Tri va rng sáng, các bà các ch đã đưa t hin trường v tt c nhng phn thi th còn li ca Matriona trên mt chiếc xe trượt tuyết, bên trên đy tm mt chiếc bao bn thu. Người ta b cái bao ra, ra sch thi hài. C đôi chân, mt na thân mình và toàn b tay phi ln hết vào nhau trong mt đng bèo nhèo. Mt ph n làm du thánh giá và nói:

– Chúa đã đ li tay phi cho bà. Lên trên y bà cu tng Chúa…

Và ri tt c đám cây cnh mà Matriona yêu quý đến ni có ln vào ban đêm b khói làm tnh gic, bà đã không s cháy nhà mà li lao ra bê hết chu cnh xung sàn nhà vì s cây chết ngt – tt c các chu cây được mi người b hết ra ngoài. Tm gương đã m ca Matriona được ph kín bng mt chiếc khăn dt bng máy gia đình c l. Nhng tm áp phích hi hè dán trên vách được g ra. Chiếc bàn ca tôi được đy gn vào trong. Bên dãy ca s, dưới nh thánh, c áo quan đóng sơ sài đã được đt lên nhng chiếc ghế đu.

Trong c áo là Matriona. Thi th hao khuyết và đy thương tích ca bà được đy bng mt tm ga sch, đu ph mt vuông khăn trng, – còn khuôn mt vn gn gàng, bình thn, c như mt người còn sng.

Người làng ln lượt đến bên linh cu đ vĩnh bit bà. Ch em dt c con thơ đến vĩnh bit bà. Và nếu có tiếng khóc ct lên thì tt c đàn bà con gái, k c nhng người ch ghé qua vì tò mò, đu nht thiết khóc theo như hát đng ca. Nam gii thì b mũ đng im.

Bn thân vic khóc, người nhà cũng phi canh chng. Tôi nhn ra trong chuyn khóc than này mt tp tc lâu đi, nghiêm ngt. Người h xa thì ch đến bên linh cu trong chc lát, lm rm khn nguyn đôi câu. Người t cho mình là h hàng rut tht thì khóc ngay t ngưỡng ca, ri cúi sát mt người quá c đ kêu than. Nhc điu khúc bi ca thì tùy ý mi người, t biên t din. Min sao giãi bày được hết khúc nhôi.

Có dp này tôi mi biết vic khóc trong đám ma không h đơn gin, nó là mt hot đng chính tr đc bit. Ba bà em ca Matriona kéo nhau v chiếm lĩnh ngôi nhà, con dê và cái bếp lò, khóa trái cái rương ca bà ch li, lôi trong lp lót áo bành tô ra hai trăm rup tin tang l, ch có h là người gn gũi ca Matriona. Và h khóc trên linh cu:

i ch ơi, ch yêu quý ơi! Chúng em ch có ch thôi, còn ai đâu h ch! Ch hin lành như thế mà li b mà đi! Ch li vi đi bao gi ch có chúng em bên ch! Căn nhà ph ca ch nó giết ch ri! Căn nhà ph khn nn kia nó hi ch ri! Ch d nó ra làm gì cơ ch? Mà sao ch li không nghe li chúng em h ch?

Li than khóc ca ba bà là bn lun ti cánh h hàng nhà chng Matriona: h ép buc Matriona tháo d căn nhà mi nên nông ni này đây! Và còn ng ý: nhà ph có ly thì ly ch nhà chính thì đng hòng!

H hàng nhà chng gm các ch em gái ca Efim và Faddeia cùng các cháu gái cũng kéo đến khóc:

– M ơi! Thím ơi! Bác ơi! M tht là không biết gi ly thân! Bây gi thế nào người ta ch oán chúng tôi! M thân yêu ơi, vic này ch ti m thôi! Ch căn nhà nó có ti tình gì đâu h m! Mà sao m li mò ra đúng cái nơi thn chết đang rình rp m? Có ai khiến m ra đy đâu cơ ch! Sao li chết oan chết ung thế này! Sao m li không nghe li chúng tôi h m?

(Bài khóc đã toát lên li gii đáp: chúng tôi không có li gì trong cái chết ca bà y c, còn vic ngôi nhà s nói chuyn sau!)

Nhưng Matriona “th hai”, mt ph n cc mch, mt to b, người tng được Faddeia rước v làm v ch vì mi cái tên – thì đã đi chch hướng, ch biết gào lên đau đn, tht thà:

– Ch gái ơi là ch gái ơi! Ch gin gì em mà đến nông ni này h ch? i gii đt ôi!… Ch em mình đã phơi bày hết rut gan ra vi nhau ri! Ch th li cho em, đa em khn kh này! i gii đt ôi! Ch đã v vi m ch ri… nhưng ri cũng có ngày quay li đón em! i gii đt ôi!

Mi ln “i gii” là bà li rũ ra và hy ngc thình thình vào vách áo quan. Và khi s khóc than đã vượt qua gii hn nghi l thì các bà các ch đng thanh lên tiếng như cùng nht trí công nhn vic khóc than đã đt yêu cu:

– Thôi! Thôi!

Matriona lui ra nhưng sau đó li quay li và còn kêu khóc d hơn. Mt bà già l kh t trong góc nhà bước ra, đt tay lên vai Matriona, nói vi ging nghiêm khc:

– Chuyn sinh t trên đi là bí him lm thay, biết làm sao được!

Matriona nín ngay và mi người đu lng phc.

Nhưng ch mt lát sau, chính bà già l kh này cũng khóc. C là người cao tui hơn nhiu so vi tt c các bà già có mt đây và dường như chng có quan h gì vi Matriona. C than:

– Ôi em ơi, đau lòng ch lm em ơi! Vaxilievna ca ch ơi! Tao chán tin đưa chúng mày lm ri!

Và hoàn toàn không còn mang tính nghi thc na, mà bng tiếng khóc thc lòng ca thi đi chúng ta, mt thi đi không thiếu gì tiếng khóc, người con gái nuôi bt hnh ca Matriona đã khóc thương bà – cô chính là Kira Trerusti, người có căn nhà được mi người vn chuyn và phá hy như ta đã biết. Đu bù tóc ri, cp mt đ hoe. Cô chng còn biết khăn quàng trên c đã rơi mt lúc nào gia tiết tri lnh giá, mc bành tô thì quên c x tay. Cô đi như người mt hn t linh cu m nuôi bên này sang linh cu anh trai bên kia – mi người còn s cô không khéo lon thn kinh mt vì chng cô chc chn phi ra tòa.

Chng cô đã phm hai ti cùng mt lúc: anh không nhng đã vn chuyn căn nhà, mà còn là mt tài xế xe la, nm được quy tc chy tàu khi vượt qua nhng giao đim không có cnh gii – l ra anh phi đến nhà ga đ báo trước v chuyến máy kéo. Đêm đó, trên chuyến tàu tc hành t Ural, mt ngàn mng sng đang yên gic trên hai tng giường dưới ánh đèn êm du y có th đã tiêu vong, ch vì lòng tham ca my người mun kiếm mt mnh đt, hoc không mun mt thêm mt chuyến máy kéo.

Duyên do là căn nhà đã b nguyn ra t khi Faddeia ra tay tháo d nó.

Tuy nhiên, gã lái máy kéo thì đã thoát ti chn trn gian. Còn chính Cc giao thông thì va có li ch mt giao đim gia đường st và đường b nhn nhp như thế mà không có cnh gii, va có li trong vic hai cái đu máy lôi nhau chy không đèn. Chính vì thế mà lúc đu người ta đã tìm cách đ v cho rượu, còn bây gi thì không mun đưa v vic ra tòa.

Đường b hư hi nng đến ni ba ngày lin, khi các linh cu đang quàn ti nhà, xe la phi vòng theo nhánh khác. Trong sut my ngày th sáu, th by và ch nht – t lúc kết thúc điu tra cho đến lúc c hành mai táng, đon đường được sa cha sut ngày đêm. Th sa đường b rét cóng; đ sưởi m và thp sáng vào ban đêm, h c vic ly không ch g ván mà chiếc xe trượt th hai trút ra ngang đường, đt vô ti v.

Còn chiếc xe trượt th nht vn ăm p g, nguyên lành, đng lù lù cách đó không xa.

Sut hai ngày th sáu và th by, lão râu đen Faddeia c ly làm bt rt v ni mt chiếc xe trượt tuyết thì c như c ì ra đy đ trêu ngươi, còn chiếc kia thì vn còn có cách gii cu khi ngn la. Con gái lão đã bt đu ln thn, con r có nguy cơ phi ra tòa, con trai b chính lão đưa đến ch chết đang nm trong nhà, người đàn bà mà lão đã tng yêu và va b sát hi cũng đang nm đó, ngay trong xóm ph này thôi – vy nhưng Faddeia ch đến đng chc lát bên các linh cu, tay gi chòm râu. Vng trán cao ca lão như trĩu nng bun thương nhưng đu óc lão lúc này thì ch chăm chăm vào vic gii cu nhng súc g khi ngn la hung tàn và nhng mưu mô ca bn em gái Matriona.

Quan sát dân làng Talnovo, tôi hiu ra rng nông thôn không phi ch có duy nht mt Faddeia.

Người ta hay dùng ch ca chúng tôi hay ca tôi mt cách l lùng. Và trước mt mi người, c mt ca là đáng xu h, là ngu.

Faddeia c thế chy long sòng sc, hết lên khu li lên cc, hết ban n đến phòng kia. Vi tm lưng còng và cây gy chng, lão khn khon van xin tng cán b chiếu c cho tui già ca lão mà cho lão xin li căn nhà g.

Cui cùng lão cũng được cp gip phép. Lão tp hp đám con trai, con r, cháu trai vn còn may mn li, mượn my con nga ca nông trang v – và ri t phía bên kia đon đường tàu đang được thi công ba bn, bng đường vòng xuyên qua ba làng, lão áp ti phn còn li ca căn nhà ph v nhà. Lão hoàn thành vic đó vào đêm th by rng sáng ch nht.

L an táng c hành vào ch nht. Hai linh cu gp nhau đúng gia làng. H hàng bàn tính nên đ cái nào đi trước. Ri người ta đt hai cô cháu nm cnh nhau trên mt cái xe trượt ln. Dưới tri u ám, trên mt băng m ướt ca tháng hai, người ta đưa hai k xu s vào nghĩa đa nhà th cách làng chúng tôi hai làng. Thi tiết xu, lng gió nên linh mc và thy tr tế ch trong nhà th ch không sang Talnovo đón.

T ngoài vào đến cng, đoàn người đi chm và hát thánh ca. Ri dng li.

Đêm hôm trước, các bà các ch còn bn tíu tít trong ngôi nhà ca chúng tôi: mt bà già lm rm kh hát thánh ca bên linh cu, các bà em ca Matriona loay hoay nu nướng bên chiếc bếp lò Nga hng hc hơi nóng ta ra t khi than bùn đ rc, đây là than do Matriona vác tng bao ti t mt đm than cách xa làng. H làm nhng chiếc bánh nướng nht nho bng loi bt xu.

Sang ngày ch nht, t lúc đi đưa đám v cho đến ti, mi người tp trung vào d tic tưởng nim. Bàn kê mt dãy dài đúng vào ch kê linh cu lúc sáng. Thot tiên mi người đng xung quanh bàn và ông anh r ông Efim đc kinh “Ly Cha”. Ri mi người được mt to nước mt pha rót vào đáy bát. Đ tưởng nim vong linh, chúng tôi dùng thìa vét nước mt ung không. Ri chúng tôi ăn các th và ung vodca, chuyn trò rôm r dn lên. Trước khi ung nước trái cây, tt c đng lên hát “K nim muôn đi” (mi người cho biết là nht thiết phi hát bài này trước khi ung nước trái cây). Ri li ung rượu. Mi người nói mi lúc mt to, không đ đng gì đến Matriona na. Ông anh r ông Efim ba hoa:

– Thưa chư v tín đ Chính thng giáo, chư v có thy hôm nay chúng ta hát kinh Cu Siêu t tn không nào? Được như vy là vì cha Makhail đã đ mt đến tôi. Cha biết tôi là tôi biết vic kinh bn mà. Không thì cũng đến nhao nhao mt lúc là chun, kính ly các thánh!

Cui cùng tic cũng đã tàn. Mi người nht lot đng lên hát bài “Tâm khúc tôn vinh”. Ri hô vang ba ln đ ghi sâu: K nim muôn đi! K nim muôn đi! K nim muôn đi! Nhưng ai ny ging cũng đã khàn, lc điu mi người mt phách, mt đn ra vì rượu, và chng ai còn vn vương gì đến nhng k nim muôn đi đó na.

Các v khách quý ln lượt ra v, ch còn li người nhà, thế là c bn thoi mái d thuc lá ra đt, cười đùa m ĩ. Câu chuyn bng lái sang vic ông chng bà Matriona mt tích, ông anh r nói trên lin đm ngc thùm thp, qu quyết vi tôi và bác th giày, chng ca mt bà em ca Matriona:

– Chết ri, ông Efim y, ông y chết ri! Không chết sao li không v? C như tôi thì dù có biết mười mươi là v quê s b treo c, tôi cũng c v!

Ông th giày gt đu tán thưởng. Thì ông vn là lính đào ngũ và qu tht chưa bao gi ri b quê hương: sut my năm chiến tranh ông được m giu kĩ dưới nhà hm.

Bà lão già nht làng, nghiêm ngh, ít nói, đêm nay ngh li đây, đang ngi mt ch cao, trên b lò sưởi. Bà lng lng nhìn xung đám người ít tui toàn năm sáu chc xuân xanh đang nhao nhao hết c lên, nom rõ nga mt.

Ch có người con gái nuôi bt hnh, người đã ln lên chính nơi này, là li thi b ra sau dãy hàng rào, đng khóc.

Faddeia không đến d tic tưởng nim Matriona – có th vì lão cũng đang phi nhà tưởng nim con trai. Nhưng ngay nhng ngày sau đó, vi thái đ thù đch, lão đã hai ln đến ngôi nhà đó đ thương lượng vi ba người em gái ca Matriona và gã th giày – quân nhân đào ngũ.

H tranh cãi v vic ai là người được quyn tha kế căn nhà: em gái hay con nuôi. Vic đáng lí phi đưa ra tòa, nhưng h đành đu du vi nhau vì đã ng ra rng tòa s không x cho ai c, mà s sung vào qu ca Xô viết xã. H kí giao ước vi nhau. Con dê thuc v mt người em gái, ngôi nhà thuc v v chng ông th giày, còn phn ca Faddeia, “người đã t tay đo tng súc g“, là căn nhà ph đã ly ri, nhưng my ch em còn nhường nt cho lão cái chung dê và toàn b dãy rào trong, ngăn sân vi nương vườn.

Mt ln na, vượt qua bnh tt cùng nhng cơn nhc mi, lão già tham lam li hot bát hn lên và tr hn ra. Lão li tp hp nhng đa con trai con r vn còn may mn li, bt tháo d chung dê và hàng rào, còn lão thì t tay vn chuyn nhng súc g bng chiếc xe trượt tuyết con con, hết chuyến này đến chuyến khác, mãi gn xong vic thng Antoxca lp 8G ca lão mi sang ph giúp, hăng say đáo đ.

Ngôi nhà Matriona được khóa trái li cho đến tn mùa xuân. Tôi chuyn sang nhà mt bà ch gái Efim, cách đy không xa. V sau, vào nhng dp khác nhau, bà ch chng có hi tưởng li ít nhiu v Matriona và dường như t mt góc đ khác đã giúp tôi nhn rõ được chân dung ca người quá c.

– Efim không yêu cô y. Cu y nói: Em thích ăn mc mt cách văn minh, còn cô y đc mt li quê mùa. Mt ln tôi vi cu y ra thành ph làm thuê, cu y bt được mt em, thế là không mun v vi Matriona na.

Mi li bình phm ca bà v Matriona đu có ý chê bai: nào là người ngm bn thu, nào là không lo mua sm, nào là không biết dành dm, thm chí ln cũng không nuôi, (không thích chăn nuôi ch l!) Ri thì ngu ngc, đc đi làm đy t không công cho thiên h (bà nhc chuyn này vào dp không gi được người cày nương). Ngay c s tt bng và tính tht thà cht phác ca Matriona mà bà không ph nhn, bà cũng nói đến vi v thương hi mà thôi.

Và mãi đến lúc này, t nhng ý chê bai ca bà ch chng, tôi mi thy hin rõ trước mt mình mt Matriona mà tôi chưa tng thu hiu, dù vn ngay bên bà.

Người ta nói không sai! Nhà nào cũng nuôi ln c. Nhưng bà li không nuôi. Còn gì d bng nuôi mt chú ln con háu ăn, ch biết có ăn! Ngày ba ln nu ba cho nó, sng vì nó đ ri giết tht và ly m.

Vy mà bà không có…

Không lo sm sa trong nhà… Không lăn ln kiếm tin đ tu đ đc và gi cho nó được bn lâu hơn c cuc đi mình.

Không chy theo qun n áo kia. Không chy theo nhng b cánh vn tô v cho cái v b ngoài ca nhng k xu xa, đc ác.

Không được chính chng mình hiu, b chng rung b, tng chôn sáu đa con nhưng không chôn vùi đc hnh – lòng v tha hào hip ca mình, xa l vi ch em rut, ch em chng, ng ngn đến bun cười, đc đi làm đy t không công cho thiên h mt cách ngu ngc, – bà đã không dành dm được gì cho cái ngày nhm mt xuôi tay. Con dê có b lông màu trng đc, con mèo tht chân, nhng chu cây cnh…

Tt c chúng tôi đu đã sng bên cnh bà mà không hiu rng bà là mt tín đ m đo trang nghiêm mà không có h, nói như tc ng Nga là:

không có thôn làng.

Không có thành ph.

Không có c trái đt này ca chúng ta.

(1959-60, Ac-Metset – Riazan)

VÕ MINH PHÚ dch t tiếng Nga. Ngun: Vit Nam Thư Quán

——————————-

Chú thích ca dch gi:

1 đây hai t sn phm (product) và than bùn (torfo…) được viết lin đ to đa danh, mt li “sn xut” t hơi “mi”.

2 Kiu nhà ph biến trước đây ca nông dân Ucraina, Belaruxia và min Nam nước Nga.

3 1 put = 16,38 kg.

4 Nguyên văn: c như là c mt.

5 1 xotka bng 1% hecta tc 100m2.

6 Lược mt câu: Cái gã ng rng li không chy đến ghếch h súc g lên xe ch l!

7 1 verxta (dm Nga) = 1,06 km.

8 Nguyên văn: đang thuyết phc bà.

9 Nguyên văn: Gái khôn ly chng sau l Thánh Pocrov, gái di ly chng sau l Thánh Petrov.

10 Nguyên văn: Tôi quát: “Các người chết hết đi, tc c n hng mà chết hết c đi, đ ăn hi!

 

NHÀ GA KOCHETOVKA Alexander Solzhenitsyn

SOLZHENITSYN 02 truyen nganLi người dch

“Trường hp ti nhà ga Kochetovka”, theo li tác gi, được viết da trên mt trường hp có tht ti nhà ga Kochetovka vào năm 1941 do người bn ca ông (Vlasov), khi đó làm Ban ch huy quân vn, thut li.

Vào tháng 12-1962 “Trường hp ti nhà ga Kochetovka” được trích đăng trên báo S tht, cơ quan ngôn lun ca Đng Cng sn Liên Xô (vì vy, tác phm này chưa ln nào b “lên tht” phê bình ca báo chí Xô-viết, bi vì “S tht” thì làm sao sai được!).

Lúc đu, Ban biên tp tp chí Thế gii mi và tác gi cũng tho lun đ đt li nhan đ cho truyn ngn này. Mt s nhan đ như “Chiếc mũ lưỡi trai xanh” và “Trong ca trc” được đ xut; tuy nhiên cui cùng tên truyn vn được gi nguyên, ngoi tr mt thay đi nh: “Kochetovka”, tên tht ca nhà ga, được đi thành “Krechetovka” vì lí do tế nh là nó trùng vi tên ca trưởng ban biên tp các tp chí Thế gii mi và Tháng Mười lúc đó là Kochetov; ngoài ra, tt c các đa danh khác trong truyn đu được gi nguyên.

@

— A lô! Phòng điu đ phi không?

m.

— Ai đy? Dyachikhin h?

m.

— Đng có “m” như vy, tôi hi có phi Dyachikhin không?

— Chuyn các toa nước t đường 7 sang đường 3… Phi, Dyachikhin đây!

— Đây là trung úy Zotov, sĩ quan ph tá trc ban ca ch huy trưởng! Các anh đang v vi cái gì vy? Ti sao đến gi còn chưa chuyn đi Lipetsk đoàn tàu sáu trăm by mươi… bao nhiêu na nh, Valia?

— Tám.

— Sáu trăm by mươi tám.

— Không có gì kéo.

— Là sao, không có gì là thế nào?

— Không có đu máy. Varnakov h? Có thy bn toa than trên đường 6 không? Dn my toa y li luôn nhé.

— Này, không có đu máy là sao h? T ca s phòng tôi, thy rõ ràng sáu cái xếp hàng dài cơ mà.

— Đó là mt đoàn.

— Mt đoàn là thế nào?

— Mt đoàn đu máy. T nghĩa đa v. Chuyn đi nơi khác.

— Được ri, nhưng ch các anh vn còn hai đu máy đang chuyn đường mà!

— Đng chí trung úy! Tôi thy có ba cái!

— Có đi trưởng đi h tng đng cnh tôi đây. Anh ta mi nhc tôi là có ba đu máy. Điu cho tôi mt cái.

— Tôi không th

— Không th nghĩa là làm sao? Các người có biết s hàng y quan trng thế nào không? Không được chm tr mt phút nào, các người…

— Chuyn lên đi.

— … ri s trì hoãn na ngày tri!

— Chưa đến na ngày.

— Ch các anh là cái gì ch, nhà tr hay là phòng điu đ? Ti sao bn tr con la khóc?

— Tt c kt li đây hết. Các đng chí, tôi đã nói không biết bao nhiêu ln ri! Các đng chí dn dp cho sch s đi. Tôi không th chuyn đi được. Hàng ca quân đi đng đy c kia kìa!

— Chuyến tàu y ch máu d tr gi đến quân y vin. Các anh phi hiu như vy!

— Tôi hiu hết. Varnakov h? Nào bây gi thì tháo ra, ri đến tháp nước, ly mười nhé.

— Nghe đây! Trong vòng na gi na, nếu không chuyn đi cho tôi, tôi s báo cáo lên cp trên! Không đùa đâu! Các anh phi chu trách nhim!

— Vasil Vasilich! Đưa em ng nghe, đ em…

— Tôi chuyn máy cho nhân viên điu đ quân s đây.

— Nikolai Petrovich? Podshebyakina đu dây đây. Này, xưởng sa cha các anh có gì? Mt cái đu máy SU đã sa xong xuôi ri à.

— Thế ch, đng chí trung sĩ, đến toa h tng đi, nếu trong bn mươi phút na… Thôi được, nếu trước sáu gi ba mươi h chưa chuyn các đng chí đi, hãy đến đây báo cáo.

— Rõ, đến đây báo cáo! Tôi đi được chưa ?

— Đi đi.

Đi trưởng đi h tng nhanh nhn quay người, bước ra, bàn tay h khi vành mũ t bước chân đu tiên.

Trung úy Zotov sa li kính, cp mt kính to v nghiêm khc cho khuôn mt vn dĩ không chút nghiêm khc ca anh. Anh nhìn Podshebyakina, nhân viên điu đ quân s, trong b đng phc đường st, nhng ln tóc quăn dy, màu bch kim xõa xung, trong khi cô đang nói chuyn qua ng nghe ca chiếc đin thoi c l. Anh bước ra khi căn phòng nh ca cô, đ vào phòng riêng ca mình, cũng nh, góc trong cùng, tiếp theo không còn cánh ca nào khác.

Phòng ca ban ch huy quân vn nm ngay góc tng trt. Phía trên góc tòa nhà, máng xi đã b hng. Mt dòng nước ln tuôn xi x vào bên ngoài vách tường, b tng cơn gió git làm đi hướng và bn tung tóe, khi thì vào khung ca s bên trái nhìn ra sân ga, khi thì vào khung ca s bên phi nhìn ra li đi ni b. Sau nhng đt lnh tháng mười cui thu, khiến cho c sân ga ph đy sương vào bui sáng, my ngày gn đây thi tiết tr nên m ướt, và t hôm qua mưa lnh đ xung liên miên không ngt, làm ta phi ngc nhiên, không hiu nước đâu trên tri mà có th trút xung lm đến thế!

Nhưng tri mưa li khiến nơi này tr nên trt t: không có cnh đám đông chen ln xô đy mt cách vô nghĩa, không có cnh nhn nháo thường xuyên ca đám thường dân trên sân ga và trên các đường tàu, làm mt đi v kh kính vn dĩ và cn tr hot đng ca nhà ga. Mi người đu tìm ch trú mưa, không ai lom khom bò qua gm các toa tàu, hay trèo lên các bc thang dn lên toa; dân đa phương không còn đến vi nhng xô khoai chiên và đám hành khách ca nhng toa ch hàng không còn len li gia nhng đoàn tàu, vi trăm th bà rn: áo trong, áo ngoài, đ len… vt trên vai và trên hai cánh tay như ngoài ch tri. (Cái kiu buôn bán này khiến trung úy Zotov bi ri vô cùng: cho phép thì chc chn là không ri, nhưng cũng chng tài nào cm ni, bi vì đám dân tn cư này có được cp phát thc phm gì đâu).

Mưa ch không xua được nhng người đang thi hành công v. Qua ca s, có th thy người lính gác đng sân ga bên các kin hàng ph bt, nước mưa xi x vào người, nhưng anh ta vn đng đy chng bun rũ nước đi. Trên đường s 3 đu máy đang ni các toa ch bn nước, người b ghi khoác áo mưa dính lin chiếc mũ trùm, pht c ra hiu. Người trưởng toa, dáng người thp bé, trong b đ sm màu, đi dc đoàn tàu trên đường s 2, va đi va cúi xung xem xét dưới gm mi toa.

Tt c ch còn là nhng ht mưa rơi xiên. Trong cơn gió lnh rít lên không ngt, mưa đp vào nóc và vách các toa hàng, qut thng vào đu máy, b xung b khung ca hơn hai chc toa tàu ch còn trơ nhng lóng st b cong vn (lp v thép bên ngoài đã b cháy ri vì bom, song nhng b phn chuyn đng chưa b hng nên chúng được kéo v hu phương), mưa trút xung bn khu pháo không che đy, đng trơ gia sân ga; hòa vào bóng ti đang ph xung, kéo thành mt lp màn xám trên mt tròn màu xanh ca đèn tín hiu, và nhng tàn la như nhng tia chp đ rc thnh thong vt lên t ng khói nhng toa hàng được ci to đ ch người. Sân ga s 1 tráng nha đã si nhng bt bong bóng do nước chưa kp rút đi, các đường ray loang loáng trong bóng ti, nhng vũng du đng li, chưa kp thm đi, rung rinh trên di đường st màu nâu sm.

Không mt tiếng đng, ngoi tr tiếng rung nh ca mt đt và tiếng còi như ht hơi ca người b ghi, còi tàu đã b cm t nhng ngày đu chiến tranh bùng n.

Ch có tiếng nước mưa rít trong ng máng đã b b.

Ngoài ca s phía bên kia, mt cây si non mc ven con đường nh chy dc tường rào nhà kho. Thân cây b gió xon vn, sũng nước, và nhng chiếc lá sm mu cui cùng còn sót li đến hôm nay cũng b gió bt đi nt.

Không còn thi gian đâu đ đng nhìn mãi như vy. Đã đến lúc phi buông tm rèm bng giy ngy trang trên ca s, bt đèn và ngi làm vic. Còn nhiu vic phi làm cho kp trước khi giao ca vào lúc 9 gi ti.

Nhưng Zotov không buông rèm ca s, mà li b chiếc mũ sĩ quan vi lưỡi trai màu xanh xung, chiếc mũ anh luôn đi trong ca trc, k c khi trong phòng làm vic. Anh b kính ra và chm chm đưa tay di mt, đôi mt đã mt mi vì vic chép li nhng con s mt mã viết bng bút chì, kí hiu hàng hóa vn chuyn t mt bng kê này sang mt bng kê khác. Không, không phi mt mi, mà là ni bun bã chán chường cht cha trong lòng anh t cái bóng đen ca nhng ngày trước và khoét sâu vào tâm hn anh.

Ni bun không phi vì lo cho người v và đa con sp chào đi hin đang tn Belorus, nơi đang b quân Đc chiếm đóng. Không phi vì quá kh b đánh mt, bi vì Zotov cũng chng có quá kh đ mà luyến tiếc. Không phi vì tài sn b tiêu tan, anh không có tài sn và cũng chng bao gi mong ước được có nó.

Theo din tiến ca cuc chiến tranh, Zotov cm thy lòng trĩu nng đến mc mun hét to lên thành tiếng cho vơi bt phn nào. Không th nào xác đnh được tuyến đu mt trn hin đang đâu qua các thông cáo ca Phòng Thông tin,[1] có th tranh cãi vi nhau ai đang kim soát thành ph Kharkov, ai đang chiếm đóng thành ph Kaluga. Tuy nhiên nhng người trong ngành đường st đu biết quá rõ là các chuyến tàu không còn đi quá thành ph Uzlovaya trên tuyến Tula na, và nếu đi tuyến Elets thì các chuyến tàu cùng lm là đến Verkhovye mà thôi. Máy bay ném bom lúc thì đây, lúc thì ch khác, và tuyến đường Ryazan – Voronezh cũng b di bom, khiến ga Kochetovka b v lây. Chng mười ngày trước, không biết t đâu xut hin hai tên lính Đc điên cung cưỡi mô tô chy lc ti đây và bn xi x vào ga Kochetovka bng súng máy. Mt tên b h, tên kia b chy, nhưng v n súng đã làm cho nhà ga b thit hi nng n, vì viên sĩ quan đi trưởng đi đc nhim, có nhim v cho n mìn trong trường hp rút quân, đã làm n khi thuc đt sn t trước, phá tung c tháp nước. Vì thế, bây gi người ta phi điu đến mt chuyến tàu đ sa cha, làm vic đây đến hôm nay là hôm th ba ri.

Tuy nhiên, vn đ không phi ch Kochetovka, mà là ti sao chiến tranh li xy ra như vy? Không nhng không có cách mng n ra khp châu Âu, không nhng chúng ta không vào cuc vi cái giá r mt là mt ít máu đ ra đ chng li liên minh xâm lược, mà gi đây chúng ta b lún sâu vào cuc chiến! — liu còn kéo dài bao lâu na? Dù làm gì vào ban ngày, hoc nm trong giường vào ban đêm, mt ý nghĩ lúc nào cũng nung nu: “còn kéo dài đến bao lâu?”. Và dù nơi làm vic, hay ng nhà, bao gi anh cũng tnh gic cùng vi chương trình phát thanh lúc 6 gi sáng, mi mòn vi hi vng là cui cùng hôm nay cũng được nghe thông báo tin chiến thng, nhưng t cái loa phóng thanh đen ngòm y vn ch đ ra nhng li rp khuôn tình hình chiến s ti Vyazma và Volokolamsk, và như có gng kìm bóp nght ly tim: “nếu như Moskva cũng đu hàng nt thì sao?”. Tt nhiên là không dám hi ln (như thế rt nguy him), anh còn cm thy s hãi không dám t đt thm cho mình câu hi này trong đu óc, sut ngày anh ch nghĩ đến vic y và phi c gng không nghĩ đến nó.

Tuy nhiên, câu hi u ám y còn chưa phi là câu hi cui cùng t hi nht. Moskva đu hàng vn còn chưa phi là tai ha ln nht. Moskva đã tng tht th vào tay Napoleon. Mt điu khác còn trăn tr dn vt hơn: sau đy thì sao? và nếu như… đến tn Ural?

Vasia Zotov cm thy ch cn mt ý nghĩ như vy thoáng qua trong đu thôi cũng đã là ti li lm ri. Như vy là báng b, là xúc phm v Cha già, người Thy vĩ đi, toàn năng, đi trí tu, người ch cn ngi mt ch mà bao gi cũng nhìn thy trước hết thy mi vic, cũng có ngay bin pháp cn thiết và không đi nào đ chuyn y xy ra.

Nhưng các nhân viên đường st t Moskva, nhng người tng đó hi gia tháng Mười đu k li nhng chuyn khó lòng tin được v vic trn chy ca lãnh đo nhà máy, v vic đp phá và vét sch các két st hay các ca hàng; và s đau kh âm thm đang bóp nght trái tim trung úy Zotov.

Cách đây chưa lâu, trên đường ti đây, Zotov có dng li hai ngày tri hun luyn sĩ quan d b. đó, vào mt bui ti sinh hot t do ngoi khóa, mt tay trung úy gy gò, gương mt xanh xao, tóc ri bù đã bước ra đc ít câu thơ ca chính anh ta, nhng câu thơ chưa qua kim duyt bao gi, rt thng thn. Vasia ngay lúc đó chng bao gi nghĩ rng mình s nh ni nhng câu thơ y, nhưng sau này nhng câu thơ y t nhiên hin ra mn mt trong đu anh. Và gi đây, dù đi trong ga Kochetovka, hay trên tàu đến ban ch huy quân s Michurinsk, hay trên xe đến Xô-viết nông thôn, nơi anh được giao nhim v thc hin khóa hun luyn quân s cho đám thiếu niên và các thương binh, lúc nào Zotov cũng lm nhm li nhng câu thơ y, c y như là ca chính mình:

Xóm làng ngút la, khói ngp th thành

Đt cháy tim ta ám nh cc hình

Ôi! biết đến bao gi, biết đến bao gi?

Ta chn đng bước quân thù tiến nhanh

Và còn thế này:

Nếu s nghip Lenin gây dng bng sp đ, biến đi

Cuc sng ca ta s còn nghĩa lí gì?

Khi chiến tranh bùng n, chính Zotov cũng chng quan tâm gì đến s sng còn ca bn thân. Cuc sng nh bé ca anh ch có ý nghĩa khi anh có th làm được điu gì cng hiến cho cách mng. Mc dù anh đã tha thiết xin được ra tuyến đu la đn, nhưng cui cùng s phn vn b dính lin vi ban ch huy quân vn.

Cuc đi s còn ý nghĩa gì nếu ch biết tìm cách sng cho riêng mình. Không nht thiết phi tìm cách sng sót ch vì người v và đa con sp ra đi ca anh. Nếu như quân Đc t các ng tràn đến h Baikal, và nếu như Zotov còn sng sót nh mt phép màu, thì anh s vượt đường b theo ng Kyakhta đ qua Trung Quc, hay qua n Đ, hay vượt đi dương, vi mt mc đích duy nht là tìm đến mt đơn v chiến đu nào đy ri tr v Liên Xô, tr v châu Âu vi vũ khí trong tay đ tiếp tc chiến đu.

Anh vn đng trong bóng ti, ngoài ca s mưa vn đ, nước trong ng máng vn xi x, gió vn git tng cơn, ming vn lm nhm bài thơ ca anh trung úy n.

Bóng ti dy đc trong phòng càng làm ni bt cánh ca đ rc màu mn chín ca lò sưởi, và ánh đèn vàng tn mác lt qua ô kính phía trên khung ca t phòng bên cnh, nơi nhân viên điu đ quân s đang ngi làm vic.

Nhân viên điu đ quân s, mc dù không phi là cp dưới trc tiếp ca sĩ quan ph tá trc ban, nhưng cô không th thc hin công vic mà không có ông này, bi vì cô không biết c ni dung ln mc đích ca hàng gi, mà ch biết mã hiu các toa tàu ch hàng y. Bà Frosya, người làm công vic kim kê các toa hàng, s chuyn các con s y đến cho cô. Bà ta va bước vào phòng, chân dm mnh xung sàn.

i tri, mưa gì là mưa, sũng nước là nước! — bà than th — Mưa khiếp quá! Kiu này còn lâu mi tnh!

— Này cô Frosya, mưa thì mưa, ch mã s chuyến by trăm sáu lăm vn phi ghi đy đ c đy! — Valia Podshebyakina nói.

— Được mà, cô s ghi, đưa cô cái đèn đ thp nào! Cánh ca gia hai căn phòng mng manh và không khép kín, nên Zotov nghe rõ mn mt hai người nói chuyn vi nhau.

— May quá, cô xoay được than ri, — bà Frosya bo — bây gi thì không s gì na, cô s gi cho các mm khoai sng được. À, cháu có biết bà Dashka Malentyeva không, bà y còn chưa đào khoai đy. Bây gi thì tha h ngp ln trong bùn mà bi.

— Cô bo, sương giá có xung sm không ch. Lnh thế này.

— Mùa đông đến sm. Ôi thi bui chiến tranh này và mùa đông đến sm… Cháu đào được nhiu khoai không?

Zotov th dài và vi tay buông tm rèm trên ca s, anh cn thn đy tm rèm sát vào khung ca đ nó khi lay đng kêu phn pht.

Đây là điu anh không sao hiu ni, và làm anh rt bun lòng, thm chí cm thy cô đơn là khác. Tt c nhng người làm vic chung quanh anh xem ra cũng nghe các bn tin vi v ru rĩ ri lng l ri loa phóng thanh, lòng cũng trĩu nng mt ni đau âm thm như anh. Nhưng Zotov nhn thy có điu khác bit: nhng người quanh anh dường như sng bng mt điu gì khác, ch không phi vì nhng tin tc t mt trn — h đào khoai, vt sa bò, cưa ci, dán li kính ca. Và h nói chuyn vi nhau v nhng công vic y, và quan tâm đến nhng vic y còn nhiu hơn là tin tc t mt trn.

Bà già ngc nghếch! Ly được ít than mà bây gi thì “không s gì na”. Chc xe tăng ca tướng Đc Guderian cũng không thèm s?

Gió rung lc cái cây nh cnh nhà kho đp vào cánh ca s suýt làm b kính.

Zotov h tm rèm cui cùng xung, ri bt đèn. Căn phòng sch s, mc dù không trang b nhiu đ đc, tr nên m áp d chu, khiến tâm trng ca người ta tr nên phn chn hơn.

Bàn giy ca sĩ quan trc ban đt chính gia phòng, ngay dưới ngn đèn, đng sau bàn là lò sưởi, két st đng tài liu, gn ca s kê mt trường k ba ch ngi, kiu c, bng g si, có lưng ta (trên lưng ghế có tên tuyến đường st khc bng nhng ch ln). Có th ng đêm trên chiếc trường k này, dù rng hiếm khi nào phi ng li sau khi làm vic. Trong phòng còn có hai chiếc ghế ln. Gia hai khung ca s là tm nh màu chân dung Kaganovich[2]trong b đng phc đường st. Mt tm bn đ các tuyến đường trước kia được treo đy, nhưng ông đi úy trưởng ban ca nhà ga đã ra lnh g nó xung; vì l, trong s nhng người vào phòng này, ng nh có k đch trà trn vào, chúng có th đnh hướng được tuyến đường nào s dn ti đâu.

— Cô mi đi được my đôi tt đy,— bà Frosya khoe khoang trong căn phòng bên cnh — phi mt năm cái bánh khoai chiên mi đi được đôi tt la. T gi cho đến lúc hết chiến tranh, có l s không còn tt na đâu. Cháu phi bo m cháu mau lên mi được, làm ít bánh khoai đi, ri mau mau đem ra đó, ch my toa ch hàng y. H s v ly ngay. Hôm trước bà Grunka Mostryukova v được cái áo ng l lm, khoét h my “ch y”, nhìn cười b bng! Các bà xúm đến nhà bà y xem mc th, bò lăn ra mà cười… Có th kiếm được xà phòng ch h, r hơn nơi khác nhiu. Xà phòng gi cũng khan hiếm ri, không có mà mua đâu. Bo m cháu ngay đi, đng có ngi đó mà ngáp.

— Cháu chng biết đâu, cô Frosya…

— Gì, b cháu không cn bít tt à?

— Rt cn là khác, có điu cháu thy kiếm chác ch my người tn cư nó thế nào y…

— Có phi mua đ ăn cp đâu mà thế nào! Bn h mang theo đ th: vi vóc, c b đ vía, xà phòng, c như đem đi hi ch. Mt s còn khnh ăn lm cơ — gà rán mi đi, không thì thôi! Dân tình còn bo, có người tin c gi là bó c xp, nhét đy va li, như cướp được ca ngân hàng! Nhưng mình cn gì tin, tin thì h c vic gi ly.

— Thế còn my người tr nhà cô…

— Cháu đng so sánh, có phi ai cũng như ai đâu. H đến t Kiev, ch có nghèo và đói cõng trên lưng thôi, lúc ra đi như thế nào thì đến đây vn như thế ny, ngc nhiên là sao h đến đây được. Polinka đã thu xếp được vic làm bưu đin, lương không đến ni, nhưng ăn thua gì? Có hôm cô m hm thc phm nhà cho cô y xem, ri bo: “Đy, khoai đy, dưa bp ci đy, c thoi mái, tin nhà tôi cũng ch cn đâu!”. Cháu xem, Valyuta, cô lúc nào cũng thương người nghèo, còn bn giàu thì mc xác chúng ch!

Trên bàn làm vic ca Zotov có hai máy đin thoi — mt đ gi đường dài, thuc loi c, vòng quay s gn trên hp g màu vàng, ging như cái máy ca nhân viên điu đ quân s, cái th hai là máy ni b, kiu như máy b đàm khi hành quân, ni thng vi phòng làm vic ca ông đi úy và kho quân nhu ca nhà ga. Binh lính gác kho quân nhu là lc lượng quân s duy nht ca ban ch huy quân vn Kochetovka. Mc dù nhim v chính ca h là bo v hàng hóa quân s, nhưng h cũng làm đ th vic như đt lò sưởi, dn phòng, mt xô cha nhng hòn than to và lp lánh đt trước lò sưởi đ d tr.

Chuông đin thoi đường dài reo vang. Vượt qua phút chán nn yếu đui nht thi, Zotov bước nhanh li ch đin thoi, mt tay nhc ng nghe, tay kia đi chiếc mũ lên, hét vào ng nói. Khi nói chuyn đin thoi đường dài, bao gi anh cũng gào to, mt phn vì tín hiu đường truyn không tt, nghe không rõ, nhưng phn ln là do thói quen.

Người ta gi đến t ga Bogoyavlenskaya đ yêu cu anh xác nhn đã nhn được và chưa nhn được nhng ch th nào. Các ch th này là nhng ch th được mã hóa do ban ch huy quân vn nhà ga trước gi ti bng đin tín cho biết nhng hàng hóa nào s được gi đến đâu. Mi ch mt gi trước đây, Zotov đã trao mt s ch th như vy cho cô đin tín viên đ gi đi và nhn t cô ta mt s khác. Cn phi nhanh chóng nghiên cu nhng ch th nhn được đ phân loi hàng hóa, đưa chúng vào cùng mt nhóm đ gi đến nhng ga cn thiết, và lnh cho nhân viên điu đ quân s toa tàu nào phi ni vi đoàn tàu nào. Sau đó son tho và gi các ch th mi đến ga tiếp theo, gi li mt bn sao và kp vào h sơ lưu.

Đt ng nghe xung, Zotov vi ngi vào ghế, đôi mt cn th nghiêng xung bàn, cm cúi vào xp ch th.

Nhưng phòng bên cnh tiếng n ào li tiếp tc quy ry anh. Có người bước vào, dm mnh đôi bt, ông ta buông thch cái túi đng ba th st thép lnh knh bên trong xung sàn. Bà Frosya hi xem mưa đã tnh chưa. Người đàn ông lm bm gì đó, ri ngi xung.

(Tht s, nước trong ng máng b b không còn rít thành tiếng na, nhưng gió thì mnh lên và đp m m vào ca s).

— Ông nói sao h ông lão? — Valia Podshebyankina la lên.

— Tri rét cóng ri — lão già đáp li bng mt ging đc quánh.

— Ông nghe đúng đy ch, Gavrila Nikitich? — bà Frosya hi ln.

— Đúng hn ch l, — lão già tr li — như tiếng ù ù trong l tai đây này!

— Ông kim tra các toa ra sao h ông ngoi? Phi gõ vào đ kim tra ch.

— Thy rõ rành ri, cn gì.

— Valia, cháu không biết ông lão này ri, người Kochetovka ca ta đó, ông Kordubailo. Có bao nhiêu th c sa toa các nhà ga, thì thy đu là hc trò ca lão đy. Lão đã ngh hưu trước chiến tranh c mười năm ri, bây gi li mò ra.

Và bà Frosya li bt đu buôn chuyn. Câu chuyn tào lao ca h khiến Zotov bc mình, anh đã đnh đng dy đui bà ta đi, thì phòng bên h kháo nhau v v rc ri ngày hôm qua vi đoàn tàu ch người tng trong vòng vây ca quân Đc, có an ninh h tng.

Zotov được nghe người đi ca vi mình, cũng là sĩ quan ph tá trc ban như anh cho biết v v này. Hôm qua anh ta phi đích thân gii quyết s v, bi vì ga Kochetovka không có đi cnh sát riêng. Sáng hôm qua, cùng mt lúc có hai đoàn tàu ti ga: mt đoàn ba mươi toa ch đy người t Shigry qua ng Otrozhka vi mt đi h tng ch có năm nhân viên an ninh NKVD, tt nhiên năm người này thì chng th nào xoay x ni vi ba mươi toa tàu lèn đy nhng con người tuyt vng. Đoàn tàu kia t Rtishev, ch toàn bt mì. S bt cha trong bao ti, mt phn cht trong các toa kín, mt phn cht trên các “toa sơ mi”. Đám người kia thy các toa hàng là biết gì ngay ri, h bèn tn công các “toa sơ mi”, leo lên trên, dùng dao rch tung các bao bt, trút vào gàu mên, h còn ci áo ra làm bao mà đng. Đoàn tàu ch bt ch có hai lính canh, mt đu, mt đuôi. Tay lính canh đu tàu, trông ch nhnh hơn mt đa thiếu niên, hô hoán my tiếng đ cn đám người cướp bt; chng ai thèm lí gì đến hn, đi h tng người cũng mc k chng đến giúp. Thế là hn chĩa khu súng trường lên, hn ch n mi mt phát đn duy nht, mà li ghim ngay vào đu mt người cướp bt đng trên toa tàu.

Zotov vn lng tai nghe câu chuyn ca h, h nói không đúng chc hn là do không hiu. Anh không kim chế được, phi đi qua gii thích cho h hiu. Đy ca ra và đng ngay ngưỡng ca, anh giương cp mt kính tròn ngó vào c ba người.

Valia thân hình mnh d, lúc y đang ngi ti bàn bên phi, trước mt đng bng kê và lch trình gm nhng ô vuông tô màu khác nhau.

Bà Frosya ngi trên chiếc ghế dài kê dc theo ca s vi rèm che bng giy màu xanh. Bà là mt ph n đng tui, vóc người to ln vng chc, khuôn mt l v quyn uy, thường thy nhng người đàn bà Nga gii xoay x mi vic, nơi công s cũng như nhà. Chiếc áo mưa bng vi du màu xanh ct nga sũng nước treo trên tường, bà ta ngi vn mang đôi bt ướt, mc chiếc bành tô ngn dân s màu đen đã sn, và đang loay hoay vn li tim chiếc đèn bão xách tay hình vuông.

Trên cánh ca ra vào dán mt mnh giy màu hng in dòng ch: “Coi chng bnh st phát ban!”, khu hiu này dán khp nơi ti nhà ga Kochetovka. T giy đ in khu hiu màu hng mt cách bnh hon như chính nhng nt phát ban, hay như nhng khung xương bng st cháy đ ca các toa tàu b di bom.

Gn ca ra vào, lão Kordubailo ngi bt xung sàn, chếch v phía lò sưởi đ khi cn li đi, lưng da hn vào tường. Chiếc túi da cũ kĩ bên trong có các đ ngh dng c nng n, đt sát bên lão đ khi choán li đi, hai tay áo lão dính du nht be bét. Rõ ràng t lúc mi vào, ngi xung sàn như thế nào, thì đến by gi lão vn ngi y như vy, chng thèm rũ nước mà cũng chng ci b đôi bt ln áo mưa, khiến nước trên người lão chy xung sàn đng thành vũng. Mt ngn đèn bão, ging như đèn ca bà Frosya, chưa thp sáng, đt trên sàn gia hai đu gi gp li ca lão. Bên trong áo mưa, lão mc mt chiếc áo khoác thy th màu đen bn thu, chiếc tht lưng nâu quanh bng lão cũng bn như chiếc áo. Mũ trùm ca áo mưa ht ngược ra sau, chiếc mũ nhân viên đường st cũ kĩ đi chc chn trên cái đu bù xù ca lão. Vành lưỡi trai ca chiếc mũ làm cho vùng mt lão ti li, ánh đèn ch đ soi rõ chiếc mũi cà chua và cp môi dy đang ngm mt điếu thuc loa kèn qun bng giy báo và nh khói khét lt. Hàm râu lm chm vn còn gi được màu đen dù có ít si bc ln vào.

— Không bn thì anh ta còn biết làm gì hơn? — Valia va gõ gõ bút chì xung mt bàn, va nói — Anh ta đang làm nhim v, đang canh gác!

— Thì đúng thế! — lão gt đu, tay gt mt mu tàn thuc ln, đ rc xung sàn, cà cà đu thuc vào np chiếc đèn — Đúng ch có sai đâu. Mi người, ai chng mun được ăn…

— Ông nói như vy là thế nào? — cô gái cau mày — Mi người là ai?

— Là c ta ln cháu, chng hn! — Kordubailo th dài.

— Ông ln ln hết c ri, ông ngoi à! Ông bo h đói chc? H được cp khu phn ăn mà. Ông nghĩ là nhà nước ch h đi như vy mà không cp khu phn sao?

— Được ri, cháu đúng, — lão đng ý, li thêm mt mu tàn đ la na rng xung, ln này rơi xung đu gi và áo khoác ca lão.

— Kìa kìa, cháy bây gi, Gavrila Nikitich! — bà Frosya cnh báo.

Ông lão thn nhiên nhìn mu tàn đ tt dn trên chiếc qun sm, bn thu và ướt nhp ca lão, không bun phi đi, đến khi tàn thuc tt hn lão mi kh ngng cái đu vi mái tóc bc bù xù, vn sùm sp chiếc mũ:

— Này, các cô có bao gi ăn bt sng khuy vi nước lã chưa?

— Sao li bt sng? — bà Frosya ngc nhiên — cho nước vào, nhào lên, ri nướng mà ăn ch.

Ông lão chp chp đôi môi dy nht nht, không tr li ngay — nhng li lão nói chng khi nào phát ra lin, không đi thng vào điu mun nói, mà dường như còn phi chng gy lò dò tng bước t cái nơi nó xut phát:

— Vy là, các người chưa biết đói là cái gì ri, các nàng ơi!

Trung úy Zotov bước qua ngưỡng ca, xen vào:

— Này ông ngoi, ông không hiu li th trung thành là cái gì h?

Ging nói ca Zotov đc st ging min Volga.

Ông lão nhìn trung úy vi v ru ru. Ông lão không ly gì làm cao ln, nhưng chân ông x đôi bt khng l, nng như cùm, sũng nước, đế giy dính choe choét đt sét.

— L gì! — lão lm bm — Chính lão đã năm ln th trung thành ri đy!

— Ông th vi ai? Sa hoàng Nikolai h?

Lão già lc đu:

— Trước na.

— H? Alexander Đ Tam chc?

Lão già chép ming mt cách chán chường, ri tiếp tc hút thuc.

— Đúng thế! Còn bây gi thì th vi nhân dân. Có gì khác chăng?

Lão li làm rơi tàn thuc xung đu gi.

— Thế bt mì là ca ai? Không phi ca nhân dân sao? — Valia ht mái tóc lòa xòa trước trán ra sau, nóng ny — Bt y ch đi đâu? Cho bn Đc chc?

— Đúng thế, — vn cái ging bâng quơ như chng h mun tranh lun — Còn đám người y là bn Đc phng, nhân dân ta c mà.

Hút hết điếu thuc loa kèn, lão di mu tàn vào np chiếc đèn.

— Ông lão này lm cm quá ri! — Zotov ging khó chu — Ông bo lut pháp vi trt t là thế nào? Nếu ai cũng thích gì c ly thì còn ra th thng gì, tôi thích tôi ly, lão thích lão ly, th hi chúng ta có th thng được cuc chiến này không?

— Sao h dám rch tung các bao bt ra vy? — Valia bt mãn — Ai li thế bao gi? Thế mà là đng bào ca ta được sao?

— Bn cùng sinh đo tc, chng qua cái đói làm m con mt thôi! — Kordubailo va đưa tay qut mũi va đáp.

— Đói mà phí ca như vy? Làm cho bt đ hết c xung đường? — bà Frosya bt bình — Xé tan ri vung vãi như thế, đng chí trung úy! S bt rơi vãi y nuôi được bao nhiêu là tr con!

— Phi, đúng ri — lão già đáp — Mà mưa thế này thì s bt còn li th nào cũng b hng nt cho mà xem!

— Ôi dào! Nói vi lão ch phí li! — Zotov có v t trách mình sao li tham gia vào câu chuyn chng ra đâu vào vi đâu, anh gt lên — Thôi đng n ào na, đ tôi còn làm vic!

Bà Frosya đã làm sch tim đèn và châm la vào bc. Bà đng dy, giơ tay vi cái áo mưa, ming nói:

— Này Valyuta, cho cô mượn cái bút chì nào, cô đến toa by trăm sáu lăm đ ghi đây.

Zotov quay v phòng mình.

V rc ri hôm qua có th đã kết thúc mt cách t hi hơn nhiu. Đám người y thy đng đi ca mình b bn gc, lin qung hết c bt, gào lên ri nhy x vào tay lính gác thiếu niên. H tước súng ca anh ta, anh ta đng đ ra không chng c, ri h xúm vào nn anh ta. Nếu không có tay lính gác ga chy đến làm ra v bt gi anh lính canh ri gii đi, thì có l đám người y xé nát anh ta ra mt.

T đó, mi khi có chuyến tàu nào ch đám người y dng li ga, thì ban ch huy quân vn vi vàng điu đng đu kéo đ chuyn h đi tiếp cho tht sm. Đêm qua có mt đoàn tàu mã hiu 245413 t Pavelets đi Archeda, Zotov nhn đoàn tàu ri gp rút cho lên đường ngay. Đoàn tàu ch ngng li ga hai mươi phút, đám người y còn đang ng nên không ra ngoài. Đám người y, khi tp trung thành s đông, cũng đáng s lm. H không còn là mt đơn v quân đi, h không còn vũ khí, nhưng h còn cái cm giác như vn đang trong quân ngũ ngày hôm qua, bi vì h chính là nhng người anh em hi tháng By còn chiến đu Bobruisk, hay hi tháng Tám Kiev, hay hi tháng Chín Oriol.

Zotov cm thy e ngi trước nhng con người y, cái cm giác y ht như ca anh lính gác tr khi buông súng cho đám đông mà không dám bn thêm phát th hai. Zotov thy xu h vì chc v sĩ quan hu cn ca mình. Anh ganh t vi h và thm chí sn sàng can d vào nhng vic đáng chê trách như h, ct ch đ cm thy sau lưng mình là trn đánh, là nhng làn đn, là vượt tuyến la.

Các bn cùng khóa, tt c các bn hu ca Vasia Zotov lúc này đang mt trn.

Còn anh thì li đây…

Như vy cn phi làm vic tn ty hơn na mi xng đáng! Phi làm vic vi tinh thn không nhng ch hoàn thành tt ca trc, mi vic đâu ra đy, mà còn phi làm thêm nhiu vic khác na, sao cho có th hoàn thành vượt mc vi cht lượng công vic tt hơn trong nhng ngày này. Sp đến ngày k nim ln th 24 Cách mng tháng Mười, ngày l yêu thích trong năm, mt ngày vui sướng bt k thi tiết như thế nào; nhưng sao ln này tâm hn anh li ray rt vy!

Ngoài nhng công vic thường l, Zotov còn mt thêm c tun đ làm thêm vic khác bt đu t ca trc ca anh. Trong mt cuc không kích nhà ga, quân Đc đã ném bom trúng đoàn tàu chuyên ch hàng hóa quân đi, trong đó có thc phm. Nếu cuc không kích y hy dit trn đoàn tàu, thì mi vic đã kết thúc. Nhưng may thay, phn ln các hàng hóa chưa b thit hi. Và vì thế mà gi đây Zotov nhn được lnh lp bn biên bn đy đ danh sách: hàng hóa b hư hi hoàn toàn 100% (phi lp danh sách gi v nơi cp phát đ trang b mi); hàng hóa b hư hi t 40 đến 80% (vic tái s dng s được quyết đnh sau); hàng hóa b hư hi t 10 đến 40% (được tiếp tc chuyn đến nơi quy đnh, kèm theo gii trình đy đ, hoc thay thế mt phn); cui cùng là hàng hóa còn nguyên vn. Điu làm cho công vic tr nên phc tp là mc dù tt c hàng hóa ca chuyến tàu b ném bom đu được tm nhp kho, nhưng không th hoàn tt vic y trong chc lát, thêm vào đó có nhiu người l ln vn quanh nhà ga, có th xy ra tình trng mt cp. Ngoài ra, vic xác đnh t l phn trăm hư hi đòi hi phi có chuyên môn giám đnh (phi c các chuyên viên t Michurinsk và Voronezh đến) và vic xê dch sp xếp li các kin hàng trong nhà kho phát sinh rt nhiu mà nhân lc thì thiếu ht trm trng.

Ném bom thì ngc ti đâu cũng làm được, ch khc phc hu qu ném bom thì còn khướt!

Bn thân Zotov li yêu thích s t m chính xác, ra ngô ra khoai, trong công vic, cho nên anh đã làm ct lc cho xong nhng biên bn danh mc hàng hóa, anh có th làm trong hôm nay và dành c tun đ suy nghĩ và b sung chnh sa hoàn tt.

Thm chí nếu đây có phi là công vic hàng ngày thì Zotov vn còn bt mình phi đ mt đến nhng công vic khác na. Zotov là mt người được ăn hc đào to bài bn, ưa chung tính h thng, làm công vic b phn ch huy nên tích lũy được nhiu kinh nghim. Anh nhn thc được rt rõ ràng nhng yếu kém thiếu sót ca kế hoch đng viên trong thi kì chiến tranh, nhng bt cp trong t chc theo dõi hàng hóa quân s, thy được nhng bin pháp ci tiến có th áp dng cho công tác quân vn. Đy chng phi là trách nhim lương tâm ca anh hay sao — quan sát, ghi chép, cân nhc, ước lượng tt c, ri lp bn tường trình gi v B Quc phòng? Gi s công trình ca anh không kp s dng trong cuc chiến này, biết đâu nó s hu ích cho cuc chiến v sau.

Và đ làm công vic này cn phi có thi gian và ngh lc (mc dù nếu th l ý tưởng này cho đi úy ch huy trưởng hay cho ban ch huy cp cao hơn na, th nào h cũng cười vào mũi. Nhng con người không có tm nhìn.)

Vì thế tt hơn hết là lo mà x lí các ch th được gi đến! Zotov xoa hai bàn tay vào nhau, nhng ngón tay mp và ngn, cm cây viết chì hóa cht đc bit, dò các mt mã, chép li ra nhng t giy khác bng nét ch tròn và rõ nhng con s dài dng dc, thnh thong li ghi chú riêng, con s các chuyến tàu, hàng hóa và toa hàng. Công vic này không được phép nhm ln, k c li nh nht như đu rui khu súng. Anh tp trung cao đ, nhăn hết c trán và môi dưới tr xung.

Đúng lúc y, Podshebyakina gõ ca phòng.

— Vasil Vasilich, em vào được không? — Và không đi tr li, cô bước vào, trên tay cm mt bn danh mc.

Nói chung thì cô không được phép vào phòng này, vic gì cn có th đng ca hoc đng ngay trong phòng cô mà hi cũng được; tuy nhiên ca trc ca anh và Valia thường trùng vi nhau, và anh cm thy không được tế nh nếu không cho cô vào.

Vì vy anh lt qua nhng trang ghi mt mã và làm như tình c ly mt t giy trng đ che nhng ct s va viết ra.

— Vasil Vasilich, em nhm ch nào đó! Ông xem này… — Chiếc ghế không nm trong tm vi, nên Valia ta người vào cnh bàn đ chìa cho Zotov bng kê vi nhng hàng xiên xo nhng con s không đu. — Đoàn tàu 446 có mt toa s 57831. Em phi chuyn đi đâu?

— Đi mt lát, đ tôi tìm. — Anh kéo mt ngăn kéo, nghĩ xem cn phi ly cái nào trong ba tp h sơ, ri m nhanh (làm sao cho Valia không kp nhìn thy), và tìm thy ngay: — 57831, đi Pachelma.

h, — Valia va nói va ghi vào ch “Pac”, nhưng cô chưa chu đi ra, vn tiếp tc nghiêng người trên bàn giy ca Zotov, mt chăm chú nhìn vào bn danh mc, môi ngm đuôi bút chì.

— Cô viết ch “c” cu th thế này,— Zotov mng — khéo chút na li đc thành ch “v”, ri li gi đi Pavelets mt!

— Sao thế được! — Valia đáp, ging thn nhiên — Thế có mà Vasil Vasilich mng em chết! Qua ln tóc buông trước trán, cô liếc nhìn anh. Nhưng ri cô cũng ly bút ghi rõ ch “c” li.

— Bây gi tiếp tc… — ging cô nũng nu, li ngm bút chì vào ming. Nhng ln tóc dy ca cô, mượt như nhung, xõa xung trán, che c mt, nhưng cô không vut chúng li. Mái tóc cô óng , sch s, và chc là mm mi lm… Zotov tưởng tượng nếu vut ve mái tóc y chc s thích thú lm! — Đây ri… toa không mui này, 105110.

— Toa nh h?

— D không, toa ln.

— Có lí nào…

— Sao vy?

— Thiếu mt s.

— Phi làm sao bây gi? — cô ht mái tóc ra sau, lông mi cô cũng gn như màu bch kim.

— Phi tìm ch sao! Valia, phi chú ý hơn na. Có cùng đoàn tàu không?

— D phi.

Nhìn vào tp h sơ, Zotov dò theo các con s.

Valia nhìn trung úy, anh có đôi tai vnh trông tht bun cười, mũi thì như mt c khoai, đôi mt màu xanh nht vi đng t màu xám có th thy rõ qua cp kính cn. Nhng lúc làm vic thế này, anh hay cáu knh, nhưng không ác ý. Điu cô thích nht anh là thái đ lch s, không buông th.

y dà! — Zotov cáu knh — Thế này thì bn b cho ri! Không phi 05, mà là 005, đu vi óc!

— Hai s không? —Valia ngc nhiên và ghi thêm mt s không na.

— Cô tt nghip trung hc ri phi không, không thy xu h à?

— Thôi b đi, Vasil Vasilich, tt nghip trung hc thì ăn nhp gì vi chuyn này. Toa này chuyn đi đâu?

— Kirsanov.

— Rõ ri, — Valia ghi vào giy.

Nhưng cô vn chưa đi. Vn c nghiêng người như vy trên cnh bàn giy ca Zotov, sát bên anh. Cô nghĩ ngi điu gì đó, ngón ty gi gi th g xước ra cnh bàn, vân vê ri n li vào ch cũ.

Tình c ánh mt ca Zotov lướt qua cp vú nh nhn như thiếu n ca cô, bây gi do nghiêng người v trước nên thy rt rõ, bình thường chúng khut sau chiếc áo đng phc đường st bng vi dy.

— Ca trc sp hết ri — cô nói, cp môi hơi tr xung, cp môi mng, màu hng nht.

— Mi “sp” hết thôi, vn còn vic phi làm! Zotov cau mày, ngng ngm nghía cô gái.

— Ri ông li v ch nhà bà ch nhà y h?

— Ch còn v đâu na?

— Thế ông không bao gi đến chơi nhà ai sao?

— Cô cũng có thi gian tiếp khách à!

— Sao ông li sng được nhà bà y nh? Đến mt cái giường xếp cũng không có, phi ly thùng g mà làm giường đ ng.

— Sao cô biết?

— Thì người ta nói.

— Không phi lúc, Valechka, không nht thiết phi chăn m nm êm, nht là tôi na. Tôi thy xu h vì không được ra mt trn.

— Em thy không vic gì phi thế. Ông chng đang làm nhim v là gì? Sao li phi xu h? Còn đ thi gian đ nm chiến hào mà. Vi li, liu ông có còn sng được đến lúc y không… Còn sng được đến ngày nào, thì c phi sng cho ra người.

Zotov nhc mũ ra, xoa xoa trán (chiếc mũ hơi cht nhưng trong kho không tìm được cái nào va vn hơn).

Trên góc t bng kê Valia nguch ngoc bng bút chì mt hình xon dài và nhn trông ta ta mt cái móng vut.

— Ti sao ông thôi không tr nhà Avdeev na? đy tt hơn mà.

Zotov đưa mt xung, anh thy mt nóng bng.

— Tôi đi khi đy, có thế thôi!

(Chng l chuyn nhà Avdeev đã đn khp làng ri sao?..)

Valia c tô nhn mãi cái hình lăng nhăng trông ta cái móng vut.

Không ai nói gì.

Valia liếc nhìn cái đu tròn tròn ca anh. Nếu không có cp kính, thì cái đu y trông như đu ca mt cu bé, mái tóc mng và sáng màu, đôi ch loăn xoăn như hình du hi.

— Ông hình như chng bao gi đi xem chiếu bóng. Chc ông có nhiu sách hay lm nh. Cho em mượn vài cun nhé!

Zotov ngước mt lên, mt anh vn còn đ.

— Ai nói vi cô chuyn sách v?

— Em nghĩ thế thôi.

— Tôi chng có cun nào. Đ hết nhà ri.

— Ông không mun cho em mượn ch gì!

— Không phi, đây tôi không có cun nào. Làm sao đem theo được? Người lính ch có mi cái ba lô trên lưng, không th đem theo nhiu th.

— Nếu vy đ em cho ông mượn vài cun nhé.

— Nhà cô có nhiu sách không?

— Đ trên mt k.

— Là loi sách nào?

— À… “Lò luyn gang” này, “Công tước Serebrianyi” này, còn nhiu na.

— Cô đc hết chưa?

— Mt s thôi. — Đt nhiên cô ngng đu, nhìn anh chăm chăm, ri nói mt hơi: — Vasil Vasilich, hay là ông dn sang nhà em đi! Phòng ca Vova b trng, ông có th đó. Đt lò sưởi phòng s m. M em s nu ăn cho ông. Ch ông đang tr thì có ra gì!

H nhìn nhau, mi người vi suy nghĩ thm kín ca mình.

Valia thy trung úy lưỡng l, như là có v sp nhn li ri. Ti sao cái anh chàng “hâm đi” này li không nhn li nh? Anh lính nào cũng luôn bo mình còn đc thân vui tính, có mi anh này thì khai là mình có v. Mi quân nhân đu tr trong các nhà có điu kin tt trong làng, va m cúng va được chăm sóc. Valia mun trong nhà có người đàn ông, trong khi cha và anh cô đu ra mt trn. Khi đó c hai có th cùng v nhà sau ca trc, qua nhng con đường ti tăm, ly li (có th tay trong tay cũng nên), sau đó cùng ngi ăn ti, nói chuyn bông lơn, k vi nhau đ th chuyn…

Vasia Zotov có v s hãi nhìn cô gái, người va mi công khai mi anh đến tr nhà cô. Cô ch kém anh vài ba tui, và nếu như cô gi anh bng “ông” thì không phi là do tui tác, mà là vì tôn trng cái lon trung úy trên vai áo anh. Anh hiu mi vic s không ch dng li nhng ba ăn ngon và hơi m ca lò sưởi. Anh cm thy hi hp. Gi đây anh thèm được lun tay vào nhng ln tóc quăn mm mi màu bch kim ca cô.

Không được! Không th nào!

Anh sa li c áo có gn phù hiu sĩ quan màu đ, dù c áo không h cht, và chnh li gng kính.

— Không, Valia , tôi không đi đâu c. Vic còn nhiu mà ta c tán gu thế này phí thì gian quá.

Anh đi li chiếc mũ lưỡi trai màu xanh, nó khiến gương mt ngây thơ vi cái mũi hếch ca anh tr nên nghiêm khc.

Cô gái nheo mt nhìn anh, kéo dài ging:

— Thôi được, tùy ông, Vasil Vasilich!

Cô th dài. Ri đng thng dy vi v khó khăn, t bng kê cm trong cánh tay buông thõng, bước ra khi phòng.

Anh u oi chp mt. Có l, nếu cô quay tr vào và nhc li li đ ngh ln na mt cách cương quyết, chc chn anh s nhượng b.

Nhưng cô không quay li.

Vasia không th gii thích vi ai vì sao anh phi sng trong mt căn nhà lnh lo, bn thu vi mt bà già có ba đa cháu, và phi ng trên cái thùng g ngn chng chút tin nghi thay cho giường. Anh đã tng b đưa ra làm trò cười, không phi mt ln, gia đám đông nhng người lính tr ca cái năm 1941 y, khi anh nói rng anh yêu v lm và nghĩ rng s chung thy vi cô trn cuc chiến, cũng như đt hết nim tin vào cô. Đám trai tr y cười rú lên như điên, v bm bp vào vai anh và khuyên anh hãy c nuôi hi vng. T đy, chng bao gi anh th l điu y na, nhưng cm thy bun ghê gm, đc bit vào nhng lúc na khuya git mình tnh gic, suy nghĩ lo lng trong lòng không biết v mình nơi xa xôi, trong vòng vây ca quân Đc, ch ngày khai hoa n nhy, bây gi ra sao.

Nhưng không phi vì v mà anh t chi li đ ngh ca Valia, mà là vì Polina…

Nhưng tht s cũng không phi vì Polina na, mà là…

Polina, cô gái tn cư t Kiev có mái tóc ct ngn màu đen vi gương mt xanh xao, cô là khách tr sng nhà bà Frosya và làm vic bưu đin. H có lúc nào rnh là Zotov li đến bưu đin đ đc báo (báo luôn đến tr, tng chng mt sau vài ngày). Đến bưu đin, anh có th đc nhng s báo tương đi mi hơn, và có th xem được nhiu loi cùng mt lúc thay vì ch được mt hai t. Dĩ nhiên, bưu đin không phi là thư vin, và không ai có nhim v phi đưa báo cho anh, nhưng Polina li thông cm vi anh và thường đem tt c các báo đt ch cui quy, nơi anh đng đc trong cái lnh. Vi Polina, cũng như vi Zotov, thì chiến tranh không phi là nhng vòng quay vô cm ca c xe không gì ngăn ni, mà là c cuc sng cũng như tương lai ca cô, và đ có th đoán biết cái tương lai y, nhng ngón tay bn chn lo lng ca cô cũng lt tng trang báo vi hi vng mong manh là tìm được chút tin tc gì có th gii thích v din biến cuc chiến. H thường đng cnh nhau đc báo, ch cho nhau nhng tin quan trng. Nhng t báo thay cho nhng cánh thư mà chng bao gi h nhn được. Polina chăm chú đc nhng thông báo v kết qu trn đánh tin tuyến, băn khoăn không biết chng mình có mt trn y không, và theo li khuyên ca Zotov cô cũng c nhíu mày nhăn trán đc c nhng bài báo v chiến thut ca pháo binh và thiết giáp trên t Sao Đ. Vasia thường đc to nhng bài trên t Erenburg cho Polina cùng nghe. Anh xin Polina mt s báo không gi đi được và ct ra mt ít bài đ ct gi.

Anh rt yêu quý Polina, con trai cô và c m cô bng mt th tình cm mà nhng người chưa tng tri qua đau kh bt hnh thì chng bao gi có th biết được. Anh đem cho con trai cô miếng đường trong khu phn ca anh. Nhưng trong nhng lúc cùng lt tng trang báo, chưa bao gi Zotov dám chm vào bàn tay trng mut ca Polina, chng phi là vì chng ca cô hay vì v ca anh, mà chính vì ni đau kh thiêng liêng ràng buc hai người vi nhau.

Polina tr thành người bn thân thiết nht, là chng nhân ca lương tri và nim tin ca anh Kochetovka này, hay chính xác hơn là bên này chiến tuyến, vy thì làm sao anh li có th đến nhà Valia được? Liu Polina s nghĩ thế nào v anh?

Nhưng gi s như không có Polina đi na, thì bây gi anh cũng chng th nào đi tìm s an i vi mt người đàn bà khác gia lúc tt c nhng gì thân yêu nht ca anh có nguy cơ b sp đ bt c lúc nào.

Và cũng không d dàng đ thú nhn vi Valia, vi các sĩ quan trc ban như anh, rng đêm nào anh cũng đc mt cun sách duy nht, mượn mt thư vin nào đó trên nhng chng đường quay cung trong năm nay, luôn là người bn đng hành ca anh trong chiếc ba lô trên lưng.

Quyn sách khá dy, bìa mu xanh, tp 1 ca b “Tư bn lun” in trên nn giy hơi vàng đã giòn, ca nhng năm 30.

Sut năm năm đi hc anh đã mong được đc hết b sách quý giá này, và nhiu ln mượn v t thư vin trường đi hc, d đnh ghi chú và tóm tt ni dung. Anh gi cun sách sut c hc kì, ri c năm hc, nhưng chng khi nào có thi gian rnh, nào là hp hành, công tác xã hi đoàn th, thi c. Và chưa hoàn thành được mt trang tóm tt nào thì đã đến hn phi tr sách li cho thư vin, ri còn chun b kì thi tháng Sáu. Ngay c đến khi hc môn kinh tế chính tr, thi đim thích hp nht đ đc “Tư bn lun”, thì giáo sư li bo “Các anh ch s b chết đui trong b sách y!”, và khuyên sinh viên tt hơn hết nên đc sách giáo khoa do Lapidus son, và phn tóm tt trong giáo trình. Tht ra, các sinh viên cũng ch kp làm như thế thôi.

Nhưng gi đây, mùa thu năm 41, trong cái xó xa xôi bên l cuc đi ha, Vasya Zotov đã có th thu xếp thi gian đ đc “Tư bn lun”. Anh đc cun sách vào nhng lúc không bn ca trc, hay tham gia khóa hun luyn, hay công tác đng do qun y giao. Khi còn tr nhà Avdeev, trong căn phòng nh vi nhng chu hoa ráy thơm và lô hi, anh ngi sau chiếc bàn con cp kênh vi ngn đèn du (máy phát không đ công sut cung cp đin cho mi nhà trong làng), tay mân mê tng trang giy sn sùi, mt chăm chú đc: ln đu — đ nm ý tng quát, ln th nhì — đ lưu ý nhng ch quan trng, ln th ba — đ tóm lược và ghi nh trong đu theo trình t. Nhng thông cáo t mt trn càng m mt bao nhiêu, thì anh li càng kiên trì mit mài vào cun sách dy bìa xanh y by nhiêu. Vasia cm thy khi anh lĩnh hi được và ghi nhn toàn b ý tưởng ca quyn sách, dù ch mi tp đu, thành mt chui mch lc trong đu, thì anh s tr thành bt kh chiến bi, không th khut phc trong bt kì trn chiến ý thc h nào.

Nhưng nhng gi bui ti y không có nhiu, và mi ch vài trang sách được ghi chú, thì Antonina Ivanovna li đến quy ry.

Đó cũng là mt khách tr nhà Avdeev tn cư t Liski, và tr thành ch nhim nhà ăn nhà ga Kochetovka này. Cô ta là mt người tháo vát và biết cách đng vng trên đôi chân ca mình, nên không có điu ra tiếng vào gì lm v nhà ăn ca cô ta. Sau này Zotov mi được biết, ti nhà ăn ga, khách hàng phi dúi mt rúp vào cái ô ca con con đ nhn được mt bát nước nóng xam xám đùng đc chng tí m tht, bên trong lơ thơ vài cng mì, và nhng ai không mun ghé ming xì xp húp nhng th trong cái bát y thì phi b ra thêm mt rúp na na, gi là tin đt cc, cho chiếc thìa bng g st m. Chiu nào cũng vy, Antonina Ivanovna ra lnh cho nhà Avdeev đt m samovar, ri lôi ra bàn ăn bánh mì và bơ. Cô ta ch khong hai mươi lăm, nhưng trông ra dáng mt mnh ph phu nhân lm lm, da trng mn. Lúc nào cũng xi li chào hi ông trung úy, nhưng anh thường h hng đáp li li chào và sut mt thi gian khá lâu c tưởng cô ta là h hàng gì vi bà ch nhà. Gp người trên quyn sách, anh không đ ý và cũng không nghe thy tiếng cô ta va t ch làm v rt mun, đi ngang qua phòng anh đang ngi đ v phòng ng ca cô, ri đến phòng bà ch nhà, ri li quay v phòng riêng. Bng cô ta đến gn anh và hi: “Đng chí trung úy, ông đang đc gì thế?”. Anh ly quyn v che tp sách li, ri tr li lng lơ cho qua chuyn. Mt ln khác, cô ta hi: “Trung úy này, đêm ng em không khoá ca phòng, thế có nguy him không nh?”. Zotov tr li: “Có gì mà s! Tôi ngoài này, có súng mà”. Ri ít ngày sau đó, đang ngi đc sách, anh bng có cm giác cô ta không đi qua đi li, mà luôn trong phòng. Anh quay đu li và ngây như phng: cô ta ôm mn gi leo lên nm trên chiếc đi văng trong phòng anh, tóc xõa trên gi, chiếc mn không ph hết đôi vai trn trng mut. Anh tròn xoe mt sng s nhìn cô ta, không biết phi làm sao. “Em nm đây không phin gì trung úy ch?” — cô ta hi vi ging ct nh. Vasia đng dy, mt ý thc. Lí ra anh đã phi bước ti bên cô ta, nhưng cái thân hình tròn tra được nuôi dưỡng bng nhng đng tin ăn cướp trên đu trên c người khác thay vì mi chào kéo đến, li đy anh ra xa.

Anh không tht được mt li, c hng nghn li vì ghê tm căm thù. Anh quay pht người, gp cun “Tư bn lun”, ly li bình tĩnh nhét quyn sách vào ba lô, nhy b đến ch cái đinh treo áo khoác và mũ, nhc ly tht lưng có khu súng nng trĩu, c thế cm trong tay ri phóng ra khi nhà.

Anh bước ra mt khong ti đen kt, không mt tia cn con ánh sáng nào lt ra t nhng khung ca s che kín, cũng như t trên bu tri u ám, gió thu lnh cun nhng ht mưa như ct vào da. Dm ba vào nhng vũng nước, gà, vũng bùn, anh đi v hướng nhà ga, chưa ý thc được là trên tay còn cm chiếc dây lưng có bao súng. Cơn gin d bt lc bùng lên trong lòng khiến anh suýt bt thành tiếng khóc, anh lang thang trong bóng đêm đen thm.

T đó, nhng chui ngày tr nhà Avdeev đi vi anh không còn là cuc sng na. Antonina Ivanovna đã thôi không chào hi anh, nhưng bt đu đưa v nhà mt gã đc mt ph, thường dân nhưng li mang bt cao và khoác áo kiu nhà binh, đúng mt thi đó. Trong khi Zotov ngi nghiên cu “Tư bn lun”, thì cô ta li c tình không khép kín ca phòng, đ anh nghe thy tiếng ca h đùa gin, chí chóe nhau, ri thì tiếng cô ta rít lên và rên ư .

T đy anh dn đến tr nhà bà già nghnh ngãng, nơi ch có th tìm được mt chiếc thùng cũ dùng làm giường nm, và mt tm vi b đ tri lên.

Nhưng bây gi thì dường như thiên h xm xì khp c Kochetovka. Không biết có lt đến tai Polina không? Tht xu h

Nhng ý nghĩ y làm xao nhãng công vic ca anh. Anh chp ly cây viết chì, c bt đu óc tp trung vào nhng ch th và li ghi chép nhng con s chuyến tàu, hàng hoá, son tho các ch th mi, lưu li mt bn sao. Anh đã gn như hoàn tt công vic, nếu như không có chuyn khó x vi đoàn tàu có s hàng ln t Kamyshin ti, không biết phi chia nh ra làm sao và chuyn đi như thế nào. Ch có đi úy ch huy mi gii quyết được vic này. Zotov nhn nút mt ln đin thoi ni b, cm ng nghe và ch. Nhn mt ln na lâu hơn. Ri mt ln na. Đi úy không tr li. Có nghĩa là không có mt ti văn phòng. Có l ông ta v nhà đ ngh sau ba trưa. Chc chn ông ta s quay li trước gi đi ca đ nghe báo cáo.

Sau cánh ca Valia thnh thong gi đin cho phòng điu đ. Bà Frosya đến ri li đi ra. Sau đó có tiếng bước chân ca hai đôi bt. Có tiếng gõ ca, ri ca m hé, tiếng người hi vng vào:

— Chúng tôi vào được không?

Và không đi đ được cho phép, h đy ca bước vào. Người th nht, vóc dáng cao ln như lính phóng lu, do dai, mt đ hng vì giá lnh, bước vào gia phòng, dm gót chào ri xưng danh:

— Trung sĩ Gaidukov, đi trưởng h tng chuyến 95505, ba mươi tám toa, tt c sn sàng, chun b lên đường!

Anh ta đi chiếc mũ mùa đông mi toanh, mc áo khoác dài, phng phiu, loi dành cho sĩ quan, x vt sau, tht lưng da to bn có khoá hình ngôi sao, đôi bt bng da bò bóng ln.

Người th hai đng đng sau, ch nhnh hơn vai Gaidukov mt chút, vai rng, gương mt như tc bng g đen sm, u ám, trông như kit sc, vn đng gn ch ca ra vào. Anh ta min cưỡng chm năm ngón tay giơ lên vành mũ mùa đông không gài nút che tai, và thay vì báo cáo dõng dc theo điu lnh, anh ta nói kh:

— H sĩ Dygin, đi trưởng h tng chuyến 71628, bn toa mười sáu tn.

Mt vt áo khoác rách nham nh như b cun vào mt cái máy nào đy không th vá víu li được na, git trong chiếc tht lưng hp bng vi du, đôi bt vi nhăn nhúm như miếng đm cao su ni gia hai toa tàu.

H sĩ Dygin có hàng lông mày rm và quai hàm bnh trông rt ging gương mt Chkalov,[3] nhưng anh ta không phi là mt Chkalov tr tui không biết s hãi là gì, mi hi sinh cách đây không lâu, mà là mt Chkalov đã tng tri, nhàu nhĩ.

— Tt lm, rt vui được gp các đng chí! — Zotov va nói va đng dy.

Xét v cp bc ln tính cht công vic thì anh chng cn phi đng lên đ chào mt trung sĩ nào bước vào phòng làm vic c. Nhưng lúc này anh tht s vui mng được gp h và mau chóng h tr h gii quyết công vic. T khi sĩ quan ph tá không có nhân viên trc tiếp na, thì nhng người này là nhng người duy nht đ Zotov có th th hin mi quan tâm và s ch đo ca cp ch huy, dù rng h ch ghé qua năm ba phút hoc đôi ngày.

— Tôi biết, tôi va nhn được ch th v chuyến tàu ca các đng chí — Anh tìm trên bàn và nhìn vào — Đây ri, 95505 và 71628… — và ngước mt thân thin nhìn hai đi trưởng.

Áo khoác và mũ ca h ch hơi ướt, lm tm nhng git nước nh.

— Các anh làm thế nào mà khô ráo vy? Tnh mưa ri à?

— Lúc mưa lúc tnh, thưa trung úy, — anh chàng Gaidukov cao ln cân đi mm cười, lúc lc đu — tuy chưa đng theo tư thế “ngh” nhưng cũng thư giãn chút ít — Gió bc đã bt đu ni lên ri đy!

Anh ta ch khong mười chín là cùng, nhưng nhng ngày tháng lăn ln mt trn đã to v rn ri trên gương mt đượm nét phong sương.

(Chính v rn ri nơi chiến trn khiến Zotov phi ri bàn đng lên đ gp h.)

Tht ra sĩ quan ph tá cũng chng có vic gì đ nói nhiu vi h. Hơn na cũng không được phép nói v th hàng hoá ch đi, bi vì có th các toa tàu được niêm phong kín, các thùng hàng được đóng kín và đi h tng cũng chng biết h đang h tng th gì.

Nhưng đi vi h, sĩ quan quân vn ti mt trm có th đòi hi h rt nhiu.

Và h chăm chú nhìn anh, mt ánh mt thì vui v, còn ánh mt kia thì bun ưu tư.

Gaidukov cn phi tìm hiu xem tay sĩ quan này có phi là mt con chut hu phương hay soi mói không, y có đòi khám xét đoàn tàu và hàng hoá do mình h tng hay không.

V hàng hoá chng có gì phi lo, vì anh ta không ch đơn thun phi bo v, mà đúng hơn là yêu quý chúng. Chuyến hàng là vài trăm con nga chiến, do người ph trách khí tài gi đi, vì không tin tưởng vic cung cp đy đ c khô cho đám nga trong sut cuc hành trình, nên đã nhét tht nhiu rơm ép theo đoàn tàu đ đàn nga có cái ăn. Gaidukov ln lên nông thôn, t bé đã mê thích nga, vì thế bây gi coi nga như chiến hu, ch không phi vì nhim v, mà t nguyn trông nom và giúp đ cho my người lính được c đi theo coi sóc by nga. C mi ln anh đy cánh ca lùa, leo vào toa ch súc vt bng mt chiếc thang dây, thì c mười sáu con nga trong toa — đ, nâu, đen, xám, đ loi đu quay nhng chiếc mõm dài, khôn ngoan ca chúng li phía anh, có con còn ghếch mõm trên lưng con bên cnh, nhìn anh vi cp mt ln bun bã không chp, tai chúng git git liên hi, không hn như đ xin thêm ít rơm khô na, mà như đ anh bo cho chúng biết đang đưa chúng đi đâu mà li nht vào cái thùng m ĩ và lc lư này. Gaidukov đi quanh by nga, len li gia nhng b mông nóng hi, vut ve bm nga, và nhng lúc không có lính canh, còn vut ve mt chúng và lm bm nói chuyn vi chúng na. mt trn nga có phn vt v hơn người nhiu và chúng cn cho mt trn như cái chân th năm.

Điu làm Gaidukov lo lng trước viên sĩ quan (tuy nhiên, ông này rõ ràng là mt tay d tính, chng có gì phi đ phòng) là ông trung úy có th đòi đi kim tra các toa hàng. Mc dù đám lính trong đi h tng ca Gaidukov đu là lính mi, nhưng anh ta đã tng tuyến đu và tng b thương ti mt trn Dnyepr hi tháng By, phi nm vin mt hai tháng và làm vic ti kho quân y, và bây gi anh ta li ra mt trn. Vì thế anh nm vng quân lut, biết rng có th và cn phi vi phm điu gì. H gm hai mươi binh sĩ tr tình c lãnh nhim v h tng đàn nga, và ngay sau khi bàn giao by nga là lp tc liên lc vi mt sư đoàn tác chiến đ b sung quân s. Có th ch sau vài ngày, nhng b quân phc mi toanh y s ph đy đt cát h cá nhân hay công s ri… còn may mn chán nếu còn được trong h cá nhân, ch ch mt vài mô đt nh làm ch che đu tránh lu đn ca bn Đc bn sượt qua vai, Gaidukov ghét nht súng bn lu ca bn Đc đã làm anh b thương hi mùa hè. Vy nên anh mun được hưởng nt nhng ngày cui cùng m cúng, thân tình, vui v này. Trong toa tàu rng rãi, hai cái lò sưởi bng gang cht đy than hng, nhng hòn than to bng nm tay ly t các toa khác. Đoàn tàu ca h luôn được chuyn đi nhanh, không phi dng lâu đâu, nhưng mi ngày mt ln phi tiếp nước ung cho nga, và ba ngày mt ln nhn thc phm theo phiếu khu phn ca đi h tng. Vì là đoàn tàu tc hành như vy, nhiu người s mun xin quá giang. Mc dù điu lnh nghiêm cm thường dân lên toa h tng, Gaidukov và ph tá ca anh, tuy làm ra v ngăn cn, nhưng cũng không th th ơ trước cnh nhng con người lnh cóng trong b áo khoác mùa thu cung cung chy dc theo nhng toa tàu. Không phi đ mc bt c ai xin lên cũng được, nhưng h không t chi nhiu người. Ch cn mt lít rượu nu là tay thanh tra khôn lanh đã có th lên tàu ri, ch cn khoanh m ln mui là lão già tóc hoe vi my cái túi xách lnh knh đã không còn phi đng trong gió lnh, cũng có khi vì lòng trc n, không th nhn tâm đng ngó, h kéo người ta lên mà chng đòi hi gì hết, nhưng thường thì lính h tng bao gi cũng chìa tay cho đám đàn bà con gái tr, nhng người cũng đi đâu đó vì mt mc đích gì đó. By gi, trong toa tàu m cúng, lão già tóc hoe lm nhm ôn li thi đ nht thế chiến, hi đó lão được không ít huy chương thánh George ch thp vàng, trong khi y thì mt trong nhng cô gái không cho ai chm đến người, co ro cúm rúm như mt con chim non, lách đến ngi sát bên lò sưởi. Vì nóng, các cô gái khác đã ci hết bành tô, áo khoác t lâu ri, thm chí c áo len. Có mt cô, mc mi chiếc áo cc màu đ, người cũng đ hng, git áo cho đám lính tr, qut cun áo ướt vào người anh chàng đang ph mt tay, khi anh này c sn li sát bên cô nàng. Hai cô khác thì nu ăn cho đám lính, h ly m ln mui nhà làm đ chế biến li các khu phn quân đi khô khan. Còn mt cô na ngi khâu vá qun áo rách cho đám lính. Khi tàu ri ga, h dùng ba, ngi bên lò sưởi, hát đôi câu theo nhp lc lư ca toa tàu, và ri chng cn phi phân công ai phi trc đêm, ai được ngh ngơi (c bn cù g mt mi như nhau), h tn ra, bò lên ch ng ca mình làm bng nhng tm ván thô, đánh gic ngon lành. Và trong đám ph n hôm nay, cũng như đám ph n hôm qua, va mi tin chng ra chiến trn và trong đám các cô gái na, không phi tt c đu có th cưỡng được cám d, nên trong nhng góc ti khut ánh đèn du, mt s nm gn trong lòng nhng chàng trai tr.

Còn tiếc gì vi người lính tr hôm nay lên đường ra tin tuyến! Biết đâu chng đây là nhng ngày cui cùng ca đi h.

Điu duy nht mà Gaidukov mun ông trung úy bây gi cho chuyến tàu lên đường càng sm càng tt. Và anh cũng mun biết l trình chuyến tàu đ liu xem các bà các cô s xung đâu, còn bn thân anh s chiến đu chiến trường nào? ln này có ai trong bn h được đi qua quê nhà hay không?

— Như vy là… — trung úy nhìn các ch th va bo — các anh không đi cùng vi nhau? H ni các toa lâu chưa?

— Vài ga trước, thưa trung úy.

Cp mt kính ca trung úy săm soi vào t giy, môi anh tr ra.

— Sao người ta li chuyn anh đi đường này? — anh hi người có khuôn mt ging Chkalov nhưng già hơn — Anh đã Penza chưa?

— Thưa đã — ging Dygin khàn khàn.

— Qu quái tht, sao người ta li cho anh đi vòng vo qua tn Ryazhsk thế này? L lùng tht, ch hiu đu óc ra làm sao!

— Bây gi chúng tôi có đi cùng nhau không? — Gaidukov hi. (Trong lúc đến văn phòng sĩ quan trc ban, anh đã biết hướng đi ca Dygin và mun đoán hướng ca mình.)

— Đến ga Gryazi cùng nhau.

— Sau đy thì sao ?

— Bí mt quân s! — Zotov lc lc đu vui v, nheo mt nhìn t trên xung dưới anh chàng trung sĩ cao ln qua cp mt kính.

— Cui cùng thì sao ? Có qua Kastornaya không, trung úy? — Gaidukov nghiêng người v phía trung úy, c gng tán tnh.

— Đến đó khc biết, — Zotov làm ra v nghiêm ngh tr li, nhưng ming cười cười, và vì thế Gaidukov hiu rng có đi qua Kastornaya.

— Ti nay chúng tôi đi ngay à, thưa trung úy?

— Đúng, không th gi các anh li.

— Tôi không th đi được — ging Dygin rít lên như bn gt, không thân thin.

— Cá nhân anh? Anh b m sao?

— C đi h tng.

— Có nghĩa là… thế nào? Tôi chưa hiu. Ti sao các anh không th?

— Bi vì chúng tôi không phi là nhng con chó! — Dygin gn ging, hai tròng mt anh long lên gin d dưới mi mt.

— Nói năng kiu gì thế, — Zotov bt đng thng lên, trán cau li — h sĩ phi thn trng li nói!

Đến lúc y anh mi nhn thy trên c áo Dygin ch có mt phù hiu h sĩ hình tam giác màu xanh, còn bên kia trng trơn, ch còn vết hình tam giác có l thng gia. Hai di mũ trông như hai cái tai x, lòng thòng dài xung đến ngc.

Tia mt d dn ca Dygin nhìn xếch lên:

— Bi vì chúng tôi… — ging anh ta khàn khàn như người b viêm hng — mười mt ngày nay chưa được ăn mt th gì!

— H?? — trung úy git ging, mt kính tut khi mt vành tai, anh chp ly gng kính, đeo lên li — Sao li như thế được?

— Thế đy. Chính thế… Rt đơn gin.

— Các anh có phiếu khu phn không?

— Nhưng không th nhai giy được.

— Vy các anh làm thế nào mà sng được?

— Chúng tôi vn sng thế đy.

Làm thế nào mà sng được ch! Câu hi như ca đa tr nít, rng tuếch t ca ming anh chàng “bn mt” làm Dygin ni gin, và y nh thm là đng có trông mong gì s giúp đ cái ga Kochetovka chết tit này. Làm thế nào mà sng được ch! Cái đói và s gin d làm cho quai hàm Dygin bnh ra, anh ta hm hm nhìn ông sĩ quan ph tá có nước da trng bch, vùi đi mình trong căn phòng sch s m cúng này. Cách đây by ngày, ti mt nhà ga bn h kiếm được hai bao c ci trong mt đng bao, và sut mt tun lin h đã luc s c ci y mà ăn sch. Và c ci đã khiến h phát nôn phát ma, rut h không tiêu hóa ni chúng na ri. Đêm hôm kia, khi chuyến tàu ca h đi ga Alexander Nevsky, Dygin đưa mt nhìn đám lính kit qu ca anh, h đu là lính d b và còn ln tui hơn anh, mc dù anh cũng chng tr trung gì na. Dygin quyết đnh và đng dy. Gió lùa dưới gm toa và rên r qua nhng khe h. Phi tìm th gì đ đám lính du cơn đói, dù ch chút ít tm lót lòng. Và anh ln bước vào bóng đêm. Chng mt tiếng rưỡi đng h sau anh tr v và quăng ba bánh mì lên ch ng. Người lính ngi sát bên sng st: “C bánh mì trng na cơ à!” — “Thế à? Tôi không đ ý!” — Dygin thn nhiên đưa mt nhìn my bánh. Bây gi thì chng đi nào Dygin li k chuyn này cho gã trung úy bn mt biết. Làm thế nào mà sng được ch! Mười ngày qua, bn người bn h đi qua quê hương xóm làng ca mình mà như đi trên hoang mc. Hàng hoá bn h h tng là hai mươi ngàn cái xng công binh trét đy m b nhà máy. Và Dygin đã biết t lúc khi hành là bn h phi đưa s xng này đi t Gorky đến Tbilisi. Nhưng tt các hàng hoá khác đu “khn” hơn đám cuc xng đáng nguyn ra, lnh cng trong lp m bò này. Đã bt đu tun l th ba mà bn h vn chưa đi được na đường. Nhân viên điu đ ga cui cùng trước khi đến đây, mt tay vô tâm vô tính, đã tháo bn toa ca h và đ mc mt ga xép. Gorky bn h được lĩnh khu phn cho ba ngày, sau đó Saransk thêm khu phn cho ba ngày na, ri k t đó không mt ga nào bn h có th thy kho quân nhu m ca. Tuy nhiên ni kh y vn còn có th chu đng được, gi s như h nhn đói năm ngày liên tiếp mà biết chc rng sau đó s nhn được đ khu phn cho tng s mười lăm ngày. Nhưng bng thì cn cào còn tâm hn thì rên xiết vì quy đnh ca tt c các kho quân nhu: không cp phát khu phn quá hn. Qua ri là trôi theo con nước, min hi t!

— Nhưng ti sao h li không cp phát khu phn cho các anh nh? — trung úy hi thêm.

— Vy như ông, ông có cp không? — Dygin nghiến quai hàm.

Trước khi đoàn tàu dng hn, anh ta đã nhy xung hi mt người lính sân ga là có kho quân nhu đó không. Nhưng tri đã ti, và theo quy đnh, không th nhn được gì cái ô ca đó.

Trung sĩ Gaidukov quên bng cái tư thế đng bun cười ca mình trước sĩ quan trc ban và quay sang Dygin. Cánh tay dài ca anh v v vào vai Dygin:

— Sao anh không cho tôi biết sm, người anh em? Bn tôi “tiếp đn” cho anh ngay bây gi!

Dygin chng đng đy gì trước cái v vai mà cũng chng thèm quay li, ánh mt câm lng hướng vào trung úy. Y thy bun nôn trước s vô dng ca bn thân và ca c nhng gã còn ln tui hơn y, trong sut mười mt ngày tri đói khát, chưa ln nŕo bn h ng li xin dân thường hay binh lính khác cho miếng gě ăn; h hiu rng vào thi bui này làm gì có ca dư mà cho người khác được. Và cũng chng có ai xin quá giang bn h trong nhng cái toa b b li chưa được ni vào đoàn tàu. Thuc lá ca h cũng hết nhn. Thành toa tàu ca h đy nhng khe h, và h ly vi bt bt kín ba trong bn ô ca s, vì thế dù gia ban ngày trong toa cũng ti om. Tht vng não n, h chng bun đt lò sưởi lên cho m, ri trong sut thi gian b b rơi li mt hai ngày, h ngi bó gi quanh chiếc lò sưởi đã tt, luc c ci trong các bình đng nước, dùng dao găm xiên c ci mà ăn, chng nói ly na li.

Gaidukov nhanh nhn đng thng người lên:

— Đng chí trung úy, cho phép tôi ra ngoài?

— Đi đi.

Gaidukov chy ra. Có l anh ta đi gii quyết vic chia s thc ăn và thuc hút cho bn Dygin. Bn ta cho bà già khóc lóc y đi nh mà không ly gì, như vy đ bà ta chia ít thc ăn cho h! Còn tay thanh tra na, phi gõ xem cái va li ca y còn nhng th gì.

m…mm, đã sáu gi — trung úy tìm cách gii quyết — kho quân nhu đóng ca mt ri.

— Gi này thì kho nào cũng đóng… H m ca t mười gi sáng đến năm gi chiu… Penza tôi đng xếp hàng c bui, đến lượt thì tàu li khi hành. Đến Morshanck thì đã quá na đêm ri. Đến Ryazhsk cũng đêm nt.

— Hượm đã, hượm đã!— trung úy bi ri — Tôi không đ mc v này. Được ri!

Anh nhc ng nghe đin thoi ni b, nhn mt hi dài.

Không ai nhc máy.

Anh chuyn sang nhn ba hi.

Vn không ai nhc máy.

— Qu tha ma bt! — Thêm ba hi na — Guskov h?

— Vâng, thưa trung úy.

— Sao không có ai trc đin thoi?

— Em va ra ngoài. Đi ly ít sa chua. Trung úy có dùng không, đ em đem lên?

—V vn, tôi không cn gì c!

(Anh không nói rõ ra vì có Dygin đng bên cnh. Bao gi anh cũng cm Guskov đem đến bt c th gì, đó là nguyên tc. Đ gi cho quan h công tác lành mnh, nếu không thì không th đòi hi cp dưới chp hành nghiêm túc. Zotov đã có ln báo cáo vi đi úy v vic vô k lut ca Guskov.)

— Guskov, có vic này. Có đoàn h tng bn người đến đây, t mười mt ngày nay h chưa được lãnh tí khu phn nào.

Có tiếng Guskov huýt sáo trong ng nghe.

— My anh chàng này đong tht!

— Vy đy. Phi giúp h. Này, bây gi phi gi Chichishev và Samorukov, bo h m kho cp khu phn theo đúng phiếu ca đi h tng nhé.

— Tìm h đâu bây gi, không đơn gin đâu, trung úy!

đâu h? Ch tr ca h.

— Ly li thế này, bùn đến đu gi, li ti như

— Chichishev sng gn đây mà.

— Còn Samorukov? Y tít bên kia. Mà y cũng không chu đến đâu, thưa trung úy.

— Chichishev s đến!

Chichishev là kế toán quân đi, trong lc lượng d b và đeo lon thượng sĩ, nhưng chng có dáng dp gì là mt người trong quân đi c, mà c như là mt thày kế toán già b cái bnh ngh nghip ám nh. Ông ta không th nói chuyn mà không có cái bàn tính mt bên. Ông hi: “My gi ri? Năm gi h?” — và thế là gy cái “cách” năm ht bàn tính sang mt bên. Hay khi lí s: “Nếu mt người đàn ông (gt mt ht bàn tính) cm thy sng khó khăn. Ri anh ta (gt tiếp ht th hai) phi cưới v”. Khi ngi trong ô ca s có song st ngăn cách vi đám lính xếp hàng la ó bên ngoài, chìa phiếu khu phn vào cái l ch hé m va đ cho lt mt cánh tay, Chichishev có thái đ hết sc cng rn, la hét đám lính, gt tay h ra ri đóng sp cánh ca li, không cho đưa phiếu vào na. Nhưng mi khi ông ta ra khi nơi trú n gp g vi đám lính, hoc gi mt toán nào đó tìm được cách lt vào phòng làm vic ca ông, thì lp tc ông ta rt đu vào đôi vai nh và đi ging ngt ngào “người anh em”, ri đóng du cái cp vào phiếu ca h ngay tp l. Trước cp trên bao gi ông ta cũng lăng xăng khúm núm, không dám t chi điu gì vi ai có đeo lon trên c áo. Kho quân nhu không thuc quyn điu hành ca sĩ quan ph tá trc ban nhưng Zotov tin rng Chichishev s không t chi.

— Còn Samorukov s không đến đâu, — Gushov nói mt cách chc chn. Samorukov là mt thượng sĩ nht, nhưng y li rt coi thường các ông trung úy. Kho mnh như mt con sói no nê, y là th kho kho quân nhu, nhưng cung cách ca y như mt gã bán tp hóa, và hách xì xng như mt ông đi tá. Vi b điu trnh trng, luôn đến mun mười lăm phút, y bước ti ch nhà kho, kim tra các cht ca, m khoá, nâng cánh ca lên ri móc cái móc đ gi cho cánh ca khi sp xung, trong khi y cái bn mt ph m hãm tài ca y li t v ta đây lúc nào cũng sn sàng phc v. Trong khi biết bao nhiêu người lính hi h vi vã cho kp chuyến tàu, đi tng toán hay cá nhân, k c nhng thương binh, chen chúc trước cái ô ca s, chi th và xô đy nhau, c làm sao chen đến gn hơn, thì Samorukov vn bình thn, ung dung vén tay áo đến tn khuu tay, đ l hai cánh tay nung núc ca mt anh hàng tht, soi mói kim tra con du ca Chichishev đóng lên các phiếu khu phn rách nát, quăn queo, sau đy khoan thai cân s thc phm (bao gi y cũng cân thiếu) mà chng bao gi băn khoăn t hi người lính đi lĩnh khu phn y liu có kp chuyến tàu hay không. Y c tình tr ti mt nơi khá xa nhà ga đ khi b ai quy ry ngoài gi làm vic, và li còn cn thn chn bà ch tr nào có khonh vườn và mt con bò sa.

Nghĩ đến Samorukov, Zotov thy cơn gin sôi lên trong lòng. Anh căm thù loi người như y, như căm thù bn phát xít, mi nguy cơ t bn y không kém mt chút nào. Anh không hiu sao đng chí Stalin li không ra ch th bn b bng hết nhng loi Samorukov như vy, x bn ngay ca kho quân nhu, công khai trước nhân dân.

“Không, Samorukov s không đến tht” — Zotov nghĩ thm và li thy gin điên lên, đng thi li thy h thn vì không dám đng đến y. Có l Zotov không đnh đng đến Samorukov nếu như nhng người lính h tng này b b đói chng năm ba ngày. Đng này nhng mười mt ngày!

— Nghe này, Guskov, đng sai lính đi gi y, đích thân anh phi đi tìm y cho bng được. Đng nói v chuyn bn người lính b b đói, mà nói là đi úy, thông qua tôi, gi y có vic khn, hiu chưa? Bo y lên gp tôi. Tôi s gii quyết vi y!

Guskov im lng.

— Sao không tr li? Anh hiu lnh không? Hiu thì nói “Rõ!” ri thi hành ngay đi.

— Nhưng trung úy đã báo cáo đi úy chưa?

— Không phi vic ca anh! Tôi chu trách nhim! Đi úy ra ngoài ri, không có đây.

— Đi úy s không ra lnh cho y làm thế đâu. — Guskov nói — Không có quy đnh nào bt phi m kho gia đêm hôm đ phát vài cân bánh, my con cá mòi!

S tht đúng là như vy.

— Mà gp gáp thế làm gì? — Guskov phân bua — C đ h đi đến mười gi sáng mai. Mt đêm na thì có gì là ghê gm! Nm sp xung đè cho bng khi sôi!

— Nhưng tàu sp chy ri. Chuyến này gp lm, toa ca h b tháo ra ga trước, b gi li lâu quá. Hàng phi gi gp, người ta đang ch.

— Nếu tàu sp chy thì Samorukov có đến cũng chng kp. Li bùn t đây đến đó ri quay li, k c có đèn bão đ soi đường, ít nht cũng mt tiếng rưỡi, hai tiếng đng h.

Guskov li nói thêm mt điu đúng na…

Quai hàm nghiến cht, hai di mũ che tai lòng thòng, gương mt đen sm ca Dygin chăm chăm v phía ng nghe — anh ta cũng đoán biết được người ta nói gì đu dây bên kia.

— Hôm nay cũng toi ri — anh ta lc đu tht vng.

Zotov th dài, tay nh nút n đ Guskov đu bên kia không nghe được.

— Phi làm gì bây gi, người anh em? Hôm nay không được ri. Chc phi ti ga Gryazi thôi? Chuyến này là chuyến tc hành, đến đó thì cũng va kp sáng.

Có v như sp b thuyết phc, nhưng Dygin cm thy đim yếu viên trung úy này.

— Tôi không đi. Bt giam cũng chu, tôi không đi đâu hết.

Va lúc y có tiếng gõ ca. Mt người ăn mc dân s, đu đi chiếc mũ kếp rng, bng vi d k ca rô đen xám xen k. Ông ta nghiêng mình tht lch s và hi xin phép được vào phòng, nhưng bên trong không ai nghe ông ta nói gì.

— Mi vào! — Zotov nói ln, ri n nút b đàm: — Thôi được, Guskov, gác ng nghe đi, tôi s nghĩ cách.

Người đàn ông bên ngoài chưa hiu ngay, sau đó đi mt chút ri li hi:

— Thưa, tôi vào được không ?

Ging nói ca người l không khi khiến Zotov ngc nhiên, mt ging trm, giàu âm điu và được nén hơi li đ khi vang lên. Ông mc chiếc áo khoác dy, màu nâu đ, vt dài nhưng tay áo li b ct ngn, kiu áo dân s, chân đi giy lính Hng quân có qun xà cp, tay xách chiếc ba lô nh, bn thu. Va bước vào, tay ông ta nhc chiếc mũ d, nghiêng mình v phía hai người:

— Chào các ông!

— Chào ông.

— Quý ông vui lòng cho biết, — ông ta hi tht lch s, phong thái đĩnh đc c như là đang ăn mc rt đàng hoàng ch không phi l lùng như vy — ai là sĩ quan ch huy đây ?

— Tôi là ph tá trc ban.

— Vy có l ông chính là người tôi đang mun gp ri.

Ông nhìn quanh tìm ch treo mũ, chiếc mũ dường như b bn vì bi than, không thy ch treo chiếc mũ, ông kp nó vào khuu tay bên kia, bàn tay còn li ci khuy áo d. Chiếc áo không có c, đúng hơn thì c áo đã b ct b, chiếc khăn len qun quanh c ông ta. Bên trong áo khoác người khách mc b qun áo Hng quân mùa hè, bc phếch, bn thu, ông ta bt đu giơ tay ci khuy túi áo ngc.

— Khoan khoan, đi mt chút! — Zotov khoát tay, anh quay sang Dygin, đang đng bt đng và thiu não. — Tôi s làm tt c nhng gì mà tôi có th làm được, tôi s cho g toa ca các anh ra khi chuyến này, mười gi sáng mai các anh s được lãnh khu phn…

— Cm ơn trung úy — Dygin nói, hai mt rưng rưng.

— Không phi cm ơn, tht ra còn chưa thu xếp xong. Chuyến tàu sp ti là chuyến tc hành, rt thun li. Còn bây gi thì chưa biết s ni các anh vào chuyến nào đây.

— Dù gì chúng tôi cũng đã mt hai tun ri, vy sm hay mun thêm mt ngày có khác gì đâu — Tôi biết hàng này…

— Ch, ch! — Zotov giơ ngón tay lên lc lc — Chúng ta không được phép bàn chuyn này. — Liếc mt v phía người l, bước đến sát Dygin, vn thì thm bng cái ging min Volga — Nếu anh đã biết là hàng gì ri, thì th hình dung đi: bao nhiêu người s dùng s xng y đ đào h cá nhân? Hai sư đoàn! Xung được h cá nhân có nghĩa là mng sng ca h được bo đm! Hai vn chiếc xng là hai vn mng sng ca các chiến sĩ Hng quân! Phi không?

Zotov li liếc mt nhìn người l. Ông ta hiu ý nên đã đi ra phía vách, quay lưng li, bàn tay ln lượt che, không phi là che, mà như th xoa tai cho đ lnh.

— Sao? Ông lnh à? — Zotov cười to.

Người l quay li, mm cười:

— Vâng, ông thy đy, rét tht. Gió khng khiếp. m ướt quá chng.

Phi, gió rít lên, qut vào góc toà nhà, lay đng tm kính chưa dán kín phía ca s bên phi làm phát ra nhng tiếng lch cch sau tm rèm. Nước trong ng máng b li chy ào ào.

Người khách l lùng râu ria lm chm này có mt n cười d mến vô cùng, có th làm du tâm hn. Tóc ông chưa co hết. Nhng si tóc ngn, mng và mm phn cái đu tròn ca ông đã ng sang màu xám vì nhng si bc.

Ông ta trông chng ra quân s, cũng chng ra dân s.

— Thưa ông đây, — tay ông chìa ra miếng giy.— Giy t ca tôi…

— Lát na, lát na. — Zotov cm t giy nhưng chưa xem. — Mi ông ngi… Đây, ghế đây. — Nhìn người đàn ông vi chiếc áo khoác kì khôi ln na, anh quay li ch bàn, ly bn mã s và bng kê, khóa két st, ri ra hiu cho Dygin và cùng anh ta qua phòng nhân viên điu đ quân s.

Cô đang bn đin thoi, còn bà Frosya ngi xm bên lò sưởi đ hong qun áo cho khô. Zotov li gn Valia, nm ly tay cô, tay đang cm ng nghe.

— Valyuta…

Cô gái quay li, sng đng, nhìn anh vi v hóm hnh, hình như cô cm thy l vì anh du dàng nm c tay cô. Nhưng cô còn phi kết thúc cuc đin thoi:

— Chuyến 1002 chun b ra, chúng tôi không có gì gi đi c. Cho sang đường đi Tambov nhé, Petrovich!

— Valechka! Bo bà Frosya mau mau ghi li, hay tt hơn hết bo bà y đi ch cho b phn kết ni toa bn toa ca ông này, h sĩ đây s đi vi bà y, dn bên điu đ tháo my toa y và kéo riêng ra mt ch đi đến sáng mai nhé.

Bà Frosya vn ngi xm cnh lò sưởi, quay gương mt ln, nhăn nhó v phía trung úy ri tr môi.

— Được ri, Vasil Vasilich, — Valia mm cười. Cô vn gi ng nghe vì anh chưa buông tay cô ra. — Em bo bà y đi lin.

— Còn bn toa y thì cô thu xếp sao cho lên đường vào chuyến đu tiên sáng mai. C gng nhé.

— Được mà, Vasil Vasilich! — Valia cười rng r.

— Vy là xong ri! — trung úy thông báo vi Dygin.

Bà Frosya th dài sườn sượt như ng b lò rèn, rên r ri đng dy.

Dygin lng l đưa tay lên thái dương chào và c gi tay như vy. con người y chng có v gì là quân nhân c, t chiếc mũ vi hai cái di che tai lòng thòng.

— Anh mi được đng viên à? Trước là công nhân phi không?

— Vâng, đúng thế. — Dygin nhìn trung úy vi ánh mt biết ơn.

— Anh nên đeo lon bên này na, — Zotov ch bên c áo ca Dygin b khuyết lon.

— Mt ri, đã b gy, thưa trung úy.

— Còn mũ na, hoc buc li, hoc lt lên, ch c đ thế à?

— Lt lên là thế nào? — bà Frosya đã chui vào áo mưa — Ngoài kia mưa thy bà! Thôi đi nào, anh bn!

— Ri, chúc anh may mn! Ngày mai sĩ quan khác trc đây, anh nh p ông y cho đi sm.

Zotov tr v phòng, khép ca li. Mi bn tháng trước đây thôi, anh còn chưa biết cách tht dây lưng và còn thy cái li đưa tay lên chào ca quân đi có v kì cc và bun cười thế nào y.

Khi Zotov bước vào, người khách không hoàn toàn đng lên khi ghế, nhưng li có c ch như sn sàng đng dy khi cn thiết. Chiếc ba lô ca ông bây gi đ trên sàn, còn chiếc nón kếp k ca rô đ trên.

— Ông c ngi, c ngi. — Zotov ngi vào bàn — Xem nào…

Anh gi t giy ra.

— Tôi… b nh tàu… — người khách n mt n cười có li.

Zotov đc t giy, đây là giy đi đường do sĩ quan ch huy Ryazhsk kí. Ri anh nhìn người khách l, bt đu các câu hi kim tra thường l:

— H ca ông là gì?

— Tveritinov.

— Tên, tên đm?[4]

— Igor Dementievich.

— Ông năm nay ngoài năm mươi tui?

— Không, tôi mi bn mươi chín.

— Chuyến tàu ông đi s bao nhiêu?

— Tôi không biết.

— Sao cơ, h không thông báo cho ông?

— Không .

— Vy ti sao ghi đây? Ông đã đc chưa? (Đó là chuyến 245413 đi Archeda mà Zotov đã cho đi đêm trước.)

— D chưa. Ryazhsk tôi ch nói chuyến tàu t đâu và khi nào đến, ri có l ông sĩ quan ch huy đã đoán được.

— Ga trước ông đến là ga nào?

— D Skopin.

— Ri s vic xy ra thế nào?

— Không dám du gì ông… — n cười ngượng nghu n trên đôi môi đy đn ca Tveritinov — lúc y tôi đi… đi chác vài th… đ ly chút gì lót d… Quay li thì tàu đã đi mt. Bây gi chng còi, chng chuông, chng thông báo gì hết, c thế lng l đi.

— Vic xy ra lúc nào?

— Ngày hôm kia.

— Và chưa kp đui theo?

— D chưa. Đui theo cách nào bây gi? Mưa thế này không th lên toa mui trn. Đng ca toa, ch my bc thang thì gió khng khiếp, li b lính canh xua đui. Các toa hàng thì h không cho lên: hoc không được phép, hoc không có ch. Có ln tôi thy chuyến tàu khách, hai người soát vé đng trên bc toa đy bt kì ai mun bám vào ch tay vn. Còn tàu hàng, lúc nào chy thì đã tr ri không còn kp lên, còn khi đng thì không thy đu máy, không th đoán được tàu chy hướng nào. Tm bng sơn vi dòng ch “Moskva-Mineralnye Vody” như ngày xưa không còn na. Hi ai cũng không được, lôi thôi mi người li nghi là gián đip, nht là ăn mc như tôi thế này… Nói chung thì ngày nay c hi han là nguy him.

— Thi bui chiến tranh mà, tt nhiên thôi.

— Trước chiến tranh cũng đã thế ri.

— Tôi không đ ý!

— Tht đy, — Tveritinov gn như nheo mt — nht là sau hi 1937.

— 1937 à? — Zotov ngc nhiên — Năm 37 thì có gì nh? Chiến tranh Tây Ban Nha phi không?

— À không… — Tveritinov lm bm và li n n cười như có li.

Khăn quàng len xám ca ông không tht nút, hai đu buông thõng xung quá tht lưng.

— Sao ông không mc quân phc? Áo khoác lính ca ông đâu?

— Tôi có được phát áo đâu… — Tveritinov mm cười.

— Ông ly cái áo này đâu ra?

— Có người tt bng h cho.

— Hm…mm… — Zotov nghĩ thm — Phi nói là ông đến đây khá nhanh đy. Sáng hôm qua còn ch sĩ quan ch huy Ryazhsk, mà ti nay đã đây ri. Ông đi cách nào?

Tveritinov nhìn Zotov bng đôi mt m to, tin cy, ánh mt du dàng. Zotov đc bit cm thy d chu trước cái điu b nói chuyn ca ông ta, điu b như dng li khi người đi thoi mun phn đi điu gì; không bao gi vung tay mà ch nhp nhp kh ngón tay đ ph ha cho li nói ca mình.

— Tht là may mn quá chng. mt ga nào đó tôi leo xung t mt “toa sơ mi”… Trong hai ngày y tôi đã kp “v lòng” mt ít thut ng đường st. Trước đây tôi c hình dung “toa sơ mi” thì cũng phi mang dáng dp gì đó ca mt toa tàu, chí ít thì cũng có na mái chng hn… Tôi leo lên đó bng mt cái thang, ri tôi thy đơn gin đó là mt cái “h bng st” không hơn không kém, mt cái hc trng trơn không biết ngi vào đâu, không biết ta vào đâu; toa y cha than, đến khi tàu chy, bi than cun lên mù mt. Thế là tôi được nếm mùi “toa sơ mi”, li còn mưa na ch

— Vy mà ông bo là may mn h? — Zotov cười phá lên — Không hiu ni. Áo qun bôi lem nhem như thế!

Khi anh cười, hai nếp nhăn ln bên mép chy lên tn hai cánh mũi, trông rt phúc hu.

— May mn là bi khi tôi ra khi “toa sơ mi”, rũ bi than, ra mt mũi và nhn ra rng người ta ni đu máy vào toa tàu đ đi xung min Nam. Tôi chy dc theo đoàn tàu, chng thy toa hàng nào m, các cánh ca đu niêm phong. Bng tôi thy có mt đng chí nào đó trèo ra, hình như đi tiu, ri li leo tr vào mt toa hàng lnh lo còn chưa đóng. Tôi bt chước theo. Tht l, ông tin được không, c mt toa đy chăn len!

— Toa y không niêm phong sao?

— Không! Hình như lúc đu chăn mn buc thành tng bó năm hay mười cái, nhưng lúc tôi vào thì nhiu bó b g tung ra hết ri, và có th dùng mà qun m lm. Mt s người đang ng trong đó!

— Ái chà chà!

— Tôi cũng chui vào ba bn cái chăn mt lúc, ri đánh mt gic khong mt ngày đêm! Tàu đi hay ngng tôi cũng chng biết. Ngoài ra hôm y là hôm th ba tôi chưa được lãnh khu phn. Tôi c thế ng li bì, quên c chiến tranh, quên hết mi th xung quanh… Tôi mơ thy nhng người thân…

Khuôn mt râu ria lm chm, nhăn nheo ca ông rng r hn lên.

— Khoan! — Zotov đng pht dy khi ghế — Như vy là ông đến bng chuyến tàu y… Vào lúc nào nh?

— Khong chng… Ti nơi là tôi đến văn phòng ông ngay.

Zotov phóng ra ca và xô mnh cánh ca:

— Valia! Valia! Chuyến tàu đi Balashov s bao nhiêu, mt ngàn… bao nhiêu nh?

— Mt không không hai.

— Còn đây không?

— Đi ri.

— Có chc không?

— Chc chn.

— Qu tha ma bt! — anh ôm đu — Ta ngi chết dí đây, quan liêu mt cách đáng nguyn ra, sut ngày chúi vào my t giy, chng xem xét kim tra gì c, phí cơm nhà nước! Gi dây nói đến Michurinsk-Uralsky ngay nhé!

Anh nhy b v phòng mình ri hi Tveritinov:

— Ông có nh toa s my không?

— Không . — Tveritinov mm cười.

— Toa hai trc hay bn trc?

— Tôi không hiu gì v

— Có gì mà không hiu! Toa ln hay nh? Bao nhiêu tn?

— Như thi ni chiến người ta nói: “Bn mươi người, tám nga”.

— Vy là toa mười sáu tn ri. Có h tng không?

— Hình như không thì phi.

— Vasil Vasilich! — Valia gi vng sang — Nhân viên điu đ quân s đang đu dây. Ông cn gp sĩ quan ch huy không?

— Không nht thiết phi ch huy trưởng đâu, chưa chc phi hàng quân đi.

— Vy nếu ông cho phép, đ em làm rõ vic này?

— Được, Valia, cô làm đi. Có th s chăn y đơn gin là chuyn đi thôi, ai biết được. Bo h đi xem tht kĩ, tìm toa đó, xác đnh hàng ca ai, lp bn kê khai ri niêm phong li, tóm li là xem xét tìm hiu!

— Được , Vasil Vasilich.

— Làm ơn nhé, Valechka. Cô tht tháo vát, quý hóa quá!

Valia mm cười vi anh. Nhng ln tóc quăn lòa xòa trước mt.

— A lô! Michurinsk—Uraisky!..

Zotov đóng ca li, vn còn bc xúc, đi đi li li trong phòng, hai nm tay đm đm vào nhau.

— Vic không sao gii quyết hết được, — anh hm hc — thế mà h không cho thêm người nào ph giúp! S chăn y ai mà biết có b mt cp không. Có khi không còn đ s.

Anh còn đi li mt lúc lâu ri mi chu ngi. Anh b kính xung, ly miếng vi lau. V ưu tư công vic lp tc biến mt trên gương mt gi đây trông như khuôn mt tr thơ, còn mi chiếc mũ lưỡi trai màu xanh che ch.

Tveritinov vn kiên nhn ngi đi. Ông đo ánh mt bun bã lên rèm ca s bng giy, bc chân dung Kaganovich trong b đng phc “nguyên soái” ngành đường st, lò sưởi, xô than, xng xúc than. Trong căn phòng quá m này, chiếc áo khoác đy bi than bt đu làm ông khó chu. Ông tut áo khi vai, tháo khăn quàng c.

Trung úy đeo kính và li nhìn vào t giy đi đường. V bn cht, giy đi đường không th coi là mt loi giy t tùy thân, nó được lp theo li ca người khai và ni dung ca nó có th là s tht mà cũng có th là man trá. Quy chế yêu cu là phi hết sc cn thn đi vi nhng người tng trong vòng vây quân Đc, đc bit vi nhng người đi riêng l. Tveritinov không th chng minh được ông ta l chuyến tàu Skopin. Ng nh Pavelets thì sao? Và trong khong thi gian đó ông ta đã có th đi Moskva hay mt nơi nào đó đ nhn nhim v ri.

Vic đến đây nhanh như thế đang là yếu t có li cho ông ta.

Nhưng ly gì đm bo đúng là ông ta đến t chuyến tàu đó?

— Gi d như bây gi mà đi tiếp trên chuyến đó thì m lm nh?

— Phi. Tôi rt thoi mái được đi tiếp như vy.

— Thế ti sao ông li b xung đây?

— Đ trình din ông. Ryazhsk người ta lnh tôi thế.

Trên cái đu ln ca Tveritinov mi đường nét cũng đu ln: trán cao và rng, lông mày rm và ln, mũi ln. Cm và má lm chm nhng si râu màu xám bc.

— Làm cách nào ông biết đây là Kochetovka?

— Có mt anh người Georgia nm ng cnh tôi cho biết.

— Anh ta là lính à? Cp bc ra sao?

— Tôi không biết, anh ta trùm chăn kín mít thò mi cái đu ra ngoài. Câu tr li ca Tveritinov đượm mt ni bun, như th c vi mi câu tr li là ông ta mt đi mt cái gì đó.

— Thôi được. — Zotov đt t giy sang mt bên — Ngoài ra ông còn giy t gì khác không?

— Không còn gì khác, — Tveritinov mm cười bun bã — Ly đâu ra giy t được ch?

— Không còn… gì sao?

— Khi b bao vây, chúng tôi đã phi hy hết ri, ai có gì hy ny.

— Nhưng bây gi, khi ông tr v lãnh th Xô-viết, người ta phi cp li tn tay ch?

— Chng có gì c. H ch lp danh sách, chia thành tng nhóm bn mươi người ri đưa đi.

S vic đúng là như vy. Khi mt người chưa b rt li, thì anh ta còn là mt thành viên ca nhóm bn mươi người, anh ta cn gì giy t.

Nhưng Zotov vn còn mun khng đnh cái cm tình mang tính bn năng ca mình đi vi người đàn ông có giáo dc, hoàn toàn xng đáng này bng mt chng c mang tính vt cht nào đy.

— Mt th gì đó! Trong túi ca ông còn sót li mnh giy nào không, gì cũng được?

— Không… Ch có vài cái nh gia đình…

— Cho tôi xem! — không phi mnh lnh, mà là yêu cu ca trung úy.

Tveritinov hơi nhướng mày lên. Ông ta mm cười, vn n cười như lúc nãy, có v lúng túng, ri vn ly ra trong túi áo y (túi bên kia b mt nút) mt gói giy phng phiu màu cam. Ông ta m gói giy đt trên đu gi, ly ra hai tm nh kh 9×12, ngm nghía tng tm mt, ri đng dy đưa cho Zotov, dù ghế ông ta sát ngay bàn trung úy, Zotov nghiêng người v trước cm my tm nh. Anh bt đu ngm nghía, Tveritinov vn cm miếng giy gói trên đu gi, vươn thng lưng lên đ ngm hai bc nh t xa.

Mt tm chp cnh ngôi vườn nh trong mt ngày nng, có l mt ngày đu xuân, vì nhng chiếc lá còn non, và còn có th trông thy phông đng sau xuyên qua nhng lùm cây, mt cô bé mười bn tui mc chiếc áo váy sc xám nht tht nơ ngang lưng. Chiếc c dài thanh mnh vươn khi c áo h, khuôn mt gy gy hơi cúi xung trên tm nh, mc dù bt đng, nhưng có cm giác như cô bé va rùng mình. Trong tm nh có mt cái gì đó còn non nt, khó din t thành li, khiến tm nh có v không vui, nng n.

Zotov thy thích cô bé trong nh lm. Môi anh tr xung.

— Cô bé tên gì? — anh hi kh.

Tveritinov ngi, hai mt nhm nghin.

— Lalya, — ging ông tr li còn kh hơn. Sau đó m mt và cha li: Irina.

nh chp khi nào?

— Đu năm nay.

đâu vy?

— Ngoi ô Moskva.

Na năm ri! Na năm đã trôi qua t cái phút, khi người ta nói: “Lalyenka, bm này!” và tách… Và t đó đến nay hàng vn hng súng đã gm thét, hàng triu nm đt đen b xi tung lên, hàng triu con người quay cung trong cái vòng quay đáng nguyn ra, nhng con người cuc b t Litva, nhng con người đi tàu t Irkutsk. Và gi đây t nhà ga này, nơi gió lnh thi tung ln ln va mưa va tuyết, nơi nhng đoàn tàu rn rĩ, nơi nhng con người c ngày lang thang vô nghĩa, đêm xung li lăn ra sàn ng mê mt, làm sao có th tin được rng ngôi vườn nh này, cô gái bé bng này, b áo váy k sc này li có th tn ti được trên thế gian?!

Tm nh th hai chp người ph n và mt cu bé ngi trên chiếc đi văng, c hai đang xem mt cun sách hình tht ln. Người m gy gy, thanh mnh, có v cao, trong khi cu bé by tui li có gương mt rn ri, thông minh, v khôn trước tui th hin qua cách cu bé không nhìn vào quyn sách hình mà li nhìn bà m, đang ging gii điu gì cho nó. Hai mt thng bé rt ln, ging như mt cha nó.

Nhìn chung, tt c mi người trong cái gia đình này dường như là nhng người được chn lc. Bn thân Zotov cũng chưa bao gi có dp được biết mt gia đình như thế, nhưng trong kí c nh bé ca anh còn mơ h lưu li mt vài hình nh như trong bo tàng Tretyakovsky, hay trong nhà hát, hay trong tiu thuyết, v s hin hu ca nhng gia đình y. S thông thái ca h toát ra t hai tm nh này.

Tr li hai tm nh, anh nhn xét:

— Ông thy nóng ri. Sao không ci bt áo ra!

— Xin phép ông — Tveritinov ci áo khoác ra. Ông lúng túng không biết đ đâu.

— Ông đ đó — Zotov ch tay v chiếc đi văng, thm chí còn làm c ch như mun đ chiếc áo đ lên đó.

Bây gi thì có th thy được b quân phc mùa hè thiu não, lum thum ca ông ta vi nhng ht nút khác nhau, xà cp được qun mt cách vng v, nhng vòng qun lng quá tut c xung. Toàn b trang phc ca ông như mun chế diu cái đu to tướng mu xám.

Zotov không du được thin cm vi con người có cách cư x l phép đúng mc này, ngay t phút đu tiên khi ging nói êm ái ca ông ta ct lên.

— Trước kia ông làm gì? — anh hi vi v kính trng. Bun bã gói my tm nh vào t giy màu cam, Tveritinov bt cười vi câu tr li:

— Tôi là ngh sĩ.

— Ái chà! Zotov sng st — Thế mà tôi không đoán ra ngay nh! Ông rt ging mt ngh sĩ! (Bây gi tht ra ông ta chng ging mt ngh sĩ chút nào.)

— Ngh sĩ công huân phi không?

— D không phi.

— Ông thường din đâu?

— Nhà hát kch Moskva.

Moskva tôi có đến Nhà hát kch mt ln trong chuyến tham quan. Nhưng tôi thường xem din Ivanovo. Ông có din nhà hát mi ti Ivanovo bao gi chưa?

— D chưa.

— Bên ngoài thì chng có gì đc bit, mt cái hp xám, bê tông ct thép, nhưng bên trong thì tuyt vi! Tôi rt thích đi nhà hát, không đơn thun là gii trí, mà là đ hc hi, đúng không nào?

(Đã đành là người ta đang gic np biên bn v đoàn tàu b ném bom cháy đ phc v công tác điu tra, nhưng kiu gì cũng phi mt trn hai ngày mi gii quyết xong. Như vy có lãng phí chng mt gi đng h đ làm quen vi mt ngh sĩ ln cũng chng sao!)

— Ông hay din nhng vai nào?

— Nhiu vai lm, — Tveritinov mm cười, v không vui — Chng th nào k hết ra được qua chng y năm.

— Mt vai nào đó, ví d?

— Chng hn… vai trung tá Vershinin… vai bác sĩ Rank…

— Hm…mm… (Zotov không nh nhng vai y.) Ông có din trong nhng v ca Gorky không?

— Đương nhiên ri, khi phi bàn.

— Tôi thích nht là kch ca Gorky, nói chung là Gorky! Nhà văn ln nht, thông minh nht, nhân văn nht ca chúng ta, ông đng ý ch?

Tveritinov hơi nhíu mày, c tìm câu tr li nhưng không được, đành im lng.

Hình như tôi còn biết tên tui ca ông. Ông bo không phi là ngh sĩ công huân?

Zotov hơi đ mt vì thy hài lòng v cuc nói chuyn.

— Nếu như tôi là ngh sĩ công huân, — Tveritinov thiếu chút na là phi hai bàn tay — thì có l bây gi tôi đã chng ngi đây.

— Sao vy? À, phi ri, người ta không gi ông nhp ngũ.

— Người ta không gi chúng tôi. Chúng tôi tình nguyn nhp ngũ.

— Chc các ngh sĩ công huân cũng tình nguyn nhp ngũ?

— Ai cũng tình nguyn hết, k c các đo din chính cũng vy, nhưng có ai đó gch mt vch vào danh sách, nhng ai nm trên vch thì li, còn dưới vch thì đi.

— Ông đã được hun luyn quân s bao gi chưa?

— Vài ngày thôi. Chúng tôi được hc chiến đu bng lưỡi lê, bng gy, ném lu đn… bng g thôi.

Đôi mt Tveritinov đăm đăm hướng vào mt đim trên sàn nhà, đến ni trông bt đng như hai hòn bi ve.

— Ri sau đó người ta có cp vũ khí cho ông không?

— Có, h phát súng trường t lúc còn hun luyn, loi súng năm 1891. Chúng tôi đi b đến tn Vyazma. Ti đy chúng tôi b lt phc kích.

— Nhiu người hi sinh không?

— Tôi nghĩ phn ln b bt sng. Mt nhóm nh chúng tôi nhp vi mt đơn v t mt trn v, h đưa chúng tôi đi. Bây gi tôi cũng không hình dung mt trn là ch nào na. Ông có bn đ không?

— Không có bn đ, các thông cáo thì không rõ ràng, nhưng tôi có th nói cho ông: chúng ta đang kim soát Sevastopol và mt ít vùng quanh đó, chúng ta còn Taganrog, Donbass vn còn trong tay quân ta… Nhưng đch chiếm Oriol và Kursk…

— Ôi chao! Còn ngoi ô Moskva thì sao?

— Khó mà biết được tình hình ngoi ô Moskva. Các hướng đi hu như ch còn đến khu vc ngoi ô. Còn đường đi Leningrad thì hoàn toàn b ct đt…

Trán và c vùng mt ca Zotov nhăn li v đau kh:

— Thế mà tôi li không được ra mt trn!

— Ri đến lúc ông s được ra mt trn.

— Chng l ch vì chiến tranh s không th kết thúc trong vòng mt năm.

— Trước kia ông là sinh viên?

— Vâng. Chúng tôi đã bo v lun án tt nghip ngay t nhng ngày đu chiến tranh! Đáng lí ra chúng tôi phi bo v vào tháng Chp, nhưng nhà trường thông báo: bo v luôn thôi, ai có bn v, tính toán gì thì c mang đến, cho qua hết. — Zotov cm thy hào hng, đng gì k ny, li n ln sang li kia — Ch trong vòng năm năm… Chúng tôi vào trường đi hc — Franco khi đu cuc ni dy! Ri h đu hàng quân Áo! Tip Khc! Ri chiến tranh thế gii bùng n! Và chiến tranh Phn Lan! Hitler tràn vào nước Pháp! vào Hi Lp! vào Nam Tư!… Vi cái tinh thn như thế liu chúng tôi có th tp trung nghiên cu máy dt được không?! Nhưng vn đ không phi đy. Ngay sau khi bo v lun án tt nghip, h c la chúng tôi đi hc khóa cơ khí đng lc do Hc vin quân s đào to, nhưng tôi không được nhn vì cn nng quá. Vì thế, tôi đến vn đng ban ch huy quân s mi ngày. Tôi đã có kinh nghim t năm 1937… Điu duy nht tôi đt được là tm giy gii thiu đến Vin khí tài. Cũng được. Cm t giy gii thiu y tôi đi Moskva, và trình din B Quc phòng. Tôi được gp mt ông đi tá già đ phng vn, lúc vào thì ông ta đã vi lm ri, ông đang đóng cp táp. Tôi nói tôi không mun hc ngành tiếp tế vì tôi là mt kĩ sư. “Cho tôi xem bng tt nghip!”. Bng tt nghip li không đem theo… “Thôi được, tôi s hi đúng mt câu, tr li được thì đúng là kĩ sư: tay quay là cái gì?”. Tôi va mi tr li: “Là mt b phn gn vào trc quay ni mt thanh truyn…”. Ông ta xóa ch “Khí tài”, và viết “Vin Vn chuyn”. Ri ông chy ra ngoài vi chiếc cp trên tay. Tôi mng quá! Nhưng khi đến Vin Vn chuyn thì không còn la chn nào khác, ch còn khóa đào to sĩ quan quân vn. Cái tay quay cũng chng giúp được gì nhiu!

Vasia biết đây không phi là lúc ngi tán gu nhc chuyn ngày xưa, nhưng rt hiếm khi nào có cơ hi đ trút bu tâm s vi mt người trí thc, biết quan tâm đến người khác.

— Hình như ông có hút thuc? — Vasia sc nh — Ông c t nhiên nhé… — anh liếc nhìn t giy đi đường — Igor Dementievich, thuc đây, giy qun na, h phát cho tôi, nhưng tôi không hút.

Anh rút t ngăn kéo bàn mt gói thuc lá loi nh, đy li phía Igor Dementievich.

— Vâng, tôi có hút thuc, — Igor Dementievich thú nhn, v mt ông rng ngi trước vic sp được thưởng thc. Ông ngi thng lên, cúi nhìn gói thuc, nhưng thay vì qun ngay mt điếu thì ông li hít hít mt cách say sưa đ thưởng thc hương v thuc lá, dường như suýt bt ra tiếng rên. Ri ông đc nhãn hiu gói thuc, gt gù:

— Thuc Armenia đây…

Ri ông vn mt điếu ln, thè lưỡi liếm cnh t giy, Vasia bt diêm cho ông.

— Khi cun tròn trong đng chăn y, chc không ai hút thuc ch? — Zotov hi dò.

— Tôi không thy, — Igor Dementievich đang say sưa thưởng thc — Có l không ai có thuc c.

Ông tiếp tc hút, hai mt lim dim.

— Ý ông nhc đến năm 1937 là thế nào? — ông hi.

— Ông nht đnh phi nh cái không khí ca nhng năm y! — Vasia nng nhit — Chiến tranh Tây Ban Nha n ra, bn phát xít chiếm đóng Làng sinh viên Madrid. L đoàn quc tế, Guadalajara, Jarama, Teruel! Khó lòng mà ngi yên được! Chúng tôi yêu cu m lp dy tiếng Tây Ban Nha, nhưng h li dy tiếng Đc. Tôi kiếm được giáo trình, t đin, cm ci t hc tiếng Tây Ban Nha, thay vì chun b cho kì thi. Tôi cm thy chúng tôi phi tham gia, ý thc cách mng không cho phép chúng tôi đng bên l s kin! Nhưng báo chí chng đ đng gì. Làm thế nào đ đến được đy? Chy xung Odessa ri trn lên tàu thì qu là mt ý tưởng tr con, ri còn lc lượng biên phòng. Thế nên tôi đến ban ch huy quân s vùng bn, vùng ba, vùng hai, vùng mt, đ ngh các v tư lnh gi tôi qua Tây Ban Nha. H đu cười và bo tôi có mt trí không, đy làm gì có người ca ta, anh đnh làm gì đy?! y, tôi thy ông có v thích hút thuc, ông c gi c gói mà hút. Thuc y tôi ch đ mi mi người thôi, v li nhà tôi cũng còn. không, ông c ct vào ba lô, s có lúc phi dùng, tôi tin chc như vy. Thi bui này điếu thuc là “giy thông hành”, rt hu dng lúc đi đường… Ri bng tôi hiu ra vn đ khi đc t Sao Đ, hi y v được t nào là tôi đc sch t y, mt trích đon ca phóng viên người Pháp: “Đc và Liên Xô cùng nhìn Tây Ban Nha như mt vùng đt đ th nghim chiến tranh”. Tôi rt st rut. Tôi mượn thư vin s báo y, sut ba ngày tri tôi đi xem có đính chính ca ban biên tp không. Nhưng không có. Thế là tôi li đến ban ch huy quân s, chìa t báo ra cho h: “Các ông đc xem. Không có đính chính gì tiếp theo có nghĩa đây là s tht, quân ta đang chiến đu đó. Đ ngh cho tôi qua Tây Ban Nha vi tư cách người cm súng”. Ông ch huy đp bàn mt cái rm: “Không được đến đây gây ri! Ai bo anh đến đây? Nếu cn chúng tôi s gi! Bây gi đng sau qua…a…ay!”

Nhc li vic y, Vasia cười thoi mái. Nếp nhăn khóe ming li hin ra trên mt anh. Anh cm thy rt d chu khi nói chuyn vi ông ngh sĩ này, và còn mun k thêm v chuyn my tay thy th Tây Ban Nha, v vic anh bp b tr li h bng tiếng Tây Ban Nha như thế nào. Anh cũng mun hi ông v cm giác khi b quân Đc bao vây, đi khái là nói v tình hình din biến chiến tranh vi mt người thông minh, có hc thc.

Nhưng Podshebyakina m ca:

— Vasil Vasilich! Phòng điu đ hi ông có hàng hoá gì gi đi vi chuyến 794 không? Nếu không, thì ta cho ra ch xut phát luôn. Zotov nhìn vào lch trình:

— Chuyến này đi đâu? Đi Povorino phi không?

— Đúng thế.

— Đã ti chưa?

— Mười phút na tàu ti.

— Chuyến này hàng ca chúng ta ít lm. Ngoài ra còn gì không?

— Có hàng công nghip và vài toa hành khách.

, hay tht! Igor Dementievich, tôi s gi ông đi chuyến này! Chuyến này rt tin cho ông, không cn phi chuyn tàu gì hết. Valechka, hàng ca tôi đã đ c ri, có th cho chun b khi hành. Tôi mun h cho tàu đu li gn, đường mt hoc đường hai, cô bo h thế.

— Vâng, Vasil Vasilich.

— Cô đã nói vi h v chuyn chăn mn chưa?

— Đã xong, Vasil Vasilich.

Valia đi ra.

— Tiếc quá, không có gì đ mi ông c, đến mt cái bánh quy nh cũng chng có nt. — Zotov kéo ngăn bàn giy ra, như đ xem ng nh còn miếng bánh nào sót li không. Khu phn ăn ca anh là khu phn bình thường, c bánh mì đem vào trong ca trc, anh đã ăn hết t sáng. — Chc t khi b l tàu đến gi ông vn chưa ăn gì?

— Ly Chúa, xin ông đng lo, Vasil Vasilich. — Tveritinov đt bàn tay vi năm ngón xòe ra như hình r qut lên ngc áo bn thu đơm nhng ht nút khác nhau — Tôi biết ơn ông vô cùng — ánh mt và ging nói ca ông không còn đượm ni bun — Ông làm m lòng tôi, c nghĩa đen ln nghĩa bóng. Ông tt bng quá. Tht đáng quý trong thi bui khó khăn này. Nhưng bây gi làm ơn ch cho tôi biết phi đi ti đâu, và sau đó tôi phi làm gì?

— Trước hết, ông phi đến ga Gryazi — Zotov nhit tình gii thích — Tiếc là không có bn đ đ ch cho ông rõ. Ông hình dung được nơi đó không?

— Tôi không chc lm… Hình như tôi có nghe qua cái tên.

— Vâng ga y cũng ni tiếng. Nếu ông đến Gryazi vào ban ngày, ông hãy đem t giy đi đường này, tôi đã chng thc trong đó là ông đã ti ch chúng tôi ri, đến gp ban ch huy quân vn, h s cp cho ông mt phiếu đ xung kho quân nhu, vy là ông s nhn được khu phn trong hai ngày.

— Cm ơn ông rt nhiu!

— Nếu đến đó vào ban đêm, hãy ngi yên trên tàu, đng xung! Lúc y ông c qun chăn mà ng, không thc dy thì người ta s ch đi tiếp! T Gryazi tàu tiếp tc đến Povorino, nhưng Povorino ri, ông cũng đng ri tàu tr trường hp đi nhn khu phn ca mình, đng b tr tàu ln na, sau đó thì tàu s đưa ông ti Archeda. Archeda chính là nơi chuyến tàu 245413ca ông phi ti.

Zotov trao li cho Tveritinov t giy đi đường.

Ct t giy vào ch cũ trong túi áo, bên có khuy cài, Tveritinov hi:

— Archeda? Tôi chưa tng nghe đến cái tên này. ch nào vy ?

— Đó là vùng ngoi ô Stalingrad.

— Ngoi ô Stalingrad, — Tveritinov gt gù, nhưng trán ông nhăn li. C gng cũng vô ích, ông hi li — Ông cho phép hi… Stalingrad… trước đây gi là gì ?

Zotov bng cm thy rúng đng và lnh toát c người. Có l nào? Mt công dân Xô-viết mà li không biết Stalingrad? Tht là ngoài sc tưởng tượng! Tuyt đi không th! Không th nào chp nhn được!

Tuy nhiên, anh cũng biết trn tĩnh và kim chế. Anh ngi thng lên, sa li kính và bình tĩnh tr li:

— Trước kia là Tsaritsyn.

(Nghĩa là người này không phi là mt chiến sĩ Hng quân tng b quân Đc bao vây. Được cài vào! Mt gián đip! Mt cu Bch v cũng nên, thế mi có nhng c ch như vy.)

— À, phi ri, Tsaritsyn. Phòng tuyến Tsaritsyn.

(Mt sĩ quan Bch v ngy trang cũng nên? Li hi v bn đ… Nhưng ngy trang vi m qun áo lôi thôi này thì quá đáng tht.)

My tiếng “sĩ quan Bch v” đy căm thù này, hu như đã b loi khi hi thoi tiếng Nga t lâu lm ri, to cho Zotov cm giác như b đâm lê.

(Chà, l ty ri! L ty ri! Phi bình tĩnh. Phi sáng sut. Phi làm gì tiếp theo đây?)

Zotov nhn mt hi dài vào đin thoi ni b.

Áp ng nghe vào tai, hi vng đu bên kia đi úy s nhc máy.

Nhưng đi úy không nhc ng nghe.

— Vasil Vasilich, tht tình ngi quá khi phi xin ông điếu thuc na.

— Không sao, ông c t nhiên. — Zotov xua tay — (M kiếp! Li còn phi lo làm gì cho đch vui lòng.)

— Vâng, nếu vy cho phép tôi hút thêm điếu na. Hay là tôi ra ngoài?

(Mun ra ngoài? Rõ như ban ngày ri! Biết h hênh ri, và bây gi đnh đánh bài chun đây.)

— Không, không sao, ông c vic hút đây. Tôi thích mùi khói thuc lm.

(Phi nghĩ cách? Phi làm gì đây?)

Anh n nút đin thoi ba ln. Đu kia nhc ng nghe:

— Trm gác nghe!

— Zotov đây.

— Vâng, đng chí trung úy.

— Guskov có đó không?

— Ông y va… ra ngoài ri, thưa đng chí trung úy.

— Đi đâu? Ra ngoài nghĩa là sao? Làm gì thì làm, trong vòng năm phút na anh ta phi có mt ti v trí.

(Li đi tán gái ri, đ khn!)

— Tuân lnh, thưa trung úy!

(Phi nghĩ ra cái gì ch!)

Zotov ly mt mnh giy, che người đ Tveritinov không trông thy, viết trên đó dòng ch ln: “Valia! Vào phòng, ri bo rng chuyến 794 đến tr mt tiếng”.

Anh gp mnh giy, cm đến ca, thò tay qua và bo Valia:

— Đng chí Podshebyakina! Cm ly. V chuyn vn chuyn khi ny.

— Chuyến nào , Vasil Vasilich?

— S hiu ghi trên đó!

Podshebyakina ngc nhiên, đng dy và cm mnh giy. Zotov quay li ngay. Tveritinov lúc y đã mc áo khoác.

— Ta không đ l chuyến tàu này, phi không ? — ông mm cười thân thin.

— Không, người ta s báo trước.

Zotov đi đi li li trong phòng, tránh không nhìn Tveritinov. Anh sa li tà áo phía sau bên dưới tht lưng, xoay bao súng t phía sau qua bên phi, sa li chiếc mũ trên đu cho ngay ngn. Hoàn toàn chng còn gì đ làm và cũng chng còn gì đ nói.

Zotov không biết nói di.

Anh mong Tveritinov nói điu gì đó, nhưng ông ta li im lng mt cách khiêm tn.

Ngoài ca s, thnh thong tia nước li róc rách t máng xi, b gió làm bn tung tóe.

Trung úy dng li bên bàn, mt tay vn góc bàn, lng l nhìn my ngón tay ca mình.

(Cn phi nhìn Tveritinov bng con mt như lúc trước đ ông ta không cm thy có gì thay đi, nhưng anh không th nào buc mình làm thế được).

— Ch còn vài ngày na là đến l ri! — anh nói và căng thng đi câu tr li.

(Nào, hi “L gì?” đi. Lúc y thì chng còn gì nghi ng gì na.)

Nhưng người khách li đáp:

— Phi…

Trung úy liếc nhìn người khách. Ông va hút thuc va tiếp tc gt gù.

— Không hiu năm nay có diu hành Qung trường Đ không nh?

(Diu hành gì vào thi đim này! Anh cũng chng nghĩ ngi gì v điu đó, đơn gin là nói cho qua chuyn.)

Có tiếng gõ ca.

— Xin li, Vasil Vasilich! — Valia thò đu vào. Va trông thy cô, Tveritinov vi tay ly cái ba lô ca ông. — Chuyến 794 b tr chng chót. Mt gi na mi đến đây.

mm! Ry rà bc mình tht. (Anh bc mình vi ging nói gi di ca mình) — Thôi được, cm ơn đng chí Podshebyakina.

Valia lui ra.

Ngoài ca s, trên đường s mt, có th nghe được tiếng phì phì ca đu máy đang chy chm đ dng li và tiếng va chm ca các toa tàu dn vào nhau; tiếng mt đt rung nhè nh.

— Phi làm gì bây gi? — suy nghĩ ca Zotov bt thành tiếng — Tôi phi xung kho bây gi.

— Vy đ tôi ra ngoài, tôi s đi loanh quanh đâu đó — Tveritinov vui v nói, mm cười và đng lên vi chiếc ba lô trong tay.

Zotov nhc áo khoác ra khi chiếc đinh treo trên tường.

— Ông ra ngoài làm gì cho lnh? Vào phòng đi cũng không được đâu, người ta nm xếp lp trên sàn. Nếu ông mun thì đi vi tôi xung kho vy?

Nhng li va ri nghe có v không thuyết phc, nên anh nói thêm, mt nóng bng:

— Có th tôi… xoay x được gì đó… cho ông ăn.

Có th câu nói không hn làm Tveritinov vui mng! Nhưng ông ta t v phn khi:

— Như vy thì ông tt quá sc mong đi ri. Tôi tht không dám đòi hi gì.

Zotov quay đi, xem li bàn giy, cánh ca két st, ri tt đèn:

— Ta đi thôi.

Va khoá ca, anh va bo Valia:

— Nếu ch đin tín viên gi, cô bo là tôi quay li ngay!

Tveritinov bước ra trước, trên người vn khoác chiếc áo l lùng và đôi xà cp qun vng v.

Qua dãy hành lang ti và lnh vi ngn đèn màu xanh, h bước ra sân ga.

Trong bóng đêm đen ngòm, dưới bu tri mù mt, nhng ht không ra mưa mà cũng không ra tuyết, m ướt, nng trĩu, rơi xung xiên xiên.

Đoàn tàu đ ngay đường s mt, đen thm, đen hơn c bu tri, nên vn còn có th nhn ra đường nét ca mui và các toa tàu. Phía bên trái là đu máy, khoang cha than sáng rc, tàn tro hng nóng dãy rơi xung đường ray và lp tc b gió cun đi ngay. Xa hơn và cao hơn là mt ngn đèn tròn màu xanh trơ tri treo đy mà như không dính vào đâu c. Bên phi, phía đuôi tàu, trên các toa đâu đó pht lên nhng tia la đ. phía nhng tia lp lánh sng đng y, nhng dáng người, phn ln là ph n, tt t đi li trên sân ga. Hơi th nng nhc ca h hòa ln vào nhau thành mt âm thanh vô hình, hn hn, gp gáp. H lôi theo sau nhng đa tr, đa khóc lóc, đa im lng. Hai bóng người xn x, đy Zotov dt ra mt bên, hình như h khiêng mt cái rương ln. Đng sau h có my người khác đang kéo mt th gì đó còn nng hơn bng mt si dây. (Vào thi đim này, khi s đi li đã tr nên nguy him chết người, mà người ta vn còn lôi theo nào tr con, bà già, nào bao ti túi xách to bng cái trường k, nào rương nào hòm xing to như cái t.)

Nếu như không có tàn tro dưới đu máy, không có đèn tín hiu, không có nhng tia la bn ra t ng khói toa hàng, và không có nhng ngn đèn bão tù mù di chuyn qua li đng xa, thì không th tin được rng nhiu đoàn tàu đến nm chen chúc nhau nơi này, rng đây là nhà ga ch không phi là cánh rng đang yên gic, cũng không phi là cánh đng trng tri trong thi đim giao mùa ca mt năm, đang ngoan ngoãn ch mùa đông ti.

Nhưng tai vn nghe rõ tiếng ken két ca các toa tàu ni vào nhau, tiếng còi ca người b ghi, tiếng phì phò ca hai đu máy, tiếng thình thch bước chân và tiếng n ào ca nhng con người bn rn.

— Đường này! — Zotov gi to, ch vào mt li ngược li hướng sân ga, nơi có đoàn tàu có th đưa Tveritinov đi.

Zotov xách mt chiếc đèn bão vi lp kính màu xanh chung quanh, nhiu ln anh phi soi đèn vào chân đ Tveritinov trông thy đường mà đi.

— Chà, gió mnh tht, mun bay c mũ! — Tveritinov than th.

Trung úy lng l bước đi.

— Cái th đang đ xung không phi là tuyết, mà chui vào c áo sao lnh thế! — Tveritinov nói tiếp, như đ bt chuyn.

Áo khoác ca ông ta không có c.

— Ch này ly li lm, — Zotov cnh báo. Và h bước vào đúng ch bùn lép nhép đc quánh, không sao nhìn thy ch khô ráo mà đt chân trong bóng đêm.

— Đng li! Ai? — có tiếng quát ca người lính gác đâu đó rt gn.

Tveritinov git bn người.

— Trung úy Zotov.

Bùn ngp đến mt cá chân, có ch bùn đc quánh, vt v mi nhc được chân lên, hai người vòng qua chái nhà kho t phía bên kia, tiến đến bc tam cp. H gim chân tht mnh, rũ nước trên vai áo. Tay vn cm ngn đèn, trung úy dn Tveritinov vào phòng đi, bên trong đt mt chiếc bàn ln và hai ghế dài (nơi binh lính gác kho quân nhu ăn trưa và nhn ch th). Lâu nay h đã tìm được dây đin đ thp mt bóng đèn đây, nhưng hôm nay trong căn phòng ti tăm này ch có mt ngn đèn bão tù mù đt gia bàn, các góc phòng ti om.

Cánh ca trm gác m ra, mt người lính xut hin, đèn đin bt sáng trong trm gác chiếu t phía sau lưng người lính li, phía trước vn chìm trong bóng ti.

— Guskov đâu? — Zotov hi, ging nghiêm ngh.

— Đng li! Ai? — bên ngoài có tiếng quát. Có bước chân lên bc tam cp, Guskov bước vào, người lính chy theo sau.

— Có mt, thưa trung úy. — Guskov phác mt c ch loáng thoáng như chào. Trong căn phòng tranh ti tranh sáng, Zotov có th đoán được s khó chu cau có trên gương mt lúc nào cũng có v xc xược ca Guskov, y bc mình vi ông trung úy, không phi là thượng cp trc tiếp ca y, làm rn y vì nhng chuyn vt vãnh.

Bng Zotov quát lên gin d:

— Trung sĩ Guskov! Phiên trc ca anh có bao nhiêu người?

Guskov không h hong ht, nhưng gã ngc nhiên (Zotov xưa nay chưa quát tháo bao gi.) Gã kh tr li:

— Có hai người, nhưng trung úy đã biết…

— Tôi không biết gì c! Thc hin theo đúng điu lnh, ngay lp tc! Môi Guskov li cong lên:

— Binh nhì Bobnev! Ly súng, vào v trí!

Người lính lúc nãy đi tìm Guskov đi vòng qua ch huy, gim gót xung sàn, ri đi vào phòng bên cnh.

— Còn trung sĩ, đi vi tôi lên phòng ch huy!

Guskov đã đoán được có chuyn gì đc bit xy ra.

Người lính quay li, tay ôm khu súng có gn lưỡi lê, dõng dc đi ngang qua mi người, ri đng trước ca ch v trí gác.

(Và lúc đó Zotov bng thy rt rè, nhng li anh nói như không phi t ming anh tht ra.)

— Ông… tôi… — ging Zotov hết sc nh nhàng, khó khăn lm anh mi ngước mt nhìn vào mt Tveritinov —… tôi còn vic khác phi gii quyết… — lúc này ging anh đc st ging min Volga — Ông vui lòng ngi đây, đi mt lúc.

Đu ca Tveritinov đi chiếc mũ kếp rng trông có v quái d trong cái bóng nng n in trên tường và trên trn nhà. Chiếc khăn quàng lòng thòng quanh c ông trông như mt cái thòng lng.

— Ông b tôi li đây sao? Vasil Vasilich, tôi l chuyến tàu mt! Tt hơn là tôi ra ngoài sân ga…

— Không, không… Ông phi đi đây… — Zotov bước vi ra ca.

Tveritinov cht hiu ra:

— Ông… bt gi tôi? — ông ta la ln — Đng chí trung úy, vì ti gì ch? Cho tôi đi, cho tôi bt kp chuyến tàu ca tôi!

Ông li làm c ch như lúc cm ơn Zotov, năm ngón tay xoè ra như hình r qut đt lên ngc. Ông si hai bước theo chân trung úy, nhưng người lính gác nhanh nhn giơ khu súng có gn lưỡi lê đ ngăn li.

Zotov quay đu li, không ch ý, mt ln cui trong đi, đ nhìn khuôn mt y trong cái ánh sáng l m ca ngn đèn, khuôn mt tuyt vng ca Vua Lia trong hm m.

— Ông làm gì thế này! Làm gì thế này! — Tveritinov gào lên bng mt ging lanh lnh như chuông — Không th nào làm như thế được!!

Ông buông tay, bàn tay vươn ra khi tay áo, mt tay xách chiếc ba lô, n ln cùng vi cái bóng đen thm in lên tường, có cm giác như trn nhà đ sp xung đu ông.

— C bình tĩnh, bình tĩnh li, — Zotov nói như d dành, chân đã dm bước trên ngưỡng ca nhà kho — có chút vic cn xác minh thôi…

Ri anh quay gót.

Guskov bước theo anh.

Đi ngang qua phòng nhân viên điu đ quân s, trung úy bo:

— Gi chuyến tàu này li mt lát nhé.

Anh ngi xung bàn trong phòng và viết:

“Kính gi: Phòng an ninh NKVD,[5]

Xin gi đến các đng chí mt đi tượng tên Tveritinov Igor Dementievich, khai là quân nhân đã tng trong vòng vây ca đch, b tr chuyến tàu 245413 ti Skopin. Trong lúc nói chuyn vi tôi…”

— Chun b! — anh bo Guskov — Ly mt người ri dn y đến Michurinsk.

Ít ngày trôi qua, ngày l cũng qua đi.

Nhưng Zotov không tài nào quên được con người có n cười tuyt vi và tm nh chp con gái ông ta trong b áo váy k sc.

Nói cho cùng, dường như anh đã hành đng đúng, cn phi làm như vy.

Đúng, mà cũng không đúng…

Anh mun khng đnh, cui cùng người y đích thc là mt gián đip trá hình hay đã được xác minh và được tr t do ri. Zotov gi đin đến phòng an ninh Michurinsk.

— Tôi có đưa đến ch các đng chí mt người tên là Tveritinov vào ngày mt tháng mười mt. Các đng chí đã xác minh trường hp này chưa?

— Còn đang điu tra! — người ta tr li qua đin thoi mt cách cng rn — Trung úy Zotov, trong các biên bn v s hàng hoá b hư hi đến 80% có my đim chưa rõ. V này hết sc nghiêm trng, chc chn có bàn tay k đch phá hoi.

Và sut mùa đông y, Zotov vn công tác ti nhà ga, vn vi chc v sĩ quan ph tá. Nhiu ln anh mun gi đin đ hi li nhưng s b người ta nghi ng.

Có ln, mt nhân viên an ninh điu tra đến công tác. Zotov làm ra v tình c hi ông ta:

— Đng chí có nh mt người tên Tveritinov không? Mùa thu ri tôi có bt gi ông ta!

— Ti sao đng chí li hi vic y? — tay công an cau mày, ging quan trng.

— Đơn gin là… tôi quan tâm… kết qu điu tra ra sao?

— Người ta s điu tra cn k v trường hp Tveritinov. C yên tâm, chúng tôi làm vic gì bao gi cũng đến nơi đến chn.

Nhưng sau đy, trong sut cuc đi mình, không bao gi Zotov có th quên được con người y…

PHM NGC dch t tiếng Nga.

Ngun: Tin V  1962

 ________________________

Chú thích ca người dch:

[1]Cơ quan thông tin tuyên truyn ca Liên Xô thi kì 1941-1961, tương đương cp B (Soviet Information Bureau). Tt c chú thích đu ca ND.

[2]Lazar Moiseyevich Kaganovich (1893-1991) – nhà chính tr, gi nhiu chc v trong chính quyn nhà nước Xô-viết, mt trong nhng người thân cn ca Stalin; được mnh danh là “Lazar thép” (Iron Lazar), trong thi kì 1935-1937, trên cương v B trưởng B dân y đường st, ông đã b tù hàng ngàn quan chc và nhân viên qun lý ngành đường st vi ti danh “phá hoi”.

[3]Chkalov Valery Pavlovich (1904-1938) – phi công lái máy bay th nghim, anh hùng quân đi Liên Xô, hi sinh khi lái th nghim máy bay chiến đu Polikarpov I-180 năm 1938.

[4]H tên ca người Nga gm 3 phn: h, tên, tên đm; ví d như ca ông khách: Tveritinov là h (như h Nguyn, h Trn ca Vit Nam), Igor là tên, còn Dementievich là tên đm, t tên ca người cha là Dementy. Ví d ta gi Ivan Denisovich thì có nghĩa là người này tên Ivan, con ca ông Denis.

[5]Viết tt ca B dân y Ni v, sau này là B Ni v.

——————-

Trích t cuHai truyn ngn [“Ngôi nhà ca Matriona” (Матрёнин двор) và “Trường hp ti nhà ga Kochetovka” (Случай на станции Кочетовка)], Phm Ngc dch t nguyên tác tiếng Nga trong Alexander Solzhenitsyn toàn tp(30 tp), Tp 1 — Truyn ngn & Đon văn, Nxb “Thi đi” Moskva, 2006. Giy Vn xut bn ln th nht ti Sài Gòn, kh 13×20,5cm. In xong & tng giang h 11/12/2011

HỒI KÝ VIẾT DƯỚI HẦM Fyodor Mikhailovich Dostoevsky

DOS 02Đôi nét về tác giả

Fyodor Mikhailovich Dostoevsky (tiếng Nga: Фёдор Миха́йлович Достое́вский nghe, thường phiên âm là “Đt-xtôi-ép-xki”) là nhà văn ni tiếng người Nga, sinh ngày 11 tháng 11 (lch cũ: 30 tháng 10), 1821 và mt ngày 9 tháng 2 (lch cũ: 28 tháng 1), 1881. Cùng vi Lev Tolstoy, Dostoevsky được xem là mt trong hai nhà văn Nga vĩ đi thế k 19. Các tác phm ca ông, như Anh em nhà Karamazov hay Ti ác và hình pht đã khai thác tâm lí con người trong bi cnh chính tr, xã hi và tinh thn ca xã hi Nga thế k 19. Ông được gii phê bình đánh giá rt cao, phn ln xem ông là người sáng lp hay là người báo trước cho ch nghĩa hin sinh thế k 20, chng hn, Walter Kaufman xem Bút ký dưới hm là “tác phm v ch nghĩa hin sinh tuyt vi nht tng được viết” .

Tuy nhiên Liên Xô, sau Cách mng tháng Mười, người ta hu như ph nhn toàn b các sáng tác ca Dostoevsky. T 1972, tác phm ca Dostoevsky mi được nhìn nhn li và đánh giá đúng mc quê hương ca mình.

Nhng năm đu đi

Dostoevsky sinh năm 1821 Moskva, là con trai th hai trong gia đình có 7 anh em. Cha ông là Mikhail, vn dòng dõi quý tc nhưng đã sa sút, mt bác sĩ quân y sau khi ngh hưu làm vic ti bnh vin Maryinski chuyên cha tr các người nghèo. M ông là Maria Feodorovna, con mt thương gia. Bnh vin Maryinski, nơi Dostoevsky sng hi nh, nm ch ti t nht ca thành ph, mt khu vc bao gm mt nghĩa trang cho ti nhân, mt tri thương điên và mt cô nhi vin cho tr sơ sinh.Khung cnh khu ph này đã đ li mt n tượng lâu dài lên thi tr Dostoevsky, sm quan tâm ti nhng người nghèo, b áp bc và thng kh. Dù b b m cm, Dostoevsky vn thích ln ra vườn ca bnh vin, nơi nhng bnh nhân đau kh ngi sưởi nng. Cu bé Dostoevsky thích dành thi gian ngi bên các bnh nhân và lng nghe các câu chuyn ca h.

Có nhiu câu chuyn v cách cha Dostoevsky đi x vi nhng đa con ca mình, nhưng khó kim chng v tính xác thc ca chúng vì có l chúng da trên tác phm Anh em nhà Karamazov hơn là đi thc ca tác gi. Tuy vy, nhng thư t và tường thut cho thy gia Dostoevsky và b có mt mi quan h khá tt đp.

Năm 1837, m ca Dostoevsky mt vì bnh lao. Ông Mikhail quyết đinh gi các con trai ca mình ti Hc vin K thut Quân s Saint Peterburg. Năm 1839, ông nghe tin b mình qua đi. Mc dù chưa bao gi được kim chng, mt s người tin rng Mikhail Dostoevsky chết bi chính nhng người nông nô ca ông. Theo mt câu chuyn, trong mt cơn say rượu, ông đã làm h phn n và h đã gi ông ta, đ vodka vào ming ông ti khi chết. Nhng tình tiết tương t được Dostoevsky miêu t trong Bút ký dưới hm. Mt s khác li tin rng ông đã chết vì nhng nguyên nhân t nhiên, còn câu chuyn sát nhân là do mt người ch tri láng ging ba đt đ có th mua các tài sn vi giá r. Vài người lp lun rng nhng tính cách ca người cha đã nh hưỏng ln ti nhân vt Fyodor Pavlov Karamazov trong Anh em Karamazov, nhưng nhng ý kiến này chu nhiu ch trích. Dù sao đi na s kin này đã nh hưởng ln ti tâm hn ông, đó là mt cách gii thích cho ch đ ti ác luôn xut hin trong các tác phm ca Dostoevsky.

Nhng sáng tác đu tiên

Dostoevsky mc chng đng kinh. Cơn đng kinh đu tiên xy ra năm ông lên chín và thnh thong li xut hin trong sut cuc đi ông. Tri nghim bn thân đã tr thành cơ sơ cho vic mô t cơn đng kinh ca các nhân vt như Hoàng thân Myshkin(tiếng Vit thường phiên âm là Mưskin) trong tiu thuyết Thng ngc hay Smerdyakov trong Anh em nhà Karamazov.

Hc vin K thut Quân s Saint Peterburg, ông phi hc toán hc, mt môn ông xem thường. Tuy vy, ông cũng hc văn hc t Shakespeare, Pascal, Hugo, Balzac, và E.T.A Hoffmann. Tp trung vào các lĩnh vc khác, Dostoevsky vn làm tt các bài kim tra toán và nhn được hc bng năm 1841. Năm đó, ông được cho là đã viết hai v kch chu nh hưởng ca nhà thơ/ nhà viết kch lãng mn Đc Friedrich Schiller là Mary Stuart và Boris Gordunov. Các v kch này chưa sưu tm được. Dostoevsky t miêu t mình thi kỳ này như mt người mơ mng và tôn sùng Schiller. Nhưng sau này, thi kỳ đnh cao tài năng, ý kiến ca ông đã thay đi và thnh thong ông chế giu Schiller.

Sau khi tt nghip, Dostoevsky được điu v mt đơn v công binh, nhưng sau đó mt năm ông xin gii ngũ.Khong thi gian này, Dostoevsky hoàn thành vic dch cun Eugénie Grandet ca Balzac nhưng không được chú ý lm.

Khong cui năm 1844, Dostoevsky bt tay vào viết tiu thuyết.Tác phm đu tiên ra đi mt năm sau đó, [[Nhng k bn hàn]] (Бедные люди). Khi mi in dưới dng các phn trên tp san Sovremennik(Hin đi),cun sách đã rt được hoan nghênh. Theo chuyn k, biên tp viên ca t bào, nhà thơ Nikolai Nekrasov đi vào văn phòng ca nhà phê bình Vissarion Belinsky và nói: “Mt Gogol mi hin”. Cun tiu thuyết được xut bn thành sách nhng năm sau đó đã khiến Dostoevsky sơm ni tiếng tui 24. Tuy nhiên, cun truyn va Con người kép (Двойник) và nhng tác phm ông viết my năm sau đó (Tiu thuyết chín ch, Ông Prokharchin, Bà ch,…) không được đánh giá cao. Nhiu người đã cm thy tiên đoán ca Belinsky, rng F.Dostoevsky s thành mt trong nhng nhà văn Nga vĩ đi nht có v đã lm ln.

Tù đày Siberi

Năm 1847, Dostoevsky tham gia vào nhóm Petrashevsky, mt din đàn do Mikhail Vasilevich Petrashevsky – mt người chu nh hường ca Fourier khi xướng. Như phn ln các din đàn ca gii trí thc Peterburg by gi, đó là mt tp hp phc tp ca trí thc, sinh viên, viên chc,… ch yếu tho lun văn hc và nht là triết hc phương Tây, cũng như mt lot câc vn đ xã hi khác. Tuy không có quan đim chính tr rõ rt, phn ln hi viên bt mãn vi chế đ Nga hoàng. Bt an v cuc cách mng 1848 châu Âu, Nga hoàng Nicholas I đã quyết đnh đàn áp các din đàn như vy. Ngày 23 tháng Tư năm 1849, Dostoevsky b bt.

Sau 9 tháng nm tù trong hm pháo đài Petropavlovskaya, ngày 16 tháng Mười mt, Dostoevsky cùng 15 người khác b đưa ra tòa và kết án t hình. Ngày hành hình, h đng trong thi tiết lnh giá đ ch đi mt lot súng mà vào phút chót b bãi b bi mt lnh ân xá ca Nga hoàng. Thay vào đó, h b kết án 4 năm lao đng kh sai ti Omsk, thuc tây nam min Sibir. Sau này Dostoevsky có mô t cho người em ca mình rng nhng năm tháng khc nghit đó vi ông như “b đóng trong quan tài”.

V tri lính đ nát mà “đáng l phi sp xung t mt năm trước”, ông k li:

Mùa hè, ngt ngt không chu được. Mùa đông, rét không th nói hết. Tt c các tng đu đã hng. Rác dày ti mt inch, người ta có th b trượt ngã… Chúng tôi được đóng gói như cá trích trong thùng. Không có đ không gian đ mà xoay người… 

Ông ra khi nhà tù năm 1854, nhưng phi phc v trong Trung đoàn Siberia. Ông đã tri qua 5 năm kế tiếp như là mt binh nhì (sau thành trung úy) Tiu đoàn 7, đóng ti lâu đài ca vùng Semipalatinsk(nay thuc Kazakhstan). Thi gian đây, ông bt đu mi quan h vi Maria Dmitrievna Isayeva, v mt người bn. H kết hôn vào tháng Hai 1857, khi người chng qua đi.

Nhng tri nghim thi gian tù và quân ngũ đã làm thay đi ln nim tin tôn giáo và chính tr ca ông. Trước hết, ông đã tnh ng v nhng tư tưởng “phương Tây”, quyết đnh t b trào lưu triết hc Tây Âu đương thi, thay vào đó công hiến nhng sáng tác ca mình cho các “giá tr Nga” truyn thng, trng nông như khái nim Sobornost ca Ch nghĩa Slav(Slavophil). Nhưng còn mnh m hơn là s tăng cường đc tin Cơ đc, nht là Chính thng giáo (Sau này ông mô t s chuyn biến này trong truyn ngn Bác nông dân Marey). T đây Dostoevsky đng trên thái đ phê phán hơn vi triết hc châu Âu đường thi, đng thi có thái đ khc nghit vi vi các trào lưu hưvà xã hi ch nghĩa. V mt xã hi, ông quay ra ch trích nhng người cách mng, nghi ng nhng ci cách xã hi và ng sang nhng quan đim bo th.

Nhng năm chính trong s nghip

Tháng Mười hai 1860, Fyodor Dostoevsky tr v Saint Peterburg, bt tay vào xut bn mt lot các tp chí văn hc như Время(Thi đi) và Эпоха (K nguyên) vi người anh trai Mikhail nhưng không thành công. S cui cùng b hy bi bài tường thut ca nó v Cuc ni dy tháng Giêng Ba Lan năm 1863. Năm đó ông đi du lch châu Âu và thường xuyên chơi bc trong các casino. Ông đã gp Apollinaria Suslova, mt người đàn bà đp mà ông đã ly làm hình mu cho hai nhân vt tên Katerina Ivanovna trong Anh em nhà Karamazov và Ti ác và hình pht. Dostoevsky chìm sâu vào trm ut và bài bc. Ông thua rt nhiu, có câu chuyn k rng ông đã hoàn tt Ti ác và hình pht vi mt s gp gáp điên cung vì mong mi khon tin tr trước ca nhà xut bn. Cui cùng, ông tht s rng túi. Trong tuyt vng, ông đã viết Con bc (Игрок) đ đáp ng mong mun ca nhà xut bn Stellovsky, khi h tuyên b s tranh chp quyn tác gi tt c các sáng tác ca Dostoevsky nếu ông không viết tiếp cho h.

Dostoevsky tr v nước Nga sau cái chết ca v (1864) và anh trai Mikhail (1865). Thi gian này, vì tiếp tc vướng vào c bc, ông mc n rt nhiu và phi sáng tác đ tr n, nhưng không vì thế mà ông d dãi vi nhng sáng tác ca mình.

Năm 1864 xut hin cun Bút ký dưới hm (Записки из подполья). Năm 1865, Dostoevsky bt đu viết Ti ác và hình pht[9] (Преступление и наказание), mt trong nhng tác phm quan trng nht ca ông. Ti ác và hình pht được đăng tng kỳ trên t báo “Người đưa tin Nga”.

Vì nhu cu viết nhanh hơn, theo li khuyên ca mt người bn, ông quyết đnh tuyn mt thư ký. Đó là Anna Grigorievna Snitkina, mt cô gái rt tr, mi 20 tui. Năm 1867, Dostoevsky kết hôn vi Anna và cùng nhau đi du lch châu Âu. Thi gian này ông sáng tác cun Thng ngc (Идиот).

Năm 1868, Anna sinh h đa con gái Sonya nhưng bé gái này b chết yu sau vài tháng. V sau, Dostoevsky có thêm 3 con: con gái Lyubov sinh năm 1869, con trai Fyodor sinh năm 1870 và con trai Alyosha sinh năm 1875.

Fyodor Dostoevsky tr li Sankt-Peterburg vào năm 1871 và liên lc vi các nhóm bo th. Trong hai năm 1871 và 1872, ông viết tác phm Lũ người qu ám (Бесы). Sc khe ca ông luôn yếu kém sau nhng năm lao tù ti min Sibir, chng bnh đng kinh thêm nng và thi gian này ông còn mc bnh lao phi, ri căn bnh tr thành ung thư phi.

Năm 1880, ông xut bn cun Anh em nhà Karamazov (Братья Карамазовы). Đó là cun tiu thuyết cui cùng và được xem là ln ca ông. Vi tác phm này, Dostoevsky được toàn thế gii công nhn là mt trong nhng đi văn hào nước Nga.

Dostoevsky mt năm 1881 ti Sankt-Peterburg.

Câu nói ni tiếng: Cái đp cu ri thế gii. Còn được dch: Cái đp s cu thế gii. 

Tác phm ni tiếng

• Nhng k bn hàn (Бедные люди; tiếng Anh: Poor Folk; tiếng Pháp: Les Pauvres Gens – 1846) 

• Con người kép (Двойник; The Double; Le Double – 1846) 

• Đêm trng (Белые ночи, bn dch khác: Nhng đêm trng; White Nights; Les Nuits blanches – 1848) 

• Ghi chép t Ngôi nhà chết (Записки из Мертвого дома; The House of the Dead; Souvenirs de la maison des morts – 1862) 

• Nhng k ti nhc (Униженные и оскорблённые, tm dch: Nhng k b lăng m và tt nguyn; The Insulted and Humiliated; Humiliés et offensés – 1861) 

• Con bc (Игрок; The Gambler; Le Joueur – 1867) 

• Bút ký dưới hm (Записки из подполья; Notes from Underground; Les Carnets du sous-sol – 1864) 

• Ti ác và hình pht (Преступление и наказание; Crime and Punishment; Crime et Châtiment – 1866) 

• Thng ngc (Идиот; The Idiot; L’Idiot – 1868) 

• Lũ người qu ám (Бесы; The Possessed; Les Possédés – 1872) 

• Anh em nhà Karamazov (Братья Карамазовы; The Brothers Karamazov; Les Frères Karamazov – 1880) 

(Ngun Wikipedia)

LỜI CHÚ CỦA TÁC GIẢ

C tp bút kí này ln tác gi ca nó c nhiên ch là tưởng tượng. Tuy nhiên, nếu quan sát nhng hoàn cnh trong đó xã hi ta được hình thành, thì mu người tương t như tác gi tp bút kí này chng nhng có th, mà còn nht đnh phi có trong xã hi ta. 

Tôi mun phác ha rõ nét hơn bình thường mt chút cho đc gi thy mt trong nhng nhân vt ca thi đi va qua, mt trong nhng người đi din ca thế h còn sng đến bây gi. Trong phn đu có tên gi Dưới hm này, nhân vt đó s t gii thiu v mình, trình bày nhng quan đim ca y và dường như có ý mun gii thích nhng lý do khiến y được sinh ra trong xã hi chúng ta. Còn phn hai mi chính là nhng hi c v mt vài biến c trong đi y. 

Fiodor Mikhailovich Dostoievski – 1864 

 

Phần 1. DƯỚI HẦM

1.

Tôi là mt người bnh hon… Tôi là mt người đc ác. Tôi là mt người t nht. Tôi chc là tôi đau gan. Nhưng tôi không biết tí gì v bnh tình ca mình và có khi tôi cũng chng biết s thc tôi đau ch nào na. 

Tôi không đi cha tr và cũng chưa bao gi đi cha tr, mc dù tôi rt thán phc y khoa và các v bác sĩ. Thêm na tôi li là người mê tín kinh khng, nghĩa là mê tín va đ đ vn còn khâm phc y khoa (tôi có đ hc vn đ không mê tín, y thế nhưng tôi vn mê tín như thường). Không, tôi không đi khám bác sĩ chng qua là do tính đc ác. Nói thế chc quý v đâu có thèm hiu. Nhưng tôi thì tôi hiu. C nhiên tôi không th ct nghĩa cho quý v tôi hành đng đc ác như vy là đ hành h ai, tôi tha biết tôi đâu có th “làm hi” các v bác sĩ bng vic tôi không đ cho h cha tr. Tôi hiu hơn ai hết rng làm như thế tôi ch làm hi chính tôi ch không ai khác. Dù sao, tôi không đi khám bác sĩ chính là vì tính đc ác. Tôi đau gan ư? Càng tt! C cho nó đau na đi! 

Tôi sng như vy đã lâu lm ri: có đến gn hai chc năm. Năm nay tôi bn mươi. Trước kia tôi là công chc, nhưng gi tôi đã ngh. Hi đó tôi là mt tên công chc đc ác. Tôi rt l mãng, và còn ly làm sung sướng vì thế. Tôi không ăn hi l ca ai, vy thì tôi phi có quyn t thưởng cho mình cái thú vui y ch! (Câu pha trò hơi nht, nhưng tôi không xóa nó đi. Khi viết ra câu này tôi tưởng lúc đc lên nghe s tế nh lm, nhưng lúc này, khi thy đó ch là trò làm phách mt cách hèn h thì tôi li c ý không xóa nó đi). 

Khi có ai đến ch bàn giy tôi ngi đ xin x vic gì, tôi thường nghiến răng trn mt vi h và cm thy mt nim khoái lc vô t khi hành h được ai đó. Mà hu như không bao gi tôi không thành công. Phn đông h đu nhút nhát, rt rè c – đám người xin x y mà! Nhưng đôi khi cũng có nhng tên làm phách li, và trong s đó có mt thng cha sĩ quan làm tôi ghét cay ghét đng. Hn dt khoát không chu khúm núm và lúc nào cũng lê xn xt thanh gươm mt cách hết sc kh . Sut mười tám tháng tri tôi hn hc vi hn ch vì thanh gươm đó, và cui cùng tôi đã thng: thng cha v sau thôi không dám kéo lê thanh gươm na. Dù sao chuyn đó xy ra hi tôi hãy còn tr

Nhưng thưa quý v, quý v có biết mu cht s tc gin ca tôi là ch nào không? Tt c mu cht là ch, cái làm tôi điên tiết nht chính là ch, ngay c nhng lúc cáu gin nht, tôi luôn luôn cm thy xu h nhn ra rng tôi chng nhng không phi là người đc ác, mà thm chí còn không phi là người hay cáu gin… và tôi c thích bày trò làm ngoáo p da con nít đ t an i mình thế thôi. Tôi có th cáu sùi bt mép, nhưng giá có ai mang cho tôi con búp bê hay mi tôi mt tách trà đường là có khi tôi li nguôi ngoai ngay. Thm chí tôi còn mi lòng là đng khác. Dù rng ngay sau đó tôi s li nghiến răng t x v mình, và b mt ng c my tháng tri vì cm giác đn hèn. Cái tính tôi nó vy đó! 

Va nãy tôi có nói hi trước tôi là mt tên công chc đc ác là tôi đã nói di. Nói di vì tôi tc. Chng qua đó ch là cách gii trí ca tôi đi vi bn dân chúng đến xin x đi vi tên sĩ quan n, ch thc ra không bao gi tôi có th tr nên đc ác được. Tôi luôn luôn nhn thy trong con người tôi cha đy nhng yếu t tương phn nhau kinh khng. Tôi cm thy chúng lúc nào cũng lúc nhúc trong tôi. Tôi biết sut đi chúng vn như thế trong người tôi và đòi thoát ra ngoài, nhưng tôi không cho chúng ra; tôi c ý không cho chúng thoát được ra. Chúng hành h tôi đến nhc nhã, làm cho tôi phát điên lên, khiến tôi cui cùng phi chán ngy. Ôi, tôi mt mi và chán chường biết chng nào! 

À mà, thưa quý v, hay quý v tưởng tôi đang ăn năn hi li trước quý v hay mun xin quý v tha th cho điu gì chăng? Tôi dám chc thế nào quý v cũng tưởng như vy… Nhưng tôi xin nói đ quý v biết, quý v có tưởng như thế hay không tôi cũng cóc cn! 

Tôi không nhng không th tr thành đc ác, mà còn chng th tr thành cái quái gì hết: chng th ác mà cũng chng th hin, chng th đu mà cũng chng th lương thin, chng th là anh hùng cũng chng th là mt con b. Gi đây tôi đang sng cho hết chui ngày ca tôi trong cái l này, tôi t huyn hoc mình bng mt nim an i đc ác và vô ích rng mt k thông minh thì chng bao gi tr thành được cái gì ráo tri, và ch có đa ngu si mi có th tr thành cái gì đó mà thôi. Vâng, mt con người thông minh ca thế k XIX cn phi và có bn phn đo đc phi là mt sinh vt không có cá tính nào hết. Còn con người có cá tính, con người hành đng, nht thiết phi là mt k thp hèn. Đó là điu tôi tin tưởng sut bn mươi năm tri nay. 

Năm nay tôi bn mươi tui. Mà bn mươi là sut đi người ri, là già lm ri. Sng lâu hơn bn mươi là thô tc, đê tin, là vô luân lí. Quý v hãy tr li tht thành thc cho tôi biết: ai sng lâu hơn bn mươi tui? Đ tôi tr li cho quý v: ch nhng đa ngu si đn đn, và nhng tên vô li mi sng lâu hơn bn mươi. Tôi s nói thng như thế vào mt mi tên già, mi tên già đáng kính, mi tên già đp lão! Tôi s nói thng vào mt c thế gii như thế! Tôi có quyn nói thế, là vì tôi, chính tôi đây, cũng s sng ti sáu mươi tui! Tôi s sng đến by mươi! S sng đến tám mươi! Khoan, cho tôi th cái đã… 

Thưa quý v, chc quý v tưởng tôi mun pha trò cho vui? Quý v cũng li lm to! Tôi hoàn toàn không phi là người vui tính như quý v tưởng hay như quý v có th tưởng đâu. Tuy nhiên, nếu quý v thy bc mình vi tt c nhng trò ba hoa khoác lác này ca tôi, (mà tôi cm thy quý v có v bc ri đy), và mun cht vn xem tôi là thng cha nào vy, thì tôi xin thưa: tôi là mt tên thư kí hng bét! Tôi đi làm công chc ch đ kiếm miếng ăn (và ch thế mà thôi), và năm ngoái khi mt người h xa chết đi đ li trong chúc thư cho tôi sáu ngàn rúp, thì lp tc tôi xin thôi vic và chui v sng trong cái l này. Trước kia tôi đã tng sng trong cái l này, còn bây gi tôi s sng hn đây. Căn phòng tôi mãi rìa thành ph là mt căn phòng ti tàn, xu xí. Giúp vic cho tôi là mt m nhà quê già, xu tính xu nết ch vì ngu đn; đã thế người lúc nào cũng bc lên mùi hôi hám. Có người bo vi tôi là khí hu Peterburg không tt cho tôi, và rng ít tin như tôi mà sng Peterburg thì s cht vt. Tôi biết lm. Tôi còn biết rõ hơn tt c các v tham mưu, c vn khôn ngoan và đy kinh nghim y. Nhưng tôi vn li Peterburg. Tôi s không ri b Peterburg. Tôi không ri b là vì… a! Mà tôi hay đi thì có quan h quái gì!… 

Nhưng mà này: mt con người t tế thì thích nói v gì nht nh

Tr li: nói v mình. 

À, thế thì tôi xin nói v tôi!

 

 

2. 

Thưa quý v, bây gi tôi mun k cho quý v, dù quý v mun nghe hay không cũng mc, ti sao tôi li không th tr thành cho dù là mt con b. Tôi xin long trng tuyên b vi quý v rng đã rt nhiu ln tôi ráng tr thành mt con b, vy mà xem ra tôi cũng không xng đáng na. 

Thưa quý v, tôi xin th vi quý v rng mt ý thc quá sáng sut là mt bnh trng, vâng, mt bnh trng vô cùng có thc. Đ dùng cho sinh hot hàng ngày ca con người thì ch cn mt ý thc ca con người bình thường, nghĩa là ch cn mt na hay mt phn tư cái ý thc ca con người văn minh thế k XIX bt hnh ca chúng ta, nht là ca con người chng may li phi sng Peterburg – cái thành ph tru tượng nht, “c ý” nht trên mt đa cu này (bi l có nhng thành ph c ý, có nhng thành ph không c ý) là đã quá đ. Chng hn, s là quá đ khi anh có được cái phn ý thc mà nhng con người được gi là cht phác, gin d, nhng con người hành đng thường có. 

Tôi đánh cuc là quý v nghĩ rng tôi viết ra tt c nhng điu này ch là mun làm phách, ct đ ma mai nhng con người hành đng, cũng ging như ch vì thói làm phách rm mà tôi kéo lê thanh gươm như thng cha sĩ quan tôi nói lúc nãy. Nhưng thưa quý v, có ai mà li đi huênh hoang v bnh tt ca mình, ri còn làm phách làm b vi nó? 

a, mà tôi nói gì thế nh? Ai mà chng thế, ai mà chng hãnh din vi bnh tt ca mình, và không biết chng tôi là mt đa hãnh din hơn ai hết cũng nên. Thôi, không tranh cãi na. Tôi cãi là tôi ngu. Nhưng dù sao tôi vn tin tưởng sâu sc rng chng nhng mt ý thc quá sáng sut, mà ngay bt c ý thc nào cũng đu là bnh hon c. Tôi dám chc như vy. Nhưng hãy tm gác chuyn này sang mt bên đã. Quý v hãy cho tôi biết điu này: vì sao có hin tượng là, c như c ý, vào nhng giây phút, phi, vào đúng nhng giây phút mà tôi có kh năng ý thc được rõ nht tt c nhng tinh tế ca cái đp và cái cao thượng, như ngày xưa ta thường nói, thì tôi li thường không ý thc được gì na hết, mà li lao vào làm nhng vic xu xa đê tin đến ni… nghĩa là nhng vic mà có l ai cũng làm, nhưng li c như c tình đến vi tôi đúng lúc tôi biết mười mươi là đáng l không nên làm mi phi. Càng ý thc rõ bao nhiêu v cái thin và mi cái gì gi là “mĩ và toàn ho” tôi li càng chìm sâu vào đng bùn nhơ ca mình và càng cm thy sn sàng mun ngp ln hoàn toàn trong đó by nhiêu. Nhưng cái chính là cm giác đó trong tôi dường như không phi tình c, mà tt yếu phi thế. C như đó là trng thái bình thường nht trong tôi, ch tuyt nhiên không phi là căn bnh hay tt xu nào c; thm chí đến ni v sau tôi chng còn thiết tha gì chng li cái thói xu y na. Cui cùng tôi hu như tin (mà có khi tôi tin tht cũng nên) rng đó mi chính là trng thái bình thường ca tôi. Ch thot tiên tôi đã phi vt ln kh s chng nào đ chng li nó! Tôi không tin rng vi nhng người khác cũng xy ra như vy nên sut đi tôi c âm thm giu kín điu đó như giu mt nim bí n. Tôi đã xu h vì điu đó (ngay đến bây gi tôi vn còn xu h). Đến mc tôi còn cm thy mt ni thích thú thm kín, đê tin, bt thường khi vào mt trong nhng đêm Peterburg nhơ nhuc nht, tôi tr v nhà, v cái xó ca mình, và cũng ý thc rõ hơn rng ngày hôm nay mình li làm mt vic đê tin, rng vic mình làm không còn cách gì vt vát được na. Và thế là, tôi li âm thm t đay nghiến, chi ra, dày vò mình đến ni cui cùng nim cay đng biến thành mt cm giác ngt ngào nhc nhã, đáng nguyn ra, và sau rt tr thành mt khoái lc thc s. Vâng, đúng thế: khoái lc! Tôi mun nhn mnh điu đó: khoái lc! Tôi phi nói ra điu y vì lúc nào tôi cũng mun biết xem nhng người khác có cm thy được nhng khoái lc như vy không. 

Đ tôi gii thích cho quý v hiu: cái khoái lc đây chính là do mi ý thc được quá rõ ràng s hèn h ca mi; là do mi cm thy b đy ti cái gii hn cui cùng; mi biết tình cm y tht là ê ch; nhưng li không có cách gì chng li được, rng mi không có li thoát nào hết; rng không bao gi mi có th tr thành con người khác được, và cui cùng, cho dù mi có đ thi gi, đ lòng tin đ biến thành cái gì khác đi na, thì chưa chc mi đã mun mình biến đi. Hoc gi nếu có mun, mi cũng s bt lc chng làm gì được, bi thc s mi chng th biến thành cái gì hết! 

Nhưng t hi nht – ct lõi ca mi vn đ ch, tt c nhng điu đó din ra phù hp vi nhng quy lut cơ bn và bình thường ca mt ý thc quá sáng sut, phù hp vi cái tính ỳ bt ngun trc tiếp t nhng quy lut y, do đó, vn đ không ch là mi không th biến đi, mà đơn gin là mi không làm được trò trng gì hết ráo! T đó có th suy ra, chng hn, h qu ca mt ý thc quá sáng sut là như thế này: phi, tôi là mt thng khn nn. Nhưng vic tôi biết tôi là mt thng khn nn li chng an i được tôi chút nào v cái khn nn ca tôi c. Nhưng thôi, đ ri!… Chúa ơi, tôi nói lm nhm mãi mà ct nghĩa được cái gì cơ ch? Cái khoái lc y đâu ra? Nhưng tôi s ct nghĩa điu y cho kì được. Tôi phi cm ly bút cũng ch vì thế… 

Như tôi chng hn, tôi có mt lòng t ái kinh khng. Tôi đa nghi và d đng lòng như mt thng gù hay mt anh lùn. y thế mà có nhng phút tôi nghĩ giá có ai tát tôi mt cái có khi tôi li ly thế làm thích thú! Tôi nói tht đy: có th tôi biết cách tìm thy khoái lc riêng trong vic b ăn tát y; dĩ nhiên đó là nim khoái lc ca tuyt vng, nhưng trong s tuyt vng cũng có nhng khoái lc cc kì mãnh lit ca nó ch, nht là khi ta ý thc được rõ ràng tình cm tuyt vng ca mình. Còn trong trường hp b tát ta li càng ý thc được mãnh lit hơn ta b người khác h nhc như thế nào. 

Nhng cái chính là, xét dưới bt c khía cnh nào, cui cùng bao gi tôi cũng đâm ra là k có li trước, và c nht là cái li y không phi do tôi, mà do nhng quy lut t nhiên gây nên. Trước hết, tôi có li bi vì tôi thông minh hơn tt c mi người chung quanh. (Lúc nào tôi cũng t coi tôi thông minh hơn mi người chung quanh, và lm khi – quý v có tin được không – lm khi tôi li cm thy bi ri vì điu đó, đến ni sut đi tôi, tôi c phi nhìn đi ch khác mà không dám nhìn thng vào mt mi người). Sau na, tôi có li bi vì gi d tôi có lòng cao thượng tht, thì lòng cao thượng y ch càng làm tôi đau kh thêm, vì tôi ý thc được toàn b s vô ích ca nó, và tôi biết chc tôi chng th làm được gì vi lòng cao thượng y: không th tha th được, bi k làm nhc tôi có th đã tát tôi theo quy lut t nhiên (mà đã là quy lut t nhiên thì đâu có th nói đến s tha th); không th quên được, bi l dù là quy lut t nhiên thì ta vn cm thy b xúc phm. Sau hết, c cho rng tôi chng thèm khoan hng đi na, mà trái li, mun tr thù cái tên đã làm nhc tôi, thì tôi cũng li không làm như vy được, bi vì tôi chc tôi không dám làm gì c, cho dù tôi có th làm được đi chăng na. 

Vì sao tôi không dám ư? V vn đ này tôi cũng xin có đôi li.

 

  

3.

Vi nhng người có gan tr thù và, nói chung, biết cách t bo v, thì h hành đng như thế nào? Gi d, mt khi ý mun tr thù chiếm đot h, thì trong toàn b con người h không còn gì khác ngoài cái ý mun đó. Quý ngài này s xông thng đến phía trước như mt con bò điên chúc sng xung dưới và ha chăng ch có bc tường mi ngăn được anh ta. (Xin nói thêm là khi đi din vi bc tường, thì nhng v này – nghĩa là nhng con người cht phác, gin d, và nhng con người hành đng – s thành thc chu thua ngay). Đi vi h bc tường không phi là cái c thoái thác, chng hn như đi vi chúng ta – nhng con người suy tư, và do đó, không hành đng, thì bc tường không phi là mt cái c đ tháo lui, cái c mà chính anh bn chúng ta có khi không tin, nhưng vn sn sàng li dng nó mt cách vui sướng. Không, h thì h thc tâm chu thua. Đi vi h trong bc tường như có cái gì nguôi du, cái gì mang tính gii pháp đo đc và rt dt khoát, thm chí có khi thn bí na. Nhưng tôi s có dp nói thêm v bc tường đó. 

Vâng, chính con người cht phác, gin d như vy tôi coi là con người bình thường, con người thc s, mà chính bà m to hóa du dàng ca chúng ta mun thế khi sinh ra anh ta trên đi này. Tôi ghen tc đến tn xương ty vi con người này. Hn ngu đn, đúng, tôi không chi cãi. Nhưng, biết đâu đy, có th vì bình thường nên hn buc phi ngu đn thì sao? Có th như vy li đp cũng nên. Cái gi thuyết đó tôi cho có v càng đúng hơn nếu ta xét cái phn đ ca con người bình thường, nghĩa là ca con người có ý thc sáng sut, con người không phi sinh ra t lòng bà m thiên nhiên, mà t mt s bóp méo nào đó (nói thế nghe có v thn bí, nhưng tôi vn ng đúng như vy); cái con người b bóp méo đó khi đng trước phn đ ca hn bng nhiên phi nép mình li và nhường bước, đến đ chính hn phi t coi hn là mt con chut nht ch không phi mt con người. Cho dù là mt con chut nht có ý thc rt sáng sut chăng na thì nó vn ch là con chut nht, hung h k kia mi là mt con người, và, do đó, vân vân và vân vân… Nhưng điu đáng nói hơn c là chính hn, vâng chính hn, li t coi mình là mt con chut nht, trong khi chng ai bt hn phi t thú như vy c. Và đó mi là điu mu cht nht. 

Bây gi ta th ngm xem chàng chut nht này trong lúc hành đng xem sao. Gi th chàng cũng đã b xúc phm (mà hu như lúc nào chàng ta cũng b xúc phm) và cũng mun tr thù. Ni hn thù cht cha trong lòng chàng có khi còn ln hơn c trong l homme de la nature et de la vérité 1 . Cái ý đnh hèn h mun ly oán tr oán trong con người chàng có th còn nung nu hơn c trong l homme de la nature et de la vérité, bl homme de la nature et de la vérité do cái ngu đn bm sinh ca hn, coi vic tr thù chng qua ch là mt hành đng vô cùng chính đáng, trong khi chàng chut nht kia, do cái ý thc quá sáng sut, li ph nhn s công bng đó. Nghĩa là cui cùng ta đi ti bn cht ca vn đ, bn cht ca hành đng báo thù đó. Ngoài s đê tin ban đu, chàng chut nht bt hnh ca chúng ta đã kp bao bc chung quanh mình bao nhiêu cái đê tin khác dưới hình thc nhng hoài nghi, nhng do d, t hoài nghi đu tiên kéo theo không biết bao nhiêu hoài nghi khác chưa được gii đáp, đến mc vô hình trung xung quanh chàng đã hình thành nên mt đng bùn nhơ đnh mnh nào đó, đúng bùn nhơ hp thành t nhng do d, h nghi, và sau hết, bng tt c nhng bãi đm mà nhng con người tht thà, cht phác, nhng con người hành đng đã nh lên mt chàng, nhng k ngo mn đng xung quanh chàng như nhng quan tòa và nhng nhà đc tài, ln tiếng cười chế nho chàng. 

C nhiên đến lúc y thì chàng chng còn biết làm gì hơn là cười khy gi v khinh b, s khinh b mà chính chàng cũng chưa chc đã tin, ri xu h cúp đuôi chui vào cái hang ca mình. đó, trong cái hang hôi hám bn thu y, chàng chut nht b người ta chế nho và h nhc kia mi t t trm mình vào trong ni căm hn tím lnh, đc ác, và nht là mt ni căm hn không bao gi dt. Sut bn mươi năm tri ròng rã, chàng s còn nh li v xúc phm đó vi tng chi tiết nh nht nht, nhc nhã nht, và c mi ln như thế li thêm tht vào nhng chi tiết nhc nhã hơn, ri t x v, đay nghiến mình mt cách cay đc trong tưởng tượng. Tuy cm thy t xu h vì nhng tưởng tượng y, nhưng chàng vn c khơi gi ra, c nh li tt c, t ba thêm mt câu chuyn hoang đường khác, ly c rng chuyn đó cũng hoàn toàn có th xy ra, và chàng s không tha th gì hết. 

Rt có th chàng s tìm cách tr thù tht; nhưng s tr thù bng cách lén lút, vng trm, tng tí mt, vô danh, đng thi không tin chút gì vào cái quyn được tr thù ln s thành công ca s tr thù đó, và chàng biết trước rng vì tt c nhng toan tính tr thù y mà chàng còn đau kh gp trăm ln k b tr thù, mà k đó chưa chc đã thèm đ ý đến nhng toan tính ca chàng. Ri trong lúc lâm chung, chàng s nh li tt c, vi nhng chi tiết càng lúc càng nhiu hơn, và… Nhưng chính trong tâm trng ô nhc giá băng na tuyt vng, na hi vng đó, trong trng thái t chôn sng mình vì ý thc được quá rõ ràng s đau kh y, trong căn nhà hm mà chàng sng sut bn mươi năm tri, trong hoàn cnh biết rõ là bế tc nhưng vn còn đôi chút hoài nghi đó, trong cái đa ngc đy dc vng không được tha mãn và quay tr vào trong y, trong m hn đn nhng dao đng, nhng quyết đnh nóng bng va thành hình tưởng như chc chn, nhưng ch mt phút sau đó li tr thành nhng ân hn, phi, trong tt c nhng cái đó đã cha đng cái cht ct ca nim khoái lc kì l mà tôi đã nói trên. Nim khoái lc y tinh vi đến ni, khó nhn ra đến ni nhng k ch hơi tm thường mt chút, hay thm chí c nhng k có h thng thn kinh vng chc cũng không hiu được tí gì. “Có l c người nào chưa b ăn tát bao gi cũng không th hiu ni na ch” – quý v s cười mà bo tôi như vy, nghĩa là quý v mun lch s mà nói bóng gió cho tôi biết rng, chc hn trong đi tôi đã b ăn tát nên mi t ra am tường đến thế. Tôi dám cá là quý v đã nghĩ như vy. Nhưng quý v hãy yên tâm, tôi chưa h b ăn tát bao gi; dù quý v có tin hay không cũng mc. Có khi tôi còn tiếc là trong đi tôi đã cho k khác ăn tát quá ít. Mà thôi, đ ri… tôi không nói thêm mt li nào na v chuyn này, dù rng chc nó s làm cho quý v khoái chí lm! 

Tôi li xin bình tĩnh nói tiếp v nhng người có thn kinh tt mà không hiu được cái tế nh ca nhng khoái lc. Mc dù trong mt vài trường hp h có la rng lên như mt con bò rng thc th, và c cho là điu này làm cho h hết sc vinh d đi na, nhưng, như tôi đã nói, khi vp phi cái-bt-kh là h lp tc h ging ngay. Cái-bt-kh đó tc là bc tường đá phi không? Bc tường đá nào? Ô hay, tt nhiên đó là nhng quy lut ca to hóa, là nhng kết qu ca khoa hc t nhiên, là toán hc. Chng hn nếu có ai chng minh cho quý v biết rng thy t quý v là loài kh thì quý v cũng chng nên nhăn mt làm gì, mà hãy chp nhn nó như mt s tht. Hay nếu có người chng minh cho quý v thy thc cht mt git m ca quý v phi đáng giá hơn trăm ngàn git m ca đng loi quý v, rng kết lun này là đim tn cùng ca mi đc tính, mi bn phn, mi th hiếu và thành kiến thì quý v cũng chng làm được gì hơn là chp nhn nó vì hai ln hai – đó là toán hc. Quý v c th cãi li xem! 

Thiên h s la ln vào mt quý v: “Xin li đi! Quý v đâu có th phn đi s hai ln hai là bn. To hóa ch vic gì phi xin x quý v; nó đâu thèm đ ý đến nhng ước mun này n ca quý v, đến vic quý v có thích hay không thích nhng quy lut ca nó. Quý v vn buc phi chp nhn nó đúng như nó là thế, và do đó, chp nhn c nhng h qu ca nó. Mt bc tường là mt bc tường, thế thôi”. Vân vân và vân vân… 

Tri đt, nhưng tôi cn đếch gì nhng quy lut ca to hóa h Tri, mt khi vì lý do nào đó tôi không thích nhng quy lut và cái s “hai ln hai là bn” y! C nhiên, nếu không có đ sc mnh thì tôi không th húc đu vào bc tường đá như thế, nhưng tôi cũng không tha hip vi nó ch bi l đó là mt bc tường đá và tôi không có đ sc húc đ nó! 

Làm như th mt bc tường đá như vy đúng là mt s an i, và cha đng mt li kêu gi tha hip nào đó ch duy nht vì nó chính là cái s “hai ln hai là bn” không bng! Phi lí ơi là phi lí! 

Đâu phi là chuyn hiu được hết, ý thc được hết mi điu bt kh, mi bc tường đá. Đâu phi là chuyn nếu anh thy ghê tm phi tha hip thì đng tha hip na. Vn đ là t nhng kết hp lôgích tt yếu nht dn đến nhng kết lun đáng ghét nht v đ tài muôn thu, là dường như anh vn có li gì đó trong vic tn ti bc tường đá kia, mc dù s tht anh hiu quá rõ rng anh hoàn toàn chng có li gì ráo tri, thế là anh li âm thm nghiến răng bt lc và khoan khoái đng bt đng mà mơ tưởng rng té ra anh chng vic gì phi tc gin ai c, rng bc tường đá y là không có, và có th chng bao gi có c, rng đó chng qua ch là mt trò h, mt trò bp bm la di, bi vì đó là mt vic chng ra làm sao, người ta chng biết đó là cái gì và đó là ai, nhưng bt chp mi trò đánh tráo và nhng cái vô tri thc đó, ngươi vn đau kh, và càng không biết rõ bao nhiêu ngươi li càng đau kh by nhiêu. 

——————————–

1.Nguyên văn tiếng Pháp: Con người ca t nhiên và ca chân lí (BTV).

 

 4.

“Ha! Ha! Ha! C theo cái kiu lp lun va ri ca anh thì có l c trong s đau răng anh cũng tìm thy khoái lc đy nh?” – Quý v s cười mà bo tôi như vy. “Ch sao, đau răng cũng có cái thú ca nó ch” – Tôi đáp. Tôi b đau răng c tháng tri nay nên tôi biết. C nhiên khi đau răng người ta không tc gin mt cách im lng, mà người ta rên r. Nhưng đó là nhng tiếng rên không trung thc, đó là nhng tiếng rên thâm đc; và toàn b vn đ chính là s thâm đc này. Chính nhng tiếng rên đó nói lên cái khoái lc ca k b đau; nếu không cm thy khoái lc hn đã chng rên làm gì. Đó là mt thí d hay thưa quý v, tôi xin trin khai nó ra. 

Th nht, nhng tiếng rên y biu l toàn b cái vô ích thp hèn đi vi ý thc ca ta, toàn b quy lut ca to hóa mà tuy nh tot vào nó quý v vn c đau kh vì nó. Còn nó vn thn nhiên như không. Chúng cũng phát biu rng tuy quý v biết rõ là không có k thù no đây hết, nhưng quý v vn c đau đn như thường, và dù có bao nhiêu các Wagenheim 1 đi na thì quý v vn c là nô l ca nhng chiếc răng đau, rng nếu có cái bng dưng ny ra ý cu ước cho anh khi đau, thì lp tc cái răng ca anh s khi đau ngay, nhưng nếu người đó không mun, thì nhng chiếc răng ca anh s tiếp tc đau sut ba tháng na. Và cui cùng, nếu anh vn không bng lòng và tiếp tc phn kháng thì anh chng còn cách nào khác đ t an i hơn là t tát vào mt mình, hay đm tay tht đau hơn na vào tường. Và chính t nhng điu nhc m giết người đó, t nhng tiếng cười chế nho không biết ca ai đó bt đu gây cho anh cái cm giác khoái lc đôi khi đt ti đ cc khoái. 

Thưa quý v, tôi xin quý v lúc nào đó hãy th lng tai nghe tiếng rên ca con người có hc thc ca thế k XIX, lúc hn b đau răng đã hai, ba hôm, khi tiếng rên ca hn đã không còn ging tiếng rên ca hôm đu tiên, nghĩa là hn rên không phi ch vì răng đau, không như mt anh nhà quê thô l nào đó rên, mà như mt con người có hc, con người mà văn minh Châu Âu đã đng ti, rên như mt con người “đã tách ri hn cái gc và nhng nn tng nhân dân”, như bây gi người ta thường nói 2 . Tiếng rên ca hn nghe hn hc, xu thói, và hu như không bao gi dt, đêm cũng như ngày. Mà hn tha biết rên như thế đâu có ích gì cho hn. Hn biết rõ hơn ai hết rng hn ch làm bc mình nhng người xung quanh và làm kh hn mà thôi, và chính hn, hn cũng t hành h hn đ chng được li lc gì hết. Hn tha biết gia đình và hàng xóm, mà tiếng rên ca hn nhm vào h, đã bt đu thy ghét và không tin chút gì vào chuyn hn b đau răng na, và ai cũng thm hiu rng hn có th rên khác đi, gin d hơn, đng có rên m m lên như thế, đng có nhng kiu cách như thế, và cho rng hn quan trng hóa vì đc ác. A, đó! Cái khoái lc nm trong chính s hèn h và tt c nhng cái c ý đó. “À! Tôi làm phin các người h, tôi xé tim các người ra h, tôi làm c nhà mt ng h? Càng tt! Thì đng ng na! Nên biết là tôi đang đau răng đây! Dưới mt các người tôi không còn là mt k anh hùng như trước kia tôi mun t ra na, mà ch còn là mt tên đc ác, mchenapan 3 ! Càng tt! Tôi còn sung sướng là các người đã thy con người tht ca tôi! Các người khó chu nghe nhng tiếng rên khn nn ca tôi phi không? Cho các người khó chu! Tôi s rên to hơn cho mà xem đây này!…” 

Quý v vn chưa chu hiu? – Không, đúng là phi đt ti trình đ nhn thc sâu sc mi hiu được hết mi s tinh tế ca cái khoái lc xác tht này. Quý v cười? Tôi rt hân hnh. Thưa quý v, c nhiên nhng câu pha trò ca tôi rt vô duyên. Chúng rc ri quá và nghe rt gi to. Nhưng tt c là do lòng không t trng ca tôi mà ra: L nào mt con người có ý thc li có th t trng được, dù ch mt chút thôi? 

——————————–

1. Có th đây là tên mt nha sĩ ni tiếng thi đó, nhưng cũng có th đây là mt thông danh (nom générique): phn ln các nha sĩ hi đó là dân Do Thái. (Chú thích ca ND). 

Có mt nhà phê bình nghiên cu văn hc chú thích như sau: Theo s đa ch chung ca thành ph Peterburg nhng năm 1860-1869 có tt c 8 nha sĩ có h Wagenheim, các bng qung cáo mang h này treo khp thành ph. (Yatrau). 2Câu hay được nhc đến trong cuc tranh lun gia hai phe th cu (Sleyophiles) và phe cp tiến (Occidentalistes) hi by gi. (ND). 3Nguyên văn tiếng Pháp: K vô li. (ND).

 

  

5.

L nào mt k đã quyết tâm đi tìm khoái lc c trong ý thc t h mình li có th còn có chút lòng t trng được chăng? Điu tôi va nói không phi là do mt lòng tiếc hi vô v nào hết. Và nói chung tôi ghét nói “Ly ba, ba tha cho con, ln sau con không dám thế na!” Không phi là vì tôi không th nói được nhng câu đó – trái li, có th chính bi tôi quá có thi được nhng câu như vy. 

C như mt c ý, tôi thường nhy x vào mt v rc ri ngay cái lúc tôi biết hn hoi rng tôi chng có gì ăn thua trong đó hết. Cái đó mi khn nn. Đ ri tôi li mi lòng, li khóc lóc ân hn và cui cùng, c nhiên, tôi li t hn di, mc dù vn không chút nào là đóng kch: chc tâm hn tôi phi là hc ám. 

Trong nhng trường hp đó thì đâu có th oán trách gì được nhng quy lut t nhiên, dù rng sut đi tôi đã b nhng quy lut đó chơi cho nhiu v đau lm ri. Bây gi nhc li tt c các chuyn đó thì khn nn lm, vi li nó cũng đã khn nn ngay t hi đó ri. Vì ch ngay mt hay hai phút sau đó, tôi đã tc ti nhn ra rng tt c ch là di trá, di trá hèn h, đóng kch bn thu: nhng ăn năn, nhng cm đng, nhng th bi sa đi… Quý v s hi ti sao tôi li hành h tôi, cu xé tôi như thế? Tr li: bi vì tôi chán ngi khoanh tay mt ch, nên tôi mi nghĩ ra chuyn đ hành h mình. Đúng như vy đó! Quý v c quan sát kĩ mà xem, quý v s thy s vic xy ra y ht như vy. Tôi t ba ra nhng chuyn phiêu lưu, tôi t to cho mình mt cuc đi huyn hoc đ ít nht có th sng cách này hoc cách khác. Biết bao nhiêu ln, chng hn, tôi đùng đùng ni gin chng vì mt lí do quái gì ráo, như là c tính ni gin vy, trong khi thâm tâm vn biết hn hoi rng chng vic gì phi cáu hết, rng mình làm b cáu đ ri đến cái đ đâm ra cáu thc s. Sut đi tôi vn thích chơi cái trò y, thm chí v sau tôi không còn kim chế được nó na. Có ln, không hai ln ch, tôi c gng yêu. Ri tôi đau kh, tôi cam đoan vi quý v như thế. Trong đáy sâu tâm hn ta không tin là ta đau kh, ta còn t giu ta là khác, vy mà ta vn đau kh như thường, và đau kh thc s, ta ghen tuông, ta qun trí. Và nguyên do tt c là do bun chán, thưa quý v, chính là do bun chán mà ra hết; tình trng bt đng đã ln át ta, đè bp ta. Cái thành qu trc tiếp, thành qu t nhiên ca ý thc chính là tính ỳ, nghĩa là c tình ngi khoanh tay mt ch. trên, tôi đã nói đến điu này. Tôi xin nhc li, nhc li và nhn mnh: tt c mi con người cht phác gin d, tt c mi k hot đng, s dĩ h hành đng chính là bi h đn đn và tm thường. 

Làm sao ct nghĩa được điu đó? Đây này: bi vì đu óc h nh hp nên h coi nhng nguyên nhân ph, nguyên nhân trc tiếp là nhng nguyên nhân chính; và còn d dàng hơn, nhanh hơn k khác, h tưởng rng đã tìm thy nhng lí do vng chc, căn bn cho hành đng ca h. Bi vy h yên tâm – mà đây là điu chính. Qu thế, mun hành đng được thì trước hết phi có mt s yên n tâm hn và không còn mt hoài nghi nào na. Nhưng làm sao tôi đt ti được cái yên n tâm hn đó? Tôi tìm đâu ra nhng nguyên nhân cơ bn đ da vào? Đâu là nn móng ca tôi? Tôi s đi tìm nó ch nào? 

Tôi tp suy tưởng: và ri, trong tôi, c mi mt nguyên nhân đu tiên li lp tc kéo theo sau nó mt nguyên nhân khác sâu xa hơn, căn bn hơn, và c như thế ti vô hn. Đó chính là bn cht ca mi tư duy, mi ý thc. Thế ri ta li đng ti nhng quy lut ca t nhiên. Và cui cùng kết qu là gì? Thì li vn chính là cái đó! Quý v hãy nh li: va nãy tôi có nói ti s tr thù (tôi chc quý v vn chưa hiu được hết). Người ta nói: con người báo thù bi vì hn cho như vy là đúng. Nghĩa là hn đã tìm được thy cái nguyên nhân căn bn cho hn, c th đó là công lí. Cho nên hn cm thy hoàn toàn yên nguôi và làm cái hành đng tr thù đó hết sc thanh thn và thành công, bi vì hn tin tưởng rng hn làm mt vic chính đáng và thng thn. Nhưng tôi thì tôi chng thy gì là chính đáng, là tt. Cho nên nếu tôi c rp tâm đ tr thù, thì đó hoàn toàn là do ác ý ca tôi mà thôi. C nhiên s đc ác có th thng được mi do d, mi hoài nghi, và như thế có th được coi như mt lí do căn bn, chính bi l nó không phi là mt lí do. Nhưng làm sao được nếu tôi không đ ngay đến c lòng đc ác? (Điu này tôi đã nói lúc đu…). 

Chính bi vì nhng quy lut khn nn đó ca ý thc mà s đc ác ca tôi phi kinh qua mt s phân gii hóa hc. Va mi phân bit được ra đi tượng ca lòng thù oán, thì nó đã biến đi mt, mi lí do tiêu tán đi, k có li không còn tìm thy, điu xúc phm không còn là điu xúc phm, mà là mt cái vt ca đnh mnh, mt cái gì ging như s đau răng, trong đó không ai là k có li. Ri cui cùng vn li ch còn chính cái li thoát y – tc là đm tay vào tường. Ta s gi b khinh b vì không th tìm được nguyên nhân đu tiên. Còn nếu ta giao phó được ta cho tình cm mt cách mù quáng, không h đn đo và suy nghĩ, không h tìm kiếm lí do, gt b ý thc ta sang dù là mt phút, thì đã là mt chuyn khác! Thù ghét hoc yêu mến đi, ch đng ngi khoanh tay mt ch! Đến ngày kia-là chm nht-ngươi s bt đu t khinh b ngươi vì đã c tình la di ngươi. Kết qu là: bong bóng xà phòng, và sc ỳ. 

A! Bm quý v, có th tôi t cho mình là rt đi thông minh ch bi l là sut đi tôi chưa bao gi có th khi s hay kết thúc được mt cái gì. Bi thế tôi ch là mt tên tán láo, mt tên tán láo vô hi, mt tên quy ry, như mi người chúng ta. Nhưng biết làm sao được, thưa quý v, nếu qu thc cái s mnh duy nht ca mi con người thông minh là ngi nói láo, nghĩa là ch tâm ngi đ nước vào cái rây. 

 

  

6.

Tri! Giá tôi không làm được vic gì ch vì lười thì có phi tôi đã phc tôi biết my! Tôi phc tôi chính bi vì ít nht tôi đã có th lười được, bi vì ít nht tôi đã có được mt tính cách nht đnh đ có th t tin vào mình. Hi: Mày là ai? Đáp: Mt thng lười! Được nghe ai gi như thế chc phi là thú v lm. Như vy là tôi đã được đnh danh, đã có cái gì đ nói v tôi… “Mt thng lười!” – Đó là mt tước v, mt chc phn, mt s nghip, thưa quý v! Quý v ch cười. Tht vy đó. Như vy chc tôi s có cái quyn hi viên ca mt hi ln nht thế gii và lúc nào tôi cũng ch làm mi mt vic là chiêm ngưỡng tôi. Tôi biết mt v sut đi t hào là s trường v rượu Lafitte. Ông ta cho cái đc tính này ca ông là mt đc tính rt quý báu và không bao gi ng vc gì mình c. Ông ta chết đi không nhng lương tâm yên n, mà còn đc ý na, và ông ta đã hoàn toàn có lí. Như vy chc tôi đã đã chn được cho tôi mt s nghip: chc tôi đã là mt thng lười và mt thng ham ăn, nhưng không phi là mt thng ham ăn tm thường, mà là mt k ham thích “tt c nhng cái gì đp và cao thượng”. Quý v thy thế nào? Tôi đã nghĩ đến chuyn này t lâu ri. “Cái đp và cái cao thượng” đã đè nng trĩu trên đu tôi t hi tôi bn mươi. T hi tôi bn mươi tui! Nhưng trước đó có l là mt chuyn khác hn! Chc tôi đã tìm được cho tôi mt hình thc hot đng phù hp vi tư cht ca tôi: thí d, ung rượu chúc mng tt c nhng gì “đp và cao thượng”. Tôi s nm ly mi cơ hi đ nâng li chúc mng “cái đp, cái cao thượng”, nht là sau khi đã nh mt git l vào li rượu. Tôi s làm mi th tr thành “đp và cao thượng”, tôi s khám phá ra “cái đp và cái cao thượng” ngay c trong nhng đng rác hôi thi nht, tôi s nh l đm đìa như mt cái khăn thm nước. Mt ha sĩ, chng hn, v mt bc tranh ca Ghé 1 là tôi nâng chén chúc mng ha sĩ đó lp tc, bi tôi yêu thích tt c nhng gì “đp và cao thượng”. Mt thi sĩ đã viết bài thơ Hãy mc ý mi người” 2 , lp tc tôi nâng chén chúc mng mi người, bi tôi yêu thích “cái đp, cái cao thượng”. Ri tôi s đòi mi người phi kính trng tôi vì điu đó. Tôi s truy t k nào không tôn trng tôi. Tôi sng yên n, và tôi chết uy nghi. Thế mi là điu tuyt diu ch, thế mi là tao nhã ch! Và ri tôi s đ mt cái bng tht b v, mt cái cm bnh ra ba ngn, mt cái mũi tht bóng nhy, đ ai trông thy cũng s phi reo lên: “A! Đây mi là mt con người đích thc, mt con người đáng kính!”. Quý v mun nghĩ thế nào thì nghĩ, ch được nghe ai nói v mình bng nhng nhn xét đó thì qu là có thy d chu thc trong cái thi bui tiêu cc này! 

——————————–

1. Ha sĩ hin thc và đo đc ni tiếng, đã v nhiu chân dung, đc bit là ca Tolstoi. (ND). 

2. Thơ ca Nekrasov. (ND).

 

 

7.

Nhưng đó ch là nhng gic mng vàng mà thôi! 

À mà này! Ai là người đu tiên đã phát biu, người đu tiên đã tuyên b rng con người làm nhng điu khn nn ch bi vì hn không biết đến nhng tư li ca hn, và nếu ai soi sáng cho hn, nếu ai m mt cho hn nhìn thy nhng quyn li thc th ca hn, nhng quyn li bình thường ca hn, thì lp tc hn s thôi không làm nhng điu khn nn na và lp tc s tr thành tt và thng thn, bi vì mt khi đã được khoa hc soi sáng cho và đã hiu nhng quyn li thc ca mình, thì hn s tìm thy trong cái thin y mi li ca hn? Cho rng không ai có th hành đng c tình chng li quyn li ca chính mình được, cho nên con người tt nhiên phi làm điu thin. Ôi, con nít làm sao! Ngây thơ làm sao! 

Nhưng có bao gi, trong sut bao nhiêu ngàn năm nay, có bao gi con người ch hành đng theo tư li? Ta tr li làm sao được hàng triu s kin chng minh rng con người, trong khi vn ý thc được đâu là quyn li ca mình, li đem đt nó vào hàng th yếu và đâm đu vào mt con đường khác hn, đy ri ro và nguy him? Không phi là hn b bt buc làm như thế, nhưng hình như hn mun c tình tránh con đường đã vch ra, đ t mình vch ly mt cách t do, mt cách phóng khoáng, mt con đường khác đy khó khăn, mt con đường phi lí, khó mà nhn ra, mù mt. Chính bi vì cái t do y, dưới mt hn, có nhiu sc dn d hơn là nhng tư li ca hn… Tư li! Thế nào là tư li? Quý v có dám đnh nghĩa cho tht đúng h tôi tư li ca con người là thế nào không? Quý v s nói sao nếu mt ngày kia tư li ca con người, trong mt vài trường hp, không nhng có th, mà nhiu khi li còn phi là ham mun cái hi ch không phi là cái li. Nếu thế, nếu có trường hp này xy ra, thì c cái nguyên lí ca quý v s sp đ. Quý v nghĩ sao? Có th có trường hp đó được không? 

Quý v cười! Quý v c cười đi, nhưng xin tr li tôi đã: ta có đếm được chính xác nhng tư li ca con người không? Có cái nào không có trong bng phân loi ca quý v và có cái nào không th phân loi được không? Bi, theo tôi biết, quý v đã thiết lp cái bng tư li con người đó theo nhng con s trung bình ca thng kê và nhng đnh thc kinh tế – khoa hc. Vy tư li con người theo quý v gm có phú quý, tài sn, bình yên, t do, vân vân và vân vân. Và nếu k nào không giu giếm, và c tính bài xích cái bng phân loi đó, quý v và c tôi na s coi k đó là mt thng điên, mt k ngu dân ch nghĩa, phi không? Có đúng thế không đã? Nhưng có mt điu là: làm thế nào mà các nhà thng kê, các bc hin triết và các v nhân ái đó li luôn luôn gt mt thc tư li đc bit ra ngoài cái bng tính nhng tư li ca con người? Thm chí h cũng chng mun tính đến nó trong dng thc mà l ra phi tính đến, mà điu này có tính cht quyết đnh đến kết qu tính toán. Cũng chng phi là mt vic khó khăn gì, thì ti sao không làm cho hết cái bng đó đi, ti sao không cho cái yếu t đó vào?… Nhưng điu nguy hi là yếu t tư li sáng sut y không th có ch trong mt bng phân loi nào và không th ghi được vào mt bng nào hết. Chng hn, tôi có mt ông bn… A, mà tôi nh ri, quý v cũng biết ông ta mà! Có ai mà không biết ông ta cơ ch

Khi sp sa hành đng, ông bn đó bt đu ct nghĩa cho ta rt rõ bng nhng câu nói đp đ và vĩ đi, rng ông ta phi hành đng ra sao đ phù hp vi lí trí, vi chân lí. Hơn thế na: ông ta s tho lun ra mt cách xúc đng say sưa nhng tư li thc s và bình thường ca nhân loi; ông ta s chế nho s mù quáng ca nhng k ngu si không hiu gì v nhng quyn li thc ca mình, cũng chng biết gì đến cái giá tr thc s ca phm hnh. Nhưng ch mười lăm phút sau, chng vì mt nguyên c đt xut bên ngoài nào, mà ch do mt đng cơ nào đó bên trong mnh hơn c mi tính toán và quyn li, ông ta s làm mt vic l bch, by b nào đó, và thế là ông ta hành đng chng hn li nhng quy tc mà ông đã vin dn ra, chng li c lí trí, c tư li, chng li tt c… Nhưng tôi báo trước cho quý v biết rng ông bn tôi là mt nhân vt tp th và vì vy rt khó mà quy trách ông ta mt mình được. Chính đó là cái điu tôi mun nói ti, thưa quý v! Tht vy, chng l đi vi ta li không có mt cái gì đáng quý hơn c nhng quyn li ln lao nht hay sao? Nói khác đi (đ khi phá v lôgích): chng l đi vi ta li không có mt cái li nào (cái người ta đã b sang mt bên, cái mà ta va mi nói ti) quan trng hơn và có li hơn tt c cái li khác, mt cái li mà con người nếu cn s sn sàng hành đng chng li mi quy tc, nghĩa là chng li lí trí, hi sinh danh d, yên n, hnh phúc, nói tóm li tt c nhng gì đp đ và có li ca mình đi, không gì khác hơn là ch đ vi ti cái mi li cơ bn nht, có li nht, và đi vi anh ta là quý giá nht hay sao?… 

– Có ch – quý v s ngt li – nhưng cũng vn là tư li như thường!… 

Nhưng xin mn phép quý v cho tôi ging nghĩa thêm; vn đ đây không phi là trò chơi ch mà là ch, cái tư li này s dĩ tuyt vi chính là vì nó phá hy tt c nhng bng phân loi ca ta và đo ln tt c nhng h thng do nhng người yêu nhân loi vì hnh phúc ca con người đã dng nên. Tóm li, nó gây tr ngi cho mi th. Nhưng trước khi ch đích danh cái tư li đó cho quý v thy, tôi mun t buc cá nhân tôi vào đó, và vì thế tôi mnh dn qu quyết rng tt c nhng h thng đp đ y, tt c nhng lí thuyết gii nghĩa cho nhân loi biết đâu là nhng tư li bình thường ca mình, đ nhân loi lp tc tr thành có lòng nhân ái và cao thượng trong lúc đt ti nhng tư li đó – tôi xin tuyên b rng tt c nhng cái đó ch là vn đ lôgích hc. Vâng, lôgích hc đơn thun! Vì mt khi công nhn s ci to con người có th đt được bng cách làm cho hn biết nhng tư li đích thc ca hn, theo tôi, ging như công nhn vi Buckle 1 rng văn minh làm cho con người du dàng đi, và do đó con người dn dn tr nên ít khát máu hơn, ít hiếu chiến hơn. Buckle đã ti được kết lun này mt cách hết sc lôgích, tôi tin thế. Nhưng con người say mê nhng h thng, nhng din dch lôgích tru tượng đến ni hn sn sàng c tình làm sai hn s tht đi, sn sàng nhm mt bt tai trước s tht, ch đ bin minh cho lôgích ca mình. 

S dĩ tôi ly thí d này bi nó là mt thí d quá rõ ràng. Hãy th nhìn chung quanh quý v thì rõ! Máu chy tng sui, mà chy vui v là khác, c như là rượu sâmbanh. Đó là toàn b cái th k XIX này ca chúng ta, trong đó có Buckle! Đó là Napoléon – va vĩ đi, va là ca ngày nay! Đó là Bc Mĩ, mt liên bang vĩnh cu! Và cui cùng, đó là chân dung khôi hài cSchleswig Holstein 2 ! Vy văn minh làm ta du dàng ch nào? Văn minh ch làm phát trin nơi ta cái đa tp ca cm giác mà thôi… Ngoài ra không có gì khác. Và nh s phát trin cái đa tp đó, có th ri đây con người s tìm được mt khoái lc nào đó trong vic đ máu cũng nên. V li s này cũng đã xy ra ri. 

Quý v có đ ý rng nhng k khát máu tinh tế nht bao gi cũng là nhng v văn minh nht, và so vi h thì nhng Attia, 3 nhng SténkaRazin 4 s chng thm vào đâu. S dĩ nhng v đó không được đ ý đến my là bi h quá nhiu và ta đã quen đi ri. Nhưng dù sao nếu văn minh không làm cho con người khát máu hơn, thì chc chn nó cũng làm cho khát máu mt cách khn nn hơn, hèn h hơn. Ngày xưa con người cho rng mình có quyn làm đ máu, và hn th tiêu – mà lương tâm vn yên n – bt c ai hn xét là đáng chết. Còn ngày nay, mc dù vn cho rng đ máu là mt hành đng xu, người ta vn giết người như thường, thm chí còn giết thường xuyên hơn ngày xưa. Cái đó có t hơn không? Xin quý v t phán xét ly. Người ta nói rng Cléopatre (xin li đã ly thí d này trong s La Mã) gii trí bng cách ly kim đâm vào vú bn nô l ca bà và khi thy chúng la thét lên và qun qui thì ly làm thích chí lm. Quý v chc s bo rng chuyn đó xy ra trong mt thi kì tương đi còn man r, rng thế k chúng ta cũng hãy còn man r, bi vì (cũng nói mt cách tương đi) người ta cũng vn đâm kim vào tht người, rng con người, mc dù đã hc nhìn biết s vt mt cách rõ ràng hơn, hn vn còn lâu mi hc được cách hành đng theo nhng quy tc lí trí và khoa hc. Nhưng dù sao quý v vn hoàn toàn tin tưởng rng hn s quen vi nhng quy tc đó chng nào hn đã hoàn toàn lìa b được vài khuynh hướng xu ca hn, và chng nào l phi và khoa hc đã hoàn toàn ci hun được bn tính con người và lái nó vào mt con đường bình thường. Quý v s tin chc rng chng đó con người s thôi t nguyn lm ln và bt giác không còn mun tách ri ý chí vi nhng ý thích bình thường ca hn na. 

Hơn thế na: quý v s bo, chng đó khoa hc s dy cho con người biết (nhưng theo ý tôi đây là mt xa x phm vô ích) rng hn chưa bao gi có ý chí hay nhng tính khí bt thường hết, và tu trung hn ch là mt cái phím dương cm, mt cái pédale đi phong cm; bi vì thế bt c cái gì hn làm không phi là do hn mun vy, mà là phù hp vi nhng quy lut t nhiên. Cho nên ch cn khám phá ra nhng quy lut đó là con người s không còn trách nhim gì v hành vi ca hn, và ri cuc đi đi vi hn s vô cùng d chu. Tt c nhng hành vi nhân loi c nhiên s có th căn c vào toán hc mà tính ra và xếp vào bng, như nhng bng logarít tính đến 108.000, ri ghi vào mc lc; hoc, tt hơn na, ta s cho in nhng cun sách tht dày b, đi loi như nhng t đin bách khoa ca ta, trong đó cái gì cũng đã được tính toán và đoán trước rõ ràng đến ni trên thế gii này s chng th còn phiêu lưu, chng còn đến c hành đng gì hết. 

Và ri – vn theo li quý v – nhng tương quan kinh tế mi cũng s được thiết lp theo mt chính xác toán hc, đ ri mi vn đ s biến mt ngay lp tc, bi l gin d là ta đã tìm ra mi gii đáp ri. Và ri ta s dng mt lâu đài pha lê. Ri ra s thy Chim La, và ri… Tt nhiên đâu có bo đm (bây gi là tôi nói) rng cuc đi s không bun chán kinh khng (tht vy, còn biết làm gì nếu cái gì cũng đã tính toán và đnh trước c ri); nhưng được cái mi người đu s tr nên khôn ngoan hết. C nhiên bun chán cũng có th đưa đến nhiu chuyn không hay: chính bun chán nó làm ta đâm kim vàng vào tht người… Nhưng như thế cũng còn chưa sao. Điu t hi là ch (vn li tôi) có th con người s vô cùng thích thú nếu có được nhng cây kim vàng trong tay: con người ngu xun, ngu xun kinh khng, hay đúng hơn hn không ngu xun bng vô ơn; khó mà tìm được sinh vt nào vô ơn hơn hn. Chng hn, tôi s không ngc nhiên tí nào nếu ngay gia cái lúc ti đa hnh phúc đó bng có mt ngài mt hết c v lch s, b mt “phn đng” và cười ct, đng pht lên, hai tay chng nnh, nói vi ta: “Bm các ngài ch, hay là ta đá quách cái hnh phúc khôn ngoan đó xung đt đ mà tng kh m nhng lôgarít đó đi, đ li bt đu sng theo cái s thích ngông ca ta, có hơn không?” Như thế cũng vn còn là nh. Cái đáng gin hơn là nhân vt này thế nào ri cũng tìm được nhiu đ đ cho mà xem. Con người là vy đó. Tt c là do mt cái rt tm thường, mt cái không đáng nhc ti chút nào c mà ra: đó là vì con người ta, bt c hn là ai, bao gi đâu cũng khát vng được hành đng theo ý hn mun ch không theo nhng mnh lnh ca lí trí và tư li. Mà ý mun ca ta có th, và đôi khi bt buc phi (đây là ý kiến riêng ca tôi), bt buc phi đi ngược vi quyn li ca ta. Cái ý mun t do ca tôi, cái t ý ca tôi, cái tính khí bt thường ca tôi, cho dù nó điên khùng đến my, cái ngông cung khích đng ti mt đ điên lon đó ca tôi – vâng, đó chính là cái mà người ta đã gt sang mt bên, đó chính là cái tư li có li nht trong nhng bng phân loi ca quý v nó không h có được mt ch, đó chính là cái nó b gy ra trăm ngàn mnh vn mi h thng, mi lí thuyết. 

Căn c vào đâu mà tt c các nhà thông thái y li cho rng con người ta cn phi có mt dc vng bình thường và đc hnh? Ti sao h li tưởng được rng con người bt buc phi có mt dc vng tư li sáng sut? Con người ch cn mt cái duy nht là dc vng đc lp vi bt c giá nào, bt chp hu qu ra sao. Nhưng còn dc vng thì ch có qu thn may ra mi biết được nó ra sao… 

——————————–

1. S gia người Anh (1822-1862), trù đnh viết cun Lch s văn minh Anh quc trong đó ông mun dng nên nhng quy lut phát trin nhân loi. Buckle không hoàn thành tác phm, và ch viết xong có hai b. (ND). 

2. Chiến tranh gia Ph và Đan Mch tranh giành hai qun Schleswig và Holstein xy ra trong lúc Dostoievsky viết tp Bút Kí này. (ND). 

3. Lãnh t dân Huns chinh phc La Mã. (ND). 

4. Người cm đu quân ni lon Kozak hô hào nhân dân min Đông Nga ni dy chng Nga hoàng Alexis. B x t năm 1671. (ND).

 

 

8.

– “Ha! Ha! Ha! Mà làm gì có dc vng mi ch!” – Quý v ngt li tôi và cười – “Khoa hc ngày nay đã thành công quá sc tưởng tượng trong công trình m x con người đến ni ta biết rng dc vng và cái mà người ta gi là t do ý chí đó t nay s chng qua là…” 

– Xin quý v khoan hng cười! Bi chính tôi cũng sp nói ti điu đó. Thú thc là tôi cũng hơi s s: tôi đang nói rng ch có qu thn ha chăng mi biết được dc vng ph thuc vào cái gì, và có l như vy li tt, tôi sc nghĩ đến khoa hc và tôi cht d, thì va đúng luc quý v ngt li tôi. Thc thế, nếu người ta khám phá ra được cái đnh thc cho tt c mi dc vng, mi biến tính bt thường ca ta, nghĩa là chúng do đâu mà ra, chúng phát trin theo quy lut nào, tái hin ra sao, hướng ti mc đích nào, vân vân, thì có l lúc đó con người s thôi ham mun ngay – không phi là có l, mà chc chn như thế. Ham mun phù hp theo nhng bng con s thì còn thú v ch nào? Hơn na: nếu vy con người s lp tc rơi xung hàng mt cái đinh c hay mt cái gì đi loi như thế, bi mt con người mt hết c dc vng, ý chí, thì còn là gì nếu không là mt cái đinh c? Quý v nghĩ sao? Ta th xét nhng xác sut xem: liu điu đó có th xy ra được hay không? 

– A hèm! – Quý v nói – dc vng ca ta d b nhm ln nht, bi vì chính chúng ta đã nhm ln trong khi đánh giá nhng tư li ca ta. Nhiu khi ta ham mun nhng cái v vn đâu đâu, bi vì ta ngu di tưởng rng như vy là đã ti được cái mà ta cho là có li nhiu nht. Nhưng khi có người đã gii nghĩa cho ta, khi mi s đã được xếp đt đâu vào đó và được ghi đàng hoàng vào sách v (mt điu rt có th làm được ch, bi vì có k nào ngu si, l bch, mi tin rng có mt vài quy lut thiên nhiên không bao gi ct nghĩa được ni), lúc đó c nhiên s chng còn nhng gì gi là dc vng na. Nếu có mt xung đt gia dc vng và lí trí ta, thì ta s ch có th lí lun ch không th ham mun, bi vì mt người đã biết lí lun thì không th nào li ham mun nhng cái v vn vô lí, hay c tình đi ngược li lí trí và t ý làm điu quy… Và bi l mi dc vng và lí trí có th tính trước được (vì chc chn người ta s khám phá ra được nhng quy lut ca cái gi là ý chí t do ca ta), cho nên mt ngày kia (tôi không pha trò đâu) ta s thiết lp được mt loi bng nào đó, và ri ta s ham mun theo đó. Thí d mt ngày kia có người chng minh cho tôi rng khi tôi giơ nm đm vào mt ai thì như vy tc là tôi đã không th làm khác được, và tôi cũng không th nm tay li mt cách nào khác hơn na; tôi đâu có còn t do na, nht là nếu tôi cũng li là mt nhà thông thái và nếu tôi có mt bng cp? Vy tôi có th tính trước được cuc đi ca tôi đến ba mươi năm. Nói vn tt, nếu qu là như vy, thì ta còn biết làm gì khác hơn là chp nhn. Và nói chung ta phi luôn luôn t nh rng vào lúc nào đó, trong đúng cái hoàn cnh đó, thiên nhiên chng h cn biết gì đến ta hết, và vì vy ta phi chp nhn thiên nhiên như thế ch không được đòi hi nó phi theo cái th hiếu ca ta, và nếu qu thc ta mun có nhng đnh thc, nhng bng mc lc, nhng bình hóa hc, thì biết làm cách nào khác, ta phi chp nhn hết ráo, bi không thế thì chúng ta vn c được chp nhn mà đâu cn s cho phép ca ta. 

– Vâng, nhưng đến đây tôi mi thy cái khó khăn. Nhưng quý v phi tha li cho tôi cái tính hay nói triết lí: đó là kết qu bn mươi năm sng dưới hm ca tôi. Cho phép tôi được th ca nói ngông mt lát. Thưa quý v, lí trí là mt cái rt hay, không ai ph nhn hết; nhưng lí trí là lí trí, và ch tha mãn cái bn năng lí lun ca con người mà thôi, trong khi dc vng mi là cái biu l toàn din cuc đi, nghĩa là cuc đi con người toàn vn, k c lí trí ln nhng thúc gic ca bn năng. Và cuc đi chúng ta, mc dù trong cách biu hin y, nhiu khi có nhng k vô cùng khn nn, nhưng nó vn là đi sng ch không phi là s ly căn mt bình phương! 

Thí d tôi đây chng hn! Tôi mun sng, dĩ nhiên, sng đ tha mãn cái bn năng sng toàn din ca tôi ch không phi ch đ tha mãn cái bn năng lí lun, mt bn năng dù sao cũng ch tượng trưng cho mt phn hai mươi cái năng lc sng ca tôi. Lí trí biết nhng gì? Lí trí ch biết nhng gì nó đã hc (có th nó s chng biết gì khác hơn – đây không phi là mt nim an i, nhưng ti sao không nói thng ra như thế?) trong khi bn tính con người hành đng vi tt c sc mnh ca nó, vi tt c nhng gì có trong nó, vô tình hay c tình; đôi khi nó có làm by, nhưng nó sng. 

Tôi ng rng quý v đang nhìn tôi vi v khinh b: quý v s nhc li mt ln na cho tôi biết rng con người được soi sáng và có văn hóa, nghĩa là con người ca tương lai, s không th nào c ý mun cái gì bt li cho hn, và điu này hin nhiên như toán hc. Tôi hoàn toàn đng ý, vâng, nó đúng là toán hc. Nhưng tôi xin nhc li ln th mt trăm: có mt trường hp, mt trường hp duy nht, con người có th c ý, dng tâm đi tìm mt cái gì bt li cho hn, mt cái hết sc ngu xun – như vy ch ct đ thoát khi s bt buc phi chn cái có li, cái có lí. Bi vì cái ngu xun đó, cái caprice 1 đó, thưa quý v, có khi trong thc tế li là cái li hơn tt c mi th trên đi này cũng nên, nht là trong mt vài trường hp: có khi cái li đó li cao hơn c mi cái li khác mc dù có th nó rõ ràng có hi cho ta và đi ngược hn li nhng kết lun vng vàng nht – đó là nhân tính, cái cá th ca ta. Có mt vài người qu quyết rng đó là cái quý giá nht ca con người. Dc vng – c nhiên, khi nó mun, có th đng ý vi lí trí, nht là nếu ta đng lm dng s đng ý đó và gi nó trong gii hn. Như vy có th rt hu ích và đáng hoan hô. Nhưng rt nhiu khi (có th nói là phn ln trường hp) dc vng nht đnh không chu đng ý vi lí trí, và ri thì… ri thì… Nhưng quý v có biết rng điu đó cũng rt hu ích và đáng hoan hô không? 

Thưa quý v, c gi th rng con người không ngu đi. (cũng không th nói được rng con người ngu, bi l nếu hn ngu thì ai khôn bây gi?) Nhưng nếu hn không ngu thì ít ra hn cũng vô ơn mt cách quái đn, vô ơn mt cách l kỳ. Tôi còn tin rng đó là đnh nghĩa hay nht v con người: mt sinh vt hai chân và vô ơn. Nhưng trước hết đó không phi là khiếm khuyết chính ca hn. Khiếm khuyết chính là cái tính vô đo đc vĩnh cu ca hn, t thi Đi Hng Thy cho ti thi Scheswig Holstein trong lch s chúng ta ngày nay. Vô đo đc, và do đó cư x mt cách xc ni, bi xưa nay ta vn biết rng xc ni là do vô đo đc mà ra. Quý v c th ngó vào lch s nhân loi mà xem! Quý v thy gì? Vĩ đi phi không? Vâng, có th. Gì ch pho tượng Rhodes 2 cũng đã đ vĩ đi ri. Đâu phi chuyn phù phiếm khi ngài Anaevsky thut li cho ta biết rng theo mt s người thì pho tượng đó do con người tc nên, theo mt s người khác thì đó li là công trình ca to hóa. Quý v có thy cái biến hóa trong lch s con người ch? Vâng, có biến hóa: c vic nhìn vào nhng b l phc, c dân s ln quân s, thì đ biết, và nếu thêm vào nhng b thường phc hay tin phc na thì quý v s không biết đường nào mà mò, không mt s gia nào có th làm xu. Quý v cho là t nht, cũng có th na. Qu vy, ch đánh nhau là đánh nhau. Hôm nay người ta đánh nhau, hôm qua người ta đánh nhau, và ngày mai còn đánh nhau na. Quá t nht y ch li! 

Tóm li, ta có th nói bt c gì v lch s thế gii – nghĩa là bt c gì có th hin ra trong trí tưởng tượng ca mt k điên lon nht. Điu duy nht ta không th nói được là nó khôn ngoan: va ct tiếng đnh nói là ch đó tc ngay trong c hng. Và, hơn na, chuyn này luôn luôn xy ra: trên đi thường hay có nhng k khôn ngoan và đo đc, nhng bc hin triết và nhng nhà nhân ái, mà mc tiêu là sng mt cuc sng theo l phi và đo đc đ làm gương cho đng loi mình và chng minh cho h biết rng người ta có th sng theo l phi và đo đc được. Nhưng ri quý v có biết sao không? Chng sm thì mun, ri các nhà hin triết tài t này cũng li phn bi lí tưởng ca h và sng tha hip trong nhng v vô luân thường nht. 

Vy, tôi xin hi quý v ta có th mong gì con người như mt sinh vt được thiên phú nhiu đc cht l lùng y? Quý v hãy tưới đ tràn tr tt c nhng tài sn trên trái đt này cho hn; quý v hãy xô đy hn xung bin hnh phúc cho chìm sâu đến ni ch còn thy trên mt nước nhng bt tăm lc thú si lên; quý v hãy tha mãn nhng nhu cu kinh tế ca hn cho đến đ hn s chng còn làm gì ngoài vic ng, ăn bánh ngt và nghĩ đến vic kéo dài chng loi hn, – y thế mà con người ch vì lòng vô ơn đơn thun, ch vì nhu cu mun t làm ô uế mình, s cm ơn quý v bng mt vài đòn đê tin nht. Hn còn dám liu vt bánh ngt ca hn đi đ c tình đi tìm nhng chuyn v vn nguy him nht, nhng điu phi lí bt li nht,ch ct đ ném vào trong cái khôn ngoan quá thc chng đó mt yếu t ngông cung, giết người. Chính nhng gic mơ ngông cung ghê tm đó, chính cái ngu di tm thường nht đó, là cái hn mun gi li, ch là đ chng t cho hn (làm như th cn thiết lm!) rng con người là con người ch không phi là phím dương cm mà nhng qui lut thiên nhiên dám nm trn quyn điu khin, thm chí ri đây ta s không còn ham mun bt c gì mà không phi da vào quyn lch. Đâu đã hết: cho dù con người có tht là mt phím dương cm chăng na, cho dù khoa hc t nhiên và toán hc đã chng minh như vy đi chăng na, hn cũng vn không thèm khôn ngoan làm gì, hn cũng vn c tình làm mt vài vic vô li, ct ch đ biu t cái vô ơn, ct ch đ chng t caprice ca hn. Và trong trường hp không tìm được phương tin, hn s lao mình vào phá phách, vào hn mang: hn s gây ra mi nim đau kh, ct đ t cho mi người biết là hn đúng. Hn s ném cái nguyn ra đó vào thế gii, và bi l ch con người mi có th nguyn ra (đây là đc quyn ca hn, cái khác bit căn bn gia hn và các loài vt khác), hn s đt ti đích cui cùng, nghĩa là chng minh được cho mình rng hn là mt con người ch không phi mt phím dương cm. 

Nếu bây gi quý v bo rng nhng hn mang, bóng ti, nguyn ra, tt c nhng cái đó cũng có th tính trước được hết, và chính cái s có th tính trước được đó s làm tê lit cái ngông cung ca con người, và như thế lý trí mt ln na li thng – thì tôi xin thú nhn vi quý v rng con người ch còn mi mt cách đ làm theo ý mình, đó là c tình đánh mt lý trí đ hóa điên hoàn toàn. 

Tôi tin chc như thế. Tôi dám cam đoan vi quý v như thế, bi xưa nay cái ám nh ln lao ca con người là không ngt t chng minh vi mình rng hn là mt con người ch không phi là mt b máy. Có th hn chết, nhưng hn vn s chng minh như thế; có th hn sng như mt k mi r, nhưng hn vn s chng minh như thế. Và sau đó thì ti sao không mng là ta chưa ti ch đó, là dc vng ca ta còn tùy thuc vào mt cái gì ta chưa h biết? 

Quý v s la vào mt tôi (nghĩa là nếu quý v hãy còn dành cho tôi cái vinh d y) rng đâu có ai tước đi cái ý chí ca tôi, rng người ta ch mun làm sao đ cho cái ý chí ca tôi s t nó, theo ý riêng ca nó, trùng hp vi nhng s thích bình thường ca tôi, trùng hp vi nhng qui lut t nhiên, vi toán hc mà thôi. 

Tri ơi, quý v ! Còn gì là ý chí na nếu ta nói đến bng s hc, nếu đâu đâu cũng ch “hai ln hai là bn”. Hai ln hai là bn không cn đến ý chí ca tôi vn s là hai ln hai là bn, còn ý chí là chuyn khác hn! 

——————————–

1. Nguyên văn tiếng Pháp: Tính khí tht thường, hay thay đi. (ND). 

2. Tượng đng Apollon vnh Rhodes, Hy Lp. Mt trong by kỳ quan thế gii, hin không còn na (b lt đ sau mt trn đng đt) (ND).

  

 

9.

Thưa quý v, c nhiên là tôi pha trò, và tôi cũng biết rng nhng câu pha trò ca tôi là vô duyên, tuy nhiên cũng không hn là pha trò c đâu. Có th tôi va pha trò va nghiến răng li cũng nên. Thưa quý v, có nhiu vn đ chúng hành h tôi: xin quý v giúp tôi gii quyết vi. Nào, bây gi quý v mun gii thoát con người khi nhng tp quán cũ và sa đi cái ý chí con người theo nhng d liu khoa hc và phù hp vi l phi ch gì? Nhưng làm sao quý v biết được rng con người có th và cn được sa đi? Da vào đâu mà quý v kết lun rng dc vng con người tt phi được giáo hun? Nói vn tt: ti sao quý v li cho rng s giáo dc đó có ích cho dc vng? Và đi sâu hơn na: ti sao quý v li tin tưởng chc chn đến như thế, rng không đi ngược vi nhng tư li bình thường, thc th, được đm bo bng nhng kết lun ca lý trí và s hc, là luôn luôn có li cho con người và lúc nào cũng phi là mt qui lut cho nhân loi? Tóm li đó ch là cái gi thiết ca quý v. C cho rng đó qu thc là qui lut logich đi, nhưng đó có tht là qui lut nhân loi không? Quý v có l tưởng tôi điên? Xin mn phép quý v cho tôi được bin minh đã. 

Tôi đng ý: con người là mt sinh vt xây dng t bn cht, bó buc phi c ý hướng cho mình ti mt mc đích nào đó. Bi thế lúc nào hn cũng phi vch ra nhng con đường mi bng bt c giá nào. Nhưng có l chính vì thế nên đôi khi hn thèm trn thoát, chính vì hn b bt ti phi vch ra mt con đường, và cũng bi vì (cho dù con người hành đng có ngu si đến my) đôi khi hn đoán trước được rng con đường bao gi cũng dn ti mt ch nào, và điu quan trng không phi là cái chiu hướng, mà là s kin rng con đường dn hn ti mt ch nào đó, và đim chính là làm sao khuyên đa tr ngoan ngoãn đng có khinh cái ngh k sư ca nó và đng có lười biếng, và lười biếng, như ta đã biết, là m ca mi tt xu. Không ai chi cãi rng con người rt ưa thích xây dng và vch ra nhng con đường; nhưng ti sao hn cũng quay li say mê s phá hy và hn lon không kém? Quý v tr li tôi đi! Nhưng tôi mun nói vài vài câu v vn đ này. 

Có th rng hn say mê phá hy và hn lon đến thế (đôi khi hn có say mê, điu này không ai chi cãi được), là vì t bn thân thân hn s đt ti đích và chm dt cái công trình hn xây dng chăng? Biết đâu đy? Có th hn ch thích cái công trình đó lúc đng xa, ch không phi lúc đến gn. Có th là hn ưa thích xây dng cái lâu đài đó, nhưng không phi là đ ri sng trong đó, và hn s sn sàng t b nó choles animaux domestiques 1 , như cho loài kiến, loài cu , vân vân. Loài kiến có nhng th hiếu khác: chúng có mt công trình tuyt tác, to thành vi mc đích kéo dài hàng thế k – đó là kiến vy. 

kiến là ch bt đu ca loài kiến đáng kính đó, và có l nó cũng là ch chm dt ca chúng: đó là mt vinh d ln cho đc tính nhn ni và thc tế ca loài kiến. Nhưng con người là mt sinh vt hay thay đi ý kiến, và có th, ging như mt người chơi c, hn ch thích cái din tiến ca ván c ch không thích cái mc đích cui cùng ca ván c. Và biết đâu đy (không ai nói chc được hết) có th rng cái mc đích duy nht mà nhân loi hướng ti ch trong bước din tiến đó, trong cái hành vi vươn ti đó mà thôi; nói khác đi: cuc đi không có mc đích nào bên ngoài nó, mà là bên trong nó, bi mc đích bên ngoài thì c nhiên ch là cái “hai ln hai là bn”, nghĩa là mt đnh thc. Mà “hai ln hai là bn” thưa quý v, là mt nguyên lý ca cõi chết ch không phi là nguyên lý ca s sng. Nhưng dù sao thì con người cũng luôn luôn s hãi cái “hai ln hai là bn”, và tôi cũng thế, tôi đang rt s

Đúng, con người đâu có làm gì hơn ngoài vic đi tìm cái “hai ln hai là bn” đó, hn vượt bin, liu mng đ theo đui nó; nhưng còn đ tìm thy nó, đ nm nó tht s trong tay – thì thưa quý v, tôi dám chc là hn s, bi hn biết rng mt khi đã tìm thy, thì chng còn gì đ mà tìm na. Khi làm xong vic, các th thuyn lãnh lương, vào quán ung rượu, và đêm vào ng trong bóp, và ít nht đó cũng đ công vic cho mt tun ri. Còn con người thì đi đâu? Dù sao, ta luôn luôn nhn thy hình như hn có v khó chu mi khi hn đt ti mt trong nhng mc đích đó. Hn thích đi ti cái đích y, nhưng khi ti ri thì hn không còn mãn nguyn na; và điu đó qu là khôi hài. Thc tế, con người là mt sinh vt khôi hài hết sc, và hình như có mt v gì đó vô cùng đùa ct trong mi chuyn. Nhưng dù sao thì sao, “hai ln hai là bn” vn là mt cái không th chu ni. “Hai ln hai là bn” theo tôi là mt điu vô liêm s. “Hai ln hai là bn” nhìn chòng chc vào ta hết sc láo xược. Hai tay chng lên hông, nó đng sng sng chn đường ta đi và nh vào mt ta. Tôi nhn thy rng “hai ln hai là bn” là mi cái rt hay, nhưng nếu cn tán dương hết mi s trên đi thì “hai ln hai là năm” đôi khi cũng có duyên đáo đ

Và ti sao quý v li quá sc tin tưởng rng ch có cài bình thường, cái tích cc, nói tóm li cái an lc là cn thôi? Liu lý trí tính toán không nhm sao? Có th con người còn thích mt cái gì khác ngoài an lc. Có th rng hn cũng thích đau kh không kém? Có th đau kh đi vi hn cũng có li như nhnh phúc? Con người đôi khi li vô cùng say mê s đau kh – đó là mt s tht. Chng cn phi tra thế gii s mi biết được chuyn y. Quý v c vic hi chính mình thì biết, nếu quý v là mt con người và nếu đã có sng mt chút. Còn riêng ý kiến tôi, tôi xin nói rng ch thích hnh phúc mà thôi là mt điu tht l. Có th là tt, có th là xu, tôi không biết, nhưng đôi khi cũng rt là d chu nếu ta đp phá được cái gì. Tôi không hn bênh vc cho đau kh, cũng không hn bênh vc cho hnh phúc, mà cho cái caprice ca tôi, và khi cn tôi đòi nó phi được bo đm. Chng hn đau kh mà cho vào hát bi thì rt là lc điu, tôi biết thế. Cũng không th cha nó trong lâu đài pha lê được: đau kh là hoài nghi, là tiêu cc, thì còn gì là lâu đài pha lê na nếu ta hoài nghi nó? Nhưng tôi dám chc rng không khi nào con người t chi s đau kh thc s, nghĩa là s hy hoi và hn lon. 

Đau kh là nguyên nhân duy nht ca ý thc! Lúc đu tôi có nói rng theo ý tôi thì ý thc là mt trong nhng tai ha ln nht ca con người; nhưng tôi biết rng con người quí nó và s không khi nào đi nó ly bt c mt đn bi nào. Ý thc, chng hn, còn cao hơn c “hai ln hai là bn” rt nhiu. Sau “hai ln hai là bn” thì s chng còn gì đ mà làm hoc đ mà hiu c. Còn mi vic là thút nút hết ngũ quan ta li và ngi trm tư mc tưởng. Vi ý thc thì mc dù ta cũng s ti mt kết qu tương t, nghĩa là bt đng, nhưng ít ra thnh thong ta cũng còn t qut vào người ta được my roi. Và như vy, dù sao cũng làm cho ta tnh li đôi chút. Trng pht th xác thì rt là phn đng đy, nhưng còn tt hơn là không có gì. 

——————————–

1. Nguyên văn tiếng Pháp : súc vt nuôi trong nhà. 

  

 

10.

Quý v tin tưởng vào mt tòa lâu đài bng pha lê bn vng – mt tòa lâu đài mà ta s không dám giơ qu đm lên da nt hoc thè lưỡi ra chế nho lén lút được. Nhưng có l chính vì vy nên tôi mi phi coi chng nó, có l chính vì nó bng pha lê và nó vng chc đi đi, nên ta s không th thè lưỡi ra chế nho nó, dù ch là vng trm. 

Quý v hiu không: giá nó không phi là mt tòa lâu đài, mà ch là mt cái chung gà, thì có l tôi cũng ln vào đ trú mưa, và mc dù tôi rt biết ơn vì nó đã tránh cho tôi khi ướt, tôi vn nht đnh không gi chung gà là lâu đài. Quý v s cười, quý v bo tôi là trong trường hp đó thì lâu đài và chung gà giá tr ngang nhau. Vâng, tôi đáp, nếu ta ch sng đ mà tránh mưa. 

Nhưng nếu bây gi tôi bng tin rng mc đích trong đi không phi ch có thế, và nếu sng thì phi sng trong mt tòa lâu đài, thì làm sao? Đó là ý mun ca tôi, đó là dc vng ca tôi. Quý v có th phá b được ý mun ca tôi chng nào đã sa đi được nhng dc vng ca tôi. Vy thì sa đi đi, biếu tôi mt mc đích khác đi, tng tôi mt lí tưởng khác đi! Nhưng trong khi ch đi tôi t chi không gi mt chung gà là mt lâu đài pha lê. Có th tòa lâu đài pha lê ch là mt huyn thoi, có th nó không phù hp vi nhng quy lut thiên nhiên, và có th tôi đã ba đt ra vì cái ngu si ca tôi, b thúc đy bi nhng tp quán vô lí ca thế h chúng ta. Nhưng không phù hp thì đã sao? Nó chng ăn thua gì hết, bi vì nó trong nhng dc vng ca tôi, hay nói đúng hơn, bi vì nó còn tn ti chng nào nhng dc vng ca tôi còn tn ti? Có th quý v s li cười? Quý v c cười cho tha thích đi! Tôi chp nhn mi s chế nho, nhưng tôi vn t chi nói là no trong khi tôi vn còn đói; dù sao tôi vn biết rng tôi s không hài lòng vi mt tha hip, vi mt con s không ln đi ln li đến vô cùng, ch bi vì nó phù hp vi nhng quy lut thiên nhiên và nó có thc. Tôi s không chp nhn rng cái vòng hoa cho dc vng ca tôi li có th là mt tòa nhà gch vi nhng bung r tin cho mướn mt ngàn năm, và đ phòng xa có treo mt tm bng tên ca ông nha sĩ Wagenheim. Phá hy mi dc vng tôi đi, lt đ lí tưởng tôi đi, cho tôi mt mc đích nào hay hơn đi, tôi s đi theo quý v. Có l quý v s nói chng ai hơi đâu mà chăm sóc đến tôi hết, thì trong trường hp như vy tôi cũng có th tr li quý v y như thế. Chúng ta tho lun mt cách đng đn, và nếu quý v không thèm đ ý đến tôi, thì tôi cũng đâu có cn quý v. Tôi li rút lui xung căn hm dưới đt ca tôi vy. 

Nhưng chng nào tôi còn sng, chng nào tôi còn ham mun, thì thà tôi đ cho hai tay tôi khô héo dn mòn đi còn hơn là đi khuân dù ch mt viên gch ti tòa nhà đó! Đng đ ý rng chính tôi hi nãy đã t chi tòa lâu đài pha lê đó ch bi l tôi không được thè lưỡi ra chế nho nó. Tôi nói thế không có nghĩa là tôi khoái thè lưỡi đến thế đâu. Có th cái làm cho tôi bc nht là trong tt c nhng tòa kiến trúc ca quý v không có mt cái nào mà ta có th thè lưỡi ra được. Trái li, đ ghi ân, tôi s đ cho ct lưỡi tôi đi nếu người ta có cách nào làm cho tôi hết mun thè nó ra. Không có cách nào làm được thì đâu có phi li ti tôi, và đâu có phi li ti tôi nếu ta vn phi bng lòng vi nhng căn bung r tin! Ti sao tôi li có nhng dc vng như thế? Có phi tôi được cu to như vy ch là đ đi ti mt kết lun rng s cu to đó ch là mt trò đùa vô duyên? Có phi đó là mc đích duy nht ca tôi chăng? – Tôi không tin là thế

Nhưng quý v có biết điu này không: tôi dám qu quyết rng nhng k sng dưới hm như chúng ta phi được có người x thng vào mũi mà dt đi. Con người sng dưới hm có th ngi yên dưới hm không nói năng gì sut bn mươi năm ròng; nhưng h chui ra khi l là y như nó m máy ra nói, nói và nói…

 

 

 

11.

Thưa quý v, trên hết c mi th trên đi, điu tt nht là không làm gì hết. Ngi khoanh tay mt ch và trm tư mc tưởng. Vy thì hoan hô cuc đi dưới hm! Mc dù tôi có nói rng tôi ghen vi con người bình thường cho đến tn xương ty, nhưng khi trông thy cái tình cm ca hn thì tôi li t chi không mun là con người bình thường chút nào (dù là vn không ngt ghen vi hn). Ít ra đó ta có th, mà tôi li nói di na ri. Tôi nói di, bi tôi biết rõ như hai vi hai là bn, rng không phi cuc đi dưới hm tt hơn, mà là mt cái gì khác hn mà tôi đang khao khát nhưng không th tìm thy. Tiên sư cái cuc đi dưới hm! 

Giá tôi tin được ít nht vào mt câu tôi viết đây! Thưa quý v, tôi th là tôi không tin được đến mt ch nh! Hay nói đúng hơn: tôi có tin nhưng đng thi tôi cm thy, tôi nghi ng – không hiu ti sao – rng tôi nói di như cui. 

– Nếu vy thì ti sao anh li viết tt c nhng cái đy ra làm gì? – Chc chn quý v s hi tôi như thế

– Nhưng quý v s tính sao nếu tôi giam quý v dưới hm sut bn mươi năm tri, không làm gì hết, ri bn mươi năm sau tôi ti thăm quý v xem quý v đã ti cái tình trng nào ri? Có th nào đ cho mt người sng mt mình không làm gì sut bn mưới năm tri được không? 

“Anh không thy xu h à? Anh không thy nhc nhã à?” Có l quý v s lc đu khinh b mà nói vi tôi như thế. “Anh thèm khát sng mà anh li mun gii quyết nhng vn đ sng bng nhng ng nhn logích. Và bướng bnh làm sao! Hn xược làm sao! Và hèn, và nhát làm sao! Anh nói nhng chuyn lăng nhăng mà li ly làm đc chí lm. Anh nói nhng điu hn xược mà li s st và mun xin li. Anh tuyên b là anh chng s ai mà li mun chúng tôi ban ân hu. Anh cam quyết là anh đang nghiến răng li mà đng thi li pha trò đ làm cho chúng tôi cười. Anh biết rng nhng câu pha trò ca anh chng hay tí nào mà cũng làm ra v khoái chí v cái văn chương anh lm. Có th là anh tng đau kh, nhưng anh đâu có mt chút kính trng nào vi ni đau kh đó. Nhng câu anh nói có đôi chút s tht nhưng chúng li thiếu liêm s. Dưới tác đng ca mt lòng t kiêu vô cùng nh mn, anh mang phơi bày cái s tht đó ra trước công chúng đ người ta bêu rếu. Anh có vài điu đáng nói đy, nhưng vì s hãi anh đem giu đi li nói cui cùng, bi anh không dám nói ra mà ch hn láo hèn nhát. Anh khoe khoang cái ý thc ca anh, nhưng li trù tr e ngi, bi mc dù trí thông minh anh làm vic, nhưng trái tim anh li dơ dáy sa đa, mà h trái tim không trong sch thì ý thc không th nào sáng sut, không th nào hoàn ho. Và anh quy qu người ta làm sao, nhũng nhiu người ta làm sao! Tht là mt thng h! Nói láo hết ! Láo, láo, láo!” 

Nhng câu nói trên là do chính tôi viết ra, c nhiên. Cái đó cũng t dưới hm mà ra. Sut bn mươi năm tri tôi lng tai nghe nhng câu đó qua mt khe vách h. Chính tôi đã viết ra, bi tôi chng có vic gì khác đ làm. Bi vy rt d hc nó thuc lòng và khoác cho nó mt hình thc văn chương nào đó… 

Nhưng chng l quý v li d tin đến mc tưởng rng tôi s cho in nó ra và cho quý v đc hay sao? Và còn vn đ này na: ti sao tôi li gi quý v bng “quý v“, như th gi là đc gi ca tôi vy? Không ai đem xut bn, không ai đem cho người l đc nhng tâm s tôi viết đây được. Dù sao tôi cũng không có gan đ làm như thế, và xét ra cũng chng cn. Nhưng, quý v biết không, tôi bng ny ra mt chuyn ng ng và tôi mun thi hành nó vi bt c giá nào. Quý v hãy cho phép tôi ct nghĩa. 

Trong nhng k nim ca mi người, có nhng k nim ta ch k cho bn bè ta nghe thôi. Có nhng k nim khác ta li không th th l ngay c vi bn bè ta, mà ch lm nhm mt mình ta nghe, mà nghe bí mt. Nhưng li có nhng k nim, nhng điu con người không dám nói ngay c vi chính mình. 

Trong sut đi người, bt c con người ngay thng nào cũng tích lũy được mt s k nim khá ln. Tôi còn dám nói rng con người càng ngay thng bao nhiêu li càng có được nhiu k nim by nhiêu. Dù sao cũng ch va mi đây tôi quyết đnh nh li nhng chuyn phiêu lưu cũ; t trước đến nay tôi vn c tránh nó, mà không phi là không chút lo âu. Gi đây, không nhng tôi đã nh li, mà tôi còn quyết đnh chép nó ra, tôi mun th xem ta có th thng thn và thành thc ít nht vi chính mình không, và xem ta có dám nói tt c s tht hay không. Nhân chuyn này tôi nh đến Heine có nói rng không bao gi có th có được nhng t thut chính xác c, và con người luôn luôn nói di khi nói v mình. Theo Heine thì Rousseau chc chn đã đánh la ta trong tLi xưng ti, và đánh la mt cách c ý, ch vì thói t ph. Tôi tin rng Heine nói có lý: tôi hiu được rng ta có th mang vào mình nhiu ti li khn nn ch vì thói t ph, và tôi cũng hiu cái t ph đó ra sao. Nhưng Heine nói đến nhng li thú ti trước công chúng; còn tôi, tôi ch viết cho mình tôi thôi, và tôi xin tuyên b, ln đu và cũng là ln cui, rng nếu tôi có v như đang nói vi đc gi, thì đó ch là mt cách din đt cho d viết. Đó ch là mt hình thc, mt hình thc rng không; còn v đc gi, thì tôi s chng bao gi có được. Tôi đã nói thế ri. 

Ghi li nhng hi ký này tôi chng h b ràng buc bi mt cái gì hết. Tôi chng theo mt trt t nào, mt h thng nào. Tôi ch viết nhng gì tôi nh li. 

Nhưng ngay lúc này quý v có th tóm ly tôi và hi: Nếu s tht anh không nghĩ ti đc gi ca anh, thì ti sao anh li tha hip vi chính anh – mà li trên giy na! – Rng anh không theo mt trt t nào, mt h thng nào, rng anh ch viết cái gì anh nh li thôi v.v…? Ti sao anh li t bin bch? Bin bch cho ai nghe? Ti sao li phi xin li? 

đúng đó? Như vy đó ! 

Nhưng đó cũng là mt trường hp tâm lý khá thú v. Có th tôi ch là mt thng hèn. Cũng có th tôi ch tưởng tượng ra mt công chúng đ gi là có l. Nghĩa là, có đến hàng ngàn lý do… 

Nhưng còn điu này na: C sao tôi li mun viết? Nếu không vì công chúng, ti sao tôi li không t nh li k nim mà khi cn ghi nó ra giy. 

Tôi có th làm thế lm ch. Nhưng mt khi được chép xung giy, thì k nim đó có mt v trang trng hơn. Như vy nó oai hơn, tôi phc tôi hơn và bút pháp tôi nh thế khá hơn. Hơn na, có th như vy tôi được nh nhõm hơn, yên nguôi hơn. 

Hôm nay chng hn, có mt k nim xưa cũ bng đè nng trái tim tôi. K nim đó đã nhóm lên trong tôi t my hôm nay, và t hôm đó đến gi nó không ngt theo đui tôi, ging như nhng ý nhc nó không chu xa lìa tôi na. Mà tôi thì tôi li nht đnh mun xua đui nó đi. Tôi có hàng trăm nhng k nim như thế, nhưng đôi khi có mt k nim cht thc dy và tóm cht ly tôi. Chng hiu ti sao tôi tin rng nếu tôi ghi nó ra giy, tôi s thoát được nó ngay. Thì ít ra ti sao ta không c th xem sao? 

Sau hết, vì tôi bun chán, và sut ngày chng làm vic gì. Viết nhng hi ký này ra là c mt vic làm ri. Người ta nói rng công vic làm cho con người tr thành lương thin và ngay thng. Thì đây là mt cơ hi cho tôi… 

Hôm nay tri có tuyết. Mt màn tuyết mù vi nhng nm tuyết vàng đang tan mt na. Hôm qua cũng có tuyết, và hôm kia cũng thế. Tôi cm thy như chính cái tuyết đang tan này làm tôi nh li mt câu chuyn, mà k nim v nó không chu ri tôi na. Vy câu chuyn tôi k s có tên là : Nhân mùa tuyết tan

 

Phần II: NHÂN MÙA TUYẾT TAN

1.

Khi ni gay gt say sưa 

Cun li anh khuyến d 

Kéo thoát linh hn em 

Chu đy i sâu cùng 

T đây vc ti tăm ca lm ln 

Trong thng kh d dn 

Em qun qui 

Nguyn ra thói hư hèn mê hoc 

Khi tâm can nhu nát 

Kiếp dĩ vãng chi t 

Em kinh hoàng h thn 

Giu mt trong hai bàn tay 

Òa khóc…. 

Nekrasov 

(Thanh Tâm Tuyn dch) 

Hi đó tôi mi hai mươi bn tui, cuc đi tôi lúc đó cũng đã như bây gi: t nht, phóng túng, và cô đc như mt con thú rng… Tôi không có thân thuc hay bng hu, tôi c tránh không nói chuyn vi bt c mt ai, và càng ngày càng ch mun chôn chân nhà. Trong nhng gi làm vic s, tôi c tránh không ngó ai hết; nhưng tôi nhn thy các bn đng nghip ca tôi coi tôi như mt thng cha d hơi và thm chí – tôi đoán vy – còn ngó tôi vi mt v ghê tm na. Đôi khi tôi t hi: Ti sao ch có mình mình là tưởng tượng rng người ta nhìn mình vi v ghê tm? Mt trong nhng người cùng s tôi chng hn, hn có mt b mt r gm khiếp, trông như mt tên ăn cướp. Nếu b mt đó là ca tôi, có l tôi đã không bao gi dám giơ ra cho mi người xem. Mt người khác qun áo dơ dáy đến ni h c đng gn anh ta là thy sc mùi hôi hám. Vy mà hai v này chng thy gì là xu h hoc vì b mt mình hoc vì b qun áo mình c. H cũng chng h tưởng tượng là người ta có th nhìn h vi đôi mt ghê tm na. V li, cho dù h có tưởng tượng như thế đi na, h cũng chng h quan tâm ti, min sao h được va lòng các ông sếp h là được ri. 

Bây gi tôi mi hiu ra rng chính là do thói hiếu danh quá mc, do đó đòi hi mình quá cao mà tôi thường hay bc mình vi tôi, bc mình đến ni tôi đâm ra t khinh b mình.Và chính bi thế nên tôi mi cho rng mi người cũng nhìn tôi vi con mt như vy. Chng hn, tôi đâm ra ghét b mt ca tôi, tôi thy nó h cp, thm chí tôi còn ng rng nó có mt v gì hèn h và ti tin na. Chính vì vy nên mi bui sang đến s làm vic, tôi gng hết sc gi mt b mt thn nhiên, đ không ai nghĩ tôi là hèn nhát, tôi li c to cho b mt tôi mt v tht là tao nhã. Tôi t nh: “Nếu mt mình không đp thì ít ra nó phi tao nhã, din cm, và cái chính là phi hết sthông minh“. Nhưng điu đau đn là tôi biết mt tôi s chng bao gi phn ánh được nét đp đ y. Và đáng s hơn c là tôi ch thy nó ngu xun mà thôi. Có l tôi phi bng lòng vi cái nét thông minh vy. Đến mc tôi có th chu cho nó ti tin cũng được, min là nó phi cc kì thông minh. 

Dĩ nhiên tôi ghét mi nhân viên trong s tôi, t k trên đến người dưới, tôi khinh hết thy, nhưng đng thi tôi li s h, tôi tin là thế. Có lúc tôi li coi h trên hn tôi. Nhưng trng thái y luôn luôn xy ra vi tôi mt cách bt ng: lúc thì tôi khinh người, lúc thì tôi li tôn h lên. Mt con người đng đn và có văn hóa ch có th kiêu căng vi điu kin t đòi hi mình tht nhiu, và đôi khi còn phi t khinh mình đến đ thù ghét na. Nhưng dù khinh b hay kính trng, lúc nào tôi cũng không dám nhìn thng vào mt mi người mà ch nhìn xung dưới. Thm chí nhiu ln tôi đã th xem mình có th chu được cái nhìn ca người này, hay người kia không, nhưng ln nào tôi cũng là k đu tiên phi nhìn xung. Điu này ám nh tôi đến phát điên. 

Tôi li còn mt bnh là s mình trông khôi hài, và chính vì l đó tôi ch thích làm nô l cho thói quen và thích nhng gì có quan h đến cuc sng b ngoài; tôi sung sướng được đi theo con đường mòn ca đi sng chung, và rt s nhng manh ý lp d mà tôi nhn thy tôi có. Nhưng tôi kháng c thế nào được bây gi? Trí thông minh ca tôi là mt trí thông minh được ny n mt cách bnh hon, mà mt con người thông minh ca thế k chúng ta cn phi có. Song nhng người khác đu là nhng tên ngu xun và ging nhau như mt by cu. Có khi trong c s ch có mình tôi lúc nào cũng cm thy mình là mt thng hèn, mt đa nô l, và chính bi thế tôi mi tưởng tôi là k thông minh. 

Nhưng đó không phi ch là tưởng tượng, mà thc tế đúng như vy: tôi đúng là mt thng hèn, mt thng nô l. Tôi nói câu đó mà không cm thy xu h chút nào hết. Bt kì mt con người đng đn nào thi đi tôi tt phi là mt thng hèn, mt thng nô l. Đó là trng thái bình thường ca hn. Tôi tin tưởng sâu sc điu đó. Hn được to ra như vy, và được sp đt như vy. Mà chc chn không phi là thi đi ta, do nhng hoàn cnh ngu nhiên nào đó, mà nói chung là trong bt c thi đi nào con người đng đn bao gi cũng phi là mt thng hèn và mt thng nô l. Đó là quy lut t nhiên ca tt c mi con người đng đn trên trái đt này. Thng hoc hn có th đóng vai người hùng, nhưng đng vi huyênh hoang hay đc chí, bi ngay sau đó hn s li khóc sướt mướt cho mà xem. Đó là cái quy lut duy nht và vĩnh cu ca hn. Ch có nhng con la và quái thai ca chúng mi dũng cm, và cũng ch ti mt đ nào đó mà thôi. Chng cn đ ý đến chúng làm gì, bi chúng hoàn toàn vô nghĩa. 

Hi đó còn có mt lí do na day dt tôi: tôi nhn thy tôi chng ging ai, và chng ai ging tôi hết ráo. Tôi t nh: “Tôi là mt con người riêng bit, còn h, h là tt c mi người.” T nh như thế ri tôi bt đu suy tư, nghĩ ngi. 

Như thế mi thy tôi hãy còn tr con biết chng nào! 

Nhưng đôi khi, có nhng trường hp ngược li. Đến s làm vic đi vi tôi có lúc qu là mt hình pht. Đến ni rt nhiu khi lúc v đến nhà là tôi đâm ra đau tht. Nhưng ri t dưng tôi bước vào mt thi kì hoài nghi và lãnh đm (mi s vic xy đến vi tôi tng thi kì); tôi t chế giu cái khó tính và cái hm mình ca tôi, và tôi t trách mình là lãng mn ch nghĩa. Mi hôm qua tôi chng mun nói năng gì vi h, mà hôm nay tôi li đi bt chuyn vi h, thm chí còn thân thiết là đng khác. Cái tính khinh khnh hng ngày bng dưng tiêu tan hết. Chng ai biết ra làm sao. Có th chính tôi chưa bao gi có tính khinh khnh y, mà chng qua ch do sách v mà ra cũng nên? Cho đến nay tôi vn chưa tìm được câu tr li nào hết. Có ln tôi kết thân vi h thc tình. Tôi đến thăm h, chúng tôi đánh bc vi nhau, ung rượu, nói chuyn v công vic cơ quan… Nhưng đến đây quý v hãy cho phép tôi m mt du ngoc đã. 

Trong đám người Nga chúng ta, nói chung không bao gi có nhng k lãng mn ngu xun kiu Đc, và nht là kiu Pháp, đm mình trong nhng gic mng đy sao, và chng có gì lay chuyn ni h, cho dù đt đang l dưới chân, cho dù nước Pháp đang sp b tiêu dit vì ni lon! Chng bao gi h thay đi, cho dù thay đi ch đ mà thay đi, và c tiếp tc ca hát nhng khúc thánh ca màu nhim cho đến ngày cui cùng, bi mt l là h ngu xun. Còn nước ta, trên đt Nga, không có k nào là ngu si; đó là điu ai cũng biết. Và chính đó là cái nó phân bit nước ta và các nước khác. Bi vy, nước ta không có nhng tư cht mơ mng dng thun khiết. Tưởng lm rng nhng Constanjoglo và nhng Piotr Ivanovich 1 là mu người lí tưởng ca chúng ta nên các nhà phê bình và viết báo thi trước đã coi nhng nhà lãng mn ca ta cũng mơ mng như nhng nhà lãng mn Pháp và Đc. 

S thc trái hn: cái tư cht lãng mn ca nhà lãng mn ta hoàn toàn khác cái tư cht ca nhng nhà lãng mn nước ngoài, và không mt tiêu chun Châu Âu nào có th thích ng vi ta ráo tri (xin phép quý v dung ch “lãng mn”, mt danh t c, đáng kính mà ai cũng biết). Cái đc tính ca nhà lãng mn x ta là ông ta hiu hết, nhìn thy hết và còn nhìn rõ hơn mi trí óc thc dng nht. Nhà lãng mn x ta không tha hip vi bt c ai và bt c cái gì, song đng thi cũng chng khinh mit h. Nhà lãng mn ca ta s né tránh, s nhường bước tt c, ông ta không bao gi quên cái mc tiêu thc dng và hu ích (mt s tin ân cp khá khá, mt cái huy chương nho nh, mt căn nhà xinh xinh triu đình ban cho), ông ta nhìn cái mc tiêu y qua mi cm khái, qua nhng trang thơ tr tình. Nhưng đng thi vn gi nguyên vn cái lí tưởng ca mình v “cái đp và cái cao thượng”, và đng thi gi luôn c chính ông ta như mt viên ngc báu, đ phát huy cái “đp”, cái “cao thượng” y. Nhà lãng mn x ta là mt con người vô cùng hào phóng, và cũng là mt tên gio quyt vào bc nht ca chúng ta – tôi dám cam đoan như vy…; và s dĩ tôi biết là do kinh nghim cá nhân ca tôi. C nhiên đó là đ cp đến nhà lãng mn thông minh mà thôi. a, mà tôi va nói gì? Nhà lãng mn nào mà chng thông minh! Nhưng tôi mun quý v đ ý dùm cho rng nếu thng hoc có mt vài người ngu trong s nhng nhà lãng mn x ta, thì h không đáng k, bi mt lí do rt gin d là ngay t lúc sung mãn nht h đã biến thành nhng nhà lãng mn Đc thc th ri, và sau đó đến nương náu mt nơi nào Schwarzwald hoc Thy Sĩ đ bo trì cái kho tàng ca h

Riêng tôi chng hn: tôi thc tâm thù ghét cái vic làm ca tôi, và nếu tôi không nh tot vào nó thì chng qua ch vì tôi buc phi đến s làm, bi người ta tr lương cho tôi vì vic đó. Xin quý v lưu ý điu đó: dù gì chăng na tôi vn c đi làm như thường! Nhà lãng mn ca chúng ta thà điên (nhưng điu này rt hiếm khi xy ra) ch không bao gi nh nước bt vào s nghip ca mình nếu không có mt s nghip nào khác. Người ta không th nào trc xut hn được cho dù bng đm bng đá, và nếu hn ta có điên thc, thì nhiu nht là đem giam vào mt nhà thương điên cho hn ta đóng vai mt “Hoàng đế Tây Ban Nha” 2 . 

Nhưng ch nhng k m o hay nhng k già xm mi có th hóa điên được; còn, mt s nhiu vô k các nhà lãng mn ca ta đu có nhng chc tước quan trng. H có nhng tài năng khác bit nhau rt đi l lùng. Và không hiu ti sao h có th hòa hp được nhng tình cm, nhng cm giác mâu thun nhau đến thế! Hi đó tôi đã cm thy được an i vì điu này, bây gi vn thế. Chính vì vy x ta mi có nhiu “tâm hn hào phóng” đến thế, nhng tâm hn ôm p toàn vn lí tưởng ca h cho ti hơi th cui cùng. Và mc dù h chng h nhúc nhích mt ngón tay đ hot đng cho lí tưởng đó, mc dù h là nhng tên trm cướp bt tr, h vn c là nhng k có tâm hn thanh thn l lùng, vn mt lòng kính trng lí tưởng đó, cái lí tưởng mà không khi nào h nói đến mà đôi mt li không rưng rưng l

Thưa quý v đúng thế. Ch x ta nhng tên lưu manh nht mi có th có mt tâm hn thanh thn tao nhã đến cái đ cao siêu, mà không vì thế mà bt lưu manh đi chút nào. Tôi xin nhc li: trong hàng ngũ nhng nhà lãng mn x ta thường có nhng “k cp” (tôi dùng danh t “k cp” vi mt nghĩa âu yếm), nhng k cp có s nhy cm v thc tế, nhng kiến thc v thc tế đc bit đến ni cp trên h và công chúng phi di mt vì kinh ngc! 

Vâng, cái đa dng và cái phong phú ca chúng ta qu là phi thường, và ch có tri mi biết được v sau hu qu ca nó s ra sao! Qu là mt cht liu thc tt! Quý v nghĩ sao? Tôi nói vy không phi do mt lòng ái quc rm nào hết. Nhưng quý v tưởng là tôi đang pha trò ch gì, tôi chc thế. Mà biết đâu, ngược li: quý v li cho là tôi nói tht cũng nên. Dù sao, c hai ý kiến trái ngược trên đây đu làm tôi rt hân hnh và thích thú ngang nhau

Nhưng cũng xin quý v tha li cho s ra ngoài đ va qua. 

Dĩ nhiên tôi chng bao gi chu được lâu nhng quan h bn bè vi các đng nghip ca tôi, chúng tôi nhanh chóng cãi c và chia tay nhau, ri do tính nông ni ca tui tr, tôi cũng chng thèm chào h na, và gia chúng tôi thế là hết. Vi li chuyn đó ch xy đến cho tôi mt ln duy nht mà thôi. Còn nói chung lúc nào tôi cũng l loi mt mình. Th nht, tôi ch chúi đu vào đc sách; tôi làm như vy là đ dùng nhng cm xúc bên ngoài đ ln át nhng cm xúc lúc nào cũng nung nu bên trong tôi. Mà cm xúc bên ngoài duy nht mà tôi có th có là đc sách. Dĩ nhiên nó mang li cho tôi nhiu an i: nó làm tôi cm đng, nó gii phin cho tôi, nó day dt tôi; nhưng ri tôi cũng chán ngy sách v. Tôi cm thy cn phi làm mt cái gì, bt c cái gì: thế là tôi lao đu vào ăn chơi trác táng, mt th trác táng nh nhoi, bn thu, gi di. Nhng đam mê li càng làm cho tâm hn tôi nóng bng bng, bc dc. Có ln, chúng làm tôi lên cơn thn kinh, khiến tôi khóc lóc, xu h. Ngoài s đc sách, tôi chng còn thú tiêu khin nào khác. Chung quanh tôi chng còn cái gì đ sc quyến rũ tôi và làm tôi thán phc. Tôi ngp ln trong bin chán chường, tôi cm thy thèm khát như điên di nhng gì tương phn, đi nghch, và bi thế tôi lao mình vào trác táng. 

Tôi nói nhng điu đó ra không phi là đ t bào cha cho tôi đâu… Mà tôi li va nói di na ri! S thc là tôi có mun bào cha. Nhưng tôi ch thú ti như thế vi tôi mà thôi. Tôi đâu mun nói di. Tôi đã ha như thế ri. 

Đêm đêm tôi tìm đến đàn bà mt cách lén lút, vng trm, bn thu, vi mt nim xu h không ri, ngay trong nhng lúc đê tin nht, mt nim xu h làm tôi mun điên. T hi đó, tâm hn tôi đã mang tâm trng mt k sng dưới hm. Tôi s hãi kinh khng b ai bt gp và nhn ra, cho nên tôi thường ti nhng xóm lp xp, nhp nhúa nht. 

Mt bui ti đi qua mt quán cơm nh, nhìn qua ô ca s có đèn sáng, tôi được chng kiến mt trn u đ gia đám người chơi bi-a bng gy chơi bi-a, và tôi thy mt người trong bn h b ném văng ra ngoài ca s. Giá vào lúc khác có l tôi đã chán ngy cái cnh đó, nhưng ti hôm y tôi li trong mt trng thái chán chường đến ni tôi cm thy thèm được ging như cái v mà người ta va tng ra ca s kia. Tình cm đó mnh đến đi tôi bước vào quán cơm và đi vào phòng chơi bi-a: “Biết đâu, tôi li chng gây được mt cuc u đ và làm cho người ta phi ném tôi ra ngoài ca s?” 

Tôi không say rượu, nhưng biết làm sao khi mà ni ngao ngán, chán chường đã làm cho tôi gn như phát điên! Nhưng ri tôi cũng chng làm được trò gì. Hóa ra tôi cũng chng có kh năng nhy qua ca s như vy, và tôi bước ra khi quán cơm chng gây được mt trn xô xát nào vi ai hết. 

S thc, ngay lúc đu mt v sĩ quan đã nhc cho tôi biết tôi phi đng ch nào ri. Tôi xán li bàn bi-a, và do không biết lut, tôi đã làm qun chân nhng người đang chơi đó. Mun đi qua ch tôi đng, mt v sĩ quan đã nm ly hai vai tôi, và không mt li gii thích, không nói mt tiếng nào, hn đy tôi ra ch khác và đi qua như là tôi không có đó. Tôi có th tha th được giá hn đm tôi, đá tôi, nhưng cái tôi không chu ni là cái li hn lng thinh đy tôi ra như vy. 

Thú thc, lúc y tôi có th gây được mt trn cãi ln ra trò, mt trn cãi ln đàng hoàng, “văn hc” (nếu tôi có th dùng ch đó). Người ta đã đi x vi tôi như mt con rui. Tên sĩ quan thì cao ln, còn tôi thì nh ot và yếu t. Cái c đ gây ln đã nm trong tay tôi: ch cn tôi c n, có l người ta đã bt tôi phi chun bng đường ca s tht ri. Nhưng tôi nghĩ li và xét rng nên chun thng là hơn, thế là tôi bước ra, lòng căng vì ut c. 

Ra đến ngoài ph, ngm ngùi và do d, tôi bèn v thng nhà. Và hôm sau tôi li ném mình vào cái trác táng nh nhoi đó ca tôi, càng s st hơn na, càng su mun hơn na, và mt rưng rưng đy l. Vy mà tôi vn tiếp tc. Tuy nhiên quý v đng tưởng rng tôi lùi bước trước tên sĩ quan kia là vì tôi s đâu. Trong thâm tâm không bao gi tôi là mt k hèn nhát, mc dù tôi vn rt nhút nhát trong hành đng; nhưng khoan, đng vi cười! – Tôi xin gii thích. Bt c trường hp nào tôi cũng gii thích được hết, quý v hãy tin như vy. 

A, giá tên sĩ quan kia thuc vào hng người sn sàng nhn thách đu cơ! Nhưng đâu có, chính bi đó là mt trong nhng v (Than ôi! Cái loi người này cũng đã biến mt t lâu ri) thích chong nhau bng gy chơi bi-a, hoc thích đi thưa gi cp trên, kiu ông quan hai Pigorou ca Gogol đó 3 . H không ưa đánh nhau theo li quyết đu, nht là khi có chuyn lôi thôi vi chúng ta, nhng tên công chc thm hi; và nói chung h cho rng quyết đu có cái gì vô nghĩa, bc đng mang tính cách Pháp. Nhưng không vì thế mà h không dám chi người khác tht sướng mm, nht là khi h li cao ln và to con! 

Lí do tôi b đi không phi là hèn nhát, mà chính là vì lòng t kiêu. Tôi s không phi cái thân hình cao ln ca k xúc phm tôi, không phi nhng cú đm đá hn có th tng tôi, không phi s có th b ném ra ngoài ca s, không phi tôi thiếu cái can đm th xác, mà chính là thiếu cái can đm tinh thn. Tôi s nhng người có mt đó, k t tên ghi đim hn xược cho đến thng làm công ot con có c áo đy ghét kia, tôi s chúng không hiu và cười phì vào mt tôi nếu tôi lên tiếng c n bng mt ging văn chương. Bi, x ta, ch khi nào nói đến vn đ th din (xin quý v chú ý: không phi vn đ danh d, mà là vn đ point d’honneurn 4 ), người ta mi dùng ti ngôn ng văn chương. Trong ngôn ng thường ngày, người ta không bàn ti vn đ th din. Tôi dám chc (như quý v đã thy, lãng mn ch nghĩa đâu có ngăn cm ý thc v thc tế), tôi dám chc h s cười v bng, và tên sĩ quan kia s chng thèm đánh nhau vi tôi làm gì mà ch đá vào ********* tôi và bt tôi chy long nhong quanh bàn bi-a, ri sau đó thương hi mi ném tôi qua ca s. Tôi cho là câu chuyn ch có th kết thúc đến thế mà thôi. 

V sau rt nhiu ln tôi còn gp tên sĩ quan đó ngoài ph, và tôi ngó hn rt kĩ. Ch có điu tôi không biết hn có nhn ra tôi không. Chc là không. Tôi đoán thế qua mt vài du hiu. Riêng tôi, thì tôi ngó hn mt cách căm thù, tc gin. C như vy trong nhiu năm. Thi gian trôi qua, s căm thù ca tôi ngày càng tr nên thô bo hơn, d dn hơn. Mi đu tôi tìm cách hi thăm kín đáo v tên sĩ quan n. Điu này tht là khó bi tôi chng quen ly mt mng nào c. Nhưng có mt ln trong lúc đang theo dõi hn đng xa thì có ai đó gi tên hn ngoài ph. Nh vy tôi mi biết hn tên gì. Mt ln khác tôi theo hn đến tn nhà, tôi cho tên gác ca hai côpếch đ hn nói cho tôi biết tên sĩ quan lu th my, vi ai, v.v… Nghĩa là tt c nhng gì có th khai thác t mt tên gác ca. 

Mt bui sáng đp tri kia, mc dù chng bao gi thích chuyn văn chương, bng dưng tôi ny ra ý nghĩ phi mô tn sĩ quan đó vi mt ging châm biếm, ly hn làm nhân vt cho mt truyn ngn viết theo li trào phúng. Tôi hăm h viết ngay truyn ngn y. Tôi t nhân vt ca tôi bng nhng màu sc ti tăm nht. Thm chí tôi còn c ý vu oan cho hn na. Tên hn mi đu tôi ch đi đi mt chút thôi đ bn bè hn có th nhn ra ngay được là hn; nhưng sau nhiu suy nghĩ, tôi li đi hn tên y đi. Tôi gi truyn ngn đó cho t T quc Niên giám . Nhưng vì cái mt thi đó chưa phi là th trào phúng, nên người ta không in truyn ca tôi. Tôi gin hết sc. 

Đôi khi tôi cáu đến cái đ ut nghn c c hng. Cui cùng tôi quyết đnh thách k thù tôi trong mt trn quyết đu. Tôi tho mt lá thư tht hay, trong thư tôi yêu cu hn phi xin li tôi, nói ám ch rng nếu hn t chi thì hn phi nhn li quyết đu vi tôi. Lá thư được xếp đt khéo đến ni giá tên sĩ quan kia trong đu có chút gì gi là “mĩ, thin” chc chn s phi chy ngay đến ôm ly c tôi và xin kết làm bn. Như vy, chc s phi cm đng biết my! Chúng tôi s được sng vi nhau tht là hnh phúc, tht là hnh phúc…! Cái đng cp uy nghi ca hn s phi bo v, che ch được cho tôi, và trí thông minh cùng nhng tư tưởng ca tôi s làm cho hn tr thành mt con người tht cao thượng. Và còn có th nhiu th khác na!… Quý v hãy tưởng tượng đó là hai năm sau khi tên sĩ quan n xúc phm tôi, và cái s thách đu đó chng qua ch là mt vic không còn hp thi na và rt kh, mc dù tôi đã dùng đ xo thut đ ging nghĩa, đng thi che giu s không hp thi đó đi; nhưng cũng may nh ơn trên (cho đến bây gi tôi vn còn ngm cm ơn Thượng Đế, mt rưng rưng l) là tôi đã không gi lá thư đi. Ch nghĩ đến nhng gì có th xy ra sau khi lá thư được gi đi là tôi cũng đ rùng mình. 

Ri đt nhiên mt ln tôi tr thù được, bng mt li gin d nht, tài tình nht: bi bng dưng tôi ny ra được mt ý nghĩ rt phi thường. Trong nhng ngày ngh l, tôi thường đi do trên đi l Nevski, và c vào khong bn gi là tôi hay đi trên va hè có nng. Nói cho đúng, không phi tôi hay đi do, mà đó là nhng lúc tôi cm thy muôn vàn day dt, muôn vàn ti nhc, và lòng đy ut c. Nhưng có l tôi cn phi thế cũng nên. Như mt loài côn trùng, tôi len lách qua nhng đám đông mt cách kh nht, luôn luôn nhường bước cho các ông Tướng, các v sĩ quan th v, các khinh k binh, và các ph n đp. Thc s tôi cm thy tim tôi thót li và sng lưng lnh run ch vì nghĩ ti cái v tiu ty ca qun áo mình, cái dáng thp hèn và tm thường ca cái thân hình bé mn ca mình. Qu là mt chua xót, mt ti nhc không b bến, mi khi ý thc được rõ mình ch là mt con rui gia cái thế gii thanh lch đó, mt con rui bn thu, có hi, c nhiên có thông minh và cao thượng hơn tt c bn h, nhưng li lúc nào cũng cm thy như b xúc phm, lúc nào cũng cm thy như b s nhc, lúc nào cũng bt buc phi nhường bước. 

Nhưng ti sao tôi c phi đi do đi l Nevski làm gì? Ti sao c phi đi chuc ly nim chua xót đó? Tôi không biết. Nhưng tôi cm thy như b quyến rũ bi con đường y, và h c có dp là tôi chy ngay ti đó.

T hi đó tôi đã bt đu biết đến nhng cơn khoái lc mà tôi đã nói ti trong phn đu. Nhưng sau v vi tên sĩ quan kia, tôi li càng thy cn đi do đi l Nevski hơn. Bi ch con đường này tôi mi hay gp hn nht; ch đây tôi mi có th được chiêm ngưỡng hn. Hn cũng thường đi do đó trong nhng ngày l. Hn cũng nhường li đi cho các v Tướng, cho các v tai to mt ln, hn len lách gia đám đông như mt con cá chép, nhưng h gp nhng dân thuc hng như tôi, hoc có th sch s hơn đôi chút, là hn ch có vic đè bp; hn xông thng vào coi như ch không người, và không bao gi nhường mt bước nào cho ai hết. Trông thy hn t đng xa tiến ti là tôi đã điên tiết lên ri, nhưng ln nào tôi cũng c tránh sang mt bên cho hn đi, vì thế tôi li càng điên tiết hơn. Tôi thy đau kh là dù đã ngoài ph tôi vn không th gi ngang hàng được vi hn. Na đêm thc gic, tc gin đến ut người, tôi t hi: “ti sao c phmày nhường bước? Ti sao c phi là mày mà không phi là ? Làm gì có lut l nào quy đnh như thế? Có sách nào nói đến đâu. Đã đành người lch s cn phi đi x vi nhau đàng hoàng: nó nhường bước mt tí, mày cũng nhường bước mt tí, ri hai người đi qua nhau, cùng kính trng nhau c.” Dù gì thì gì, ln nào cũng chính tôi là đa phi nhường bước, còn hn cũng chng thèm đ ý đến cái l phép ca tôi na ch! Ri mt ln tôi bng ny ra mt ý tưởng tht tài tình: “Khi hai bên gp nhau mình c th không nhường bước cho hn xem sao? Mình c nht đnh c tình không nhường bước cho hn, cho dù có phi xô hn ra, xem thế nào?” Cái tư tưởng táo bo y dn dn chiếm đot tôi trn vn đến ni tôi không tài nào gt b nó đi được. Lúc nào tôi cũng mơ ước đến chuyn đó và tôi c tình đi đến đi l Nevski nhiu hơn, đ hình dung c th xem khi làm vic đó tôi s phi làm như thế nào. Tôi rt phn chn! Càng nghĩ nhiu đến chuyn đó bao nhiêu, tôi li càng cm thy nó có v hin thc by nhiêu, “C nhiên mình s không xô đng hn. Nhưng mình không thèm tránh hn”, mi nghĩ như vy tôi đã thy khoái ri. Hai người s va phi nhau, nhưng không đau my, min làm sao hai vai phi chm nhau, va đ thôi, đ khi như tht l; làm sao đ hn đng tôi mnh thế nào thì tôi cũng đng hn mnh như thế

Và ri tôi quyết đnh hành đng. Nhưng vic sa son cho cuc đng đ y làm tôi mt rt nhiu thi gi. Trước hết đ thc hin chương trình đó, tôi s phi ăn mc cho đàng hoàng mt chút, cho nên tôi phi đ ý đến b mã ca tôi. “Thí d nếu có gì lôi thôi xy ra (mà gi đó là gi nhiu nhân vt quan trng ngoài ph nht: Ông Hoàng D…., bà Bá Tước A…., gii nhà văn…), thì mình phi ăn mc lch s. Như vy đ cho người ta kính n mình, và dưới mt xã hi thượng lưu mình s ngang hàng vi bt c ai”. Cho nên tôi vay trước mt s tin lương và đến hiu Tchukin mua mt chiếc mũ và mt đôi găng tay màu đen. Găng đen có v lch s hơn, đúng thi trang hơn là găng vàng nht mà thot đu tôi đnh mua. Cái màu y ni quá – người ta có th cho là tôi mun chơi tri. Bi thế tôi không chn găng vàng na. Tôi đã sa son t lâu mt chiếc sơ mi lch s, co khuy ngà. Nhưng chiếc măng tô thì chán quá. Nó không đến ni xu xí lm, còn gi đ m; nhưng áo li lót bng bông, và c áo thì bng lông gu chut, trông c như áo choàng ca lính hu. Vì vy thế nào cũng phi thay cái c áo đi và mua mt c áo bng lông hi li ging các ông sĩ quan hay mc. Tôi đi lùng khp các hiu tìm mãi không được, sau tôi đành phi đi tìm mt loi lông hi li làm Đc, chc là không đt my. Dù rng lông hi li Đc không được bn lm và ch mc mt hi là trông xung nước ngay, nhưng lúc mi trông cũng oách lm, vi li tôi cũng ch cn cho mt dp này mà thôi. Tuy nhiên lúc hi giá tôi thy quá đt. V sau tôi quyết đnh đem bán cái c áo lông gu chut đi, và vay them tin ông ch s phòng tôi, Anton Antonovich Setochkin. Ông ta là mt người hin lành nhưng nghiêm túc và thc tế. Hi trước khi vào làm đã có mt ông ln gi gm tôi cho ông đó. 

Tôi thy bt rt kinh khng: vay tin Anton Antonovich thì tht là nhc nhã, dã man. Trong sut hai, ba đêm lin tôi không chp mt được là vì vy. Nói chung hi đó tôi ng rt ít. Tôi lên cơn st, tim tôi nng trĩu, ri t dưng nó bng c nhy thình thch, thình thch, thình thch… 

Mi đu Anton Antonovich hơi t v ngc nhiên; ri ông ta cau mt, suy nghĩ mt lúc, và cui cùng cũng ly tin cho tôi vay, nhưng bt tôi phi kí vào mt t giy y quyn cho ông ta lĩnh hai tun lương ca tôi.

Vy thế là xong. Lông hi li đp kia đã thay cho lông gu chut khn nn đó, và mi ngày mt chút tôi bt đu phác ha chương trình hành dng. C nhiên không phi mi gp ln đu là làm ngay: phi tìm mt dp thun tin, và tiến ti t t, kiên nhn. Nhưng sau my ln toan thc hin chương trình đó, phi thú thc là tôi bt đu thy nn chí. Không tài nào hai người giáp được mt nhau. Hay là tôi chưa sa son kĩ càng? Hay là tôi chưa đ phòng mi s có th xy ra? Nhưng đây ri, đây ri, ln này nht đnh… nào… va vào nhau!… Va! Nhưng, ô hay! Tôi li tránh sang mt bên cho hn đi mt ln na! Và hn đi qua mà chng thèm đ ý gì đến tôi hết! Lúc tiến gn ti hn tôi đã ngm khn tri pht cho tôi có can đm đ thi hành. Có mt ln tôi đã rp tâm đ làm nhưng ri lúng túng thế nào tôi li vướng vào chân hn ngã xung, bi ch còn đ mười phân thì tôi li do d, cho nên hn bược đi qua tôi, hết sc đim tĩnh, còn tôi thì bn sang mt bên như mt trái banh! 

Đêm hôm đó tôi li lên cơn st; tôi mê man, tôi nói sng. 

Nhưng câu chuyn bng nhiên mt hôm kết thúc vô cùng bt ng, và không th nào hay hơn được na. Thc ra bui chiu hôm đó tôi đã có ý đnh b quách cái kế hoch xu xa đó ca tôi đi ri, và nht đnh s quên hết. Chính trong cái tâm trng này mà ti hôm đó tôi đã ti đi l Nevski, có th nói là đ chng kiến s b cuc ca tôi mt ln chót. Bng nhiên ch còn cách k thù tôi đúng ba bước thì tôi li quyết đnh. Tôi nhm mt li… Và chúng tôi va vào nhau, vai đng vai. Tôi đã không nhường hn mt li nào và hai người đi qua giáp mt nhau rt bình đng. Hn cũng không quay đu li và gi v như không nhìn thy. Nhưng tôi dám chc hn ch làm b mà thôi. Đến bây gi tôi còn dám chc như vy. C nhiên va nhau như thế thì tôi đau hơn hn, bi l hn khe hơn. Nhưng tôi đã đt được mc đích ca tôi, tôi đã bo v được phm cách ca tôi, tôi đã không nhường hn mt li nào hết và đã bt hn phi đương nhiên coi tôi như mt k ngang hàng. Trên đường v nhà tôi cm thy đã hoàn toàn ra được nhc. Tôi sung sướng vô k. Tôi đã thng. Tôi hát m lên nhng bài ca opéra Ý. 

C nhiên tôi s không t cho quý v biết ba hôm sau đó tôi ra sao. Nếu quý v đã đc phn đu, Dưới hm,thì quý v có th tưởng tượng được d dàng. 

V sau tên sĩ quan đó thuyên chuyn đi đâu, tôi không rõ. Mười bn năm tri ri, tôi không còn thy hn na. Bây gi hn làm gì, ông bn quý đó? Hin còn đang cưỡi đu cưỡi c ai không? 

——————————–

1. Tên nhng nhân vt tiết nghĩa trong phn hai mt tiu thuyết ca Gogol, “Nhng linh hn chết” (ND).

2. Ám ch nhân vt trong “Nht kí mt người điên” ca Gogol (ND). 

3. Tên nhân vt mt truyn ngn ca Gogol, Đi l Nevski. 

4. Nguyên văn tiếng Pháp: th din (BTV).

 

 

2.

Khi thi kì trác táng này ca tôi chm dt, tôi cm thy ê ch kinh khng. Tôi bt đu thy hi hn, nhưng ri tôi xua nó đi ngay, bi hi hn càng làm tôi chán chường hơn. Dn dn ri cũng quen. Cái gì ri cũng quen đi hết. Hay nói cho đúng, tôi không quen được, nhưng tôi bng lòng ráng chu mi th đã xy đến vi tôi. Nhưng tôi còn mt li thoát: đi trn vào trong đa ht “mĩ, thin” – dĩ nhiên ch bng cách mơ mng mà thôi. Chôn chân trong cái l đó ca tôi, tôi ngi mơ mng đến cung di, tôi mơ mng sut ba tháng tri ròng rã. Và xin quý v lưu ý giùm là trong nhng lúc đó tôi không phi ging như cái v tâm hn khiếp nhược kia ngi khâu miếng lông hi li Đc vào c áo măng tô ca mình đâu. Không! Đt nhiên tôi đã biến thành mt v anh hùng. Giá bây gi tên Quan Năm kia có xin vào yết kiến chưa chc tôi đã thèm tiếp. Thc ra thì tôi cũng đã quên bng hn mt ri. 

Tôi mơ mng cái gì, và tôi tìm được nhng tha mãn nào trong nhng gic mng đó? Cho đến bây gi tôi vn còn thy khó mà tr li được, nhưng có điu chc là hi đó tôi rt tha mãn. Vi li ngay bây gi tôi vn còn thy phn nào tha mãn. Nhng gic mng ca tôi đc bit êm đm và thú v ngay sau nhng ln tôi trác táng, try lc, và chúng đến vi tôi qua nước mt, trong nim hi hn, trong li nguyn ra, trong ni hân hoan. Tôi đã có nhng giây phút quá chng đy đ, quá chng hnh phúc, thm chí trong đu tôi không h có mt ý tưởng nào là chế giu lt vào, tôi th như vy. Và lúc by gi trong tôi ch còn là lòng tin, nim hi vng, tình yêu. Bi hi đó tôi mù quáng tin tưởng rng ch nh mt phép l nào đó, mt hoàn cnh bên ngoài nào đó, là mi ni khó khăn s tiêu tan hết, mi thành lũy s m ra cho tôi mt chân tri hành đng, hành đng hu ích và đp, và nht là phi được hoàn tt ngay (tôi không biết là hành đng gì nhưng điu chính là phngay tc khc). Và ri thì tôi xut hin trong ánh hào quang, cưỡi trên lưng mt con bch mã, và mt vòng nguyt quế qun trên đu. Tôi cũng không h nghĩ đến mt vai trò thp hơn, và có l vì vy mà trong đi sng thc ti tôi rt yên n bng lòng vi vai trò thp kém nht. Hoc là làm anh hùng, hoc là li trong bùn; đi vi tôi không có gii pháp th ba. Và đó chính là điu đã làm hi tôi: bi khi ngp ln trong bùn tôi t an i rng nhng lúc khác tôi đã là k anh hùng, và cái ct cách anh hùng đó s che đy đng bùn nhơ: con người bình thường khi ngp ln trong bùn thì cm thy xu h, còn k anh hùng ng trên tt đnh như thế thì làm sao mà vy bùn cho được; bi vy tôi vn có th đm mình trong bùn nhơ như bình thường! 

Điu đáng chú ý nht là nhng cm kích mãnh lit ca tôi v “cái mĩ, cái thin” đó đôi khi phát sinh ngay trong lúc tôi đang sa đa, đúng trong lúc tôi va ngã xung đáy cùng ca vc thm. Chúng hin lên le lói như nhng bóng hình k nim. Tuy nhiên chúng vn không tiêu tan ni nhng dc vng ca tôi; trái li chúng con kích thích nhng dc vng đó là khác; nghĩa là có th ví như mt th nước xt ngon cho nhng dc vng y ca tôi. Nước xt này gm nhng mâu thun, nhng đau kh, nhng phân tích ni tâm. Và nhng day dt đó, ln hay nh, thy đu cho cái try lc ca tôi mt v cay cay, mt ý nghĩa na là khác. Nói tóm li là nhng khát vng ca tôi v “cái mĩ, cái thin” đã hi đ nhng điu kin cn cho mt th nước xt ngon. Không phi vì thế mà không có mt b sâu. Bi l nếu không thì sao tôi li chu chp nhn mt th try lc tm thường như vy, th try lc ca mt thy kí thp hèn, li chu ni cái nhày nha đó mt cách yên n? Nghĩa là phi có cái gì quyến rũ tôi, lôi kéo tôi đến nhng xóm ************** ch? Không, luôn luôn tôi tìm được mt thái đ vô cùng cao quý đ ngm nhìn s vt. 

Và biết bao là tình yêu, ôi Thượng Đế! Biết bao là tình yêu rung đng trong tôi mi khi tôi mơ mng, mi khi tôi khao khát “cái mĩ, cái thin”! Cho dù cái tình yêu đó có tính cách hoang tưởng, cho dù nó không th ng dng vào thế gii con người, nhưng nó tràn tr đến ni tôi chng thy cn phi thc hin nó và có th coi như mt th xa x vô ích. Nhưng cũng may, tình yêu đó sau cùng hướng ti ngh thut: rt thong dong, rt đm đui, tôi quay sang ngh thut, nghĩa là nhng hình thc đp ca đi sng mượn sn ca các thi sĩ, các nhà tiu thuyết, nhng hình thc có th ng dng mt cách d dàng vào mi nhu cu, mi đòi hi. Chng hn tôi s đng cao chót vót trên tt đnh nhân loi: mi người c nhiên đu phi quỳ xung đt trước mt tôi và buc phi chiêm ngưỡng s hoàn ho ca tôi, nhưng tôi s tha th cho hết thy. Là mt thi sĩ và mt v quan trong triu đình, tôi s tr nên đa tình; tôi nhn được hàng triu bc và lp tc phân phát cho khp nhân loi, trong lúc vn thú nhn trước qun chúng nhng điu “ô nhc” ca tôi – không phi ô nhc phàm trn, mà nhng ô nhc luôn luôn ngm cha rt nhiu điu “mĩ, thin”, mt cái gì na ná như Manfred. Mi người s òa khóc lên sướt mướt và ôm hôn tôi (nếu không thì chúng là đ ngu), ri tôi s nhn đói và đi chân không đ truyn bá nhng tư tưởng mi ca tôi, tôi s nh v nhng cuc bao vây trn Austerlitz 1 . Ri mt bn hành khúc ni lên, và sau đó là ân xá cho toàn th phm nhân. Đc giáo hoàng bng lòng ri La Mã đi Braxin. Và ri mt đi d hi được t chc Bit th Borghèse cho toàn th nước Ý (bit th trên h Komo, bi đc bit vào dp này h Komo s phi được chuyn đến thành La Mã). Và ri nhng cnh ái ân tht là vui nhn trong các bi rm, v.v… và v.v… chc quý v ai cũng đã biết c

Chc quý v s bo: phô bày nhng cái đó ra ngoài ch như thế là ngu xun, là h cp, sau nhng git nước mt y, sau nhng ln cm kích y mà chính tôi cũng đã thú nhn? Ti sao li h cp, thưa quý v? Ch l quý v tưởng tôi xu h thc sao, quý v cho rng nhng gic mơ ca tôi còn đi bi hơn nhng gì xy ra thc trong cuc đi quý v sao? Vi li mt vài s vic không phi là không được sp xếp chu đáo… Nhưng chúng đu xy ra trên h Komo c. Tuy vy có th quý v đã nói đúng; qu thc có ngu xun, h cp! Nhưng cái khn nn hơn c là s tôi đã phi t bào cha trước mt quý v. Và câu tôi va nói đây li càng khn nn hơn na! Nhưng thôi, đ ri. Chng bao gi nói cho hết được c, bi luôn luôn ta tìm được cách đ đi xung thp hơn. 

Không bao gi tôi có th mơ mng được như vy quá ba tháng lin, và đ chm dt tôi luôn luôn cm thy cn phi tiếp xúc vi xã hi loài người, nghĩa là đi thăm ông ch s ca tôi, Anton Antonovich Setochkin. Đó là người duy nht trên đi tôi có nhng liên h thường xuyên, và điu này đến nay vn còn làm tôi ngc nhiên. Và tôi cũng ch đến thăm ông này khi nhng gic mng ca tôi đt ti đ hnh phúc đến ni tôi thy cn phi ôm hôn tt c nhân loi ngay lp tc; và mun như thế thì cn phi có mt con người tht s, mt con người bng xương bng tht. Nhưng bi ch có th đến thăm Anton Antonovich vào mi th ba hàng tun (ngày tiếp khách ca ông ta), cho nên tôi phi thích ng cái tình yêu nhân loi ca tôi vào đúng ngày đó. 

Anton Antonovich đường Ngã Năm, lu bn trong căn phòng rt nh có trn thp, tường đã vàng , và trông rt thanh đm. Ông ta có hai người con gái và người cô rut, người cô này ln nào cũng thy ra rót nước trà. Hai người con gái thì mt đa mười ba, mt đa mười bn và c hai đu mũi hếch. Chúng làm tôi rt ngượng, bi lúc nào chúng cũng thì thm gì vi nhau ri ré lên cười khúc khích. Ch nhân thì hay trong phòng làm vic, ngi trên mt chiếc đi văng bc da, trước mt chiếc bàn tròn, và luôn luôn bên cnh có mt v trông v kh kính ngi tiếp chuyn, mt v công chc nào đó trong B chúng tôi hoc B khác. Tôi chưa h gp qua hai hoc ba người mt lúc trong nhng ln ti thăm, và ln nào cũng vn nhng người đó. H nói chuyn vi nhau v các v thu, các bui hp Ngh vin, v lương bng, v b dng; h cũng nói v ông B trưởng chúng tôi và v nhng cách làm va lòng ông ta, v.v… Sut bn tiếng đng h tôi chu khó ngi cnh các v đó như mt khúc g, chng dám và cũng chng th nói gì được vi h. Tôi cm thy mình như ph ra, đ m hôi, và thy toàn thân như sp tê lit c. Nhưng như thế tôi cho cũng có ích, bi lúc v đến nhà tôi thy tm thi có th b được cái ước vng là ôm hôn tt c nhân loi. 

Nói vy ch tôi cũng còn mt người quen khác là Simonov, mt bn hc cũ. Tôi có khá nhiu bn đng hc cũ Peterburg, nhưng tôi đã thôi gp h t lâu, và thy h ngoài ph tôi cũng chng bun chào hi gì na. Có l chính vì mun tránh mt h và ct đt mi k nim thi thơ u khn nn ca tôi nên tôi đã xin vào làm mt B khác. M kiếp trường hc! M kiếp nhng năm ngc tù khn nn! Tóm li tôi đã ct đt mi liên lc vi các bn hc tôi ngay sau khi tôi ri nhà trường. Ngoi tr hai hay ba tên, còn thì tôi chng thèm chào hi đa nào na. Trong s bn còn li đó có Simonov, mt người không có gì xut sc hi còn trường, tính tình hin lành và ít nói, nhưng tôi phc cái tính đc lp và thng thn ca chàng. Tôi cũng không tin là chàng ngu xun lm. Chúng tôi đã sng vi nhau nhng ngày rt đp, nhưng ri cũng chng được bao lâu, hình như có mt th sương mù đã bao ph nhng mi liên h gia chúng tôi. K nim v nhng giây phút đó chc là làm cho Simonov rt khó chu, bi tôi tin là chàng luôn luôn s tôi li rơi vào cái li tình cm ngày xưa. Tôi còn ng tôi làm cho chàng rt khó chu là khác; nhưng vì chưa chc hn như vy nên thnh thong tôi vn đến thăm chàng. 

Và thế là mt hôm th năm, không chu đng ni cô đơn na, và biết rng Anton Antonovich không tiếp khách vào th năm, tôi bng nh ti Simonov. Trong lúc bước lên cu thang ti phòng chàng ( lu bn), tôi li có ý tưởng rng s có mt ca tôi chc s làm phin chàng lm và đáng l tôi không nên ti thì hơn. Nhưng nghĩ ngi như thế thường ch đi đến hu qu là xúi tôi tìm đến nhng tình trng mp m, nên tôi bước đi vào. Đã mt năm nay tôi chưa gp li chàng. 

——————————–

1. Ám ch nhng ln đu quân Nga thua ln Austerlitz (ND).

 

 

 

3.

nhà Simonov tôi gp hai người bn hc cũ. Lúc by gi h đang bàn mt chuyn gì có v quan trng lm. Không ai đ ý chút xíu gì đến s xut hin ca tôi: tht là l, bi hàng năm ri chúng tôi không gp li nhau. Rõ ràng là h coi tôi chng ra gì, coi tôi như mt con rui. Ngay hi trường h cũng không đến ni đi vi tôi như thế, mc dù trường ai cũng ghét tôi. Tôi hiu ch, h khinh tôi là phi, bi tôi chng làm nên trò trng gì trong s nghip ca tôi hết, bi cái v tiu ty, bi b qun áo cũ rích ca tôi – mà dưới mt h thì qun áo rách rưới là mt du hiu rõ ràng v ni bt lc và tình cnh khn nn ca tôi. Nhưng tôi đâu có ng mt s khinh b ra mt đến thế! Riêng Simonov thì t v rt ngc nhiên khi thy tôi bước vào. Vi li lúc nào chàng cũng ngc nhiên như thế mi ln tôi đến thăm. Cho nên tôi sng s hn người ra. Tôi bun bc ngi xung mt ch và nghe xem h đang nói chuyn gì. 

H đang bàn tán vi nhau có v rt quan trng và say sưa v mt ba ăn đ tin chân mt người bn ca h, Zverkov, mt sĩ quan, đi v tnh xa làm vic. Ngày xưa Zverkov cũng là bn hc ca tôi, và hi đó tôi ghét hn lm, nht là trong nhng năm gn ra trường. Hi còn lp dưới, hn là mt cu bé l phép, vui tính và ai cũng mến; nhưng tôi li không thích hn chính vì cái l phép và vui tính đó. Ngay t hi đu hn hc hành đã dt và càng v sau càng dt hơn. Nhưng hn cũng thi đu ra trường bi có người trên che ch. Lúc sp ra trường, hn được tha hưởng mt đn đin ln và hai trăm nông nô, và bi hi đó chúng tôi ai cũng nghèo c, nên vi chúng tôi hn bt đu làm b. Hn là mt đa vô duyên đc bit, nhưng nói chung là mt thng tt, ngay c khi hn làm b. trường, mc dù nói rt hay và rt khiếp v danh d, v phm giá, mi người trong chúng tôi, ngoi tr mt vài đa, ai cũng chy theo hn, vì thế hn li càng được th làm b hơn na. Nhưng lí do khiến mi người bám chung quanh hn không phi vì tư li, mà chính vì cái s may ca hn. Hơn na, chúng tôi ai cũng coi hn là mt người có bit tài v bt c cái gì liên quan đến lch thip, đến hào hoa phong nhã, và đây li chính là cái làm tôi điên tiết hng nht. Tôi ghét cái ging nói thanh thanh đy t mãn ca hn, nhng câu đùa bo mm mà hn t cho là sâu sc nhưng đu là nhng câu đùa ngu c. Tôi ghét cái b mt hn na, đp trai nhưng rt bt (tuy nhiên tôi rt sn sàng đi ngay b mt “thông minh” ca tôi ly b mt đó!), tôi ghét nhng c ch h h b v kiu sĩ quan ca nhng năm bn mươi. Tôi ghét cái li hn k v nhng mưu toan chinh phc đàn bà (khi chưa mang lon sĩ quan hn chưa dám đng ti đàn bà, nên hn rt st rut ch đi cái ngày này), cái li hn khoe khoang s quyết đu vi tình đch hn. Tôi còn nh mt hôm, nhân gi ra chơi, không th gi bình tĩnh thêm được na, tôi đã cãi ln vi Zverkov mt trn d di, nhân lúc hn đang ba hoa vi bn bè v nhng v chim gái ca hn trong tương lai; và đến đ say sưa mê mi y ht như mt con chó con lăn ln ngoài nng, hn bng tuyên b rng hn s không đ cho mt cô gái quê nào trong lãnh đa ca hn yên c, rng đó là droit du Seigneur 1 ca hn, và nếu tên nhà quê nào dám lên tiếng phn đi hn s cho bn c cày vai ba h cp đó mt trn roi nên thân và s tăng thuế lên gp đôi. Mt vài thng hèn trong bn tôi còn v tay hoan hô hn, nhưng riêng tôi, tôi đ kích hn d di, không phi là vì tôi thương hi bn gái quê kia hay thương hi nhng ông b ca h, mà là vì mt con b như thế li được mt s k tung hô. Ln đó tôi thng; nhưng mc dù ngu xun, cái mt Zverkov vn c bơ bơ ra, vn c vui v, xc láo như thường; hn li còn cười to hơn na đến ni mc dù hn thua, mi người chung quanh li đâm ra quay sang cười tôi. Sau ln đó hn thng tôi rt nhiu phen không cn ác ý, mà ch cn đùa ct chế giu tôi mà thôi. Riêng tôi, tôi ngm tăm khinh b

Khi đã ra trường, có vài ln hn làm quen vi tôi; tôi không t chi bi tôi cũng thy đó là mt vinh hnh cho tôi, nhưng ri chúng tôi cũng li mi người mt ng, rt t nhiên. V sau tôi nghe hn rt thành công trong binh nghip và sng mt cuc đi rt “ăn chơi”. Tôi còn nghe thêm nhiu li đn đi na; hn lên lon rt mau. Ri gp nhau ngoài ph hn thôi không chào tôi na, và tôi bt đu ng rng hn s lôi thôi đến hn nếu phi chào hi mt k hèn mn như tôi. Có mt ln tôi nhìn thy hn nhà hát, ngi trong  th ba, đang xun xoe quanh my cô con gái mt v tướng già. Nhưng sau ba năm không gp hn, bây gi hn đã bt óng đi nhiu, song mc dù béo ra hn vn còn mt b mt khá đp trai và vn gi nguyên nhng dáng dp lch s cũ. Chc đến ba mươi mt hn s răn rúm hết. 

Vâng, chính là đ tin chân chàng Zverkov này được b v tnh mà các bn hn d đnh t chc mt ba ăn chia tay. Sut ba năm qua h vn thường xuyên có liên lc vi hn, tuy tôi dám chc là trong thâm tâm h không dám t coi mình ngang hàng. 

Mt trong hai người khách ca Simonov tên là Ferfichkin. Hn là người Nga gc Đc, người bé nh, mt trông như mt kh. Hn rt ngu dt mà b ai cũng lên ging khinh mit và là k thù cay nghit nht ca tôi hi còn hc lp dưới. Mt thng làm phách li, hèn mt và láo xược, ra cái điu t ph nht mà thc ra ch là mt tên vô danh tiu tt. Hn là mt trong nhng tên tôn sùng Zverkov, nnh hót vi mc đích tư li hoàn toàn và luôn luôn vay tin chàng này. 

Người khách kia, Trudoliubov, không có gì đc bit. Mt tên nhà binh, dáng dp cao ln nhưng mt thì lnh như tin; khá trung thc nhưng vn thn phc s thành công, bt c s thành công nào, và ch biết nói chuyn v b nhim, thăng trt thăng bng, v.v… Hn có h xa vi Zverkov, và nói ra có v ngu ngc nhưng điu đó đã cho hn có mt v gì khá quan trng trước con mt chúng tôi. Hn không coi tôi ra cái th gì hết, nhưng đi vi tôi hn vn đi x không đến ni nào, nếu không nói là l phép. 

Trudoliubov tuyên b

– Vy là, nếu mi người chung brúp thì bn mình ba đa, s thành hai mươi mrúp. Nghĩa là có th chén mt ba rt oách. Zverkov thì không phi tr, c nhiên ri. 

– Dĩ nhiên, bi bn mình mi anh y. – Simonov ph ha. 

– B các anh tưởng. – Ferfichkin nói xen vào bng mt ging vênh váo t ph và hn xược ca mt tên đy t đang khoe nhng huy chương ca ch mình, – b các anh tưởng Zverkov s ch đ cho bn mình tr thôi sao? Vì lch s anh y mi nhn li mi, ch thế nào anh y cũng khao mình sâm banh, nht đnh là sáu chai. 

– Bn người ung na tá thì nhiu đy! – Trudoliubov nói, vì hn ch đ ý ti s chai. 

Simonov được chn làm người đng ra t chc, kết thúc: 

– Vy ba ti mình, vi Zverkov là bn. Hai mươi mrúp, Hôtel de Paris, năm gi chiu mai! 

– Ti sao li hai mươi mt? – Tôi lên tiếng ging hơi tc và thy như b xúc phm. – nếu k c tôi thì không phi hai mươi mt, mà là hai mươi tám rúp. 

Lúc đ ngh như vy tôi có cm tưởng bt thình lình tôi s gây được mt n tượng đp, mi người s chp nhn ngay và phi nhìn tôi vi v thán phc. 

– Anh có tht mun đi vi bn này không? – Simonov hi có v không bng lòng my. Chàng tránh không nhìn tôi bi chàng vn rt biết tính tôi. 

Tôi hết sc cáu vì l chàng biết rõ tôi đến thế

– Sao li không? – Tôi la ln, ging như v ra. – Tôi cũng là bn ca Zverkov ch, và nếu gt tôi ra ngoài như thế tôi s gin tht đy! 

– Nhưng ai biết anh cái ch đếch nào! – Ferfichkin thô l xen vào. – Vi li anh và Zverkov bt hòa vi nhau mà. – Trudoliubov cau mt đế thêm. 

– Tôi thiết tưởng không ai có quyn phê phán chuyn đó. – Tôi run run nói như th có Tri biết có chuyn gì hết sc h trng xy ra. – Chính bi vì chúng tôi bt hòa vi nhau mà bây gi tôi mun… 

– Có ai mà hiu ni anh bao gi… nhng tư tưởng cao siêu ca anh!… – Trudoliubov cười khy. 

Simonov quay sang tuyên b

– Ri, anh s nhp bn này. Mai, năm giHôtel de Paris. Đng quên đy! 

– Còn tin? – Ferfichkin ht đu v phía tôi làm hiu vi Simonov, nói kh. Nhưng hn bng im bt ngay, bi thy Simonov cũng có v ngượng. 

– Thôi được ri! – Trudoliukov va nói va đng lên – Nếu hn mun đi thì đ cho hn đi

– Nhưng gia my người bn thân như bn mình… – Ferfichkin cũng cm ly mũ nói, hết sc cáu. – Đâu phi là hi hp quan trng gì. Có th chúng tôi chng cn đến s có mt ca anh cũng nên… 

H ra v. Lúc ra ca, Ferfichkin cũng chng bun chào tôi na. Trudoliubov thì hơi nghiêng đu mt chút và cũng không nhìn tôi. 

Còn li mình tôi vi Simonov. Simonov có v ngn ng và hơi bc mình, chàng nhìn tôi mt cách rt l. Chàng không ngi và cũng chng mi tôi ngi xung. 

– A hèm… vâng… vy mai nh. Anh chung tin bây gi không? Tôi hi là đ biết chc – chàng nói nhanh có v lúng túng. 

Tôi gin đ mt: nhưng lúc mt đ tôi li sc nh rng t hi nào đến gi tôi hãy còn n Simonov mười lămrúp, tôi không bao gi quên nhưng cũng không bao gi tr

– Simonov, chc anh cũng hiu lúc đến đây tôi đâu có biết… Tôi rt tiếc vì đã quên… 

– Không sao, không sao… Ngày mai anh chung tin cũng được. Tôi nói thế ct đ biết chc thôi… Xin li. 

Chàng bng ngng bt và bt đu đi đi li li, có v mi lúc mt cáu hơn, nn gót giày tht mnh trên sàn g

– Tôi không làm phin gì anh ch? – Tôi nói, sau vài phút yên lng. 

– À, không! – Chàng như sc tnh. – Qu thc, tôi còn có vic phi đến… không xa đây my. – Chàng nói thêm, na như xu h, na như xin li. 

– Ôi tri, thế sao anh không bo tôi! – Tôi va kêu lên va cm ly mũ bng mt c ch hết sc t nhiên mà không hiu tôi ly được đâu. 

– Không xa đây my… đ vài bước thôi… – Simonov va nhc li va dn tôi ra ca vi dáng điu tt bt không thy có chàng thường ngày. – vy mai nh, đúng năm gi đy, – chàng nói ln đu cu thang. Thy tôi ra v, chc hn chàng cm thy thoát n. Riêng tôi, tôi gin điên người. 

– Ăn thua đếch gì đến mình mà phi dính vào chuyn này cơ ch! – tôi bước vi trên ph, răng nghiến li. – Mà cho ai mi được ch! Cho cái thng mt ln Zverkov! Nht đnh là mình s không đi. Ông nh nước bt vào y! Có gì bt buc mình phi đi. Mình s báo cho Simonov biết trước bng thư

Nhưng cái làm tôi phát điên li chính là s tôi biết chc rng tôi s đi, tôi s c tình đi. Rng càng thiếu tế nh bao nhiêu, bt lch s bao nhiêu, tôi li càng mun đi by nhiêu. 

Tuy nhiên có mt khó khăn hết sc tht: tôi không có tin. C ca nhà còn đúng chín rúp, mà ngày kia tôi đã phi tr cho lão Apollon, lão người làm ca tôi, brúp ri. (Mi tháng tôi phi tr lão brúp, k c tin cơm). Hiu rõ tính nết lão già, tôi biết không th kht lão được. (Đ mt hôm nào tôi xin nói chuyn vi quý v v tên khn nn, tên h cp này) Nhưng tôi biết là tôi s không tr lương cho lão, và tôi nht đnh s đi d ba tic kia. 

Đêm hôm đó tôi có nhng gic mơ khng khiếp. Chng có gì l, bi cái k nim tù ngc v nhng năm trường hc đã ám nh tôi sut ngày hôm đó. Hi đó có my người trong h xa đã nhét tôi vào trường này – nhng người trong h mà tôi đã phi nh v và đã t lâu cũng chng h gp li. H nhét vào trường mt đa tr đã kh di c người vì luôn luôn b h qu mng, mt đa tr thích mơ mng, ít nói, nhìn mi vt chung quanh vi đôi mt b ng ca mt con vt l. Bn hc chế nho tôi bi tôi không ging đa nào trong bn chúng. Nhưng tôi không chu ni nhng cái chế giu ca chúng, không th kết bn vi chúng d dàng như chúng kết bn vi nhau. Cho nên ngay t ngày đu tôi đã ghét chúng và t giam mình vào mt nim kiêu hãnh đy s st, mt nim kiêu hãnh b tn thương và không b bến. Cái thô tc ca chúng làm tôi không chu ni. Chúng chế giu rt chó má b mt ca tôi, cái dáng điu ngu đn ca tôi, nhưng mt chúng còn ngu đn đến đâu! Trong trường hc chúng tôi, mi khuôn mt đu biến dng và mang mt v ngu đn đc bit. Bao nhiêu đa, lúc mi vào trường trông thc là sáng sa, thế mà ch đ vài năm là y như khuôn mt đã khoác vào mt v gì rt là ghê tm. Mi mười sáu tui, tôi đã nhìn chúng bng cp mt ngc nhiên tc ti: cái vn vt trong suy nghĩ ca chúng, cái ngây ngô đn đn trong nhng đ tài nói chuyn, trong lúc chơi, trong lúc làm vic – thy đu làm tôi hết sc ngc nhiên. Bi chúng không th hiu ni nhng chuyn quan trng, bi chúng chng thèm đ tâm đến nhng điu mà ai cũng cho là l thường nht, ri t nhiên tôi đã t cho tôi là cao hơn chúng rt nhiu, mc dù tôi đâu có mun. Chc chn không phi vì lòng t kiêu b thương tn mà tôi nói như vy đâu, và vì Chúa, xin cũng đng nhai li vi tôi nhng li phn đi mà chúng ta ai cũng đã b nhi tng đến đ mun ma ra, là: hi đó tôi ch là mt tên mơ mng hão huyn, còn chúng thì chúng đã có mt ý thc v cuc sng thc tế! Nhưng đâu có! Chúng chng hiu gì ráo tri, chúng không h có ly mt chút xíu ý nim nào v cuc sng c, và tôi dám th rng chính vì thế mà tôi đã khinh chúng nhiu hơn hết. Ngược li, cái thc ti hin nhiên nht, đp vào mt chúng nht, chúng li đón nhn mt cách ngu dt kinh khng, và mi ngn y tui đã quen thói nghiêng mình trước thành công. Tt c nhng gì là chính đáng nhưng b b rơi và ph báng thì chúng li giu ct mt cách ngu xun nht, đc ác nht. Chúng đánh giá cao phm trt hơn là trí tu, và mi mười sáu tui đu đã ch nghĩ ti chuyn hưởng th, chuyn nhà mát bát vàng. Hin nhiên là vì chúng đã b nhng tm gương xu xung quanh làm nh hưởng. Chúng đã hư hng mt cách quái g. C nhiên đây là cái b ngoài, cái v trơ trn gi to nhiu hơn. C nhiên tui xanh, cái trong sáng ca chúng đôi khi cũng thoáng hin sau cái đi try kia, nhưng nó cũng chng quyến rũ được gì my bi nó được bc l ra bng mt th nhc cm thô tc. Tôi ghét chúng kinh khng, dù rng chính tôi có th ti t hơn. Chúng cũng tr miếng li tôi và cũng không thèm che giu s ghê tm ca chúng đi vi tôi. Nhưng tôi đã không cn gì đến s quý mến ca chúng, trái li, tôi ch mun s nhc chúng mà thôi. 

Đ tránh nhng li chế giu ca chúng, tôi c hc tht gii, và vì vy đã đng vào hàng đu lp. Điu này làm chúng kiêng n. Hơn na, dn dà chúng đu biết rng tôi đã biết mt vài th (ngoài nhng bài dy trong lp) mà đi vi chúng hoàn toàn xa l. Chúng nhìn nhng th đó vi đôi mt na kinh ngc, na chế nho, nhưng vn phi thm thán phc, nht là khi nhng kiến thc ca tôi cũng đã làm cho các ông thy phi đ ý. Vì vy chúng thôi không chế nho tôi na, tuy vn còn ác cm, và gia chúng tôi ch còn li nhng liên h lnh lùng kiu cách. 

V sau tôi cũng chng thiết gì đến chúng; càng ln tôi càng cm thy cn phi tiếp xúc vi nhng người khác. Tôi c làm quen vi mt vài đa bn, nhưng bao gi cũng có cái gì gi to trong quan h gia chúng tôi, sau rt cũng li chng còn gì. Tuy thế, mt ln tôi cũng đã có mt người bn. Nhưng trong đáy cùng bn th tôi đã vn là mt k chuyên chế ri; tôi mun thng ng hoàn toàn đu óc hn, tôi mun thi vào tâm hn hn cái ý tưởng khinh b mi k chung quanh, tôi bt hn phi ct đt khi cái môi trường hn sng, mãi mãi, và phi hãnh din như thế. Cái tình bn say mê đó ca tôi đã làm hn hong s, tôi đã làm cho hn phát khóc, phát run. Đó là mt tâm hn ngây thơ và qung đi. Nhưng t khi hn bt đu thun phc tôi hoàn toàn, thì tôi li đâm ghét hn và đy hn ra. Cơ h như tôi đã ch cn cái tình bn đó đ mang v mt chiến thng, đ tôi tr thành ông ch ca mình hn. Nhưng tôi đâu có chinh phc được tt c mi người. Người bn tôi cũng vy, hn chng ging mt đa nào khác trong bn: đó là mt ngoi l hiếm có. 

Ngay t lúc hc xong, tôi không mong mun gì hơn là b quách cái ngh chuyên môn mà tôi đã hc đi, mc đích là đ ct đt mi liên lc, đ có th nguyn ra quá kh và chôn vùi nó trong đng tro… Đến như vy ri mà đếch hiu ti sao tôi li vn còn ti cái tên Simonov này làm gì không biết! 

Sáng hôm sau tôi tnh dy sm; trong lòng rt hi hp, c y như là ngay bây gi mi vic s phi được hoàn tt. Nhưng tôi tin chc rng có mt bước ngot căn bn trong đi tôi s phi xy ra, s phi xy ra ngay ngày hôm nay. Có th đó là do tôi không quen; nhưng dù sao, sut đi tôi, bt c khi nào có mt biến c xy ra, nh nht đến đâu, bao gi tôi cũng ch đi mt s thay đi căn bn trong đi. Tuy vy, tôi cũng vn đến s như thường, nhưng v sm hơn hai tiếng đ sa son. Tôi nghĩ: “Điu ct yếu nht là làm thế nào đng đ mình là tên đến sm nht, làm bn nó tưởng là mình mong mi lm.” Nhưng tôi còn bao nhiêu vic quan trng khác phi nghĩ đến! Tôi ri rít đến run ry c người! 

Tôi t mình đánh giày thêm mt ln na: lão Apollon thì đng có hòng lão đánh cho hai ln mt ngày, vì lão cho như vy là làm ln xn hết công vic ca lão. Mun đánh giày tôi phi rón rén vào phòng xép ly bàn chi đ cho lão Apollon khi thy là tôi đánh giày ly và như thế lão s khinh tôi. Ri tôi xem kĩ li các qun áo ca tôi và thy b nào cũng cũ và sn c. Tht mình chng đ ý tí gì đến qun áo mình hết! B binh phc 2 ca tôi còn trông được, nhưng đi d cơm ti ai li mc binh phc. T hi nht là ch đu gi qun tôi li có mt vết vàng tht ln. Tôi đã thy trước rng vết đó chc phi ly đi đến chín phn mười nhân phm ca tôi. Nhưng tôi cũng biết rng nghĩ như vy là tm thường và h cp. “Hơn na, bây gi đâu phi lúc suy nghĩ! Bây gi là vn đ thc tế mt trăm phn trăm.” Tôi t nh như vy nhưng c thy mt dn đi can đm. Tôi cũng tha biết là tôi đã quan trng hóa quá sc vn đ, nhưng làm sao được! Tôi không còn làm ch được tôi na, và cơn st bt đu hành h tôi. 

Tôi đã tuyt vng hình dung ra được cái ging nói ngo mn và lnh nht ca tên khn Zverkov kia lúc tiếp đón tôi, cái nhìn khinh b không che giu ni ca gã ngu xun Trudoliubov, và cái cười mt dy ca con b Ferfichkin kia na lúc hn mun nnh b Zverkov. Còn Simonov, chàng đã biết tôi quá và s khinh tôi v cái tính kiêu căng, hèn h và s bc nhược ca tôi. Và cái chính là tt c cnh đó tm thường làm sao, h lưu làm sao, thiếvăn chương làm sao! C nhiên tt hơn hết là nhà quách, nhưng chính điu đó mi là khó thc hin nht. Mt khi ý nghĩ nào va bt đu lôi kéo tôi, là tôi lao mình vào luôn. Đ ri sau đó sut đi tôi phi t bêu giếu mình: “A, thế là mày đã s nhá, mày đã s thc tế nhá! Đ hèn!” Trái li tôi mun chng t cho tên h lưu kia biết là tôi không có hèn nhát như tôi t nghĩ đâu. Nhưng còn cái này na: trong lúc st tôi đã mơ là tôi s chiến thng, tôi s h được bn chúng, làm cho chúng phi mê tôi, phi mến tôi ít nht là vì “tư tưởng thanh cao và cái tinh thn trào lng sc bén không chi cãi được” ca tôi. Chúng s b rơi Zverkov, tên này s ngi mt xó yên lng và xu h, và tôi s bóp bp hn. Sau đó có th tôi s làm lành vi hn, hai người s ung rượu vi nhau, s xưng hô mày tao vi nhau. 

Nhưng điu bc mình hơn hết thy, điu làm tôi cáu hơn hết thy là tôi biết chính xác và chc chn rng s thc tôi chng cn đếch gì nhng cái đó, tôi chng mun bóp bp ai, thng được ai, làm cho ai mê tôi làm đếch gì! Và nếu có đt được kết qu nào thì tôi s là thng đu tiên đá m nó đi! Chà, tôi cu Chúa làm sao cho bui ti đó qua đi tht nhanh! Lòng su mun vô t, tôi tiến li gn ca s, m cái ô ca nh phía trên ra và c nhìn qua màn tuyết mù đang xung, tuyết đang tan rơi tng nm… 

Cui cùng, chiếc đng h qu lc nh bé cũ kĩ ca tôi ho hen cò c ri đim năm gi. Tôi vi ly chiếc mũ ri c tình không nhìn lão Apollon sut t sáng ch ch tôi tr lương (nhưng vì t ái đã không thèm hi tôi trước), tôi chun nh ra ngoài. Tôi gi thuê mt chiếc xe trượt vi năm mươi cô pêch cui cùng trong túi, và đi đếHôtel de Paris sang trng như mt ông hoàng. 

——————————–

1. Nguyên văn tiếng Pháp: quyn ca ông ch. (ND). 

2. Nga hi đó công chc cũng mc binh phc. (ND).

 

 

 

4.

T đêm hôm trước tôi đã biết thế nào tôi cũng s là đa đến trước nht. Nhưng bây gi điu đó cũng không phi là điu đáng quan tâm na. 

Không nhng chưa mt ai trong bn đó ti mà tôi còn chng biết tìm căn phòng đã gi sn cho chúng tôi ch nào na. Bàn ăn chưa bày gì hết. Thế là ra làm sao? Hi mãi, sau my tên bi mi cho tôi biết rng ba ăn được đt vào hi sáu gi ch không phi năm gi, và nhng người quy rượu cũng xác nhn vi tôi như thế. Chính tôi cũng thy sượng c mt khi hi h. Mi năm gi hai mươi. Nếu bn chúng đi gi ăn thì ít nht cũng phi báo cho mình biết trước ch – nhà bưu đin đt ra ch đ làm cái vic y – và đng đ mình phi ngượng vi… bn bi bếp như thế ch! Tôi ngi xung. Mt tên bi ra bày bàn, và có mt nó đó tôi li càng tc hơn. Gn sáu gi, thêm vào nhng đèn đã thp sáng căn bung ăn, mt tên bi mang nến ra: nhưng nó đã chng thèm nghĩ ti vic đó lúc tôi mi bước vào đây! Trong bung bên cnh có hai người đàn ông ngi ăn, mi người mt bàn, lng l dt, bun bã. Nhưng nhng bung xa hơn thì rt m ĩ. Tôi nghe thy c nhng tiếng hò hét, cười đùa ca mt đám đông, nhng tiếng nói oang oang bng mt th Pháp ng hng bét… Chc phi có đàn bà cùng d tic. Nói tóm li, tôi cm thy chán nn. Rt hiếm khi tôi thy thi gi ch đi chán ghét hơn thế; đến ni lúc sáu gi đúng, khi c bn đến cùng mt lúc, tôi dã hân hoan đng dy đón chúng như nhng v cu tinh và quên bng đi l ra ngay phút đu tiên tôi phi t ra tc gin. 

Zverkov bước vào trước tiên, như người dn đu c bn. C bn đu cười đùa vui v, nhưng khi nhìn thy tôi, Zverkov làm điu b trnh trng, thng thng tiến li phía tôi, un éo người như mt m đàn bà làm dáng, giơ tay cho tôi bng mt điu b thân mt, nhưng không quá mc, vi mt s l phép thn trng ca mt ông ln, ta h khi giơ tay cho tôi bt như thế hn phi đ phòng mt bt trc gì xy ra. Tôi đã tưởng tượng trái hn rng va bước vào hn s cười lên hô h như hi xưa, và s nói nhng câu pha trò vô duyên. Tôi mường tượng t đêm hôm trước như thế, nên không h ng đến cái ging khinh người như vy, cái l phép kênh kiu như vy. Thế ra hn đã t coi hn trên tôi cao đến thế trong mi phương din ư? Nếu hn dùng cái ging ông hoàng y vi tôi ct ch đ làm nhc tôi thì cái đó có l chưa sao hết: tôi có th tr miếng hn đích đáng. Nhưng làm sao bây gi khi hn tht s không bun nghĩ đến vic làm nhc tôi, mà trong cái đu bò trì đn y ca hn ch có mt ý nghĩ nghiêm chnh rng hn cao hơn tôi rt nhiu và ch có th nói vi tôi bng mt ging ca b trên che ch? Ch ni mt suy nghĩ như thế đ đ tim tôi đp d di. 

Tôi hết sc ngc nhiên khi biết anh mun nhp bn chúng tôi hôm nay, – hn bt đu nói vi mt li phát âm rt rõ, kéo d tng ch, điu mà hi trước hn không có. – Hi này đã lâu mình chng còn gp nhau na nh. Anh đã trn chúng tôi nh! Anh lm: Chúng tôi đâu có kinh khng như anh tưởng. Nhưng dù sao, tôi cũng rt sung sướng được ni li… 

Hn quay đi qung mũ lên thành ca s bng mt c ch lơ đãng. 

– Anh đi đã lâu chưa? – Trudoliubov hi. 

Tôi ti đây lúc năm gi đúng như hôm qua đã hn, – tôi sng tiếng tr li cho biết rng tôi sp ni gin. 

– Thế mày không báo cho anh y biết trước là đã đi li gi ăn à? – Trudoliubov hi Simonov. 

– Không. Tao quên béng đi mt,- Simonov tr li nhưng chng t v gì hi hn; và cũng chng bun xin li tôi, chàng bước đi đt ch ăn. 

– Hóa ra anh ngi ch đây sut mt tiếng đng h ri cơ à, ti nghip! – Zverkov la lên vi ging giu ct, bi theo hn thì chuyn đó phi tc cười lm. Ri tiếp ngay theo đó, tên Ferfichkin khn nn cũng bt chước phá lên cười the thé, đu gi, y ht như mt con chó con. Bi chc hn cũng cho tình cm ca tôi là tc cười lm. 

– Đâu có gì đáng cười? – Tôi nói ln vi Ferfichkin, mi lúc mt cáu. – Đó là li người khác ch đâu phi li tôi. Người ta đã quên không báo cho tôi biết trước. Tht là… tht là… by hết sc! 

– Không nhng by, còn t hơn thế na ch, – Trudoliubov cn nhn nói ra cái điu bênh vc tôi. – Anh hin quá. Tht là vô cùng bt lch s, dù là không c ý… Mà sao thng Simonov có th quên như thế được?… A hèm! 

– Nếu ai mà chơi tôi thế, tôi s… – Ferfichkin nói. 

– Thì cu c bo hu bàn mang cho th gì, nhm đã, – Zverkov xen vào, – hoc c t đng ăn trước, khi ch đi làm gì… 

– Tôi đã có th làm như vy mà không cn các anh cho phép, – tôi nói – Nhưng nếu tôi đã ch thì, thì đó là vì… 

– Xin mi quý v ngi vào bàn cho!- Simonov bước vào phòng nói ln. – Xong c ri. Tôi bo đm vi quý v rượu sâm banh rt va lnh… Tôi không biết ch ca anh thì làm thế nào kiếm anh được? – Chàng bng quay sang tôi nói, nhưng không nhìn tôi. Chc chàng có điu gì hơi tc vi tôi. Chàng hn đã nghĩ ngi nhiu t sau bui hôm qua. 

Mi người kéo ghế ngi, tôi cũng ngi xung. Bàn ăn hình tròn. Bên trái tôi là Trudoliubov, bên phi là Simonov. Zverkov ngi trước mt tôi, Ferfichkin ngi gia hn và Trudoliubov. 

– À anh, anh … B phi không? – Zverkov hi tôi. Thy tôi lúng túng, hn li c tưởng là phi t ra thân tình đ làm cho tôi dn dĩ hơn. Tôi điên tiết nghĩ thm: “Hay là nó mun mình ném cho nó chai rượu vào mt?” Tôi đã ni cáu quá nhanh, có l là vì thiếu kinh nghim chăng? 

– Vâng, tôi làm B… – tôi dm dn tr li, mt nhìn vào đĩa thc ăn. 

– Và… đó có d chu không? À này, mà ti sao anh b cái ngh cũ ca anh nh

– Chng ti sao hết, ch ti tôi chán ngy. – Bây gi tôi kéo d tng ch gp ba hn. Tôi không gi bình tĩnh được na. Ferfichkin cười phì vào đĩa ca hn. Simonov ném cho tôi mt cái nhìn ma. Trudoliubov ngng ăn và nhìn tôi trng trng. 

Zverkov hơi chnh lòng nhưng hn làm như không đ ý ti. 

– Thế còn bng lc thế nào? 

– Bng lc gì? 

– Lương y? 

– Thm vn hay sao đây? 

Tuy nhiên tôi vn nói s tin lương ca tôi cho hn biết. Tôi đ rn c mt. 

– Chng là bao. – Zverkov nói trnh trng. 

, đâu có th đi ăn nhà hàng được! – Ferfichkin nói kháy đu gi

– Theo tôi như vy thm chí là nghèo đói. – Trudoliubov nói thêm, mt nghiêm li. 

– Thy anh gy đi nhiu, thay đi đi nhiu! – Zverkov nói, ln này không phi không có ác ý, vi mt ging thương hi láo xược, và va nói va ngm tôi t đu đến chân, c qun áo tôi na. 

– Thôi! Đng làm anh y mt t nhiên na! – Ferfichkin cười x lá. 

– Xin ông bn quý nên biết là tôi không h mt t nhiên chút nào – tôi la ln. – Ông bn nghe rõ không? Tôi đi “ăn nhà hàng” bng tin túi ca tôi, tin túi ca chính tôi, xin ông bn Ferfichkin lưu ý giùm như vy, ch không phi bng tin ca người khác đâu. 

– Làm sao? Ai ăn đây mà chng b tin mình ra? Anh mun nói gì đy? 

Đ hn lên như mt con tôm luc, Ferfichkin nhìn thng vào mt tôi gin d

– Nghĩa là tôi nói thế… – Tôi cm thy mình hơi l. – Nhưng tôi thiết tưởng ta nên nói nhng chuyn gì trí thc mt chút thì hơn. 

– Nghĩa là anh đnh tr cái trí thc ca anh ra ch gì? 

– Xin ông bn c yên trí. đây làm như vy là hoàn toàn tha. 

– Nhưng có gì mà anh phi hm hc. Hay anh b mt trí vì làm cái B ca anh? 

– Thôi, xin quý v thôi cho, đ ri! – Zverkov nói ln, hách dch. 

– Tht lm chuyn quá! – Simonov càu nhàu. 

– Đúng, tht là quá lm chuyn! – Trudoliubov nói rt vô l riêng cho tôi nghe. – Bn bè người ta hp nhau li đây đ tin người bn thân ca người ta đi, mà anh li bt đu sinh s. Chính anh hôm qua đòi đi cùng vi chúng tôi ch. Vy yêu cu anh đng làm mt hòa khí gia mi người. 

– Đ ri! Đ ri! – Zverkov quát lên. – Xin quý v thôi cho! Lôi thôi quá! Đ tôi k hu quý v chuyn hôm kia tôi suýt ly v cho mà nghe. 

Thế là ông bn quý đó bt đu cho chúng tôi nghe mt câu chuyn không có liên h gì đến cưới xin ca ông ta ráo, mà là chuyn v các Tướng, Tá, và c các quan trong Triu, trong s đó c nhiên Zverkov phi là nhân vt chính. Và mi người phá lên cười tán thưởng, Ferfichkin còn rú lên na. 

Mi người đã b rơi tôi, tôi ngi cô đơn, ti nhc và cm thy b bóp bp. 

“Tri! – Tôi nghĩ – đây đâu phi cái hng người mình giao du vi! Thế mà mình đã va đóng mt vai trò ngu xun trước mt chúng nó! Mình đã đ cho cái thng Ferfichkin kia được th lên ging. My quân ngu, tưởng là đã cho mình mt vinh d được ngi bàn này, không hiu rng chính mình, phi, chính mình đây mi làm cho chúng nó vinh d. ‘Mình đã gy đi! Qun áo ca mình!’ A, cái qun khn kiếp! Chc Zverkov ban nãy đã trông thy cái vết vàng đu gi mình ri. Ch còn mt cách: đng dy khi bàn, ly mũ và b đi, không mt li… Như thế đ t cho chúng nó biết mình khinh b. Dù ngày mai có phi quyết đu cũng được. Đ hèn c lũ! Không phi là mình tiếc brúp.. Chc chúng nó s tưởng vy… Thì k m chúng nó! Mình không tiếc gì brúp đó hết… Nào… đi ngay thôi! 

Dĩ nhiên tôi đâu có nhúc nhích mt li nào. 

Đ quên su, tôi ung c rượu đng ln rượu ngt bng nhng cc ln, và vì không quen nên tôi b say rt nhanh; tôi li càng tc hơn na. Bng nhiên tôi ny ra ý nghĩ là trước khi đi phi s v bn chúng mt trn nên thân đã. Ch mt lúc nào đó, cho chúng biết mình là hng người nào… Đ v sau chúng s nói: thng cha tuy tc cười nhưng qu có thông minh!… Nghĩa là… nghĩa là… , mà k m chúng nó! 

Tôi đo mt nhìn hn xược c bn, nhưng hình như bn chúng đã hoàn toàn quên tôi. Bn chúng vi nhau thì đã hn là vui vn ào. Zverkov vn tiếp tc tán phét. Tôi lng tai nghe Zverkov đang nói v mt bà nào rt đp mà hn đã đi theo tán rt hay đến ni v sau bà ta phi thú nhn là yêu hn (c nhiên là thng cha nói phét); trong v đó có mt người bn thân giúp hn, mt hoàng thân tr tui, Kolia, ch nhân ông ca ba ngàn nông nô. 

– Thế mà cái ông hoàng thân Kolia có ba ngàn nông nô y không có mt đây đ tin chân anh nh. – Tôi ném câu nói đó vào gia cuc nói chuyn. Trong mt phút mi người im lng. 

– Anh say quá ri đó, – Trudoliubov nói, bây gi hn đã dám thng cánh ch trích tôi và nhìn tôi khinh mit. Tôi cúi mt xung. Simonov vi vàng rót sâm banh vào các li. 

Trudoliubov nâng cc lên. Mi người, tr tôi, đu bt chước hn. 

– Chúc anh sc khe và lên đường may mn! – Hn quay sáng Zverkov nói.- Chúc cho nhng năm đã qua, thưa quý v, và nhng năm sp ti! Hu-ra! 

Mi người ung cn và tranh nhau ti ôm hôn Zverkov. Tôi không nhúc nhích; vi sâm banh còn đy nguyên trước mt tôi. 

– Còn anh? Anh không ung sao? – Trudoliubov quay li hét vào mt tôi da nt. 

– Tôi mun đc mt bài din t ca riêng tôi đã, thưa ông bn Trudoliubov thân mến, ri tôi mi ung… 

– Kh ! – Simonov lm bm. 

– Tôi ngi thng dy và nâng cc lên. Người tôi nóng ran, tôi suy nghĩ trong đu đ chun b nói ra mt ý tưởng gì rt đc bit mà chính tôi cũng không biết s nói gì. 

– Silence 1 ! – Ferfichkin nói ln – Và bây gi đến lúc chúng ta được nghe nhng câu chuyn trí thc. 

Zverkov ch đi, nét mt rt nghiêm, biết là sp có chuyn gì xy ra. 

– Kính thưa Trung tá Zverkov, – tôi bt đu, – nên nh rng tôi ghét nhng câu nói đp, tôi ghét nhng k thích nói đp và tôi ghét nhng b l phc bó sát vào người. Đó là đim th nht. Và đây là đim th hai. 

Tôi thy mi người đu ca quy. 

– Đim th hai: tôi ghét nhng k S Khanh. Đim th ba: tôi yêu chân lí, lòng thành thc, s trung thc – tôi nói như máy, cm thy lnh thu xương sng, không hiu sao tôi dám nói như vy. – Tôi quý trng tư tưởng, thưa ông Zverkov, tôi quý trng tình bng hu chân thành, trên mt căn bn bình đng… ch không phi… A hèm!… A hèm!… Nhưng ti sao li không nh? Tôi cũng xin ung đ chúc ông được sc khe, monsieur Zverkov. Hãy chinh phc cho hết các thiếu n Kavkaz, hãy giết hết mi k thù ca t quc, và… chúc ông bn được sc khe, monsieur Zverkov! 

Zverkov đng dy, nghiêng mình chào tôi và nói: 

– Tôi rt cm ơn anh! 

Hn gin hết sc và thm chí mt tái hn đi. 

– Đ khn kiếp! – Trudoliubov va hét lên va đm mt đm rt mnh xung bàn. 

– Không phi thế! Phi v v mm hn ra. – Ferfichkin la lên the thé. 

– Tng nó ra ca. – Simonov càu nhàu. 

– Xin quý v yên lng hết, đng ai nói gì, đng ai làm gì hết! Zverkov trnh trng nói ln đ can. – Tôi xin cm ơn tt c, nhưng riêng tôi, tôi có th chng minh được giá tr nhng li nói ca anh ta. 

– Monsieur Ferfichkin! – Tôi quay v phía Ferfichkin gi bng mt ging quan trng. – Ngay sáng mai đây tôi yêu cu ông thi hành nhng gì ông nói! 

– Cái gì, cái gì? Quyết đu chăng? Xin sn sàng! – Hn tr li. 

Nhưng lúc thách thc hn có l tôi đã quá khôi hài và câu nói ca tôi đã quá trái ngược vi b dng tôi lúc by gi nên mi người, k c Ferfichkin, đã phá lên cười ngt ngo trên ghế

– Thôi, mc k hn. Hn say quá ri. – Trudoliubov bc dc nói. 

– Tôi s không bao gi tha th cho tôi cái ti đã cho hn đi cùng, – Simonov li càu nhàu. 

“Bây gi là lúc phi ném mt chai rượu vào mt tt c chúng nó”, tôi nghĩ thm như thế và tóm vi ly mt chai rượu đy nguyên… và… tôi li đim nhiên rót thêm cho tôi mt li na. 

“Không, nên li đến phút chót. Nếu tôi đ cho các ngài li vi nhau chc các ngài s sung sướng lm. Nhưng còn lâu! Tôi s c tình li đây và tôi c tiếp tc ung đu, đ cho biết rng tôi chng coi các ngài đáng giá mt trinh nào hết! Tôi c li, tôi c ung, bi vì đy là nhà hàng và tôi đã mt tin vào ăn. Tôi s li, đ ung; bi vì tôi coi các anh như nhng hình nm, nhng k không có mt. Tôi s ung… tôi s hát nếu tôi thích. Phi, tôi s hát, bi vì tôi có quyn hát… A hèm… 

Nhưng tôi đâu có hát! Tôi ch c làm sao không ngó mt ai trong bn. Tôi làm ra v rt thn nhiên, bt cn đi và st rut đi chính bn nó phi nói vi tôi trước. Nhưng than ôi! Bn chúng không h nói vi tôi mt li. Và không hiu sao lúc đó bng dưng tôi li mun làm lành vi bn chúng đến thế! Tám gi ri chín gi. Bn chúng ri bàn ăn và ra ch đivăng ngi. Zverkov ng lưng xung mt chiếc gi nm, chân gác lên mt chiếc bàn tròn nh. Người ta chuyn c rượu sang đó. Hn đã đãi bn kia ba chai sâm banh. Riêng tôi, c nhiên hn không mi. C bn vây quanh hn. Chúng lng nghe chuyn hn như nhng k sùng bái mt thn tượng. Chúng quý hn, hin nhiên ri. “Nhưng ti sao? Ti sao?” – Tôi t hi thế. Đôi khi trong lúc say sưa, bn chúng ôm ly nhau. Chúng nói ba hoa v Kavkaz, v tình yêu thc s, v nhng chc v “b“, v bng lc ca viên sĩ quan k binh Podharjevsky mà không mt đa nào trong bn biết ti; và chúng đu ly làm h hê rng bng lc đó tht là ln, ln đến thế là cùng. Chúng còn nói v cái v kiu dim ca n bá tước D. mà chúng cũng không h biết ti và cũng chng bao gi được trông thy. Ri nói ti chuyn Shakespeare bt t

Tôi mm cười khinh b, đi đi li li t bàn ăn ti lò sưởi và quay tr li, dc theo bc tường đi din cái đivăng. Tôi tht s mun chng t cho bn chúng biết là tôi hoàn toàn không cn gì đến bn chúng, cho nên lúc đi đi li li tôi c tình nn gót giy cm cp trên sàn g. Nhưng vô ích. Chúng không thèm đ ý đến tôi. Tôi c chu khó đi đi li li trước mt chúng như thế, t bàn ăn ti ch lò sưởi và quay tr li, sut t tám đến mười mt gi. “Tao đi đi li li thế này là vì tao thích thế, không ai có quyn cm tao hết!” Tên bi rượu vài ln dng li ngó tôi hết sc ngc nhiên. Vì c vòng đi vòng li mãi như thế nên đu tôi quay cung, và đôi khi tôi có cm tưởng tôi đang mê sng. Trong ba tiếng đng h đó ba ln tôi vã m hôi, và ba ln tôi li khô hn. 

Có mt vài lúc tim tôi nhói lm hn đi vì cái ý tưởng đau đn rng sau mười năm, hai mươi năm, bn mười năm na, tôi vn s nh mãi trong ê ch và ti nhc nhng giây phút này, nhng giây phút đn hèn nht, l bch nht, ghê tm nht trong đi tôi. Thc tình không còn cách nào đ t làm nhc mình mt cách trơ trn hơn, c ý hơn thế này na. Tôi biết điu đó lm ch, nhưng tôi vn c tiếp tc đi đi li li t bàn ăn ti lò sưởi và quay tr li. “A! Giá các anh có biết tôi có nhng tư tưởng nào, nhng tình cm nào trong đu này! Giá các anh biết tôi thông minh đến mc nào!” Đôi lúc tôi nói chuyn thm như thế vi bn k thù tôi đang ng ngn đng đivăng kia. Nhưng bn chúng coi như tôi không còn đy na. Ch mt ln chúng quay sang ngó tôi là lúc Zverkov đang bt đu nói v Shakespeare và tôi phá lên cười khinh b. Cái cười ca tôi gi di, x lá đến ni bn chúng bng nín bt và bt đu chú ý ngó theo tôi đi bách b dc theo bc tường, ngó rt nghiêm chnh đ mt hay hai phút, xem tôi không thèm đ ý đến bn chúng ra sao. Nhưng ri chng có gì hết. Chúng chng nói gì, và chng hai phút sau li quên bng tôi đi. Đng h đim mười mt gi

– Thưa quý v! Zverkov va nói ln va nhm dy, – bây gi ta đi xung đó! 

– Dĩ nhiên! Dĩ nhiên! – Mi người đu đng tình. 

Tôi bng quay pht sang Zverkov. Tôi đã b bóp bp, b đp v tan tành đến cái đ tôi sn sàng làm bt c cái gì, c t sát na nếu cn, đ chm dt v đó ngay bây gi. Toàn thân tôi hm hp như lên cơn st. Tóc tôi đm m hôi lòa xòa xung trán và dính vào hai bên thái dương. Tôi nói vi ging rõ ràng, dt khoát. 

– Zverkov, tôi xin anh tha li. Và tôi cũng xin anh na, Ferfichkin, và tt c mi người, tt c. Tôi đã làm mi người pht ý. 

– A ha!… Nghĩa là anh s quyết đu ri ch gì… – Ferfichkin nói bng cái ging nham him lí nhí ca hn. 

Tim tôi nhói lên mt cái. 

– Không, không phi là tôi s quyết đu, Ferfichkin . Tôi sn sàng quyết đu vi anh ngay ngày mai, nhưng ch sau khi chúng ta đã ging hòa vi nhau. Và tôi còn xin nhn mnh điu đó na. Và anh không th t chi tôi được. Tôi mun chng t cho anh biết rng không phi tôi s quyết đu. Anh s bn tôi trước, và sau đó tôi s bn lên tri. 

– Khôi hài!- Simonov nói. 

– Hay là khùng?- Trudoliubov nói xen vào. 

– Lui ra cho chúng tôi đi! Anh làm cn đường người ta… Bây gi anh mun gì na? – Zverkov khnh b nói. 

C bn mt đ gay, mt ánh lên: chúng đã ung quá nhiu rượu. 

– Tôi ch mun anh nhn tôi là bn, Zverkov, tôi đã làm mếch lòng anh, nhưng,… 

– Anh đã làm mếch lòng tôi? Anh? Tôi? Ông bn quý, xin ông bn nên nh rng không đi nào ông bn có th làm tôi mếch lòng được hết, không đi nào! 

– Xong ri! Bước đi cho được vic! – Tridoliubov kết lun. – Ta đi thôi! 

– Thưa quý v, nàng Olimpia là ca tôi đy nhé, tôi giao hn trước đy! – Zverkov la ln. 

– Đúng, đúng, khi phi nói! – Bn kia cười ct tr li. 

Tôi đng li đó, ngơ ngác và tâm hn v vn tan tành. Bn chúng bước ra ca m ĩ. Trudoliubov hát mt bài hát ngu xun. Simonov li vài phút đ cho bi bàn tipourboires. Tht nhiên tôi chy vi li ch chàng. 

– Simonov! Cho tôi mượn sáu rúp, – tôi nói vi chàng bng mt ging đy tuyt vng. 

Chàng nhìn tôi sng s, mt di hn đi: chàng cũng đã say mm. 

– Làm sao? Anh cũng mun xung đó vi chúng tôi? 

– Vâng! 

– Tôi không có tin. – Chàng cười khinh b ct ngang và tiến ra phía ca. 

Tôi nm vt áo măng tô chàng li. Tht là mt cơn ác mng! 

– Simonov! Tôi đã nhìn thy anh có tin mà, sao anh li n t chi tôi? Tôi đâu có phi mt tên khn nn, phi không? Anh ch nên t chi tôi… Giá anh biết, giá anh có th biết được ti sao tôi phi hi mượn anh. Tt c tương lai ca tôi tùy thuc vào đó… tt c mi kế hoch ca tôi… 

Simonov móc túi ly tin và gn như ném vào mt tôi. 

– Đó, cm ly, nếu qu là anh thiếu nhân phm đến như thế! – Chàng nói tàn nhn, ri chy ra ca đui theo bn kia. 

Tôi đng li đó mt lúc. Chung quanh tôi tht là ba bn. Thc ăn tha, li v, rượu đ, nhng đu mu thuc lá. Ni ê ch, su mun bóp trái tim tôi ngt ngt, men rượu tràn ln trong đu. Và góc kia mt tên bi đng đó nhìn thy hết, nghe thy hết, ngó tôi trân trân. 

– Đi ti đó! Tôi hét lên. – Mt là chúng phi quỳ xung hôn chân mình và van xin mình tình bn, hai là … hai là mình s cho tên Zverkov mt cái tát. 

——————————–

1. Nguyên văn tiếng Pháp: Yên lng! (ND).

 

 

 

5.

“Đó, cái gi là va chm vi thc tế là thế đó!” – Tôi lm bm mt mình lúc chy xung tng bn bc cu thang. – “Chng còn đâu là chuyn đc Giáo hoàng ri La Mã đi Braxin vi li t chc d hi trên h Komo na nhá!” 

“Mà mình li khn nn đến thế ư? Đến gi phút này còn t ph báng mình na h?… Cn cái quái gì, vì bây gi còn cái quái gì mà cn na!” 

Bn chúng đã đi mt hút, nhưng tôi biết chúng đi đâu. 

Tôi trông thy mt chiếc xe trượt băng cô đơn đu bên l đường, loi xe thường kiếm khách ban đêm. Tên qun xe khoác mt chiếc áo choàng rng bng vi len thô, trên áo còn ph mt lp tuyết m, dường như có hơi m. Tri m, khó th. Trên mình con nga hng nh bm tóc bơ ph xơ xác cũng có mt lp tuyết ph. Nó húng hng ho. Tôi còn nh rt rõ cnh tượng đó. Tôi chy vi ti xe, nhưng va co chân bước lên thì tôi bng vt nh cái lúc Simonov ném tin cho tôi và cái li hn ném tin, tôi bng điếng hn người đi và ngã chúi vào lòng xe như mt cái b

“Được lm, còn nhiu chuyn phi làm đ vt vát li cho bng được tt c!” – Tôi la ln mt mình – “Nhưng mình s vt li cho bng được, nếu không s chết ngay đêm nay. Chy!” 

Chúng tôi lên đường. Bao nhiêu ý tưởng quay cung trong óc tôi. 

“Nht đnh chúng s không quỳ xung đ van xin cái tình bn ca mình ri. Đó ch là mt o tưởng, mt o tưởng ngu xun, lãng mn, hoang đường, cũng ht như bui d hi trên h Komo vy. Do đó, tôi bt bucphi cho tên Zverkov mt cái tát. Mình phi tát nó mt cái. Nht đnh như thế; mình chy ti, cho nó mt cái tát.-Ln! L na lên!” 

Người qun xe gò thêm cương. 

“Bước vào ti nơi là mình tát nó ngay. Có cn phi nói vài li phi l trước khi tát nó không nh? Không. Bước vào là tát. Bn chúng lúc đó chc s đang t hp trong phòng khách; tên Zverkov s đang ngi trên đi-văng vi em Olimpia. Con Olimpia khn kiếp! Có mt hôm nó đã cười vào mt mình và t chi không thèm đi vi mình. Mình s nm ly tóc nó kéo xnh xch, còn thng Zverkov thì phi nm hai tai nó. Không, có l tt hơn là mình nên nm ly mt tai nó và bt nó phi chy quanh phòng. Bn chúng chc s nhy x vào đánh mình túi bi ri ném mình ra ca. Chc chn như thế. S đếch gì? Lúc y thì mình đã là k tát nó đu tiên ri. Chính mình là k khi xướng, và theo nhng quy lut danh d, thì như vy là đ. Hn đã b xúc phm ri, và mun ra cái nhc đó đi thì hn s không còn cách nào hơn là nhn quyết đu. Hn s bt buc phi nhn li quyết đu. Bn chúng xô vào đánh mình thì ăn thua gì? Mình cn quái gì? Quân khn nn! Chc nhng cú đm ca thng Trudoliubov s đau lm: nó to như vâm mà l! Thng Ferfichkin thì chc chn s đánh t bên cnh và chc chn s nm ly tóc mình. Mình cn đếch gì? Mình sn sàng hết. Nhng b óc loài cu ca bn chúng cui cùng s phi hiu cái khía cnh bi đát ca câu chuyn này. Khi chúng lôi mình tng ra ca, mình s chi vào mt chúng là chúng không giá tr bng ngón tay út ca mình đây này! – L hơn na, qun xe! L hơn na!” 

Tên qun xe git ny mình và qut roi nga ti tp. Tiếng la ca tôi chc phi có mt cái gì hung d kinh khng. 

“Sáng sm hôm sau hai đa s bn nhau! Nht quyết là như thế ri! ngoài B như thế là xong. Nhưng ly đâu ra súng lc bây gi? Tm by tht! Mình s vay trước mt s lương và mua súng. Còn thuc súng? Còn đu đn? Đó là vic ca các nhân chng. Nhưng làm sao kp chun b mi th trước sáng mai? Mình tìm đâu người làm chng bây gi. Mình không có người quen. Khn kiếp!- Tôi hét lên, mi lúc mt ni nóng. – Khn kiếp! Gp bt c người đu tiên nào ngoài ph là mình s yêu cu h làm nhân chng cho mình, h tt nhiên s phi nhn li, vì đây có th coi là bn phn cu vt mt k đang chết đui. Trong nhng trường hp như thế này thì cn phi có nhng gii pháp cc đoan. Giá c yêu cu ngay ông giám đc làm người ph tá cho mình ngày mai thì ông ta cũng s không th t chi, vì tinh thn mã thượng, và ông ta s phi gi bí mt. Anton Antonovich…” 

Nhưng ngay lúc đó tôi bng hiu rõ hơn ai hết, sáng sut hơn ai hết trên đi này tt c cái kh , tt c cái l bch trong nhng gi thuyết va ri ca tôi, và tôi thy được toàn b cái mt trái ca chiếc m đay, nhưng… 

– L hơn na, qun xe! Qut nga, đ khn! Qut! 

– D, d, bm vâng!… K “đi din cho lc lượng tht hc” đó tr li bng mt ging van lơn. 

Bng nhiên mt cơn gió but ph mnh vào mt tôi. “Hay là… hay là v thng nhà có hơn không? Ô tri ơi! Ti sao mình li đi d ba cơm đó làm gì mi được ch! Nhưng nht đnh không th được! Ba gi đng h đi đi li li t bàn ăn ti ch lò sưởi ri quay li cui cùng đ làm gì? Không, chính bn chúng ch không ai khác phi đn n mình v s đi đi li li đó! Chúng phi đn cái nhc đó! – Qut roi, qun xe!” 

Nhưng ng nh chúng giao mình cho cnh sát? Không, chúng s không dám! Chúng s scandale. Nhưng nh Zverkov vì khinh b không thèm nhn li đu! Chc chn như vy. Khi đó mình s chy ti ch sân đu xe và sáng sm lúc hn va bước lên xe ra v, mình s túm ly chân hn, kéo tt áo măng tô ca hn xung. Mình s cn cht vào bàn tay hn: “Thy chưa, tt c thy chưa? Bn bay đã biết mt con người tuyt vng có th đến cái đ nào chưa?” Có th nó s đm vào đu mình. Còn bn kia t sau lưng xông vào và đá ********* mình. Cn gì! Mình s la m ĩ lên: “Trông kìa, mt thng chó con khn nn sp sa đi quyến rũ con gái Kavkaz b tôi nh nước bt vào gia mt như thế đó!” 

“Sau v này c nhiên là hết. B ca mình s biến mt khi đa cu này. Người ta s bt mình, người ta s đem x mình tòa, người ta s đui mình ra khi B, người ta s b mình vào tù, người ta s đày mình đi Sibêri. Không sao hết! Mười lăm năm sau, khi đã được tr t do, rách rưới, tiu ty, thm hi, mình s tìm ra vết tích nó. Mình s tìm thy nó mt tnh nh nào đó. Lúc by gi nó đã có v ri và đang sng rt hnh phúc. Nó s có mt đa con gái ln, mình s nói vi nó: “Loài qu đc ác kia hãy nhìn đây xem! Mi hãy ngó khuôn mt hc hác và áo qun t tơi ca ta đó! Ta đã mt hết ri: hnh phúc, s nghip, ngh thut, khoa hc, người tình… và tt c là do mi hết! Đây, súng đây. Ta ti đ nh đn và… ta tha th cho mi! Lúc y mình s bn mt phát lên gii và đi mt hút.” 

Tôi thm chí ch mun khóc òa lên – mc dù ngay lúc y tôi biết chc rng tôi va đánh cp ct truyn trong Sylvia và trong Mascarade ca Lermontov 1 . Ri bng nhiên tôi cm thy xu h kinh khng, xu h đến ni tôi phi bo dng nga li, bước ra khi xe và đng như vy mt hi lâu, chân ngp trong tuyết, ngay gia đường. 

Người qun xe tròn mt mình tôi th hn hn. 

Làm sao bây gi? Không th đi xung đó được; mình s chng được gì hết, c nhiên. Nhưng cũng không th đ v đó như vy được, bi vì đã đi đến mc y… Tri ơi! Làm sao có th b qua chuyn y được cơ ch! Sau nhng nhc nhã như vy cơ ch

“Không được! – Tôi la ln và li nhy vào trong xe. – Đó là s kiếp ca mình. L lên! L lên! Đi xung đó!” 

Trong lúc mt bình tĩnh như thế tôi đã tng cho tên qun xe mt qu tht đau vào c

i i! Cái gì vy? Ti sao ông li đánh con? – Tên qun xe la lên, nhưng đng thi cũng qut vào lưng nga mt qut mnh và xe bt đu chuyn bánh. 

Tuyết rơi tng nm ln. Tôi ci phanh áo măng tô ra, bi lúc này tôi ch hơi đâu nghĩ đến tri lnh. Tôi đã quên đi hết, bi vì tôi va sc nghĩ đến cái tát và run s cm thy rng s đó chc chn phi xy ra ngay lp tc, và không sc mnh nào có th ngăn chn được

Nhng cây đèn đường cô đc sáng tù mù, m đm trong màn sương tuyết, ging như nhng bó đuc lúc h huyt. Tuyết đã rơi vào bên trong áo măng tô ca tôi, qua áo măng tô đng li dưới cravát và bt đu tan chy; nhưng tôi không thèm che c na; bi đi vi tôi tt c như thế là hết. 

Cui cùng chúng tôi ti nơi. Tôi nhy ra khi xe gn như hóa điên; tôi leo lên my bc thang và dùng c chân ln tay đp ca m m. Tôi cm thy hai chân tôi yếu rã ri, nht là nơi đu gi. Ca m ra nhanh l lùng như là có người đang ch tôi sn. (Đúng tht, Simonov đã báo trước là có th có thêm mt người khách, bi nhà này phi báo trước đ có bin pháp đ phòng bt trc. Đó là mt trong nhng magasin de modes 2 mà cnh sát đã đóng ca t lâu; ban ngày thc ra nó là ca hiu, nhưng nếu được gii thiu trước thì ban đêm có th vào được). Tôi bước vi qua gian hàng ti mò và bước vào phòng khách quen thuc, nơi ch có mt ngn nến cháy leo lét. Tôi đng dng li, sng s: không có ai đó c

– H đâu hết c ri? – Tôi hi mt người nào đó. 

Nhưng h đã b đi c ri. 

Đng trước mt tôi là bà ch, môi n mt n cười ng ngn; bà ch không h quen tôi. 

Mt lúc sau ca m và có tiếng chân ai bước vào. 

Không đ ý đến bt c cái gì chung quanh, tôi đi đi li li, và hình như lm bm nói mt mình. Tôi có cm tưởng như mình va thoát chết, và c th xác ln tâm hn tôi bng dưng miên man trong nim vui sướng. Bi vì tôi đã có th tát được hn ri, không còn nghi ng gì na. Tôi tuyt đi chc chn như vy – Nhưng bn chúng không còn đó na… tt c đu biến mt, tt c đu thay đi. Tôi ngó chung quanh. Tôi vn chưa hiu ra chuyn gì. Như mt cái máy tôi ngng lên nhìn người con gái va bước vào. Tôi thoáng thy mt khuôn mt tr trung, tươi tn, hơi tai tái, lông mày sm và thng, mt nhìn nghiêm trang và hơi có v ngc nhiên. Khuôn mt làm tôi ưa thích ngay. Nếu nàng cười có l tôi đã ghét ri. Tôi ngó nàng lâu hơn và dường như phi c gng: tôi thy khó tp trung tư tưởng. Trên khuôn mt đó có mt v gì ngây thơ và hin lành, nhưng nghiêm trang l lùng. Tôi chc chn điu đó đã làm cho nàng không thích hp vi chn này, và không mt tên nào trong bn khn nn kia đã đ ý đến nàng. Cũng không th bo là nàng đp, dù rng trông nàng cũng cao ln, khe mnh và thân hình cân đi. Nàng ăn mc hết sc gin d. Trong tim tôi bng nhen lên mt tình cm gì tàn nhn, và tôi tiến li phía nàng. 

Bt giác tôi thy hình tôi trong gương. Cái b mt ht hong ca tôi làm tôi cc kì ghê tm: tái mét, đc ác, đu gi, tóc thì ri bù. “Càng tt, – tôi nghĩ thm, tôi sung sướng vì b mt đó. Phi, tôi sung sướng vì tôi làm cho nàng thy ghê tm. Tôi thích thú điu đó….” 

——————————–

1. Sylvia, truyn ngn ca Pushkin. Mascarade, mt v kch ca Lermontov. (ND). 

2. Nguyên văn tiếng Pháp: Ca hàng qun áo vào đ trang sc. (ND). 

 

 

 

6.

T phía bên kia bc vách ngăn, mt chiếc đng h qu lc bt đu th khò khè, ri ho hen: nghe như tiếng mt người b bóp nght c li. Sau mt hi khò khè như thế lâu lm, nó mi ht ra được mt tiếng chuông nh, bn tin, lanh lnh và nghe rõ l lùng, như th mt người bng dưng b ai đy té nhào ra đng trước. Hai gi! Tôi sc tnh dy; tuy tôi đâu có ng, mà ch hơi chp chn. 

Căn phòng thp, hp, ti om om, cha cht ních nào chiếc t áo vĩ đi, nào nhng mnh bìa cactông nào gi rách và đ mi th lm cm khác. Mu nến cháy d trong mt góc phòng, trên bàn, sp sa ri, ch còn ném ra nhng tia sáng yếu t. Ch đ vài phút na là ti mò. 

Ch mt lúc rt nhanh thì tôi tnh hn. Ngay cùng lúc tôi nh li được tt c mi chuyn rt d dàng; ta h nhng k nim va qua ch đi tôi tnh dy là v chp ly tôi. V li, ngay trong lúc tôi ng chp chn, vn luôn luôn có mt cái gì còn bám trong tôi, vn có mt cái chm nào đó mà tôi không th quên được, và nhng gic mng m c xoay quanh cái chm y rt nng n mt nhc. Nhưng l mt cái là khi thc dy, mi s vic xy ra trong ngày hôm y đi vi tôi hình như có v đã xa lm, như là nhng biến c tôi đã sng qua nhiu năm v trước ri. 

Đu tôi nng trĩu. Có cái gì như đang bay pht phơ trên đu, chm nhè nh vào tôi làm tôi rt bc dc, khó chu. Ni ưu phin và cáu gin li bt đu sôi lên trong tôi và đang tìm mt li thoát. Tht nhiên tôi nhìn thy bên cnh mt đôi mt m to đang ngó tôi chòng chc, tò mò và bướng bnh. Cái nhìn lnh lùng, rũ, lãnh đm; hoàn toàn xa l. Tôi khó chu vô cùng. 

Mt ý tưởng ti tăm vt ni lên trong óc tôi và gây cho toàn thân tôi mt cm giác khó chu, ging như cm giác ta có khi va bước vào mt căn hm m ướt, ngt ngt. Tôi thy hơi kì cc là ti sao đúng bây gi đôi mt đó mi ngó nhìn tôi. Tôi còn nh trong sut hai gi qua tôi đã không trao đi vi sinh vt này mt li nào hết và tôi cũng không cho đó là cn na; trái li, yên lng như thế tôi thy d chu, thoi mái hơn. Nhưng lúc này tôi bng nhìn rõ cái phi lí, cái v mt gm guc ca try lc, cái try lc không tình yêu, cái try lc thô bo, cc cn, vô liêm s, dám bt đu ngay t cái đim nơi mà tình yêu thc s được thăng hoa. Chúng tôi nhìn nhau như vy mt hi lâu; nhưng nàng không quay mt đi khi nhìn thy tôi, và cái nhìn ca nàng vn không thay đi, đến ni cui cùng tôi đâm ra hơi s

– Tên em là gì? – Tôi hi git nàng đ mau chóng chm dt cái tình trng đó. 

– Liza, – nàng tr li gn như nói thm, nhưng có v bc mình, và nhìn đi nơi khác. 

Tôi nín lng. 

– Thi vi tiết!… Tuyết rơi… tht là bun! – Tôi nói gn như cho mình tôi nghe, va làm mt c ch su mun khoanh hai tay dưới gáy, mt ngó lên trn. 

Nàng không đáp. Khó chu quá chng. 

– Em là người đây à? – Tôi hi li, gn như cáu và hơi quay sang phía nàng. 

– Không. 

– Thế đâu? 

– Riga, – nàng đáp vi v min cưỡng. 

– Em là người Đc? 

– Không, Nga. 

đây lâu chưa? 

đâu? 

– Nhà này này. 

– Hai tun. – Ging nàng mi lúc mt dm dn hơn. Mu nến đã tt hn và tôi không còn nhìn thy mt nàng na. 

– Em còn b m gì không? 

– Còn… không… à còn. 

– Ông bà già đâu? 

– Dưới đó… Riga. 

– Làm gì? 

– Không có gì đc bit. 

– Sao vy? H thuc thành phn nào? Bây gi ra sao? 

– Buôn bán. 

– Em có vi h không? 

– Có. 

– Em bao nhiêu tui? 

– Hai mươi. 

– Ti sao em li b nhà đi? 

– Chng ti sao… 

Câu “chng ti sao” có nghĩa: “Đ tôi yên, tôi ngy lm ri.” Chúng tôi yên lng. 

Có tri biết ti sao tôi li không đng dy b đi lúc y. Chính tôi cũng cm thy mi lúc mt chán chường, khó chu. T dưng, chng cn gi li, nhng hình nh v biến c ban ngày vn tái hin ln xn trong trí nh tôi. Tôi bng nh đến mt cnh tôi trông thy ngoài ph hi sáng khi tôi hong ht ti s làm. 

– Sáng hôm nay có người khiêng mt chiếc quan tài ra ca và suýt làm rt. – Tht nhiên tôi nói ln, hoàn toàn chng mun ni li câu chuyn, mà ch như bâng quơ

– Mt chiếc quan tài à? 

, ph Hàng C. Khiêng t mt căn hm ra. 

– T mt căn hm? 

, mt căn phòng dưới đt… Nghĩa là, em biết ri ch gì… mt nơi ăn chơi… Gm khiếp, dơ dáy không th t được… Vy cá, rác rưởi… thi hoăng…kinh tm!… 

Im lng. 

– Hôm nay mà đem chôn ct ai thì bun lm! – Tôi li nói, ct ch đ phá tan s yên lng. 

– Sao li bun? 

– Rét mướt thế này, m ướt thế này (tôi ngáp). 

– Thì có sao? – Nàng bng nói, sau mt lúc im lng. 

– Không, bun lm ch… (tôi li ngáp na). Bn phu đào huyt chc s chi m lên, là tuyết làm ướt hết người; và huyt chc phi đy nước. 

– Nhưng ti sao li có nước trong huyt?- Nàng hi có v tò mò, nhưng vi mt ging sc hơn, cc cn hơn lúc trước. 

Tôi bng thy bc mình. 

– Còn ti sao! Lúc nào đó mà chng có ba tc đt. Không mt h nào nghĩa đa Volkovo là khô hết. 

– Ti sao? 

– Ti sao? Là bi vì trong đt có nước đy ra. Đó là bãi sình mà li. H đt áo quan ngay vào nước. Anh đã nhiu ln thy tn mt. (Tôi chưa h trông thy bao gi, mà cũng chưa bao gi ti nghĩa đa Volkovo, nhưng đã được nghe k li). 

– Ch l chết như thế em không thy mi lòng sao? – Tôi tiếp. 

– Mà ti sao tôi phi chết cơ ch? – Nàng đáp như đ t bo v

– Ri cũng có ngày em s chết, và em chết như người con gái xu s anh va k… Cô ta cũng còn tr… chết vì lao phi… 

– Đàn bà thì phi chết nhà thương… (Hin nhiên nàng đã biết chuyn y, – tôi nghĩ, bi nàng nói: đàn bà, ch không nói con gái). 

Người con gái y n bà ch khá nhiu, – tôi đáp, câu chuyn mi lúc làm tôi say sưa hơn, – và cô ta vn c tiếp tc đi khách cho đến lúc chết dù b lao nng. Anh thy my người phu xe nói chuyn vi my tên lính đó như thế. Chc là nhng b cũ ca cô ta. Bn h cười m ĩ và chy vào quán ung cho vong hn cô ta. (Ch này tôi cũng thêu dt thêm nhiu). 

Im lng. Im lng sâu thm. Nàng thm chí không ca quy gì hết. 

– Thế chết nhà thươg thì tt hơn hay sao? – Tôi li hi. 

– Thì cũng thế thôi! Nhưng ti sao tôi li phi chết cơ ch? – Nàng nói thêm, hơi cáu. 

– Chưa chết ngay đâu… sau này cơ

– Thì sau này cũng thế… 

– Em đng tưởng. Bây gi em còn tr, tươi tn, nên người ta còn thích em. Nhưng c lê cái đi này đ mt năm là em s khác đi ngay. Em s tàn. 

– Đ mt năm? 

– Nghĩa là chng mt năm là em đã xung giá hơn ri, – tôi c tình nói tàn nhn. – Em s b nhà này ti mt nhà khác ti hơn. Ri sau mt năm na, em li ti mt nhà th ba càng ti hơn, và li sáu, by năm gì đó, em s rơi xung mt căn bung dưới hm, ph hàng C đó. y là hãy còn khá. Vô phước thì đau, m… sưng phi hay gì đó… nếu em b cm lnh… C sng kiu đó mãi ri là bnh s nng thêm, nó s theo bám em đến cùng. Và thế là em chết. 

, thì tôi chết. Ri sao? – Nàng nói văng vào mt tôi bng mt ging d tn, đng thi ca mình mnh mt cái. 

– Như thế tiếc lm! 

– Tiếc ai? 

– Tiếc đi ch tiếc ai! 

Im lng. 

– Em có người yêu chưa? 

– Ăn nhm gì đến ông? 

– Anh đâu có mun tra vn em làm gì. Ăn nhm gì đến anh thc đy. Ti sao em li ni đóa? Chc là em cũng có chuyn gì bun. Cái đó không can h gì đến anh. Nhưng anh thương hi. 

– Thương hi ai? 

– Thương hi em. 

– Ăn nhm gì, – nàng nói rt kh, và li ca mình mt cái. 

Đến đây thì tôi bt đu cáu. Chà! Mình đã ngt ngào vi nó, mà nó… 

– Thế em cho là sao? Em tưởng em đi đúng đường lm h

– Tôi chng tưởng gì hết. 

– Chính thế mi càng nguy. Em nên suy nghĩ li đi trong khi còn thi gi. Còn chán thi gi. Em còn tr đp. Em còn có th yêu đương, ly chng, hưởng hnh phúc… 

– Không phi c có chng là hnh phúc, – nàng nói vn bng cái ging d dn đó. 

– Đã hn không phi là thế. Nhưng gì thì gì cũng còn hơn ch này nhiu. Cũng chng th so bì được. Khi yêu người ta vn còn có th sng mà không có hnh phúc. Đi vn đp ngay c trong lúc cc kh. Được sng là hnh phúc lm ri, dù cuc sng có kh thế nào đi na. Còn đây h?… Thi tha, ghê tm khiếp lên được! 

Tôi làm như ghê tm thc s và quay sang phía khác. Tôi đã thôi lí lun mt cách lnh lùng. Tôi bt đu thc s cm được nhng điu tôi nói và bt đu hăng. Đã ti lúc tôi mun trin khai nhng tư tưởng nh thân mến ca tôi mà tôi vn hng p nơi xó hm tôi . Mt cái gì bng dưng cháy sáng trong óc tôi; mt mc tiêu bt đu hin hình. 

– Em đng thc mc là ti sao anh cũng ti đây. Em không nên ly anh làm gương. Có th anh còn ti t hơn em là đng khác. Vi li khi ti đây anh đã say ri (tôi vn c vi vàng t bào cha như thường). – Hơn na đàn bà không th bt chước đàn ông được. Khác nhau hn. Anh try lc đây, làm chuyn đi bi đây, nhưng anh không là nô l ca ai c. Anh bước vào, anh đi ra, thế là xong. Anh rũ mình mt cái, và anh đã li tr nên mt người khác. Nhưng em kìa! Ngay t đu, em đã là mt k nô l. Đúng như thế đó, mt đa nô l! Em đã mt tt c, mt c cái ý mun ca em na. Ri sau này em có mun cht đt xing xích đó đi thì cũng vô phương. Càng ngày nó càng xiết cht vào em. Cái xích đáng nguyn ra như thế đy. Anh biết. Anh không nói gì đến nhng th khác. Có l em s không hiu ni. Nhưng c nói anh nghe th: chc em đã n bà ch ri phi không? Đó, thy chưa? – Tôi nói thêm mc dù nàng không tr li mà ch hết sc lng tai nghe tôi nói. – Cái xích ca em đy! Em s chng khi nào gii phóng được em hết! Người ta s chng khi nào đ em trn thoát. Người ta s làm vy đó. Ging như là em đã bán linh hn em cho by qu

Vi li anh… có th là anh cũng đau kh như em, làm sao em biết được, anh c tình ngp ln trong bùn nhơ là đ quên đi nim đau kh đó. Có người ung rượu đ quên. Còn anh, anh ti đây là vì bun chán. Mà em th nói xem: liu ích gì chăng? … Hai đa mình ng vi nhau… Và không h nói vi nhau mt câu; và ch sau khi em ngó anh như mt con thú thì anh mi ngó li em. Phi chăng như vy là tình yêu? Phi chăng đàn bà và đàn ông phi gn bó vi nhau theo cách như vy? Tht là lm ging! 

– Đúng vy! – Nàng xác nhn vi vã. 

S hp tp ca câu nói “đúng vy” làm tôi cũng ngc nhiên. Nghĩa là, có th chính cái ý tưởng này cũng đã ln vn trong óc nàng lúc nàng ngó tôi chm chp? Vy ra cô nàng cũng có ni nhng tư tưởng ư? “Qu thn! Thế thì thú v tht; nghĩa là cũng hiu biết chút đnh đy ch, – tôi nghĩ thm, gn như mun xoa hai bàn tay vào nhau khoan khoái .- Vy thì sao li không dò dm cái linh hn tr này sâu thêm chút na nh?…” 

Trò chơi này mi lúc mt quyến rũ tôi thêm. 

Trong bóng ti, tôi có cm giác nàng xích đu li gn tôi, chng khuu tay xung giường và tì đu lên bàn tay. Có th nàng đang quan sát tôi. Tht tiếc tôi không nhìn rõ đôi mt nàng lúc đó! Tôi nghe thy hơi nàng th mnh. 

– Ti sao em li đến ch này? – Tôi hi nàng bng mt ging hách hơn mt chút. 

– Chng ti sao c

– Thế nhà cha m không tt hơn y à? m cúng bao nhiêu, d chu bao nhiêu! Đó là t m ca em. 

– Nhưng ng nh đó kh hơn đây thì sao? 

“Mình phi tìm mt cách nói tht đúng, – tôi thoáng nghĩ trong đu, – tình cm không đi đến đâu hết”. 

Tuy vy ý tưởng đó ch thoáng qua trong óc tôi. Tôi th vi quý v là người con gái này làm tôi khoái thc s. Hơn na lúc y tôi đã mt mi ri và cha chan nhng tình cm đi lượng, mà tình cm đi lượng li rt d nhm vi la di. 

– Ai nói thế đâu! Cái gì cũng có th xy ra hết, – tôi vi vàng đáp. – Chng hn, anh dám chc là có ai đã ngược đãi em ri, chính h mi là người có li vi em, ch không phi em là người có li vi h. Anh không biết chuyn ca em, nhưng mt người con gái như em thì không phi đến nơi này vì ý thích. 

– Mt người con gái như em là thế nào? – Nàng thì thào, phi chú ý lm mi nghe rõ, nhưng tôi vn nghe thy. 

“Qu thn! Tôi đi tâng bc nàng! Đ hèn! Nhưng có th như vy li hay hơn…” 

Nàng nín lng 

– Em biết không, Liza, anh s k cho em nghe chuyn ca anh! Giá hi nh phi chi anh có mt gia đình thì bây gi anh đâu đến ni này. Anh thường nghĩ đến điu đó. Vì dù cho gia đình em thy kh cc đến đâu đi na, thì b em và m em cũng đâu phi là k thù hay người xa l? Dù rng mt năm h ch nói yêu quý em có mt ln. Dù sao em cũng biết là em đang nhà em. Còn anh hi đó anh không có gia đình, có l vì vy mà ngày nay anh đã tr thành người… vô tình cm. 

Tôi li ch mt lúc. 

“Có l nàng không hiu, – tôi nghĩ – Ging đo đc cho nàng bây gi tht là nc cười”. 

Giá anh là mt người cha, và giá anh có mt đa con gái, thì anh tin là anh s yêu nó hơn là mt đa con trai. Anh dám chc thế. – Tôi nói xa xôi như vy ct đ làm cho nàng vui lên. Thú thc lúc đó tôi đã đ mt. 

– Ti sao? – nàng hi. 

À, nghĩa là nàng vn đang nghe! 

– Anh không biết, Liza . Em biết không, anh có quen mt người cha. Ông ta nghiêm khc và khô khan. Thế mà ông ta đã quỳ xung trước mt con gái; ri ông ta hôn chân, hôn tay cô. Tht tình, ông ta ngm cô không biết chán. Cô con gái đi nhy trong mt bui d vũ, ông ta đng yên mt ch sut năm tiếng đng h và không lúc nào ri mt. Ông ta như hóa điên ch vì cô con gái. Anh hiu lm ch. Ban đêm lúc nó ng thì ông ta thc, ông ta ti cnh giường, hôn lên trán nó và cu nguyn cho nó trong gic ng. Đi vi ai khác thì ông ta rt hà tin, và khi đi chơi bao gi cũng ch đóng mt b cũ cáu ghét nhưng đi vi con gái thì ông ta không tiếc mt th gì. Ông ta mua cho nó nhng th quà đt tin; và nếu nó t ra va ý thì ông ta tht là vui sướng! Người cha nào cũng quý con gái hơn người m. Thường thường con gái nhà cha m bao gi cũng sung sướng! Riêng anh, giá anh có được mt đa con gái, anh chc s không khi nào g chng cho nó. 

– Sao li thế được? – Nàng va nói va cười kh

– Anh s rt là ghen, tht đy! Làm sao nó li có th hôn được mt người l? Làm sao nó có th yêu được mt người khác hơn là cha rut nó? Nghĩ đến đó, thì kh tâm vô cùng. C nhiên nghĩ như vy là lm cm, và sau này ri anh cũng biết điu hơn. Nhưng anh có cm tưởng là trước khi g con gái mình đi anh s hết sc cn thn: la chn tng người cu hôn mt, và mc dù s gt đi hết, nhưng ri cui cùng vn phi g cho đa nào nó yêu. Mà người đàn ông nào con gái mình yêu nht li chính là đa mà cha nó ghét nht. Đúng vy đó. Chính vì thế mà đã xy ra bao nhiêu đau kh trong gia đình. 

– Có nhiu người li thích bán con gái mình đi ch không g chng cho nó đàng hoàng. – Nàng bng lên tiếng. 

A! Ra thế

– Liza, cái đó ch có th xy ra trong các gia đình đáng nguyn ra mà thôi, trong các gia đình vô Thượng đế mà cũng vô tình yêu – tôi hăng lên hùa theo. – Và ch nào không có tình yêu, là ch đó cũng không có lí trí. Nhng gia đình loi này cũng có ch không phi là không, nhưng anh không mun nói ti nhng gia đình đó. Em nói như thế là anh biết em không được sung sướng hi em nhà. A hèm… Nói chung thì nghèo kh là nguyên do tt c mi bt hnh trên đi. 

– Thế nhà quyn quý thì tt hơn sao? Người lương thin thì ngay trong cnh nghèo cũng sng sung sướng. 

– A hèm… , có l đúng. Vi li còn điu này na, Liza : là con người thường ch ghi nh nhng đau kh, còn hnh phúc ca mình, thì hn s thy mi quãng đi hn có chia đu mt phn hnh phúc. Nhưng nếu trong gia đình không có gì xích mích, nếu Thượng đế phù h; nếu được người chng tt, nếu hn săn sóc đến em, nếu hn không b em… thì tht đã sung sướng biết bao nhiêu ri! Thm chí đau kh mà chia đôi thì vn sướng. Mà đâu không có đau kh? Mt ngày nào đó em ly chng thì t khc em s biết. Gi d thi gian đu em đi ly người mà em yêu: hnh phúc lm ch còn gì, phi không? Hnh phúc lm! Và cái đó đến vi em thường xuyên. Trong nhng ngày đu y, các v cãi ln nhau ri cũng chm dt em đp. Li có nhng người v càng yêu chng bao nhiêu li càng hay cãi ln vi chng by nhiêu. Đúng như thế. Anh biết có mt bà thuc loi này. Bà ta nói vi chng: ‘Em yêu anh quá! Nhưng em làm kh anh đ anh nh đến em!’ Em biết không, nhiu khi người ta hành h chính bi vì người ta yêu. Đàn bà là như vy. Nhưng trong lúc đó h li nghĩ: ‘Em s yêu anh, chiu chung anh tht nhiu nếu by gi em được hành h anh mt chút thôi!’ Và mi người chung quanh cp v chng cũng s hưởng lây cái vui đó, cái gì cũng tt đp, tươi sáng, hin hoà, vui v. Cũng có đàn bà hay ghen. Nếu người chng đi chơi thì người v không th chu ni (anh có biết mt người như thế). Na đêm bà ta vùng ra khi giường, lng l chy đi xem chng mình ch nào, đi vi người đàn bà nào. Cái đó rt xu. Bà ta cũng biết như thế, cũng kh tâm lm, cũng biết là mình xu lm, nhưng biết làm sao được? Vì nàng yêu chng! Tt c ch là do tình yêu hết! Tht là thú v lúc được xin li hoc, ngược li, được tha li cho chng! C hai người đu cm thy rt hnh phúc! Hnh phúc như lúc mi gp nhau, như lúc mi ly nhau, như lúc tình yêu va mi khi đu… Và không ai, không mt ai có quyn được biết câu chuyn xích mích gia hai người mt khi hai người đó yêu nhau thc s. Mc k cho h cãi ln ra sao, người ta không được phép phê bình xét x gì hết (đến c bà m cũng thế), hay không được phép đi k chuyn li. Ch hai v chng mi có quyn t xét x vi nhau mà thôi. Tình yêu là mt điu huyn bí thiêng liêng, cho nên phi giu kín vi mi người. Như thế nó càng tt hơn, thiêng liêng hơn. Người ta kính mến nhau hơn, và có kính mến mi có nhiu cái khác. Và mt khi đã yêu nhau, đã ly nhau vì tình, thì hà c gì li đ tình yêu chết đi? Không th nuôi cho nó sng được mãi hay sao? Được ch! Nếu là mt người chng tt và thành thc thì ti sao li không được? Tình yêu đu s qua đi, đúng, nhưng mt tình yêu khác s tiếp ni, còn mn mà hơn na. Và ri hai tâm hn hoà hp vi nhau, không ai còn có điu gì đ giu nhau na. Ri đến lúc có con, cái gì ri cũng tt đp hết, cho đến c nhng lúc khó khăn nht; min hai người phi yêu nhau và phi can đm. Lúc đó thì bn bu cũng tr thành vui v, và dù có nhn ăn đ nhường cho con chăng na, người ta cũng cm thy vui sướng. Bi ri chúng nó s yêu quý em sau này. Có nghĩa là em dành dm là đ cho em. Con cái ln lên. Em s cm thy em phi làm gương cho chúng, em s là người đ chúng nó trông cy; và khi em mt đi, chúng s luôn luôn mang theo nhng ý tưởng, nhng tình cm em đã cho chúng, chúng s biến thành hình nh ca em. Có nghĩa đó là mt bn phn ln… Trong nhng điu kin đó, thì làm sao người chng và người v li không gn bó vi nhau cht ch hơn na được? Có người cho có con là mt cc hình. Ai bo thế? Trái li đó là mt nim vui sướng thn tiên! Em có yêu con nít không, Liza? Anh thì anh thích kinh khng. Th tưởng tượng…. mt đa bé hng hào đang bú m… người đàn ông nào mà chng cm đng khi thy v mình đang m con trên tay!… Mt đa bé hng hào, b bm; nó nhoài mình ra đng sau, nó nghch… chân nó nh xíu, hai bàn tay bé tí mũm mĩm, nhng móng tay nh xíu tht là sch s, nh xíu đến ni trông đến là bun cười, hai con mt nh xíu đã có v như cái gì cũng biết. Và lúc nó bú, bàn tay nh xíu ca nó nghch vú m; nó đùa, nó nm ly núm vú. Khi b nó đến gn, nó nh ngay vú ra, trườn mình ra đng sau, nhìn b ri toét ming cười. Tri, sao ng nghĩnh đến thế! Ri nó li ngm vào vú. Ri có ln nó cn vú m nó khi nó bt đu mc răng, và nhìn m nó ranh mãnh như mun nói: “M thy không? Con va cn m đó!…” Và đó không phi là hnh phúc sao, cái cnh c b ln m và đa con quây qun vi nhau, tht là hnh phúc hoàn toàn! Trong nhng lúc đó người ta d tha th nht. Không, Liza ơi, trước khi kết ti người khác, chính em phi hc sng trước đã

“Phi lay chuyn cô nàng bng nhng bc tranh đó thì mi ăn thua!” – Tôi nghĩ thm như vy, mc dù tôi đã vô cùng thành thc lúc tôi nói, tôi th như thế. Tht nhiên, tôi bng thy đ mt… – “Nh bây gi nàng phá lên cười thì mình trn vào đâu đây”. – Ý tưởng này làm tôi điên tiết. Vào lúc cui bài din văn tôi rt là say sưa, nhưng bây gi tôi li thy lòng t ái b thương tn. Yên lng mt hi lâu. Tôi có ý mun huých nàng mt cái. 

– Ti sao ông… – Nàng bt đu, ri li im ngay. 

Nhưng tôi đã hiu hết. Có mt cái gì khác run run trong ging nói ca nàng: đã không còn na cái v d dn và bướng bnh hi nãy, mà là mt tình cm nhu mì, bn ln, bn ln đến ni tôi bng cm thy xu h và có ti vi nàng. 

– Em nói sao? – Tôi hi nàng vi v tò mò âu yếm. 

– Ông… 

– Sao? 

– Chc là ông đã đc trong mt cun sách, – Nàng nói, và mt ln na tôi li ng là có v gì chế nho trong ging nói ca nàng. 

Câu nói làm tôi đau điếng. Tôi c đi nàng nói mt câu gì khác. 

Tôi đã không dè rng nàng đã che giu nhng tình cm ca nàng dưới mt ging chế nho, và tôi biết đó là s la di cui cùng ca nhng tâm hn thn thùng và trong trng, nhng tâm hn mà ta mun xuyên qua mt cách tàn nhn, nhưng cho đến phút cui cùng chúng vn chưa chu đu hàng vì kiêu hãnh và còn s bc l tình cm mình ra. Đáng l tôi phi đoán ra ngay tâm trng nàng qua cái tính bn ln mi ln c đnh nói mt câu gì là mãi mi nói được. Nhưng tôi đã không đoán được điu y, và mt tình cm đc ác đã chiếm đot tôi trn vn. 

“Thôi đi, cô nàng”, – tôi nghĩ thm.

 

 

 

7.

– Thôi đ ri, Liza, sách v nào đây, khi chính anh là người ngoài mà cũng thy ghê tm! Mà cũng không phi người ngoài. Lúc này tt c mi chuyn đó đã thc dy trong lòng anh… Ch l chính em li không thy ghê tm cái chn này sao? Không, rõ ràng thói quen đóng vai trò rt ln. Nhưng có tri mi biết thói quen có th dn con người ta đến tn đâu! Có tht em tin rng em s không bao gi già đi, rng em s đp mãi, rng người ta s gi em đây mãi mãi? Anh không đ đng gì đến cái nhc nhã chn này, nhưng anh ch xin nói đến cuc đi em trong nhà này mà thôi: bây gi em còn tr, còn đp, còn tươi tn, còn có tâm hn, tình cm; nhưng em có biết rng mi đây, lúc va tnh dy, anh thy nm cnh em ghê tm như thế nào không? Người ta ch sa ngã vào đây khi người ta say mèm. Nhưng giá anh đã được gp em mt nơi khác, giá em đã sng như nhng cô gái lương thin khác, rt có th không nhng anh đã chy theo tán em, mà còn mê say em na, anh có th đã rt sung sướng được em ngó anh là khác, ch đng nói gì đến vic được em nói chuyn vi anh. Có th anh s ch em ngoài ca, có th anh s quỳ xung chân em hàng gi, có th anh s coi em như mt v hôn thê và tin tưởng em cho anh mt vinh hnh ln. Anh s không dám nghĩ đến làm nhc em, không dám nghĩ xu gì v em. Còn đây anh ch cn huýt mt tiếng sáo là mun hay không em s phi đi theo anh, không phi là anh l thuc vào ý mun ca em, mà chính em l thuc vào ý mun ca anh. Khi mt tên th cày h tin nht đem bán sc lao đng ca nó, nó cũng không hoàn toàn bán đt nó đi, và hơn na, nó còn biết rng mt ngày kia nó s thôi không phi làm nô l na. Còn em? Em có thi hn nào? Em th nghĩ xem hin thi em đang bán cái gì? Hin thi em đang giao phó cái gì vào trong vòng nô l? Chính là linh hn em mà em không còn là ch, và c th xác em na. Em trao tình yêu ca em cho bt c thng say rượu th nht nào đi qua, đ cho hn ta chà đp lên. Mà tình yêu là tt c! Tình yêu là mt ht kim cương, là c kho báu ca người con gái tr. Đ giành được tình yêu đó, có nhiu k dám liu chết, dám hi sinh tâm hn mình. Còn đây, có ai coi tình yêu đó là cái gì? Người ta đã mua em ri, mua toàn b con người em ri. Và có ai cn đến tình yêu ca em, bi l chng cn tình yêu người ta vn chiếm đot được em. Đâu còn cái ô nhc nào ln hơn na đi vi người con gái, em có hiu không? 

Anh nghe nói đây người ta nnh nt các em, các cô gái kh di như em, và người ta còn cho phép các em có tình nhân na. Nhưng đó ch là mt trò đùa, mt s phnh gt mà thôi. Người ta cười thm sau lưng các em mà các em c tưởng là tht. Có tht người tình ca em dám yêu em không? Anh không tin là thế. Làm sao hn có th yêu em được mt khi hn biết rng nếu có người kêu em, em s phi b hn đ sang mt k khác? Ch mt thng c qunh mi chu như thế! Hn có th kính trng em dù ch mt tí nào không? Gia em và hn có cái gì là ca chung? Không, em , hn s cười thm sau lưng em, và hn còn la gt em là đng khác. Đó là tt c cái tình yêu ca hn! Và còn may là hn không đánh đp em, ch hn có th đánh đp em lm ch. Em th hi mt người tình nào đó ca em mà coi, nếu em có, liu xem nó có mun ly em làm v không? Nó s cười như phá vào mt em, nếu không nói là nh vào mt hay nn cho em mt trn. Mà chính bn thân hn cũng đâu có đáng hai đng cô-pêch v! Thế thì vì sao, em nghĩ th coi, vì sao em li chôn chân ch này? Đ người ta cho em ung cà phê hay nuôi em ăn ngon hay sao? Nhưng người ta nuôi em ăn đ làm gì? Mt người con gái khác, mt người con gái lương thin, chc s chng th nut trôi mt miếng, bi cô ta biết người ta nuôi cô ta vi mc đích gì. Em đã mc n m ch em, em s còn mc n tiếp, mc n cho đến khi nào mi người khách chán em ri, không thèm em na. Ngày đó chc chn s ti. Em đng trông mong gì vào cái tui xuân ca em. Thi gian trôi đi nhanh lm. Đến ngày đó người ta s tng em ra ca. Nhưng trước khi tng kh, người ta còn nhiếc mng, còn chi ra em chán chế, làm như không phi em đã hiến cho m ch cái tui xuân em, sc kho em, không phi em đã trao cho m y linh hn em, mà chính em mi là người gây thit hi cho m, chính em đã ăn cp ca m và làm cho m phi rơi vào vòng kh s. Và đng có ch ai bênh vc em đâu! Nhng đa con gái khác – bn đng nghip ca em – s đp lên lưng em đ nnh hót m ch, bi vì chính chúng nó cũng là nô l c ri và đã mt đi t lâu mi tình thương và lương tâm. Chúng đu là nhng đa hèn c, và trên đi này không có li chi ra nào bn thu lơn, ti t hơn, đc ác hơn nhng li chi ra ca chúng – Em đã b li đây tt c: sc kho, tui xuân, sc đp, hi vng, và mi hai mươi tui đu em s trông như mt m đàn bà ba mươi. Đó là nếu may chưa b m đau đy! Phi t ơn Chúa vì vy! Anh dám chc em tưởng rng em đâu có phi làm vic, rng ngày nào đi vi em cũng là ngày ăn chơi. Nhưng trên đi này không có và cũng chưa bao gi có mt vic làm nào cc nhc hơn vic làm ca em, và tim em l ra phi tan thành l mi phi. Và em đâu có dám tht ra mt li nào, mt tiếng nào hết khi người ta tng em ra khi đây. Em s b ra đi li thi như mt người có ti. Em s đi đến mt nhà khác, ri nhà th ba, ri nhà khác na, và cui cùng em s sa vào mt nơi ph hàng C; và đó không lúc nào người ta ngt đánh đp em, dù em chng ti tình gì hết. đó khách làng chơi s đánh đp em trước đã ri mi hôn em sau. Em không tin là đó khn nn như vy sao? Hôm nào th đến mà coi! Có l em s được nhìn thy tn mt. 

Anh đã nhìn thy mt đa con gái, lâm vào cnh đó mt đêm giao tha. Người ta đùa ct qung nó ra ngoài tuyết ri khoá ca li đ cho nó “ngui” bt vì trong nhà nó kêu la quá. Mi chín gi đêm nó đã say mèm, đu tóc ri bù, na người trn, toàn thân đy vết tím bm. Mt nó đánh phn, nhưng dưới mt nó có nhng qung thâm ln, ming mũi có máu chy ra. Mt tên qun xe va đánh đp nó. Nó ngi trên bc đá cu thang, tay nm mt con cá ướp mui. Nó la rú lên và c li nhi mãi nhng câu than thân ti phn, tay thì đp đp con cá ướp mui đó xung bc cu thang. Có nhng tên phu xe, lính tráng say rượu vây chung quanh nó; bn chúng cười đùa chc gho đa con gái. Em không tin là mt ngày nào đó em s ging như đa đàn bà kia phi không? Anh cũng không mun tin. Nhưng ai biết đâu đy! Cách đây tám hay mười năm gì đó, m đàn bà có con cá ướp mui y t nơi khác ti tnh này, tươi sáng như mt thiên đng bé nh, ngây thơ, trong trng, không vn mt ht bi, đy thn thùng bn ln. Có l nó cũng đã như em, cũng kiêu hãnh và d gin hn, mt nhìn như mt hoàng hu, và tin rng hnh phúc đang ch đi người nào yêu nó và người nào được nó yêu. – Và rt cuc như em thy đy! Và liu em nghĩ như thế nào, nếu trong cái lúc ngi cm con cá ướp mui đp đp xung nhng bc thang đá đó, người say mm và đu tóc bù xù như thế, nó bng s nh ti tt c nhng năm trong trng ngày xưa dưới mái nhà cha m, hi nó còn đi hc, và cu con trai hàng xóm đi theo ve vãn nó dc đường và th bi vi nó rng cu s yêu nó sut đi và s hiến dâng trn đi cu cho nó, ri hai người cùng ước hn s yêu nhau mãi mãi và khi nào ln lên nht đnh s ly nhau ngay?… 

Không, Liza ! Giá em được chết trong mt xó xnh nào đó, trong mt căn hm dưới đt nào đó như người đàn bà b bnh lao anh va nói lúc nãy, thì đó còn là mt hnh phúc cho em, tht đy. Em nói đến nhà thương? Giá người ta ch em vào nhà thương thì còn là phúc! Nhưng nếu m ch em vn còn cn đến em? Bnh lao đâu phi như bnh cm st. Người b bnh đó cho đến giây phút cui cùng còn ôm hi vng và nói mình vn còn kho: h t di mình, và như vy càng có li cho m ch. , đúng vy đó. Em đã bán linh hn cho m y, và hơn na em li còn mc n m y. Em đâu còn được quyn há ming ra na. Đến lúc nào em hp hi, mi người s quay mt đi và lìa b em, bi đến lúc đó thì em còn làm được cái gì cho h? Trái li, người ta còn trách mng em là đã choán nhiu ch quá, là sao không chết nhanh cho khut mt! Em cũng không xin được ngm nước mà ung; và nếu ai có múc cho, nó cũng s chi ra em: “Đến bao gi mày mi chết m mày đi cho ri h cái con chó cái kia? Mày rên ư như thế thì ai mà ng được, khách nào mà chu được h?” Đúng như vy đó. Chính anh đã nghe thy người ta mng chi như vy. Trong lúc em đang na sng na chết người ta s qung em vào mt xó ti tăm nht, hôi thi nht trong hm… đó m ướt, ti tăm. Đi đến lúc by gi nm rũ ra đó mt mình em mi nghĩ li ư? Và lúc em chết ri, có nhng bàn tay xa l s lau ra thân th cho em qua quít, vi vàng, tay va lau ming va chi th. Chng mt ai s th dài khi nghĩ đến em, chng mt ai s đến ban phép lành cho cơ th em, người ta ch mun mau mau thoát được em cho rnh n. Người ta s mua mt c áo quan xu xí, và s mang em đi chôn như hôm nay người ta mang chôn người đàn bà xu s kia; ri người ta s cùng ung rượu đ tin bit vong linh em. Huyt thì đy bùn và tuyết đã tan thành nước. Nhưng người ta s không làm l mai táng gì cho em đâu! – “Nào, Vania, h đu kia xung! Đây là ch an ngh ca ri!… Kìa, đến đây mà cũng vn còn chng mông lên tri kìa!… Căng dây thng ra, con kh!” – “Ri, ri, thế này được ri!” – “Được ri cái gì? Không thy con m nó b lt nghiêng đi kia à? Dù sao thì nó cũng là người như ai ch! Thôi, k m nó, lp đt mau!” Bn h cũng chng mun mt thi gi cãi nhau v em làm gì na. H s lp vi mt lượt đt bùn cho nó xong và s đi ra quán ung rượu. Và đi vi em như thế là hết, người ta thôi không nghĩ đến em na. M nhng người khác còn có con cái, chng, cha h đến thăm viếng, còn m em thì sao: không mt git l, không mt tiếng th dài, không mt li cu nguyn và s không mt ai, không mt ai hết trên đi này, không bao gi còn đến vi em na. Tên em s biến khi mt đt này, như là em chưa bao gi có mt, như là em chưa h sinh ra! Ch có bùn, và ly… Ri đến đêm, ti gi nhng người chết nhm dy, em s mc sc đp vào np áo quan và la lên: “Hãy cho tôi ra vi, hi nhng con người lương thin! Tôi mun nom thy ánh sáng! Tôi đã sinh ra nhưng chưa được sng; đi tôi là mt tm gi rách cho khách qua đường chùi chân; người ta đã ung đi mt cuc đi tôi, đã bán mt đi tôi ph hàng C! Hãy cho tôi ra vi, hi nhng con người lương thin! Tôi mun được sng li mt ln na!” 

Tôi nói say sưa đến ni c tôi bng nghn li… và tôi ngng bt. Tôi git mình ngi nhm dy trên giường, cúi đu xung s hãi, tim đp mnh, tôi bt đu lng nghe: có cái gì đang làm tôi lo lng. 

T lâu tôi đã linh cm thy tôi đã làm đo ln c tâm hn nàng và đp v trái tim nàng, nhưng càng tin chc bao nhiêu tôi li càng mun đt ti mc đích mt cách mnh m và nhanh chóng by nhiêu. Vâng, chính là trò đùa đã lôi kéo tôi đi, mà cũng không hn ch là trò đùa… 

Tôi biết là tôi đã nói mt cách khó khăn, đóng kch, kiu sách v, nói tóm li, tôi chng biết ăn nói cách nào khác ngoài cách nói “ht như sách v“; nhưng điu đó không làm tôi bn tâm. Tôi biết rng nàng s hiu được tôi, và cái li nói sách v đó s giúp ích tôi rt nhiu trong vic này. Nhưng bây gi, sau khi đã đt được mc đích, tôi bng đâm ra s

Không, chưa bao gi, chưa bao gi tôi được chng kiến mt ni tuyt vng đn đau đến thế! Nàng nm đó, mt vùi vào gi và hai tay ôm cht ly nó. Nhng tiếng nc n, m c như mun phá v ngc nàng. C cái thân hình non tr đó run ry như b cơn co git. Nhng tiếng nc n cht cha trong c hng và làm nàng nghn ngào đó bng thoát ra thành nhng tiếng rên xiết. Ri nàng li vùi mt vào gi sâu hơn na; nàng không mun mt ai đây biết ni đau kh cùng nhng git l ca nàng. Nàng cn gi, nàng còn cn cánh tay nàng cho đến bt máu (v sau tôi nom thy), hoc lun nhng ngón tay vào m tóc ri bi nàng nm tht cht, co cng c người li, nhn th, cn cht răng. 

Tôi đnh nói vi nàng mt câu, bo nàng bình tĩnh li, nhưng thy không còn can đm na; ri tht nhiên, cm thy toàn thân rét run lên như hong s, tôi nhy b xung đt, ln mò tìm qun áo mc vào và kiếm cách chun. Trong phòng ti om: loay hoay mãi tôi vn chưa chun b xong. Tay tôi bng s thy mt bao diêm và mt giá nến còn nguyên mt cây. Ánh sáng va xoè lên Liza đã vi ngi nhm ngay dy, mt nhăn nhó và nhìn tôi vi mt n cười gn như điên di, v mt ngây ngô. Tôi đến ngi cnh nàng, cm ly hai tay nàng. Nàng tnh li, chm v phía tôi, đnh bá c tôi nhưng không dám, và t t ng xung trước mt tôi. 

– Liza yêu quý, anh đã lm… Tha li cho anh. – Tôi bt đu nói, nhưng nàng siết cht tay tôi gia tay nàng, cht đến ni tôi tưởng đã nói ra điu gì không phi, tôi bèn nín lng. 

– Liza, đây là đa ch ca anh. Đến thăm anh nhé! 

– Em s đến, – nàng nói kh, ging qu quyết, nhưng vn không ngng mt lên. 

– Gi thì anh đi v. Chào em nhé… và hôm nào găp li em! 

Tôi đng lên, nàng cũng đng lên và mt bng đ bng, rùng mình mt cái, v ly chiếc khăn quàng ghế qun vi vào người kín đến tn cm. Ri sau đó nàng li mm cười rt ng ngn, mt li đ ng lên và ngó tôi rt kì khôi. Điu đó là tôi đau đn, tôi mun bước vi ra và đi ngay. 

– Ông ch mt phút, – nàng bng gi vi tôi li lúc tôi ra ti ca và gi ly vt áo măng tô tôi. Nàng đt giá nến xung và chy đi, chc là nàng quên cái gì và mun cho tôi xem. Mt nàng ng hng, mt long lanh, môi cười tm tm: có chuyn gì vy? Tôi đành đng đi. Chng mt phút nàng quay li, mt nhìn xung như mun xin li. Bây gi không còn là khuôn mt, đôi mt nhìn ban nãy u ám, ng vc và bướng bnh na; cái nhìn ca nàng bây gi du dàng, gn như van xin, đng thi li tin tưởng, v v và bn ln. Đó là cái li con tr thường nhìn nhng người chúng yêu thương khi chúng đang mun xin mt cái gì. Mt nàng nâu nht, đôi mt đp và nhanh nhn, biết biu l tình yêu và tình ghét. 

Thy khi cn ct nghĩa cho tôi điu gì – như tôi là mt k siêu phàm có th hiu biết mi s mà không cn ging gii, – nàng đưa cho tôi mt mnh giy. Lúc đó c khuôn mt nàng sáng lên mt nim vui hn nhiên thơ di. Tôi m t giy: đó là mt bc thư gi cho nàng ca mt sinh viên trường thuc nào đó hay đi loi như thế, mt bc thư t tình, rt cu kì, hoa lá và bay bướm, nhưng li hết sc kính trng. Tôi không còn nh rõ tng câu, nhưng tôi nh rt rõ, tôi đã cm thy qua li hành văn hoa mĩ y mt tình cm rung đng, chân thành, không th gi to. Lúc đc xong, tôi bt gp cái nhìn đăm đăm ca nàng đang cháy bng, tò mò và st rut như cái nhìn mt đa tr con. Mt nàng dán vào mt tôi, và nàng nóng lòng đi xem tôi s nói gì. Bng mt vài câu nói vi vàng nhưng có cái gì kiêu hãnh và sung sướng nàng ct nghĩa cho tôi biết là nàng được mi ti mt bui d vũ gia đình, “mt gia đình rt tt”, “toàn nhng người trong nhà và không ai hay biết gì hết, hoàn toàn không hay biết gì”, vì nàng mi ti chn này đ th xem thôi, ch không có ý đnh li mãi mãi, và nht đnh s ra đi khi nào tr hết n. Và hôm đó chàng sinh viên kia cũng có mt đy. Chàng nhy và nói chuyn vi nàng sut bui và hóa ra hi bé hai người đã có quen nhau Riga, đã chơi đùa vi nhau đó, nhưng lâu quá ri. Chàng còn biết c cha m nàng na. Nhưng chàng không biết gì v chuyn này ca nàng, tuyt đi không biết tí gì hết và cũng không ng vc gì hết! Ri ngay sáng hôm sau (nghĩa là cách đây ba hôm) chàng trao bc thư này cho nàng qua tay mt người bn gái đi cùng vi nàng ti hôm đó “và … đó, có vy thôi”. 

K xong nàng xu h cúi mt xung, đôi mt vn còn long lanh. 

Người con gái ti nghip y đã gi lá thư ca chàng sinh viên như mt báu vt, và nàng đã cho tôi xem cái báu vt duy nht đó ct là đ cho tôi biết, trước khi t giã, rng người ta cũng có th yêu nàng, yêu trung thc, chân thành, người ta cũng có th viết thư cho nàng bng mt ging kính trng lm ch. Chc chn bc thư s ch đ nm đó, trong mt cái hp, và nàng s không có mt bc nào tiếp theo. Nhưng cn gì, b tôi tin chc nàng s gi nó sut đi như mt k vt; như mt nim kiêu hãnh, mt s bin bch cho nàng, và đúng lúc này nàng bng nh ti bc thư đó và mang ra khoe vi tôi, đ hãnh din mt cách ngây thơ và ly li v t trng trước mt tôi, đ tôi tán dương nàng. Tôi không nói gì vi nàng hết, tôi ch siết cht tay nàng và bước ra. Sao lúc đó tôi mun bước ra ngoài đến thế!… 

Tôi đi b sut t đó v nhà, mc dù tuyết tan vn đang còn rơi tng nm ln. Tôi đau đn, tôi mt mi, chán chường và trong lòng thy vô cùng băn khoăn. Nhưng qua ni băn khoăn y tôi đã thoáng thy loé lên mt s tht. Mt s tht vô cùng xu xa! 

 

  

8.

Nhưng tôi không chu tha nhn cái s tht đó sm như vy. Sáng hôm sau, lúc thc dy sau my gi ng nng như chì, sau khi đã hi tưởng li ngay lp tc nhng biến c ngày hôm trước, thì chính tôi cũng phi ngc nhiên v cái tình cm u m ca tôi lúc nm cnh Liza, v tt c nhng điu tàn nhn và b i mà tôi đã nói cho nàng nghe. “Người ta có th làm xáo trn h thn kinh ca đàn bà đến mc y được chăng? Tht là lm ging! Mà cn gì mình phi cho nó đa ch cơ ch! Ng nh nó đến tht thì làm sao?… , mà đến thì đến! Ch sao…” 

Nhưng tt nhiên ngay lúc này thì đó không phi là điu quan trng nht: điu quan trng nht là phi vãn hi danh d mình dưới mt hai tên Zverkov và Simonov. Còn Liza thì tôi đã quên khuy mt nàng ngày sáng hôm đó vì b ám nh bi ý nghĩ trên. 

Trước hết phi tr Simonov ngay tc thì món tin tôi n hôm qua. Tôi đã quyết đnh dùng bin pháp cc đoan là vay Anton Antonovich mười lăm rúp. Mt tình c may mn là sáng hôm đó ông ta li đang trong tâm trng cc kì vui v, nên đã bng lòng ng tin cho tôi ngay. Tôi mng đến ni trong lúc kí giy n tôi bng but ming k cho ông ta nghe, hết sd dãi, bng mt ging rt ung dung rng “đêm qua đi ăn chơi vi my người bn thân  Hôtel de Paris. Ăn mng mt người bn hc cũ, có th nói là khá thân, quen nhau t hi còn nh. Mng anh ta được thăng chc. Ông biết không: mt gã ăn chơi hng b đy. Hi còn con trai được nuông chiu, nhưng gia đình khá gi lm. Nhiu ca, s nghip ly lng, thích hài hước, có duyên, s đào hoa… ông hiu không? Sau sáu chai sâm banh c bn r nhau đi xung đó…” Tt c c tuôn ra rt d dàng, bng mt ging trơn tru và t đc lm. 

V đến nhà tôi viết ngay cho Simonov mt bc thư

Cho đến bây gi tôi vn còn t phc cái li nói trôi chy và thng thn ca bc thư đó cùng vi li hành văn tht xng đáng là ca mt người quân t. Tôi quy ti hoàn toàn v phn tôi mt cách khéo léo, quý phái và nht là không có mt ch nào tha. Tôi xin t ti, “nếu còn được phép đ t ti”, bng cách nói rng do không quen ung rượu, nên li rượu đu tiên tôi ung (gi là ung) trong lúc ch my người  Hôtel de Paris t năm đến sáu gi đã làm tôi hoàn toàn choáng váng. Tôi xin li Simonov trước nht; nhưng tôi cũng xin chàng chuyn h li t ti ca tôi đến my anh bn kia, nht là Zverkov, mà tôi đã… “nh li như qua mt gic mơ…”, tht li nng, tôi tin thế. Tôi còn thêm rng đáng l chính tôi phi đến trình bày mi phi, nhưng tôi b nhc đu quá, và nht là cm thy vô cùng bi ri. 

Tôi đc bit hài lòng v “cách nói nh nhàng”, thm chí hơi phóng túng (nhưng hết sc thích hp), biu l qua nhng câu xin li và, hơn hết mi li gii thích nào, nó s phi cho bn chúng hiu rng “toàn b câu chuyn b i hôm qua” đi vi tôi chng nghĩa lí gì hết: tôi đâu h b bóp bp như quý ngài có l đã tưởng, mà ngược li, tôi đã suy ngm tt c v đó hết sc là bình tĩnh, đúng theo tinh thn ca mt người quân t biết t trng. “Cn phi cho tui tr nó qua đi”. 

Đc li lá thư tôi còn t nh rng có mt v gì đó rt sang trng. Ti sao? Ti tôi là mt con người có văn hóa, con người thông minh ch sao! Mt k nào khác đa v tôi chc s không biết cách nào mà g ra được, còn tôi, tôi đã ra khi vòng mà tôi li còn đùa ct na là đng khác. Đó mi tht là con người ca thi đi, có hc, thông minh! V li dù sao thì li là rượu c… A hèm!… Không hn. Tôi đâu có ung rượu mnh lúc ngi ch bn chúng t năm đến sáu gi! Tôi đã nói di Simonov; nói di mt cách trơ tráo, và tôi không h xu h

Vi li tôi cn đếch gì! Điu quan trng là ra tay cho sch v đó mà thôi. 

Tôi b sáu rúp vào phong bì, niêm phong li và sai lão Apollon mang đến Simonov. Được biết là lá thư có tin trong đó, lão Apollon thy là h trng mi bng lòng mang đi. Chiu đến, tôi ra đường đi lang thang. Đu tôi hãy còn nhc và tôi cm thy choáng váng. 

Nhưng khi đêm dn xung, và khi bóng ti đã dày đc hơn, nhng n tượng cùng nhng suy tư ca tôi càng pha trn, ln ln vi nhau. Có mt cái gì trong tôi, trong tn cùng trái tim, trong tn cùng ý thc, mt cái gì không mun chết đi và l ra qua mt ni chán chường kì l. Tôi lang thang trong nhng ph phường nào nhit nht, sm ut nht: ph Meshankaya, Sadovaya, gn vườn hoa Yusupov. Tôi rt thích đi do trong nhng ph này, nht là vào lúc hoàng hôn, đúng vào lúc tht nhiu người – dân buôn bán, th thuyn xong vic tr v nhà, trên mt in hn nét mt nhc. Điu làm tôi thích thú chính là cái náo đng tm thường đó ca cuc sng hàng ngày. Nhưng ln này tt c cái n ào đó li làm tôi bc mình thêm. Tôi không còn t ch được na. Mt cái gì đã nhen lên trong lòng tôi, nhen lên đau đn và không mun xa ri. Tôi tr v nhà, lòng trĩu nng. Ta h có mt ti li nào đó đang nm trong tâm hn. 

Tôi b dày vò day dt bi ý nghĩ rng Liza sp đến. Có điu l, là trong tt c nhng k nim hi đêm, cái k nim v Liza tách bit hn ra và làm tôi băn khoăn l thường. Hi chiu, tôi đã thôi không nghĩ ngi gì hết và tôi vn còn rt hài lòng v lá thư tôi viết cho Simonov. Nhưng h c nghĩ ti Liza là tôi li bc dc, y như cái nguyên do chính là s bc dc ca tôi là Liza vy. 

“Nếu nàng là tôi thì sao? – Tôi c luôn luôn nghĩ thế. – A, chng sao hết! C vic đến. A hèm!… Ch có điu khó chu là nàng s nhìn thy cnh sng ca mình. Hôm qua mình đã đóng vai mt người hùng trước mt nàng, còn bây gi… Mình sng buông th thế này tht by quá! C như là ch ca thng ăn mày. Mà hôm qua mình đã chơi b cánh din như thế đ đi ăn cơm! Nhìn cái đivăng rách lòi c bông ra thế kia! C cái áo mc đi ng này na, ch khác gì cái gi rách!… Nàng s thy hết; và cũng s gp c cái lão Apollon kia na. Con vt này chc chn s làm nàng gin ch không phi đùa; nó s mượn c này c khác ct đ mình cáu cho mà coi. Còn mình y à, đương nhiên ri, mình s li s run lên, cung cung nhy cà tưng cà tưng trước mt nàng, ri qun cht chiếc áo choàng vào người, ri cười cười, ri di trá… Chó tht! Mà đâu đã hết: đê tin hơn na, khn nn hơn na là mình li phi đeo cái mt n la di đó!…” 

Nghĩ đến đy tôi bng thy chóng mt. 

“La di? Có thc là la di không đã? Hôm qua mình rt thành thc khi din thuyết vi Liza. Mình còn nh mình đã có mt xúc cm thc s. Mình mun gi ra nơi nàng nhng tình cm tt. Nàng khóc được như vy là tt lm, như vy là được lm!…” 

Nhưng tôi vn không sao yên tâm được. Sut c bui ti, thm chí sau chín gi – lúc mà theo tôi tính Liza không th đến na – tôi vn không ngng nghĩ đến nàng và không ngt nhìn thy nàng trong tưởng tượng, cái hình nh ghi sâu vào kí c nht đêm hôm trước: lúc tôi bt que diêm và nhìn thy khuôn mt tái nht, nhăn nhó đó ca nàng, cái nhìn vô cùng thm thiết đó ca nàng. Và n cười khi y mi thm hi làm sao, gượng go và nhăn nhó làm sao! Nhưng lúc đó tôi chưa hay rng mãi mười lăm năm sau đó tôi vn còn hình dùng ra Liza dưới dung mo đó, vn vi n cười ti nghip và nhăn nhó đó. 

Sáng hôm sau tôi đã li sn sàng coi mi vic xy ra như mt chuyn vô lí mà cái thn kinh bnh hon ca tôi đã quá phóng đi. Tôi luôn luôn nhn ra cái đim yếu này ca tôi và s hãi cho nó lm: “Mình lúc nào cũng hay thi phng, – tôi thường nhc nh tôi như thế, – chc là bnh ri”. Vy mà… vy mà tôi vn c t nh “Liza s ti”; quanh đi qun li tôi ch nghĩ có thế: “Liza s ti, Liza s ti!” Điu đó làm tôi phát điên: “Liza s ti! Nht đnh Liza s ti!” Tôi va kêu m lên va đi đi li li trong phòng. Nếu không hôm này thì mai! Thế nào nó cũng mò ra được mình! Ôi, khn nn thay là cái lãng mn ca nhng tâm hn trong trng! Ôi, đê tin! Ôi, ngu xun! Ôi tm thường thay nhng tâm hn đa cm vô duyên! Ti sao mình đã không hiu như vy? À, mà ti sao mình đã không hiu được như vy ch?… Nhưng đến đây tôi ngng li, lòng vô cùng băn khoăn bt rt. 

“Nhưng ti sao, ti sao ch cn vài câu nói, – tôi cht nghĩ, – ch cn mt chuyn ái tình, (mà ái tình gượng ép, ba đt), cũng có th hoàn toàn đo ln được mt đi người! Qu là mt vùng đt còn trinh nguyên!” 

Đôi khi tôi có ý nghĩ là chính tôi nên đến đ k cho nàng “tt c mi chuyn” và xin nàng đng đến na. Nhưng khi ý nghĩ này va đến vi tôi thì tôi đâm ra gin d đến đ giá lúc này tóm được nàng đây tôi s xé xác “con Liza khn kiếp” y ra, tôi s chi ra nàng, tôi s nh vào mt nàng, tôi s đui nàng đi và đánh cho mt trn nên thân! 

Nhưng ri mt ngày trôi đi, ri ngày th hai, ngày th ba, vn không thy nàng đến. C sau chín gi là tôi yên tâm hn, thm chí tôi còn mơ mng rt là khoái chí na. “Mình s cu vt Liza… nghĩa là ch cn thuyết cho nàng khi nàng ti thăm mình…. Mình s giáo hóa nàng, s khai trí cho nàng. Ri mình cũng s đ ý thy là nàng yêu mình, yêu say mê… nhưng mình gi v như không biết (ti sao tôi làm như vy tôi cũng không rõ, có l là do ưa chung nhng tình cm đp chăng)… ri hết sc bi ri, cm đng và rưng rưng nước mt, nàng quỳ xung chân mình và nói rng mình là v cu tinh ca nàng, và nàng yêu mình hơn ai hết trên đi… Mình mê mn bàng hoàng. – “Liza, – mình nói, – em tưởng là anh không nhn thy tình yêu ca em sao? Anh nhn thy hết, anh đoán được hết, nhưng anh không dám chiếm đot trái tim em, bi vì anh có nh hưởng vi em quá nhiu nên anh s rng em đã ch yêu anh gượng ép. Ch vì lòng biết ơn, em phi c ép mình đáp li tình yêu ca anh, em c t gây trong em mt tình cm mà có l em không có, anh không mun thế, bi như thế anh s mang ti là đc tài, như thế là khiếm nhã” (tóm li, đến đây tôi lúng túng trong nhng tinh tế ca tình cm tht quý phái, tht là ‘Âu châu’, kiu George Sand). Nhưng gi đây em thuc v anh ri, em là tác phm ca anh ri, ôi, người em nh trong trng, mĩ miu, ôi người v hin ca anh!” 

Và nhà anh đó, t do và mnh d

Em bước vào và ng tr đi em! 1 

Ri hai người s sng vô cùng hnh phúc, s đi ra ngoi quc, vân vân và vân vân… Tóm li, khi tưởng tượng đến đây tôi cm thy xu h đến ni tôi đã phi thè lưỡi t chế giu mình. 

“Vi li – tôi nghĩ – chưa chc người ta đã đ cho nàng đi. Bi hình như người ta không cho phép các cô gái đi chơi, nht là vào bui chiu (không hiu sao tôi c tin là nàng phi đến tôi vào bui chiu đúng sáu gi). Nhưng nàng nói vi mình là nàng chưa b ràng buc hn, nàng vn còn có mt s quyn đc bit. Nghĩa là…. A hem!… Chó tht! Nghĩa là nàng s đến! Chc chn nàng s đến!” 

Cũng may là sut my hôm đó tôi còn có lão Apollon xc láo kia đ gii su. Lão làm tôi mt hết c kiên nhn. Lão già Apollon là mt tai ha, mt bnh dch mà tri đã gieo xung cho tôi. Tôi và lão đã gay gt, hm hc vi nhau t my năm nay ri và tôi ghét cay ghét đng lão. Tri, sao tôi ghét lão đến thế! Có l trên đi này tôi chưa căm thù ai như lão. Lão là mt người có tui, có b tch quan trng. Ngoài vic săn sóc tôi, lão còn làm ngh th may na. Lão khinh tôi, không hiu sao, khinh tôi không đ đâu cho hết và luôn luôn ngó tôi bng con mt trnh thượng không th chu ni. V li ai lão cũng nhìn trình thượng như vy. Ch nom thy cái đu bt tóc vàng hoe, cái m tóc xoã xung trán un xoăn lên và thoa du cn thn, cái ming nghiêm ngh hình ch Y đó là quý v cm thy ngay đó là mt nhân vt không h biết t hoài nghi mình. Đó là mt mô phm cc đoan, tên mô phm ln nht mà tôi chưa tng thy trên thế gian này; hơn na hn li còn có mt lòng t ái có th ví ngang vi Alexandre de Macedoine! Lão yêu tng cái khuy trên áo ca lão, tng cái móng tay ca lão. Lão đi x vi tôi như mt k đc tài đi x vi bn dân đen, rt hiếm khi lão nói vi tôi, và khi nào phi nhìn tôi thì luôn luôn đó là môt cái nhìn rn đanh, đy t ph và giu ct, mà đôi khi làm tôi phát điên lên. Lão làm cho tôi mt vic gì là làm vi mt c ch cc kì khoan dung. Vi li, hu như lão chng làm gì cho tôi hết và không h cho mình có bn phn phi làm cho tôi mt cái gì hết ráo! Không còn nghi ng gì na: lão cho tôi là mt thng ng hng nht trên đi, và s dĩ lão còn “chu ni cái mt tôi” là vì tôi tr lương cho lão. Lão bng lòng vi brúp mt tháng đ “không làm cái gì” cho tôi. Vì lão mà tôi phm thêm nhiu li na. Tôi ghét lão đến đ h c nghe tiếng bước chân lão là tôi đã đ b đng kinh ri. Nhưng cái làm tôi không tài nào chu ni là cái li nói không thèm un lưỡi ca lão. Lưỡi lão ln quá hay b tt gì đó mà nói c d d ra, không un lưỡi gì hết, mà còn ly làm khoái chí là khác, chc tưởng phát âm như thế còn làm tăng thêm cái v oai v ca lão hay sao. Lão ưa nói vi mt ging nhè nh, đu đu, hai tay chp sau lưng và đu thì cúi xung. Nhưng cái làm tôi điên tiết nht là khi lão bt đu cao ging đc kinh trong phòng lão (cách phòng tôi ch có mt bc vách mng). Tôi đã bao nhiêu ln đu khu vi lão ch vì thế. Nhưng lão c thích đc vào bui ti, ging nhè nh, đu đu, ê a, c y như là đc đu giường người chết. Mà qu nhiên lúc v già lão làm như vy: người ta thuê lão đc kinh đu giường người chết. 

Vy mà tôi không tài nào đui được lão già đi, c như th đi lão đã dính lin vi đi tôi. Mà chính lão cũng không chu ri tôi ra na. Tôi không th sng được trong mt khách sn có đ đc; ch tôi sng là cái v c, là cái hp diêm ca tôi, nơi đó tôi lánh mt và trn tránh toàn th nhân loi, còn lão Apollon, có qu thn ha may mi hiu ti sao, đi vi tôi hình như là mt phn gn lin vi ch tôi . Và vì thế sut by năm tri tôi không th tng lão già ra khi ca được. 

Tôi không th nào gi lương ca lão được quá hai ngày. Lão s làm m ĩ lên ngay tc thì và ri tôi không biết đng nào mà chui c

Nhưng my hôm xy ra v kia tôi đã cáu sườn vi c thế gii đến đ tôi nht quyếtrng pht lão Apollon và gi lương lão li trong hai tun. Đã t lâu – cách đây hai năm – tôi đã chun b chơi lão cái v này ch ct cho lão biết rng lão không có quyn làm ra cái điu quan trng vi tôi, rng bt c lúc nào mun tôi cũng có th không tr lương cho lão. Ln này tôi nht quyết không nói gì vi lão hết, ch mt mc lng thinh đ đè bp cái thói kiêu căng ca lão và đ lão phi hi tôi trước s tin đó. Tôi s rút brúp trong ngăn kéo ra, s giơ cho lão xem đ lão biết là đó, có tin đó, nhưng tôi c tình gi li, “tôi chưa mun, phi, chưa thèm mun tr cho lão, bi vì tôi thích thế, bi vì đó là cái ý mun lãnh chúa ca tôi”, bi vì lão xc láo, lão l mãng. Nhưng nếu lão chu ăn nói t tế vi tôi, có th tôi s ngui đi và tr cho lão, bng không, lão s phi ch hai hay ba tun, thm chí mt tháng cũng nên… 

Nhưng tôi tc gin đến my thì tc gin, cui cùng li vn là lão thng. Tôi không th cm c được quá bn ngày lin. Lão bt đu bng nhng trò mà lão vn hay làm trong nhng trường hp đó, bi đây không phi là ln đu v y xy ra (tôi đã biết thuc lòng trước tt c nhng trò h lưu ca lão ri): mi đu lão ném cho tôi mt cái nguýt tht dài, nht là lúc tôi đi ra ca hoc v nhà. Nếu tôi cm c bng cách làm b không thèm đ ý đến cái thâm kế đó ca lão, thì lão bt đu bước sang chiến thut th hai, mà vn không thèm nói mt li: đt nhiên không có lí do nào hết, lão lng lng bước vào phòng tôi trong lúc tôi đang đc sách hoc đang đi đi li li, lão đng ngay gia ca, mt chân đ ra đng trước, mt tay sau lưng, và bt đu ngó tôi trng trng, không phi mt cái ngó nghiêm ngh, mà là mt cái nhìn hết sc khinh b. Nếu tôi hi lão mun gì thì lão không thèm đáp, c tiếp tc ngó tôi như vy thêm vài giây na, ri bm môi li, v mt đy ý nghĩa, chm rãi quay lưng đi và chm rãi bước v bung lão. Hai gi sau lão li ra khi bung và li xut hin ln na. Điên tiết lên, tôi không thèm hi lão mun gì na. Tôi vênh mt lên kiêu ngo, hách dch, và ngó thng vào mt lão. Có khi tôi và lão trong mt hay hai phút c ngó nhau chm chm như vy. Sau đó lão li t t quay lưng đi, hết sc trnh trng, và li khut mt trong hai gi

Nếu chiến thut đó không làm tôi nao núng và nếu tôi vn còn tiếp tc cm c, thì lão bt đu va ngó tôi va th dài, th dài thườn thượt, rõ tht là sâu, ta như làm vy là đo được tt c chiu sâu cái sa đa tinh thn ca tôi, và c nhiên, rt cuc, lão li thng. Còn tôi thì gin điên lên, tôi la, tôi hét, nhưng ri cui cùng vn phi đi theo con đường chính lão mun tôi đi. 

Nhưng ln này, lão va mi tung ra cái chiến thut đu tiên ca lão, nghĩa là lườm nguýt, thì tôi ni xung lên và tn công lão ngay. (Chưa có chuyn đó thì thn kinh tôi đã b kích thích quá đi ri!…) 

– Ê, đng li! – Tôi hét ln khi lão va quay lưng đi, chm chp và yên lng, mt tay chp sau lưng, đi v phía bung lão. – Đng li! Li đây tao bo! – Và chc tiếng la ca tôi tht thanh đến ni lão phi quay gót li, và ln này còn ngó tôi vi mt v ngc nhiên na. Nhưng lão vn lng thinh, và cái đó mi làm cho tôi càng điên tiết hơn. 

– Ti sao không được phép mà mày dám bước vào phòng tao và đng ngó tao như thế? Tr li ngay! 

Lão đim nhiên ngó tôi thêm đ ba mươi giây na, ri li sa son quay lưng đi. 

– Đng li đó! – Tôi rng lên và chy li phía lão. – Không nhúc nhích! Nào! Bây gi tr li tao ngay: mày ngó tao như thế đ làm gì? 

– Đ xem ông có điu gì bo đng tôi làm, – lão đáp d d, sau mt lúc yên lng, bng cái ging nhè nh đu đu, lông mày nhướn lên, đu hơi ng sang mt bên, và tt c các điu b đó được làm vi v bình thn d s

– Tao không hi chuyn đó, không hi chuyn đó, không phi thế, đ súc sinh! – Tôi hét, gin đến run người. – Tao nói cho mày biết đây này, quân súc sinh, ti sao mày đã vào phòng tao: mày thy tao không tr lương cho mày, nhưng mày không thèm hi tao vì mày t ph, t kiêu, và mày ngó tao mt cách ngu xun như thế là đ trng pht tao, đ hành h tao, hiu chưa? Mà mày đâu có biết thế là khn nn, khn nn, khn nn! 

Lão li bt đu sa son quay lưng đi, không nói na li, nhưng tôi nm áo lão li. 

– Nghe đây này! – Tôi hét tht ln. – Tin đây này, mày thy chưa? (Tôi rút tin trong ngăn kéo ra). Byrúp. Nó đó, đúng brúp, không thiếu mt xu. Nhưng mày s không được s đến nó, mày s không được s đến nó chng nào mày không chu l phép đến xin li tao. Mày hiu chưa? 

– Cái đó không được, – lão tr li dõng dc l thường. 

– Cái đó phi được! – Tôi hét lên. – Tao th danh d vi mày là nu không thì mày s không có lương. 

– Tôi chng làm gì đ phi xin li ông c, – lão nói tiếp, như không h đ ý đến tiếng hét ca tôi, – bi chính ông va mi kêu tôi bng “quân súc sinh” xong, mà tôi còn đi thưa cnh sát là đng khác. 

– Đi đi! Đi đi! – Tôi tru lên, – Đi ngay bây gi đi! Đi ngay đi, quân súc sinh! Súc sinh! Súc sinh! 

Nhưng lão ch mt mc ngó tôi. Ri lão quay lưng đi, không đ ý đến tiếng la ca tôi, cũng chng thèm ngonh đu li, lão t t bước ra. 

“Không vì cái con Liza kia thì đâu có đến ni này!” – Tôi t nh. Ri sau mt phút ch đi, rt nghiêm trang, nhưng tim đp thình thch, tôi đi vào bung lão Apollon. 

– Apollon! – Tôi nói bng mt ging nh nhàng nhưng như tt nghn trong c. – Mày đi gi ngay cnh sát v đây! 

Lúc đó lão đã ngi vào bàn, đã đeo kính vào và đang sa son khâu cái gì. Nhưng lúc nghe tôi ra lnh như thế, lão bng bt cười phì ra. 

– Đi đi! Đi ngay đi! Mày không đi thì mày biết tay tao! 

– Ông lon trí tht ri, – lão nói không thèm ngng mt lên, vn bng cái ging d d đó và va nói va lun ch vào kim. – Có đi ai đi thưa cnh sát đ cho b bt bao gi! Và còn nếu đ da tôi y à, thì vô ích, vì tôi không s đâu! 

– Đi đi! – Tôi nm vai lão và hét lên, ging lc đi. Tôi cm thy ch mt chút na là tôi s đánh lão. 

Nhưng ngay lúc đó ca bng m ra t t, êm như ru, và mt bóng người bước vào, ngng li ngưỡng ca, ngơ ngác và nhìn c hai chúng tôi. Tôi ngng mt lên, chết lng người vì xu h và chy vi v phòng. V đến đó, hai tay nm tóc, tôi da đu vào tường và đng ch

Hai phút sau tôi nghe thy tiếng bước chm chp ca lão Apollon. 

– Có người con gái nào hi ông, – lão va nói va ngó tôi mt cách đc bit nghiêm ngh, ri nhường ch cho Liza bước vào. Lão chưa mun đi vi, và c đng như vy nhìn chúng tôi vi v chế nho. 

– Bước đi! Bước đi! – Tôi hét vào mt lão. Ngay lúc đó chiếc đng h treo tường khò khè, ho hng ri đim by tiếng. 

Thch Chương dch t tiếng Pháp

——————————–

1. Thơ Nekrasov nói v tình yêu gia mt thanh niên và mt gái giang h. Thanh niên đó, chu nh hưởng ca phong trào ci cách xã hi Nga hi by gi, đã ci hun cô gái và sau ly nàng v làm v. Chú ý đây cái ma mai ca Dostoievski. (ND).

Ngun: DIN ĐÀN VIT NAM

NHỮNG CUỘC PHIÊU LƯU CỦA HUCKLEBERRY FINN Mark Twain

Mark_TwainGII THIU TÁC GI

Mark Twain sinh năm 1835 và mt năm 1910. Điu kỳ l là vào năm nhà văn ra đi, sao chi Halley rc sáng trên bu tri Florida và khi ông mt, năm 1910, sao chi Halley li mt ln na vy cái đuôi sáng lòa ca mình trên nn tri xanh thm. Như mt ngôi sao vi th ánh sáng rc r qut ngang qua bu tri, Mark Twain đến nay vn được coi là ngôi sao sáng nht trong gii nhng người cm bút trên văn đàn M.

Trong cun tiu s mi nht có ta đ Mark Twain: a Life (Mark Twain – mt cuc đi), tác gi Ron Powers viết: “Mark Twain đã làm thay đi cách nghe nhìn ca người M, ông chính là mt Lincoln trong văn hc”. Ông đã tr li cho nước M ngôn ng và ging điu ca con người bn x nước này, không phi bng li giu nhi hay châm biếm mà bng th văn hc tinh tế và đy cht hài hước.

B m Clemens là cư dân bang Virginia nhưng ông được sinh ra ti Florida, trong mt gia cnh khá cht vt, túng thiếu. Năm 1839, gia đình ông chuyn đến sng ti Hannibal, thành ph nh nm cnh dòng sông Mississippi. Cha mt sm, nhà văn tương lai phi b hc và theo ngh lái tàu kiếm sng. Khi cuc ni chiến bùng n, nhà văn b tàu, b sông nước trôi dt theo cuc sng phiêu lưu nhng dãy núi min Tây nước M. Nhưng nhng ngày tháng lênh đênh trên tàu đã đ li cho ông nhng n tượng sâu sc, tr thành ngun cm hng đ nhà văn viết nên nhng kit tác như Nhng cuc phiêu lưu ca Tom Sawyer (The Adventures of Tom Sawyer -Cuc sng trên sông Mississippi (Life on the Mississippi – 1883) và Nhng cuc phiêu lưu ca Huckleberry Finn ( The Adventures of Huckleberry Finn – 1884).

Nhng m vàng, m bc min vin Tây đã quyến rũ gic mơ làm giàu ca Clemens nhưng vn may không mm cười vi ông. Nhà văn tương lai rách rưới và bi bm đến ni khi đến np đơn xin làm phóng viên mt tòa son báo, Clemens trông ging mt tên ma cà bông hơn là mt người có kh năng cm bút. Sau khi đã đnh hình được mt phong cách báo chí cho riêng mình, cái tên cúng cơm Samuel Clemens được đi thành Mark Twain. Bút danh này xưa nay vn gây tranh cãi trong gii hc gi nghiên cu v cuc đi và s nghip ca nhà văn. Có hai gi thuyết chính. Gi thuyết th nht cho rng, Mark Twain có nghĩa là “mark two” – ch mc nước khong 2 si (tương đương vi 3,7m) – mt thut ng mà nhng người dò sông bin thường dùng đ báo tin cho nhau, ch đường đi an toàn. Gi thuyết th hai gii thích, bút danh này bt ngun t nhng ngày lang bt kỳ h min Tây ca nhà văn. Lúc đó, ông thường vào quán, gi lin hai cút rượu và bo người phc v đánh du “Mark twain” vào hóa đơn ca mình. Nhưng trong mt tài liu, nhà văn viết: “Người thuyn trưởng già, dù chng gii giang và hay ch gì nhiu nhưng ông thường s dng ký t MARK TWAIN đ thông tin v tình hình sông nước. Nhng thông tin này cc kỳ chính xác và có giá tr, nó có nghĩa là an toàn, không nguy him…”.

Con đường đến vi văn hc ca Twain đến nay vn không khi khiến người ta ngc nhiên, khi đu bng mt tác phm hài hước có ta đ The Celebrated Jumping Frog of Calaveras County (Con ếch nhy tr danh Calaveras). Dù ngày nay đc li, tác phm đó không th kiếm ni ca đc gi mt n cười nhưng lúc bây gi, “Con ếch… ” đã giúp ông tr nên ni tiếng ch sau mt đêm. Tiếp đó là nhng chuyến ngao du khp đt nước vi nhng bui nói chuyn trước nhng c ta cht kín, ông đã khiến khán gi cười v bng bng khiếu nói chuyn hài hước và thông minh ca mình.

Vi li thế ca mt nhà báo, Mark Twain đã tìm mi cách đ được đi đây đi đó. Mt ln, đ tham gia chuyến vin du đến Đa Trung Hi, ông đánh đin cho ch bút ca mình vi mt ging điu qu quyết: “Gi cho tôi 1.200 USD, tôi mun ra nước ngoài”. Trên nhng chuyến phiêu lưu, ông đã khiến cho nhng người bn đng hành cười nghiêng ng bng điu b hài hước, thái đ ci m và cách s dng ngôn ng rt đi trn tc.

 
 

Sau đó, như nhiu người đàn ông khác vi mong mun tìm kiếm mt cuc sng n đnh, chàng trai tr Mark Twain bt đu biết yêu. V sau, bàOlivia Langdon Clemens gii thích, tình yêu ca bà dành cho chng là không th cưỡng ni, dù ông lúc nào cũng như mt đa tr không chu ln.

Cuc sng ca hai v chng tr din ra vi mt nhp điu khn trương, gp gáp. Twain tng nói, ông là “nhà văn da trng bn rn nht nước M“. Ít lâu sau, con trai đu ca nhà văn chết vì b st. Cái chết ca đa con thương yêu đã giáng cho ông mt đòn khá đau. Trong cơn trm ut, nhà văn hu như ch sng vi quá kh tui thơ ca chính mình. Nh s giúp đ ca người thư ký, năm 1876, ông đã hoàn thành Nhng cuc phiêu lưu ca Tom Sawyer – tác phm được coi là cun tiu thuyết kinh đin ca văn hc dòng văn hc viết cho thiếu nhi.

Danh tiếng và nhng thành công trong s nghip văn hc đã tng bước xoa du mt mát riêng tư ca nhà văn. Bng vn sng ca nhng ngày lang thang, phiêu bt, nhà văn đu tư vào vic viết nhng cun tiu thuyết ln. Cuc sng trên sông Mississippi là tác phm gi m cho Nhng cuc phiêu lưu ca Huckleberry Finn, cun sách được ông coi là mt dng thc “bu bn” vi Nhng cuc phiêu lưu ca Tom Sawyer. Còn nhà văn M ni tiếng Hemingway cho rng: “Toàn b nn văn hc M hin đi đu bt ngun t Nhng cuc phiêu lưu ca Huckleberry Finn. Đó là mt tác phm hay nht mà chúng ta tng có”.

Nhng năm cui đi, nhà văn đi mt vi mt lot khó khăn chng cht: kinh tế gia đình ln bi, mt người con gái ca ông chết, người con gái khác phát điên, v ông cũng qua đi vì bnh tt.

* V Mark Twain:

– “Twain là nhà văn chân chính đu tiên ca M” – William Faulkner.

– “Twain và tôi cùng chung mt cnh ng. Chúng tôi phi viết làm sao đ đc gi tin rng chúng tôi đang đùa, nếu không h s treo c chúng tôi lên” – George Bernard Shaw.

– “Người M nói chung thường coi gia đình mình là trên hết. Nhưng nếu h có đ ra mt chút tình yêu dành cho người ngoài thì người được la chn s chính là Mark Twain” -Thomas Alva Edison.

 

 

CHƯƠNG 1

 

Có l các bn s không biết tôi, nếu như các bn chưa đc cun sách có tên là “Nhng cuc phiêu lưu ca Tom Sawyer”; nhưng điu đó cũng chng sao. Tác gi cun sách y ông Mark Twain, và trong đó phn ln là ông y đã k s tht. Cũng có nhng ch ông y hơi phóng đi, nhưng đi đa s là nhng câu chuyn có tht. Tôi chưa bao gi thy ai hay nói di hết ln này đến ln khác như cái bà Polly, hay bà goá, hay có l c Mary na. bà Polly tc là dì ca thng Tom, ri Mary, ri bà goá Douglas; tt c nhng người đó đu có xut hin trong cun sách trên đây, và, như tôi đã nói, nó là mt cun sách hu hết đúng s tht, ch tr có vài cái nói hơi quá đáng mà thôi.

Cun sách y có ni dung như sau: Tom và tôi, hai đa mt hôm v được món tin ca bn cướp giu trong hm kín, thế là chúng tôi bng tr nên giàu to. Chia ra, mi đa được đến sáu nghìn đô la, toàn bng vàng c. Đem cht đng s tin vàng y thì khiếp lm. Thế ri lão chánh án Thatcher ly ngay s tin đó ca chúng tôi đem cho vay lãi: còn bn tôi thì my ngày lão tr cho mi đa mt đng, c như thế quanh năm. Còn bà goá Douglas c coi như tôi là đa con đ, và ta li t cho mình cái quyn là phi khai hoá cho tôi. Nhưng tôi nghĩ c sng quanh qun mãi trong cái nhà này thì cũng kh, vì tôi c phi gò mình làm thế nào cho đúng vi mi điu khuôn phép ca bà y. Cho nên, đến lúc không chu đựơc na, tôi phi tính cách chun đi.

Tôi li mc vào người b qun áo cũ rách rưới, và đem theo c cái hũ ko ca tôi na, thế là tôi ra đi và li được t do, tho thích. Nhưng thế nào thng Tom Sawyer nó li lùng được tôi, nó bo rng tôi hin có đang sp sa thành lp mt bn cướp và có th cho tôi nhp bn, nhưng bây gi thì nó khuyên tôi hãy nên quay v vi bà góa và ăn ngoan ngoãn đi đã. Thế là tôi li quay tr v.

Bà goá thy tôi v thì oà lên khóc, bà ta bo tôi là mt con chim non lc đàn ti nghip quá, ri li gi tôi bng bao nhiêu nhng cái tên kì quái, tht ra bà y chng có ý hi tôi đâu. Bà ta li bt tôi phi mc b qun áo mi, cái th qun áo mc vào c toát c m hôi và người như b trói cht vào y. Thôi, thế là nhng cnh cũ trong cái nhà này li tái din. Bà goá rung chuông goi đi ăn, phi liu mà có mt cho đúng gi. Đến ngi bàn ăn ri nhưng cũng chưa được ăn ngay đâu, còn phi ch bà ta đến, li nhi mt hi nhng v các món ăn, mà thc ra chng có gì đáng nói c. Vì món ăn nào thì trước sau cũng vn như vy, toàn nhng đu tha đuôi tho đem trn lên ri đ vào chung quanh mt th nước st.

Ăn ung xong, bà ta dy tôi v chuyn Moses… Tôi thì nghĩ nát c óc mà vn chng hiu được Moses là ai; nhưng ri dn dà tôi cũng hiu là Moses đã chết t lâu lm ri. Thế là tôi cũng b mc, chng hơi đâu mà bn tâm đến Moses làm gì na, vì tôi thiết gì nghe chuyn nhng người đã chết cơ ch.

Lát sau tôi mun hút thuc, tôi mi bo bà goá cho phép tôi được hút. Bà ta nht đnh không cho. Bà ta nói rng đó là mt tt xu mà cũng chng sch s gì ri ra sc khuyên tôi phi c mà b đi đng có hút na. Đy, có nhng người như thế đy, h c dính đến nhng cái mà h chng biết gì v nhng cái đó c. Cũng như bà ta c đi lo lng v chuyn Moses chng bà con h hàng gì vi bà và cũng chng ích li gì cho ai c, vì Moses đã chết t tám đi ri. y thế nhưng bà ta còn c c bt tôi phi ly đó mà hc và bà cho rng như thế là tt lm. Còn chính bn thân bà thì bà cũng hút, c nhiên m cho thế là tt, vì đó là m t hút cơ mà. Cô em ca bà ta, cô Watson là mt bà cô già, người thì khá gy guc, mt thì đeo đôi kính trng, va mi đến chung trong cái nhà này vi bà góa. Bây gi thì li đến lượt cô Watson làm tôi kh vi quyn sách đc đánh vn. Cô y dy tôi tht vt v c đ mt gi đng h thì bà goá li cho cô ngh, còn tôi thì cũng không th chu lâu hơn được. Sut trong mt gi y, tôi tht bun đến chết và c nhp nhm đng ngi không yên. Cô Watson thì c chc chc li: Huck, đng ngi ghếch chân lên thế, ri li: Huck, đng có vn vo như thế, ngi cho ngay ngn nào hoc: Huck, đng có ngáp dài vi vươn vai thế, sao không chu ngi cho t tế? Ri cô y bo cái ng tôi ri cũng ch đến b đy vào nhng nơi kh cc mà thôi. Tôi bo rng tôi cũng đang mun thế đy, thế là cô y tc điên lên. Nhưng tht ra tôi cũng không đnh trêu chc gì cô y c. Tôi chng mun gì khác hơn là cho tôi đi đến mt nơi nào, tôi ch mun có s thay đi mà thôi, ch tôi cũng ch đòi hi gì đc bit c. Cô y bo tôi nói như thế là by b, cô y ch mun ăn thế nào đ được đi đến ch tt đp mà thôi. Nhưng tôi thì thy rng theo con đường ca cô y cũng chng hay gì, cho nên tôi cũng ch thiết. Nhưng tôi không nói ra, vì s nói ra ch thêm phin nhiu. Cô y bo đi đến ch đó thì người ta sut ngày ch có vic đi nhn nhơ đàn hát thôi. Tôi cũng chng thiết cái đó na, nhưng hơi đâu mà nói ra. Tôi hi cô y rng xem chng thng Tom Sawyer nó có th đi đến ch tt đp y được không, cô y bo xét k ra thì không được. Nghe nói vy tôi thích quá, vì tôi, c mun rng hai đa cùng sng vi nhau, đng đa nào đi đâu c.

Cô Watson c bt tôi mãi như vy, tht là khó chu quá, nhưng ngay sau đó, h gi nhng người hu da đen vào, và ai ny cu kinh ri v ch ng. Tôi cũng tr v bung riêng, mang theo mt ngn nến đt trên bàn. Tôi ngi phch xung chiếc ghế bên ca s, c nghĩ đến mt cài gì vui vui, nhưng không sao nghĩ được. Lúc y tôi cm thy mình quá cô đơn và li mong rng giá mình chết đi thì hay nh. Trên bu tri, sao lp lánh. Tiếng lá xào xc trong rng nghe vô cùng bun thm. Tôi nghe thy tiếng cú rúc xa xa như đang hú gi người nào đã qua đi, ri tiếng mt con chim rng hay mt con chó đang gào hét v mt người nào sp chết, gió thì như mun th th điu gì vi tôi mà tôi không th đoán ra được nó đnh nói gì. Nghĩ thế, đâm ra tôi rùng mình lnh toát c người. Ri mt lát, phía rng xa li nghe thy mt th tiếng gì như ma quc nó đnh nói ra nhng điu nó đang băn khoăn nhưng không làm thế nào cho ai hiu được; hình như nó không th nm yên ngh dưới m được mà đêm nào cũng phi đi lang thang ai oán như thế y. Tôi nghĩ vy li càng hong ht, s hãi quá chng, và lúc đó mun có mt người nào ngi bên cnh tôi. Bng mt con nhn đâu nhy đến, lm cm bò trên vai áo, tôi vi ly tay búng nó đi, nó bn ngay vào ngn nến đang cháy, tôi chưa kíp kéo nó ra thì nó đã chết queo. Lúc đó, chng cn phi có ai bo tôi rng đó là mt điu xu và ri tôi s gp phi ri ro, tôi cũng đã hong s lm ri và cung quýt rũ mnh qun áo trên người. Tôi chm dy, quay đi quay li mt ch đến ba bn vòng, ri li làm du trước ngc rt nhiu ln. Ri tôi li ly si dây buc cht m tóc trên đu đ làm cái bùa đui yêu quái đi. Nhưng ri tôi li cũng không tin. Đây là cái tc l khi người nào đánh mt mt cái?, sau tìm thy thì l ra phi đêm đóng nơ trước ca ra vào; nhưng tôi tht cũng chưa nghe thy ai nói rng làm như thế đ tránh khi gp phi điu chng may sau khi đã làm chết mt con nhn bao gi.

Tôi li ngi xung ghế, trong người bi ri không yên. Tôi ly điếu ra hút, vì lúc này trong nhà đã im lng như chết c ri còn bà goá thì cũng chng biết đy là đâu. Ri mt lúc sau na, khá lâu, ri nghe tiếng chuông đng h xa xa ngoài tnh boong – boong – boong dn đim mười hai tiếng, ri đâu đy li yên lng hơn lúc nào hết. Được mt lát, tôi bng nghe thy tiếng cành cây khô gãy phía lùm cây ti đến – li hình như có vt gì đng đy. Tôi ngi im lng nghe lp tc thy rõ ràng có tiếng meo meo t phía đó vang ti. Hay quá! Tôi cũng khe kh đáp li meo meo ri tt pht ngn nến tôi trèo qua ca s ra ngoài, hướng v phía bóng ti, tt nhanh xung đt ri lun vào đám cây. Đúng là thng Tom Sawyer đang ch tôi đó.

 

 

CHƯƠNG 2

   

Hai đa chúng tôi nhón chân đi men theo con đường nh dưới lùm cây phía góc vườn ca bà goá, và c phi cúi lom khom đ đu khi đng vào cành cây. Lúc đi qua ca bếp, tôi vp phi cái r cây nên có tiếng đng. Hai đa vi nm rp người xung đt im thít. Anh da đen to ln làm vic cho cô Watson, tên Jim, lúc đó đang ngi ca bếp. Chúng tôi có th nhìn thy Jim rt rõ, vì sau lưng hn có ánh đèn. Nghe thy đng, Jim choàng dy, thò c ra ngoài nghe ngóng mt lúc ri lên tiếng hi:

– Ai đy?

Nghe mt lát không thy gì, hn king chân nhè nh đi xung đng ngay gia hai đa chúng tôi. Ch giơ tay vi ta chúng tôi có th chm đến người hn. Lâu lm, hình như qua đến my phút không có ly mt tiếng đng nh nào, mà c ba người thì ngay sát cnh nhau như thế. Lúc đó, c chân tôi thy nga, ri đến lưng, ngay ch gia hai b vai. Tưởng như lúc đó mà không được gãi thì chết mt. Ngay lúc đó, Jim lên tiếng hi:

– Này, ái thế, ch nào đy? Quái tht, rõ ràng mình nghe thy có tiếng gì đây mà. Thôi được, tôi đã có cách, tôi c ngi đây cho đến lúc nào tôi nghe thy có tiếng đng na mi thôi.

Nói thế ri hn ngi pht ngay xung đt, gia ch tôi và thng Tom. Hn da lưng vào thân cây, dui thng hai chân ra, suýt na thì chân hn đng phi tôi. Mũi tôi li bt đu thy nga. Cái ti n y nó kéo dài đến sáu by phút và hình như còn lâu hơn thế na. Bây gi thì trong người tôi nga ran lên c thy đến mười mt ch. Tôi tính có l không th chu được như vy đến mt phút na đâu, nhưng tôi vn c cn chc răng và sn sàng chu đng. Va lúc y, tiếng Jim th hn hn, ri sau đó là tiếng hn ngáy. Người tôi lp tc tr li d chu ngay.

Thng Tom ra hiu cho tôi và tôi làm hiu bng cách khe kh hng lên mt tiếng. Hai đa chúng tôi li bò đi. Ra khi ch đó đ mười bước, thng Tom nói thm vào tai tôi rng nó mun trói Jim vào thân cây, đùa mt tí cho vui, nhưng tôi bo đng, nh thc dy làm oang lên thì lúc đó trong nhà h s biết là tôi không có mt trong y. Thng Tom li nói là không có đèn nến gì c, nó mun mò vào trong bếp kiếm my cây nến. Tôi không mun cho nó như vy, tôi bo nh Jim hn tnh dy chy vào thì sao. Nhưng thng Tom nht đnh c mun liu; thế là chúng tôi mò vào nht ba cây nến, ri Tom đ li năm xu trên bàn đ tr tin nến. Ri chúng tôi bước ra, tôi thì nóng rut mun chy biến đi ngay, nhưng không hiu ti sao thng Tom li bò tr li ch Jim, thy nó cúi lom khom như đang nghch ngm cái gì phía trên đu Jim. Tôi phi ch mt lúc khá lâu. Chung quanh vn im ng lng l.

Ch thng Tom quay li, chúng tôi chy theo con đường nh vòng cái hàng rào quanh vườn, ri lát sau chy lên cái dc trên đi phía bên kia nhà. Thng Tom nói là nó đã nhc cái mũ trên đu Jim và mc lên cành cây ngay phía trên ch hn ng, Jim có ca quy mt tí nhưng vn không tnh dy. Chuyn này ri v sau chính Jim li đi phao lên rng có yêu quái bt mt hn ca hn, dn hn đi lang thang khp x, ri mt ln khác cũng k li chuyn này thì Jim l nói rng yêu quái đã dn hn đi xung tn vùng New Orleans. Ln khác na, c mi khi k li chuyn này thì hn li ba thêm mt ít, dn dn cho đến lúc hn nói rng yêu quái đã dn hn đi khp nơi c th gii, làm hn mt gn chết, và lưng hn thì sưng vù c lên. Jim ly làm t mãn v câu chuyn này lm, thành ra cái đó làm cho hn ít đ ý đến nhng anh em da đen khác na. Anh em đi hàng năm sáu dm đến đ nghe Jim k li cái câu chuyn yêu quái này, dn dn trong vùng, Jim đâm ra được coi trng hơn các anh em khác. Nhng người da đen xa đến thì c há hc ming ra mà nhìn Jim khp người, coi như Jim là mt cái kỳ quan vy. Anh em da đen thường hay ch đến đem ti ngi bên cnh bếp la nói chuyn v yêu quái, ma qu; h khi nào có ai đâu nói chuyn y và t ra mình cũng biết đ th v yêu quái thì bng thy Jim cũng đâu mò đến và nói: H ! Anh thì biết gì v yêu quái cơ ch? Thế là anh kia nín thít ngay và ln v phía sau ngi đ nhường ch cho hn. Jim vn luôn luôn có hai đng năm xu buc vào giây đeo c, và khoe rng đó là cái bùa mà t tay qu thn trao cho hn và dn hn rng có th dùng nó mà cha bnh cho mi người; li có th bt c lúc nào cũng gi yêu quái đến được, ch vic nói nh vài tiếng vi đng năm xu đó mà thôi. Nhưng chng bao gi hn cho ai biết là hn s nói vi cái bùa đó như thế nào. Người da đen quanh vùng có cái gì cũng đem đến cho Jim và ch cn được trông thy đng năm xu y mà thôi. Nhưng cũng không ai dám s vào nó vì h s rng đã có bàn tay ca qu thn đt lên đó ri. Tht qu là nguy hi cho Jim vì là k đi như hn mà li giương giương t đc là đã được gp qu thn và b yêu quái dn đi khp mi nơi.

Khi thng Tom vi tôi đến lưng đi, nhìn v phía đi thy ba bn đng la lp loè, có l đó đang có người m chăng. Nhng vì sao khuya trên đu chúng tôi vn lp lánh trông rt đp. dưới kia, gn làng là mt con sông rng đến gn mt dm, lng l trôi mt cách kinh s. Chúng tôi bước xung chân đi đã thy thng Joe Harper vi thng Ben Rogers và hai đa na, đang np trong cái nhà thuc da cũ. Chúng tôi tháo mt chiếc thuyn nh, ri kéo xung phía dưới sông đến hơn hai dm. Đến tn mt cái mô đt ln bên đi mi lên b.

Bn chúng tôi đi đến mt bi rm cây ci chi chít, thng Tom bt c bn phi th gi bí mt. Ri nó ch mt cái hc trên đi, ngay ch bui cây rm rp nht. Chúng tôi thp nến lên, ri li lom khom bò đi. Được gn hai trăm thước thì đến ca hang. Thng Tom loay hoay tìm li, ri thot mt cái nó đã chui xung dưới chân mt bc tường mà ch ai ng rng ch đó có cái l. Chúng tôi lách người theo mt li đi rt hp và đi đến mt nơi trông như căn phòng, va m ướt, va lnh. Ri tt c dng li đó. Thng Tom nói:

– Nào, chúng mình bt đu thành lp mt bn cướp đây và đt tên là bn Tom Sawyer. Nhng ai mun nhp bn thì phi th, và phi ghi tên bng máu.

Đa nào nghe thy cũng thích. Thng Tom rút ra mt mnh giy trong đó nó đã viết sn li thế và đem đc lên. Li thế nói rng tt c nhng đa nào đã vào bn thì phi trung thành, không được tiết l bt c mt bí mt nào; và nếu như có k xâm phm bt c bng cách gì đến mt đa trong bn thì đa y s được lnh đi giết k kia cùng c nhà nó và phi thi hành lnh y; mà không đựơc ăn được ng cho đến khi nào đã giết được chúng và vch vào ngc chúng mt cái du ch thp tc là du hiu riêng ca bn mi mà thôi. Tt c nhng ai không thuc người trong bn thì không được dùng du hiu đó. Mà nếu k khác làm như vy s b đem ra truy t, nếu còn tái phm s b x t. Còn nếu ai thuc trong bn mà tiết l bí mt thì s b cht đu, xác s b đem thiêu đ tro tàn bay t tung tên tui s b ly máu xoá nhoè trong danh sách và không bao gi còn ai nhc nh đến na, người đó s b nguyn ra và mãi mãi s b b quên.

C bn, đa nào cũng nói rng li th như thế tht là hay và hi rng có phi là t thng Tom nó nghĩ ra được như thế không. Nó nói là mt phn do nó nghĩ ra, còn thì rút trong nhng cun sách nói v trm cướp, và bn cướp nào ni tiếng cũng đu làm như vy c.

Li có đa trong bn nghĩ rng nếu đa nào tiết l bí mt thì đem giết c gia đình nó đi có l cũng tt. Thng Tom bo đy cũng là mt ý kiến hay, thế là nó rút bút chì ra viết luôn cái điu đó vào. Thng Ben Rogers hi:

– Thế thng Huck Finn đây thì sao, nó không có gia đình thì làm thế nào?

thế nào không có b à?- Thng Tom hi.

– Có, nó có b, nhưng hin nay không tìm thy b nó được đâu. B nó ch chuyên môn say khướt vi đám người bn thu trong nhà thuc da y, mà đến hơn mt năm nay chng thy b nó quanh qun vùng này na.

Chúng nó bàn mt hi lâu ri đnh đui tôi ra khi bn. Vì chúng nó bo rng đa nào cũng phi có gia đình hay phi có mt người nào đ mà giết, nếu không thì không được và không công bng. Ri chng đa nào nghĩ ra cách gì khác. Đa nào cũng bí c, ngi im bt. Tôi gn phát khóc. Nhưng ri tôi cũng nghĩ ra mt cách, tôi đ ngh vi chúng nó rng có th giết cô Watson được. Chúng nó reo lên: cô Watson, giết được đy. Hay lm… Cho thng Huck vào bn được ri.

Mi đa mi ly kim châm vào đu ngón tay, ly máu ra ký tên; tôi cũng vch tên tôi lên mnh giy y.

Thng Ben Rogers hi:

– Nào, bây gi bn ta đnh hành đng như thế nào đây?

– Ch có vic cướp ca giết người thôi – Thng Tom đáp.

– Nhưng mà cướp ca ai bây gi ch? Cướp nhà ca, hay trâu bò, hay là…

Thng Tom Sawyer ngt li:

– Ly trâu bò vi nhng cái như thế đâu có phi là cướp, đy ch là trm vt. Chúng mình không phi là nhng tên ăn trm. Đó không phi là cái kiu làm ca chúng mình. Đây, chúng mình là nhng tay cường đo; gia đường cái ln, ta chn xe c li, đeo mt n, giết người ri cướp đng h, tin ca hành khách.

– Nhng có nht thiết phi giết người không?

– Có ch. Đó là cách tt nht. Có mt s nhng tay có tiếng tăm thì nghĩ khác, nhưng hu hết đu cho giết người là tt hơn c, tr khi có nhng người mà mình mang h v giam gi trong hang này ch đến khi nào h được chuc li.

– Chuc li? Nghĩa là thế nào?

– Tao cũng ch biết. Nhưng thy người ta vn làm như thế. Tao xem trong sách thy nói như vy. Và c nhiên, chúng mình cũng phi làm như vy ch.

– Nhưng mình không biết nó là cái gì thì mình làm thế nào được ch?

– Sao? Mc k, chúng mình nht đnh phi làm thế. Tao đã bo rng trong sách nói thế mà li. Chúng mày đnh làm khác vi nhng điu nói trong sách à? Đnh làm cho mi th ri đnh ri mù c lên hay sao?

– Này Tom Sawyer, tt c nhng cái đó nói thì hay lm ri, nhưng tht chúng tao không biết rng chuc li là như thế nào. Mình không biết làm như thế nào đi vi h thì gi là chuc? Chính đó là điu chúng tao mun hiu thôi. Nào, mày hiu chuc nghĩa là như thếo?

– Tao không biết. Nhưng có l là nếu mình giam gi h đến khi nào h được chuc li, tc là giam cho đến lúc h chết ch gì?

– Đi khái nó như vy. Thế có phi xong không. Thì ti sao mày không nói rõ t nãy? Nghĩa là mình s giam gi h đến lúc h được chuc cho đến chết; li còn mt đng nhng cái phin phc na cơ, nào là ăn ung đ th này, nào là h luôn tìm cách trn đi này!

– Ben Rogers, mày nói l nh. H làm thế nào mà trn được, đã có người ca mình canh gác ch, h h rc rch là sn sàng bn chết ngay.

– Có người canh gác? à, thế thì tt. Như vy là phi có người ngi đó sut đêm đ canh h và không được ng ch. Tao nghĩ rng như thế thì tht là điên r. Vy thì ti sao không có người nào cm cái gy mà chuc ngay cho h mt cái khi mi bt h v đây có được không?

– Ti sao à? Ti vì sách không có nói đến vic đó ch ti sao na. Này Ben Rogers, tao hi mày có mun làm mi cái cho đúng quy cách hay là mày không mun – ch có thế thôi. Thế mày tưởng rng cái người làm ra nhng cun sách y không biết cái gì là đúng hay sao? Mày tưởng rng mày dy được người ta cái gì ư? Thôi, đng hòng. Không đâu, ông , chúng mày ch có vic làm như thế và chuc h theo đúng quy cách như vy thôi.

– Thôi được, tao không cn. Nhưng dù sao, tao cũng vn bo rng như vy là điên ri. Này, thế chúng mày có giết c đàn bà na không?

– Này, Ben Rogers, nếu tao cũng ngu dt như mày thì tao s không nói chuyn làm gì na. Giết c đàn bà? Không, ch bao gi tao thy trong sách nói như thế c. Mình đưa h v hang, ri luôn luôn lúc nào cũng phi đi đãi vi h rt ngt ngào, dn dà h s đem lòng yêu mình và chng mun đòi tr v nhà na.

– à, nếu mà như vy thì tao đng ý; nhưng chuyn y thì tao không thiết. Vì ri chng bao lâu thì cái hang này ca mình li nhn nháo đy nhng đàn bà, vi nhng người ch đó đ b chuc, ri li không còn ch đ mà cha bn cướp chúng mình na. Nhưng thôi, mày c nói nt đi, tao không hi gì na.

Thng Tommy Barnes còn bé, t nãy đã ng khì, lúc c bn đánh thc nó dy thì thng bé s oà lên khóc, đòi v nhà vi m, và nó bo thôi, nó không mun đi làm cướp na.

C bn thy thế càng trêu nó, gi nó là thng nhè, làm nó tc điên lên và bo nó rng s b ngay lp tc ri đi nói toang tt c bí mt ra. Nhưng thng Tom cho nó năm xu đ nó im đi, ri bo tt c bn hãy v nhà đ đến tun sau li gp nhau, s đi cướp hoc giết mt người nào đó.

Thng Ben Rogers bo rng nó không được ra khi nhà luôn đâu, ch có ngày ch nht thôi, vì thế nó mun rng ch nht sau s bt đu khi s. Nhưng c bn nói là nếu làm vêc đó vào ngày ch nht thì s b qu thn trng pht. Thế là hng. Ri c bn li đng ý là thôi, đ khi nào gp nhau s đnh ngày càng sm càng tt. Ri, chúng nó bu thng Tom Sawyer làm ch huy th nht ca bn, thng Joe Harper làm ch huy th hai. Xong đâu đy, c bn kéo v nhà.

Tôi trèo qua mái chung nga ri lun vào ca s va lúc tri sp sáng. B qun áo mi ca tôi dính đy nhng đt cát bn thu, còn tôi thì mt đt hơi.

 

 

CHƯƠNG 3

 

Đến sáng, tôi b cô Watson thuyết cho mt hi v chuyn qun áo bn thu; còn bà goá thì bà ta không ry mng gì tôi c mà ch lng l lau sch nhng vết bn đi thôi. Thy vy, tôi cũng đâm ra ân hn và tôi nghĩ nếu có th thì cũng nên ăn ngoan ngoãn ít lâu. Ri vô Watson kéo tôi vào trong bung con, cu nguyn. Nhưng chng ăn thua gì. Cô y bo tôi ngày nào cũng phi cu nguyn, và làm như thế thì ri mun gì được ny. Nhưng tht ra có như vy đâu, tôi đã th mãi ri. Mt ln tôi kiếm được cái cn câu mà không có lưỡi câu. Không có lưỡi câu thì chu ch làm ăn gì được. Bà bn ln tôi đã chu khó cu nguyn nhưng không ăn thua gì. Tôi bèn nh cô Watson cu h thì cô y li bo tôi là thng điên. Cô y không nói to sao, còn tôi thì ch làm thế nào mà hiu được.

Mt ln, tôi ngi tít trong rng và nghĩ ngi rt lâu v chuyn y. Tôi t hi nếu như mt con người mun cu nguyn cái gì được cái y thì ti sao lão Deacon Winn li không đòi li được món tin mà lão đã b mt v đám ln? Ti sao bà góa li không ly li được cái hp đng thuc bng bc b mt cp? Ti sao cô Watson li không béo ra được? Không, chng làm gì có chuyn đó đâu; tôi t nh như thế. Tôi bèn đi nói vi bà goá cái ý nghĩa ca tôi như vy thì bà ta bo rng cái th người ta cu nguyn đ mà cô y ch là nhng cái lc được hưởng v tinh thn mà thôi. Cái đó đi vi tôi tht khó hiu quá.

Nhưng ri bà ta bo ý bà ta mun nói là như thế này: rng mình phi giúp đ người khác, làm mi điu mình có th làm cho người khác, luôn luôn săn sóc đến người khác và đng bao gi nghĩ đến mình. Nếu mà tôi hiu đúng thì đây nên tính c cô Watson na. Tôi li đi ra phía ngoài rng và c quanh qun bi óc nghĩ v chuyn đó rt lâu, nhưng tôi không th nào thy cái đó có li gì cho tôi mà ch li cho người khác. Cui cùng, tôi quyết đnh là thôi không băn khoăn gì v chuyn đó na, c đ mc k nó đy. Có đôi khi bà goá kéo tôi ra mt ch và nói v chuyn Thượng đế ban lc; gm nghe mà thèm r rãi. Nhưng cũng có th hôm sau cô Watson li vơ ly chuyn y mà nói khác hn. Tôi nghĩ rng tôi đã thy ra là có hai th ông Thượng đế; ai kh s thì đi theo cái ông Thượng đế mà bà góa nói y, nhưng nếu ai chng may gp phi ông Thượng đế ca cô Watson thì thôi thế là hết đường làm ăn. Tôi nghĩ đi nghĩ li mãi v chuyn này và đnh rng tôi s đi theo cái ông Thượng đế ca bà góa, nếu như ông ta bng lòng; mc du tôi chưa rõ ràng sau này ông ta có còn tt hơn như trước na không, khi biết là tôi dt nát, li hay thích nhng chuyn oái oăm, nh nht.

B tôi thì b đi đã hơn mt năm nay. Điu đó cũng làm cho tôi d chu, vì tôi không mun gp b tôi na. Lúc nào không say rượu mà v được tôi là ch nhng đánh đp; cho nên tôi luôn luôn b chy vào rng, nht là nhng khi b tôi đi do quanh nhà. Hi đó người ta thy b tôi chết trôi quãng sông phía dưới, cách tnh chng khong hai mươi dm. H bo rng cái người chết trôi y đúng là kh người ca b tôi, qun áo rách bươm, có b tóc dài chng ging ai. Mà nhng cái đó thì tht đúng như b tôi ri. Nhưng chng ai nhìn thy rõ mt mũi, vì cái xác đã ngâm dưới nước quá lâu ri nên mt cũng không còn ra mt na. H nói là b tôi trôi nga trên mt nước. H đã vt lên đem chôn trên bãi sông y. Nhưng tôi yên lòng không được bao lâu thì bng nghĩ đến mt điu. Tôi biết rõ ràng là mt người đàn ông chết đui thì không bao gi trôi nga, mà trôi sp. Nếu đúng như thế thì cái xác đó không phi là b tôi, mà có l là mt người đàn bà mc qun áo đàn ông. Nghĩ thế tôi li đâm lo. Tôi đoán thế nào ông y cũng sp quay tr v. Và tôi c mong là ông y đng v na.

Thnh thoàng, bn chúng tôi gi làm cướp, chơi được gn mt tháng, ri sau tôi rút lui, không chơi na. C bn cũng thôi. Chúng tôi chưa cướp ca ai bao gi, chưa giết người nào, mà ch làm gi như thế thôi. Chúng tôi thường chy ra ngoài rng, làm b tn công vào nhng người chăn cu và nhng bà ch xe rau đi ch. Nhưng chúng tôi chng bao gi xúm vào ly ca h cái gì. Thng Tom Sawyer gi nhng con cu là nhng thoi vàng còn nhng c xu hào, bp ci là nhng qun áo đ đc. Xong đâu đy, c bn chúng tôi kéo nhau v hang bàn cãi v nhng hành đng va làm, xem đã giết được bao nhiêu người, đã vch được bao nhiêu du hiu trên người chết. Nhưng ri tôi thy cái đó chng ích li gì. Có mt ln thng Tom phái mt đa chy lên tnh, tay cm mt bó đuc sáng mà nó gi đó là cái khu hiu (tc là cái du hiu ca bn tôi mi khi t tp vi nhau). Ri nó bo rng va mi nhn được tin mt báo do nhng tay do thám ca nó đưa v; báo rng hôm sau s có mt đoàn lái buôn người Tây Ban Nha và người Rp rt giu có s qua đó, đóng tri ngh chân Hang L; đoàn này có hai trăm con voi, sáu trăm con lc đà vi hơn mt ngàn con la, toàn ch kim cương châu báu; mà h ch vn vn có bn trăm lính gác. Vì vy chúng tôi s b trí phc kích, thng Tom nó nói thế, phc kích và phi giết c đoàn người đó ri cướp tht nhanh ly nhng đ vt y. Nó dn chúng tôi phi lau chùi tht k nhng dao kiếm, súng ng và chun b sn sàng. Ng nó thì ngay đến mt cái xe ch rau cũng chng bao gi làm gì được, nhưng nó c nht đnh phi có gươm, có súng lau chùi cho sáng loáng đ làm nhng vic đó; mc du gươm súng đây ch là nhng cái que g, cán chi, có lau chùi hay đánh bóng cho đến rã cánh đi na thì nó cũng vn chng giá tr gì hơn mt đám ci. Tôi không tin rng bn tôi có th đánh ni c mt đoàn người Tây Ban Nha và Rp như thế được, nhưng bng tôi mun được xem voi và lc đà, cho nên hôm sau tôi cũng có mt trong trn phc kích. Hôm đó th by, sau khi nhn được lnh, chúng tôi ra khi rng và chy băng xung chân đi. Nhưng chng thy người Tây Ban Nha và Rp đâu c, cũng ch thy lc đà vi voi na. Ch là đám hc trò nh ca trường nhà Dòng đi cm tri chiu th by. Chúng tôi nhy ùa vào đám đó là lùa ti tr con lên hang. Nhưng bn tôi chng kiếm được gì khác ngoài mt bánh mì ngt vi tht mui thng Ben Rogers v được mt con búp bê rách, thng Joe Harper v được quyn sách hát ca nhà th và mt cun kinh nh. Lúc đó bng thy ông giáo đây chy ra làm chúng tôi phi vt b c xung mà tháo thn. Tôi ch thy kim cương châu báu gì c. Tôi bo thng Tom Sawyer thế. Nó nói chng có vô khi đy à. Nó li bo là có c người Rp, c voi na, đ các th đy. Tôi hi thế sao tôi không trông thy? Nó bo là sao tôi dt thế, nếu mà tôi đã được đc mt cun sách tên là Đông Ki st ri thì tt là s biết mà chng cn phi hi nó như thế na. Nó nói rng đó là do s phù phép nên mi như vy. đó có hàng trăm lính, ri voi, ri kho tàng vân vân… nhưng vì chúng tôi có nhiu k thù, đâu nó gi là nhng nhà o thut đã biến tt c nhng th đó thành đám hc trò tr con đi cm tri cho nên mi hi chúng tôi như vy. Tôi nói rng đã thế thì bây gi đi tìm nhng nhà o thut y mà đánh ch. Thng Tom Sawyer bo tôi là ngc. Nó nói:

– Như thế làm sao được? Nhà o thut có th gi đến mt lô nhng ông thn, h s băm mày ra tng mnh ngay tc khc y ch. Nhng ông thn y to bng cái cây, ln bng cái nhà th y.

Tôi nói:

– Giá chúng minh có vài ông thn như vây giúp mt tay thì có th đánh tan được đám khác không?

– Làm thế nào mà mình có nhng ông thn y được?

– Tao cũng không biết. Nhưng thế làm sao mà h li có được?

– H ly tay c sát vào cái đèn bng thiếc hay vào cái nhn bng st, thế là ông thn kia m m kéo đến, có sm sét và chp lóe hin lên theo quanh mình ri khói bay lên cun cun, ri bt c sai h vic gì là h cũng làm ngay được ch sao. H có th không cn phi dùng đến sc lc mà cũng nh bt mt cái pháo đài hoc đem buc ông giám th ca trường hay bt c ai lên đó ri đi c đi cũng được.

– Thế thì ai có th gi h kéo đến m m chung quanh như vy được?

– Người nào c sát vào chiếc đèn hay chiếc nhn y ch còn ai na. Nhng ông thn này là thuc quyn bt c ai c sát vào cái đèn cái nhn, và phi làm mi cái theo lnh ca người đó. Nếu bo xây mt toà lâu đài bn mươi dm toàn bng kim cương, và cht đy ko cao su vào trong toà lâu đài y, hay bt c cái gì mình mun, ri dn v đó cho mình mt cô công chúa con gái ông Hoàng đế Trung Hoa đ cưới làm v, h đu phi làm theo tt c, mà li phi làm xong nhng cái đó trước khi mt tri mc sáng hôm sau na cơ, li còn thế này na: nhng ông thn y phi đêm cái toà lâu đài đi khp nơi nào mình mun na. Mày hiu chưa?

Tôi nói:

– Nếu thì tao nghĩ rng h ch là mt đám ngc không biết gi ly toà lâu đài y cho mình mà li đi phung phí như vy. Hơn na, nếu tao là mt trong nhng ông thn y thì tao s xin đ thôi, ch ti gì b vic ca mình mà đi hu người ta mi khi h c sát vào cái đèn bng thiếc như thế.

– Huck Finn, mày ngc lm. Khi người ta c sát vào cái đèn thì mun hay không mun đã là nhng ông thn kia thì tt là phi kéo đến ri.

– Thế thì tao cũng s to bng cái này, ln bng cái nhà th à? Vy thì hay lm: tao s đi đến ch đó; nhưng mà tao thì đnh s bt người y phi trèo lên mt cái cây nht x này.

– Thôi đi Huck Finn, nói chuyn vi mày chán tn c. Trong mày cũng không đến ni là không biết gì c, y thế mà hoàn toàn là ngu ngc.

Tôi li phi nghĩ ngi v chuyn này mt vài ba ngày. Tôi tính đ ri s xem trong đó có cái gì tht không. Tôi đi kiếm mt cái đèn bng thiếc đã cũ và mt cái nhn bng st đem ra ngoài rng, ly tay c sát, c sát mãi đến toát c m hôi, trong bng đã tính sn s xây mt toà lâu đài mà bán đi. Nhưng vô ích, chng thy ông thn nào ti c. Sau đó, tôi cho rng tt c nhng chuyn vô lý y ch là mt trong bao nhiêu cái nói láo ca thng Tom Sawyer mà thôi. Tôi đoán chc nó tin rng có nhng người Rp kia và có voi tht; nhưng còn tôi thì tôi nghĩ khác. Vì rõ ràng đó ch là đám hc trò trường nhà Dòng mà thôi.

 

 

CHƯƠNG 4

    

Ba bn tháng trôi qua, bây gi đã đến gia mùa đông. Lâu nay tôi vn đi hc và đã có th đánh vn được, đc được, viết được chút ít và đã có th thuc bng cu chương đến ch sáu ln by là ba mươi lăm. Tôi không tin chc là mình có th gii được hơn thế na nếu mình còn sng. Dù sao thì tôi cũng không thích cái môn toán cho lm.

Lúc đu, tôi rt ghét đến nhà trường, nhưng dn dà đi hc thì tôi thy cũng chu được. Lúc nào thy trong người mt, không bình thường, thì tôi trn hc. Và hôm sau b trn đòn, tôi li hc hành t tế, hăng hơn. C thế, vic hc đi vi tôi d dàng dn dn. Tôi cũng đã quen vi tính nết ca bà goá và thy không đến ni bc mình lm. Sng trong mt căn nhà, ng trên mt chiếc giường riêng, lm khi tôi cũng thy nó trói buc mình thế nào y. Vì thế, trước đy lúc tri còn chưa lnh lm, thnh thong tôi vn hay ln ra ng ngoài rng. Đi vi tôi, như vy là ngh ngơi được. Tôi ch thích nht nhng cách sng cũ. Nhưng khi phi sng mi như thế này, tôi cũng hơi thích mt chút. Bà goá bo tôi rng un theo nhng cái đó tuy có chm chp nhưng chc chn, và cũng không có ch nào chê tránh được c. Bà ta nói là bà ta không đến ni phi h thn v tôi.

Mt bui sáng trong khi đang ăn lót d thế nào tôi đánh đ cái đĩa đng mui. Tôi vi vàng ly tay vét tht nhanh, vt ra sau vai bên trái đ tránh điu đen ri, nhưng bng cô Watson đâu vào đng ngay trước mt và chn li. Cô y bo:

– Huck, b tay ra, sao lúc nào cũng nghch bn thế?

Bà goá thêm vào mt câu nh thôi; nhưng cái đó cũng không th làm cho tôi tránh khi cái không may được, tôi biết như thế lm. Sau ba ăn, tôi bước ra ngoài, trong lòng thy lo lng run s, không biết rng cái điu không may y s rơi vào tôi ch nào và không biết nó s ra sao đây. Cũng có nhng cách đ tránh khi mt s điu đen đi, nhưng trường hp này không trong s đó; cho nên tôi chng còn biết làm thế nào, ch lun qun vi nhng ý nghĩa bun ru s st.

Tôi xung dưới vườn, trèo qua cái ngách hàng rào, bên ch người ta vn ra vào. Trên mt đt, tuyết xung mi được ph vài ba phân, tôi bng thy có vết chân người. Nhng vết chân này t phía núi đã đi ti vết chân dng li ch ngách này mt lúc ri li đi quanh hàng rào. Tht l quá, ai đng quanh qun đó như vy mà sao li không vào. Tôi không sao đoán ra được. Du thế nào, cái đó cũng rt kỳ l. Tôi đang đnh đi ln theo vết chân, nhưng tôi cúi xung nhìn k vết chân đã. Lúc đu không thy có gì, nhưng sau tôi nhn ra. Có mt du ch thp gót giy bên trái đóng bng đinh to, cái đó đ tránh khi gp phi qu thn.

Tôi vùng ngay dy và mi miết chy xung đi. Chc chc li ngoái nhìn v đng sau, nhưng không thy mt ai. Tôi chy ba chân bn cng đến nhà bà chánh án Thatcher. Lão ta thy tôi, hi:

– Sao thế, làm gì mà ht hi thế. Đến ly tin lãi phi không?

Tôi đáp:

– Không phi đâu ông . Thế có tin lãi cho cháu đy ư?

– Có ch. Đến hôm qua va được na năm. Như vy là đi hơn mt trăm năm mươi đô la. Mt món kếch s cho cu đy. Nhưng tt nht là cu hãy c gi li đ tôi góp thêm vào vi món sáu nghìn đng cũ, không thì cu ly v li cũng đến tiêu hết thôi.

– Không, ông , cháu chng mun tiêu đâu c sáu nghìn trước cũng thế. Cháu mun ông cm ly, biếu ông đy, c sáu nghìn, tt c.

Lão ta rt ngc nhiên. Hình như lão ta không th hiu ni ti sao.

Lão hi:

– Cu nói như vy nghĩa là thế nào?

– Xin ông đng hi cháu mt câu nào v cái đó na.

Ông hãy gi ly món tin y, ông có mun thế không?

Lão ta nói:

– Tôi tht khó nghĩ quá. Có chuyn gì thế h cu?

Tôi đáp:

– Xin ông c cm ly c vàng và đng hi cháu làm gì na. Cháu không mun nói di đâu.

Lão ta suy nghĩ mt lát ri nói:

– Thôi tôi hiu ri. Tc là cu mun bán tt c tài sn đó ca cu cho tôi, ch không phi là biếu. Đúng thế ch?

Ri lão viết cái gì trên mt mnh giy, đc lên và nói:

– Cu thy không? Trong này nói là giao kèo. Như vy nghĩa là tôi đã mua c ca cu và tr tin cho cu. Đây nhé cu hãy cm ly mt đô la. Bây gi cu ký vào đây đi.

Tôi ký tên ri ra v

Jim, anh da đen làm vic cho cô Watson, có mt búi lông to bng qu đm mà hn ta ly cái ngăn d dày th tư ca mt con bò, và hn vn dùng cái đó làm trò o thut. Hn bo rng trong búi lông y có con mà nó biết tt c mi th. Đêm đó, tôi tò mò đến ch Jim và nói vi hn rng b tôi trên tuyết. Điu tôi mun biết là b tôi s làm gì và có đnh li đy không? Jim ly búi lông ra, nói lm nhm nhng gì vi nó mt lúc, ri giơ lên cao, li buông ra cho nó rơi xung sàn nhà. Cái búi lông rơi xung đánh bch mt cái và lăn đi vài ba tc. Jim li nht lên, li th cho rơi xung mt ln na, cái búi lông lng nghe. Nhưng vô ích. Jim bo là cái búi lông nó không mun nói. Jim bo rng có khi không có tin thì nó không chu nói đâu. Tôi bo tôi có đng tin hai mươi lăm xu làm gi, đã cũ ri và cũng không th đem tiêu được. Tôi c nói đi nói li mãi như vy (tôi đã tính sn trong bng là không đ đng gì đến đng đô la mà lão chánh án Thatcher va đưa cho tôi). Tôi bo đng tin đó xu lm, nhưng có th là cái búi lông nó chu nhn. Vì có l nó không phân bit được tt xu thế nào chăng. Jim cm ly đng tin, ngi ngi, đưa lên rng cn th, ri xoa xao cho sch. Ri hn bo là s nói khéo đ cho cái búi lông tưởng là đng tin tt. Hn nói là s b đôi mt c khoai sng ri đem p đng tin vào gia, đ qua mt đêm đến sáng hôm sau v không còn thy nó trơ đng ra na và cũng không còn vết bn, bt c ai trên tnh cũng có th nhm mà ly ch đng nói cái búi lông. Trước đy, tôi cũng đã biết ly c khoai làm như thế, nhưng lâu ngày ri quên đi.

Jim đ đng tin xung dưới búi lông ri li quỳ xung lng nghe. Ln này hn bo cái búi lông đã ng qu ri. Hn bo cái búi lông s phán cho tôi được giàu to đến như tôi mun. Tôi bo , được, c làm đi xem nào. Thế là cái búi lông nói vi Jim, và Jim truyn li cho tôi rng:

– Chưa biết là ông b cu s làm gì đây. Có th ông y s đi xa, cũng có th ông y đnh li. Nhưng tt nht là c yên trí và c đ mc ông y mun làm gì thì làm. Có hai v thiên thn đang bay quanh người ông y. Thiên thn trng và sáng lp lánh. Còn mt thiên thn thì đen. Thiên thn trng dn ông y đi theo con đường tt ít lâu, ri thiên thn đen nhy vào và phá hng hết. Chưa th nói được là cui cùng thiên thn nào s bt ông y đi. Nhưng còn cu thì không h gì. Đi cu s gp nhiu cái rc ri, mà cũng có nhiu cái vui mng đy. Có khi cu b đâu đn li có khi m yếu, nhưng ri ln nào cu cũng tr li lành ln như thường. Có hai cô thiếu n bay lượn bên cu trong sut cuc đi cu. Mt cô trng tro, mt cô đen đi. Mt cô giàu mt cô nghèo. Cu s cưới cô nghèo trước, ri sau đến lượt cô giàu. Cu phi tránh xa nhng ch sông nước, xa chng nào hay chng đó. Và nht là đng có làm gì mo him, nh ra người ta ghi tên tui cu vào s thì cu s b treo c.

Đêm đó, lúc tôi va thp cây nến và đi lên bung thì thy b tôi ngi trong đó t bao gi, thôi, đích tht là b tôi ri!

 

 

CHƯƠNG 5

 

Tôi va khép xong cánh ca, quay li thì đã thy ông y ngi đó. Lúc nào trông thy ông y là tôi cũng khiếp s, vì ông y đánh đp tôi quá nhiu. Ngay lúc đó tôi nghĩ cũng kinh hãi lm, nhưng ch mt phút sau, tôi đã thy rng tôi lm – nghĩa là sau cái git mình đu tiên, có th nói như vy, khi mà hơi th ca tôi bng dưng b tc nghn vì chuyn quá bt ng thy ông y đó, thì tôi li không còn thy s na, và như vy thì chng có gì đáng lo ngi.

B tôi chc năm mươi tui. Tóc dài, bù xù, rũ xung, và cáu bn. Nhìn qua b tóc y có th trông thy đôi mt sáng chiếu ra, khác nào như ông y đng np sau dàn nho mà nhìn mình vy. B tóc toàn mt màu đen không mt si bc nào, c hai bên tóc mai dài chng cht vào nhau cũng vy. Nhìn mt ông y tr nhng ch không có râu tóc thì không có màu sc gì khác, ch thy trng, không phi cái trng như ca mi người, nhưng là mt cái trng làm cho nhng th tht ca người ta phi co rúm li. Mt màu trng ca cây leo, mt cái màu trng ca bng con cá. Còn qun áo ông y thì ngoài my mnh rách mướp ra, chng có gì. Ông y ngi vt chân ch ngũ, chiếc giy bên phía chân vt lên đã há mõm, mt ngón chân thò ra ngoài, chc chc li ng nguy. Chiếc mũ ca ông y quăng trên sàn nhà là mt chiếc mũ rng vành, màu đen, đã cũ và trên cái qu mũ đã thng mt l to tướng trông như cái khung ca đ chui xung hm tu vy.

Tôi đng nhìn ông y. Ông y cũng ngi nhìn tôi, lưng ghế hơi ng v đng sau. Tôi đt cây nến xung. Tôi đ ý nhìn ra thy cánh ca s đã dng lên, thì ra ông y đã trèo qua mái nhà kho mà vào đây. Ông y nhìn mãi khp người tôi như vy. Lát sau, ông y lên tiếng:

– Áo qun trông oách lm nh. Mày tưởng mày đã ra v mt người quan trng lm ư?

Tôi đáp:

– Có th như vy, mà cũng có th không.

Ông y li hi:

– Có phi mày vn nói xu tao đy không? T khi tao đi vng xa, mày đây lên mt lên mày lm h? Ri tao s kéo mày xung bt trước khi tao t b mày. Nghe thy người ta nói mày cũng có hc hành, đc được, viết được. Bây gi mày đã tưởng là hơn b mày, phi không; vì b mày không biết đc, biết viết mà. Được, ri tao s cho mày biết. Ai bo mày li có th đi dính dáng đến nhng chuyn điên r như thế, h? Ai bo mày được quyn như thế?

– Bà goá, bà y bo con thế?

– Bà goá? Thế ai bo bà ta nhúng tay vào cái vic không phi ca bà y?

– Chng ai bo bà y c.

– Được ri, tao s dy cho bà y biết là đng có mà dính dáng. Còn mày thì nghe đây: mày hãy thôi đi, không được hc na, nghe không? Tao s bo cho h biết rng đng có nuôi dy mt đa tr đ ri nó lên mt vi b nó và đ cho nó tưởng rng nó đã khá hơn được cái bn thân nó. Tao còn bt được mày đi hc na thì liu hn, nghe không? M mày trước kia không biết đc, mà viết cũng không biết viết cho đến khi chết cũng vn không biết. Cái h nhà này trước khi chết không có ai biết đc biết viết c. Tao cũng không biết. Thế mà bây gi đến mày thì sao li được quyn như vy h? Tao không phi là th người chu ni được cái đó, nghe không? Này, mày th đc lên cho tao nghe xem nào?

Tôi cm mt quyn sách lên, bt đu đc mt tí v đon Washington vi chiến tranh, Tôi đc được.

Chng na phút thì ông ly tay ht bn ngay quyn sách ra góc nhà và nói:

– À, mày li đc được na ư? Nghe người ta nói như vy, nhưng tao còn ng, chưa tin hn. Này nghe đây, hãy thôi đi đng làm cái b ta đây na, tao không thích thế. Tao bo cho mày biết, con ơi. Tao mà bt được mày còn ln vn cái trường hc y na thì tao s dn cho mày mt trn nên thân. Trước hết mày hãy biết là phi nghe li tao đã. Chưa bao gi tao thy có đa con như vy.

Ông y nht lên mt tm nh xanh xanh vàng vàng trong đó có my con bò vi mt đa tr, hi tôi:

– Cái gì đây?

– Cái đó là h thưởng cho con vì đã hc thuc bài

Ông y xé toang ngay bc nh ri nói:

– Tao s cho mày mt cái hay hơn. Tao cho mày cái roi.

Ri ông y ngi lm bm, làu nhàu mt hi lâu và li nói:

– Cái kiu công t bt, sc nc nước hoa ri phi không? Có giường, khăn tri giường. Li có c gương soi na. à, li có c tm thm tri trên sàn nhà na. Còn b mày thì phi ng vi ln trong nhà thuc da. Chưa khi nào tao li thy có đa con như vy. Nht đnh tao phi làm cho mày b hết nhng cái ra v ta đây y đi đã, ri s nói chuyn vi mày sau. Chà, mày còn chưa hết nhng điu b y cơ à, h đn là mày giàu lm, có phi không? Làm thế nào mà mày li giàu được?

– H nói di đy, làm gì có như vy.

– Này, ăn nói vi tao thì liu hn. Tt c nhng cái gì tao đã có th làm được thì bao gi tao đu dám làm c, vy đng có bp tao. Tao ngoài tnh hai ngày hôm nay ri. Xung tn b sông cũng thy người ta nói thế. Cho nên tao mi tìm đến đây. Mai mày phi đưa s tin đó cho tao, tao cn dùng đến tin.

– Con làm gì có tin

– Nói lão. Ông chánh án Thatcher cm s tin đó. Chính mày có. Tao cn đến s tin y.

– Con nói tht đy, con không có tin đâu. B c đến hi ông chánh án Thatcher mà xem, ông y cũng s nói vi b như thế.

– Được, ri tao hi ông y, tao s nói chuyn vi ông y xem đu đuôi ra sao. Này, trong túi mày hin gi có bao nhiêu. Hãy đưa đây tao, tao đang cn.

– Con ch có mt đô la. Con đnh đ

– Đnh đ làm gì mc k mày, tao không cn biết, hãy c đưa đây đã.

Ông y cm ngay ly đng tin ri đưa lên răng cn th xem có tt không; ri ông y nói đi xung ph kiếm ít rượu wishky, bo là c ngày hôm nay chưa được nhp mt tí nào. Bước ra đến ngoài bóng ti ri còn ngoái c li đe tôi đng có làm ra v ta đây mun hơn ông y. Khi tôi đoán là ông y đã b hn ri thì li thy ông quay li thò đu vào tôi hãy coi chng vi cái trường hc y không thì ông y s đi bt v đánh cho mt trn nếu như tôi không chu thôi hc.

Hôm sau, ông y say mm, mò đến nhà lão chánh Thatcher sng s đnh bt lão ta phi đưa hết s tin cho ông y. Nhưng chng ăn thua gì; ri ông y th là s đưa lão chánh ra trước pháp lut.

Lão chánh và bà goá đã đi trình toà cho tôi được thoát khi tay b tôi, và đ toà giao cho mt trong hai người đ đu cho tôi. Nhưng đây li là mt ông chánh án mi đâu v, chng rõ b tôi là người như thế nào, nói rng toà án không có quyn nhúng tay vào vic chia r gia đình người ta, mà trái li phi đoàn t, càng không th bt đa tr phi xa b. Thế là lão chánh Thatcher và ba goá đành phi thôi.

Điu đó làm cho ông b tôi khoái trí lm, đến ni ông y đng ngi không yên. Ông y bo s đánh cho tôi thâm tím mình my nếu tôi không chu lòi tin ra cho ông y. Tôi vay tm ba đng đô la ca lão chánh Thatcher đưa v, ông y li cm đi ung rượu say bí t; ri đi ngi lê la khp nơi ba hoa nhm nhí gây chuyn khp tnh; tay cm cái chu st lang thang đến tn na đêm. Ri người ta mi bt giam ông y li, cho ngi tù mt tun l. Nhưng ông y li bo làm như vây là tho mãn ri; ông y hài lòng lm, vì đã có uy tín đi vi đa con là tôi.

Khi ông y ra khi nhà tù, ông chánh án mi đi v y bo là s dy cho b tôi thành người. Ông chánh án đưa b tôi v nhà riêng, cho ăn mc sch s, đp đ.. Sáng, trưa chiu cùng cho ngi ăn chung vi gia đình, đi đãi vi b tôi rt ngt ngào. Đi khái như vy. Ăn ba chiu xong, ông chánh án ngi nói chuyn cho b tôi nghe v cách sng như thế nào cho đúng mc vi nhng kiu này kiu khác, đến ni b tôi nghe xong phi khóc lên, bo rng mình tht là điên r và đã làm hi c đi mình. B tôi ha t nay s sa đi tư cách và s tr thành mt con người mà không ai h thn v ông y na. Ri li còn mong rng ông chánh án s giúp đ cho và đng có khinh mit mình. Ông chánh án bo nghe b tôi nói nhng li như vy tht là đáng mng. Thế là c v chng ông chánh cũng khóc na. B tôi nói rng cái mà mt con người trước đây vn b hiu lm. Ông chánh thì bo ông cũng tin là như thế. B tôi li nói rng cái mà mt người cn có tn đáy lòng mình y là cm tình. Ông chánh nói: đúng như vy. Thế là c hai bên li khóc. Lúc đến gi đi ng, ông b tôi đng dy, dang tay ra nói:

– Đây, các ông các bà nhìn tôi đây. Xin hãy cm ly tay tôi và cho tôi bt tay. Đây là mt bàn tay trước kia như tay con ln; nhưng bây gi không phi na; mà đây là bàn tay ca mt con người đã bt đu bước vào cuc đi mi. Nếu còn quay li đường cũ s xin chết. Các ông các bà hãy nh k cho nhng li nói y, và xin đng quên là chính tôi đã nói như vy. Bây gi là mt bàn tay sch s ri xin c bt tay đng s.

Ln lượt người này người khác đến bt tay, ri tt c đu khóc. Bà v ông chánh án li còn cúi xung hôn cái bàn tay y. Ri ông b tôi làm du th. Ông chánh án nói rng đó tht là cái lúc thiêng liêng nht, hay là cũng gn như vy. Ri h đưa ông b tôi vào mt căn phòng lng ly, đó là căn phòng riêng. Đến đêm, lúc b tôi khát nước quá mi trèo qua mái cng, bám vào ct tt xung đt, đem cái áo h va mi cho đi đi ly mt chai rượu b, ri li vn chng nào tt y trèo v phòng ngi ung tho thích cho đến lúc sáng rõ mi bò ra, say khướt, đâm c vào cng đến ni tay bên trái b thương my ch. Sáng ngày ra, lúc có người tìm thy ông y thì đã b lnh gn chết cng. Khi mi người bước vào căn phòng riêng kia thì thy đ đc đã lung tung ln xn c lên ri.

Ông chánh án ly làm bun lm. Ông y bo có l ch mt phát súng mi giúp cho ông b tôi sa đi tính nết, ch chng còn cách nào khác na.

 

 

CHƯƠNG 6

 

Thế ri, ngay sau đó b tôi đã li nhm dy, đi loanh quanh, tìm đến nhà lão chánh Thatcher đ bt lão ta phi tr li s tin, ri li đi tìm tôi hi ti sao tôi chưa thôi hc. Ông y nm gi ly tôi mt lúc lâu vào đánh tôi. Nhưng tôi vn c đi hc như thường. Sut ngày phi tránh mt, b trn. Trước kia, tôi không mun đi hc lm, nhưng bây gi tôi li nghĩ mình phi đi hc đ cho b biết tay. Cái v đem x trước pháp lut y sao mà chm chp. Hình như h chưa bt đu hay sao y. Thnh thong tôi c phi đến mượn lão chánh vài ba đô la đ đưa cho ông b tôi và đ khi b đánh đp. Mi ln có tin là ông y li say rượu, và mi ln say rượu là li đi tác quái ngoài tnh, Và mi ln gây chuyn thì li mt ln ngi tù. Quen l như thế ri, nó đã thành tt.

Ông b tôi c quanh qun bám vào bà goá mãi, bà goá bo nếu ông y không chu đi kiếm ăn ch khác thì bà y s làm lôi thôi cho mà xem. Chà, không biết ông y có điên hay không ch; ông y còn nói s t cho mi người biết rng ai là người có quyn biết rng ai là người có quyn hành đi vi Huck Finn. Thế ri mt ngày mùa xuân, ông y rình mò thế nào v được tôi đưa tôi xung mt chiếc thuyn và đi ngược sông khong ba dm; ri chèo lên đến b Illinois, mt nơi có nhiu cây ci rm rp, chng có mt ngôi nhà nào ngoài mt căn lu cũ b cây ci um tùm che kín, ai không biết thì cũng không th tìm ra ch y.

Sut ngày đêm, ông y gi tôi kè kè bên cnh, tôi chng có cách nào trn đi hc được. Thế là hai người sng trong căn lu y. B tôi sut ngày khoá ca; đêm đến ct chìa khoá đu giường. Ông y có mt khu súng mà tôi đoán là đã ly cp được đâu v. Hai người cùng đi câu cá, săn bn, c như vy sng ngày này sang ngày khác. Thnh thong ông y khoá trái ca, nht tôi trong nhà ri đi xung mt ca hàng cách ch đó ba dm, ti bến đò đi chim, đi cá ly rượu uýt sky đêm v say sưa mt chp ri v tôi mà đánh. V sau, bà goá tìm được ch tôi , mi phái người đến rình bt tôi v. Nhưng b tôi vác súng ra đui đi. Sng như vy ít lâu tôi đâm ra quen vi nơi này, và cũng ly làm thích. Tôi thích tt c, tr cái món b đánh đp mà thôi.

Tht là mt kiu lười biếng mà d chu. Sut ngày thoi mái, ch hút thuc, câu cá, không sách v mà cũng chng hc hành gì. Khong hai tháng sau thì qun áo ca tôi đã bn thu, rách rưới c. Tôi cũng không nghĩ rng trước đây vi bà goá đã có lúc nào tôi thích như vy không. Vì đó phi git giũ qun áo. Phi ăn bng bát bng đĩa, phi chi đu, phi đi ng và dy đúng gi, phi luôn luôn lo nghĩ đến quyn sách, quyn v, li b cô Watson nói ra nói vào sut ngày. Tôi không thiết quay tr v nơi y na. Trước đây, tôi đã thôi không ăn nói by b na, vì bà goá không ưa như vy. Nhưng đến bây gi, li bt đu ri, vì b tôi không có ngăn cm gì c. Nhng ngày sng rng tht là thú v, đâu đâu cũng thy khoái như thế c.

Nhưng dn dà khi b tôi đã quá quen thuc vi khu rng này ri thì tôi li bt đu thy không th chu được na. Tôi vn c b đánh đp hoài. Ông y hay đi xa và nht tôi trong nhà. Có mt ln ông y khoá trái ca và nht tôi trong đó và đi vng ba ngày lin. Tôi thy mình cô đơn mt cách kinh khng. Tôi nghĩ rng nh mà ông y chết đui đâu thì tôi c đành chu giam đây không ra được. Tôi s quá và nghĩ bng nht đnh thế nào cũng phi tìm cách trn đi thôi. Đã my ln tôi xoay s mà không được. Không có mt l ca s nào va cho mt con chó chui lt. ng khói lò cũng hp quá không chui qua ni. Cánh ca thì dày, toàn bng nhng phiến g lim rt chc. B tôi đã cn thn mi khi đi vng không đ li mt con dao hay bt c mt vt gì khác trong nhà. Tôi tính có l tôi đã đi lùng khp nơi trong nhà, đến hàng trăm lượt ri lúc nào cũng ch nghĩ cách trn ra, mà thi gian cũng ch dành cho làm vic đó nhưng vn chưa ăn thua. Thế nhưng ln này thì tôi đã tìm ra mt cái ri. Tôi tìm thy mt lưỡi cưa đã cũ han g, không có cán, nhét dưới khe mái nhà. Tôi đem lau sch đi và bt đu khi s. Có mt miếng d đ lót yên nga đóng vào ch tường đã nát phía góc nhà, ngay sau chiếc bàn, đ che gió khi lùa qua nhng khe h thi vào làm tt đèn. Tôi lun xung gm bàn, nâng miếng d lên ri cưa mt l ch đ đ người tôi chui lt. Tht là mt vic mt khá nhiu thì gi, nhưng tôi cũng c gng làm đến cùng. Gia lúc y có tiếng súng ca b tôi n trong rng. Tôi xoá sch nhng du vết, buông miếng d ph xung ri du cưa đi. Va xong thì b tôi bước v.

Nhìn ông y lúc đó v như không được vui. V li vn dĩ đã như thế ri. Ông y nói là va dưới tnh v, và công vic thì hng bét c. Ông trng sư bo b tôi s được kin và được tin, nếu như h đem vic này ra phân x. Nhưng ri h kiếm cách kéo dài vic y ra, mà lão chánh Thatcher thì lão ta tho v cái món này lm. Ri ông y li nói người ta ngoài tnh đang mong có mt v x na đ cho tôi được thoát khi tay b tôi, ri đưa tôi tr v vi bá goá đ bà ta che ch cho, mà h li cho rng ln này thì nht đnh được. Điu đó làm cho tôi rt bi ri, vì ý tôi không mun tr v vi bà goá đ mà b trói buc và đ được khai hóa như tôi vn nói. Xong đó, b tôi bt đu chi, chi tt c mi th, tt c mi người. Nghĩ đến người nào chi người y. Chi mãi chi mãi đ ra điu rng ông y không có cha mt ai, ri sau khi đã chi hết c lượt thì ông y làm mt câu chi tóm tt, k c mt s ln người mà ông y không biết tên tui na. Nghĩa là nhng người mà mi khi nhc đến đ chi thì ông y phi gi là cái thng gì.. gì. Chi chán ri quay li chi t đu.

Ông y nói là đ xem bà goá đnh bt tôi v như thế nào. Ông y s canh gác tôi cn thn, nêu h đnh bày ra trò gì đ la ông y thì có mt ch cách đây sáu by dm ông y s đem tôi đi nhét vào đó, tha h cho h đi săn lùng, lùng đến chán thì thôi cũng không th tìm thy tôi được. Điu đó làm cho tôi cht d. Nhưng ch mt phút thôi. Vì tôi đã tính rng tôi s chng còn đây cho đến lúc ông y làm cái chuyn kia na đâu.

Ông y sai tôi ra ngoài thuyn ly nhng thư ông y va mang v. Có mt bao mỳ khong hơn hai chc cân, mt miếng m, đn và bn chai rượu uýt sky ln, có c mt quyn sách cũ vi hai t báo đ lau chùi, và vài th lt vt khác na. Tôi vác tt c lên, bước ra đ xung mũi thuyn ri ngi ngh. Tôi nghĩ mãi trong bng, tính rng lúc nào trn đi s mang theo khu súng vi my cái cn câu chy vào rng. Tôi đnh s không lỳ mt ch mà s đi khp nơi trong x, s đi v đêm, va săn bn va câu cá mà sng. C như vy đi tht xa đ cho b tôi và bà goá không bao gi có th tìm thy tôi na. Tôi đã nghĩ s cưa đt hn miếng g và chun ngay đi đêm đó nếu mà b tôi đã say khướt ri, mà tôi đoán thế nào ông y cũng say. Tôi nghĩ quá nhiu v chuyn đó đến ni không biết mình ngi đây đã bao lâu. Ti lúc b tôi hét lên gi, hi tôi là ng hay chết đui đó.

Tôi vác tt c mi th vào trong lu. Lúc y, tri đã sp ti. Trong khi tôi đang chun b ba ăn chiu, ông y li nc thêm vào cc rượu na, m người lên ri, ông y li đi gây s. Lúc trước dưới tnh ông y cũng đã say khướt ri, đêm nào cũng ng ngoài v đường, trông rt thm hi, người ta có th cho ông y là Ađam. Khp người đy nhng bùn, khi rượu ngm vào ri ông y thường hay tìm đến gp chính ph. Ln này đến ông y nói.

– H! Thế mà cũng gi là chính ph à? Th xem nó đã làm sao nào. Này là pháp lut này. Pháp lut sn sàng bt con người ta đem đi đy h? Đa con riêng ca người ta phi lo lng vt v mt bao nhiêu công phu nuôi dy. Phi, đúng thế, người ta có con nuôi cho khôn ln, đến lúc nó sp sa đi làm đi ăn đ kiếm cái gì nuôi nng đ đn cho b thì bây gi hoá ra như vy. Pháp lut làm ra đ giúp đ người ta ch. Thế mà cũng gi là chính ph! Chng phi chính ph đếch gì c. Pháp lut đi ng h cái lão chánh Thatcher y và giúp nó ly hết c cơ nghip ca tôi à? Đây này, pháp lut làm thế này đây; pháp lut ly người ta sáu nghìn đô la ri dn người ta vào mt cái by cũ k mt cái nhà như thế này này, đ người ta phi đi lang thang, vi nhng qun áo cho ln mc cũng không đáng. y thế mà cũng gi là chính ph. Vi cái chính ph như thế này thì người ta chng ai có quyn gì c. Có lúc tôi nghĩ rng thà c nht quyết b cái x này mà đi còn hơn. Phi, tôi nói vi mi người như vy đy, tôi nói thng vào mt lão Thatcher như vy đy. Vô khi người đã nghe tôi nói thế và có th chng thc là tôi đã nói thế. Tôi bo rng ch cn cho tôi hai xu là lp tc b cái x đang nguyn ra này mà đi ngay và không bao gi thèm quay tr v na. Mà ai cũng nói th c. Đây này, hãy th nhìn cái mũ ca tôi xem – nếu như các ngày còn có th gi nó là cái mũ, cái chóp thì bt ra, còn cái qu mũ thì tt xung mt đến tn cm. Làm sao còn ra cái mũ được na. Chui đu vào cái mũ thì khác nào như nhét vào cái ng khói lò sưởi. Đây này, nhìn xem, cái mũ tôi đi nó thế này này. Nếu như tôi có được đ nhng quyn li ca tôi thì tôi đã là mt trong nhng người giu có nht tnh ri…

À, phi, phi, cái chính ph này tht tt lm. Đy, th xem. Có mt anh da đen t do Ohio đến, anh ta li da trng, gn như mt người da trng. Anh ta mc mt chiếc áo sơ mi trng nht chưa ai thy bao gi, đi mt cái mũ bnh nht. Không ai trong tnh này li có qun áo đp hơn ca anh ta; ri anh ta li có chiếc đng h vàng, vi dây vàng, có mt chiếc gy đu bt bc, tht là mt tay triu phú, tóc hoa râm, ghê gm nht x này. Các ngài nghĩ sao? Thiên h bo anh là mt giáo sư đi hc, có th nói các th tiếng, biết đ mi th. Mà đó cũng chưa phi là cái t nht đâu. H còn bo rng anh ta c ngi nhà cũng có th bu c được. À, thế thì ai mà nghe được cơ ch. Tôi nghĩ không biết cái x này ri s ra làm sao đây? Hôm bu c, tôi sp sa đi b phiếu – nếu như tôi không say rượu và có th đi ti đi được – thì bng nghe nói rng nước này có mt bang người ta không cho người da đen bu c, thì tôi lp tc rút ngay phiếu li. Tôi bo rng tôi s không bao gi thèm đi bu c, trong x mun nói tôi ra sao thì nói. Tôi còn sng mt ngày nào nht đnh tôi s không đi b phiếu. C nhìn thái đ thn nhiên ca anh da đen đó thì xem, anh ra s không sn sàng nhường ch cho tôi đâu, nếu như tôi không đy anh ta sang mt bên. Tôi bo mi người rng ti sao li không đem anh da đen y mà bán đu giá? Tôi ch cn biết thế. Các ngài có hiu người ta tr li tôi thế nào không? Còn thế nào na, h nói rng anh ta đến x này chưa được sáu tháng nên không th đem bán được. à, thì ra đây là mt cái chính ph t cho mình là chính ph, và c khăng khăng mãi rng mình là chính ph, tưởng như thế là chính ph; y thế mà c lng thinh đến sáu tháng mi dám đng chm đến mt anh da đen đi cướp ca, gm ghiếc; mc áo sơ mi trng và t do đàng hoàng y, Ri thì…

B tôi va nói va đi li như vy, và cũng không đ ý rng đôi chân đã già nhưng còn do dai y đưa mình đến tn đâu. Bng thế nào ngã dúi c đu vào cái thùng tht mui, st c hai ng chân. Thôi, thế là phn cui bài din văn ca ông y biến thành mt th ngôn ng hết sc soi ni – phn ln vn ch nói đến anh da đen và chính ph – trong khi ông y bc mình đã cái thùng lăn khp nhà. Ông ây đi lò cò mt chân quanh phòng, tay ôm mt bên ng chân, ri th xung ri li ôm chân kia, ri bt thình lình co chân đp vào cái thùng mt nhát rt mnh. Nhưng chng may thế nào vì mt bên giy há mõm có my ngón chân thò ra. Đâm vào cái thùng; ông y kêu rú lên mt tiếng nghe rn tóc gáy; thế là ông y lăn ra đt, tay ôm ly đu ngón chân. Bây gi thì không biết ông y chi tôi bao gi. Sau này, chính là ông y cũng nói li như vy. Ông y đã tng nghe nói đến c Sowberry Hagan hi còn oanh lit và bo rng c đã nh hưởng đến ông y. Nhưng tôi thì cho rng có l đó ch là chuyn b tôi ba đt ra mà thôi.

Ăn ba chiu xong, b tôi li v ly chai rượu, bo là trong đó còn đ đ ung hai ln bình thường và mt ln tht say na. Ln nào cũng nói vy. Tôi đã đnh bng rng trong khong đ mt gi đng h thì ông y s say mm không biết gì na, lúc đó tôi s ly cp cái chìa khoá hoc cưa đt hn miếng g đ chui ra; mt trong hai cách. B tôi vn ung tì tì ri lát sau nm vt xung giường. Nhưng tht là tôi chng gp may tý nào. Không phi là b tôi ng say, mà ch mt thôi. Ông y làu nhàu, lèm nhèm, quay bên này, gi bên kia mt lúc lâu. Sau cùng, tôi ch mãi cũng bun ng quá không sao m mt được na. Thành ra, trước khi hiu rng mình ra sao thì tôi đã ng tít t lúc nào mà ngn nến thì vn đang cháy.

Tôi không rõ mình đã ng được bao nhiêu lâu; nhưng bng có tiếng hét làm tôi git mình tnh dy. Nhìn b tôi mt rt gin d, chy quanh t góc này sang góc kia, ming thì hét có rn. Ông y bo rn bò lên chân ri bng vùng dy la hét, kêu là có mt con m vào má. Tôi ch thy con rn đâu c, còn ông y thì c vn chy quanh trong nhà, ming kêu: Bt nó ra! Bt nó ra! Nó cn vào c tôi đây này! Chưa bao gi tôi thy ai có đôi mt d tn như thế. Được mt lúc, ông y mt quá ngã vt xung th dc; ri ln người đi rt nhanh, chân đp phi mi đ đc trong nhà, tay thì qu qunh đp vào không khí, ming vn là hét, kêu rng có ma qu đâu đến bt ông y đi. Dn dn mt quá, ông y nm im mt lúc, nhưng ming vn rn rĩ. Ri nm im hn, không còn tiếng đng gì na. Tôi vng nghe tiếng cú rúc và tiếng chó sói sa trong rng xa; và lúc đó không gian im lng mt cách khng khiếp. B tôi vn nm yên góc nhà. Lát sau, ông y nhm dy nghiêng đu v mt bên nghe ngóng, ri nói khe kh:

– Lc – cc, lc – cc; người chết đi qua đây; lc – cc, lc – cc; chúng nó đui theo tôi đy, nhưng tôi không đi đâu. Ôi, ôi, h đã đến đây ri này! Đng mó vào người tôi! Đng! Đng! Cút đi, tay h sao mà lnh quá thế! B tôi ra nào! Ôi! ôi! Xin tha cho thng khn nn này!

Ri ông y quỳ c bn chân, va bò va ly đ người ta tha cho, ri li cun mình vào trong chăn, ri lúc xung gn chiếc bàn cũ bng gc thông; ming vn van xin, van xin chán ri khóc. Qua cái mn chăn, tôi nghe rõ mn mt tng tiếng.

Ri lát sau na, ông y tung chăn ra đng thng người lên. Mt trông càng d tn, nhìn chm chp vào tôi và bước đến gn. Ông y đui tôi chy quanh trong nhà, tay cm con dao nhíp, ming gi tôi là thn chết, và nói là s giết tôi. Như vy thành ra tôi không đến gn ông y được. Tôi van xin, bo ông y rng tôi ch là thng Huck đy thôi. Nhưng ông y cười lên mt tiếng ghê rn, gm lên chi li và c thế đui tôi. Tôi chy, ri bng quay ngot người li lun dưới tay ông y, thế nào ông y qu li túm được lưng áo tôi. Tôi đã nghĩ bng thôi thế là mình chết. Nhưng nhanh như chp tôi li tt được áo ra và chy thoát. Được mt chc, ông y mt quá qu xung, da lưng vào cánh ca, vào bo rng ông y ngh mt phút ri s giết tôi. Ông y nhét con dao xung đít, bo là ng mt tí cho kho đã ri s cho tôi biết tay.

Ri ông y gt gà ng. Lát sau, tôi chui tt vào gm ghế, khe kh nhoi lên, không có mt tí tiếng đng nào và tôi nhc khu súng xung. Tôi rút cái quy lát ra đ coi li chc chn xem có đàn không, ri tôi đt súng lên trên cái thùng c ci, chĩa ming súng vào đúng b tôi. Ri tôi ngi yên đó ch xem ông y có đng đy gì không. Lúc đó sao mà thi gian đi chm chp và lng l thế.

 

 

CHƯƠNG 7

 

Đy! Mày đnh làm gì thế này?

Tôi m choàng mt ra nhình quanh, c nghĩ xem mình đang đâu. Lúc đó mt tri đã mc, và tôi va đánh mt gic say. B tôi đang đng trước mt, coi v bun bã mt mi. B tôi hi:

– Mày đem súng ra đây làm gì?

Tôi đoán là b tôi chng biết gì v nhng cái ông y đã làm đêm trước, nên tôi nói:

– Có ai đnh vào nhà hay sao y, nên con phi ngi đy gác.

– Sao mày không gi cho tao dy?

– Có, con đã gi b dy nhng không được. Lay mãi b không dy.

– Thôi được, mày đng có ngi đây nói lôi thôi na. Ra ngoài kia xem đu dây có con cá nào không đem v ăn ba sáng. Tí na tao ra.

B tôi m khoá, tôi chy vt ra b sông. Thy my cành ci trôi lnh bnh và lác đác nhng mnh v cây, tôi biết là nước đã bt đu lên. Tôi nghĩ bng giá lúc này ngoài tnh thì đã đang chơi đùa tho thích. Tháng sáu vào mùa nước lên, đi vi tôi bao gi cũng có nhiu may mn. Vì h nước lên thì có ci g trôi xung, li có nhng mnh bè mng, có khi đến my chc cái mt lúc. Thế là ch vic vt lên đem bán cho xưởng g hay nhà máy cưa thôi.

Tôi theo dc b sông đi ngược lên phía trên, mt mt đ ý b tôi, mt mt nhìn xem nước lên có gì kiếm chc được chăng. Bng có mt chiếc xung trôi ti, chiếc xung rt đp, khong ba bn thước chiu dài, mũi xung nghnh lên như con vt. T trên b sông, tôi chui đu nhy tùm xung như con ếch, c mc nguyên quân áo như vy bi ra ch có chiếc xung. Tôi đoán thế nào cũng có người nm trong xung, vì thường hay có nhng người nm bên trong khi y mói thò đu ra cười cho mt m. Nhưng ln này thì không. Chc hn đây là mt chiếc xung b b trôi. Tôi trèo lên ri ly chân khua nước đánh vào b. Tôi nghĩ bng chc b tôi trông thy s thích lm – cái xung đáng giá mười đô la – Nhưng vào đến b vn chưa thy b tôi đâu. Tôi đy xung vào mt cái khe nh, bên trên um tùm nhng lá nh và liu, lúc đó tôi bng ny ra ý nghĩ khác. Tôi tính s giu k chiếc xung đi, như vy đáng l chy trn vào rng thì tôi s xuôi dòng sông đ dăm chc dm và cm mt ch, ch phi mt thì gi mà không phi vt v chy b.

Ch này khá gn căn lu. Tôi tưởng như nghe thy tiếng chân b tôi đi ti. Nhưng tôi đã giu xung ri, giu xong tôi bước nhìn qua bi liu, thy b tôi đang bước xung con đường nh và đang giương súng lên ngm bn chim. Như vy tc là ông y chưa biết gì c.

Lúc b tôi quay li, tôi lúng túng v vi ly mt chiếc cn câu. Ông y hi tôi làm gì mà lâu thế, tôi bo va ngã xung sông nên mi lâu như vy. Tôi biết ông y nhìn thy qun áo tôi thì ướt sũng thì thế nào cũng hi. Hai người kéo được năm con cá to đu dây ri quay v căn lu.

Ăn ba sáng xong, chúng tôi đi nm ng li. Hai người đu đã mt nh. Tôi nghĩ xem có cách gì đ b tôi và bà goá đu không th theo đui được na. Có l tin vào may ri, đi tht xa đ h không tìm được tôi na là chc chn hơn c. Vì biết đâu li không có chuyn gì xy ra. Nghĩ mt hi lâu, chng tìm ra cách gì. B tôi ngi nhm dy mt lát, ung nước, ri nói:

– Ln sau có người nào đến rình mò chung quanh đây, mày phi gi tao ra ngay, nghe không? Cái người đó đến đây không phi là mun tt đâu. Tao s bn chết. Ln sau nh gi ra, nghe không?

Ri ông y li nm vt xung ng. Cái điu ông y va nói tht hp lý vi tôi. Tôi t nh rng mình có th vin vào cái c đó, và t nay s không còn ai nghĩ đến chuyn đui theo tôi na.

Đến đ mười hai gi trưa thì hai chúng tôi bước ta khi nhà đi dc theo b sông. Nước sông lên khá nhanh. Cành cây mc cũng trôi theo vi nước lên. Lúc sau có mt cái bè chín mnh trôi xung. Chúng tôi đánh thuyn ra kéo vào b. Ri đi ăn ba trưa. Nếu là người nào khác không phi là b tôi thì đã ch đó sut ngày xem có th nht thêm cái gì khác, nhưng b tôi không phi là người như vy. Chín mng bè y cũng đ đ kiếm ăn mt ln, vì như vy là ông y có th đem lên tnh bán được ri. Thế là ông y li khoá trái ca nht tôi vào và ra ly thuyn con kéo nhng mng bè đi. Lúc đó khong ba rưỡi chiu. Tôi đoán đêm nay ông y s không v. Tôi ch đến lúc tính rng ông y đã đi khi ri mi đem cái cưa ra và tiếp tc cưa ch tường g y. Trước khi b tôi sang bến bên kia b sông thì tôi cũng đã chui qua khi l. Nhìn b tôi vi chiếc bè ch còn là mt chm nh trên mt nước rt xa.

Tôi ly bao mì và đem ra ch giu xung gt cành lá um tùm ra đt xung vào đó. Ri ly m, ly chai rượu uýt sky, ly tt cphê vi đường đ trong nhà ra ly hết đn, c bông nhi thuc, c gáo múc nước, chu g, ly mt cái thìa vi mt cc st, ly cưa ca tôi và hai cái chăn, cái xoong và m pha cà phê. Tôi ly c cn câu, diêm và nhng th khác, bt c cái gì ch đáng mt xu cũng ly. Xong ri, tôi quét dn sch s. Tôi cn có mt cái rìu, nhưng trong nhà chng có cái nào. Ch có mt cái đ tn đng ci, nhưng tôi đã có ý đnh trước ri nên c đ đó. Tôi ly khu súng na. Thế là xong tt c mi th.

Vì phi bò qua cái l ra ngoài và chuyn nhiu th đ đc qua l nên mt đt ch này b cày lên mt khong ln. Cho nên tôi tính rng t phía ngoài tôi s ph lên đ che ch g gh vi vết mùn cưa. Ri tôi lp mng g tr li ch cũ. Tôi k hai hòn cui dưới và mt hòn trên đ gi cho cht mnh g vào đó, và ch y nghiêng dc đi mà li không chm ti đt. Nếu như có người đng cách xa bn năm bước thì không th nhìn thy ch b cưa và không th biết được, v li đây là phía sau nhà và có l cũng chng ai v vn đi vòng ra đó làm gì.

Còn t trong này ra đến ch giu xung thì toàn là c nên không có du vết gì đ li c. Tôi do quanh mt lượt xem li. Tôi đng trên b sông nhìn ra phía xa. Tt c đu an toàn. Ri tôi cm cây súng đi mt quãng vào rng. Thường ln nhà h b chung trong tri mà đi thì d biến thành ln rng. Tôi lin bn ngay cho anh ln này mt phát ri kéo v nhà.

Tôi ly cái rìu choàng mt nhát tht mnh vào ca. Đp mãi, đp khá lâu mi phá được ca. Tôi kéo con ln vào trong, lôi đến gn cái bàn ri b mt nhát rìu vào c con ln, đ nó nm dưới đt như thế mt lúc cho tuôn máu ra. Tôi nói đt vì đó là đt thc, đt nn thôi, chng lát g gì c, sau đó tôi kim mt cái bao cũ nhét đy nhng hòn cui to vào bao, đ nng cho tôi có th kéo được, ri tính t ch con ln tôi kéo cái bao cui ra ca, kéo qua rng cây đến ch b sông, ri vt xung đó. Chiếc bao cui chìm nghm, mt tăm. Ai nhìn cũng có th thy rng đã có mt vt gì b kéo lê trên mt đt. Tôi mun thng Tom Sawyer có mt đây lúc này vì tôi biết nó s rt thích cái chuyn như thế này và còn thêm tht vào đó cho có v ly kỳ na. Vì nhng chuyn như thế thì chng có ai huênh hoang hơn thng Tom Sawyer được đâu.

Ri tôi nh my si tóc, bôi đy máu vào lưỡi rìu, dính my si tóc vào cái rìu, đem vt góc nhà. Tôi bế con ln lên ôm vào ngc, ly vt áo chùm ta ngoài (đ cho nói khi r máu xung) ra đến mt ch phía sau nhà qung con ln xung sông. By gi tôi li nghĩ đến mt cái khác na. Tôi ra xung ly bao bt mì và cái cưa đem vào nhà. Tôi đ bao mì vào ch cũ, ly cưa chc mt l dưới đy bao, phi ly cưa mà chc vì đây chng có con dao nhíp làm mi vic. Ri tôi xách cái bao mì đi chng mt trăm thước qua b bãi c, ri qua bi liu phía đông ca căn lu, đến mt cái h nông nhưng rng đến năm dm mc đy nhng cây sy có th đến mùa thì cũng đy nhng vt na. Có mt con ngòi nh dn đến b bên kia h xa ti my dm. Tôi không biết ch nào nhưng chc chn nó không chy ra sông. Mì rơi qua l bao ra ngoài, vch thành mt vt dài sut t nhà nó ra đến h. Tôi vt c hòn đá mài ca b tôi đó na, đ cho có v vô tình mà làm như vy. Ri tôi ly mt si dây buc tím cái l bao mì li cho nó khi tuôn ra na. Ri li đem c bao mì vi cái cưa tr v xung.

Lúc này tri đã gn ti. Tôi đy chiếc xung xung phía dưới, ch lùm cây liu trên b r xung, và tôi ngi đó ch trăng lên. Tôi buc xung vào gc liu, ly mt miếng banh ra ăn, ăn xong nm ng ra xung, hút mt điếu thuc đ nghĩ ra kế hoch mi. Tôi t bo thế nào ri h cũng theo vết cái bao cui ln ra b sông ri dc theo b đi tìm mình. Ri li theo vết bt mì ra đến h, và theo ngòi đi đến ch nào đó đ tìm bn cướp đã giết tôi và ly đ đc. H s sc so trên sông vi mi cái vic là đi tìm xác tôi thôi.

Tìm mãi h s mt và chán ch bun nghĩ đến tôi na. Hay lm, tôi có th dng li bt c nơi nào tôi mun. Đo Jackson là nơi tôi có th trú chân được. Tôi biết k cái đo y lm, chng có ai đến đó bao gi. Ri đêm đêm tôi có th đánh xung lên đnh, đi mò quanh qun, và ly cp nhng th gì tôi cn dùng đến.

Lúc đó tôi đã khá mt. Điu trước nht là phi ng. Khi tnh dy phi mt đến mt phút tôi không biết là mình đang đâu. Tôi ngi dy, nhìn quanh, hơi s. Ri tôi nh ra. Con sông rng bao la hàng dm. Trăng sáng quá. Tôi không sao đêm hết nhng mnh g trôi, đen sì, lng l cách b vài trăm thước. Mi vt đu im lng như chết. Hình như đã khuya lm ri thì phi, tôi ngi thy như đã khuya lm. Chc các bn cũng hiu tôi đnh nói gì – tôi không tìm ra ch đ nói cho đúng được.

Tôi ngáp mt cái tht dài, vươn vai. Va đnh ci áo ra và bt đu lên đường thì bng nghe thy tiếng gì xa xa trên mt nước. Tôi lng tai nghe và nhn ra ngay đó là tiếng ct kt ca mái chèo nghiến vào cc chèo trong đêm khuya tĩnh mch. Tôi thò đu ra ngoài bi liu, thy mt chiếc thuyn đang lướt trên sông. Không th đoán được trên thuyn có bao nhiêu người. Ch cho nó đến gn qua mt mi thy trên thuyn ch có mt người. Tôi đoán có l là b tôi, mc du trong bng tôi nghĩ rng ông y chưa th v được. Chiếc thuyn vn trôi theo dòng nước, qua ch tôi np, ri lát sau ghé vào b, ch nước đng. Nó ghé gn đến ni suýt na thì tôi vi tay ra ly khu súng và nhm hn. Ôi, thôi đúng là b tôi ri – mà li không say rượu na, vì c xem cái cách gác mái chèo thì đ biết.

Tôi không đ mt mt tí thì gi nào. Ch mt phút sau đó là tôi đã lướt xung xung phía dưới sông, nh và nhanh, trong bóng ti sát gn b. Tôi chèo đi đến hơn hai dm, ri chèo thêm my trăm thước na ra gia sông. Vì ch lát na là tôi s đi qua bến đò, nh có người trông thy h s gi.

Tôi cho xung đi gia đám ci trôi trên sông, nhét my cây xung đáy xung đ cho nó c thế trôi đi. Tôi li nm xung ngh, hút mt điu thuc, mt nhìn lên bu tri trong không vn mt đám mây. Đêm sáng trăng mà nm nga mt lên nhìn tri thì thy nó cao vô cùng; tôi chưa bao gi thy tri cao như thế. Nhng đêm như vy, người ta có th nghe rõ tiếng đng trên mt nước rt xa. Tôi nghe có tiếng người nói chuyn phía bến đò. Tôi nghe rõ mn mt tng câu hò. Mt người nói bây gi đã đến đ ngày dài mà đêm thì ngn ri.

Mt người khác nói đây chưa phi là mt trong nhng đêm ngn; và c hai cùng cười. Ri h đánh thc mt người khác dy đ li cười, nhưng người kia không cười văng mt câu tc bo đ cho anh ta ng yên. Người th nht bo thôi đ đem cái đó v nói vi m v già – m s nghe lt tai. Ri bo rng cái đó chưa thm gì đi vi nhng cái hn nói t trước đến gi. Tôi li nghe mt người nói bây gi đã gn ba gi sáng ri; mun đng đ cho phi ch đến hơn mt tun l na mi sáng. Ri sau đó câu chuyn xa dn; xa dn, tôi không nghe rõ tng tiếng na. Nhưng vn còn nghe thy tiếng rì rm, thnh thong vài tiếng cười, nhưng hình như đã xa lm.

Bây gi, tôi đã cách xa phi dưới bến đò. Tôi ngi dy, nhìn thy đo Jackson, khong hơn hai dm phía dưới dòng sông. Đo có nhiu cây ci rm rp, nm gia sông, va to va ti, va vng vàng như mt chiếc tàu thu ln không có đèn. Đường cp vào cng không có gì ngăn tr c, nhng mô đt đã chìm xung dưới mt nước.

Tôi chèo đến nơi không mt nhiu thì gi lm. Tôi quành xung qua ch nước xoáy và r vào dòng êm, ri, lướt hn vào ch nước đng, cp vào b v phía Illinois. Tôi đy xung vào mt cái vũng sâu trong b mà tôi đã biết t trước. Tôi phi r nhng đám liu ra đ đy xung vào, và tôi làm tht nhanh đ khi có ai phía ngoài trông thy.

Tôi lên ngi trên mt cây g đã ng xung đu hòn đo và nhìn ra sông rng. Nhìn nhng đám g trôi đen xì, ri nhìn v phía tnh cách đó ba dm, thy có ba bn ánh đèn lp lánh. Mt chiếc bè g to tướng đang t phía trên đi xung, cách ch tôi ngi chng mt dm; gia hè thp mt ngòn đèn. Tôi nhìn theo mt chiếc bè l l trôi đến ngay ch tôi mt người nói: Chèo kho lên! Thế! Miết cnh má chèo xung cơ! Tôi nghe tiếng oang oang như người đó đng ngay cnh mình vy.

Tri đã bt đu xam xám. Tôi bước vào trong rng nm xung ng mt gic trước khi ăn ba sáng.

 

 

CHƯƠNG 8

 

Lúc tôi tnh dy, mt tri đã lên cao lm ri, tôi đoán lúc y đã hơn tám gi. Tôi nm trên c, trong bóng râm mát lnh, đâu nghĩ đến nhiu th, tôi cm thy được ngh ngơi, va vng d, va tho thích. Qua mt vài tháng trng, tôi có th trông thy mt tri. Chung quanh toàn là cây to nên ch não cũng ti c. Cũng có ch ánh nng xuyên qua k lá chiếu xung mt đt, và ánh nng ch đó rung rinh như mt làn gió nh thi qua. Mt đôi sóc ngi trên cành nhìn tôi rúc rích kêu mt cách thân mt.

Tôi thy đây thoi mái, vng vàng quá li hoá lười không mun ngi dy nu ba n lót d. Nhưng ri lúc nhm mt ng li thì tôi bng nghe thy tiếng n bùm phía ngoài sông. Tôi nhm dy, chng khuu tay nghe ngóng. Lúc sau li thy có mt tiếng na. Tôi đng hn dy bước ra và nhìn ra ngoài mt k h trong tùm cây. Mt đám khói mù tri trên mt nước, lan đi xa dn – có l đến tn bến đò. Ri chiếc thuyn ch đy nhng người đang đi xung phía dưới này. Bây gi tôi đã biết có chuyn gì ri. Bùm! mt làn khói trng t chiếc phun ra. Đó là đi bác h đang bn xung sông đ cho xác tôi ni lên trên mt nước.

Tôi đã đói bng, nhưng lúc này chưa th nhóm la lên được, vì h có th trông thy khói. Cho nên vn c phi ngi đó nhìn khói đi bác và nghe tiếng n. Quãng sông đây rng càng đp. Nếu như có cái gì lt lòng thì tôi s ngi đó tht lâu đ xem h đi tìm xác chết ca tôi như thế nào. Tôi nghĩ không hiu ti sao người ta li hy nhét thu ngân vào nhng khoanh bánh th trôi sông, ri nhng khoanh bánh y trôi thng đến ch nào có xác người chết đui thì nó s đng li. Tôi t bo c yên xem thế nào, nếu không thy có nhng khoanh bánh như vy trôi đến tìm tôi thì tôi s t ra mt. Tôi đi vòng hòn đo sang phía b Illinois xem may ra có gì chăng. Và tôi không đến ni tht vng. Có mt khoanh bánh tht to trôi ti. Tôi ly mt cái que dài khu vào, nhưng b trượt chân, khoanh bánh li trôi ra xa. Ch tôi đng đó là ch dòng nước chy gn b nht, tôi đã biết ri. Lát sau li có miếng khác trôi đến, và ln này tôi vt lên được. Tôi cy cái nút bt và lc lc cho thy ngân rơi ra ri đưa lên mm cn. Chà, đúng là mt miếng bánh chính cng ri, rt giá tr, không phi như cái th bánh ngô khn nn mà tôi vn phi ăn t trước.

Tôi đi tìm mt ch tt trong đám cây rm rp, ngi trên mt khúc g va nhai bánh va theo dõi chiếc thuyn, trong lòng khoan khoái vô cùng. Bng tôi git mình; vì lúc đó tôi nghĩ nh bà goá, hoc ông thy trường, hoc mt người nào đy đã cu nguyn đ cho nhng miếng bánh này tìm thy tôi ri thì sao đây. Nếu thế thì trong bánh chc là phi có cái gì. Nghĩa là có mt cái mà khi nhng người nhà bà góa hay ông thy trường đã cu nguyn vào đó ri, tc là nó đã nm trong miếng bánh ri? Nhưng tôi nghĩ đi vi tôi chc không h gì. V có gì đi na thì chc cũng ch là điu tt lành cho tôi mà thôi.

Tôi châm la hút điếu thuc, kéo mt hơi dài, ri li ngi nhìn ra ngoài. Chiếc thuyn vn đi theo dòng, và tôi s có dp nhìn k xem nhng ai ngi trên thuyn y khi nào nó xung đến gn ch tôi. Vì thế nào nó cũng đến gn, như miếng bánh đã trôi được ti đó. Lúc nó đến tht gn ch tôi ri, tôi b điếu ra và đi v ch lúc nãy tôi vt miếng bánh. Tôi nm pht xung np sau khúc g, ch này hơi quanh đãng, cho nên đu khúc g nt tôi có th ghé nhìn ra ngoài được.

Ri chiếc thuyn đến gn na, sát gn đến ni ch vt mt mnh ván là có th bước lên b được. Trên thuyn đ mt mi người; b tôi, lão chánh Thatcher, ri Becky con gái lão Thatcher, ri Joe Harper, ri thng Tom Sawyer, ri dì Polly ca thng Tom, ri c Sid, c Mary, ri my người khác na. Ai cũng đang bàn v v ám sát. Nhưng bng người ch thuyn nói:

– Coi k đây nhé, dòng nước ch này chy gn b nht, có l nó b dt lên đt và mc vào mt bi cây nào đó gn b nước. Tôi hy vng như vy.

Nhưng riêng tôi thì chng mong thế. C bn người nhm lên, nhô ra mn thuyn, gn ngay trước mt tôi, và ai ny im lng chăm chú nhìn. Tôi trông thy h rt rõ, nhưng h thì không th nhìn thy tôi. Bng người ch thuyn hét lên:

– Lùi ra này.

Ri tiếng đi bác n vang ngay trước mt làm tai tôi ù điếc c và mt thì gn như b mù vì đám khói súng, suýt na tôi tưởng là mình đi đt. Nếu như trong đó có đn tht thì chc là h s thy được cái xác đang tìm. Ly tri may quá, tôi nhìn thy mình không b thương gì c. Chiếc thuyn li tiếp tc đi và khut sau ch ngot ca hòn đo. Thnh thong còn nghe thy tiếng bùm, bùm xa dn, ri đến đ mt gi sau không nghe thy gì na. Hòn đo dài ba dm, tôi đoán h đã đi ti đu đng kia ri thôi chu b không tìm kiếm na. Nhưng h còn tiếp tc. H đi vòng đu đng kia hòn đo ri c thế đi theo quãng sông hp lên phía b Missouri ri quay tr v. Thôi thế là bây gi yên chuyn ri. Chng còn ai đi tìm kiếm tôi na. Tôi ly đ đc xung lên, cm mt ch ngh chân xinh xinh trong đám cây rm. Tôi ly chăn dng thành cái lu nh ri đ các đ đc trong đó cho khi b mưa ướt. Tôi bt mt con cá, ly lưỡi cưa m cá, và ch đến khi mt tri ln thì bt đu nhen ngn la tri ca tôi lên nu ba ăn chiu. Sau đó, tôi th sn mt dây câu xung sông đ sáng mai dy có cá ăn ba sáng.

Tri ti hn, tôi ngi bên đng la hút thuc và cm thy rt thú v. Nhưng dn dn tôi cũng thy nó cô đơn thế nào y, nếu tôi ra ngi bên b sông nghe sóng nước rì rm chy, nhìn lên tri đếm sao, ri li đếm nhng cành cây vi bè mng trôi t trên kia xung; chán ri đi ng. Khi đ giết thì gi. Không th ngi yên như thế mãi được, sao ri cũng phi sm chm dt đi.

Tôi vn c sng như thế ba ngày đêm. Chng có gì khác. Mi s vn thế. Ngày hôm sau na, tôi lùng chung quanh ch tôi , ln xung phía dưới hòn đo. Tôi làm ch hòn đo. C hòn đo là ca tôi, phi nói như vy, và tôi mun biết k tt c mi th v hòn đo này. Thc ra, ch là mun cho qua thì gi. Tôi tìm được rt nhiu dâu chín và rt ngon, ri c nho xanh mùa hè; c nhng trái cơm xôi cũng bt đu nhú ra, dn dà ri cũng s đến lúc được hái c thôi.

C như vy, tôi đi lang thang mãi vào rng sâu cho đến lúc tôi đoán ch này không còn xa đu kia ca hòn đo là my na. Tôi có khu súng trên tay nhưng chưa bn mt phát nào. Súng ch là đ h thân, và tôi cũng nghĩ s bn mt con vt gì gn hang ca nó. Va lúc đó, suýt na thì tôi dm phi mt con rn khá ln, con rn lun vào đám c hoa mà chy. Tôi đui theo đnh bn cho được con rn. Tôi đang bám riết bng thế nào đâm ngay phi mt đám tro ca ngn la tri nào còn đang âm cháy.

Tim tôi như nhy lên trong lng ngc. Tôi không đi nhìn xem có gì na, tôi t t h súng xung và khe kh đi git lùi bng đu ngón chân, lùi rt nhanh. Thnh thong dng li mt giây trong đám cành lá um tùm và nghe ngóng; nhưng hơi th ca tôi phì phào mnh quá nên tai tôi không còn nghe thy gì. Tôi hít vào mt hơi dài, ri li nghe; ri li hít hơi na. Thy mt thân cây gãy nm ngang, tôi đã tưởng có người. Dm phi mt cành cây khô gy rác mt tiếng, tôi cũng tưởng như có ai ct hơi th ca tôi làm hai và tôi ch còn gi được mt na hơi th rt ngn.

Tr v chiếc lu, tôi thy trong lòng không yên. Thy mình không còn được mnh bo như trước na. Nhưng tôi t bo: thì gi đâu mà đi quanh qun. Ri li đem tt c đ đc dn xung xung đ khi có ai trông thy. Tôi tt ngn la, xoa xoa đng tro ra chung quanh đ trông có v như ngn la cũ đt t năm ngoái, ri tôi trèo lên cây ngi.

Tôi đoán chng ngi trên cây đã đến vài tiếng đng h, chng thy gì, cũng không nghe thy gì khác. Nhưng trong bng thì tưởng như đã nghe thy, nhìn thy hàng ngàn th. Thôi, tôi không th nào mãi trên cây như vy được. Sau đó, tôi tt xung nhng chiếc vn đng trong đám cây rm rp mt luôn luôn ngó nhìn ra ngoài. Tôi ch mi ăn vài cái qu trên cây vi mt ít thc ăn còn đ li t ba sáng.

Lúc đó đã đến đêm ri. Bng tôi đói mm. Ch đến lúc tht ti mt, tôi mi thò ra khi b, trước lúc trăng lên, và đy xung v phía b Illinois, khong non na dm. Tôi đi vào rng nu ba ăn chiu và tính s li đây sut đêm. Bng tôi nghe tiếng lc cc, lc cc. Tôi t bo: có nga đến. Sau đó, có tiếng người. Tôi li vi vàng bê tt c xung xung, ri li b vào rng xem có thy gì không. Bò chưa được my bước, nghe có tiếng người nói:

– Nếu đi tìm được mt ch nào tt thì ta nên dng li đây hơn, nga đã mt lm ri. Đ coi chung quanh đây nào.

Tôi không ch đi gì na, tun tr lùi và đy xung đi ngay. Tôi li buc xung vào ch cũ và đnh ng dưới xung.

Tôi không ng đựơc nhiu. V chăng cũng không th ng vì phi nghĩ ngi. Mi lúc cht tnh dy tôi tưởng như có người nào đến túm ly c tôi. Thành ra ng cũng chng có ích gì. Dn dn, tôi t bo mình không th sng như thế này được, phi đi tìm xem ai cái người đến sng trên hòn đo này vi tôi như vy. Tôi s tìm cho ra, nếu không thì phi chun đi. Tôi nghĩ nên làm ngay là hay hơn c.

Ri tôi li đy xung lướt ra khi b mt quãng, và c đ cho xung trôi xung phía dưới.

Trăng vòi vi. Tr nhng ch có bóng ti ra, ánh trăng soi sáng như ban ngày. Tôi đánh xung đi như thế đến như đến mt gi đng h; mi vt đu im lng và ng say như nhng tng đá. Ln này tôi đã đến tn đu kia hòn đo. Mt làn gió hiu hiu mát lnh bt đu thi ti. Nói như vy nghĩa là sp hết đêm ri. Tôi ly chân đp nước, quay ngot mũi xung và đi đến ven rng. Tôi ngi xung mt thân cây đ, nhìn qua đám lá cây. Trăng đã chy đi đâu ri, và màn đen li ph trên sông. Nhưng lát sau, nhìn lên qua ngn cây thy mt vt sang sáng, tôi biết li sp đến ban ngày. Tôi cm súng lén đi đến ch gp cái la tri hi sm. Đi được mt hai phút li dng bước nghe ngóng. Nhưng ri thay là không tìm thy có ánh la. Tôi t t, rt cn thn, bước đến ch đó. Ti nơi, nhìn vào thy trên mt đt có người nm.

Tôi đã tưởng ma. Người nm đó qun mt mnh chăn lên đu và gi đu ngay gn k đng la, Tôi đng im lng đng sau bi rm, cách ch người đó nm chng hơn mt thước, và nhìn chm chp. Tri đã m m sáng. Lát sau, người đó ngáp, vươn vai ri tung chăn ra, hoá ra Jim, anh da đen làm vic cho cô Watson. Tôi tht rt mng được thy Jim đây. Tôi lên tiếng:

– Chào Jim!

Ri nhy vt ra.

Jim git mình nhy chm lên và nhìn tôi kinh hãi. Ri hn quỳ xung, chp hai tay nói:

– Xin đng làm gì tôi, đng! Tôi không bao gi làm hi đến ma đâu. Bao gi tôi cũng yêu nhng người đã chết, và làm gì được cho người chết tôi cũng xin làm. Xin cu tr li dưới sông đi. Cu đâu ra thế, xin cu đng làm gì Jim, ti nghip. Tôi bao gi cũng là bn ca cu đây mà!

Tôi cũng chng phi mt nhiu thì gi đ nói cho hn hiu là không phi tôi đã chết. Tôi gp Jim đây mng quá. Bây gi tôi không còn cô đơn na. Tôi bo hn là nếu hn có đi mách vi mi người rng tôi đây thì tôi cũng không s. Tôi c nói mãi mà hn vn ngi đó nhìn tôi chng hé ming. Ri tôi bo.

– Tri sáng ri. Ta hãy ăn lót d thôi. Anh thi la lên đi.

– Nhóm la lên làm gì. Đ mà nướng dâu vi my cái rau di đây à? Nhưng mà cu có khu súng đy phi không? Có th kiếm cái gì mà ăn hơn là qu dâu cu !

– Du vi rau di, ô thế anh sng bng nhng th đó à?

– Tôi ch kiếm được cái gì khác

, thế anh hòn đo này bao nhiêu lâu ri?

– Tôi đến đây ngay sau cái đêm cu b giết đy!

– Sao, sut t hôm y đến nay à?

– Vâng, đúng đy

– Thế thì chc anh gn chết đói ri đy nh?

– Ti tính bây gi nếu có thì tôi ăn được nhiu lm. Được, cu . Thế cu trên hòn đo này bao nhiêu lâu ri?

– T cái đêm tôi b giết y

, sao thế nh? Thế cu sng bng gì? à, nhưng mà cu có khu súng. Phi, cu có súng. Thế thì tt lm. Bây gi cu đi bn con gì đi, ri tôi đây nhóm la lên.

C hai chúng tôi ra ch giu xung. Ri trong khi Jim nhóm bếp trên mt đám c gia ch cây ci quanh đãng thì tôi đi ly bánh m và cà phê, ly m pha cà phê; ly cái xoong, ri đường, ri cc st. Anh da đen rt hong sanh ta nghĩ rng tt c nhng th này đu do có phép phù thu ra c. Tôi kiếm được con cá to, Jim ly con dao nhíp ca hn m cá ri đem rán.

Làm xong, chúng tôi c nm trên c mà ăn ba sáng nóng st. Jim ăn ct lc, vì hn đã qúa đói. No nê ri, chúng tôi nm dài ra không bun làm gì na.

Ri Jim nói:

– Nhưng này, cu Huck, thế ra không phi là cu thì ai b giết trong cái nhà y?

Lúc đó tôi mi k li đu đuôi câu chuyn cho hn nghe; hn bo tht là tài tình. Hn nói rng ngay Tom Sawyer cũng không th có mo nào hay hơn cái ca tôi được. Tôi hi:

– Jim, thế anh làm sao mà li đến ch này, và làm thế nào mà đến đựơc?

Hn có v lúng túng đến mt phút không nói gì, ri mi tr li:

– Có l tôi không nên nói thì hơn, cu

– Sao thế Jim?

– Vì nhiu l. Nhưng nếu tôi nói vi cu thì cu đng nói li vi ai nhé, cu Huck!

– Jim, tôi th không nói vi ai c

– Được, tôi tin cu. Tôi… tôi trn đi đy.

– Jim!

– Đy, cu đã bo là không nói mà. Cu nh là cu ha rng không nói li vi ai đy, cu Huck.

, tôi đã nói thế ri mà li. Tôi bo không nói là không nói. Tôi s gi li ha. Dù cho người ta có bo tôi là tên hèn mt, thuc phe chng áp bc người da đen, và cho người ta khinh tôi vì đã gi ming thì cũng được, chng sao c. Tôi s không nói. Mà tôi cũng không tr v ch đó na cơ mà. Thôi, bây gi anh k li tt c đi.

Đây, thế này cu . Bà cô, tc là bà Watson y, sut ngày c dn vt tôi và đi đãi vi tôi t quá lm. Thế nhưng bà y vn bo rng s không đem tôi xung Orleans đ bán tôi đi đâu. Mà tôi thì thy quanh vùng gn đây có mt người buôn nô l da đen mi ti, tôi bt đu s s. Thế ri có mt đêm khuya, tôi bò đến bên ca, ca không khép kín, tôi nghe bà y nói vi bà goá rng s đem tôi đi Orleans bán, nhưng chưa mun bán ngay, là vì còn có th nèo thêm được tám trăm đng đô la v tôi na. Vi s tin ln như vy thì chc bà y không th dng được. Bà goá thì mun bo bà y đng làm thế. Nhưng lúc đó tôi không ch đ nghe xem v sau thế nào. Tôi trn đi tht nhanh. Tôi nói tht vi cu như vy đy.

Tôi ăn mt ba tht no ri chy ro xung đi, hy vng có th đánh cp được mt chiếc xung nào dc b sông trên tnh chăng, nhưng có nhiu người đi li quá, tôi phi np vào cái quán rượu cũ đã đ nát bên sông đ ch cho mi người đi hết đã. Tôi phi ch đến hết năm. Chung quanh lúc nào cũng thy có người. Đến khong sáu gi thì thuyn bt đu đi qua cũng ch thy nói chuyn v vic b cu va lên tnh báo tin là cu b giết. My chiếc thuyn đi sau cũng toàn ch nhng ông bà sang trng đi đến tn nơi đ xem xét. Thnh thong, h ghé thuyn vào b ngh mt lát ri li tiếp tc đi. Thành th nghe nói chuyn tôi mi được biết đu đuôi vic giết người ch. Nghe nói cu b giết tht, tôi đau lòng quá, cu Huck . Nhưng bây gi thì tôi không còn đau lòng na.

Sut ngày tôi c phi nm trn đây như thế. Bng đói nhưng s thì tôi không s. Vì tôi biết bà Watson và bà goá ăn sáng xong thì đi xem vic đó ngay. Như vy cũng phi đi hết ngày. Và các bà y cũng biết rng ban ngày thì tôi đi chăn bò nên cũng ch thy tôi quanh qun đy được, có hi đến tôi thì cũng phi ch đến ti mt. Còn bn người làm khác thì không ai cn đến tôi làm gì, mà các ch va ra khi nhà thì h cũng chun đi ngh hết.

Tri sm ti, tôi mi mò ra; đi dc theo con đường ven sông và đi chng vài ba dm đến mt nơi không có nhà ca gì c. Tôi đã tính k trong đu là s làm như thế nào ri. Cu , nếu như tôi c đi b thế thì chó nó có th đánh hơi tìm thy tôi, nếu tôi ăn cp mt cái xung đ qua sông thì h thy mt thuyn s biết và tìm được tôi sang sông ch nào và ri cũng mò được vết chân tôi. Cho nên tôi đã nghĩ ch có vài bè mng thì hơn c, vì đi mng s chng đ li du vết gì.

Ri lúc đó có ánh đèn chiếu, tôi toàn người ra v ly mt mnh ván đang trôi trước mt, bơi ra đến gia sông; người tôi ln vào vi đám ci mc trôi trên sông, tôi rt c li và c thế bi xuôi dòng nước mt quãng xa theo my mnh bè trôi. Ri tôi c va rt c va bơi như vy; li kéo thêm c my cây ci vào vi mnh ván cho chc. Lúc đó mây kéo đen cn tri ti được mt lúc. Tôi leo lên nm trên tm ván phía có đèn sáng vn có người đi li. Nước sông đang lên to, chy xiết. Tôi d đoán khong đến bn gi sáng thì tôi đã trôi đến hai mươi lăm dm v phía sông; tôi mi bơi vào b trước lúc tri sáng. Ri tôi đi vào rng v phía Illinois.

Nhưng tht tôi chng may. Lúc tôi va đến đu hòn đo thì có mt người cm đèn đi sau. Thy không th chm tr được, tôi lp tc nhoài người xung nước ri hòn đo bơi đi ch khác. Gm tht, tôi tưởng ch nào cũng có th lên b được, y thế mà không đâu, b sông ch nào cũng dng đng lên c. Khi bơi gn đến đu đng kia thì hòn đo thì tìm ra được mt ch tt. Tôi đi vào rng, nghĩ bng không th tiếp tc dùng bè mng được na, vì bè trôi như vy thì thế nào cũng gp ánh đèn. Tôi có cái điếu và cái bao đng thuc đã rách vi my que diêm trong áo mà không b dính ướt, thế là yên trí ri.

– Thế sut t ba đó đến nay, anh không có tht, có bánh gì ăn ư? Sao không kiếm c dưới bùn mà ăn?

– Làm thế nào ra ly được. Làm sao mà móc lên được? Ch có hòn đá trong tay thì làm ăn gì? Li đêm ti na thì ly thế nào? Ban ngày thì tôi không dám ra b sông s có người trông thy.

– À, ra thế, vy là anh c phi sut ngày trong rng. Đúng ri. Thế anh có nghe thy h bn súng đi bác không?

– Có ch. Tôi biết là h đang tìm cu. Tôi có trông thy h qua đây. Tôi np trong bi nhìn ra.

Mt vài con chim non đây bay ti, ch bay tng quãng ngn mt vài thước ri li đu. Jim bo đó là đim mưa. Hn bo gà con bay vt là sp mưa nên thy chim bay như thế cũng đoán là sp mưa. Tôi đnh bt vài con chim, nhưng Jim không cho. Hn bo làm thế chết đy. Hn nói rng b đ ra hn trước kia có mt ln m nng, ri có người khác bt chim thì ông bo hn là làm như thế thì b hn s chết. y thế mà chết tht.

Jim li bo là không nên tính trước mình s nu ăn ba chiu bng th gì, vì như vy s gp điu không may. Ri lúc mt tri ln mà đem rũ cái khăn tri bàn cũng thế. Hn li bo người khi mt tri mc sáng hôm sau, nhng con ong y nó s biết trước. Nếu khong thì đám ong cũng m lit, không chu làm gì na và cũng chết nt, Jim bo là ging ong không bao gi đt nhng anh ngc. Nhưng tôi không tin như vy, vì đã my ln th ri mà vn không thy nó đt.

Trước đy, tôi đã tng nghe nói nhng chuyn y nhưng không được nghe tt c mi th. Jim biết các th đim báo hiu. Hn bo hn biết hu hết. Tôi nói hình như tôi thy tt c mi đim báo hiu đu là báo nhng chuyn chng may c, nên tôi hi Jim xem có cái nào báo hiu tt không? Jim nói:

– ít lm. Và nhng cái đó cũng chng ích li gì cho ai c. Cu mun biết đ làm gì, mun gi ly nó à? Ri Jim li nói:

– Nếu cánh tay và ngc mình có nhiu lông thì đó là du hiu sp giu to đy. Đim như thế thì còn có ích; vì càng có nhiu lông càng may mn. Cu thy không, có th là thi gian đu mình nghèo khó. Nhưng nếu không biết trước rng đó là đim mình s giu thì có th chán nn mà t t mt.

– Thế anh có nhiu lông tay không, Jim?

– Hi như vy có ích gì, cu không nhìn thy tôi có đy à.

, thế anh có giu không?

– Không, trước kia đã có mt ln tôi giu ri, và ri tôi s li giu na. Mt ln tôi có mười bn đng đô là, nhưng tôi đêm đi buôn đu cơ, chng may thế nào mt hết.

– Đu cơ cái gì, Jim?

– Trước hết là tích tr

– Tích tri gì?

– Còn cái gì na – gia súc, cu biết không. Tôi b ra mười đô la mua mt con bò cái. Nhưng ri suýt na tôi chng còn đng nào vì con bò va vào tay tôi nó đã chế ngoo.

– Thế là anh mt mười đô la nh?

– Không, tôi không mt c mười đng, Tôi ch mt gn chín đng thôi. Vì tôi đem da bò bán được đng mt.

– Như vy là anh còn li năm đng mt. Thế anh còn đu cơ cái gì khc na không?

– Có ch. Cu có biết cái lão da đen tht làm cho c Bradish không? Hn ta mi lp ra mt cái nhà băng. Hn bo ai b vào đó mt đô la thì cui năm có th ly ra bn đô la. Thế là tt c anh em da đen đu b tin vào đó. Nhưng h cũng ch có bao nhiêu. Ch mi ti là nhiu nht. Tôi b ra hơn bn đô là, và tôi bo nếu không được thì tôi s t mình lp ra nhà băng vy. C nhiên là lão da đen y không mun đ tôi nhúng tay vào vic y mà vì hn bo nếu lp hai nhà bng thì không đ đ chy vic. Vì vy hn bo tôi có th b vào đó nm đng đô la đến cun năm tr tôi thành ba mươi lăm đng.

Thế là tôi b tin vào. Tôi tính rng sau đó s li đu tư c mươi lăm đô la y luôn đ cho vn càng to na. Có mt anh da đen khác tên là Bob, mi tu được căn nhà g mà ch nhà anh ta không biết, tôi bèn mua li ca anh ta và bo đến cui năm thì anh ta s đến ly ba mươi lăm đô la. Nhưng đến đêm hôm đó thì đã có người nào ly cp mt căn nhà đó ri. Hôm sau thì lão da đen tht đến bo tôi rng nhà băng cũng đã đ. Thế là c bn chng đa nào ly được tin v.

– Vy còn li mười xu thì anh làm gì, Jim?

y, lúc đó tôi sp đem tiêu mười xu đó thì tôi bng nm mơ, và gic mơ bo tôi là nên đem mười xu y cho mt anh da đen tên là Balum Balum, h gi tt tên hn là Ass Hn là mt trong nhng người rt ngc nghếch, cu có biết không? Nhưng hn ta li hay gp may, thy h nói vy, tôi ch biết. Còn tôi thì chng gp may bao gi. Gic mơ y bo tôi rng Balum s đem mười xu ca tôi đi đu tư và s làm cho tôi phát tài. Thế là tôi đưa tin cho Balum. Khi hn vào nhà th nghe thy ông mc sư nói k nào b tin vào cái thùng này cho Chúa thì s được Chúa ban li gp trăm ln. Thế là Balum móc túi ly ra mười xu b ngay vào thùng. Ri hn cúi xung nhìn xem có trong thùng đó có ban li cái gì cho hn không.

, thế có cái gì ban li không?

– Có đâu, chng thy gì c. Tôi cũng chng làm thế nào ly li được cái tin y na. Balum cũng chu. Thôi, tôi chng ti gì mà đem tin cho vay na, nếu như tôi không chc chn. S được ban li gp trăm ln s tin b ra! Ông mc sư nói thế đy! Nếu tôi ly li được mười xu y thì coi như hoà, và như vy là đã may mn lm ri.

– Thôi Jim , dù sao thế cũng được, vì sau này còn có lúc anh giu na có mà.

– Phi, bây gi tôi đang giu đây, cu đến gn nhà xem. Tôi đã có cái thân tôi ri. Thân tôi đáng giá tám trăm đng đô la đy. Trước kia tôi ch mong có tin, nhưng đến bây gi tôi chng thiết na.

 

 

CHƯƠNG 9

    

Tôi mun đi coi li cái ch đúng gia hòn đo mà tôi đã tìm ra trong khi thám him. C hai chúng tôi cùng đi và tìm ra ngay, vì hòn đo ch có ba dm chiu dài và phn tư dm chiu ngang.

Ch này là mt cái gò cao đ hơn chc thước va dài va dc. Chúng tôi trèo lên đnh gò cũng khá vt v, vì hai bên sườn dc đng li bi cây rt rm, phi ln tng bước vòng quanh gò, ri lát sau mi tìm thy mt cái hang ln trong vách đá, ăn sâu đến tn đnh v phía b Illinois. Cái hang rng bng hai ba căn phòng ghép li và Jim có th đng thng người trong đó được. Ch này lnh lm. Jim mun đem ngay đ đc ca chúng tôi vào đây, nhưng tôi bo hơi đâu mà sut ngày trèo lên trèo xung.

Jim bo chúng tôi đã có cái xung giu ch kín, và đ đc thì đ trong hang này, nếu có ái đến đo, thì chúng tôi có th trn chy vào đây. Mà nếu h không đem theo chó đi thì không th tìm thy chúng tôi được. Jim còn bo rng nhng con chim non đã báo trước là tri sp mưa chng l đ cho đ đc ướt hết c hay sao?

Thế là chúng tôi quay v xung, đy xung lên phía b ngang ch có cái hang ri khuân tt c đ đc lên hang. Sau đó chúng tôi tìm mt ch gn đó giu xung, giu trong mt bi liu rm rp. Chúng tôi vt my con cá đu dây lên, ri th lưỡi câu xung nước và bt đu chun b ăn trưa.

Ca hàng khá rng có th đ đ lăn mt thùng rượu to vào được. Mt phía bên ca hàng có ch đt nhô ra, bng phng, có th ly ch này làm bếp rt tt. Chúng tôi đt bếp nu ba trưa.

Chúng tôi tri chăn phía trong làm cái thm đ ngi đó ăn. Còn đ đc tin ly đu đ bên trong c. Mt lúc sau, tri ti sm li và bt đu có sm chp; qu là nhng con chim kia báo trước rt đúng. Lp tc tri mưa lin, đ nước xung như thác, và chưa bao gi tôi thy gió thi d tn như thế. Đó là cơn giông thường xy vào mùa hè. Tri càng ti, nhìn ra ngoài mi vt xanh xanh tím tím rt đp. Nước mưa đ xung nhiu đến ni nhng ngn cây cao cao mt chút là nhìn cũng không rõ; trông ch như cái mng nhn. Ri mi cơn gió thi đến thì kéo nhng cây y ngã xung và biến đi c cái màu xám nht dưới nhng cành lá. Ri li mt trn gió khác d hơn cun đến bt nhng cành cây phi vươn ra như nhng cánh tay thú vt. Ri sau đó, đến lúc ch nào cũng biến sang màu xanh màu tím c ri thì – úi chà; bng sáng hn lên, trong cơn giông bão y c th nhìn lên nhng ngn cây xa xa mà xem, li có th thy nó xa hơn lúc nãy hàng trăm thước; ri ch trong mt giây đng h li ti như bưng; lúc đó mi nghe thy tiếng sét vang lên mt cách kinh khng khiếp, ri đến nhng tiếng m m, rm rm, dn dn t trên cao vng xung và đi đến tn phía bên kia thế gii, y như tiếng người ta ln cái thùng rng xung cu thang vy, mà cu thang dài cơ, cái tiếng nó cũng rm rm như vy. Tôi nói:

– Thú quá Jim ! Tôi ch mun đây ch không đi đâu c. Đưa cho tôi mt khúc cá và mt miếng bánh nóng nào.

– Đy nhé, nếu không có Jim thì cu cũng chng lên trên hang này, mà cu trong đám rng kia không có gì ăn, và chưa biết chng li b chết đui na đy. Gà con nó biết lúc nào sp mưa c chim con cũng thế.

Nước sông vn lên cao, lên mãi đến mươi mười hai ngày, tràn c lên b. Nước ngp trên hòn đo đến hơn mt thước nhng ch thp và đu hòn đo v phía b Illinois. Phía y, đo rng đến my dm, nhưng v phía Missouri thì cũng đến na dm vì b Missouri khác nào như mt bc tường ln dng đng.

Ban ngày chúng tôi có th chèo xung đi li khp trên đo. Tri khá lnh. trong rng sâu thì li càng ti, mc du bên ngoài tri vn nng. Chúng tôi cho xung đi lách gia nhng thân cây. Có nhiu ch nho trĩu xung vướng li đi, phi quay li đi vòng li khác. Nhng ch có cây mc đ xung có th có th; có rn, và nhng con vt khác. Khi nào đo b ngp nước mt vài ngày thì nhng con vt đó tht là hin lành vì chúng đã b quá đói ri. Lúc y có th chèo xung đến tn nơi, thò tay ra là bt được ngay. Nhưng có rn và rùa thì không được, vì chúng lun xung đáy nước c. mt ch trong hang chúng tôi cũng có nhiu ging này lm, mun bt đ mà nuôi cũng được vô khi.

Mt đêm chúng tôi vt được c mt đon bè g, toàn bng nhng tm ván g thông. Rng đến ba thước, dài bn năm thước, dày đến hai mươi phân. G này lát nn nhà rt chc. Ban ngày chúng tôi cũng thy nhiu mnh g đã cưa ri trôi qua đy, nhưng chúng tôi đ mc cho nó trôi đi; vì ban ngày chúng tôi không dám thò ra ngoài.

Mt đêm khác, lúc chúng tôi ra đến đu hòn đo vào lúc gn sáng, thì thy c mt căn nhà g t phía trên, trôi đến b phía Tây. Căn nhà có gác; nm nghiêng nghiêng sp đ. Chúng tôi trèo xung ra, nhy lên ri leo qua ca s tng gác mà vào. Chúng tôi mi buc xung lin vào đó và ngi ch cho sáng rõ.

Chiếc nhà trôi đến đu hòn đo thì tri bt đu sáng. T ngoài ca s, chúng tôi nhìn vào thy có mt chiếc giường, mt cái bàn, hai cái ghế cũ và trên sàn gác thì bao nhiêu th đ đc khác; trên vách li có mc c qun áo na. Có mt vt gì nm trên sàn trong góc nhà trông như người. Jim lên tiếng gi:

– Này! Này!

Không thy đng đy. Tôi li gi na. Ri Jim nói:

– Cái người này không phi ng, mà là chết, Cu đng im đây, đ tôi vào xem.

Jim đi vào, cúi xung nhìn, ri nói:

– Mt người chết. Đúng ri, mà li trn trung na. Hn b bn vào lưng. Tôi chc đã b chết hai ba ngày nay ri. Vào đây, cu Huck, nhưng mà đng nhìn mt hn, có nhiu vết rch, kinh lm.

Tôi không dám nhìn. Jim vt cái qun áo rách ph lên người chết. Nhưng vic gì hn phi làm thế, tôi có mun xem người chết đâu. Có mt đng nhng lá bài cũ đã bn quăng ri rác trên sàn nhà, my chai uýt sky, vài cái mt n làm bng vi đen; còn trên vách thì ch nào cũng có nhng ch viết rt dt vi nhng hình v nguch ngoc bng than ci. Có hai chiếc áo cũ bng vi dày, mt cái mũ đi đi nng, my cái đ lót ca đàn bà treo trên tường, vi my cái qun đán ông na. Chúng tôi nht đem b c vào xung đ sau này có lúc s dùng đến. Trên sàn li có mt chiếc mũ ca tr con, tôi cũng nht lên nt.

Ri có mt chai sa trong đó còn sa, mt chiếc mũ cao su cho tr con bú đã rách. Chúng tôi đnh ly c chai sa nhưng đã v ri. Có mt cái hòm cũ rách nát mà mt cái rương bn bng lông đã gãy bn l. C hai đu m toang, nhưng trong chng còn cái gì đáng giá. Trông cái kiu đ đc vt lng chng thế này chúng tôi đoán rng người nào đó đã vi vã b chy và không bình tĩnh đ có th đem được hết đ đc đi.

Chúng tôi nht được mt cái đèn st cũ, mt con dao thái tht đã mt chuôi vi mt con dao găm kiu Barlow còn mi, mua ca hàng nào cũng phi đến hai hào; vi mt lô cây nến m bò, mt cái chân nến bng st; mt cái cc st, ri cái chăn còn đế đp chăn đã b chut gm, mt cái bao con đng đ khâu có đ c kim ch sáp ong, khuy cái cn câu ch nh bng ngón tay út ca tôi mà my cai lưỡi câu thì to sù, mt cun da hong, mt cái c d chó, mt – cái móng nga, my l thuc chng có nhãn hiu gì c. Ri va lúc chúng tôi sp b đi thì li thy mt cái bàn chi nga còn khá tt. Jim nht thêm được mt cái vĩ kéo đàn bà cũ, đt, vi mt cái chân g. Nhng dây da đã đt c, nhưng buc li cũng còn tt, mc du tôi dùng thì dài quá mà Jim thì hơi ngn. Ri sau mc du đã kiếm quanh nhưng không thy đựơc cái chân bên kia na.

Thế là chúng tôi v được mt m to và khuân tt c đi. Lúc sp ra khi căn nhà thy mình đã b đưa trôi đi đến phn tư dm v phía dưới hòn đo, mà tri lúc y đã sáng rõ, cho nên tôi bo Jim nm xung xung ly cái chăn con đp ph lên người. Vì nếu Jim ngi dy người ta trông thy s biết ngay là mt anh da đen b trn. Tôi chèo xung v phía b Illinois, b trôi thêm mt quãng đến na dm na. Đến ch nước lng, tôi bơi ngược dn lên. Không sy ra chuyn gì và cũng chng có ai c. Chúng tôi tr v nhà, an toàn.

 

 

CHƯƠNG 10

 

Ăn ba sáng xong xuôi, tôi mun nói chuyn v cái người chết trong căn nhà trôi y và mun đoán th xem vì sao mà b giết. Nhưng Jim không thích nói chuyn y. Jim bo nói chuyn s gp điu không may, hơn na người chết có th hin v. Jim nói rng người chết mà không được chôn thì li hay hin v nhiu hơn là người chết được chôn ct t tế. Điu đó nghe cũng có lý, nên tôi không nói gì na; nhưng tôi không th nghĩ mãi v chuyn này, mun biết ai đã bn người kia và bn đ làm gì?

Chúng tôi lc li trong đám qun áo mang v, tìm được tám đng đô la bng bc khâu kín vào đường vin ca mt cái mn áo ngoài. Jim bo có l cái người trong nhà đó ăn cp chiếc áo, vì nếu biết có tin thì đã không đ li. Tôi nói có l h giu người y đây, nhưng Jim vn không mun nói gì v chuyn này. Tôi nói:

– Anh bo là không may; thế hôm kia tôi tìm thy cái da rn lt trên đnh gò đy thì là anh bo sao? Anh ch nói là s vào da rn lt s gp điu không may nht trên đi đy ư? Đy, không may đây này; chúng mình nht được bao nhiêu là th này, li được c tám đô la na. Tôi mong ngày nào cũng gp cái không may thế này, Jim !

– Đng tưởng, cu ơi, đng tưởng. Cu ch vi mng. Ri cu s thy. Cu nên nh ri s thy, tôi bo tht đy.

Qu nhiên cái không may đến tht đy. Chúng tôi nói vi nhau câu chuyn y vào ngày th ba. Thế thì đến ngày th sáu, sau ba ăn chiu, chúng tôi đang nm chơi trên bãi c đnh gò, thuc hút va hết, tôi tr v hang ly thuc bng thy mt con rn nm trong đó. Tôi giết con rn chết ngay, nhưng tôi cun n li vt xung dưới chăn ch Jim nm. Cũng là nghch t nhiên vy thôi, tưởng rng Jim bt ng thy thế mà s thì mình s được mt m cười. Nhưng đên đêm, vic con rn tôi đã quen khuy đi ri, lúc Jim va chui vào chăn và tôi va châm đèn lên thì con rn cái đã trong t lúc nào, nó m ngay vào Jim.

Jim nhy chm lên hét, tôi soi đèn nhìn thy con rn cái đang cun li ly đà và sp văng mình mt cái na. Tôi v ly gy đp luôn mt nhát chết, còn Jim thì quơ ly chai rượu uýt sky ca b tôi đ c vào ming. Jim đi chân đt, và con rn đã m vào đúng góc chân Jim. Tôi mi thy rng mình tht điên r ti sao không nh rng mình đánh chết mt con rn ri đ đó thì con rn v hay chng nó s tìm đến cun tròn nm bên cnh. Jim bo tôi cht đt đu con rn đi vt ra ngoài xa, ri lt da đem nướng mt mu rng như vy s cha được đc. Hn li bo tôi dt cái vòng đuôi c hai con rn mà buc vào c tay na. Jim bo như thế s không vic gì c. Ri lng l đi ra ngoài, đem vt xác hai con rn và bi cây tht xa; vì tôi không nghch như vy có hơn không.

Jim nc rượu, li nc rượu, thnh thong vươn c, lc lư cái đu và rú lên; nhưng sau mi ln tr li bình thường ri th li nc rượu. Chân Jim sưng vù lên rt nhanh, ri đến bp chân na. Dn dân rượu ngm và tôi nghĩ Jim s không vêc gì. Nhưng tôi li còn nghĩ thà b rn cn còn hơn là nc rượu uýt sky kia ca b tôi.

Jim nm lit bn ngày đêm. Ri nhng ch sưng biến mt và Jim đi li được. Tôi nghĩ bng nht đnh t nay s không mó vào cái da rn lt na, vì vy đã thy nó ti hi như thế nào ri. Jim bo rng hn mong t ln sau tôi s tin li hn. Ri hn nhc li là s vào cái da rn lt thì hết sc không may, mà có l mình chưa biết rõ s tai hi đến như thế nào. Jim nói thà là phi liếc nhìn mt trăng lưỡi lim qua phía vai bên trái đến mt nghìn ln còn hơn là phi cm trong tay cái da rn lt. T tôi cũng thy thế, vì tôi cũng hiu nhìn mt trăng lưỡi lim qua phía bên trái ca mình là mt trong nhng điu không cn thn và di dt nht mà không ai làm bao gi. Ông c Huck Bunker đã có mt ln làm như vy ri c khoe mãi. Thế mà ch mi chưa được hai mươi năm đã có chuyn ông c say rượu và ngã t trên chòi cao xung đt, nm sóng sượt như mt thanh g đ chèn gc cây, có th nói như vy; ri h phi khiêng ông c qua ca s đ cho quan tài mà đem chn. Nghe h k li như vy, tôi chưa trông thy tn mt. B tôi cũng nói thế. Dù sao cũng là do ông c đã dám nhìn mt trăng cái kiu như thế. Tht là điên di.

Ngày ngày trôi qua, nước sông đã rút xung nm gia hai b ri. Vic đu tin chúng tôi làm mc mi vào mt lưỡi câu to, mi bng con th lt da. Th mi xung, bt được mt con cá he ln bng người, dài gn hai thước nng gn mt trăm cân. Chúng tôi không kéo ni con cá lên, mà ch biết chng nó có th lôi chúng tôi đến tn Illinois y. Đành c đ mc đy mà nhìn nó quy đến lúc nó chết. Chúng tôi moi được mt chiếc khung đng trong rut con cá, vi mt qu bóng ra, trong đó có mt cun dây lõi. Jim bo là cái y đã có sn trong qu bóng t trước, h đem bc ra ngoài làm thành qu bóng. Tôi chc đây là con cá to nht chưa bao gi thy con cá nào to hơn thế. Nếu là trong làng thì đã bán được nhiu tin lm. Vi con cá như thế này, h cht ra làm nhiu khúc nh tng na cân mt đem ra ch bán; ai cũng mun mua mt vài miếng. tht nó trng như tuyết, đem rán lên rt thơm.

Sang hôm sau, tôi bo Jim rng mình thy bun và mi mt, nên mun tìm cách nào hot đng lên mt chút. Tôi đnh ra phía ngoài sông xem có cái gì đó không. Jim cũng đng ý như thế, nhưng bo tôi ch đến ti hãy đi và phi đ ý nhìn cn thn. Hn nghĩ mt lúc ri nói tôi có nên b my cái qun áo cũ đang mc đi và ci trang làm cô gái chăng? ý kiến đó nghe cũng hay. Thế là chúng tôi đêm mt cái váy vi ct ngn đi, xn ng qun lên đến đu gi ri mc váy vào. Jim ly cái lưỡi câu túm đng sau váy lên trông rt va mt. Tôi đi cái mũ rng vành lên, buc dây mũ xung cm. Nếu như có người nào mun nhìn tn nơi và xem mt tôi thì cũng phi cúi xung như nhìn vào ng khói bếp lò. Jim bo là chng ai nhn được ra tôi đâu, dù ngay gia ban ngày cũng vy, khó mà nhn ra lm. Sut ngày hôm đó tôi tp đi li cho quen, dn dn tôi cũng thy mình khá thoi mái trong cái b đ y; nhưng Jim bo tôi đi chưa ging cái dáng điu người con gái; và bo tôi phi thôi không được kéo váy lên đ đút tay vào túi qun na. Tôi theo li, bt chước được đúng hơn.

Tri va ti thì tôi đi xung lên phía b Illinois.

Tôi đi quá lên phía tnh, dưới bến đò mt quãng, dòng nước đưa xung tôi đến tn cui tnh. Tôi được xung bước lên, đi dc theo chân đê. Có ánh sáng trong mt căn lu nh hình như đã lâu không ai . Tôi ly làm l không biết ai đã đến đây ri. Tôi ln đi lên, ghé mt nhìn qua khe ca s. Trong lu, mt người đàn bà chc bn mươi tui đang ngi khu dưới ngn nến đt trên chiếc bàn bng g thông. Tôi không nhn ra mt; bà ta là mt người là đây mi đến, vì trong tnh này không có ai là tôi không biết mt. Thế này thì may quá; vì lúc nãy tôi đang còn s lo rng đến đây nh có ai có th nhn ra tiếng nói ca tôi và biết được tôi chăng. Nhưng nếu người đàn bà kia đã đến cái tnh nh này được hai ngày ri thì bà ta có th nói được cho tôi nghe tt c nhng điu tôi mun biết.

Nghĩ vy, tôi gõ ca, và t nhc li cho tôi khi quen rng mình đang đóng gi mt cô con gái.

 

 

CHƯƠNG 11

 

Người đàn bà nói:

– C vào.

Tôi bước vào. Bà ta nói:

– Ngi xung đây.

Tôi ngi xung. Bà ta nhìn khp người tôi bng mt đôi mt nh nhưng rt sáng, ri hi:

– Tên cháu là gì?

– Sara Willim

– Cháu đâu? Có gn đây không?

– Không, cháu Hookerville, cách đây by dm v phía dưới kia. Cháu đi b sut t đó lên đy, bây gi đã mt ri.

– Chc, cháu cũng đói ri nh, Đ tôi kiếm cái gì cho cháu ăn nhé.

– Không, cháu không đói đâu. Lúc nãy cháu đã dng li mt tri cách đây hai dm, lúc y thì đói nhưng bây gi thì không đói na. Vì vy nên cháu mi đi chm. M cháu m nng, không có tin mà cũng chng còn gì. Cháu đi tìm đ báo tin cho bác cháu là Abner Moore. M cháu bo là bác cháu phía đu tnh dưới kia. Cháu chưa đến nơi này bao gi. Bà có biết bác cháu không?

– Không, tôi chưa biết ai c. Tôi mi đến đây chưa được hai tun. T ch này đến cui tnh cũng nhiu đường đt lm đy. Cháu hãy ngh li đêm nay đây. Hãy b mũ ra đã.

– Không , tôi đáp. Không, cháu ch ngh đây mt lát ri li đi ngay thôi, cháu ch s đêm ti đâu.

Bà ta bo là s không đ cho tôi đi mt mình đâu. Chng bà ta sp v, khong đ mt gi rưỡi na thôi, và bà ta s bo ông chng cùng đi vi tôi. Ri bà ta nói luôn v chuyn chng, cùng nhng người quen thuc đu sông, cui sông, v nhng chuyn trước kia nơi cũ sung sướng bao nhiêu, ri vì không biết mà li đến cái tnh này tht là dài vô cùng, đáng l c mt mình thì hơn – và vân vân, vân vân… Đến ni tôi đâm s vì mình đã di dt mò vào đây đ hi ba ta v nhng chuyn tnh. Nhưng ri lát sau bà ta nói đến chuyn b tôi và v giết người. Tôi mun c đ cho bà ta nói mà nghe. Nào là chuyn tôi vi thng Tom Sawyer kiếm được mười hai nghìn đô la (bà ta nói là hai mươi nghìn), nào là tt c mi chuyn v b tôi, bo b tôi là người rt ngang ngnh, và tôi cũng là người rt ngang ngnh. Ri cui cùng bà ta nói đến ch tôi b giết. Tôi hi:

– Ai giết thế? Cháu Hookerville nghe người ta nói nhiu v chuyn y, nhưng cháu không biết ai là người giết Huck Finn.

– Tôi nghĩ dân đây cũng có nhiu cái đc bit tht đy. Chính tôi cũng mun biết ai là người đã giết Huck Finn.

– Không! Tht thế ư bà?

– Lúc đu thì hu hết ai cũng nghĩ thế. Nhưng ri đến bui chiu thì người ta li thay đi ý kiến và bo rng đó là do mt tên da đen đã b trn tên là Jim giết Huck Finn.

ơ không – hn…

Tôi im bt ngay. Tôi nghĩ rng tt hơn là c ngi im. Bà ta nói tiếp, không đ ý đến câu tôi va nói chen vào.

– Tên da đen b trn đúng vào cái đêm Huck Finn b giết. H treo gii thưởng đ bt nó: ba trăm đô la. Ri cũng treo gii thưởng đ bt c b thng Finn na: hai trăm đô la. Cháu biết không, lão ta ra tnh vào bui sáng hôm sau khi xy ra v giết người; lão ta k li chuyn y ri li đi vi h trên chiếc thuyn dò tìm xác chết. Thế ri ngay sau đó, lão ta cũng b trn đi nt. Chiu ti h đnh đem lão ra x thì lão ta cũng trn mt ri. Ri hôm sau li thy tên da đen b trn đi na. H bo là hi mười gi đêm hôm xy ra v giết người thì trông thy nó. Thế là h buc ti cho nó, cháu có biết không. Sau khi h đã chc chn như thế ri thì hôm sau li thy lão Finn mò v, khóc vang lên, đòi lão chánh Thatcher phi b tin đi lùng bt tên da đen khp vùng Illinois. Lão chánh đưa ra mt ít tin, đến ti, b thng Finn li say rượu và quanh qun đến tn na đêm vi hai người l mt rt xu xí, ri cùng vi hai người này ra đi. T đó đến nay không thy lão ta quay v na, mà người ta cũng chng đi tìm lão làm gì. K như chuyn này đã qua ri; nhưng bây gi có người cho rng chính lão Finn đã giết con ri b trí nhng cái như thế đ mi người tưởng rng có k cướp gây ra vic này; đ ri lão ta được ly s tin ca thng Huck mà chng lo gì phi b ai kin cáo na. H bo rng lão ta làm như thế không tt. , mà tôi nghĩ rng lão ta khôn ngoan lm. Nếu như trong vòng mt năm na lão ta không tr v thì thế là yên chuyn. Chng có chng c gì buc lão ta được, cháu hiu không. Thế là lúc đó mi chuyn đu n c, và lão ta được đàng hoàng tiêu tin ca thng Huck d như chơi.

– Vâng, cháu cũng nghĩ như thế. Cháu thy cái đó, ch có gì khó. Thế bây gi mi người đã thôi không ai nghĩ rng anh da đen làm vic đó hay sao?

không, không phi mi người đâu. Nhiu người vn cho là tên da đen làm chuyn y. Nhưng ri đây h s bt được tên da đen, và có l h vn còn nghi cho nó lm.

– Sao, h vn đang tìm bt hn ư?

hay, cháu tht ngây thơ nh. Có phi ngày nào người ta cũng d dàng kiếm được ba trăm đô la đâu. Có người cho rng tên da đen trn không xa đây lm. Tôi cũng nghĩ thế, nhưng tôi chưa nói vi ai. Cách đây vài ba, tôi nói chuyn vi mt đôi v chng già căn nhà g bên hàng xóm, h bo rng ít có người nào đến hòn đo tít dưới kia, gi là đo Jackson y. Tôi hi thế có ai trên đo y không? H nói: không, chng có ai đó c. Tôi không nói gì na, nhưng trong đu tôi vn suy nghĩ. Tôi đây cũng gn nên tôi chc chn là đã có trông thy khói phía đó bc lên, phía đu hòn đo y, trước đây mt vài ngày. Tôi t hi có l tên da đen y trn hòn đo chăng. Tôi bo dù sao cũng nên chu khó đi đến hòn đo y mà lùng mt phen xem sao. T hôm y, tôi li không thy khói lên na, nên tôi nghĩ nếu có tên da đen tht thì nó đã b đi nơi khác ri. Nhưng chng tôi s đi lên đó xem, đi cùng vi mt người na. Ông y đi ngược lên đu sông, hôm nay mi tr v. Cách đây hai gi ông y va bước v nhà thì tôi đã nói chuyn y ngay.

Lúc này tôi tht bi ri vô cùng, không th ngi im được na. Tôi không c đng hai bàn tay mt tí mi được, tôi nht chiếc kim khâu đ trên bàn và xâu ch. Tay tôi run ly by, không xâu được. Người đàn bà ngng nói trông lên, và nhìn tôi vi mt v hơi là l, ri mm cười. Tôi b kim ch xung làm ra v như chính mình cũng đang quan tâm đến chuyn y, tôi nói:

– Ba trăm đô la, món tin y to lm. Cháu cũng mong cho m cháu có được s tin như thế. Thế chng bà đêm nay có đi hòn đo y không?

, có ch. Ông y đang lên ph vi các người tôi va nói ban nãy đ kiếm mt cái xung và đ xem có mượn được khu súng na không. Khong quá na đêm là các ông y s đi đy.

– Sao không đi đ đến ban ngày có nhìn rõ hơn không?

– Phi, nhưng ban ngày tên da đen cũng li nhìn mình d hơn. Qua na đêm tên da đen có th ng say, như vy các ông có th đi lun qua rng và nếu như nó có dt la trong đêm ti thì có th d tìm hơn.

– Không chc chn như vy đâu.

Người đàn bà nhìn tôi vi v nhóc mách, làm cho tôi càng ngi chng yên. Ba ta hi:

– Lúc nãy, cháu nói tên là gì nh?

– M – Mary William

Quái, hình như lúc nãy không phi tôi nói là Mary hay sao y. Nghĩ thế nhưng tôi không nhìn lên. Hình như lũc nãy tôi nói là Sara thì phi. Tôi cm thy như đang b dn vào góc tường, đâm ra s không dám ngước lên nhìn na. Bà ta càng im lng, tôi càng thy bi ri. Nhưng ri bà ta hi:

– Tôi tưởng khi nãy mi vào cháu nói là Sara cơ mà?

– Vâng, đúng thế đy . Sara Mary William, Sara là tên đu ca cháu. Có người gi là Sara, có người gi là Mary.

– à ra thế đy?

Tôi đã thy d th hơn ri. Nhưng tôi mong dù sao cũng không phi ngi đó na.

Tôi vn chưa nhìn lên được.

Nhưng ri bà ta li bt sang chuyn nào là đi sng vt v, nghèo kh như thế nào, ri nào là đây chut chy ra chy vào t do là chúng nó làm ch cái nhà này y, vân vân… . Lúc đó tôi cũng d chu hơn, Bà ta nói lin v chuyn chut. C chc chc li thy mt con chut thò mõm ra khi cái l góc nhà. Bà ta bo là phi luôn luôn cm mt cái gì trong tay đ lúc nào nhà mt mình thì ném chut. Không thì lũ chut ch đ cho ba ra ngi yên. Bà ta đưa cho tôi xem mt thi chì đã vn xon li như cái nút, và bo vn dùng cái đó đ ném chut rt tt. Nhưng mi đây vài ngày bà ta b sái tay vn đ ý rình, ri bt thình lình ném băng mt cái, nhưng còn cách con chut rt xa. Bà ta kêu i mt tiếng; thế là li đau tay. Ri bà ta bo tôi ném th con sau. Tôi mun b ra đi trước khi chng bà ta v, nhưng ri thế nào li không đi được. Tôi v ly thi chì, ch lúc có mt con chut na thò mõm ra là tôi ném liu. Thi chì trúng con chut nm lăn ra đó, trúng mt con chut m. Bà ta bo gii tht, và tưởng tôi s ném con sau na. Bà ta đi nht thi chì li, ri đem đến mt cun si và bo tôi g giúp. Tôi chìa hai tay ra, bà ta mc cun si vào tay tôi và li tiếp tc nói chuyn v v chng bà ta na. Nhưng ri bà ta im bt ri nói:

– Đ ý nhìn chut nhé. Cháu c cm sn thi chì trong tay đi.

Bà ta th thi chì vào vt váy ca tôi va lúc tôi khép hai chân li đ gi ly thi chì. Bà ta li nói chuyn. Nhưng ch được mt lúc. Ri bà ta nhc cun si ra nhìn thng vào mt tôi v vui đùa hi:

– Này, nói tht đi, tên cháu là gì?

– Bà nói sao?

– Tên tht ca cô là gì? Là Bin, là Tom hãy Bob? hay là gì?

Tôi tưởng mình run lên mt chiếc lá, và tht cũng không biết làm thế nào. Nhưng tôi tr li:

– Xin bà đng trêu gho mt cô gái kh s như cháu. Nếu cháu ngi đây mà có làm phin bà thì cháu xin…

– Không, không, cháu đng đi đâu. Hãy c ngi yên đây. Tôi không làm hi gì cháu đâu, và cũng không đi nói cho ai biết v cháu đâu, cháu c tin tôi, cháu nói tht vi tôi đi. Tôi s gi kín cho cháu na, tôi s giúp đ cháu. Tôi s bo c chng tôi gi kín cho cháu na, nếu cháu mun. Cháu hiu không, cháu ch là mt con nga non kh di b bày mà chy đi thôi, chng có gì khác. Mà có sao đâu cơ ch, Cháu bi đi đãi kh s ri cháu quyết tâm là phi trn đi ch gì. Kh, ti nghip quá, tôi s không nói vi ai v cháu đâu. Bây gi thì hãy nói hết c cho tôi nghe đi, nào cu… con trai ngoan ngoãn.

Tôi nghĩ bng c đóng kch mãi thì cũng chng ăn thua gì, tôi s thú tht vi bà ta và nói hết c ra, nhưng bà ta phi không nut li ha mi được. Thế ri tôi nói vi bà ta rng b m tôi đã chết c, ri pháp lut đã trói buc tôi phi vi mt người ch đin va già va đc ác vùng cách xa con sng đến ba mươi dm. Người ta cư x vi tôi t quá nên không th đy được na. Nhân lúc lão ch đin kia vng nhà vài ngày, tôi mi tha cơ b trn và ăn cp my cái qun áo ca con gái lão ta, đi ròng rã ba đêm nay bây gi tôi mi ti đây. Đêm thì đi, ngày thì np vào mt nơi ng. Cái bc bánh vi tht mang theo ch đ ăn dc đường. Tôi li nói là tôi tin rng ông bác tôi là Abner Moore s nuôi tôi, vì vy tôi mi ln mò đến vùng Goshen này.

– Goshen đâu, cu bé ơi! Đây không phi là Goshen, đây là Peterburg. Goshen mãi mười dm đi ngược lên trên sông na cơ mà. Ai bo vi cu đây là Goshen?

– Vy ư? Thế mà có mt người cháu gp lúc còn t m sáng hôm nay, lúc cháu đnh r vào rng đ ng, bo cháu đến ngã ba thì r bên phi, ri đi năm dm na thì đến Goshen.

– Chc hn ta say rượu. Hn nói thế là hoàn toàn sai ri.

– Vâng, trông hn ta đúng là say rượu. Nhưng thôi thì bây gi làm thế nào được. Cháu li phi đi quãng đường na. Cháu s tìm đến Goshen trước khi tri sáng.

– Khoan đã, hãy ch mt lát, đ tôi ly cái gì cho cu ăn qua loa đã. Hn là cu phi đói ri.

Bà ta đem cho tôi ăn ri li hi:

– Này cu, khi mt con bò đang nm dưới đt mà nó đng đng nào lên trước? Tr li ngay, không được nghĩ. Đng nào đng lên trước?

– Đng đuôi

– Thế rêu mc trên thân cây thì mc phía nào?

– Phía bc

– Nếu mười lăm con bò ăn c trên đi thì bao nhiêu con châu đu v mt phía?

– C mười lăm con

– Được, như thế là tôi biết cu đã nông thôn. Tôi tưởng cu li đnh bp tôi na. Thế bây gi tên tht ca cu là gì?

– George Peter bà .

– Được, cu nh đây nhé, George. Trước khi đi cu hãy nh nói vi tôi rng cu là Alexander ri đến ngoài đường thì nói rng tôi bt gp được cu thì cu chính là tên George Alexander. Mà đng có mc cái đ vi cũ y đi đến ch nào có đàn bà. Cu đóng gi cô gái nghèo thì được đy nhưng đàn ông người ta vn đ ý. Tht ti nghip cho cu, lúc nào x ch vào l kim thì đng có gi cho im cái kim ri hãy x ch vào l kim; đàn bà bao gi người ta cũng làm thế, còn đàn ông thì khác. Ri khi nào ném chut hay ném vt gì khác thì hãy nh king chân lên mt tí, ri giơ tay lên qua đu làm ra v hết sc ngựơng nghu, và ném cách xa con chut chng mt vài thước. Phi ném thế nào trông nó có v cng nhc sut t b vai xung, y như có mt cái cht vai mà xoay cánh tay đi, như vy nó mi ra con gái, ch không phi nếm bng c tay hay khuu tay và giang rng cánh tay sang mt phía như con trai. Ri li còn nh rng khi mt cô gái cũng nhích hai đâu gi ra ch không kp vào nhau như cu làm khi nãy đ gi thi chì. L gì đâu, ngay t cu x ch vào l kim, tôi đã biết rng cu là con trai, cho nên tôi mi th li cái đó đ biết chc chn. Thôi, bây gi đi tìm bác cu đi, Sara Mary William Georgo Alexander Peter. Nếu có gp chuyn gì lôi thôi thì nhn v cho tôi, tc là bà Judith Loftus. Tôi có th làm gì đựơc tôi s làm đ giúp đ cu. C theo con đường ven sông, và ln sau có đi b xa thế thì phi đi giy đi tt vào, Đường ven sông có nhiu si đá; tôi tính đến được Goshen thì chân cu s đau lm đy.

Tôi đi ngược lên phía trên sông đ dăm chc thước ri quay ln li, vt chy đến ch đ xung, dưới căn nhà đó mt quãng. Tôi nhy vào xung, vi vã chèo đi. Tôi đi ngược lên khá xa, đến tn đu hòn đo, ri tt ngang. Tôi ci m chiếc mũ ra, vì bây gi cũng chng cn phi ci trang làm gì na. Khi nãy đi đến gia chng thy tiếng chuông vang đi, nhoà trên mt nước nhưng nghe còn rõ, đã mười mt gi. Đến đu hòn đo, mc du gió đang thi mnh tôi cũng không cn lánh xung na mà c nhm đâm thng vào ch có khúc g mà tôi đã np hi mi ti và đã tng đt la mt nơi cao ráo. Tôi chèo riết đến ch chúng tôi , hơn mt dm v phía dưới. Ri lên b, nhy vt qua khúc g, trèo lên đnh gò vào chy xc vào hang. Jim nm đó, đang ng say trên mt đt. Tôi lay hn dy và nói:

– Dy đi, chết ri Jim ơi. Không được chm tr mt phút nào. H đang lùng bt chúng mình đy!

Jim chng hi han gì cũng chng nói năng nhưng c nhìn cái điu hn hp tp khong na gi sau đó cũng biết hn đang s lm. Lúc chiếc bè đã sn sàng đ ra khi cái bi liu, nơi chúng tôi vn giu đó. Vic đu tiên là chúng tôi tt ri đng la trong hang, và sau đó cũng không thp mt cây nến nào lên c.

Tôi ly xung chèo ra khi b mt quãng đ thăm dò trước. Nhưng giá có mt cái thuyn nào đ ngay đó cũng không thy gì được, vì tri ti đen, ch có ánh sáng sao, chng nhìn thy gì. Ri chúng tôi đy bè ra, cho bè lướt xung dòng sông, trong bóng ti đi qua phía đu đng kia hòn đo, im lng như chết không ai hé ming câu nào.

 

 

CHƯƠNG 12

    

Có l cũng phi đến gn mt gi đêm thì chúng tôi mi ti phía dưới hòn đo. Mà hình như bè ca chúng tôi đi chm vô cùng. Nếu như có chiếc thuyn hay tàu nào đi ti thì chúng tôi đến phi sang xung mà b chy lên b Illinois ngay. Nhưng tht may, chng có thuyn bè nào đi ti, và chúng tôi cũng không nghĩ đến b khu súng vào trong xung, hoc cn câu hay đ ăn gì c. Lúc đó chúng ti vi quá, cung lên, không nghĩ thu hết mi th. V li tt c cái gì cũng b hết lên bè thì không li.

Nếu như hai người kia h tìm đến hòn đo thì tôi chc thế nào thì cũng thy ch la tri ca chúng tôi s rình đó sut đêm ch cho Jim đến. Dù sao h cũng còn xa hơn ch chúng tôi, và nếu như đám la ca chúng tôi đánh la được h thì đó cũng không phi li ti tôi. Nhưng càng chơi x được h đến đâu thì c chơi.

Khi tia sáng đu tiên ca ban ngày ló ra, chúng tôi buc bè vào mt cái khe gn bãi ln phía Illinois; ly rìu cht mt ít cành cây bông ph lên đ làm ra v như ven sông này t lâu đã có mt ch lõm vào như vy. Phía đu là mt cái b cát. cây bông mc râm rp tua ta như răng ba.

Bên phía b Illinois là núi. Còn bên b Illinois thì toàn là cây to. Quãng sông này có con lch chy v phía b Illinois, nên chúng tôi không s có ai đi qua đây. Chúng tôi nm đó sut ngày, nhìn theo nhng bè mng vi tàu thu đi xung phía b Illinois, c nhng chiếc tàu đi ngược lên chy m m gia sông. Tôi k li cho Jim nghe cái lúc tôi ngi nói chuyn huyên thuyên vi cái người đàn bà y, và Jim bo tôi đó tht là mt người đàn bà quái l; nếu như chính bà ta đã lùng bt chúng tôi thì chc s chng ti gì ngi rình đng la tri đâu, mà trái li, thưa ngài, bà ta s dt cho đi lùng bt đy. Tôi bo thế thì ti sao bà ta không xui chng đem chó đi? Jim nói rng hn đoán chc là bà ta đã nghĩ đến chuyn y khi người chng sp sa đi, và chc là ông kia lên tnh kiếm con chó nên mi mt nhiu thì gi như vy. Có thế thì mình mi chy được đến ch này xa làng xóm đến mười sáu mười by dm ch, nếu không thì mình s còn được li cái tnh cũ k y. Tôi nghĩ chng nào mà h chưa tóm được mình thì cũng chng cn biết nguyên nhân ti sao h chưa bt được mình.

Tri bt đu xm ti, thì chúng tôi thò đu ra khi m cánh bông, nhìn trước nhìn sau, không thy gì. Ri Jim nhc my mnh ván trên bè lên, dng thành mt cái lu đ có th chui vào đó khi mưa nng và đ che đ đc cho khi ướt. Jim li làm thêm bên ngoài mt cái nn g cao khong ba mươi phân đ mi khi gp tàu thu có sóng to v vào thì khi bn ướt lên đ đc. gia lu chúng tôi làm mt cái ch trũng xung đ đt vào đy, chng mt tc, quây g chung quanh đ làm bếp la, gp khi tri mưa rét, và cũng đ trong lu na cho người ta khi trông thy. Chúng tôi dng mt chiếc gy ngn đu gy có chc đ treo cái đèn cũ lên khi nào gp tàu thu đi xuôi xung, đ tránh khi b đâm vào nhau. Còn đi vi nhng thuyn bè đi ngược sông thì chúng tôi không phi thp đèn làm gì, nếu như không gp trường hp gi là đi tt ngang; vì nước sông trên mt thì chy khá mnh, dưới lòng sông thì nhiu soi ngm, cho nên thuyn bè đi ngược không phi lúc nào h cũng đi gia dòng mà hay chn ch nào nước ít chy xiết hơn mi đi.

Trong đêm th hai, chúng tôi đi chng by tám tiếng đng h, trên dòng nước chy nhanh mi gi đến bn dm. Chúng tôi bt cá, tán chuyn, thnh thong li nhy xung tm mt tí cho khi bun ng. Đi trên sông ln và lng l này nghe nó nghiêm trang làm sao y. Chúng tôi nm nga nhìn sao trên tri không lúc nào dám nghĩ đến nói to, cũng không my lúc cười. Ch ngm ming phì phào my tiếng. Nói chung là tiết tri rt đp, đêm đó đêm sau, ri đêm sau na chng xy ra chuyn gì.

Đêm nào chúng tôi cũng qua nhng nơi có th trn, có khi th trn nm lưng đi xa, ch nhìn thy mt vt ánh sáng dài mà không rõ nhà ca. Đêm th năm, chúng tôi qua St Louis, trông như c mt thế gii sáng rc. Peterburg, h vn bo là St louis có đến hai ba vn dân, nhưng tôi không tin mãi đến lúc qua đy vào hai gi đêm nhìn thy ánh sáng rc r như vy tôi mi cho là tht. Phía trong thành ph, chng có mt tiếng đng nào, mi người đã đi ng c.

Đêm nào cũng thế tôi thường vn lên b vào lúc mười gi đêm, đến mt cái làng nh mua mươi mười lăm xu bánh hay tht hoc th gì đó đ ăn, có khi tôi mò bt và xách v mt con gà nào không chu nm chung cn thn. B tôi trước kia vn thường nói là lúc nào có dp bt gà thì c bt, vì như thế mình không bao gi quên mt vic nghĩa c c. Chính mt tôi chưa tng bao gi thy b tôi không cn gà c, nhưng nói như vy thì thy ông y vn nói luôn.

Có nhng lúc tri tang tng sáng, tôi lun vào cánh đng mượn tm qu dưa hay qu bí, hoc ngô khoai gì đó. B tôi thường vn bo là mựơn ca ai cái gì mà mình vn nghĩ rng sau này s có lúc tr người ta thì điu đó không phi là xu. Nhưng bà goá thì li bo rng đy chng phi gì khác ngoài cái danh t mm mng đ thay cho ch ăn cp mà thôi, và nhng người đng đn chng có ai làm thế. Jim thì cho rng bà goá nói cũng có phn đúng, và b tôi cũng có phn đúng. Như vy thì tt hơn là ta ly vài ba th gì đi ri bo h rng ln sau thôi không ly na. Và Jim cho rng như thế thì v sau có mượn nhng cái khác cũng không sao. Thế là chúng tôi nói chuyn nên ly dưa, hay bí, hay nhng th khác. Nhưng ri đến sáng thì chúng tôi gii quyết vic đó n tha, và kết lun rng s ly táo di vi lê di. Trước đó, chúng tôi c băn khoăn mãi là mình làm điu không phi, nhưng bây gi thì yên tâm ri. Riêng tôi cũng thy hài lòng vì đã gii quyết được như vy, mt mt vì táo di ăn chng ra gì, còn lê di thì có chín cũng phi vài ba tháng na.

Thnh thong chúng tôi bn được mt con l đi mò lúc còn sáng sm hay vào lúc đêm ti nó chưa chu đi kiếm ch ng. Nhng lúc đó thì đi sng ca chúng tôi li xôm lm.

Đến th năm, mn dưới St Louis, chúng tôi gp mt cơn giông ln vào quãng quá na đêm, sm chp m m, mưa đ xung rào rào. Chúng tôi chui vào lu và đ mc cho bè trôi. Khi chp loé lên, trông thy c mt di sông ln và hai bên b là nhng mm núi đá cao ngt. Bng tôi gi: Jim ơi, trông kìa. Đó lá mt chiếc tàu thu đâm phi mm đá. Chúng tôi đưa thng bè đến nơi. Chp sáng lên nhìn rt rõ. Chiếc tàu nghiêng hn đi, mt phn đng mũi tàu đã chui xung nước. Mi ln chp lên có th trông thy tng cái ct nh trông sáng bóng, có chiếc ghế trong bung lái vi mt cái mũ treo đng sau ghế.

Trong đêm giông t như thế này mà đi xa nhà, mi vt đu có v như bí mt quá, tôi nghĩ bt c đa nào khác cũng đu phi có cm giác như tôi khi nhìn thy chiếc tàu đm nm đó bun như chết gia dòng sông y. Tôi mun trèo lên chiếc tàu đm này đ coi chung quanh mt chút xem có gì không. Tôi nói.

– Ta trèo lên đi Jim

Lúc đu Jim im lng không nói, sau mi đáp:

– Tôi ch trèo lên cái tàu đm y làm gì. Chúng mình đã làm ti ri thì tt hơn đng làm ti thêm na, như trong sách nói y. Nh có người canh gác trên tàu đó thì sao?

Tôi nói:

– Canh gì, có canh cái con kh, chng canh gác gì đây đâu, anh tưởng ai di gì mà đây canh gác cái bung máy vi bung lái trong đêm gió bão như thế này, nht là chưa biết lúc nào cái tàu nó s v và chìm xung lòng sông.

Jim không biết nói thế nào, đành chu. Tôi li nói:

– V li, chúng mình có th mượn tm cái gì đáng giá trong bung ông thuyn trưởng. Xì gà, anh có biết không, mi điếu xì gà đáng giá năm xu, nht đnh như vy. Thuyn trưởng trên nhng con tàu chy sông bao gi cũng giàu, lương mi tháng đến sáu mươi đô la và h mun mua cái gì thì không bao gi thèm tiếc r mt xu. Ly mt cây nến trong bc ra đây, Jim chưa lên đó lc li thì tôi không th ngi im được. Anh tưởng nếu thng Tom Sawyer đây nó không chu ngi im ư? Không đâu, tôi đánh cuc vi anh là nó không chu đy. Nó s gi đây là cuc phiêu lưu, đúng thế đy; và ri cui cùng thế nào cũng phi trèo lên cái tàu đm này. Ri nó li không thêm tht bao nhiêu chuyn ly kỳ, ba bao nhiêu th khác vào đó na à? C lên mà xem, Jim, ri anh s tưởng như mình là Columbus đi tìm ra châu lc mi cho mà xem. Lên đi. Tôi ch ước giá lúc này có thng Tom Sawyer đây thôi.

Jim làu nhàu mt chút, nhưng ri cũng nghe theo. Hn bo thôi không được nói thêm gì na, có nói thì nói tht kh. Chp loè lên va lúc chúng tôi nhìn rõ được cái tàu đm và ghé đến. Chúng tôi tìm cái ct trc đ bôc dây bè vào đó. Mt tàu ch này cao. Trong bóng đêm, chúng tôi ln nh theo sườn tàu đi đến ca bung lái; cm thy như chân mình ln đi quá chm. Chúng tôi đưa tay ra r r phía trước đ tránh đâm vào cc, vì tri ti đen, chng nhìn thy mt tí gì. Dn dn nhìn lâu quen mt qua cái sáng màn đêm, trèo lên được. Mt bước na là đến ca bung thuyn trưởng. Ca đã m sn. Đng cnh Jim tôi nhìn xung bung máy thy có mt tia sáng và cũng ngay lúc đó hình như chúng tôi nghe thy có tiếng người rì rm phía đó.

Jim ghé vào tai tôi nói thm rng hn s lm, bo tôi đi ra thôi. Tôi bo , và đang sp sa quay v ch bè thì nghe có tiếng la lên.

– Ôi, thôi, van các anh, đng, tôi th s không nói.

Tiếng mt người khác to hơn:

– Mày nói di, Jim Turner. Trước kia mày cũng đã làm thế. Bao gi mày cũng đòi ly qúa cái phn hưởng, và ln nào mày cũng được c, vì mày da nếu không được như thế thì mày s đi t cáo. Ln này mày li vn nói thế. Mày là con chó, xu nht, gian trá nht cái x này.

Lúc này thì Jim đã b ra bè ri. Tôi thì b cái tính tò mò gi mình li, tôi t bo; phi thng Tom Sawyer thì lúc này nó không chu b đi đâu. Vy thì tôi cũng thế, phi xem đây có chuyn gì cái đã. Tôi li nép vào ch ti lom khom bò lách đi, ch có cách có ngăn bung ca thuyn trưởng là đến ch đó. Tôi ngó vào thy mt người nm trên sàn nhà b trói cht chân tay, có hai người khác đng đm chân lên, mtngười xách cái đèn lù mù trong tay, còn người kia cm khu súng lc. Người cm súng chĩa ming súng vào đu người nm dưới đt, nói:

– Thà như vy. Tao mun bn chết mày, đ con chn hôi.

Người nm dưới sàn nghnh c lên nói:

, tôi xin anh, đng, anh Bill, tôi nht đnh s không bao gi nói:

Mi ln như vy người cm đèn li cười:

– Tht mày không nói? Mày chưa bao gi nói tht hơn thế c, có phi thế không nào? Nghe nó van xin mày! Nếu mình không tính cách trói nó li thì nó giết c bn mình đy. Mà này đnh giết chúng tao đ làm gì? Mày chng được gì c đâu. Đây ch là chúng tao mun gi quyn li cho chúng tao mà thôi. Nhưng mà tao s không đ cho mày da ai được na, nghe không, Jim Turner. Thôi b súng đi Bill.

Bill nói:

– Tao không mun thế, Jake Packark. Tao mun giết nó. Chng phi trước nó đã giết lão Hatfield như thế đy ư? Bây gi giết nó còn không đáng hay sao?

– Nhưng tao không mun cho nó chết, và tao đã có ý đnh ca tao ri.

Người nm dưới đt khóc mếu.

– Ly anh tha cho anh Jack Packard! Tôi còn sng s không bao gi quên anh.

Packard không đ ý đến nhng li nói y, treo chiếc đèn lên mt cái đinh và đi ra phía ch tôi np trong bóng ti và gi Bill cùng ra.

Tôi vi toài người tht nhanh đi chng vài thước, nhưng tàu chòng chành thành ra không toài được xa, đ h đi ra khi dm lên người mình và bt được, tôi bò ngược lên phía trên bung lái. Người đi đu dò dm trong bóng ti, ti bung lái ngay cnh ch tôi n; ri nói:

– Đây, vào đây.

Hn được vào, Bill vào theo. Nhưng trước khi hau người bước hn vào tôi đã kp lách lên cái giường treo phía trên và nm thu gn vào mt góc. Trong bng ly làm hi hn rng mình t nhiên bò đến ch này. H đng ngay bên cnh, tay vn vào thành giường nói chuyn. Tôi không trông thy rõ hai người, nhưng có th biết h đng ch nào vì mm h th ra toàn là hơi rượu uýt sky. Cũng may là tôi không ung rượu uýt sky; nhưng cái đó chng có gì hơn; h vn không th biết có tôi nm đó vì tôi không th. Tôi đâm ra quá s ri. V li nếu th thì cũng không nghe được câu chuyn. H nói rt nh và chm rãi. Bill thì mun biết ngay Turner. Hn nói:

– Nó đã bo nói ra, chc thế nào nó cũng s nói ra. Nếu chúng minh phi đưa cho nó c phn ca chúng mình thì cũng vn không hơn gì, nht là sau c mt phen vt v và cái cách mình hu h nó như thế. Tt c nhng chuyn mình làm ri nó s đi t cáo hết; mày nghe không? Tao s th tiêu nó đi là hết.

Packard đim nhiên nói:

– Tao cũng tính thế.

– Con kh. Tao đã tưởng mày không mun thế. Nếu vy thì tt lm. Thôi ta làm đi thôi.

– Khoan đã, tao chưa nói xong. Nghe đây này, bn thì tt nhng có cách khác lng l hơn nếu như cn phi giết nó. Tao nghĩ thế này: nếu treo c nó lên thì sau này mình đi đâu s áy náy trong lòng. Nếu có cách gì đi khái như thế mà không có gì phi bn tâm và cũng không nguy him cho mình na thì nên làm, mày có nghĩ thế phi không?

– Phi, nhưng lúc này làm thế nào khác được?

– Không, tao nghĩ rng hãy tìm quanh qun đây nht nhng th mình thy trong bung lái đem lên b giu đi đã. Ri ch xem. Tôi chc ch trong vòng hơn hai tiếng đng h na là chiếc tàu này s v và chìm nghm xung đáy nước. Nghe không? Nó s chết đui luôn, mà không oán trách ái được, ch t oán nó thôi. Tao tính giết nó bng cách này như vy là n hơn c. Tao không mun giết mt người mà v sau c phi bn tâm y mãi. Điu đó không tt, mà không phi là đo đc. Có phi không?

, tao nghĩ mày nói cũng phi. Nhưng tàu nó không v không chìm thì sao?

– Thì dù sao mình cũng c đi hai tiếng đng h xem thế nào đã ch

– Được, thôi đi!

Hai người bước ra, và tôi cũng lách ra theo, m hôi toát lnh c người. Tôi bò lên phía trước. Ti như mc. Tôi kh lên tiếng gi: Jim, ngay phía bên cánh tay tôi, tiếng Jim đáp li, nghe như mt tiếng than th. Tôi nói:

– Nhanh lên Jim. Không có thì gi v vn, than th na đâu. Trong kia có mt bn cướp. Nếu mình tìm ly cái thuyn ca chúng và th cho nó buông trôi đi đ chúng nó không thoát khi cái tàu đm này, thì s có mt thng trong bn chúng chết không ca được. Còn nếu ta tìm được cái thuyn ca bn chúng thì ta có th làm sao cho c bn chúng hết ca vì viên qun trưởng s đến tóm c chúng. Nào mau lên, tôi đi phía bên ca bung lái, còn anh chy sang phía bên kia. Anh hay ra bè ri…

Ôi, tri ơi, bè? Còn bè đâu na? Nó đã đt dây buc trôi đi mt ri – thôi, thế là chết kt đây thôi!

 

 

CHƯƠNG 13

 

Tôi nghn th, gn như sp qu xung. B kt trên mt cái tàu đm vi mt bn cướp thế này! Nhưng thôi, ch có thì gi mà ngi than khóc na. Chúng tôi phi tìm cách g ly cái gì đy mà thoát mi được. Chúng tôi va đi va rung lên thành tàu, mà sao nói li chm chp thế na ch, hình như đi được ti đng sau lái phi mt đến mt tun l.

Chng thy bóng dáng chiếc thuyn nào c. Jim thì nói rng không chc hn có th bước đi được na không, hn s quá đến ni không còn sc mà bước na – hn bo thế. Nhưng tôi gic c đi, nếu b kt trên cái tàu đm này thì chc chết. Chúng tôi li dò dm đi. Ln được ti đng sau lái, nhô ra phía ca kính bám cht vào ô ca, nhưng ô ca đã gn chìm xung mt nước. Lúc ra đến ca ln đ đi sang bung hành khách thì thy có mt chiếc xung con đó.

Đúng là xung ri, tôi nhìn thy rõ ràng.

Tri ơi! Không còn mng nào đáng mng hơn na. Tôi va đnh trèo lên thì cánh ca cht m. Mt người thò đu ra ch cách ch tôi đ na thước. Tôi tưởng thế là chết, nhưng ri người kia li tht đu vào nói:

– Nhc cái đèn lên mt tí thì mi nhìn thy được, Bill ơi!

Hn ta vt mt cái bc gì vào khoang tàu, ri bước vào theo bc xung. Đó là Packard. Ri đến Bill vào theo na. Packard nói nh:

– Xong c ri, đy đi

– Tôi không đánh đu được lên cánh ca, vì sc yếu quá.

Bill nói:

– Gi ly nhé, mày đã soát k li nó chưa?

– Chưa, mày có soát li không?

– Không, nhưng mà nó chưa ly phn ca nó đâu.

– Thôi, thế được ri, đi đi, không cn phi ly đ đc và b tin li.

– Nhưng này, liu có th nghi là mình b lên làm gì không?

– Có l không. Nhưng dù sao mình cũng ăn chc ri. Đi thôi.

Ri h đi ra.

Cánh ca đóng đánh sm mt cái, vì nó bên phía đc đóng vào. Ch trong mt na tích tc, tôi đã nhy vào chiếc xung con. Jim lp cp nhy theo sau, tôi rút con dao nhíp ra ct đt dây thng. Thế là chun.

Chúng tôi không h đng đến mt cái mái chèo, không nói mà cũng không thì thm, ngay c th mnh cũng không dám na. Cho xung lướt nh đi, im lng như chết, đi qua cái gung tàu, ri đi qua đng lái, ri mt vài giây đng h sau, chúng tôi đã cách xa cái tàu đm đến gn trăm thước. Bóng ti đã hoàn toàn che lp hết không còn nhìn thy gì chiếc tàu na. Và chúng tôi biết rng mình đã thoát.

Khi đã xa khong ba bn trăm thước ri, quay li nhìn, thy cái đèn loé lên mt chút ánh sáng ch khung ca bung máy chng mt giây đng h. Chúng tôi biết là nhng gã kia không ri được khi tàu và cũng đang lúng túng, chng hơn gì cái tên Jim Turner đang b trói.

Ri Jim cm ly mái chèo, chúng tôi cho thuyn vượt nhanh lên đ tìm cái bè ca chúng tôi.

Đến lúc này, tôi mi bt đu nghĩ đến my gã kia, vì tht ra khi nãy chng còn bng d nào mà lo cho h c. Tôi bt đu nghĩ rng, ngay c đi vi nhng k giết người đi na thì trường hp b chết kt như thế này tht là kinh khung. Tôi t bo không th nói đến chuyn mình tr thành k sát nhân, thế thì sao tôi li có th thích đ cho h như thế được. Tôi bo Jim:

– H thy ch nào có ánh đèn thì chúng mình s cp vào khong mt trăm thước trên ch đó, tìm mt ch đ anh có th đem chiếc xung con này np kín được, còn tôi s đi tìm người nào cùng đến ch tàu đm lúc nãy đ mà cu cho bn cướp y.

Nhưng ý kiến đó không thc hin được, vì va nói xong thì cơn bão li kéo đến, và ln này còn ghê gm hơn. Mưa đ xung mà không có chp c. Tôi nghĩ lúc này ai ny đu ng hết. Chúng tôi c lao xung đi theo dòng sông, tìm ánh đèn, tìm cái bè ca chúng tôi. Mt lúc sau rt lâu, mưa tnh nhưng tri vn còn nng mây, li có tiếng sm ù ù ri mt tia chp loè lên, chúng tôi thy trước mt có vt gì màu đen đen trôi lnh bnh, vào chúng tôi li vượt lên đui.

Đó là cái bè. Chúng tôi vô cùng mng r, li trèo lên. Phía b bên phi chênh chếch v dưới mt tí chúng tôi cht thy ánh đèn. Tôi đnh s ti đó. Trong chiếc xung còn đy nhng đ đc mà bn cướp kia ly được đã cht vào. Chúng tôi khuân vt lên bè được mt đng. Tôi bo Jim c cho xuôi xung phía dưới na đi. Tôi tr cho hn trông thy cái ánh sáng mà hn tưởng như mình đã đi xa gn hai dm, ánh đèn lúc nãy vn lp lánh cho đến lúc chúng tôi ti gn. Tôi cm mái chèo lên, đy xung đến ch có ánh sáng. Tôi càng đến gn thì li thy ba bn ánh sáng na loé lên phía lưng đi. Ra đây là mt cái làng. Tôi tiến đến ch có ánh sáng gn b nht, mái chèo vn gác đ cho xung nh trôi. Đến tn nơi nhìn k hóa ra mt chiếc đèn lng đang treo trên ct ca mt chiếc tàu phá. Tôi bước lên tìm người gác, thy mt anh chàng nào đang ng đó, đu chui v phía trước và rúc hai đu gi mà ng. Tôi kh đp vào vai hn hai cái ri lên tiếng làm ra điu khóc mếu.

Anh ta git mình choàng dy, nhìn ra ch thy có tôi, mi ngáp mt cái, vươn vai ri nói:

– H, cái gì thế? Đng có khóc, chú em. Làm sao, làm sao?

Tôi đáp:

– B tôi, m tôi, và ch tôi, và…

Ri tôi dng li. Anh ta hi:

, thôi đng lo. C yên trí. Ai mà không có khó khăn, nhưng ri cũng xong c. Sao, h làm sao?

– Hơ – h… nhưng có phi ông là người gác tàu không?

– Phi – Anh ta tr li vi mt ging khoái trá. Ta là thuyn trưởng, là ch tàu, là ph vic, là lái tàu, là người gác, là ch huy trên boong, có khi ta là hàng hoá, là hành khách đi tàu na. Ta đây không giàu có bng lão Jim Hornback đâu, và ta đây cũng không th ăn tt vi thng Tom, Dick, Harry như lão Jim được, nhưng ta đã bo lãnh nhiu ln là ta s không đi ch cho lão, bi vì hãy nghe đâu này, đi ta là đi thu th, mà nếu như ta sng xa thành ph hai dm thì ta cũng bum lm, vì cái chn này chng có chuyn gì thú v; ta đây không phi vì tin bc ca lão ta đâu, ta bo không cn…

Tôi chen vào nói:

– H đang sp chết đến nơi ri và…

– Ai?

– Còn ai na, b, m ch và cô Hooker, nếu ông có th ly cái tàu này đi đến ch đó…

– Ch nào, h đang đâu?

trên tàu đm

– Tàu nào đm?

– Tàu nào na, ch có mt cái thôi ch

– H! Có phi chú em nói cái tàu Walter Scott đy không?

– Phi

– Tri ôi, chết cha, h ra đây làm gì thế?

– Không phi là h mun ra đy

– Ta biết! Chết tht ri, nếu h không thoát ra mau thì nguy lm. Mà sao h li có th không may như vy được?

– Có gì đâu, chc có Hooker đnh ngược phía y lên tnh ch

– Phi, ri sao na?

– Cô y đnh đi đường đó đ đến Booth Landing, ri thế nào đến lúc tri ti cô y li đi vi mt người hu da đen đnh đi mt chiếc đò ch nga lên mt nhà người bn ri đó đến sut đêm, cái cô bn gì y tôi ch nh rõ tên, y thế ri đang đi thế nào li tut mt mái chèo, còn đò mi quay ngang ri trôi xung, đng lái lao đi trước, xa đến gn hai dm, ri đâm ngay vào chiếc tàu đm, c người chèo đò, c người hu da đen na, đu mt tích. Còn cô Hooker thì bám được vào chiếc tàu đm. Sau mt lúc xm ti đ mt gi đng h, chúng tôi chèo thuyn dc xuôi tìm kiếm nhưng tri ti quá không nhìn thy chiếc tàu đm thành ra cũng đm phi nó nt, chúng tôi cũng b lt thuyn. Tt c chúng tôi đu lên được, ch tr có Bill Whipple. Ôi tri ơi, Bill là người thông minh lm. Tôi nghĩ ti sao tôi li không chết thay cho Bill cơ ch!

– Chú Goerge ơi, tht ta chưa nghe thy điu đau đn như thế bao gi! Thế ri các người làm sao na?

– Chúng tôi gào to lên gi, nhưng ch đó sông rng quá, chng ai nghe thy. Ri b tôi mi bo có ai lên b mà kêu cu đi ch. Ch có mình tôi biết bơi, tôi bèn đi ngay, cô Hooker bo tôi là nếu không đi gi được người cu cho nhanh thì phi v đây ngay và gi bác cô y đi đ ông y s tính cách gii quyết. Tôi đi đến gn mt dm tìm mãi, mong làm sao tìm được người đến cu giúp, nhưng ai h cũng bo: Tri ơi, đêm ti, sông nước như thế này, cu làm sao được, phi tìm ly cái tàu phà cơ. Đy, bây gi xin ông đi cho và…

– Chà, ta cũng mun đy, nhưng m kiếp, ta không biết có nên làm không. Mà ai là người đng ra tr tin cho ta đây? Có phi b chú không?

– Sao? Cái đó c nhiên ch. Cô Hooker cô y bo tôi thế mà, đc bit là bác cô y là ông Hornback…

– Chết cha, lão ta là bác cô y ư? Đây này, ta bo nhé, chú đi quanh cái ch có đèn kia kìa, ri ngot sang phía Tây, đi chng mt phn tư dm thì đến mt cái quán, bo h ch cho chú đi ngay và lão Jim Hornback ri lão ta s ký giy tr tin cho. Mà chú đng có la cà, vì lão ta đang cn biết tin tc thế nào. Bo vi lão rng ta s đm bo cho cô cháu lão an toàn trước khi lão đi lên tnh. Thôi, ba chân bn cng chy đi mau lên. Còn ta s ra gn đây tìm bác th máy.

Tôi đi quành ra ch có đèn, nhưng ch cho hn ra va đi ra phía góc thì tôi quay ln li và nhy xung chiếc xung con ca tôi chun thng. Tôi cho xung đi dc theo b có ch nước đng vào khong sáu trăm thước, ri tôi np vào đám thuyn g đu đy xem, vì tôi chưa thy chiếc tàu phá bến đi ra thì chưa yên tâm. Nhưng nói cho cùng thì tôi cũng cm thy khoan khoái vì đã vt v vi đám cướp kia mà trong khi đó nhiu người khác ch ai làm như thế. Tôi mong rng bà goá biết v chuyn này. Tôi chc m s ly làm t hào v tôi đã cu giúp nhng tay bt tr y vì nhng người bt tr, nhng k vô tích s y li là nhng k mà bà goá và nhng người đng đn hay quan tâm đến.

Ri mt lúc lâu thy chiếc tàu đm thì nãy đi ti, đen lù lù, t t trôi xung. Lúc trông thy nó mt cm giác lành lnh làm tôi git mình. Trông nó tht đ s, và trong giây phút tôi nghĩ rng nếu có người nào trong đó thì rt khó mà sng được. Tôi đy xung ra gn và hú lên mt tiếng kh gi, nhưng không có tiếng tr li, tt c đu im lng như chết. Tôi cm thy hơi bun v đám cướp, nhưng cũng không bun lm, vì tôi nghĩ nếu như thiên h người ta có th mc nhiên được thì tôi cũng có th được.

Ri thy cái tàu phá đi ti. Tôi lin chèo xung ra gia sông đến mt ch có dòng nước ngm, ri khi tôi đã chc chn là ra ngoài tm mt nhìn ca người khác, tôi gác mái chèo lên, quay li nhìn chiếc tàu phá đi theo th mt làn khói che kín c chiếc tàu hng đi trước, có cái xác ca cô Hooker mà cái anh thuyn trưởng khi nãy yên trí rng trong đó có cái xác ca cô ta và nghĩ rng s đem được v cho lão Hornback. Ri lát sau na thì cái tàu phà đ mc cho chiếc tàu trước c đi, còn nó thì r vào bến. Còn tôi li tr v công vic ca tôi và đy xung xuôi xung dòng sông.

Ch lâu lm tôi mi thây ánh đèn ca Jim, khi ánh đèn y loá lên nhìn như cách xa hàng ngàn dm.

Lúc này, phía chân tri đã hng lên mt màu xanh xám, thế là chúng tôi li mò vào hòn đo, giu kín cái bè đánh đm chiếc xung con, ri quay li ng như chết.

 

 

CHƯƠNG 14

 

Đến lúc chúng tôi thc đy mi gi cái bc đ ca bn cướp đã ly trên chiếc tàu hng ra xem, thy nào là giy, chăn màn, qun áo, vi đ mi th khác, mt bô sách, mt cái ng nhòm và ba hp xì gà. Tht c đi chúng tôi chưa bao gi li giàu có như thế. Xì gà thuc vào loi ngon hng nht. C bui chiu chúng tôi nm trong rng nói chuyn. Tôi thì đc sách, rt thú v. Tôi k li cho Jim nghe tt c nhng chuyn din ra trên chiếc tàu hng và ch phà tàu, ri tôi bo rng đó là nhng chuyn phiêu lưu. Nhưng Jim bo hn không thích nhng cái phiêu lưu như thế na. Hn nói rng lúc đó tôi tò mò vào trong khoang tàu, hn cũng bò lui li đ lên bè thì thy bè đã trôi đi ri, hn gn như chết điếng và nghĩ rng như thế là hết đi, dù sao cũng không thoát khi nơi này, và nếu như không có ai đến cu thì s chết đui mt. Mà nếu có ai cu thì cũng s bt hn đêm v lĩnh thưởng, ri cô Watson s đem hn bán xung min Nam. Chc chn như vy. Hn đúng đy. Thường hn nói vn có lý. Hn có mt b óc không bình thường đi vi trình đ ca mt người da đen.

Tôi đc cho Jim nghe khá nhiu v chuyn nhng vua chúa, nhng qun công, bá tước vân vân… nào là h ăn mc xa hoa lng ly bao nhiêu th kiu cách trên người, gi nhau bng nhng th tiếng như: tâu hoàng thượng, thưa b trên, tâu b h v… v… ch không gi nhau là ông. Jim ngi nghe, mt tròn xoe, rt chăm chú. Hn nói:

– Tôi không biết sao h li có nhiu đến như thế. Trước kia, tôi ch nghe nói đến mi mt ông vua thôi, mà thnh thong lm mi nói đến, tc là cái ông vua Sollermun y, ch đâu có biết là cu phi đếm nhng ông vua y như đếm bò đếm nga y nh. Thế mi ông vua như vy được bao nhiêu tin.?

– Được à? Các ông đó mun đến mt ngàn đô la mt tháng cũng có; mà mun bao nhiêu cũng được by nhiêu. Cái gì cũng là ca các ông y c.

– Ô, hay nh? Thế các ông y làm gì, cu Huck ?

– Các ông y chng làm gì c. Sao anh ngc thế? Các ông y ch ngi đó thôi.

-By! Tht thế ư?

– C nhiên là như thế ri. Các ông y ch ngi đó. Có l tr nhng thí d như có chiến tranh thì các ông y ra trn. Nhưng lúc khác thì ngi ườn, hoc đi săn bn, và… sut… Jim có nghe thy tiếng gì không?

Chúng tôi nh chân bước ra nhìn, nhưng không có gì c, ch có tiếng lch bch ca mt con tàu đi v xuôi, chy qua đó. Hai đa li quay v ch.

Tôi nói tiếp:

còn nhng lúc khác, như khi nào các ông y bun thì ngó đến cái ngh vin, nếu có ai không làm theo thì các ông y đp vào đu, nhưng phn nhiu là các ông vua y ch quanh qun trong n cung.

– Trong cái gì?

– N cung

– N cung là cái gì?

– Là cái ch các ông y đ nhng bà v trong đó. Anh không hiu thế nào là n cung à? Vua Sollermun trước kia cũng có mt cái n cung như thế, và có đến mt triu người v.

– à, phi ri, phi ri. Tôi quên đi mt. N cung là mt cái nhà cha người, tôi chc thế. Đi khái nó ging như lúc nhn nháo trong cái tri tr y ch gì. Tôi chc là khi nhng bà v y cái ln vi nhau thì phi biết! Tha h mà nhn nháo. Ri li còn nghe h nói rng vua Sollermun là người khôn ngoan nht trên đi. Tôi ch tin như vy. Ti sao? Nếu là người khôn ngoan thì ti sao li sng mãi trong cái cnh lung tung y như thế. Không, đúng là ông y không khôn ngoan đâu. Mt người khôn ngoan thì phi dng lên cái nhà máy làm thc ăn, và khi nào mun ngh thì đóng ca nhà máy y li ch.

– Nhưng dù sao ông y xưa kia vn là người khôn ngoan nht, vì chính bà goá cũng bo tôi thế mà.

– Bà goá y nói thế nào tôi không biết, ch vua Sollermun nht đnh không phi là người khôn ngoan. Ông y có nhng cách phân x người ta mà tôi chưa tng thy bao gi. Cu có biết câu chuyn đa bé con mà ông y đnh cho cht ra làm hai không?

– Có, bà góa cũng có nói cho tôi nghe chuyn này

– Đy! Thế! Chng phi là cái chuyn cay đng nht trên đi y ư? Cu th nghĩ xem. Chuyn đó rc ri như thế, bên này là mt người đàn bà, cu nghe không, thí d cu là mt người đàn bà khác; tôi là Sollermun, và cái t đô la này là đa tr con. C hai bên đu đòi ly. Vy tôi làm thế nào. Tôi có nên đi hi láng ging rng t đô la này là ca ai không, ri s giao nó cho người nào có nguyên vn c t giy bc; tt c nhng ai có óc thc tế đu làm như vy, có phi không? y thế mà tôi li đi xé t đô la ra làm đôi và đưa mt na cho cu, còn mt na cho người đàn bà kia. y đy, ông Sollermun ông y làm cái cách như vy đi vi mt đa bé con y đy. Bây gi tôi th hi cu: mt na t bc y thì còn dùng làm gì được? Chng mua gì được. Thế thì mt na đa bé còn làm gì đựơc. Tôi thì c cho là có đến mt triu ông vua làm như thế cũng vn chng đáng mt xu.

– Thôi đi, Jim, anh nói sai bét ri, láo lếu, anh nói sai đến hàng ngàn dm.

– Ai, tôi y à? Xin cu. Đng có nói đến chuyn đo lường ca cu vi tôi đi. Tôi biết rng khi tôi trông thy rõ cái gì là tôi hiu ý ngay. Và ý nghĩa cái này không th ln sang kia được. Cái chuyn cãi nhau như thế không phi là đ giành ly được mt na đa bé, mà là tt c đa bé, mà cái người nào tưởng rng có th gii quyết vic cãi c vi nhau bng cách chia mi bên mt na đa bé, như vy là cái người đi mưa mà li không biết tránh đâu cho khi mưa. Thôi, cu đng nói chuyn vi tôi v Sollermun na, cu Huck , tôi biết rõ c đng sau gáy ca ông y na.

– Nhưng tôi bo là anh nói không đúng ch cơ mà!

– Mc k cái s đo lường y ca cu. Cái gì tôi biết là tôi biết. Cu phi hiu rng cái thùng đ đong s tht nó còn đo được sâu hơn na. Sai hay đúng thì nó ngay cái cách phân x ca ông Sollermun y ch đâu. Cu th ly ví d mt người có mt hay hai đa con xem, có phi người đó dám hy sinh tr con không? Không, ch có như thế. Người đó s biết giá tr ca tr con như thế nào. Nhưng nếu cu ly mt người mà hn có đ năm triu đa tr trong nhà thì lúc đó li khác. Hn s sn sàng cht đôi đa tr như cht mt con mèo. Bi vì hn có nhiu mà. Mt hay hai đa tr, nhiu hơn hay ít hơn, cái đó có nghĩa lý gì đi vi Sollermun đâu?

– Tôi chưa bao gi thy có mt anh da đen nào như vy. Nếu như hn có mt ý nim gì trong đu thì không thếo bt hn b đi được. Hn là người da đen đã ph báng Sollermun nhiu nht mà bây gi tôi mi biết là mt. Thế là tôi phi nói chuyn các vua chúa khác, b chuyn Sollermun sang mt bên. Tôi nó v vua Louis th mười sáu Pháp đã b cht đu t lâu ri, và nói đến cu con nh ca ông y, là thái t, đáng l li tr lên làm vua, nhưng b người ta bt b ngc, và nghe có người nói là cu ta b chết trong đó.

– Kh, ti nghip cho cu bé!

– Nhưng li có người nói là cu ta thoát chết và đã đi sang M.

– Thế thì hay! Nhưng chc là cu y cũng không có ch kiếm ăn nh. Cu ta đnh làm gì?

– Biết đâu đy. Trong đám nhng ông vua y có người thì đi làm cnh sát, có người thì đi dy hc tiếng Pháp.

, thế người Pháp h không nói như chúng ta à, cu Huck?

– Không, Jim , anh mà nghe người ta nói thì anh ch hiu câu nào đâu, mt ch cũng không hiu.

thế thì tôi ngc tht. Vy làm thế nào?

– Tôi cũng ch biết. Nhưng nó thế đy. Tôi có thy mt vài tiếng ca h trong cun sách. Thí d như có mt người đến hi anh: “Parlez – vous francais ?” thì anh nghĩ thế nào?

– Tôi chng nghĩ thế nào c. Tôi s đp cho hn mt cái vào đu, nghĩa là nếu hn ta không phi người da trng. Nếu là người da đen thì tôi không cho phép ai gi tôi thế.

– Im đi, đó không phi là gi anh đâu. Đó ch là hi anh có biết nói tiếng Pháp không?

, thế sao hn không nói thng ra như vy có được không?

– Chính hn nói như vy đy ch. Đó là cách nói ca người Pháp đy.

, thế thì tht là quái g, kỳ cc. Mà thôi, tôi không thích nghe chuyn y na. Chng có nghĩa lý gì c.

– Đây này nhé, Jim, tôi hi con mèo nó có nói như chúng ta không nào?

– Không, mèo nào nói thế

– à, thế còn con bò?

– Bò cũng không

– Thế con mèo có nói như con bò không? Hay con bò có nói như con mèo không?

– Không

– Vy thì con n nói khác con kia là t nhiên và đúng, có phi không?

– C nhiên ri

– Và con mèo, con bò nói khác chúng ta có phi cũng là t nhiên và đúng không?

, nht đnh là như thế ri

– à, thế thì ti sao người Pháp nói khác chúng ta ti là không đúng và không t nhiên. Anh th tr li tôi xem.

– Thế con mèo có phi là người khác không, cu Huck?

– Không

– à, thế thì con mèo không th nói như người được. Thế con bò có phi là người không – con bò có phi là con mèo không?

– Không, chng con nào là con mèo c.

– à, thế thì quái l tht, ti sao hn li không có th nói được như người. Cu th tr li tôi xem nào?

Tôi thy ngi nói chuyn như vy ch là phí li vô ích. Tôi không th nào hc ni cái cách lý s ca người da đen được. Thế là tôi thôi.

 

 

CHƯƠNG 15

 

Chúng tôi tính ch ba đêm na thì s ti Cairo, tc là nơi cùng tt vùng Illinois, ch mà sông Ohio chy vào, và chính nơi đó là nơi chúng tôi đnh đến. Chúng tôi s đem bán cái bè đi và lên mt chiếc tàu thu ri c thế ngược sông Ohio qua nhng bang t do, như vy không còn gì đáng lo ngi na.

Đến đêm th hai, sương mù bng ph dy đc nên chúng tôi phi tìm đến mt cái khe đ buc bè li. Vì không nên c liu mng đi trong sương mù. Nhưng lúc tôi đang chèo xung lên phía trên, đem theo mt cái cn móc thì cn tìm được ch nào đ móc mà ch có nhng đám sy nh. Tôi qut cái dây câu đ nó cun vào mt cây sy b nước, nhưng chính ch này li có mt dòng nước chy xiết đến ni nh bt c r cây lên và ri c thế nó trôi mãi. Sương màu càng xung nng, làm tôi đâm lo s đến na phút đng h không ca quy gì được. Không có bè đây thì li càng không nhìn được xa quá hai chc thước. Tôi nhy v phía lái xung nm ly cái mái chèo và đy lùi ra mt nhát. Nhưng xung vn không nhúc nhích đi. Thì ra tôi vi quá chưa ci dây. Tôi đng dy đnh tháo dây ra, nhưng không bình tĩnh, hai bàn tay run lên không làm gì được.

Va ci dây ra xong, tôi chèo ngay đi tìm bè, chiếc bè m cúng ch nng nhng đ đc ca chúng tôi ngay ch đu khe kia. Tìm được ngay vì chch đó có dm sáu chc thước. Chính cái lúc tôi va đến gn đó thì li đâm ngay vào mt màn sương mù dy đc hơn na, không sao biết li ra; khác nào như mt người đã chết hn ri.

Tôi nghĩ có l không chèo xung đi na, trước hết hãy cho vào gn bãi hay lên ch nào đã. Tôi phi ngi im đ cho xung trôi, và cái lúc đó mà phi ngi im bó tay là điu rt kh tâm. Tôi đng hng lên mt tiếng và nghe ngóng. Xa xa phía dưới tôi nghe thy mt tiếng nh vng li, mi hoàn hn. Tôi ln đến gn nghe cho rõ hơn. Đến gn hơn na, nó li phía bên trái. Ri không nghe thy gì na, tôi cũng không tìm na vì c phi quay xung đi bn phía, trái li tôi c hướng phía trước mt đi lên mãi.

Lúc y tôi mun rng có người nào đó giá c gõ vào cái xoong và gõ đu thì mi d biết ch nào mà tìm. Nhưng li không có ai gõ, và chính cái yên lng gia mt vài tiếng đng hng như vy càng làm cho tôi lúng túng. Tôi đi lên na thì bng tôi thy tiếng hú phía sau lưng. Thôi, tôi b bao vây tht ri. Đó đúng là tiếng hú ca người nào khác. Nht đnh là tôi b bao vây ri.

Tôi vt mái chèo xung. Li nghe thy tiếng hú vn sau lưng, nhưng t mt nơi khác. Nó mò đến, nó đi ch, t nó tr li, chc chc li im lng ri li vang lên trước mt; tôi biết rng dòng nước đã quay đu xung ca tôi xung phía dưới ri, nếu như đó là Jim ch không phi người ch bè nào khác hú lên thì tôi yên trí. Trong đám sương mù thì chng còn cái nào nhìn bng mt hay nghe bng tai mà li còn t nhiên được na.

Tiếng hú vn tiếp tc, khong mt phút sau, tôi đâm sm ngay vào mt cái bãi có my cây to lù lù như ma đó, ri dòng nước li đy tôi sang bên trái li đâm vào b na, gia mt đám ci mc trôi lnh đnh gp phi chiếc xung nó dn li kêu răng rc. Và dòng nước thì vn lng l lách qua đám ci.

Lát sau, sương xung li càng dy đc. Càng im lng. Tôi ngi im hn, nghe tiếng trng ngc đp thình thình. Tôi nghĩ nếu như tim tôi đp đến tc đ mt trăm thì không th được na.

Tôi đành chu. Và tôi biết là ti sao li đâm ra thế này. Đám bão soi này là mt hòn đo, và Jim thì đã b trôi dt sang phía bên kia. Chng có con lch nào có th đi sang trong khong mười phút được. Trên đo này cũng có cây g to như mi hòn đo khác; có l cũng đến năm sáu dm chiu dài và na dm chiu ngang.

Tôi vn ngi im, vnh tai nghe đến mười lăm phút. C nhiên xung vn trôi, đến năm sáu dm mt gi. Nhưng trong bng thì không dám mong như thế. Có th cm thy mình như nm chết ngt trên mt nước. Nếu như không có mt cây ci nào đi qua thì không th được rng mình đang trôi nhanh chm như thế nào. Nhưng cũng ch nín hơi, suy nghĩ và nhìn cây ci đi qua thôi. Nếu như ai chưa tng biết trong đêm khuya, mt mình đám sương mù nó bun chán và cô đơn như thế nào, thì hãy c th mt ln mà xem s thy.

Ri vào khong mt na gi sau, thnh thong tôi li lên tiếng rú gi. Sau đó thy có tiếng t xa đáp li, c theo dõi nhưng không được, và tôi đoán là mình đã lc vào mt nơi chng cht nhiu khe lch. Tôi nhìn hai bên b ch thy ti mò. Có lúc nhìn rõ thy tng con ngòi, có lúc ch đoán phng vì nghe tiếng nước v vào b bãi. Tôi cũng chng bun hú lên gi trong đám nhng còn đt lô nhô này na, mà ch ln đi mt lát na thôi, vì tht còn kh hơn là tìm ma trơi. Chưa bao gi tôi li thy tiếng vang nó c quanh qun và nó đi ch mt cách nhanh chóng như vy.

Đến bn năm ln, tôi phi g xung ra cho khi mc vào bãi đ tránh cho khi đâm vào nhng mô đá ngoài sông. Tôi đoán chc chiếc bè cũng đâm vào bãi nhiu ln; nếu không thì nó đã đi được và có th nghe thy được nó cho. Bè vn trôi nhanh hơn xung.

Ri, hình như tôi li đâm ra sông na đây này nhưng vn chưa thy tiếng hú đâu. Tôi đoán Jim đã đâm vào đng g nào đó, và có l thế đi đt. Tôi mt quá, nm xung xung và t bo thôi mc k không thèm bn tâm đến nó na. Tôi nghĩ bng có l nên chp mt đi mt tí.

Nhưng hoá ra không phi là chp mt, vì lúc tôi thc dy thì đã có ánh sao lp lánh trên tri, sương mù đã tan; tôi làm mt gic dài đng lái. Lúc đu tôi không biết mình đang đâu. Tôi tưởng mình vn đang mê, nhưng khi nghĩ li dn dn thy mình như nhng chuyn va qua đã xy ra t tun l trước.

Ch này sông rng mt cách khng khiếp, hai bên b toàn nhng cây cao ngôi sao. Tôi nhìn xung phía dưới sông có mt vt gì đen đen trên mt nước. Tôi vượt đến nơi nhìn hoá ra ch là hai cây g mc buc vào vi nhau. Ri li thy mt vt khác, đui đến nhìn cũng không phi. Ri mt ln khác na, và ln này đúng là cái bè ca chúng tôi.

Đến tn nơi thì thy Jim đang ngi gc, đu kp vào gia hai đu gi mà ng, còn tay phi thì gác lên mái chèo đng lái. Mái chèo trên đã v, trên mt b đy nhng lá cây, cành cây, ci rác. Chiếc bè đã gp mt phen điêu đng.

Tôi buc xung vào bè ri đến nm ngay bên cnh Jim, bt đu ngáp, dui thng chân ra đp vào Jim mt cái, và nói:

– Này Jim, tôi ng phi không? Sao anh không đánh thc tôi dy!

– Tri ơi, cu Huck đy ư? Chưa phi cu đã chết à, chưa chết đui à, cu li quay v đây à? May qúa cu ơi, may quá. Tht không ng. Đ yên tôi nhìn cu xem đã nào, đ tôi s cu xem đã nào. Đúng ri, cu chưa chết, cu vn còn sng và quay v đây, đúng cu Huck ri, cu Huck đây ri. Tri ơi, may quá!

– Anh làm sao thế anh Jim. Anh đã ung rượu đy à?

– Ung rượu? Tôi mà ung rượu? Tôi có ung rượu bao gi?

thế thì sao anh nói l thế?

– Tôi nó thế nào mà l?

– Còn thế nào na. Ti sao anh nói ra toàn nhng chuên tôi hin v vi nhng cái gì gì y. Làm như tôi chết không bng!

– Cu Huck, Huck Finn, cu hãy nhìn thng vào mt tôi đây. Nhìn thng vào mt cơ. Có phi cu đã đi mt không?

– Đi mt? Quái nh tôi chng hiu anh nói thế là nghĩa thế nào? Tôi có đi đâu đâu. Mà đi đâu mi được ch?

– Không, cu nghe đây này. Nht đnh là có chuyn gì không hay ri. Có phi tôi là tôi không? Hay tôi là ai? Tôi đây hay đâu? Tôi mun biết như thế.

, tôi nghĩ rng anh đang đây, nguyên vn c người, nhưng tôi cho rng anh b lon óc hay làm sao đó, Jim

– Tôi đang đây, phi không? Được, thế cu tr li cho tôi cái này nhé: có phi lúc trước cu nhy vào xung đ đem buc bè vào đu khe không?

– Không, đâu có. Đu bè nào? Tôi chng thy cái khe nào c.

– Cu không thy cái khe nào c ư? Đây này, có phi cái dây bè đt trôi xung dòng sông, ri đ cu li mt mình vi chiếc xung trong sương mù không?

– Sương mù nào?

– Còn sương mù nào na. Sương mù ph sut c đêm đy thôi. Thế cu chng hú gi và tôi hú tr li là gì đy. Ri đến lúc mình lc lung tung c trong cái hòn đo này mà chng ai biết ai đâu đy ư? Ri tôi b đâm vào mt cái bão rm, loay hoay mãi suýt chết đui! Đy, có phi thế không? Hay là không phi? Cu tr li tôi đi

– Ôi, thế thì tôi chu Jim . Tôi chng thy gì c. Sương mù, ri đo, ri lung tung các th, tôi chng thy gì hết. Tôi vn ngi đây nói chuyn vi anh sut c đêm cho đến lúc anh đi ng cách đây mười phút, và tôi nghĩ là tôi cũng ng. Chc anh ung rượu cho nên ng mê thế nào y.

– Vô lý, làm thế nào mà tôi li ng mê thy tt c nhng chuyn y trong mười phút được?

– Thôi đng nói na. Đúng là anh ng mê ri, vì chng có chuyn gì xy ra c.

– Nhưng rõ ràng tôi thy tt c nhng cái đó cơ mà, cu Huck

– Rõ ràng hay không rõ ràng tôi không biết, nhưng chng có gì c. Tôi biết là đúng như vy, vì sut t lúc đó tôi vn đây.

Jim lng im đến năm phút không nói gì, ch ngi đó nghĩ ngi, Ri hn nói:

– Được, hãy c cho rng tôi ng mê đi đã, cu Huck , nhưng tht tôi th rng chưa bao gi tôi ng mê li ghê gm như vy. Và chưa có ln nào ng mê xong mà người li thy mt như ln này.

, không h gì, mt gic mơ bao gi cũng làm cho người ta mt mi. Nhưng cái gic mơ này nghe nói cũng thú v đy; anh k li cho tôi nghe đi, Jim.

Thế là Jim bt đu k li sut t lúc đó, đúng như chuyn đã xy ra, và Jim cũng thêm tht vào đó khá nhiu na. Ri Jim bo phi đoán nó ra như thế này, vì đó là thánh báo ng. Hn nói rng cái đu khe th nht là mt người đnh giúp chúng tôi, nhưng dòng nước li là mt người th hai mun ct đt chúng tôi phi xa người kia. Nhng tiếng hú thnh thong vng đến tai là nhng li báo ng đi vi chúng tôi, và nếu như chúng tôi không c gng tìm cách hiu cho ra thì chúng tôi có th tránh được. Mt lô nhng khe lch khác là nhng khó khăn t rng chúng tôi sp sa cái c vi nhng người gây s và tt c nhng người xu khác. Nhưng nếu chúng tôi chú ý cn thn đến công vic ca mình, đng có k li vi ai đng có làm cho nó rc ri thêm, thì chúng tôi có th tránh được tai v, thoát khi đám sương mù, ra ngoài sông quang đãng, và đó là nhng x t do; ri t đy s không gp tai ha gì na. Cái lúc tôi tr v bè thì mây đen đang kéo ti khá nhiu. nhưng đến bây gi thì tri li sáng sa ri.

Tôi nói:

– Hay lm, anh đoán như thế cũng được đy, Jim . Nhưng mình còn đ nhng cái này đâu làm gì? Tôi va nói va ch tay vào nhng đám lá cây, ci rác trên bè vi chiếc mái chèo v. Bây gi nhng cái đó li càng trông thy rõ ràng. Jim nhìn đám ci rác, ri nhìn tôi, ri li nhìn đám ci rác. Hn ta bi chuyn mơ ám nh trong đu qúa mnh đến ni hình như không dám xua đui ngay nó đi đ nhìn li nhng s vt chung quanh cho đúng. Nhưng ri sau khi hn đã nhìn k mt lượt nhng th đó, hn nhìn trng trng vào tôi, không cười, và nói:

– Đ làm gì ư? Ri tôi nói cho cu nghe đây này. Sau khi tôi đã mt qúa vi chuyn loay hoay đó ri mà gi cu mãi không thy, tôi mi đi ng, mà trong lòng tôi thì đau đn vô cùng vì đã mt cu. Tôi cũng chng cn biết là tôi và cái bè s ra sao na. Lúc tôi tnh dy thì thy cu li tr v nguyên vn, tôi a nước mt ra, có th quỳ xung mà hôn chân cu, vì tôi vui mng quá đi. Vy mà cu li có th ba đt ra đ mà nói di thng Jim này. Cái đám kia là ci, là rác, và đó là nhng cái bn thu mà người ta nhét vào đu óc bn mình đ làm cho bn mình xu h.

Ri Jim lng l đng dy bước vào trong lu, không nói thêm mt câu nào na. Thôi thế là đ qúa ri. Tôi cm thy mình tht xu xa đến ni suýt na ti li mun cúi xung hôn chân Jim đ hn quay li.

Đến mười lăm phút qua tôi mi đng dy được, đến xin li trước mt mt người da đen. Nhưng làm vic đó xong ri không bao gi tôi còn phi ăn năn hi hn na. V sau tôi không dám chơi đùa Jim nhng kiu by b như thế, và riêng v chuyn này, nếu tôi biết rng Jim nghĩ như vy thì tôi đã không dám đùa.

 

 

CHƯƠNG 16

 

Chúng tôi ng gn hết ngày, đến đêm li ra đi theo sau mt cái bè ln dài như mt đám rước. Bn góc bè có bn mái chèo to và dài, chúng tôi đoán bè phi ch đến ba bn chc người. Trên bè li có năm cái lu to gia có mt cái bếp l thiên, ri mi đu bè li có mt ct c tht cao na. Trông cái bè này tht là oai. Trên nhng bè ln như thế này, người ch bè hn là phi giá tr lm.

Chúng tôi chèo đi và vn theo dòng sông ti mt nơi mênh mông. V đêm mây kéo lên cao và tri đã bt đu nóng rc. Sông rt rng, và hai b kín đc nhng cây to; nhìn rng cây như chng thy có ch nào ánh sáng mt tri lt qua được. Chúng tôi nói chuyn vi nhau v Cairo, không biết đến bao gi mi đến và trông thy được Cairo được. Tôi bo hình như s không ti được đâu, vì tôi nghe đn đó ch có đ hơn chc căn nhà và nếu như ban đêm h không thp đèn lên thì làm sao chúng tôi biết rng mình đi qua đó được? Jim nói đến ch nào có hai con sông ln gp nhau là đúng đy. Nhưng tôi bo có l mình đi vòng đng đu mt hòn đo ri li quay li con sông cũ hay sao y. Điu đó làm cho Jim lo lng – c ti na cũng vy. Cho nên vn đ là: Bây gi làm như thế nào đây? Tôi bo h c trông thy ánh đèn là r ngay vào b, nói vi người ta là b tôi đi sau vi mt cái tàu buôn, và vì là mt người mi vào ngh nên không rõ Cairo còn bo xa na. Jim cho đó là mt ý kiến hay. Thế là chúng tôi hút thuc ngi ch.

Lúc này chng có vic gì làm mà ch chăm chú đ ý tìm th trn cho khi nh đi qua mà không nhìn thy. Jim bo chc chn là s trông thy, vì nếu trông thy thì s li phi sng trong mt x nô l và không th tìm thy t do na. Bng lát sau, hn nhy lên nói:

– Kìa kìa!

Nhưng không phi. Đó ch là ma trơi hay đom đóm thôi. Ri hn li ngi xung, chăm chú nhìn như trước. Jim bo rng khi đã đến gn x t do thì thy người hn run lên như st. Còn tôi, có th nói rng điu đó làm tôi cũng run đến phát st lên khi nghe Jim nói như vy. Vì tôi cũng đã bt đu cm thy trong đu hn là người t do nht. Và cái đo là ti ai? Ti tôi ch ai. Trong ý thc tôi không th hiu ni cái đó như thế nào và vì sao? Nó làm cho tôi băn khoăn mãi mà không sao ngi yên được, không th đng im mt ch được. Trước kia có bao gi tôi quen thucc vi ý nghĩa đó, mà bây gi tôi đang nghĩ li chính là cái đó. Bây gi, nó ám nh tôi, bam tay tôi và càng ngày càng làm cho bt rt. Tôi c t nh rng đó không phi là li ti tôi, vì không phi chính tôi làm cho Jim chy trn khi tay người ch có quyn hành đi vi hn. Nhưng không làm thế nào được, luôn luôn ý thc được rng vn tnh dy và nói: mày phi biết rng Jim nó trn đi là vì t do, và mày không th lên b mà nói vi ai đựơc như vy được. Thế đy, tôi không có cách nào tránh được ý nghĩ y. Và chính ch đó là ch nó xut hin. ý thc li bo tôi: Cô Watson có làm gì mày đâu mà mày li thn nhiên nhìn anh da đen ca cô y b trn và mày không h nois mt li nào như vy? Cái người đàn bà ti nghip y đi x vi mày thế nào mà mày li x t vi người ta như thế? Người ta dy mày hc hành, dy mày ăn , và đi đãi vi mày tt đ điu. Thế cơ mà? Tôi bng cm thy mình hèn quá, xu xa quá và ch mun chết. Tôi bn chn đi li trên bè, t x mng mình; còn Jim thì cũng st rut đi đi li li như tôi. C hai người, ch ai gi được im lng. Chc chc, hn quay ngot người li, nói: Cairo kia kìa! Tiếng nói như phát đn bn xuyên qua người tôi. Và tôi cũng nghĩ rng nếu đó là Cairo thì có l s chết mt cách khn kh.

Trong lúc tôi đang t vn mình thì Jim c luôn ming nói to. Hn nói rng sau khi ti mt x t do thì vic đu tiên hn làm là s đi gi tiết kim và s không bao gi tiêu mt đng xu nh. Đến khi nào đ tin, hn s tu người v hin đang làm thuê cho mt cái tri gn nơi cô Watson . Ri c hai v chng s làm lng đ tu ly hai đa con v, nếu như ch không chu bán chúng nó thì s nh mt người đi cướp chúng nó v.

Tôi nghe nói thế mà lnh toát người. T xưa chưa bao gi hn dám nói đến nhng chuyn y. C th nhìn cái phút mà hn cm thy trong người sp được t do nó khác trước như thế nào. Tht đúng như câu phương ngôn người ta thường nói: Cho người da đen mt tc thì hn s đòi mt thước. Tôi nghĩ, cái này là do tôi không suy tính trước. Đây là mt người da đen mà tôi đã giúp cho hn trn đi, bây gi hn nht quyết nói rng s đi cướp con hn v, con ca ai tôi cng chng biết na; mt người da đen chưa bao gi2 làm gì hi tôi c.

Tôi rt tiếc thy Jim nói như vy. Tht là hèn qua. ý thc ca tôi tr li kích thước tôi thêm sôi sc. Cho đến khi tôi tr li ý thc ca tôi rng: Được, c đ đy cho tôi, bao gi cũng chưa quá mun. Nhìn thy ánh đèn là tôi s chèo ngay xung vào b và s nói ra.

Tr li xong, tôi thy d chu, sung sướng, nh như mt chiếc lông bay bng. Bao nhiêu nhng cái bt rt đu tiêu tan c. Tôi quay ra chăm chú nhìn ánh đèn, trong bng thm vui. Lát sau, có ánh sáng loé lên. Jim hét lên;

– Yên trí ri, cu Huck ơi, nhy lên đi, nhy lên đi. Đây đúng là Cairo ca ta đây ri, tôi biết lm.

Tôi nói:

– Đ tôi ly xung đi xem, Jim . Nhưng không chc đâu, Jim biết không?

Hn chy ra sa son chiếc xung, ci b áo cũ ca hn lót xung vào tôi ngi, ri đưa mái chèo cho tôi. Tôi va đi, hn nói theo:

– Chng my chc tôi s được hét lên vì sung sướng, và tôi s nói: Tt c là nh cu Huck. Tôi là người t do, và nếu như không có Huck thì tôi không th nào t do; chính Huck đã to ra cái t do đóe cho tôi. Jim tôi s không bao gi quên cu Huck, cu là người bn tt nht mà tôi chưa có bao gi, và bây gi đây, cu là người bn duy nht ca Jim.

Tôi chèo xung đi, nóng rut mun đem chuyn này nói ra nhưng khi nghe hn nói nhng li y thì hình như rut gan tôi b bt c ra ngoài. Tôi chm chp chèo đi, và tôi không tin rng tôi vui lòng hay không vui lòng mà đi đây. Cách xa đ dăm chc thước, Jim li nói:

– Cu chính tht là cu Huck, cu là người da trng duy nht đã gi li ha vi Jim đy.

Tôi cm thy đau lòng. Nhưng tôi li t nh: phi làm vic đó, không th đng được. Ngay lúc đó có mt chiếc thuyn ch hai người đi ti, tay cm súng. H dng li, tôi cũng dng li. Mt người hi:

– Cái gì đng kia?

Tôi đáp

– Bè đy

– Cái bè đó là ca mày h?

– Đúng vy

– Có người nào trên y không?

– D ch có mt người thôi

– Có năm tên da đen va chy trn v phía trên kia, ch đu sông y. Cái người ca mày da trng hay đen?

Tôi không tr li ngay được. Tôi đnh tr li nhưng không nói ra được. Trong mt hai giâu tôi lúng túng chng ra thế nào, không ra ngoài na, không co cái gan ca mt con th. Tôi thy mình đã yêu mm quá ri. Tôi đành thôi không dám nghĩ như lúc nãy na và nói:

– Da trng

– Đ chúng to t đi xem

Tôi nói:

– Vâng, mi các ông đi xem, vì đó là b tôi đang trên y. Và có l nh các ông đy giúp cái bè lên ch có ánh đèn. Ông y m, c m tôi và cô Mary Anne cũng vy.

, qu quái, chúng tao còn đang vi đây. Nhưng có l chúng ta cũng nên giúp mt tý. Đim cm ly mái chèo đi.

Tôi cm mái chèo đy thuyn đi. H cũng đi. Chèo được vài ba nhát, tôi nói:

– B tôi s cm ơn các ông lm đy. Nh ai giúp đ đy vào b h cũng đu b đi c, mà mình tôi thì không làm ni.

, cái đóe bao gi cũng thế. Tht là t. Này, chú bé, b mày m thế nào?

… cũng chng có gì nguy lm

H dng tay. Ch còn mt quãng ngn na là đến b. Mt người nói:

– Bé con, mày nói di. B mày làm sao? Tr li cho tht không thì đng trách tao

– Vâng, tôi… thưa ông, tôi nói tht… nhưng xin các ông đng b chúng tôi. Vì là… vì đó là… các ông ơi, các ông đi trước đi, đ tôi đi sau ri vt cái đu dây cho, các ông ch li gn bè, xin ch!

– Lùi thuyn li, John, lùi li – Mt người nói. H chèo thuyn lui li. Tránh xa ra, bé con – tránh sang bên đi, mau lên. Đ con kh, không khéo gió li thi cái ca y vào chúng tao ri đy. B mày mc bnh đu mùa, chc hn là mày biết ri. Sao mày không nói ngay. Mày mun cho bnh nó lan ra hay sao?

Tôi lp bp tr li:

– Không, không , lúc trước tôi đã nói vi mi người ri, h lng đi, h b mc chúng tôi.

– Kh chưa, chc có chuyn gì đó thôi. Chúng tao thy mày mà thương hi quá, nhưng chúng tao… Thôi mc k, khômg nói na chúng tao không muôn b lây bnh đu mùa, nghe không? Đây này, tao bo đng có lên b, mày lên b thì s lây bnh lung tung c. Hãy chèo xung phía dưới kia đ hai mươi dm ri s đến mt th trn b bên trái. Lúc đó là sáng ri. đến khi nào nh người ta đoán là bnh đu mùa, nghe không. Thôi, bây gi chúng tao s giúp mày mt vic. Mày c dc theo đây xuôi thuyn xung đó nhé, mày cũng là đa bé ngoan đy. Không nên lên b ch có ánh đèn kia làm gì, đy ch là cái làn g thôi. Này, có l b mày nghèo lm phi không, chc lão ta gp nhiu chuyn ri ro đy. Đây này, tao đ cho mt đng tin hai người đô lă bng vàng trên miếng ván đây này, nó trôi đến ch mày thì vi tay sang mà ly. B mc mày thì tht t quá, nhưng ly chúa, tao s b lây bnh đu mùa, mày hiu không?

Người đó la nói:

– Khoan đã, Packer. Này, đ đng tin hai mười đô là lên miếng ván h tôi. Thôi, chào chú bé nhé, c làm như ông Packer đã bo mày thì yên trí

– Đúng đy. Thôi chào chú, chào chú. Nếu chú mày trông thy tên da đen nào chy trn thì kêu người ta bt ly nó, như vy s được tin đy.

Tôi đáp:

– Vâng, chào các ông. Nếu tôi thy tên da đen nào thì tôi s không đ cho nó chy đâu.

H đi ri, tôi mi tr v bè, cm thy mình xu xa, hèn h quá, vì tôi biết rt rõ rng mình đã làm mt vic sai lm. Tôi thy rng đi vi tôi nếu có hc làm điu gì phi thì cũng đến vô ích thôi, mt người lúc bé không tp làm điu gì phi thì ln lên cũng chng ra gì. Sau này gp nhng lúc khó khăn thì ch có ai giúp đ hoc làm cho ăn gì, li còn có th b đánh đp na. Tôi suy nghĩ mt phút, ri t nh: nếu như lúc nãy mình làm điu không phi là đưa Jim ra, thì có phi bây gi thy d th hơn không? Nhưng tôi li nói: Không. Nếu như thế thì mình s thy kh tâm ch, s thy bt rt như chính bây gi mình đang bt rt ri đây. Ri tôi li t bo: hc làm điu phi đ làm gì trong khi làm điu phi thì kh tâm và làm điu trái thì không thy phin lòng gì c. Mà li lc thì có phi hai đng cùng như nhau không? Tôi thy bí, không tr li được câu đó. Sau cùng tôi nghĩ chng ti gì mà bn tâm v chuyn y na. Tuy thế nhưng v sau nó vn c luôn luôn quanh qun trong đu óc.

Tôi bước vào trong lu. Jim không có đy. Tôi tìm quanh, không thy. Tôi gi:

– Jim!

– Tôi đây, cu Huck ơi. H đi xa chưa? Cu đng nói to.

Thì ra Jim núp dưới sông, dưới mài chèo đng sau lái, ch thò cái mũi lên trên mt nước. Tôi bo hn là h đi xa ri, hn mi trèo lên. Jim nói:

– Tôi nghe sut c câu chuyn, tôi mi lun xung sông và đnh bơi vào b nếu như h lên bè. Nhưng sau thy h đi ri tôi quay li. Nhưng cu làm thế nào mà đánh la được h tài thế, h cu Huck? Gii tht đy cu . Như thế là cu li cu Jim mt ln na. Jim không th nào quên được cái đó đâu, cu Huck .

Ri chng tôi bàn vi nhau v chuyn tin. Tht là mt món tin ln đy ch, nhng hai mươi đô la. Jim bo bây gi có th ly vé đi thu được, và s tin đó đ có th đi đến nhng x t do. Hn bo vài chc dm thì đi bè cũng ch my, nhưng mun đến nơi mau hơn na cơ.

Đến lúc tri tng sáng, chúng tôi buc bè li và Jim đi tìm ch giu rt khéo. Ri sut ngày hn cú cm ci buc đ đc thành tng bc và sn sàng đ ri b chiếc bè.

Khong mười gi đêm hôm đó, chúng tôi nhm phía có anh đèn th trn b sông bên trái. Tôi xung xung chèo ra hi thăm. mt chc, gp mt người đi chiếc thuyn con ra sông đ mc dây câu. Tôi đến gn hi:

– Ông ơi, có phi ch th trn kia là Cairo không?

– Cairo nào đâu. Không! Mày điên hay sao thế?

– Thế là cái gì h ông?

– Nếu mun biết thì đi đến đó mà hi. Mày mà còn đây quy ry tao ch na phút thôi thì cũng đng có trách tao.

Tôi quay tr v bè, Jim tht vng vô cùng, nhưng tôi bo không sao, ch sp ti có th là Cairo ri.

Chúng tôi li đi qua mt th trn khác trước khi tri sáng. Và tôi li mò ra ngoài, nhưng ch này thì ch có núi, tôi không đi na. Jim bo là Cairo không có núi đi gì đâu. Tôi cũng quên đi mt. Ban ngày chúng tôi li ngh mt cái hc bãi bên trên b sông. Tôi bt đu ng ng mt cái gì. Jim cũng thế. Tôi nói:

– Hay có l chúng mình đã đi qua Cairo trong cái đêm sương mù y ri Jim.

– Đng nói chuyn y na, cu Huck. Nhng người da đen nghèo kh ch l không bao gi gp may mn c ư. Tôi vn nghĩ rng cái da rn lt ly chưa đến lúc đó báo oan đâu đy.

– Giá như trước kia đng nhìn vào cái da rn y có phi tt không Jim nh. Tôi nghĩ giá như đng nhìn vào nó thì hơn.

– Cái đó không phi li cu đâu, cu Huck. Vì là cu không biết đy ch. Cu đng t trách mình như vy.

Tri sáng rõ. Đây đúng là nước xanh ca con sông Ohio chy vào phía trong này, và ngoài kia là bãi Muddy. Thôi thế là đi tong chuyn đi Cairo.

Chúng tôi bàn tính vi nhau mãi. lên b bây gi thì không nên. Đy bè đi ngược dòng thì c nhiên là không đi được. Chng có cách nào khác, ch ch đến đêm, xung xung đi quay li xem mày ra có gì chăng. Thế là sut ngày chúng tôi ng trong rng rm, đ ly li sc. Cho đến chp ti quay ra ch giu bè thì thy chiếc xung đã biến mt.

Chúng tôi lng người đi mt lát, không nói. Chng còn biết nói gì na. C hai đa chúng tôi đu hiu rng đy là cái da rn nó báo oan đây, vy thì còn nói đến nó làm gì na. Lúc đó tht đúng như chúng tôi đã làm mt cái gì ti li, và nghĩ rng s còn gp chuyn ri roi na đây. Nghĩ mãi và c hai đa c lng im hoài.

Nhưng ri lát sau, chúng tôi li bàn tính vi nhau nên xem làm thế nào. Và không tìm được cách nào hơn là c phi chèo bè đi xuôi na cho đến lúc nào may ra tu được chiếc xung đã ri mi quay tr li. Chúng tôi không mun đi mượn xung, vì quanh đó chng có ái. Giá b tôi thì đã đi mượn ri đy, nhưng mượn cái kiu như thế người ta s biết và đui theo.

Lúc tri đã ti, chúng tôi li bò ra bè.

Nhng ai còn chưa tin rng mó tay vào cái da rn lt là mt điu hết sc di dt và sau đó cái da ráng nó s báo hi như thế nào, thì bây gi cũng s phi tin, nếu như người ta thy tình cnh ca chúng tôi lúc này.

Ch có th mua xung được là ch gn nơi nào b sông có nhiu bè đóng li đó. Nhưng chúng tôi không thy ch nào có nhiu bè đóng li c, nên c phi tiếp tc đến hơn ba tiếng đng h. Đêm đã bt đu ng sang màu xám m m, và đó là du hiu li sp có sương mù. Không th nào nhìn rõ hơn b sông ch li ch lõm, và cũng không nhìn ra xa được na. Đêm đã khuya lm và yên tính. Lúc đó bng có chiếc tàu thy đang đi ngược dòng lên phía trên. Chúng tôi thp đèn lên và nghĩ rng chiếc tàu thu s trông thy mình. Nhng tàu đi ngược dòng thường không bao gi đi sát chúng tôi, h đi cách xa tn phía ngoài và theo nhng ch nào mà dòng nước bên dưới không chy xiết lm. Nhưng vào nhng đêm mù như thế này thì h c đi thng tut.

Chúng tôi có th nghe rõ tiếng lch xch nhưng không trông thy rõ tàu thu trước khi nó ti gn. Chiếc tàu như đang nhm thng phía chúng tôi đi lên. Thường thường h vn làm như thế đ th xem h có th đi sát ti mc nào mà vn không chm. Có khi cái gung tàu ca h đp gy mt mt mái chèo ca người ta ri, lúc đó anh lái tàu li còn thò đu ra cười. tưởng như vy là hay lm. Chiếc tàu thu tiên đến, chúng tôi bng bo d có l nó đnh liếm mình đây, mà hình như nó không có v gì là tránh ra c. Chiếc tàu to lm, li đi nhanh na, trông như mt đám mây to đen tua ta nhng gung và có nhng con đom đóm xung quanh. Nhưng ri bt thình lình nó qut ra, trông lù lù khung khiếp, vi mt dãy ca sáng lên trông như mt hàm răng ln đ chót, vi nhng gung nhng mái mun p c lên đu chúng tôi. Có tiếng thét gi, ri mt hi chuông lc vang lên đ hãm mãy li, nhng tiếng càu nhàu chi, tiếng máy rít, và va lúc Jim nhy sang mt bên, tôi cũng nhy sang mt bên, thì chiếc gung tàu đã qut thng cái bè ca chúng tôi v tan.

Tôi lao người xung nước và ln sâu xung đy sông, vì chiếc gung to đến tám chín thước như thế có th đp vào đu mình chưa biết chng, và tôi cũng cn phi tránh cho tht xa. Tôi có th ln dưới nước đến mt phút, nhưng ln này tôi tưởng là mình đã đáy nước đến mt phút rưỡi. Ri tôi ngoi lên mt nước, vì đã gn nght th. Tôi đưa tay lên nhay nhay cho nước ra khi l mũi, xì xì vài cái. C nhiên là ch này nước cun, và chiếc tàu kia ch sau đ mười giây là chy máy như thường, vì có bao gi h thèm biết đến s phn nhng người đi trên thuyn bè ra sao. Lúc đó, chiếc tàu li lch xch đi, ri mt hút trong đám sương mù, mc du tiếng máy vng li tôi vn còn nghe thy.

Tôi lên tiếng gi Jim đến hàng chc ln, nhưng không thy tr li. Sau tôi bám ly mt mnh ván gn đó, ri ly chân đp nước bơi vào b, đy mnh ván đi trước. Nhưng bng tôi nhn ra nước cun v phía b bên trái, nghĩa là tôi đang đi ngược, nên tôi li quay li bơi theo dòng nước chy. Qua sông dài đến hai dm, xa lcm, phi lâu lm mi qua được. Tôi vào đến b sông, yên n, ri trèo lên bãi. Trước mt ch thy có mt con đường nh, nhưng tôi c lò dò đi trên đám đt g gh mt quãng đến non na dm, đi ngang mt toà nhà xây kiu c, có hai nếp, t lúc nào mà không hay.

Tôi va đnh vượt lên chy qua đó thì mt đàn chó đâu chay ra c nhè tôi mà sa m lên. Tôi biết là li sp nguy na ri đây

 

 

CHƯƠNG 17

    

Chng mt phút sau có tiếng người trong ca s mà không thò đu ra ngoài nói:

– Làm cái gì thế? Ai đy?

Tôi tr li:

– Cháu đây

– Cháu là ai?

– Thưa ông, cháu là George Jackson

– Mun gì?

– Cháu chng mun gì c, ông . Cháu ch mun đi qua, nhưng my con chó này không đ cháu đi.

– Đêm hôm thế này, mò mm đây làm gì thế?

– Thưa ông, cháu không có mò mm gì đâu. Cháu trên tàu thy va b ngã xung sông đây mà.

– Ô, tht thế ư? Có ai thp cái đèn lên tí nào. Anh bo tên anh là gì nh?

– George Jackson, ông . Cháu ch là mt cu bé thôi.

– Này, c nói tht đi, không vic gì mà s. Không ai đánh đâu. Nhưng mà đng có nhúc nhích. đâu đng yên đy. Bod, Tom, có đa nào dy đem cái súng ra đây. George Jackson có ai đi cùng vi mày na không?

– Không , không có ai c

Tôi nghe tiếng người lc sc trong nhà, ri thy có ánh sáng bt lên. Tiếng người khi nãy nói:

– Cho lui cái đèn ra xa kia, Betsy, sao mà ngc thế, không biết gì c. Đ cái đèn trên sàn, ngay sau ca ra vào y. Bod, Tom chúng mày đã sn sàng c chưa, ngi vào ch.

– Sn sàng c

– Nào, George Jackson, mày có biết h nhà Shepherdsons không?

– Không, ông , tôi chng nghe nói đến cái tên đó bao gi

– Được, có th là mày chưa nghe nói đến, cũng có th là nghe nói đến ri. Thôi được, sn sàng c ri đy. Bước lên, George Jackson. Coi chng, không được hp tp, bước tht chm. Nếu có ai đi cùng vi mày thì phi đ nó đng li, nó mà bước lên s b hn chết. Nào tiến lên, chm ch. T tay đy cánh ca ra, va đ lách vào thôi, nghe không?

Tôi không hp tp bước lên, mà có mun cũng không được. Mi ln ch bước vào mt bước chm và không có tiếng đông nào, ch nghe thy tim tôi đp. Lũ chó cũng im lng như bn người, chúng nó theo sau cách tôi mt tí. Bước đến bc ca, tôi nghe tiếng m khoá, nhc cái thang chn ca ra và rút then cài. Tôi đt tay lên ca, nh đy mt tí, mt tí mt. Ri có tiếng nói:

– Thế thôi, được ri, thò đu vào. Tôi đưa đu vào, nhưng trong bng vn lo, s h cht mt đu.

Ngn nến đ trên sàn nhà, và h đã đng c quanh đó. H nhìn tôi, tôi cũng nhìn h đến gn na phút: ba người to ln cm súng trong tay lăm lăm chĩa vào tôi, làm tôi rn c người, tht đy. Người nhiu tui nht, tóc đã hơi bc, chc đ sáu mươ; người th hai quãnh ba mươi hay hơn, c hai đu trông đp, chng chc. Và mt người đàn bà đng ti, tóc hoa râm, khuôn mt nh nhn. Đng sau người đàn bà là hai thiếu ph còn tr mà tôi nhìn không được rõ lm. Người đàn ông cao tui nói:

– Thế, được ri. Bước vào đi

Tôi va bước vào thì người đó đã khoá tt ngay ca li, cái then chn c thang ngang, ri bo người đàn ông tr mang súng đến. C bn bước vào phòng bên có tri mt cái thm mi, ri chm li mt góc gn ca s thông r đường, không còn ai đng li đó na. Ri h cm cây nên lên, nhìn tôi cn thân và nói:

, nó không phi là Shepherdsons. Nó chng có v gì là Shepherdsons c. Ri người nhiu tui bo tôi đng ngi đ cho h lc soát xem có vũ khí gì không đã – vì không phi là có ý gì hi tôi đâu, mà ch là đ cho chc chn đó thôi. Lão ta không thc tay vào túi tôi mà ch ln ln bên ngoài thôi, ri bo: được ri. Lão bo tôi bây gi c t nhiên như nhà, vi li nói đ các th v ti na. Nhưng người đàn bà đng tui nói:

– Chết cha, này ông Saul, thng bé ướt đm c người thế này. Mà có l nó cũng còn đói na ch?

, phi đy, Rachel , tôi quên mt.

Người đàn bà nói:

– Betsy (đây là mt người đàn bà da đen), chy đi kiếm cái gì cho nó ăn, kh ti nghip cu bé, còn mt cô đi gi Buck dy, bo nó, à thôi, nó đây ri. Buck, đem cu bé này đoi ci qun áo ướt ra và ly đ nào khô ca mày ra mc vào cho nó.

Trong Buck cũng trc tui tôi, mười ba hay mười bn gì đó, tuy hn hơi to ln hơn tôi mt chút. Nó ch mc mi cái áo sơ mi, và đu tóc thì rt bn. Nó bước đến. ming ngáp và ly ngón tay di mt, còn tay kia kéo lê khu súng. Nó hi:

– Không có bn Shepherdsons ngoài đó ch?

C đám người nói:

– Không, báo đng gi đy thôi

Nó nói:

– Tưởng nếu có bn y thì tôi đã v được mt đa

C bn cười. Bod nói:

– Này, Buck, nhưng mà mày đến chm quá, có the chúng nó chp hết c bn mình đy.

– Sau ti không còn ai na ư? Như thế không được. Bao gi tôi cũng b tt li thế này, ch được thy gì c.

Yên trí, Buck con ơi – Lão kia nói. Ri mày s tha h, đng lo. Thôi cư đi đi, làm theo m mày bo đi đã

Chúng tôi lên gác, vào bung vi thng Buck, nó đưa mc vào. Mc xong, nó hi tên tôi là gì, tôi chưa nói thì nó đã ch cho tôi xem mt con sáo su vi mt con th nó va mi bt được trong rng hôm kia, ri nói hi tôi rng cái lúc tt nến thì Moses đâu.

Tôi bo tôi không biết và cũng chưa nghe nói cái đó bao gi. Nó bo:

– Thế mày th đoán xem

Tôi tr li:

– Tao làm thế nào mà đoán được, vì tao đã nghe nói bao gi đâu

– Nhưng mày có th đoán được ch, d lm

Tôi hi:

– Cây nến nào? Tao không biết nó đâu c. đâu?

– Ô hay, trong ch tôi y ch đâu

– à, nếu mày biết là đâu ri thì còn phi hi tao làm gì na?

– M kiếp, đó là mt câu đ, mày không thy à? Này, mày đnh li đây bao lâu? Mày phi đây mi nhé. Chúng mình tha h đi săn bn, bây gi không phi đi hc na. Mày có con cho nào không? Tao có mt con chó, đưa nó ra ngoài sông, nếu tao ném cái gì ra sông thì nó s bơi ra nht v được. Mày có thích đi sc so ngày ch nht không? Và chy lung tung chơi các th như vy không? Chc mày không thích h, nhưng tao thích lm. Mày mc c nhng cái này vào na đi. Có l tao cũng mc thêm vào na. Nhưng thôi, nóng quá. Xong chưa? Được ri, thôi đi đi ông bn.

Bánh mì ngui, tht bò cũng ngui. Ri bơ, bánh sa. H đã chun b sn cho tôi nhng th đó. Và như vy còn tt hơn nhng cái tôi đã được ăn t trước đến nay nhiu lm. Buck, và m nó, và c nhà đu hút thuc bng nhng cái tu con, tr có người đàn bà da đen lúc nãy vi hai thiếu ph. C nhà va hút va nói chuyn. Tôi cũng va ăn va nói. Hai thiếu ph ngi gia đng cun si, tóc xoã xung sau lưng. Người nào cũng hi chuyn tôi. Tôi k li nào là b tôi vi gia đình sng mt cái trang tri nh tít đng cui vùng Arkansaw. Chi tôi là Mary Ann b đi ly chng và không biết tin tc gì na. Ri Bill li đi tìm hai v chng ch tôi cũng không tin gì v. Còn Tom và Mort thì chết ri; v sau c nhà ch còn có b tôi vi tôi, mà b tôi thì ri khó khăn sa sút chng còn gì; vì thế sau khí b tôi chết, tôi nht nhnh my th đ li mà đi. Vì cái tri đó không phi là ca nhà chúng tôi nên mi b ra ngoài sông đáp tàu thu, chng may thế nào đi đường tôi b rt xung sông thành ra mi mò ti đây. H bo tôi c coi đây như nhà và mun li đến bao gi cũng được. Lúc đó đã gn sáng, mi người đi ng c, tôi cũng đi ng vi Buck, lúc tnh dy đã mun, và tôi quên khut đi mt tên mình là gì, thế có chết không ch. Tôi nm đó đến mt gi đng h, c nghĩ li xem. Lúc Buck thc dy tôi hi:

– Buck, mày có đánh vn được không?

– Được, nó đáp

– Tao chc mày không đánh vn ni tên tao đâu, tôi nói thế. Nó tr li:

– Tao bo cái gì mày dám làm thì tao cũng làm được

, thế mày th đánh vn đi tao xem nào

– G-e-o-r-g-e. J-a-c-k-s-o-n, đó mày xem

– Khá lm, đúng đy. Tao c tưởng mày không đánh vn được. Cái tên y cũng không đến ni lng cng khó đánh vn cho lm, có th đc được ngay không cn phi nghĩ ngi.

Tôi nh k trong bng, đ nh chc na có ai bo tôi đánh vn thì tôi cũng có th nói ngay được nhanh chóng, ra v như tôi đã quen vi tên mình lm.

Đây là mt cái gia đình khá tt bng. Và cái nhà này cũng hết sc là xinh xn na. Tôi chưa thy cái nhà nào vùng này xinh đp và kiu cách như nhà này. Trên ca ra vào không có cht bng st hay bng g buc vào miếng dây da hong, nhưng li có cái núm bng đng đ quay, uy như nhng nhà thành ph. Trong phòng khách không k giường ng cũng không đ cái gì khác làm giường c. Có rt nhiu phòng như thế ngoài tnh h kê giường c. Có mt cái l sưởi to, dưới lót gch, và gch chúng quanh rt sch s, đ chót, vì là h đ nước lên đó ri ly gch khác kỳ c đi. Có khi người ta li sơn lên mt nước sơn đ, thường gi là màu nâu Tây Ban Nha, y như nhng căn nhà ngoài thành ph. Có nhng con chó to bng đng có th đi được c ct nhà. gia b lò sưởi có mt cái đng h, mt bc tranh phong cnh thành ph v vào mt na dưới miếng kính, ri mt cái khoang tròn gia đ làm mt tri, sau miếng kính đng h y có th trông thy qu lc đưa đi đưa li. Nghe cái đng h đánh chuông hay lm, thnh thong, mt anh chàng lái rong nào đí đi qua, vào lau chùi nó và điu chnh nó cho đúng ch tc thì nó đánh lin hi mt trăm năm mười tiếng cho ti khi được tháo ra. Ch nhà ch d gì bán nó vi bt c mt cái giá nào đâu.

Ri hai bên đng h li có con vt trông rt l. làm bng mt th gì như phn son, sơn màu sc s.

Cnh con vt bên này có mt con mèo bng s, còn bên kia có con chó bng s; mi khi n vào đu nó mt cái thì nó kêu oé lên mt tiếng, nhưng li không há ming ra, mà cũng chng t ra tc gin hay vui mng gì c. Nó kêu dưới đít. Vì có hai cái qut làm bng lòng cánh con gà rng lp phía sau. Trên bàn đ gia phòng có mt cái âu bng s trông thy rt đp, cht đy nhng táo, cam, đào, nho, trông đ đ vàng vàng và đp hơn nhng qu thường; nhưng đó không phi hoa qu tht và có th trông thy nhng ch đã bong ln v ngoài trơ c đt trng trong ra.

Trên mt bàn ph mt chiếc khăn tri bàn bng vi du, đp, gia khăn v con chim ưng xanh đ, chung quanh sơn mt đường vin. H bo là chiếc khăn đó mang t Philadelphia v. Cũng có mt ít sách na, xếp cn thn my góc bàn. Mt quyn là cun kinh thánh trong v rt nhiu tranh nh. Mt quyn là cun Nhng bước đường ca Pilgrim nói v mt người b nhà đi mà không nói ti sao. Thnh thong tôi vn đc cái truyn này. Nhưng li nói trong đó khá hay, nhưng phi cái hơi cc cn. Mt quyn khác là cun Hy sinh vì bn, trong đó có rt nhiu truyn hay, thơ hay, nhưng tôi không đc thơ. Mt cun là Nhng bài din văn ca Henry Clay, ri mt cun na là Y hc trong gia đình ca bác sĩ Gunn, trong đó nói v tt c nhng gì ta phi làm khi trong nhà có người m đau hoc chết. Ri li có mt quyn sách v nhng bài hát mng Thánh, và mt lô nhng sách khác na. Li có nhng chiếc ghế con rt xinh, chân đóng choi ra, và ngi rt vng, gia mt ghế không trũng mà cũng không s tt như mt cái r cũ.

H có c tranh treo trên tường – nht là tranh v Wasingtons là Lafayettes v nhng trn đánh nhau, v cao nguyên Mary, và mt bc tranh gi là Ký bn Tuyên ngôn. Có mt s bc tranh mà gi h là ký ho, trong đó v hình mt trong nhng người con gái gia đình này đã chết ri, đó là cô ta t v hi mi mười lăm tui. Nhng tranh này khác vi mi bc tranh mà trước đây tôi vn thường thy – nó phn nhiu là đen hơn tranh thường. Mt cái v người đàn bà mc áo đen mng, tht nh dưới cánh tay, vi nhng miếng xoè ra như bp ci gia c tay áo, vi mt cái mũ chp lên đu có mnh voan đen xoà xung, vi hai c chân trng chung quanh qun dây đen, đeo đôi giy đen ch nh bng nhng lưỡi dao tr; người đàn bà trong tranh cúi xung bun bã, bên mt cái bia m phía bên phi, dướie mt cây liu t, còn tay kia thì cm chiếc khăn trng vi mt cái gi đan; dưới bc tranh viết rng: Hi ơi, em không bao gi còn được thy anh na!. Còn mt bc tranh khác thì v người đàn bà tr tui, có bao nhiêu tóc chi ngược hết c trên đnh đu, ri tht nút đng trước bng mt cái lược trông như cái lưng ghế da, bà ta đang khóc, mt úp vào chiếc khăn, li có mt con chim chết nm nga trên tay kia, hai chân ngng ngược, ri dưới tranh thì viết: Hi ơi, ta s không bao gi còn được nghe mi hót na! Ri li có mt bc tranh khác v mt người đàn bà tr tui ngi bên ca s nhìn trăng, nước mt chy ròng ròng xung má: mt tay cm bc thư m sn, có du trin đen mt bên bc thư, đưa chiếc khung nh nh có mt si dây lên ming cn; dưới tranh thì đ là: Có phi anh ra đi chăng, hi anh, anh ơi ri! Nhng bc tranh y đu đp c, tôi chc thế, nhưng hình như tôi không thích lm. Vì h c lúc nào tôi bun thì nó li làm cho tôi thy nng n thêm. Ai cũng ly làm tiếc rng cô ta chết, vì cô đang còn đnh v rt nhiu nhng bc tranh như thế. Ai cũng thy rng cô ta đã được nhng gì mà mi người mt nhng gì. Nhưng tôi nghĩ rng vi cái tính tình ca cô y như thế thì cũng nên ra nghĩa đa mà ngh ngơi thì hơn. Khi cô y ch cu nguyn làm sao cho cô y được sng đến khi nào v xong bc tranh y thôi, thế nhưng cô y vn không sng được. Đó là bc tranh v mt người thiếu ph mc chiếc áo dài trng, đng bên thành cu, sp sa nhy xung sông, tóc xoã xung sau lưng, mt ngược lên nhìn trăng, nước mt tràn tr, hai tay khoanh trước ngc, li có hai cánh tay khác giơ ra đng trước mt, ri li có hai tay khác na vi lên gn mt trăng – ý đây là đ xem đôi tay nào tt hơn thì ly, còn nhng tay khác thì s xoá đo. Nhưng mà như tôi đã nói trên, cô y chết trước khi có ý đnh dt khoát; và bây gi h vn gi bc tranh y treo trên đu giường trong bung cô y. C mi ln đến ngày sinh nht cô y thì h li kết hoa lên bc tranh y.Hi trước còn có mt cái màn còn ph lên trên. Người thiếu ph trong tranh có khuôn mt nh và xinh, nhưng vì có nhiu tay quá thành ra trông như mt con nhn, tôi thy như vy đy.

Người con gái này khi còn sng có mt quyn s tay trong đó đ nhng chiếc là ướp, và hay chép li nhng câu chuyn hoc tâm s ca người m, ly trong t tp chí Presbyterian Observer, ri làm xung dưới đó nhng bài thơ cm hng được ty nghĩ ra. Thơ cũng hay đáo đ. Dưới đây là bài thơ ca cô y viết v mt cu bé tên là Stephen Dowling Bost b ngã xung giếng chết:

bài thơ viếng Stephen Dowling Bost đã chết.

Có phi em Stephen m.

Có phi em Stephen chết?

Có phi nhng trái tim bun thêm nng

Có phi nhng người đưa em khóc?

Không, đâu phi là s mnh.

Ca em Stephen Dowling Bost.

Dù nhng trái tim quanh em có nng

Cũng không phi vì đau m đâu em.

Chng tiếng nc n nào hàn gn được hình em.

Chng có gì xoá ni vết đau.

Cũng chng gì bù đp li tên em.

Hi Stephen Dowling Bost.

Mc cho đn đau, không phá ni tình yêu.

Mái đu còn nguyên m tóc.

Mc cho rut gan đau khiến em ngã xuông.

Em vn là Stephen Dowling Bost.

Ôi, không! Hãy nhìn bng đôi mt đm l.

Khi ta nghe k chuyn v s phn em.

Hn bay lên trên thế gii lnh lùng.

Khi em sa chân xung giếng.

Vt em lên và dc nước trong người.

Nhưng tôi thôi đã quá mun ri.

Hn em đã bay v nơi nào chng thy.

nơi nào, tt lành, vĩ đi?

Nếu như cô Emmeline Grangerford có th làm được nhng bài thơ như thế này t lúc mi mười bn tui thì không biết ri v sau s còn làm được nhng gì na. Thng Buck nói rng cô y có th nguch ngoc ra mt bài thơ d dàng như chơi. Chng lúc nào là cô ta không suy nghĩ. Nó bo cô y h xung mt dòng, ri nếu không tìm ra câu nào na cho hp vn vi câu nào na cho hp vn vi câu trên là xoá đi ngay và lp tc th xung mt câu khác, ròi c th mãi. Cô y phi thích riêng mt cái gì, có th viết bt c cái gì mình chn mà bo cô ta viết cũng được. Nhưng phi là thơ bun. Mi ln có mt người nào chết, đàn ông hay đàn bà, hay tr con là cô y viết ngay được mt cái gì đ viếng người chết đó trước khi cái xác lnh ngt. Cô y gi đó là nhng li ca ngi. Hàng xóm láng giếng h nói rng c theo trt t thì trước hết là bác sĩ, ri đến Emmeline, mà ch đến cùng mt lúc. Ri cô y sôi ni đưa ra mt vn thơ ng vào tên người chết, gi là Whistler. Ri v sau này, cô y thay đi tính nết dn dn, chng bao gi kêu ca, nhưng người thì c gy mòn và không sng được na. Ti nghip quá, nhiu ln tôi đi, lên căn bung còn trước kia cô y thường làm vic, ly cun s tay trong đo ra xem, nhìn nhng bc tranh cô y v, làm tôi cũng đâm ra bun bã và thy thương thươngy. Tôi yêu mến c gia đình này, c người chết na, tt c, và tôi không đ xy ra chuên gì. Kh thay cho cô Emmeline khi cô còn sng làm thơ v nhng người chết đi thì chng có mt ai làm bài thơ nào v cô c. Vì thế, tôi cũng c bóp trán nghĩ mt vài câu, nhưng chng thế nào nghĩ ra được. Cái gia đình này gìn gi bung cô Emmeline rt sch s, gòn gàng, và mi vt đu đ nguyên như ý thích ca cô khi còn sng và cũng không có ai đến ng đó c. Bà m cô t mình quét dn chăm sóc căn bung này, mc du trong nhà có nhiu người da đen hu h. Bà y vào trong bung này ngi khâu và phn nhiu hay đc kinh đây.

à quyên, tôi đang nói chuyn v cái phòng khách. đây có nhiu ca s, màn ca trng, có hình v nhng toà lâu dài c, giàn nho quanh tường vi nhng đàn bò, đàn nga đang ung nước. Có mt chiếc đàn dương cm nh đã cũ, mà trong đó tôi chc có c xoong cho. Mi khi nghe các cô trong nhà hát bài Nhng dây liên h cui cùng đã đt hay chơi bài Trn giao chiến Prague thì tht là không có gì hay cho bng. Tường chung quanh các phòng đu đp thch cao, hu hết phòng nào cũng có tri thm trên sàng nhà. Và toàn b cái nhà này đu quét vôi bên ngoài.

Đó là mt căn nhà hai bếp. Khong trng gia hai bếp nhà có mái che và lát g cn thn. Đôi khi gia trưa đem kê mt chiếc bàn đó ngi rt mát m, rt thú v. Chng có gì hơn thế được na. Và nếu trong nhng ba ăn làm ngon na thì tht tuyt, khôn còn gì bng.

 

 

CHƯƠNG 18

 

Đi tá Grangerford là mt người thượng lưu, các bn thy đó. Ông là mt người thượng lưu v mi mt: c gia đình ông cũng vy. Ông ta xut thân nơi danh môn như người ta thường nói, và cái đó đi vi mt con người cũng giá tr như đi vi mt con nga; như bà goá Douglas vn nói thế, và không ai có th chi cãi được rng m là quý phái hàng đu tnh. Chính b tôi cũng vn nói thế na, mc du b tôi cũng chng có giá tr gì hơn mt con mèo hoang. Đi tá Grangerford cao ln nhưng mnh khnh. có mt nước da ngăm ngăm li nhn nht, c khuôn mt không có ch nào hng hào. Sáng nào ông cũng co râu nhn nhi khp c b mt gy guc ca ông. Ông có mt đôi môi vào loi mng nht, hai l mũi vào loi nh nht, mũi g cao, lông mày rm, đôi mt vào loi đen nht, lõm sâu đến ni tưởng như đôi mt y t trong hang thăm thm mà nhìn vào ta vy, có th nói như thế. Trán ông cao, tóc hoa râm, thng và xoã xung tn hai vai. Hai bàn tay va mng, va dài. Trong đi ông, mie ngày ông thy mt chiếc áo lót và thng mt b qun áo, sut t đu đến chân toàn bng n trng, nhìn mà chói c mt. Ri nhng ngày ch nht, ông mc thêm mt chiếc áo khoác ngoài có đuôi màu xanh có khuy đng. Tay ôm cm mt chiếc can bng g đào, đu cán bt bc. Không h bao gi ông t ra vô tâm mt chút nào, và cũng không bao gi t ra nóng ny gin d vi ai. Ông c gng đ tt vi mi người, bàn có th cm thy thế, do đó mà tin ông. Thnh thong ông mm cười, trông tht d thương. Nhưng khi nào ông y đng thng người lênn như pho tượng thn t do, và t dưới đôi lông mày bt đu có ánh sáng long lanh phát ra, bn có th mun tìm cái cây mà trèo lên ngay, và s biết ri sau có chuyn gì. Ông y không cn phi bo người coi chng ăn – thế mà ông y đến ch nào là ai ny đu ngoan ngoãn c. Mi người đu thích có ông gn – thường ông y như ánh sáng mt tri – nghĩa là tôi mun nói rng nó như gp khi tiết tri tt y. Khi mt tri đi vào đám mây thì ti sm đến na phút, và ch thế thôi. Ri chng đến mt tun l sau vn chng có chuyn gì xy ra c.

Bui sáng, khi ông cùng phu nhân bước xung nhà thì mi người đng du chào hi. Ông bà chưa xung thì c nhà cũng chưa ái dám ngi. Ri Tom và Bod đi ra t rượu, rót ln my th rượu vào vi nhau đem đen đưa cho ông. Ông cm lên tay, ch Tom và Bod đã rót c mi th xong ri và c hai đa đã cúi xung nói: Xin mi cha m ri li chào đ mi th kiu trên đi, ri li nói cm t nưũa, tt c mi cùng ung. Sau đó, Tom và Bod đ mt thìa nước vào đường, cho mt tý đường vào uýt sky hay rượu Brandy vào đáy cc, đưa cho tôi và Buck, ri li đến lượt chúng tôi cùng ung chúc mng hai ông bà y na.

Bob là con ln nht. Ri đến Tom, c hai đu cao ln, đp trai, vai rng, mt ngâm đen, tóc đen và dài, mt cũng đen na. Hai người đu mc đ n trng, cũng sut t đu đến chân như ông già thượng lưu kia và đi mũ cói rng vành.

Ri đến lượt cô Charlotte. Cô hai mươi lăm tui, cao ln, v hãnh din, khi nào không ni nóng lên thì cũng c gng t ra tt bng. Nhưng lúc cô y ni nóng lên thì vn có th làm cho bn phi rung đôi cng, chng khác nào ông b cô c. Cô y khá đp.

Còn cô em, Sophia, thì li khác hn ch. Cô rt hin hu, d thường như mt con chim b câu. Cô mi hai mươi tui. Mi người trong nhà đu có riêng mt người da đen hu h. C thng Buck cũng có. Người da đen h dành cho tôi thì tha h ri vic,vì tôi không bao gi mun ai làm h tôi cái gì c. Còn thng Buck thì lúc nào cũng sai bo, gt nhng c lên.

Đó là tt c nhng người có mt trong gia đình. Đáng l còn nhiu hơn na, nhưng ba người con trai ln đã b giết c, vi cô Emmeline cũng đa chết ri.

Ông già thượng lưu này có my cái trang tri vi hơn mt trăm ngươi da đen làm vic. Thnh thong có mt đám người đến đy, đi nga t mt nơi cách đây mươi mười lăm dm. H li năm sáu ngày, ăn ung lù bù trên sông hay quanh nhà, nhy nhót, nô đùa trong rng lúc ban ngày. Ri đến đem vào trong nhà li nhy. Nhng người này phn ln là h hàng ca gia đình. H mang theo c súng. Mà phi nói rng đây toàn là súng hng tt và đp c.

Có mt dòng h quý phái khác gn đy, đ năm sáu gia đình phn ln mang tên h Shepherdsons. H cũng tiếng tăm, cũng thuc hàng danh môn, giàu có, to ln như h nhà Grangerford đu dùng chung mt cái bến tàu thy cách nhà chúng tôi chng hai dm. Thnh thong tôi vn ra đó cùng vi my người ca nhà này, thường thy có mt đám người nhà Shepherdsons cưỡi nhng con nga rt đep qua đó.

Mt hôm Buck và tôi vào rng săn bn, cht nghe thy tiếng nga chy ti. Chúng tôi đang qua đường Buck nói:

– Mau lên nhy vào rng!

Chúng tôi nhy vào rng, np trong bi nhìn qua k lá ra ngoài. Lát sau có mt chàng trai tr, đp đàng phi nga v phía này, ngi trên nga vng vàng như mt tay k bình. Hn ta có mt cây súng đeo trên phía trước yên nga. Tôi đã gp hn mt ln ri. Đó là Harney Shepherdsons. Bng mt tiếng súng ca Buck n tt qua mang tai tôi, và chiếc mũ đi trên đu ca Harney bt tung lên. Hn vi cm ly súng ri lao thng nga đến ch có tiếng n. Nhưng chúng tôi không đi. Chúng tôi nhy vt qua rng chy biến đi. Rng không rm rp lm, nên tôi có th va chy va ngoái c li nhìn đ tránh đn. Hai ln thy Harney nhm ming súng vào Buck nhưng ri hn li không trông thy. Chúng tôi chy mt mch v đến tn nhà. Ông già thượng lưu nhìn chúng tôi, đôi mt sáng lên mt chútm, ý chng là ông y vui lòng, tôi đoán thế. Nhưng ri mt ông li u xung,và nói vi mt ging nh nhàng:

– Tao không thích cái li t trong bi rm bn ra như vy. Ti sao mày không đng gia đường cái mà bn?

-Bn Shepherdsons cũng thế, b . Bao gi chúng nó cũng tìm ch có li thế hơn.

Cô Charlotte nghe Buck k li chuyn y, ngng cao đu lên như mt bà hoàng, l mũi n ra và đôi mt nhp nháy. Hai người con trai thì nét mt sa sm nhưng không nói gì. Cô Sophia thì tái mt đi, nhưng ri khi nghe nói người kia không b trúng đ, cô li tr li như thường.

Lát sau, tôi kéo Buck đi xung nhà xay lúa, ngi dưới bóng cây nói chuyn riêng. Tôi hi:

– Lúc đó mày đnh giết nó tht à. Buck ?

– Tao đnh tht ch

– Thế nó làm gì mày?

– Nó y à? Nó chng làm gì tao bao gi đâu

, thế mày đnh giết nó làm gì ch?

– Đn đin là cái gì?

– Ô hay, mày sinh trưởng đâu mà không biết đn đin là cái gì ư?

– Tao ch nghe thy bao gi c. Mày th nói tao nghe nào

Buck nói”

– Thế này này, đn đin là như thế này: Mt người có xung đt vi mt người khác, ri giết đi. Ri anh em người b giết ngươi này. Ri anh em người này li giết người kia. C hai bên đu c giết nhau như thế mãi. Sau ri đến anh em h li cũng dính vào đó na, ri dn dn ai cũng b giết c, thế là không còn đn đin na. Nhưng đo là c mt chuyn lâu dài cơ.

– Thế cái chuyn này đã có lâu chưa, Buck?

, tao nghĩ có l lâu ri đy. Đến ba mươi năm nay ri, hay hơn thế na. Có cái chuyn gì rc ri y, ri li có cái chuyn kin cáo gì đó phi gii quyết, ri tòa án x mt người trong đám, thế là người này đng dy bn luôn người được kin kia mt phát mà cái đó là c nhiên thôi, ai ch thế.

– Cái gì rc ri h Buck? Rung đt phi không?

– Có l như vy, tao cũng chng biết

, thế lúc đó ai bn? Người ca nhà tao biết được. Lâu lm ri.

– Thế không ai biết à?

, có ch, b tao biết, tao chc là thế, và nhng người trong nhà này biết c. Nhưng bây gi h không biết rng t lúc đu đánh nhau như thế nào.

– Đã có nhiu người b giết chưa Buck?

– Có, nhiu ln suýt na thì phi làm đám tang. Nhưng không phi ln nào cũng bn hn chết được c đâu. B tao cũng có my viên đn nm trong người, nhưng ng y không cn, vì ch là đn nh thi. Bod đã b đâm bng con dao săn, và Tom cũng đã b trúng đn mt vài ln.

– Thế năm nay có ai giết khong, Buck?

– Có, bên chúng tao giết được mt người, và bên h cũng giết được mt người. Khong ba tháng trước, em h tao là thng Bud, nó mi mười bn tui, đang đi nga trong rng bên kia sông, nó chng mang vũ khí gì đi theo, điên r đến thế cơ ch, đang đi mt ch vng thì nó nghe thy tiếng nga sau lưng, quay li thy lão Baldy Shepherdsons đang đui đến gn, trong tay lão cm súng và tóc trng ca lão bay trước gió. Thế thì đáng l nhy sang bên và chy vào rng, thng Bud li c phi nga chy vt lên đng trước, Thế là hai người c bám sát nhau đui đến hơn năm dm y. Lão già kia c mun vượt lên trước mà không được. Sau cùng thng Bud thy như vy vô ích quá, nó mi dng nga li đ nếu như có phi ăn đn thì cũng là trước mt, mày hiu không. Thế là lão già kia vượt lên bn nó chết. Nhưng ri lão già kia cũng không may được lâu,vì ch trong vòng mt tun l thì nhng người ca nhà bên này đã cho lão đi chu tri ngay.

– Tao cho lão già kia hèn, Buck

– Không, lão ta không hèn đâu. C trông lão ta thì biết. Trong đám nhà Shepherdsons chng có ai hèn nhát đâu. Và trong h nhà Grangerford này cũng không có ai hèn c. Mày biết không, có mt hôm lão già y đã chng li vi bà người ca nhà Grangerford này trong na gi và rút cc là lão ta thng trn. My người lúc y đu đi nga c, lão ta nhy xung nga np sau mt đng g, ri cho nga đng ra đng trước đ đ đn. My người nhà Grangerford thì vn ngi trên nga bao vây chung quanh lão già, ngm lão bn. Lão ta cũng bn tr li. Sau đó, c lão già và con nga chy được v nhà, máu me đy người, què lê kéo dt; nhưng còn my người nhà Grangerford thì phi khiêng v. Mt người chết ngay, còn mt người na hôm sau cũng chết nt. Không, ông ơi, nếu ra trn mà ch có nhng người hèn nhát thì chng bao gi dám chm trán vi nhng người nhà Grangerford đâu; và cũng chng ai nuôi nhng ngươi như thế đâu.

Ch nht đó, chúng tôi đi l nhà th, cách nhà đ ba dăm. Ai cũng đi nga c. Mi người đu mang súng theo mình, c Buck cũng thế. Buck kp súng vào đùi hoc da súng vào tường vi tay ra là ly được ngay. Nhưng người bên nhà Shepherdsons cũng vy. Tht là ch cu nguyn bn ngoài thôi, nào là nói thương yêu nhau như anh em, vi nhng câu khác kiu như thế, nghe mà phát n nhưng ri ai cũng nói là cu nguyn như thế là rt tt, c lúc tr v nhà đi dc đường cũng nói như vy, h nói mt lô nhng điu v lòng trung thành, v tt lành, v nhng tri đt gì tôi cũng không biết na. Và tôi cm thy đây là mt trong nhng ngày ch nht chán nht mà tôi đã tng được nếm.

Đ mt gi sau ba ăn trưa, mi người đu tn mát đi c. Người ngi ghế, người v bung riêng, và không khí tht bun t. Buck vi mt con chó ra nm dài trên c ng dưới nng. Tôi cũng đi lên bung và nghĩ bng cũng phi ng mt gic. Thy cô Sophia hin hu đang đng ca, bên cnh bung chúng tôi. Cô y kéo tôi v bung riêng ca cô y, kh đóng ca li, và hi tôi có yêu mến cô ây không. Tôi bo tôi có yêu. C y bo tôi làm giúp cô y mt vic và đng nói vi ai c. Tôi bo được. Ri cô y nói là đ quên cun kinh thánh trên ghế nhà th cùng vi hai quyn sách na, bo tôi lng l ra khi nhà đi đến đó ly v h; và nh đng nói vi ai. Tôi bo được, đ tôi đi ly cho. Tôi ln ra ngoài nhà, ri thng đường chy đến đó. Trong nhà th chng có mt ai, cól ch có vài con ln. Vì ca nhà th không đóng, và mùa hè ln nó thích cái sàn g cao ráo trong nhà th, mát m hơn. Nếu các bn đ ý s thy; có nhiu người ch khi nào không th đi nhà th được thì mi thôi không đi thôi, ch ln thì khác.

Tôi t bo là chc có chuyn gì đây. Mt người con gái mà li lo cung lên v chuyn quên cun kinh thánh như thế này thì không phi là t nhiên. Tôi cm cun sách rũ mt cái, mt mnh giy con rơi ra có nét bút chì viết Hai gi rưỡi. Tôi lc li mt ln na, nhưng không thy gì khác. Tôi không nghĩ ra được nó là cái gì, nên b mu giy tr li. Khi tôi tr v nhà, lên gác thy cô Sophia vn đng ch ca ch tôi. Cô y li kéo tôi vào, đóng ca li, ri tìm được mu giy trong cun sách, đc xong thy có v vui mng. Bng nhiên tôi chưa kp nghĩ gì thì cô y đã nm ly tay tôi và bo tôi là cu bé tt nht trên đi, dn tôi đng nói vi ai c. Cô y đ mt lên mt phút, đôi mt sáng lên, lúc đó nhìn cô y đp vô cùng. Tôi ngc nhiên, nhưng sau bình tĩnh li ri tôi mi hi rng cái mu giy y là thế nào. Cô y hi tôi đã đc được ch viết không, tôi bo không, ch mi tp gch nét cô y bo rng mnh giy đó ch là đ đánh giu ch đang đc gi thôi, ri li bo tôi có th chy ra ngoài mà chơi được.

Tôi đi xung b sông, suy nghĩ v chuyn này. Cht thy anh da đen ca tôi bước theo sau. Lúc chúng tôi đi đến ch khut trong nhà không trông thy đượcm, hn mi quay li nhìn mt giây, ri chy đến ch tôi nói:

– Cu George, nếu cu đi quá xung cái đm dưới kia, tôi s ch cho cu xem mt lũ chn nước.

Tôi nghĩ bng quái l nh, t hôm qua hn đã nói cái đó ri. Hn cũng biết rng ch ai thích chn nước cho lm và cũng không ai đi săn cái ging đó c. Nhưng ti sao hn li nói thế? Tôi bo;

– Được, anh đi trước đi

Tôi bước theo hn đến na dm, ri r ra phía đm, phi li mt quãng đến mt cá chân đ na dm na: chúng tôi đến mt ch đt bng va cao va khô ráo, có nhiu cây ci, bi rm, và có c cho na. Hn nói:

– Cy George, cu bước quá vào trong kia my bước. Nó trong đó. Tôi đã được thy trước ri, bây gi tôi không cn xem na.

Nói xong hn chy biến đi ngay ri khut sau mt đám cây không thy đâu na. Tôi bước vào phía trong, đến mt ch trng ch rng khong chng bng mtt cái phòng, chung quanh có lá nho che kín, bng thy mt người nm ng trong đó. Tri ơi, thì ra đó là Jim ca tôi!

Tôi gi Jim dy, và tôi đoán thế nào trông thy tôi hn cũng li kinh hoàng cho mà xem.Nhưng không. Hn ch mng r đến gn khóc mà không ly làm ngc nhiên chút nào. Hn k li rng đêm đó hn bơi theo sau tôi và có nghe thy tiếng tôi gi my ln nhưng không đáp, vì s có người nhn ra và li bt hn v làm nô l na. Hn nói:

– Tôi b đau mt tí nên không bơi nhanh được, b cu b li đng sau khá xa. Lúc cu lên b ri thì tôi tính có th lên đt s theo kp cu mà không cn phi gi. Nhưng đến khi trông thy tòa nhà đó thì tôi bt đu đi chm li. Tôi đng xa nên không nghe rõ h nói nhng gì vi cu; tôi cũng s by chó na. Đến lúc đã yên lng c ri thì tôi biết là cu đã vào bên trong cái nhà đó. Vì vy tôi mi ra ngòai rng nm ch cu sut mt ngày. Sáng sm hôm sau có my người da đen đi làm đng, h bt gp tôi và ch cho tôi trn vào ch này. Ch này có đm nước ngăn vi trong kia nên lũ chó không th đánh hơi được. C đến đem thì anh em h đem cho tôi ít đ ăn, và h có k cho tôi nghe v cu trong đó ra sao.

– Sao anh không bo Jack dn tôi ra đây sm hơn na Jim?

– Không mun phin cu, Huck . Cu bo có th làm gì được đâu nhưng bây gi thì yên trí ri. Tôi đã mua được xoong, cho, thc ăn đ c. Tht may quá. Đêm đêm tôi li mò ra vá víu cái bè, tôi…

– Bè nào, Jim?

– Bè cũ ca chúng mình y

– Thế nghĩa là cái bè ca chúng mình không b tan tành ư?

– Không, không đâu. Nó ch v mt phn. Còn mt đu vn nguyên, chng h gì c. Nếu không ln xung nước quá sâu, nếu đêm đó không s hãi mà bo dn mt tí như câu phương ngôn vn nói y, thì chúng ta có th gi cái bè li được. Nhưng ch lo, vì bây gi đã sa li gn như mi ri, và li có mt lô nhng th khác na, ngay ch chúng ta b mt y.

– Anh làm thế nào mà li tìm được bè v, Jim, anh đui theo à?

– Tôi nm trong rng này thì làm sao đui theo được? Không, cu , có my anh em ra đen tìm thy nó nm kt bãi gn đây. H đem giu vào mt cái hc dưới bi liu, ri h bàn tán cãi c vi nhau mãi v cái bè không biết là ca ai. Va lúc đó tôi đi ti và nói cho h biết rng cái bè đó không phi ca ai c, mà là ca cu và tôi. Tôi hi có phi h đnh ly tài sn ca mt người da trng thượng lưu hay không mà li đem giu đi như vy? Ri tôi cho mi người mt hào; người nào cũng tha mãn lm. Ri tôi bo nếu có nhng cái bè khác na trôi đến thì h s li có tin. H đi vi tôi tt lm cu! Nhưng anh em da đen y mà. Mi khi tôi cn h giúp đ gì thì ch phi nói đến hai ln đâu, cu . Cái thng Jack y là mt người da đen tt đy, và nó cũng khá nhanh nhu.

, hn tt đy. Hn cũng ch bao gi nói vi tôi là anh đây. Hn bo tôi ti đây hn ch cho xem lũ chn nước. Nếu như có chuyn gì xy ra thì hn không b liên ly đâu. Hn có th nói là chưa trông thy chúng mình đi vi nhau bao gi, và như thế người ta s tin là tht.

Tôi không mun nói nhiu v ngày hôm sau ra sao. Tôi ch k vn tt như thế này: Tôi thc dy t lúc còn t m sáng, đang đnh quay ra ng na thì bng nhn thy lúc đó rt yên tĩnh, hình như không có ai đng đy gì c. Điu đó hơi bt thường. Sau tôi li thây Buck đã dy và đi t lúc nào. Tôi vùng dy, ly làm l, và đi xung nhà dưới. Chng có ai đó. Mi vt đu im lng. Bên ngoài cũng thế. Tôi không hiu như vy là thế nào. Bước ra đng g, tôi đến ch Jack hi:

– Có chuyn gì đy?

Hn đáp:

– Cu không biết à?

– Vâng. Cô Sophia cô y trn đi ri. Trn đi tht ri. Cô y trn vào lúc gia đêm, chăng ai biết c. Cô y trn đi đ ly cái anh chàng Harney Shepherdsons y, cu biết khôngm. Nghe h đn thế. Gia đình thì mi biết cách đây đ na gi thôi, có l không ti, và h vi vã đi ngay. Ln này tht là mt ln vi vã, súng ng, nga ngho rm rp chưa tng thy. Các ông y đã đi lon báo cho h hàng c ri. Ông c Saul và my cu thì đem súng ra b sông đ tìm giết anh chàng kia, vì rt có th là anh ta đem cô Sophia qua sông. Tôi đoán có l sp sy ra nhiu chuyn lôi thôi na đy.

– Buck nó dy sao không gi tôi?

– Tôi chc cu y c ý như thế đy. H không mun cho cu dính vào chuyn này. Cu Buck cu y lên đn và bo rng sp đi bt mt tên Shepherdsons v. bên kia h đông người lm, tôi chc thế, cu th tính xem mau ra cu y có đi chõm được mt người nào không?

Tôi chy vt ra b sông tht nhanh. Ri mt lúc thì nghe thy súng n bn b. Ra đến cái lán g gn bến tàu thy, tôi tìm loanh quanh trong đám cây xem có ch nào kín đ np, ri tôi trèo lên mt cái chc cây xa tm súng đ xem xét. Có mt đám g khá cht cao gn hai thước kế đó, tôi đnh chy đến np đng sau, nghĩ bng có th chc chn hơn. Bn năm người cưỡi nga chy rm rm quanh đó, ch đt trng trước mt lán g. H va chi, va hét, đang đnh tóm hai cu thanh niên đang np đng sau đng g dc bến tàu thy. Nhưng h không vào ti được. Mi ln mt người trong đám kia thò ra phía ngòai sông, khi đng g mt tí thì t trong đng g li có người bn ra. Hai cu kia ngi xm, da lưng vào phía sau đng g, thành ra có th kim soát được c đường ra đường vào.

Lát sau, my người không chy quanh và cũng không la hét na. H đi v phía nhà kho. Lp tc có mt cu đúng dy bn mt phát súng t đng g ra trúng mt người trong bn kia ngã nga. H nhy vt c xung nga đ nht người b thương đem v nhà kho, va lúc đó hai cu kia b chy. Hai cu chy được na đường t ch đó ra đến ch tôi np thì cht my người kia trông thy, h lin nhy lên ngâ đui theo. H vượt gn đến nơi nhưng không ăn thua, hai cu kia chy nhanh lm, đã tt vào đng g ngay trước mt cái cây ca tôi np. Thế là li thế hơn bn kia. Mt người trong hai cu đó là Buck, còn mt cu gy gò trc mười chín tui.

Bn người đó sc so mt lúc chúng quanh ri b đi. H va đi khut thì tôi lên tiếng gi Buck. Lúc đu nó ra. Nó ngc nhiên s hãi. Xong nó bo tôi nhìn k xem và h nhng người kia quay li thì báo cho nó biết. Nó bo bn người kia đã sn âm mưu gì ri, nên thế nào cũng quay li. Tôi mun ri khi cây này, nhưng li không dám. Bng thy thng Buck khóc vang lên và nói rng nó và anh h nó là Joe (tc là cái cu cùng chy kia) c ngày hôm nay còn phi trn tránh na. Nó nói là b nó và hai anh nó b giết c ri, và bên kia phía k thù cũng có haiư ba người b giết. Nó bo là bn nhà Shepherdsons b trí phc kích. Nó nói b nó và hai anh nó va đánh va ch h hàng kéo đến nhưng cánh nhà Shepherdsons quá mnh. Tôi hi thế còn Harney và cô Sophia thì ra sao. Nó bo hai người đã qua sông sang bên kia ri, không vic gì c. Tôi nghe thế mng lm. Nhưng thng Buck thì không thế, nó rt bc mình nghĩ đến hôm trước đã không th giết được Harney cái ba trong rng y. Tôi chưa h bao gi li thy như vy.

Bng pàng! pàng! pàng! ba bn phát súng n. C hai đa kia b nga, chy lun qua rng bò đến sau lưng t lúc nào. C hai đa chy ra nhy xung sông. C hai đa đu b thương. Và trong lúc hai đa bơi xuôi theo dòng sông thì my người kia chy lên b bn theo, ming kêu giết chúng nó đi, giết chúng nó đi. Tôi nghe thy thế đau đn quá suýt ngã t trên cây xung. Tôi không dám k tiếp nhng chuyn xy ra sau đó na,vì nói ra hết sc đau lòng. Tôi nghĩ giá đêm đó đng ra b sông đ khi nhìn thy nhng cnh y thì hơn. Sau, tôi không th nào quên được, nhiu khi ng c mê thy chúng nó na.

Tôi tít ngn cây cho đến lúc xm ti, vì s quá không dám bò xung. Thnh thong, tôi còn nghe tiếng súng trong rng xa, và hai ln tôi trông rõ nhng đám người đi nga mang súng chy qua lán g, và tôi đoán rng chuyn rc ri y vn còn đang tiếp din. Tôi quá sc kinh hãi, đnh bng s không bao gi còn quay li căn nhà đó na, và tôi nghĩ dù sao mình cũng không b khin trách. Tôi đoán rng cái mu giy kia có nghĩa là cô Sophia đo gp Harney ch nào đó vào lúc hai gi rưỡi đ cùng đi trn. Tôi thy đáng l tôi phi nói cho by biết v chuyn mnh giy đó vi cái hành đng hơi l lùng ca cô, như vy b cô s giam cô li thì đâu có th xy ra nhng chuyn giết người kinh khng như thế này được.

trên cây tt xung ri, tôi mi bò theo dc b sông mt quãng, thy hai cái xác nm trên b nước. Tôi c sc kéo hai cái xác vào phía trong này và lt mt lên xem, ri tôi chy biến đi tht nhanh. Lúc nhìn ra mt Buck, tôi khóc lên hi lâu, vì nó đi vi tôi tht tt bng.

Ri tri ti hn. Tôi không dám đến gân nhà, mà đi xuyên qua rng tìm v cái đm. Jim không còn đó na. Tôi li hc tc len li qua đám cây liu, nóng lòng mun nhy ngay lên thuyn mà đi cho thoát khi cái x khng khiếp này. Chiếc bè cũng đi đâu ri. Tri ơi, tôi s quá! Đến hơn mt phút đng h, tôi b nghn th. Ri tôi kêu lên mt tiếng. Cách ch tôi đng ch đ vài thước, bng có tiếng nói:

– May quá, tri ơi, có phi cu đy không? Cu khe kh ch

Đó là tiếng Jim. Trước nay, tôi chưa h nghe thy tiếng nói nào nó làm cho mình yên lòng đến thế. Tôi nhy vt qua b nước và lên bè. Jim ôm cht ly tôi. Hn thy tôi mng r quá, Jim nói:

– May quá, cu ơi, tôi dưới này đã tưởng cu li chết ri. Jack nó đến đây và nói có l cu b trúng đàn hay sao y mà không thy cu tr v nhà na. Tôi đnh đy bè xung dưới đó đ ch h Jack nó quay li cho tôi biết chc chn là cu đã chết thì tôi s đánh bè đi ngay. Thế là bây gi cu đã quay li đây ri, tôi sung sướng quá.

Tôi nói:

– Hay lm, thế thì li càng tt. Như vy, h s không tìm tôi na vì tưởng tôi đã bi giết ri, và b trôi sông ri. Trên kia có xác người, có th làm cho h tưởng như vy. Thôi ta đi mau lên, Jim ơi, hãy đy nhanh ra gia dòng đi đã.

Cho đến khi bè ca chúng tôi đã đi ngược chng vài dm v phía dưới và ra đến gia dòng sông Mississppi, chúng tôi mi yên tâm. Ri chúng tôi treo đèn báo hiu lên, trong lòng nghĩ là mt ln na li thoát nn và được t do. T hôm qua, tôi chưa có cái gì vào bng. Jim ly ra my chiếc bánh mì rán; bánh sa, li có c tht, c rau xanh na. Trên đi tht không còn gì ngon hơn là ăn nóng st như thế này. Tôi va ăn va nói chuyn vi Jim rât vui v. Tôi mng đã thoát khi v đn đin; và Jim cũng mng được thoát khi đm nước. Chúng tôi bo nhau rút cc là chng đâu hơn cái bè ca chúng mình c. Nhng nói khác thì đâu cũng cht chi, nght th. Nhưng trenê b thì không thế. trên bè, mình s cm thy hoàn toàn t do, d th và vng tâm.

 

 

CHƯƠNG 19

 

Li vài ba ngày đêm na qua; tôi nghĩ rng có th nói là my đêm đó tôi qua, lướt qua, mt cách yên tĩnh, êm du và nên thơ na. Đây này,chúng tôi đã qua nhng ngày gi đó như thế này. Con sông va to va rng – có ch đến mt dm, dm rưỡi. Chúng tôi đi đêm đi ngày tìm ch kín ng. C gn hết đêm thì thôi không chèo na, tìm ch nước lng gn cái khe nào đó buc bè li, ri cht mt ít cành cây bông di hay cành liu ph lên bè, ri th dây câu xung. Ri nhy xung sông tm cho mát m tnh táo con người. Ri ngi ch mt bãi cát nào đó có nước sâu đến gi và ch ánh sáng ban ngày đến. Chung quanh không mt tiếng đng, hoàn toàn yên tĩnh, hình như khp c th gii đu ng c. Có l thnh thong ch nghe tiếng ch ương kêu. Vt đu tiên trông thy bên kia mt nước ch là mt rng cây dài im lng, không th thy gì khác. Ri mt mnh nhàn nht trên nn tri, mnh nht đó ta dn ra, dòng sông cũng như rng thêm ra na; không còn là đen na mà xam xám. Xa xa có th thy được nhng chm đen trôi xuôi, trôi mãi, nhng chiếc thuyn bum hay gì đó, nhng vt đen dài t nhng bè g. Đôi khi có th nghe tiếng mái chèo v nước, hay tiếng nói lao xao. Yên tĩnh quá nên tiếng càng vang đi xa. Chc chc li thy mt vt trên mt nước, nhìn k cái vt có th nhn ra ngay đó là mt cái cây b nh bt c r và cun trôi đi thành th trông như vy, ri sương mù cun tròn thành tng cun trên mt nước. Phía đông, tri bt đu ng đ, ri đến sông, và có th chiếc lu g ven rng phía bên kia sông, có l là mt cái làn g gì đó, nếu như ng là trong đó có gì thì có th cho mt con chó vào đy mà sc so. Ri gió lành lnh thi vào người, nghe man mát, êm du, thơm thơm mùi g và hoa rng. Nhưng cũng có khi không th, trái li có mùi cá chết quanh đó, xông lên, tanh nng. Sau đó, tri sáng hn. Mi vt đu như cười vui dưới nng, và tiếng chim hót líu lo.

Lúc này dù có mt chút khói bay lên cũng không ai thy được. Chúng tôi nhc vài con cá đu dây lên làm mt ba ăn nóng st. Ri chúng tôi li ngi nhìn dòng sông vng v.Người đã bt đu mt mi, chúng tôi lăn ra ng. Chc chc li tnh dy, ngó ra ngoài xem có gì. Có l là mt chiếc tàu đang l kh leo ngược dòng sông tít tn b bên kia; nhìn xa không th nói rng đó là tàu chân vt đng sau hay có gung hai bên nách. Ri mt gi đng h na trôi qua, chng có gì mà xem, mà nghe na, ch là vng lng.

Lát sau có mt chiếc bè trôi qua mé ngoài. Có l trên bè có mt thng cha nào đang b ci, vì h thường hay b ci ngay trên bè. T trong này nhìn ta h có th thy cái rìu loáng giơ lên và đúng lúc cái rìu đưa lên quá đu anh ta thì nghe kch mt cáim tiếng vang phi mt mt lúc đi trên mt nước ri mi đến tai mình. Ri chúng tôi li nm ườn ra đó lng nghe yên tĩnh tr li. Có mt ln sương mù dày đc, thuyn bè qua li phi gõ leng keng vào soong cho đ cho tàu thy khi đâm phi. Mt chiếc phà hay bè gì đó đi qua ch chúng tôi, gn sát đến ni chúng tôi nghe rõ c tiếng h nói chuyn, văng tc và cười vang, rõ mn mt, tuy chng nhìn thy gì, c như b bưng mt; lúc y tht là ging như tiếng ma ln vn trong không gian mà qua đó vy. Jim bo có l là ma tht đy. Tôi nói:

– Không đâu, nếu là mà thì nó đã ch nói: sương mù tan đi.

Ri chng bao lâu na li đến đêm, và chúng tôi li ra đi. Bè ra đến gia sông ri, chúng tôi đ mc cho nó trôi, k cho dòng nước đưa ti đâu thì ti. Chúng tôi châm thuc hút, th chân xung nước khuy khuy, và nói đ các chuyn. Sut ngày sut đêm, chúng tôi ch ci trn, mui cũng mc. Cái b qun áo mà gia đình bà Buck may cho tôi đp quá thành ra mc không thun tin. V li tôi cũng không đ ý đến qun áo lm đâu.

Đôi khi thy như c mt con sông này là thuc v chúng tôi. Nhìn qua mt nước, xa xa bên kia là b sông, và đo, và có l có mt ánh la, mt ngn đn nến trong khung ca s. Có khi lên trên mt nước cũng có mt vài ánh la na. Đó là đèn trên bè hay trên phà, và có l li được nghe c tiếng đàn vĩ cm hay tiếng hát vng ra. Sng trên mt chiếc bè hay chiếc mng, thú v biết bao nhiêu. Trên đu chúng tôi ch có tri cao, lm đm nhng vì sao, và chúng tôi thường nm nga lên nhìn tri, bàn cãi vi nhau không biết rng nhng ngôi sao đó là do ai làm ra đy, tôi ch bo là t nó có. Tôi bo nếu mà làm ra nhiu sao như vy thì chc phi mt nhiu ngày gi lm. Jim bo đó là ông trăng ông y đ ra nhng ông sao kia ch. , mà nghe cũng có lý, nên tôi cũng không th nói gì đ bác cái thuyết đó đi được. Và vì tôi cũng đã trông thy con ếch nó đ được nhiu lm, như vy thì cũng có th là do ông trăng đ ra nhng ông sao y. Chúng tôi li hay nhìn c sao sa na, nhìn theo nhng vt ca nó chy dài xung chân tri. Jim bo rng đó là nhng ngôi sao hư hng, bay kìa khi t.

Mt vài ln vào gi ti đen, chúng tôi li gp tàu thu đi qua, thnh thong nó li pht ra c mt bu tri đy nhng tia la t ng khói, ri nhng ta la y rơi xung như mưa xung sông, trông đp vô cùng. Ri nó r v mt phía khác, ánh sáng lp lánh ca nó m dn, tiếng ùng c ca nó cũng ng đi, và dòng sông li tr li im lng. Mt lát sau, khi chiếc tàu đã đi xa ri, sóng ca nó mi ti ch chúng tôi làm dp dnh cái bè đôi chút; ri thì chng nghe thy gì na, mà cũng không th nói được là bao lâu. Có l tr ra ch còn vài tiếng ếch nhái hay vt gì đó thôi.

Qúă na đêm, dân hai bên b đã ng c, hai b sông li ti om đến vài ba tiếng đng h. Trong nhng khung ca s không còn ánh la na. Nhng ánh la y chính là đng h ca chúng tôi. Khi ánh la đu tiên hin lên, đó là báo hiu tri sp sáng, thế là chúng tôi tìm ch giu và buc bè li ngay.

Mt bui sáng, vào lúc mt tri va mc, tôi v được mt chiếc xung, chèo qua mt ch nước chy xiết đ đi lên phía b chính, ch cách đó vài trăm thước. Ri chèo quá lên na chng mt dm, đến ch có bi cây gn mt khi rng thông đ xem có kiếm được ít qu dâu nào chăng. Tôi va đi đến mt ch hm ch bng li cho bò đi qua đó thì bng có hai người đâu t trong con đường nh đó chy xc ra. Tôi nghĩ bng, thôi thế này là nguy ri, bi vì nếu như có ai đi tìm ai đây thì cũng ch là tôi hay Jim mà thôi. Tôi đang sp chun thì my người kia đã chy ti gn, gi tôi và nh tôi cu h. H bo h có làm gì nên ti đau, thế mà người ta đang đui bt. Ri bo là sp có người có chó đui đến nơi bây gi. H mun nhy ngay vào chiếc xung ca tôi, nhưng tôi nói:

y chm, đng làm thế. Tôi đã nghe thy tiếng nga gì đâu. Các ông có đ thì gi chui qua cái bi kia, theo con đường nh đi ln xung nước ri li vòng sang đây hãy xung xung, như thế thì chó nó mi không đánh hơi tìm được.

H làm theo; tôi h va bước lên xung là tôi chèo đi tht nhanh quay v ch chúng tôi giu bè. Khong năm mươi phút sau thì thy tiếng chó, tiếng người va sa va la hét. Chúng tôi nghe thy đám kia đã ti bi cây, nhưng không nhìn thy h. Hình như h dng li đó và sc so chung quanh mt lát. Chúng tôi đi càng xa, không nghe thy gì na. Đi được mt quãng đến gn mt dm khut rng và ra đến sông ln thì mi th đu yên tĩnh. Chúng tôi r vào cái khe ri np vào đám rung bông; và thế là hoàn toàn yên tâm.

Mt người trc by mươi tui hay hơn, đu hói và tóc mai đã bc. Lão ta có mt chiếc mũ rng vành đã cũ, mt chiếc áo lót màu xanh xám, mt cái qun màu xanh đã cũ rách, đu ng qun nhét vào c giy. Trên tay lão ta khoác mt chiếc áo ngoài có đuôi màu xanh và có khuy đng óng ánh. C hai người đu đeo b va to va nng, và va bn.

Còn người kia trc ba mươi tui, ăn mc tm thường.

Ăn sáng xong, chúng tôi nm ngh, nói chuyn và cái đu tiên là bây gi mi v l ra hai người kia không ai biết ai c.

Lão già hói đu bo anh kia:

– Anh có chuyn gì mà phi chy trn thế?

– Tôi bán mt th hàng dùng đ làm cho mt nhng vết đen cáu bn răng, nhưng không làm2 mt được vết đen mà li làm mt c men răng. Tôi nán li thêm mt đêm na và đnh chun thì gia đường bt gp ông đang chy v phía này, ông bo tôi là h đang đến và ông nh tôi giúp cho ông trn đi vi. Tôi mi bo ông rng chính tôi cũng đang sp có tai v đây, thế là ông và tôi cùng chy đy. Đu đuôi có thế thôi, thế ông có chuyn gì?

– Tôi y à, tôi đàng làm mt trò qung cáo đ b rượu. Làm đã được đến mt tun l, và ai cung thích c, nht là đám đàn bà thích lm. Làm cái trò này cũng phát tài. Đây nhé, vào xem c tính mi người mt hào, tr con và da đen không mt tin, mi ti cũng được năm đến sáu đô la. Tr này đang có cơ pht thì bng đêm qua có người đi nói rng tôi ch bp thôi và chính tôi vn ngm ngm bán rượu. Sáng nay có mt tên da đen đến lay tôi dy và bo người ta đang lng l tp hp li, đem c chó c nga đi bt tôi v trng tr và có th s đánh cho tôi mt trn đau, ri li có th bi hn ón lên đu, nh hết c râu tóc và đem tôi ln trên đường st cũng chưa biết chng. Tôi ch kp ăn sáng gì c, mà cũng không đói na.

Người kia nói:

– Ông bn già ơi, tôi tính có l hai chúng ta có th cùng làm ăn vi nhau được đy, ông nghĩ thế nào?

– Tôi thì d thôi. Nhưng anh làm ngh gì là chính?

– In báo. Đó là ngh chính ca tôi. Thnh thong chế to vài th thuc men. Din viên sân khu chuyên v ngành bi kch, ông biết không. Cũng có khi thun tin thì xoay ra ngh thôi miên, hoc cha bnh thn kinh. Mà đi ngh na thì dy hát, dy đa lý; có khi làm vài ba cuc din thuyết. , tôi làm nhiu th lm. Có cái gì làm cái y cho nên cũng không làm cái gì lâu. Thế ông thì sng bng ngh gì?

– Trong đi tôi đã khá nhiu ln làm bác sĩ. Cái chính là sng bng hai bàn tay này. Cha bnh ung thư, bi lit và nhng lai như thế. Nhưng khi có người nào khám phá ra s tht thì cũng khó kiếm ăn đy. Còn ngoài ra thì đi thuyết giáo, hp tri ging đo.

Đến mt lúc sau, không ai nói na. Ri người tr tui hơn th dài mt cái nói:

– Tri ơi!

Lão già hói đu hi:

– Cái gì mà tri ơi?

– Tôi nghĩ rng mình c phi sng đ mà sng cái cuc đi như thế này mãi, ri đ b mt dn cái phm giá ca mình đi gia nhng người đng loi như thế này ư? Nói xong, đưa chiếc khăn lên chm chm vào k mt.

Lão già li hi vi ging có v đàn anh:

– Kh, ti nghip, thế nhng người cùng đi vi anh có tt lm không?

– Có, h đi đãi vi tôi cũng khá. Có th chu được. V li có ai dám h thp tôi được trong khi tôi c như thế. Ch có tôi t h thp mà thôi. Tôi không tránh các người đâu, tôi không tránh ai c. Tôi chu hết. Mc k cho cái s đi lnh lùng này nó dn ti ch nào đau kh nht thì dn. Nhưng có mt điu tôi biết chc chn là s có mt nm m đi tôi đâu đó. K, s đi c vic din ra như nó vn din ra t trước đến nay đi, ri cướp tt c mi th ca tôi đi – nhng người thân yêu, gia sn, tt tt c. Nhưng mà nó cướp thế nào được nm m y. Mt ngày kia, tôi s nhm mt xung và quên hết mi s, và trái tim đau kh đã tan v ca tôi s được ngh ngơi.

Nói ri, anh ta li lau nước mt.

Lão già hói đu nói:

– Anh lôi cái trái tim đau kh đã tan v y ca anh vi chúng tôi đây đ làm gì mi được cơ ch? Chúng tôi có làm gì anh đâu?

– Tôi biết các người không làm gì tôi c. Tôi có tránh các người đâu, đó là t tôi hi xung mà thôi nên tôi phi chu đng tt c, tôi có dám ca thán gì đâu.

– Anh h mình xung ch nào? Ch nào mi được cơ ch?

– Có nói ra thì mi người cũng chng tin tôi đâu. Nhưng thôi, mc k, chng sao. Cái bí mt ca cuc đi tôi.

– Bí mt đi anh? Có phi anh đnh nói là…

– Thưa các ngài – Anh ta nói mt cách trnh trng – tôi s tiết l cho các ngài nghe, vì tôi thy rng tôi có th tin các ngài. Chính tôi đây là mt ông Quân công.

Nghe đến đó, Jim tr mt ra nhìn, và hình như tôi cũng vy. Ri lão già đu hói nói:

– Vô lí, sao li thế được.

– Vâng, c thân sinh ra ông tôi là người con c ca công tước Bilgewater; chy trn đến x này vào khong cui thế k trước đ được th cái không khí trong lành ca t do; ri ly v đy, ri chết đi, đ li mt đa con trai. Công tước Bilgewater cũng qua đi vào thi gian y. Người con th hai ca công tước được tha hưởng cái chc v y cùng vi tt c tài sn nhưng c thân sinh ra ông tôi mi chính thc là công tước thì li b rơi. Như vy đáng l ra tôi phi là công tước Bilgewater vy. y thế mà bây gi, tôi đây thm hi thế này. Tôi b người ta xua đui, b đi x lnh lùng khinh b; cuc đi rách rưới, lang thang, đau đn và b h xung cái thế cùng, phi đánh bn vi nhng người khn kh trên mi cái bè g.

Jim nghe xong ly làm thương hi anh ta lm. Tôi cũng vy. Chúng tôi đnh tìm cách an i nhưng anh ta nói an i làm gì vô ích; không ai có th an i anh ta được na. Anh ta bo răng nếu như chúng tôi có mun tha nhn anh ta như thế còn tt hơn là bt c gì khác. Chung tôi bo: được chúng tôi s tha nhnm, nhng tha nhn như thế nào thì anh ta phi nói cho biết. Anh ta bo mi khi chúng tôi nói chuyn vi anh ta thì phi nghiêng mình chào và nói “Thưa qun công”, “thưa quý ngài” vân vân… và nếu như chúng tôi gi anh ta bng cái tên Bilgewater thì cũng không sao, và nói rng cái tên đó dù sao cũng ch là danh v thôi ch không phi là tên; và li bo rng mt người trong chúng tôi phi đng hu bên khi anh ta ăn ung; và phi làm tt c mi vic lt vt mà anh ta sai bo.

Tt c nhng cái đo cũng chng khó gì nên chúng tôi ngoan ngoãn làm theo. Sut c ba trưa, Jim đng quanh đó hu anh ta và nói: “Qun công có dùng cái này, dùng cái kia không ?” vân vân… Quân công có v hài lòng lm.

Nhưng còn cái lão già thì im lng không nói gì. Lão ta t v khó chu vi điu b ca anh chàng công tước kia lm. Hình như lão ta đang nghĩ gì trong đu. Đến cui bui chiu, lão nói:

– Này, Bilgewater, tôi rt thông cm vi anh. Nhưng anh không phi là người duy nht gp nhng khó khăn như vy đâu.

– Không ư?

– Đúng vy. Anh không phi là người duy nht đã b người ta h b mt cách trng trn như vy đâu!

– Tri!

– Không, anh không phi là người duy nht giáu kín bí mt v đi mình đâu. Nói đến đó ta bt đy khóc tc tưởi.

– Khoan đã, ông đnh nói gì vy?

– Bilgewater, tôi có th tin anh được không? – Lão ta hi, ging vn còn nc n.

– Tôi th sng đ d, chết mang theo – Anh kia cm tay lão này, nm cht ly, ri nói tiếp – Ông nói đi, bí mt ca đi ông là gì vy?

– Bilgewater, tôi là hoàng t kế v đy.

Ln này thì c Jim và tôi đu tr mt ra nhìn lão. Qun công hi:

– Ông nói sao?

– Phi, anh bn , li tôi va nói là s thc đy. Lúc này, trong mt anh là v hoàng t ti nghip, Louis th mười by, còn ca Louis th mười sau và Marry Antonette đây.

– Là ông ư? Vi tui ca ông là ngn này ư? Nếu như là Charlemagne cui cùng thì năm nay cũng phi sáu trăm tui ri.

– Vì gian kh đã biến tôi thành con người tàn l như thế này đy, Bilgewater . Gian kh đã làm cho tóc tôi bc trng ra và hi như thế này đy. Trước mt các v, mt k mc b qun áo xanh bn thu, k b lang thang đy đa, b chà đp và đau đn này chính là vua nước Pháp đy.

Nói xong, lão ta c khóc mãi khiến tôi và Jim không biết làm sao thế nào. Chúng tôi thường thy thương lão li hãnh din na vì lão đến đây vi chúng tôi. Thế là chúng tôi bước đến n i lão ta, như đã an i qun công lúc trước. Nhưng lão nói rng an i cũng vô ích, ch có cái chết mi giúp lão gii ta mi bun đau. Nhưng lão cũng thy d chu v ca lão chng hn như quỳ mt bên gi xung khi nói vi lão và bao gi cũng xưng hô là: Tâu hoàng thượng, ri đng hu bên cnh lão khi lão ăn ung, và trước mt lão không được ngi nếu lão không cho phép. Thế là Jim và tôi li phi xưng hô lão ta là hoàng thượng, làm cái này cái khác cho lão, và c phi đng mãi khi nào lão cho phép mi được ngi. Cái đó làm cho lão ta khoái lm, t va rt vui v, thú v. Nhưng qun công thì li thy khó chu v chuyn này. Dù thế, Nhà vua vn t v rt thn mt vi quân công. Lão nói rng tt c dòng công tước Bilgewater đu được vua cha ca lão ta tưởng đến và vn được vi vào cung đin luôn. Nhưng qun công có v bc tc. Lát sau, nhà vua li nói:

– Chúng ta chng cùng vi nhau trên cái bè g này bao lâu na, Bilgewater , vy thì hà c gì mà anh phi bun? Tôi sinh ra không phi là qun công, đâu phi li ti tôi. Anh sinh ra không phi là vua, cũng đâu phi li ti anh. Thế thì vic gì mà phi nghĩ ngi? Chp nhn và tn dng hoàn cnh ca mình là điu mà chúng ta nên làm. Hơn na cuc sng nơi đây không đến mc quá khó chu, thc ăn, thc ung vn đy đ. Thôi, ta bt tay nhau đi, qun công, chúng ta là bn cơ mà.

Qun công chìa tay ra bt. Tôi và Jim thy thế cũng mng. Không khí đang nng n bng tiêu tan và chúng tôi thy như vy cũng vui lây. Trên mt chiếc bè, mi người phi vui v, hòa thun vi nhau thì cuc sng mi d chu đôi phút. Chng bao lâu tôi mi nhn ra hai gã này chng phi là vua hay quân công gì c mà ch là nhng tên lưu manh chuyên la đo, trm cướp. Nhưng tôi không h răng nói na li mà cũng chng to thái đ gì c. Đó là cách tt nht đ không gây ra nhng chuyn cãi c rc ri. Nếu chúng mun được gi là vua hay quân công thì tôi cũng gi min sao cho gia đình êm m. Tôi cũng không nói vi Jim vì xét cũng chng có ích li gì. Nếu như tôi không hc được cái gì khác ca b tôi thì đây tôi đã hc được mt điu là: c sng chúng vi nhng th người như thế này, và đ mc cho h mun làm gì thì làm.

 

 

CHƯƠNG 20

 

H hi tôi rt nhiu câu: To sao chúng tôi ph kín cái bè như thế? Ti sao li ngh vào ban ngày mà ban đêm li đi? Jim có phi là tên da đen đang chy trn không?

Tôi nói:

– Tri ơi, đi nào li có anh da đen chy trn xung min Nam không?

H bo không có chuyn y. Tôi nói luôn:

– Gia đình tôi Pike, vùng Missouri. Gia đình tôi chết c, ch còn li tôi, b tôi và em tôi là Ike. B tôi b quê đi xung vi chú tôi là Ben. Chú tôi có mt cái xung máy chuyên ch khách qua sông, v phía dưới kia, cách Orleans bn mươi tư dm. B tôi nghèo lm, li n nn na. Vì thế khi b tôi đi ri chng đ li mt th gì khác ngoài s tin mười sáu đô la vi anh da đen là Jim. Vi s tin ít i đó, chúng tôi không th vượt qua quãng đường đó bng tàu thy hay các phương tin khác. Thế ri nước lũ kéo, b tôi may mn kiếm được mt cái bè, và chúng tôi quyết đnh đi Orleans. Nhưng tht không may mn, mt đêm đi hc đường mt cái tàu thy đâm phi mt bên bè. Chúng tôi nhy xung sông, ln tht sâu đ tránh cho gung tàu khi đp phi; Jim và tôi thoát nn. Nhưng còn b tôi lúc đó say rượu và em Ike ca tôi mi lên bn tui thì không thy ngoi lên na. Vài ngày sau đó, chúng tôi gp muôn vàn khó khăn, vì có nhng người đi thuyn ra gia sông đnh bt Jim, h bo Jim là mt tên da đen đang chy trn. Vì thế bây gi chúng tôi không đi ban ngày na, mà đi đêm cho khi phin.

Qun công nói:

– Đ yên tôi tính xem có cách nào đi ban ngày được không. Tôi nghĩ cái đã. Tôi s trình bày ra mt mo có th gii quyết được cái đó. Hôm nay thì hãy khoan chưa tính vi, vì c nhiên ban ngày này chúng ta chưa nên đi qua cái th trn trong kia, nh xy ra chuyn chng lành.

Đến đêm, tri bt đu tôi đen và có v sp mưa. Chp git loang loáng phía cui tri. Qun công và nhà vua vào lu ca chúng tôi xem ch ăn ng ra sao. Giường ca tôi là mt ô rơm, nhưng còn êm hơn giường ca Jim khi, bi đó là mt cái tri bng thân cây ngô. Thân ngô cng kèo, mi khi tr mình, đám lá héo kêu lo xo khiến cho mình phi tnh ng. Qun công đòi ng trên giường ca tôi nhưng nhà vua không chu. Lão nói:

– Anh nên biết rng v chc tước mà nói thì tôi đây không th hp vi mt cái bng thân ngô hơn anh. Vì vy, anh nên t biết thân biết phn nên nm trên cái giường đó là thích hp nht…

Jim vi tôi toát c m hôi vì s hai người li gây ra rc ri. Nhưng cũng may, qun công nói:

– S phn tôi đi đến đâu cũng đen đi. Bo kh đau mà tôi đã phi hng chu t trước đến nay đã làm tôi mt hết nhu khí. Tôi xin nhượng b thôi. Cái s ca tôi nó thế mà. Trên cõi đi này, ch có tôi là cô đơn… Xin c đ cho tôi đau kh, tôi có th chu đng được.

Chúng tôi lên đường khi tri đã ti hn. Nhà vua ra lnh cho chúng tôi phi đy bè ra gia sông và chng nào đã ra khi thành ph khá xa mi được lên đèn. Lát sau, chúng tôi thy nhng chùm đèn loang loáng bên sông. Đó là th trn. Bè c thế lướt qua khong na dm mt cách trót lt. Đi được gn mt dm, chúng tôi treo đèn hin lên. Khong mười gi đêm, tri đ mưa tm tã, gió rít lên tng hi, sm sét ì m. Nhà vua bo hai chúng tôi phi thay phiên nhau canh gác cn thn cho đến lúc nào tri tnh hn. Còn lão ta vi qun công chui vào lu ng. Tôi phi gác cho đên mười hai gi đêm. Nhưng nếu có nm trong giường chc tôi cũng chng tài nào mà nhm mt được. Thc ra, c tun, có phi ngày nào cũng mưa bão như thế này đâu. Gió rít lên tng hi rùng rn. Thnh thong li có mt tia chp kéo nhng nht, soi rõ nhng mm đt trng xóa mt quãng dài đến na dm. Nhưng hòn đo nhìn qua mưa như b ph mt màn bi. Cây ci như quay cung trong gió. Tiếng xot, tiếng m ni lên, ri lan ra xa dn. Sóng v mnh té ướt hết c người tôi bên bè. Nhưng vì tôi chng mc qun áo gì c nên không s ướt. Cũng may nh có chp lóe lên mà chúng tôi nhìn thy nhng mm đá ngm t xa nên không b va vào chúng.

Tôi đng gác đến na chng thì bun ng quá, Jim bo hn s gác h tôi. Lúc nào Jim cũng rt tt đi vi tôi. Tôi bò vào trong lu, nhưng vua và qun công nm xoay ngang, xoay dc nên chng còn ch cho tôi na. Tôi đành ra ng bên ngòai lu vy, mc cho mưa gió đang gào rít. Đến khong hai gi, sóng li ni lên d di. Jim đnh gi tôi nhưng li thôi vì hn nghĩ mc sóng này cũng chưa nguy him lm. Nhưng hn lm, ngay sau đó, mt ngn sóng to chm lên tn đu tôi. Jim nhìn tôi cười như nc n. Sóng li lao đến và di lên sut người tôi. Jim thy thế cười v bng. Hn ta là mt người da đen d cười mà tôi ít gp.

Tôi ra đng gác thay cho Jim. Hn va đt lưng xung đã gáy khò khò. Dn dn, cơn giông tan đi. Lúc ánh sáng đu tiên ló rng, tôi đánh thc Jim dy ri đưa bè vào ch np.

Ăn sáng xong, nhà vua ly ra mt c bài tay đã cũ ri cùng qun công đánh bài ăn tin, mi ván năm xu. Chơi chán ri, h bàn nhau m chiến dch mi. Qun công lc li trong túi, ly ra mt tp nhng mnh giy đã in ch sn, ri đc to lên. Mt t viết: “Bác sĩ danh tiếng ca kinh thành Paris là Armand de Montanbal s din thuyết ging v cách cha bnh thn kinh … ngày… Giá vào ca là mt hào, cung cp nhng bng tra cu v tính cht ca bnh, mi bng hai mươi lăm xu”. Qun công nói rng bác sĩ y chính là anh ta. Mt t khác li nói rng anh ta là Garrick Younger Iung, Drury Lane, thành ph Luân Đôn, nhà ngh sĩ ni tiếng chuyn din b kch ca Shakespears ni tiếng trên thế gii. Trong nhng mnh giy khác, anh ta li mang nhng tên khác và làm nhiu ngh rt l, thí d như có mt chiếc gy thn đ đi tìm nước, tìm vàng: đ đánh tan nhng bùa chú ca phù thy vân vân. Sau đó, anh ta nói:

– Nhưng hp dn nht vn là môn ngh thut sân khu. Ngài đã bao gi được lên sân khu chưa?

– Chưa – Nhà vua đáp.

Qun công nói:

– Vy thì, ch vài ngày na, ngài s được dp lên sân khu. Đến mt th trn ln nào gn đây, ta s thuê mt cái rp và s biu din mt màn du kiếm trong v: “Vua Richard và Juliet”. Ngài thy thế nào?

– Bilgewater, tôi sn sàng làm bt c cái gì min là có tin. Nhưng tôi chưa bao gi din kch, mà xưa nay cũng chưa được xem my. Hi tôi còn nh, cha tôi thường đưa tôi đi xem, nhưng lúc đó tôi còn quá nh. Anh xem có th dy tôi được không?

– Chuyn nh y mà!

– Thế thì được. Dù sao tôi cũng đang mun có cái gì mi m mt chút. Ta bt đu ngày đi.

Ri qun công gii thích Romeo là ai, Juliet là ai, và nói rng anh ta s đóng vai Romeo, còn bây gi nhà vua s đóng vai Juliet.

– Nhưng, qun công này, Juliet là mt cô gái xinh đp như vy, tôi e rng cái đu hói ca tôi không được phù hp cho lm.

– Ngài đng lo. Dân quê đây s chng bao gi nghĩ đến điu đó đâu. V li, khi mc trang phc vào, trông ngài khác hn đi. Nàng Juliet đng trên lan can, ngm trăng trước khi quay vào đi ng, và nàng đã mc vào người chiếc áo ng, vi chiếc áo khoác và đi chiếc mũ thêu đăng tên đ trn đi cho d. Nhưng đ trang phcư cho cái màn kch y đây.

Anh ta lôi trong b ra hai ba b qun áo bng vi màn thô, bo rng đó là nhng chiến bào thi Trung c ca vai Richard đ tam, và ca người đi th kia na. Ri mt cái áo lót dài mc ban đêm bng vi trng vi mt chiếc áo khoác ngoài đ đánh nhau. Nhà vua ly làm thích lm. Sau đó, qun công đem quyn sách ca anh ta ra đc nhng đon nói v chuyn trên đây, va đc va hoa chân múă tay cho đúng điu b cn phi biu din. Ri anh ta đưa cun sách cho nhà vua, bo ông ta phi đc thuc nhng phn din ca mình.

Cách ch chúng tôi khong ba dm có mt th trn nh. Sau ba ăn trưa, qun công nói đã tìm ra mt mo đ có th đi ban ngày được mà không nguy him gì cho Jim. Anh ta bo s vào ph đ lo liu chuyn này. Nhà vua nói rng lão cùng đi vi đ giúp mt tay. Chúng tôi đã hết cà phê nên Jim bo tôi có l cũng nên đánh xung đi cùng vi h đ mua v mt ít.

Khi đến th trn, đường vng tanh không mt bóng người, xung quanh im lng như t như ngày ch nht. Chúng tôi gp mt người da đen đang nm dưới nng, trên mt cái sân gn đường cái. Anh ta nói rng tt c nhng ai còn quá nh, quá già hoc quá yếu mi nhà, còn li đu đi d l trong rng ri. Nhà vua hi thăm đường đi, ri r tôi đi cùng.

Qun công thì mun đi tìm nhà in. Chúng tôi tìm được mt xưởng in nh nm trên gác mt hiu th mc. Th mc và th in đu đi l, mà ca thì không khóa. Xưởng in bn thu, ln xn, đy nhng vết mc, li có nhng mnh giy v nga và v nhng anh da đen cưỡi nga chy trn, dán khp chung quanh tường. Qun công ci b áo ra, bo rng công vic ca anh ta thế là đã n ri. Tôi và nhà vua đi đến ch l hi. Chng na gi sau, chúng tôi mi ti ch y. M hôi chy ra như tm vì ngày hôm đó tri rt oi bc. Hàng nghìn người xa đến hai chc dm cũng v t tp đây. Trong rng, đy nhng nga vi xe, nga buc ri rác khp nơi. Có nhng chiếc lu làm bng cc cây ph cành lá lên trên, bán chanh, bán gng, vi nhng qa da ln, bánh lá và nhiu th khác na.

Trong nhng túp lu khác có v rng rãi hơn, mi người đang cu nguyn. Ghế dài làm bng nhng mnh ván mng có l đ cm gy vào đó mà gác chân nhưng không có lưng ta. Mc sư ging đo trên nhng bc g cao hơn góc lu. Đàn bà đi mũ, mc áo bng d n, có bà thì mang theo ô. Mt s nhng anh nam gii đi chân đt, tr con ch có mi mnh áo bng vi thô che thân. Các c già ngi đan trong khi đám trai làng thì ngm ngm tán gái.

Trong ngôi lu th nht, mt mc sư điu khin mt bài thánh ca. Ông ta hát hai câu đu, mi người hát theo, nghe cũng hay đáo đ. Tiếng hát mi lúc càng thêm sôi ni. Dân chúng như mi lúc mt hăng hơn, càng hát càng to. Đến cui bài ca, h gào lên, có người hét na. Riư mc sư bt đu ging đo. Ông ra đi đi li trên bc, bước sang bên này, bước sang bên kia, bước ra đng trước, chân tay chng lúc nào ngi ngh.

Mt lúc sau, người ta không còn nghe thy mc sư nói gì na. C đám người lao lên chiếc ghế dành cho nhng k sám hi. H khóc lóc, kêu la, lăn ln trong tht hn đn.

Thế ri, nhà vua bước lên. Mc sư mi lão ta nói chuyn vi dân chúng. Tiếng nói ca ông ta làm tt c đu im lng. Lão k rng lão ta chính là mt tên cướp bin trên n Đ Dương ba mươi năm nay. Trong mt trn giao chiến mùa xuân năm ngoái, các đng bn ca hn b giết rt nhiu. Bây gi lão ta cn ly thêm nhng người mi. Nhưng đêm qua, trên đường đi, lão li b cướp không còn mt xu và b ném lên tàu.Chuyn đó lão li thy mng. Lão thm ha t nay tr đi, lão s sng khác. Lão ta s tr v n Đ Dương khuyên nh nhng tên cướp bin còn li đi vào cuc sng lương thin. Lão tin rng lão làm tt vic này hơn ai hết bi vì lão đã quen vi mi tên cướp. Và mc du trong túi lão ta không còn tin mà phi đi lâu lm mi tr v ti đó được nhưng vn c đi.Và mi ln ci hóa được mt tên cướp nào, lão s nói vi tên đó rng: “Xin đng cm ơn tôi. Tt c nhng ơn hu y là thuc v nhng người dân ti l hi Pokeville, nhng k đã cu giúp nhân loi, và v mc sư kia, người bn chân tht nht mà anh chưa bao gi có”.

Nói xong, lão ta khóc hu hu. Mi người thy th cũng khóc. Ri có vài người kêu lên.

– Chúng ta hãyquyên tin đ giúp đ ông ta!

Thế là có đến năm sáu người xô ti, nhưng li có người nói:

– Bo ông y chìa mũ và chúng ta b tin vào đó.

Mi người khác cũng nói thế, c ông mc sư na, Thế là nhà vua chìa mũ ra, đi mt vòng khp đám người, va lau nước mt, cu chúc cho h, cm ơn mi người đã có lòng tt đi vi nhng tên cướp bin. Thnh thong, li có vài cô gái xinh đp nước mt lã ch bước đến xin được lão hôn mt cái đ ghi nh. Lão ta ưng ngay, có người b lão ôm cht ly hôn đến năm sáu ln. Ri lão ta được mi li chơi mt tun l. Ri ai cũng mun mi lão ta v nhà mình h nói đó là vinh d đi vi h. Nhưng lão ta t chi vì đang vi phi tr li n Đ Dương đ thuyết phc đng bn.

V đến bè g, lão ta đếm được c thy tám mươi by đô la và by mươi lăm xu. Lão ta còn nng được hai chai Whiskt đ dưới hòm mt chiếc xe ven rng. Lão nói đây là v khá nht, hơn c nhng ngày mà lão phi đo ging đo như ông mc sư kia.

Qun công thì nghĩ rng mình đã làm được mt vic còn thú v hơn nhà vua nhiu. Anh ta đã in cho my người ch đin vài th như in giy mua nga, và đã nhn được bn đô la. Ri anh ta li kiếm thêm được mười đô la na v qung cáo cho mt t báo. Thế là anh ta thu được chín đô la rưỡi, và cho rng hôm đó mình đã làm mt vic lương thin.

Ri anh ta đưa cho chúng tôi xem mt bn cáo th mà anh ta đã in không tính tin, vì cái đó là làm cho chúng tôi. Đy là cái tranh v mt anh da đen chy trn, trên vai vác mt cái gy, đu gy đeo mt cái bc, dưới đ dòng ch: “Hai trăm đô la tin thưởng”. Người trong tranh chính là Jim. Bn cáo th còn nói rng Jim đã chy trn khi đn đin St Jacque, bn mươi dm v phía dưới New Orleans t mùa đông năm ngoái và hình như chy v phương Bc, nếu ai bt được hn thì đưa hn tr v s được tin thưởng và được tr các khon chi tiêu khác.

Qun công nói:

– T hôm nay, nếu mun, chúng ta có th đi ban ngày. H gp ai, chúng ta có th ly dây thng trói chân tay Jim li, đt Jim trong lu kia, ri giơ cái giy này ra nói là chúng ta bt được hn bên sông. Vì không đ tin đi tàu cho nên phi mượn cái bè g này đ đi lĩnh thưởng. Nếu như có vòng st xích st mà quàng vào Jim thì hơn, nhưng nó li không ăn khp vi chuyn chúng ta nghèo quá. Cho nên dây thng là hp lí hơn c.

Tt c chúng tôi đu cho rng qun công tht là khôn ngoan. Và như vy, chúng tôi đi ban ngày cũng chng lo gì c. Chúng tôi bàn vi nhau đêm đó có th đi thêm my dm na đ ra khi vùng này ri sau đó mun đi đâu thì tùy. Chúng tôi nm xung, im lng không nói, đến gn mười gi đêm khng ló ra. Ri chúng tôi nh nhàng ra đi, cách th trn khá xa, và cũng không mc đèn hiu lên cho đến lúc chúng tôi đi khut hn.

Jim gi tôi dy đ gác vào lúc bn gi sáng. Hn hi:

– Cu Huck ơi, cu có nghĩ rng chúng ta s còn gp ông vua nào khác trong chuyến đi này, na không?

Tôi đáp:

– Không.

– Hn nói:

– Thế thì được. Hai ông vua như thế này thì quá đ ri. Ông vua này thì nghin rượu. Còn ông qun công kia thì cũng chng hơn gì.

Có lúc tôi thy Jim c nài n nhà vua nói tiếng Pháp đ hn th nghe xem; nhưng lão bo rng lão đến x này đã lâu ri, nên bây gi lão quên hết c.

 

 

CHƯƠNG 21

 

Mt tri đã lên cao, nhưng chúng tôi vn tiếp tc đi không phi dng li giu bè như mi khi. Thnh thong, nhà vua và qun công li bước ra, trông dáng mt mi. Nhưng khi nhy xung sông tm th h li tnh táo ngay. Ăn sáng xong, nhà vua tháo giy, xn qun lên và th chân xung nước. Ri lão châm thuc hút và ngi lm nhm cho thuc lòng cái phn ca lão trong v Romeo và Juliet. Lúc đã khá thuc ri, lão cùng vi qun công hai người lp th. Qun công phi dy đi dy li nhiu ln, bt lão tp thơ dài, bt đ tay lên trái tim. Sau mt hi tp dượt, anh ta khen lão và nói:

– Ch có điu ngài mi khi gi đến tên Romeo là ngài li rng lên như chó sói. Ngài phi nói tht nh nhàng, như thế này này: Ro- me- o. Đy, như thế, vì Juliet là cô gái du dng nên cô y không th rít lên như mt con la được.

Sau đó, hai người li ly ra mt đôi kiếm mà qun công đẽơ bng g, và bt đu tp đu kiếm. Qun công đóng vai là vua Richard đ tam. Hai bên chy đui nhau trên bè trông đến khiếp. Bt cht, nhà vua trượt chân ngã tòm xung nước. H li ngi nghĩ, nói vi nhau v đ các th chuyn phiêu lưu mà h đã tng tri qua trước đây.

Ăn ba trưa xong, qun công nói vi nhà vua:

– Chúng ta phi làm cho màn din hay vào hng nht, ngài hiu không? V ì thế, chúng ta phi thêm tht đôi chút cho phong phú, nh khán gi li yêu cu din thêm, c nói “encore” thì chúng ta còn cái mà din.

– Encore là gì, Bilgewater?

Qun công ging cho lão nghe, ri nói:

– Tôi s đáp li yêu cu ca h bng mt điu nhy điên cuông ca vùng cao nguyên hoc ca các thùy th. Còn ngài, ngài có th làm đon đc thoi ca Hamlet.

– Cái gì ca Hamlet?

– Đc thoi ca Hamlet. Đó là đon ni tiếng nht ca Shakespear. Ly chúa, nó thiêng liêng vô cùng, bao gi cũng làm cho khán gi say mê. Tôi không có c đon y trong sách này mà ch có mt tp thôi. Đ tôi đi đi li li mt chút, xem có nh li được chăng.

Qun công đi lên đi xung v suy nghĩ tn lm, đôi lông mày dướn cao trông rt d tn. Ri anh ra th dài thườn thượt, mt git nước mt nóng hi lăn trên má, trông nc cười lm. Lát sau, anh ta nh ra và bo chúng tôi chú ý. Vi mt điu b quý phái, mt chân bước lên, hai tay giơ ra phía trước, đu hơi ng v đng sau, xong anh ta bt đu nghiến hai hàm răng ken két, nói như mê sng và đôi ch dn ging. Tôi chưa bao gie được xem mt cnh din nào như vy. Nhn mnh vào tng ch, tht xưa nay chưa bao gi tôi được thy din như vy. C bài đc thoi ch toàn thy gm rú ri li thút thít.

Nhà vua mê cái đon này lm, cho nên va hc xong là nh ngay. Hình như lão sinh ra đi là đ din vai này. Lão đóng th. Các điu b, khóc mếu hay long chong ngã ca lão trông tht là đáng yêu.

Nhng ngày đi trên sông, cái bè g đã tr thành mt nơi thú v không đâu bng, vì sut ngày, chúng tôi được xem các trn đu kiếm và tp dượt. Mt bui sáng, chúng tôi đến vùng Arcansaw. Đó là mt th trn nh nm trên b sông. Chúng tôi buc bè li mt ch cách đó gn mt dm có cây thông trùm trên ri c bn tr Jim đi xung th trn đó xem có ch nào trình din được không.

Tht là may mn. nơi này có mt gánh xiếc sp din vào bui chiu. Dân quê đã bt đu lc tc kéo đến. H đem theo c nga, xe. Gánh xiếc sé ri th trn trước khi tri ti nên v din ca chúng tôi càng d thành công. Qun công hi thuê li cái rp, và chúng tôi đi dán qung cáo. Qung cáo viết như thế này:

Kch Shakespeare phc hưng!!!

Mt bui trình din li kì và hp dn

Ch có mt đêm duy nht!

Do các kch sĩ ni tiếng thế gii đm nhim:

David Garrich con, thuc kch vin Drury Lane ti Luân Đôn

Edmund Kean thuc kch vin hoàng gia… trong mt màn kch tuyt vi ca Shakespeare có ta đ

Màn t tình trên ban công

trong

Romeo và Juliet

vai Romeo… … … … … . do ông Garrich đóng

vai Juliet… … … … … .. do ông Kean đóng.

Cùng toàn ban trình din!

Trang phc mi, dng c mi, bài trí mi!

* Li còn din: Mt màn rt rng rn, vĩ đi, đ máu

Đu kiếm ln

Trong v “Vua Richard đ tam”

vai vua Richard đ tam… … … … do ông Garrick đóng

vai Richmond… … … … … … … .. do ông Kean đóng.

* Và li còn din

(Do yêu cu đc bit)

Màn đc thoi bt h ca Hamlet!

Di ngh sĩ tr danh Kean trình bày.

Đã tng din liên tc 300 tôi lin Pari.

Ch din ti đây có mt đêm

Giá vé vào ca: 25 xu. Tr con và nhng người ln theo hu: mt hào.

Chúng tôi đi khp th trn đ dán qung cáo. Nhà ca hàng hiu nơi đây đu đã cũ nát, xiêu vo. Các cánh ca đã nt n, khô cng mà khng được sơn li. Nn nhà nào cũng cao hơn mt đường khong mt mnh vườn nh, nhưng không trng trt nhiu, ch vài cây hoa quỳ, hoa mào gà, còn li ngn ngang nhng giây rách, mnh chai, rác rưởi vi đ hp. Cánh cng thì làm bng đ mt th mnh g ghép vào nhau trông ti tàn lm, qun công nói là t thi Colomb gì đó. Trong vườn đôi khi có c đàn ln vào đó sc so.

Các ca hiu chy dc sut ph. Trước mi căn nhà đu có mái hiên đ khách hàng có th buc nga vào đó. Dưới nhng mái con y là nhng cái bc bng g, nên nhng k vô công ri ngh đến ngi c ngày, nga tay cm dao gt nhng cái bc y; ming nhai thuc bm bm, thnh thong ngáp chán ch này ri lân la sang ch kia, hai tay đút vào túi qun, ch lúc nào gãiư hay xin thuc lá thì mi rút tay ra. Câu nói nhiu nht trong bn h là:

– Hans, cho tao mt điếu!

– Không, tao ch còn mt điếu. Xin thng Bin y.

Có th là Bin s cho anh kia mt điếu, cũng có th hn bo là không có. Có nhng anh chàng chng có ly mt xu trên đi. Khi nào thèm thuc li đi xin hoc vay. H nói vi người này người khác:

– Jack, mày cho tao vay mt nm thuc. Nm thuc cui cùng tao li va mi cho thng Bin Thompson mt ri

Nhưng hn ta nói di, và ch đánh la được người l. Nhưng cái anh Jack kia tha biết mo ca hn ta nên nói:

– Mày cho nó ri phi không? Mày hãy tr tao nhng nm thuc mày vay trước đi đã, ri tao s cho mày vay hn mt vài tn thuc na mà không bt mày phi tr lãi gì hết

– Tao đã tr mày ri cơ mà.

– Phi, mà đã tr tao được vài ln, nhưng th thuc mày tr cho tao ch dành cho bn da đen hút thôi…

Tt c mi ph xá, đường g ngõ ly li. Ch nào cũng ch thy bùn, bùn đen như hc ín, có ch ngp đến ba bn mười phân. Ln chy lung tung khp nơi, kêu n n. Mt con ln nái cùng vi mt đàn ln con, mình bê bết bùn nghênh ngang gia đường ph khiến người phi dt sang hai bên. Khi ln con xúm đến bú thì ln m nm dưỡi ra, lim dim đôi mt, ve vy đôi tai, trông con ln m có v sung sướng như người ta va được lĩnh lương. Ri nó nghe thy tiếng hô đoán: “Tiger, cn chết nó đi!” Con ln vùng dy chy, kêu mt tiếng kinh s trước cnh hai con chó mi con cn mt bên tai con ln, ri my chc con chó khác đâu chy đến. Tt c nhng anh chàng vô công ri ngh kia đng dy, chy ra xem, cười phá lên và t v rt khoái trá. Sau đó, h quay v ch cũ, ngi cho đến lúc nào có mt v chó cn nhau na li kéo ra. Không có gì làm cho bn người này tnh táo và khoái trá hơn là mt v chó cn ln nhau. Nếu không thì h cũng bt mt con chó đó đang đi lang thang, bôi nha cây vào con chó ri châm la đt, hay buc mt cái hp st vào đuôi con chó và ngi nhìn nó hong ht chy cung lên cho đến chết. Ngoài b sông, my căn nhà nm xiêu vo, ng nghiêng như sp đ sp. Nhng người my căn nhà này đã b đi c. B sông đã b nước xói mòn, khiến các ngôi nhà như đang b treo lơ lng, và th trn c lùi vào mãi.

Càng gn đến trưa, xe c kéo đến càng đông, cht ních c ph xá. Có nhng nhà đi c gia đình, mang theo đ ăn t nhà quê lên và ngi ngay trong xe mà ăn. H ung rt nhiu rượu whisky. Chính tôi đã chng kiến ba v đánh nhau. Bng nhiên có người kêu:

– Lão Boggs ti này! Tháng nào lão cũng mò lên đây đ được say! Lão ti ri đy, chúng mày ơi!

C bn người ăn không ngi ri kia có v thích thú lm, tôi đoán bn người này thường hay trêu gho lão Boggs. Mi người bn nói:

– Không biết ln này lão ta s thanh toán đa nào đây. Nếu tp hp được tt c nhng người mà lão thanh toán được trong hai mươi năm qua thì chc chn lão ta s thành người ni tiếng.

Mt người khác trong bn nói:

– Tao mong lãơ Boggs s da tao, vì tao biết còn mt nghìn năm na tao mi chết.

Lão Boggs phi nga m m ti, ming la hét như người da đ, ri nói ln:

– Tránh đường cho tao đi nếu không tao gim chết hết bây gi. Giá quan tài tăng vt thì dng đ ti tao đy.

Lão ta say rượu, ngt ngưởng trên yên nga. Lão trc ngoài năm mươi, mt đ gay gt như mt gà chi. Mi người thy lão đu la lên gi, cười và chế nho lão. Lão chào li và nói s tr v gp, vì còn phi lên ph giết tên đi tá Sherburn, và khu hiu ca lão là: Thanh toán t lên to đu nht ri mi đến bn nhãi nhép.

Trông thy tôi, lão thúc nga đến gn hi:

– Thng nhóc kia, mày đâu đến? Mày mun chết không?

Nói xong, lão đi luôn. Tôi khiếp quá, nhưng có người bo:

– Lão ta không có ý gì đâu, lúc nào say cũng đu như thế c. Nhưng lão ta là mt người tt bng nht Arcansaw đy. Lão chng đánh ai bao gi, c lúc say ln lúc tnh.

Lão Boggs phi nga qua mt ca hiu to nht trong th trn, ri dng li, cúi xung ngó qua chiếc mành che ca bên mái ngoài, nhìn vào trong nhà gi:

– Sherburn, ra đây. Ra đây gp k mà mày đã đánh la. Mày là con chó tao đang đui, và tao s bt được mày.

Ri lão ta c thế réo Sherburn lên gi bng đ các th tên. C ph kéo ra đông nght, va nghe va cười. Lát sau, có mt người trông b v ăn mc sang trng bước ra ngoài ca hiu, đám người đng quanh giãn ra hai bên nhường li cho đi. Người đó nói vi lão Boggs, chm rãi và có v rt bình tĩnh:

– Tao chán cái trò này lm ri, tao s c chu đng mày mt gi na thôi. Sau mt gi, nếu mày còn m mm ra nói đng đến tao na, thì dù cho mày có đi xa đến đâu tao cũng tìm được mày.

Ri người kia quay vào. Đám người chung quanh có đng im, không ai đng đy, và cũng không còn dám cười na. Lão Boggs thúc nga chy đi, ming vn la hét, réo tên Sherburn tht to. Lão chy xung phía dưới ph, ri mt chc li quay tr lên dng nga trước ca hiu, ming vn la hét. Mt s người gn đó đnh bo lão ta thôi đi, nhưng lão ta không chu. H bo ch còn mười lăm phút na là đến mt gi, và lão nên v nhà ngay đi. Nhưng chng ăn thua gì. Lão ta li gân c lên chi, vt chiếc mũ xung bùn đ cho nga dm lên, ri li qut nga chy xung cui ph, mái tóc hoa râm ca lão bay bay trước gió. Tt c đám người kìm được nga ca lão li; c sc gò con nga xung đ ri gi mm lão cho im đi, nhưng vô ích. Lão li lng lên đu ph và chi Sherburn. Bng có người nói:

– Tìm con gái lão đến đây, nhanh lên. May ra thì lão ta nghe li con gái lão đy.

Có người chy đi tìm. Tôi đi xung dưới ph ri dng li. Đ năm mươi phút sau đã li thy lão Boggs chy xung, nhưng bây gi không ngi nga na. Lão ta chy qua ph đến ch tôi đang đng, đu trn, hai bên có hai người bn xc cánh tay và kéo lão đi. Lão ta có v khó chu nhưng không nói, không nhng lão không ging kéo v đng sau mà còn làm như đi vi lên phía trước na.

Có tiếng người gi to:

– Boggs!

Tôi quay li nhìn xem ai gi, hóa ra viên đi tá Sherburn khi nãy. Ông ta đng im gia đường, tay phi cm mt khu súng giơ lên, không ngm; mà nòng súng thì chĩa lên tri. Cùng lúc đó thy mt cô gái chy ti, có hai người kia quay li xem ai gi lão ta; khi trông thy khu súng, my người kia nhy vi sang mt bên, chiếc nòng súng chm chm h xung, chĩa thng. Lão Boggs giơ hai tay lên tri nói:

i! Xin ông đng bn!

Đoàng! Phát th nht n, lão Boggs long chong thì li, hai cánh tay chơi vi. Đoàng! Phát th hai tiếp, và lão ta ngã chui xung mt đt, hai cánh tay dui thng. Cô con gái va kp hét to lên mt tiếng nhy đến, ngã vt xung bên xác b, khóc:

– Tri ơi, nó giết b tôi ri, nó giết b tôi ri!

Đám người xúm đến xung quanh, người n chen người kia, và nhng người bên trong thì c đy nhng người khác lùi li:

– Lui ra, lùi ra, đ lão ta có không khí mà th ch!

Vin đi tá Sherburn quăng khu súng xung đt, ri quay gót đi thng.

H đưa lãơ Boggs vào mt ca hiu thuc nh. Đám người vn quây đến chung quanh. C th trn cùng kéo đến. Tôi chy lên kiếm được mt ch bên ca s gn ngay ch đ lão Boggs. H đt lão nm2 trên nn nhà và đ mt cun kinh ln kê xung dưới đu lão. Ri li ly mt cun kinh khác m ra đ trên ngc lão. Trước đó, h xé chiếc áo lót ca lão ra, tôi nhìn rõ vết đn. Lão ta th ht ra đến hơn mt chc cái, ri sau đó, lão nm im lm. Lão đã chết.

H kéo cô con gái ra ngoài. Cô con gái vn còn kêu khóc, nhưng h đưa cô ta đi. Cô ta mi đ mười sáu tui, trông rt hin lành, xinh đp, nhưng da mt đã tái vì s hãi.

C dân th trn đu đã túm tm vào ch đó, chen chúc nhau, xô đy nhau, thúc nhau đ làm sao vào được gn ca s nhìn thy lão Boggs: nhưng nhng người đng trước không chu nhường, nhng người đng sau thì luôn ming:

– Này, anh kia xem đ ri sao còn c đng mãi đây. Đi ra cho người khác xem vi ch

H cãi nhau kch lit. Tôi lun ra ngoài, s li xy ra chuyn lôi thôi na. Ph xá đông nght người. Trông ai cũng có v như vi vã. Nhng người đã chng kiến lúc băn thì k đu đuôi câu chuyn, ri mi người k như thế li có mt đám đông quây chung quanh, dng tai lên nghe. Mt người cao lên khênh, tóc dài tay cm mt chiếc gy chăn cu, đang đng ch tr cái khong đt mà lãơ Boggs đng và ch Sherburn đng khi nãy. Mi người theo anh chàng t ch này đến ch kia, nhìn hn làm cái th, ri gt gt cái đu t ra mìmh đã hiu, ri li cúi xung chng tay vào đùi nhìn người kia li đng thng dy bước đến ch Sherburn đng, cau đôi lông mày li, kéo cái vành mũ xung tn mt rie kêu lên.

– Boggs!

Và gi chiếc gy ca hn ta, ming nói:

– Đoàng!

Và hn ngã vt ra. Mi người thy th bo rng hn ta đã din li rt đúng và vic xy ra lúc nãy cũng hoàn toàn như vy. Ri có đến hơn chc người rút nhng chai rượu trong túi đưa cho hn.

Lát sau, có người nói rng Sherburn s b x ti, Ai cũng bàn tán v chuyn y, ri tt c kéo nhau đi, người nào y ming hét như điên. H git ly nhng băng vi đ đem đi treo c Sherburn.

 

 

CHƯƠNG 22

    

H đ x đến nhà Sherburn, gào thét d di như nhng người da đ. Mi th đu b git sang hai bên hoc b đy lên phía trước, hoc b đè bp tht kinh khng. Tr con dn đu hò hét mi người tránh xa. Đàn bà thò đu nhìn ra qua các khung ca s. Tr con da đen trèo lên cây. Nhng anh da đen khác và các cô gái thì nhìn qua hng rào. Đám người kéo đi đến đâu thì nhng người đng xem ch đó chy tn đi hoc lùi vào tn bên trong. Rt nhiu đàn bà con gái trông thy thế thì khiếp đm, khóc váng lên vì s.

H kéo đến được hàng rào nhà Sherburn cht ních. Ch đó là mt cái sân rng chng sáu thước. Có tiếng người nói:

– Kéo đ hàng rào xung, kéo đ xung!

Tiếp đó là tiếng răng rc, chiếc hàng rào sp xung, mi người tràn vào như nước lũ. Va lúc y Sherburn bước ra, tay cm mt khu súng hai nòng, đng đàng hoàng, rt bình tĩnh, chng chc, không nói na li. Tiếng n ào bng im bt, và đám người cùng đng sng li.

Sherburn vn không nói gì ch đng đó nhìn xung. Im lng đến rn người. Sherburn đưa mt chm rãi nhìn quanh mt lượt. Hn nhìn đến đâu thì người ch đó lng ánh mt đi nơi khác. Ri bng nhiên Sherburn cười lên mt tiếng lnh toát như ăn cơm nhai phi ht sn. Hn lên tiếng, ging khinh b:

– Cái trò gia đình ca các người tht là tc cười! Các người c tưởng là mình có đ can đm đ gia hình mt người đàn ông đy chăng? Các người tưởng rng đem bôi hn ínq vào gt tóc nhng người đàn bà nghèo túng, bơ vơ là anh hùng lm sao? Như vy ri các anh tưởng cũng có th mó tay vào mt người đàn ông na chăng? Hàng vn các người cũng chng làm gì ni mt người như tôi đâu. Các người tưởng tôi không biết các người là như thế nào ư? Thế thì các người đã lm. Tôi đã đi t phương Nam ti phương Bc nên tôi tha biết con người đây rt hèn nhát. phương Bc, người ta đ cho k khác đè đu cưỡi c, ri v đến nhà cu nguyn, chu nhn nhc. Còn phương Nam, người ta hung hãn đi cướp gia ban ngày. Báo chí thì ca ngi các người là mt dân tc can đm, thành th các người c tưởng rng mình can đm hơn dân tc khác. Ti sao các người khôn thng tay trng tr tên sát nhân đó? Bi vì các người s bn bè ca tên giết người s bn lén vào lưng các người. Cho nên các người l đi. Nhân lúc đêm ti, có người kéo theo hàng trăm nhng k hèn nhát, mang mt n, đi gia hình tên sát nhân đó. Điu sai lm ca các người là không có mt người dn đu và không dám nhìn vào bóng ti đ mà thy cái mt n ca chính mình. Các người ch mang theo mt con người chng ra con người – Buck Harness kia kìa – và nếu như không có hn xúi gic thì các người cũng chng làm được trò trng gì.

Các người cũng chng mun đến đây vì khônga thích lôi thôi và nguy him. Nhưng thng Buck Harness c hét lên “Giết nó đi! Giết nó đi!” cho nên các người không dám rút lui s người ta s biết mình là đ hèn nhát. Ri các người rm r kéo đến đây, ming thì th là s làm nhng điu đng tri. Nhưng điu đáng xu h nht ca đám người hn lon là h không chiến đu bng cái tinh thn dũng cm có trong người h, mà li bng cái dũng cm mượn ca đông đo, ca người dn đu. Nhưng còn xu h hơn khi đám đông đó chng có ly mt người dn đu ra hn như các người lúc này. Bây gi, các người nên tr v nhà và đóng ca cho tht cht li. Nếu các người mun gia hình người nào đó, thì các người nên chn bóng ti như kiu ca nhng người phương Nam. Thôi xéo ngay đi cho ta nh.

Nói đến đó, hn giơ khu súng lên ri lên đn. C đám người bng lùi li, ri giãn dn, ri chy ra khp các ng. Còn tên Buck Harness hèn h cũng chy theo đám người.

Tôi đi đến ch rp xiếc là lun ra phía sau, ch cho đến người gác đi qua ri chui vào dưới lu. Dù vn còn đng hai mươi đô la và mt s tin khác, nhưng tôi nghĩ nên đ dành vì biết đâu có lúc dùng đến, nht là đang xa nhà xa ca và sng gia nhng người l. Tôi không phn đi vic phi b tin ra xem xiếc, nhưng không cn phi b ra thì càng tt hơn.

Đó là mt gánh xiếc rt đàng hoàng. Nhưng đoàn đàn ông bà cưỡi nga đi hàng đôi trong tht đp mt. Đàn ông mc áo chn qun đùi, chân không giày, tay đ trên đùi rt d dàng vng chãi. Còn đàn bà thì rt xinh tươi trông như nhng bà hoàng, áo qun sang trong đánh giá đến hàng triu đô la, li có gài c kim cương vào áo na. Tôi chưa bao gi thy đp như thế c. Tng người ln lượt đng lên đi vòng quanh vũ đài rt uyn chuyn. Đàn ông thì cao ln, oai v, chng chc, còn đàn bà thì mc áo màu hng bay php phi, mm mi.

Mi lúc h đi mt nhanh hơn, tt c đu nhy múa, đưa mt chân lên ri li đưa chân kia lên. Nhưng con nga nghiêng đu khi người điu khin đi xung quanh, va đi va qut roi la hét. Mi người v tay hoan hô cung nhit.

Trong bui trình din, h làm nhiu trò rt khác l. Lúc anh h bước ra thì mi người cười như nc n. Tôi không hiu hn làm thế nào mà li nghĩ ra được nhiu trò và li nhanh nhn như thế. Tôi thì có cho tp đến mt năm cũng không làm được như vy. Bng có mt anh chàng sat rượu đâu đến đnh bước vào vũ đài, nói rng anh ta mun đi nga. Anh ta bo có th đi nga chng kém gì nhng người lúc nãy. H đnh gi anh ta đng li nhưng anh ta không nghe và bui din phi tm ngng. Nhng người đi xem la ó, chi mng anh ta làm anhe ta càng khng hơn. Có my khán gi nhy ra khi hàng ghế bước vào trong vũ đài nói: “Đánh cho nó mt trn, mém nó ra ngoài kia” Mt vài bà s hãi hét lên. Thế ri người ch xiếc nói rng nếu như anh chàng kia ha không gây ra chuyn gì na thì s đ anh ta đi nga. Mi người cười và bo đ cho anh chàng kia bước vào. Anh ta va ngi lên mình nga thì con nga c thế nhy lng lên khp nơi. Hai người trong gánh xiếc chy ra, có gì ly dâu cương mà cũng không được, còn anh chàng say rượu kia thì c ôm cht ly c con nga, c mi ln nó nhy lên thì anh ta li chng vó lên tri khiến khán gi cười chy c nước mt. Sau cùng, con nga chu đng yên, ri lng thng đi vòng quanh vũ đài; anh chàng kia vn nm trên lưng nga, tay bám cht ly c nga, chân bên này thõng xung lng lng gn mt đt, ri li chân bên kia. Mi người cười ng nghiêng. Riêng tôi thì ch ly thế làm khoái trá, mà li run s thay cho anh kia. Nhưng ri, bng anh ta ngi pht dây, nm ly dây cương, nghiêng bên n, nghiêng bên kia, ri cht nhy lên, b dây cương và đng thng người; còn con nga thì bt đu phi như bay. Anh ta vn đng như thường trên mình nga mt cách d dàng như không h say rượu. Ri va phi nga, anh ta va ci b qun áo bên ngoài vt xung đt. Anh ta mc nhiu qun áo quá, tt c nhng mười by cái qun áo. Thế là anh ta hin nguyên dng là mt chàng trai khôn ngô tun tú, ri anh ta qun tht mnh vào con nga cho nó hí vang lên. Cui cùng, anh ta nhy xung, chào khán gi ri chy vào trong. Tt c mi người ngc nhiên reo hò m ĩ.

Ông ch gánh xiếc gi b t ra là mt k va b mc la, nhưng thc ra anh chàng kia chính là người ca gánh xiếc! Anh ta đã ba ra cái trò cười y mà chng cho ai biết trước c. Tôi khônge biết có gánh xiếc nào đàng hoàng hơn thế na không, nhưng du sao tôi thy cũng tm được.

Đêm đó, đến lượt chúng tôi trình din, nhưng ch có khong mười hai người đến xem, va đ tin phí tn. Trong khi xem, h cười không ngng, làm cho qun công phát khùng lên. Mi người b v t khi bui dine chưa kết thúc, ch còn li mt thng bé đang ng say như chết. Thế là qun công bo rng người dân Arcansaw ngu ngc nên không hiu được Shakespeare. Anh ta nói rng h ch hp vi th kch r tin thôi. Cho là mình đã nm được th hiếu ca dân vùng này, sáng hôm sau, anh ta kiếm đâu được mt t giy vi mt ít mc đen đem v nghuch ngoc my t qung cáo đem dán khp nơi. T quàng cáo viết thế này:

Ti nhà x án!

Ch din có ba ti!

Hài kch sĩ ni tiếng thế gii

David Garrick em

Edmund Kean anh c

Ngh sĩ kch vin Luân Đôn và kch vin

Đi lc trong v bi kch rùng rn.

Con hươu cao c ca nhà vua

Giá vé vào ca: 5 hào

Đàn bà, tr con không được vào xem!

Qun công nói:

– Nếu ln này mà h không đến xem thì ta cũng chu không th hiu ni dân vùng này na.

 

 

CHƯƠNG 23

    

Sut c ngày, qun công vi nhà vua vt v chun b, nào là dng sân khu, căng phông màn, trèo đèn… Đêm đó, rp cht níck người đến xem. Khi đã quá đông rim qun công mi không đng soát vé na mà đi vòng phía sau lên sân khu, ra trước màn din thuyết. Anh ta hết li ca tng v bi kch này và nói rng đây là mt v kch rùng rn chưa bao gi có, khi đã làm cho mi người sut rut mun xem quá, anh ta mi cun phông màn lên. Mt phút sau, nhà vua lm cm bò ra, không mt mnh vi che thân. Khp người lão, v nhng nht nhng vt bng đ các màu, trông rc r như cái vng trông va có v d tn và rt ng nghĩnh. Công chúng cười lăn ln. Sau khi nhà vua đã nhy vào phía cui sân khu ri, công chúng li v tay m lên, hú gi bt nhà vua phi din li, ri sau đó li mt ln na. C ch nhìn nhng vt vn mà nhà vua ngu ngc kia bôi lên ngườ thì đến con bò cũng phi bt cười.

Sau đó, qun công h màn xung, cúi chào khán gi, nói rng v kch vĩ đi này ch còn din hai đêm na thôi, vì còn phi tr v Luân Đôn din theo hp đng đã ký kết, mà vé nhà hát Drury Lane thì đã bán hết sch. Anh ta li cúi chào mt ln na, và nói rng nếu như v kch đã làm cho mi người được hài lòng thì mong khán gi mách bo cho bn bè thân thuc đến xem.

My chc người nhao nhao lên hi:

– Thế là hết ri ư? Ch có vy thôi sao?

Qun công nói rng đúng vy. Thế là mi người kêu lên “Đ la đo!”, ri tc gin đng lên đnh xông vào sân khu và nhng kch sĩ na. Nhng bng lúc đó có mt người to ln, oai v, nhy lên mt chiếc ghế, nói to lên:

– Khoan đã, tôi xin vài câu, thưa các ông!

H đng li nghe.

– Chúng nó đã bp chúng ta, bp mt cách trng trn. Nhưng chúng ta không mun c th trn này cười vào mt chúng ta. Vì vy, bây gi chúng ta hãy ra v, nếu có ai thôi v bui din này, chúng ta c ca ngi hết li đ nhnge ti hôm sau h li b la nuhư chúng. Mi người thy có đúng không?

Hôm sau, khp th trn, ai cũng khen bui biu din tht là tuyt. Và đêm đó, rp li cht cng nhng người. Đám khán gi ln này li b la như đêm trước. Tôi, nhà vua và qun công tr v bè ăn ti, sau đó, đến na đêm, hai người bo tôi vi Jim đy bè ra gia sông ri đem giu vào mt ch phía dưới th trn khong hai dm.

Đêm th ba, rp li cht cng người xem. H không phi là khán gi mi, mà vn là nhng người đã xem hai đêm trước. Tôi đng ca, bên cnh qun công, thy người nào túi cũng phng to. Tôi ngi thy mùi trng thi, bt ci thi, vi nhng th khác như thế. Có tt c sáu mươi tư người đã bước vào rp. Tôi cũng đi vào trong rp nhưng khó chu quá nên đi ra ngay. Mt lúc sau, khi mi ch ngi đu đông đ c ri, qun công cho anh chàng đng gn đó hai mươi lăm xu, bo hn gi ca giúp mt lát ri anh ta đi vòng v phía sân khu. Tôi bước theo. Va ra đến góc nhà và bước vào ch ti, qun công nói:

– Chy ra khi dãy ph này, nhanh lên. Ri ti ch giu bè, làm như b ma đui y nhé.

Tôi chy, ri anh ta cũng chy. Chúng tôi ti ch bè cùng mt lúc, và ch trong hai giây đng h, chúng tôi đã cho bè xung dòng. Mi vt đu ti đen, im lng. Bè ra đến gia sông, không ai nói mt tiếng. Tôi nghĩ ti nghip cho nhà vua lúc này còn li trong rp vi đám khán gi kia là lão đã chết mt thôi. Nhưng va lúc y, lão t trong lu bò ra hi:

– Thế nào, ln này kiếm được bao nhiêu?

Thì ra nhà vua đã không vào th trn đêm đó.

Đi đến mười dm ri mà chúng tôi vn chưa dám đt đèn lên. Bây gi mi thp đèn ăn ba ti. Nhà vua vi qun công cười khoái trá v cái cách mà h mua vui cho công chúng. Qun công nói:

– Toàn là nhng bn ngu ngc. Tôi đã biết trước là bn đi xem ti đu thế nào cũng câm ming đ cho tt c các đám khác b la, và tôi cung biết h s còn đ cho mình đến đêm th ba mi ra tay. Có l bây gi h biến cuc đi xem kch thanh chuyến đi chơi vi đy đ nhng loi thc phm mang theo.

Hai tên lưu manh này đã b túi được bn trăm sáu mươi đô la trong ba ti. Tôi chưa h thy h thu được nhiu tin như vy. Lúc sau, h đã nm xung ng và ngáy m m. Jim hi tôi:

– Huck, cu không thy bn này làm ăn rt ma quái ư?

Tôi nói:

– Không, chng có gì là ma quái c.

– Sao li không, cu Huck?

– Vì tôi nghĩ là bn h ai cũng đu như vy c.

– Này, cu Huck, thì tt c nhng bn vua này đu là cướp c thôi.

– Đúng vy đó. Theo tôi hiu, tt c bn vua chúa đu lưu manh c.

– Thế ư?

– Anh cú đc sách thì s thy hết thôi. Chng hn như vua Henry đ tám không bng người qun lý trường dòng. Ri như Sáclơ đ nh, ri Luis mười bn, Luis mười lăm, ri James đ nh… vv. Vua Henry đ tám mi ngày ly mt v mi, ri đến sáng hôm sau thì đem đi chém đu. Hn ta làm cái vic đó cũng thn nhiên như gi người đem đĩa trng lên thôi. Hn ta nói: “Đem nàng Nell Gwuynn đến đây!”. H đem nàng đến. Ri hôm sau, hn ra lnh: “Chém đu đi!”. Thế là chém. Và hn ta li bt mi nàng mt đem phi k cho hn nghe mt câu chuyn. Ri hn ta góp nht nhng nhng chuyn y li thành truyn “Nghìn l mt đêm”. Anh không biết đến nhng ông vua y, ch tôi thì tôi biết h lm. Và nhà vua đi vi chúng ta đy là mt trong nhng ông vua có th gi là trong sch nhg trong lch s đy. Còn như tay Henry kia thì hn ta ng vc c b đ ra hn là công tước Wellington na. Hn ta dìm b xung b nước như dìm mt con mèo y. Nếu có người nào đ tin gn ch hn ngi thì hn nht hết. Hn chưa th ngm mm li nếu như chưa nói di được ai cái gì. Đy, vua Henry là loi khn nn như vy đó. Hn chng cn bày ra cái trò din kch nhưng trng trn dân chúng phi np tin cho hn.

– Nhưng nhà vua này cũngư thôi tha như vy mà cu Huck.

– H thế c thôi, Jim . Chúng mình đành phi chu thôi, lch s cũng không thy nói đến cái đó.

– Du sao, qun công cũng con khá hơn.

– Đúng vy, nhưng cũng không khác nhiu lm. Qun công này là hng khá c đy. Khi anh ta say rượu thì nhìn kĩ cũng khó mà phân bit ni vi nhà vua.

– Thôi, tôi chng mun nghe nhng chuyn v các ông vua y na đâu, cu Huck . Tôi không chu ni h na ri.

– Tôi cũng thy thế, Jim . Nhng vì chúng mình đang phi sng cùng vi h, cho nên phi c mà chu. Cũng có lúc tôi mong được thy mt nước nào mà không còn vua na.

Tôi cũng chng mun nói cho Jim hiu rng nhng người này không phi là vua tht và qun công tht vì chng có ích gì c. Hơn na, phân bit gia tht và gi không phi là chuyn d.

Tôi đi ng. Jim không gi tôi dy mà gác luôn h tôi. Lúc tôi thc dy, tri đã sáng, và tôi thy Jim ngi đó, đu gc lên hai đu gi, đang rên r trong ming. Tôi hiu rng Jim đang nghĩ v v con nơi xa. Jim đang bun, nh nhà, vì trong đi Jim trước kia chưa bao gi phi xa nhà. Và tôi tin rng Jim lo lng đến nhng người thân yêu ca Jim cũng như nhng người da trng lo lng đến ba con ca mình. Điu đó nghe hình như không được t nhiên, nhưng tôi nghĩ có l như thế đy. Thường c đến đêm là Jim hay lm rm như vy, có nhng lúc Jim tưởng tôi đã ng ri, Jim nói:

– Ti nghip con bé Lizabeth, ti nghip Johny. Kh thân các con quá, chng bao gi b còn được gp li các con na đâu!

Jim là mt người da đen tt bng.

Ln này, tôi nói vi Jim mt chút v chuyn v con ca hn. Hn nói:

– Hôm nay tôi thy kh s như vy là vì tôi nghe thy đng xa, trên b sông kia, có tiếng đánh đp làm cho tôi nh đến mt chuyn đi vi con bé Lizabeth. Hi nó mi lên bn tui, mà nó đã b bnh st nng đến líu c lưỡi. Nhưng ri nó cũng khi. Mt hôm nó đng chơi ngoài ca, tôi bo nó:

– Đóng ca li đi, con!

Nó không làm mà c đng đó, ch nhìn tôi và cười. Tôi bc mình quá, quá to lên:

– Mày có nghe thy tao nói không? Đóng ca vào!

Nó vn c đng đó mà cười. Tôi điên rut lên:

– Mày không nghe li nào h?

Ri tôi đánh cho nó mt cái tát vào đu. Con bé ngã lăn ra đt. Tôi đi sang bung bên, mười phút sau tôi tr li thy ca vn còn m, và con bé vn đng đó, mt cm nhìn xung đt, nước mt chy ròng ròng. Tri ơi, lúc đó tôi mi tc điên lên! Tôi đang đnh bước ti thì mt cơn gió đâu thi đến, cánh ca s đ sau lưng con bé. Tôi hong s chy đến, toàn thân tôi run bn lên, cúi xung nhìn con bé. Nó vn đng im như không có chuyn gì xy ra. Tôi rú lên khóc và ôm cht nó vào lòng. Tôi nói: “Tôi nghip con tôi! Xin Thượng đế hãy tha th cho thng Jim khn kh này”. Thì ra, con bé đã hoàn toàn câm và điếc t bao gi ri, vy mà tôi đi x vi nó như thế đy!

 

 

CHƯƠNG 24

 

Gn ti hôm sau, chúng tôi neo bè dưới mt gc cây liu, hai bên b sông đu có làng mc. Qun công và nhà vua li bt đu bàn bc chương trình hat đng trên th trn này. Jim nói vi qun công rng đng đi lâu quá, ch chng my tiếng đng hm thôi vì mình Jim nm sut ngày trong lu và b trói như thế thì mt mi lm. Mi khi đi vng, chúng tôi trói Jim li, đ nh có ai bt cht đến, trông thy hn b trói thì thì cho rng hn đã b bt. Qun công cũng đng ý cho rng c sut ngày nm mà b trói như vy cũng kh tht, vì thế anh ta s nghĩ xem có cách nào hay hơn không.

Qun công qu tht là người thông minh. Anh ta nghĩ ngày ra mt kế: cho Jim mc qun áo ca vua Lear, đeo mt b tóc gi bng lông đuôi nga trng; ri anh ta ly bút v phông bôi lên mt, lên tay, lên tai, lên c Jim mt màu xanh xám, trông như người b chết trôi đến chín ngày. Khiếp, chưa bao gi trông ghê tm thế. Ri qun công ly mt mnh g và viết lên:

Người Rp tâm thn, rt nguy him khi ni cơn.

Ri anh ta treo mnh g đó vào mt cành cây, cách lu đ vài thước. Jim ly làm hài lòng lm vì như vy còn hơn là ngày nào cũng b trói, nm đó mà c run lên khi khi nghe thy tiếng đng. Qun công bo Jim c yên trí, và nếu có lng vng đây thì bước ra khi lu, gi b như mt k điên ri hú lên mt tiếng như thú rng, thì người ta s s mà chy đi ngay. Nghe cũng hay đy. Nhưng đó là đi vi ai cơ ch còn Jim thì người ta ch cn nhìn thy là cũng đ s ch chng cn anh ta phi hú lên na.

Hai tên lưu manh này li đnh din kch như hôm trước mt ln na đ thu thêm ít tin. Nhưng ri h nghĩ rng như vy cũng nguy him, và có l biết đâu nhng tin tc v bui din hôm trước đã lan ti tn dưới này ri. H không tìm được mo nào khác, sau đó qun công nói đ anh ta nm nghĩ mt hai tiếng đng h na xem có th làm gì được không. Nhà vua bo nếu không có chương trình mi thì lão ta c đ mc Thượng Đế đnh đot s phn ca lão. ch ngh ln trước, chúng tôi đu mua qun áo mi. Qun áo ca nhà vua đen tuyn, trông lão oai v ra phết. Chưa bao gi thy qun áo li có th thay đi con người như thế. Trước kia, trông lão lôi thôi, lếch thếch, nhưng bây gi khi lão nhc b cái mũ trng xung, nghiêng người chào và mm cười mt cái thì trông tht nghiêm trang tưởng như lão đã tng là mt giáo sĩ Do Thái. Jim quét dn cái xung và tôi chun b sn mái chèo. Có mt chiếc tàu thy đ đ d hàng bên b phía trên kia cách th trn khong ba dm. Nhà vua nói:

– C xem cách ăn mc ca ta thế này thì ai cũng nghĩ rng ta là St Louis hay Cincinati xung. Huck, chúng ta s đi tàu thy đến làng dưới kia.

Nói đến chuyn được đi tàu thy thì tôi chng cn phi đ gi đến hai ln. Tôi đy xung theo dc b phía bên này mt quãng na dm, ri dò ch nào nước chy nh mà đi. Lát sau, chúng tôi gp mt chàng thanh niên trông quê mùa, có v ng nghch, đang ngi trên thân cây, lau m hôi nh nhi trên mt. Bên cnh anh ta có hai cái bao ln.

Nhà vua bo:

– Quay mũi xung vào b đi.

Tôi đy xung quay vào.

– Này, anh kia đi đâu? – Nhà vua hi.

– Tôi đi ra tàu thy đ đến Orleans

Nhà vua nói:

– Lên đây! Khoan đã, đ người hu ca tôi xách đ cho my cái bao. Nhy lên giúp ông y đi, Adolphus. (Chc lão mun bo tôi đy).

Tôi lên b, xách my cái b xung, ri ba người cùng đi. Anh kia cm ơn ri rít và nói rng tri nóng nc thế này mà phi vác my cái này đi thì tht là vt v. Anh ta hi nhà vua đi đâu, lão nói rng sáng nay lão vào mt ngôi làng phía trên kia, ri đi my dm nă đếm thăm mt người bn cũ mt cái tri gn đây. Anh chàng kia nói:

– Lúc nãy mi trông thy bác, tôi t bo chc đây là ông Wilks, nhưng ri tôi li bo không vì nếu là ông Wilks thì không đi ngược sông như thế này. Chc bác không phi là ông Wilks ch?

– Không, tên tôi là Blodgett, Elexandre Blodgett, mc sư Elexandre Blodgett, nói vy cho đúng. Nhưng chính tôi đây cũng đang nghĩ v ông Wilks không hiu ti sao lúc này còn chưa ti đây, hay ông ta gp chuyn gì không may?

– Thc ra, v vt cht ông ta chng mt gì c. Nhưng ông ta không kp gp người anh trai là Peter va mi chết. Hình như hai anh em h t hi nh đến gi chưa được gp nhau – và cũng chưa được thy người em tên là William na. Người em này va câm va điếc. William mi có ngoài ba mươi, ba mươi lăm tui gì đó. Ch có Peter và George đến vùng này thôi. George đã có v. C hai v chng cùng chết năm ngoái. Bây gi còn li ch có Harvey và William thế mà h đến không kp ri.

– Thế có ai bo cho h không?

– Có ch, chng hai tháng này ri, t lúc Peter mi bt đu m. Lão ta già lm ri. Còn nhng đa con gái ca George thì còn nh quá, không giúp đ được gì lão c. Ch có Mary Jane tóc đ thôi. Sau khi v chng George chết, lão ta thy cô đơn vô cùng và cũng không mun sng na. Lão ta cu mong được gp li Harvey đến gn tuyt vng, c William cũng vy. Lão ta có đ li mt lá thư cho Harvey, trong thư đó có nói lão giu ca ch nào, và mun rng ti sn đ li chia cho nhng cô con gái ca George, vì George trước kia không có gì đ li cho con cái. Tt c lá thư ch viết có thế thôi.

– Ti sao anh li nghĩ rng Harvey không đến được, Harvey hin nay đâu?

tn bên Anh cơ, vùng Sheffield gì đó, nghe đâu làm mc sư. T trước đến nay, ông ta chưa v đây ln nào. Ông ta bn lm… mà có l ông ta không nhn được thư ca Peter…

– Tht ti nghip cho Peter, giá lão được trông thy mt anh em nh. Va ri, anh nói là đi Orleans phi không?

– Vâng, nhưng đy ch là chng đu thôi. Th t tun sau, tôi li đáo tàu thy đi Ryo Janeero, bác tôi đó mà.

– Đi xa gm nh, nhưng chc là thích lm. Tôi cũng mun đi lm. Có phi Mary Jane là cô ln nht không nh. Còn nhng cô khác bao nhiêu tui ri?

– Mary Jane mi mười chín, Susan mười lăm, và Joanna mười bn. Cô út b st môi nhưng li chăm ch làm ăn.

– Tôi nghip cho nhng cô gái bé bng mà b m côi.

– Đáng l thì các cô y còn kh hơn thế na. Nhưng lão Peter có nhiu bn quen, và h không đ cho nhng cô này phi kh. Nhng người đó, lão Peter chơi thân hơn c và thnh thong có viết thư nói v h mi khi gi thư v nước Anh; vì vy Harvey mà đến đây thì cũng có th tìm ra nhng bn bè quen thuc.

Nhà vua c hi mãi v chuyn này đến lúc anh chàng tr tui kia hết c không còn gì đ nói na. Mà quái l, lão ta chng hi thăm gì đến ai khác hay cái th gì khác trong tnh, mà ch toàn hi đến chuyn gia đình nhà Wilks kia thôi. Ri lão hi đến ngh nghip ca Peter – làm ngh thuc da, hi đến George – làm ngh th mc, ri đến Harvey, là mc sư … Lão li hi:

– Ti sao anh li phi đi ngược lên ch tàu thy?

– Vì đó là mt chiếc tàu to nên không lách vào đây được, tôi cũng s nó không đ đy đâu. Tàu Cincinati thì nó đ, ch con tàu St Louis này thì không biết thế nào

– Thế Peter Wilks có giu không?

– Khá giu đy. Lão có nhà ca, rung đt, và nghe nói lão ta đ li ba bn nghìn đng chôn giu đâu đó.

– Lão ta chết bao gi vy?

– Đêm qua

– Chc mai thì đưa đám?

– Vâng, nghe đâu trưa mai.

– Đáng bun quá; nhưng chúng ta trước sau cũng thế c thôi. Cho nên, chúng ta c chun b sn đi là va.

– Đúng thế đy, ông . M tôi cũng vn thường nói thế.

Chúng tôi đến ch tàu đ thì nó đã sp d hàng xong, ch mt tí na là chy. Nhà vua không nói tí gì v chuyn lên tàu c; thành ra tôi cũng chng được đi tàu. Khi con tàu đi xa tôi, nhà vua mi bo tôi chèo quá lên trên mt dm na. Đến nơi vng v, lão bước lên b nói:

– Bây gi quay xung v đưa qun công lên đây, nh đem theo c my bao vi mi na. Nếu anh ta đã đi sang bên kia sông thì sang đó tìm anh ta v, bo anh ta thế nào cũng lên đây ngay nhé. Nhanh lên!

Tôi biết lão ta đang tính chuyn gì, nhưng tôi không nói. Khi đưa qun công đến, chúng tôi giu xung rt kĩ. Nhà vua k li vi qun công t đu đến cui câu chuyn mà lão va nghe được. Trong khi nói chuyn, lão ta c nói bng ging người Anh, cũng ging đáo đ. Ri lão hi:

– Bilgewater, anh đóng vai người va câm va điếc được không?

Qun công bo là được vì đã có mt ln anh ta gi làm người va câm va điếc ri. Thế là bn chúng tôi ngi đó đi chuyến tàu thy.

Khong quá trưa, có vài chiếc tàu nh đi ti, nhưng nó không đi xa. Mt lúc sau, có chiếc tàu to, h gi vào. Ngoài tàu cho xung con vào đón. C ba chúng tôi bước lên tàu. Tàu này t Cincinati ti. Nhưng khi chúng tôi lên tàu ri, h thy chúng tôi nói ch đáp tàu mt quãng bn năm dm thôi, h chi cho môt hi, và bo rng h không đ li cho chúng tôi xung đâu. Nhưng nhà vua rt bình tĩnh. Lão nói:

– Nếu chúng tôi tr mi mt dm mt đô la, thì tàu có chu ch không?

Nghe nói thế, h đng ý ngay và không còn bc tc na. Đến ch chúng tôi ch, chiếc tàu cho ch chúng tôi vào b. Có đến hơn hai chc người trông thy xung chúng tôi đến thì đ xô ra. Nhà vua hi:

– Các v có th ch cho tôi biết ch ca ông Peter Wilks đâu không?

Bn người kia nhìn nhau lc đu v bun bã. Nhưng mt người tr li bng mt ging rt nhã nhn:

– Rt tiếc, thưa ông. Nhưng chúng tôi ch có th cho ông biết ch mà ông y còn ti hôm quă thôi.

Ri bt thình lình, nhà vua òa lên khóc nc n, ôm chm ly người kia, va khóc va nói:

– Than ôi, người anh tôi nghip ca chúng tôi đã qua đi ri, chúng tôi không bao gi còn được trông thy mt na! Ôi, đau đn quá!

Ri lão ta quay li, ra hiu cho qun công. Thế là qun công vt hai cái bao xung đt ri cũng òa lên khóc. Tôi chưa thy tên nào xo quyt như hai tên này bao gi.

Đám người kia xúm li, t v thương hi, h ra sc an i, ri mang giúp hai cái bao lên đi, đ cho hai người vn vào vai h mà khóc, và k li cho nhà vua nghe tt c v gi phút cui cùng ca ông anh. Còn nhà vua dùng tay ra hiu nói li vi qun công, ri c hai làm như mt ông anh làm ngh thuc da y thì khác nào như mt đo vy. Tht tôi chưa h nghĩ con người li gian xo như vy.

 

 

CHƯƠNG 25

    

Ch trong hai phút, c th trn đu đã biết tin này. H đ xô t bn phía đến. Lát sau, chúng tôi b mt đám đông người quây xung quanh, tiếng n ào rm rp như mt cuc diu hành vy. Ca ln, ca nh đâu cũng đy nhng người; chc chc li có tiếng người hi:

– Có phi h đy không?

Và tiếng trong đámư người tr li ngay:

– Đúng vy.

Chúng tôi bước đến ngôi nhà ca Peter, mi người chen chúc nhau, ba người con gái đang đng trước ca. Mary Jane tóc đ, nhưng không nh hưởng gì đến sc đp lng ly ca cô ta. Cô ta rt mng, khuôn mt rng r hn lên, đôi mt sáng long lanh khi thy chú bác đã v. Nhà vua đang rng hai tay ra, và Mary Jane nhy đến; cô st môi chy đến ch qun công . Mi người, nht là đám đàn bà, reo lên vì sung sướng vì thy h gp nhau đm m như vy.

Ri nhà vua nháy riêng vi qun công, ri lão nhìn quanh nhà, nhìn cái quan tài đt góc nhà, kê trên hai chiếc ghế. Lão cùng vi qun công, mt bên tay vn vào vai nhau, còn bên tay kia che mt, bước chm chm, nghiêm trang đến ch đt quan tài. Mi người lui li đ ly ch cho hai người đi vào, bao nhiêu tiếng nói chuyn xì xào im bt, có người nói sut, ri tt c b mũ ra, cúi đu xung chiếc quan tài, thong nhìn mt cái, ri c hai bt òa lên khóc tht to mà đến tn Orleans cũng có th nghe thy. Ri h vòng tay ôm ly c nhau, gc đu vào vai nhau, đến ba phút hay có l bn phút mà chưa ri nhau ra. Đáng chú ý là mi người khác cũng đu làm như vy, khiến cnh tượng tr nên thê thm chưa tng thy. Ri mi người đng ra mt đu quan tài, quỳ xung, ta trán vào chiếc quan tài đ mi người chung quanh cu nguyn cho h. Ai cũng khóc rng lên, c nhng cô con gái ti nghip kia na, ri các bà, các cô, chng ai nói mt li, trnh trng bước đến hôn lên trán h, ri đ tay lên đu, mt ngng lên tri, nước mt chy lã chã xung, ri li bt lên khóc nc n, người trước làm ri đến người sau cũng thế. Tôi chưa bao gi trông thy cnh b i như vy.

Lát sau nhà vua đng lên, nước mt tràn tr và bt đu nói. Lão nói rng tht là mt điu vô cùng đau đn cho lão và em lão đã mt người thân yêu sau khi đã đi đường xa bn nghìn dm v đây mà không còn được trông thy người xu s; ri lão li nói nhng ni đau đó được du bt và được an i phn nào do tình cm ca bà con và nhng git nước mt thiêng liêng kia, và t đáy lòng xin cm t mi người, ri lão ta li nc n tuôn ra mt tràng nhng li tng nim a men, và quay ra khóc lng c ngườie na.

Lúc lão ta va dt li thì có người trong đám kia hát lên mt bài thánh ca, nhng người khác cũng hát theo, làm cho không khí rn ràng hn lên. Âm nhc tht là có tác dng. Sau tt c nhng câu nói rng tuếch ca nhà vua, tôi tháy không khí mát du hn đi và còn có v lương thin na. Ri nhà vua li tiếp tc khua môi múa mép. Lão nói rng lão và nhng cô cháu gái kia s rt ly làm mng nếu như mt s các bn thân ca gia đình nán li cùng ăn ba ti. Lão còn nhc li tên ca nhng người bn thân mà lão đã kp nhm thuc. H bước ti bt tay nhà vua, cm ơn lão, nói chuyn vi lão; ri bt tay qun công mà không nói gì, ch mm cười gt gt đu.

Ri sau đó, nhà vua li ba hoa hi thăm v mi người, mi con chó trong tnh, gi đích tên ri nhc đến bao nhiêu nhng chuyn lt vt đã xy ra lúc này lúc khác vùng này, hoc nói đến gia đình George hay Peter. Lão luôn luôn nhc đến vic Peter viết thư cho lão nói nhng chuyn y đúng như nhng gì mà anh chàng ngc nghếch ban nãy ngi trên xung đã vô tình k cho lão nghe. Ri cô Mary Jane đi ly lá thư b cô đã đ li. Nhà vua cm lá thư đó đc to lên và li khóc. Trong thư nói đ li căn nhà vi ba nghìn đng đô la vàng cho các cô con gái; đ li xưởng thuc da (đáng giá by nghìn đng) và ba nghìn đô la vàng cho Harvey và William. Bc thư nói rng tt c sáu nghìn đô la vàng đó giu dưới hm nhà. Thế là hai tên bp bm này nói rng s đi tìm ly món tin đó lên đ cho được rõ ràng, dt khoát. H bo tôi cùng đi, đem mt cây nến đi theo. Chúng tôi bước xung và đóng ca hm li. Khi trông thy bc tin, chúng đ c ra mt đt, trông sáng đp vô cùng, toàn mt màu vàng lp lánh! Đôi mt ca nhà vua sáng hn lên! Lão đp tay vào vai qun công nói:

– Thy chưa, tuyt vi đy ch? Hơn hn nhng trò din kch ca anh còn gì?

Qun công gt đu công nhn. Hai người mân mê s mó đng tin vàng, xiết đi xiết li trong lòng bàn tay, ri li th cho rơi xung mt đt. Ri nhà vua nói:

– Chng phi suy nghĩ gì na. Chúng ta đang làm anh em vi mt người chết giàu có. Bây gi thì anh tin vào Thượng đế ri ch? Tôi đã xoay s nhiu ri, ch có cách nào hơn.

Tuy rt sung sướng vi đng tin nhưng hai tên bp bm vn đếm li và chúng bc tc khi thy thiếu mt bn trăm mười năm đô la.

Nhà vua nói:

– M kiếp, hn ta đã làm gì vi bn trăm mười lăm đô la kia nh?

C hai tìm quanh qun trong hm mt lát, ri qun công nói:

– Chc là hn đau yếu quá nên đếm nhm. Tt hơn là c lng im đi. Chúng mình cũng chia nhau chu thit ch y vy.

– Chúng ta có th chu thit ch thiếu y, nhưng chúng ta phi lên trên kia, m bc ra, ri đếm tine trước mt tt c mi người, đ cho không ai nghi ng gì c. Nhưng mà người chết li nói rng c thy có sáu nghìn đô la, cho nên chúng ta không mun s tin nàyb thiếu.

Qun công nói:

– Thôi được, đ tôi bù vào ch thiếu đó cho.

Nhà vua nói:

– ý kiến ca anh tht là sáng sut. Anh qu là người thông minh hiếm có đy. Tht đáng tiếc, trò din kch không còn giúp chúng ta được na.

Ri lão ci áo ra và dc nt các túi.

H mng quá, vì s tin b ra bù va tròn chn sáu nghìn đô la.

Qun công nói:

– Này, tôi nghĩ ra cái này na. Chúng ta lên nhà trên đếm món tin này, ri đưa c cho các cô con gái.

– Hay quá, qun công. Đ tôi ôm hôn anh mt cái đã nào. Tht là mt cao kiến. Anh đúng là bc thy, không còn chê vào đâu được. Dù h có còn ng vc chúng ta thì hành đng này s xóa tan hết ngay.

Chúng tôi đi lên nhà trên đã thy mi người ngi quây chung quanh chiếc bàn. Nhà vua b bc tin ra đếm và đ riêng tng đng ba trăm đô la mt, tt c thành hai mươi đng nh, trông rt đp mt. Mi người đu liếm môi có v thèm thung. Sau khi cho tin vào bc, nhà vua đng dy làm mt hi din thuyết na. Lão nói:

– Thưa tt c các bn, ông anh ti nghip ca tôi đã t ra hết sc rng lượng vi nhng k còn sng. Ông đã nghĩ đến nhng đa con non di mà ông yêu mến, che ch, gi đây không cha không m. Vâng, chúng tôi cũng hiu rng ông anh ca chúng tôi còn mun quan tâm đến chúng nhiu hơn na, nhưng có l ông y còn bn tâm đến William và tôi, s rng tình anh em không được trn vn. Nhưng trong lòng tôi qu là không nghĩ đến điu đó. Tôi không n lòng nào li ly đi nhng đng tin ca nhng đa cháu bé di mà ông anh tôi yêu quý vô cùng… Có l William cũng không phn đi tôi. Được, tôi s hi chú nó.

Lão ta quay li giơ tay ra hiu vi quân công. Anh kia nhìn lão ta làm v ng ngn, s st mt lúc, ri bng như hiu lão đnh nói gì, bèn chy đến bên nhà vua, ú my tiếng l v vui mng và ôm cht ly lão đến mười lăm phút mi buông ra. Ri nhà vua li nói:

– Tôi biết mà, chú y cũng rt vui lòng làm như tôi. Mary Janem, Susan, Joanna, các cháu hãy cm ly hết s tin này đi. Đó là món quà ca cha cháu đ li, tuy lnh lùng nhưng nó s có ích cho các cháu.

Mary Jane bước đến bên cnh nhà vua, Susan và cô st môi thì đến ch qun công, ôm cht ly mà hôn, tôi chưa tng thy hôn ghê như thế bao gi. Ri mi người xúm quanh, nước mt chy ròng ròng, ai cũng bt tay hai anh chàng bp bm kia. Mi người nói:

– Tht là quý hóa! Các ông là nhng người tt quá.

Lát sau, ai ny li nói chuyn v k xu s. Nào là ông y tt bng như thế nào, ông y chết đi thit thòi biết bao nhiêu… Bng nhiên, mt ông cm bnh t ngòai bước vào. Người đó ch đng nghe và nhìn, không nói na li, và cũng không ai nói vi người đó câu nào, vì lúc này h đang mi nghe nhà vua nói chuyn. Nhà vua đang nói đến gia chng, lão nói thế này:

– … Các v là nhng bn thân ca ông anh tôi, vì thế, ti nay xin mi các v li đây c. Chúng tôi mong rng ngày mai tt c mi người khác cũng đu ti, vì lúc còn sng, ông anh tôi đu yêu mến tt c. Chúng tôi cũng mun làm đám cho ông y được đàng hoàng mt cho c công chúng được biết.

Ri c thế lão tă c dài dòng văn t như là ch nói cho mi mình lão nghe. Chc chc, lão li bàn li chuyn ct đám, đến ni qun công đng gn đó nghe không th chu được na đánh viết my ch vào mt mu giy nh. “Gi là tang l ch không phi là ct đám”, ri gp nh mu giy li và đưa mu giy qua đu mi người cho nhà vua. Nhà vua cm mu giy lên đc, ri đút túi, và li nói:

– Ti nghip cho William, chú nó lúc nào cũng chu đáo, nhc tôi nh mi mi người d tang l và bo tôi phi đón tiếp mi người cho chu đáo. Nhưng chú y c yên tâm, chính tôi cũng đã nghĩ như thế.

Ri lão ta li tiếp tc câu chuyn, thnh thong vn nói nhm tang l thành ct đám. Khi nói đến ln th ba, lão mi gii thích:

– Tôi hay nói t ct đám mà không nói là tang l là vì t tang l tuy là t thông thường nhưng hin nay bên nước Anh người ta ít dùng.

Lão ta tht là trơ trn, tôi chưa bao gi thy ai như vy. Thế ri, ông cm bnh kia cười vào mt nhà vua. Mi người t ý khó chu. H nói.

ơ kìa, bác sĩ Robinson, bác chưa biết tin gì à? Đây là Harvy Wilks.

Nhà vua cười vn vã, đưa tay ra đnh bt tay và hi:

– Có phi đó là bác sĩ, người bn tt ca ông anh ti nghip ca tôi đó không? Tôi…

– Đng đng vào người tôi. – Ông kia đáp – Ông nói ông là mt người Anh, có phi không? Đó là mt kiu bt chước d nht mà tôi chưa tng gp bao gi. Ông là em ca Peter Wilks? Không, ông ch là mt tên đi bp.

Mi người sng s, túm tm quanh ông bác sĩ kia đnh khuyên ông ta không nên quá li như vy, và c gii thích rng đó chính là Harvey vì lão biết tên tt c mi người, biết tên c nhng con chó na. H c khn khon xin ông bác sĩ đng làm gì tn thương đến Harvey và nhng cô con gái kia. Nhưng vô ích, ông bác sĩ vn làm m lên, bo rng bt c người nào t cho mìmh là người Anh mà không nói đúng thì ch là mt anh đi la đo, di trá… My cô con gái đáng thương kia bám cht ly nhà vua mà khóc. Bt cht ông bác sĩ quay v phía my cô và nói:

– Tôi là bn ca cha các cô, và tôi cũng là bn ca các cô. Vì vy, tôi mun che ch cho các cô và gi cho các cô khi b người khác làm hi. Các cô phi đui ngay tên lưu manh kia ra khi ca. Hn ch là k mo danh tm thường nht đến đây vi nhng m kiến thc mà hn vô tình đánh cp đâu đó. Li còn nhng k điên ri đây giúp cho các cô tưởng tht thêm na. Mary Jane Wilks, cô biết rng tôi không h màng chút li lc gì trong chuyn này. Cô hãy nghe li tôi, đui tên x lá ra ngoài. Tôi xin cô, cô có ưng không?

Mary Jane đng thng dy, nói vi ging dt khoát:

– Đây là câu tr li ca tôi. – Tôi nói, cô va nhc bc tin lên đt vào tay nhà vua – Chú hãy cm ly c sáu nghìn đô la này, và chú hãy mang đi góp c phn cho cháu và hai em cháu, đâu và như thế nào là tùy chú, chúng cháu không cn phi ký giy biên nhn gì c.

Ri cô ta đng sang mt bên, vòng tay ôm ly nhà vua, còn Susan và cô st môi cũng đến đng phía bên kia. Mi người v tay tán thưởng, nhy m m trên sàn nhà. Nhà vua ngng lên cười mt cách kiêu hãnh.

Bác sĩ kia nói:

– Thôi được. Tôi không dính gì đến chuyn này na. Nhưng tôi xin nói trước rng s đến lúc các người hi hn khi nghĩ đến ngày hôm nay.

Rôi ông ta bước ra.

Nhà vua đáp vi ging ma mai:

– Được lm, bác sĩ , chúng tôi s c gng tìm đến bác sĩ.

Tt c mi người cười m lên, và h nói rng đó là mt câu nói ma thâm thúy nht.

 

 

CHƯƠNG 26

 

Khi mi người đã ra v, nhà vua hi Mary Jane có còn phòng nào đ ngh không. Cô ta nói còn mt phòng tha đ cho chú William, phòng riêng ca cô thì dànhư cho lão vì lão to ln hơn, còn cô s sang phòng các cô em ng tm trên mt chiếc giường con. Trên gác cũng còn mt ch và có c giường na. Nhà vua nói rng ch đó thì đ cho người hu ca lão – tc là tôi.

Mary Jane ch cho bn h phòng ngh. Phòng trông cũng bình thường, nhưng gn gàng và sch s. Cô ta bo s dn qun áo, đ đc lt vt ca cô trong phòng nếu như chú Hary mun thế, nhưng nhà vua t chi. Qun áo ca cô ta mc trên tường, bên ngoài có cái màn vi che, th xung tn sàn g. mt góc, có hai cái hp nh đng đ trang sc. Góc kia mt cái hp đàn và các th đ chơi khác; hình như các cô gái ch ngi chơi vi nhau phòng này. Nhà vua nói là đ như vy cho nó có không khí gia đình hơn, và vui v hơn, dng di chuyn đi đâu hết. Phòng qun công nh hơn nhưng cũng khá đp. Còn phòng ca tôi thì cũng tm được.

Đêm đó, h đánh chén mt ba ra trò. Tt c các ông bà đu có mt. Tôi đng đng sau nhà vua và qun công đ hu h, còn nhng người da đen hu h các v khách khác. Mary Jane ngôi đu bàn, bên cnh là Susan; có chê tt c các món ăn, nào là bánh sao mà làm d quá, món tht sao mà ti quá, món gà rán sao mà dai quá. Đàn bà rt hay có cái ging như thế, ct đ nhc khéo cho người khác khen mình. Còn nhng người d ba ăn thì thy món nào cũng ngon c. H nói:

– Cô làm thế nào mà bánh nướng thơm thế? Cô tìm đâu nhng loi rau ngon thế? … vv.

Khi mi người đã ăn xong, tôi và cô st môi đem nhng thc ăn tha xung bếp ngi ăn vi nhau. Trong khi đó, nhng người khác giúp anh da đen quét dn bàn ghế. Cô st môi hi chuyn tôi v nước Anh. Tht là nguy hi, giá lúc này có l n thì tôi cũng chui ngay xung đt. Cô ta hi:

– Anh đã trông thy vua nước Anh bao gi chưa?

– Ai, William đ t y à? Tt nhiên ri, ông y vn hay đi l nhà th chúng tôi.

Tôi biết là William đã chết t lâu, nhưng tôi c mc k. Thy tôi nói là vua hay đi l nhà th ch tôi, cô ta li hi:

– Sao? Đi l luôn à?

– Phi, đi luôn. Ghế ông y ngi ngay đng trước ch chúng tôi y; phía bên ch ging đo.

– Tôi tưởng ông y Luân Đôn ch?

– Phi, ông y Luân Đôn ch còn đâu na?

– Nhưng tôi tưởng anh Sheffield cơ mà?

Tôi đâm ra lúng túng. Tôi phi làm b như b mc mt cái xương gà trong c đ có thì gi suy nghĩ. Ri tôi nói:

– Nghĩa là tôi mun nói rng ông y vn hay đến l nhà th chúng tôi khi nào ông y ti Sheffield. Đó ch là v mùa hè thôi, nhưng khi ông y đi tm bin y mà.

– Anh nói thế nào y! Sheffield đâu có gn bin

– Ai bo là gn bin?

– Anh va nói mà.

– Tôi nói bao gi?

– Chính anh va nói mà li.

– Không, tôi không nói.

– Anh có nói.

– Tôi chng nói thế bao gi.

– Thế anh va nó cái gì?

– Tôi nói là ông y đến đ tm bin.

– Được, làm thế nào mà ông y li tm bin được trong khi Sheffield không gn bin?

– Thế cô trông thy nước Congress bao gi chưa?

– Ri

– Thế cô có phi đi đến đó ly nước không?

– Đi làm gì?

– Vy thì vua William cũng không cn phi ra tn bin đtm.

– Thế làm thế nào?

– Thì làm như mi người đây đi ly nước Congress ch sao, nghĩa là ly vào thùng. Trong cung đin Sheffield có lò nu, và ông y mun tm nước bin nóng.

– Thế thì tôi hiu ri. Vy mà anh không nói t đu cho khi mt thi gian.

Lúc cô ta nói câu y thì tôi thy mình yên tâm và khoái lm. Sau đó, cô ta li hi:

– Thế anh có đi l nhà th không?

– Có, đi luôn

– Anh ngi đâu!

– Ngi trong ghế.

– Ghế ca ai?

– Ghế ca ông Harvey.

– Chú y cn phi ghế?

– Phi có ghế mà ngi ch? Thế cô tưởng đ làm gì?

– Tôi tưởng chú đng lên ging đàn ch?

Hng bét ri, tôi quên khuy đi mt rng chú cô ta là mt ông mc sư. Thế là tôi li phi làm trò hóc xương gà na đ suy nghĩ. Ri tôi nói:

– Thế cô tưởng rng trong nhà th ch có mt người ging đo thôi ư?

– Có nhiu đ làm gì?

– Đ ging đo trước mt nhà vua. Cô tht l. Nhà th ch tôi có ti mười by mc sư có mà.

– Mười by mc sư? nếu thế thì phi ging đến mt tun l mi hết à?

– Không phi tt c nhng người đó ging trong mt ngày, mà ch có mt người thôi.

– Thế, nhng người kia làm gì?

– Thì ngi quanh đ, đi quyên tin, hoc làm cái này cái khác. Nhưng phn nhiu là không làm gì c.

– H ti đó làm gì?

– Đó là nhim v ca h. Cô chng biết là gì c.

– Tôi không cn biết nhng cái v vn như thế na. Tôi hi anh điu này: bên nước Anh, nhng k hu h được đi đãi như thế nào? Có tt hơn là chúng tôi đi vi nhng người da đen đây không?

– Không, đó, người ta coi bn đy t chng ra cái quái gì c. H đi đãi t hơn chó y.

– H có cho ngh nhng ngày l như đây không? Chng hn như ngày Chúa giáng sinh, Tết, hay ngày quc khánh không?

– Đúng là cô chưa được đi đến nước Anh bao gi, cô st… à cô Joanna . Bên đóm t đu năm đến cui năm, được đi xem xiếc, xem hát, chng có gì hết.

– Cũng không đi nhà th na?

, không đi nhà th.

– Thế sao anh vn được đi nhà th?

Tôi li mt ln na tc hng. Tôi quên mt rng tôi là người hu h ca chú cô ta. Nhưng ri tôi vi vàng gii thích rng tôi là người hu thân cn nên mun đi nhà th hay không tùy ý, vì lut pháp cho phép như vy. Nhưng tôi gii thích không xuôi tai lm và cô ta t ra không va lòng. Cô ta bo.

– Này, t trước đến gi, anh toàn la di tôi có phi không?

Tôi đáp:

– Tôi nói tht mà.

– Đúng không?

– Đúng.

– Anh đ tay lên cun thánh kinh này và nhc li đi.

Vi tôi, cun kinh hay sách gì đi chăng na cũng chng khác nhau gì, nên tôi đ tay lên và nhc li. Cô ta có v tha mãn hơn mt tí. Cô ta nói:

– Được, tôi tin mt phn nhưng không phi là tt c.

Mary Jane t ngoài ca bước vào cùng vi Susan lên tiếng:

– Joanna, em không tin gì vy? Cu y là người nơi xa đến đây, em nói thế là không tt đâu. Nếu người ta đi vi em cũng thế thì sao?

– Ch lúc nào cũng bênh vc người khác chm chp. Em có làm gì anh y đâu. Anh y ba ra vài chuyn ba đt, và em bo là em không tin, ch có thế thôi. Chc anh y cũng không th chu được các vt đó ch, phi không?

– Dù là chuyn vt hay chuyn ln, nhưng cu y là người mi đến nhà mình, nói thế không được. Nếu em vào đa v cu y, em s thy xu h. Không nên nói nhng gì làm cho người khác thy xu h.

– Nhưng mà, anh y nói rng…

– Ch không quan tâm đến cu y nói gì. Điu quan trng là em phi đi đãi tt vi anh y, và đ cho anh y phi cm giác rng mình đang sng nước ngoài, gia nhng người xa l.

Tôi thm nghĩ:

– Mt cô gái như thế mà ta n đ cho cái lão hèn h kia cướp hết tin ca!

Ri đến cô Susan li mng cho cô st môi mt trn na.

Tôi thm nghĩ:

– Đây là cô gái th hai mà tôi đang đ cho lão kia cướp hết tin ca.

Ri Mary Jane li nói na, dù ging vn du dàng, trìu mến, đó là cách nói ca cô y. Nói xong, cô st môi ti nghip kia òa lên khóc tc tưởi.

Hai cô ch nói:

– Bây gi, em phi xin li cu y đi.

Cô em xin li, và xin li rt đáng yêu. Tôi nghe mà cm đng và ước ao có th k mt nghìn câu chuyn láo toét đ li được nghe cô y xin li na.

Tôi li thm nghĩ:

– Đây là cô gái th ba mà tôi đang đ cho lão kia cướp hết tin ca.

Sau đó, h đi ra ngoài đ tôi được t nhiên và cm thy mình sng gia nhng người bn thân. Tôi cm thy mình xu xa, hèn h quá, và nghĩ phi tìm cách giu s tin kia đi cho các cô y mi được.

Tôi bước đi ra ngoài, nghĩ vn vơ, ri đi ng. Tnh dy, nm mt mình, tôi li nghĩ đến chuyn y. Tôi t bo có nên đến nhà ông bác sĩ kia t cáo chuyn la bp này ra? Không th được. Ông ta s khai ai là người t cáo ra, nhà vua và qun công có th đánh tôi chết. Hay là tim đến nói riêng vi cô Mary Jane? Cũng không ăn thua. Nhy t ra nghi ng và bn kia biết thóp s ly tin chun đi mt. Ch còn cách này là hay nht: tôi s ly cp s tin đó, và ly cp như thế nào cho h không nghi ng cho tôi. Bn chúng đang v được món hi, chng nào chúng chưa vơ vét hét thì chúng chưa chu đi. Như vy là tôi còn đ thi gi tính chuyn y. Tôi s ly cp bc tin và giu đi. Ri tôi s b đi, và viết li cho cô Mary Jane mt lá thư, bo cho cô y biết tôi giu tin ch nào. Nếu như đêm nay có th giu được thì nên giu ngay; vì ông bác sĩ kia chưa phi đã thôi đâu mà s còn làm cho ra nh, và bn này có th s mà chun cũng chưa biết chng.

Nghĩ thế, tôi mò đến phòng ca h. Hành lang trên gác ti om, nhưng tôi cũng tìm ra phòng qun công. Tôi đưa tay ra r r chung quanh, nhưng lúc đó tôi bng nh ra hình như nhà vua không đ cho ai ngoài lão ra được gi s tin kia. Tôi li mò đến phòng lão ta, s chung quanh. Ti quá, không có mt cái nến nào, mà nếu có, tôi cũng chng dm thp lên. Tôi đành nm đây nghe ngóng xem thế nào đã. Vào lúc đó có tiếng chân h bước ti, tôi bò vào gm giường, nhưng nghĩ ch đó không n, đáng băn khoăn thì s thy cái màn che qun áo ca Mary Jane, thế là tôi ln ngay vào trong màn và nép vào gia đng qun áo, đng đó tht im lng.

Chúng tôi vào phòng ri đng đóng ca. Vic đu tiên qun công làm là cúi xung nhìn vào gm giừơng. Cũng may là tôi đã không trn trong gm giường. Mi khi người ta đnh dò xét mt chuyn riêng ca ai thì c hay np dưới gm giường. H ngi xung, nhà vua nói:

– Nói gì thì nhanh lên. Chúng mình còn phi xung đó mà lo đám ma, ch ngi mãi đây càng có điu kin cho h bàn tán.

– Tôi thy lo lm. Thng cha bác sĩ y ri s gây s cho chúng ta mà xem. Tôi va nghĩ ra mt kế, không biết ý ông thế nào.

– Kế gì?

– Chúng ta hãy chun khi ch này trước ba gi sáng, đem theo tt c nhng đ đc ca mình ra bè chy v xuôi. Ly được s tin đó là quá đ ri. Tôi s chun r trước b trí.

Nghe hn nói thế, tôi thyư quá và đâm ra tht vng.

Nhà vua ngt li và hi:

– Thế còn s tài sn chưa bán, tám chín nghìn đô la ch ít gì. Mà li còn tt c, toàn nhng th bán được giá c.

Qun công càu nhàu, bo là cái bc tin kia cũng đ ri, chng nên tham quá na – và cũng không nên cướp tt c nhng gì ca my cô gái m côi na.

Nhà vua nói:

– Anh này nói l nh. Chúng ta không cướp cái gì khác ngoài đám tin này. Cái người nào mua tài sn thì người đó b la thôi, vì khi h biết tài sn này không phi là ca mình thì nó s tr thành tài sn nhà nước. Ri nhà li tr v my cô gái m côi kia. Thế là đ ri. Chúng nó còn tr, còn khóc, có th d dàng kiếm ăn được. Anh th nghĩ xem, hàng nghìn, hàng nghìn đng sp vào tay mình ri. H chng có gì phi kêu ca c.

Lý l ca nhà vua làm qun công cũng phi xiêu lòng. Nhưng anh vn lo lng khi li vì s ông bác sĩ kia gây chuyn. Nhưng nhà vua li nói:

– Mc k cái thng cha bác sĩ y! Vic gì mà phi lo thế. Khi nhng đưa ngu ngc th trn này đng v phía mình. Chúng ta nm được phn đa ri.

Nói xong, hai người chun b xung nhà. Qun công nói:

– Tôi nghĩ đ tin như thế chưa chc chn.

Nghe nói vy, tôi mng quá. Thế là tôi không phi khí khăn tìm kiếm na. Nhà vua hi

– Ti sao?

– Vì Mary Jane s phi vào trong phòng này ly qun áo tang, my tên da đen quét dn phòng, sp xếp đ đc li cho ngay ngn, chúng có th trông thy bc tin và mượn tm mt ít thì sao?

Nhà vua nói:

– Anh sáng sut lm.

Ri lão đi vào ch màn che qun áo ch cách tôi đ hơn mt thước. Tôi nép cht vào tường, đng tht im, mc du lúc đó tôi đã bt đu run. Tôi đang tính nếu h bt được tôi đây thì tôi s nói thế nào thì nhà vua đã ly bc tin ra và nhét vào dưới đm, n sâu mãi vào chng gn mt thước. Chúng bo ch đó an toàn vì tên da đen có sa son li giường thì cũng ch làm bên trên thôi. Tôi ch h va đi đến lưng chng cu thang là ly bc tin ra, chy lên gác ch tôi nm, giu vào mt ch ch lúc nào thun tin s tính. Tôi nghĩ có l đem giu mt ch nào ngoài căn nhà này thì hơn. Vì nếu h thy mt thì trước hết là sc so k trong nhà đã.

Ri tôi quay tr vào nhà, qun áo gn gh. Tôi mun đi ng mà không được vì đang lo nghĩ nhiu v chuyn này. Lát sau, nhà vua và qun công tr lên; tôi nm ra đm, thò đu ra k vào tay vn cu thang, ch xem có chuyn gì xy ra không. Nhưng không có chuyn gì c.

Thế là tôi ch đến lúc yên ng hn mi ln nh cái tay vn cu thang đi xung nhà.

 

 

CHƯƠNG 27

 

Tôi ghé tai sát ca phòng ca tên la đo, chúng đang ngáy khò khò. Tôi king chân rón rén đi xung cu thang. Chung quanh không mt tiếng đng. Tôi lách nhìn qua khe ca phòng ăn, thy nhng người ngi gác quan tài đã ng say. Ca phòng ăn thông sang phòng khách. Chiếc quan tài đ đó. Mi phòng thp mt ngn nến. Tôi đi qua, ca phòng khách vn m, nhưng không có ai, ch có xác ca Peter. Thế là tôi lướt nh ra ngoài; nhưng ca trước đã khóa. Va lúc đó, tôi nghe thy tiếng chân người xung cu thang, ngay sau lưng. Tôi chy vào phòng kháchm, nhìn thoáng chung quanh mt cái, thy ngoài quan tài ra chng còn ch nào mà np c. Np quan tài đ h ra my tc, trông thy mt người chết ph mt miếng vi ướt, vi đng vi nim. Tôi tun vi cái bc tin xung dưới np quan tài, ngay dưới ch hai tay người chết đ vt chéo. Lúc chm phi, tôi thy lnh run c người. Ri tôi chy vt qua phòng ăn, np sau cánh ca.

Người va bước vào là cô Mary Jane. Cô ta đến ch quan tài ri quỳ xung nhìn vào trong, rút khăn mùi xoa và khóc thút thít, lưng xoay li phía tôi. Tôi bước ra ngoài, lúc đó qua phòng ăn, đ tin chc là nhng người ngi canh gác kia không trông thy tôi nên tôi đng li nhòm qua khe ca. H không đng đy gì, như thế là yên tâm.

Tôi v giường nm, trong bng hãy còn s vì nhng cái mình va làm, vt v mà nguy him. Tôi tính khi nào chúng tôi đi xuôi xung dưới kia đ mt trăm dm, tôi có th viết thư v báo cho cô Mary Jane, và cô y có th đào m lên mà ly li s tin. Nhưng nh vic nó không phi din ra như thế, lúc đóng quan tài người ta khám phá ra bc tin giu trong đó thì sao. Thế là, nhà vua s li v được, và tôi cũng chng có cơ hi mà ly li được. Lúc này, tôi li mun bò xung ly bc tin ra. Nhưng không dám ri na. Tri sáng dn. My người ngi canh đã bt đu tnh gic. Nếu xung na thì rt có th b tóm mà trong tay có sáu nghìn đô la. Thôi tt hơn hết là không dính dáng đến chuyn đó na.

Đến sáng, tôi đi xung nhà dưới thì phòng khách đã đóng ca, và my người canh gác đã đi c. Ch còn li nhng người trong nhà cùng vi bà góa Barley và bn chúng tôi. Tôi nhìn k nét mt h xem có thay đi gì không, nhưng chng thy có gì khác. Đến trưa, người qun tang cùng vi mt người na ti. H khênh quan tài ra gia nhà, đt trên hai chiếc ghế, ri xếp tt c nhng ghế khác thành hành, li còn mượn thêm ghế my nhà hàng xóm v đ cht c phòng ăn, phòng khách. Tôi nhìn np quan tài thy vn đ như cũ, nhưng vì xung quanh có nhiu người nên tôi không dám bước đến gn nhìn vào trong đó.

Lát sau, nhiu người lc tc kéo đến. Hai tên la bp và nhng cô gái đến ngi dãy ghế trên ngay đu quan tài. Trong sut na gi, đoàn người ni đuôi nhau đi chm chm quanh quan tài, mt nhìn vào người chết mt phút v nghiêm trang, trnh trng. Nhng cô gái và hai tên la bp thì đưa khăn lên chm mt ri cúi xung thn thc. Ch thy tiếng chân đi lt xt trên nn nhà và nhng tiếng h mũi bi vì người ta đến d mt đám tang thì hay h mũi nhiu hơn là nhng ch khác, đôi khi nhà th na.

Khi mi người đã đến đông đ, người qun tang mi bước ra, tay đeo găng đen, dáng điu rt bình thn. Ông ta sa son li mt ln cui, thu xếp cho mi người yên v đâu đó. Ông ta không nói gì hết; bo người này ra đây, gic cho người khác vào kia, dn li đi ch này ra ch khác, ch toàn làm bng nhng cái gt đu và ra hiu bng c hai tay c. Ri ông ra đng sát vào tường. Đúng là mt người nh nhàng, thanhh thoát chưa tng có. Hình như ông ta chng bao gi cười.

H đã mượn sn mt chiếc đàn phong cm đã cũ. Khi mi người đã sn sàng, mt thiếu ph tr mi ngi xung bt đu c nhc, nghe bun thm đến nu rut. Mi người hát lên theo tiếng . Ri linh mc Hobson trnh trng, t t lên tiếng. Va lúc linh mc bt đu sp nói thì bng có tiếng kêu rt kinh khng t dưới nhà vng lên. Đó là tiếng sa ca mt con chó. Ông linh mc c phi đng ch bên cnh quan tài cho đến khi con chó hết kêu mi vì nếu không thì thì chng ai nghe thy ông nói gì. Nhưng người qun tang giơ tay lên làm hiu cho lính mc như mun nói: “C yên tâm, đã có tôi”. Ông ta cúi khom người đi men theo bc tường, tuy vy vai ông ta vn nhô cao lên hơn đy mi người. Tiếng sa ca con chó vang lên mi lúc mt to hơn. Ông ta đi qua hai phòng ri r khut xung nhà dưới. Hai giây đng h sau, tôi nghe có tiếng đp mnh, con chó rng lên vài tiếng na ri im hn. Ông linh mc lúc y mi trnh trng bt đu ging l. Vài phút sau, ông qun tang đi men tường tr lên, đu và vai nhp nhô qua my bc tường trong căn phòng, ri ông ta đng thng người dy, ly tay che ming, vươn c qua đu mi người ra phía ông linh mc, nói thm nhưng bng mt ging hơi gt: Nó bt được mt con chut ri li cúi người xung đi v ch cũ. Mi người có v h hê lm, vì h đang mun biết chuyn gì. Cái chuyn nh như thế chng đáng biết, nhưng mi người li rt đ ý. Trong th trn này ông qun tang là người biết đến nhiu nht.

Bài ging đo ca mc sư tuy hay nhưng quá dài. Ri sau đó, li đến nhà vua bước ra li nhi mt hi na. Khi mi vic đu xong, người qun tang mi bước đến quan tài cm cái khóa đ vn c. Lúc đó, tôi hi hp lm, mt nhìn chm chp vào ông qun tang. Nhưng ông ta ch t t nh tay h cái ván thiên xung, ri bt c tht cht. Thế là xong! Tôi t hi nh có người nào gian trá đã ly cái bc tin y ra ri thì sao? Có nên viết thư cho cô Mary Jane không nh? Nh viết ri mà cô y đào m lên không tìm thy gì thì s bo mình là người thế nào? Không khéo chính mình li b đi tù. Thôi thà không viết gì c còn hơn. Mi th bây gi trong đu tôi c ri tnh c lên. Càng nghĩ, tôi li càng thy rc ri thêm, c đ mc k nó ra sao thì ra.

Mai táng xong, chúng tôi quay tr v nhà. Tôi li đ ý nhìn các b mt xem sao, nhưng không tìm thy gì trong nhng nét mt y c, tôi chu không hiu được.

Bui ti, nhà vua đi thăm nhng người quen thuc, làm ra v thân mt. Lão nói rng bà con giáo dân ca lão bên nước Anh đang st rut mong lão lm, cho nên lão cũng mau chóng thu xếp, gii quyết cho xong đ tr v. Lão nói rt tiếc rng phi vi vã như thế. Mi người cũng nói vy, h mong lão có th lâu hơn. Lão li nói rng lão và William s cùng đem nhng cô cháu gái kia v nước. Nghe vy, ai cũng thy mng cho các cô gái s được nương ta vào h hàng. Còn các cô gái thy lão nói như thế thì cũng sung sướng. Các cô gic lão ta bán nhà bán đt cho nhanh chóng. H hân hoan bao nhiêu thì tôi càng đau lòng by nhiêu vì thy h b la bp. Nhưng tôi không có cách nào đ xoay chuyn tình thế.

Sau đó, nhà vua rao bán nhà ca, cơ nghip cùng vi nhng người da đen làm vic đây hai ngày sau khi chôn ct, nhưng trước đó ai mun mua riêng cái gì cũng được.

Ngày hôm sau, khi tang l đã xong, thì nhng nim vui ca các cô gái b vp phi tr ngi th nht. Có vài người buôn nô l tìm đến, nhà vua đem bán tt c nhng người da đen làm vic trong nhà bng mt giá va phi và ly ngân phiếu. Thế là nhng người da đen ln lượt ra đi. Hai người con trai thì ngược lên Memphis, người m thì xung Orleans. Các cô ch và h ôm ly nhau khóc lóc bun ru vô hn. Các cô con gái nói rng không ng li phi thy cnh gia đình chia s và phi đem h bán đi thế này. H ôm ly nhau khóc mãi, làm tôi ch mun vch mt bn đu cáng ngay lp tc đ nhng người da đen được li cùng cô ch. Vic mua bán làm cho mi người trong th trn bt bình, cho rng như thế là tàn nhn. Danh d ca hai lão đi bp cũng b gim đi đôi chút. Nhưng lão già điên r kia c mt mc làm theo ý lão, mc cho qun công ngăn cn.

Hôm sau là ngày bán đu giá. Tri va sáng, nhà vua và qun công lên gác gi tôi dy. Nhìn mt hai người, tôi đoán ngay là có chuyn. Nhà vua hi:

– Đêm trước, mày có vào bung tao không?

– Thưa đc vua không , – Nhng lúc ch có riêng bn này thì tôi vn thường xưng hô vi lão ta như thế.

– Vy đêm qua mày có vào không?

– Thưă đc vua không

– Mày th danh d đi, không được di trá.

– D xin th danh d tôi nói tht. T lúc cô Mary Jane dn đc vua và ngài qun công lên phòng, tôi không ti gn đó làm gì c.

Qun công hi:

– Mày có thy ai đến đó không?

– Thưa ngài, tôi không nh rõ lm

– C nh li đi.

Tôi im lng đ nghĩ xem có cách gì nói không, ri đáp.

– Có, tôi thy my người da đen vào đó.

C hai git mình, ri qun công li hi:

– Tt c bn da đen à?

– Không, không phi phi tt c cùng vào lúc, tôi trông thy mt ln thôi.

– Lúc nào?

– Hôm đưa ma, nhưng không phi lúc sáng sm đâu, tôi cũng ng dy mun. Tôi va bước xung cu thang thì thy h.

– C nói đi! Chúng làm gì na? Chúng làm như thế nào?

– H ch nh nhàng thôi. Tôi nghĩ h vào đó đ dn phòng ca đc vua. Có l lúc đó đc vua đã dy ri, nhưng h thy ngài còn nm nên mi li kéo nhau khe kh đi ra đ khi làm nh hưởng đến ngài.

C hai nhìn nhau bun ru, thu não. Nhà vua nói:

– Thế này thì hng bét mi chuyn ri còn gì.

Qun công suy nghĩ mt lúc ri bt cười khy và nói:

– Bn da đen chơi mt v cao tay đy. Chúng nó gi b như đau kh lm trước khi chúng nó đi khi nơi này. Tôi, ông và tt c mi người đu nghĩ như thế c. Đng tưởng bn da đen không có tài cán gì. Tôi mà có vn và có mt cái rp hát thì tôi s tuyn ngay bn này vào làm din viên. Thôi thế là bây gi chúng mình đã đem bán h đi đi ly mt bài hát. Thế mà mình li cũng chưa được hát cái bài hát đó cơ ch. à này, thế cái bài hát đó đâu ri nh, cái bn giao kèo y mà?

– Phi ra ngân hàng mà ly ch!

– Thôi thế cũng còn may chán.

Tôi ra b rt rè hi:

– Có chuyn gì thế?

Nhà vua nhìn tôi bc mình nói:

– Không vic gì đến mày! Đng có cõ mõm vào chuyn ca ngừơi khác. Chng nào còn trong cái th trn này thì mày phi biết gi kín mm ming, nghe không?

Ri lão quay ra nói vi qun công:

– Chúng ta đng có gì c, c im lng thôi.

H bước xung cu thang, qun công còn thì thm nói:

– Bán cho nhanh, lãi ít cũng được.Nhanh chóng mà cm tin trong tay.

Nhà vua nhe răng cười, nhìn qun công nói:

– Tôi đang tính c gng bán c đi cho nhanh vi s lãi ti đa. Nếu không được nhiu, hay chng được tí nào, thì cái đó là li ti tôi hay ti anh?

– Nếu ngài chu nghe li tôi, thì bây gi lũ da đen vn còn trong nhà và chúng ta đã chun vi bc tin to ri.

Nhà vua s l chuyn nên chy vòng lên ch tôi đ đe tôi là không được nói vi ai v chuyn tôi trông thy anh da đen trong phòng lão đi ra, bi vì như thế thì ai cũng biết ngay là có chuyn. Ri lão tht thu đi v phòng, t chi ra mình mt hi và nói rng đu đuôi cũng là ti lão c, không chu nm nán li trong phòng như mi sáng, ri th rng t ln sau tr đi không có di như thế. Ri h đi bàn tán gì vi nhau na. Còn tôi thì mng thm trong bng vì đã đ ti cho nhng người da đen mà li không làm hi gì đến h c.

 

 

CHƯƠNG 28

 

Jim bo rng vic khc ch là khó hơn c. Nhưng Tom nht đnh bt Jim phi viết. Tù nhân phi đ li bút tích ca mình lên tường đ lưu li v sau, c huy hiu ca mình na.

Jim nói:

– Cu Tom ơi, tôi chng có huy hiu riêng gì c mà ch có mi cái áo này ca cu đưa cho và tôi phi viết nht ký lên đó thôi.

– Anh không hiu gì c, Jim , huy hiu khác cơ, không phi như thế đâu.

Tôi bo:

– Jim nói đúng đy. Anh ta không có huy hiu nào đâu.

Tom đáp:

– Tao biết, nhưng Jim phi có mt cái huy hiu đ li trước khi ra khi nơi này.

Thế là thng Tom ngi bóp trán nghĩ ra mt cái huy hiu cho Jim. Lát sau, nó bo là đã nghĩ ra rt nhiu nhưng không biết nên chn ly cái nào. Cui cùng, nó chn ly mt kiu và bo:

– Trên cáo huy hiu y v mt vòng tròn xung quanh, phía trước là mt hình chéo màu vàng, có con chó nm, t ra là nô l, dưới chân con chó là cái xích, ri có ch đ ghi công trng màu xanh lá cây, có răng cưa xung quanh, mt hình ch V màu xanh lá cây phía trên cùng ca huy hiu, ba đường nghiêng trên nn mu xanh da tri vi nhiu nét chm. Mt cái biu tượng anh da đen chy trn vác mt bc hành lý, còn li biu tượng hai thng đi theo giúp đ, tc là mày vi tao.

Thế là nó gii quyết xong chuyn v cái huy hiu, bây gi nó làm nt cái phn còn li, tc là vch ra mt bài t bit, bo rng Jim phi có mt bài viết như vy, trong sách người ta đã nói thế. Nó viết sn trên mu giy, ri đc to lên:

1) Nơi đây, mt trái tim b giam cm đang tan v.

2) Nơi đây, mt tù nhân đáng thương, b cuc đi và bè bn rung b, phi sng héo hon, tàn t.

3) Nơi đây, mt trái tim cô đơn tan v, mt tinh thn đã mt mi sau ba mươi by năm b giam cm cô qunh.

4) Nơi đây, con ca Louis th mười bn đã qua đi không nhà ca, không bn bè thân thuc, sau ba mươi by năm tù đy.

Khi đc nhng câu đó, ging thng Tom run lên vì xúc đng. Lúc đc xong, nó không biết nên chn câu nào đ cho Jim viết lên tường vì câu nào thy cũng hay c; sau cùng nó bo nên đ cho Jim viết tt c my câu đó lên. Jim nói là phi đến mt năm anh ta mi viết xong tng đy ch, cho nên Tom s viết ra ngoài, và hn ch vic nhìn theo đó mà vch lên tường. Ri nó nói:

– Viết lên g thì không n ri, vì trong tháp giam làm gì có tường bng g. Chúng mình phi khc ch vào đá mi đúng.

Jim bo khc trên đá còn khó hơn trên g, như vy còn lâu hn mi khc xong mà trn ra được. Nhưng Tom bo s đ tôi giúp. Ri nó nhìn xem tôi và Jim viết đến đâu ri. Làm cái này tht là mt vic rt khó khăn và châm chp, đôi bàn tay tôi đã đau li càng đau hơn mà công vic dường như không tiến thêm chút nào. Tom nói:

– Tao nghĩ ra mt cách. Chúng mình phi đi kiếm mt hòn đá đ làm huy hiu và viết ch luôn. dưới xưởng có mt hòn đá xay rt ln, chúng mình s đưa lên đây ri viết các th vào đó, li có th dùng nó mà mài bút, mài cưa được.

Tht là mt ý tưởng kì quái, nhưng chúng tôi nghĩ có th làm được. Lúc đó chưa đến na đêm, chúng tôi ra ngoài và ln xung xưởng, ch còn đ Jim li làm vic ca hn. Chúng tôi khiêng hòn đá ra ngoài ri lăn v nhà, nhưng nng quá, my ln nó suýt ri dp chân. Tom bo thế nào cũng có đa b đá rơi vào chân trước khi khênh v đến nơi. Được na đường, chúng tôi mt quá, lo đo, m hôi ra ướt đm. Chúng tôi đành phi gi Jim, Jim ngi dy và nhc cái dây xích ra khi chân giường, bò ra khi l đến ch đ hòn đá, Jim và tôi nhc hòn đá lên, đi nh như không, còn thng Tom thì ch huy. Nó có th ch huy được bt c đa tr nào khác. Nó có th làm được đ mi th.

Cái l chúng tôi đào cũng khá to, nhưng hòn đá vn không th lt qua được, Jim cm ly cuc đào rng thêm ra. Tom ly đinh vch lên tng đá và bo Jim đc theo nhng vết đã vch. Nó bo Jim làm đến khi nào nến tt thì hãy đi ng, đem giu hòn đá xung dưới ri nm lên đó mà ng. Chúng tôi giúp Jim mc li cái xích vào chân giường, ri chúng tôi cũng sa son đi ng. Nhưng bng nhiên, thng Tom li nói:

– Trong này có con nhn nào không, Jim?

– Không có, cu .

– Được, đ tôi đi kiếm mt ít cho.

– Ôi, tôi s lm. Thà có rn còn hơn là nhn.

Tom nghĩ mt vài phút ri nói:

– Mt ý kiến hay đy. Thế anh đ đâu?

– Đ cái gì cơ, cu Tom?

– Con rn ch cái gì?

– Ly chúa, nếu có con rn bò vào đây thì tôi lp tc phi chi qua cái l tường kia mà chy thôi.

– Ôi, Jim, anh đng có s thế. Anh có th chinh phc được nó ch?

– Chinh phc ư?

– Phi, d thôi. Bt c con vt nào mà anh yêu quý nó thì nó cũng biết ơn, và không bao gi nó làm hi anh. Anh c th xem. Ri nó có th đ anh qun nó chung quanh c và rúc đu nó vào ming anh na cơ.

– Tôi xin cu, tôi không dám nghe đâu! Nó s đ tôi đưa cái đu nó vào mm tôi ư? Không bao gi. Mà hơn na, tôi không mun cho nó ng chung vi tôi.

– Jim, anh đng có ngu di như vy. Mt tù nhân phi có mt con vt đ làm bn ch. T trước đến nay, chưa có ai nuôi rn c, nên anh là người đu tiên làm được vic đó thì càng v vang ch sao.

– Cu Tom ơi, tôi không mun cái v vang y. Con rn s m vào tôi. Không, cu , tôi không mun làm cái chuyn đó.

– M kiếp, thế anh không th được ư? Tôi ch mun anh th thôi. Nếu anh không thích thì không cn phi gi nó mãi cơ mà!

– Nhưng trong lúc tôi th thì nó đã cn tôi ri còn gì. Cu Tom ơi, tôi không mun làm nhng cái đó đâu. Nếu cu Huck mà đem mt con rn vào đây thì tôi b đi ngay, nht đnh thế.

, thì thôi vy. Đ chúng tôi kiếm cho anh vài ba con rn không đc vy.

– Tôi cũng không chu được, cu Tom . Tôi nói tht vi cu, chưa bao gi tôi thy lo ngi và kh như thế này.

– Thế đây có chut không?

– Không, tôi ch thy con nào.

– Thôi thế chúng tôi kiếm cho anh my con chut…

– Tôi không cn chut, cu Tom . Nó là con vt đáng ghét nht c hay quy nhiu người ta, trèo c lên người, cn chân không cho người ta ng. Thà cu đưa rn thường vào đy ch, đng đưa chut vào đây. Tôi không cn dùng đến chut làm gì.

– Nhưng mà anh phi có chut ch. Anh đng lo ngi, h đu làm như thế c. Tù nhân không bao gi có chut, h hun luyn nó nhiu mưu mo, ri nhng con chut đó tr thành gn gũi như con rui vy. Mà anh li còn phi chơi âm nhc cho chúng nghe na ch. Anh có cái gì đ chơi âm nhc không?

– Tôi ch có cái lược gy vi mt mnh giy, đ làm cái đàn búng thôi. Nhưng tôi chc chn chúng nó không thích đàn búng.

– Có ch. Chúng nó không phân bit th âm nhc nào. Đàn búng đi vi chut là tt lm ri. Con vt nào cũng thích âm nhc, mà trong nhà giam thì nó li càng ưa na, nht là nhc bun thm. Chut nó thích lm. Nó s bò ra xem anh có cái gì l thế. Ban đêm, trước khi đi ng và bui sáng sm ng dy, anh phi ngi trên giường mt lúc và chơi cái đàn búng y. Anh chơi đ hai phút thì anh s thy đ các th chut, rn, nhn v… v… nó cm thy bun thay cho anh và s kéo ti chung quanh anh.

-Vâng, tôi cũng nghĩ thế. Nhưng lúc này tôi chng hiu gì c, tôi s c gng làm theo nếu như tôi phi làm. Tôi s làm cho nhng con vt y bng lòng và không có chuyn gì lôi thôi trong nhà c.

Tom nghĩ thêm mt lúc na xem còn có gì khác na không, ri nó nói:

– Còn mt cái na tôi quên mt. Anh có th trng hoa đây không?

– Tôi không biết, nhưng có l được. Nhưng trong này ti lm, và tôi thì cũng chng cn hoa, ch rc ri thêm.

– Anh c th xem sao. Nhng tù nhân khác h cũng trng hoa mà.

đây chc là trông được hoa đuôi mèo, nhưng trng nó chng bõ công.

– Anh đng tưởng thế. Chúng tôi s tìm cho anh mt cây con, và anh trng nó vào góc nhà kia kìa. Đng gi nó lá hoa đuôi mèo, phi gi nó là Pitchiola mi đúng. Và anh phi tưới cho nó bng nước mt.

– Sao thế? đây tôi có khi nước mưa.

– Không được tưới bng nước mưa, anh phi tưới bng nước mt. Ai cũng làm như vy mà.

– Cu Tom ơi, thế thì cây hoa y s chết mt thôi, vì chng my khi tôi khóc.

Tom lúng túng chng biết nói gì. Nhưng sau mt hi suy nghĩ, nó bo Jim ly c hành bôi vào mt đ có nước mt. Nó ha rng s nht mt c hành ri bui sáng s ngm b vào trong bình cà phê ca Jim, Jim bo như thế thì s có mùi hành trong cà phê, ri Jim kêu ca các kế hoch ca Tom, nào là trng cây hoa đuôi mèo, đánh đàn cho chut nghe, vut ve rn, nhn, ngoài ra li còn phi mài bút, ri khc ch vào đá, ri viết nht ký v… v… tht là rc ri, phin nhiu. Hn nói mt hi khiến thng Tom cũng nn chí. Tom bo rng nó đã nghĩ ra bao nhiêu th đó cũng ch mun làm cho Jim được ni danh, thế mà Jim còn kêu ca tht là ung công. Nghe vy, Jim hi hn và t nay Jim s không cư x như vy na. Sau đó, tôi và Tom tr v phòng đi ng.

 

 

CHƯƠNG 29

 

H kéo đến mt ông già trông rt lch s cùng vi mt người tr hơn, trông cũng khá chng chc, cánh tay phi đeo mt cái băng. Hình như chuyn này không phi là đùa. Có l nhà vua vi qun công cũng đang cht d. Tôi chc h s s tái mt. Nhưng không, h chng t v gì c. Qun công vn c đim nhiên đi ú quanh đó, v tha mãn. Còn nhà vua thì nhìn lên nhìn xung, v ngn ngi lo lng; hình như cái đó làm cho lão đau lòng vì nghĩ rng trên đi làm gì li có nhng tên la bp x lá như vy. Rt nhiu người đng chung quanh nhà vua đ ng h lão. Mt lát sau, ông già sang trng bt đu nói. Tôi nhn thy ngay rng ông ta nói đúng như mt người Anh thc s ch không ging vi kiu ca nhà vua. Ông ta nói đi khái thế này:

– Đây tht là mt điu kỳ l mà tôi không th ng ti được. Em tôi và tôi gp chuyn không may; em tôi b gãy tay, và hành lý ca chúng tôi b đưa nhm lên th trn khác. Tôi là Harvey, em ca Peter Wilks; còn đây là người em William. William không nghe thy gì và không nói được, cũng không làm du hiu được nhiu lm vì chú y đã gãy mt mt cánh tay. Trong mt vài ngày na ly được hành lý v, chúng tôi s có đ bng chng. Nhưng t nay đến lúc đó, tôi không mun nói gì thêm na, chúng tôi v khách sn và ch đó.

Ri hai người bước đi. Nhà vua cười, li nhi mt hi:

– Gy tay, điu đó là có th, phi không các v? Và li tin li đi vi mt anh bp mà phi làm du hiu. Mt hành lý, đây mi là mt mưu mo thông minh!

Ri lão ta cười hô h, mi người khác cũng cười theo, ch tr có ba bn người là không tán thành. Mt trong nhng người y là ông bác sĩ. Người th hai là mt ông trông rt lch s, tay xách vali,va mi tàu thy bước xung lúc nãy và đang nói chuyn nh vi ông bác sĩ, thnh thong nhìn lên nhà vua và hai người li gt gt cái đu. Đó là trng sư Levi Ben va t Louisville tr v. Người th ba to ln, vm v, va mi bước ti, nghe ông già lúc nãy nói bây gi đang nghe nhà vua nói. Nhà vua nói xong, người đó nhìn lên hi:

– Nếu ông là Harvey Wilks thì hi ông đến th trn này t bao gi?

– Trước hôm đưa tang, thưa ông.

– Nhưng mà vào lúc my gi?

– Vào bui chiu, khong mt hai tiếng đng h trước lúc mt tri ln.

– Ông đến bng cách gì?

– Tôi đi tàu Susan Powell t Cincinati đến.

– Thế ông làm thế nào li lên bến tàu vào bui sáng được, ông đi xung à?

– Tôi không lên bến tàu vào bui sáng.

– Nói by.

Nhiu người bước đến yêu cu người kia không được nói năng như vy đi vi mt mc sư.

– Mc sư à? Treo c nó lên, nó là mt thng la bp. Nó lên bến tày sáng hôm đó. Chính tôi đó ch đâu và trông thy nó. Nó đi xung, đi cùng vi Tim Collins và mt thng bé na.

Bác sĩ kia hi:

– Nếu anh trông thy thng bé y na thì anh có nhn được ra nó không, Hines?

– Nhn ra ch. A, nó kia ri.

Người đó ch đúng vào tôi. Bác sĩ nói:

– Thưa các v, tôi chưa dám chc hai người va ti lúc nãy có phi là bp hay không, nhưng còn hai thng cha đây mà không phi là nhng tên la bp thì tôi ch là mt thng ngc. Tôi nghĩ rng bn phn ca chúng ta là phi gi không đ nó chy khi nơi này cho đến khi nào chúng ta rõ được s tình. Mi người đi theo tôi đến khách sn và cho đi cht vi hai người mi ti kia; tôi chc chúng ta có th tìm được cái gì đó.

Mi người t v gin d tr nhng k đng v phe nhà vua. Thế là tt c chúng tôi phi đi. Lúc y mt tri sp ln. Ông bác sĩư nm ly tay tôi dt đi, nm nh thôi, nhưng không chu buông tôi ra mt chút nào. Mi người bước vào mt căn phòng rng ln trong khách sn, ri cho mi hai người lúc nãy ti. Ông bác sĩ lên tiếng trước:

– Tôi không mun làm gì quá đáng đi vi hai người này, nhưng vì tôi nghĩ h là nhng tên la bp, và h có th có nhng âm mưu mà ta không biết. Liu chúng có dám chun đi mà li đ li cái bc tin ca Peter Wilks không? Chc không đâu. Nếu nhng tên này không phi là nhng tay la bp thì chc s ly bc tin đó ra đây đ chúng ta gi cho đến lúc nào chng minh được h là lương thin, mi người có đng ý thế không?

Mi người tr li đng ý. Tôi nghĩ thế là h đã dn được bn tôi vào ch kt ngay t lúc đu. Nhưng nhà vua ch t ra hơi bun. Lão nói:

– Thưa các v, tôi cũng mong rng bc tin còn đó, vì tôi không mun ngăn tr vic tìm ra đu đuôi câu chuyn này. Nhưng bc tin không còn đó. Không tin các v c cho người đi lc soát.

– Ông đ tin đâu?

– Khi có cháu gái đưa cho, tôi đem giu xung dưới đm giường ng ca tôi, vì đây ít ngày nên không mun đêm tin đó gi vào nhà băng. Tôi c ng nhng người da đen lương thin như nhng người hu ca tôi, ai ng cũng đã cum hết s tin đó trước khi ri khi nơi này. Người hu ca tôi đây có th nói rõ cái đó đ các ngài biết.

Ông bác sĩ vi nhiu người khác cũng nói:

– Thôi đi!

Chng ai tin li lão ta c. Có mt người hi tôi rng tôi có trông thy nhng người da đen đánh cp tin không. Tôi nói rng ch thy h trong bung vi vã đi ra. Tôi tưởng rng h s đánh thc ông ch tôi nên h phi bước ra ngoài. Nhưng ông bác sĩ sng s hi tôi:

– Mày có phi là người Anh không?

Tôi bo phi, ri ông ta và mi người cùng cười, nói:

– Li mt tên bp!

Chúng tôi bi lên nói xung hàng vài gi mà không thy ai nói gì đến vic ăn ung na. H bt nhà vua k li đu đuôi câu chuyn ca lão, ri li bo ông già sang trng kia cũng k đu đuôi câu chuyn ca mình. Nhưng chng ai dám khng đnh ông già kia nói tht hay nhà vua này nói di c. Lát sau, h bo tôi đng ra nói li tt c nhng gì tôi biết. Nhà vua đưa mt liếc nhìn tôi, do đó tôi cũng biết là nên nói thế nào cho phi. Tôi bt đu nói v thành ph Sheffield, chúng tôi sng đó thế nào, nói mi th v h nhà Wilks bên Anh. Nhưng tôi chưa nói xong thì ông bác sĩ kia đã phá lên cười, ri Levi Ben, ông trng sư na h nói:

– Thôi, chú máy không quen nói di nên nói chi li lm.

Tôi chng đ ý đến li khen, thy được thoát là mng lm ri.

Bây gi, ông bác sĩ li quay sang bên, nói:

– Giá như ông có mt th trn này ngay t nhng hôm đu thì có hay không, ông Levi Ben?

Nhà vua giơ tay ra nói xen vào:

– Thế ra đây là người bn mà ông anh ca tôi vn thường nói đến trong thư đy ư?

Ông trng sư bt tay lão ra, mm cười có v hài lòng, ri hai người chào hi nhau mt tí, ri đng li sang bên nói nh. Lúc sau ông trng sư nói to lên:

– Được ri, tôi s cm giy t ca hai bên đây đ biết rõ thc hư thế nào.

Thế là h ly giy bút ra. Nhà vua ngi xung vo đu sang mt bên, viết nguch ngoc cái gì trên đó. Ri h li đưa bút cho qun công, anh ta có v lo s. Nhưng anh ta vn cm ly bút viết. Ri ông trng sư li quay sang phía ông già kia nói:

– Ông và em ông, xin viết cho mt vài dòng ch vào đây và ký tên dưới.

Ông già kia viết nhưng không ai đc được ch gì. Ông trng sư rút trong túi ra mt tp thư cũ, nhìn k trong đó ri li nhìn ch viết ca ông già kia, ri nhìn sang ch viết ca nhà vua vi qun công, t v rt ngc nhiên nói:

– L nh, nhng bc thư cũ này là ca Harvey Wilks và đây là hai bút tích. Ai cũng có th thy rng nhng người kia đã không viết đúng như vy. Còn ch viết ca ông già này, ai cũng có th thy d dàng lá không phi ch ca ông…

Ông già kia ngt li:

– Tôi xin có li gii thích. Không ai có th đc được ch ca tôi, tr có ông em tôi kia mà thôi. Vì thế ông em vn chép li thư tôi viết. Nhng lá thư mà ông cm đu là ch ca em tôi, không phi ch ca tôi.

– Ra thế, – Ông trng sư nói – Tôi cũng có mt s thư ca William na đây. Vy nếu ông đ ông y viết cho mt vài dòng thì ta có th… .

– Em tôi không viết tay trái được, nếu tay phi ca ông em tôi không b gy thì các ngài có th thy rõ là ông hai th thư mà xem – cùng mt người viết c.

Ông trng sư xem ri nói:

– Tôi thy có l đúng, tôi thy hai th ch rt ging nhau. Được! Tôi nghĩ rng chúng ta sp đi đến ch gii quyết ri đây, nhưng phn nào còn chưa rõ lm. Dù sao cũng có mt điu đã có th chng minh rng hai người này không phi là anh em nhà Wilks.

Va nói, ông tă va quay sang phía nhà vua và qun công.

Đến nước này mà lão ta vn không chu thua. Lão bo rng William là mt người bướng bnh và hay đùa, rng lúc hn đt bút lên giy cũng ch là làm mt trò đùa nghch ca hn. Ri lão ta li lm nhm mt hi cho đến lúc lão tưởng rng chính lão đang nói đến mình tht. Nhưng ông già kia ngt li:

– Tôi nghĩ ra mt cách, đây có v nào đã đến giúp vic khâm lim cho ông Peter Wilks trước khi đem chôn ct không?

Có tiếng người nói:

– C! Tôi và Ab Tunrner làm vic đó. C hai chúng toi đến đy

Ri ông già đó quay sang hi nhà vua:

– Ông có thêt cho tôi biết là trên ngc Peter có xăm hình gì không?

Ln này thì nguy to ri. Nếu lão không nhanh chóng tr li thì s không còn đường mà thoát. Làm sao lão biết được trên ngc k đã chết có xăm hình gì. Lão ra tái mt đi mt lúc, mi người như vươn mt chút ra phía trước chăm chăm nhìn vào lão. Lão vn không chu, quyết đi đến cùng đ làm cho mi người không bt nn và trn đi được. Lão vn ngi đó đàng hoàng, lát sau lão ta mm cười và tr li:

– Đó tht là mt câu hi khó tr li. Vâng, thưa ngài, tôi có th nói cho ngài biết là trên ngc người chết có xăm hình gì. Đó ch là mt mũi tên rt nh, màu xanh, nếu như không nhìn tht gn thì không th thy. Nào, ngài nghĩ sao?

Tôi chưa bao gi thy ai trơ tráo như hn.

Ông già kia quay ngay sang phía Ab Turner và người bn ca Ab Turner, đôi mt sáng lên vì trong bng nghĩ rng ln này thì tóm được nhà vua ri. Ông già hi:

– Đó, các ông đã nghe thy ông kia nói gì ri! Vy thì trên ngc Peter Wilks có xăm như vy không?

C hai người cùng tr li:

– Chúng tôi không thy có du nào như thế c

– Hay lm, – Ông già kia nói tiếp – Trên ngc Peter, các ông thy có my ch nh P và B vi ch W, giă ba ch có gch, tc là P – B – W như thế này không?

Hai tên kia li nói:

– Không, chúng tôi không thy. Chng có du hiu gì c

Lúc đó thì mi người hoang mang, ri h hét lên:

– Toàn nhng tên la bp c! Đem vt c chúng xung sông đi!

Nhưng ông trng sư nhy lên bàn hét to:

– Các v, xin hãy nghe tôi nói mt câu, ch mt câu thôi. Còn mt cách duy nht, ta hãy đi đào cái xác lên xem.

Mi người đng tình, mun đi ngay, nhưng ông trng sư và bác sĩ nói ln:

– Khoan đã! Tóm c c bn người vi thng bế này dn đi na.

Mi người kêu lên:

– Được, và nếu không thy nhng hình xăm đó thì chúng tôi s đem treo c c bn.

Tôi s quá, không thoát được na ri. H nm cht ly chúng tôi dn đi ra thng nghĩa đa phía dưới sông đ hơn mt dm. C th trn chy theo sau, om xòm c lên. Lúc đó mi chín gi ti.

Khi đi qua nhà, tôi nghĩ gía đng bo cô Mary Jane đi ra ngoi ô, nếu không thì bây giy đã ra cu tôi và vch mt my tên khn kiếp kia.

C đám người ln theo b sông ging như nhng mèo hoang. Tri ti sm li, gió thi rung rung nhng cánh lá cây khiến tôi vô cùng s hãi.

Nếu như h không tìm thy vết xăm thì sao? Nghĩ đến cái chết s s trước mt, tôi không th nào chu được. Tri mi lúc mt ti, rt thun tin đ trn, nhưng Hines nm cht c tay tôi. Anh ta tc gin, lôi tôi đi xnh xch, tôi phi bước nhanh lên đ khi b hn kéo.

Đoàn người kéo ra nghĩa đa đông như kiến, mang theo hàng trăm cái xng, nhưng không người nào nghĩ đến mang theo mt cái đèn. Nhưng h c đào theo nhng ánh đèn lp lánh xa chiếu đến, trong khi đó, mt người chy đến căn nhà gn nht nghĩa đa chng na dm đ mượn đèn.

H c đào mãi. Tri ti đen như mc, gió thi ù ù, chp lia nhoang nhoang sm vang m m; nhưng h chng đ ý gì đến chuyn đó. H mi miết đào, có lúc chp lâu đến mt phút rt sáng có th trông thy mi th mi người trong cái đám đông y, trông thy c nhng cái xng đy đt t dưới m vt lên. Ri lát sau, tri li ti đen chng thy gì na.

Sau cùng, h ly được quan tài lên và ny đinh đóng np ra. Ai cũng c chen chúc nhau đ lách vào nhìn. Tht là kinh khng, Hines vn c nm cht ly c tay tôi kéo đi. Tôi c tưởng hn s quên tôi đó, vì hn cũngư đang chăm chú theo dõi.

Bng có mt tí chp soi sáng rc c mt vùng, và có tiếng người kêu lên.

– Ly Chúa, bc tin nm trên ngc người chết này!

Hines rú lên mt tiếng như mi người, bng c tay tôi ra ri xô mt cái tht nhanh, chen vào gia đám người đ nhìn; tôi tha cơ lách ra ngoài, chy ra đường mà không ai nhìn thy.

Tôi chy như bay trên đường. ít nht là tôi cũng thy ch có mt mình tôi vi bóng ti, và thnh thong có chp vi tiếng mưa rào rào, tiếng gió rít, tiếng sm rn.

V đến th trn, tôi không thy mt bóng người vì vy tôi c đàng hoàng đi gia ph chính. Đi gn đến nhà, tôi đ ý nhìn xem có thy gì chăng. Chng có đèn đóm gì c, nhà ti om, tôi bun nn, tht vng, không hiu ti sao. Nhưng ri tôi va qua ca nhà thì thy có ánh la lóe lên ca bung ca Mary Jane. Tim tôi như mun v tung ra. Ngay sau lúc đó, căn nhà tr li ti đen phía sau lưng tôi, ri không thy gì na. Tôi nghĩ cô y tht là mt người con gái có nhiu ngh lc nht mà tôi đã tng gp.

Khi đ ra khi th trn khá xa, tôi mi nhìn k xem có cái thuyn con nào đ mượn tm. Va lúc đó chp lóe lên, tôi thy mt cái xung không buce dây xích mà ch buc bng dây thng. Tôi nhy ngay xung vi vã chèo đi.

Ra đến bè thì đã kit sc, ch mun nm ngay xung mà th mt lát. Nhưng va trèo lên tôi đã lên tiếng gi:

– Jim, ra đây, th bè đi ngay thôi! May quá, chúng minh thoát được bn nó ri.

Jim chui ra, dang rng hai cánh tay đnh ôm tôi vào lòng. Hn vô cùng mng r, nhưng khi có ánh sáng chp, tôi bng im bt, nhìn hn và git lùi. Tôi quên mt rng hn đang đóng gi anh rp chết ri. Nhưng Jim mc k, c ôm cht ly tôi, mng cho tôi. Hn sung sướng quá vì thy tôi đã tr v đã thoát được hai tên la bp. Nhưng tôi nói:

– Đ lúc khác nói chuyn! Hãy tháo dây bè và đi đã!

Thế là ch hai giây đng h sau chúng tôi đã xuôi dòng sông, cm thy sung sướng li được t do, trên sông ln ch có mình, mà không còn ai quy ry na!

Tôi đã phi nhy lên my cái và đp gót chân cho sướng mt lúc vì không th nhìn được. Nhưng khi tôi đp gót chân đến ln th ba thì tôi nghe thy mt tiếng đng quen quen. Tôi nín th lng nghe và đi xem. Đúng lúc mt tia chp sáng lên chiếu rõ trên mt nước, tôi nhìn thy h ngi cm mái chèo và đang đy thuyn ti. Đó là nhà vua vi qun công.

Tôi ngã khy xung ván bè. Tôi làm như vy đ khi bt lên tiếng khóc mà thôi.

 

 

CHƯƠNG 30

 

Va lên ti bè. nhà vua bước ngay đến ch tôi, túm ly c áo tôi và hi:

– Mày đnh b rơi chúng tao h, ch con? Mày chán chúng tao ri ư?

Tôi đáp:

– D, thưa ngàim, không . Tôi xin ngài

– Thế thì mày đnh gi trò gì? Nói mau, nếu không tao lt da mày ngay bây gi.

– Tôi s k cho ngài nghe mi chuyn xy ra. Người mà cm tay tôi, ông y tt lm, bo rng ông y cũng có mt đa con ln bng tôi mi chết năm ngoái, vì vy thy tôi gp nguy him cũng thương tình. Khi mi người nhao nhao lên vì thy bc tin trong quan tài, ông ta b tay tôi ra, và nói kh: “Chy đi, nếu không có h treo c mày lên đy”. Thế là tôi chy. Tôi chng làm thế nào được. Tôi c chy miết cho đến khi tìm thy chiếc xung, ri đến bè bo Jim chun nhanh lên không có h bt tôi đem treo c. Tôi c lo lng cho ngài và qun công, Jim cũng thế. Ngài c hi Jim mà xem có đúng thế không.

Jim cũng bo đúng như thế. Nhà vua quát Jim ri li nm c tôi đòi dìm tôi xung sông cho chết. Nhưng qun công can.

– Th thng bé ra! Tôi hi ông lúc ông thoát được thì ông có nghĩ đến nó không? Chc là không ch.

Nhà vua buông tôi ra, ri chi ra cái th trn cùng mi người đó. Nhưng qun công nói:

– Ông nên t chi mình thì hơn, vì chính ông là người đáng chi nht. T đu đến cui, ông đã chng làm được vic gì ra hn c, tr chuyn ông bình tĩnh nghĩ ra mũi tên màu xanh trên ngc người chết. Nếu không thì thế nào chúng nó cũng bt giam mình ch cho đám hành lý ca bn người Anh kia đến ri thì là ngi tù! Sau đó là cái bc tin cu thoát mt ln na. Nếu mà nhng thng điên y không sôi sc kéo đi thì đêm nay tôi và ông c tht cà vt mà ng luôn mt gic.

H im lng mt lúc ri nhà vua nói lơ đãng:

– Thế mà mình li c ng rng bn da đen ăn cp.

Tôi git mình.

Qun công nói chua chát:

, tôi cũng tưởng thế.

Chng na phút sau, nhà vua li nói:

– ít nht, tôi cũng nghĩ thế.

Qun công nói, cũng mt ging như nhà vua:

– Tôi cũng tưởng li vy.

Nhà vua có v như gt lên:

– Này, Bilgewater, anh nói tưởng thế là có nghĩa gì?

Qun công bc mình đáp:

– Vy ông đnh nói cái gì?

Nhà vua ma mai:

– Có l lúc đó anh còn ngái ng nên không biết mình đáng làm gì.

Qun công nhy chm lên:

, ông cho tôi là thng điên đy à? Ông tưởng tôi không biết đa nào giu tin vào cái quan tài đó hay sao?

– Tt nhiên là anh biết vì chính anh giu vào đó

– Nói by!

Qun công xông ti. Nhà vua kêu lên:

– B tay ra! Đng bóp c tôi như vy. Tôi không nói th na.

Qun công nói:

– Chính ông gi tin, ri t tay mình giy vào đó, và đnh có dp thì ra đó đào lên mt mình ông hưởng

– Đi đã, qun công, anh hãy thành tht tr li tôi câu này. Nếu anh giu tin vào đó thì anh c nói, tôi s tin anh và nhng điu t nãy đến gi xí xóa

– Lão già kia, tôi không giu, không đi nào tôi làm cái trò đó.

– Thôi được, tôi tin anh. Nhưng anh tr li cho tôi mt câu na thôi, trong bng, anh có nghĩ rng mình s ly tin và giy nó đi không?

Qun công không nói gì, lát sau mi tr li:

– Nếu có nghĩ như thế thì cũng không sao. Còn ông thì không nhng trong bng nghĩ thế mà còn làm thế na.

– Tôi th, nếu tôi làm thế thì tôi chết ngay lp tc. Tôi có nghĩ đến chuyn đó, nhưng mà anh hay là ai đó đã làm trước tôi ri.

– H, chính ông đã ăn cp, ông phi thú tht ch.

Nhà vua lp bp ri th dài:

, thì tôi ly.

Tôi mng rơn khi thy nhà vua nói thế. Qun công b tay lão ra, nói:

– Nếu mà ông còn chi na thì tôi dìm ông chết. Bây gi, ông còn ngi đy mà khóc lóc như đa tr con à! Tôi chưa bao gi gp mt lão già tham lam như ông. Thế mà, lúc nào tôi cũng tin ông như là b tôi vy. Đáng l ông phi thy xu h khi thy người ta đ ti cho my người da đen vô ti ch. Tht là tôi cũng ng ngn mà li đi tin nhng cái trò y. Thì ra bây gi tôi mi hiu ông đã ba ra chuyn thiếu tin trong bc đ tôi b nt cái tin kiếm được ti din kch ra, đ ông cum hết.

Nhà vua st st đáp:

– Chính anh nghĩ ra cái trò bù tin y ch, ch phi tôi đâu.

– Câm ming li. Tôi không mun nghe ông nói na! Bây gi thì ông đã thy kết qu ri đó. Chúng nó đã ly li được tt c tin bc ca chúng nó mà li được thêm c ca mình na. Thôi ng đi. Chng nào ông còn sng thì đng có làm gì thit đến tin ca tôi na!

Thế là nhà vua bò vào trong lu, v ly chai rượu nc mt hơi. ri sau đến qun công cũng v ly chai na. Khong na gi sau, hai tên lưu manh li thân thin vi nhau như thường, chúng ôm nhau ng. ngáy khò khò. C hai tên đu bình tĩnh tr li, nhưng tôi thy nhà vua chưa tht bình tĩnh lm v v cái chuyn đã không chi ni được vic giu cái bc tin. Điu đó làm tôi khoái lm.

Ch cho chúng ngáy to, chúng tôi mi ngi nói chuyn vi nhau, và tôi k li cho Jim nghe tt c đu đuôi câu chuyn.

 

 

CHƯƠNG 31

 

Nhiu ngày sau đó, chúng tôi không dám dng li mt th trn nào na, mà cho bé đi thng. Chúng tôi xuôi v phương Nam, nơi đó khí hu m áp và cũng khá xa nhà. Cây ci um tùm, dây leo lng lng nhng cành cây ln, trông như tng b rây xám dài. Ln đu tiên tôi thy nhng cây đó, và hình như nó làm cho rng cây càng thêm uy nghiêm bun thm. Đến đây, hai tên la đo nghĩ rng đã hết nguy him nên li vào các làng xóm đ kiếm chác.

That tiên, chúng trò chuyn v nn nghin rượu, nhưng chúng cũng chng kiếm đ tin đ mua rượu cho chúng ung. Khi đến làng khác, chúng m lp dy khiêu vũ, nhưng chúng cũng ch nhy như mt con kangguru, vì thế chúng b công chúng cũng ch nhy vào, đui đi ngay. Mt ln khác, chúng li đnh din thuyết, nhưng chưa nói được my câu thì c ta đã đng dy chi cho mt trn, ri tng c đi. Chúng còn làm nhng trò ging đo, thôi miên, cha bnh, bói toán, mi th mt tí, nhưng hình như nhng ln này đu ri ro c. Sau cùng, chúng chán quá, nm ì trên bè sut na ngày nói chng rng, v bun ru, tht vng lm.

Sau cùng, chúng chm đu vào nhau bàn bc hai ba tiếng đng h có v bí mt lm. Jim vi tôi thy lo, chc là chúng li đang tính toán vi nhau mt chuyn gì xu xa na đây. Nghĩ mãi, chúng tôi đoán là chúng bàn tính vi nhau vào mt nhà nào hay ca hiu nào, hay sp đi làm bc gi. Thế là chúng tôi s quá, tha thun vi nhau là nht đnh không dính dáng gì đến nhng hành đng ca chúng và nếu có điu kin, chúng tôie cũng b chy luôn.

Mt bui sm, chúng tôi giu bè vào mt ch an toàn, cách mt cái làng ti tàn tên là Pikesville ti hai dm. Nhà vùa lên b, dn chúng tôi hãy np vào mt nơi ch lão lên ph gò la xem có ai đn gì v chuyn din kch Hoàng gia kim c chưa. Lão ta nói rng nếu ch đến trưa không thy lão tr v tc là qun công vi tôi s lên theo.

Qun công có v bn chn, gt gng. Anh ta mng chúng tôi t nhng chuyn nh tr đi. Chc là có chuyn gì sp xy ra đây. Tôi rt mng vì đến trưa ri không thy nhà vua v. Thế là tôi và qun công lên b đi vào làng, tìm nhà vua. Lát sau, chúng tôi thy lão phía sau mt chiếc tàu đánh cá, lão đang b n vào mt ngôi nhà cht hp, và b mt đám vô li đang trêu chc… Còn lão thì chi váng lên và da nt bn người kia. Qun công đến nơi thy thế li bo rng đó là mt lão gìa điên. Nhà vua mng li ông qun công. Tha lúc hai người đang chi nhau kch lit, tôi chun ra, chy nhanh như bay xung con đường ven sông. Tôi chy đến ch giu bè, mt đt hơi, nhưng trong lòng rt vui sướng. Tôi gi:

– Jim ơi, th bè thôi, mình thoát ri.

Nhưng không có tiếng tr li, và cũng không thy ai trong lu bò ra. Jim đã đi mt ri! Tôi gi to mt tiếng, ri mt tiếng na – li mt tiếng na; chy hết ng này ng khác vào rng, hú lên, hét lên, nhưng vô ích – JIm đã b mt ri. Tôi ngi xung khóc nc n. Lúc sau, tôi tr li đường cái, trong bng nghĩ xem nên làm thế nào. Bng thy mt thng bé đâu đi ti, tôi hi có thy mt người da đen ăn mc như thế không. Nó đáp:

– Có

– Thế anh ta đâu ri? Tôi hi:

dưới nhà ông Silas Phelps, cách đây hai dm. Nó là mt tên da đen chy trn; h bt được. Anh đi tìm nó phi không?

– Không, tôi không tim. Tôi gp nó trong rng cáchh đây hai tiếng đng h. Nó bo nếu tôi mà kêu lên thì nó m bng moi gan ri bt tôi nm xung và năm im đó. Tôi phi nm. T lúc y, tôi c trong rng, s quá không dám ra.

Thng bé nói:

– Thôi bây gi anh không phi s na, h đã bt được nó ri. Hình như nó chy v phương Nam thì phi.

– Cũng may mà nó đã b bt.

– Được thưởng hai trăm đô la đy, ngon lành quá ri còn gì.

nh, nếu tôi mà ln hơn mt chút thì nó không thoát khi tôi đâu, vì chính tôi gp nó trước. Thế ai bt được nó?

– Mt lão già, ri lão ta li bán cho mt người khác ly bn chc đô la vì phi đi ngay cùng người bn nên không ch được. Thế có l không? Tôi thì tôi ch, đến by năm cũng được.

– Tôi cũng thế. Nhưng có l lão ta có chuyn gì không được rõ ràng lm nên mi bán r như vy.

, chuyn này có gì mà không rõ ràng. Chính mt tôi trông thy giy truy nã nó, v c hình nó, nói là nó đn đin nào chy đến, hình như dưới New Orleans y mà. Này, anh có thuc cho xin mt điếu.

Tôi bo không có. Thế là nó b đi. Tôi tr ra bè, ngi trong lu nghĩ ngi. Tôi nghĩ đến nhc c đu mà cũng không tìm được cách nào thoát khi cái thuyn rc ri này. Sau mt chuyến đi dài đng đng, sau bao nhiêu khó khăn kh s vi my tên bp bm, bây gi li thành ra không đi đến đâu c. Bn chúng ch vì bn mươi đô la mà đang tâm chơi cho Jim mt v như thế và bt Jim tr li làm nô l na thì làm nô l gn nhà ca hn cũng còn nghìn ln hơn là ch xa l. Cho nên, tôi đnh viết thư cho thng Tom Sawyer đ báo nó nói cho cô Watson biết hin gi Jim đang đâu. Nhưng nghĩ kĩ, tôi li b ý nghĩ đó ngay. Vì hai l: cô y chc rt kinh tm tên da đen vô ơn bc nghĩa đã b cô mà đi, và cô ta s bán hn đi ngay. Mà nếu như cô ta không làm thế thì c nhiên Jim lúc nào cũng phi kh tâm thy mình xu xa hèn h. Bây gi làm thế nào? Ri li còn chuyn người ta đn đi rng Huck Finn đã giúp cho mt người da đen chy trn. Nếu tôi gp mt người nào trong th trn thì tôi s phi quỳ xung mà h thn liếm giy cho h ư? Đi là như vy đy: ai đã làm mt vic gì xu xa thì không mun nhn nhng cái hu qu ca vic đó. Tôi càng suy nghĩ càng thy lương tâm cn rt, và li càng cm thy mình xu xa hèn h. Sau cùng, tôi có cm giác như bàn tay ca Thượng Đế va tát vào mt tôi, bo cho tôi biết rng Thượng Đế vn theo dõi mi vic làm ti li ca tôi. Chính tôi đã cướp mt người nô l da đen ca mt người đàn bà ti nghip chưa tng làm gì hi tôi. Tôi li thy ti li ca mình và s hãi quá lm. Tôi c gng t an i mình bng cách nghĩ rng mình vn sinh ra đã xy xa ri thì cái đó cũng đáng trách lm. Nhưng trong người tôi li vn có mt cái gì như nói: Có cái trường nhà dòng y, mày phi đến đó hc, nếu mày có đến đó hc thì người ta s dy mày rng nhng k nào làm cái vic như mày đã làm đi vi tên da đen đó thì s b thiêu chết.

Tôi rùng mình s hãi, và tôi tính phi cu nguyn đ tr thành người lương thin. Tôi quỳ xung. Nhưng chng nghĩ ra câu gì. Ti sao thế nh? Có l không th di trá được Thượng Đế cũng như bn thân. Tôi biết ti sao không tìm ra được nhng li cu nguyn, ch vì tôi không thng thn, không tht lòng. Tôi đnh t b ti li, nhưng lương tâm tôi vn cha cht điu đó… Thượng Đế biết tt c nên đng cu nguyn cho điu di trá. Tôi đã hiu được điu đó.

Tôi băn khoăn vô cùng. Lát sau, tôi ny ra mt ý nghĩ và t bo: s viết thư đ xem ri sau đó cu nguyn được chăng. L quá, nghĩ đến đó thì cm thy mình nh nhõm như mt lông hng. Bao nhiêu băn khoăn tiêu tán hết c. Tôi cm cái bút chì ly mt mnh giy, hăm h ngi xung viết.

“Cô Watson, anh da đen Jim ca cô chy trn xung dưới này, cách Pikesville hai dm. Ông Phelps bt được hn và s đem tr cô đ ly thưởng nếu cô gi tin xung.”

Huck Finn

Tôi cm thy d chu như va trút được mi ti li. Và tôi nghĩ bây gi thì có th cu nguyn được. Nhưng tôi chưa cu nguyn ngay, mà còn đt mnh giy xung dưới, ngi nghĩ ngi. Mi vic đã din ra tt đp ngay vào lúc tôi tuyt vng nht. Tôi li nghĩ đến c chuyến đi cùng vi Jim dc con sông này. Jim luôn bên tôi, ngày cũng như đêm, dưới trăng cũng như trong giông t. Chúng tôi nói chuyn, hát cười trên con bè trôi theo dòng nước. Tôi không th tìm thy mt điu gì khiến tôi ghét Jim được mà ngược li. Jim đng gác thay cho tôi, đáng l gi tôi dy thì hn vn đ tôi ng; Jim sung sướng, mng r khi thy tôi thoát nn tr v; và bao gi Jim cũng gi tôi bng cái tên thân yêu, chiu chuông tôi, có th vì tôi mà làm tt c. Ri tôi li nh đến lúc tôi cu Jim và bo my người rng trên bè có mt người đang b bnh đu mùa, và Jim bo tôi là người bn tt nht ca Jim trên đi. Nghĩ thế, tôi nhìn xung mnh giy va viết.

Tht là khó x. Tôi nht mnh giy lên, mân mê trong tay. Người tôi run ly by vì đây là lúc tôi phi quyết đnh làm theo mt trong hai điu. Tôi nghĩ mt phút, nín th, ri t bo:

– Thôi được, mình sn sàng đi xung đa ngc.

Thế là tôi xé toang mnh giy.

Tôi xua đui hết mi th trong đu, và nói rng mình s lao theo con đường xu xa vì tôi sinh ra đi đã như thế ri, không th nào khác được. Tôi phi ra tay cu Jim thoát khi đi nô l. Nếu như tôi còn có th nghĩ được gì xu xa hơn na tôi cũng làm.

Tôi nghĩ đến kế hoch hành đng. Sau mt hi suy đi tính li, tôi quyết đnh la chn kế hoch mà tôi thy thích hp. Tôi đy bè v hướng mt hòn đo có nhiu cây ci phía dưới sông, ch đến lúc tri tôi thì giu bé vào mt nơi ri quay vào trong lu. Tôi ng đó sut đêm, dy t lúc tri chưa sáng. Tôi ăn lót d, mc b qun áo, bước xung xung chèo vào b. Tôi đu xung mt ch mà tôi đoán rng đó là nhà Phelps, giu gói qun áo ven rng ri cho nước tràn vào ngp xung, b đá vào đó và đ đánh chìm xung đ ri sau lúc nào cn có th tìm được. Ri tôi bước lên đường. Đi qua trước xưởng thy có cái bin đ: Xưởng ca Phepls. Tôi đi đến my căn nhà cách đó vài trăm thước, dán mt nhìn vào trong mà không thy ai cm mc du bâygi tri đã sáng rõ lm ri. Nhưng không h gì vì lúc này chưa mun gp ai, ch mun thăm do xem ch này là đâu. Theo kế hoch, tôi làm ra v là người t th trn đến ch không phi t phía dưới lên. Người đu tiên tôi gp li hóa ra là qun công. Anh ta đang dán t qung cáo v kch “Hoàng gia c kim có mt”. Bn chúng vn chng biết s là gì. Tôi chưa kp tránh đi thì anh ta đã trông thy. Anh ta có v ngc nhiên, gi:

– Mày đây ra thế? Cái bè đ đâu? Có giu vào ch kín không?

Tôi đáp:

– Tôi cũng đang đnh hi qun công câu đó.

Anh ta có v không vui, nói:

– Mày hi tao câu y có ý gì?

Tôi nói:

– Hôm qua, khi thy nhà vua trong ngôi nhà đó, tôi nghĩ còn lâu ông ta mi tnh rượu nên tôi đi lang thang xung ph đ giết thì gi. Lúc đó, có người đến cho tôi mt hào bo đưa xung cho ông ta qua sông ri đi bt con cu lc. Thế là tôi đi theo ông ta. Nhưng đến khi dn cu ra xung. Con cu khe quá, git dây ra chy mt và chúng tôi phi đui theo. Chy khp các hang cùng ngõ hm cho đến ti không thy, tôi đánh tr v bè. V đến nơi thì cũng không thy bè na. Tôi t bo chc các ông gp chuyn không hay nên b đi ri mang theo c anh da đen ca tôi na. Thế là tôi ngi pht xung đó khóc. Sut đêm tôi phi ng trong rng. Kh thân Jim!

– Hn có bn mươi đô. Lúc chúng mình bt gp hn ngôi nhà rách nát đó chính là lúc lão ta đánh bc và thua không còn đng nào, ch còn ít tin l đ mua rượu. Khi tao đưa hn v đến nơi đã thy mt cái bè ri. Chúng tao cho rng mày đã đánh cp bè chun đi ri.

– Nhưng còn anh da đen ca tôi na cơ mà? Anh ta là người thân duy nht ca tôi.

– Chúng tao không nghĩ thế. Thc ra, chúng tao coi nó như tài sn ca chúng tao ri. Thế là lúc thy bè mt ri, chúng tao tr v tay trng nên mi li làm cái trò din kch này. Tao chưa có gì vào bng c. Mt hào y đâu, đưa đây.

Tôi còn nhiu tin nên đưa luôn cho anh ta mt hào nhưng bo anh ta hãy mua mt cái gì ăn cho tôi cùng ăn vi, vì tt c tin ch có th thôi mà t hôm qua đến gi tôi cũng chưa ăn gì c. Anh ta không nói gì. Mt phút sau, anh ta hi tôi:

– Mày có nghĩ rng tên da đen đó s t cáo chúng tao không? Nó mà làm thế chúng tao s lt da nó.

– Nó làm sao mà dám t cáo các ngài? Nó chy trn ri cơ mà?

– Lão già y đã bán nó ri, nhưng chng chia cho tao mt đng nào. S tin y cũng hết sch ri.

Tôi òa lên khóc:

– Bán đi à? Nó là tên da đen ca tôi. Nó là tin ca tôi. Tr tên da đen cho tôi đây.

– Mày không đòi li được đâu, đng có khóc na. Nghe đây này, mày có đnh chơi t cáo chúng tao không? Tao không th tin mày được.

Tôi thy trong mt anh ta có mt v d tn. Tôi vn khóc và nói:

– Tôi không mun t cáo ai c. Tôi phi đi tìm tên da đen ca tôi đây.

Anh ta đng đó, trong tay vn còn cm mt t qung cáo, nhíu mày suy nghĩ. Anh ta bo:

– Chúng tao còn đy ba ngày. Nếu mày ha vi tao là không t cáo tao, và không đ cho tên da đen t cáo tao thì tao s bo cho mày biết tìm nó đâu.

Tôi ha. Anh ta li nói:

– Có mt người ch tri tên là Silas Ph…

Anh ta bng ngng li. Chc là anh ta đã đnh nói tht, anh ta li thay đi ý đnh. Anh ta vn chưa tin tôi, mun tôi đi khi nơi này trong ba ngày. Anh ta nói tiếp:

– Cái người mua thng Jim là Abram Foster, cách đây bn mươi dm, vùng quê, trên đường đi Lafayette

Tôi nói:

– Được, tôi đi đến đó ngay chiu nay, ch ba ngày s đến nơi.

– Không, mày nên đi ngay bây gi. Trên đường đng có la cà, trò chuyn vi ai, nếu không s gp chuyn rc ri đy.

Tôi cũng ch mong có thế, trong đu tôi có kế hoch ri. Anh ta nói:

– Thôi đi ngay đi. Khi nào gp ông Abram Foster, mày mun nói gì cũng được. Có l mày có th nói đ ông ta tin rng Jim là tên da đen ca mày, chc rng hn cũng chng hi giy t gì đâu. Thôi đi đi, gp ông ta mun nói gì thì nói, nhưng mày phi nh rng t đây đến đó không được m ming nói gì c.

Tôi đi phía ngoi thành. Tuy không ngóai c li nhưng tôi vn cm thy anh ta đang theo dõi mình. Tôi đi thng ra ngoi thành cách đó chng mt dm ri dng li, qut vào rng và quay v ch nhà ông Phelps. Tôi d đnh phi thc hin kế hoch ca mình ngay không đ Jim kp t cáo bn chúng li thêm phn rc ri. Ch mong sao thoát khi bn chúng là mng ri.

 

 

CHƯƠNG 32

 

Khi đi đến đó thì thy tt c đu yên tĩnh như ngày ch nht. Tri nng gay gt. Mi người đã ra đng làm vic. Ch có tiếng vo ve ca đàn rui li càng làm cho không khí thêm buôn bã. Tôi có cm giác như mi người đu chết c. Mi làn gió thi qua làm rung rinh nhng đám lá, cnh vt càng thêm bun. Nói chung nhìn cnh này, người ta ch mun chết đ quên đi tt c.

Tri ca ông Phelps là mt đn đin nh trng bông có mt hàng rào st chy quanh. Mt cái cng làm bng nhng mnh g cưa vn. Trong sân có my đám c, trơ tri xơ xác. Mt căn nhà g hai gian cho người da trng , g x nh, chp vi nhaư bng va đã nhiu ln được quet vôi. Mt căn bếp, có cái mái rng bc cu lên nhà trên. Mt cái nhà đ ci sau bếp. Ba căn bung cho người da đen ngay bên. Cnh hàng rào, phía sau, có mt cái lu nh đ đ tro than. Trên ca bếp, lng chng my thùng đng nước. Chó nm sưởi nng. Trong góc vườn có vài ba bóng cây lèo tèo. Ngoài hàng rào li có mt mnh vườn na vi mt giàn dưa. Sau đó là cánh đng bông, sau cánh đng bông là khu rng.

Tôi đi quanh mt vòng ri trèo lên cái mái nhà đ tro bước vào phía bếp. Đi được vài bước, tôi nghe thy mt tiếng sè ca bánh xe vang lên mt hi, ri dn dn lng đi. Lúc đó, tôi mun chết quá vì tiếng y sao mà thm thương đến vy. Tôi vn đi thng vào, trong đu chưa nghĩ được điu gì, mà ch phó mc cho Thượng Đế.

Đi được na chng, mt con chó, ri mt con khác nhy x đến. C nhiên là tôi đng im, nhìn nó. Đến gn na phút, tôi như b quay đng gia mt cái vòng bánh xe đ đi phó vi lũq chó. Đến mười lăm con vây chung quanh, giơ thng mõm vào tôi, sa rít lên. Vài con khác chui qua hàng rào và t các góc vườn kéo đến vây kín ly tôi.

Mt người đàn bà da đen trong bếp chy ra, trong tay cm cái chy lăn bt, đui chó! Ch ta qut cho mi con mt nhát, chúng kêu ăng ng chy đi. Thế ri ch mt giây sau, chungs quay li, quy đuôi chung quanh tôi ra v thân thin lm.

Theo sau người đàn bà da đen là mt đa con gái và hai thng con trai da đen, ch mc mt cái áo vi dày, đến bíu ly áo m và np sau lưng m mà nhìn tôi s st, như mi đa tr da đen khác vn thường như thế. Ri thy mt người đàn bà da trng t trong nhà bước ra, chng bn nhăm năm mười tui, đu trn, trên tay đang cm que đan, theo sau là my đa tr da trng, cùng np sau m mà nhìn tôi. Bà ta cười vi mt v rt mng r và nói:

– Cháu đy ư?

Tôi chưa kp nghĩ gì đã tr li ngay:

– Thưa bà, vâng

Bà ta ôm cht ly tôi, nước mt tuôn ra ròng ròng. Ôm và lay chưa đ, bà ta còn lien mm:

– Cháu không ging m cháu lm như cô tưởng. Nhưng ly Chúa, dì nhìn thy cháu là mng lm ri! Dì ch mun cn ngay cháu mt cái! Các con ơi, anh h Tom ca các con đây này! Chào anh đi!

Nhưng chúng nó vn đút ngón tay vào ming và np sau m. Bà ta nói tiếp:

– Lize, mang đ ăn nóng lên cho cu đi này. Hay là cháu đã ăn sáng trên tàu ri?

Tôi nói đã ăn trên tàu. Bà ta dt tôi vào trong nhà, lũ tr chy theo sau. Vào nhà ri, bà tôi đt tôi ngi xung mt chiếc ghế ta ri bà ta li ngi xung mt chiếc ghế đu con, cm ly hai tay tôi, hi:

– Nào, đ dì nhìn kĩ mt cháu ca di mt chút. Tht bõ bao nhiêu năm dì mong ch cháu. Sao cháu đến mun thế, hay là tàu mc cn?

– Thưa bà vâng, tàu b

– Cháu đng gi là bà mà gi là di Saly. Thế tàu mc cn đâu?

Tôi không biết nói ngay thế nào, vì tôi không biết tàu trên xung hay dưới lên. Nhưng tôi đoán là đó là tàu dưới Orleans lên. Nhưng như thế vn chưa yên tâm vì tôi không biết tên nhng bến dưới đó. Tôi nghĩ rng cn phi ba ra mt cái tên hay là gi quên mt ch b mc cn, hay là… Tôi bng ny ra mt ý, tôi nói:

– Không phi là tàu b mc là b n ni hơi.

– Ly Chúa, có ai vic gì không?

– Không , ch có mt tên da đen b chết.

– May quá. My ln trước, vn có người b thương đy. Cách đây hai năm, chú Silas ca cháu đi t dưới Newsrleans lên, tàu Lally Rocck cũng n ni hơi và làm mt người b thương. Hình như v sau người đó chết. Chú Silas có quen mt nhà Baton Rouge biết anh ta lm. à, cô nh ra ri, anh ta đã chết. Chú Silas đến đy ln nào cũng nhc đến cháu. Chú va đi cách đây không quá mt gi, lát na s v. Chc cháu gp chú trên đường ri phi không? Ông y già nên hơi lú ln…

– Cháu không gp ai c, di Saly . Tàu cp bến t sáng sm, cháu còn đ hành lý trên bến và đi do quanh th trn đ khi v đây sm quá.

– Cháu gi hành lý cho ai?

– Cháu không gi ai c

– Nh người ta ăn cp thì sao?

– Không, cháu giuvào mt ch kín lm, không ai ly được.

– Cháu đến sm như vy thì làm sao ăn sáng được?

Tôi lo lng không biết nói thế nào, nhưng ri tôi cũng đáp:

– Ông thuyn trưởng thy cháu đng gn đó đã dn cháu vào phòng ăn ca thy th và cho ăn nhiu th lm.

Tôi cm thy bn chn nên không nghe thy rõ na. Tôi ch mun kéo lũ tr kia đi ngay đ hi dò xem tôi là ai. Nhưng bà Phelps c bám ly tôi, hi tôi hết chuyn này sang chuyn khác. Lát sau, bà hi tôi mt câu làm tôi git bn c người.

– Thôi, bây gi cháu nói cho dì biết v m cháu và mi người trong gia đình nhé. Cháu nghĩ gì và nh được nhng gì thì c nói li vi dì hết đi nào.

Tôi cng hng. Thượng Đế đã b tôi ri. Thôi thì đành phi liu vy. Tôi đã m ming đnh nói, nhưng bng bà y kéo tôi ra đy vào đng sau giường và nói:

– Chú v đây này! Cúi đu xung, thp na, đ chú mày không nhìn thy. Dì trêu chú cho vui. Các con đng nói gì nghe không?

Bây gi, tôi đang trong tình thế khó x, nhưng lo cũng chng ích gì, ch có vic đng im, và sn sàng ch chết thôi.

Ông già bước vào nhà. B giường che khut nên tôi không thy gì. Bà Phelps chy ùa ra, hi:

– Nó đến chưa?

– Chưa – Ông chng đáp.

– Hay nó li gp chuyn không hay ri?

Ông kia tr li:

– Không biết được. Tôi cũng thy lo lm.

– Lo à? Tôi còn điên người lên đây này. L ra nó phi ti ri ch, hay gia đường ông không nhìn thy nó?

– Saly, làm sao gp mà li không nhn ra nó được.

– Thế nào ch y cũng tránh mình. Đáng l nó phi v ti đây ri. Có l ông không tht nó đy thôi. Nó…

– Thôi bà đng nói gì na. Tôi cũng đang ri c rut lên đây. Nhưng chng có lý do gì mà nó li ti ri, không th nào nó ti ri mà tôi li không gp. Kinh khng quá, chc là li có chuyn gì xy ra trên tàu ri.

– Kìa, Silas, ông có nhìn trên đường kia kìa, có phi ai đến đó không?

Ông ta nhô người ra phía ca s ngay trên đu giường, ngay lúc đó bà ta cúi nhanh xung chân giường kéo tôi ra, tôi bước ra, và lúc ông kia quay li thy bà v đng đó tươi cười, mt đ lên như mt cái bếp la, còn tôi thì đng bên cnh rt rè, e s. Ông ta nhìn tôi chm chm ri hi:

– Ai vy?

– Ông không biết ai đy ư?

– Không, tôi chu thôi.

– Tom Sawyer đy!

Suýt na thì tôi ngt xu, ngã vt xung đt. Nhưng ông kia đã nm ly tay tôi, lay lay mãi, còn bà v thì nhy vòng quanh, va cười, va nói. Hai v chng hi tôi bao nhiêu câu v Sid, v Mary vi tt c bà con trong h hàng.

Nhưng h vui mt thì tôi vui mười. Tôi thy như mình li mi sinh ra, tôi vui mng vì được biết tôi là ai. Hai tiếng đng h va qua, tôi đã s hút hn. Tôi có nói thêm cho h biết nhiu cái na v gia đình tôi – nghĩa là nói v gia đình nhà thng Tom Sawyer y. Ri tôi k li chuyn tàu b n ni hơi sông Trng, và phi li đó ba ngày. Đến lúc này thì tôi đã thy khá yên tâm, nhưng vn còn nhiu điu đáng lo. Đóng vai Tom Sawyer thì d dàng lm, nhưng tôi li thót tim khi nghe thy tiếng tàu chy xình xch ngoài sông vì nh thng Tom nó đi chuyến tàu y đến thì sao?

Không th đ như vy được. Tôi phi ra ngoài đường mà đón nó trước. Nghĩ vy, tôi bo mi người rng tôi mun đi ly hành lý v. Ông chng cũng mun đi vi tôi, nhưng tôi t chi, vì tôi cũng t đánh xe nga đi được và không mun làm phin đến ông.

 

 

CHƯƠNG 33

 

Tôi đánh xe nga lên th trn. Đi được na đường, tôi gp mt chiếc xe khác đi ti. Đúng là thng Tom Sawyer ri. Tôi dng xe li ch cho nó đi ti. Tôi nói to:

– Dng xe li!

Tom há hc ming, lng người đi, ri nut nước bt chng vài ln và nói:

– Tao có làm gì hi mày đâu. Sao mày còn hin v đây da tao?

Tôi nói:

– Tao có chết đâu mà hin v.

Nghe tiếng nói ca tôi, nó có v đ s hơn, nhưng vn run. Nó nói

– Mày không đùa tao đy ch? Mày không phi là ma ch?

– Tao không phi là ma đâu.

– Nhưng tao vn chưa hiu. Thế không phi là mày b giết ri ư?

– Không, tao chưa b giết bao gi c. Mày li gn đây và nếu không tin thì c s vào tao mà xem.

Nó đến gn s tôi, thy đúng tht, nó mng r quá nhưng nó chưa biết làm thế nào. Và nó mun biết ngay tt c mi chuyn nhưng tôi bo lát na s nói, và bây gi hãy bo người đánh xe đi đy đã. Ri tôi kéo nó ra mt ch, tôi nói cho nó nghe chuyn khó x ca tôi và hi nó xem phi x lý thế nào. Suy nghĩ mt phút, nó nói:

– Được ri, tao đã có cách. Ly cái hòm ca tao đ sang xe mày và c coi như ca mày, ri mày quay li đi chm chm, tính thế nào va đ thì gi v đến nhà. Còn tao quay lên tnh mt lúc ri li bt đu đi tr li, đến đó sau mày khong mười lăm phút hay na gi, và lúc đu mày phi làm như là không biết tao là ai mi được.

Tôi nói:

– Khoan đã. Còn mt chuyn này na. Tc là có mt tên da đen đây, tao đang c cu cho nó không b làm nô l na, tên hn là Jim. Thng Jim ca cô Watson y mà

Nó ngc nhiên:

– Sao? Thng Jim à? Nó… nó… .

Tôi nói ngay:

– Tao biết mày đnh nói gì. Mày s bo đây là vic xu xa, hèn h: nhưng nếu như thế thì sao? Tao biết như thế là không hay gì nhưng tao s đi đánh cp nó. Mày phi gi kín đng cho ai biết, nghe không?

Mt nó sáng lên:

– Tao s giúp mày đi cướp nó v!

Đó là nói ngc nhiên nht là tôi chưa tng nghe và tôi sn sàng có th nói rng thng Tom đáng cho tôi kính phc rt nhiu. Nhưng có điu là tôi chưa th tin nó được, Tom Sawyer mà li là mt thng đi cướp người da đen ư?

Tôi bo:

– Thôi đi, mày đng đùa như vy.

– Tao nói nghiêm chnh đy.

Tôi nói:

– Thôi được, đùa hay không đùa cũng vy, nếu mày nghe nói v mt tên da đen chy trn thì mày phi nh rng mày không biết gì v nó c, và tao cũng không biết gì v hn.

Nó đi ly cái hòm b vào xe tôi, ri nó đi đng nó, tôi đi đng tôi. Nhưng thế nào tôi li quên khuy phi cho xe đi chm, vì trong lòng mng r quá và đang nghĩ đến rt nhiu th. Thành ra tôi v đến nhà quá nhanh. Ông Phelps đang đng trước ca ch tôi, thy tôi đã v nói:

– Chà, không th ng rng cái con nga này li chy nhanh như thế. Thế mà nó không ra mt tí m hôi nào, không ướt mt cái lông nào đây này. Tuyt tht. Bây gi, ai mà tr đến mt trăm đô la, mình cũng không bán nó na. Thế mà trước kia, mình đnh bán có mười lăm đng, tưởng nó cũng ch đáng giá by nhiêu thôi.

Ông ta ch nói có th. Tôi chưa thy ông già nào li tt bng và hin lành như vy. Ông vn là mt ch đin và kiêm luôn chc mc sư na. Ông ta t mình b tin ra xây mt cái nhà th cui đn đin, và ông ta đi ging đo đó không phi ly tin. phương Nam, có rt nhiu người va là ch đin, va là mc sư như vy.

Khong na gi sau, xe ca thng Tom đến trước ca. Dì Saly cũng nhìn thy qua ca s. Dì nói:

– Có ai đến thế nh? Có l là mt người l, Jimmy (tên mt đa con). Con chy ra bo Lize dn thêm mt đĩa ăn na nhé.

Mi người kéo ra ca trước vì đây rt ít có người l đến thăm. Thng Tom đã bước đến hàng rào và đang đi vào nhà, chiếc xe nga tiếp tc đi vào làng, và chúng tôi đu đã đng c ngoài ca. Tom mc qun áo may sn, dáng điu đàng hoàng. Nó không phi là mt đa rt rè như mt con cu. Lúc nó bước đến gn chúng tôi, nó b mũ ra mt cách duyên dáng, lch s, y như là nó cm mt cái np hp có nhng con bướm đang đu và ng trong đó mà nó không mun kh đng ti. Nó hi:

– Xin hi đây có phi là nhà Archibald Nichols không ?

Ông Phen tr li:

– Không phi ri. Rt tiếc người đánh xe nga đã la cu. Nhà ông Nichols cách đây ba dm na cơ. Vào đây đã.

Tom quay li nhìn và nói:

– Mun mt ri, xe đã đi xa quá.

– Cu c vào đây ăn ti vi chúng tôi đã, ri chúng tôi s cho xe đưa cu đến nhà ông Nichols.

, cháu không dám làm phin ông bà thế. Cháu đi b mt lát là đến nơi thôi mà.

– Nhưng chúng tôi không đ cu đi b được. Người phương Nam rt hiu khách. Hãy c vào đây đã.

Dì Saly nói:

– Xin mi vào, chúng tôi không thy phin đâu. Cu phi nn li đây đã. Đường đến đó xa nhng ba dm mà bi lm, chúng tôi không th đ cu đi b. V li, chúng tôi đã cho người dn thêm bát đĩa ri. Cháu c t nhiên Thompson.

Thế là Tom cm ơn mt cách rt nhit tình và rt khéo, làm ra v min cưỡng bước vào nhà; ri nó nói rng nó là người vùng Ohio mi đến và nó tên là William Thompson.

Nó thao thao bt tuyt v mi chuyn nó ba ra Ohio, tôi đã bt đu thy khó chu và lo lng không biết nó đnh làm thế nào đ giúp tôi thoát khi cái tính trng đàng khó khăn này. Sau cùng, đang nói chuyn bng nó đng lên và hôn ngay vào ming dì Saly, sau tr li ngi đàng hoàng trong ghế ca nó, và li tiếp tc nói chuyn. Dì Saly git thót người, ly mu bàn tay lau ming và nói:

– Thng bé này láo quá!

Nó có v như b xúc phm nói:

– Thưa bà, sao li thế ?

– Mày tưởng tao là ai? Mày hôn tao nghĩa là thế nào?

Nó li làm ra v rt l đm đáp:

-Thưa bà, không có nghĩa thế nào c, cháu tưởng bà thích thế.

Mày điên hay sao? – Bà ta v ly cái chày lăn bt đnh đp cho nó mt nhát nhưng bà ta cũng kìm li được – Sao mày li nghĩ rng tao thích thế?

– Cháu không biết na. H bo rng bà thích như thế.

– Đa nào bo mày thế là nhng đa điên r. Tao chưa nghe thy ai nói l thế. H là ai?

– Tt c mi người đu nói thế, thưa bà.

Đến lúc này thì bà Saly không chu được na, mt bà chp chp, my ngón tay ca quy như mun cào nó, và hi:

– Tt c mi người là ai? Tên h là gì? Nói mau, không thì đng trách.

Thng Tom đng dy, làm ra v tht vng, nht mũ lên ri nói:

– Cháu xin li. Cháu không ng mi chuyn li xy ra như thế này. H đu bo cháu phi hôn ba vì bà rt thích như vy. T gi cháu ha s không làm như vy na, tr khi bà yêu cu mà thôi.

– Tao yêu cu? T bé đến gi, tao chưa khi nào thy chuyn l như thế. Nht là hng người như mày.

Nó nhìn chung quanh, có v như mun tìm gp mt ánh mt thân mt, ri nhìn đên ông Phelps và hi:

– Ông có nghĩ rng bà y mun cho cháu hôn bà y không, thưa ông?

– Không, tôi không nghĩ thế.

Ri nó li nhìn tôi cũng kiu như vy, và hi:

– Tom, mày có nghĩ rng dì Saly s dang hai tay ra và gi: Sid Sawyer không?

– Ly Chúa – Dì Saly kêu lên mt tiếng và nhy đến ch nó – cái thng ranh này, mày đánh la dì thế à? Dí nó va sp ôm ly nó thì nó gt ra nói:

– Không được, phi ch dì yêu cu đã!

Thế là bà y yêu cu nó ngay, và ôm cht ly nó hôn lin my cái, ri quay nó sang phía ông chng, ông chng cũng hôn nó mt chp na. Lát sau, yên lng c ri, dì y nói:

– Chưa bao gi dì thy bt ng như vy. Dì chú tưởng ch có Tom đến thôi. Trong thư ch nói rng thng Tom s đến.

Nó nói”

– Đó là vì dì ch mun có thng Tom đến thôi, còn ngoài ra không mun ai đến na. Nhưng cháu c xin mãi, sau cùng, m cháu mi cho cháu đi na. Xung tàu ri, Tom vi cháu bàn nhau rng phi làm cho dì ngc nhiên, đ nó đến trước ri cháu gi v như đi qua tt vào, làm như mt người l.

– Suýt na thì cháu b gãy răng đy. T lâu lm, dì không b sc quá như vy. , nghĩ đến lúc cháu hôn cô mt cái như thế dì ngc nhiên đến chết khiếp.

Chúng tôi ăn ba tra ngoài hành lang rng ni lin gia nhà trên vi nhà bếp. Trên bàn by bin đ th, đến by gia đinh ăn mi hết, món nào cũng nóng st c. Chú Silas quan tâm đến món ăn lm, và không bao gi đ ngui c.

Sut c bui chiu hôm đó nói bao nhiêu th chuyn thng Tom và tôi c phi luôn luôn đ phòng. Nhưng chng ai nói gì đến tên da đen chy trn c, mà chúng tôi cũng s không nhc đến. Đến ba ti, có mt đa bé hi:

– B cho anh Tom, anh Sid và con đi xem hát được không?

– Không – Ông b tr li – có l không din đâu, mà có thì các cháu cũng không đi được, vì tên da đen chy trn nói vi ông Burton nói s báo cho mi người biết, ln này có l h s tng c my cái thng ăn hi y ra khi đây.

Tôi không biết làm thế nào được. Tom và tôi cũng ng mt bung trên gác và chung mt giường. Ly c vì mt qúa, ăn xong chúng tôi xin đi ng ngay. Ri chúng tôi trèo qua ca s, ôm ct đèn tt xung đt ri đi vào th trn. Vì tôi không tin rng nhng người đây đã có ai mách cho nhà vua và qun công biết cho nên nếu tôi không ai đi báo cho h biết thì h s b nguy him.

Trên đường đi, Tom k li cho tôi nghe tt c các chuyn v vic mi người tưởng tôi b giết như thế nào, ri b tôi cũng biến mt không tr v na, ri khi Jim trn đi thì đó xôn xao như thế nào. Còn tôi thì k cho nó nghe v hai tên khn kiếp din kch “Hoàng gia c kim có mt”, k chuyn du lch trên chiếc bè g t đó đến nay. Khong tám gi rưỡi, chúng tôi đã vào đến gia th trn, bng thy mt đám người tt đuc đang kéo đi, gõ xoong cho và thi tù và. Chúng tôi vi nhy tránh sang bên đường cho h đi. Lúc h đi qua, chúng tôi thy h dt nhà vua vi qun công đi, hai người b kt vào mt thanh st, khp người h đã b bôi hc ín và dính c lông lá vào, không còn ra người na. Tôi thy cnh đó cũng đng lòng và ly làm tiếc cho hai cái tên khn khiếp đáng thương y. Sao con người đi vi con người li có th đc ác mt cách ghê tm như th nh?

Chúng tôi biết bao gi đã quá mun, chng làm thế nào được na. Khi hi mt vài người, h nói rng mi người ai cũng đến xem kch, làm ra v không biết gì. Ch đến khi nhà vua đang múa máy trên sân khu, ri có mt người ra hiu, thế là tt c rp ùa lên bt đi.

Chúng tôi tr v nhà, và không còn hăm h như lúc đi na. Tôi thy mình có mt phn đáng trách mc dù tôi chng liên quan gì đến v này. Dù mình làm điu phi hay điu trái, nếu con người không nhn thc ra được thì nó vn cu xé mình như thường. Thng Tom Sawyer cũng nói như thế.

 

 

CHƯƠNG 34

 

Chúng tôi thôi không nói chuyn mà bt đu suy nghĩ. Lát sau, Tom nói:

– Này Huck, chúng mình ngc quá. Có th mà cũng không nghĩ ra. Tao biết Jim đâu ri.

đâu?

trong cái lu phía dưới nhà đ tro y. Mày không nh đến ba ăn thy có mt anh da đen đi vào đó mang theo ít thc ăn là gì?

– Có.

– Mày nghĩ hn đem cho ai?

– Cho chó.

– Tao cũng tưởng thế. Nhưng mà không phi mang cho chó đâu.

– Ti sao?

– Vì có miếng dưa trong đó.

– Đúng vy, tao cũng đ ý cái đó. Nhưng mà tao nghĩ chó cũng có th ăn dưa lm ch, thành ra chng nghi ng gì c.

– Anh da đen lúc vào thì m khóa, lúc ra li khóa vào ri đưa chìa cho chú Phelps. Có đưa nghĩ là có người. Có khóa tc là có người b giam. Mà có lý nào trong mt cái đn đin nh này li có đến hai người b giam, vì tao thy mi người đu tt c. Đúng là Jim b giam ri. Tao nht đnh s tim ra Jim. Bây gi máy tính mt kế hoch đ cướp Jim ra, tao cũng nghĩ mt kế na, ri chúng mình xem cái nào hơn thì làm.

Thng Tom qu là c. Nếu tôi cũng có mt cái đu như nó thì tôi đã chng b nhà vua và qun công hành h by lâu nay. Tôi đang nghĩ kế, nhưng ch nghĩ loáng thoáng thôi. Mt lát sau, Tom hi:

– Nghĩ xong chưa?

– Ri. – Tôi đáp.

– Mày nói xem nào.

Tôi nói:

– Kế ca tao là thế này. Chúng mình đi tim Jim, vic này thì d thôi. Đem mai, tao đi vt xung ca tao giu ch hòn đo. Đến đêm, chúng mình ăn cp chìa khóa ca ông y sau khi ông y đi ng. Ri chun thng ra sông, cho Jim lên bè, ngày thì trn tránh, đêm li đi, như là tao vi Jim vn làm trước đây y. Như vy có được không?

– Được không à? Tt nhiên là được nhưng ging như chut căn nhau vy. Kế hoch gì mà quá đơn gin, chng có g là git gân li kì. Nếu sau này người ra có bàn tán thì cũng qua loa thôi. Vy thì chán lm

Tôi không nói gì, vì tôi cũng không mong gì khác hơn, bi kế hoch ca nó bao gi cũng hay nht. Tht thế. Nó nói v kế hoch ca nó. Nghe xong, tôi thy phi mười lăm người như tôi mi nghĩ ra được và như thế mi làm cho Jim tr thành mt người t do như tôi. Tôi bng lòng và chúng tôi lao vào thc hin ngay. Tôi không cn phi nói ra đây cái kế hoch đó thế nào, cái đó s còn thay đi trong khi tiến hành và phi làm thêm vào đó nhiu cái khác na.

Có mt điu chc chn nht là thng Tom Sawyer rt hăng hái đi cướp anh da đen kia ra khi vòng nô l. Điu y đi vi tôi đã là quá sc tưởng tượng. Đây là mt thng bé đáng kính trng, được dy d t tế, và có mt tính khí đc bit. Nhưng người trong nhà nó cũng thế. Nó xut sc lm ch không m c, nó biết cái này cái khác ch không ngu dt; nó không ti t, mà li tt bng. Thế mà bây gi đây nó li không mt chút kiêu ngo cúi mình làm cái vic đó, mt vic s làm cho nó xu h và gia đình nó xu h trước mi người. Như thế tht là mt th din quá, và tôi nghĩ phi bo cho nó ngay như vy. Vì là bn thân ca nó nên tôi phi khuyên nó b cái ý nghĩ đó đi, đ t cu ly mình. Tôi va đnh nói thì nó đã chn tôi li và bo:

– Mày tưởng tao không biết tao đang làm gì à?

.

– Tao đã nói là tao giúp mày cướp li tên da đen đúng không?

– Đúng vy.

– Thế mày còn đnh gì na?

Nó ch nói có th và tôi cũng ch nói thế. Tôi biết nói thêm na cũng vô ích vì khi nào nó nói thì nht đnh nó s làm. Nhưng tôi vn không hiu ti sao nó li mun đâm đu vào nhng vic như thế này. Tôi đành c đ mc, và chng bun nghĩ ngi đến cái đó làm gì na.

Lúc chũng tôi v đến nhà thì đã ti mt và rt yên tĩnh. Chúng tôi ln ra cái lu phía dưới nhà đ tro đ dò la. Chúng tôi qua sân xem đàn chó có sa m ĩ không. Nhưng lũ chó nhn ra chúng tôi, không sa gì c. Bước đến cái lu, nhìn k đng trước và c hai bên, chúng tôi thy mt cái ca s vuông nho nh, bên ngoài có mt miếng ván đóng cht. Tôi nói:

– Ch này được đy. Cái l này va to va đ đ cho Jim chui lt nếu mình tháo được mnh ván kia ra.

Tom nói:

– Thế thì đơn gin như tr bàn tay. Tao nghĩ chúng mình có th tìm cách nào khó hơn thế na cơ.

, vy chúng mình cưa tm ván đó.

– Như thế cũng tm được, có v bí mt, gay go. Nhưng tao nghĩ chúng mình có th tìm cách nào lâu gp đôi như thế, không vic gì mà vi, đ đi xem quanh đây đã.

Gia cái lu vi hàng rào còn có mt mái che dài bng c căn lu, nhưng nh hp hơn, ch đ mt thước. Ca đi vào đã khóa cht. Thng Tom ra ch nhà kho tìm quanh qun, đem v mt thanh st vn dùng đ ny np hòm. Nó ly thanh st ny bt mt ca ra. Dây xích rơi xung. Chúng tôi m ca bước vào, ri đóng ca li. Đánh mt que diêm lên thy mái che này ch là da lưng vào căn lu thôi ch không có đường thông sang. Bên trong ch có my cái cuc xng đã mòn. Hết que diêm, chúng tôi bước ra, ghép cái móc ca st tr li, ca đóng li như cũ. Thng Tom mng thm. Nó nói:

– Thến. Chúng mình s đào l cho hn ra. Phi mt đến mt tun l.

Ri chúng tôi v bung. Tôi vào bng ca sau, ch vic nhc cái dây da lên là m được ca, vì h không buc. Nhưng thng Tom Sawyer cho rng như vy là không được ly kỳ lm, cho nên nó phi trèo cái ct đn mà lên. Ba ln nó trèo đến na chng li tt xung. Ln th ba ngã mt cái tưởng v óc, nó đnh thôi, nhưng sau khi nghĩ mt lát, nó li trèo ln na. Ln này thì được.

Sáng hôm sau, chúng tôi dy sm đi, đi xung nhà ca người da đen đ làm quen vi anh da đen vn đem thc ăn cho Jim. H va ăn sáng xong xp sa ra đng, còn anh da đen vn đến ch Jim thì đang xếp bánh tht vi nhng th khác vào mt cái ni st. Khi mi người đã đi thì chìa khóa được mang xung.

Anh da đen này trông mt tht hin lành. Qun áo thì ly dây buc túm tng ch. Cái đó là đ tr ma qu. Hn nói rng my đêm va ri ma qu đến quy nhiu hn tn lm, hn trông thy nhiu th kỳ l, nghe thy đ các th tiếng nói, tiếng đng l lùng, và hn không dám tin rng trong đi hn t trước đến nay li b ma qu quy nhiu thế. Hn nói rt sôi ni và k đi k li nhng cái đáng lo s y, mà quên hn rng bây gi hn sp phi làm gì. Tom hi:

– Nhng thc ăn này đ làm gì thế? Cho chó ăn ư?

Anh da đen dn dn hé mt n cười, và đáp:

– Con chó l lm. Cu có mun đi xem không?

– Có ch

Tôi hích Tom mt cái, nói thm:

– Sao li gia ban ngày thế này? Kế hoch có phi thế đâu?

– Trước không phi thế, nhưng bây gi phi thế.

Chúng tôi đi ra, nhưng tôi không thích lm. Lúc bước vào trong lu, chng nhìn thy gì vì ti quá. Nhưng đúng là Jim trong đó ri, Jim trông thy chúng tôi, gi m lên:

– Ôi, cu Huck, li c cu Tom đó na ư?

Tôi đã biết trước thế nào chuyn này cũng xy ra. Biết làm sao bây gi? Anh da đen tht lên:

– Ly Chúa, hn ta biết các cu ư?

Tom nhìn anh da đen này, v như sng st ngc nhiên hi li:

– Ai biết chúng tôi?

– Tên da đen này y.

– Tôi không biết rõ na. Nhưng sao anh li nghĩ thế?

– Thì va ri hn gi các cu đy thôi?

Tom có v lúng túng nói:

– L nh? Ai gi? Gi bao gi? Gi thế nào?

Ri nó bình tĩnh quay li phía tôi, hi tiếp:

– Mày có nghe thy ai gi không?

Dĩ nhiên tôi không th nào nói khác được và bo:

– Không, tao chng thy ai gi c.

Ri nó quay li Jim, t v như k xa l, hi:

– Có phi anh va gi chúng tôi không?

Jim đáp:

– Không, tôi không gi gì c.

– Anh đã gp chúng tôi bao gi chưa?

– Chưa .

Tom quay li, anh da đen lúc này s hãi và tht vng nó nghiêm ging nói:

– Ti sao anh li nghĩ rng có người gi?

– Ôi, thưa cu, li bn ma qu nó đang ám tôi đy. Nó c quanh qun vi tôi như thế này thì tôi s đến chết thôi. Xin cu đng nói cái đó cho ai biết c, không thì ông Silas li chi mng tôi, ông y bo là không có ma quái gì c.

Tom cho hn ta mt hào, và bo đng s, ha không nói cho ai biết. Li bo hn mua thêm dây mà buc túm qun áo na. Ri nó quay li phía Jim nói:

– Không biết ch Silas có đnh treo c tên da đen này lên không. Nếu tao mà bt được tên da đen nào vô ơn chy trn thì tao phi treo c lên ch không tha.

Và trong lúc anh da đen bước ra ngoài ca đ nhìn cho k đng hào, đưa lên rng cn xem có tt không thì Tom nói thm vào tai Jim:

– Đng l ra là biết chúng tôi. Đến đêm, nghe thy tiếng đào đt thì đó là chúng tôi đào đy. Chúng tôi s đưa anh ra.

Jim ch kp nm ly tay chúng tôi mà xiết cht. Anh da đen kia quay li, và chúng tôi bo khi nào hn cn thì s đến na. Hn nói là hn mong như thế lm vì c ti đến là bn ma quái hay tìm đến hn, cho nên có người bên cnh thì càng đ s.

 

 

CHƯƠNG 35

    

Gn mt gi na mi đến lúc ăn sáng, chúng tôi chy vào rng. Thng Tom bo phi có ánh sáng đ đào đt, đèn thì l quá, nên chúng tôi phi đi gom nhng cành ci mc phát sáng mà người ta gi là ci đom đóm. Chúng toi nht v mt ôm giu trong bãi c rm. Khi ngi ngh, Tom nói, v như không va lòng:

– Mi th d dàng quá và chán lm. Tìm ra mt kế hoch khó khăn không phi là d. Chng có người nào canh gác tù nhân đ mình b thuôc mê. Còn Jim ch xích có mt bên chân vào giường, thành ra mình ch có vic nhc cái giường lên ri rút cái xích ra. Còn chú Silas li đưa chìa khóa cho cái anh da đen ng ngn kia. Jim cũng có th chui ra đng l ca s được, ch có điu là không th kéo lê cái dây xích mà chy đi xa được. Chán quá, tao thy mi xếp đt có v tm thường quá, vì vy, mình phi to ra đ mi th khó khăn. Cu hn ra khi đây mà phi tri qua nhiu khó khăn nguy him thì mi oai ch. Nếu như không có ai người ta gây ra nhng khó khăn y cho mình thì t mình cũng phi nghĩ mà đt ra nhng khó khăn y. à, tao nghĩ có th dùng c cái cưa nếu như có dp.

– Dùng cưa làm gì?

– Cưa cái chân giường ca Jim đ mà tháo xích ra ch.

– Thế mày va nói là có th nâng cái giường lên thì rút xích ra được ngay đây thôi?

– Mày ngc như con bò y. Mày chơi thế thì chng khác gì kiu bn tr con nó chơi c. Thế mày chưa đc sách bao gi ư? Baron Trenck, Cadanova. Benvenuto Challeey, Henry đ t, tt c nhng v anh hùng y, mày chưa đc bao gi ư? Có ai cu thoát cho người b giam bng cách đàn bà như thế bao gi? Phi cưa đt cái chân giường ra làm đôi, ri xóa b hết du vết mùn cưa đi đ không ai nhìn thy, bôi mt ít đt hay m bn gì đó vào ch cưa y đ cho viên qun gia dù có tinh mt đến đâu cũng không th nhìn thy vết cưa và tưởng rng cái chân giường mt cái cho nó sp xung, ri nhc cái xích ra. Thế là xong. Ch còn vic bc cái thang dây vào l châu mai ri leo ra tt xung mt cái hào. dưới đó đã có sn nga và nhng người hu, h mi đ mình ngi lên trên yên nga, thế ri đi; đi v quê hương languedoc hayy Nava, hay nơi nào đó. Ôi, tht là tuyt. Tao mun có mt con đường hào dn đến căn lu y. Nếu chúng mình có thì gi thì s đào mt đường hào.

Tôi hi:

– Nhưng chúng mình đnh cho nó lun ra ch chân tường bung giam y cơ mà, cn gì phi đào đường hào na?

Nó không nghe tôi nói gì. Nó đã quên rng có tôi ngi đó, và quên hết c. Nó tì tay vào cm suy nghĩ. Lát sau, nó th dài lc đu. Ri li th dài nói:

– Không, không được, không cn lm.

– Mày bo không cn cái gì?

– à, chuyn cưa cái chân thng Jim đi y mà.

– Tri! Sao li thế? Thế mày đnh cưa chân Jim đi làm gì?

– Mt s nhng người ni tiếng làm thế đy. Hpj không tháo được dây xích, thế là h cht băng ngay mt cánh tay ca h đi. Thà còn mt chân còn hơn. Nhưng có l mình không nên làm thế. Trương hp này cũng không cn lm, v li Jim là mt tên da đen, s không hiu ni ti sao li làm như vy đâu. Nhưng mình có th làm cho hn chiếc thang dây. Chúng mìn có th xé cái khăn tri giường ra làm cho hn chiếc thang dây được. Và chúng mình có th nhét thang dây vào mt cái bánh đưa cho hn. H vn làm như vy đy. Mà phi có nhng chiếc bánh tht to.

– Mày nói thế nào y. Jim làm gì mà cn mt cái thang dây?

– Làm gì à? Hn có th giu vào trong giường y. Ai cũng làm thế c nên Jim cũng phi làm thế ch. Huck, hình như mày không mun làm cái gì cho nó đúng quy tc c, mày c mun lúc nào cũng làm cái gì mi m. Thế mày không nghĩ rng h cn du vết li à?

Tôi nói:

– Được, nếu như ai cũng làm vy thì chúng mình cũng làm theo cho đúng vi lut l. Nhưng Tom Sawyer này, nếu mà chúng mình đem xé nh khăn tri giường ra đ làm cho Jim cái thang dây thì chúng mình s có chuyn rc ri vi dì Saly đy. Bây gi tao thy thế này, làm mt cái thang bng v cây thì cũng giu kín được. Còn Jim, hn chưa có kinh nghim gì nên bt c cái gì vi hn cũng là tt.

– Huck Finn, nếu tao cũng dt như mày thì thà tao im đi còn hơn. Có ai nghe nói mt người b giam mà li trn đi bng mt cái thang v cây bao gi? Như thế thì l bch hết sc.

– Thôi được, tùy mày. Hay là đi mượn mt cái khăn tri giường ngoài dây phơi?

Nó bo thế cũng được. Nhưng ri nó li ny ra mt ý nghĩ na:

– Mượn mt cái áo sơ mi na.

– Đ làm gì, Tom?

– Đ cho Jim viết nht ký vào đó

– Nht ký cái kh gì, Jim có biết viết đâu.

– Không biết viết, nhưng hn có th nguch ngoc vài vch cũng được. Chúng mình làm cho hn mt cái bút bng thìa st hay bng cái mnh st đóng đai thùng.

– Mình dt lông con ngng làm cho hn mt cái bút có hơn không? Li nhanh na.

Nhng người b giam có trông thy ngng đâu mà ly được lông ngng làm bút, sao mày ngu thế? H bao gi cũng phi ly nhng đ tht cng, tht sù sì, như cái chân đng ca cây đèn nến hoc mt cái gì khác mà h v được trong tháp giam đ làm bút. Ri phi mt đến hàng tun, hàng tháng mi làm thành cái bút, vì phi đêm nó mài lên tường nhà giam. Mà có lông ngng h cũng không dùng đâu. Vì như vy nó không đúng quy tc

– Thế thì ly gì làm mc?

– Nhiu người dùng g st vi nước mt làm mc, nhưng đó là kiu tm thường và đàn bà lm. Nhng tay danh tiếng thì dùng máu ca mình làm mc. Jim có th làm được thế. Và khi nào hn mun gi mt cái thư nh, bình thường mà bí mt, đ cho mi người biết là hn b giam đâu, hn có th viết cái đó lên đáy mt đĩa st, ri ném qua ca s. Bn Mt n st thường vn làm như vy, tht là tuyt.

– Jim làm gì có đĩa st? H cho hn ăn bng cái xoong.

– Điu đó không quan trng. Mình kiếm cho hn vài cái đĩa.

– Nhưng ai mà đc được ch ca hn?

– Chng sao. Hn ch vic viết lên đĩa ri ném ra ngoài thôi. Có cn gì phi đc đâu. Hu hết mi người không th đc ni mt người b giam viết nhng gì đĩa st.

– Thế thì phí mt cái đĩa quá.

– Có phi đĩa ca tù nhân đâu mà s phí.

– Thế là đĩa ca người nào đó, phi không?

, c cho là ca ai đó, nhưng tù nhân cn gì phi quan tâm.

Nó bng dng li không nói na, vì chúng tôi đã nghe thy tiếng chuông gi v ăn sáng. Chúng tôi chy vi v nhà.

Sáng hôm đó, tôi mượn mt cái khăn tri giường vi mt cái áo sơ mi ngoài dây phơi, tìm mt cái b cũ nhét nhng th đó vào, ri xung nhà dưới đi ly nhng cây ci mc ri cho tt c vào b. Tôi gi là mượn, vì b tôi thường vn gi thế. Nhưng thng Tom nó bo đó không phi là mượn, đó là ăn cp. Nó nói rng hai đa là đi din cho nhng người b giam; mà nhng người b giam thì bt c cách nào làm cho h có đ dùng cũng đu được c, mà cũng không ai vì thế mà trách h. Đi vi mt người b giam mà ly cp nhng th mình cn dùng đ có th trn ra đó thì không phi là ti ác, đó là quyn ca h, thng Tom bo thế. Vy thì nếu chúng tôi là đi din cho nhng người b giam, chúng tôi hoàn toàn có quyn thay mt người đó ăn cp bt c đ vt gì, ít nht có th dùng được đ mà trn ra khi nhà giam. Nó li bo rng nếu như mình không phi là nhng người b bt giam thì cái đó li là chuyn khác, và nếu ai không phi là người b bt giam mà li ăn cp thì ch là người rt xu xa. Vì thế, chúng tôi cho rng có th ăn cp mi vt gì ly được. Thế mà, có mt hôm, tôi ly cp mt qu dưa trong vườn ca anh da đen đem ra ăn, thì nó mng tôi ghê lm, ri nó tr cho nhng người da đen mt hào mà không nói rng cho tin đ làm gì. Tom bo rng ch ăn cp nhng th gì cn dùng mà thôi. Tôi bo rng tôi cn mt qu dưa. Nó li bo rng không cn đến qu dưa đ ra khi nhà giam. Nó bo nếu như tôi giu đi được mt con dao, ri đưa cho Jim đ hn giết tên qun gia thì như thế s là rt tt. Tôi cũng đành chu như vy, mc du tôi thy chng ti gì mà vin vông xa xôi, thà c chén ngay mt qu dưa còn hơn.

Thế ri, bui sáng hôm đó, ch cho mi người đã đi ra đng hết, thng Tom mi mang cái b vào sau lu, trong khi đó tôi dng li đ canh gác. Lát sau nó đi ra, hai đa chúng tôi ngi xung đóng ci nói chuyn. Nó bo:

– Mi th xong c ri, ch thiếu dng c thôi, nhưng vic này không khó lm.

– Dng c gì? – Tôi hi.

– Dng c đ đào ch còn đ làm gì na? Chúng mình không đnh đào vào trong y đ lôi hn ra ư?

Nó quay nhìn tôi vi mt v như thương hi mà làm cho người ra đến phát khóc, ri nói:

– Huck Finn, mày có bao gi nghe nói mt người b giam mà li có cuc xng đ mà đào bi không? Thế sao không đưa chìa khóa cho hn cho rnh chuyn?

Tôi nói:

, thế mình không cn cuc xng thì cn cái gì?

– Vài con dao.

– Dao mà đào được à?

– Phi

– Tao thy chuyn này khùng quá.

– Tao có cn biết. Theo tao, đó là cách làm đúng quy tc. Chng có cách nào khác. Tao chưa nghe thy nói có cách nào khác c. Tao đã đc đ các sách nói v nhng chuyn này. Bao gi h cũng đào đt bng dao, mà mày nên nh rng không phi là đào đt đâu nhé, mà thường là đào qua đã na cơ. Mà như vy mt không biết bao nhiêu là tun l y. Đy, mày có biết mt tù nhân đào lâu đài Deep Marseille trong thi gian bao lâu không?

– Tao không biết.

– Mày th đoán xem.

– Mt tháng rưỡi là cùng.

– Ba mươi by năm, ri ông ta chui ra đến tn Trung Quc. Như thế đy. Giá mà cái nn nhà này cũng bng đá cng thì hay biết my.

– Jim có quen ai Trung Quc đâu?

– Điu y thì liên quan gì. Người kia cũng thế thôi. Nhưng mà mày đi xa vn đ ri, quay v vi chuyn chính đi thôi.

– Thôi được, tao không cn biết là hn ra đến ch nào, min là ra đến bên ngoài. Ch có điu, Jim hn già yếu quá nên đào bng dao mà chui ra thì không th làm được. Hn s không sng được đến lúc đó đâu!

– Có ch, sng được. Chc mày nghĩ rng phi đến ba mươi by năm mi đào qua được cái móng đt này, có phi không?

– Thế mt bao nhiêu lâu?

– Mình không th đ kéo dài quá lâu được, vì nếu đ lâu quá thì chú Silas tn dưới New Orleans có th nghe thy là Jim không còn đy na và s làm m lên. Chính xác thì ti mình phi cn đến my năm, nhưng chúng mình không th làm thế được. Vì vy, chúng mình đào thng ngay vào, đào tht nhanh, ri sau chúng mình b đó và c nghĩ rng minh đã đào ba mươi by năm. Ri chúng mình kéo hn ra, khi có báo đng là đy hn đi ngay. Theo tao, đy là cách tt nht.

, mày nói thế nghe còn được. Tưởng tượng thì cũng chng sao mà li không gây rc ri gì c. C tưởng tượng rng mình đào đến mt trăm năm mười năm cũng được. Được ri, đ tao chy đi kiếm vài con dao đã.

Nó bo:

– Ly ba con v nhé, tao cn mt con làm cưa.

Tôi nói:

– Tom này, nếu mày không cho tao là trái vi quy tc thi tao bo mày là có mt cái lưỡi cưa g, git mái đng sau nhà bếp kia kìa.

Nó có v chán ngán, tht vng, tr li tôi:

– Tao chng còn biết dy mày như thế nào na đây. Thôi chy đi kiếm v đây ba con dao, nh là ba con đy.

Thế là tôi chy đi.

 

 

CHƯƠNG 36

    

Đêm đó, chúng tôi ch mi người đã đi ng, mi leo ct đèn tt xung, ri chy đến mái hiên, ly đng la đom đóm ra, và bt đu vào vic. Chúng tôi dn mi th đ đc lnh knh đi, đ quang mt ch khong hơn mt thước gia nn đt. Tom bo ch đó là ngay phía sau giường nm ca Jim, và chúng tôi s đào t đó và trong bung giam. Đến khi đào qua ri thì vn không có ai bên kia có th biết rng ch đó có l, vì cái chân ph giường ca Jim thò xung gn mt đt, phi nâng nó lên và cúi xung nhìn thì mi thy l được. Thế là chúng tôi ly dao găm đào, đào mãi đến gn na đêm. Sau ri mt quá, hai tay thì đã rp c lên, thế mà vn chưa thy ăn thua gì my. Sau cùng tôi nói:

– Tom Sawyer, đây không phi là công vic ba mươi by năm, mà là ba mươi tám năm.

Nó không nói gì mà ch th dài, ri mt chc nó ngng tay đào. Tôi biết rng nó đang nghĩ gì. Nó nói:

– Vô ích, Huck . Làm thế này chng ăn thua gì c. Nếu chúng mình là tù nhân thì chúng mình làm bao nhiêu năm cũng được, chng vic gì mà vi, mi ngày ch b ra my phút đ đào thôi. Nhưng mà chúng mình không có nhiu thì gi. Nếu chúng mình đnh làm mt đêm na như thế này thì chúng mình phi ngh mt tun l cho tay đ đau rát đã, không thì chưa th cm dao mà đào được ngay đâu.

– Thế thì làm thế nào, Tom?

– Đ tao nói cho mày nghe. Tao không mun b đâu, vì như vy là không đúng và không có đo đc. Nhưng ch còn mt cách là chúng mình phi đào bng cuc mà b dao đi.

Tôi bo:

– Thy chưa? Đu óc mày tnh táo hơn ri đy, Tom Sawyer . Đo đc hay không đo đc thì dùng cuc vn là đúng. Khi tao bt tay vào vic cướp mt người da đen, hay mt qu dưa, hay mt quyn sách ca trường nhà dòng thì tao không cn quan tâm vic đó có đo đc hay không. Cái tao cn là anh da đen ca tao, cái tao cn là qu dưa ca tao, hoc cái tao cn là quyn sách ca trường nhà dòng, và nếu cái cuc là tin nht thì tao dùng cái cuc. Tao ly cái cuc đ đào cho ra anh da đen, cho ra qu dưa hay quyn sách y, và tao không thèm đếm xa đến vic nhng nhà có danh tiếng nghĩ nó như thế nào!

Nó nói”

– Trong trường hp này, dùng cuc và b dao cũng là được. Nếu không, thì tao cũng chng chu chp nhn điu y và nht đnh không chu đng im mà nhìn nhng quy tc b làm sai đi. Đi vi mày, mày có th dùng cuc thay da mà chng phi suy nghĩ gì c vì mày không có cách nào khác. Nhưng tao thì khác vì tao biết không nhng cách hay hơn. Đưa tao con dao!

Nó đã cm mt con dao ri, nhưng tôi vn c đưa con dao ca tôi cho nó. Nó vt xung nói:

– Đưa tao con dao cơ mà.

Tôi không biết nên làm như thế nào nhưng ri tôi cũng nghĩ ra. Tôi bi trong đám đ cũ, ly ra mt cái cuc và đưa cho nó. Nó cm lât và bt đu làm, không nói gì c.

Nó vn thế, rt nguyên tc.

Tôi nht lên mt cái xng, c hai hì hc hàng na gi và đào được mt l khá to. Lúc lên gác, nhìn qua ca s, tôi thy Tom li đang c sc trèo ct đèn, song không sao trèo được, vì tay nó đã đau quá. Sau cùng, nó nói:

– Vô ích, chng trèo được. Mày có cách nào khác không?

– Có, nhưng ch s mày bo không đúng quy tc. Mày đi cu thang mà lên.

Thế là nó làm theo li tôi.

Hôm sau, Tom ly cp mt cái thìa bng thiếc, vi mt cái chân nến bng đng trong nhà đ làm bút cho Jim, cùng vi sáu cây nến m bò. Còn tôi thì xung bung ca người da đen đ kiếm cơ hi ly cp ba cái đĩa st. Tom bo như vy không đ. Nhưng tôi cho rng s không có ai nhìn thy nhng cái đĩa Jim ném ra. Như vy, chúng tôi có th nht v và li dùng được na. Tom đng ý. Nó nói:

– Bây gi, làm thế nào đưa nhng cái đó vào cho Jim được.

Tôi bo:

– Bây gi đào xong thì mình nhét vào l y.

Nó có v không chu ý kiến ca tôi và đăm chiu suy nghĩ. Lát sau, nó bo là đã tìm ra hai, ba cách, nhưng chưa cn phi quyết đnh chn cách nào c. Trước hết, phi báo cho Jim đã.

Đêm y, khong mười gi, chúng tôi li đu ct đèn xung, đem theo mt cây nến, nghe ngóng dưới cái l ca s thy Jim đang ngáy. Chúng tôi vt cây nến vào, Jim vn không tnh dy. Chúng tôi li bt đu vào cuc đt, xúc đt, đ hai tiếng rưỡi sau thì xong hn. Chúng tôi chui qua gm giường Jim vào trong bung giam, tìm thy cây nến, thp lên, đng nhìn Jim mt lúc. Hn vn hin hu, mnh khe như thường. Chúng tôi khe khé lay hn dy. Trông thy chúng tôi, Jim mng quýnh, suýt phát khóc, gi chúng tôi vi đ các th tiếng thân mt mà hn có th nghĩ được. Hn mun chúng tôi tìm mt mnh st đ cưa đt cái xích chân hn ri chy trn ngay, không chm tr. Nhưng Tom li cho rng như thế là không đúng quy tc và ngi nói cho Jim nghe mt lot kế hoch. Jim vui v đng ý. Tom cũng hi Jim rt nhiu chuyn. Jim bo rng ông Silas c mt vài ngày li đến cu nguyn cùng vi hn, và dì Saly cũng vào xem hn ăn ung có được tươm tt đy đ không và bo hai ông bà y cũng t ra tt vi hn.

Tom nói:

– Thôi được, chúng tôi s gi cho anh các th qua ông bà y.

Tôi nói:

– Đng làm như vy, tao chưa thy ai di dt như thế bao gi.

Nhưng Tom chng thèm nghe. Khi nó đã có ý đnh sn trong đu thì bao gi nó cũng làm cái cách như vy.

Nó bo Jim rng chúng tôi s bí mt lun chiếc thang dây và nhiu th khác vào mt cái bánh do Nat, anh da đen vn đem thc ăn cho Jim, mang đến. Nó còn nhc Jim đng đ cho Nat trông thy mình m nhng th đó. Nhưng đ vt nho nh, chúng tôi s b trong túi áo ca chú Silas và Jim phi ly cp đó; chúng tôi s buc nhng th lt vt vào dây áo làm bếp ca dì Saly hoc vào trong túi áo làm bếp y, nếu có cơ hi, và dn Jim nhng cái đó dùng đ làm gì. Ri nó li bo Jim làm thế nào đ ly máu ca hn mà viết nht ký vào chiếc áo sơ mi v… v… Mc dù Jim chng hiu gì c, nhưng Tom bo rng người da trng nên hiu biết nhiu hơn Jim. Thế là Jim bng lòng và nói là s làm theo mi điu Tom bo hn.

Jim có rt nhiu tu thuc bng g, và có c thuc. Thế là chúng tôi li ngi trò chuyn rt vui v. Sau đó, chúng tôi li bò qua l ra ngoài và tr v bung ng. Hai bàn tay nát bét nhưng Tom thì khóai lm. Nó bo đó là trò chơi thú v nht, thông minh nht, và ao ước được tiếp tc cho đến sut đi, thm chí kéo dài ti tám mươi năm sau, tn đến đi con cháu chúng tôi. Và chc chn chúng tôi s tr thành nhng nhân vt ni tiếng.

Bui sáng, chúng tôi ra đng ci cht cái chân nến bng đng ra làm my mnh, ri Tim b vào túi cùng vi my cái thìa. Chúng tôi xung nhà ca người da đen; trong khí tôi đánh lc s chú ý ca Nat thì Tom nhét mt mu chân nến vào gia cái bánh trong ni thc ăn đem cho Jim ri đi theo Nat. Lúc Jim cn vào miếng bánh thì tưởng như răng mun gãy hết. Jim không kêu ca gì, ch bo rng đó là ht sn thường ln vào trong bánh thôi. Sau đó, Jim không cn thng vào bánh na mà ly dĩa chc vào đó ba bn ch xem trước đã.

Trong lúc chúng tôi đang đng dưới ánh sáng lù mù thì bng hai con chó t dưới gm giường Jim chui lên, ri các con khác c theo nhau chui c ra, c thy đến mười mt con cht c cái bung. Thôi chết ri, chúng tôi quên không cài ca. Anh da đen Nat ch kp kêu lên mt tiếng “Ma!”, ri lo đo ngã vt xung nn nhà, ming rên như sp chết. Tom đy mnh cánh ca, quăng miếng tht trong phn thc phm ca Jim ra ngòai, thế là đàn chó xô nhau chy ra. Tom chy ra theo, ri tr li và không quên khép ca. Tom d dành ngon ngt anh chàng da đen và hi hn đã nhìn thy nhng gì. Hn ngi dy, chp mt mt hi và nói:

– Cu Sid, chc cu s bo tôi là thng điên, nhưng thc s tôi va nhìn thy mt triu con chó, hay ma qu, hay cái gì đy. Tôi tưởng lúc đó là tôi có th chết ngay đi được. Tôi thy s quá, chúng nó nhy x c vào người tôi. Thế mà lúc đó tôi không làm sao được. Ch mun chúng nó đ cho tôi được yên.

Tom nói:

– à, đơn gin. Chúng nó li kéo vào đây gia lúc tên da đen chy trn này ăn sáng vì chúng nó đói, có th thôi. Anh phi làm mt cái bánh riêng cho ma qu.

– Ôi, cu Sid ơi, tôi không biết thế nào bánh cho ma qu là gì. Tôi chưa nghe đến cái đó bao gi.

– Thế thì đ tôi làm.

– Thế thì quý hóa.Tôi xin quỳ xung dưới chân cu mà ly.

– Vì anh đã có lòng tt ch cho chúng tôi tên da đen chy trn. Nhưng anh phi rt cn thn. Khi chúng tôi b vào trong ni thì anh cũng không được nhìn vào đó. Lúc Jim ly nhng thc ăn trong ni ra, anh cũng không được nhìn, và nht là không được s mó vào, nh xy ra chuyn gì tôi không biết đâu đy.

– Không được s mó vào ư? Vy thì có cho tôi hàng triu đô la thì tôi cũng chng thèm mó tay.

 

 

CHƯƠNG 37

    

Mi th đu đã được sp sn. Chúng tôi đi đến cái đng rác sân sau, lc li tìm được cái chu git cũ bng thiếc, đêm vá li nhng ch thng đ ly cp ít bt mì cho đy vào đy. Sau đó, chúng tôi đi lên nhà, ăn sáng, li nht được vài cái đinh đóng thuyn. Thng Tom bo cái đó rt tt cho tù nhân dùng đ viết tên mình và nhng điu đau kh ca mình lên giường nhà giam. Chúng tôi b mt cái đinh vào túi áo làm bếp ca di Saly đang vt trên ghế, còn cái đinh kia thì git vào băng mũ ca chú Silas đ trên bàn giy, vì chúng tôi thy bn tr nó là sáng nay b m nó s đến thăm tên da đen b trn. Tôi li b mt cái thià vào túi áo ngoài ca chú Silas na. Dì Saly vn chưa đến, chúng tôi phi ngi ch mt lúc.

Mt lúc sau, dì Saly đến, mt đ phng phng. Mt tay rót cà phê, mt tay cc vào đu đa bé ngi gn đó nht, và nói:

– Tao lc li khp nhà mà không tìm thy mt cái áo sơ mi đâu c.

Tim tôi như rng xung, miếng bánh nut vào c hng như tc li và làm bt ra tiếng ho, miếng bánh bn ra, bay qua bàn, trúng ngay vào mt đa bé ngi trước mt, dính đét vào đy. Nó hét lên mt tiếng. Còn thng Tom thì mt tái xanh đi mt lát, nhưng sau đó li tr li như thường. Ri li mt s kin na làm chúng tôi lnh toát c người. Chú Silas nói:

– L tht, tôi nh rõ ràng là đã ci áo ra ri, vì…

– Tôi biết ông đã ci nó ra, vì hôm qua nó còn ngòai dây phơi, chính tôi trông thy. Nhưng li mt ri. Thôi ông đi ly cái áo khác mà mc, ri tôi may cho ông cái áo khác. Ông phi gi gìn qun áo cho cn thn ch.

– Tôi biết, Saly , nhưng cái đó không hoàn toàn li ti tôi. Tôi có trông thy cái áo sơ mi y đâu tr khi tôi mc lên người, mà nếu tôi mc vào người thì ch có lý gì li mt được.

– Vâng, không phi li ti ông nếu như ông không biết. Mà không phi ch mt có mt cái áo thôi đâu. Như vy cũng chưa hết. Mười cái thìa, bây gi còn chín. Có th con bê nó tha cái áo đi, nhưng ch bao gi bê li tha cái thìa đi được. Chc chn như vy.

– Còn cái gì mt na, Saly?

– Mt sáu cây nến na, có th là chut tha nến đi. Nhưng tôi không hiu ti sao nó li vào được, vì ông vn luôn luôn bt nhng l hng và nó không th chui vào được. Nếu nó mà chui na thì nó còn chui c vào trong tóc ông ng na y.

– Thôi, tôi biết là li ca tôi ri. Do này tôi lơ là quá, đến mai tôi s không còn đ mt l nào không bt na

, ch vi đâu, sang năm cũng được…

Tiếng tay đp mt cái xung bàn, đa bé đang sc ngón tay vào bát đường vi rút ra. Va lúc đó mt người đàn bà da đen bước vào nói:

– Thưa bà, mt khăn tri giường cũng b mt ri.

– Mt khăn tri giường! Quái l chưa?

Chú Silas v mt bun bã:

– Đ hôm nay tôi s đi bt các l ngay.

– Thôi đi ông. Chut nào đi tha khăn tri giường? Mt đâu? Lize!

– Thưa bà, tôi không biết được . Hôm qua, nó còn trên dây phơi, mà bây gi đã thy mt ri, không còn na.

– Thế này thì lon c ri. Tôi chưa h thy thế bao gi, t thu bé đến nay, áo sơ mi ri khăn tri giường; ri thìa; ri…

Mt thng bé đâu bước vào:

– Thưa bà, li mt mt chân nến bng đng na .

– Cút ngay đi, đ chết tit, không thì tao nn cho bây gi.

Dì Saly gin sôi sùng sc. Tôi ngi khn thm trong bng, đnh ln ra ngoài đ đi trong rng ch cho đến khi không khí du đi mt chút. Mi người đu im lnh, s st. Cui cùng, chú Silas ngn người ra vì thy cái thìa trong túi áo mình. Dì Saly đng sng li, giơ tay lên, há c ming ra. Còn tôi thì ch mun chui tt xung đt. Dì Saly nói:

– Tôi biết ngay mà. Thế là ông vn đ nó trong túi áo. Không chng cũng có c nhng cái khác na trong túi y. Sao nó li vào đy được?

– Tôi tht s không biết. Có l ăn sáng vì mi đc kinh nên tôi b chiếc thìa vào túi mà c ng là quyn thánh kinh. Đ tôi đi xem nào, nếu cun kinh có còn ch đó hay không. Có th tôi đã b cun kinh xung và đã nht lên cái thìa, và…

– Ôi thôi, mi người hãy đi đi, đng có ai đến gn tôi trong khi tôi đang điên tiết đây.

Nếu nhưy ch nói nh mt mình thôi thì tôi cũng đã nghe thy ri, hung h đây li quát tháo lên thế na thì giá có chết ri tôi cũng nhm dy mà nghe. Chúng tôi đi qua phòng ng, thy ông chú ct mũ đi lên, cái đinh thuyn git mũ rơi xung sàn nhà. Chú y ch lng lng nht lên đ vào cái thanh mc áo, không nói gì và c thế bước ra. Tom thy thế mi li nh ra cái thìa. Nó nói:

– Thôi, có l không th tin cy mà gi đ qua chú y được na đâu. Nhưng mà chú y li làm ơn cho mình v chuyn cái thìa mà ông ta không biết, cho nên chúng ta cũng nên t ơn chú y bng vic đi bt đi các hang chut.

dưới hm có rt nhiu hang chut nên chúng tôi phi mt đến mt tiếng đng h mi bt hết, nhưng chúng tôi bt rt cn thn. Bng có tiếng chân bước lên cu thang chúng tôi vi tt pht đèn và np vào mt ch. Chú Silas đến, tay cm mt cây nến, mt tay cm các th dng c, mt thn th. Chú y đi vòng t hang chut này đến hang chut khác. Ri chú y đng dy dng li my phút suy nghĩ. Chú y mê mn bước ra phía cu thang, ming lm bm:

– Mình không nh rng mình đã bt nhng l này t bao gi. Mình phi đi nói vi Saly ngay bây gi, và như thế thì mình không có gì đáng trách v chuyn chut c. Nhưng thôi, có nói cũng chng ích gì.

Chú y va đi lên bc thang thì chúng tôi chun theo ra. Chú y bao gi cũng d thường.

Tom rt băn khoăn không biết làm thế nào đ có cái thìa. Suy nghĩ mt lúc, nó dn tôi bây gi phi làm như thế nào. Chúng tôi đi đến ch ch đ r thìa cho ti khi dì Saly ti. Tom đếm thìa đ ra mt bên, ri thì chun mt cái vào tay áo. Ri thng Tom nói:

– Di Saly, ch có chín cái thìa thôi đây.

y bo:

– Thôi cháu đng quy ry dì na. Dì biết ri, chính dì đã đếm ri.

– Dì , cháu đã đếm li hai ln mà vn ch thy có chín cái thôi.

y có v st rut không chu được na, nhưng cũng đếm li. Đếm xong, dì y bo:

– Đúng là ch có chín cái – Quái l chưa, đ đếm li na xem nào.

Tôi kh th tay b tr li cái thìa tôi đang cm, ri sau khi cô y đếm xong mi nói:

– Mười cái đây ri!

y va mng r li va lo ngi. Nhưng ri thng Tom li bo:

– Không, dì ơi, làm gì có mười cái?

– Cháu không thy dì va đếm hay sao?

– Cháu biết, nhưng mà…

– Được, di đếm li nhé.

Tôi li th đi mt cái, đếm xong li ch thy có chín cái như lúc nãy. Thế là dì y tc quá sp điên tht. Nhưng dì y vn đếm đi đếm li mãi, đếm trong r ri li đếm ngòai r, lúc thì đ, lúc thì thiếu. Tc quá, dì y cm cái r thìa quăng ra góc nhà, văng c vào con mèo đang nm đó ri quát bon tôi cút đi đ cho dì y được yên. Thế là chúng tôi được cái thìa và b vào túi áo làm bếp ca dì trong lúc dì đang quát tháo đui chúng tôi đi. Đến gn trưa thì Jim nhn được c cái thìa ln cái đinh. Chúng tôi rt thú v v chuyn y. Nó bo rng sau khi cô y đếm như vy trong ba ngày na thì dì y s đành chu b, và ai còn bo cô y đếm na thì dì y giết cũng chưa biết chng.

Đêm đó, chúng tôi li vt cái khăn tri giường lên dây thép như cũ và đánh cp mt chiếc khác trong t. Ri b li, rôi ly đi, c như vy lin my ngày, cho đến lúc dì y không biết được là có bao nhiêu khăn na, ri không bun đếm xem có bao nhiêu cái na. Bây gi là chúng tôi yên trí. Yên trí v cái áo, cái khăn và nhng cây nến, nh có chuyn con bé, chuyn chut và chuyn đếm ln, còn cái chân nến bng đng thì không thy nói gì. Nhưng ri chc cũng s n ra.

Nhưng làm được cái bánh tht là c mt công trình. Chúng tôi gp hết khó khăn này đến khó khăn khác mi làm xong cái bánh y. Chúng tôi đem vào rng, nu trong đó nu xong rt thích chí. Nhưng không phi làm trong mt ngày mà đã xong đâu. Chúng tôi phi dùng đến ba cái chu đy bt, b bng khp người, mt cay xè. Sau cùng, chúng tôi nghĩ ra là phi nhét c cái thang dây vào trong bánh đã. Đêm sau chúng tôi bò vào ch Jim, ly cái khăn tri giường xé nh ra hình nhiu si dây xe li vi nhau, cho đến gn sáng, chúng tôi làm được mt cái dây thng rt đp, có th chu được sc nng ca mt người. Gn trưa, chúng tôi ra ngòai rng, nhưng không nhét vào trong bánh được. Dây làm bng c cái khăn tri giường như thế thì đến bn mươi cái bánh mi cha ni, mà vn còn tha đ mà cho vào súp, vào nước chm na mi hết. Nhưng chúng tôi không cn cái đó. Tt c điu cn thiết là ch ct nhét cho đ vào cái bánh, ch còn li, chúng tôi vt c đi. Chúng tôi không đun nu gì bng chu, vì s thiếc chy. Nhưng chú Silas li có mt cái lông p bng đng mà chúng tôi rt quý, vì đó là ca t tiên đ li, có cán bng g, t bên Anh gi sang, chú y đem ct giu tn trên khoang dưới mái nhà cùng vi mt lô nhng bình, l và nhiu th giá tr khác.

Thc ra nó cũng không đánh giá là my, nhưng vì nó là đ c nên coi trng như vy thôi. Chúng tôi ly đem ra ngòai rng, nu cái bánh th nht thì bng, nhưng đến cái bánh sau thì được. Chúng tôi ly ra lau chùi, ly bt xát đi mt lượt, cho lên bếp than, ri cht nhng mu giy vn vào, đ mt cc bt ướt, đy np li, cho than hng lên trên np. Sau đng xa hơn mt thước, tay cm cái cán dài, ngui mát, và mười lăm phút sau đã có mt cái bánh trông rt đp mt. Nhưng người nào ăn chiếc bánh y s b đau d dày nm lit.

Lúc chúng tôi đt cái bánh có ma qu y vào trong ni đ đem cho Jim thì Nat không dám nhìn. Ri chúng tôi đ ba cái đĩa st xung đy ni, dưới các thc ăn khác. Thế là Jim có đ các th ri. Va nhn được nhng cái đó Jim b ngay bánh ra ly cái dây giu xung r, ri vch mt vài du hiu lên đĩa st ném qua l ca s ra ngoài.

 

 

CHƯƠNG 38

 

Jim bo rng vic khc ch là khó hơn c. Nhưng Tom nht đnh bt Jim phi viết. Tù nhân phi đ li bút tích ca mình lên tường đ lưu li v sau, c huy hiu ca mình na.

Jim nói:

– Cu Tom ơi, tôi chng có huy hiu riêng gì c mà ch có mi cái áo này ca cu đưa cho và tôi phi viết nht ký lên đó thôi.

– Anh không hiu gì c, Jim , huy hiu khác cơ, không phi như thế đâu.

Tôi bo:

– Jim nói đúng đy. Anh ta không có huy hiu nào đâu.

Tom đáp:

– Tao biết, nhưng Jim phi có mt cái huy hiu đ li trước khi ra khi nơi này.

Thế là thng Tom ngi bóp trán nghĩ ra mt cái huy hiu cho Jim. Lát sau, nó bo là đã nghĩ ra rt nhiu nhưng không biết nên chn ly cái nào. Cui cùng, nó chn ly mt kiu và bo:

– Trên cáo huy hiu y v mt vòng tròn xung quanh, phía trước là mt hình chéo màu vàng, có con chó nm, t ra là nô l, dưới chân con chó là cái xích, ri có ch đ ghi công trng màu xanh lá cây, có răng cưa xung quanh, mt hình ch V màu xanh lá cây phía trên cùng ca huy hiu, ba đường nghiêng trên nn mu xanh da tri vi nhiu nét chm. Mt cái biu tượng anh da đen chy trn vác mt bc hành lý, còn li biu tượng hai thng đi theo giúp đ, tc là mày vi tao.

Thế là nó gii quyết xong chuyn v cái huy hiu, bây gi nó làm nt cái phn còn li, tc là vch ra mt bài t bit, bo rng Jim phi có mt bài viết như vy, trong sách người ta đã nói thế. Nó viết sn trên mu giy, ri đc to lên:

1) Nơi đây, mt trái tim b giam cm đang tan v.

2) Nơi đây, mt tù nhân đáng thương, b cuc đi và bè bn rung b, phi sng héo hon, tàn t.

3) Nơi đây, mt trái tim cô đơn tan v, mt tinh thn đã mt mi sau ba mươi by năm b giam cm cô qunh.

4) Nơi đây, con ca Louis th mười bn đã qua đi không nhà ca, không bn bè thân thuc, sau ba mươi by năm tù đy.

Khi đc nhng câu đó, ging thng Tom run lên vì xúc đng. Lúc đc xong, nó không biết nên chn câu nào đ cho Jim viết lên tường vì câu nào thy cũng hay c; sau cùng nó bo nên đ cho Jim viết tt c my câu đó lên. Jim nói là phi đến mt năm anh ta mi viết xong tng đy ch, cho nên Tom s viết ra ngoài, và hn ch vic nhìn theo đó mà vch lên tường. Ri nó nói:

– Viết lên g thì không n ri, vì trong tháp giam làm gì có tường bng g. Chúng mình phi khc ch vào đá mi đúng.

Jim bo khc trên đá còn khó hơn trên g, như vy còn lâu hn mi khc xong mà trn ra được. Nhưng Tom bo s đ tôi giúp. Ri nó nhìn xem tôi và Jim viết đến đâu ri. Làm cái này tht là mt vic rt khó khăn và châm chp, đôi bàn tay tôi đã đau li càng đau hơn mà công vic dường như không tiến thêm chút nào. Tom nói:

– Tao nghĩ ra mt cách. Chúng mình phi đi kiếm mt hòn đá đ làm huy hiu và viết ch luôn. dưới xưởng có mt hòn đá xay rt ln, chúng mình s đưa lên đây ri viết các th vào đó, li có th dùng nó mà mài bút, mài cưa được.

Tht là mt ý tưởng kì quái, nhưng chúng tôi nghĩ có th làm được. Lúc đó chưa đến na đêm, chúng tôi ra ngoài và ln xung xưởng, ch còn đ Jim li làm vic ca hn. Chúng tôi khiêng hòn đá ra ngoài ri lăn v nhà, nhưng nng quá, my ln nó suýt ri dp chân. Tom bo thế nào cũng có đa b đá rơi vào chân trước khi khênh v đến nơi. Được na đường, chúng tôi mt quá, lo đo, m hôi ra ướt đm. Chúng tôi đành phi gi Jim, Jim ngi dy và nhc cái dây xích ra khi chân giường, bò ra khi l đến ch đ hòn đá, Jim và tôi nhc hòn đá lên, đi nh như không, còn thng Tom thì ch huy. Nó có th ch huy được bt c đa tr nào khác. Nó có th làm được đ mi th.

Cái l chúng tôi đào cũng khá to, nhưng hòn đá vn không th lt qua được, Jim cm ly cuc đào rng thêm ra. Tom ly đinh vch lên tng đá và bo Jim đc theo nhng vết đã vch. Nó bo Jim làm đến khi nào nến tt thì hãy đi ng, đem giu hòn đá xung dưới ri nm lên đó mà ng. Chúng tôi giúp Jim mc li cái xích vào chân giường, ri chúng tôi cũng sa son đi ng. Nhưng bng nhiên, thng Tom li nói:

– Trong này có con nhn nào không, Jim?

– Không có, cu .

– Được, đ tôi đi kiếm mt ít cho.

– Ôi, tôi s lm. Thà có rn còn hơn là nhn.

Tom nghĩ mt vài phút ri nói:

– Mt ý kiến hay đy. Thế anh đ đâu?

– Đ cái gì cơ, cu Tom?

– Con rn ch cái gì?

– Ly chúa, nếu có con rn bò vào đây thì tôi lp tc phi chi qua cái l tường kia mà chy thôi.

– Ôi, Jim, anh đng có s thế. Anh có th chinh phc được nó ch?

– Chinh phc ư?

– Phi, d thôi. Bt c con vt nào mà anh yêu quý nó thì nó cũng biết ơn, và không bao gi nó làm hi anh. Anh c th xem. Ri nó có th đ anh qun nó chung quanh c và rúc đu nó vào ming anh na cơ.

– Tôi xin cu, tôi không dám nghe đâu! Nó s đ tôi đưa cái đu nó vào mm tôi ư? Không bao gi. Mà hơn na, tôi không mun cho nó ng chung vi tôi.

– Jim, anh đng có ngu di như vy. Mt tù nhân phi có mt con vt đ làm bn ch. T trước đến nay, chưa có ai nuôi rn c, nên anh là người đu tiên làm được vic đó thì càng v vang ch sao.

– Cu Tom ơi, tôi không mun cái v vang y. Con rn s m vào tôi. Không, cu , tôi không mun làm cái chuyn đó.

– M kiếp, thế anh không th được ư? Tôi ch mun anh th thôi. Nếu anh không thích thì không cn phi gi nó mãi cơ mà!

– Nhưng trong lúc tôi th thì nó đã cn tôi ri còn gì. Cu Tom ơi, tôi không mun làm nhng cái đó đâu. Nếu cu Huck mà đem mt con rn vào đây thì tôi b đi ngay, nht đnh thế.

, thì thôi vy. Đ chúng tôi kiếm cho anh vài ba con rn không đc vy.

– Tôi cũng không chu được, cu Tom . Tôi nói tht vi cu, chưa bao gi tôi thy lo ngi và kh như thế này.

– Thế đây có chut không?

– Không, tôi ch thy con nào.

– Thôi thế chúng tôi kiếm cho anh my con chut…

– Tôi không cn chut, cu Tom . Nó là con vt đáng ghét nht c hay quy nhiu người ta, trèo c lên người, cn chân không cho người ta ng. Thà cu đưa rn thường vào đy ch, đng đưa chut vào đây. Tôi không cn dùng đến chut làm gì.

– Nhưng mà anh phi có chut ch. Anh đng lo ngi, h đu làm như thế c. Tù nhân không bao gi có chut, h hun luyn nó nhiu mưu mo, ri nhng con chut đó tr thành gn gũi như con rui vy. Mà anh li còn phi chơi âm nhc cho chúng nghe na ch. Anh có cái gì đ chơi âm nhc không?

– Tôi ch có cái lược gy vi mt mnh giy, đ làm cái đàn búng thôi. Nhưng tôi chc chn chúng nó không thích đàn búng.

– Có ch. Chúng nó không phân bit th âm nhc nào. Đàn búng đi vi chut là tt lm ri. Con vt nào cũng thích âm nhc, mà trong nhà giam thì nó li càng ưa na, nht là nhc bun thm. Chut nó thích lm. Nó s bò ra xem anh có cái gì l thế. Ban đêm, trước khi đi ng và bui sáng sm ng dy, anh phi ngi trên giường mt lúc và chơi cái đàn búng y. Anh chơi đ hai phút thì anh s thy đ các th chut, rn, nhn v… v… nó cm thy bun thay cho anh và s kéo ti chung quanh anh.

-Vâng, tôi cũng nghĩ thế. Nhưng lúc này tôi chng hiu gì c, tôi s c gng làm theo nếu như tôi phi làm. Tôi s làm cho nhng con vt y bng lòng và không có chuyn gì lôi thôi trong nhà c.

Tom nghĩ thêm mt lúc na xem còn có gì khác na không, ri nó nói:

– Còn mt cái na tôi quên mt. Anh có th trng hoa đây không?

– Tôi không biết, nhưng có l được. Nhưng trong này ti lm, và tôi thì cũng chng cn hoa, ch rc ri thêm.

– Anh c th xem sao. Nhng tù nhân khác h cũng trng hoa mà.

đây chc là trông được hoa đuôi mèo, nhưng trng nó chng bõ công.

– Anh đng tưởng thế. Chúng tôi s tìm cho anh mt cây con, và anh trng nó vào góc nhà kia kìa. Đng gi nó lá hoa đuôi mèo, phi gi nó là Pitchiola mi đúng. Và anh phi tưới cho nó bng nước mt.

– Sao thế? đây tôi có khi nước mưa.

– Không được tưới bng nước mưa, anh phi tưới bng nước mt. Ai cũng làm như vy mà.

– Cu Tom ơi, thế thì cây hoa y s chết mt thôi, vì chng my khi tôi khóc.

Tom lúng túng chng biết nói gì. Nhưng sau mt hi suy nghĩ, nó bo Jim ly c hành bôi vào mt đ có nước mt. Nó ha rng s nht mt c hành ri bui sáng s ngm b vào trong bình cà phê ca Jim, Jim bo như thế thì s có mùi hành trong cà phê, ri Jim kêu ca các kế hoch ca Tom, nào là trng cây hoa đuôi mèo, đánh đàn cho chut nghe, vut ve rn, nhn, ngoài ra li còn phi mài bút, ri khc ch vào đá, ri viết nht ký v… v… tht là rc ri, phin nhiu. Hn nói mt hi khiến thng Tom cũng nn chí. Tom bo rng nó đã nghĩ ra bao nhiêu th đó cũng ch mun làm cho Jim được ni danh, thế mà Jim còn kêu ca tht là ung công. Nghe vy, Jim hi hn và t nay Jim s không cư x như vy na. Sau đó, tôi và Tom tr v phòng đi ng.

 

 

CHƯƠNG 39

    

Bui sáng hôm sau, chúng tôi vào làng mua mt cái by chut ri đem xung nhà. Ch trong đ mt gi, chúng tôi đã bt được ti mười lăm con to b. Ri chúng tôi đem ct cn thn dưới gm giường dì Saly. Nhưng đến lúc chúng tôi đang đi tìm bt nhn thì thng bé Tomas Phelps trông thy cái by chut đ đó, nó m ra xem. C lũ chut chy ra toán lon, va lúc y, dì Saly bước vào. Chúng tôi tr v thì thy dì y đang đng trên đu giường kêu la m ĩ, còn lũ chut thì chy thc mng. Dì ly roi đánh hai đa chúng tôi mt trn.

Chúng tôi bt được mt lũ nhn, rp, ếch nhái, sâu b, chúng tôi còn mun ly c t ong bu v, nhưng không thành công. C gia đình ong còn đang trong t. Chúng tôi c đng ch mãi, đnh bng làm cho chúng mt l ri bt. Nhưng ngược li, chúng tôi b đi tìm rn, bt được vái chc con rn c, b vào mt cái b ri đem v bung. Va lúc y đn gi ăn cơm ti. Nhưng cái b không buc cht trên ming thành ra rn bò đi hết. Chc chc li thy mt con t trên trn nhà rơi xung. Mà nó li rơi vào đĩa thc ăn, vào lưng, vào gáy mình. Con nào trông cũng đp, nhưng đi vi dì Saly thì khác. Dì y thy rn thì kinh tm lm. Mi khi có con rn rơi xung dì y li rú lên và chy mt hút. Tôi chưa thy người đàn bà nào mà s rn như thế. Phi đến mt tun l sau khi cái đám rn mi đi ra hết khi nhà. Dì Saly vn còn s. Tht là l, nhưng thng Tom nó bo là đàn bà ai cũng thế c.

C mi khi có mt con rn bò qua chy thì chúng tôi li b ném mt trn đòn. Tôi thì không s đòn, vì nó cũng chng đau đn gì. Tôi ch ngi phi đi bt lũ rn khác. Chưa bao gi thy có cái bung nào li vui như cái bung ca Jim khi tt c nhng con y bò ra nghe âm nhc và đến bên cnh Jim. Jim không lúc nào được yên tân mà chp mt, khi nhng con rn ng thì chut li bò ra, khi chut quay vào thì rn li ra gác cho nên lúc nào Jim cũng thy có mt bn dưới chân, mt bn trên đu; Jim đnh tìm mt ch khác nm thì lũ nhn li bò ti. Hn bo nếu mà hn được thoát ra ln này thì s không bao gi muôn làm tù nhân na, có tr tin hn cũng không thiết.

Ba tun l sau, mi vic đu n c. Chiếc áo đã được đưa vào trước, mi ln có mt con chut cn thì Jim li nhm dy viết mt dòng nht ký; khi mc còn ướt, bút đã làm xong, ch và du hiu đã khc c lên hòn đá xay; chân giường đã cưa đt làm đôi, và chúng tôi đã phi ăn hết mùn cưa. Làm xong cái đó, chúng tôi b đau bng d di tưởng như sp chết. Chú Silas đã my ln viết thư v đn đin dưới Orleans đ báo cho người lên đem anh da đen y v, nhưng không thy tr li, vì dưới đó làm gì có đn đin y. Sau cùng, chú y bo rng s đăng tin Jim lên báo St Louis và Orleans. Khi chú y nhc đến St Louis làm tôi git mình lnh toát c người. Lúc đó thng Tom quyết đnh viết thư nc danh.

– Là cái gì? – Tôi hi.

– Là đ báo cho người ta biết đang có chuyn gì. Khi trước, Louis th mười sáu đnh trn khi ngc thì có mt cô gái hu cn làm vic đó. Thường thường là m người b giam đi qun áo cho con, m thì li, còn người con thì ci trang mc qun áo m đ trn ra. Chúng mình cũng làm thế.

– Nhưng vic phi báo cho người ta. Người nào biết thì mc h.

– Tao biết ri, nhưng nếu mình không báo cho h biết thì không có ai và không có gì can thip đến chúng mình c. Thành ra tt c nhng vic vt v khó khăn ca cái giá tr gì, không nghĩa lý nào hết ư?

– Tao li thích thế.

Nó nhìn tôi dè bu.

– Mày đng nói na cho tao nh.

Tôi nói:

Tao không phn đi đâu, mày làm thế nào cũng được. Thế mày tìm đâu ra người hu gái y?

– Mày s là người hu gái đó. Gia na đêm, mày lun vào và mc áo vàng đó vào.

– Thế thì được, nhưng tao mc qun áo ca tao thế này thì cũng đưa được thư vào ch sao?

– Như thế thì mày li không ra người hu gái cn na.

– Nhưng có ai nhìn tao đâu?

– Chng sao. Mình làm là vì nhim v, ch vic gì phi lo nghĩ rng có ai trông thy mình không. Mày không hiu gì c ư?

– Được, tao là người hu gái, thế còn ai là m ca Jim?

– Tao là m Jim. Tao s mc mt cái áo ca dì Saly.

– Được, vy lúc tao và Jim trn đi, mày phi li trong nhà giam đó.

– Không phi ch có th. Tao s nhét rơm r vào đy qun áo Jim và đ trên giường gi làm m hn. Jim s mc qun áo ca dì Saly tao đem đến, và c ba chúng mình cùng trn. Khi mt người tù nhân vào loi ni tiếng trn đi, thì người ta gi đó là vượt ngc.

Thế ri Tom viết thư nc danh, và đêm đó tôi mc cái áo vàng ca đàn bà vào, đem thư nc danh đến nhét xung dưới ca, đúng như thng Tom dn.

Thư viết:

Chú ý: Sp có chuyn ln xy ra. Phi đ ý cho k.

Người bn vô danh.

Đêm sau, chúng tôi dán mt cái tranh đo thng Tom v, bng máu có mt cái s người vi hai cái xương chéo rán ca trước. Và đêm ti na li dán ca sau vi mt cái tranh v quan tài. C gia đình đu run s. Cánh ca đóng mnh cũng làm cho gì Saly git mình. Dì y s không dám đi ng nhưng không nói ra. Thế là công vic tiến hành rt tt. Sáng sm hôm sau va lúc tri rng thì chúng tôi đã viết xong bc thư na và t ly làm l rng không hiu ti sao mình li tài thế. Đến ba ti, h nói rng my anh da đen s đng gác sut đêm c hai ca đng trước, đng sau nhà. Thng Tom tt xung ct đèn dán cái thư đó vào gáy anh da đen ri quay lên. Thư viết thế này:

“Đng phn bi li tôi, tôi mun là người bn ca ngài. Hin nay, đang có mt toán giết người rt nguy him s cướp tên da đen chy trn ca ngài, và h khuyên ngài đng ngăn cn h. Tôi là mt người trong toán h, nhưng tôi mun t b chúng và sng mt cuc sng đi lương thin, cho nên tôi mun báo cho ngài biết. H s t phía Bc đi xung, qua hàng rào, vào đúng na đêm, mang theo mt chìa khóa gi vào bung tên da đen đ cướp hn ra. Tôi s đng gn đó, nếu thy có gì nguy him thì tôi thi mt tiếng còi. Khi nào chúng đến gn thì tôi s không thi còi mà kêu be be như mt con cu. Ri trong khi h tháo dây xích thì ngài hãy đến mà khóa chn h bên trong và có th giết h như thế nào là tùy ngài. Ngài đng làm gì khác ngoài các cách tôi đã bo ngài trên đây; nếu không thì h s nghi ng là có chuyn gì và s hú lên gi c bn đến gii thoát. Tôi không đòi hi mt phn thưởng gì c, mà ch biết rng tôi đã làm mt vic chân chính”.

Người bn vô danh

chương xl

Sau khi ăn sáng, chúng tôi thy khoan khóai bèn ra sông vt cái xung lên ri đi câu cá, li mang theo c thc ăn bui trưa. Mãi đến gn ti, chúng tôi mi v, thy c nhà đang rt lo s, Ăn ti xong, h gic chúng tôi đi ng, nhưng đến lưng chng cu thang, thy dì Saly đã quay lưng đi ri, chúng tôi ln xung t ly mt ít đô la ăn ngui đem v bung và đi ng, cho đến mt gi rưỡi thì dy. Thng Tom mc áo ca dì Saly nó mi ly cp được và đem đ ăn đi. Nó bo tôi:

– Bơ đâu ri?

– Tao b mt miếng to vào bánh mì ri.

– Sao không có đy?

– Không có bơ cũng được.

– Mày xung nhà ly đi. Tao đi nhét rm r vào qun áo Jim đ gi làm m hn, ri tao sn sàng ch đó kêu be như con cu, h mày đến thì c vào ngay.

Ri nó đi ra, và tôi xung nhà hm. Tôi ly miếng bánh ri tt đèn, ln nhành qua nhà dưới. Bng dì Saly tay cm mt cây nến đâu đi ti, tôi vi b miếng bánh vào trong mũ ri chp lên đu. Trông thy tôi, dì y hi:

– Cháu dưới nhà hm lên ư?

– Thưa… vâng.

– Cháu dưới đó làm gì?

– Không làm gì .

– Đúng không?

– Đúng .

– Thế thì đang đêm thế này xung đó làm gì?

– Thưa … cháu không biết .

– Không biết? Đng tr li dì như thế, Tom. Dì mun biết cháu làm gì dưới đó?

– Cháu chng làm gì c, dì Saly , cháu th đy.

Tôi đã tưởng dì y đ cho đi, vì mi ln dì vn làm như vy. Nhưng có l do này có nhiu chuyn bt thường xy ra trong nhà nên dì y đ ý đến tng cái nho nh. Dì y nói rt cương quyết.

– Vào trong phòng và đng ch đó. Đ dì xem thế nào đã, ri s nói chuyn.

– Dì y đi ri, tôi m ca bước vào phòng khách. Tht ngc nhiên, mt đám đông đang trong phòng. Mười lăm người ng tri, người nào trong tay cũng cm súng c. Tôi ngi phch xung. H đang thì thm nói chuyn vi nhau, trông ai cũng có v bc mình, khó chu, nhưng vn làm ra b như không có gì. Nhưng tôi biết, vì thy h c nhc mũ ra li đi mũ vào, đng lên ngi xung, tay thì vân vê khuy áo. Chính tôi cũng st rut, nhưng tôi không b mũ ra như h.

Tôi mong dì Saly đến đui tôi ra ngoài đ tôi còn chy ra bo thng Tom là hai đa đã làm to chuyn quá và bây gi phi cùng vi Jim mà chy trn đi trước khi bn người kia bc mình lên v được chúng tôi thì chết.

Ri lát sau cô y đến hi tôi nhiu câu, nhưng tôi không th nào tr li ngay được mà tôi không biết tr li như thế nào. Nhưng người kia thì đang nóng rut mun khi s ngay. Trông h như đang điên lên c. H bo ch còn my phút na là đến na đêm. Vài ba người khác thì bo hãy khoan, đ ch tiếng be ca con cu kêu lên làm hiu đã. Còn dì Saly thì c hi dn tôi mãi, tôi s quá run bn người lên và như sp ngã gc xung. Trong phòng mi lúc mt nóng nc. Miếng bơ đ trong mũ tôi bt đu chy, chy ròng ròng xung qua mang tai và chy xung gáy. Bng có mt người nói:

– Đ tôi đi đến đó trước đã, ch chúng nó ti là bt.

Tôi suýt na qu xung, mt vt bơ chy xung gia trán. Dì Saly trông thy, tái bch c mt và kêu lên:

-Tri ơi, thng bé làm sao thế này? Đúng là nó b đay màng não ri đây, óc chy c ra đây này.

Mi người chy đến xem. Cô y nhc cái mũ lên đu tôi ra, miếng bánh cũng rơi xung, ch bơ còn li thì dính lên đu; thế là cô y nm ly tôi lay mt hi nói:

, cháu làm cho dì s quá.Tht may là không đến ni quá t như dì tưởng. Sau cháu không nói ngay cho dì khi lo lng. Thôi bây gi cháu đi ng đi, đng có ló mt đây t gi đến sáng na nhé.

Ch mt giây đng h, tôi đã nhy lên gác, tt ngay xung ct đen và ln trong bóng ti đi ra phía hiên nhà. Tôi lo quá không nói gì được na. Nhưng tôi bo thng Tom tht nhanh là phi chun ngay đi, đng chm mt phút, trong nhà đy nhng người, h mang c súng.

Mt nó sáng lên, nó hi:

, tht thế h? Huck này, nếu din li cái trò này, tao tính có th kéo được đến hai trăm người ti. Hay là mình hoãn đến…

Tôi ngt li nó:

– Phi đi ngay thôi. Jim đâu?

– Bên cnh mày, c giơ tay ra vi là s thy. Jim mc xong qun áo ri. Bây gi chúng mình chun ra ngoài và làm hiu nhé.

Ngay lúc đó, chúng tôi nghe thy tiếng chân rm rp ca mi người, ri tiếng m khóa, mt người nói:

– Tôi bo là hãy còn sm quá; chúng nó chưa đến, ca còn khóa. Vài người vào sn bên trong phc ch ti, h chúng nó đến là giết luôn, còn nhng người kia đng dàn ra mt quãng và nghe ngóng.

H bước vào, nhưng trong đêm ti không nhìn thy chúng tôi. Suýt na h gim phi chúng tôi trong khi chúng tôi đang chui xung gm giường. Nhưng chúng tôi chui lt và nh nhàng chun ra ngoài. Jim ra trước, ri đến tôi. Tom ra sau cùng. Đó là theo lnh ca Tom. Chúng tôi bò ra phía ca, Tom bo chúng tôi dng li nhìn qua khe ca trước đã, nhưng ti quá chng thy gì. Nó ly khuu tay huých mt cái ra hiu cho Jim bò lên trước. Nó đi sau cùng. Nó li ghé tai vào khe ca nghe ngóng, vn thy bước chân đi lo xo bên ngòai. Sau đó, nó huých chúng tôi, chúng tôi bò đi lom khom, nín th, không có mt tiếng đng, và c thế ra đến hàng rào theo kiu bn người da đ. Tôi và Jim trèo qua ri, nhưng thng Tom li móc qun áo vào đu cc c lúng túng đó mãi. Bng nghe thy tiếng chân chy đến, nó phi ging mnh làm gy c cc kêu đánh rc mt cái. Nó va kp chy theo chúng tôi thì có tiếng người quát:

– Ai đy? Tr li mau, nếu không tao bn b!

Chúng tôi không tr li, c cm đu cm c chy. Mt đám người lao đến. Đoàng, đoàng, đoàng! Đn hay vèo vèo xunh quanh chúng tôi. H la lên:

– Chúng đây ri! Chúng chy ra b sông! Anh em ơi, đui theo đi. Th cho ra mau lên!

H ùa đến. Chúng tôi nghe rt rõ vì h đi giày ng, ming la hét, còn chúng tôi không đi giy ng và cũng không la hét. Chúng tôi r vào con đường nh dn đến xưởng. Lúc h chy gn ti sau lưng, chúng tôi tránh sang bên np vào bi đ cho h đi qua, ri li bước ra chy sau lưng h. Lũ chó chy đến, sa váng c lên nghe như có đến mt triu con. Chúng tôi đng nguyên đó ch cho lũ chó đến nơi. Toàn là chó nhà nên khi thy chúng tôi, chúng quy đuôi mng ri li kéo chy lên phía trước theo bn h đang lc sc là hét. Ri chúng tôi quay ngược lên phía trên sông, ming huýt sáo đàng hoàng sau lưng h; đi đến gn xưởng ri r vào bi cây ch buc cái xung ca tôi. Chúng tôi nhy c vào xung chèo ra gia sông, và c gng không làm gì quá m ĩ. Thế là chúng tôi chèo đi, nh nhàng, thoi mái, nhm phía hòn đo tôi đã giu chiếc bè. Chúng tôi vn còn nghe tiếng người la hét, tiếng chó sa dc b sông. Cho đến lúc đã đi xa, nhng tiếng đó mi m dn và mt hn. Bước lên bè ri, tôi nói:

– Jim, bây gi anh được t do ri, và chc s không bao gi còn phi làm nô l na.

Chúng tôi đa nào cũng khóai trá lm. Nhưng thng Tom nó khóai hơn c, vì nó b mt viên đn vào bp chân.

Tôi và Jim nghe thy thì không còn vui được na. Vết thương làm nó đau lm, máu chy nhiu. Chúng tôi cho nó nm vào trong lu ri xé mt cái áo ca qun công còn đ đó ra băng bó cho nó. Nhưng nó nói:

– Đ tao làm ly. Đng dng li đây, như thế cuc vượt ngc mi thành. Cho bè đi đi thôi! Mình làm rt tài, tài tht đy. Tao nghĩ rng mình có cái tài ca Louis th mười sáu đy, không, chúng mình còn vượt xa hơn thế na. Chúng mình làm d dàng như chơi. Thôi, lên đường đi, nhanh lên.

Jim và tôi nhìn nhau suy nghĩ. Mt phút sau, tôi bo

– Jim nói đi!

Jim ni:

– Tôi nghĩ thế này, cu Huck . Gi s cu là người được cu thoát, và mt trong nhng người cu cu b thương thì liu cu có đang tâm đ cho người b thương đó nm ch chết không? Chc là không! Và Jim cũng không làm như vy đâu. Nếu không có bác sĩ thì nht đnh Jim không đi khi nơi này cho dù phi ch bn mươi năm na.

Tôi, Jim nói rt tht lòng. Tôi bo Tom là đ tôi đi tìm bác sĩ. Nó nht đnh khăng khăng không nghe; nhưng Jim và tôi cũng không chu. Nó đnh bò ra ngoài t tay tháo bè nhưng chúng tôi cũng không cho nó làm thế. Nó cn nhn mt hi, xong ri cũng thôi.

Thy tôi chun b bung sn sàng, nó nói:

– Thôi được, nếu như mày nht đnh đi thì tao bo mày nhng vic cn làm khi vào trong làng, Mày đóng ca vào, bt mt bác sĩ và trói cht li, bo ông ta thế phi im không nói gì, ri đ mt bc vàng vào tay ông ta, đưa ông ta đi khp các li tt và đường hm trong ch ti, ri dt ông ta xung xung, đi mt lượt vòng quanh các hòn đo. Mày phi lc li khp các túi ca ông ta, không đ ông ta gi mt mu phn nào, nếu không ông ta s ly phn đánh du vào cái bè này đ ri sau li tìm thy được.

Tôi ha s làm đúng như vy, còn Jim pho np trong rng cho đến khi nào thy bác sĩ đến và đi khi bè thì mi tr li.

chương xli

Bác sĩ là mt người đã nhiu tui và có v hin lành. Tôi đánh thc ông ta dy và bo ông y rng hai anh em tôi đang trên đo Tây Ban Nha đi săn bn t chiu hôm qua trên mt cái bè. Đến gia đêm, chng may nm mê bóp phi cò súng. Súng n trúng ngay vào chân. Cho nên mi bác sĩ đến đó cha cho và đng nói gì v chuyn này, đng cho ai biết, vì đem nay chúng tôi mun tr v nhà làm cho người nhà phi ngc nhiên. Ông ta hi:

– Người nhà ca cháu là ai vy?

– Nhà Phelps, dưới kia.

– à, ra vy.

Lát sau, ông y li hi:

– Cháu nói bn cháu b thương như thế nào nh?

– Bn y mơ ng, ri b trúng đn.

– L nh!

Thế ri ông bác sĩ thp đèn, xách túi thuc đi ra. Nhưng đến lúc trông thy cái xung, ông ta không thích bo là xung nh quá ch đ va mt người, ngi hai người thì không chc chn. Tôi nói:

– Ông đng s, ba người chúng cháu vn ngi tt mà.

– Sao li ba người?

– Cháu, Sid và… và… súng na là ba.

– à ra thế

Ông ta đt chân lên mn xung, nhn th ri lc đu bo là đ ông y phi tìm mt cái xung to hơn, song xung nào cũng buc dây xích và khóa c. Thế là ông ta li trèo xung ca tôi, bo tôi ch ông ta quay li.

Tôi bng ny ra mt ý nghĩ. Tôi t bo: nh ông ta không cha khi ngay được cái chân ca Tom thì sao? Nh phi cha đến ba bn ngày thì sao? Chúng tôi làm thế nào? Phi ch đó đến khi ông ta cha xong ư? Tôi biết làm gì bao gi? Tôi s ch, lúc nào ông ta quay li, nếu ông ta bo không đi na thì tôi s xung đó, nếu cn thì bơi xung, chúng tôi s bt gi ông ta trói li, ri đưa xung dưới kia, và sau khi cha xong cho Tom ri s tr cho ông ta xng đáng bng tt c nhng gì chúng tôi có. Sau s đ ông ta lên b.

Thế ri tôi nm ng lưng vào đng ci g gn đó đ chp mt mt lát. Đến lúc tnh dy đ thy mt tri lên đến đnh đu. Tôi vùng dy chy ngay đến nhà bác sĩ thì h bo là bác sĩ đi t đêm chưa v. Tôi nghĩ bng thế này thì nguy cho Tom lm. Tôi phi đi ra hòn đo ngay. Tôi quay ra, đến ch r góc đường thì đâm ngay đu vào bng chú Silas. Chú y hi:

Ơ kìa Tom, cháu đi đâu t lúc đó đến gi?

– Cháu chng đi đâu c, cháu và Sid đi đui tên da đen chy trn.

– Mày đi nhng đâu? Dì chúng mày đang st c rut lên kia kìa.

Tôi đáp”

– Dì st rut, chúng cháu có sao đâu. Chúng cháu chy theo bn người vi lũ chó, nhưng h chy nhanh quá, chúng cháu b lc, sau chúng cháu tưởng nghe thy h dưới sông, chúng cháu ly xung đui theo và sang bên kia sông, nhưng vn chng thy h đâu c. Ri chúng cháu lên b ngi ngh, mt quá, mi buc cái xung li và ng mt gic, va mi dy cách đây mt gi thôi. Xong chúng cháu chèo xung v đây đ nghe tin tc xem thế nào. Sid chy ra nhà bưu đin đ nghe ngóng, còn cháu thì ra đây xem có gì ăn ri chúng cháu mi v nhà.

Thế là c hai người cùng ra nhà bưu đin đ tìm Sid. Nhưng tôi biết tt nhiên là Sid không có đy. Ông chú li nhn được mt lá thư mi gi ti. Chúng tôi ngi đi thêm mt lát na không thy Sid. Ông y bo phi đi v thôi, đêr cho dì Saly biết là chúng tôi không sao, còn Sid s t tìm v. V đến nhà, dì Saly mng r quá, na cười, na khóc, ôm cht ly tôi, cho tôi ăn mt cái bánh tht ngon và dì y bo ch Sid v cũng cho ăn thế na.

Trong nhà đy cht nhng người, h ăn ung, nói chuyn n ào. Bà Hotchkiss c lin thong liên mm.

– Ch Phelps này, ti đã vào xem cái bung giam đó ri, và tôi thy tên da đen tht là l. Tôi cũng bo vi ch Damrell như thế, có phi không ch Damrell? Chà, nó quái g tht. C xem hòn đá xay đó thì biết. Nào là tan nát trái tim, nào là sng mòn mi ba mươi by năm, ri con đ ca Louis… lm th vô cùng. Cái tên da đen này tht là quái g!

Bà Damrell nói:

– Mà cái thang làm toàn bng gi rách y, không biết là nó dùng cái đó đ làm gì ch?

– Nhưng làm thế nào mà nó li đem hòn đá xay vào đó được ch? Đa nào đào cái l y ch?

– Tôi cũng đang đnh hi thế đy. Không biết thế nào mà nó đem được hòn đá xay vào đy. Mt mình nó mang được à? Nht đnh là có đa nào giúp nó, chà, mà nhiu đa giúp na; phi có đến hơn mt chc đa giúp cái thng da đen y. Tôi mà biết đa nào thì tôi lt da tt c bn da đen vùng này đi! Chà!

– Hơn chc người y à? Có đến bn chc người cũng chng làm hết được, by nhiêu th y. Đy, c th nhìn vào đng dao, cưa, cuc, xng y mà xem. mt lm ch, ri li cái chân giường cưa đt y là cũng phi sáu người làm hết mt tun l, cái tên da đen làm bng rơm r đ trên giường y, ri thì cái…

– Quái l, hn đêm nào cũng phi có mt đám da đen vào đó mà làm đến bn tun l mi được by nhiêu th, ch Phelps . Đy, c xem cái áo đy, c mi mt tc áo là có mt du hiu bí mt ca dân châu Phi viết bng máu! Chc là phi có mt bn luôn luôn đó ch không đâu. Tôi là c tr ngay hai đô la cho người nào đc được cho tôi nghe nhng ch bí mt y, mà cái tên da đen nào viết cho tôi cũng phi hi xem ra sao ch

– Có người giúp nó đy, tôi chc các v đây cũng nghĩ thế c nếu như các v đng li trong cái bung đó mt lúc. Chúng nó có th đánh cp tt c mi th, dù cho mình đng cnh. Chúng nó đánh cp cái áo ngay trên dây thép. Còn cái khăn tri giường mà chúng nó làm thang y, có ai mà không bo là chúng nó đánh cp được? Ri bt mì, ri nến, chân nến, thìa, c cái lông p cũ, ri đến mt nghìn th mà tôi không nh hết na; ri cái áo vi ca tôi. Thế ri tôi vi Silas, vi Sid, vi Tom, sut ngày đem canh gác. Đy! Như tôi nói đy, ch có người nào trong chúng tôi thy đng tĩnh gì c. y thế mà đùng mt cái, nó đi qua ngay dưới mũi mình và làm cho mình mt m; chng nhng thế mà li còn c đám cướp da đ na, thế ri bây gi nó cum được c tên da đen y đi mà c mười sáu người vi hai mươi con chó đui theo cũng không ăn thua gì! Đến ma qu cũng không th làm ghê gm hơn thế và nhanh chóng như thế được. Lũ chó ca chúng tôi đy, các v đã biết, thế mà c by chó cũng chng tìm được du vết gì c

– Ghê tht, tôi chưa bao gi

– S tht đy! Khiếp quá, tôi không dám đi ng, không dám nm, không dám ngi. Tôi c cu Chúa, mong sao nó đng đánh cp mt người nào trong gai đình đi! Ban ngày, tôi cũng đến phát điên lên, trên gác có hai thng cháu nó ng, tôi c phi đóng ca khóa cht li. Ai mà không lo s cơ ch. C mi ngày ghê gm hơn, ri ma qu li ám nh na, đâm ra tôi làm lm th di dt. Thế ri, tôi li nghĩ nếu mình là đa tr nm trên đó, mà thy ca li không khóa thì…

t dng li, nhìn quanh qun, lúc đôi mt y trông thy tôi, tôi đng dy bước ra ngoài ngay. Dì y kéo tôi li, hôn tôi và v vào đu tôi, đang ngi đó nghĩ miên man, bng dì y git mình, ging ht hong:

– Đã gn ti ri mà thng Sid còn chưa v! Hay nó gp chuyn gì ri?

Tôi thy may quá, vt đng dy nói:

– Không, cháu đng đi na. Mt đa mt tích còn chưa đ hay sao? Đến gi ăn mà nó không v thì đ chú đi tìm.

Đến gi ăn ti, nó vn chưa v. Thế là ăn xong, chú Silas đi ngay.

Đến mười gi chú y quay v, mt bun bã, vì chng thy tăm hơi thng Tom đâu c. Dì Saly lo lm; nhưng chú Silas bo không sao đâu, ri đến sáng mai nó s v. Dì Saly tm yên tâm, nhưng vn còn c ngi đy ch đ đèn sáng cho thng Tom trông thy mà tìm v.

Lát sau tôi đi lên gác. Dì y cũng đem cây nến lên theo, dt tôi vào trong buông, v v tôi nhiu quá khiến tôi thy xu h, không dám nhìn thng vào mt dì y na. Ri dì y ngi xung bên giường nói chuyn vi tôi mt lúc lâu, và bo thng Sid tht là mt đa thông minh. Chc chc li hi tôi rng liu nó có b lc đâu không, hay b thương, hay chết đui, hay là lúc này nó đang nm đâu đy. Ri nước mt dì y lng l chy xung, tôi phi bo vi dì y rng thng Sid vn vô s, và sáng mai thế nào nó cũng v. Sau dì y nm cht tay tôi, có l hôn tôi na, bo tôi nhc li cây y đi, c nói na như thế đi cho dì y yên tâm vì dì đang bi ri lm. Ri dì y bước ra, quay li nhìn tôi trìu mến và nói:

– Dì không khóa ca đâu, Tom . Ch kia có ca s, gn ct đèn, nhưng cháu phi ngoan nghe không, đng có đi đâu đy. Phi thương dì!

Tôi thì st rut ch mun đi xem thng Tom thế nào. Đã sp sa bò dy đi, xong thế nào li thôi.

Nhưng tôi vn nghĩ đến dì Saly, nghĩ đến thng Tom trn trc ng không yên. Hai ln tôi tt ct đèn xung ln ra phía ngòai, ri quay li nhìn ngn nến ca s và thy đôi mt dì Saly nhìn ra ngòai đường, nước mt chy ròng, tôi li nghĩ rng mình phi làm cái gì cho dì y, nhưng không làm gì được. Ln th ba, tôi dy t lúc t m sáng, xung dưới nhà, thy dì Saly vn còn ngi đó, dì y đã ng gc trên bàn tay.

chương xlii

Chú Silas đi tìm thng Tom t trước lúc ăn sáng đã v, nhưng vn không thy tăm tích thng Tom đâu c. Hai v chng ngi bên bàn nghĩ ngi không nói mt câu, trông rt bun bã. Tách cà phê đã ngui lnh mà h vn không thiết ăn gì. Mt lát ông nói:

– Tôi đã đưa thư cho bà chưa?

– Thư nào?

– Lá thư tôi nhn được bưu đin hôm qua.

– Không, ông có đưa thư nào cho tôi đâu.

– Có l tôi quên đy.

Ông lc soát trong túi không thy, ri đi đến ch nào đó đ ly cái thư đưa li cho bà. Bà nói:

– Thư Peterburg gi ti à, thư ca ch y đây.

Tôi nghĩ bng có l nên đi ra ngoài chơi mt lát thì hơn. Nhưng dì Saly chưa kp m thư ra thì bng rơi bc thư xuông và dì chy ra. Đó là thng Tom đang nm trên mt cái cáng có đm, ri ông bác sĩ, ri Jim, mc qun áo vi, hai tay b trói ra đng trước vi mt lô người theo sau. Tôi nht vi bc thư giu đi. Dì Saly lao đến ch Tom va khóc va nói:

– Ôi, nó chết ri, tôi biết mà…

Thng Tom quay đu li nói nh cái gì đó, thế là dì Saly li giơ hai tay lên.

– Ôi, ly Chúa, nó còn sng! Thế là mày ri.

Ri dì hôn nó, chy bay vào nhà sa son giường, ri rít ra lnh làm cho đám người da đen cũng cung c lên. Tôi đi theo đám người đ xem h s làm gì Jim còn ông bác sĩ kia và chú Silas theo Tom vào trong nhà. Bn người kia có v gin d, người thì mun đem JIm treo c lên ngay đ làm gương cho nhng người da đen khác, nhưng người khác li nói không nên làm như thế vì hn không phi là người da đen ca vùng này, nh ch hn đến bt đn thì sao. Nghe nói thế, h bt gin d đi mt chút. H chi Jim ghê lm. Chc chc li có người đá cho Jim mt cái. Nhưng Jim không nói gì, và làm như không biết tôi là ai. Ri h li đem nht Jim vào cái bung giam cũ, cho Jim mc qun áo cũ, li xích hn vào tm ván to lát dưới nn nhà, li xích c hai tay, hai chân, và h bo rng ch cho ăn bánh không vi nước thôi, ch lúc nào ch hn đến hoc là đem bán đu giá. Ri h bt li cái l chúng tôi đào, và giao cho hai người đêm nào cũng phi cm súng đng canh; ban ngày thì buc mt con chó d trước ca. Xong đâu đy, h sp sa ra v, t bit Jim bng mt câu chi thì ông bác sĩ kia đến, ông bác sĩ nhìn qua mt cái ri nói:

– Bà con đng đi đãi vi hn t bc như vy, vì hn không phi là mt tên da đen xu đâu. Lúc tôi đến tìm cu bé kia, tôi không có ai giúp đ đ gp được viên đn ra. Mà tôi cũng không thê nào b cu bé này đó được, cu bé thì mi lúc mt nguy kch. Cu ta như điên lên, nht đnh không cho tôi đến gn, và bo tôi rng nếu tôi mà vch phn vào cái bè thì cu ta s giết tôi. Tôi thy không th làm gì được vi cu ta. Bng lúc đó thy anh da đen này đâu bò ra nói rng s giúp mt tay. C nhiên, tôi đã nghĩ ngay rng đó là tên da đen chy trn. Thế là tôi c phi li đó sut mt ngày mt đêm. Tht là b kt đy! nhà tôi có my bnh nhân đang đi, tôi mun chy v xem h thế nào, nhưng không được, vì tôi cũng s anh da đen chy trn mt thì tôi s b người ta trách móc; và lúc y li không có thuyn bè nào đi qua mà gi c. Thế là phi ch cho đến tn sáng nay. Mà tôi chưa thy có anh da đen nào li khéo tay và trung thành hơn thế; anh ta li hy sinh cái t do ca mình đ làm vic đó. Anh ta cũng rt mt mi na. Tôi thy rõ rng là gn đây chc anh ta làm vic nhiu lm. Mt người da đen như thế thì đáng giá mt ngàn đô la lm, và đáng đi đãi t tế hơn na. Ri thy có my người đi thuyn ti, cũng may là anh da đen lúc đó đang ngi trên tm ván gc xung hai đu gi ng say, tôi ra hiu cho chiếc thuyn li gn, h mi nhy lên gi cht ly anh da đen và trói li, thành ra chúng tôi cũng chng khó khăn lm. Còn cu bé thì cũng nm thiếp đi. Chúng tôi b mái chèo sang cái bè chèo đi, ri nh nhàng đ li, buc bè vào. Anh da đen này t đu đến cui vn không có mt tí gì t ra là mun nhúc nhích hoc nói mt câu gì. Anh ta không phi là mt người da đen xu đâu, tôi nghĩ như vy đy.

Có người nói:

– Phi, tôi cũng thy thế.

Ri nhng người khác cũng du đi đôi chút. Tôi thm cám ơn cái ông bác sĩ già y đã nói đ cho Jim, ông ta là người tt bng có mt không hai. Mi người đu đng ý rng Jim đã làm rt tt, đáng được khen và được thưởng na. Thế là mi người đu thành tht ha rng h s không chi Jim na.

Ri h đi ra, nht Jim trong y và khóa ca li. Tôi mong có người nào nói rng có th b bt đi mt vài cái xích cho Jim vì my cái xích kia nng quá, cho Jim được ăn rau, ăn tht vi bánh, vi nước. Nhưng chng có ai nghĩ đến điu đó c. Dì Saly sut ngày đêm thường trc trong phòng người m, h lúc nào thy chú Silas quanh qun đó thì tôi li tránh đi.

Sáng hôm sau, thy Tom khá hơn, và dì Saly đi ng mt lát, tôi ln vào phòng người m, nếu thy nó thc thì s cùng nhau bă ra mt câu chuyn sao cho hp lý. Nhưng nó vn ng, mt mũi xanh xao, ch không hng hào như hôm nó mi đến. Tôi ngi xung, ch cho nó tnh dy. Khong na gi sau, dì Saly bước vào, tôi git mình. Dì y bo tôi lng im, ri ngi xung bên tôi. Dì t v mng r vì Tom đã tr li bình thường. Ri chúng tôi ngi đó nhìn. Lát sau, nó ca quy, m mt ra rt t nhiên. Nó nhìn mt cái ri nói:

– Sao mình li nhà? Cái bè đâu ri?

– Yên n c ri – Tôi đáp.

– Thế còn Jim?

– Cũng thế – Tôi tr li, ging không được bình tĩnh lăm. Nó li nói:

– Thế thì tuyt lm! Mày có nói vi dì không?

Tôi đang đnh tr li thì dì Saly chen vào hi”

– V cái gì, cháu?

– V tt c mi chuyn đã din ra.

– Chuyn gì?

– Chuyn chúng cháu th anh da đen ra…

– Sao? Th tên da đen … Thng bé này nó nói gì thế? Nó li nói mê mt ri.

– Không, cháu mê đâu. Chính Tom và cháu th hn ra đy…

Thế là nó bt đu k, còn dì Saly ngi im nghe nó. Còn tôi, thy mình nói chen vào cũng vô ích.

– Chúng cháu phi mt bao nhiêu công sc vào đó, hàng tun l, hàng gi, hàng đêm lúc c nhà đi ng hết. Ri chúng cháu ăn cp c nến, khăn tri giường, áo ca dì, ri thìa, đĩa st, dao găm, lng p, đá xay, bt mì, đ các th khác. Dì không th nghĩ rng nhng cái cưa, cái bút nhng ch hiu y… đ làm gì; và dì cũng không tưởng tượng được cái trò thú v y. Ri chúng cháu cũng v c nhng hình quan tài, viết thư ncc danh ca bon cướp, chúng cháu vn c tt lên tt xung cái ct đèn; ri đào cái l trong nhà giam, làm cái thang dây, ri nu cái bánh và nhét thang dây vào đó, ri đưa thìa và nhng th khác vào cái túi áo làm bếp ca dì.

– Ly Chúa! – Dì Saly tht lên.

-… . Ri chúng cháu li đem chut và rn vào đó đ nó làm bn vi Jim; ri dì gi thng Tom li đây lâu quá đến ni chy c miếng bơ đ trên mũ và suýt na thì dì làm hng c công vic ca chúng cháu. Ri chúng cháu b đui theo, cháu b mc li nên mi trúng đn. Chúng cháu tránh vào bên đường đ cho h đi qua, ri ly xung chèo ra bè. Tt c đu tt đp, và Jim được t do. Dì thy có hp dn không?

– T thu cha sinh m đ đến gi, dì chưa tng nghe chuyn nào kì quái như vy. Thì ra nhng thng rannh, chúng mày đã gây ra tt c cái chuyn rc ri này làm cho mi người cung quýt lên và s chết khiếp. Chng l chúng mày thích làm cho dì đêm nào cũng phi kh s thế ư. Chúng mày là nhng tên qu quái, dì s cho chúng mày mt trn đ mà cha kiu đùa ma mãnh y đi.

Nhưng thng Tom li vui thích lm. Nó thao thao luôn mm. Dì Saly thì va bc bun cười. Dì y nói:

– Bây gi chúng mày đã được vui chơi tha thích ri, dì mà bt được chúng mày còn quan h vi nó na thì…

– Quan h vi ai? – Thng Tom va cười va hi, v rt ngc nhiên.

– Vi ai à? Tên da đen chy trn ch ai? Mày tưởng ai na?

– Tom nhìn tôi rt nghiêm ngh và hi:

– Tom, sao mày va bo vi tao là n c? Hn đã trn được chưa?

Dì Saly hi:

– Tên da đen chy trn y à? Tt nhiên là chưa được. H đã bt nó v, và li nht nó vào trong bung y ri, ch cho ăn bánh và nước không thôi, buc dây xích cn thn, ch đến bao gi người ta đến xin hay đem bán đi.

Tom đang nm trên giường bng ngi nhm ngay dy, mt đ ngu, hai l mũi php phng như mang cá, ri nó nhìn tôi hét:

– H không có quyn bt Jim. Mày chy ngay đi, th hn ra! Hn không phi là nô l, hn cũng t do như mi người trên trái đt này!

-Thng bé này nói l nh?

– Dì Saly, nhng gì cháu nói đu là s tht c đy. Cháu và thng Tom na đu biết rõ v hn. Cô Watson đã chết t hai tháng nay ri, và cô y rt xu h vì đã đnh đem bán hn xung min Nam. Cô y bo thế là cô y đã bng lòng đ hn được t do.

– Cháu biết rng nó đã t do ri thì còn đnh tr li t do gì cho nó na?

– Đy mi là vn đ. Chng qua là cháu thích chuyn phiêu lưu, và cháu đã phi xông pha vào máu la đ làm cái đó. Ly Chúa! Dì Polly!

Lúc đó, tôi thy dường như dì polly đng bên trong khung ca, hin du và oai nghiêm như mt bà tiên.

Dì Saly chy ra ôm chm ly gì Poly, suýt na thì va c đu vào bà y, ri khóc lên, còn tôi thì chui tt vào gm giường. Tôi ghé mt nhìn ra, trong chc lát, dì Polly ca thng Tom đi vào, nhìn nó chm chm qua đôi mc knh ca bà y như sp sa nghin nát nó. Ri bà y nói:

– Tom, mày quay mt đi còn hơn. Nếu là tao thì tao cũng làm như vy.

Dì Saly kêu lên:

– Ô hay, nó không phi là thng Tom, nó là thng Sid, Tom! Tom! Thng Tom nó đã chy đâu ri, nó va mi có đây mà!

– Cô mun nói là thng Huck Finn đâu đy à? Chng l tôi nuôi thng nhãi con y bao nhiêu năm nay mà không nhân ra nó hay sao? Huck Finn, ra khi gm giường đi!

Tôi chui ra, nhưng không được t nhiên như trước na.

Dì Saly hong lon đu óc, còn chú Silas, khi nghe thy mi chuyn, chú y cũng hong lon không kém. Đêm y, chú gi c nhà ra cu nguyn đ cho chú y tnh li. Thế ri dì Polly ca thng Tom mi k hết li rng tôi là ai, tôi là thế nào, và tôi phi đng dy nói đu đuôi ti sao. Dì Saly chen vào ngt li:

– Cháu c gi cô là dì Saly, cô đã quen ri, không cn phi đi na.

Bà Polly bo là thng Tom nói đúng, cô Watson đã đ cho Jim được t do. Như vây. Thng Tom t trước vào mình tt c nhng cái kh s vt v đ gii phóng cho anh da đen đã được t do! Và đến mãi đến lúc này, tôi mi hiu mt người được giáo dc như thng Tom li cùng tôi đi gii phóng cho mt ten da đen.

Ri bà Polly k dì Saly viết thư cho bà y nói rng Tom và Sid đã nói ti nơi yên n c; thì bà y đã t nh:

– Khi cho nó đi mt mình không cn phi có ai đi kèm, mình không nghĩ li xy ra cơ s này. Bây gi mình li phi vt v ln li hơn mt nghìn dm xung dưới đó, đ mà xem còn thng nào tên là Sid na. Mà hi thì không thy cô y tr li gì c.

Dì Saly nói:

– Em có nhn được tin gì ca ch đâu?

– Tôi có viết thư cho cô hai ln hi rng thng Sid đy nghĩa là thế nào?

– Em không h nhn được lá thư nào ca ch.

– Li là mày, Tom!

– Sao cơ ? – Nó đáp, v nghch ngm.

– Mày đng hi tao cái gì na. Đưa thư ra đây!

– Thư nào ?

– Thư nào na. Tao bc mình ri đy, mày còn đnh nói di na thì tao…

– D, trong hòm y. Nó vn nguyên như lúc cháu ly bưu đin v. Cháu không xem, mà cũng không s đến. Nhưng cháu đoán là s có chuyn rc ri, nên cháu…

– Tao nht đnh phi lt da mày mi được. Tôi còn viết mt cái thư na, báo tin cho cô là tôi đang sp xung đây, hay là nó cũng… .

– Thư y mi đến hôm qua; em chưa đc, nhưng em đã ct nó ri.

Tôi mun đánh cuc ngay hai đô la rng hin ti dì Saly không có lá thư y, nhưng nghĩ li thy mình nên im lng thì hay hơn. Thế là tôi không nói na li

 

 

CHƯƠNG 40

    

Ngay lúc gp riêng được Tom, tôi lin hi nó nghĩ thế nào trong thi gian vượt ngc? Nó s tính thế nào nếu như cuc vượt ngc thành công và tr li t do cho Jim như thế nào? Nó bo nếu chúng tôi cu được Jim ra yên lành thì s cho hn ngi bè trôi v dưới xuôi, và cùng đi mo him đến tn ca sông, lúc đó bo cho hn biết là hn đã được t do ri, sau đy đưa hn lên tàu thy v nhà, tr công cho hn, gi tt c nhng anh em da đen chung quanh đến nhy mua rước hn vào trong th trn, có kèn trng đi đu cn thn; hn s tr thành mt v anh hùng, và hai đa tôi cũng thế. Nhưng tôi nghĩ cũng đã làm được gn như vy ri.

Chúng tôi giúp Jim được thoát khi xing xích, Khi biết Jim đã giúp bác sĩ trông nom Tom như thế nào thì dì Polly, chú Silas và dì Saly đu cm đng lm, khen ngi hết li, cho Jim ăn đ các th mà Jim thích, ngh ngơi, và chng phi làm gì c. Tom cho Jim bn mươi đô la vì đã là mt người b giam rt kiên nhn và đóng cái vai trò đó rt khá. Jim sướng chết đi được, bt ra nói:

– Cu Huck này, ti nói có sai đâu? Tôi bo cu là ngc tôi có nhiu lông, đó là du hiu may mn; ri tôi còn nói là trước kia tôi đã mt ln giu có, sau này s còn giàu na. Thế là bây gi đúng ri nhé. Đây, tin đây này. Tôi đã bo mà, tôi biết chc là có ngày tôi s giàu na, đúng tht như chính tôi bây gi đây này.

Ri Tom nói chuyn mãi, nó bo rng đ đêm nào ba người chúng tôi li đi ra ngoài kia kiếm vài th dng c và làm mt chuyến phiêu lưu vài ba tun l na vào tn lãnh th người da đ. Tôi bo được, tôi cũng thích thế, nhưng tôi không có tin mua dng c, và tôi nghĩ rng nhà cũng chng có đâu; vì có l b tôi đã tr v đó ri và đã ly hết tin ch lão chánh án Thatcher mà đem đi ung rượu.

Tom nói:

– Không, chưa đâu. Tt c hơn sáu nghìn đô la vn còn c đó, và b mày t đó đến nay cũng không thy tr v na.

Jim nói trnh trng:

– Ông y không v na đâu. cu Huck .

Tôi hi”

– Sao Jim li nói thế?

– Tôi biết chc điu đó mà, cu đng hi na.

Nhưng tôi gng hi mãi, sau cùng hn nói:

– Cu có nh cái nhà trôi trên sông y không. Trong đó có mt người chết, có chiếc khăn ph mt. Tôi vào lt lên xem ri không cho cu vào xem đy ư? Cu có th ly tin ca cu v lúc nào tùy ý, vì người chết trong cái nhà đó chính là ông y đy.

Bây gi, thng Tom đã gn khi hn. Nó buc viên đn vào mt cái dây đeo lên c đ làm cái đng h và thnh thong li gi ra xem gi.

Tôi không biết viết gì thêm na cho cun sách này. Nếu như tôi biết là viết mt cun sách s khó khăn như thế nào thì tôi s chng viết, mà cũng không có ý đnh viết na. Nhưng dù sao, tôi cũng phi đi ngay đến đa phn ca nhng người da đ vì dì Saly đnh nuôi tôi và khai hóa cho tôi; mà tôi thì tôi không chu được điu đó, tôi đã tha biết v nó ri.

Hết

NGƯ ÔNG VÀ BIỂN CẢ Ernest Hemingway

THE OLD MAN AND THE SEAPhn 1

Lão đã già, mt mình mt thuyn câu cá trên dòng Nhit lưu và đã tám mươi tư ngày qua lão không bt được ly mt mng cá nào. Bn mươi ngày đu thng bé đi vi lão. Nhưng sau bn mươi ngày không câu được cá, cha m thng bé bo nó rng rt cuc bây gi ông lão đã hoàn toàn salao, cách din đt t nht ca vn ri, ri buc nó đi theo thuyn khác và ngay trong tun l đu tiên chiếc thuyn y đã câu được ba con cá ln. Điu đó khiến thng bé bun khi hng ngày thy ông lão tr v vi chiếc thuyn không, nó luôn xung giúp lão mang khi thì cun dây, cái lao móc săn cá, khi thì cái sào hay tm bum qun quanh ct. Tm bum được vá bng bao bt, cun li trông như mt lá c bi trn trin miên. ông lão gy gò, giơ c xương, gáy hn sâu nhiu nếp nhăn. Nhng vt nám vô hi trên làn da má ca lão do b ung thư bi ánh mt tri phn hi trên mt bin nhit đi. Nhng vt y kéo dài xung c hai bên má, tay lão hn nhng vết so sâu bi kéo nhng con cá ln. Nhưng chng có vết nào trong s so y còn mi c. Chúng cũ k như my vt xói mòn trên sa mc không cá. Mi th trên cơ th lão đu toát lên v già nua, tr đôi mt; chúng có cùng màu vi nước bin, vui v và không h tht bi.

“ông Santiago, thng bé nói khi hai người leo lên b nơi con thuyn được kéo lên.

“Cháu có th li đi cùng ông. Chúng ta đã có ít tin ri.

ông lão dy thng bé câu cá và nó quý lão.

“Đng”, lão nói.

“Cháu đang đi vi con thuyn may mn. Hãy li vi h”.

“Nhưng ông còn nh có hi sut tám mươi by ngày ta không bt được cá nhưng sau đó trong ba tun l ngày nào ta cũng v được cá ln”.

“ông nh”, ông lão nói.

“ông biết cháu đã không ri b ông vì thiếu lòng tin”.

“Ti cha cháu bt làm như thế. Cháu còn nh, cháu phi nghe li cha”.

“ông hiu”, ông lão nói.

“Đy là chuyn thường”.

“Cha cháu chng tin đâu”.

“Phi”, ông lão nói.

“Nhưng chúng ta tin, đúng không?”

“Vâng”, thng bé đáp.

“Cháu có th mi ông mt lá bia khách sn Terrace trước khi chúng ta mang my th này v nhà ch?”

“Ti sao li không?”, ông lão nói.

“Dân chài vi nhau c mà”. H ngi Terrace và rt nhiu người đánh cá trêu ông lão nhưng lão không gin. Mt s khác, nhng ngư dân ln tui hơn, nhìn lão và cm thy bun. Nhưng h không đ l ra mà ch t tn nói v dòng chy, đ sâu buông câu, v thi tiết tt, n đnh và v nhng th h đã nhìn thy. My tay đánh cá thành công ca ngày y đã tr v, x tht con cá kiếm ca h, sp đy lên hai tm ván, mi người khiêng mt đu đi xuyên đến nhà đ cá, đi chiếc xe ti ướp lnh đưa đến ch Havana. Nhng người bt được cá mp thì đưa chúng đến xưởng cá mp phía bên kia vnh; chúng được móc treo lên bng ròng rc, gan b m ly, vi b ct, da b lt và tht thì được x thành súc đưa ướp mui. Khi gió Đông thi, mùi tanh nng t xưởng cá mp bên kia cng ph đến. Nhưng hôm nay, mùi cá ch thoang thong vì gió thi chếch sang hướng Bc ri lng hn; trên Terrace tri ta nng d chu.

“ông Santiago”, thng bé gi.

”, ông lão đáp. Lão đang gi cái lá và hi tưởng v nhiu năm trước.

“Cháu đi kiếm giúp ông my con cá mòi cho ngày mai nhé?”

“Đng. Đi chơi bóng chày đi. ông vn có th chèo và Rogelio s quăng lưới”.”Cháu thích đi.

Nếu cháu không được câu cá vi ông thì cháu mun giúp ông vic gì đó”.

“Cháu đã mua bia cho ông”, ông lão nói.

“Cháu thc s là đàn ông ri”.

“Ln đu tiên ông đưa cháu ra khơi, cháu lên my?”

“Lên năm, và suýt na cháu b chết khi ông lôi con cá quá ln lên thuyn, nó gn như qut tan con thuyn ra nhiu mnh. Cháu có còn nh không?”

“Cháu vn nh cái đuôi qut mnh; ch ngi chèo thuyn b gãy và tiếng nn ca cái chày. Cháu nh ông ném cháu ra đng mũi thuyn, nơi lùng nhùng nhng si dây ướt ri cháu cm thy toàn b con thuyn chao đo và tiếng ông qut con cá nghe như th đang đn cây, máu nóng hi bn c lên người cháu”.

“Có phi cháu thc s nh chuyn y hay là do ông k?”

“Cháu nh mi th k t cái ln đu tiên ông cháu ta đi cùng nhau”. ông lão nhìn thng bé bng ánh mt chan cha tình thương, tin cy, m áp ca mình.

“Nếu cháu là con ta thì ta s đưa cháu đi cu may mt phen”, lão nói.

“Nhưng cháu là con ca cha m cháu và cháu đang đi trên con thuyn may mn”.

“Cháu có th đi kiếm cá mòi ch? Cháu còn biết nơi cháu có th kiếm được bn con mi”.

“Hôm nay ông vn còn my con. ông đã mui chúng trong thùng”.

“Đ cháu đi kiếm bn con tươi”.

“Mt thôi”, ông lão nói. Nim hy vng và lòng tin ca ông lão chưa bao gi ngui lnh. Còn bây gi thì chúng đang cun lên như khi gió đang ni.

“Hai”, thng bé nói.

“Hai”, ông lão đng ý.

“Cháu không ăn cp đy ch?”

“Cháu không”, thng bé đáp.

“Cháu mua”.

“Cm ơn cháu”, ông lão nói. Lão quá gin d đ không t hi tính nhún nhường ca mình có t bao gi. Nhưng lão biết lão đã có nó và lão biết nó chng có gì xu h và cũng chng my may phương hi đến nim kiêu hãnh thc s.

“Vi con nước này, mai s là mt ngày tt lành”, lão nói.

“ông s đến đâu”, thng bé hi.

“Đi tht xa, khi gió tr thì mi quay v. ông mun đến đy trước khi tri sáng”.

“Cháu s tìm cách đ ông y ra câu xa”, thng bé nói.

“Ri khi ông câu được mt con gì đy tht s ln, cháu s có th đến giúp”.

“ông y không thích ra khơi xa đâu”.

“Vâng”, thng bé nói.

“Nhưng cháu s thy cái gì đó, mt con chim săn mi chng hn, mà ông y không th thy ri gic ông ta bám theo by cá dorado”.

“Mt ông y kém đến thế ư?”.

“ông y gn như mù”.

“L tht”, ông lão nói.

“ông y chưa bao gi đi săn rùa. Đy là lý do làm mt kém th lc”.

“Nhưng ông đã nhiu năm đi săn rùa tn Moquito Coat mà mt ông vn còn tt”.

“Ta là mt lão già kỳ l”.

“Nhưng gi đây ông có còn đ sc đ dành cho con cá tht ln không?”

“ông chc thế. V li còn có nhiu mo na”.

“Chúng ta hãy mang dng c v nhà”, thng bé nói.

“Ri cháu có th mang lưới -quăng đi bt cá mòi”. H tháo vt dng khi thuyn. ông lão vác ct bum, thng bé mang thùng g đng dây, nhng si dây câu màu nâu được bn tht chc, cái móc, ngn lao vi cán ca nó. Thùng đng mi đ đuôi thuyn, bên cnh cái chày được dùng đ qut nhng con cá ln khi b kéo lên khoang.

Chng ai ăn trm đ đc ca ông lão, nhưng tt hơn thì c đưa cánh bum, cun dây nng vào nhà bi sương có th làm chúng hng và du cho lão có hoàn toàn tin chc là chng có người đa phương nào ăn cp ca lão thì lão vn nghĩ cái móc và ngn lao hn có sc cám d khi đ trên thuyn. H cùng đi b trên con đường đến lu ông lão ri bước vào qua cánh ca đ ng. ông lão dng ct bum vi lá bum qun quanh vào vách, thng bé đt cái thùng g và my th khác bên cnh. Ct bum cao gn bng chiu cao ca căn lu mt bung. Vách lu được ghép bng thân loài c xù xì có tên gi là guano; trong lu có mt cái giường, mt cái bàn, mt cái ghế và mt cái bếp trên nn đt đ nu bng than ci. Trên bc tường màu nâu ca nhng thân c guano đp gip vi my chiếc lá cng queo ca chúng chng lên nhau, là hai bc nh màu ca Đc Chúa Jesus và Đc M Đng Trinh x Cobre. Đy là di vt ca v lão. Có do bc nh tô màu ca v lão cũng được treo trên tường nhưng ri lão đã tháo xung bi nó khiến lão càng cô đơn hơn khi nhìn thy, lão đ nó trên giá trong góc dưới chiếc sơ mi sch ca lão.

“ông có gì ăn không?”, thng bé hi.

“Mt niêu cơm go vàng vi cá. Cháu có mun ăn không?”.

“Thưa không. Cháu s ăn nhà. ông có cn cháu nhóm la không?”.

“Không. Đ lát na ông nhóm. Hoc có l ông s ăn cơm ngui”.

“Cháu có th mang cái lưới -quăng đi ch?”.

“Dĩ nhiên”. Không có cái lưới -quăng nào c, thng bé nh rõ cái lúc h bán nó. Nhưng ngày nào hai ông cháu cũng v tưởng tượng như thế. Và thng bé cũng biết chng có niêu cơm go vàng và cá nào c.

“Tám mươi lăm là con s may mn”, ông lão nói.

“Cháu có thích ông mang v con cá nng gn na tn không?”.

“Cháu s ly cái lưới -quăng đi bt cá mòi. ông ngi sưởi nng trên ngưỡng ca ch?”.

. ông có t báo hôm qua và s đc v trn bóng chày”. Thng bé không chc liu cái t báo hôm qua y có phi là sn phm ca trí tưởng tượng na không. Nhưng ông lão đã lôi t báo t dưới giường ra.

“Perico cho ông bodega”, lão gii thích.

“Cháu s quay li khi kiếm được vài con cá mòi. Cháu s ướp đá my con ca ông cùng ca cháu ri sáng mai chúng ta chia nhau. Khi cháu quay li, ông nh k cho cháu nghe chuyn đi bóng đy”.

“Đi Yankee không th thua”.

“Nhưng cháu s đi Da Đ Cleveland”.

“Hãy tin vào đi Yankee, cháu à. Hãy tin tưởng Di Maggio vĩ đi”.

“Cháu s c đi H Detroit ln đi Da Đ Cleveland”.

“Hãy coi chng không khéo cháu li s c đi Đ Cincinnati và đi White Sox ca Chicago”.

“ông đc đi ri k cho cháu lúc cháu quay li”.

“Cháu có nghĩ chúng ta nên mua t vé s có s cui là tám mươi lăm không? Mai là ngày th tám mươi lăm”.

“Chúng ta có th mua”, thng bé nói.

“Nhưng thế còn con s cc kỳ k lc ca ông là tám mươi by”.

“Không th xy ra ln th hai đâu. Cháu có chc là cháu có th tìm được t vé s tám mươi lăm y ch?”

“Cháu có th mua mt chiếc”.

“Mt chiếc. Hai đô la rưỡi đy. Ai có th cho chúng ta vay món tin y?”

“D thôi mà. Cháu luôn có kh năng vay hai đô rưỡi”.

“ông nghĩ có l ông cũng có kh năng đó. Nhưng ông c không vay mượn. Thot tiên thì vay mượn. Ri sau đó là ăn mày”.

“Hãy gi m ông ”, thng bé nói.

“Chúng ta đã qua tháng chín”.

“Tháng này là mùa cá ln”, ông lão nói.

“Vào tháng năm thì ai cũng có th tr thành người đánh cá”.

“Bây gi cháu đi kiếm cá mòi đây”, thng bé nói. Khi thng bé tr li ông lão đã ng trên ghế, mt tri đã ln. Thng bé mang cái mn lính cũ trong giường ra tri lên phía sau ghế, đp qua vai ông lão. Đôi vai tht kỳ l, vn chc nch du đã rt già, c cái c vn còn khe, nhng nếp nhăn m đi khi ông lão ng gc đu v phía trước. Chiếc sơ mi ca ông được vá nhiu ln đến ni trông nó cũng ht như tm bum; mt tri làm my miếng vá y phai nht theo nhiu màu khác nhau. Du sao thì cái đu ông lão cũng đã rt già và khi đôi mt nhm li thì khuôn mt lão không còn sinh khí. T báo nm vt qua đu gi lão, đ nng ca cánh tay gi li đó trong làn gió nh bui ti. Lão đi chân trn. Thng bé đ lão đó và khi nó quay li ông lão vn còn ng.

“ông ơi, dy đi”, thng bé gi và đt tay lên đu gi lão. ông lão m mt, ngơ ngác mt lúc ri mi tnh hn. Ri lão mm cười.

“Cháu có cái gì đy”, lão hi.

“Đ ăn ti”, thng bé nói.

“Chúng ta s ăn ti”.

“ông không đói lm đâu”.

“Thì c ăn vy. ông không th không ăn mà bt cá được”.

“Vn c câu được”, ông lão nói lúc đng dy cm t báo gp li. Ri lão chun b xếp mn.

“ông c qun mn quanh người”, thng bé nói.

“Trong lúc cháu còn sng thì ông không phi nhn đói mà đi câu cá”.

“Vy thì hãy sng cho tht lâu và quan tâm đến bn thân mình”, ông lão nói.

“Ta ăn gì vy?”.

“Đu đen, cơm, chui chiên và ít tht hm”. Thng bé đng my món y trong chiếc cp lng hai ngăn, mang v t Terrace. Hai b dao nĩa, thìa được qun bng giy ăn đút trong túi nó.

“Ai cho cháu my món này?”

“Bác Martin. Ch quán”.

“ông phi cm ơn bác y”.

“Cháu đã cm ơn ri”, thng bé nói.

“ông không phi cm ơn bác y na”.

“ông s biếu bác y miếng tht bng ca con cá ln”, ông lão nói.

“Bác y đã nhiu ln cho chúng ta như thế này phi không?”

“Cháu nghĩ thế”.

“Vy thì ông phi biếu bác y cái gì quí hơn miếng tht bng. Bác y rt t tế vi chúng ta”.

“Bác y gi biếu hai chai bia”.

“ông thích bia lon nht”.

“Cháu biết. Nhưng đây là bia Hatuey đóng chai, cháu s mang tr chai”.

“Cháu chu đáo quá”, ông lão nói.

“Ta ăn ch?”

“Thì cháu đã mi ông mãi,” thng bé du dàng nói.

“Cháu chưa mun m cp lng trước khi ông đã sn sàng”.

“ông s sn sàng ngay”, ông lão nói.

“ông ch ra sơ qua mt tí”. ông ra đâu nh, thng bé nghĩ. Ngun nước ca làng cách đây hai con đường. Mình phi ly nước v cho ông, thng bé nghĩ, xà phòng và c khăn tm tươm tt na. Sao mình li vô tâm đến thế? Mình phi kiếm cho ông chiếc sơ mi khác, mt chiếc jacket mc mùa đông, đôi giày và mt cái mn na.

“Món tht hm ca cháu tuyt lm”, ông lão nói.

“K cho cháu nghe v trn bóng đi”, thng bé gic lão.

“Như ông đã nói, trong Liên đoàn M, đy là đi Yankee”, ông lão hnh phúc nói.

“Hôm nay h thua ri”, thng bé nói vi lão.

“Điu đó chng h gì. Di Maggio vĩ đi vn c là Di Maggio”.

“H có nhng cu th khác trong đi”.

“Rõ ri. Nhưng anh ta thì khác hn. Trong liên đoàn khác, nếu gia Brooklán và Philadelphia thì chc ông chn Brooklán. ông còn nh đến c Dick Sisler và nhng cú vt bóng lng danh trên sân đu trước đây na”.

“Không có ai sánh bng đâu. Trong đi cháu mi ch thy anh y là người vt bóng đi xa nht”.

“Cháu có còn nh thu anh y thường đến Terrace không? ông mun mi anh y đi câu cùng nhưng li quá nhút nhát đ đưa ra li đ ngh. Khi ông bo cháu mi anh y thì cháu li cũng nhát gan”.

“Cháu biết. Đy là mt li lm tai hi. Chc anh y s đi cùng chúng ta. Ri chúng ta s gi k nim y trong sut c cuc đi”.

“ông cũng mun đưa Di Maggio vĩ đi đi câu”, ông lão nói.

“Người ta bo cha anh y là ngư dân. Có l anh y cũng nghèo như ta và s thông cm”.

“Cha ca Siler lng danh thì chng nghèo tí nào, ông ta, lúc vào đ tui ca cháu, đã chơi cho Liên đoàn Big”.

“Khi bng tui cháu, ông đã đng trước cánh bum, trên con tàu được trang b chu đáo đến châu Phi và ông đã nhìn thy sư t trên b bin vào lúc chiu ti”.

“Cháu biết. ông đã k cho cháu nghe ri”.

“Ta nên nói chuyn v châu Phi hay v bóng chày?”

“Cháu nghĩ là bóng chày”, thng bé đáp.

“K cho cháu nghe v danh th John J. McGraw”. Nó nói Jota thay vì ch phát âm ch J.

“Thnh thong vào nhng ngày xa xưa y, anh ta thường đến Terrace. Nhưng khi đã rượu vào thì anh ta nóng ny, nói năng nhát gng và khó đăm đăm. Đu óc anh ta dn hết c vào nga và bóng chày. Lúc nào anh ta cũng gi danh sách nga trong túi áo ri c xướng tên qua đin thoi”.

“ông ta là tay qun lý ra trò”, thng bé nói.

“Cha cháu nghĩ ông ta là người vĩ đi nht”.

“Bi vì lúc nào anh ta cũng đến đây”, ông lão nói.

“Nếu hng năm Durocher c đến đây thì chc cha cháu s nghĩ anh ta là tay qun lý c khôi nht”.

“Tht ra ai là ông bu vĩ đi nht, Luque hay Mike Gonzalez?”

“ông nghĩ hai người ngang nhau”.

“Còn người đánh cá tài ba nht là ông”.

“Không. ông biết nhiu người gii hơn”.

“Que va”, thng bé tht lên.

“Có nhiu người đánh cá gii và vài người vĩ đi. Nhưng ông là người duy nht”.

“Cám ơn. Cháu làm ông hnh phúc. ông hy vng s không có con cá nào cùng vĩ đi như thế đ chng minh rng ông cháu ta sai”.

“S chng có con cá nào như thế nếu ông vn còn khe như ông nói”.

“Có l ông không được khe như ông nghĩ đâu”, ông lão nói.

“Nhưng ông biết nhiu mo và có cách x lý”.

“Gi thì ông nên ng đi đ sáng mai khe khon. Cháu mang my th tr Terrace”.

“Vy thì tm bit. Sáng mai ông s đến đánh thc cháu”.

“ông là cái đng h ca cháu”, thng bé nói.

“Tui tác là đng h ca ông”, ông lão nói.

“Ti sao người già li thc gic quá sm? Phi chăng là mun có mt ngày dài hơn?”

“Cháu không biết”, thng bé nói.

“Nhng gì cháu biết là người tr thì ng dy mun và khó”.

“ông nh”, ông lão nói.

“ông s đánh thc cháu đúng gi”.

“Cháu không thích ông ta đánh thc cháu. Vic đó như th cháu là k b dưới”.

“ông hiu”.

“Chúc ông ng ngon”. Thng bé đi ra. H ăn mò, không có đèn trên bàn; ông lão ci qun dài, đi ng trong bóng ti. Lão qun chiếc qun quanh t báo làm gi. Lão cun người trong chăn, nm lên nhng t báo cũ tri trên giát giường. Lão ng ngay và mơ v châu Phi, khi lão hãy còn là mt chú nhóc, vi nhng b bin cát vàng, cát trng tri dài, trng đến ni làm mt đau nhc, nhng mũi đt cao nhô ra bin, nhng ngn núi xám đ s. Bây gi hng đêm lão v li b bin y và trong mơ lão nghe tiếng sóng gm, lão thy đoàn thuyn ca người bn đa đang trườn qua nhng con sóng. Khi ng, lão ngi thy mùi nha đường, mùi g si lát boong tàu; ri lão ngi thy hương v châu Phi theo làn gió đt ph ti vào bui sáng. Thông thường khi ngi thy làn gió ni đa, lão thc dy, mc đ, đến đánh thc thng bé. Nhưng đêm nay, gió ni đa đến rt sm và trong mơ lão biết hãy còn quá sm nên lão tiếp tc mơ đ thy nhng mm trng xóa ca nhng hòn đo nhô trên bin, lát sau lão mơ v nhng hi cng khác, nhng vũng tàu đu khác ca qun đo Canará. Lão không còn mơ vo, không còn mơ v đàn bà, v nhng s kin trng đi, nhng con cá ln, nhng trn đánh, nhng cuc đu sc hay v lão. Bây gi lão ch mơ v các vùng đt, v nhng con sư t trên b bin. Chúng nô đùa như nhng chú mèo con trong hoàng hôn; lão yêu chúng như yêu thng bé. Lão không bao gi mơ v thng bé. Lão cht thc gic, nhìn ánh trăng bên ngoài cánh ca đ ng ri giũ qun mc vào. Lão tiu bên lu ri đi lên đường đánh thc thng bé. Lão rùng mình trong bu không khí lnh ban mai. Nhưng lão biết lão s còn run mãi cho đến lúc tay chèo làm lão m lên. Cánh ca ngôi nhà thng bé sng không khóa, lão m ri kh đưa đôi chân trn bước vào. Thng bé ng trên chiếc giường nh phòng đu tiên; và ông lão, trong ánh trăng sp ln, có th nhìn rõ nó. Lão nh nhàng nm ly mt bàn chân, gi cho đến khi thng bé thc gic, quay li nhìn lão. ông lão gt đu, thng bé ly chiếc qun dài vt trên ghế cnh giường, mc vào khi còn ngi trên giường. ông lão ra ca, thng bé đi theo. Nó đang ngái ng, lão quàng tay qua vai nó và nói,

“ông xin li”.

“Queva”, thng bé nói.

“Đy là vic mà mt người đàn ông phi làm”. H xung đường đến lu ông lão và sut dc đường, trong bóng ti, nhiu người đi chân trn, vác bum ra thuyn. Khi hai người đến lu ông lão, thng bé xách cái xô đng cun dây, cây lao, cây sào móc; còn ông lão vác ct bum vi lá bum đã qun li.

“ông có mun ung cà phê không?”, thng bé hi.

“Chúng ta đ dng c xung thuyn ri đi ung”. H ung cà phê trong hp đng sa đc ti đim phc v nhng người đánh cá vào sáng sm.

“ông ng có ngon không?”, thng bé hi. Gi thì nó dn tnh táo hơn như th gic ng hng c bám riết ly nó.

“Rt ngon, Manolin à”, ông lão đáp.

“Hôm nay ông cm thy t tin”.

“Cháu cũng thế”, thng bé nói.

“Bây gi cháu phi đi ly cá mòi ca ông cháu ta và s mi tươi ca ông. T ông y mang dng c. ông y chng h mun bt kỳ ai mang bt c th gì”.

“Chúng ta thì khác”, ông lão nói.

“ông đ cháu mang đ ngh k t lúc cháu lên năm”.

“Cháu biết điu đó”, thng bé nói.

“Cháu s v ngay. ông c ung thêm tí na. Chúng ta có th ung chu đây”. Nó đi chân không trên lp san hô đến nhà ướp lnh nơi mi được gi đy. ông lão chm rãi ung cà phê. Đy là tt c thc phm lão có cho mt ngày và lão biết lão nên ung. Đã t lâu, ăn ung đi vi lão tr nên chán ngt và lão không bao gi mang theo ba trưa. Lão có mt chai nước đng mũi thuyn và đy là tt c lão cn trong mt ngày. Lúc này thng bé đã quay li, my con cá mòi và hai miếng mi câu được bc trong t báo, hai người men theo li mòn đến thuyn, chân gim lên lp cát pha si, nâng con thuyn đy xung nước.

“Chúc ông may mn”.

“Chúc cháu may mn”, ông lão nói. Lão tra quai chèo vào cc, nghiêng người ti trước khua mnh mái chèo xung nước; trong bóng ti, lão chèo ra khi bến. Có nhiu chiếc thuyn t các bãi khác ra khơi; ông lão nghe tiếng mái chèo khua nước mc dù lão không th nhìn thy h bi bây gi mt trăng đã khut sau rng đi. Thnh thong, có tiếng ai đó nói trên thuyn. Nhưng hu hết các thuyn đu im lng tr tiếng mái chèo khua nước. H ta rng sau khi ra khi ca bin; mi người đi đến phn đi dương nơi h hy vng tìm thy cá. ông lão biết mình s đi tht xa, đ li mùi đt sau lưng, chèo vào vùng hương tinh khôi ca đi dương ban mai. Lão thy ánh lân quang ca đám rong vùng Nhit lưu trong nước khi lão chèo qua vùng bin mà ngư dân gi là vùng Giếng ln, bi vì đ sâu đy bt thình lình tt xung đến by trăm si nước; h hàng nhà cá đu dn tt ti đó do xoYy nước di thng vào b vách dc ca đáy đi dương. đy tp trung tôm, cá mòi và thnh thong hàng đàn cá mc, sng trong nhng h sâu nht ngoi lên gn mt nước vào ban đêm đ làm mi cho nhng con cá lang thang.

Trong bóng ti, ông lão có th cm nhn bình minh đang đến và lúc chèo, lão nghe thy nhng âm thanh run ry khi đàn cá chun ri mt nước và c tiếng lao xao phát ra t b cánh cng khi chúng lao xao trong bóng ti. Lão rt quý loài cá chun bi chúng là bn gn gũi ca lão trên đi dương. Lão thương cho lũ chim, đc bit là loài nhn đen nh, mng manh c bay và tìm kiếm mãi nhưng hu như chng tìm thy gì; lão nghĩ loài chim sng kh hơn ta tr my cái ging chim k cướp và nhng loài to xác, knh càng. Ti sao to hóa li sinh ra cái ging chim quá xinh xo mng manh như loài nhn bin này trong khi đi dương li có th quá ư nghit ngã?

Đi dương t tế và rt đp. Nhưng nó có th rt đc ác và tráo tr bt thình lình; còn loài chim kia thì phi bay, nhao xung săn mi; và tiếng kêu thng tht, kh khàng ca chúng li quá yếu t gia trùng khơi. Lão luôn nghĩ v bin như lamar, đy là cách người ta gi bin bng tiếng Tây Ban Nha khi h yêu bin. Thnh thong nhng người yêu bin cũng buông li nguyn ra bin nhưng h luôn nói như th bin là ph n. Vài tay đánh cá tr, s dng phao nha làm phao câu và đi thuyn máy, sm được khi gan cá mp được giá, gi bin là el mar, tc ging đc. Chúng nói v bin như mt đi th, mt đa đim hay thm chí là mt k thù. Nhưng ông lão thì luôn nghĩ v bin như v mt ph n, như cái gì đó có th ban phát hay chi gi ơn hu, và nếu bin làm điu ác đc hay tàn bo thì bi l lúc y bin không th nào kìm gi ni. Mt trăng ta chiếu trên bin như th ta chiếu trên cơ th ca người đàn bà, lão nghĩ. Lão buông chèo nhp nhàng, không phi mt nhiu sc bi lão làm ch tc đ ca mình và bi đi dương bình lng tr đôi ch có dòng xoYy. Lão đang đ dòng chy đ đi mt phn ba công vic và khi tri va hng sáng lão thy mình đã đi xa hơn quãng đường lão nghĩ vào thi đim y. Mình đã câu vùng Giếng ln sut c tun nay mà chng bt được mng nào hết, lão nghĩ. Hôm nay mình s ra tn nơi các đàn cá bonito và albacore kiếm ăn và có th con cá ln s quanh qun đâu đy. Trước khi tri sáng rõ, lão buông mi và th thuyn trôi theo dòng chy. Mt con mi đ sâu bn mươi si. Mi th hai sâu ti by mươi lăm si; mi th ba và th tư chìm sâu hút trong làn nước xanh đến đ sâu mt trăm và mt trăm hai mươi lăm si. Mi con mi được móc ngược đu xung, lưỡi câu giu trong thân Tiếng Tây Ban Nha ch mt loài sa. cá, buc cht, khâu k và nhng phn thòi ra ca lưỡi câu, đon cong và mũi nhn, thì được che bng nhng con cá mòi tươi rói. Chúng b móc xuyên qua hai mt to thành na vòng hoa trên cung thép. Không còn phn nào ca lưỡi câu đ con cá ln có th nhn ra ngoi tr hương v thơm lng quyến rũ. Thng bé cho ông lão hai con cá thu nh tươi, thuc loài albacore; lão móc chúng vào hai lưỡi câu sâu nht, chúng nng như th my hòn chì; còn hai lưỡi kia, lão móc mt con nc sòng ln, màu xanh và mt con ng bc đã được s dng hôm trước; nhưng chúng vn còn tt và xâu cá mòi thơm phc giúp chúng ta hương hp dn. Mi dây câu, ln bng cây bút chì c ln, được buc vào mt cái phao bng que g màu xanh lc đ bt kỳ mt cú kéo, mt cú đp nào vào miếng mi cũng khiến phao g chìm xung; mi dây câu còn có hai cun dây dài bn mươi si d phòng sn sàng ni vi các cun khác đ khi cn thiết, con cá có th có hơn ba trăm si dây. Bây gi lão quan sát mũi ca ba chiếc phao g bên mn thuyn, chèo nh đ gi cho my si dây thng đng đến đ sâu cn thiết ca chúng. Tri đã sáng hn và chng my na mt tri s mc lên. Mt tri nhô lên mt bin, ông lão có th nhìn thy nhng thuyn khác, chìm thp trong nước, dàn rng qua dòng chy, phía gn b. Khi mt tri rc r hơn, ánh nng chiếu xung mt nước và lát sau, lúc nó cao hn lên, mt bin phng lng phn chiếu ánh nng di vào mt lão làm đau nhc; lão chèo mà không nhìn vào nó na. Lão nhìn xung nước, theo dõi my si dây được th thng đng xung vùng đen ca đi dương. Lão gi chúng thng hơn bt kỳ mt ai khác, đ mi đ sâu trong vùng nước đen kia s có mt con mi đi đúng ngay đy, nơi lão mun dành cho bt c con cá nào bơi qua. Các tay câu khác thì đ chúng trôi theo dòng chy và đôi khi chúng ch đ sâu sáu mươi thay vì mt trăm si như h m u n . Nhưng, lão nghĩ, mình gi chúng chính xác. Duy ch mình không còn may mn na thôi. Nhưng biết đâu được?

Có th hôm nay. Mi ngày là mt ngày mi. Gp may thì tt hơn. Nhưng mình ưa s chính xác. Đ khi vn may đến thì mình đã sn sàng. Bây gi mt tri đã mc cao được hai tiếng đng h, nó không làm mt lão đau nhiu khi nhìn v hướng Đông na. Gi đây, trong tm mt, ch còn li ba bóng thuyn, mn lún sâu xung nước và mãi tít phía trong b. Sut c đi, bình minh làm but mt ta, lão nghĩ. Nhưng chúng vn còn tinh anh. Vào lúc chiu ti, ta có th nhìn thng vào nó mà không b nhng đm đen trong mt. Bui chiu, ánh nng mnh hơn. Nhưng bui sáng nó làm ta nhc nhi. Ngay khi đó lão thy mt con hi bng tung đôi cánh đen dài lượn trên bu tri trên đu lão. Nó sà xung nhanh, nghiêng cánh chao người ri bay vòng tr li.

“Nó tóm được con gì ri”, ông lão nói ln.

“Nó không ch nhìn đâu”. Lão chèo chm rãi, đu đn tiến v phía con chim đang lượn vòng. Lão không vi, lão cn gi cho nhng si dây thng đng xung. Nhưng lão hơi nhanh hơn dòng nước mt chút trong chng mc lão vn câu đúng, nếu lão không c bám theo con chim thì lão s không chèo nhanh hơn cách lão thường câu. Con chim bay cao hơn, li lượn vòng, đôi cánh bt đng. Ri thình lình nó lao xung, lão thy đàn cá chun tung mình lên khi mt nước, tuyt vng bay trên mt bin.

“Dorado”, ông lão nói ln.

“Cá dorado ln”.

Lão dng chèo, lôi ra si dây câu nh đng mũi thuyn. Dây câu này có đáy thép và lưỡi câu c trung bình, lão móc mi bng mt con mòi. Lão buông câu qua mn thuyn ri buc nó vào cái khoen đng sau lái. Lão tiếp tc móc mi lưỡi câu khác ri vn đ nó cun như thế trong bóng mát mũi thuyn. Lão quay li chèo và trông chng con chim có si cánh đen rng bây gi đang sà thp xung kiếm mi trên mt nước. Khi lão quan sát, con chim li nhào xung, nghiêng cánh ling ri đp lon x, bt lc khi bám theo đàn cá chun. ông lão có th nhìn thy mt nước kh cun lên ch đàn cá dorado ln nhao người đui theo by cá chun đang ln trn. Đám cá dorado đang ct xuyên vùng nước bên dưới đường bay ca đàn cá, lao hết tc lc đi đàn cá rơi xung. Đàn cá dorado ln, lão nghĩ. Chúng dàn rng ra, lũ cá chun có ít cơ hi trn thoát. Con chim cũng không có cơ hi. Đàn cá chun quá ln so vi nó, v li chúng lao đi rt nhanh. Lão nhìn theo đàn cá chun c phóng lên ln xung và nhng cú chao mình vô ích ca con chim. Đàn cá y đã ri xa ta, lão nghĩ. Chúng di chuyn nhanh quá và xa quá. Nhưng chc chn ta s tóm được mt chú đi lc và có l con cá ln ca ta hn quanh qun bên chúng. Con cá ln ca ta hn đang đâu đó. Bây gi nhng đám mây trên đt lin đùn lên ta nhng qu núi và b bin ch còn là mt vt xanh dài vi rng đi xanh thm đng sau nó. Gi đây, mt nước xanh thm, thm đến ni như ng sang màu tím. Khi nhìn xung, lão thy nhng vt rêu đ trong làn nước ti sm và bây gi mt tri lp lánh nhng tia sáng kỳ l. Lão dõi theo my si dây câu đ thy chúng chy thng xung ngút khi tm mt trong đáy nước và lão hnh phúc khi thy nhiu rêu bin, bi đy là du hiu có cá. ánh sáng kỳ l ca mt tri chiếu vào làn nước cho thy gi đây mt tri Prev Page 19 Next đã lên cao hơn, có nghĩa thi tiết thun; c hình thù ca nhng đám mây trên đt lin kia cũng báo hiu điu đó. Nhưng gi thì con chim đã gn như khut khi tm mt, trên mt nước chng còn gì na, ngoi tr nhng vt rong Sargaso vàng ch, bc màu dưới nng tri và cái cơ th nung núc, đ tía, nhão nht, sc s đ màu ca mt con sa đang lnh bnh bên mn thuyn. Nó nghiêng mình ri tr người li ngay ngn. Nó háo hc trôi đi ta cái bong bóng xà phòng, kéo theo nhng si tua dài gn mt mét màu đ tía chết chóc ngm trong nước.

“Agua mala”, lão nói.

“Đ điếm”. T nơi kh đưa mái chèo, lão nhìn xung nước và thy nhng con cá nh có cùng màu vi đám si tua đang bơi gia chúng và c dưới cái bóng nh mà con sa kia to ra khi trôi đi. Lũ cá y có kh năng đ kháng vi nc đc sa. Nhưng con người thì không và có do my si tua y vướng vào dây câu, bám đó, đ tía, nhn nht ri trong lúc xoay x vi con cá ông lão đã chm phi làm c cánh tay ln bàn tay nhc nhi như th khi chm phi mt dây trường xuân đc hay loài si đc. Ch khác là cht đc t sa agua mala khuếch tán nhanh hơn, ta nhát roi qut vt xung. Cái ging sa lp lánh ngũ sc trông tht đp. Nhưng chúng là loài man trá nht đi dương, ông lão thích nhìn nhng con rùa bin ln xơi tht chúng. Loài rùa nhìn thy, tiếp cn chúng trc din, ri nhm nghin mt đ che chn toàn thân đon xông ti chén sch c m tua ln người ngm ca chúng. ông lão ưa nhìn loài rùa chén tht chúng và lão thích gim nát khi chúng b bão đánh git vào b đ nghe tiếng lp bp khi b gim lên và nhng mnh sa lt st nát ra dưới bàn chân. Lão yêu ging rùa xanh, lưng khòm, duyên dáng, nhanh nhn và giá tr ln ca chúng; lão có tình cm sung sã theo kiu bè bn vi cái ging to đu, nng n, đn đn, da vàng phía trong mai, giao cu theo kiu kỳ quc và h hi chén tht sa vi đôi mt nhm tt y.

Lão chng còn l gì v ging rùa y na bi đã nhiu năm làm ngh săn rùa. Lão xót thương cho c h hàng nhà chúng, thm chí c vi loài lưng hp khng l, dài bng chiếc thuyn và cân nng c tn. Hu hết mi người đu ác đc vi rùa bi trái tim rùa vn đp trong nhiu gi sau khi đã b x tht phanh thây. Nhưng lão nghĩ, trái tim ta cũng như vy, k c đôi chân và đôi tay cũng ging ca chúng. Lão ăn nhng qu trng rùa trng đ tăng thêm sc lc. Lão ăn sut c tháng năm đ đến tháng chín, tháng mười khe lên đi con cá ln tht s. Hng ngày lão cũng ung mt lá du gan cá mp cái thùng ln trong căn lu nơi nhiu ngư dân ct dng c. Ch du y dành cho bt c ngư dân nào mun. Đa phn trong s h ghét mùi v ca nó. Nhưng điu đó thì chng có t hơn vic phi thc dy vào đúng cái gi đ ra khơi, hơn na nó chng cm lnh, cúm và rt tt cho c th lc. Bây gi ông lão nhìn lên và thy con chim li lượn vòng.

“Nó tìm thy cá”, lão nói ln. Không có con cá chun nào tung mình lên mt bin và cũng chng có con cá mi nào lượn l. Nhưng khi ông lão quan sát, mt con cá thu nh phóng lên, vn mình, lao đu xung nước. Con cá lp lánh trong ánh nng, sau khi nó rơi xung thì ln lượt nhiu con khác nhy lên, chúng túa ra khp mi hướng, quy tung nước, phóng nhng bước dài đui theo con mi. Chúng quây tròn con mi và xâu xé. Nếu chúng không bơi nhanh quá thì mình s đui kp, ông lão nghĩ và nhìn đàn cá quy tung bt nước trng xóa, con chim bây gi buông mình sà xung đàn cá mi do hong s nên đã tri hn lên mt nước.

“Con chim được vic tht”, ông lão nói. Ch khi y si dây đuôi thuyn git git dưới chân, nơi lão buc h; lão buông tay chèo và cm thy đ nng ca mt chú cá thu nh đang git git khi lão nm cht si dây, t t kéo vào. Sc giãy gia tăng lên khi lão kéo đến gn và có th nhìn thy sng lưng xanh thm ca con cá trong làn nước và c màu vàng bên sườn nó trước khi lão kéo bng nó lên đưa qua mn vào thuyn. Con cá nm phía đuôi thuyn, trong ánh nng, trùi trũi như mt viên đn; đôi mt to đ đn ca nó li ra khi cái đuôi gn gh c qut, ny liên hi trên ván thuyn tìm li thoát. Đng lòng trc n, ông lão nn vào đu nó ri đá cái thân hãy còn run ry vào dưới tm ván sau lái.

“Cá thu”, lão nói ln.

“Nó s là con mi tuyt ho. Gn năm ki lô ch chng chơi”. Lão không nh ln đu tiên lão nói to mt mình như thế là t bao gi. Ngày xưa khi li thi mt mình, lão thường hát; thnh thong lão hát vào ban đêm cô đơn trong phiên trc lái trên nhng chiếc thuyn bum đánh cá hay thuyn săn rùa. Có l lão bt đu nói ln khi ch có mt mình, khi thng bé ra đi. Nhưng lão không nh. Ngày lão và thng bé còn câu cùng nhau, hai ông cháu ch nói khi tht cn thiết. H nói vào ban đêm hay nhng khi tri đ gió mưa. Nhng người đi bin kiêng nói chuyn nhm; ông lão luôn thc hin và tôn trng điu đó. Nhưng gi thì lão đã nói rõ ln ý nghĩ ca mình hng bao nhiêu ln bi chng còn ai có th nghe thy đ bc mình.

“Nếu người khác nghe mình nói ln thì chc h nghĩ mình điên mt”, lão nói ln.

“Nhưng vì không điên nên mình chng quan tâm. Cánh nhà giàu có radio đ bu bn trên thuyn và ngay c trên sân bóng na”. Gi thì không phi là lúc nghĩ v bóng biếc, lão nghĩ. Gi là lúc ch nghĩ v mt điu duy nht. Ta sinh ra đ làm gì? Chc là có mt con ln qun quanh đàn cá y, lão nghĩ. Mình ch tóm được mt tên đi lc trong đàn cá thu đang kiếm mi. Nhưng chúng di chuyn rt nhanh và đã đi quá xa.

Mi vt xut hin trên mt bin hôm nay sao li c vùn vt chun v hướng Đông Bc. Có phi là ti gi khc trong ngày? Hay đy là du hiu ca thi tiết mà mình không biết? Bây gi lão không còn nhìn thy vin xanh ca b mà ch còn thy đnh ca my ngn đi trng xóa như th ph đy tuyết, c nhng đám mây ta như ngn núi tuyết đùn cao bên trên chúng. Bin đen ngòm, ánh nng to thành nhng hình lăng tr trong nước. Nhng cm rong b dày đc bây gi đã b nhòa đi bi mt tri lên cao và ánh sáng ch còn là nhng khi lăng tr đ s trong làn nước thm; nơi my si dây câu ca lão chìm sâu xung đáy, lão thy, sâu hơn c ngàn rưỡi mét. Đàn cá thu, dân chài gi tt c h hàng nhà cá này như thế và ch phân bit tên chúng khi mang đi bán hoc đi cá mi, li ln sâu xung nước. Bây gi mt tri nóng bng, ông lão cm thy cái nóng ri trên gáy và m hôi ta xung lưng khi lão chèo. Lão nghĩ mình có th đ thuyn trôi và chp mt mt chc trong lúc qun mt đu dây câu vào ngón chân đ nó đánh thc mình dy. Nhưng hôm nay đã tám mươi lăm ngày và mình vn đ sc đ câu sut c ngày. Đúng lúc y, quan sát my si dây, lão thy mt trong my cái phao xanh chìm nhanh xung.

“Nào”, lão nói.

“Nào”, và thu mái chèo, tránh đ va vào mn thuyn. Lão vươn tay phi kh cm si dây bng ngón tr và ngón cái. Lão không cm thy sc kéo hay đ nng nào và lão c thn trng gi si dây như thế. Lát sau, s tiếp xúc li xut hin. Ln này là mt cú kéo thăm dò, không dt khoát và cũng chng mnh m tí nào; lão biết ngay đy là con gì. Cách xa mt trăm si nước, con cá kiếm đang ăn đám cá mòi che đu mũi và thân lưỡi câu nơi phn lưỡi câu thòi ra khi đu ca con cá thu mi nh. ông lão gi h si dây, tay trái nh nhàng tháo nó khi phao g. Lúc này lão có th đ nó d dàng lướt qua my ngón tay đ con cá không cm thy chút vướng víu gì na. Vào tháng này, xa b đến thế, hn nó là con cá khng l, lão nghĩ. Đp mi đi, cá. Đp mi đi. Xin hãy đp mi đi. Chúng mi tươi ngon làm sao trong làn nước lnh, ti om nơi mày cách gn hai trăm mét. Hãy lượn mt vòng trong làn nước ti và quay li đp mi đi. Lão cm thy mt cú git nh ri mt nhát kéo mnh hơn khi cái đu ca con cá mòi hn là khó rt ra khi lưỡi câu. Lát sau hoàn toàn im ng.

“Tiếp tc đi”, ông lão nói ln.

“Hãy quay li. Th ngi xem. Chúng không hp dn sao? n ngay đi, c con cá thu na. Cng, mát lnh và hp dn. Đng xu h cá à. n chúng đi”. Lão cm si dây gia ngón cái và ngón tr ch đi, theo dõi nó và my dây câu khác trong cùng lúc, phòng trường hp con cá bơi lên hay ln sâu xung. Thoáng chc, dây câu y li b kéo nh.

“Nó sp đp mi”, ông lão nói ln.

“Xin Chúa hãy giúp nó đp mi”. Nhưng con cá không đp. Nó b đi, ông lão cm thy chng chếnh.

“Nó không th đi”, lão nói.

“Chúa biết là nó không th đi. Nó đang lượn vòng. Có l trước đây nó đã b dính câu nên nó nh đôi điu v chuyn y”. Lúc y lão cm thy si dây kh git, lão hn h.

“Nó ch lượn mt vòng thôi mà”, lão nói.

“Nó s cn câu”. Lão sung sướng cm nhn cái git kh và ri lão thy cái gì đó nng chch, căng, không th nào tưởng tượng ni. Đy là đ nng ca con cá và lão đ si dây tun xung, xung, xung mãi hết cun dây đu tiên trong s hai cun dây d tr. Khi si dây tut xung, lướt nh qua my ngón tay, lão vn cm thy đ cc nng mc dù áp lc ca ngón cái và ngón tr ca lão hu như ch là con s không.

“Mt con cá ra trò”, lão nói.

“Bây gi lưỡi câu đã được ngm trong ming và nó đang lôi đi”. Lát na nó s lượn li và nut, lão nghĩ. Lão không nói ra điu y bi lão biết nếu người ta nói ra điu tt lành thì nó s không xy ra. Lão biết đy là con cá khng l và lão hình dung nó bơi trong vùng nước ti, ming cp ngang con cá thu. Vào lúc đó, lão cm thy nó ngng di chuyn nhưng sc nng vn c trĩu xung. Ri sc nng gia tăng, lão ni thêm dây. Lão dùng ngón cái và ngón tr c níu si dây li mt lúc nhưng sc nng vn không ngng tăng lên, lôi tut si dây xung.

“Nó đã đp mi”, lão nói.

“Gi thì ta s đ cho nó nut hn”. Vn đ si dây tun qua my ngón tay, lão dùng tay trái ni đu si dây vào c hai cun dây d tr kia. Lúc này lão đã sn sàng. Lão đã có ba cun dây d tr vi tng chiu dài là mt trăm hai mươi si cùng vi cun lão đang s dng.

“Nut thêm tí na đi”, lão nói.

“Nut ngay đi”. Nut làm sao đ mũi lưỡi câu đâm vào tim và giết chết mày, lão nghĩ. Hãy ngoan ngoãn tri lên đ tao cm php mũi lao này. n thôi. Mày sn sàng chưa? Đánh chén như thế là đã đ ri ch?

“Nào!”, lão nói ln và dùng c hai tay kéo mnh được chng mt mét dây ri li kéo, kéo na, tay n tiếp tay kia, dn hết sc mnh ca cánh tay và ca c cơ th lên si dây. Nhưng chng được gì, con cá vn chm rãi bơi đi và ông lão thì chng th nhúc nhích ni nó du ch mt phân. Dây câu ca lão rt bn, được bn đ câu cá ln; lão kéo căng si dây qua lưng cho đến lúc nhng git nước lăn ra khi nó. Thoáng chc, si dây bt đu phát ra nhng âm thanh trm trm trong làn nước và lão vn gi cht, tì lên ch ngi chèo thuyn, ưỡn người ra sau và kéo. Con thuyn bt đu t t tiến v hướng Tây Bc. Con cá vn mt mc bơi đi và h di chuyn chm chm trên mt bin phng lng. Nhng cái mi khác vn còn dưới nước nhưng lão chng biết xoay x ra sao na.

“Giá mà ta có thng bé”, ông lão nói ln.

“Ta đang b con cá kéo đi và ta là cái cc kéo thuyn. Ta có th buc si dây li. Nhưng như thế con cá s bt đt. Mình phi gi si dây cho đến lúc sc tàn lc kit và ni thêm dây khi nó cn. Đi ơn Chúa, nó c bơi ngang ch không ln xung”.

“Mình s làm gì nếu nó quyết đnh ln xung, mình không biết. Mình s làm gì nếu nó ln xung và chết, mình cũng không biết. Nhưng mình s làm cái gì đó. Có nhiu th mình có th làm”. Lão tì si dây vào lưng và nhìn đ nghiêng ca nó trên mt nước, con thuyn c lng thng trôi v hướng Tây Bc. Thế này s giết nó, lão nghĩ. Nó không th c kéo mãi thế này. Nhưng bn gi sau, con cá vn bình thn bơi ra khơi, kéo theo chiếc thuyn và c ông lão đang gi cht si dây vt qua lưng.

“Mình câu được nó vào quãng trưa”, lão nói.

“Nhưng mình chưa được nhìn thy nó”. Lão đã đy chiếc mũ rơm sp mnh xung đu trước lúc câu được con cá, cái mũ ca đau trán lão. Lão cũng khát nước bèn quì gi xung, cn thn không làm git si dây, rán vươn người qu tay v phía mũi thuyn lôi ra chai nước. Lão m np, ung mt ngm. Ri lão ta lưng vào mũi thuyn. Lão ngi ngh trên đng ct bum, c không nghĩ ngi điu gì, ngoi tr vic chu đng. Khi nhìn v phía sau, lão không còn thy bóng dáng đt lin đâu na. Chng có gì khác đâu, lão nghĩ. Mình luôn có th quay v da vào ánh đèn t Havana. Còn hai gi na mt tri mi ln và có l con cá s tri lên trước lúc tri ti. Nếu chưa ngoi lên thì có l nó s ngoi lên khi trăng mc. Nếu cũng không thì chc bình minh nó s ni lên. Mình không b chut rút và mình cm thy khe mnh. Chính nó đã b lưỡi câu móc vào ming. Nhưng th hi có con cá nào kéo được như nó. Ming nó hn ngm cht đon dây thép. Mình ước mình có th nhìn thy nó. oec chi mình có th nhìn thy nó du ch mt ln đ biết đi th ca mình là ai. Con cá chng h gim tc đ và đi hướng sut đêm y như lão có th xác đnh bng cách quan sát các vì sao. Tri lnh sau lúc mt tri ln và m hôi ca lão khô lnh trên lưng, trên cánh tay và c đôi chân già nua ca lão. Lúc ban ngày, lão đã ly cái bao ti đy thùng đng mi ra tri phơi khô. Sau khi mt tri ln, lão ct nó quanh c, đ ph xung lưng và bây gi lão cn thn chèn nó xung dưới si dây vt qua vai. Cái bao lót dưới si dây và lão tìm cách ta vào mn thuyn đ cơ th bt căng thng. Tư thế y thc ra cũng ch bt được đôi phn, nhưng lão nghĩ là rt thoi mái. Ta chng th làm gì được nó và nó cũng chng làm gì được ta, lão nghĩ. Chng làm được gì nếu nó c kéo mãi thế này. Mt ln lão đng dy, đái qua mn thuyn, ngước nhìn sao kim tra hướng đi. T vai lão, si dây như th mt đường lân tinh dài xuyên thng làn nước. Bây gi h di chuyn chm và ánh đin Havana cũng không quá rõ, vy là lão biết dòng nước hn đang đưa h v hướng Đông. Nếu mình không còn thy ánh sáng Havana thì chc chúng mình đang tiến xa v phía Đông, lão nghĩ. Vì nếu con cá c gi đúng hướng ca nó thì mình phi thy Havana thêm mt lúc na. Mình không rõ my trn đu bóng chày gii ngoi hng hôm nay ra sao na, lão nghĩ. Có mt chiếc rađiô khi đi câu như thế này thì tht tuyt diu. Ri lão nghĩ, c phi nghĩ mãi v nó. Nghĩ v cái vic mày đang làm. Mày ch có làm điu gì ngu ngc. Lát sau lão nói ln.

c chi mình có thng bé. Đ giúp mình và chng kiến cái cnh này”. Con người ta không nên sng mt mình khi tui đã xế bóng, lão nghĩ. Nhưng không th nào tránh khi. Mình phi nh ăn con thu trước lúc nó hng đ gi sc khe. Hãy nh, dù mày chng mun ăn tí nào, mày phi ăn nó vào sáng mai. Nh đy, lão t nh. Sut đêm y, hai con cá heo bơi đến gn thuyn, lão có th nghe tiếng chúng tr mình và th. Lão có th nhn biết s khác nhau gia tiếng th dc ca con đc và tiếng th dài ca con cái.

“Chúng tht đáng yêu”, lão nói.

“Chúng chơi đùa, nghch ngm và yêu nhau. Chúng là anh em ca ta như đàn cá chun kia vy”. Ri lão bt đu Yi ngi cho con cá ln mà lão đã câu. Nó tuyt vi, kỳ l và tui tác ca nó là sao nh, lão nghĩ. Chưa bao gi mình gp mt con cá nào kiêu hùng và hành đng quá đi kỳ l như nó. Có l nó cũng tha khôn ngoan đ không nhy lên. Bi nếu c phóng lên hoc lao chy thì nó có th hy hoi mình. Nhưng chc trước kia cu cu đã nhiu ln nếm mùi dây câu nên đã biết đây là cách chiến đu tt nht. Nó không th biết ch có mi mt người duy nht đang đương đu vi nó và cũng chng hay rng đy là mt lão già. Nhưng cu cu đúng là chú cá vĩ đi và s vĩ đi y còn được th hin phn tht nơi ch nếu tht nó hãy còn tươi khi được mang đến đó. Cu cu đp mi ht mt trang nam t và cái cách cu cu kéo cũng là ca đng hào hoa; cu cu chng c không mt chút hong s. Ta phân vân chng biết nó có mưu đ gì không hay cũng ch c g gc như cái thân ca ta thôi? Lão nh ln lão câu được mt con trong cp cá kiếm. Con đc luôn đ con cái ăn trước và khi b dính câu, con cái giãy gia kinh hoàng, tuyt vng vy vùng thoát thân mnh đến ni chng my chc đã kit sc, sut thi gian đó, con đc luôn bên bn, bơi qua bơi li dưới si dây và lượn tròn cùng bn trên mt nước. Nó bơi gn đến ni ông lão s nó có th tin phăng si dây câu bng cái đuôi có hình dáng, kích c và sc ta lưỡi hái. Khi ông lão móc con cá cái, gi cht cái kiếm xù xì ta giy nhám ca nó và vung chày qut vào đnh đu cho đến khi da nó chuyn sang màu như màu thy ngân tráng phía sau gương, và ri vi s tr giúp ca thng bé, lão lôi con cá lên thuyn trong lúc con cá đc vn c sán li bên mn thuyn. Ri trong lúc lão đang ra si dây câu và xem xét li cây lao, con cá đc tung mình nhy vt lên lng lơ trong không trung bên cnh chiếc thuyn đ xem con cá cái đâu, ri rơi ln sâu xung; đôi cánh màu đ hng, tc đôi vây hai bên ngc, xòe rng phô hết ra nhng đường sc đ hng rng. Nó tht đp, ông lão nh, và nó thy chung. Đy là chuyn bun nht mà mình tng chng kiến qua đôi cá y, ông lão nghĩ. Thng bé cũng bun và bn mình cu xin nó tha th trước khi vi x tht nó.

“Giá mà thng bé đây”, lão nói ln ri tr người tì vào ch ván un cong phía trước mũi thuyn và cm nhn được sc mnh ca con cá khng l qua si dây lão gi vt qua vai, đang đu đu tiến theo hướng nó la chn.

Mt khi mình đã gi mo thì vic con cá chn mt li thoát là rt tha đáng, ông lão nghĩ. S la chn ca nó là trong vùng nước sâu thm, ti om, cách xa hết thy nhng lưỡi câu, cm by, la lc. Còn mình thì li chn li đến tìm nó nơi cách xa vi loài người. Cách xa tt c loài người trên trái đt. Bây gi mình và nó dính cht vào nhau k t bui trưa. Và chng có ai giúp đ mình hoc nó. L ra ta đng làm ngư dân, lão nghĩ. Nhưng đy là vic ta sinh ra đ làm. Ta phi nh k là phi ăn con cá thu sau khi tri sáng. Vào lúc gn sáng, có con gì đó đp mt trong my miếng mi phía sau lão. Lão nghe tiếng phao g gãy và si dây bt đu b kéo xung, qua mn thuyn. Trong bóng ti, lão rút con dao trong v ra, dn hết trng lc lên vai trái, ngã người ct si dây vướng vào mu g mép trên mn thuyn. Ri lão ct đến si dây gn đy và trong bóng ti, lão ni đu dây ca các cun d tr li. Lão ni rt điêu luyn ch vi mt bàn tay ri gim chân lên gi khi lão tht cht múi ni. Bây gi lão đã có sáu cun dây d tr, bn cun t hai cái mi lão đã ct b và hai cun t miếng mi con cá đang tha, tt c đã được ni vào nhau. Khi tri sáng rõ, lão nghĩ, mình s xem xét miếng mi bn mươi si và cũng s ct b đ ni nhng cun dây d tr. Mình s b mt hai trăm si dây Catalan loi tt, lưỡi câu và c chì na.

S tài sn y có th được bù đp. Nhưng cái gì s đn bù ni con cá này nếu mình câu được vài con cá khác và chúng s làm đt si dây kia? Gi thì mình không rõ con cá đp mi kia thuc loi gì. Có th đy là mt con cá kiếm, mt con mõm ln hay mt con cá mp. Mình không nhn ra. Mình phi rũ b nó quá nhanh. Lão nói ln,

“Giá như mình có thng bé”. Nhưng mày không có thng bé đâu, lão nghĩ. Mày ch có mt thân mt mình và tt hơn là mày nên quay li vi si dây câu còn li kia, ti hay không ti thì cũng phi ct phăng nó đi ri ni nt hai cun dây d tr li. Lão làm như thế. Trong bóng ti, công vic qu khó khăn và mt do con cá lng lên kéo lão ngã sp mt xung, đt mt vt bên dưới mt. Máu r xung má lão. Nhưng nó đông li và khô trước khi bò đến cm, lão ln v phía mũi thuyn, ta lưng vào mn. Lão chnh li cái bao và thn trng nhích si dây đ nó hn sang vùng vai khác, gi và dùng vai neo cht; lão cn thn dò sc kéo ca con cá ri nhúng tay xung nước xem tc đ thuyn. Mình không rõ nó nhy lên đ làm gì, lão nghĩ. Đon dây thép đáy hn quét trên mm lưng đ s ca nó. Chc chn lưng nó không th đau bng lưng mình đâu. Nhưng nó không th c kéo mãi con thuyn như thế được du cho nó khng l đến mc nào. Gi thì mình đã dn sch mi th vướng víu và mình li có c đng dây d tr; con người ta ch cn có thế thôi.

“Cá này”, lão du ging nói,

“tao s cm c vi mày cho đến chết”. Nó cũng s cm c vi mình, mình chc thế, ông lão nghĩ ri đi tri sáng. Gi đây trước khi tri sáng, không khí lnh lo, lão nép sát mn thuyn tìm hơi m. Mình có th chu đng lâu như nó, lão nghĩ. Và trong ánh bình minh, si dây câu kéo dài, chếch đâm xung nước. Con thuyn vn mt mc thng tiến và khi mt tri hé lên, tia nng đu tiên đu lên vai phi lão.

“Nó bơi v phương Bc”, ông lão nói. Dòng nước s cun ta dt xa v phương đông, lão nghĩ. Mình mong nó xuôi theo dòng nước. Lúc y chng t nó đã thm mt. Khi mt tri lên cao hơn, ông lão nhn thy con cá vn chưa mt. Ch có mt du hiu đáng mng duy nht. Đ chếch ca si dây cho thy nó không còn bơi sâu na. Du hiu y không thc s có nghĩa con cá s nhy lên. Nhưng nó có th.

“Cu Chúa làm nó nhy lên”, ông lão nói.

“Mình còn đ dây đ chinh phc nó”. Có l nếu ta kéo căng dây mt tí thì nó s b đau và nhy lên, lão nghĩ. Bây gi đã ban ngày ban mt, nó c nhy lên đi đ nhng chiếc túi dc theo xương sng cha đy không khí khiến nó không th ln sâu xung chết. Lão c kéo, nhưng si dây vn c căng đến mc chun b đt tung như t lúc lão mi câu được con cá và khi ưỡn người ra đ kéo, lão cm nhn được sc cn y và biết là mình không th dn thêm lc vào đó. Mình không nên git mnh, lão nghĩ. Mi cú git s ni rng thêm ch lưỡi câu móc vào ri khi nhy lên, con cá có th tut thoát. Du sao thì mt tri đã làm mình d chu hơn và ln này thì mình không phi nhìn trc din v phía mt tri. Nhng mng rong bin màu vàng bám vào dây câu nhưng lão biết chúng ch làm tăng thêm sc cn, lão hài lòng. Đy là ging rong vàng vùng Nhit lưu, ban đêm ta nhiu lân tinh.

“Cá này”, lão nói,

“tao rt yêu và ngưỡng m mày. Nhưng tao s giết mày trước khi ngày kết thúc”. Ta hãy hy vng thế, lão nghĩ. T phương Bc, mt con chim nh bay v phía thuyn. Nó thuc ging warbler và bay rt thp trên mt nước. ông lão có th nhn thy con chim đã thm mt. Con chim bay đến đuôi thuyn, đu xung. Lát sau nó lượn vòng quanh đu ông lão và đáp xung si dây nơi nó cm thy thoi mái hơn.

“Mày bao nhiêu tui ri?”, ông lão hi con chim.

“Có phi đây là chuyến đi đu tiên ca mày không?” Con chim nhìn lão khi lão nói. Nó thm chí đã quá mt đ kim tra si dây và khi đôi chân mnh mai đáp nhanh trên si dây, con chim lo đo.

“Nó chc đy”, lão bo con chim.

“Nó chc lm. Sau mt đêm lng gió l ra mày chưa mt mi phi. Loài chim nào sp đến đây?” Đám diu hâu, lão nghĩ, s ra khơi săn chúng. Nhưng lão không nói điu y vi con chim bi làm sao mà nó có th hiu được lão và đâu có th lp tc hiu ngay được lũ diu hâu.

“C ngh ngơi thoi mái đi, chú chim nh”, lão nói.

“Ri bay vào b, tn hưởng vn may như bt kỳ con người, con chim hay con cá nào”. Con chim khuyến khích lão nói chuyn bi sut đêm lưng lão đã tê cng còn bây gi thì thc s nhc nhi.

“Hãy li nhà ta nếu chú mày mun, chim à”, lão nói.

“Ta ly làm tiếc là không th giương bum nương theo làn gió nh đang thi đưa chú mày vào đt lin. Bi ta đang bn tiếp mt người bn”. Đúng lúc y, bt thình lình con cá git mnh, kéo lão ngã sp xung mũi thuyn và suýt lôi lão xung bin nếu lão không gng hết sc níu gi và ni thêm dây. Con chim bay vt lên khi si dây git mnh và ông lão thm chí cũng không nhìn thy nó bay đi. Lão thn trng đưa tay phi s si dây và thy bàn tay mình đang chy máu.

“Đúng là có cái gì đó làm đau nó”, lão nói ln và kéo dây li đ xem có th lay chuyn được con cá không. Nhưng khi ráng đến đim căng nht thì lão đành gi cht và quay li chng đ sc kéo ca si dây.

“Gi thì mày sp nếm mùi ri đy, cá à”, lão nói.

“Và ly Chúa, c tao cũng vy”. Lúc này lão nhìn quanh tìm con chim bi l lão mun có nó làm bè bn. Con chim đã bay đi. Mày không chu lâu vi tao ri, lão nghĩ. Nhưng sut đon đường vào b mày s chu gian nan hơn đy. Làm sao mà mình li đ con cá ct đt tay bng cú quy chp nhoáng y? Hn mình đang hóa ngu đn ri. Hay có l ti mình mi nhìn con chim và nghĩ v nó. Gi đây mình s tp trung vào vic ca mình và lát na mình phi ăn con thu đ không b đui sc.

“Mình ước thng bé đây và có mt ít mui”, lão nói ln. Chuyn si dây nng trĩu sang vai trái và cn thn quì xung, lão ra bàn tay trong đi dương ri ngâm chng hơn mt phút, mt nhìn nhng vt máu loang ra và s di chuyn đu đu ca mt nước táp vào tay khi con thuyn trôi đi.

“Nó đã chm lm ri”, lão nói. ông lão hn thích ngâm tay trong nước mn thêm lát na nhưng lão s con cá li thình lình quy, lão đng dy, gượng gi thăng bng và đưa bàn tay ra đón ánh nng. Ch mt cú giãy ny lên là đã ct đt tht da lão. Mà nó li nhm đúng cái phn hot đng ca bàn tay. Lão biết lão cn đôi tay cho đến khi trn đu này kết thúc và lão li càng không mun b ca đt trước khi trn đu bt đu.

“Nào”, lão nói khi bàn tay đã khô.

“Mình phi ăn con thu nh. Mình có th ly cái móc khu nó ra và c ngi đây ăn cho thoi mái”. Lão quì xung, tìm con thu dưới đuôi thuyn, dùng cái móc g nó ra khi đng dây d, kéo v phía mình. Vn gi si dây bên vai trái, dn lc lên bàn tay trái và cánh tay, lão g con cá thu ra khi cái móc và đt cái móc v v trí cũ. Lão tì đu gi lên con cá, ct dc nhng miếng tht đ thm t sau đu đến đuôi. Tht cá được rch theo hình ch V, lão tiếp tc x t sng lưng xung rìa vùng bng. Khi ct được sáu lát lão tri chúng ra trên tm g đng mũi thuyn, chùi con dao vào qun, nhc cái đuôi kéo theo c phn còn li ca con cá qung ra ngoài thuyn.

“Mình không chc là có th ăn hết c miếng cá”, lão nói ri đưa dao ct đôi mt khúc tht. Lão cm thy si dây vn kéo mnh đu và bàn tay trái ca lão đã b chut rút. Lão bc bi nhìn bàn tay qup cht ly si dây câu nng.

“Tay tiếc quái qu gì mày”, lão nói.

“Nếu mun thì mày c co qup đi. Biến thành cái vut y. Cũng s chng làm mày tt lành hơn gì đâu”. Thế đy, lão nghĩ ri nhìn làn nước đen ngòm ch si dây chếch xung. n cá ngay đi, nó s ly li sc lc cho bàn tay. Đy không phi li ca bàn tay bi mày đã cm c quá lâu vi con cá. Nhưng mày vn có th đương đu vi con cá mãi mãi. n con thu đi thôi. Lão nht mt miếng, đút vào ming, t t nhai. Cũng chng đến ni nào. Nhai tht k, lão nghĩ và nut hết nước. S không t nếu được ăn kèm vi mt qu qut nh, vi chanh hoc vi mui.

“Mày cm thy thế nào ri h tay?”, lão hi bàn tay b chut rút cng đến mc gn như là bàn tay ca cái xác chết lnh ngt.

“Vì mày, tao s c ăn thêm mt ít”. Lão ăn phn còn li ca khúc tht đã ct ra lúc nãy. Lão nhai cn thn ri nh b da.

“Thế nào ri h tay? Hay hãy còn quá sm đ hoàn hn?” Lão ly c miếng tht dài khác và nhai nó.

“Con cá này chc tht và nhiu máu”, lão nghĩ.

“Mình may mà tóm được nó thay vì đám cá dorado kia. Tht cá dorado ngt quá. Con cá này tht không ngt nhưng cht b dưỡng trong nó thì nhiu và vn ngon sau khi chết”. Du sao thì thc tin cũng luôn thng mi gi đnh, lão nghĩ. oec chi mình có được ít mui. Mình không rõ liu mt tri s làm hng hoc sy khô s cá còn li, vy nên tt hơn là chén tt du cho cái bng không đói. Con cá bình tĩnh và kiên cường. Mình s ăn hết c ch cá này ri mình s sn sàng.

“Hãy kiên nhn, tay à”, lão nói.

“Tao làm điu này vì mày đy”. Giá mà ta có th cho con cá ăn, lão nghĩ. Nó là người anh em ca ta. Nhưng ta phi giết nó và gi gìn sc khe đ làm điu đó. T tn và t mn, lão ăn hết sch nhng miếng cá hình ch V. Lão đng dy, chùi tay vào qun.

“Nào”, lão nói.

“Tay này, mày có th buông si dây ra được ri đó, tao s điu khin nó vi mi bàn tay phi cho đến khi mày t b cái trò ng ngn y”. Lão gim chân trái lên si dây nng mà bàn tay phi đã nm giưỡn người làm gim bt sc nng dn lên lưng lão.

“Xin Chúa hãy giúp con tr b cái chng chut rút này đi”, lão nói.

“Bi l con không biết ri đây con cá s làm gì”. Nhưng dường như nó c đim tĩnh, lão nghĩ, thc hin kế hoch ca mình. Nhưng kế hoch ca nó là gì, lão thm nh. Thế còn kế hoch ca ta? Ca ta, ta phi ng biến kp thi vi nó bi kích thước khng l y. Nếu nó nhy lên thì ta có th giết nó. Nhưng sao nó c mãi dưới đó. Vy thì ta cũng s cm c luôn vi nó dưới đó mãi mãi. Lão xát bàn tay b chut rút vào qun dài và c c đng my ngón tay. Song nó vn không dui ra. Có l mt tri s làm nó dui, lão nghĩ. Có l nó s li c đng khi ch tht cá thu sng b dưỡng y được tiêu hóa. Nếu phi s dng nó thì ta s c m bng bt c giá nào. Nhưng bây gi ta chưa mun dùng sc vi nó. C đ nó t dui ra và quay li vi chc năng ca chính mình. Tình thc ti qua ta đã lm dng nó quá mc khi l ra nó cn được ngh ngơi, không vướng mc vi m dây d kia.

Lão nhìn quanh bin và biết lúc này lão cô đơn biết nhường nào. Nhưng lão vn có th nhìn thy nhng khi hình tr trong làn nước đen sm sâu hoYy, c si dây câu thng chếch phía trước mt và nhng gn sóng bình thn đến kỳ l. Theo làn gió mu dch, gi đây nhng đám mây ùn lên, lão nhìn ra trước mt và thy mt đàn vt tri in lên nn tri trên bin, thot n, thot hin và lão biết chng có ai phi cô đơn trên bin c. Lão nghĩ đến kiu s ca nhiu người lúc lênh đênh trên thuyn nh mà không nhìn thy đt lin và biết h đúng, bi trong nhiu tháng thi tiết s tht thường. Bây gi h đang vào nhng tháng cung phong, song nhng khi không có bão thì thi tiết trong nhng tháng cung phong li tt nht trong năm. Nếu có bão thì khi đi bin người ta s luôn thy du hiu ca nó trên bu tri t vài hôm trước. Nhưng nhng người trên b thì không thy bi h chng biết quan sát đ làm gì, lão nghĩ. Đt lin rõ là khác hn, hình dáng nhng đám mây y mà. Nhưng bây gi thì chưa có bão. Lão nhìn lên bu tri và thy nhng đám mây trng xếp lên nhau ta chng bánh kem ngon lành, còn bên trên là nhng qung mây mng nh tênh trên bu tri tháng chín sâu thm.

“Gió nh”, lão nói.

“Cá này, thi tiết thun cho ta hơn là cho mày”. Bàn tay trái ca lão vn co qup nhưng lão đã kh dui được mt tí. Mình căm thù chng chut rút, lão nghĩ. Đây là ngón đi bi ca chính th xác. Tht là nhc nhã khi trước mt người khác mà li a chy hay nôn ma do ng đc thc ăn. Nhưng trò chut rút, lão nghĩ, rõ đúng là mt calambre, li đc bit nhc nhã khi xy ra vi k mt thân mt mình. Nếu thng bé đây thì nó s xoa bóp cánh tay, bàn tay và làm nó dui ra, lão nghĩ. Nhưng t nó cũng s khi. Tiếp đó bàn tay phi ca lão cm nhn sc nng ca si dây có phn khang khác trước khi lão thy đ nghiêng ca nó thay đi trên mt nước. Ri khi gi cht si dây, đp nhanh và mnh bàn tay trái vào đùi, lão thy si dây chênh chếch t t ni lên.

“Nó đang tri lên”, lão nói.

“Thôi nào tay. Hãy c lên”. Si dây c lng thng, đim tĩnh nhô lên và lúc mt bin v toang phía trước thuyn, con cá tung mình lên. Nó nhô lên bt tn, nước đ ròng ròng t hai bên lườn. Thân hình bóng nhy trong ánh nng; đu và lưng màu tím sm; trong ánh nng, nhng đường sc hai bên mình nó nom đ s, pht hng. Cái kiếm ca nó dài bng cây gy bóng chày, thon như mt lưỡi kiếm; nó vươn hết đ dài thân hình lên khi mt nước ri nh nhàng lao xung như mt tay th ln; ông lão nom thy cái đuôi hình lưỡi hái đ s chìm xung và si dây câu li hút theo.

“Nó dài hơn chiếc thuyn chng năm sáu tc”, ông lão nói. Si dây tun nhanh xung, nhưng đu đn, chng t con cá không h hong s. ông lão dn c hai tay hãm si dây nhưng ch trong mc an toàn, tránh đ b đt. Lão biết, nếu lão không kìm chm tc đ ca con cá thì nó có th lôi tut hết c dây và bt đt. Chú cá tht kiêu hùng và mình phi chinh phc nó, lão nghĩ. Ta phi không đ nó biết rng nó khe cũng như nếu nó c bơi hoài như thế thì nó cũng s chng my may biết chuyn đã gây ra cho ta. Nếu ta là nó thì ta s dc hết sc bình sinh kéo cho dây câu đt tung hết c lên. Nhưng, t ơn Chúa, loài vt thì chng thông minh bng k tiêu dit chúng; mc dù chúng cao thượng và hùng tráng hơn. ông lão đã tng thy nhiu cá ln. Lão đã tn mt chng kiến nhiu con cân nng hơn na tn và trong đi chính lão cũng đã bt được hai con ln như thế, nhưng không phi ch mt mình.

Gi đây, ch mình lão, đt lin li khut xa tm mt mà lão li tóm được con cá ln nht, mt con cá lão chưa tng thy và ln hơn c nhng con được cánh chài lưới truyn tng, trong lúc bàn tay trái ca lão vn qup cht như cái vut ca con đi bàng lúc co vào. Du sao thì nó cũng s khi, lão nghĩ. Chc chn nó s dui ra đ giúp bàn tay phi. Có ba th là anh em ta: con cá và hai bàn tay. Nó phi thôi cái thói chut rút y đi. B chut rút thì chng còn chút giá tr gì na. Con cá li gim tc đ và tiến đu đu như trước. Mình thc mc ti sao nó li nhy lên nh, lão nghĩ. Nó nhy lng lên như th nó đ mình biết nó ln nhường nào. Du sao thì bây gi mình đã biết; lão nghĩ. Giá mà mình có th cho nó thy mình thuc loi người nào. Nhưng ng nh nó nhìn thy bàn tay b chut rút. C đ cho nó nghĩ mình khe hơn chính bn thân mình và mình s là như thế. oec gì ta là con cá, lão nghĩ, vi mi phm cht nó có ch tr khát vng và trí tu ca ta. Lão la chiu ta người thoi mái hơn vào mn thuyn, rán sc chu đng trng lc dn ti khi con cá bình thn bơi va con thuyn chm chm trôi trên làn nước thm. Khi gió t hướng Đông thi li, mt bin kh cn lên và đến trưa, bàn tay trái ca lão hết b chut rút.

“Tin xu cho mày đây, cá”, lão nói và dch si dây trên chiếc bao ph vai lão. Đã chn được tư thế thoi mái nhưng lão vn thy đau nhc du cho lão chng bn tâm đến cơn đau y tí nào.

“Mình vô thn”, lão nói.

“Nhưng mình s đc mười ln bài kinh Ly Cha và mười ln bài kinh Mng Đc M đ mình có th bt được con cá này và mình ha mình s hành hương đến nhà th Đc M Đng Trinh x Cobre nếu mình bt được nó. Mình xin ha như thế”. Lão bt đu máy móc đc kinh. Đôi ch, do quá mt nên lão không th nh bài kinh ri tiếp đó lão đc nhanh đến ni bài kinh như đng ùa ra. Kinh Mng Đc M d đc hơn kinh Ly Cha, lão nghĩ.

“Kính Đc M Maria ơn sâu, Đc Chúa Tri cùng Bà. Bà có phước l hơn mi ph n và Jesus cùng Bà gm nhiu phước l. Thánh n Maria, Đc M Chúa Tri, cu cho chúng con là k có ti bây gi và trong gi lâm t. Amen”. Ri lão đc thêm:

“Đc M Đng Trinh đy phép l, cu cho con cá này chết đi. Du cho nó có là chú cá siêu phàm”. Đc xong my bài kinh ca mình, cm thy đ hơn nhiu nhưng cơn đau nhc vn nguyên như cũ, có l li tăng thêm chút ít, lão ta vào mn mũi thuyn và bt đu máy móc c đng my ngón tay bàn tay trái. Bây gi mt tri nóng bc du cho cơn gió nh đang thong qua.

“Tt hơn là ta móc li si dây câu nh y ri th qua đuôi thuyn”, lão nói.

“Nếu con cá quyết đnh nán thêm mt đêm na thì mình cn có cái đ ăn, v li trong chai, nước sp hết ri. Nơi này mình không hy vng bt được loài nào khác ngoài cá dorado. Nhưng nếu mình ăn lúc nó còn tươi rói thì tht nó cũng không đến ni ti. Mình ước ti nay mt con cá chun bay lc lên thuyn. Nhưng mình không có đèn đ d nó. Tht cá chun ăn sng thì tuyt cú mèo và mình s không cn ct ra. Gi thì mình phi gi gìn sc lc. Ly Chúa, mình không biết nó ln quá”.

“Nhưng ta s giết nó”, lão nói.

“Du cho con cá có vĩ đi và kiêu hãnh đến nhường nào”. Du sao thì cũng tht bt công, lão nghĩ. Nhưng mình phi cho con cá thy nhng gì con người có th làm và kh năng chu đng ca hn.

“Mình đã bo thng bé, mình là lão già kỳ l”, lão nói.

“Gi là lúc mình phi chng minh điu đó”. Đã hàng ngàn ln lão chng minh nhưng ri cũng chng có nghĩa lý gì. Bây gi lão li đang chng minh. Mi ln đu mi m và lão chng h nghĩ v quá kh khi lão làm điu đó. Mình mong nó ng và mình có th ng và mơ v nhng con sư t, lão nghĩ. Ti sao đàn sư t li là hình nh đm nét nht trong ký c? Đng nghĩ na, lão già , lão t nh. Bây gi hãy ta vào mn thuyn ngh ngơi mt lát và đng nghĩ ngi v bt c điu gì c. Con cá thì mi kéo. Còn mày thì hn chế di chuyn đến mc có th.

 

 

Phần 2

Tri dn sang chiu, con thuyn vn l đ tiến mt cách vng chc. Nhưng gi thì đã xut hin tr lc, gió Đông đy thuyn đi và ông lão nhp nhô theo nhng con sóng nh, ni nhc nhi ca si dây hn trên lưng đã du đi, mm mi. Trong bui chiu y, si dây li ni lên mt ln na. Nhưng con cá vn tiếp tc bơi tng nước cao hơn mt tí. Mt tri ri lên cánh tay trái, vai và lưng lão. Vy nên lão biết con cá đã chuyn sang hướng Đông Bc. Bây gi, khi đã trông thy nó, lão có th hình dung con cá đang bơi trong đi dương, b vây đ hng dang rng như đôi cánh, còn cái đuôi dng đng đ s đang r nước trong vùng ti đen. Mình không biết nó có nhìn rõ đ sâu y không, lão nghĩ. Mt nó to lm và loài nga mt nh hơn nhiu vn có th nhìn xuyên qua bóng ti. Có hi mình có th nhìn khá rõ trong bóng ti. Không phi ti đen kt đâu. Nhưng có th nói là sáng gn như mt mèo. Mt tri và vic c đng bn b my ngón tay ca lão đã làm bàn tay trái gi đây hoàn toàn hết b chut rút và lão bt đu dn thêm áp lc lên nó; lão gng các bp tht trên lưng c nhích si dây đau điếng sang mt tí.

“Cá này, nếu mày không mi mt”, lão nói ln,

“thì mày qu tht đúng là d thường”. Lúc này, lão cm thy rt mt, lão biết bóng ti sp p đến và lão c nghĩ sang chuyn khác. Lão nghĩ v Liên đoàn Big mà lão gi là Gran Ligas và lão biết đi Yankee ca New áork đang đu vi đi Tigres ca Detroit. Bây gi đã sang ngày th hai mà mình không biết kết qu các trn đu, lão nghĩ. Nhưng mình phi tin tưởng và phi xng đáng vi tài danh Di Maggio vĩ đi, người luôn x lý mi vic hoàn ho du cho phi mang cái gót chân đau vì chng n ca gà. Chng n ca gà là gì nh? Lão t hi. Una espuela de Hueso. Chúng mình không mc bnh y. Nó có đau như ca ca mt chú gà chi đâm vào gót chân không nh? Mình không nghĩ mình có th chu đng được điu y hay vic mt mt mt, hai mt mà vn tiếp tc chiến đu theo kiu ca đám gà chi. Bên cnh ging chim và loài thú vĩ đi thì con người chng thm tháp gì nhiu. Vy nên mình thích làm con cá dưới kia, li trong vùng ti đen ca đi dương.

“Min là đng gp lũ cá mp”, lão nói ln.

“Nếu cá mp đến, cu Chúa hãy r lòng thương ly con cá và c con na”. Mày có chc Di Maggio vĩ đi s cm c vi mt con cá lâu như tao đã cm c vi chú cá này không? Lão nghĩ. Mình nghĩ anh ta có th và thm chí có th lâu hơn na bi anh ta tr trung, cường tráng. Cha anh ta cũng là dân chài lưới. Nhưng cái chng n ca gà có làm anh ta đau nhiu không nh?

“Ta không biết”, lão nói ln.

“Ta không bao gi mc cái chng y”. Khi mt tri ln, lão hi tưởng, đ t cng c thêm nim tin, v cái hôm quán rượu ti Casablanca khi lão chơi vt tay vi anh chàng da đen lc lưỡng quê Cienfuegos, người được xem là khe nht cng y. Hai người đu sut mt ngày và mt đêm; khuu tay đt trong vòng phn trên bàn, cánh tay dng thng, hai bàn tay nm cht ly nhau. Người nào cũng c vt tay ca đi th xung bàn. Người ta đt cược rt nhiu và c đi vào đi ra căn phòng sáng ánh đèn du; lão nhìn cánh tay, bàn tay ri nhìn mt anh chàng da đen. Sau tám gi đu, người ta quyết đnh c bn tiếng thì thay trng tài đ h có th đi ng. Máu t tay lão và tay anh chàng da đen ta ra k móng tay. Hai đu th nhìn vào mt, vào bàn tay, cánh tay ca nhau; dân đánh cược c ra ra vào vào và ngi trên nhng chiếc ghế cao ta vào tường theo dõi. My ngn đèn ht bóng h lên nhng bc tường g sơn màu xanh biếc. Bóng tay da đen nom đ s, c chp chn trên vách mi khi gió nh lùa vào my ngn đèn. Sut đêm, tình thế trn đu vn chưa ngã ngũ, người ta cho tay da đen ung rượu rum và châm thuc mi hn. Ri thì anh chàng da đen, sau ngm rum đã dc hết n lc phi thường và có lúc đã đè nghiêng tay lão, người lúc y chưa già mà là Santiago EL Campeón, chng by phân. Nhưng lão đã đy bt tr v v trí ban đu. Lúc đó lão chc là lão s thng tay da đen, mt vn đng viên đin kinh c khôi, sung sc. Ri ngày ló rng, khi nhng người cá cược đang đ ngh xem trn đu là hòa và trng tài đang lc đu thì lão dn hết gân ct đè bàn tay ca anh chàng da đen xung, xung na cho đến khi chm hn mt bàn. Trn đu bt đu vào sáng ch nht và kết thúc vào sáng th hai. Nhiu tay cá đ đ ngh hòa vì h phi ra cng bc vác các bao đường hay làm vic cho Công tá than Havana. Nếu không thế thì mi người hn mun đi xem cho đến lúc kết thúc. Nhưng du sao thì lão cũng kết thúc trn đu trước lúc mi người phi đi làm. Trong sut thi gian dài sau s kin y, mi người đu gi lão là Nhà Vô Đch; dĩ nhiên còn có c trn phc thù vào mùa xuân na kia. Nhưng tin đt cược không nhiu và lão đã chiến thng quá d dàng bi đã đp tan lòng tin ca tay da đen Cienfuego trong trn chm trán đu tiên. Sau chiến thng y, lão còn đu vài trn na ri ngh hn. Lão biết lão có th đánh bi bt c ai nếu lão thc s khao khát và lão cũng hiu rng bàn tay phi ca lão s kém đi khi câu cá. Lão đã th vài trn đu luyn vi bàn tay trái. Nhưng tay trái lão luôn là k phn bi, không chu làm theo ý chí lão nên lão không th tin cy nó. Lúc này, mt tri đã làm nó đ m, lão nghĩ. Nó s không b chut rút na nếu ban đêm không b lnh quá. Mình không rõ, đêm nay chuyn gì s đến đây. Mt chiếc máy bay vượt qua bu tri trên đường đến Miami, lão thy cái bóng ca nó làm c đàn cá chun hong s.

“Nhiu cá chun đến thế thì đó chc có cá dorado”, lão nói ri trì si dây li xem th có kh năng đot được đon dây nào t con cá kia không. Nhưng lão không th, nó c trơ trơ, si dây rung rung bn c nước cơ h như sp đt. Chiếc thuyn vn bình lng tiến v phía trước và lão dõi theo chiếc máy bay cho đến khi không còn nhìn thy nó. Ngi trong máy bay chc là l lm, lão nghĩ. đ cao y, mình không biết mt bin trông ra sao? H có th thy rõ con cá nếu không bay cao quá. Mình thích bay tht chm đ cao hai trăm si đ quan sát cá t trên cao. Nhng ln theo thuyn săn rùa, mình đng trên xà ngang ca ct bum tin và ch vi đ cao ngn y mình cũng đã nhìn rõ ra phết. Đám cá dorado trông xanh hơn t trên đy và bn có th nhìn thy nhng đường sc, nhng đm đ tía trên mình chúng và có th thy hết c đàn khi chúng bơi. Ti sao tt thy các loài cá bơi nhanh trong vùng nước ti thì lưng li tím sm và luôn có vn và đm tím? Loài cá dorado có màu xanh thm là vì da chúng vàng rum. Nhưng khi chúng đi kiếm mi, vào nhng lúc đói ngu thì my cái vn tím hai bên lườn trông ging ht như vn ca loài cá kiếm. Có phi là do gin d hay là do tc đ ln mà da chúng có hin tượng y?

Ngay trước khi tri ti, lúc vượt qua đo rong bin Sargasso mênh mông đang ng nghiêng dp dnh trong sóng nh như th đi dương đang làm tình vi ai đó dưới cái mn vàng, thì si dây câu nh ca lão đã móc vào hng mt con cá dorado. Lão thy nó ln đu tiên khi nó nhy lên mt nước, vàng rum trong sc nng còn nán li, un cong mình vy vùng lon x trong không trung. Nó li c tiếp tc lao lên, ln na, ri ln na trong cơn hong s tt cùng và ông lão lom khom ln v phía đuôi thuyn, bàn tay phi và c cánh tay gi si dây câu ln, còn tay trái lão lôi con cá vào, chân trái chn gi nhng đon dây thu được. Khi vào gn mn thuyn con cá c nhào lên ln xung hong lon trong cơn tuyt vng, ông lão cúi người qua mn, nhc con cá vàng cháy lm đm vt tím sm vào thuyn. Mm nó c há ra ri ngop liên hi xung lưỡi câu ri c ny trong lòng thuyn bng cái thân dt dài, bng c đu và đuôi na cho đến lúc ông lão qut mnh xung cái đu vàng nhy thì nó mi rùng mình nm im. ông lão tháo lưỡi câu khi con cá, móc li mi bng mt con cá mòi khác ri buông qua mn thuyn. Lão dò dm tr li mũi thuyn. Lão ra tay trái và chùi vào qun. Đon lão chuyn si dây nng t tay phi sang tay trái ri ra tay phi trong lúc quan sát mt tri đang chìm xung bin và đ chếch ca si dây ln.

“Nó chng thay đi chút nào”, lão nói. Nhưng khi nhìn sc cn ca nước di vào tay, lão biết tc đ đã có phn gim đi.

“Ta s buc hai mái chèo sau lái chéo vào nhau đ làm chm con cá vào ban đêm”, lão nói.

“V đêm nó khe và ta cũng thế”. Tt hơn là đ lát na mi m tht con cá, như thế mi gi được máu trong tht, lão nghĩ. Lát na ta làm vic y và c vic buc hai mái chèo đ làm vt cn luôn th. Bây gi ta nên đ con cá yên thì tt hơn và không nên quy nó quá vào lúc hoàng hôn. Hoàng hôn là khong thi gian khó khăn đi vi tt c các loài cá. Lão đ bàn tay cho gió thi khô ri nm si dây, th lng cơ th hết mc, nương theo đà kéo, nép vào mn thuyn đ con thuyn chia đu áp lc hay chiếm hơn phn lc đè lên lão. Mình biết cách ri đy, lão nghĩ. Du sao thì đy cũng là mt trong nhng mo. Ri lão nh con cá chưa h ăn th gì k t lúc cn câu; nó là con cá khng l nn cn phi ăn nhiu. Mình đã ăn hết con cá thu. Ngày mai mình s ăn con dorado. Mình gi loài dolphin này là dorado. Có l ta nên ăn mt ít khi đã m tht. Tht nó s khó ăn hơn tht con thu. Nhưng gi đây, có gì là d đâu.

“Mày cm thy thế nào h cá?

“ lão hi ln.

“Còn tao thì thy khe, bàn tay trái cũng đã khá hơn. Tao có đ thc ăn cho mt đêm, mt ngày na. Có gii thì c kéo thuyn đi, cá”. Lão không tht s cm thy khe khon bi ni nhc nhi do si dây hn lên lưng lão đã vượt qua gii hn đau đ đi vào min tê di mà lão chng th nào lường ni. Nhưng ta đã tng gp chuyn ti t hơn thế, lão nghĩ. Bàn tay ch b ca nh mt tí, còn chng chut rút thì đã đi đâu mt ri. Đôi chân còn khe chán. Đy là chưa k ta còn nhnh hơn nó v khon tht cá kia. Gi thì tri đã ti, đêm tháng chín, bóng ti p xung rt nhanh ngay sau lúc mt tri ln. Lão ng người ta vào mn thuyn và c ngh ngơi thư thái. Nhng ngôi sao đu tiên xut hin. Lão không biết tên vì Rigel nhưng lão nhìn thy nó và biết chng my na, c tri sao s hin lên và lão s có nhng người bn nơi xa xôi kia.

“Con cá cũng là bn ta”, lão nói ln.

“Ta chưa h được nhìn thy hay nghe nói v mt con cá nào như thế. Nhưng ta phi giết nó. Ta ly làm mng vì chúng ta không phi c giết nhng vì sao”. Hãy tưởng tượng hng ngày con người phi c giết c mt trăng. Mt trăng s lánh xa. Nhưng th hình dung nếu có ngày có người phi giết c mt tri. Chúng ta được sinh ra may mn, lão nghĩ. Ri lão xót xa cho con cá ln đã không có cái gì đ ăn và du cho có xót xa như thế thì quyết tâm giết con cá ca lão cũng không h suy gim. Bao nhiêu người s ăn tht con cá này, lão nghĩ. Nhưng liu h có đ tư cách đ ăn tht nó không. Không, đương nhiên là không. Chng mt ai có đ tư cách đ ăn tht nó bi cái cách cư x đĩnh đc và phong đ ca nó. Mình không hiu nhng chuyn này, lão nghĩ. Nhưng tht d chu khi chúng ta không phi c giết mt tri, mt trăng hay nhng vì sao. Sng nương vào bin và giết người anh em thc s ca chúng ta là đã quá đ ri. Bây gi, lão nghĩ, mình phi nghĩ v chuyn hãm bt. Vic này thì có phn li và cũng có phn hi. Nếu con cá dc sc chy và hai cái chèo cn nước làm con thuyn mt đ nh thì chc mình cũng phi buông hết dây ri đ mt con cá. Con thuyn càng nh thì càng kéo dài ni kh ca mình ln con cá nhưng đy li là đim an toàn ca mình bi sc lc ca con cá hãy còn rt di dào và nó chưa dùng hết. Dù gì đi na thì mình cũng phi m tht con dorado đ nó không b hng và ăn vài miếng đ ly sc. Bây gi mình s ngh thêm mt tiếng na đ xem nó có còn lng lng và ngoan c trước khi mình quay ra sau lái quyết ra tay th xem sao. Nhưng trong khi ch đi mình hng quan sát xem cách thc nó hành đng và liu nó có gi trò gì ra không. Buc chèo là mo tt nht nhưng đã đến lúc cuc chơi phi an toàn. Nó vn còn sung sc, mình thy lưỡi câu móc vào khóe ming và nó c ngm cht ming. Ni đau đn ca lưỡi câu chng nghĩa lý gì c. Nhưng s hành h ca cái đói cùng vi vic không hiu rõ mình đang chng li cái gì là c vn đ đi vi con cá. Gi thì hãy ngh đi, lão già , và c đ nó kéo cho đến khi nhim v sp ti ca mày đến. Lão ngh đ chng hai tiếng. Mt trăng chưa mc bây gi nhưng lát na s mc; lão không có cách nào đoán thi gian. Và cái vic ngh ngơi ca lão cũng lơ mơ nt. Lão vn c chu sc kéo ca con cá dn lên vai tuy đã đt bàn tay trái lên mép mn thuyn trước mũi đ trút bt, bt na gánh nng ca con cá lên chiếc thuyn. Tht đơn gin làm sao nếu ta có th buc si dây, lão nghĩ. Nhưng ch vi mt cú quy nh, con cá s git đt. Mình phi đưa thân ra làm chiếc đm cho si dây và lúc nào cũng sn sàng c hai tay ni thêm dây.

“Nhưng mày vn chưa ng, lão già ơi”, lão nói ln.

“Đã na ngày và mt đêm còn bây gi li sang mt ngày na mà mày vn chưa ng tí nào c. Nếu con cá c lng l và kéo đu như thế thì mày phi thu xếp đ ng đi mt lát. Nếu mày không ng thì đu óc không chng s ri tung lên mt”. Đu mình vn còn tnh táo, lão nghĩ. Quá tnh táo na là đng khác. Mình tnh như nhng vì sao anh em kia. Nhưng mình phi ng. Sao ng, mt trăng, mt tri ng và ngay c đi dương đôi khi cũng ng vào nhng hôm nào đó khi dòng hi lưu ngng trôi và mt nước phng lng. Nhưng hãy nh chp mt, lão nghĩ. C ng đi và hãy nghĩ ra mt kế gì đó đơn gin nhưng bo đm v my si dây câu. Bây gi hãy lùi li m tht con cá dorado kia. Nếu mày phi ng thì ch có liu mng buc chèo làm vt cn. Ta có th chu đng mà không cn ng, lão t nh. Nhưng như thế thì tht là quá nguy him. Lão bt đu dò dm bò v phía đuôi thuyn, thn trng không làm git si dây. Có l nó cũng đang lơ mơ ng, lão nghĩ. Nhưng mình không mun nó được ngh ngơi. Nó phi kéo cho đến khi chết. Ra đến lái, lão xoay người đ bàn tay trái gi cht si dây và dn sc mnh lên c hai vai ri rút con dao ra khi v bng tay phi. Lúc này ánh sao chiếu sáng, lão nhìn rõ con cá dorado, cm lưỡi dao vào đu và lôi nó ra khi tm ván sau lái. Lão đè chân lên con cá, rch phăng mt nhát t phía dưới bng dc lên đến mõm hàm dưới. Ri lão đt dao xung, dùng tay phi moi sch rut và móc hết mang ra. Cm thy cái d dày con cá nng và trơn trơn nên lão m nó ra. Có hai con cá chun trong đó. Chúng còn tươi rói, lão đt nm cnh nhau ri qung m lòng ln mang qua mn thuyn. Khi chìm, chúng kéo thành vt lân tinh dài trong nước.

Con cá dorado lnh ngt, trong ánh sao, ch tht trng nht màu phong hi; lão lt mt bên da trong lúc đp chân phi lên đu cá. Ri lão lt li lt nt na kia và lóc tht c hai bên t đu đến đuôi. Lão qung xương xung bin và nhìn xem th có xoYy nước không. Nhưng ch có ánh lân tinh khi cái xương t t chìm xung. Ri lão quay li đt hai con cá chun vào gia hai miếng tht cá; đút dao vào v, lão chm chm quay v phía mũi thuyn. Lưng lão on xung bi đ nng ca si dây; tay phi lão cm my miếng tht cá. Đến mũi, lão đt ch tht cá lên tm ván, hai con cá chun xếp bên cnh. Sau đó lão nhích si dây sau vai sang ch mi, tay trái li gi nó và tì lên mn thuyn. Ri lão nghiêng người qua mn ra con cá chun và đ ý tc đ nước v vào tay. Tay lão dính lân tinh khi lt da con cá, lão nhìn dòng nước xói vào ch y. Dòng nước không còn xiết na và khi lão miết mu bàn tay vào ván thuyn, nhiu mnh lân tinh bong ra, t t trôi v phía lái.

“Hoc là nó đang mt hoc là nó đang ngh”, ông lão nói.

“Bây gi ta c ăn ch tht cá dorado này, ri ngh ngơi và ng mt tí”. Dưới tri sao, trong đêm thâu mi lúc mt lnh, lão ăn hết na miếng cá dorado và mt con cá chun sau khi đã móc rut và ct b đu.

“Tht cá dorado này càng tuyt vi khi nu chín bao nhiêu”, lão nói,

“thì li càng d c khi ăn sng by nhiêu. Mình s không bao gi ra khơi mà li không mang theo mui hay qut na”. Nếu biết trù tính thì mình đã đ nước bin lên ván mui phơi khô đ ly mui, lão nghĩ. Nhưng mãi cho ti lúc gn ti thì mình mi bt được con dorado. Du sao thì cũng đã thiếu s chun b. Nhưng mình s nhai k và c không b nôn. T hướng Đông, mây đang giăng lên bu tri và ln lượt tng ngôi sao lão thy chìm đi. Bây gi lão như th đang trôi vào hm mây ln và gió đã ngng thi.

“Tri s tr trong vòng ba bn hôm na”, lão nói.

“Nhưng ti nay và ngày mai thì chng sao. Bây gi trong lúc con cá đang bơi bình tĩnh, đu đn thì hãy quên mi chuyn và c ng đi, lão già ”. Bàn tay phi nm cht si dây, đùi lão kp ly bàn tay khi lão dn hết sc nng ta vào mn thuyn. Ri lão đy si dây trên lưng xung thp mt tí và quàng tay trái qua gi ly. Tay phi ca mình có th gi chc si dây cho đến khi nó còn nm cht, lão nghĩ. Nếu trong lúc ng nó buông si dây ra thì tay trái s đánh thc mình dy. Tay phi s chu kh đy. Nhưng nó đã quen chu đng ri. Du cho mình có ng hai mươi phút hay na tiếng thì nó cũng không sao. Nm qup người ti trước, dn hết trng lượng cơ th đè lên si dây, lên bàn tay phi, lão chìm vào gic ng. Lão không mơ v sư t, thay vào đó là đàn cá heo đông như kiến c, tri dài tám đến mười dm; đy là mùa chúng giao phi, nhy lên và rơi xung đúng đim nhy trên mt nước. Ri lão mơ, lão đang làng, đang trên giường, gió bc thi làm lão lnh cóng, cánh tay phi ca lão tê but vì lão đã gi đu lên thay gi. Sau đó lão bt đu mơ v bãi cát dài vàng rc, lão thy con sư t đu tiên bước ra trong bóng ti chp chong ri tiếp đó là nhng con khác, còn lão thì ta lên mn con tàu đang th neo trong làn gió nh bui ti t đt lin thi đến; lão c đi xem th còn có thêm con nào na không, lão hnh phúc. Trăng mc đã lâu mà lão vn ng vùi, con cá vn lng thng kéo, còn con thuyn thì chui vào đường hm mây. Lão choàng tnh bi cú đp t nm tay phi va vào mt, si dây bng rát trong lòng bàn tay phi. Lão không có cm giác v bàn tay trái nhưng đã dn hết sc lên tay phi, hãm si dây khi b kéo đi. Cui cùng tay trái lão cũng đã tìm thy si dây, lão on người ra gi và bây gi lưng và bàn tay trái lão b si dây làm bng rát; đ căng dn lên bàn tay trái, ct nát nó. Lão nhìn li my cun dây và thy nó nh nhàng tuôn ra.

Đúng lúc y, con cá nhy lên, xé toang mt mng đi dương ri rơi m xung. Nó c tiếp tc nhy, con thuyn lao đi vùn vt mc dù dây vn không ngng tuôn ra; ông lão c tiến đến đim sp đt, làm chùng xung ri c lp đi lp li. Rt cuc lão b kéo sp xung mũi thuyn, mt đp vào ch tht cá dorado và nm bt đng. Đây là nhng gì ta ch đi, lão nghĩ. Vy thì ta hãy nhn ngay đi. Bt nó tr si dây, lão nghĩ. Bt nó tr si dây. Lão không th nhìn thy nhng cú nhy ca con cá mà ch nghe thy tiếng rách ca đi dương và tiếng đp xung nng n khi con cá rơi. Tc đ ca si dây đang ca nát hai bàn tay lão nhưng do lường trước được chuyn này s xy ra nên lão đã c gi si dây lướt trên vùng chai sn, không đ nó tun qua lòng bàn tay hay ca đt my ngón tay. Nếu thng bé đây thì nó s thm ướt my cun dây, lão nghĩ. Đúng đy. Nếu thng bé đây. Nếu thng bé đây. Si dây c tun, tun, tun ra mãi nhưng gi thì nó chm dn và lão ch đ con cá nhích, nhích dn tng tí mt. Lúc này lão đã ngng đu lên khi tm ván và miếng cá mà lão đã đp má vào. Lão quì gi ri t t đng lên. Lão đang tiếp tc ni thêm dây nhưng luôn gi cho chm hơn. Lão ln li nơi lão có th đưa chân s được cun dây mà mt lão không nhìn thy. Vn còn nhiu dây và bây gi con cá phi đeo thêm cái gánh nng ca c s dây va mi b kéo chìm xung nước.

Phi đy, lão nghĩ. Đến gi nó đã nhy hơn mười hai ln và đã lùa đy không khí vào nhng chiếc túi dc lưng nó; nó không th ln xung sâu mà chết nơi mình không th kéo lên. Chc na nó s bt đu lượn vòng và lúc y mình s ra tay. Mình không rõ chuyn gì làm nó bt thình lình git mình như vy? Có phi cơn đói khiến nó liu mng hay là đêm ti có cái gì làm nó s hãi? Có l đt nhiên nó cm thy s. Nhưng nó là con cá đim tĩnh, khe mnh cc kỳ cơ mà, như th nó chng biết s là gì và rt t tin. L tht.

“Tt hơn là mày không được s và hãy t tin”, lão nói.

“Mày đã kìm được nó nhưng chng thu v được tí dây nào. Chng my na con cá s lượn vòng”. Bây gi ông lão dùng tay trái và vai gi con cá ri cúi người đưa bàn tay phi vc nước ra ch cá dính trên mt. Lão s mùi cá khiến lão bun nôn và khi nôn thì lão mt sc. Khi mt đã sch, lão ra bàn tay phi bên mn thuyn ri ngâm nó trong làn nước mn trong lúc dõi theo tia nng đu tiên ht lên t phía mt tri mc. Con cá gn như bơi v hướng Đông, lão nghĩ. Đy là du hiu chng t nó đã thm mt, phi xuôi theo dòng nước. Chc na nó s phi lượn vòng. Khi y công vic ca chúng ta mi thc s bt đu. Sau khi nghĩ bàn tay phi đã ngâm lâu trong nước, lão nhc lên quan sát.

“Cũng không đến ni ti”, lão nói.

“Và ni đau nhc thì chng h gì đi vi mt người đàn ông”. Lão thn trng nm si dây đ nó không lt xung nhng đường va b ca và di chuyn người đ bàn tay trái có th nhúng xung nước bên phía mn thuyn kia.

“K ra mày cũng được vic đy”, lão nói vi bàn tay trái.

“Nhưng có lúc tao đã không tìm thy mày”. Ti sao ta không được sinh ra vi hai bàn tay khe? Lão nghĩ. Có l đy là li ca ta vì ta không chu tp luyn đúng cách. Nhưng Chúa biết nó có đ cơ hi đ hc hi. Du sao ti qua nó cũng không đến ni quá ti. Nếu nó li b chut rút thì ta c đ si dây ct phăng nó đi. Khi nghĩ như thế, lão biết đu lão không còn minh mn na và lão nghĩ nên ăn thêm ít tht cá dorado. Nhưng mình không th, lão t nh. Thà rng hơi váng đu mt chút còn hơn là b xung sc do nôn. K t lúc mt mình vùi vào đó, mình biết mình chng kim được nôn nếu mình ăn chy. Mình s đ đy đến lúc tht cn thiết du cho nó có hng thì thôi. Bây gi đã quá mun đ gi gìn sc khe du cho đy có là cht b dưỡng gì đi na. Mày tht ngc, lão t mng. n ngay con cá chun kia đi. Con cá nm đó, sch s và sn sàng; lão đưa tay phi nht lên, nhai xương tht cn thn, ăn hết, t đu đến tn đuôi. Tht cá chun nhiu đm hơn nhiu loài cá khác, lão nghĩ. Chí ít thì cũng giúp mình phc hi sc đến mc cn thiết. Gi thì mình đã làm xong nhng vic có th, lão nghĩ. Nó c lượn vòng đi và trn đu hãy bt đu. Mt tri đang mc lên ln th ba k t lúc lão ra khơi thì con cá bt đu lượn vòng. Lão chưa th nhìn đ nghiêng ca si dây đ biết con cá đang bơi tròn. Hãy còn quá sm cho điu đó. Lão ch cm nhn áp lc ca si dây hơi chùng li và dùng tay phi, lão nh nhàng kéo vào. Si dây chng li, như mi khi, nhưng lão kéo đến đim sp đt thì si dây bt đu thu vào. Lão lách vai và đu ra khi si dây và bt đu t t kéo nhp nhàng. Lão dùng c hai tay, lc người, dn hết lc ca c cơ th, ca chân tr ra mà kéo. Đôi chân già nua và vai lão bt nhp vi mi c đng qua li ca đôi tay.

“Vòng tròn rt ln”, lão nói.

“Nhưng con cá đã quay tròn”. Ri si dây không nhích thêm tí nào na, lão kéo cho ti lúc lão thy trong ánh nng, nhng git nước t si dây bn ra. Thế ri si dây b kéo xung, ông lão quì gi đ nó lao hút tr li vào trong vùng nước ti.

“Bây gi nó đang lượn đến ch xa nht ca vòng tròn ri đy”, lão nói. Mình phi dc sc ra mà níu li, lão nghĩ. Đng s dn thu hp các vòng lượn. Có l đ tiếng na mình s nhìn thy nó. Bây gi mình phi khut phc nó ri sau đó mình phi giết nó. Nhưng con cá vn chm rãi lượn vòng và hai gi sau m hôi ướt đm người ông lão, lão mt đến tn xương. Bây gi vòng tròn đã hp hơn nhiu; nhìn đ chếch ca si dây lão có th biết con cá dn ngoi lên trong lúc bơi. ông lão thy hoa mt sut c tiếng đng h, m hôi làm mt lão cay xè, vết ct trên trán và mt lão ran rát. Lão không ngi chuyn hoa mt. Chng y bình thường khi c phi căng người ra mà kéo si dây. Nhưng đã hai ln lão cm thy chóng mt và choáng váng; điu y khiến lão s.

“Ta không th l người chết vì mt con cá như thế này được”, lão nói.

“Bây gi là lúc ta đưa nó lên mt cách tht hoàn ho, Chúa giúp ta chu đng. Ta s đc mt trăm ln kinh ly Cha và mt trăm ln kinh Mng Đc M. Nhưng lúc này thì ta chưa th”. C xem như mình đã ha, lão nghĩ. Mình s đc sau vy. Đúng lúc đó lão cm thy si dây ny mnh, đt ngt; lão dùng c hai tay gi. Si dây nng n, nghiến mnh, bng rát. Lưỡi kiếm ca con cá đang qut vào đon dây thép đáy, lão nghĩ. Chuyn y tt xy ra. Nó phi làm như thế. Nhưng điu đó s làm con cá nhy lên, bây gi mình mun nó hãy lượn vòng đi thôi. Nhng cú nhy cũng cn đ nó cha đy không khí. Nhưng sau mi ln nhy, ch lưỡi câu móc vào s b rng hơn ri nó có th ht văng ra.

“Đng nhy, cá”, lão nói.

“Đng nhy”. Con cá qut si dây thêm vài ln na và c mi ln nó văng đu, ông lão li ni thêm chút dây. Mình phi gi cho nó đng đau quá, lão nghĩ. Ni đau ca ta thì không thành vn đ. Ta có th chế ng. Nhưng ni đau ca con cá thì có th khiến nó cung lên. Lát sau, con cá không qut dây đáy na và bt đu li lượn vòng chm chm. Bây gi ông lão thong th thu dây. Nhưng lão li cm thy choáng váng. Lão đưa tay trái vc ít nước bin v lên đu. Ri lão tiếp tc v thêm, xoa c xung gáy.

“Ta không đ b chut rút”, lão nói.

“Chc na nó s ngoi lên và ta có th cm c. Mày phi cm c. Ch có nói lng nhng”. Lão tì gi vào mn thuyn mt lúc ri li quàng si dây lên lưng. Bây gi mình s ngh mt lát trong lúc nó mi lượn vòng dưới kia ri khi nó ngoi lên mình s đng dy chiến đu, lão quyết đnh. Được ngh ngơi đng mũi thuyn, đ mc con cá bơi vòng mà không phi kéo dây thì qu tht là cám d quá mc. Nhưng khi đ căng ca si dây cho thy con cá quay v phía thuyn, ông lão nhm người dy, xoay, lc người dc sc kéo si dây vào. Chưa bao gi mình mt như thế này, lão nghĩ, bây gi gió mu dch đang ni lên. Hướng gió thun li đ đưa con cá vào b. Mình rt cn th gió này.

“Lát na nó lượn ra, ta s ngh”, lão nói.

“Ta cm thy đ hơn nhiu. Ch hai ba vòng na thôi thì ta s giáp mt vi nó”. Chiếc mũ rơm ca lão trt ra sau gáy, đ ý sc kéo ca si dây, khi cm thy con cá lượn li, lão ngi xung mũi thuyn. Bây gi mày c lượn đi, cá, lão nghĩ. Tao s đi khi mày quay li. Bin dy sóng. Nhưng gió y ch xut hin vào nhng lúc thi tiết tt và lão cn nó đ tr v đt lin.

“Ta ch vic lái theo hướng Tây Nam”, lão nói.

“Người ta không bao gi lc trên bin và x s ca mình li là mt hòn đo dài”. Đến vòng th ba, lão thoáng thy con cá. Thot tiên lão thy mt cái bóng đen trùi trũi vượt dài qua dưới con thuyn, đến mc lão không th tin ni đ dài ca nó.

“Không”, lão nói.

“Nó không th ln như thế được”. Nhưng đúng là con cá ln như thế và đến cui đường vòng, ch cách chng hai lăm mét, nó tri lên và lão nom thy cái đuôi nhô lên khi mt nước. Cái đuôi ln hơn c chiếc lưỡi hái ln, màu tím hng dng trên mt đi dương xanh thm. Nó li ln xung và khi con cá hãy còn mp mé mt nước, ông lão có th nhìn thy thân hình đ s và nhng sc tím sm trên mình nó. Cánh vi trên lưng xếp li, còn b vây to ln bên sườn đang xòe rng. Ln lượn này, ông lão có th nhìn thy mt con cá và c hai con cá chét xám bơi bên cnh. Thnh thong hai con cá này rúc vào mình nó. Ri có lúc chúng git ra. Chc chc chúng nh nhàng bơi trong bóng ca con cá ln. Mi con dài c thước và khi bơi nhanh, chúng vn vo toàn thân như th loài lươn. Bây gi ông lão đang toát m hôi đm đìa nhưng không phi vì mt tri mà là vì mt nguyên nhân khác.

C mi vòng bơi bình lng ca con cá thì lão li thu dây vào và lão chc ch chng hai vòng na thôi thì lão s có cơ hi phóng lao vào nó. Nhưng mình phi đ nó đến gn, gn, tht gn, lão nghĩ. Mình không cn nhm vào đu. Mình phi nhm thng vào tim.

“Hãy bình tĩnh và gi sc, lão già ”, lão nói. Vòng lượn tiếp theo, lưng con cá đã nhô lên nhưng hãy còn khá xa thuyn. Vòng tiếp theo đó, nó vn xa nhưng đã nhô mình lên cao hơn và ông lão tin chc rng nếu thu thêm dây thì con cá s cp sát thuyn. Lão đã chun b mũi lão trước đy khá lâu; cun dây nh ca nó đ trong cái xô tròn và mt đu dây đã được buc vào cái mu mũi thuyn. Bây gi con cá li tiếp tc lượn theo vòng tròn ca nó, ch có cái đuôi đ s c đng, trông đim tĩnh và tuyt đp. ông lão dc hết sc ra kéo con cá vào gn hơn. Con cá kh nghiêng mình trong chc lát. Ri tr mình thng dy và bt đu lượn thêm vòng na.

“Ta đã điu khin nó”, ông lão nói.

“Ta đã điu khin được nó ri”. Lúc này lão thy xây xm mt mày nhưng vn gượng hết sc bình sinh ra mà kéo. Mình khut phc được nó, lão nghĩ. Có l ln này mình s cho nó đi đt. Kéo đi, tay ơi, lão thm gic. Hãy đng vng, đôi chân kia. Tnh táo vì tao, đu à. Hãy tnh táo vì tao. Bn mày chưa bao gi bi trn. Ln này ta s kh nó. Nhưng khi lão tp trung hết sc lc, chun b dc kit ra trước khi con cá bơi song song vi mn thuyn thì con cá chao mình tránh ra, lt thng người lên bơi đi.

“Cá ơi”, ông lão nói.

“Cá này, du sao thì mày cũng s chết. Mày mun tao cùng chết na à?” C cái đà này thì không n ri, lão nghĩ. Ming lão khô khc không th nói ni, nhưng lúc này lão không th vi ly chai nước. Ln này mình phi kéo nó cp mn, lão nghĩ. C thêm vài vòng na thì mình s đui sc. Không, mày khe, lão t nh. Mày s luôn khe.

Vòng lượn tiếp theo, lão gn như kìm được con cá. Nhưng ln na nó li lách mình, t t bơi ra xa. Mày đang giết tao, cá à, ông lão nghĩ. Nhưng mày có quán làm như thế. Tao chưa bao gi thy bt kỳ ai hùng dũng, duyên dáng, bình tĩnh, cao thượng hơn mày, người anh em . Hãy đến và giết ta đi. Ta không quan tâm chuyn ai giết ai. Gi thì đu óc mày đang lú ln lên hết c ri, lão nghĩ. Mày phi gi đu óc tnh táo. Hãy gi đu óc tnh táo và biết cách chu đng như mt con người. Hay như mt con cá, lão nghĩ.

“Đu ơi, hãy tnh táo”, lão nói bng ging mà bn thân hu như không còn nghe ni.

“Hãy tnh táo”. Con cá đim nhiên lượn thêm hai vòng na. Mình không biết, ông lão nghĩ. Lão có cm giác như lão có th đ sp xung bt c lúc nào. Mình không biết. Nhưng mình s c thêm ln na. Lão c thêm ln na và khi kìm con cá, lão tưởng như mình đang ngt đi. Con cá li giãy ra, chm chm bơi xa, cái đuôi đ s lc lư trong không trung. Mình s li c thêm, ông lão ha mc dù hai tay lão đã rã ri và mt lão không th nhìn rõ vì hoa quá. Lão li c và mi chuyn vn như cũ. Thế đy, lão nghĩ và lão cm thy xây xm c mt mày trước lúc bt đu. Mình s li c thêm mt ln na. C nén cơn đau, dn hết tàn lc, dc hết lòng kiêu hãnh còn li lão mang ra đương đu vi ni đn đau vô b ca con cá; con cá tiến gn mn thuyn, t t bơi nghiêng, mõm nó gn như chm vào ván thuyn và sp sa vượt qua, dài, sâu, rng, ánh bc, vn tím sm và bt tn trong dòng nước. ông lão buông si dây xung, gim chân gi ri nhc cao ngn lao hết mc, vn hết sc bình sinh, cng thêm sc lc lão va huy đng trong người, phóng xung sườn con cá ngay sau cái vây ngc đ s, vươn cao trong không trung ngang ngc ông lão. Cm thy mũi st cm php vào, lão tì người lên n sâu xung ri dn hết trng lc lên cán lao. Con cá sc tnh; mang cái chết trong mình, nó phóng vút lên khi mt nước phô hết tm vóc khng l, v đp và sc lc. Nó dường như treo lơ lng trong không trung phía trên ông lão và chiếc thuyn.

Thoáng chc nó rơi sm xung làm nước bn tung trùm lên c ông lão ln con thuyn. ông lão cm thy choáng váng, đau đn; lão không th nhìn rõ. Nhưng lão vn kp đón si dây ca ngn lao ri đ nó t t chy qua đôi tay xây xát, và khi đã nhìn rõ, lão thy con cá nm nga phơi cái bng ánh bc ca nó lên tri. Cán lao nhô ra t cái hc sau vây cá, còn bin thì đang đi màu bi máu đ loang ra t tim cá. Thot tiên, làn máu đen sm trông như bãi cát ngm trong làn nước biếc sâu hơn ngàn thước. Ri nó lan rng nom ta đám mây. Con cá trng bc, thng đơ, bng bnh trên sóng. ông lão thn trng quan sát khi th lc còn t. Ri lão qun si dây mũi lao hai vòng quanh cái mu đu thuyn và gc đu vào lòng bàn tay.

“Hãy gi đu óc tnh táo”, lão nói khi ta vào mn thuyn.

“Ta là lão già mt mi. Nhưng ta đã giết con cá này, người anh em ta, và bây gi ta phi làm cái vic nhc nhn”. Lúc này mình phi chun b dây và thòng lng đ buc con cá vào mn thuyn, lão nghĩ. Du cho mình có hai người đ nghiêng thuyn kéo nó lên ri tát nước ra thì chiếc thuyn này cũng không th cha ni nó. Mình phi chun b mi th, kéo nó vào buc cht ri dng ct, giong bum tr v. Lão kéo con cá cp sát thuyn đ có th lun si dây qua mang, ra mõm ri buc nó vào mũi thuyn. Mình mun ngm nó, lão nghĩ, mun chm và s vào mình nó. Con cá là vn may ca ta, lão nghĩ. Nhưng đy không phi là lý do đ ta mun s nó. Ta chc ta đã s trúng tim, lão nghĩ. Khi ta n cái cán lao ln th hai. Bây gi phi kéo nó vào, buc cht; tròng mt chiếc thòng lng vào gia thân và mt chiếc na vào đuôi đ buc nó vào thuyn.

“Làm ngay đi, lão già ơi”, lão nói. Lão hp mt ngm nước rt nh.

“Bây gi khi trn đu đã kết thúc, vn phi làm mt công vic hết sc nhc nhn”. Lão ngước nhìn bu tri ri cúi nhìn con cá. Lão chăm chú quan sát mt tri. Ch va xế trưa thôi, lão nghĩ. Và gió mu dch đang thi. C đám dây câu y bây gi không quan trng. thng bé s cùng mình ni li khi v đến nhà.

“Đến đây, cá”, lão nói. Nhưng con cá không nhúc nhích. Thay vào đó, lúc này nó nm dm mình trong nng và ông lão phi lôi con thuyn li ch nó. Khi đến bên con cá và kéo đu nó tì sát mũi thuyn, lão không th nào tin được kích thước ca nó. Lão tháo si dây cán lao ra khi cái mu, lun nó qua mang cá ra ming, qun mt vòng quanh cái kiếm ri li đút si dây qua ming ra mang kia, qun mt vòng quanh ming cá, gút hai mi dây li ri ct vào cái mu đng mũi thuyn. Sau đó lão ct si dây mang ra sau lái buc thòng lng vào đuôi cá. Da cá chuyn t màu gc, tím sm ánh bc, sang màu trng bc và nhng cái sc cũng có cùng màu tím nht như đuôi nó. Nhng đường sc y ln hơn c bàn tay người xòe rng, còn mt nó trông đ đn như nhng tm kính trong kính vin vng hay như mt mt v Thánh trong đám rước.

“Đy là cách duy nht đ giết nó”, ông lão nói. K t lúc ung nước, lão cm thy khe hơn và biết lão s không b ngt, đu óc lão tnh táo. Vi cái li này thì con cá chc phi nng hơn na tn, lão nghĩ. Có l còn hơn c thế. Nếu ch tính hai phn ba s lượng tht t trng lượng y vi giá ba mươi cent mt pound thì s được bao nhiêu?

“Ta cn mt cái bút chì đ tính”, lão nói.

“Đu ta không tho tính toán. Nhưng ta nghĩ Di Maggio vĩ đi s t hào v ta hôm nay. Ta không mc chng n ca gà. Nhưng đôi tay và lưng thì thc s nhc nhi”. Mình chng hay chng n ca gà là gì, lão nghĩ. Không chng mình đã mc chng y mà không biết. Lão buc cht con cá vào mũi, đuôi thuyn và c vào cái gióng ngang gia thuyn. Con cá ln đến ni trông như th ông lão buc mt con thuyn khác ln hơn nhiu vào thuyn mình. Lão ct mt mu dây mang đến buc cht cái hàm dưới ca con cá vào ming đ ming nó không há ra, đ con thuyn lướt đi càng êm càng tt. Ri lão dng ct, căng bum vi thanh đ là cái sào móc bên trên và cây sào dài gi bên dưới; cánh bum vá căng phng, con thuyn bt đu lướt đi; ta ng người lên đuôi thuyn, lão lái v hướng Tây Nam. Lão không cn đa bàn đ biết hướng Tây Nam. Lão ch cn nương theo hướng gió mu dch và chiu xoay tr ca cánh bum. Tt hơn là mình nên buông mt cái vó buc vào si dây nh đ kiếm cái gì đó b bng và làm du cơn khát. Nhưng lão chng tìm thy nó, còn my con cá mòi thì đã ươn ình. Vy nên lão dùng cái móc khua mt đám rong vàng vùng Nhit Lưu lên thuyn khi đám rong đó trôi qua và rũ bt nhng con tôm nh rơi xung lòng thuyn. Chng hơn mười con và chúng nhy búng chân như loài b chét trên cát. ông lão dùng ngón cái và ngón tr rt đu ri nhai gn c v ln đuôi. My con tôm rt bé nhưng lão biết chúng giàu cht dinh dưỡng, v li mùi v ca chúng tht d chu. ông lão vn còn trong chai đ hai ngm nước và sau khi ăn xong ch tôm y, lão ung hết mt na. Con thuyn vn lướt êm bt chp vt cn kia; ông lão cp tay lái vào nách, lái thuyn đi. Lão có th nhìn thy con cá, và ch khi nhìn đôi tay và cm nhn cái mn thuyn dưới lưng, lão biết vic này đã thc s xy ra ch đâu phi trong mơ. Đã có lúc khi cuc đu sp kết thúc, người lão ru rã đến ni lão nghĩ chuyn con cá hn là trong mơ. Ri khi lão thy con cá tung mình lên khi mt nước, lơ lng bt đng trong không trung trước lúc rơi xung thì lão chc chn là có điu gì đó thc s quái đn và lão không th nào tin ni. Khi y lão không th nhìn rõ, nhưng bây gi mt lão li t như thường.

Bây gi lão biết con cá, đôi bàn tay và lưng lão đâu phi là mơ. Ta s chóng lành, lão nghĩ. Mình đã ra sch máu và nước bin s làm chúng bình phc. Dòng nước ti sm ca chính vùng Nhit Lưu là phương thuc làm nhanh lành da tay kì diu nht. Nhng gì phi làm bây gi là gi cho đu óc tnh táo. Đôi tay đang làm bn phn ca chúng, chúng ta đi nhanh. Vi cái ming b buc cht, cái đuôi dng thng dng, nhp nhô, con cá và mình lướt đi như th hai anh em. Ri đu óc lão bt đu hơi ln ln, lão nghĩ, nó đang đưa ta vào b hay ta đang đưa nó? Nếu ta đang kéo nó phía sau thì chng cn phi thc mc gì na. Nếu con cá trên thuyn và dáng v hiên ngang ca nó tiêu tan hết thì cũng chng cn phi thc mc gì na. Nhưng c con cá ln ông lão li đang cp kè lướt đi nên lão nghĩ, c đ nó đưa ta vào b nếu vic đó làm hài lòng nó. Ta ch tho hơn nó mi cái trò mánh li; còn nó thì đâu có làm hi ta chút my may. Thuyn đi nhanh, ông lão nhúng hai bàn tay xung nước mn và c gi đu óc tnh táo. Nhìn nhng đám mây tng vươn cao và nhng di mây tơ bên trên, ông lão biết gió nh s còn thi sut đêm. ông lão thường xuyên nhìn con cá đ chc chn là nó có thc. Đy là gi đng h đu tiên trước khi con cá mp tn công. Con cá mp này không phi là tình c. Nó ngoi lên t phía bin sâu khi đám mây máu đen sm được hình thành ri lan nhanh xung vùng nước sâu hơn ngàn thước. Nó bơi lên rt nhanh và hoàn toàn bt cn đến mc đã xé tung mt nước xanh thm, nhao mình trong ánh nng. Thoáng chc, nó rơi tõm xung bin, bt mùi bơi theo chiếc thuyn và con cá. Thnh thong nó b lc đường. Nhưng nó lp tc bt li mùi, hay mt du hiu gì đó, ri ct lc bơi nhanh v hướng y. Nó là loài cá mp Mako cc ln, cơ th được cu trúc đ bơi nhanh như bt kì loài cá nào bơi nhanh nht trên đi dương; mi th trên người nó đu đp ch tr b hàm. Lưng nó cũng xanh như lưng loài cá kiếm, bng nó ánh bc, da đp và bóng mượt. Thân hình nó nom ta mt con cá kiếm, tr b hàm đ s lúc này đang ngm cht khi lao nhanh mp mé mt nước, chiếc vi cao ngng trên lưng sng sng ct đôi mt bin. Bên trong cp môi đôi mím cht ca b hàm, tám hàng răng nghiêng chếch vào trong. Chúng không phi là nhng chiếc răng bình thường có hình kim t tháp như răng ca nhng loài cá mp khác. Hình dng chúng như ngón tay ca con người qup li khi b chut rút. Chúng dài gn bng ngón tay ông lão và sc bén c hai mt. Đây là ging cá được cu to đ ăn tht tt c các loài cá khác đi dương, chúng nhanh nhn, khe mnh và được trang b li hi đến mc chúng chng còn có bt kỳ đi th nào na. Bây gi khi bt được mùi rõ hơn, con cá tăng tc, cái vi xanh vùn vt ct mt nước. Khi nhìn thy nó lao đến, lão biết đy là con cá mp không h biết s hãi và s thc hin đúng nhng gì nó mun. Trong lúc quan sát con cá mp tiến đến, lão chun b cây lao và buc dây vào. Si dây ngn bi vì lão đã ct bt đ buc con cá. Bây gi, đu óc lão tnh táo, bình thn; lão có nhiu quyết tâm nhưng li ít hi vng. Cái quá tt đp thì chng bn, lão nghĩ. Khi theo dõi con cá mp đang đến gn, lão liếc nhìn con cá kiếm khng l. C như th là gic chiêm bao y, lão nghĩ. Mình không th ngăn nó đng tn công nhưng có l mình s giết được nó. Dentuso, lão nghĩ. M mày. Con cá mp áp nhanh mn thuyn và khi nó đp con cá, ông lão trông thy cái mm rng, đôi mt kì l và hàm răng b đánh cách mt tiếng khi nó cm php vào ch tht phía trên đuôi.

Đu con cá mp nhô khi mt nước, lưng nó cũng đang bnh lên và ông lão có th nghe thy tiếng da tht t con cá ln b rt đt khi lão cm php mũi lao xung đu con cá mp, ngay đim giao nhau gia nhng đường k ngang mt và đường chy thng t mũi nó vt ra sau. Chng có nhng đường như vy đâu. Ch có cái đu xanh nhy, nng n, đôi mt ln, tiếng răng nghiến xung, và tiếng kéo nut. Nhưng đy là v trí ca não và ông lão đã đâm trúng. Lão đâm bng c hai bàn tay ta máu, dc hết sc lc n sâu mũi lao xung. Lão đâm không bng hi vng mà bng quyết tâm và c lòng căm hn. Con cá trn mình ra, ông lão thy nó di đi và khi lt người sang phía kia, con cá t qun si dây quanh mình hai vòng. ông lão biết con cá đã chết nhưng nó không tha nhn điu đó. Lát sau, nm phơi bng lên tri, đuôi qut mnh, hai hàm răng đp cch cch, con cá mp cn đi trên mt nước như chiếc thuyn đua. Ch đuôi nó qut xung, nước tung trng xóa, ba phn tư người nó nhô khi mt nước khi si dây b kéo căng, rung rung ri bt đt. Con cá mp nm im mt lúc trên mt nước; ông lão ngm nó. Ri nó ln xung, rt chm.

“Nó đp khong hai mươi cân ri”, ông lão nói ln. Nó cũng đot luôn mũi lao và c dây na, lão nghĩ, còn bây gi, con cá ca mình li chy máu ri nhng con khác s kéo đến. Lão chng còn mun nhìn con cá thêm chút nào na k t lúc nó b đp tosc c tht da. Lúc con cá b cn thì như th chính bn thân lão cũng đang b cn. Nhưng ta đã giết con cá mp cn con cá ca ta, lão nghĩ. Nó là con dentuso ln nht mà ta đã tng thy. Chúa chng giám rng ta đã thy nhiu con cá ln. Cái quá tt đp thì khó bn, lão nghĩ. Bây gi mình ước giá mà chuyn này ch như là mt gic mơ và mình chưa h câu được con cá và hãy còn nm ng mt mình trên lp giy báo lót giường. Nhưng con người sinh ra không phi đ tht bi”, lão nói.

“Con người có th b hy dit ch không th b khut phc”. Du sao thì mình cũng ly làm ân hn vì đã giết chết con cá, lão nghĩ. Bây gi sp đến lúc vt v và mình thì li không có ly mt mũi lao. Con dentuso đy đc ác, nham him, khe mnh và liu lĩnh. Nhưng mình thì li khôn ngoan hơn nó bi phn. Có l không, lão nghĩ. Có l mình ch gii giang khi còn vũ khí.

“Đng nghĩ na, lão già ”, ông lão nói ln.

“C giong bum theo hướng này và hãy sn sàng đi đu khi s vic xy đến”. Nhưng mình phi tư duy, lão nghĩ. Bi vì đy là tt c nhng gì mình còn li. Tư duy và bóng chày. Mình không chc Di Maggio vĩ đi có thích cái cách mình đâm mũi lao vào não con cá không? Vic y chng to tát gì, lão nghĩ. Ai cũng có th làm được. Nhưng anh ta có nghĩ đôi tay ta cũng can đm trong lúc b thương như chng n ca gà kia không? Ta không th biết. Gót chân ta chưa bao gi mc bnh gì c ch tr hi con cá nhám ca châm nc vào khi b ta đp phi lúc đang bơi; nc đc làm tê lit c phn chân dưới và nhc nhi không tài nào chu ni.

“Nghĩ v chuyn gì vui vui đi, lão già ơi”, lão nói.

“Lúc này c mi phút thì mày li gn đến nhà hơn. Mt đi hai mươi cân cá thì mày lướt nh hơn”. Khi vào đến gia dòng nước thì lão biết rõ chuyn gì có th xy ra. Nhưng lúc này thì chng th làm được gì na.

, phi đy”, lão nói ln.

“Ta có th buc lưỡi dao vào đu mt mái chèo”. Cp tay lái vào nách, chn chân lên dây lèo bum lão làm ngay điu đó.

“Bây gi”, lão nói,

“ta vn là mt lão già. Nhưng ta đã có vũ khí”. Lúc này gió mát rượi, lão lướt nhanh. Lão ch nhìn phn phía trước ca con cá và hi vng li lóe lên. Có mà ngc mi không hi vng, lão nghĩ. Thêm na, mình tin chc đy là ti li. Đng nghĩ v ti li na, lão nghĩ. Bây gi, tr cái chuyn ti li ra thì cũng đã có quá đ rc ri ri. V chăng mình đâu có hiu gì v nó. Mình đâu có hiu gì v nó và mình cũng không chc là mình tin có ti li. Có l giết con cá là ti li. Mình c cho là thế mc dù mình làm điu đó đ nuôi sng mình và nhiu người khác. Nhưng nếu thế thì mi vic đu là ti li hết. Đng nghĩ v ti li na. Đã quá mun đ ân hn và đã có nhiu người được tr lương đ làm vic đó. C đ h nghĩ v điu đó. Mày được sinh ra đ làm ngư dân như con cá kia được sinh ra đ làm cá. San Pedro là dân chài lưới, cha ca Di Maggio vĩ đi cũng vy. Bi vì không có gì đ đc và chng có radio nên lão c nghĩ v mi th có liên quan đến lão, lão nghĩ lan man và c tiếp tc nghĩ v ti li. Mày giết con cá không ch đ gi mng sng và đ đi lương thc, lão nghĩ. Mày còn giết nó vì lòng kiêu hãnh và vì mày là người đánh cá. Mày yêu nó khi nó còn sng và mày cũng yêu nó sau đó. Nếu mày yêu con cá thì chng có ti li gì khi giết nó. Còn gì na không?

“Mày nghĩ quá nhiu, lão già ”, lão nói ln. Nhưng mày h d khi giết con dentuso, lão nghĩ. Nó sng bng nhng con cá sng như mày. Nó không phi là loài vt tìm tht thi đ ăn và cũng không phi là cái d dày biết bơi như lũ cá mp kia. Nó đp đ, cao thượng và chng s bt c th gì.

“Ta giết nó ch đ t v”, ông lão nói ln.

“Và ta đã giết được nó”.

Ngoài ra, lão nghĩ, bng cách này hay cách khác thì vn vt cũng sát hi ln nhau. Ngh câu cá hi ta y ht như đã nuôi sng ta vy. Thng bé giúp ta sng, lão nghĩ. Ta ch t la di mình quá nhiu. Lão cúi người qua mn rt mu tht cá ch con cá mp ngom dt. Lão nhai và cm nhn cht cá và mùi v d chu ca nó. Tht con cá săn, nhiu nước như cht tht súc vt, nhưng không đ bng. Tht con cá không dai, lão biết loi tht này s được giá cao nht trên th trường. Nhưng chng có cách nào ngăn không cho mùi cá ta trong đi dương và lão biết rng giai đon rt cam go đang đến gn. Gió vn thi đu. Hướng gió hơi chuyn sang Đông Bc và lão biết điu đó có nghĩa là gió s không tt. Nhìn thng phía trước, lão chng h thy mt lá bum, mt bóng thuyn hay mt làn khói tàu nào c. Ch có đàn cá chun phóng lên t dưới mũi thuyn, bay git sang phía kia và nhng vt rong vàng ca vùng Nhit Lưu. Thm chí lão không còn thy bóng dáng ca mt con chim nào na. Trong sut hai tiếng đng h, lão lái thuyn đi và sau khi ta người sau lái, thnh thong nhai mt mu tht cá kiếm, c ngh ngơi đ phc hi sc thì lão nom thy con đu tiên trong hai con cá mp.

“Ay”, lão tht ln. Không th nào din nghĩa được t này và có l nó ch là th âm thanh vô tình tht lên khi mt người cm thy cái đinh xuyên qua tay mình ghim vào g.

“Galanos”, lão nói ln. Bây gi lão mi trông thy chiếc vây th hai bám sau con th nht; nhìn chiếc vây hình tam giác màu nâu và cách thc quy đuôi, lão nhn dng đó là loài cá-mp-mũi-xng. Chúng bt được mùi, háo hc và trong cơn điên cung do b cái đói thôi thúc, chúng lc li ri li huyên náo khi đnh hướng mùi v. Nhưng mi lúc chúng li đến gn hơn. ông lão buc cht dây lèo bum, nêm k bánh lái. Ri lão cm mái chèo đã buc sn lưỡi dao. Lão ráng nâng lên t t bi hai bàn tay lão đang nhc nhi. Ri lão c kh buông, nm mái chèo đ đôi tay quen dn. Lúc này lão nm cht đ chúng quen vi cơn đau; không nao núng, lão nhìn hai con cá mp đang đến. Gi thì lão có th nhìn thy my cái đu dt, phng, nhn như hai mũi xng và nhng chiếc ông vi bên sườn rng, vin chóp trng ca chúng. Nhng con cá mp đáng ghét, thi tha, nhng k săn tìm tht chết và cũng là nhng k giết tht; khi đói chúng đp c mái chèo hay c bánh lái ca con thuyn. Loài cá mp này có th ct đt phăng chân và chân chèo ca loài rùa khi chúng ng lơ mơ trên mt nước; nếu đói thì chúng tn công c con người dưới nước du cho người y không có mùi máu cá hay chút nht cá nào trên mình.

“Ay”, ông lão gi.

“Galanos! Hãy đến đây galanos”. Chúng đến nhưng li không theo kiu ca con Mako. Mt con lc mình, ln khut dưới thân thuyn; lão có th nhn thy chiếc thuyn rung lên khi nó đp và rt tht con cá. Còn con kia giương đôi mt vàng ti hí nhìn lão ri há rng cái mõm như na vòng tròn ca nó, bt thình lình xáp vào đp con cá ngay nơi đã b đp. Đường nhăn hn rõ trên đnh đu nâu xám vt ngược ra sau nơi não ca con cá mp ni vi xương sng, ông lão cm mũi dao đu mái chèo vào ch y, rút ra đâm vào đôi mt vàng như mt mèo ca nó. Con cá mp buông mi, chìm xung, nut vi ch tht đã ngom được trong cơn hp hi. Chiếc thuyn vn c chao đo bi sc tàn phá ca con cá mp còn li vào con cá; ông lão buông chùng dây lèo bum đ con thuyn lng sang bên làm con cá mp phi hin ra. Khi nhìn thy, lão cúi người qua mn phóng mũi dao vào nó. Lão mi ch chm vào phn tht bi da cá mp rt cng và lão khó có th thc sâu lưỡi dao xung. Cú đâm di li không ch làm but đôi tay mà còn làm đau c vai lão na. Nhưng con cá mp li tri nhanh đu lên, ông lão đâm thng xung đnh đu bt khi mũi nó nhô khi mt nước, áp cht vào con cá. ông lão rút dao ra ri đâm tr li ngay chính ch y. Nó vn bám cht con cá bi b hàm đã ngom vào, ông lão đâm vào mt trái. Con cá mp vn c đeo cng.

“Không h”?”, ông lão nói ri phóng dao đâm vào gia đim ni xương sng và não. Lúc này, cú đâm đã d dàng, lão cm thy ch xương sn v tan. ông lão rút mái chèo lách lưỡi dao vào gia hàm con cá mp, cy m. Lão xoYy lưỡi dao và khi con cá mp buông ra Lão nói.

“Cút đi galanos. C chìm sâu c ngàn thước. Đi mà gp bn mày, hay gp con m mày y”. ông lão chùi lưỡi dao ri đt cây chèo nm xung. Lão tìm dây lèo bum, cánh bum no gió, lão đưa con thuyn vào b.

“Bn chúng đã xơi hết mt phn tư con cá, mà li vào ch tht ngon nht na cơ ch”, lão nói ln.

“Giá mà đây ch là gic mng và ta chưa h câu được nó. Ta ly làm tiếc v điu đó, cá à. Nó khiến mi chuyn hng bét c ri”. Lão ngng li và bây gi không mun nhìn con cá na. Kit máu và bnh bng trên sóng, trông con cá có màu bc xn ca lp thy tráng gương nhưng nhng cái sc ca nó vn rõ nét.

“L ra ta đng nên đi quá xa, cá à”, lão nói.

“Không nên đi vi mày và c đi vi ta. Ta ly làm tiếc, cá à”. Nào, lão t nh. Hãy nhìn si dây buc dao xem nó có b đt không. Ri chun b sn sàng bi vì nhng con khác s đến.

“Giá mà mình có hòn đá mài dao”, lão nói sau lúc kim tra xong si dây buc lưỡi dao vào mái chèo.

“L ra mình nên mang theo hòn đá y”. L ra mày phi mang theo nhiu th, lão nghĩ. Nhưng mày đã không mang, lão già ơi. Gi thì không phi lúc nghĩ v nhng th mày mang hay không mang. Hãy nghĩ v nhng vic mày có th xoay x vi nhng dng c có sn đây.

“Mày răn bo tao quá nhiu li hay hm ri đy”, lão nói ln.

“Tao mt mi lm ri”. Lão cp tay lái vào nách và nhúng c hai bàn tay xung nước khi con thuyn lướt v phía trước.

“Ly Chúa, cái con cui cùng y đp mi nhiu làm sao”, lão nói.

“Nhưng bây gi con thuyn đã nh hơn nhiu”. Lão không mun nghĩ đến cái bng dưới rách nát ca con cá. Lão biết mi cú git rung ca con cá mp thì mt mng tht b rt đi và bây gi con cá li đ li mt vt máu loang rng, tri dài như con đường cao tc trên đi dương cho h hàng lũ lĩ nhà cá mp kia. Con cá này có th nuôi sng mt người sut c mùa đông, lão nghĩ. Đng nghĩ v điu đó na. Hãy ngh ngơi và xoa du đôi tay đ bo v ch tht cá còn li. Bây gi vi tt c khi mùi v y trong nước, mùi máu t đôi tay mình s chng nghĩa lý gì c. V li chúng không chy nhiu máu. Bt kì vết ct nào cũng đâu phi hoàn toàn vô giá tr. Không chng, ch máu chy kia s ngăn bàn tay trái khi chng chut rút. Bây gi mình có th nghĩ v cái gì nh? Lão nghĩ. Chng gì c. Mình phi không suy nghĩ và ch đi nhng con sp đến. Giá mà chuyn này ch là gic mơ tht, lão nghĩ. Nhưng ai biết được? Không chng nó li hóa ra tt lành. Con cá mp tiếp theo đi mt mình, thuc loài mũi

-xng. Nó lao ti như con ln xông vào máng ăn nếu con ln y có cái mõm rng đ đ bn đút lt đu mình vào. ông lão ch nó đp con cá ri phóng mũi dao đu mái chèo vào não nó. Con cá mp trn mnh người ra sau, lúc nó lăn tròn lưỡi dao gãy. ông lão cm ly tay lái. Thm chí lão cũng chng bun nhìn con cá mp đ s t t chìm xung nước, lúc đu còn gi nguyên kích c, ri nh dn ch còn mt chm nh. Cnh y luôn hp dn lão. Nhưng bây gio cũng chng bun liếc mt nhìn.

“Bây gi ta còn cây sào móc”, lão nói.

“Nhưng cây sào y chng giúp ích gì nhiu. Ta cũng còn hai mái chèo, tay lái và cái chày ngn”. Gi thì chúng thng ta ri, lão nghĩ. Còn ta thì đã quá già đ có th vung chày đp chết lũ cá mp kia. Nhưng ta s c cm c nếu trong tay còn hai mái chèo, cái chày ngn và tay lái. Lão li nhúng tay xung bin. Chiu đang xế, lão chng nhìn thy gì c ngoài mt bin và bu tri. Gió thi mnh hơn lúc trước, và lão hi vng chng my chc lão s v đến đt lin.

“Mày đã rã ri, lão già kia”, lão nói.

“Mày rã ri đến tn xương ty”. Lũ cá mp không tiếp tc tn công mãi cho đến ngay trước khi mt tri ln. ông lão nhìn thy my chiếc vi xám lao theo vt hơi rng mà con cá kiếm hn đã đ li trong nước. Chúng thm chí không thèm tn ra đánh hơi. Cùng sánh đôi, chúng bơi thng đến con thuyn. Lão chèn tay lái, buc cht dây lèo bum ri đưa tay xung đuôi thuyn tìm cái chày. Đy là khúc cán được cưa t mái chèo gãy, dài chng tám tc. Lão ch th s dng nó hiu qu bng mt tay bi ch tay nm ca nó ch va vn vi mt bàn tay; tay phi lão đã nm chc cái chày trong lúc lão nhìn lũ cá mp xông đến. C hai con thuc loài galanos. Mình phi đ con đu tiên ngom cht ri mi nn nó vào ngay gia mũi hay giã thng vào đnh đu, lão nghĩ. Hai con cá mp cùng tiến sát và khi thy con gn lão há mm cn php vào bên lườn ánh bc ca con cá thì lão nâng cao cái chày, dc sc bình sinh giáng ngay xung đnh đu rng ca con cá mp. Khi chm xung, lão cm thy cái chày chùng li như chm phi lp cao su rn. Nhưng lão cũng cm nhn được đ cng ca xương ri lão giáng thêm mt đòn ct lc vào chóp mũi ca con cá mp khi nó trượt khi con cá. Con cá mp kia c nhào vào táp ri lùi ra, bây gi nó li ngoác to mm xông vào. ông lão có th nhìn thy nhng di tht cá kéo thành vt trng trong khóe hàm con cá mp khi nó lao vào con cá kiếm và khp mõm xung. Lão chm người b mt đòn nhưng ch trúng vào đu nó, con cá mp nhìn lão ri bt nt ch tht đã b cn ri ra. ông lão li vung chày giã xung khi nó lng ra nut, cái chày ch đánh trúng lp tht dày, chc như cao su.

“Nhào vô đi, GALANOS”, ông lão nói.

“Hãy li nhào vô xem”. Con cá mp xc thng ti và khi nó vp hàm xung, lão giáng cho nó mt chày. Lão giáng ct lc t đ cao mà lão có th nâng cái chày hết c. Ln này lão cm nhn được lp xương s, ri lão li qut tiếp vào ngay ch y trong lúc con cá mp l đ kéo đt miếng tht chìm xung. ông lão ch nó li xông đến nhưng chng thy tăm hơi đâu c. Ri lão thy mt con đang lượn vòng trên mt nước. Lão không thy vi ca con kia. Mình không hi vng giết được chúng, lão nghĩ. Như mình có th làm thu còn trai tr. Nhưng mình đã đánh chúng b thương nng và c hai con cá mp y đu đã choáng váng. Nếu mình có th cm cái chày bng c hai tay thì chc mình đã h gc con đu tiên ri. Thm chí ngay c bây gi, lão nghĩ. Lão chng mun nhìn con cá. Lão biết nó đã b hy hoi mt mt na. Mt tri đã ln trong lúc lão đang kch chiến vi hai con cá mp.

“Chc na tri s ti”, lão nói.

“Ri mình s nhìn thy ánh đèn Havana. Nếu mình đi quá xa v hướng Đông thì mình cũng thy ánh đèn ca mt trong nhng bãi bin mi”. Bây gi mình không còn xa quá na, lão nghĩ. Mình hy vng không có ai phi lo lng nhiu. Dĩ nhiên ch có mi thng bé lo mà thôi. Nhưng mình chc nó vn tin tưởng. Nhiu bn chài lung tui cũng s lo lng. Nhiu người khác cũng vy, lão nghĩ. Mình sng trong mt thành ph nghĩa tình. Lão không th nói chuyn vi con cá được na bi l nó đã b xâu xé nát tươm c ri. Lát sau đu lão cht ny ra ý tưởng.

“Na con cá kia ơi”, lão nói.

“Cá à, trước khi mày là thế đy. Ta ân hn vì đã đi quá xa. Ta đã hy hoi c hai chúng mình. Nhưng chúng ta đã tiêu dit được nhiu cá mp, mày và ta, đã đánh trng thương nhiu con khác. Mày đã tng giết được bao nhiêu con, hi anh bn cá già kia? Cái lưỡi kiếm trên đu mày chng phi vô c mà được sinh ra như thế”. Lão thích tưởng tượng v con cá và nhng gì nó có th làm đi vi mt con cá mp nếu nó được t do bơi li. Có l mình nên ct cái lưỡi kiếm đ dùng làm vũ khí chiến đu, lão nghĩ. Nhưng chng có cái rìu nh hay con dao nào c. Nhưng nếu ta có và có th buc nó vào mái chèo thì đy mi đích thc là vũ khí. Ri chúng ta s cùng chiến đu vi bn chúng. Bây gi mày s làm gì nếu bn chúng kéo đến vào ban đêm? Mày có th làm gì?

“Chng li chúng”, lão nói.

“Mình s chng li chúng cho đến lúc chết”. Nhưng lúc này, trong bóng ti, không mt qung sáng lp lánh, không mt ánh đin, ch có gió và con thuyn lng thng trôi, lão cm nhn như th lão đã chết t bao gi. Lão áp hai bàn tay vào nhau, s vào lòng bàn tay. Chúng chưa chết và lão có th cm nhn ni đau đn bng cách đơn gin là nm, m đôi bàn tay. Lão ng người ta lên đuôi thuyn và biết mình chưa chết. Đôi vai đã mách lão điu đó. Mình nh đc tt c nhng bài kinh khi mình bt được con cá, lão nghĩ. Nhưng lúc này, mình đã quá mt đ đc ni na ri. Tt hơn là mình nên ly cái bao đp lên vai.

Lão nm xung phía sau thuyn, tay vn lái và mt dõi nhìn qung sáng ht lên nn tri. Mình còn mt na, lão nghĩ. Có l vn may s đến giúp mình mang na con cá này vào b. ít ra thì mình cũng phi có chút may mn nào đy. Không, lão nói. C đi quá xa thế này thì mày đã t làm tn hi cái vn may ca mày ri.

“Đng có ngc”, lão nói ln.

“C mà thc và lái thuyn đi. Không chng mày li gp may nhiu đy”.

“Ta mun mua mt ít may mn nếu nó được bán bt c nơi nào”, lão nói. Thế ta ly gì đ mua nó đây? Lão t hi. Ta có th mua nó bng ngn lao mt, con dao gãy và đôi tay b thương ư?

“Mày có th”, lão nói.

“Mày c mua nó bng tám mươi tư ngày đi bin. Suýt na nó đã được bán cho mày”. Mình đng nghĩ v vn na, lão nghĩ. Vn may là th đến vi vô vàn dáng v, ai có th nhn din ra nó? Du sao thì mình s nhn mt ít trong bt c hình thc nào và tr bt kỳ giá nào mà người bán đòi hi. Giá mà mình có th nhìn thy ánh đin, lão nghĩ. Mình ao ước quá nhiu. Nhưng đy là th mình cn bây gi. Lão c xoay tr cho thoi mái đ lái thuyn và nh ni đau nhc lão biết mình chưa chết. Vào khong mười gi ti, lão trông thy ánh đèn thành ph ht xung nước. Thot tiên, đy ch là th ánh sáng mang máng trên bu tri như trước lúc mt trăng mc. Thoáng chc chúng hin rõ ra đng kia đi dương, lúc này đang dy sóng theo chiu gió mnh. Lão lái thng vào gia qung sáng, lão nghĩ chng my chc k t lúc này lão s chm đến mé dòng nước. Gi thì đã xong, lão nghĩ. Có l chúng s li tn công ta. Nhưng trong đêm ti, không mt tc st trong tay, con người có th làm gì đ chng li chúng? Lúc này lão đã tê cng, nhc nhi và cái giá lnh ban đêm càng làm nhng vết thương và tt c nhng ch xây xát trên khp cơ th lão đau but. Mình hy vng là s không còn chm trán vi chúng, lão nghĩ. Mình rt hy vng mình không phi chm trán li vi bn chúng. Nhưng vào lúc na đêm lão phi chiến đu và ln này lão biết cuc chiến đu là vô vng. Chúng kéo đến c đàn, lão ch nhìn thy nhng đường nước do vây chúng x bơi và nhng vt lân tinh khi chúng quăng mình vào con cá. Lão nn chày xung my cái đu, nghe tiếng răng bp và cm thy con thuyn chao đo khi chúng lun xung dưới. Lão vung chày tuyt vng vào bt c ch nào lão có th phng đoán hoc nghe thy, ri lão cm thy có cái gì đó tóm ly cái chày, lôi tut đi. Lão git cái tay lái ra khi lái, cm c hai tay đâm, b dc liên hi kì trn. Nhưng bây gi bn chúng li dn hết đến đng mũi thuyn, ln lượt thay phiên nhau, hay c bn cùng xông vào xâu xé con cá, ch tht chúng rt được lp lánh dưới nước khi chúng tr mình đ li lao vào. Cui cùng mt con xáp đến đp vào cái đu cá, lão biết thế là hết. Lão vung tay lái qut ngang đu con cá mp ch b hàm b kp cng trong xương đu con cá kiếm mà không th rt ra được. Lão qut ln na, thêm ln na, ri thêm na. Lão nghe tiếng cái tay lái gãy; dùng phn gãy lm chm, lão đâm vào con cá mp. Cm thy đon tay lái cm php vào, lão biết nó sc ri thc sâu xung. Con cá mp buông ra, lăn mình đi. Đy là con cui cùng ca đàn cá mp. Chng còn gì na đ chúng xâu xé. Lúc này lão nng n th và cm thy có v là l trong ming. V y ngòn ngt và có mùi tanh đng; lão thoáng lo s. Nhưng ch mùi v y không nhiu. Lão khc nh xung đi dương ri nói:

“Đp đi, lũ galanos kia. Và hãy tưởng tượng rng bn mày đã giết chết mt con người”. Bây gi lão biết mình đã bi trn hoàn toàn, không th nào cu vãn ni; lão quay li đng lái, tìm đon tay lái gãy lm chm còn đ dài đ lp vào lái, đưa thuyn vào b. Lão khoác cái bao qua vai ri lái thuyn theo hướng cũ. Bây gi, tay lái lão nh bng và lão chng còn nghĩ hay thoáng chút vương vn gì na. Lúc này lão quên hết mi chuyn và ch tp trung đưa con thuyn vào bến khéo léo và an toàn. Trong đêm, đàn cá mp kéo đến gm b xương như kiu ai đó nht nhng mu bánh vn trên bàn. ông lão chng bun bn tâm đến chúng và cũng không đ ý đến bt c chuyn gì ngoài vic lái thuyn. Bây gi lão ch lưu ý đến đ lướt nh và đm ca con thuyn khi không còn phi đeo thêm cái gánh nng bên mình.

Con thuyn vn còn tt, lão nghĩ. Nó cũng chc và chng hư hi gì ngoài cái tay lái. Cái đó thì d thay. Bây gi lão có th nhn thy lão đã vào gia dòng chy; lão trông thy ánh đèn trên nhng bãi bin dc b. Lão biết bây gi lão đang đâu và li v thì chng còn là vn đ gì na. Ngm cho cùng thì gió là bn ca ta, lão nghĩ. Ri lão nghĩ tiếp, ch đôi khi. Và c đi dương bao la vi nhng người bn ln k thù ca ta. Và giường chiếu na, lão nghĩ. Giường là bn ca ta. Ch có giường thôi, lão nghĩ. Giường chiếu hn là vic trng đi. Đơn gin làm sao khi mày b đánh bi, lão nghĩ. Ta chưa h hình dung chuyn y li đơn gin đến thế. Cái gì làm mày tht bi, lão nghĩ.

“Chng gì c”, lão nói ln.

“Ta đã đi quá xa”. Khi đưa được thuyn v cái bến nh, đèn nơi Terrace đã tt, lão biết mi người đã đi ng. Gió không ngng ln thêm và bây gi đang thi mnh. Nhưng phía trong bến cng vn yên , lão cp thuyn vào con lch nh, đy si bên dưới ghnh đá. Do không có người giúp nên lão dc sc đy con thuyn lên đến mc kh năng cho phép. Ri lão nhy ra buc thuyn vào mt tng đá. Lão h bum, qun lá bum li và buc cht. Ri lão vác ct bum dm chân leo lên. Ch đến khi y lão mi biết cơ th lão rã ri đến mc nào. Lão dng li ngh mt lát, ngoái nhìn và thy ánh đèn đường phn chiếu lên cái đuôi to knh ca con cá đang dng thng đng bên cnh đuôi thuyn. Lão thy cái xương sng vch thành đường thng tri trn, trng hếu và cái đu đ s và đen ngòm vi lưỡi kiếm nhô thng ti trước mà chng còn tí tht da nào. Lão li tiếp tc leo, lên đến đnh dc lão ngã ri nm mt lát, ct bum vn vt ngang qua vai. Lão gượng đng dy. Nhưng vic y li quá khó nên lão c vác ct bum ngi đó nhìn con đường. Đng xa, mt con mèo đang băng qua đường tìm kiếm cái gì đó, lão nhìn nó. Lát sau lão ch nhìn con đường. Cui cùng lão đt ct bum xung, đng dy. Lão dng ct bum, vác lên vai ri tiếp tc đi. Lão phi ngi ngh năm ln trước khi v đến lu. Vào trong lu, lão dng ct bum ta vào tường. Lão tìm trong bóng ti ra chai nước và ung mt ngm. Ri lão nm xung giường. Lão kéo cái mn đp qua vai, xung lưng ri chân; lão nm ng úp mt lên lp báo, hai tay dang rng, lòng bàn tay nga lên. Sáng hôm sau, khi thng bé nhìn vào lu, ông lão đang ng. Tri đang ni gió ln đến ni thuyn câu không th ra khơi; thng bé dy mun ri tt qua lu ông lão như nó thường làm vào mi bui sáng. Thng bé thy ông lão đang th và khi nhìn vào đôi bàn tay, nó bt khóc. Nó rón rén bước ra đi mua cà phê mang v; sut con đường dc nó c thn thc mãi. Nhiu người đánh cá quây quanh con thuyn, ngm nhìn cái vt được buc bên mn, mt người xn qun li xung nước dùng dây đo chiu dài b xương. Thng bé không xung đy. Nó đã đến t trước và mt trong nhng người đánh cá thay nó trông h con thuyn.

“Bác y sao ri?”, mt trong nhng người đánh cá hi vng lên.

“Đang ng”, thng bé đáp. Nó không bn tâm đến vic mi người nhìn thy nó khóc.

“Đng đ ai đến quy ry ông”.

“T mũi đến đuôi, con cá dài gn sáu mét”, người đang đo xướng lên.

“Cháu chc là thế”, thng bé nói. Nó đi vào Terrace và hi mua mt lon cà phê.

“Tht nóng và cho nhiu sa, đường vào”.

“Cn gì na không?”

“Thưa không. Đ lát na cháu xem ông có th ăn được gì”.

“Con cá tht ra trò”, ch khách sn nói.

“Chưa tng có mt con cá nào như thế. K c hai cái con đáng mt mà cháu bt hôm qua”.

“My con cá quèn ca cháu y mà”, thng bé nói ri li khóc.

“Cháu có mun ung chút gì không?”, ch khách sn hi.

“Thưa không”, thng bé đáp.

“Nh bác nhc h h đng đến quy ry ông Santiago. Cháu s quay li”.

“Chuyn h li hi thăm ca bác đến ông lão”.

“Cám ơn bác”. Thng bé mang lon cà phê nóng lên lu ông lão và ngi xung bên cnh cho đến khi lão thc gic. Có lúc, trông ông lão như th sp tnh dy. Nhưng lão li chìm vào gic ng vùi; còn thng bé thì đi qua đường hi mượn ít ci v hâm nóng cà phê. Rt cuc thì lão cũng thc gic.

“ông khoan ngi dy hãy”, thng bé nói.

“C ung cái này đi đã”. Nó rót mt ít cà phê ra lá. ông lão nhìn ch cà phê ri ung.

“Chúng đánh bi ông, Manolin à”, lão nói.

“Chúng tht s đã đánh bi ông”.

“Nó không đánh bi được ông. K c con cá”.

“Anh Pedrico đang trông thuyn và dng c. ông đnh làm gì vi cái đu cá kia?”

“Đ Pedrico ch ra dùng by cá”.

“Thế còn lưỡi kiếm?”

“Nếu cháu thích thì gi ly”.

“Cháu thích lưỡi kiếm”, thng bé nói.

“Bây gi ông cháu ta phi lên kế hoch cho nhng vic khác”.

“H có tìm ông không?”

“Dĩ nhiên. C thuyn tun tra b bin ln máy bay”.

“Đi dương vô cùng vô tn, thuyn câu thì quá ư nh bé nên khó nhìn thy”, ông lão nói. Lão nhn thy được nói chuyn vi ai đó thì d chu hơn phi t nói vi chính bn thân mình hay vi bin c.

“ông nh cháu”, lão nói.

“Cháu bt được my con?”

“Hôm đu được mt con. Hôm th hai được mt và hôm th ba được hai”.

“Gii lm”.

“Bây gi ông cháu ta li cùng đi câu”.

“Đng. ông không gp may mn. ông chng còn may chút nào”.

“Vt quách cái chuyn may ri y đi”, thng bé nói.

“Cháu s mang vn may ca cháu theo”.

“Gia đình cháu s nói gì?”

“Cháu không quan tâm. Hôm qua cháu bt được hai con. Nhưng bây gi ông cháu ta s đi câu cùng nhau bi cháu còn phi hc hi nhiu điu”.

“Ta phi rèn mt ngn lao đâm cá tht tt và luôn mang theo trên thuyn. Cháu nên ct mt lưỡi dao t lá thép gim sóc ca chiếc xe Ford cũ. Chúng ta có th mài nó Guanabacoa. Phi mài sc ch đng mang nung la ko nó s gãy. Dao ca ông đã gãy”.

“Cháu s ct con dao khác và mang lá thép y đi mài. Chng biết đt bria ln này s kéo dài mt my ngày?”

“Có l ba hôm. Không chng lâu hơn đy”.

“Cháu s chun b sn sàng đ mi th”, thng bé nói.

“ông nh chăm sóc hai bàn tay cho lành”.

“ông biết cách cha tr. Hi đêm ông khc ra cái gì đó tht l và cm thy cái gì đó trong ngc b v”.

“Cũng đ cái đó bình phc luôn”, thng bé nói.

“ông hãy nm ngh đi, ông ; cháu s mang chiếc sơ mi sch ca ông đến cho ông. Thêm cái gì đó đ ăn”.

“Nh mang bt c t báo nào trong khong thi gian ông đi vng đến nhé”, ông lão dn.

“ông phi khe li tht nhanh vì còn nhiu th cháu cn phi hc và ông có th dy cháu mi điu. Chc ông đã chu đng quá nhiu?”

“Nhiu lm”, ông lão đáp.

“Cháu s mang thc ăn và báo đến”, thng bé nói.

“ông c ngh cho li sc. Cháu s mua thuc cha tay t hiu thuc na”.

“Đng quên bo Pedrico cái đu cá ông cho anh y đy”.

“Vâng. Cháu nh”. Khi thng bé ra khi ca, đi xung con đường ri đá san hô vn, nó li khóc. Chiu hôm y có đoàn du khách Terrace và nhìn xung khong nước ngn ngang lon bia rng và xác cá nhng, mt người ph n trông thy b xương sng dài, trng phau, cc ln vi chiếc đuôi đ s dính đng cui dp dnh, đung đưa theo làn sóng trong lúc gió Đông thi trên vùng bin cn sóng không ngt phía ngoài ca cng.

“Cái gì kia?”, bà ta hi anh bi và đưa tay ch chiếc xương sng dài ca con cá khng l, bây gi ch là đ rác thi đang đi thy triu cun đi.

“Tiburon”, anh bi đáp.

“Cá mp y mà”. Anh ta hàm ý gii thích chuyn gì đã xy ra.

“Tôi không ng cá mp li đp như thế, dáng đuôi tht duyên dáng”.

“Anh cũng thế”, bn trai ca bà ta nói. Phía trên đường, trong căn lu, ông lão li ng. Lão vn nm úp mt ng; thng bé ngi bên cnh nhìn lão. ông lão đang mơ v nhng con sư t.

(Dch theo bn tiếng Anh “The Old Man and the Sea ” Bantam Book 1965,)

PHÙNG KHÁNH – PHÙNG THĂNG